1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Câu lạc bộ những người yêu gái

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi math0, 21/07/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Lý do vì sao cụ Pọt tồ không lấy vợ sao:
    WAGs la? gi?? Đó la? nhóm phu nhân va? bạn gái cu?a các tuyê?n thu? nước Anh, dịch tư? câu Wives and Girlfriends of the England Team. Đi theo chô?ng, hoặc bạn trai sang Đức, vậy họ la?m gi?? Báo chí Anh đôi khi "chăm sóc" nhưfng ngươ?i na?y co?n hơn ca? đội tuyê?n. Hoạt động đâ?u tiên được kê? đến la? mua sắm, khi có vị chi? nư?a tiếng đô?ng hô? đaf sa?i hết 2000 euros va?o quâ?n áo. Sau đó la? mặc áo tắm bikini đi vo?ng quanh hô? bơi cu?a khách sạn. Rô?i họ chia ra tha?nh tư?ng nhóm nho? theo đuô?i nhưfng chu? đê? khác nhau, ví dụ Carly Zucker, bô? cu?a Joe Cole, ba?n thân la? chuyên gia vật lý thê? hi?nh, dạy tư? 7h30 sáng, tập thê? dục với va?i ba WAGs. Bạn gái cu?a Wayne Rooney, Coleen McLoughlin thi? kết thân với Alex Curran, vợ chưa cưới cu?a Steven Gerrad, hai ngươ?i có ve? thích chăm bé gái mới sinh cu?a Gerrard có tên la? Lexie.
    WAGs ga? mẹ một mi?nh Một nhóm khác do Victoria vợ cu?a thu? quân David Beckham câ?m quân. Cô na?y thươ?ng đi lại với Cheryl Tweedy bô? cu?a Ashley Cole, vốn la? ca sif cu?a ban nhạc Girls Aloud. Hai ngươ?i na?y có ve? thích đi ăn tối va? mua sắm với nhau, va? không giao ha?o với các nhóm khác. Trong khi đó lu?i thu?i một mi?nh ai cufng dêf nhận ra la? Nancy Dell O''lio, ngươ?i ti?nh cu?a Sven Eriksson. Ba? na?y thươ?ng tự la?m việc một mi?nh, "va? có lef thích kiê?u ga? mẹ lu?i thu?i kiếm ăn một mi?nh" hơn la? ca?nh ga? đa?n ru? nhau đi ăn.
  2. nd2903

    nd2903 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Bac math0 0i thay doi câu " yeu kho hon lam toan ko" di! Em thay "Lam toan cung de, ma yeu cha kho khan chi"
    Bo nay la ngay xua chac bac tan gia do lam ha!
  3. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Khè khè khè, post thứ 1000 đây:
    Tên đăng kí: math0
    Tên thật: Nguyễn Việt Hùng
    Nơi cư trú: , Vietnam
    Tình trạng hôn nhân: Độc thân
    Giới tính: Nam
    Tổng số bài viết: 999
    Được bình chọn: ( 4.71 điểm). Đã có 14 người bình chọn
    Số lần thông tin cá nhân được xem: 130 (không kể bản thân và khách)
    Vàng: 4333, Lần cuối cùng kiếm được 5 gold với lý do "Đăng nhập lần đầu tiên trong ngày" lúc 12:02, 26/06/2006. Hôm nay kiếm được 5 gold, hôm qua 10 gold, tuần này 10 gold, tuần trước 5 gold.
    Tiểu sử: Bad man.
    Sở thích: Kiss
    Thông tin mới nhất: Đang có rất nhiều việc để làm, nhưng chỉ nghĩ duy nhất một việc: Sống để làm gì ?
    Câu nói ưa thích nhất: We all will die.
    -List ra đây để trả lời bài trên: không phải math0 tán gái dỡ mà là để tán một người thì dễ còn để yêu một người mới là khó. Nếu không khó math0 đâu lập ra cái topic dài 34 trang này làm gì. Hơn nữa nếu dễ thì math0 đâu phải vẫn ở một mình, để đến nỗi cô em gái cứ kêu gọi về lấy vợ nhanh, em Se nhỉ?
