1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CC ổ^?ồ'~ổ-Ơốđ? - Viỏ??t tiỏ??p nhỏằ?ng trang nhỏ?ưt k?ẵùẳ?

Chủ đề trong 'Trung (China Club)' bởi aqcharles, 10/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hongkong_girl

    hongkong_girl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    6.792
    Đã được thích:
    6
    Lần đầu tiên viết nhật kí ở đây,nghĩ cũng kì cục đã gọi là nhật kí thì tức là những cái j thuộc về riêng tư mới đúng,cơ mà làm thế này có khác j phô cho người khác xem đời tư của mình đâu .Nhưng mà kể cũng kì cục có những chuyện cả đời muốn giấu có những lúc lại tức đến không thể để trong bụng được chỉ muốn xả hết ra ngoài .Hôm trước mình bảo mình bực ,bực cái xã hội có lắm chuyện bất công ,lắm chuyện làm bực mình,có ai đấy còn bảo sau này đi làm thì còn biết có những chuyện bực mình hơn .
    Cũng đúng ,nghĩ lại xem ,mình mà đi làm công thì sẽ phải nịnh bợ người khác thì mới được người ta quý ,mới được người ta đối đãi tử tế,còn mà không chịu nổi thì chắc suốt đời cứ xác định ngồi một vị trí còn không thì lo mà đi tìm việc mới rồi thì lại là làm cu li thôi,có đến mức thê thảm thế không nhở,nhưng mà cứ thấy cái j bất công là lại ba máu sáu cơn lên chả còn nghĩ được cái j nữa,khổ thế đấy
    Đến lúc bình tâm lại thì nhận ra chuyện đời cá lớn nuốt cá bé,cá bé nuốt cá bé hơn ....chấp nhận thôi biết sao được âu cũng là cái số ,thế là lại lớn hơn một tí biết nghĩ hơn một tí ,
    oè sáng sớm ra đã giở chứng chả biết mình đang viết cái j nữa,lạnh quá lại bị điên rồi
  2. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Tự chúc mừng sinh nhật
  3. buisuoi

    buisuoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2003
    Bài viết:
    1.383
    Đã được thích:
    0
    Hôm ni mình ở Đà Nẵng, trời thì mưa, trong lòng buồn vì không dám nhậu vì ngày mai phải thi rồi... Có thể đây là bước ngoặc lớn trong đời.
    Hy vọng mình sẽ vượt qua kỳ thi này để tìm được việc làm tốt hơn....
    To @MeoNhoDen: CHÚC MỪNG SINH NHẬT nha! Khi nào ra HN nhớ chiêu đãi @buisuoi một bữa hoành tráng???
    Chẳng có gì ngoài Hoa Hồng & beer cỏ
  4. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    Tai nạn ái tình
    Chuyện đằng ấy cũng làm tớ nghĩ ngợi phết. Kết quả là tớ nhớ tới cô bạn gái. Tớ kể cho mà nghe này. Cô này có bạn trai từ hồi ĐH. Cặp trời cho, chàng hơn nàng đâu 3 tuổi. Nàng có một chú chó yêu. Giống chó tinh khôn hơn giống mèo. Con này si chủ tới mức ghen với tất cả những ai lại gần chủ nó. Nó đặc biệt thù địch với anh chàng. Đằng ấy có tưởng tượng được không. Ngồi nói chuyện trong tiếng chó gầm gừ, còn nếu chỉ cần cầm tay thôi là nó chĩa ngay vào mặt sủa ông ổng. Tay này làm đủ kiểu mà không sao lấy được lòng con chó. Cứ đi qua mặt nó là lại bị đợp cho một nhát. Nó lúc nào cũng ngồi gần nàng, án ngữ đường ra khu vệ sinh, mà chàng lại ngồi dai, thế nào cũng phải ra vào vài lần - với một tư thế rúm ró rất không đàng hoàng.
    Một lần nó đợp xong lại còn kéo quần lằng nhằng, tay ấy bực quá đá nó một phát văng ra xa. Bố ai mà chịu nổi đằng ấy nhỉ. Nhưng mà bi kịch. Nàng nhảy bổ đến bên con chó. Nó thì rên ư ử, còn Nàng thì khóc sụt sùi. Tệ nhất là cha mẹ nàng lại nghĩ rõ dài hệt như đằng ấy từ con rận ? mà tới ?osuốt cái cuộc đời còn lại?? Ông bà cho kết luận xanh rờn: ?oThằng này không được! Con vật yếu đuối thế này mà nó hành xử dã man, bản chất rồi. Sau nó tất sẽ cư xử dã man với cả vợ con? Cắt?.
    Khổ thân chàng nọ. Chỉ một tích tắc không kiềm chế, mà mọi thứ còn về trước cả vạch xuất phát. Mới đầu chỉ bị mình con chó nó ghét. Nay cả đại gia đình quay lưng. May mà kết thúc có hậu. Con chó bị tụi rựa mận nó chôm mất. Còn họ thì cưới nhau rồi.
    Ấy xem còn muôn ngàn trùng gian khổ trước mắt. Thế mà mới thấy Nàng bị rận đốt, nàng gãi, đằng ấy đã thối chí thì sao vượt được núi được sông đây. Làm tớ nhớ tới ngày trước tớ đinh ninh là Bác Hồ không có vi trùng.
    Đằng ấy đâu rồi, có còn nghe chuyện không ?
    Được MeoNhoDen sửa chữa / chuyển vào 06:05 ngày 04/04/2007
  5. Newfarmmer

    Newfarmmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    1.945
    Đã được thích:
    1

    ổăốSộơẳốđ
    [​IMG]


    ốTồ?ổ-ƠồÔâổ"ổáổs-ùẳOồ?ồ?ổ-Ơỗs"ồãổTồƯ-ộÊZổ?Ơồẳồẳỗs"ổƠộTổ,"ổ,"ỗs"ộ??ồZằọ?ó?,ọáưồ^ổ-ảồ.?ỗâộ.ốĂÊồôOỗfưùẳOỗYưốĂôồỗăổ~ắồ??ỗ^ẵùẳOổưÊổ~ọạỗâốĂÊỗs"ổ-ảồ^ằùẳOồưƯổĂộ?OồÔ-ổằĂốĂ-ộfẵổ~ỗYưốÊTó?,ộ>êỗTẵồ?ố",ỗs"ỗZ?ố.ổ?.ổ"ồ^ộ-ộ~ồ.?ố~ổTfỗoẳọ>ó?,ỗoẳồ?ỗs"ộÂoố?ổY"ồôâỗs"ỗĐùẳOổồạỗs"ổ~ƠốÊ.ộfẵộ?fọáọ?ổưÔỗĐổY"ỗắZộÊZổẳó?,ố?ọổ^'ồ>ổ~ƠọạốàọáồSăộ"ùẳOồẵ"ổoỗôộ-ăồsồoộ"ùẳOỗ>đổ?ỗZ?ổáSổẵưùẳOồ'ỗ?ổăốSỗs"ổ-ạồ'ó?,ỗư?ốẵƯỗs"ổ-ảồ?TùẳOỗoồsộ'ằồ?ồoộÂùẳOốÂôộ~ồ.?ổTfọ?ố"áó?,ọằSổ-ƠồÔâổ"ồđzồoăổ~ồƠẵùẳOọáồ?ộ-ăồÔêồổfoùẳOọáố?ùẳOốTọáổ~ổ^'ồãỗằỗôTồoăồO-ọơồÔĐốĂ-ọáSọ?ọạ^ó?,ồoăộƯốđộ?Yộ?YốĐÊồ?ổ-âồ^ộÔùẳ^ồzfồoắồ.SùẳOồzfồoắồ.SùẳOọáố?ổ-ỗ,áồ?ổƠỗs"ố-ổĂỗoYồƠẵồfùẳ?ùẳOọáZổoỗằồZ?ọ?ọá?ồoồồzưọ?ó?,ổỗ?ổẵưốắạốáồ^ổăốSồ>ưùẳOốãọáSọáÔốắạốzỗ~ỗs"ộằ"ốSồẳ?ồắ-ỗoYỗfưỗf^ùẳOổYổ'ổSẵồ?ọ?ồôâốSẵùẳOộÊ~ồoăổẵưốắạùẳOổưÔộ-ỗs"ỗâổ"ỗoYổ-ộoùẳOồ'ẳồáổáổáổ"ắổắùẳOồảỗ"ảổáổoổÂọá?ồ>Âỗs"ỗ>ồắ?ọẵốôọáSộÊ~ùẳOốàổĂồÔsọạ.ồãỗằổ,"ổ,"ỗs"ồ'ọ?ổ-ùẳOỗoÂỗ?ộ>ắùẳOộÊ~ồoăọỗs"ồÔộĂảọáSó?,ổăốSổ'ồÔsỗYđồùẳOốàố'ọ?ọáZọồ^?ồÔ-ỗs"ồzổƠốùẳOỗZ?ổáSổẵưỗs"ổăốSố~ộ>ảộ>ảốẵốẵỗắzỗắzỗư"ỗư"ỗs"ố^ọáồắ-ồẳ?ó?,ốTồ?ổ-Ơổ~Ơố?ồÔĐồƠẵùẳOồÔâổ"ồ~ổs-ùẳOổ"ắỗoẳổo>ồZằùẳOổăốSồ>ưọáưọẳ-ổăốSổưÊố"ơồưồ?.ổ.ồỗĐổăốSùẳOổà"ổãĂổ?ằỗ>áồđoùẳOồắđộÊZổổo?ỗắZọồôỗơ'ồă?ỗắzọạưổ"ổ^'ổfốĂỗs"ố~ồÔĐùẳOốTẵổ~ồ'ăọá?ùẳOọổ"ọằỗ"ảổ~ỗạồ?ó?,ốàồoăốSọá>ộ-ùẳOỗoYỗoYỗ"Yồ?ọ?ổfồZằổ'áổ'áộ,ÊốSỗs"ộ,êồàùẳOốTốSồạẳồôâùẳOồfồồưâỗs"ỗ?ố"áùẳOốĐố?ỗs"ọổ-ọáỗ^ỗs"ùẳOồ?'ố'ồZằỗođồ.?ồÔêổ?ộ?ùẳOồ?ọạZốƯổSSốSổzồZảổ~Yồ?ọáêồƠồưỗâỗ?ỗĂốĂÊốSố?ỗs"ọộ?ọáồ?ồ'OổoùẳOổắổắỗs"ổOẵọ?ồÔồ'ùẳOỗâổÂưồoăổăốSổ'ộ-ùẳOposeổ'?ồắ-ồốàãổ'"ồẵồá^ộ?ọằằùẳOồ'"ồs"ồ'"ồs"ổ.ỗỗ>áổoọáồoỗs"ổO?ó?,ỗ>ồổ~ồổ-ảồ?Tồoăỗ.Đỗ>áộƯ?ốfOổTỗ?Oồ?ộÂỗ.Đỗ>áỗ.TồàốĂOọáỗs"ỗZọằÊồ?ỗĐDIYỗ?^ổoơó?,ồ'Oổoồ.ọáọằ"ốÊÔùẳOốồSăộzáùẳOổ^-ố?.ổ~ỗ?ạồ?TùẳOồƠồưỗs"ỗ?ố"áọáồđzùẳOổăốSồsốfOổTổY"ốTsổ^ồôâỗ?ốfOổTồồó?,ổ^'ọằơồêổ,ồẵÂọẳẳùẳOổ-ồ.ỗắổ"ỗƠzó?,
    [​IMG]

