1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cầu thang dốc

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Alice_Ro, 09/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. something_in_your_eyes

    something_in_your_eyes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    ...Đọc những gì mà người khách lạ lại dường như rất thân thuộc này cảm về cuộc đời mà thấy mình thiếu biết bao là kinh nghiệm sống.Tự nhiên thấy thơ trẻ kì lạ, những khổ đau mình đã đi qua so với nhân gian nào có đáng gì.Vẫn chưa biết người bạn ấy hiện giờ đang ở nơi đâu, bỗng nhiên Ta thấy mình có nhiều nỗi nhớ...Này Em, có con thuyền chở nhiều nỗi nhớ, nặng đến oằn cong mạn thuyền.
    Lặng lẽ lắm đấy những con đường mỗi lần về qua trong đêm tối, lại thấy những mảnh hồn mình trong và sáng.Sống như là bản thân vẫn có như vậy , chẳng cần dối lừa ai.."Love" Không phải là một mỹ từ để đem ra lừa dối, cũng chả phải là từ thích nói , không thích thì thôi.Có những buồn vui, những nỗi niềm có muốn giấu thật kĩ đi trong tâm tư mình cũng không sao giấu được, nhưng cũng có điều không thể để ra ngoài vỏ bọc máu thịt của con tim... Đừng khóc Em ạ, nhiều nỗi đau đã đi qua, rồi khi ngồi lại với chính tinh thần của mình, Em sẽ nhận ra rằng mỗi lần thấy trái tim mình nhoi nhói là một lần mình biết sống hơn...
    Vấp ngã, thấy đau...Cả tay lẫn chân mới khổ.Có nhiều việc không tự làm được nữa. Bỗng thấy ruột cồn cào những trăn trở, chẳng hiểu những người tàn tật, những thương binh - những con người đã để máu xương mình thành đất, đã sống thế nào?Những người vợ, người mẹ, người chị đã chịu đựng ra sao?Chỉ nghĩ khi họ nhìn chồng con mình mà mắt ứa những dòng mặn chát buồn tủi là Ta đã thấy cuộc đời có nhiều khía cạnh đau thương mà Ta chưa có cơ hội được dấn thân.Ai cũng sợ cũng nỗi đau như vậy, Ta cũng... Nhưng sao giờ này muốn được sẻ chia.Ta ơi, đừng đỏ mặt nhé, còn ngu ngơ mà, ngu ngơ mang dáng hình trẻ con lí lắc...
    Qùe tay rồi bạn thân mến ạ, muốn viết dài cũng không được - Thi thoảng lại nhói lên. Liên tưởng tới một điều khá thú vị, muốn có những trải nghiệm trong đời để ngòi bút có thứ để tuôn ra ( bây giờ là bàn phím đấy chứ) cũng phải đớn đau một chút chứ nhỉ - Hiện thực và mơ tưởng đôi khi lại giống nhau đấy ...
    Bàn tay lại thèm một bàn tay nâng niu...
    Được something_in_your_eyes sửa chữa / chuyển vào 18:53 ngày 19/06/2006
  2. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Ban sáng còn thấy nắng lấp ló . Chỗ ta đi còn bóng âm u đêm qua nhưng phía xa kia - độ chừng 2 dặm - những ngôi nhà hộp với những bức tường đứng kiêu ngạo đang chặn sáng vàng cam phơn phớt của mặt trời theo đủ vẻ .
    Thị giác đánh lừa cảm giác , đi trong sương mà tưởng như ấm hơn bởi mắt đang dõi ra xa và bao chùm lấy màu vàng vào trong sâu cầu mắt .
    Buổi trưa trái tính hay trái nết mà như giông cau có từ xa kéo lại - hăng hái và hung hãn như đi đánh trận .Bầu ko gian dù cận dù viễn đều xám tro màu ung của trứng vịt ko tròng (!)
    Cám cảnh - cảnh làm thay người : ban sáng còn có thể vô tư lự và khách quan với ký ức bao nhiêu thì bây giờ màu trời ác độc và đen tối giúi vào ngực 1 hình ảnh muốn cùng anh song đôi bên bờ Hoàn Kiếm bấy nhiêu .
    Anh ko biết ta đã bao lần nhắm mắt , đưa tay sờ nặn ko khí như kẻ mù mường tượng bạn tâm giao chưa 1 lần giáp mặt . Phải rồi , bạn tâm giao cần gì sáng mắt , chỉ sáng lòng để đủ tỏ cho nhau .
    Bấy giờ , ta ko còn nhắm mắt nữa , mà tìm đến con đường rậm rì 2 hàng cây xăng , cây dầu với chiều dài khiêm tốn - 500m .Tất nhiên ta phải đi lại nhiều lần để tự hiểu trong vô thức con đường dài hơn tạo hóa .Anh biết vì sao ko ?