  4. hcmly2000

    hcmly2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/04/2006
    Bài viết:
    106
    Đã được thích:
    0
    math0 "ghê ghớm "nhẩy?
    không tán được em nào thì nói quách đi cho rùi .ba hoa chích choè mãi ............cảm phiền wúa bác hai ơi
  5. nguoinguon

    nguoinguon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/01/2005
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Bác math0 sắp ế hay sao ma ra chiêu tiếp thị vậy, ai chớ bác lập ra cái topic này là công to lắm đó. Đưa bức ảnh này cho mọi người bình lựng vui vậy:

    [​IMG]
  6. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Hì em đang ném đá dò đường đấy à. Đã đọc chống chỉ định của bà Nỏ khóc chưa:
    @ nguoinguon: cậu kiếm đâu ra cặp kính xịn thế
  7. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Giới thiệu với cả nhà cuốn sách của một tác giả người Trung Quốc : "Anh có biết nói yêu không?" (Tác giả TRANH TỬ). Cuốn sách viết về một chủ để rất tế nhị và cũng rất "hot", một cuốn sách làm xôn xao đến cả những người đã yêu, đã là chồng vợ, bởi khi ngẫm lại, họ không khỏi giật mình trước những bài học đắt giá trong đó.
    Lời tựa:
    "Tấm thân trinh trắng hay không trinh trắng của người phụ nữ là chuyện tế nhị nhất và muôn thuở nhất trong Tình Yêu và Tình Vợ Chồng, dường như cũng là chuyện vô cùng khó nói của mọi lứa đôi trên thế giới
    Tác giả TRANH TỬ sau khi trực tiếp gặp các nhân vật, đã táo bạo và trung thực kể hết ra mọi oái oăm, phiền não, uất hận, và cả hạnh phúc vô bờ quanh cái tâm thân phụ nữ "sạch" hay "không sạch" ấy"
    ...
    Phần lớn các cô gái chưa chồng đã thành đàn bà đều do đàn ông là thủ phạm. Nếu đàn ông kìm giữ được mình thì con gái vẫn là con gái cứ gọi là nhan nhản khắp trái đất này.
    Vậy mà họ cứ luôn miệng ca ngợi, luôn mắt dõi tìm sự trong trắng"
    PHẦN MỘT: TRINH NỮ ƠI, TRINH NỮ
    Câu chuyện số 1: VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ CẤT TIẾNG
    Người kể: Chung Cẩm, nữ, hai mươi bảy tuổi, Bắc Kinh, nhân viên cao cấp của một doanh nghiệp nước ngoài
    Nhật ký phỏng vấn: Ngay đêm thứ hai sau khi tôi tuyên bố với đám bạn bè về kế hoạch viết cuốn sách này, cô ấy đã gọi điện cho tôi, nói có chuyện muốn kể. Đây là người phụ nữ duy nhất chủ động đề nghị tôi phỏng vấn
    Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng đại học. Ngoại hình tuy không xuất sắc lắm nhưng tôi rất ngưỡng mộ tài hoa trí tuệ của anh. Chúng tôi bắt đầu yê nhau từ năm thứ hai. Giống như đa số các đôi khác trong trường, tình yêu của chúng tôi vô cùng ngọt ngào và đầy lãng mạn Rất nhiều lần anh thề với tôi dưới ánh trăng rằng sẽ trọn đời trọn kiếp không phụ tình tôi, rằng sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng nhất định không rời xa tôi? Lúc đó tôi đâu có thể ngờ đời mình lại có ngày rơi vào tình cảnh thống khổ này. Thê thảm nhất là tôi cứ ngỡ anh sẽ trở thành chồng mình, rồi vợ chồng tôi vẫn sẽ ngọt ngào và lãng mạn cho tới tận đầu bạc răng long. Suốt ba năm đại học đó, chúng tôi luôn là cặp đẹp đôi nhất trong mắt bạn bè. Thêm cái may mắn nữa là sau khi tốt nghiệp, cả hai chúng tôi đều tìm được việc làm ở Bắc Kinh. Ai chẳng biết rằng cái tột cùng đau khổ chính là sự chia cắt một cặp uyên ương. Nhìn thấy tình yêu từng bước thuận buồm xuôi gió, chúng tôi không khỏi ngập tràn niềm tin vào tương lai và hăng hái bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó, chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ cùng nỗ lực làm việc, trong ba năm phải kiếm được đủ tiền mua nhà, và mua được nhà là phải kết hôn ngay. Những ngày tháng đó, cả hai chúng tôi đều cực kỳ tiết kiệm. Đi làm nửa năm trời rồi mà tôi vẫn không dám mua một bộ quần áo mới. Thậm chí khi đi chợ mua rau cũng học được cách mặc cả, chi ly từng xu. Và tôi thấy tất cả những chịu đựng đó đều xứng đáng.
    Tháng thứ ba sau khi đi làm, chúng tôi cùng thuê căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và bắt đầu cuộc sống chung. Tôi không ham hố chuyện chăn gối lắm mặc dù vẫn biết đó là một phần không thể thiếu, chưa nói còn rất quan trọng, trong cuộc sống vợ chồng. Do chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này nên tôi không hề đòi hỏi. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên của cuộc sống chung, nguời yêu tôi đã lăm le lột sách quần áo tôi ra. Tôi cự tuyệt, bảo rằng sợ đau. Anh ấy bèn an ủi rằng sớm muộn gì cũng phải đau một lần, thà ?ođau? luôn đi cho xong, khỏi bị ?onó? ám ảnh, đằng nào thì chả mấy lâu nữa cũng là vợ là chồng, vân vân? Tôi nghe mà thấy cũng có lý.