    ọằSồÔâồÔâổ"ồđzồoăổ~ồƠẵ,ổ-ộÊZ,ồáƯọ?ộÊZỗưồZằỗZ?ổáSổẵưùẳOồoăổăốSổ'ộ-ỗs"ồỗ??ố?ồoồƠẵồ?ọẵố?ọọá?ốàãổ"ắộÊZỗưùẳOồ'Oổ^'ọá?ốàãồZằỗs"ồổozùẳOọẵoỗẵÂó?,ổ^'ồ?'ổ~ổ??ồàốàãọ?ồổ-ảồ?Tổ~ƠồÔâồoăồÔĐộ?Zồoộ?Oổ"ắộ,ÊỗĐỗáổ?Zỗs"ổTộ>ộÊZỗưỗs"ổ-ảồ.?ó?,
    ồOồZằỗs"ổozồÔỗZ?ồƠ?ộô~ùẳOổTsọáSồ>zồ^ọ?ồưƯổĂùẳOồoăồộƠưồ-ộ?Oố~ổo?ọốàzó?,
    ọằSổ-ƠốTẵỗồồốĂỗ"sổãó?,ó?,ó?,ó?,
  6. KitC

    KitC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2005
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu,
    Cuối cùng thì em cũng quyết định xa anh. Em không thể chịu đựng nổi cái cảnh đứng ở ngã ba nữa khi ngày nào mẹ em cũng đứng sau lưng lặp đi lặp lại mãi cái điệp khúc ?ochỉ chọn 1 thằng thôi và phải thật dứt khoát vào.?.
    Hắn không đẹp trai, gọn gàng và êm ái như anh. Hắn chỉ mới tán tỉnh em được một năm thôi. Hắn cũng không có sức chịu đựng ghê gớm như anh.
    Anh là tình yêu một thời của em! Từ năm em 17 tuổi chúng ta đã ngày ngày có nhau, tay trong tay lượn khắp phố phường. Đi học, anh chở em đi. Đi chơi, anh cũng chẳng nề hà chở em đến khắp mọi nơi. Ngay cả khi người khác bảo em chậm chạp, rề rà, anh cũng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chỉ dẫn. Em đã sung sướng, hạnh phúc biết bao vào cái ngày vừa đủ 18 tuổi đấy! Tấm thân đẹp trai, gọn gàng của anh đã? hoàn toàn thuộc về em!
    Từ đó trở đi, em thay đổi tính nết một tí. Em bớt dịu dàng hơn, bớt chậm chạp hơn. Em dễ gắt gỏng và hay trút những cơn giận vô cớ vào anh. Tất nhiên anh cũng vẫn dịu dàng tuy có đôi lúc đau đớn do bọn bác sĩ phải mổ và băng bó những vết thương của anh. Em hiểu, những viết thương đó ngoài việc do em gây ra còn là do dấu vết của thời gian hằn lên.
    Bọn bạn bè em nhìn em mà phát ghen. Bọn nó bảo anh chỉ có tội lùn một tí thôi, chứ ngon lành ra phết!
    Dẫu anh có sứt mẻ, có nhiều sẹo, nhưng anh vẫn là mối tình đầu tuyệt vời của em. Chí ít em cũng biết em đã sở hữu anh một cách tuyệt đối, vô điều kiện như sự tự nguyện của anh.
    Thấm thoát mà đã 6 năm. Anh có phần già dặn, thỉnh thoảng gắt gỏng. Anh bắt đầu trái tính trái nết, vâng, đó là những khi anh bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Đó là những khi gã bác sĩ tàn bạo xách anh ra bảo rằng anh có những? bộ phận đã lao động quá sức. Lửa đã yếu, hơi đã tàn, sức đã cùng, lực đã kiệt. Em hiểu đó là do sự đòi hỏi quá đáng của em! Anh vẫn dịu dàng, anh vẫn nhân từ dù băng bó khắp người. Tất nhiên, đó chỉ là với em.
    Anh là tuyệt vời trên cả tuyệt vời!
    Vậy mà đùng một cái, hắn xuất hiện!
