1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cầu thang dốc

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Alice_Ro, 09/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    3 NGÀY CUỐI CÙNG...
    **Ngày thứ 3**
    Hôm nay là ngày cuối cùng cho sợ đợi chờ, cho niềm u hoài và những luyến thương về miền đất này. Ta cũng thể nghĩ rằng lại có thể xa rời sớm thế...1 ngày, 2 ngày , 3 ngày , 4 ngày ... rồi thời gian trôi qua nhanh không kiềm nổi...Em ơi, Hà Nội của Ta ơi... Những con đường xanh lá, hoa Cơm Nguội vàng và hoa Dâu Da trắng muốt...Bao giờ Ta về lại nơi đây???
    Mưa giăng giăng trên những con đường dài mượt như tóc xoã, cuối Hè, đầu Thu mà lại có mưa phùn.Cứ như cơn mưa của ngày xưa ấy nhỉ??Cơn mưa mịn màng bàn tay... Mở trái tim cho những mới tươi phơi phới đi nào - thử thách trên con đường sắp không còn xa ấy - hấp dẫn biết bao nhiêu.Cười thu hoạch chán rồi, là lại vội vã buồn, nỗi buồn nhẹ thôi nhưng sao vương vất mãi...Tháng 8, tháng 10, tím vu vơ lòng, tím vu vơ đất trời, những bông Bằng Lăng Nước tím, tím như màu huyền thoại - huyền thoại son đỏ, thuỷ chung - huyền thoại yêu thương đằm thắm, giản đơn lại không giản đơn...
    Cởi bỏ không thương tiếc cái màu áo đã theo Ta biết bao tháng ngày cũ kĩ.Để lại sau lưng căn nhà cũ, ngôi trường cũ, giáo trình cũ kĩ thô sơ... để lại cả một thời nông nổi, và biết là có cả những ánh nhìn bỏng cháy phía sau - Ta bắt đầu sống đây, Ta bắt đầu bức hoạ cuộc đời Ta. Thấy ánh sáng trải dài dưới mỗi bước chân, tự nhiên tư thế mình trở nên hiên ngang lắm, cánh tay này sẽ bót nghẹt những nghĩ suy hèn yếu, thẳng tay vất nó ra khỏi lòng yêu...
    Con đường tới sân bay ngắn tí ti thế này... thấy màu xanh của những cánh đồng sao giờ này thân thiết, yêu thương thế - màu xanh của cây cỏ quê hương đấy, đến bao giờ Ta mới nhìn lại được.Bao giờ mới ngửi thấy mùi hoa Xuyến Chi nồng nồng, hoa Cải thơm thơm, man mát...Thân thiết cả cái biển quảng cáo to đùng kia, yêu cả cái chữ Viettel hay Vinaphone kia kìa, thép Thái Nguyên kia nữa...mỗi chữ, mỗi dòng đều có chút gì của đất nước CỦA TA, Tổ Quốc CỦA TA...Sao Ta cứ yêu thương điều gì thì lại phải yêu trong xa cách quắt quay, và luôn phải hẹn hò tất cả ở một ngày hun hút ...
    Ta đi đây .Chẳng dám quay lại ngước nhìn lần cuối...Nước mắt cứ chực trào ra nơi lòng mắt nhoẹt nhoè.Ai đang đứng cuối hàng lang kia thế ??? Ai vẫy bàn tay thế??? Bàn tay xinh quá nhỉ - Có dành vẫy cho Ta lời tạm biệt cuối cùng không??? Chào nhé quê hương yêu dấu, Chào Em và những điều chưa kịp tỏ bày, chào trường xưa - chào bạn cũ, chào những thân quen...Cho Ta chào Hà Nội của Ta lần nữa - Ta sẽ về với một tâm hồn biết sống nhiều hơn...
    ...Phi trường lặng gió ....
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 11:45 ngày 16/08/2006
  2. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    ***Ngày thứ 2*** "ĐI TÌM GIẤC MƠ MANG TÊN MÌNH"***
    http://www.yousen***.com/transfer.php?action=download&ufid=C550472E5227ED19
    Vỏn vẹn hơn 24h tiếng đồng hồ nữa là đến thời hạn cuối cùng, giờ này Ta mới ngồi viết những dòng từ biệt cho người thân được.Sao mà lại ngậm ngùi thế chứ - đàn ông phải cứng rắn mới phải - giống như Nguyễn Đình Thi ý :
    "Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy ..."
    Nhưng làm sao mà khác được khi mà cứ ngồi xuống, ngơi tay, ngơi chân sắp xếp đồ đạc là lại vẩn vơ nghĩ về giờ phút ấy...không chịu được
    Em biết không, khi cất bút viết những dòng này, trong lòng bỗng dưng dậy lên bao niềm cảm khái - ấu thơ về tự nhiên như con nắng nghịch ngợm gọi Ta dậy sáng nay, như áo mỏng phất phơ dậu thưa, thơm mùi xà bông mới...Ta nhớ về bầu trời trong và rộng rãi, luỹ tre xanh mát mà mỗi lần nghỉ hè Em dẫn Ta tới đó chơi trò quay măng, hí hửng ngồi hết buổi chiều để về nhà ăn mắng Thấy như ngay đây một đêm trăng đầu thu, trăng trải lên dòng sông tấm lụa màu ánh sáng - vàng rực và lung linh - không thể đếm nổi những tiếng "Ô", "A"... của Ta - một thằng nhóc thị thành lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh ấy - lần đầu là lần rộn ràng nhất, nhiều ngơ ngẩn nhất...
    Ta cũng vụng dần, chai dần, hờ hững dần... để rồi mỗi năm về một lần... hai năm về một lần...cùng em đi dọc bờ đê nhiều gió, tung tăng chạy theo những cánh diều về nẻo vắng người, vắng những chạm va...Ta hiểu thế nào gọi là " Ngọt Ngào" từ thủa ấy hiểu làm sao mà mình cứ thấy run run mỗi lần bất chợt nhìn sang : một đôi môi thắm, một bờ vai xinh ...
