1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chắc là vì anh yêu em

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi QuynhNguyen, 26/11/2001.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. EricTuan

    EricTuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/11/2001
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Bản thân em cung xấu trai, nhưng em nghĩ răng bản chất con người mới quan trọng ,hãy làm theo sự mách bảo của trái tim anh đi.
    Eric Tuan
    Anh Tuan
  2. vip80vn

    vip80vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2001
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Miễn bình luận về bác QN vì đã có quá nhiều người bình luận rồi. Có lẽ em cũng hơi giống bác và rất thông cảm với bác. Đáng trách là bác không cắt ngay từ khi biết rằng chuyện của bác khó có kết quả (em tin rằng bác đã đoán từ trước). Nhưng cắt sớm mà làm gì nhỉ, đằng nào cũng phải đau khổ thì trước hay sau cũng thế thôi, thêm được vài giây phút hạnh phúc và nuôi hy vọng thì càng hay???
    Có nhiều người trách "nhân vật kia", nhưng mà họ có gì đáng trách nhỉ, tình yêu là chuyện tự nhiên chứ có phải là muốn yêu là yêu đâu, cứ giả sử rằng she rất quý bác QN và không muốn mất một người bạn như vậy, nhưng she không yêu thì biết làm sao? Có rất nhiều lý do để giải thích tại sao she không sớm cắt khi biết mình ko yêu: Để chờ thời gian xác định rõ tình cảm, vì không đủ kiên quyết dũng cảm, hay thậm chí nếu she có "chờ cho đến khi có người thay thế" thì cũng là chuyện bình thường chứ chẳng phải quá đáng trách.
    Tất nhiên những dòng nguỵ biện trên chỉ là trong trường hợp tốt đẹp nhất, còn nếu she thực sự đáng trách thì mừng cho bác QN đã kết thúc được, và xin chúc bác sớm tìm được người hiểu bác hơn, xứng đáng hơn.
  3. vip80vn

    vip80vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2001
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Miễn bình luận về bác QN vì đã có quá nhiều người bình luận rồi. Có lẽ em cũng hơi giống bác và rất thông cảm với bác. Đáng trách là bác không cắt ngay từ khi biết rằng chuyện của bác khó có kết quả (em tin rằng bác đã đoán từ trước). Nhưng cắt sớm mà làm gì nhỉ, đằng nào cũng phải đau khổ thì trước hay sau cũng thế thôi, thêm được vài giây phút hạnh phúc và nuôi hy vọng thì càng hay???
    Có nhiều người trách "nhân vật kia", nhưng mà họ có gì đáng trách nhỉ, tình yêu là chuyện tự nhiên chứ có phải là muốn yêu là yêu đâu, cứ giả sử rằng she rất quý bác QN và không muốn mất một người bạn như vậy, nhưng she không yêu thì biết làm sao? Có rất nhiều lý do để giải thích tại sao she không sớm cắt khi biết mình ko yêu: Để chờ thời gian xác định rõ tình cảm, vì không đủ kiên quyết dũng cảm, hay thậm chí nếu she có "chờ cho đến khi có người thay thế" thì cũng là chuyện bình thường chứ chẳng phải quá đáng trách.
    Tất nhiên những dòng nguỵ biện trên chỉ là trong trường hợp tốt đẹp nhất, còn nếu she thực sự đáng trách thì mừng cho bác QN đã kết thúc được, và xin chúc bác sớm tìm được người hiểu bác hơn, xứng đáng hơn.
  4. kelangthang

    kelangthang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2001
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Toi khong biet noi sao vi hien nay em be cua toi cung hoc lop 12, mot tuan chi dam goi dien cho em hai lan de dong vien em hoc tap. Hen em thi xong Dai hoc voi ket qua tot ...
    Chuyen cua U nhu the nao hay chi vay thoi.
  5. kelangthang

    kelangthang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2001
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Toi khong biet noi sao vi hien nay em be cua toi cung hoc lop 12, mot tuan chi dam goi dien cho em hai lan de dong vien em hoc tap. Hen em thi xong Dai hoc voi ket qua tot ...
    Chuyen cua U nhu the nao hay chi vay thoi.
  6. kelangthang

