1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cấu tạo vú khí hạt nhân

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi huyphuc1981_nb, 10/06/2010.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  2. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  3. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  4. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  5. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  6. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  7. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  8. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  9. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010
  10. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Bom A dạng súng nhà Mèo xịt vì một ngớ ngẩn hết sức dở người. Chúng ta biết rằng, Mỹ có kỹ nghệ hạt nhân vì các nhà khoa học châu Âu chạy chiến tranh. Enrico Fermi không thoả thuận nhưng ai cũng hiểu, là đánh đổi bom lấy tiền nghiên cứu phản ứng hạt nhân có điều khiển. Khoảng 1944 trở đi, tì xuất hiện tình huống là nước Mèo bùng chạc hợp đồng miệng này, chỉ chạy lo bom, quên cái đối trọng là lò. Cũng khoảng thời gian này, các nhà bác học đã chuyển toàn bọ kết quả nghiên cứu ở Mỹ, Ca về các nước Âu như Anh Pháp Liên Xô.
    Chúng ta biết, phản ứng dây chuyền có một khái niệm là "điều kiện tới hạn", nhưng hay được hiểu là "khối lượng tới hạn". Lò phản ứng phát điện có khối lượng tới hạn hàng trăm tấn, uran hình cầu là 90kg trong điều kiện không nén, pluton 30kg. Điều kiện tới hạn là điều kiện mà neutron sinh ra gây phản ứng dây chuyển đủ "factor 1", tức neutron không giảm do bắn ra ngoài. Như vậy, nếu đặt các miếng pluton nhỏ hơn khối lượng tới hạn hình cầu trong các chất hấp thụ, thì dù có trăm ngàn tấn cũng không tới hạn.
    Khi bác học giỏi chán ngán, bác học nhái lên chức xếp bom, mới sinh ra cái lai căng khối lượng tới hạn và điều kiện tới hạn. Bom dạng súng nhà Mèo cấu tạo sai, bia là hình trụ, đạn hình chốt xỏ vào bia. Do không phải hình cầu nên khi đạt tới hạn, chỉ có mỗi đoạn chút chút chỗ chốt xỏ vào bia phản ứng, sau đó bom bay hơi.
    Cấu tạo đúng của bom dạng súng là bia đạn hình bán cầu có thêm một đoạn hình trụ. Cộng cả bia và đạn nhỏ hơn tới hạn chút. Khi bắn, bia và đạn nén vào nhau và đạt tới hạn do nén chứ không phải do cộng khối lượng. Vậy nên, khi phản ứng bắt đầu, khôi pluton là hình cầu nén, đạt tốc độ gia tăng phản ứng ưu việt nhất.
    Béo nói đúng, bom súng và bom cầu nén không khác gì nhau, đều đạt tới hạn bằng cầu nén. Cái khác là súng to nặng nhiều tấn. Mà thêm nữa là khoa học chế súng nhà Mèo thì trên số không một chút, thời điểm đó vẫn dùng cor***e, tức "thuốc nổ đen không khói", cách số không có mỗi "không khói", vì cor***e là thuốc nổ dẻo không điều khiển được tốc độ cháy.
    Bon A dạng súng là ngòi của bom H Liên Xô. Cái vụ nổ nhiệt hạch đầu tiên mà mèo thực hiện là bom, đúng thế, nhưng không phải vũ khí, nó là nhà máy, chứ không phải đạn, không có cách gì đem thứ đó đến đất địch mà nổ được. Nó dở hơi như thế vì đó là phản ứng nhiệt hạch sơ khai deuterium và tritium. Tritium là chất phóng xạ mạnh (chu kỳ bán phân rã 12 năm), nên làm hỗn hợp hydtro luôn nóng bỏng rất khó bảo quản. Thêm nữa, phải huy động cả nước chi tiền cõng tritium luôn hao đi.
    Bom nhiệt hạch Liên Xô không ngớ ngẩn thế, như Béo nói trên, chất nổ chính là Li6 và D2 không phóng xạ. Thật ra, quả bom lớn nhất địa cầu không phải là Tsha bomb đã nổ, mà là cái quả bom 25 tấn hiện vẫn đặt ở Tomsk. Chỉ một quả Tsha rút bớt sức nổ (do Tu không chạy kịp), mà nước Mỹ ở bên kia địa cầu đã rung rinh. Không có cái gì giới hạn sức nổ của hỗn hợp Li6 và D2, nên người ta không làm vỡ đôi quả đất chỉ vì mỏ Li bé quá. Sau khi Tsha nổ, người Mèo ngu si mới đoán mò nó bọc trong U238 để neutron từ nhiệt hạch đốt uran, mới được mạnh như thế. (cái wiki ăn cắp não trẻ em vẫn nói thế).
    Có cần nói thêm vè Tsha ko ? nó làm sóng địa chấn chạy 3 vòng quanh quả đất, tầm gây cháy 1000km. Quả Tu được sơn lớp chống hồng ngoại đặc biệt co cẳng chạy rồi sà sát xuống đất mới thoát. Tsha nặng 8 tấn và rút đi 3/4 thuốc cho Tu chạy kịp.
    Bom H của Liên Xô là hình cầu 3 lớp, bên trong là cái bom A dạng súng, cái súng hình ống thẳng hoặc V bọc trong hình cầu hỗn hợp D2 và T3. Do cái ngòi D2-T3 này nhỏ nên cả nước duy trì được nhiều bom. Bên ngoài là L6-D2, mới là thuốc chính.
    Về sau này Mèo cũng biết dùng Li6-D2, nhưng không biết làm súng, nên mới đặt quả bom cầu nén bên cạnh Li6-D2, cầu nén cả pluton và T3D2, nếu to quá thì cái L6D2 bên cạnh văng đi trước khi cháy, nên Mèo chả bao h có quả bom to.
    Súng
    [​IMG]
    Cầu nén
    [​IMG]
    Súng Mỹ ngớ ngẩn, bia đạn hình trụ-chốt xỏ nhau, xịt vì đây
    [​IMG]
    Bom H kiểu Mèo, khốn khổ vì dùng thuốc nổ chính là tritium
    [​IMG]
    Về sau cũng biết dùng Li6, nhưng ngòi đặt ngoài thuốc
    [​IMG]
    Được huyphuc1981_nb sửa chữa / chuyển vào 12:37 ngày 12/06/2010

Chia sẻ trang này