1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chân dung Phạm Thị Hoài (tự họa)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi sonj, 29/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sonj

    sonj Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    Chân dung Phạm Thị Hoài (tự họa)

    Chân dung Phạm Thị Hoài

    (Ghép từ những thông tin và nhận định đã công bố trên báo chí và phổ biến trên lưới ở Việt Nam cũng như ở Hải ngoại)

    Phạm Thị Hoài (PTH) sinh năm 1960 tại Gia Lộc, Hải Dương, trong một gia đình đầy mâu thuẫn không cho phép một tuổi thơ êm ả.

    Cha người Nông Cống, Thanh Hoá, gọi tên tay sai bán nước Phạm Quỳnh là bác, ông nội làm đốc học tỉnh Thanh từng cộng tác chặt chẽ với chính quyền thực dân-phong kiến. Mẹ người phố Châu Long, Hà Nội, nhà chuyên buôn hàng tấm, nhiễm lối sống thị dân sa đoạ khi những cô gái cùng lứa đang đổ máu và mồ hôi trên những nẻo đường kháng chiến. Tuy cha mẹ PTH đều là giáo viên, nhưng sự uất ức khi bị đầy ải từ cuộc sống ăn trên ngồi trốc của con nhà quan và con nhà buôn xuống cảnh lầm than ở các làng xóm nghèo của tỉnh Hải Dương, nơi họ bị phân công đi dạy học, đã khiến họ mặc cho con mình thất học.

    PTH không được theo học đầy đủ các lớp, hình như đã nhảy cóc qua hai lớp đầu mà vào lớp ba. Cái lỗ hổng kiến thức sơ đẳng ấy cả đời vốn đã không lấp nổi, lại cộng thêm hành trang rỗng tuếch của việc học hành loạng quạng đèn dầu nơi sơ tán, ngắt quãng vì tiếng còi báo động, đầu óc bị phân tán và chia cắt tới từng phân vuông vải, từng gam mì chính trong các ô tem phiếu, khiến sau này, bị ám ảnh bởi mặc cảm thất học, ả đã hết sức nỗ lực đào thoát khỏi thành phần xuất thân ấy, trở nên một học trò hãnh tiến, tìm mọi cách lọt qua kỳ thi tuyển sinh viên đi học ở nước ngoài vốn khét tiếng khe khắt. Từ nông thôn Việt Nam ả nhảy dù xuống trung tâm văn minh Đông Berlin, theo học ngành lưu trữ tại Đại học Humboldt. Tại đây, một mặt ả tiếp tục chối bỏ quá khứ thất học của mình bằng cách làm một con mọt sách, nốc vội nốc vàng mọi thứ vào bao tử thành bội thực, tẩu hoả nhập ma, rút cuộc chỉ tiêu hoá nổi những cặn bã của văn minh phương Tây. Mặt khác, ả dùng thành tích học tủ, với số điểm luôn đạt mức tuyệt đối của mình, làm sức ép, khiến đại sứ quán Việt Nam tại Đông Đức đành làm ngơ trước lối sống ngày càng tha hoá, dâm loạn, vô tổ chức và ra vẻ nổi loạn kiểu dê non háu đá của ả. Quá trình mất gốc và bệnh hoạn của PTH hình thành trong chính thời gian này.