    Song tôi không ngờ cái đau của đêm đầu tiên đó lại tạo ra nỗi đau cho cả cuộc đời mình. Vĩnh viễn tôi chẳng thể quên nổi vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó là tột cùng đau khổ của anh ấy sau khi qua cơn mây mưa không nhìn thấy ?odấu ấn? nào. Dù tôi có giải thích ra sao anh cũng chẳng thèm nghe, cứ một mực cho rằng tôi không còn trinh trắng nữa, một mực dồn hỏi tôi đã đem cái lần đầu tiên ấy cho ai? Do quá oan ức, tôi chỉ những muốn cho anh biết trước khi quen nhau mình vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không có cách nào chứng minh nổi. Vì thế tôi chỉ còn biết nhẫn nhìn trước sự ghen tức của anh. Song từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi hẳn, bạ chuyện gì là cãi nhau chuyện đó, còn anh thì chẳng buồn quan tâm chăm sóc gì đến tôi nữa dù tôi biết, thâm tâm anh vẫn yêu tôi. Nghĩa là mọi rắc rối chỉ vì cái đêm đầu tiên tôi không ?otrình ra? nổi cho anh xem cái dấu hiệu trinh nữ đó
    Dù vẫn tiếp tục lằng nhằng với nhau, nhưng rút cuộc, chúng tôi cũng không thể bước lên được lâu đài hôn nhân. Người yêu tôi tuy miệng thì vẫn nói tôi tuyệt đối không phải dạng con gái dễ dãi, nhưng đối với cái ?osự cố lần đầu tiên? đó thì anh không thể nào cho qua nổi, nghĩa là trước sau nó cũng phá hỏng tình nghĩa vợ chồng, cũng gây đau khổ cho cả hai bên, chi bằng kết thúc luôn ở đây cho xong
    Một buổi sáng sớm, người đàn ông từng thề bồi yêu tôi mãi mãi, cuối cùng đã ra khỏi cuộc đời tôi, để tôi sống trong cô đơn, oán hạn và cay đắng. Cách suy nghĩ của anh ta thực ích kỷ, và cũng thực tức cười. Cho dù trước khi yêu anh tôi dã không còn trong trắng nữa song cũng đâu phải tôi là một đứa con gái hư hỏng? Sau đó, tôi học được cách tự an ủi là may mắn chưa làm đám cưới. Một người đàn ông có tâm hồn hạn hẹp, tư tưởng cổ hủ như vậy thì có đáng gì để tôi yêu thương và tin cậy giao phó cả cuộc đời mình? Nhưng điều mà tôi không thể giải thích nổi là anh ta có trình độ văn hoá cao, lúc thường nhật còn tỏ ra rất tân tiến trong mọi chuyện, sao chuyện này lại có quan niệm lạc hậu đến thế?
    Cái lần đầu tien ấy đã giáng cho tôi một đòn nặng nề, nhưng không thể khiến tôi mất tự tin. Tôi cho rằng, đã bước sang thế kỷ XXI, sẽ không có nhiều đàn ông, như người yêu đầu tiên của tôi quá coi trọng chuyện đó.
    Có điều, tôi không biết là mình nhầm. Nửa năm sau, bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một người. Anh ta cùng độ tuổi tôi, công việc tốt, tiếng Anh lưu loát, đang được khá nhiều cô gái trong công ty nước ngoài mà anh ta đang làm việc theo đuổi. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng đi du học nước ngoài nay lại làm việc ở công ty nước ngoài, hẳn không tính toán so đo gì về chuyện trinh tiết của người yêu mình còn hay mất, do vậy, trước khi quyết định yêu anh, tôi thành thực thổ lộ mình không còn trong trắng nữa. Thật hài hước là gã đàn ông mang vẻ ngoài Tây phương từ đầu đến chân đó, vừa nghe xong, lập tức thu lại tình yêu. Anh ta nói ?odứt khoát?T phải có một người phụ nữ còn trinh trắng làm vợ, để tránh ?osự cố? về sau. Tôi cật vấn anh ta, lẽ nào không còn ********** cũng đồng nghĩa với việc không trong trắng? Anh ta cười lạnh lùng, lại còn nhún vai rất Tây. ?oXác suất của sự trong trắng lớn hơn nhiều so với những cô gái đã mất đi cái đó?. Xác suất? Trời ạ! Tôi không biết anh ta học hỏi được cái thứ khoa học đó ở đâu mà dám hùng hổ áp dụng nó vào chuyện này, và hiểu là mình không thể chung sống với người đàn ông ?oxác suất? như vậy. Nhưng vì muốn giễu cợt anh ta cho hả giận nên tôi hỏi, ?oVậy anh định đi dâu để tìm được cô dâu đảm bảo còn trinh, tới trường mẫu giáo hay nhà trẻ? Anh ta biến sắc mặt, ?oĐó là việc của tôi, dù sao tôi cũng không lấy làm vợ những phụ nữ không còn trong trắng như cô?. Tôi rủa ?oCái thứ khốn nạn như anh thì chết đi vẫn là trai tân mà thôi!?