    Bởi ta không được những cành phượng , cành si , hay đa , hay cổ thụ rợn ngợp ở đền Ngọc Sơn , trên đường Trần Phú cho phép sóng đôi với anh một cách thỏa thuê bóng mát nói chuyện đời .
    Mà đất miền Nam * chỉ nắng và gió . Cây cũng trơ trụi để về hùa với thứ thiên nhiên khắc nghiệt đơn điệu ấy .Chính nó làm ta thèm hơn và khắc khoaỉ hơn 1 ngày được trở ra thăm MB - nơi có anh , có tĩnh lặng hoa sữa và có tâm hồn đang chờ ta giao thoa ....Khựng lại tất cả nhịp sống của bụi ven đường và bụi ven đời .
    Đó phải chăng là ước mơ lớn ?
    * điều mà alice_ro chưa biết
    Được linz sửa chữa / chuyển vào 12:51 ngày 20/06/2006
  3. something_in_your_eyes

    something_in_your_eyes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Thơ viết ở biển
    Hữu Thỉnh
    Anh xa em
    Trăng cũng lẻ
    Mặt trời cũng lẻ
    Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
    Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
    Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
    Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
    Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
    Dù sóng đã làm anh
    Nghiêng ngả
    Vì em.​

    Được something_in_your_eyes sửa chữa / chuyển vào 18:58 ngày 20/06/2006
  4. something_in_your_eyes

    something_in_your_eyes Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Và anh tồn tại
    Lưu Quang Vũ
    Giữa bao la đường xá của con người
    Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
    Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
    Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
    Chỉ một người ở lại với anh thôi
    Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
    Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
    Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
    Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
    Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
    Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
    Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
    Khi những điều giả dối vây quanh
    Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
    Biết ơn em, em từ miền cát gió
    Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
    Anh thành người có ích cũng nhờ em
    Anh biế sống vững vàng không sợ hãi
    Như người làm vườn, như người dệt vải
    Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-em
    Anh biết tình yêu không phải vô biên
    Như tia nắng chúng mình không sống mãi
    Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
    Ai biết ngày mai sẽ có những gì
    Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
    Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
    "Anh yêu em và anh tồn tại"
    Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàng
    Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
    Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
    Em ở đấy, bàn tay tin cậy
    Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
    Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
    Ngọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổ
    Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ
    Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.​
  5. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    THặ TONH CUỏằI MTA THU
    Cuỏằ'i trỏằi mÂy trỏng bay
    LĂ vàng thặa thỏằ>t quĂ
    Mạa thu 'i cạng lĂ
    Mạa thu ra biỏằfn cỏÊ
    Theo dòng nặỏằ>c mênh mang
    Mạa thu vào hoa cúc
    Chỏằ? còn anh và em
    Chỏằ? còn anh và em
    LĂ cỏằĐa mạa thu câ
    ChỏằÊt làn gió heo may
    Thỏằ.i vỏằ xao 'ỏằTng cỏÊ :
    Lỏằ'i 'i quen bỏằ-ng lỏĂ
    Cỏằ lỏưt theo chiỏằu mÂy
    Đêm vỏằ sặặĂng ặỏằ>t mĂ
    HặĂi lỏĂnh qua bàn tay
    Tơnh ta nhặ hàng cÂy
    ĐÊ bao mạa gió bÊo
    Tơnh ta nhặ dòng sông
    ĐÊ yên ngàn thĂc lâ
    Thỏằi gian nhặ là gió
    Mạa 'i cạng thĂng nfm
    Tuỏằ.i theo mạa 'i mÊi
    Chỏằ? còn anh và em
    Chỏằ? còn anh và em
    Cạng mạa thu ỏằY lỏĂi ...
    Kơa bao ngặỏằi yêu mỏằ>i
    Điqua cạng heo may .
    Khỏằ khà .....ngỏưt ngặỏằĂng ...lỏĂi vào nhà ....thiên hỏĂ (!)
    Đỏằi!
    Rỏằ"i câng 'ỏn lúc 'i ỏằY trỏằ ngặỏằi và vặỏằ>ng nỏằÊ 'ỏằi .
    Ta ko biỏt kỏằ 'ang ngỏằ"i ỏằY kia , câng tiỏp 1 li ngà ngà nhặ ta (nhặng có lỏẵ bỏằYi 1 thỏằâ men khĂc chfng ? ) mà chỏằn nhỏằng vỏĐn thặĂ ỏƠy ghi lỏĂi nặĂi 'Ây vơ lỏẵ gơ ...DỏĐu sao nó câng ko làm cho cỏĐu thang này dỏằ'c hặĂn , chỏằ? thêm 1vỏằ?t Ănh sĂng khĂc, nhặ kiỏằfu 'ang 'ỏm tỏằông bỏưc 'ỏằf hiỏằfu hặĂn vỏằ nặĂi trú chÂn này ( nhỏƠt là tỏằô ngày có hặĂi ngặỏằi lỏĂ ) .Và 'ỏằf không vỏƠp vĂp hay thỏƠt thỏằ' 'iỏằu gơ vỏằ>i tuỏằ"ng chỏằ " ngoỏĂi lai " cỏằĐa ta .