    Ta biết Em vẫn đợi mỗi mùa, đợi Ta không ngần ngại... Chưa một lần Em gọi Ta về bên, chỉ lặng lẽ chờ thôi - điều ấy càng làm cho Ta mỗi tháng, mỗi năm lại thêm nhiều ăn năn nữa, thêm nhiều nữa...Lần nào cũng như lần ấy, Em đều chào Ta bằng một nụ cười, xiết một bàn tay... thế là trong mắt Em dường như Ta thấy những giận hờn Ta của Em qua cả. Với Em - Ta đáng để vị tha như thế hay không??? Không ai trả lời câu hỏi ấy, mọi điều vẫn vậy - tự nhiên như là yêu thương...
    Gìơ này gần Xa Cách lắm rồi, cho Ta xin Em một lần nói thành lời tiếng "Yêu" ấy nhé, mỗi lần Ta nhớ, mỗi Ta cứ định nói về điều này Em đều ngăn Ta lại, một ngón tay ở trên môi Ta - thơm như lúa gạo - một nụ cười nở trên môi Em - trong như ánh sáng - và những thanh âm thân thiết với Ta như máu thịt : " "Yêu " là từ của Em chứ"...
    Ta Yêu Em bằng cả những vụng về và cả những chai sạn của Ta. Gìơ không phải là thời gian con trẻ nữa, cũng có những thương yêu hồn nhiên như ngày xưa - nhưng Ta hiểu từ lâu lắm rồi - một ngày, một giờ, một phút, một giây ... hay cả những năm tháng ấy - đã dần dần biến thành những phần thân thể khó cách chia Ta - Em làm điều ấy - ban những phép màu cho gạch nối của kỉ niệm, và điều này cũng như năm tháng, không bao giờ phai nhạt được nữa rồi....
    Ta yêu những bông cúc dại Em vẫn hái về, cài lên tóc rối...yêu cái vẻ trìu mến mỗi lần Em cài chúng lên áo Ta...Em gọi màu trắng là màu hoàng tử - gọi không gian dưới dàn tigôn cuối vườn là " Góc Ngủ Mơ".... Mỗi điều ấy giờ này đều hiện lên trong Ta rõ hơn khi nào hết...
    Ngày đến rất gần rồi đấy, vậy mà Ta chưa kịp gửi lại cho Em điều gì, dù chỉ một lời chia tay ....Em cứ giận, cứ hờn, cứ trách Ta đi nhé!! Ta sợ fải nhìn vào mắt Em và nói với Em điều ấy, rằng Ta sắp đi xa và chính Ta cũng không biết khi nào có thể về thăm Em. Ta cũng không muốn nghe Em nói :" Em sẽ đợi Anh" nữa, câu nói ấy lần nào cũng như một vết cứa vào tim, mỗi lần thêm sâu một tấc...
    Gìơ là giờ đi tìm giấc mơ riêng, ở nơi ấy Ta sẽ vẫy vùng trong thế giới mà Ta tự mình tạo lập...Khi này bầu trời có sụp xuống, mặt đất nứt nẻ ra - thì cũng đã mãn nguyện mình là người hạnh phúc. Ta hiểu rằng nơi ấy là một cuộc dấn thân và Ta chấp nhận.Ta vẫn tâm niệm rằng, những ân hận về điều mình đã làm có thể theo thời gian sẽ nguôi đi, nhưng hối tiếc về điều mình không làm thì chẳng khi nào nguôi ngoai được. Ta hiểu cho những lỗi lầm Ta...
    Giấc mơ ấy mang tên Ta, cái tên của số phận giãy bày, Em cũng sẽ theo Ta, đặt cho Ta một cách gọi bản thân mới mẻ - Gieo về Ta một đời sống tươi xanh ...
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 17:55 ngày 17/08/2006
  3. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0

    Môi cay , lưỡi đắng . Ta say . Ừ ta say
    Thảo nào ù tai , hoa mắt , nặng nề chân tay
    Kia kìa cơn gió lốc
    Vũ trụ cũng thành quay
    Ngán nỗi tài không đạt chí
    Đầu xanh mấy chốc pha màu tuyết
    Trăm năm thân thể cuộc cờ xoay
    Vặn đàn ta gẩy
    Lên giọng ta hát
    Nào ai tỉnh đó ?
    Những điều tai nghe mắt thấy có chi hay ?
    Nằm đây
    Nằm đây !
    Nằm đây
    Nằm xuống đây , ta biết tựa về đâu ?
    Tựa về đâu ?
    Tựa về đâu ? Ôm đàn ngồi đợi năm canh thâu
    Chờ được lúc trăng chìm sao lặn
    Sau này gỡ hết cũng còn lâu !​
    Lại thấy nhớ đến dăm câu thơ anh bạn ta bên Tâm Sự tụng tụng gõ gõ , nặn nặn đẽo đẽo ( chả biết của tác giả nào ) rồi cắm phập vào phần chữ ký , thích nhất phần này :
    Tự cổ chí kim loạn thế xuất anh hùng
    Dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng
    Vung gươm chớp nhoáng, bạt ngàn binh tuớng
    Ngoảnh đầu nhìn không một bóng thân nhân
    Ngẫm lại càng thấy li cay trên tay đâm ra đắng . Nghe gió đông phong vi vu bên mang tai mà tưởng chừng như ta đứng giữa Đào huyệt cốc không còn ai sống nữa . Trời đất này dù có chênh vênh giữa lòng chợ cũng thấy mình chỉ độc trơ trọi .
    Nguyên nhân ư ?
    Ấy là do ngoại cảnh hay lòng người ...Ta cũng chưa rõ cái tâm bệnh trong mình nữa . Nếu rành rọt được như 1 quý cụ bên Nghênh vân sơn kia thì còn gì bằng , cụ ấy viết , ngắn thôi , mà giải quyết cũng dễ trăm phần :
    "Thói thường nhiều tiền thì lắm bạn
    Lúc hoạn nạn chẳng thấy anh em
    Ngẫm ra quá đúng ! Đúng quá . Thường khi trúng bóng, được lô bằng hữu nhiều như lá thu...thường lấy làm thống khoái . Coi đó làm sự sung sướng . Tưởng mình phúc phận mênh mang. Ngẫm thấy mả phát long huyệt . Nhân lấy làm đắc ý .