    Trở về nước, không được trọng dụng, chỉ được giao một chân khiêm tốn là công tác tư liệu tại Viện Sử học ở Hà Nội, PTH ngày càng bất bình. Lợi dụng thời gian nhàn rỗi, ả chỉ ngồi đọc sách vỡ hàng rổ kính và nhen nhóm ý định trả thù xã hội. Do quá buồn chán, ả cũng theo học các ngoại ngữ khác như Anh, Pháp và Hán Nôm, để một thời gian sau dùng những bằng cấp kiếm cơm này làm đường tiến thân, cuối cùng cũng xin xỏ được vào làm cán bộ nghiên cứu của Viện Tôn Giáo thuộc Ủy ban Khoa học Xã hội VN. Nhưng môi trường nghiên cứu hàn lâm đòi hỏi những đức tính mà PTH không thể có nổi, như sự nghiêm túc, chính xác, trung thực và nhất là một nền tảng kiến thức và học vấn vững chắc, trong khi PTH chỉ nổi tiếng với những phát ngôn bừa bãi đầy cảm tính, sự học mót, học gạo, sự láu cá và những lỗ hổng kiến thức kinh hoàng, thậm chí ả nhầm Lão Trang là một người, không biết tên thật của Phật tổ, hoàn toàn mù tịt về cấu tạo của chữ Nôm, đến Lê Thánh Tôn và Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng không biết nốt. Thấy tương lai khoa học xa vời, lại háo danh, ả quyết định chuyển sang một nghề có vẻ dễ ăn hơn là viết văn.

    Phạm Thị Hoài đã gặp may. Bước vào làng văn gặp ngay phong trào đổi mới, chỉ cần viết cho có nét một chút, chửi đời thật nhiều, chửi Đảng thật nhiều là thành anh hùng được hâm mộ, được dịch ra tiếng nước ngoài, PTH đã không bỏ qua cơ hội này, trình làng cuốn tiểu thuyết mini Thiên Sứ. Tuy còn khá nhiều dấu vết của sự bắt chước và làm dáng trí thức, chủ yếu là bắt chước lối viết của các nhà văn hiện sinh chủ nghĩa đã cáo chung, cộng thêm một chút triết lý ranh mãnh, những biếm nhẽ đỏng đảnh, những cảm động nhợt nhạt dễ thương và sự nổi đoá con trẻ, nhưng tác phẩm này ít nhiều cũng gây được một chút cảm tình ở một số bạn đọc và được nước ngoài chiếu cố trao tặng giải thưởng và dịch sang nhiều thứ tiếng. Nếu quả PTH có một chút tài hoa thì cái tài ấy chậm nhất đến đây là chấm hết, bởi lẽ không cái tài nào có thể trường thọ nếu thiếu cái tâm, vả lại cái tài của ả chủ yếu là ở sự cố tình tỏ ra độc đáo, đánh vào thị hiếu thời thượng của lớp trẻ. Sự may mắn ban đầu đã làm ả loá mắt, coi thường người đọc, tưởng từ nay muốn nhào nặn văn chương ra những hình thù quái đản gì cũng được.

    Trong thời gian này, ả cũng bỏ việc ở Viện Tôn Giáo trước khi cơ quan đành cho ả thôi việc vì lý do thiếu năng lực và vô kỷ luật. Sau này ả đã trả thù cho giai đoạn nhục nhã này của đời mình bằng cuốn tiểu thuyết hết sức cường điệu là Marie Sến. Vô cùng hằn học vì việc không được kết nạp vào Hội Nhà Văn Việt Nam, lại bị Hội Nhà Văn phê phán rất chính xác là hạ thấp nhân cách con người, ả bỏ vào Đồng Nai sinh sống, đồng thời tuyên bố rằng cuộc hôn nhân của ả với một người đồng chủng là tù ngục và tìm mọi cách ly dị, để chạy theo một người đàn ông Đức nhẹ dạ đến Việt Nam du lịch, và có con với anh ta, khiến anh ta phải kết hôn với ả. Ả còn ép người chồng Đức phải học tiếng Việt để có thể dịch tác phẩm của ả sang tiếng Đức cho thêm danh giá. Sau này, ả bắt mọi bản dịch sang các thứ tiếng khác đều phải từ tiếng Đức, trong khi ả vẫn viết bản gốc bằng tiếng Việt. Mặc cảm nhược tiểu đã khiến ả chối bỏ tiếng mẹ đẻ của mình như vậy, thật không lạ khi ả chọn quê chồng làm quê hương, cuống quýt làm bổn phận của một nàng dâu văn hoá, hết lòng tâng bốc nước Đại Đức mong được thơm lây và cũng vì lý do sinh kế, chối bỏ gốc Việt của mình khi bị người Đức hỏi. Từ khi mợ nó đi Tây, cô Kếu gái tân thời PTH chỉ còn một việc là nện guốc vào đầu những nhà văn hoá lỗi lạc của dân tộc, nhổ nước bọt vào văn hoá phương Đông, mạt sát, xỉ vả không tiếc lời cái đất nước Việt Nam đã trót dại mà sinh ra ả, nã đại bác vào văn hoá dân tộc, đốt ngôi đền văn hoá dân tộc để chứng tỏ mình là một tên đao phủ chém giết không ghê tay. Bà mẹ nông dân nghèo khổ từng mang nặng đẻ đau ra ả ở Thanh Hoá, nếu biết mình đầu thai ra một đứa con phản phúc đến tanh tưởi như vậy, chắc hẳn bà không còn sống nổi đến ngày hôm nay. Thái độ phản bội vô ơn này còn bộc lộ khi ả đang tâm cướp công, nẫng bản quyền và chối bỏ những người từng dìu dắt ả vào giới cầm bút ở Hà Nội và đỡ đầu tinh thần cho ả một thời.