    Ta thỏằY phào , không nhỏạ nhàm , nhặng là 'ỏằf cỏÊm thêm 1 vỏằ< khĂc cỏằĐa cuỏằTc 'ỏằi mà ngặỏằi kia 'i qua ta 'ỏằf lỏĂi .
    Vui tay thôi , nên 'Ê có Lặu Quang Vâ thơ câng phỏÊi có XuÂn Quỏằnh cho 'ỏằĐ bỏằT chỏằâ nhỏằfy ?
  6. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Chiều chắc mẩm với bàn tay đưa là những ưu phiền lẳng lặng hoà tan vào khoảng không trống trải như viên đá hoà tan vào ly nước... để lạnh buốt lên môi...
    Ta chắc mẩm đã mang những vương vất trong lòng Em cất và nơi thẳm sâu nhất mà Ta có thể, nhưng chẳng khi nào Ta mường tượng được ra - những điều ấy Ta càng cố giấu đi thì trong Em nó lại càng vùng lên mãnh liệt... Phải chăng là Ta đã sai, phải chăng là Ta đã nhầm lần tình yêu và sự bao bọc, bảo quản một trái tim???Một trái tim cũng chả an toàn được nếu mang cất nó vào một cái tủ kính xinh xinh, Em nhỉ??? Khờ khạo quá cơ ..
    Trong cõi nhân gian chữ tình là ngọn nguồn đau khổ. Kẻ đa tình càng là kẻ đau khổ nhiều hơn...Cứ sống trong mối quan tâm vật vã về cảm xúc đã đến, đang đến và sắp đến với người đối diện.Chỉ thích yêu đương với những mộng mị lứa đôi trìu mến , bỏ ngoài tai tiếng gọi của những khát vọng ngoài vòng tay...
    Em làm bất cứ kẻ sinh ra là kiếp đàn ông nào cũng phải thầm giữ trong tim một tiếng YÊU nóng bỏng...Ta chỉ là một trong số ấy ...
    Gìơ gió xào xạc thổi những suy tư của Ta về gần Em hơn đấy nhỉ? Ta có thể cảm được tiếng hát từ đôi môi hình trái tim xinh lắm là xinh...Tiếng hát mộc và trong tựa như là sương sớm...Để mỗi sáng nhìn sang cửa sổ nhà bên, thấy Em đứng ngước nhìn mặt trời, đôi mắt như thu cả khoảng không , giọng hát như gọi những gì tươi xanh tới... không thể không yêu...
    Hà Nội thôi những khát khao về Em, là Ta thôi những mộng mơ về con đường vàng lá của mùa thu muộn...Chiều nổi những áng mây sắc màu kì lạ, sớm sủa một chút là có thể mang về nhà những dải không khí nhiều màu, tặng em một chút làm quà chơi...Gìơ chẳng có là thời : " Em thích thì anh có thể lấy mặt trăng xuống cho Em" - Nhưng cứ nằm mộng chút xíu đã sao nào? Cuộc sống cứ mãi mệt nhoài với những con chữ và đồng lương hàng tháng thì sống làm kiếp người quả là phí phạm...
    Ấy chết, Em đừng lo.Ta chỉ bạo miệng tí thôi...
    Thế này là biết vẫn mong về Em lắm.Chẳng biết nên nói điều gì bây giờ - Vẫn còn là những ảo vọng mong manh - Chỉ có thể hứa với Em rằng : Ta sẽ đi về nơi có nhiều ánh sáng...
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 17:08 ngày 21/06/2006
  7. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Giọt mưa lặng lẽ trên nụ quỳnh
    Quỳnh hương một đóa thoáng hương thầm
    Vườn đêm xao xuyến.
    Một đôi lần đến như người tình
    Để cho trời đất báo tinh lành vẫn bình an
    Mùa mưa tới, cành hoa trắng ngần
    Đã ra đời, đùa vui phút giây
    Sau một lần đến bên người
    Khép lại tấm lòng ngàn năm nhớ ai
    Còn nơi nào biết những chuyện tình
    Tựa như chuyện những đoá hoa quỳnh
    Một đời thương nhớ
    Người đi tìm kiếm giữa mịt mùng
    Người đi tìm mãi suốt con đường tấm lòng kia
    http://nhacso.net/Music/Song/Nhac%2DTrinh/2006/03/05F60C68/​
    Chẳng khi nào ta thôi nghĩ về nhau...