    Rồi khi bóng trượt, lô hụt , 3 càng xiên 4 chẳng được con chi ? Quay đi ngoảnh lại ...( 2 ,3 chấm ...mai post tiếp ...) "
    Chà , bằng hữu cứ cạn dần như cái tàu dừa chứa nước mưa gặp ngày hạn hán , thế cũng là 1 sự cự tuyệt với cảnh vui vầy trong thiên hạ mà lòng con người kia nào muốn .
    Với ta đâu chỉ có thế , mớ tình cảm tựa lương khô lâu dần hoá mốc meo nên tâm không thành nhớ , chẳng thành thương lại càng chẳng nên thù hận ...
    Sự đời trước mắt đuổi nhau như tàu tốc hành có cái bến vô định , ta đâu thể dừng chân mãi mà thành nắm đất yên lành làm mồ mả cho ngô khoai ...Đành rằng tâm không muốn xao động , không muốn xì xào như gió như thác nhưng vẫn phải cắm cúi đi cho hết ngày đoạn tháng , cho hết con đường vinh nhục trước sau không thể né tránh .
    Cái trí bấn loạn , câu chữ cũng đá đấm dấm dúi nhau mà đứng trên văn đàn , chẳng mong ai hiểu , chỉ là đi qua mà bỏ ngoài tai ngoài mắt đừng khinh miệt !
    *
    Mong bạn cho ghé chút tâm sự dở ương của kẻ đang bấn loạn luẩn quẩn tinh thần không yên ổn như sóng dưới đáy sông .Lạc tông quá cho Cầu thang , bạn nhỉ ?
    Ta là người vô phép bạn ơi !
  4. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    ***Ngày "..." Bắt đầu thình thịch tim đập chân run ***
    Sao bây giờ thấy đầu óc cứ lẫn lộn tất cả, không biết là phải làm gì trước, không biết gọi cho ai trước, viết điều gì trước, gặp ai trước ... Tất cả mọi thứ đã gói ghém đầy đủ cả rồi, còn thiếu thứ gì nữa nhỉ? À, còn thiếu từ biệt nữa, nhưng mà không biết có nên từ biệt nữa không...
    Lang thang khắp những con phố quen, mưa chạy đuổi theo vòng xe trên đường...Cho bớt thèm đi, cho bớt tiếc đi... Cho đờ đẫn đặt từng bước chân trên nền sân gạch, ngơ ngẩn đứng nhìn những dòng chữ mờ đục trên bia Văn Miếu một cách đầy lưu luyến - Vậy mà nhiều năm sống ở thành phố này cũng chưa một lần thanh thản đi qua...Dạo qua Hồ Tây, đường Thanh Niên ngập gió chưa một lần dẫn cô gái nào ra đây, chỉ đi qua để nhìn thiên hạ với mấy ông bạn láu lỉnh... Nghĩ lại phì cười, ăn theo người ta mãi thôi ...
    Gìơ này mong nhớ tất cả mọi điều, nhung nhớ tất cả mọi điều... Biết là còn mắc nợ rất nhiều, nhưng đành khất lại vậy nhé. Mai này Ta đi rồi, chẳng gặp được Ta nữa, giữa đông đúc người xe như vậy, Phố có nhớ Ta không?Ta có nhớ phố nữa không??? Thày bảo rằng :" Con thày chỉ tặng con 1 câu thôi : Trong đời này không có điều gì hoàn toàn đúng, hoàn toàn sai cả.Dụng tâm mà hành xử.Thày tin tưởng con - Phải biết là đằng sau con có rất nhiều người ngóng theo!!! " - Những ngày sắp tới phải sống vừa tin tưởng của thày, cho vừa ngóng trông của người...Chỉ thích được thêm một vài ngày tháng nữa, giờ mới hiểu - những ngày đã qua đáng quý thế nào - Ơi mắt, ơi môi, ơi bàn tay ... sẽ còn lâu lắm nữa tụi mi mới thấy, mới hôn, mới vuốt ve được những điều thân thiết ấy....
    Chuẩn bị lên đường thôi nhé - Chàng trai
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 17:16 ngày 17/08/2006
  5. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ chạy đến bên anh
    dắt tay anh ra ngoài những vòng tay khác
    thế giới chỉ còn mờ nhạt
    trong lung linh tình yêu của em
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ mang đến bên anh
    màu hạnh phúc
    nó trong veo tựa ngọc
    mà cũng có thể chỉ bằng ánh mắt em
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ thách thức cả nhân loại
    cả bóng đêm và ánh sáng
    cả thời gian
    chẳng ai có thể mang anh ra ngoài tình yêu nồng nàn
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ thách thức cả anh
    Anh cao ngạo ạ
    Nếu như một lần anh đã nhìn vào ánh mắt em
    Làm sao anh không yêu em được
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ trở thành thiên thần
    mà có khi trở thành quỷ dữ
    đam mê của quỷ, thánh thiện của thiên thần
    hiện diện trong em
    Nếu một ngày ? em biết mình yêu anh
    Em sẽ đẹp hơn những vì sao trên bầu trời tháng tám
    Rơi vào tim anh một tình yêu
    Ngọt ngào ? ngọt ngào ?
    Bó tay hoàn toàn - Gục xuống như cây chuối
    Hạnh phúc không rõ mặt, bất hạnh thì cũng không. Thiên đàng và địa ngục làm gì có ranh giới cho những kẻ yêu nhau.
  6. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0

    SAO?
    Sao nắng không về trong mắt em?
    Để anh phơi yêu đương đang đẫm ướt
    Ôi tay em! Bàn tay gầy xanh buốt
    Anh muốn sưởi bằng ngàn vạn môi hôn
    Sao gió không về trong mắt em?
    Để quạt bớt tháng ngày tù túng
    Anh mệt quá rồi khi lúc nào cũng chông chênh
    giữa hai bờ sai đúng
    Hai mặt người thiện ác trộn vào nhau
    Sao mưa không về trong mắt em?