    kelangthang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2001
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Toi khong biet noi sao vi hien nay em be cua toi cung hoc lop 12, mot tuan chi dam goi dien cho em hai lan de dong vien em hoc tap. Hen em thi xong Dai hoc voi ket qua tot ...
    Chuyen cua U nhu the nao hay chi vay thoi?
  7. kelangthang

    kelangthang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/12/2001
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Toi khong biet noi sao vi hien nay em be cua toi cung hoc lop 12, mot tuan chi dam goi dien cho em hai lan de dong vien em hoc tap. Hen em thi xong Dai hoc voi ket qua tot ...
    Chuyen cua U nhu the nao hay chi vay thoi?
  8. QuynhNguyen

    QuynhNguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Ngày 3/6/2001, ngày sinh nhật lần thứ 22 của em, và đó là lần thứ 5 anh đi đến sinh nhật em. Nhưng lần này không như mọi lần. Các năm trước, anh luôn đến sinh nhật em với một tâm trạng phấn chấn, cho dù chẳng biết nói gì với em hay làm gì cho em cả, đơn giản là những lần đó anh muốn đến để được ngắm nhìn em, ngắm nhìn một cô bé xinh xắn đang vui đùa cùng bè bạn, em ạ, chỉ một điều đơn giản là thấy em vui cũng đủ làm anh ngọt ngào, sung sướng.
    Anh còn nhớ rất rõ rằng anh đã đi từ nhà mình vào lúc 8 giờ tối nhưng mãi hơn 9 giờ anh mới tới nhà em. Anh bị ngập chìm trong đống thiệp chúc mừng, anh không biết mình cần phải chọn tấm thiệp nào. Nói yêu em chăng? Nhưng đâu còn giá trị. Nói vĩnh biệt chăng? Nhưng lòng anh không muốn. Cuối cùng anh cũng chọn được một tấm thiệp, một tấm thiệp có nhạc. Thú thật, đến ngày hôm nay anh chẳng nhớ được tấm thiệp đó viết cái gì và anh viết lên đó cái gì.
    Tối hôm đó trời mưa, trong cái áo mưa xùm xụp, anh lầm lũi đến, hôm đó anh không mua hoa để tặng em, chắc lòng anh nghĩ chẳng để làm gì.
    Hơn 9 giờ tối anh mới đến được nhà em. Nhưng sao lạ kỳ thế nhỉ? Trong những người bạn của em ngồi đó, anh chỉ biết có 2 người: Kiều Trang và Hiếu, còn lại anh chẳng biết một ai cả. Anh vào nhà, nói những lời chúc nhạt nhẽo, lóng ngóng ngồi xuống cùng đám bạn em, anh chẳng biết nói gì, anh chỉ nghe và đáp lại những câu hỏi. Dần dà anh cũng tham gia được cùng nhóm bạn của em, rồi anh ngồi đó kể vài câu chuyện lăng nhăng và trong lòng thầm đặt một câu hỏi: "Cậu ấy là ai? Cái cậu bạn của em trong cái lý do hôm tết em nói với anh là ai trong những người này?". Không thấy em giới thiệu rõ ràng, không thấy em biểu lộ một cái gì đó đặc biệt hay trìu mến với một người nào đó. Anh cảm thấy lạ kỳ vô cùng. Sao lại thế. Sao không thấy cậu bạn của em, sao cậu ta lại không đến trong một cái ngày quan trọng của em?? Anh không biết được lý do tại sao.