    Những điệp khúc của tâm tư dằn vặt sẽ dày xéo tinh thần của bao trái tim ngập tràn máu đỏ...
    Em sẽ không về với con đường nhiều nắng nữa, nhưng những hoài niệm về con đường ấy có khi nào rời bỏ ký ức Em???
    Lặng lẽ mãi làm gì ??? Ngoài kia phố, ngoài kia người xe đông đúc lắm... Những tấm lòng mở như là khung cửa.Nhiều những băn khoăn bủa vây Em, mờ xa màu xanh của khung trời nhiều hoài niệm...Em cứ nhớ, cứ thương, cứ yêu những con người ấy...Ta gom nhặt những giọt vàng rụng rơi trên đường, những giọt vàng của mùa thu...
    Em về với miền đất của nhiều hi vọng, bỏ con đường lại sau lưng - Sau lưng những mộng mơ cháy bỏng. Nhiều khi Ta dè dặt nhìn quãng đời đã đi qua, mỉm cười mặn chát những nụ cười tê tái...Chỉ dám dè dặt thôi, vì những quãng đời ấy mang biết bao những nỗi niềm Ta...
    Vẫn biết là ước vọng xưa còn mãi... nhưng giờ này điều ấy chẳng làm Em sống đủ đầy hơn.Chỉ đôi khi ngồi hát một mình " Trưa này phố xa đầy nắng, riêng Em với con đường vắng..." thì mới thấy lòng mình xôn xao...Vàng óng những thềm lá, con đường ôm ấp bàn chân, bàn chân nhỏ xinh... Ôi những gót hồng mờ diệu, chẳng thể xoá đi khung cảnh ấy...Mờ ảo như là những tư tưởng mung lung nhưng lại chi phối hoàn toàn xúc cảm.Không thể điều khiển con tim, không thể bắt nó đập những nhịp đập được lập trình...Cứ đến bên Người là sẽ có những cung bậc bâng khuâng, những tiếng ái ân của trái tim...Có đôi lần ấm áp, yên bình, có đôi lần hoảng loạn cách chia dằng dặc...
    Gìơ này những biến động uyên ương dần về với mùa thu, Ta lại tham vọng những điều xa ngái...Tìm Em về với một mái nhà, mái nhà chờ đợi những ấm cúng từ tay Em...Cứ âm thầm bước chậm rãi thế thôi, cuộc đời này ai thấy những bàn chân mờ ảo của 1 tình yêu giấu diếm - Bàn chân đi về phía góc đường mà chỉ Em biết , góc đường lặng lẽ những yêu đương...
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 17:46 ngày 21/06/2006
  8. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    VIẾT CHO 12 CUNG HOÀNG ĐẠO
    ....Cỏ đón giêng hai , chim én gặp mùa .
    Tết dương lịch - ngày thường như ngày lễ
    Anh chỉ mới quen việc đi với ta qua thời kỳ cuối của những năm học trò cắp sách và vận áo dài trắng đến trường. Thế nên ta sẽ bắt đầu từ những ngày của năm thứ 2 vậy.
    ***
    Tháng giêng năm ấy là 1 tháng thiếu . Trời đất này đâu mang được cái vẻ trầm mặc của khí xuân trong mát mưa phùn miền Bắc , dù có cố cũng không được ....Chỉ có trong lòng con người Ta - thèm thuồng biết bao âm hưởng classic ngụ tại 1 quán cafe thâm trầm Đường Láng mà làm nên một Miền Bắc thu hẹp cá nhân cho riêng mình .
    Cũng từ đó Ta thấy mình khác anh Ta yêu nhiều lắm .
    Anh là con ruột của ruộng phèn miền Nam , tuổi thơ chạy dài ngày tháng ngập nắng đổ lửa trên đồng đi bắt chuột , bắt trê ; hoàn toàn khác với như mặt nước xâm xấp trên ruộng mạ hiu hiu gió bấc của nửa đất bên kia vĩ tuyến 17 ta ấp ủ từ thuở còn bà nội .
    Bà mất khi ta vừa đến mức ý thức vừa vặn để định nghĩa về sự ra đi của 1 con người , của sự phân huỷ xương cốt lúc hạ huyệt ....là mất tất , là cắt lìa mối liên thoa mà ta bấy lâu nối với bình dị đất Nghệ - Thanh .
