1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

chân dung & tự thoại .

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi anhdialan, 06/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
    Hoàng Lan này ! chén này khích lệ tinh thần cho Hoàng Lan vào cuộc .
    Vậy khi ở trên cao nhìn xuống Lan thấy thế nào ?
    Với anhdialan này cái cảm giác đó rất ít khi có , bởi nếu có thì chẳng bao giờ nó thể hiện rõ nét . Sống hoà đồng với mọi người là điều anhdialan luôn tâm niệm cho mình .Sống giữa đời phải biết vui ,biết buồn ,biết hoà vào với suy nghĩ của người khác thì ta sẽ cảm nhận thấy ở bản thân mình những
    khuyết ,những đầy .
    Nói được ''''''''bằng lòng với mình'''''''' là đã có được cái cố gắng trong đó lắm rồi , như biết mình buồn để làm một cái gì đó vui hơn , hay cảm thấy chán nản &mệt mỏi là đang tự thêm cho mình sức mà đứng dậy , cái khao khát sống đó là một sự mãnh liệt đã ,đang &sẽ có .
    Anhdialan có nhớ một câu thế này :
    Có những người sinh ra để hưởng hạnh phúc & có những người khác là những đêm dài bất tận .
    Làm gì đây để thay đổi cuộc sống mà tạo hoá ban tặng khi ta không có quyền từ chối ?Làm gì để không lỡ đánh rơi đi những hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc đời mà vốn ta chẳng có nhiều ?
    Những cái mà ta không làm đâu phải là ta không muốn làm ,(hjì ! lại ám chỉ gì vậy chứ )Mà làm thế nào để sau này không hổ thẹn với lương tâm mình mà thôi .
    Con người thường chỉ biết nhiều hay ít chứ biết sao cho đủ,Các bạn &anhdialan này cũng vậy . chén này rồi nói tiếp nhé !
    Cứ gò mình mãi vào một khuôn phép có trước thì sau này con người mình sẽ trở thành gì đây ?Không được cảm nhận được cái niềm vui vì phóng khoáng .Một chút tinh tế cho đời ? cần lắm chứ khi nhìn về mọi người với con mắt như thế .Nó sẽ làm mình thật sự thoải mái khi trải lòng với mọi người .Luuthuy à !Chỉ có người nào đi qua khổ đau mới trân trọng được hạnh phúc mà thôi.Đấy là anhdialan thấy vậy , chứ còn cố cảm thấy hạnh phúc thì thật lòng mà nói cái hạnh phúc đó mới thực sự là cái hạnh phúc ảo ảnh do mình xây lên ,khó cảm nhận và rất dễ tan vỡ.
    mời các bạn thêm một chén này nữa nhé !cho hai chữ Hạnh Phúc vậy !

    sống trên đời đã là chuyện điên rồ ,sao còn muốn lên tận trời xanh...
    Được anhdialan sửa chữa / chuyển vào 21:33 ngày 12/08/2003
  2. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Hì hì, hôm nay thì lưu thủy tận hưởng đủ hạnh phúc rồi. Nói đùa tí chơi cho nhẹ nhàng nhé.
    Người Đức là một dân tộc khi đã làm việc thì rất hăng say. Họ có câu nói:"Lao động là hạnh phúc" nhưng đồng thời có vế đằng sau :"nhưng có ai múôn hạnh phúc cả ngày đâu" :D
    Nói đùa một chút là vì: Trong lúc đau khổ thì cũng là lúc con người ta nhìn nhận thấy hạnh phúc. Hạnh phúc của sự nghèo khổ là bát cơm trắng ngày Tết hay sự đùm bọc chở che lẫn nhau giữa mọi người, hạnh phúc khi thất bại là sự an ủi động viên của mọi người.
    Còn đối với lưu thuỷ, hạnh phúc của lưu thủy là mình lớn lên hàng ngày xung quanh những con người tốt. Đâu phải tiền mới là tất cả đâu đúng ko mọi người?
    RGC chuồn đâu rồi, anhdialan PM cho hắn đi, con rồng đấy tưởng gãy cánh hoá ra bay lượn vẫn tốt:D.
    [topic]215488[/topic]
    [topic]237841[/topic]
  3. haivenu

