chán đời 19h, vừa đến nhà thì một thằng bạn gọi ra uống cafe (gọi là bạn thôi, nhưng cũng chỉ là một dạng cáp cựa vào nhau để lúc nhàn rỗi có cái mà bày trò), ok thôi, và câu chuyện là: - này cậu, thấy thằng cha khốt, bụng phệ ngồi đối diện chúng ta không, tao để ý gập lão trong cái quán này nhiều lần rồi, cùng với con bồ lão ý (nói tới con bồ lão, tớ chưa thấy đứa nào lạ lùng như thế, với thân hình thon gọn tuỵệt vời, eo chắc chỉ bằng 1 gang tay tớ, vậy mà nó lại sở hữu bộ ngực có kích thước của một dưa hấu, chỉ diễn tả một câu "kinh khủng"), cái con bé đầy và cái đám bạn của nó, lần nào cũng ngồi trước, chễm trệ trong cái quán này, nhận sự trêu ghẹo của cảm đám đàn ông trong này, rồi gần về thì gọi lão khốt này lên tính tiền, thật thương lão giá quá. -- Tớ nói ra thắc mắc của mình, và muốn thằng bạn cùng đồng tình với nhận xét ấy, vậy mà. - Ôi thằng bạn ngu ngốc, tội nghiệp của tớ -- thằng bạn làm tơ cụt hứng tự nhiên sao nó nói mình thế, rồi cứ cái giọng mỉa mai ấy, hắn tiếp tục. - Ông đánh giá nhầm con người ấy rồi đấy, nói về trí thông minh thì cả hai chúng ta cộng lại cũng không bằng nửa lão ấy đâu. Cậu đừng nhìn bộ dạng ngu ngơ của lão mà phán ẩu thế chứ, lão là người hiểu rõ bản thân nhất đấy, làm gì lão không biết với cái tuổi ngũ tuần của lão, cái bụng toàn bia của lão, làm sao để gợi cảm cho con bé đấy được, nhưng lão biết con bé ấy cần gì ở lão, và lão cân chỉnh được vốn và lời khi để cho con nhãi đáng tuổi cháu lão dắt mũi, tớ cá với cậu, với những việc mà lão làm, thì nguyên cái đám gái lau nhau đó rồi cũng lần lượt lên giường với lão, mà đối với chúng ta, việc đó hoàn toàn không thể. - mịa kíêp, đúng thế thật -- tớ vừa nhận lấy một gáo nước vào cái đầu của mình. tớ nhận ra cái điều không hiện hữu trong cái quán này, đó là công việc làm ra đồng tiền bao gái của lão, chiếc xe của lão, và sợi dây chuyền tổ chảng trên cổ lão. Lão phải gian manh và xảo quyệt gấp trăm nghìn lần cái bọn chúng ta, có khi chính chúng ta là người đã cung cấp những đồng tiền cho hắn tiêu cũng nên, giỏi thật. Tớ bắt đầu ngưỡng mộ lão rồi. Tớ hỏi hắn tiếp: - Này ông bạn, ông nghĩ xem, những con này cuối cùng sẽ về đâu nhỉ, ý tớ là cuộc đời nó, không lẽ nó cưới lão già này, mà tớ bây giờ tớ tin là lão này chẳng thèm rước nó về nhà đâu. - Đúng thế, lão già xảo quyệt này không dại gì rước một con đĩ về làm vợ đâu, còn số phận mấy đứa này thì tớ thấy sẽ gần gần như nhau thế này. Khi tất cả lớn tuổi, sắc đẹp của các cô chỉ còn là nỗi khiếp sợ của mọi người, thì cũng là lúc các lão này buông rơi ả, lúc đó ả sẽ sốc một thời gian đấy, và có nhiểu ả còn viết tiểu thuyết nữa cơ, và sau khi hoàn lương, phần đông các ả tự nhiên tìm về các mối quan hệ thời còn bé tí, thời ô mai, cắp sách đến trường, và dĩ nhiên cũng với các anh chàng si mê ả từ thời đó, các anh chàng mang phong cách cổ điển, mà cậu thấy 90% các