    Ta nhắc đấy , để nhấn mạnh sự khác biệt giữa ta và anh . Đó vốn là cơ sở bắt buộc mà lẽ ra ta phải nói ngay từ khi đặt bút viết chữ đầu tiên cho tháng một . Nhưng thôi , thế nào cũng xong , hình ảnh bà - một người đặc Bắc - cũng hoàn thành vị thế bản lề làm cho ta dù ngụp lặn trên 10 năm trong Nam cũng không tài nào mất đi vết hằn yêu mến quê hương ....Bắc kỳ !
    Chẳng qua đó là ngọn nguồn thuộc về dòng máu .
    Nhưng nó quy định tất cả .
    ...
    Anh chỉ biết đi " nhậu " , từ dùng thường nhật của dân miền Nam mỗi ngày ko thể thiếu , vốn từ đơn điệu và kém cỏi , nhưng mà giàu tính "gợi thực" phải biết . Nó thô thiển đến bóc trần bức tranh động chép tay của vị hoạ sĩ trên bàn nhậu những con sâu rượu .
    1.....2.............3.....zô .......Rồi ngửa cổ uống (!) Ta ko phải tay kém cạnh , nhưng căn bản ta thù những kẻ đi cùng đường nhưng xa lạ mỹ từ " đối ẩm " , những ngờ nghệch với việc đôi bên nhấm nháp men say kết tinh từ gạo thơm , rồi nhàn tản ( không phải để xổ tài " văng lung tung " ) mà chậm rãi ngấm dần ý tứ nhau trong lối dùng lời động hay từ ngầm của 1người bạn văn chương hợp cạ .
    Cái việc ấy xa lạ với anh như kẻ qua đường ko 1 dấu hiệu đặc biệt đáng lưu tâm để mắt . Gọi là thân thuộc với anh là ngày ngày cùng đám bạn chạy xế nổ ầm ầm ngang qua nhà ta - cũng là sự ta lường trước được cái ghét của mình trong ấy ...Và trong anh , cố hữu .
    Nhưng nếu chỉ thông qua sơ bộ ấy , dè chừng là nghịch lý khi ta chọn chính anh mà ko phải ai khác .
    Bạn thắc mắc ư ?
    Ngoài dòng máu chảy quyện cùng chất cồn 45* là việc cư xử với ta theo " chuẩn " nhân tình thế thái .Đó quả nhiên tẩy sạch vóc dáng thuần 1 bợm nhậu đất rượu . Anh tỏ ra - và trên thực tế chính ta đã chạm được đến - một con người có tiềm thức chẳng thông thường và có tiềm năng sâu sắc .
    ***
    Lần đầu, cũng là người đầu khiến anh -lãnh cảm với chuyện
    " nặn chữ, nghĩa sâu " - lại kiêm nhiệm cả 2 việc : viết thư và làm thơ ....Ấy có phải sức ảnh hưởng của ta cũng ko nhỏ ?
    Trong bức thiếp anh đưa còn nguyên vị son sẻ của hàng ...handmade.....
    nét chữ anh không mềm nhưng rõ ràng đẹp lắm nghịch cảnh với chính bàn tay ấy lăn lộn ngoài đời và nhào nặn nhiều công việc nặng nhọc của lao động chân tay anh đều biết .
    thơ ấy không hay , không bay bổng hay vần vũ nhưng thật đậm , không tình tự nhưng ý vị xác thực đã đi đến lòng ta bấy lâu kín kẽ và chưa rung đủ hồi để ngân thành mỹ từ .
    Đó là cái chất nhân văn trong anh ta hằng quý mến ( sau này mới biết ta "chết " trong nó ít nhiều khó bỏ )
    Chân mày không rậm , không trầm , không đẹp hào hoa nhưng vừa thưa vừa toả một cách trật tự ra 2 bên lưỡng quyền một cách phóng khoáng . Cá tính anh y vậy , thường không có cụm từ đại loại như " cò kè bớt một thêm hai " trong đôi mắt không đẹp và con người ấy với đời .
    Dáng anh chỉ hanh hao - ko biết bao lâu ta đã gọi vậy rồi . Bởi từ ngữ ấy gợi hết được chiều cao kèm vẻ dong dỏng của anh . Nhưng nó không xiêu vẹo , nó không cần mỏ neo để giữ chân anh đứng người với mặt đất Trái lại , cả tư thế và tâm thế vững vàng âm thầm nổi trội ấy khiến ta vừa muốn nhoài lên phấn đấu , lại nửa như vừa mong mỏi yên vị ( tất nhiên ko phải nói về chiều cao " sinh học " của con người rồi )
    Cực dị khi có người mang cho ta hai thứ cảm giác đối chọi nhau , ta đâu biết rằng về sau này nó càng khiến ta dùng dằng và mâu thuẫn với nhiều thứ đau khổ đến thổ ra cả nước mắt ...