    Hắn không nghiêm nghị, đạo mạo như anh. Hắn khoác lên mình một thứ trang phục lòe loẹt, đỏ chóe trong khi anh yêu của em chỉ thích xanh, đen và trắng. Hắn ra dáng ăn chơi, hắn khoe hắn ?có giọng nói êm ái hơn anh. Hắn cao hơn anh, và tất nhiên là ? to con hơn anh ở mọi phần. Em hiểu, anh đã hơi lão hóa, giọng ồm ồm và thua hắn khoản này.
    Lần đầu ngồi êm ái trên cơ thể hắn, em mới phát hiện ra hắn? không êm ái bằng anh. Hắn thỉnh thoảng nổi cơn kéo em đi xa triền miên khỏi cơn mộng mị, đưa em vào cõi cực lạc trong sự thất kinh hồn vía. Hắn khỏe thật anh ạ!
    Cảm giác sợ dần dần được thay bằng sự sung sướng. Em bắt đầu lên lịch tay trong tay với hắn lượn khắp phố phường, đi học do hắn chở, đi chơi do hắn đưa đi. Em bắt đầu sở hữu hắn tuyệt đối, từ phần hồn lẫn phần xác.
    Nhưng anh yêu vẫn tồn tại. Anh vẫn dịu dàng, êm đềm, ngày ngày vẫn nhìn em trong sự chịu đựng đau đớn.
    Anh không van xin, không năn nỉ, không? làm gì cả. Thế là em mặc xác anh!
    Vậy mà, mẹ em lại kéo em về với thực tại rằng em cần phải? thanh lý anh ngay. Anh đã không còn hữu dụng cho một kẻ thực dụng như em. Hay nói khác đi, em không thể chọn cả anh và hắn. Em đã đau đớn, vật vã theo anh.
    Sáng nay, ả ta đến xem mắt anh. Ả ta dịu dàng hơn em, biết cách chăm sóc anh hơn em. Chưa kể là ả ta không dạn dày sương gió, không ?lăng nhăng, không có ham thích ăn chơi như em.
    Và em quyết định chào anh lần cuối. Không có nụ hôn tạm biệt, không có gì cả để chứng minh rằng em và anh từng yêu nhau 6 năm. Em mặc kệ ả ta đứng đó thử anh ở từng bộ phận! Ả ta quyết định sẽ mang anh đi chữa trị cho anh lành lặn. Thế là, vĩnh biệt tình yêu một thời của em.
    Em đưa hắn vào vị trí hoàng kim một thời của anh, đó là góc nhà thay cho góc sân ngày ngày lạnh lẽo.
    Tạm biệt anh, chiếc Dream lùn yêu quý. Giờ em phải đi Future Neo thôi, vì nếu không bán anh đi, hắn sẽ dậm chân mãi với cây số thứ 3000 cho hơn 1 năm sử dụng mất!
    Cám ơn KIM
  7. Newfarmmer

    Newfarmmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    1.945
    Đã được thích:
    1

    1.4.2007
    Rất cáo lỗi với anh em ở trỏng. Hôm 1.4 tớ biết các cậu có nhã ý đặt 2 mâm cơm mời tớ nhưng tớ bị tắc đường nên máy bay không vô đó được. Tớ vừa tiếc vừa buồn vì chắc chắn cơm các cậu mời cũng thịnh soạn ra phết vậy mà mình lại hổng được ăn. Hè tới có dịp vô Sài Gòn tớ sẽ tạ lỗi cùng các cậu.
  8. chimyencb

    chimyencb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2007
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Chà, lang thang vào đây đọc trộm nhật ký của các bác mà mấy hôm nay không thấy có ai viết thêm, [​IMG]
     
