1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cầu thang dốc

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Alice_Ro, 09/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Vẫn chưa giải quyết được gì cả, đầu óc vẫn ong ong đặc sệt những suy nghĩ vớ vẩn về chuyện ...Mệt đến căng ra... Nhưng giờ thì thôi không thèm nữa, đành vậy, như hôm qua đã nói với cô bạn :" Đằng nào cũng có kết quả, cứ ngồi chong chong chờ đợi cũng chưa chắc là một biện pháp tốt đẹp gì". Thây kệ câu chuyện quái quỷ, từ giờ sẽ không nhắc tới nó nữa
    Một ngày nhiều sắc thái của mùa thu, Hà Nội như khoác thêm bên ngoài tấm áo mùa hè một làn khăn mỏng, dường như là trong suốt, và duyên dáng đến kì lạ. Bản thân Anh cũng đã thích những thời khắc giao mùa, khi những chiếc lá đầu cành rụng xuống, trải tấm thảm vàng ươm trên con đường mượt mà như da tay... Là lúc cảm xúc như những nốt nhạc trong một bản nhạc nhiều cung bậc, nhảy nhót vui đùa cho nhiều phơi phới đi theo..Mùa này thích dạo bước,thích đi lang thang, thích những góc phố bạc màu rêu phủ, thích hai hàng cây song song, tán xòe, tán cụp, chạy dài tít tắp cuối đường, thích giậu hoa thưa trên cửa sổ một ngôi nhà cũ, nơi cuối chiều vẫn có tiếng dương cầm của ai đó vọng qua...Mùa này còn là mùa của những riêng tư, mùa của nhung nhớ những nỗi niềm xa ngái, mùa của dịu dàng và " những vòng tay ôm khẽ từ phía sau" ... Ta nhẹ nhàng chìm trong những sắc thái nhiều biểu cảm của khoảnh khắc giao mùa, của màu sắc, ngôn từ, và thanh âm trầm mặc, dường như Hà Nội đẹp thêm lên, thơ mộng thêm lên, yêu biết mấy những con đường hoa Sữa...
    Mảng tường của cổ thành đã qua cả ngàn năm, phủ màu thời gian trên nhưng mái cong biểu cảm, dọc ngang những lối đi bằng gạch phẳng phiu, đều tăm tắp. Một vài nhánh Hoàng Lan đã vươn khỏi tường thành, điểm xuyết một chút vàng trên nền xám xanh của rêu phong và màu đỏ muộn của những viên gạch xây thành lâu ngày đã vỡ - màu sắc&hình khối đều ấn tượng một cách nhẹ nhàng, giản đơn mà nếu đã một lần đi qua thì không sao quên được - Thu của những ngày xa xưa và bây giờ ở nơi này có khác??Cái đẹp quý phái&thơ rất là thơ, để mỗi người con khi đi xa không khỏi bồi hồi, những cảm nghĩ như vậy về một Hà Nội nhiều yêu thương lâu dần đã trở thành một thứ linh cảm chung của bất cứ người Việt Nam nào khi hướng về Thủ Đô vào những ngày chớm mùa se lạnh rưng rưngAnh vừa yêu thêm một con đường, vừa quen thêm một quán cafe nhỏ xíu, vừa ghi khắc trong mình một khối tình riêng...
    Có một ai đó nói với Anh rằng:" Nêu tưởng tượng như Hà Nội là một cô gái đẹp, thì tiết chớm thu là chiếc áo kim tuyến đính hoa tuyệt vời dành cho cô gái như một nét tôn vinh" - Anh muốn hiểu ý nghĩa của những câu chữ ấy một cách thân thương. Khi bạn dùng một hình tượng đã cũ rồi để ví von, nhưng cất lên thành lời thì điều ấy vẫn làm Anh rung động - chẳng phải vì hình ảnh, ngôn từ mà vì giọng điệu chân thành quá, tha thiết quá, rung động bởi tấm lòng của một người gắn bó với Hà Nội đến tận tim...
    "4 năm liền ở đất này mà mài chưa dẫn một cô gái nào dạo qua Hồ Tây thì mày đúng là dở nhất trong rất nhiều thằng dở".Anh ấy nhẹ nhàng pha một câu vào chuyện đùa vui. Nhưng với Anh quả là ...