    ***
    Tháng giêng là tháng đẩy đưa . Ta biết anh như một tiệm cận . Rồi hiểu dần , và nào có ngờ ta là đứa đã chạm vào nhiều khía cạnh về con người anh .
    Xét về tương quan quan hệ xã hội với anh chỉ có 3 loại người . Ta tự định danh thế này :
    Loại thứ nhất , chỉ yêu được khi thấy anh , biết tên tuổi , địa chỉ , giọng nói giọng hát anh . Còn lại sẽ mất yêu khi dấn thêm chiều dài hiểu biết - song ko sâu , và cũng ko đến nơi đến chốn về anh .
    Loại thứ hai , đã biết cách yêu và có lòng mong giữ anh . Đáng tiếc là thứ duyên ấy sẽ bị quay ngược với chiều đi của ....ánh sáng và thời gian để loại trừ dần và bình thường hoá ( thậm chí " giận hoá " , " căm ghét hoá " ) quan hệ với anh cho đến kịch thời điểm ....của 2 người dửng dừng dưng ...khi biết nhiều về cái gọi là chất " con " trong mỗi cá thể - ở đây là anh .
    Loại thứ ba , là ta ....đã theo anh đến vài con dốc , đã hiểu anh hết vài ngọn đèo dù xấu hay tốt , từ vô thức đáng buồn đến ý thức vẹn vẽ ....chủ ý nuôi mối duyên thầm , sau này gọi là duyên hờ , nhưng không hề nguôi ngoai .
    Tháng giêng là tháng đánh dấu tất cả những thức mới lạ ấy . Và ta xác định hướng đi cho năm đầu biết rúng động .
    " Đất lành chim đậu
    Đất không lành đất nhậu chim luôn "
  9. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Tháng hai - tết cổ truyền , hội nhập với lễ tình nhân .
    Năm ấy là một cái tết dài và lạ . Biết trốn tết nhà đi ăn tết " thiên hạ " .
    " Thiên hạ " ở đây là anh .Phải chuẩn bị tinh thần từ tối hôm hăm bẩy , chuẩn bị hành trang từ tối hăm chín , kiểm tra xăng dầu từ tối ba mươi ...Và sáng mùng một là ngày thực hiện cuộc đào ngũ .Cũng còn bớt sơ suất là đã kịp thời cùng gia đình quây quần trong đêm giao thừa . Mùa đi qua , năm tận tết đến , điểm lại thì ...nhà vẫn vậy , bảo toàn lực lượng mà không thiếu bất cứ chiến sỹ nào .
    Với chiều dài gần 500km và 2 lần qua phà , ta gật gà gật gù trên vai anh vài bận . Đó cũng là một phần hiển nhiên có trong chuyến đi , bởi ai cũng thế , nếu chưa một lần về miền Tây .
    Tưởng chừng sẽ mệt nhoài như khi làm một tour Nam - Bắc lúc đặt chân xuống phà , nhưng kỳ lạ là còn tươi tỉnh hơn lúc du dương trên nước , kịp bắt nhịp với dòng kênh dài dằng dặc đến vô tận hai bên đường , kịp thấy đủ các loại màu mè đâu ra đó của một đám cưới đặc sệt Nam bộ ....Có lẽ lẫn cả vào trong đó , nhà gái và nhà trai , không còn phân biệt được nữa , chỉ biết họ đang ngay ngắn sếp hàng rồng rắn đỡ nhau xuống xuồng lá như đàn kiến tíu tít lũ lượt về tổ lúc trở trời ....Nổi bật hơn cả là màu đỏ của son sắc, của sung túc , của hoan hỉ và của hạnh phúc một đời người .
    Ta chẳng biết nhìn cảnh ấy các cô gái độ cập kê có động lòng mau mắn hay không , với ta chỉ là dấy lên sự gì vui vui lách tách trng mắt cho một việc chưa bao giờ thấy , như kiểu lâm li xúc động nhẹ của kẻ ngoài cuộc vậy . Tuyệt nhiên không đắn đo , so sánh hay ao ước .
    Con người của ta như thế , có lẽ phần nhiều thuộc về nghệ thuật nên cái góc nhìn nó cũng bị hạn hẹp bớt trong khía cạnh đời thường và tâm lý của 1 cô gái bình thường . Ta cứ quy mọi thứ về nghệ thuật rồi thưởng thức , rồi hoan lạc hay phê bình . Ấy là việc mà anh chưa thể thấy .