    Để anh ngỡ mình ngây ngô như trẻ nhỏ
    Đuổi bắt mưa qua cái nhìn bỡ ngỡ
    Phải chăng mưa cũng ẩn giấu một kiếp người
    Sao bão không về trong mắt em?
    Để cuốn anh xuống nấm mồ số phận
    Nơi chẳng gieo đắng cay tủi hận
    Anh lại hái giầu không cho bà bỏm bẻm nhai trầu
    Sao em không về trong mắt anh?
    Để trên thế gian này anh được làm người đàn ông hạnh phúc
    Được lau nước mắt cho em mỗi lần em khóc
    Được sẻ san với em những nhằn nhọc rất đời
    Để - anh - trở - về - đích - thực - anh - thôi!

  7. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    [b=5]*** Ôi Linz của tôi ***[/b]
    Ậy , than vãn mãi , mệt bỏ xừ , tớ chả thất tình , cũng chả ai iêu ... chả phải tại tớ khuyết tật hay sứt sẹo gì cho cam , càng ko dở hơi hay hâm hấp nhưng ....chậc , nói thế nào nhỉ ?
    dạo này bị "sì chét" bọ chét ....chỉ vì 1 thằng gầy đét tầm ..cái gậy gỗ bà ngoại tớ chống ngót 8 năm nay
    Nó , cái thằng gầy đét ấy , cũng dân ttvn đó ( hờ , thế mới cú ) đi off gặp nó lần đầu tiên ....tớ chả ấn tượng gì sất , lại còn khinh khỉnh bất cần nữa cơ ( rồi , đụng cây tre mễu rồi , ko chơi dc , chúa ghét cái loại "dơ xương cánh" này đấy )
    Nói đến cùng thì vừa không ưa được cái má gồ ghề tiếp sức cho cái hàm răng nhiều như bẹ chuối nhô ra tợn của hắn , ghét thêm cái bộ quần áo rộng thênh thang gió luồn phần phật so với cái thân người mảnh dẻ " siêu mỏng ....dính " của hắn , ghét luôn cái mắt lươn mà cận nửa chục di-op vô duyên tệ , ghét luôn cái cẳng tay thò ra với cái ly cafe tựa gỗ me khô mùa nắng ko chút nước chút thịt nào ........Trời ơi ! xét 1 cách cục bộ thì ghét toàn diện hắn
    Nói chuyện thì nhàm vô cùng tận , may mà còn có các memb khác đến sau nhập cuộc , chứ chỉ có ta với hắn thì thà úp mặt vô tường nói 1 mình còn sướng gấp ngàn lần hơn
    Lại còn cái tướng đi xe cào cào nữa , tớ cứ lo ngay ngáy phập phồng , không có cái mỏ neo hay cái gì nằng nặng như cái ...bình ắc quy năm 45 đè lên vạt áo hắn thì có nước xe chạy trước người trượt lại phía sau mất ( biết thế lén ném lên yên sau hắn tảng đá có phải đỡ ...đau tim hơn ko )
    Bề ngang thì gầy , bề dọc thì ẻo lả , đứng thì sắp đổ mà ngồi dựa tường rít thuốc thì y như ...( xin lỗi các pác ) đến cơn vã thuốc đang fê vậy ...ặc ặc
    Thế nhưng ....thế ...cơ mà lại ....tớ lại ...à ...ùh ...sau này cơ ...từ từ sẽ nói vậy , mai nói , hôm nay đến đây thôi , đang nẫu ruột ra , ko còn thú viết tiếp nữa . Bận sau sẽ viết tại sao lại ..." cảm thương hàn " hắn ( nói đến đây thì tự dứt tóc và đấm 1 phát vào đầu mình , rõ đau )
    Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
    Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
    Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
    Đớp 8 bát cơm lấy lại bản lĩnh để kể tiếp tình sử " tự biên tự diễn , tự túc tự cấp " đầy tủi hổ nầy của mình
    Chẳng biết tự khi nào , tập cho mình cái thói quen uống cafe với ...hắn Chả là cả hội Ngõ Hạnh thư quán chỉ có mỗi mình và hắn cụng đầu ý tưởng và thói quen thường trực giết thời gian từ 2->5h hằng ngày tại cafe Ngõ Hạnh ( cứ đều đều như gà lên chuồng - gà đẻ trứng vậy ) thành ra ko muốn gặp cũng ko dc , mà gặp rùi , cùng hội chả nhẽ lại mỗi thằng 1 bàn , xoay đít lại với nhau mà nhấp nháp cafe ???
    Đấy , hắn lại chọn cách tôn trọng người đối diện bằng sự im lìm lắng nhạc và vị đậm cafe - âu cũng là tính khí của hắn , trầm mặc như Trịnh - khiến cái tâm trạng hỗn độn của mình cũng phải lắng lạ .Dần già , thấy có thiện cảm với lối đối vị mình như thế , đâm ra lâu lâu vô tình chợt để ý thấy hắn có những "điểm nhấn " khác với nhận xét ban đầu của mình .
    Lạ 1 cái là từ hôm ấy ko hiểu sao cứ lâu lâu lại nhìn hắn ( tội đồ quá ) âm thầm nhận xét hắn nghiêng theo khía cạnh mến và quý ( Mô phật ...thiện tai )
    Kể ra thì cái đôi mắt ấy , đầy chất nghệ sỹ , ẩn sau cặp kính và nhìn ra xa ngoài màn mưa Ngõ Hạnh cũng gợi lên 1 con ngươi sâu sắc ( sấu ) đầy tâm sự và ko phải kẻ nông cạn .Vị giác đối với trà cà cafe cực nhạy , hôm nào cafe mới , trà đổi vị dù chỉ 1 chút cũng có thể tinh ý phát hiện ( quả là nội công thâm hậu )
    Thân người khẳng khiu và hanh hao nên chỉ di chuyển thật chậm rãi , từ tốn , cứ như rằng không bao giờ phải cuống len vì thời cuộc vậy .