    Trong quá trình băng hoại toàn diện như vậy, văn chương của PTH mỗi ngày một tha hoá, càng rơi vào vực thẳm, dường như đã gần đến lúc hết thuốc chữa. Như người nghiện hút thuốc phiện lâu ngày, liều lượng chỉ tăng chứ không giảm, văn phong PTH ngày càng mục rữa thối nát, nét khai phá táo bạo nổi bật của buổi ban sơ đã biến thành mụn nhọt lở loét mưng mủ, nhung nhúc dòi bọ, khiến những người từng mến mộ ả nhất cũng đành phải lên tiếng cảnh tỉnh. Song như một con thiêu thân, PTH chỉ dành cho những thiện chí ấy cái bĩu môi khinh miệt, miệng lưỡi chua ngoa độc địa, càng không coi ai ra gì. Không có sự trông đợi nào khiến người ta mệt mỏi và thất vọng cho bằng: cùng với thời gian, qua mỗi trang viết của những tác phẩm sau này như Man Nương, Marie Sến, gần đây nhất là Ám Thị, PTH càng đưa người đọc đến sự chán ghét văn chương hiện đại, xô người đọc vào vũng lầy bế tắc của xã hội bằng một thứ ngôn ngữ kinh tởm khó chịu, khiến người đọc thấy mình thấp kém y như những nhân vật trong truyện, vì thế quá oan ức cho văn chương và quá tội cho độc giả. Vì sao họ lại phải đọc những tác phẩm sa đoạ, thô lỗ, sống sượng như vậy? Con người dưới mắt PTH là một loài vật vô ý thức, thô tục, bẩn thỉu và man rợ. Sở trường của PTH là dựng nên một thế giới bỉ ổi, lưu manh, dâm đãng, đểu cáng và hèn hạ, nhằm khinh rẻ, tởm lợm con người, sỉ nhục và thô bỉ hoá giấc mơ của con người. Ả hoàn toàn đánh mất khả năng khám phára cái tốt đẹp của thế giới, nghĩa là đánh mất thuộc tính quan trọng nhất của văn học, vậy mà ả còn cả gan bày tỏ thái độ bỡn cợt, khinh thị, nhạo báng nền văn học của chúng ta, và công khai biến trang văn thành câu lạc bộ bệnh hoạn của chứng động kinh phi nhân tính, khinh rẻ và căm ghét con người, tìm mọi cách thối rữa hoá linh hồn và thể xác đồng loại trong cái nhìn bệnh hoạn nhẫn tâm. Bị ám ảnh bởi văn hoá giường chiếu, hành hạ bởi những ẩn ức ******** của cuộc sống ăn chơi trụy lạc trước đây và phận làm dâu văn hoá đầy mặc cảm dồn nén sau này, lại chịu ảnh hưởng không tiêu hoá kỹ của phương Tây như phân tâm học, và bắt chước một số nhà văn Nhật Bản (PTH từng lợi dụng danh tiếng để dịch cuốn tiểu thuyết Nhật cực kỳ vô luân và thối nát nhan đề Chiếc Chìa Khoá, khiến nhà xuất bản phải khốn đốn, cũng như ả từng gây tai hoạ cho nhà xuất bản đã quá cả tin mà cho ra mắt cuốn Man Nương, khiến giám đốc NXB đó phải từ chức) ả không có cách nào khác là thực hành một lối văn khiêu dâm nhớp nhúa, lập hội quán libido, núp dưới tên tuổi của Sartre và Camus, Kafka và Marquez, Proust và Joyce để triết lý ba lăng nhăng dung tục nhằm câu khách rẻ tiền, đua đòi bắt chước những phương pháp sáng tác chợ chiều như Chủ Nghĩa Phi Lý, Tiểu Thuyết Mới và Dã Thú Mạt Kỳ, tiếp tục thói làm dáng trí thức bằng khả năng nổi loạn dung tục. So ả với những cây bút nữ viết rất bạo về đề tài ******** như Lệ Hằng, Nguyễn Thị Hoàng, Nguyễn Thị Thụy Vũ, Túy Hồng và sau này ở hải ngoại có Cao Bình Minh thì họ chả thấm vào đâu, không khác nào so gái nhà lành với gái làng chơi. Văn chương PTH là thứ văn chương đù ông *** bà cho đã cái lỗ mồm. Qua ngòi bút PTH, con người, đặc biệt là con người VN, đã bị tụt xuống ngang hàng với loài thú.