    Phải - 4 năm trời không chung ai vòng tay, không gửi ai đôi mắt, không một lần đi cùng cô gái nào về nẻo đường nhiều gió của Hồ Tây, ai cũng bảo phải đi thì mới có chuyện để nói, và phải tập bắt đầu lại như một người dũng cảm, phải sống cho những điều thuộc về tương lại chứ - Không được ỳ ra như thế!! Nhưng có khi nào, trong cõi tâm tư Anh, nhưng an bình trở lại, để vừa vặn cho sự bắt đầu một thứ tình cảm - Giống như là tình yêu....
    --------------------------------------------------------------------
    To Tsu : Cám ơn chị nhiều nhé Thật vui khi có ai đó chia sẻ những cảm xúc của mình. Luôn luôn mở cửa và chừa một chỗ chính diện trong nhà để mời chị vào chơi
    To Tam_Hon_Dep_Hn : Anh sẽ viết tiếp chứ.Mừng Em đã ghé thăm, Anh vẫn giữ nhật kí của Em đây này Thi thoảng đọc lại vui lắm đấy...Take care nhé - Cô nhà báo trẻ
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 03/10/2006
  2. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Gia đình như một căn phòng hẹp và lộn xộn đồ đạc, mọi người cứ chút chút lại va vào nhau - Điều này có khi không phải chỉ với Anh mà với cứ người nào cũng vô vàn khó chịu. Anh biết những xung đột ấy như là một điều tất yếu của cuộc sống, con người ta sinh ra đã phải xác định nếm trải những điều không cưỡng được - Vì sao Anh vẫn thấy phân vân???
    Ra phố để thử tìm cảm giác mình không thực sự thuộc về nơi nào cả, người người đi lại, đường xá sục sôi những dòng xe và khói bụi - cũng vẫn chật như nêm - Các cụ nói những điều không bao giờ sai tâm tư con người như thế nào thì cảnh vật, đất trời như vậy - Ta không thể mang một tâm trạng xám xịt để nhìn một khoảng trời xanh, mà dẫu có nhìn thì cũng chẳng thấy có gì thơ mộng cả.Nhưng nhiều khi Anh tự quên đi rằng Anh đang ở trong một hoàn cảnh nào đó xác định rõ rệt để tự đắm chìm vào không gian của những rung động, không gian của nhiều điều xinh xắn, đáng yêu...Hay tự ban phát cho mình những khoảnh khắc sống thử trong cuộc đời của những con người khác, bằng cách quan sát và thử trăn trở những lo toan của họ.Ngơ ngác xúc cảm ở nơi ấy để tạm thời trong giây lát cho mình vô tư lự trước những vấn nạn của đời thường, những thường nhật của chính mình - một thằng đàn ông non nớt...Điều ấy làm cho Anh thấy dễ chịu hơn
    Rồi phơi phới những nỗi niềm và trẻ trung trở lại, Anh làm một người giống với Anh hơn. Ngốc nghếch cũng nhờ điều ấy, đáng yêu cũng nhờ điều ấy mà thôi,Em nhỉ??? Đã từ lâu lắm rồi cơ...
    Hôm nay là SN một người - Chưa biết sẽ chuẩn bị điều gì cho người ấy, nhiều băn khoăn lắm, mỗi ngày lại gánh thêm một vài lo lắng nữa trên lưng.Chẳng biết rồi sẽ thế nào khi nghĩ về một niềm tin trong sáng, niềm tin về cuộc sống và con người, niềm tin gửi vào bạn bè - người thân, niềm khao khát về một một nơi cho những điều ước nguyện được sẻ chia và bù đắp - Anh chẳng biết sẽ diễn giải cho câu hỏi của người ấy thế nào nhưng dù gì cũng đã gửi đi một lời nhắn, chỉ giản đơn là :
    " Háp pi bít đê to du" - Phải nhớ là Anh đang cầu nguyện cho Người những điều tốt đấy, dù là đang có điều gì xảy ra xung quanh chúng ta...
    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 12:34 ngày 05/10/2006
  3. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Đừng bao giờ Em nghĩ khác về Anh