    Giọng nói Hà Thành kể cũng lợi , duyên , và dễ thấm vào lòng người - nhất là những ai sống thiên tình cảm như mình ( hix )
    Cứ thế , ngày 1 ngày 2 nhận xét dần nhiều lên , tỉ lệ thuận với niềm cảm mến và sự dằn vặt che dấu cảm xúc , thật vất vả .
    Thậm chí có hôm còn thể hiện ra ngoài cả những u uất cuộc sống bủa vây vào mình mà trước đây mình chịu đựng riêng tư hoặc chỉ ko kìm nén trước những ng bạn thật thân cho thoả thuê , cho mình đc giải thoát chút ít ...Nay lại dễ dàng trước hắn , mất hình tượng quá đi .
    Thế rồi sau hôm ấy hắn không còn rủ mình đi cafe thường như cũ nữa , hắn tập im lặng 1 cách lãnh đạm của những ng bạn dần xa nhau , dần lìa mối quan hệ gắn bó . Thật tàn nhẫn phải không ?
    Mình dù sao vẫn thấy rằng mình giữ đc khoảng cách cần thiết , ấy thế mà vì sao hắn lại thận trọng đến thế , mình chỉ mới dừng ở vị trí 1 ng bạn , ko hơn ko kém kia mà ...
    Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
    Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
    Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 11:14 ngày 21/08/2006
  8. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    ... Một ngày mới quen, nhiều nắng, nhiều gió ...Thích chí như trẻ con, hú hà hú hí một hồi cho thoả cơn đi ...
    Em có biết lúc nào là lúc bản thân Ta cảm thấy thanh thản nhất không? Là khi nỗ lực hết mình chơi môn thể thao nào đó.
    Trong khoảng thời gian ấy, dù là chạy đuổi theo trái bóng- nhăm nhăm sút vào khung thành, lăm lăm tay vợt, tay cầu hay mê mẩn nhìn theo quả banh nho nhỏ, trên cái bàn diện tích mấy m2...bản thân thấy khoáng đạt vô cùng, đầu óc dường như chỉ xoay quanh cái chủ thể để hoạt động ấy thôi, không lang bang nghĩ tới chuyện gì khác nữa...Ưu phiền đi qua, mộng mơ bỏ dở...tự tại đến kì diệuVậy nên dạo này chăm lắm, ngày nào cũng dành tới vài giờ để hăm hở với những trò chơi sức khoẻ ấy - thích thú như trẻ con...
    Trời vào hẳn thu rồi, gió nghịch ngợm ngoài vườn với cây na, cây khế...Hẳn là Em vẫn nhớ thu, Ta cũng vậy. Bây giờ không phải và cũng không muốn tiết kiệm giây phút nào, nếu có thể hưởng thụ được tất cả những trong lành thu, mát mẻ thu... những dịu dàng mà chỉ thu mới có - sẵn sàng bỏ ngày, bỏ giờ, bỏ tháng năm ra mà rung rinh với không gian. Ngày xưa cứ sợ hoài, sợ phí, lo lắng , tính toan để làm những công việc khác nhau, và tự mãn với thân mình rằng đang cố gắng đi tìm cái đẹp đây này, đi tìm lý lẽ của cuộc sống đây này - nhưng nào biết - Cái đẹp hầu như chẳng bao giờ nằm ở nơi đầy những rối rắc, ở nơi con người ta tự đẩy mình vào cái mê cung vừa hoang tưởng, vừa điên rồ về những giá trị của mình và khái niệm hạnh phúc giả tạo- Cái thứ hạnh phúc thổi bằng thuỷ tinh nhiều màu và mong manh - Đẹp đẽ nhất là khoảng trời trên đầu, mảnh vườn&góc sân, là những cành khô cuối mùa lá rụng, là tóc bay bay trong sương chiều, ẩn ẩn hình hình một dáng người quen quen lạ lạ...Ra hồ đăm chiêu lắm, ngồi tự do trên chiếc chõng đầu hè lắng tai nghe những rung động nhỏ nhất của đất trời - ấy là đẹp đẽ , ấy là hạnh phúc lớn lao...Cuối ngõ có tiếng sáo, ở nhà nào không biết?...Một buổi tối trời tĩnh mịch, ngoài vườn nhiều thanh âm vừa tai, nghe như tiếng dế kêu í nhỉ? Nhớ quê mình lắm lắm...Thời bé cứ mê mẩn cái thanh âm này, thích thú với những buổi sáng trăng ra đồng hớt cá, tay cầm đèn, tay cầm nơm, cầm vợt...1 tụi toàn nhóc tì chạy đuổi nhau trên cánh đồng dài mượt ánh trăng...bóng người, bóng lá , bóng những tiếng cười, bóng của ánh mắt ***g vào ánh mắt...không tưởng tượng nổi - hạnh phúc như xuất hiện ở từ nơi sâu thẳm nhất, qua từng tế bào, từng mạch máu...chảy dạt dào trong Ta - Như một dòng hải lưu mãnh liệt - Ai có hay rằng cái thời thơ trẻ ấy là quãng đời đáng lẽ ra phải nằm ở đoạn cuối của hành trình sống - Tức là cuộc đời người ta có khi phải đảo ngược, sống tuổi già trước, phấn đấu cống hiến, làm việc cật lực, để cuối đời được đền đáp bằng hồn nhiên vô tư, bằng cái hạnh phúc khi mà nụ cười nở ra trên môi như đoá hoa nở trên cành - hoàn toàn tự nhiên như tự nhiên ...Sung sướng biết bao nhiêu
    Nào hoa cỏ bên mình, nào hương gió thơm ngào ngạt... Sực nức tâm trạng một mùi vị sảng khoái, thanh thản như siêu, như thoát ... như trong lòng chẳng vương vẩn điều chi - Sắp thành thánh tới nơi rồi. Nói vậy đấy, nghỉ ngơi tinh thần một chút , sắp tới lại có khối việc đang chờ.Con người ta cứ nằm nhà nhiều là thể nào sức ì cũng nhiều , rồi thì sẽ trở thành người mà như hôm nào thày bảo là :" Vô dụng" - Trong 20 loại Người trong cuốn sách về 36 kế dùng Người ấy Ta ghét nhất là giống Người này - "Chữ Tâm ấy mới bằng ba chữ Tài" - chưa thực sự viết được chữ Tài thì học viết chữ Tâm trước đã - phải đủ đầy nhiệt huyết bất cứ lúc nào - Trẻ không xông pha thì già ân hận đấy, Ta ơi, Ta hỡi ...