  9. Newfarmmer

    Newfarmmer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    1.945
    Đã được thích:
    1
    Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường. Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm không gặp nhau rồi, kể từ ngày ra trường đến nay. Chưa bao giờ tôi khoái được cái món miến cho dù đó là miến lươn hay miến cá. Nhưng tôi vẫn gật đầu với nàng khi nàng rủ tôi đi ăn miến.
    Tôi không biết là do giọng nói, nụ cười của nàng hay vì trong bát miến ấy, đã có bỏ thuốc mê mà sau đó, tôi đã sa lầy, từ đúng cảm giác trong tôi.
    - Anh có 3 ngày để cưa đổ em! - Nàng xòe ba ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo.
    3 ngày ? Quá ít với khả năng của anh! - Tôi thú nhận .
    -Nhưng nó quá dài với sức chịu đựng của em - Nàng cười như mùa thu tỏa nắng vậy. Say chết đi được!
    - Được! Không thử sao biết. Phải không nào ?
    Hồi phổ thông , nàng học ngay dưới lớp tôi. Chúng tôi đã từng chung câu lạc bộ thơ của trường. Nói đến thơ, lâu lắm rồi, có lẽ là sau đêm văn nghệ cuối cùng hồi trung học, tôi đã thôi làm thơ. Sau đó , tôi thấy thơ tôi cũng giông giống thơ của 1 vài người nổi tiếng, nên tôi quyết định gác bút. Tôi sợ một hôm sa sẩy, tôi sẽ bị coi là đạo thơ của người khác. Phần cũng vì tôi sợ tôi sẽ mê mải với thơ phú để rồi lại như cậu sinh viên bên trường Thương mại, bỏ học vì nghĩ mình là thiên tài. Từ đó, mỗi khi ai đó nhắc đến tôi của thời thơ phú, tôi đều vờ như đó là sự xúc phạm ghê gớm. Và tất nhiên , bạn bè cũ đứa nào đứa nấy đều le lưỡi rụt cổ sợ tôi phát khùng lại oánh tụi nó. Thực ra tôi đâu giận đến mức ấy đâu. Nhưng tôi cố tình vậy để tụi nó thôi ngay cái trò "khêu gợi" tôi. Tôi sợ mùi hoa sữa và mùa Thu cũng là vì thế! Nó dễ khiến tôi nhẹ bỗng đi và như sắp bay khỏi mặt đất đến nơi rồi vậy.
    - Nhưng sao chỉ có 3 ngày ?
    - Vì 3 ngày nữa , bạn trai em sẽ có mặt ở Hà Nội , anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh.
    - Anh vẫn chưa hiểu lắm! Em đã có bạn trai rồi còn gì ?
    - Đúng! Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lựa hạnh phúc cho mình. Biết đâu đấy , anh mới chính là người sinh ra cho riêng em?
    - Anh không nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan.
    - Anh sợ à? Anh muốn bỏ cuộc à?
    - Cứ cho là thế đi! Anh không thích đua tranh.
    - Thế anh có yêu em không? - Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt tôi .
    - Anh ... - Tôi thực sự lúng túng. Tôi có yêu nàng không ?
    Rất rõ ràng, hồi đó, tôi tăm tia nàng. Rất nhiều bài thơ tôi đã viết cho nàng nhưng không dám ghi rõ là tặng nàng. Lúc nào tôi cũng chỉ dám ghi là tặng G.B dù chữ cái đầu của tên nàng là H.C. Thế là cả trường tôi khi đó đồn ầm lên là tôi yêu G.B. Và một loạt cái tên liên quan đến G.B ra đời. Nào là cô bé Giang Bình lớp 10A4 , lúc lại là cô bé Gia Bảo lớp 11E3 thậm chí , cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi , hơn chúng tôi 4 tuổi , vừa ra trơờng có tên là Giao Bích cũng bị cho vào danh sách người tôi yêu . Chỉ có nàng , nàng đã khám phá ra nhờ những câu thơ đích danh về cái cổ cao trắng ngần của nàng và về thói quen chép miệng mà nàng âẫn hay làm .
    Tôi có nhớ một lần , nàng bảo tôi khi câu lạc bộ thơ tổ chức buổi đọc thơ trước toàn trường sáng thứ 2 . Nàng bảo :" Em sẽ ghen nếu như một ngày anh hết tặng thơ cho G.B ". Nhưng hồi ấy nào tôi đã hiểu gì đâu. Nên tôi cứ cười ngây ngô. Thiếu nước là đặt vào tay tôi chiếc lá, vào chân tôi cái ống bơ là tôi sẽ thành " tay cầm lá chân đá ống bơ, cười cười ngô nghê ". Nhưng bây giờ, sau 2 năm khi mà tôi đã bặt tin của nàng từ ngày ra trường thì tình yêu đó có còn không? Nhìn nhau, bên nhau trong khoàng thời gian vừa đủ để đánh bay bát miến cua liệu có thể cho một lời khẳng định nào không về tình cảm? Tôi chịu!
    - Anh không cưa em, mất em rồi, anh sẽ tiếc !
