1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chà?n ?'ơ??i muĂ?́n chĂ?́t?

Chủ đề trong 'Tâm Lý Học' bởi taiquai, 20/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. taiquai

    taiquai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    509
    Đã được thích:
    0
    Chàn 'ơ?i muẮn chẮt?

    Tôi xin gư?i ba?i viết dơ? dang cu?a 1 anh bạn thân, ba?i na?y đaf gư?i cho một chị mặc du? có con nho? nhưng rất muốn tự tư? đê? gia?i thoát nhưfng khô? đau. Chị ấy không tra? lơ?i, nhưng có lef với nhưfng tư vấn, giúp đơf tư? ca? nhiê?u ngươ?i khác chắc chị đaf tư? bo? ý nghif tiêu cực trên.
    (Ba?i viết hơi da?i )

    Chết ư ?
    (Tản mạn về cái chết và tình yêu)

    Cái chết- đó là điều mà con người ngại nói, không muốn nói về nó nhất, nhưng đó cũng là điều mà có lẽ mỗi người chúng ta đã hoặc sẽ ít nhất một lần nghĩ đến. Và cuộc đời không thiếu những chông gai?
    Nói đến sự kiên tâm, không ít người trong chúng ta nghĩ ngay tới một trở ngại- một đỉnh núi lừng lững chặn ngang đường ta tiến, nó làm ta ngợp, và sợ bởi vẻ bề ngoài, mà ta chưa biết rõ bên trong. Chỉ vậy thôi, cái ý nghĩ ấy đã làm ta nản, có khi chí nhụt, khí cùn trong tâm trạng hoang mang ?ochưa đánh đã thua?. Ta lo lắng, ta hoảng hốt, ta thấy mình bé nhỏ, và ta thấy cô đơn...
    Gặp những khó khăn, một vài thất bại, nhiều người đã cảm thấy đổ vỡ, bế tắc, dường như cuộc đời toàn màu xám, không gì tốt đẹp, ?okhông chốn nương thân?- sống là vô nghĩa. Với họ, cuộc sống chỉ còn là một nghĩa vụ, sống để mà sống, bởi cuộc đời đâu còn gì vui, có gì phải phấn đấu, phải hướng tới nữa đâu? Câu hỏi ?oTồn tại hay không tồn tại?? dù đặt ra cũng không có câu trả lời. Mệt mỏi! Bởi sự trả lời không phải chỉ có lí thuyết, bởi mục đích của cuộc đời đã sụp đổ, giống như con thuyền đã mất ánh đèn biển dẫn đường trong cơn bão tố, chao đảo và nhỏ bé, nó không biết phải đi đâu, về đâu. Và ngày ngày cứ thế cứ trôi, đều đều nhưng không bình lặng, mờ nhạt với một chuỗi dài dằng dặc những hoạt động đơn điệu và vô cảm?
    Có những cô gái thất tình, bị một ?oDon Juan? bỏ rơi và lường gạt, cô uất ức, rầu rĩ, lòng đắng xót trong giấc tình bi, tự dằn vặt mình đã đành, cô còn không thiết sống! Đôi khi, có người đã hành động dại dột, có kẻ đã cực đoan, đã thái quá bất cần? Nhưng kết quả là gì? Ngoài miệng tiếng vốn dĩ đã lạnh lùng của thế gian, người ta có thể động lòng trắc ẩn nhưng không phải là lòng thương, có chăng chỉ thương người cha già, bà mẹ yếu hoặc những người thân đã ?ophí cơm nuôi một kẻ bất hiếu và hèn nhát? (như miệng người đời)! Những vết thương lòng đang ứa máu, nhưng vết cứa từ miệng thế gian còn xa xót bội lần. Người đã xa đâu còn nghe thấy nhưng người vẫn còn sẽ phải ?otiếp quản? một nỗi đau mới với họ và xét theo một góc độ thì điều này giống như một định luật bảo toàn-?onỗi khổ không sinh ra và mất đi mà chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác?- ta hết khổ nhưng có người sẽ khổ! Như vậy, hành động tưởng như giải thoát kia bỗng chốc trở nên vô nghĩa, thậm chí còn là một tội lỗi!
    Tôi bỗng nghĩ tới ý nghĩa lớn hơn, tuy tôi chưa giác ngộ được nụ cười của Phật nhưng tôi hiểu tại sao nhà Phật ?osắc sắc không không? không còn phân biệt vui- buồn, sống- chết, đã rũ bỏ thất tình mà cũng không cho phép tự huỷ mình. Và tôi cũng hiểu tại sao có nhà sư đã ?ohuỷ mình?? ông biết mình không ?ochết?, mình không đau khổ, mình không trốn tránh khổ đau và hơn cả, ông biết mình không ra đi vô nghĩa!
    Một cuộc đời, một kiếp người sống mờ nhạt sẽ buồn tẻ biết bao, khi đó người ta tồn tại mà không sống, nhưng nếu như để nỗi đau ?onốc ao? ta, ta sẽ gục mãi mà chưa thoát được đám mù sương trước ý nghĩa cuộc đời- một khái niệm dường như trừu tượng nhưng vô cùng, vô cùng hữu ích cho đời mình! Tự cho phép mình hèn nhát là ta đã vô trách nhiệm với cuộc đời, đáng thương hại trong mắt người và chìm nghỉm giữa sóng thời gian một cách vô nghĩa và câm lặng.