    Sáng nay ngồi trong giờ gặp một nụ cười vừa mới, vừa xinh ... cái đôi mắt long lanh và bàn tay trắng hồng như màu nắng, muốn vui theo một cái vẫy tay, theo một cái nhíu mày chờ mong nóng ruột...Ta ...Ta ... cứ như là đang rung rinh .........
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 13:06 ngày 24/08/2006
  9. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Không nhan sắc
    Người đàn ông không rẽ vào đường Tràng Thi như Hương tưởng. Anh ta tụt xuống đàng sau Hương rồi qua bên phải đi song song với cô. Hương hơi ngạc nhiên về hành động này.Không lẽ anh ta lại đi theo cô? Một cô gái khẳng khiu, hao gầy từ khuôn mặt cho đến hình hài, như hiện thân của một cành bàng trơ trụi trong mùa đông. Từ khi ý thức được mình cũng thuộc giới đàn bà, cô chưa từng thấy một người phía bên kia nào đi ngang cô mà không dửng dưng, không thờ ơ như đi ngang qua một bà già đã tàn. Vậy mà giờ đây có một người đàn ông đã đi theo cô. Trái tim trống vắng của cô đang rung lên trước hiện tượng bất thường. Lẽ nào tình yêu đã bắt đầu gõ cửa cuộc đời mình? Hương gắng đem hết ý chí để giữ cho dáng vẻ của mình được bình tĩnh, tự nhiên. Cô vẫn đi theo hướng về nhà mình. Thẳng qua một ngã tư. Hai ngã tư, rồi một ngã tư nữa. Cả một phố dài Quang Trung sắp trôi qua, họ vẫn đạp xe sát bên nhau, lặng lẽ cùng một tốc độ. Hương thấy mình mỗi lúc một tiến sâu hơn vào làn hoa sữa nồng nàn quá mức. Hương hoa đậm đặc gây cho cô cảm giác hăng hăng trong mũi, trong cổ, vừa ngột ngạt, vừa bồn chồn. Có lẽ đã quá khuya. Ðường phố vắng teo, lạnh lẽo. Ðó đây, vài bóng người lặng lẽ guồng xe, cổ áo dựng lên tránh những ngọn gió lạnh mát đầu thu từ hồ Thuyền Quang thổi về. Không còn nén nổi được tò mò. Hương khẽ đưa mắt liếc sang. Anh ta khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc quần bò, áo bludong, giầy thể thao. Anh ta vẫn to cao dù đã đi trên một chiếc xe Liên Xô nam. Dáng vẻ của một người đàng hoàng, tự tin.
    - Xin lỗi, chị cho tôi hỏi phố Trương Ðịnh đi lối nào? - Người đàn ông phá tan sự im lặng bằng một giọng thiếu tự nhiên.
    Hương bàng hoàng. Không lẽ đi cùng một đoạn đường dài đến như vậy bên cạnh nhau, lại đầy vẻ thân mật nữa chỉ để hỏi đường? Trái tim côi cút của cô suýt tan ra vì thất vọng. Vậy mà nó đã vội mơ tưởng... Thật tội nghiệp cho nó biết bao! Mà hình như anh ta là người Lào! Ðã là người Hà nội, lại ngần ấy tuổi, ai không biết đường đến phố Trương Ðịnh ! Cô cố mỉm cười nhìn sang, dù sao thì anh ta cũng là người nước ngoài, phải lịch sự.
    - Anh cứ đến đầu hồ kia rồi rẽ trái - Hương thành thật chỉ dẫn - Ðến một dãy phố song song với phố này, anh đi tiếp lên phía trước. Ðến cuối phố lại rẽ trái, gặp một phố nữa thì rẽ phải. Ði thẳng sẽ tới phố Trương Ðịnh.
    - Chao ôi! Cứ như đang đọc truyện " Ðôi mắt " của Nam Cao vậy! - Người đàn ông thốt lên vẻ ngao ngán, buồn phiền.
    Hương suýt phì cười trước lời nhận xét của anh ta. Có vẻ như anh ta khá rành về văn học Việt nam.
    - Tôi cũng đi về hướng đó - Cô buột miệng và ngay lập tức lấy làm hối tiếc. Nhà cô ở trong ngõ Mai Hương thật, song cô không muốn đi với một người nước ngoài, dù rằng anh ta cũng giống người mình.
    - Chị sẽ không phiền nếu tôi đi theo một đoạn cho dễ tìm địa chỉ chứ ?
    - Cũng chẳng sao đâu! - Hương cố nén sự chán nản.
    - Kìa ! Có chắc là em không nhận ra người quen cũ ?- Người đàn ông nói vẻ trách móc.
    - Người quen ?- Hương ngỡ ngàng. Chẳng lẽ anh ta là người Việt ! - Làm gì có !
    - Ðúng thế đấy ! Em cứ nghĩ kỹ xem !
    - Hay anh là một ca sĩ ? Hoặc một diễn viên ?- Cô nhún vai - Những người đó luôn có cảm giác rằng trên khắp cả trái đất này đến cả con kiến cũng biết họ là ai.
    - Sao mà mình không ưa cái lũ ấy thế.- Anh nói giọng ghét bỏ.
    - Vậy thì chịu đấy!- Cô ngừng lại giây lát thăm dò - Lại " Những người thích đùa " rồi!
    - Ồ, Azit Nexin bên Thổ Nhĩ Kỳ kia !
    Nghe lời khẳng định đó, Hương vui hẳn lên. Anh ta là người Việt và lại có học thức. Bằng chứng là chỉ có những người có học làm công tác nghiên cứu mới có kiểu tư duy: Nhắc tới tác phẩm nào là nhớ tên tác giả. Anh ta có vẻ rất hóm hỉnh. Cô nhận thấy những người có tính hài hước thường tốt bụng. Như vậy có thể giao tiếp mà không đáng ngại.