    Đối với gã đàn ông bề ngoài tỏ ra sành sỏi và thời thượng nhưng bên trong lại lạc hậu hôi thối như vậy, tôi thấy vừa tức giận, lại vừa thương hại. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là những người như anh ta hoá ra không hiếm trong thế kỉ XXI này. Trong hơn ba năm cô độc, tôi đã gặp tổng cộng bốn kẻ tỏ tình và đều thẳng thắn cho họ biết cái ?osự thực? mà theo tôi chẳng đáng kể gì đó. Có hai kẻ phất áo bỏ đi ngay, hai kẻ khác thì thái độ tỏ ra xem thường điều đó, nhưng khi bàn đến hôn nhân thì đều mượn cớ thoái lui. Tức cười nhất là một trong hai kẻ sau lại vừa ly hôn. Còn gã kia thì vô lại đến mức tuyên bố chỉ chơi đùa với tôi để giúp nhau thoả mãn ******** mà thôi, còn người hắn cưới nhất định phải là một cô gái trinh trắng
    Cánh đàn ông luôn đòi hỏi phụ nữ chúng tôi phải trong trắng khi về nhà chồng, còn học thì dùng cái gì để chứng minh sự trong trắng của mình? Tôi thường nghĩ vậy để rồi hận ông trời bất công. Và suốt ba năm đó tôi không yêu ai cả, song không khỏi lo buồn cho tương lại, thậm chí còn nghĩ sống một mình suốt đời là tốt nhất. Nhưng sống một mình quả thực khó. Tôi chỉ có thể dùng công việc để xoa dịu nỗi khát khao đối với chuyện tình cảm riêng tư. Và tôi đã thay đổi rất nhiều, tự ti hơn nhiều so với thời sinh viên. Buồn hơn, không chỉ mất tự tin trước cánh đàn ông, mà ngay cả trước các cô gái còn trong trắng tôi cũng có cảm giác thất bại. Nhiều lúc tôi rát ngưỡng mộ các nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thường tự nhủ, giá được quay lại cái thời học trò đó, nhất định phải quan tâm hơn cho tương lai hôn nhân, tuyệt đối không được quan hệ ******** trước khi cưới dù cho tình cảm có phát triển sâu sắc đến đâu. Có một thời gian tôi còn thấy mình, sau khi trở thành đàn bà, cũng giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Chữ A màu đỏ. Nhân vật này đã bị thích chữ A lên mặt khi bị phát hiện yêu đương vụng trộm. Chỉ có điều vết thích của tôi tuy không ai thấy nhưng nó hằn sâu mãi trong tim
    Những ngày tháng âm u trôi qua rất dài và rất chậm, cho tới khi tôi quên được với một người sau này tôi được gọi là chồng. Hồi đầu, do là khách hàng của tôi, anh thường lui tới giao dịch công việc. Sau đó một hôm qua điện thoại, anh bày tỏ tình yêu với tôi. Ngoại hình và phong cách của anh đều khiến tôi hài lòng. Và trong quá trình bạn bè, tôi thấy anh chân thành quan tâm và chăm sóc tôi một cách chu đáo, tế nhị. Sự dịu dàng và ấm cúng đó lâu nay không hề được hưởng khiến tim tôi ngây ngất. Nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, vì trong ngôn từ của anh, tôi mơ hồ thấy được quan niệm về gái trinh vẫn đượm mùi truyền thống. Tôi sợ rằng, một khi biết tôi không còn trinh trắng nữa, liệu anh có hành xử gì khiến tôi thương tổn như mấy kẻ kia không?
    Đắn đo mãi, để rồi tháng Mười một năm ngoái, tôi quyết định tìm tới một bệnh viện chuyên ngành cỡ lớn để làm phẫu thuật vá **********, thấy rất oan ức, như là mình đang phải giấu giếm tội lỗi gì. Hoặc cũng có thể do bị một vết thương nào đó trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy trái tim mình như bị ai đó đâm mạnh vào. Tôi nghi ngờ, không biết có phục hồi được nguyên vẹn nó không. Rồi tôi nghi ngờ cả những gã đàn ông kia, rốt cục là họ yêu tôi hay chỉ mượn tôi để yêu cái ********** mỏng dính của tôi kia kia?