    - Nhưng nếu anh cưa em mà không đổ thì sau đó anh sẽ phải sống như một gã thất tình - Tôi nói thật ! Vì tôi biết , nếu tôi cưa nàng , tôi sẽ phải yêu nàng . và nếu như nàng từ chối tôi , tôi sẽ đau đớn lắm ! Sẽ xuất hiện cảm giác thất tình. Chắc chắn !
    - Nếu anh sợ , em sẽ cưa anh ! Anh sẽ có 3 ngày để đón nhận tình cảm của em ! Quyết định nhé ! Ký cái roẹt và đóng dấu cái cộp. Bắt đầu từ ngày mai .
    Nhìn nàng vào nhà mà tôi cứ ngẩn ngơ. Tôi thực sự vẫn chưa chắc chắn về sự có mặt của tôi ở trước cửa nhà nàng như lúc này. Lại càng không chắc chắn về những gì vừa xảy ra . Mọi thứ quá nhanh .
    Ngày thứ nhất
    Tin nhắn của nàng đến máy của tôi lúc 11h30 trưa khi tôi đang cùng âấy người bạn ngồi ăn trưa với nhau. Tôi sẽ phải đến đón nàng. Tôi không biết tôi đã phải nói dối thế nào để thoát khỏi lũ bạn. Hình như là tôi viện đến một thằng bạn trời đánh nào đó , xử tử hình vắng mặt nó, bắt nó phải nhập viện với một tai nạn tưởng tượng kiểu xe cán qua rồi xe nữa lại cán tiếp. Tội nghiệp nó. Khi tôi chạy như bay đến nhà nàng. đúng chậu cây to tổ chảng, chỗ hẹn, thì nàng đã đứng đó từ bao giờ với cài đồng hồ thể thao bấm giờ. Thấy tôi , nàng nhoẻn miệng cười :
    - Để em đoán nhé! Anh đang ngồi ở một cái quán cách đây khoảng 100 km và anh đã phóng xa với tốc độ 55 km/h .
    Tôi nhẩm tính , quả đúng ! Nên chỉ cười trừ . Nàng leo lên sau xe tôi . Áo phông tăắng , quần jeans . Nàng cười cười :
    - Em biết anh thích em mặc áo sơ-mi quần jeans và tóc búi cao để lộ cổ trắng ngần . Nhưng em nói thật, em đã rất cố gắng cũng không tìm ra chiếc áo sơ-mi nào. Từ hồi lên Đại học, em đã ly khai với áo sơ-mi .
    Tôi lại cười trừ thêm phát nữa. Nàng cao. Nàng mà mặc áo sơ-mi phủ trùm qua đùi thì chắc chắn , trong nàng sẽ cực kì ***y . Nàng leo lên xe , vòng tay ôm eo tôi. Mùi nước hoa Halloween của nàng khiến tôi ngây đi. Trong hàng tỉ loại nước hoa, mùi này là mùi duy nhất mà tôi phân biệt và gọi tên được. Vì tôi đã từng có một mối tình với một người dùng loại nơớc hoa này. Bây giờ cô ấy đã có chồng. Hơi chuếnh choáng một chút nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại ngay .
    - Sao em lại muốn yêu anh ? - Tôi hỏi nàng khi 2 đứa vào một quán cà phê nhỏ trên đường Trần Quốc Toản .
    - Vì em đã từng được anh yêu và vì em nghĩ là em nên cho phép mình tùy chọn một người phù hợp với mình nhất thay vì chấp nhận bất cứ một ai đó đến tấn công mình .
    - Thế còn cậu bạn trai kia ?
    - Anh ấy ổn so với mặt bằng chung nhưng vẫn chưa đủ để em có thể trọn vẹn đi đến cuối đường với anh ấy !
    - Thế em còn yêu anh ta làm gì? Hay em sợ anh ấy sẽ không sống nổi nếu em chia tay với anh ta? - Tôi chế giễu !
    - Không hẳn vậy ! Có em hay không có em , cuộc sống của anh ấy vẫn cứ tiếp diễn như mọi khi của anh ấy . Và em sẽ bỏ đi ngay nếu như em thấy anh phù hợp hơn!
    - Còn nếu anh không phù hợp ? Anh không thể bằng anh ta?
    - Em sẽ nhận ra rằng có lẽ em đã quá đòi hỏi .
    - Anh chịu em rồi đấy !
    - Chưa đâu anh , còn 2 ngày nữa kia mà!
    Chúng tôi đã có nguyên một buổi chiều bên nhau . Nàng luôn biết cách để mỗi nơi chúng tôi đi qua sẽ để lại ít nhất 1 câu chuyện về nàng hoặc về chính tôi . Nàng giới thiệu cho tôi những cái quán mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Từ quán cà phê giảm giá 50% suốt đời cho khách hàng nữ tên là Chim Xanh cho đến quán cà phê của những nhà báo trên phố Trần Quốc Toản.
    Nàng cũng cho tôi biết ở Hà Nội có 1 nơi gọi là Bến Hàn Quốc , câu chuyện về con ma mặt thớt và những đồng nghiệp lãng mạn hay đến với nhau . Tôi không biết nàng đã moi những câu chuyện đó từ đâu ra nhưng chắc chắn , tôi biết , nếu tôi quay lại những chỗ đó , tôi sẽ nớ nàng da diết .
    Chúng tôi kết thúc buổi chiều tại 1 cảng ven sông Hồng . Nơi mà gió và cát luôn đầy ắp như những vật trang trí cho khu vực đó . Tôi vui ! Cái vui gần như là không tì vết .
    Ngày thứ 2