    Đừng bao giờ Em nghĩ khác về Anh

    Khi tình yêu trong Anh không phai nhạt

    Yêu Em như tháng năm Em biết

    Dẫu chúng ta tóc có sợi thay màu
    ....

    Đừng nghĩ khác về Anh khi ta ở bên nhau

    Dẫu có lúc lơ đãng điều Em hỏi

    Đi trên phố trầm tư không cười nói

    Chỉ lặng thầm chiêm nghiệm bốn xung quanh

    ...

    Đừng bao giờ Em nghĩ khác về Anh

    Dằn vặt trong Em những lời trách móc

    Dẫu Em chẳng nói ra, Anh thấy qua ánh mắt

    Khi chúng ta tóc có sợi thay màu ....
    ... ​
  4. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Vết va chạm thời gian
    Thời khắc trầm ngâm trong đêm
    Những giọt nghĩ suy rụng rơi đầy
    Anh thấy
    Nỗi đau còn lại
    Sau những lộ trình trở về tay trắng
    Lấp lánh những sợi tóc nửa đen, nửa bạc...
    Bùa mệnh thời gian...
    Khói bụi thời gian...
    Hằn sâu trên trán anh những vết nhăn keo đặc
    Lớn lên trong sắc màu trong đục
    Dòng máu không già nua
    Nuôi trái tim nhịp từng giây, từng phút
    Trước đắng cay, hạnh phúc
    Cuộc đời anh hiện hình...
    Trên những lộ trình
    Vết va chạm thời gian
    Đọng thành nụ cười nước mắt
    Cái còn lại ở phần đường trước mặt
    Anh chờ em!
    Như người gieo hạt vào mùa hái gặt
    Dẫu bão giông va đập
    Nhặt hạt sót trên tay gieo lại mùa màng...​
  5. Rockyl

    Rockyl Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2002
    Bài viết:
    449
    Đã được thích:
    0
    Buồn....đọc xong thấy buồn hơn....
  6. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Bài ca của những người hát rong
    Hoa táo trắng như sao, từng giọt nhỏ trong vườn
    Bài ca của những người hát rong
    Hào phóng với ta như gió trời
    Có đấy mà không đấy!
    Rồi lặng lẽ lúc nào tìm lại
    Em đừng khóc làm gì...
    Sương và khói Hồ Tây thế kia
    Cây đàn gỗ dây còn, dây mất
    Sông cứ chảy và chim cứ hót
    Con chim màu tro chung thủy của người nghèo
    Lẫn vào trong tất cả mọi điều
    Chẳng còn gì,Bài ca rơi xuống đất
    Lang thang đi chưa dừng chân đâu hết
    Tan vào trăng, sục xuống tận bùn lầy
    Đàn một dây
    Cây đàn một dây
    Người hát suốt dọc đường, hát không có ai nghe