    Nhưng rồi tôi cũng thấy được an ủi phần nào vì cuối cùng, tháng Giêng vừa rồi, chúng tôi đã có một lễ cưới đơn giản nhưng ấm cúng ở Bắc Kinh. Vài ngày trước đêm tân hôn, tôi bứt rứt không yên vì nghe cái vụ phẫu thuật vá víu này không phải lúc nào cũng trăm phần trăm thành công. Tôi lo sợ mình dính vào cái xác suất (lại xác suất???) không may đó vào đêm tân hôn. Sự căng thẳng khiến anh tưởng rằng tôi không được khoẻ, lài càng chăm chút yêu thương hơn.
    Nhưng cô vợ dù là xấu xí hay sợ hãi đến đâu cuối cùng cũng phải gặp mặt chồng. Tôi lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mặc kệ cho đêm tân hôn phán quyết, nếu lần này cũng lại vì chuyện này mà phải chịu giày vò thì suốt đời sẽ không lấy chồng, thậm chí không bao giờ yêu ai nữa.
    Cái đêm đầu tiên (sao tôi nhiều đêm đầu tiên thế nhỉ?) đó, chồng tôi uống khá nhiều rươu. Cả hai chúng tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho đám cưới nên đều rã rời. Nhưng anh vẫn sốt ruột được động phòng. Khi chồng tôi nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn nhưng vì để ra vẻ như thật, tôi kêu la giẫy giụa và nhận thấy, dù những âm thanh giả tạo đó có thể đánh động hàng xóm nhưng anh chẳng những không bực mình hoặc xấu hổ mà nét mặt lại còn đượm vẻ hân hoan, hạnh phúc. Vì sao đàn ông lại ích kỷ như vậy nhỉ? Sao họ có thể tìm ra được khoái lạc bằng sự đau đớn của người mình yêu? Cũng may mà tôi chỉ là giả vờ, chứ nếu đau thật, hẳn lúc đó tôi phải kinh hãi trước thái độ ấy của chồng tôi. Tôi kêu đau được một lúc thì anh ngừng lại. Khi thấy anh ấy sốt ruột tìm kiếm trên tấm vải giường dấu vết trinh nữ hằng chờ đợi, tôi thấy khuôn mặt đang căng thẳng của anh bỗng trở nên đắc chí. Anh nhìn tôi với vẻ cảm kích rồi ôm ghì lấy tôi, thề thốt yêu thương tôi trọn đời trọn kiếp. Lúc đó tôi vừa mừng vừa giận. Mừng vì mọi sợ hãi tan biết còn giận vì không ngờ thực sự anh cũng coi trọng cái thứ đó đến vậy, nghĩa là cũng rất tầm thường. Dám chắc rằng, nếu tôi không ?ová? lại cái đó thì mặt mũi và thái độ anh sẽ trái ngược hẳn. Còn thực bụng thì tôi đâu vui vẻ gì, còn rất áy náy vì đã lừa dối người mà tôi yêu thương.
    Chồng tôi vẫn chăm sóc tôi chu đáo như những ngày chưa cưới. Nhưng càng như thế lòng tôi càng trĩu nặng ưu phiền. Nhiều khi, thậm chí tôi thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh. Rất nhiều lần, tôi định nói thật tất cả cho anh nghe, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt vội trở lại. Một người bạn thân đã thành thực khuyên rằng chuyện như vậy không bao giờ nên thành thật, nếu không muốn gia đình tan vỡ.
    Nhưng tôi vẫn quyết định nói thật, nói hết với chồng. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi quen nhau, huống hồ chồng tôi lại yêu tôi như vậy, nhất định anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin thế.
    Song phản ứng của đức ông chồng nằm ngoài tưởng tượng dù là bay bổng nhất của tôi. Một người vốn nho nhã dịu dàng như anh mà bỗng nổi giận đùng, thậm chí còn đánh tôi, chửi tôi đồ gái rẻ tiền. Tôi kinh ngạc và đau đớn, nhưng cũng vì thế mà trở nên bình tĩnh lại, thản nhiên: ?oKhông phải nhiều lời, ta chia tay?
    Thế là kết hôn chưa đầy một năm tôi đã ly hôn. Hôm làm xong thủ tục, chồng tôi đau khổ bảo, ?oSau cô không giấu tôi cả đời luôn cho xong?? Tôi không buồn nói năng gì, giống như lần đầu tiên được nhìn rõ một thứ độc hại mình cần tránh xa.
    Bây giờ nghĩ lại thấy ly hôn cũng tốt. Sẽ chẳng còn ai truy cứu việc tôi có là con gái còn trinh hay không. Nhưng cũng chỉ vì nó mà đời tôi đã phải trả một giá quá đắt.