    Bạn không tiếc con người mình?- Hãy cho tôi xin? chính bạn! - Một ý nghĩ kì quái? - Không!
    Bạn không tiếc đập vỡ chiếc bình quí? Hãy cho tôi, hoặc một người khác! Bạn đã làm một việc ý nghĩa, nếu không phải cho chính bạn thì cũng là cho tôi, cho người khác!
    Tôi có quan niệm về ?oTẤM GIẺ RÁCH? như thế này: một manh áo rách đáng bỏ với ta nhưng nó có thể có ý nghĩa cho kẻ khác, cho việc khác!
    Một em bé ăn xin co quắp giữa mùa đông nơi vỉa hè, góc chợ, một ?ocô bé bán diêm? của An-đéc-xen có thể sẽ không chết nếu có thêm dù chỉ một manh áo! Một bàn tay lấm dầu, một đôi chân bùn đất cũng cần một tấm lau, và chỉ cần một tấm giẻ rách! Nếu sự bi thương đã đến mức: coi đời mình chỉ là tấm giẻ rách, sao không và xin hãy để nó có ý nghĩa cho ai đó ?!
    Tôi biết có một người phụ nữ đã trải qua những khổ đau, tủi nhục ghê gớm; những chà đạp, hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần với cô đã trở thành cơm bữa, cô từng chỉ là một món đồ trong tay những gã lưu manh súc vật, những kẻ đã mất tim? Qua nhiều thăng trầm, cô đã là người thành đạt. Cô có thể trả thù đời nếu muốn- điều đó rất không nên nhưng nhiều người tin rằng ở địa vị họ, họ có quyền làm vậy- có thể là bù đắp, có thể để nguôi ngoai? Nhưng người phụ nữ ấy đã không làm thế, ngược lại, cô làm hết mình để có thể giúp đỡ người khác, để bớt đi những cảnh đời bất hạnh, để bớt đi những số phận như cô. Cô làm việc đó không phải để mua danh, cũng không làm vị lợi, cô làm việc đó vì mọi người, và vì cô. Tôi tin, cô đã nghĩ rằng: thêm niềm vui cho người khác là bớt đi nỗi buồn của chính mình! Khi đọc về cô, tôi đã không kiềm được những giọt nước mắt của người đàn ông những tưởng mình lâu rồi quên nước mắt! Tôi thấy ở cô một sự thanh sạch mà nhiều kẻ tự phong mình là trong sạch, là trinh lương không thể có!
    Lại nhớ tới lời Phật: Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm/Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng, thế nhưng: Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã và An ủi lớn nhất của đời người là bố thí! Nếu sau những cú ngã, người ta cứ nằm đó mà than thân trách phận, oán trời hận đất, mặc sóng đời trôi và quăng mình theo làn nước- họ đã làm cho sự tồn tại của mình trên đời trở nên thừa, đã tự biến mình thành cọng rác của dòng đời, góp phần làm ô nhiễm và tắc nghẽn dòng chảy. Vả lại, nếu ta dừng lại trên đường đời mà hoài nhớ về quá khứ, về những gì đã mất, những gì ta không có liệu điều đó có cứu vãn nổi thực tế? Hay là ta đang làm chậm bước tiến của chính mình?
    Có ai không buồn sau những nỗi đau? -Không! Không có ai như vậy với một nỗi buồn sâu sắc! Nhưng có điều là nỗi buồn đó sẽ theo ta như thế nào? Ta sẽ phải còng mình gánh nỗi đau nặng nhọc hay ta cần chạy nhanh hơn, bứt lên để vượt thoát nỗi đau- kẻ đeo bám đáng ghét? Điều này dường như là quá sức với một số người, đôi khi có người không muốn vứt bỏ gánh nặng ấy cũng như có đứa trẻ bị thương thỉnh thoảng sờ vào vế thương của mình để cảm nhân nỗi đau, hoặc để nhâm nhi một cảm giác khó lí giải, hoặc là để nhớ lại những điều đẹp đẽ?(?) Ắt vì người chưa từng thử sức, vì người ta có thể động vào vết thương của mình nhưng không đủ can đảm để làm một điều gì mạnh hơn tuy việc ấy triệt để giúp vết thương chóng lành, hoặc họ cũng không muốn ai chạm vào vết thương của mình- một cái chạm nhẹ của người khác đủ làm họ hoảng sợ và co người đau đớn!
    Đã là một gánh nặng quá sức thì việc rũ bỏ gánh nặng ấy là một thách thức ghê gớm
    ????