    thì hát cho con đường nghe
    Con đường người đi chân trần qua mùa đông
    rét mướt
    Mùa lá mục dọc bờ sông ẩm ướt
    Con ngựa dừng bên đôi hài cỏ, Tấm bỏ quên
    Tôi có quên điều gì ngày ấy với Em
    Như giữa tuần mà trăng quên sáng
    Hàng Cơm Nguội ven hồ, đêm Hạ Long thăm thẳm
    Tháng năm đi, gió vẫn giãi bầy.
    Đàn một dây
    Cây đàn một dây
    Bài ca ấy đâu rồi?
    Cây mận dại
    Em đừng khóc nếu lúc nào tìm lại
    Những người hát rong mới hát dở chừng...
    ( Cậu Bùi Việt Phong )​
  7. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Một buổi sáng rất chi là đẹp giời .Đang ngủ ngon thì bị thằng "Kiên K" sang gọi đi chơi cầu lông ^^. Khổ thân thằng bé thế chứ, đêm qua gần 2h mới ngủ, sáng nay ra chạy cứ ì à ì ạch, thở không ra hơi, xì như quả bóng bay bị châm kim ấy...Sao rạo này lại yếu thế nhẩy????
    Tập được một lúc thì được anh Xuân ( HLV cầu lông của tụi này) khen cho mấy câu, sướng "Vãi đị" ( Từ này mới học của em Miuxinh . Miu cho Anh mượn bản quyền tí nhá) Nhưng mà mệt. Mấy tuần bố ốm không tập tành gì được nên chân cẳng cứ ríu lại, không chịu nghe lời mìn gì cả... Nhưng được khen xong thì máu lửa lên ngay ( Gớm cái con người văn minh Chỉ được mỗi cái ưa nịnh).Dù sao cũng đã thoát và về nhà an toàn.Chào thân ái&quyết thắng mama xong là chui ngay vào phòng với Em.......Computer Máu thế chứ...
    Dạo này hình như Ling bận, chẳng tâm sự được gì mấy. Cũng không hiểu tại sao Anh lại thích nói chuyện với Ling, như hai đứa bạn (mà theo khái niệm của Lé) là bạn bè lựu đạn ngồi với nhau là ít khi nỗi buồn vướng cẳng được lâu, thoải mái lắm thay... Nhưng giờ Ling bận rộn suốt ngày với tụi trẻ con, mới nhận công tác có khác - chăm chỉ hết biết.Mà cái tụi ấy kể cũng mất dạy, bạn lựu đạn của mình xinh xắn là thế, đáng yêu là thế mà nỡ lòng nào trêu cho chạy lên phòng hội đồng khóc thút thít...Nói thật xin lỗi Ling chứ, cái hôm mà cậu nhắn tớ kể về vụ ấy tớ cười đứt hết ruột phải vào viện khâu lại đấy, không tưởng tượng được cái mặt bị học sinh trêu như thế nó đáng yêu cỡ nào nhể ^0^...Tớ đã bảo với cậu rồi, đừng có buồn quá, may là cậu không có một thằng học trò nào như tớ đấy, nếu không thì chắc cậu sẽ nhè mồm ra suốt ngàycó cần tớ gửi contacts cô giáo cũ của tớ cho cậu liên hệ không? Nói chiện xong đảm bảo cậu và cô ấy sẽ thân nhau như ruột thịt chứ chả chơi, nhể??? ^0^
    Trung thu không đi đâu cả, ngồi Online cả một tối - Buồn - Nghe kể về phố phường đèn hoa giăng giăng mà cũng thấy tiếng tiếc, tủi thân... Nhưng mà ra đường bù khú, lang thang, liên thiên thì giờ không thích nữa rồi ( Mà có thích thì cũng chả thằng nào chịu bù khú với mình - giờ ấy nó phải phục vụ chị 2 nhà nó nữa mà ) mà đi với người yêu thì không có mà đi - Định rủ P đi chơi, nhưng tiếc quá về quê mất rồi...Dạo này P cũng có nhiều chuyện phiền lòng, muốn an ủi chút ít, giúp đỡ chút ít mà lực chẳng bằng tâm Tội thế chứ...Hôm nào P lên phải mua hoa sinh nhật bù, hôm ấy sinh nhật hắn mà nhìn cái mặt hắn xị ra, vừa mệt vì làm chương trình, vừa lo lắng chuyện riêng, thấy thương thương thế nào ấy, mặc dù chưa mấy thân quen lắm - chưa đủ để thấu hiểu nhiều tâm tư và chia sẻ mọi điều...Được một lúc rạng rỡ duy nhất, là cuối chương trình khi hắn được một cô bé ( Tên là Hiếu Anh thì phải ) ở trường Nguyễn Đình Chiểu ôm ghì lấy và ríu rít lên " Chị ơi, chị à..." - Nhìn mà thấy vui vui, cảm động nữa - những tình thương mến thương - Của những con người ngày hôm qua vẫn còn xa lạ....
    Phải tự vấn cả bản thân Anh nữa, tuần vừa rồi cũng có rất nhiều chuyện xảy ra - tương đối là xám xịt - nhưng mà như vừa kể đấy - khi nhìn thấy hình ảnh của bé Hiếu Anh ở bên P tự nhiên những niềm lạc quan đến với Anh cũng rất nhanh, nỗi buồn&những lo toan bị đẩy đi tắp lự Chỉ còn cảm giác rằng quanh mình cuộc sống vẫn bày cho rất nhiều điều để khám phá, để hưởng thụ, để chiêm nghiệm&học cách làm Người...Đọc một topic trong ttvn box Tâm sự, có 1 người bạn hỏi :" Có bao giờ bạn nghĩ tới cái chết không???" - Anh bảo là :" Vẫn nghĩ tới hàng ngày để sống không hoài phí phút giây nào cả" - Lý thuyết suông nhỉ, vì Anh còn khối phút giây để hoài, để phí - Nhưng đúng là nghĩ tới cái chết hàng ngày thật - Anh cứ phải dặn Anh là đi đường cẩn thận, không phóng nhanh vượt ẩu, giữ gìn khỏe, không tiêm chích nghiện hút, không ...gái gú chơi bời, không vũ trường thuốc lắc... để mà sống cho, mà học cho đến lúc thành Người đúng nghĩa đã cơ - Không thể chết một cách thiếu thốn như thế này đượcNhể Anh nhể ????.. ^0^
    Chúc cuối tuần vui vẻ - Bạn thân mến
  8. linz