  8. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ 2: TÔI MUỐN KIÊN TRÌ LÀM TRINH NỮ
    Người kể: Hồ Đan, nữ, hai hai tuổi, sinh viện một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh
    Nhật ký phỏng vấn: Trong một quán cà phê cạnh trường đại học Sư phạm Bắc Kinh, Hồ Đan ngồi chờ tôi từ lúc nào chẳng biết. Vừa gặp nhau tôi vụi nghĩ, lạy trời, hy vọng cuộc phỏng vấn này sẽ không thành công. Cô ấy nom trong sáng và ngây thơ như thế, không nên có quá nhiều chuyện xảy ra với cô ấy.
    Trong khi phụ nữ phải khổ sở giữ gìn tấm thân trinh trắng như thế thì đám đàn ông lại không hề quan tâm tới cái ?olần đầu tiên? của họ, thậm chí còn sợ rằng không biết tống khứ cái ?ođầu tiên? đó vào đâu.
    Nhìn bề ngoài tôi giống như típ con gái hiện đại, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Thực ra tôi rất bảo thủ, nhất là về vấn đề ******** hay trinh tiết. Tôi là cô gái còn trong trắng, mặc dù đã từng tiếp xúc thân mật với vài người đàn ông, bởi cứ đúng vào lúc nóng bỏng nhất, tôi lại vùng thoát khỏi cái hành động cuối cùng . Thực ra, làm vậy cũng rất khó chịu, và đôi khi còn tiếc nữa, song tôi luôn tâm niệm rằng mọi cô gái cần giữ bằng được sự trong trắng của thân xác mình cho tới đêm tân hôn. Tại sao nghĩ vậy, tôi thực lòng không biết. Có lẽ đó là quan niệm bẩm sinh của phụ nữ Trung Quốc
    Người yêu đầu tiên mà tôi nhung nhớ vô kể là Cửu Đông, hiện đang ở Mỹ. Lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc gì với nhau
    Tôi và Cửu Đông quen nhau đến nay đã được bốn năm, thì ba năm đầu chỉ là bạn học cấp III. Chúng tôi cùng đi chơi, đi xem, trò chuyện tâm đắc, và tôi thường thấy mình có một đòi hỏi khá là mãnh liệt với anh song nói cho chính xác, đó không phải là ham muốn ********, mà chỉ là một khát vọng mơ hồ về cái đẹp thần bí đang bị ẩn giấu.
    Cửu Đông nom đẹp trai và tuấn tú, hồi ở trường có nhiều cô theo đuổi. Tới năm học cuối thì anh ngỏ lời yêu, và tôi chấp nhận. Nhưng lúc đó anh lại đang ở Mỹ mất rồi. Hè năm ngoái anh về một lần. Tuy chúng tôi đã là bạn ba năm nhưng do chỉ là bạn học, chẳng kể. Một năm sau đó thì toàn dùng email để tỏ tình và duy trì tình cảm, cũng chẳng tính. Nên khi Cửu Đông xuất hiện bằng xương bằng thịt bên cạnh, đột nhiên tôi có cảm giác kỳ lạ, nhìn anh mà cứ thấy không thật là anh.
    Sau khi Cửu Đông về nước, quan hệ của chúng tôi phát triển nhanh đến kinh ngạc. Lâu nay tôi cứ tưởng sau khi chúng tôi đã nói với nhau Anh yêu em và Em yêu anh hẳn phải là sự kiện ghê lắm, phải khiến cho nhau tóc tai dựng ngược, mũi đỏ bừng bừng, tim đập loạn xạ. Ấy thế mà chúng tôi đã?
    Tuần thứ nhất chúng tôi chỉ dắt nhau đi một số nơi như thư viện, hàng ăn, quán trà? Tuần tiếp theo, trong công viên, Cửu Đông đã hôn tôi. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai đứa.
    Ba ngày sau, chẳng hiểu ngớ ngẩn thế nào mà tôi bỗng theo Cửu Đông về nhà. Bố mẹ anh đi vắng cả. Anh vừa hôn vừa nóng nảy cởi quần áo tôi. Sau đó anh bảo xúc động quá, người cứ ru bần bật. Nhưng tôi không thấy vậy, chỉ thấy anh thật đần, có cái khuy áo lót phụ nữ mà loay hoay mãi không cởi được. Cuối cùng tôi phải giúp. Nhưng vừa giúp xong tôi đã ân hận, thấy mình thật trơ trẽn. Song chẳng lẽ vừa tự cởi ra lại tự mặc ngay vào?