    Được taiquai sửa chữa / chuyển vào 19:05 ngày 20/11/2006
  2. dungwind

    dungwind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    0
    dài quá, mới nhìn là muốn chết rôi.
  3. XuanThuy1979

    XuanThuy1979 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    823
    Đã được thích:
    0
    Lúc đó tốt nhất là kiếm một việc gì đó để làm, con ng mà ngồi ko thì ai cũng muốn chết quách đi cho rảnh nợ
  4. taiquai

    taiquai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    509
    Đã được thích:
    0
    Vì? bàn dungwind kĂu dà?i nĂn tĂi xin phèp trìch ra nhưfng 'oàn tĂm 'f́c:
    Những vết thương lĂng 'ang ứa mĂu, nhưng vết cứa từ mi?ng thế gian cĂn xa xĂt bTi lần. Người 'Ă xa 'Ău cĂn nghe thấy nhưng người vẫn cĂn sẽ phải â?otiếp quảnâ? mTt n-i 'au m>i v>i họ vĂ xĂt theo mTt gĂc 'T thĂ 'iều nĂy gi'ng như mTt 'i ta nhưng nĂ cĂ thf cĂ Ă nghĩa cho kẻ khĂc, cho vi?c khĂc!
    -------------------------------------------------------------------------------------------
    CĂ ai khĂng bu"n sau những n-i 'au? -KhĂng! KhĂng cĂ ai như vậy v>i mTt n-i bu"n sĂu sắc! Nhưng cĂ 'iều lĂ n-i bu"n 'Ă sẽ theo ta như thế nĂo? Ta sẽ phải cĂng mĂnh gĂnh n-i 'au nặng nhọc hay ta cần chạy nhanh hơn, bứt lĂn 'f vượt thoĂt n-i 'au- kẻ 'eo bĂm 'Ăng ghĂt? Điều nĂy dường như lĂ quĂ sức v>i mTt s' người, 'Ăi khi cĂ người khĂng mu'n vứt bỏ gĂnh nặng ấy cũng như cĂ 'ứa trẻ b lại những 'iều 'ẹp 'ẽâ?(?) Ắt vĂ người chưa từng thử sức, vĂ người ta cĂ thf 'Tng vĂo vết thương của mĂnh nhưng khĂng 'ủ can 'ảm 'f lĂm mTt 'iều gĂ mạnh hơn tuy vi?c ấy tri?t 'f giĂp vết thương chĂng lĂnh, hoặc họ cũng khĂng mu'n ai chạm vĂo vết thương của mĂnh- mTt cĂi chạm nhẹ của người khĂc 'ủ lĂm họ hoảng sợ vĂ co người 'au '>n!
    ĐĂ lĂ mTt gĂnh nặng quĂ sức thĂ vi?c rũ bỏ gĂnh nặng ấy lĂ mTt thĂch thức ghĂ g>m
  5. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    trích thôi mờ mình nhìn cũng hoa cả mắt roài....
  6. MM_Ngoc