    Hơn 9 giờ 30, em có một số điện thoại, em đi trả lời điện thoại còn anh thì luyên thuyên với lũ bạn và tìm lý do để về nhà sớm. Nhưng có một cú điện thoại mà em nói chuyện rất lâu, anh không biết đó là ai, anh cứ ngỡ đó là một người bạn cũ của em nay đang ở xa Hà Nội gọi điện về chúc mừng. Nhưng không phải. Sau đó anh chợt thấy em không còn được tự nhiên nữa, không cười như lúc trước anh thấy. Anh không hiểu lý do tại sao.
    Gần 10 giờ, mọi người cũng lục tục ra về. Cuối cùng chỉ còn lại anh và một cậu bạn của em, Hiếu. Anh cũng biết Hiếu cũng rất quý mến em, cũng dành cho em những tình cảm như anh đã dành cho em, nhưng tất nhiên là không giống anh. Anh chỉ cười thôi, mặc kệ, anh chẳng buồn để ý. Rồi Hiếu giúp em thu dọn những cái chén đĩa đựng bánh kẹo xuống nhà. Còn anh, anh chẳng giúp em cái gì cả, chính xác là anh không thích giúp em làm những cái việc mà đôi khi anh cho là vớ vẩn, anh ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc. Lúc quay vào, không thấy Hiếu đâu cả, chỉ có mình em và em nói với anh một câu "Anh ơi, em chết mất thôi". Anh thấy em như muốn khóc, nhưng thấy Hiếu xuất hiện phía sau, em ngừng lại. Anh ngạc nhiên vô cùng, không hiểu lý do gì khiến em đã nói câu nói đó. Anh rất muốn hỏi, nhưng không lúc nào anh được ngồi một mình bên cạnh em cả. 10 giờ 30, anh đành đi về, về cùng đường với cậu bạn của em, Hiếu.
    Về tới nhà, anh gọi điện tới cho em, hỏi thăm em một chút. Lúc đầu em vẫn cứ chối, nhưng rồi cuối cùng em không như thế nữa. Em khóc, và anh nghe những tiếc nấc nghẹn của em trong ống nghe: "Cậu bạn em vừa gọi điện tới cho em lúc nãy, để chúc mừng sinh nhật và chính là để nói lời chia tay, cậu ấy đã chia tay với em". Trời ơi, sao lại thế này, sao lại oái ăm, lại tréo nghoe thế. Tại sao anh lại là người đầu tiên nghe em nói? Tại sao?
    Anh nghe em nói xong, chẳng biết nói gì hơn những lời an ủi nhạt toẹt. Lúc đó trong lòng anh như trống rỗng, chẳng thấy mừng vui, cũng chẳng thấy buồn đau. Điều duy nhất lúc đó anh chỉ thấy thương, thương em mà thôi.