    ***
    Đang trông rừng dừa ngút ngát từ khi đang bon bon trên cầu Bắc Mỹ Thuận - hôm tìm tư liệu dạy bài thì thấy nó cũng bình thường như bao nhiêu cây cầu khác trong những bức ảnh chết , chứ ai ngờ đi trên nó thực sự mới thấm thía câu nói của chính mình khi dạy học trò " cầu lớn nhất ĐNA , được xây dựng hợp tác Việt - Úc " có tầm vóc theo đúng nghĩa đen như vậy - bên dưới là chi chít ngọn dừa , đọt dừa , lá dừa chen chân nhau giăng kín một đất rộng ......làm thành cái nền cao trên mặt đất , mà đi từ trên nhìn xuống nó tựa hồ như nền phồng lượn của võng chiếu xanh bộ đội thời chiến . Ấn tượng lắm , nên tự dưng thấy yêu mến lạ cái mảnh đất sinh ra anh này .
    Anh vẫn đùa , về đây có thể tắm bằng nước dừa hằng ngày .
    Đó không phải " chuyện lạ Việt Nam " mà chỉ là cách nói để diễn đạt trước cái cảnh dân ở đây nhà nhà đều từ dừa mà ra , với tay lên không quá trán cũng đã hái được dừa để uống , để nấu ăn ....Nó ngọt và trong không thể tả , như nước giếng khơi đã được hoà vị ngọt , song không phải là đường hoá học (!)
    Từ cái nhà , cây cột đến cái ấm , đôi đũa cũng từ dừa mà sản xuất ra .
    Tiếc là thời điểm này - đã qua gần 20 năm - cái vách bằng lá dừa ngày xưa đã được thay bằng một tấm vách hàng trăm lá dừa mới , màu lá khô , dẻo dai và bền bỉ ....làm mất theo hết những " lá thư tình " của những bé con ngày ấy bên anh , nên ta chẳng thể " mục kích " xem nó ra thế nào .
    ***
    Đêm , ra đồng nằm ngửa cổ lên ngắm sao . Kỳ lạ . Bầu trời ấy vẫn là bầu trời mọi ngày , mà sao lúc này nó giải bày hàng ngàn vì sao đang gắng sức hết mức sáng của mình thật diễm lệ ...Vòm trời dường như được nâng lên thành một cái nong cong vòng khum khum xuống chỗ ta nằm , chính lúc này lại chẳng thể ngâm nga , chẳng thể ra thơ ...Có lẽ cái đẹp ngợp hết mọi thứ ý thức và tư duy thành lời trong lòng người .
    Đất ở đây không thể diễn đạt được hai từ " hiện đại " , thậm chí " khai hoá " ...Đó là lí do tại sao những ngôi sao lại lộ diện hết và sáng hết . Bởi không có đèn điện đâu mà dành giật với thứ ánh sáng của tạo hoá , của vũ trụ ấy.
    Có chăng , thì phải ra mãi ngoài thị trấn .
    Đó là phần quan trọng trong những phần quan trọng khác mà anh muốn về lại gắn bó , còn với ta thì lại là phần để ta từ chối nó ...
    ***
    Ta lẽo đẽo theo anh , để ngấm dần cái khung trời kỷ niệm của anh , để đi dần vào ngày tháng của anh , cuộc sống không phải vật chất hằng ngày trên nơi ta ở của anh ...mà là thế giới của riêng anh - nếu ta xác định mình trở thành một phần trong đó .
    Nhưng nó chẳng thể quán triệt rành mạch như thế , chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ cụ thể như thế .....Nó nặng nề hơn tất cả những mục tiêu đặt ra và lời nói buông ra .
    Ta biết mình hơn ai hết , luôn mang theo cái buồn cố hữu về anh như đã nói . Người ta bảo " yêu ai yêu cả đường đi lối về " , anh chưa làm được thế với ta . Và ngược lại , ta cũng vậy . Cái mặt trái trong anh , cái xấu trong anh , ta chỉ mới chấp nhận những khi ta ngoảnh lưng , từ chối không đối mặt . Mất đi cái tính ngang bướng và tinh thần dũng cảm mỗi lúc đề cập đến . Nói thẳng thắn thì là " lực bất tòng tâm " , và cả anh cũng chưa đi đến được ngưỡng của sự cho phép phá vỡ . Hoạ chăng có đôi lần dao động , cố gắng lưng lửng ....rồi cái quán tính nó lại kêu gọi anh về . Chẳng đi đến đâu .
    Vết chạm trổ ấy cứ nhấp nhổm trong lòng như một viên gạch chắn giữa đường xe chạy khó lòng về số để vượt lên .
    Mang cái thể tạng khó khăn ấy để dung hoà mối quan hệ này , thực ra con người chẳng phải sắt đá - càng là ta , kẻ sống với 2/3 tình cảm trong mình , lại càng phẫn uất - đến một ngày không xa sẽ tức tưởi ra hết ....Thêm vào đó , tréo nghoe thay ta là người hiểu rõ anh hơn bất kỳ ai - kể cả người đã sinh thành ra anh . Đối với anh mà nói , có ta cũng là một việc đáng giá .