    MM_Ngoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2006
    Bài viết:
    2.479
    Đã được thích:
    0
    Nghĩ về vài kiểu CHẾT ( giúp bạn lựa chọn cho nhanh và chính xác - hihihi )
    Nhảy xuống sông - sau 3 ngày ngoi lên - người phình chương như bơm hơi - mặt cá rỉa nát - có khi mắt chẳng còn 1 con , con mắt còn lại lòi ra ngòai do cá cua hay con gì đó đem ra nhìn ngắm
    Treo cổ - lủng lẳng đu đưa trước gió ( nế có ) lưỡi thì lè ra ngoài mà trước khi chết đau kinh khủng vì bị gãy cổ do sức nặng của người kéo xuống ( nhìn cái mặt xấu xí tệ )
    Nhảy vô xe hơi hay xe lửa - nát bét be - máu me bê bết mà không biết có chết ngay không hay cứ ngoặt ngọeo mãi với cuộc đời tàn phế hay đời sống thực vật mới khổ cái thân đây - và làm khổ cả người thân quanh mình
    Uống thuốc tự tự - trời ơi ruột gan quặn thắt đau đớn cùng cực vì cái bao tử hay cái ruột đang như nứt ra từng miếng hay đang lở lóet vì thuốc rày , đau chưa từng được thưởng thức nỗi đau nào đã như vậy - mà có chết không nhỉ ? lúc đó chắc hết hồn vì đau
    Tự thiêu : ối trời ôi làn da cháy nhanh lắm đó chưa có chết được ngay đâu - vì có người đến cứu . nếu ai đã nhìn cảnh cái người tự thiêu mà không chết được bỏ vào trong cái lưới như lưới cá rồi Y tá đem nhúng cái đống bầy nhày trước đó được gọi là con người - nhúng vào cái thùng thuốc sát trùng - đau đớn cùng cực vài bữa mới chết được đó vì bị phỏng trên 30 % trên mặt và ngực sẽ chết nhanh lắm đó
    Eo ơi chết thế nào đây cho ngọt như mía - thơm những hương hoa và mềm như bún nhỉ ? ai lựa chọn dùm với
    Được MM_Ngoc sửa chữa / chuyển vào 10:31 ngày 25/11/2006
  7. luuchivi