    - Nhà em cũng ở Trương Ðịnh à ?
    - Ồ kìa, anh là người quen của em kia mà ! - Cô giễu cợt.
    - Anh đùa ấy mà! - Người đàn ông ngượng ngùng - Vừa nhìn thấy em ngay lúc đầu anh đã linh cảm thấy có một điều gì đó thật lạ lùng. Nếu không nói vậy, làm sao anh có thể làm quen với em. Còn từ lúc anh hỏi thăm em đến giờ thì chúng ta đã chẳng đã biết nhau rồi sao? Có đúng không ?
    - Anh quả là lém lỉnh - Cô mỉm cười - Và thông minh nữa.
    - Em nói cứ như mẹ anh vậy ! Chỉ có khác tí xíu. Mẹ anh bảo: "Cái thằng Minh ranh con thật là láu cá". Cám ơn em đã khen anh.
    Cô thầm nghĩ , chắc anh rất yêu quí mẹ mình, nên ngay cả lúc như thế này anh cũng nhớ đến mẹ. Những người đàn ông kính phục mẹ mình thì cũng coi trọng phụ nữ. Cô cảm thấy yên tâm vô cùng khi đi bên anh. Câu chuyện của họ trở nên cởi mở, chân thành. Nó ngược về thời thơ ấu của mỗi người rồi lại lùi về thủa sinh viên. Minh học đại học Thuỷ lợi bên Nga mấy năm, về nước đi bộ đội. Hết nghĩa vụ, anh được vào làm việc ở Học viện Thủy Lợi. Còn cô: "Em tên Hương -Thu Hương, từng là học sinh Trung cấp văn thư lưu trữ nay đã bỏ nghề. Hiện em là nhân viên đánh máy của một tờ báo nhỏ của ngành". Rôm rả, vui vẻ, họ mỗi lúc một thân mật hơn.
    Quãng đường trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc cô đã phải phanh xe đột ngột trước ngõ Mai Hương.
    - Sao thế ?- Minh chống chân xuống đất, lo lắng hỏi. Sự chăm sóc đó trong giọng nói của anh làm trái tim cô thẫm đẫm nỗi ngọt ngào. Từ xa xưa tới nay, trừ bố mẹ cô ra chẳng có ai quan tâm, lo lắng ra lời với cô đến thế. Ngay cả các anh chị cô cũng vậy. Mặc dù vô cùng yêu thương nhau, nhưng hễ phải nói chuyện với nhau là y như rằng cộc lốc, cục cằn. Dường như họ sẽ bị yếu đuối đi, trái tim sẽ bị móc ra, phơi bày trước bàn dân thiên hạ, mất hết lớp vỏ bảo vệ, dễ bị tổn thương, nếu như họ dịu dàng với nhau. Nói với nhau những lời yêu thương da diết ư? Nó gắn với tội lỗi. Nó gần như loạn luân vậy.
    - Rất tiếc là em đã phải về! - Cô khẽ cười với vẻ buồn rầu - Nhà em ở trong đó.
    - Chẳng lẽ chúng ta chia tay nhau như thế này sao ?- Anh hốt hoảng.
    - Biết làm thế nào được - Cô thở dài - Có lẽ mười một rưỡi rồi.
    - Anh biết ngay mà. Ngay từ đầu anh đã nói với em rằng anh linh cảm thấy một điều gì đó thật kỳ lạ. Bây giờ anh mới biết đó là gì! - Anh than thở.
    - Nó là gì ?- Cô tò mò.
    - Nó là Ngày-Bất-Hạnh-Nhất-Ðời-Anh! - Anh nhấn từng từ- Ngay từ đầu anh đã biết em là một cô gái giàu nghị lực. Em sẽ không muốn kết bạn với một kẻ ngang đường như anh - Anh lắc đầu, nhếch mép buồn bã - Nào đi vào. It nhất em cũng ban cho anh một niềm vui là được tiễn em thêm một đoạn đường nữa chứ?
    - Chỉ đến quãng đường ngoặt kia thôi nhé! - Cô lí nhí thanh minh - Em sợ người trong nhà nhìn thấy em đi với một người đàn ông lạ hoắc lúc quá khuya. Ở đó có thể nhìn thấy nhà em được. Em sẽ chỉ cho anh.
    - Anh rất tiếc là ngày mai đã phải đi công tác xa, chưa thể đến nhà em chơi được - Anh trầm giọng.
    - Anh đi? - Cô rùng mình, cảm thấy buốt hết sống lưng.
    Cô đã chờ đợi bao nhiêu năm để được một người đàn ông để mắt tới. Vậy mà vừa nói chuyện lần đầu, anh ta đã phải ra đi.
    - Em buồn ư?... Em này, chính vì thế mà ... Em có tin rằng có những quyết định trong giây lát mà đúng đắn không?
    - Có thể lắm chứ! - Cô quả quyết. Cho tới trước tối nay cô chưa từng có một chút tự tin nào trong người. Mới chỉ từ lúc gặp anh đến giờ, cô cảm thấy mình như được lột xác. Cô không còn nhận ra mình nữa.
    - Còn anh thì chưa bao giờ quyết định sai. Vậy anh muốn biết ngay bây giờ. Em có yêu anh không?
    - Kìa anh - Cô sững sờ - Chẳng nhẽ vừa gặp, anh đã hỏi thế sao?
    - Bởi ngày mai anh đã đi xa. Anh không muốn mất em. Anh muốn có một người chờ đợi ở quê hương. Anh đã từng đi qua bao nước, nhưng chưa có một cô gái nào bắt được anh dừng lại. Vậy mà anh không thể đi qua em. Anh muốn em trả lời: Em có chờ anh không? - Minh nôn nóng.
    - Có! - Hương nhắm mắt run rẩy đáp. Mặc dù cô chẳng biết anh đi đâu. Có lẽ anh đi ra nước ngoài. Anh vừa nói "...Anh từng đi bao nước...". Nếu cô hỏi: "Anh đi đâu?" Anh sẽ cho rằng cô cũng như bao cô gái khác: Tò mò. Mà cô lại chẳng muốn giống bất kỳ một cô gái nào. Bởi anh vừa nói cô bắt được anh dừng lại vì cô thật đặc biệt. Cô phải thể hiện cho anh biết rằng: cô sinh ra trên đời này chính là để cho anh - Em sẽ... chờ !