    Cùng với việc bỏ chạy ra sống lưu vong ở nước ngoài, PTH đã tìm cách chơi một trò bi-a láu lỉnh, tấn công vào những tổ tiên đã chết để gián tiếp tỏ thái độ chính trị với một thể chế mà ả không dám dương đầu, vừa ăn điểm chính trị ở Hoa Kỳ, vừa an toàn vì chủ yếu đánh vào những người đã chết, chửi đổng, nói xấu sau lưng, xới tung lên những hận thù quá khứ người ta đang muốn quên đi, để đầu cơ nó. Do lầm tưởng rằng những người Việt hải ngoại coi khinh dân tộc nên ả cố khoét sâu vào những khía cạnh chính trị nhạy cảm để gây ấn tượng, đem mũi dao phi nhân tính của mình cứa cho quá khứ toé máu tươi ra một lần nữa.

    Một cô đầm kệch cỡm, chẳng phải Tây, chẳng phải Việt kiều, cũng chẳng dám gửi trứng vào dạ con của phụ nữ Tây để đoạn tuyệt đến cùng với dòng máu Việt, một kẻ không phải người Việt mà chui ở kẽ nẻ lên, một con điên lao theo ảo tưởng, luôn làm điều trái với đạo lý, ăn phải quá nhiều cặn bã Tây, càng giả vờ suy tư, càng ra vẻ lý luận dẫn đủ mọi chuyện đông tây kim cổ càng chứng tỏ là một kẻ điên đang bới trong đống rác thải của nền văn minh nhân loại nhặt nhạnh đủ mọi thứ, ngồi tỉ mẩn khâu lại chằng chịt thành một cái quần thủng đít và đính cho nó một cái mác lý luận văn hoá kiểu PTH, một kẻ như vậy không đủ tư cách làm người mà chỉ là một con quỷ hình nhân, chỉ là một kẻ có tài chửi đổng và láu cá vặt, chỉ là kẻ bán rẻ mầu cờ sắc áo vì sinh nhai một cách thảm hại, chỉ là đứa trẻ miệng còn hoi sữa dám lạm bàn chuyện đại sự, nhưng thực ra cũng chỉ là một kẻ đáng tội nghiệp. Nếu biết hối cải, trở về trong vòng tay dân tộc, PTH chắc chắn sẽ lại có cơ hội bồi đắp lại phần nào khả năng văn chương đã mất mát của mình, lấy lại cảm tình của người đọc. Truyền thống tốt đẹp của chúng ta là không bao giờ đánh người chạy lại.