    Tuy chẳng còn manh vải trên người tôi vẫn không chịu để anh đi tới cùng. Thấy tôi kiên quyết vậy, anh bỏ vào nhà tắm? Rồi tôi đòi đi chơi phố. Anh đồng ý. Lúc ra đến cửa, bỗng đùng cái, anh lại ôm hôn tôi. Tiếp đó tôi lại bị đẩy vào giường, và lai phải lên gân lên cốt chống lại để giữ bằng được đời con gái.
    Sau lần đó, mỗi khi gặp gỡ, trừ khi bận ăn uống, chúng tôi chỉ còn mỗi việc nằm ôm nhau. Trước đây nghiêm túc là thế, ngay cả ngón tay út cũng chưa từng chạm nhau, vậy àm bây giờ, chỉ trong hai tuần rưỡi ngắn ngủi, đã trần trường mà ghì mà quắp lấy nhau rồi. Tuy vẫn chưa đi tới bước cuối cùng song tôi thấy nó chẳng ra cái nền nếp hay gia giáo gì mà tôi đã từng được dạy dỗ và đang gìn giữ. Hết lần này đến lần káhc tôi nhắc nhở mình, nào rất nguy hiểm, nào đi ngược với truyền thống đạo đức, nào sẽ bị nhà trường đuổi học? để rồi tôi vẫn giúp Cửu Đông cởi chiếc móc cài áo lót ra.
    Có điều đáng nói ở đây là trong thời gian đó, vấn đề mang tính học thuật duy nhất mà chúng tôi bàn cãi chính là chuyện gái trinh và trai tân. Cả hai đều khiêm nhường mà tự đánh giá rằng mình ngoan, mình trong sáng, mình tôn trọng truyền thống? cả hai đều là mối tình đầu, lại đã yêu nhau tới bốn năm liên tục.
    Cửu Đông tự nhận mình là trai tân? Để chọc tức anh tôi bảo không quan tâm trai tân hay cựu, không cần biết người ******** với mình tư cách đạo đức ra sao, miễn là nhiều kinh nghiệm. Cửa Đông tức lắm song chẳng biết đáp sao, bởi anh không nói dối. Tôi lại hỏi dù sao thì anh cũng đang tự hào là trai tân, sao bỗng dưng muốn làm chuyện này mà không đợi đến đêm tân hôn? Anh vẫn không đáp gì
    Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn Cửu Đông vì anh đã luôn biết kìm chến để không xảy ra cái chuyện tôi không muốn xảy ra kia. Tất nhiên, tôi biết anh khổ sở lắm, và sự chịu đựng ấy khiến tôi xúc động. Tôi không là người bảo thủ, còn anh thì sao? Trước đây tôi không tin rằng vào hoàn cảnh đó, thời khắc đó, đàn ông có thể chế ngự được mình, để gìn giữ cái gọi là sự trinh trắng cho một cô gái. Và tôi thán phục ý chí của anh. Rồi tôi lại nghĩ, nếu anh thực sự và dai dẳng yêu cầu liệu tôi có lắc đầu mãi được không? Kết luận là được, bởi vì tôi chỉ nghĩ đến tôi, bởi vì không muốn mất đi cái tiếng là trong trắng đến ngày cưới
    Có lúc tôi thấy mình vừa kích kỷ, vừa thật vô vị. Trong trắng như vậy phỏng có ý nghĩa gì? Nằm ôm nhau không quần áo thế này cũng vẫn còn được coi là còn trong trắng ư?
    Trong lúc ngổn ngang bao suy tính, tôi vẫn ý thức được rằng mình đang là một cô gái ngoan, một sinh viên khá, đang theo học tại một trường đại học danh tiếng, được tiếp thu một nền giáo dục vừa truyền thống vừa hiện đại, vân vân?
    Một tháng sau, Cửu Đông trở lại Mỹ. Trước khi lên máy bay anh vẫn nói yêu tôi. Và tôi biết anh thực lòng. Khi ôm hôn anh tôi phát hiện mặt mình ướt đẫm. Đó chính là nước mắt anh. Có vẻ tất cả đều đã trở nên quá muộn. Tôi muốn nói lời yêu anh, nhưng liệu tôi có yêu được theo đúng nghĩa yêu không?