    Nàng bắt tôi lớn lên. Không còn như những đứa trẻ lên 10 như hôm qua, tôi hôm nay trở thành đứa trẻ mới lớn. Không! Chính xác là tôi của thời trung học. Ngồi trên 1 cái quán cao vút, nhìn ra hồ, tôi thực sự như 1 cậu con trai trung học. Tôi không thể ngưng ý nghĩ muốn làm thơ tặng nàng như ngày xưa vậy .
    - Sao hồi đó anh không ngỏ lời với em?
    - Là bởi anh nhút nhát. Anh sợ khi anh ngỏ lời với em rồi, anh sẽ mất em vĩnh viễn.
    - ANh qua lãng mạn khi đó!
    - Có thể ! Và cả bây giờ nữa!
    - Anh ấy của em cũng vậy! Chưa bao giờ cần em quan tâm chỉ vì anh ấy yêu em quá !
    - Là sao anh không hiểu ?
    - Là anh ấy sống và sống tốt với cuộc sống của anh ấy dù có em hay không có em.
    - Thế là tốt hay là xấu ?
    - Em biết được em đã không phải kiếm tìm thêm cơ hội nào nữa !
    - Sao em không nói với anh ta ?
    - Nói rằng anh ơi, hãy để em nhảy vào cuộc sống của anh, chăm sóc anh ?
    - Thay vì em cứ ấm ức như hiện nay .
    - Để rồi sẽ là những công việc chứ chẳng còn là yêu thương.
    - Anh không nghĩ vậy !
    Nàng dựa đầu vào vai tôi. Mặc gió khiến cho những sợi tóc của nàng đâm chọc vào mặt tôi, mắt tôi . Tôi không dám cử động mạnh vì sợ nàng sẽ ngồi thẳng dậy . Hôm nay nàng mặc váy . Tôi muốn choàng tay ôm nàng lắm . Nhưng tôi không têể bước qua dc nỗi sợ hãi mơ hồ . Dường như tôi sợ nàng sẽ tan biến như trước đây tôi đã từng sợ hãi vậy .
    - Bây giờ anh đang muốn gì nhất ?
    Nàng hỏi tôi mà mắt vẫn không rời khung cảnh hồ nước mênh mông phía trước mặt . Tôi cũng thầm cảm ơn nàng đã không quay lại vì nếu không, nàng sẽ hiểu, tôi muốn dc hôn nàng. Tôi đáp :
    - Anh muốn thời gian cứ đứng im mãi thế này .
    Nàng cười nhẹ, quay lại, úp mặt vào ngực tôi :
    - Đóng băng lại nhau thế lại hay!
    Tôi cười ngu ngơ. Đóng băng lại nhau, từ hôm nay sẽ có 1 cái tượng đá. Cũng lãng mạn lắm! Biết đâu , sẽ có nhiều đôi yêu nhau ra chạm tay vào tảng đá tôi nàng để cầu cho tình yêu được bền chặt. Họ sẽ gọi nàng là Thạch Nữ. Và tôi, đương nhiên, thành Thạch Nam .
    Ngày thứ 3 - ngày cuối cùng
    Tôi lại về lại chính tôi của thời điểm hiện tại . Hai đứa ngồi trong 1 quán trà mang tên Trà Hoa trên đường Bùi Thị Xuân. Nàng đặt tay lên mắt tôi, che mắt tôi lại, giọng nàng thật ấm:
    - Bây giờ là năm 2015 , mười năm đã qua rồi , anh đang thế nào ?
    - Anh nhìn thấy con chúng mình. Và em. Em sẽ là 1 bà mẹ sành điệu .
    - Bây giờ là năm 2010, 5 năm qua rồi, anh sẽ là ai ?
    - Chồng của em! Một ông chồng yêu vợ nhưng lại rất nhu nhược trước những đứa con .
    - Bây giờ là tháng 11 của năm nay, anh đang ở đâu ?
    - Anh ở lại đúng chốn này vào đúng ngày này của tháng tới. Anh hy vọng anh sẽ có em đi cùng.
    - Bây giờ đã là ngày mai, anh đang trông thế nào ?
    - Anh buồn! Anh buồn vì em đã ra đi! Nhưng em vẫn tin 1 ngày em trở lại.
    Nàng buông tay và ôm mặt khóc. Tôi lại 1 lần nữa luýnh quýnh không biết phải làm điều gì để ngăn tiếng khóc ấy, à không, để hiểu vì sao nàng khóc. Tôi đã nói sai điều gì ư? Không! Tôi nói đúng với lòng mình. 3 ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng còn thiếu quá cho sự khởi đầu . 3 ngày, người ta có thể làm người yêu của nhau trọn vẹn. Nhưng 3 ngày chưa đủ để tôi và nàng có thể có 1 khởi đầu tốt để bắt đầu 1 tình yêu. Tôi hiểu ra điều này khi mà tôi nhận ra lí do vì sao mà mãi tôi vẫn chưa hôn nàng, dù điều kiện luôn sẵn sàng đến thế. Và nàng cũng hiểu điều đó. Rõ ràng đến bật khóc. Tôi chưa sẵn sàng cho 1 tình yêu và nàng cũng chưa hề sẵn sàng cho 1 cuộc chia tay với người bạn trai hiện tại của nàng. Dù nàng có nói thật nhiều về sự tùy chọn của nàng. Nhưng tôi biết, nàng muốn tìm 1 người để nàng có thể quan tâm, chăm sóc. Đó là 1 nhu cầu của nàng mà bạn trai hiện tại của nàng đang ở quá xa và anh ta chưa bao giờ cho nàng cơ hội ấy! Sự thiếu hoàn hảo của anh ta đó là anh ta đã tự tay chăm sóc cho cuộc sống của anh ta mà không cho nàng cơ hội ấy! Nàng sẽ ra đi hay nàng sẽ ở lại. Với tôi , điều đó chẳng còn ý nghĩa nào cả. Vì tôi biết , tôi đang bắt đầu yêu nàng.
    Hà Anh Tú (HHT)
  10. MeoNhoDen