    luuchivi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2006
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    BÀI DÀI QUÁ
    NHƯNG THÔI DÙ SAO TOI CŨNG PHẢI ĐỐI ĐÁP MỘT TẤM LÒNG
    ĐÂY VẪN CỨ LÀ VẤN ĐỀ NAN GIẢI CHUA DI DAU VE DAU
    TAI SAO LAI MUON CHET
    TOI CUNG DA CHUNG KIEN NHIEU CU TỤ TỬ
    MỖI MỘT NGUOI CHỈ SINH RA MOT LAN TRONG ĐỜI VA CŨNG CHI MOT LAN BUOC VAO COI VĨNH HẰNG MÃI MÃI
    HAY SỐNG ĐỂ ĐẾN KHI CHET TA KHONG PHAI LUYEN TIEC DIEU GI
    CON DUONG DE DI DEN THANH CONG KHONG TRẢI ĐẦY HOA HỒNG VÀ NẮNG ĐẸP MÀ ĐAY NHUNG TRÔNG GAI TRẮC TRỞ
    NHUNG KHO KHAN CHI LA SU THU THACH NO SE LAM CHO CUOC DOI CO Y NGHIA HƠN

    VUOT QUA NO CHUNG TA SE LA NGUOI CHIEN THANG SE GIAU KINH NGHIEM HON
    BAN PHAI CAM ON CUOC DOI ĐÃ SINH RA BAN
    BAN PHAI CAM ON CHA ME VI HO DA THANH CÔNG KHI SINH HẠ RA BAN
    CUOC SONG CON NHIEU DIEU HAP DAN DUNG LANG PHI NHUNG NGAY TA DANG SONG
    TOI BIET NHỮNG LỜI TOI VIET RA DAY CHUA PHAI LA ĐÚNG NHUNG TOI XIN GIÓP TIẾNG NÓI CỦA MÌNH VÀO MỌT CHỦ ĐỀ CHUNG

  8. trangparkan

    trangparkan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2006
    Bài viết:
    499
    Đã được thích:
    0
    Chết mà cũng phải dài dòng thế này cơ à ..................chết thì đi luôn đi , khéo lại trễ giờ tin chiều của người ta .
  9. taiquai

    taiquai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/11/2006
    Bài viết:
    509
    Đã được thích:
    0
    Anh bàn cho tĂi xem là thư gù?i 1 Ngươ?i KhĂng Quen BiẮt. Trước khi gư?i chì 'ò bà?i viẮt trĂn, anh Ắy 'àf viẮt nhưfng dò?ng sau (cũng khà dà?i, càc bàn 'òc và? tham gia nhe!́). Tới giơ?, anh Ắy vĂfn rẮt muẮn tì?m gf̣p ngươ?i phù nưf kia...
    Chi chc khi chiếc loa rong ra rả 'oạn quảng cĂo: â?oTin m>i nhất: cĂi chết thương tĂm của mTt em bĂ vĂ người mẹ trẻ! Li?u người mẹ 'Ă lĂ kẻ tĂn nhẫn hay 'Ăng thương? Mời quĂ vn giữa cuTc 'ời, 'au '>n 'ến mức ngay cả những gĂ 'Ăng phải nghiĂm nghi mTt con mắt khinh bạc, m?a mai. â?oCon mắt cĂn lạiâ? u Ăm, vĂ cảm. LĂm sao cĂ thf hĂt nhạc Trn hơn về mặt xĂc thi em!! Em mu'n biết cảm giĂc, tĂm trạng của mTt người chĂn 'ời (lĂ chi cặp mắt khủng khiếp, nghĩ 'ến cĂi xĂc trương phềnh , nếu cĂi xĂc 'Ă 'Ă trĂi rất lĂu v>i mTt 'ứa bĂ quấn trĂn bụng vĂ mTt hĂn 'Ă 'n lắmâ? Em khĂng dĂm miĂu tả hay tưYng tượng nữa. Hụt hơi vĂ sợ! VĂ vĂ thương chc khi '<nh 'i 'ến cĂi chết, 'ọc giĂm em bĂi viết dY dang 'Ă.
  10. lanpurge

    lanpurge Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/07/2005
    Bài viết:
    4.953
    Đã được thích:
    481
    chỉ có những người NGU mới tìm đến cái chết thui á !

Chia sẻ trang này