    Winner never quit
    Quitter never win

    Được sửa chữa bởi - QuynhNguyen vào 20/01/2002 11:53
  9. QuynhNguyen

    QuynhNguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/04/2001
    Bài viết:
    763
    Đã được thích:
    0
    Ngày 3/6/2001, ngày sinh nhật lần thứ 22 của em, và đó là lần thứ 5 anh đi đến sinh nhật em. Nhưng lần này không như mọi lần. Các năm trước, anh luôn đến sinh nhật em với một tâm trạng phấn chấn, cho dù chẳng biết nói gì với em hay làm gì cho em cả, đơn giản là những lần đó anh muốn đến để được ngắm nhìn em, ngắm nhìn một cô bé xinh xắn đang vui đùa cùng bè bạn, em ạ, chỉ một điều đơn giản là thấy em vui cũng đủ làm anh ngọt ngào, sung sướng.
    Anh còn nhớ rất rõ rằng anh đã đi từ nhà mình vào lúc 8 giờ tối nhưng mãi hơn 9 giờ anh mới tới nhà em. Anh bị ngập chìm trong đống thiệp chúc mừng, anh không biết mình cần phải chọn tấm thiệp nào. Nói yêu em chăng? Nhưng đâu còn giá trị. Nói vĩnh biệt chăng? Nhưng lòng anh không muốn. Cuối cùng anh cũng chọn được một tấm thiệp, một tấm thiệp có nhạc. Thú thật, đến ngày hôm nay anh chẳng nhớ được tấm thiệp đó viết cái gì và anh viết lên đó cái gì.
    Tối hôm đó trời mưa, trong cái áo mưa xùm xụp, anh lầm lũi đến, hôm đó anh không mua hoa để tặng em, chắc lòng anh nghĩ chẳng để làm gì.
    Hơn 9 giờ tối anh mới đến được nhà em. Nhưng sao lạ kỳ thế nhỉ? Trong những người bạn của em ngồi đó, anh chỉ biết có 2 người: Kiều Trang và Hiếu, còn lại anh chẳng biết một ai cả. Anh vào nhà, nói những lời chúc nhạt nhẽo, lóng ngóng ngồi xuống cùng đám bạn em, anh chẳng biết nói gì, anh chỉ nghe và đáp lại những câu hỏi. Dần dà anh cũng tham gia được cùng nhóm bạn của em, rồi anh ngồi đó kể vài câu chuyện lăng nhăng và trong lòng thầm đặt một câu hỏi: "Cậu ấy là ai? Cái cậu bạn của em trong cái lý do hôm tết em nói với anh là ai trong những người này?". Không thấy em giới thiệu rõ ràng, không thấy em biểu lộ một cái gì đó đặc biệt hay trìu mến với một người nào đó. Anh cảm thấy lạ kỳ vô cùng. Sao lại thế. Sao không thấy cậu bạn của em, sao cậu ta lại không đến trong một cái ngày quan trọng của em?? Anh không biết được lý do tại sao.
    Hơn 9 giờ 30, em có một số điện thoại, em đi trả lời điện thoại còn anh thì luyên thuyên với lũ bạn và tìm lý do để về nhà sớm. Nhưng có một cú điện thoại mà em nói chuyện rất lâu, anh không biết đó là ai, anh cứ ngỡ đó là một người bạn cũ của em nay đang ở xa Hà Nội gọi điện về chúc mừng. Nhưng không phải. Sau đó anh chợt thấy em không còn được tự nhiên nữa, không cười như lúc trước anh thấy. Anh không hiểu lý do tại sao.
    Gần 10 giờ, mọi người cũng lục tục ra về. Cuối cùng chỉ còn lại anh và một cậu bạn của em, Hiếu. Anh cũng biết Hiếu cũng rất quý mến em, cũng dành cho em những tình cảm như anh đã dành cho em, nhưng tất nhiên là không giống anh. Anh chỉ cười thôi, mặc kệ, anh chẳng buồn để ý. Rồi Hiếu giúp em thu dọn những cái chén đĩa đựng bánh kẹo xuống nhà. Còn anh, anh chẳng giúp em cái gì cả, chính xác là anh không thích giúp em làm những cái việc mà đôi khi anh cho là vớ vẩn, anh ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc. Lúc quay vào, không thấy Hiếu đâu cả, chỉ có mình em và em nói với anh một câu "Anh ơi, em chết mất thôi". Anh thấy em như muốn khóc, nhưng thấy Hiếu xuất hiện phía sau, em ngừng lại. Anh ngạc nhiên vô cùng, không hiểu lý do gì khiến em đã nói câu nói đó. Anh rất muốn hỏi, nhưng không lúc nào anh được ngồi một mình bên cạnh em cả. 10 giờ 30, anh đành đi về, về cùng đường với cậu bạn của em, Hiếu.
    Về tới nhà, anh gọi điện tới cho em, hỏi thăm em một chút. Lúc đầu em vẫn cứ chối, nhưng rồi cuối cùng em không như thế nữa. Em khóc, và anh nghe những tiếc nấc nghẹn của em trong ống nghe: "Cậu bạn em vừa gọi điện tới cho em lúc nãy, để chúc mừng sinh nhật và chính là để nói lời chia tay, cậu ấy đã chia tay với em". Trời ơi, sao lại thế này, sao lại oái ăm, lại tréo nghoe thế. Tại sao anh lại là người đầu tiên nghe em nói? Tại sao?
    Anh nghe em nói xong, chẳng biết nói gì hơn những lời an ủi nhạt toẹt. Lúc đó trong lòng anh như trống rỗng, chẳng thấy mừng vui, cũng chẳng thấy buồn đau. Điều duy nhất lúc đó anh chỉ thấy thương, thương em mà thôi.

    Winner never quit
    Quitter never win

    Được sửa chữa bởi - QuynhNguyen vào 20/01/2002 11:53
  10. ricky-martin

    ricky-martin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    hehhe
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này