    linz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    ...
    Không phải là thực đâu
    Em vẫn đi giữa bạt ngàn hoa nở
    Trăng bạc màu nhung nhớ ,
    khắc khoải chờ thu sang .
    Có hàng vạn lý do để con đò ấy sang ngang
    Anh có lý do để rời xa em mãi mãi
    Vi vút gió trên trườn khuya tê tái
    Em lạc lối mất rồi mới biết trăng rơi
    Dẫu không thể tan biến giữa cuộc đời
    ...như những tối trăng suông .
    _________________
    Chiều hôm qua lang thang trên đường , nhớ nhớ nhiều buồn với mắt nàng .
    Chiều hôm nay thật nhiều mây vương , có mùa thu vàng bao nhiêu là thương .
  9. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Cánh đồng bất tận - 1

    Một câu chuyện nhiều nhân văn - Phải cảm ơn Nguyễn Ngọc Tư nhiều lắm - Bỏ qua những lời bình phẩm chê bai, khích bác của giới văn sỹ nửa mùa, cả đời không viết được 1 tác phẩm ra hồn nhưng mở miệng ra là lời chê chào trước - Phải cho họ nghe bài " Con số 0 - The Wall " cho sáng mắt ra ... Văn chương tự nhiên như Tâm hồn, Em nhỉ???Image
    Truyện
    Nguyễn Ngọc Tư
    Tôi biết về Phật Giáo không nhiều, vơ được quyển sách nào thì đọc cái ấy. Cũng có điều hiểu được, học được, làm được, nhưng nhiều điều buộc phải ?obó tay?. Ví dụ như mấy lời này: ?oKhi nào bạn bực tức, giận dữ, hãy bất động! Ngay tại đó! Đừng cử động! Đừng làm gì cả! Đừng nói gì ?" dù chỉ một lời. Hãy yên lặng và bất động hoàn toàn. Tuyệt đối không biết gì đến kẻ hoặc sự việc làm cho mình giận dữ? (Hạn chế sân hận, trải rộng tình thương - Tỳ kheo VISUDDHÀCÀRAZ). Trời ơi, mình giận muốn chết, muốn gào thét, muốn cào cấu, muốn đập phá mà không cho mình nhúc nhích, sao có thể hả hê? Đạt được đạo mới khó làm sao...
    1.
    Con kinh nhỏ nằm vắt qua một cánh đồng rộng. Và khi chúng tôi quyết định dừng lại, mùa hạn hung hãn dường như cũng gom hết nắng đổ xuống nơi này. Những cây lúa chết non trên đồng, thân đã khô cong như tàn nhang chưa rụng, nắm vào bàn tay là nát vụn. Cha tôi tháo cái khung tre chắn dưới sàn ghe, bầy vịt lúc nhúc chen ra, cuống quýt, nháo nhào quẫy ngụp xuống mặt nước váng phèn. Một lớp phèn mới, vàng sẫm quánh lại trên bộ lông của những con vịt đói, nhớp nháp bám trên vai Điền khi nó trầm mình bơi đi cặm cọc, giăng lưới rào bầy vịt lại. Tôi bưng cái cà ràng lên bờ, nhóm củi.
    Rồi ngọn lửa hoi hót thở dưới nồi cơm đã lên tim, người đàn bà vẫn còn nằm trên ghe. Ngay cả ý định ngồi dậy cũng xao xác tan mau dưới những tiếng rên dài. Môi chị sưng vểu ra, xanh dờn. Và tay, và chân, và dưới cái áo mà tôi đã đắp cho là một cái áo khác đã bị xé tả tơi phơi những mảng thịt người ta cấu nhéo tím ngắt.