    Cả hai , không ai có kinh nghiệm cả , đều là mối tình đầu .
    Mà biết đấy , lần đầu , luôn là thánh thiện , luôn là mới mẻ , trên hết vẽ vời và cầu toàn .
    Lẽ dĩ nhiên trong lòng những câu chữ đơn giản như nó được alexang-drot sáng tạo ra là cả một quá trình thăng trầm cho vận động và đổi mình cực nhọc thật sự .
    Anh là kẻ cần nỗ lực hơn cả , ta mãi ở bên cạnh , ấy mà luôn dở dang ....Oái oăm và bạc bẽo cho số ta thật .
    Ngẫm mà đắng .Đắng đâu có bằng li rượu ta đang " ra 5 vô 5 " với ông Mười - họ hàng xa nhà anh , một người luống tuổi thân thiện đặc biệt với những ai biết nhậu . Ta khướt đến khi tay vẫn rót nhưng mắt không hề thấy , trí không hề nhớ và môi hát huyên thuyên một bài hát của Châu Gia Kiệt về kiếp giang hồ ....Các vết nước chảy dọc mặn mà trên má dường như tỉ lệ thuận với lượng rượu được uống vào , uống đã vơi mà nước vẫn xuôi chưa ngớt . Ta khắc khoải chờ một ngày mai trời sáng để mở mắt hướng bình minh .....
    Nhưng ta biết đây không phải cách tối ưu để chọn cảnh tỉnh .
    Về phần anh , có thể thấy ngậm ngùi trong hoang mang và hỗn độn cần có thời gian sắp xếp ....khi đỡ ta dậy .
    ...
    Được linz sửa chữa / chuyển vào 21:00 ngày 23/06/2006
  10. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Năm thứ nhất ta biết cách lân la đến các nhà sách mua chocolate ( khi ấy mới biết chocolate có bán ở nhà sách , không chỉ ở 1 nơi ta biết duy nhất : siêu thị ) một cách ngớ ngẩn và ngờ nghệch đúng chất của kẻ cù lần tập nói bóng bẩy (!)
    Với mọi người thì là ....đối phương thích gì ta chiều cái đó , với ta ....ngược lại : ta thích gì , tặng anh cái đó . Theo như tính khí thì sẽ tặng chocolate và ....uhm ...hoa hồng trắng . Giống như ta đổi ngôi quá
    Ta thực sự , chưa bao giờ biết , chưa bao giờ chuẩn bị cho một việc hệ trọng như thế : quà của anh là một chiếc nhẫn !
    Nó hệ trọng vì nó "xâm lăng " phải thật nhiều thứ thuộc " biên cương " chưa hề phòng bị ; thuộc giới hạn chưa nghĩ đến và không thể lường được , không tài nào tính toán được sự thể ra sao của đứa con gái 18t chưa hề va chạm vào cách sống già dặn của " thế giới người lớn " ....Hấp tấp và khấp khởi , run rẩy vừa vì sung sướng vừa vì bất ngờ và lo sợ của đứa trẻ lần đầu biết nói , biết chập chững đi kém thăng bằng .
    Ta chai sạn với thứ phim ảnh có cảnh tượng tương tự , nhưng lại ngơ ngẩn với cùng cảnh trước mặt . Ta xúi giục nhân vật nên làm thế này này mới lãng mạn , hay nên từ chối vứt nhẫn thế mới đáng kẻ không xứng ....Còn với mình , ta chẳng có lời nào , quân sư quạt mo đã bị đốt cháy quạt ...Tệ thật !
    Đó là cách anh để ta trong tim và nghĩ về ta trong lòng . Ta chỉ cần xác định thế thôi cũng đủ , chẳng cần phải rạch ròi như phát ra từng câu chữ xã hội này quen dùng .
    Tiếc thay nó đồng thời thể hiện luôn dự đoán về một tình yêu chóng vánh đứt gánh nhanh nhảu sau này .
    Mọi thứ đến ào ào , đi cũng vô tội vạ lắm ...Chỉ kịp cho ta thấy bóng hào nhoáng của nó rồi thôi . Chẳng kịp để chắt miệng tiếc rẻ , chẳng trách , đâu có hờn , nhưng buồn thì có ....Mênh mang .
    Cái lí để giải thích thoả đáng cho những việc đột ngột và chừng như vô lí này là những việc xãy ra sau tuần thánh Valentine 1 tuần .
    ***
    Được linz sửa chữa / chuyển vào 21:51 ngày 23/06/2006

Chia sẻ trang này