    Họ đứng ngay chỗ quãng ngoặt. Anh dựa chiếc xe của mình vào tường rồi đỡ lấy chiếc xe Sài Gòn của cô xếp bên. Hai chiếc xe xếp nép bên nhau như một cặp tình nhân âu yếm. Cô lại nhắm mắt lại để trấn tĩnh. Khi mở mắt cô đã thấy mình trong vòng tay anh. Và một đôi môi nóng bỏng cúi xuống. Cô rùng mình bủn rủn chân tay. Ðôi môi đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái hai mươi chín tuổi... Mọi chuyện diễn ra như trong tiểu thuyết vẫn tả. Anh đã dạy cho cô biết thế nào là hôn theo kiểu Pháp... Lúc chia tay không thể trì hoãn thêm được nữa, có lẽ đã mười hai rưỡi, hoặc một giờ sáng. Cô nắm chặt tay anh như bám một chiếc phao trong cơn bão biển.
    - Ðừng đi chơi buổi tối nhé bé ! - Anh thì thầm - Anh sợ người ta sẽ ăn cắp mất bé của anh khi anh đang ở xa!
    - Sẽ không ai có thể ăn cắp được em. Trừ một người - Cô khe khẽ trả lời, giọng ngập dần trong nước mắt - Người đó là anh!
    - Cám ơn em! Nhưng anh sẽ không ăn cắp. Anh sẽ đến đón bé đoàng hoàng, có xe hoa, có pháo nổ thật long trọng.
    - Em sẽ chờ ngày đó! - Hương lặng đi rồi thì thào - Em sẽ hạnh phúc biết bao... Ðừng tàn phá niềm tin của em, nghe anh!
    - Ðừng coi thường anh như thế! - Anh cau mày, vờ giận - Hãy luôn cầu mong sự bình an cho anh nhé bé!
    - Vâng!
    - Sẽ không có sự thay đổi chứ?
    - Không ! - Cô bặm môi. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
    - Sẽ không có sự phản bội chứ ?- Anh làm cho cô cảm thấy mình như một bà hoàng.
    - Vâng! Hãy nhớ đến em!.
    Anh lên xe vẫn còn nghe cô với theo.
    - Hãy nhớ đến em!
    - Ðợi anh nhé, dù anh không về !
    - Em sẽ đợi! - Cô gái nhắc lại lời thề mà không biết: từ lúc nhấn chân lên bàn đạp, anh đã chẳng còn tên là Minh.
    Quang hít một luồng không khí mát lạnh, khoan khoái mỉm cười hài lòng. Bao giờ cũng vậy, trước một cú làm ăn to ở xa, anh luôn tìm cho mình một vì sao hộ mạng. Không biết như vậy có mê tín không, song anh luôn nhận thấy: mỗi lần có một cô gái mới ngoan ngoãn, nhân hậu thành tâm cầu nguyện cho anh thì thế nào anh cũng vào cầu lớn. Những cô gái cả tin bao giờ cũng là những người bảo trợ vĩ đại. "Chỉ tiếc nỗi, - Quang tặc lưỡi - lần này hình thức hơi kém!".

    Tê tái !!!
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 18:32 ngày 24/08/2006
  10. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Chậc ! anh bạn của ta ạ , trước hết ở việc paste đoạn thất tình mất hình tượng của ta ra đây rõ là thiệt thòi . Vì hẳn nó làm lạc tông phong cách C.T.D , thêm vào đó như 1 nốt giáng chúa chát nhảm sằng chen lẫn vào khuông nhạc hoàn toàn của anh , thế thì lỗ cho ai anh tự biết , nhé . Đừng ấp ủ cái việc rêu rao ta cho làng xóm chê cười
    Thứ nữa nó đâu khiến anh vui vẻ như tâm hồn trẻ dại niềm yêu và thánh thiện bấy lâu anh nấu giữ với chỉ ánh mắt mới , bàn tay trắng hồng tựa Tiểu Phi trong mộng ?
    Không hiểu sao lại làm cái việc nhiều bất lợi như thế nhỉ ?
    Anh bạn ta nhiễu sự lắm chăng ?
    Dù sao , ta cũng đã dốc cạn nhụy lòng cho 1 người ta tin tưởng - anh bạn đấy - tuy có hơi hơi thất vọng 1 tí , vì ngoài việc lắng nghe không ngoan và chân thành góp ý sâu sát đến thân cận như người trong 1 nhà nhưng anh lại có cả việc vụng về trên kia . Anh thấy ta chê chưa ?
    May mà , cũng còn mừng 1chút , anh đã giữ đúng " bản quyền tác giả " và cũng còn may là anh chưa " chua " thêm bài nào chì chiết nó ; hẳn anh đã khó chịu và bực dọc lắm ( lo và giận 1 tẹo ) cho người bạn này của anh , người bạn biết viết những dòng lặng lẽ và ra chiều khôn ngoan lại có những nghĩ suy , quan điểm hèn kém và ương nghạnh bớt sáng suốt đến ....già rồi ế như lúc này cần thiết hơn lúc nào hết cần sự mạnh bạo và tự tin dấn bước .
    Dù sao , anh bạn ta ạ , ta vẫn cảm ơn chứ nhỉ , câu chuyện trên thì đọc rồi ( theo gợi ý " bắt buộc " của anh nên ta đọc để chứng tỏ ta cũng biết ) cũng về 1 lòng tin nhỉ ? cũng đường đột nhỉ ? nhưng xem ra nặng nề hơn ta nhiều lắm lắm .
    Cứ nhìn vào 1 vết thương bị đòn mạnh , để thấy rằng vết thương tương tự của ta đang còn là nhẹ lắm , cũng là 1 trong những cách tốt để vuốt ve mình và chấn chỉnh mình lấy lại túi khôn .

Chia sẻ trang này