    Và những chân tóc trên đầu chị cũng đang tụ máu. Người ta đã lòn tay, ngoay chúng để kéo chị lê lết hết một quãng đường xóm, trước khi dừng chân một chút ở nhà máy chà gạo. Họ giằng ném, họ quăng quật chị trên cái nền vương vãi trấu. Vai nữ chính, một người đàn bà xốc xếch đã lạc giọng, đôi lúc lả đi vì ghen tuông và kiệt sức. Nhưng đám đông rạo rực chung quanh đã vực tinh thần chị ta dậy, họ dùng chân đá vói vào cái thân xác tả tơi kia bằng vẻ hằn học, hả hê, quên phứt vụ lúa thất bát cháy khô trên đồng, quên nỗi lo đói no giữa mùa giáp hạt. Cuộc vui hẳn sẽ dài, nếu như không có một ý tưởng mới nảy ra trong cơn phấn khích. Họ dùng dao phay chạt mái tóc dày kia, dục dặc, hì hục như phạt một nắm cỏ cứng và khô. Khi đuôi tóc dứt lìa, được tự do, chị vùng dậy, lao nhanh xuống ghe chúng tôi như một tiếng thét, lăn qua chân tôi, đến chỗ cha, làm đổ những bao trấu cha vừa mới xếp.
    Đám người ngơ ngác mấy giây để chấp nhận việc con mồi bỏ chạy. Tôi mất mấy giây để háo hức thấy mình nghĩa hiệp như Lục Vân Tiên, tôi lồm cồm xô ghe dạt khỏi bờ, sợ hãi và sung sướng, tôi cầm sào chống thục mạng ra giữa sông, mắt không rời đám người đang tràn ra mé bờ chực lao xuống, nhảy nhót điên cuồng. Rồi tiếng chửi rủa chói lói chìm đi, tiếng bầy vịt tao tác kêu dưới sạp chìm đi, trong tôi chỉ có âm thanh của chiếc máy Koler4 nổ khan, rung bần bật dưới tay Điền, khạc ra những đám khói khét lẹt, đen ngòm. Khói trôi về phía sau chúng tôi, mờ nhoè những bóng người đang tuyệt vọng ngó theo, bàn tay nào đó cầm nắm tóc của chị vẫy lên phơ phất phơ phất ?
    Cha tôi không đóng vai trò gì trong cuộc tháo chạy ấy, ông im lặng, khi đã đi khá xa, cha ra đằng mũi cầm sào. Tôi bò vào trong ghe, lấy áo đắp lên người chị, sao cho che được đôi vú rách bươm và khoảng đùi rướm máu. Chị cười mếu máo, nói cảm ơn bằng mắt và thiếp đi.
    Suốt một quãng đường, chị không hề thay đổi thế nằm, im lìm, lạnh ngắt như người chết. Trong ghe chỉ trôi mênh mang những tiếng rên khi dài, khi ngắn, khi thiu thỉu buồn xo, lúc nghe như tiếng nấc nghẹn ngào?
    Nhờ vậy mà chúng tôi biết chị còn sống, để đi với chúng tôi gần hết con sông Bìm Bịp, đến cánh đồng hoang vắng này. Điền hơi lo lắng khi nghe chị vẫn còn rên rỉ, nghĩ là chị đã đói, nó hối tôi nấu cơm mau. Nó thấy tiếc vì trên ghe chỉ còn mấy con khô sặt mặn chát, ?otui nuốt còn không vô, nói chi??
    Nhưng chiều hôm đó và cả ngày sau, chị không ăn. Chị từ chối cả uống nước, đợi đôi môi khô đã bắt đầu nứt ra, chị mới chịu hớp một vài ngụm ít ỏi, dường như chỉ đủ ướt môi. Đói và khát, nhưng chị còn sợ đau hơn. Người ta đã đổ keo dán sắt vào cửa mình của chị?
    Tôi nói lại với cha và Điền trong bữa cơm. Tôi nghe hai người lặng đi, tiếng đũa tre khua vào miệng chén ngưng bặt. Điền ngó tôi và tôi thì đọc được sự ghê sợ, kinh tởm cồn lên trong mắt cha. Điền chan nước vào chén, lua vội vàng rồi men theo con đường đất dọc mé kinh, nó đi vào trong xóm. Tôi dặn vói theo, ghé tiệm mua giùm ngàn rưỡi đường cát.
    Chắc gió đã bạt mất lời tôi, khi quay về, Điền không mang theo gì, nó lẳng lặng xòe tay trước mặt tôi, tay nó dính một lớp gì đó, bóng mượt, trong suốt, và đang khô quánh lại, khiến những ngón tay đơ ra như đá. Điền bảo, ?oKeo dán sắt??. Dường như những người sản xuất ra loại keo này cũng không ngờ nó nhiều công dụng đến thế. Hai chị em tôi tỉ mẩn lột lớp keo ra, mảng da non trên bàn tay nó bỏng đỏ nhừ, tươm máu. Chúng tôi cùng ngó về chỗ khoang ghe, nghe tiếng thở thênh thang cùng gió?