anh ấy làm trong các ngành kỹ thuật, công nghệ thông tin, và nghiên cứu vớ vẩn nào đó. Và lẽ dĩ nhiên là sẽ có một đám cưới để kết thúc hết những cuộc vui của các nàng, và kết thúc chuỗi ngày mòn mỏi mong chờ của các chàng. Lần này thì tớ bắt đầu phục thằng bạn mình: - Cậu đúng là con quỷ đấy. hehe. Vậy cũng tốt, cuối cùng thì cũng có kết cục tốt cho cả đôi bên. - Chưa đâu cụ khốt à, hehe, chỉ kết thúc với số ít cặp may mắn thôi, còn lại là sẽ thế này. Với cái bản chất ăn chơi nó ngấm vào máu thịt, thì làm sao cô ả chịu yên thân làm một cô vợ chung tình, có trước, có sau, ngoan ngoãn lau nhà, giặt đồ, may vá, và sinh con, chăm sóc chồng, mấy cái thứ này thì tất cả các anh đều muốn đấy. từ đây sẽ nảy sinh mâu thuẫn gia đình, một số chịu đựng, một số lôi nhau ra toà. Còn phần anh chàng cổ điển cũng chả yên đâu, sau nhiều năm chịu đựng, khi lấy được người trong mộng, và vỡ mộng, anh ta sẽ vùng vẫy để cứu vãn lại những ngày tháng thanh xuất bị đánh cắp, và đó là lý do cậu thấy mấy thằng cha già, dở hơi, dở chứng, suốt ngày coi bia ôm là nhà, gái ôm là vợ đấy. - Ôi mẹ kiếp. khốn nạn thật. Nhưng cậu nói đúng. Vậy còn chúng ta, cậu nghĩ chúng ta sẽ thành cái thứ gì. Chỉ vào lão già ban nãy, hắn nói tiếp: - Nếu cậu giỏi, và công với may mắn, cậu sẽ trở thành lão già ấy sau 20 năm nữa. Còn không thì cậu sẽ yên vị với một cô nàng ngoan hiền, biết nấu cơm, lau nhà và tất nhiên sắc đẹp là phần thiếu trong cái gia đình hạnh phúc của cậu. hahaha. Thế đấy, cảm ơn cuộc đời đã cho con làm người nhé. P/S: Các bác nào đọc rồi thì thông cảm nhé, em post bài bên kia mà bị lock mất rồi (chắc do sai box)
Viết thật, thật đến nỗi coi tình yêu, tình thương và muôn vàn cái hiếm có của xã hội cũng chỉ dưới qui luật xèng và xu. Thế thì bác cũng chán đời thật.
chẳng có gì cả, tất cả đều trống rỗng, giả tạo như bản chất của nó, biến cố tình cảm, công việc,sự nghiệp, các mối quan hệ xã hội, sau tất cả những thứ ấy, chỉ thấy một là trống rỗng. Trỗng rỗng không phải khi không có ai để tâm sự, mà là khi không biết phải tâm sự điều gì, như khi này đây, muốn ngồi với ai đó cho không còn cảm thấy trống rỗng, nhưng lại không muốn nói chuyện với những người chả hiểu gì mình, phán xét vớ vẩn, rồi cuối cùng phải nghe họ trình bày tâm sự của họ. Nhớ thằng bạn chí cốt, chỉ có duy nhất nó làm được điều ấy, chỉ ngồi nghe mình nói, nghe thôi, chẳng phản ứng gì cả, ngay cả chuyện gục gặc cái đầu, rồi uống, thế thôi, mình thích như thế. Nhưng mình hiểu nó hiểu mình tất, nó cũng hiểu mình đủ sức tự đứng dậy, thằng bạn tốt. Tình yêu, giống như một trò chơi miên man không bao giờ chấm dứt, mình nghe người ta nói tình yêu là sự cho đi, nhứng đối với mình nó là sự dành giật quyền lợi lẫn nhau, cho dù nó núp dưới cái hình thức tình cảm, ngoài những giành dật vật chất, giành dật tình cảm là thứ bỉ ổi nhất mà trò chơi tình ái đem lại.