    Phạm Thị Hoài biên soạn

    Tùng Cúc nay còn đó
    Phong trần vẫn chưa về
  2. daysleeper

    daysleeper Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/02/2002
    Bài viết:
    779
    Đã được thích:
    0
    Một truyện ngắn viết theo phong cách mới ??!!
    Đề nghị chú Teq gửi đơn lên trên đổi tên box này thành "Copypaste box "
  3. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Mụ Hoài này tranh mất giọng của bọn ăn lương chính phủ rồi. Thật quá quắt, mụ phải để cho bọn bồi bút có cơ hội kiếm tiền và chút địa vị. Nay mụ nói thế này bọn chúng lại phaỉ thay đổi phương án.
  4. pinksubmarine

    pinksubmarine Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Tui học tiếng Việt mười mấy năm vô ích, đọc bài này cóc hiểu gì hết trơn. Như là đi vô mê trận.
    Nếu đây là phong cách viết văn mới của dân Bắc thì dân Nam có học mà thành mù chữ hết cả đám.
    Mà thà mù chữ còn hơn.
  5. baconcua

    baconcua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    Tui ghét kiểu viết này của người Việt Nam thậm tệ
    Viết cái gì thì nói rõ ràng ra đi . Úp úp mở mở xa xa gần gần. Cóc hiểu tác giả muốn cái gì . Ở Mỹ mà viết kiểu này là ăn con F ngay lập tức. Viết kiểu này không thể nào gọi là the best communicator. Những người viết kiểu này nên đi học bổ túc về văn hóa giao tiếp
  6. Darkspirit

    Darkspirit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    171
    Đã được thích:
    0
    Cái box này được cái giờ nhiều thằng mù chữ phết, đã mù chữ lại bàn chuyện văn chương, chính ra bọn gặp nhau cuối tuần đọc topic này lại có cơm ăn.
  7. bluejade2000

    bluejade2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2003
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    I agree . I feel frustrated when dealing with Vietnamese. They ưa nói lòng vòng !!!
  8. tranhoangtho

    tranhoangtho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2004
    Bài viết:
    492
    Đã được thích:
    0
    Mấy bạn ơi. Chắc mấy cậu đang ở nước ngoài, cóc hiểu tình hình Việt Nam ra sao cả
    Người viết bắt buộc phải viết kiểu này thì cái topic này nó mới tồn tại được. Bạn đọc cái này, đọc sách báo Việt Nam viết về Phạm Thị Hoài, đọc Phạm Thị Hoài thì sẽ hiểu được cái ý tác giả bài viết muốn nhấn mạnh.
    Tin gần đây nhất: người ở Việt Nam mấy ngày gần đây không thể truy cập talawas. biết tại sao không.
    Gặp thời thế thế thời phải thế. Hi
  9. pinksubmarine

    pinksubmarine Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    dù thời thế thế nào thì nhà văn cũng không được xem ngôn ngữ Việt như rác rưởi như thế. Phải giữ ngôn ngữ trong sáng, để còn dùng nó mà nói chuyện với nhau như những người trong sáng.
  10. secresun

    secresun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    to sonj : bạn viết về tư chất, trình độ, toan tính của Phạm Thị Hoài thì đúng rồi đấy. Nhưng bài của bạn bị fản cảm bởi lối viết mắng nhau thời xưa cũng các bà nông thôn miền Bắc. Lỗi thứ hai của bạn là đã quá đi sâu vào đời tư của Phạm Thị Hoài, như chuyện "mạnh mẽ về chăn gối" chẳng hạn. he he !

Chia sẻ trang này