    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 23:05 ngày 08/10/2006
  10. Alice_Ro

    Alice_Ro Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2005
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Cành 'Ă?ng bẮt tẶn - 2.
    CĂnh '"ng khĂng cĂ tĂn. Nhưng v>i tĂi vĂ Điền, chẳng cĂ nơi nĂo lĂ vĂ danh, chĂng tĂi nhắc, chĂng tĂi gọi tĂn bằng những kỷ ni?m mĂ chĂng tĂi cĂ trĂn m-i cĂnh '"ng. Ch- chi cĂi tĂn của chm ngĂy thứ ba, cht sương 'ang hĂ hĂi trTn thức fn cho vc, cọng rau 'm nhằng, 'ỏ au. Ch- nĂy, hĂm qua, Điền 'Ă cĂu 'ược những con cĂ thĂt lĂt Ă mềm. Chi 'Ă rất lĂu, chẳng kỳ cọ gĂ, ch? 'f nư>c lạnh chườm dc nhỏ xu'ng giữa hai 'Ăi, chắc chi ch- keo dĂn Ăc nghi?t ấy. R"i cũng lĂu lắc, cũng cĂ nhắc từng bư>c ngắn như lĂc 'i, chi tĂi quay lại bờ kinh. Điền hĂ hửng khi thấy chi thĂnh quả của hai chm, chếnh choĂng: â?oBa mấy cưng 'ẹp trai d. sợâ?â?.
    VĂ lẽ 'Ă ? CĂ phải vĂ cha mĂ chi chĂng tĂi, trĂn mTt cĂnh '"ng vắng ngắt. Những vết thương 'Ă lĂnh rất mau. Chi chĂng tĂi, ch tiền cĂng Ăt ỏi su't mTt ngĂy lĂm vi?c quần quật của 'Ăm 'Ăn Ăng.
    Chm tĂn tạ, 'Ăi rĂ ruTt Y thi chạy xu'ng quĂ, cất cĂi quĂn nhỏ, giả 'Ă buĂn bĂn bĂnh kẹo lặt vặt, thực chất lĂ lĂm nghề. z 'Ă 'Ăn Ăng d. tĂnh vĂ thi?t thĂ. Chi nhĂ, v>i tĂm trfm ngĂn cĂn lại trong tĂi, hẳn người 'Ăn Ăng ấy nĂo nề biết bao nhiĂu, oĂn chc mắt của người ta nĂn lĂu lĂu bt, trong mĂng 'Tn toĂn lĂ trấu ngĂn thấy Ăng thấy cha, 'Ă vậy cĂn bắt tụi tui 'ẻ trứng 'f nuĂi bĂâ?. Chc mắt s'ng từ h"i chĂn tu.i). Thật cảm 'Tng khi 'ời 'Ănh ta tả tơi bầm dập, vậy mĂ hai 'ứa nhỏ nĂy lại trĂu mến, quyến luyến lạ lĂng. ThĂm mTt lĂ do nữa 'f chi chĂng tĂi, trong mTt mĂa hạn nĂng bỏng, bất thường.
    MĂa 'ến s>m. VĂ vậy mĂ nắng rất dĂi. M>i r"i, chĂng tĂi dừng chĂn Y mTt xĂm nhỏ bĂn bờ sĂng l>n mĂnh mang. M?a mai, người Y 'Ăy lại khĂng cĂ nư>c 'f dĂng (như chĂng tĂi 'i trĂn 'ất dằng dặc mĂ khĂng cĂ cục 'ất chọi chim). Người họ 'ầy ghẻ chĂc, những 'ứa trẻ gĂi 'ến bật mĂu. Họ 'i mua nư>c ngọt bằng xu"ng chĂo, nĂn thY 'f nư>c khỏi