    MeoNhoDen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    1.409
    Đã được thích:
    0
    KHOAI.
    Cả nhà tui mọi người đều thích ăn khoai. Đặc biệt là Bu và tui. Từ cái lúc Bu luộc, mùi khoai chín sực nức, là tui đã nhảy như cóc xung quanh, chầu chực chờ để nhón củ đầu tiên lên chén. Khoai bở tơi, bóc không kịp với tốc độ tiết nước bọt. Miếng đầu thể nào cũng chết nghẹn. Có thêm vài quả cà muối thì có thể ngồi chén tì tì cả rổ.
    Người nhà dưới quê, biết vậy nên cứ có dịp là lại mang cả yến lên cho. Lâu lâu lại một gậm giường đầy khoai.
    Một lần về nhà cũng thấy một gậm giường đầy khoai. Thích lắm. Nhẩm tính mình sẽ có thể kéo dài sự sung sướng trong bao lâu. Bu bảo ông bác mới mang lên cho.
    Có mấy đứa bạn, cũng cực ghiền cái món khoai lang này. Đợi lúc xâm xẩm, khi Bu đang dọn dẹp cho mấy xừ động vật xơi cơm, mới lẻn vào phòng, vơ vội vài củ bỏ vào cái túi đem cho.
    Hôm sau Bu sai vào lấy khoai đem rửa, thì ôi thôi chỉ còn lăn lóc có hai ba củ. Xách ra vật vã với Bu:
    - Bu lại đem cho các bác rồi. Hết cả khoai thì con ăn bằng gì đây?
    - Là tao chỉ đem cho có bác Lan, với bác Sâm? mỗi bác có vài củ thôi mà. - Bu với bộ dạng tội lỗi thanh minh.
    Mình có bạn, Bu cũng có bạn. Lần nào cũng như lần nào cả mình và Bu đều lén lút đem cho bạn. Mình sợ Bu biết, thì Bu cũng sợ mình biết. Nhà dột từ nóc là thế. Cười thầm trong bụng là vụ này loè được Bu: Số khoai biến mất đến phân nửa là nằm dưới gầm giường nhà lũ bạn, mà Bu vẫn phải nịnh mình. Bu dỗ:
    - Thôi để chở Bu ra chợ Bu mua đền.

Chia sẻ trang này