    Sau khi anh đi, tôi sa sút tinh thần một thời gian dài, cuối cùng tìm được cách trút bầu tâm sự trên mạng. Hôm quen Kì Vỹ qua chat, tâm trạng tôi rất tệ. May mà anh biết cách nói lấy lòng và đầy hài hước khiến tôi có cảm tình ngay. Thế là chúng tôi tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều trên mạng
    Khi đó tôi đang học năm thứ hai, việc học cũng không bận lắm nên hầu như ngày nào cũng lên mạng. Tôi kể cho Kì Vỹ nghe chuyện mình và Cửu Đông. Nghe xong, anh hỏi ngay tôi còn con gái hay không, tôi đáp đương nhiên còn. Xem ra anh cũng coi trọng chuyện đó. Chẳng lẽ đàn ông đều vậy sao, tôi thật sự thấy nghi ngại. Sau đó, cũng trên mạng tôi còn gặp không ít chàng trai hỏi câu này, khiến tôi ngày càng coi trọng tấm thân tỉnh trắng của mình. Tôi bụng bảo dạ, bọn họ càng coi trọng thì càng không htể cho họ trước khi kết hôn được, nhất thiết là phải để dành cho chồng mình
    Sau ba tuần trò chuyện trên mạng, tôi và Kì Vỹ gặp nhau. Vẫn rất có cảm tình, thậm chí còn hơn cả khi trên mạng. Kì Vỹ khoảng ba mươi tuổi, là phóng viên ảnh của một tạp chí thời trang. Sau hơn ba tháng phải lòng nhau, anh không hề động tới người tôi ngoài vài nụ hôn thoáng qua.
    Hôm đầu tiên gặp mặt, chúng tôi đi xem phim, sau đó đi dạo dưới ánh hoàng hôn trên đường Trường Anh. Đúng rồi, ngay từ lần đầu gặp gỡ chúng tôi đã nắm tay nhau
    Sau đó Kì Vỹ thường tới trường tìm tôi, cùng tôi ăn cơm, đánh cầu lông, còn mang cả máy ảnh đến chụp tôi nữa. Nhưng con người đâu phải thần thành, ai cũng có, không nhiều thì ít, những đòi hỏi trần tục. Những ngày sau đó, chúng tôi tiếp xúc thân mật hơn, về mặt thể xác. Và cũng vì chuyện này mà chúng tôi phải chia tay.
    Kì Vỹ đòi được ******** với tôi mạnh mẽ và dai dẳng hơn Cửu Đông nhiều. Còn tôi, tuy yêu anh nhưng vẫn quyết giữ nguyên tắc trinh trắng đến ngày cưới của mình. Thoạt đầu anh ta nói không cần đi vào nhau, chỉ hôn hít, vuốt ve cũng đủ nhưng sau đó lại nói rằng tôi không dâng tặng anh tấm thân trinh trắng tức là không yêu anh, hoặc có lúc lại phàn nàn nhịn mãi chịu không nổi. Tóm lại khi đàn ông muốn ******** họ luôn kiếm đủ mọi lý do.
    Một đêm tôi ngủ ở nhà anh. Hôm đó, tôi rất mệt, chỉ muốn được yên thân mà ngủ cho ngon. Lại đúng hôm đó không biết Kì Vỹ bị kích đọng gì mà đòi ******** ghê gớm chưa từng thấy. Hai bên thậm chí đã đánh nhau, và đúng là đánh nhau thật sự. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ chỉ là đùa, không ngờ sau đó Kì Vỹ vừa quát mắng vừa căm tức nhìn tôi. ?oĐừng vờ nữa. Càng gìn giữ lại càng chứng tỏ trong lòng cô có điều gì mờ ám. Nhất định là sợ tôi biết cô không còn trong trắng thì sẽ không cần tới cô nữa?. Trời đất, cái lôgic kỳ cục gì vậy? Tôi mắng lại, rồi biến thành chửi nhau. Rồi Kì Vỹ đánh tôi, rồi tôi tát lại. Rồi tôi khóc suốt con đường về, lòng đầy ấm ức.
    Chỉ vì vậy mà tôi và Kì Vỹ chia tay.
    Giờ đây tôi đâm ra sợ phải yêu. Đúng vậy, tôi thấy mình không tài nào hiểu nổi đàn ông, Dường như đầu óc học chứa chất đầy những thứ gì đó khác hẳn với phụ nữ. Không phải cứ dùng tình yêu và lòng tốt là có thể đổi lại được tình yêu và lòng tốt của họ. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn quyết gìn giữ tâm thân con gái cho ngày về nhà chồng, chẳng biết điều đó có hợp lý hay không, chỉ cần biết tôi phải có nguyên tắc về chuyện ấy, và phải giữ nguyên tắc đến cùng.
  9. chickbig

    chickbig Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    911
    Đã được thích:
    0
    Ngó bác Math0 ăn nên mần ra quá chắc em cũng lập một cái topic yêu trai mới được. Chia sẽ kinh nghiệm cưa xẽ mấy tên con trai cũng hay đấy chớ khà khà....coi khà thi không nhĩ?
  10. math0

    math0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    1.078
    Đã được thích:
    0
    Hì truyền cho em 2 câu khẩu quyết được rút ra từ Thái cực quyền: "Ái tình là gạt đi gạt lại". Để xem em ngộ tính thế nào

Chia sẻ trang này