sĂnh ra ngoĂi vĂ 'ường xa, nư>c mắc. Bu.i chiều 'i lĂm mư>n về, họ tụt xu'ng ao tắm tĂp thứ nư>c chua lĂt vĂ phĂn, r"i x'i lại 'Ăng hai gĂu. Nư>c vo cơm dĂng 'f rửa rau, rửa rau xong dĂnh rửa cĂ. Con nĂt ba tu.i 'Ă biết quĂ nư>c, mắc lắm cũng rĂng chạy ra vườn 'Ăi vĂ chậu >t, chậu hĂnh (bĂo hại cĂy rụi lĂ). z 'Ă, cĂ người con trai bảo, â?oư>c lĂm sao trư>c lĂc mĂ tui chết, bĂ 'ược tắm mTt bữa 'Ă 'ờiâ?. CĂu nĂi nĂy lĂm tĂi thương anh ta quĂ chừng. HĂm tĂi 'i, anh tần ngần 'ứng bĂn hĂ, hỏi nhỏ â?oKhĂng biết em cĂ mu'n Y lại v>iâ? mĂ tui?!â?. TĂi lắc 'ầu, hai gĂu nư>c Ăt ỏi của mĂ anh, tĂi nỡ nĂo sẻ nửa ?
    TĂi giục cha rời khỏi cĂi xĂm tĂn tạ 'Ă. Những cĂnh '"ng chĂng tĂi qua, lĂa chết khĂ khi m>i tr. bĂng. Người ta khĂng thf tr"ng 'ậu, tr"ng dưa vĂ thiếu nư>c. Bầy con nĂt giỡn nhoi trĂn những con kinh khĂ trơ lĂng.
    Ch- chĂng tĂi cắm lều cầm vc 'Ă sắc lại thẫm mTt mĂu vĂng u Ăm. Nhưng chĂng tĂi chẳng cĂ ch- nĂo 'f 'i nữa, từ bờ bĂn kia của sĂng BĂm Bn. MĂa nĂy, người ta lấy nư>c từ tất cả cĂc dĂng sĂng nhỏ, cĂc con kinh 'f bơm vĂo rừng, ch'ng chĂy. ChĂng tĂi cũng khĂng thf ngược sĂng BĂm Bt, những quả trứng chĂng 'ẻ ra cũng chai ngắt, dĂi nhằng, nhẹ tĂnh, vỏ dĂy sần sượng. ĐĂi hỏi gĂ nữa Y những con vc, 'Ă vĂ vọng vĂ ngĂy cĂng khĂ tĂm lĂa vĂ cĂm trong mĂng thức fn. Ngay cả nư>c 'f chĂng tắm tĂp cũng chua lĂt vĂ phĂn.
    MĂ, mĂa mưa vẫn cĂn xa lắm.
    NgĂy ngĂy, Điền rủ chi, nhắp cĂ vĂ tĂt những cĂi mương cạn. CĂ fn khĂng hết, chi tĂi, cĂn ch lĂc 'i xa, n-i khao khĂt 'ược nằm gần, 'ược dụi mũi mĂnh vĂo da thp sương giĂ. Chc ra khỏi chĂi, khoan khoĂi vươn vai. Sự ưng Ă, mĂn nguy?n lấp lĂnh trĂn khoĂ mắt. KhuĂn mặt chc chc mắt, nhưng cha tĂi ch? lạt lẽo nhếch cười. VĂ cĂi cười 'Ă mĂ tĂi ứa nư>c mắt thĂm lần nữa.
    Cha 'ưa chi mấy con cĂ quỷ nĂy cĂn chĂ chi nư>c rất lĂu. Chi mũi tĂi xĂm xanh như bT rĂu củ ấu. Tự dưng nĂt mặt chc c"n cĂo ch- bụng nĂ, tĂi biết chi. R"i phĂt hi?n ra mTt mất mĂt l>n lao, ch

    Được Alice_Ro sửa chữa / chuyển vào 23:06 ngày 08/10/2006

Chia sẻ trang này