    haivenu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    179
    Đã được thích:
    0
    Khi nào haivenu cảm thây buồn, cảm thấy chán nản một điề u gì đó, bế tắc một điều gì đó,thì thích nhất là mình đang ở đâu đó , một nơi nào đó mà mình có thể chiêm ngưỡng tất cả dòng nguời hối hả, vội vã kia. Có lẽ vì thế mà trong những giấc mơ , hài vệ nữ thường mơ mình đang bay lượn tự do trên bầu trời, cái cảm giác đó như thoát tục ấy, nó giúp mình cảm thấy lòng nhẹ bỗng, và có thể cười hạnh phúc.
    Nhìn, ngắm và nghĩ, cười, cảm thấy mình như đang ôm cả thế giới trong tàm tay, cảm giác thật tuyêt.

    người đi tìm hương cho đất...!
  4. haivenu

    haivenu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    179
    Đã được thích:
    0
    Mà khổ nỗi, không cần phải mơ mà ngay cả bây giờ, mình lại cảm thấy như đang cười, đang nghĩ, ước mong một ngày không phải đứng một mình ở nơi cao ấy.

    người đi tìm hương cho đất...!
  5. haivenu

    haivenu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    179
    Đã được thích:
    0
    Hẹn mọi ngưòi sau nhé, mình phải về rồi. Quả thực mình là ngưòi rát ít khi bỏ thời gian vào những cái topic thế này, nhưng không ngờ khi bị cuốn vào đây, mình chợt cảm thấy một cảm xúc rất là lạ là mình biết thăng bằng được những mệt mỏi trong công việc thưòng ngày, đã cảm thấy cái niềm vui không biết từ đâu nó nhói lên trong khi cảm thấy mình đang mệt mỏi nhất, tưởng chừng như bị gục ngã.
    cảm ơn nhé, mọi ngưòi, mà cũng chẳng cần biết mọi ngưòi nghĩ sao, chỉ cần thấy nói ra hai từ này là thấy vui rùi.

    người đi tìm hương cho đất...!
  6. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Có câu chuyện nhỏ, mọi người hiểu thế nào thì tuỳ.
    Luuthuy sống một mình, lẽ dĩ nhiên thì ai cũng phải ăn cơm để mà sống rồi.
    Lưu thủy vẫn nấu cơm ăn, tiếc là phải nấu bằng bếp điện chứ ko phải là nồi cơm điện. Lần nào cũng vậy, cháy rất nhiều, nhìn rất sót ruột.
    Hôm nay cũng vậy, nhìn vào mà sót, lưu thủy liền đun sôi nước và đổ nước vào trong nối. Nấu lại một chút, vẫn ăn được tốt.
    Thế đó, cuộc sống xa nhà là vậy đó.
    [topic]215488[/topic]
    [topic]237841[/topic]
  7. hung81

    hung81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    1
    Thưa bác lưu thuỷ, bác anhđialan,bác rồng,bác hoànglan..........
    Chào các bác.
    Hôm nay lần đầu em lạc bước đến chốn này quả đã mở mang được nhiều điều.Chốn các bác trà dư tửu hậu đã khiến em đây mê mẩn,(Em đọc từ đầu đến cuối,mỏi lắm mà không nỡ dứt).
    Em đây không đủ sức tranh luận chi mong được ngồi ngoài hóng hớt,học hỏi chút.
    Trước hết em tự động phát biểu cảm nghĩ nãy giờ đang ấm ức.
    Mỗi trang em đọc đều đem đến nhiều cảm xúc, nhiều điều cảm thấy tâm đắc, nhiều điều chưa hiểu cần suy nghĩ thêm..Em thấy những vấn đề hay ho như vậy tại sao thường kết thúc nhanh chóng quá,thật chẳng đã cơn thèm.Nếu chỉ như vậy chẳng hoá ra chọc ngoáy tí chút,chuyện phiếm cho hết thời gian hay sao?
    Những vấn đề ấy nếu được phân tích kĩ sẽ bổ ích cho em lắm và theo em nó sẽ thành những lưu thuỷ hẳn hoi, chứ không chỉ dừng lại bên bàn trà với những lần nâng cốccủa anhdialan đâu.
    Mới vào đã ngo ngoe,thật ngại quá nhưng cũng mong các bác lượng thứ cho. Xin tự phạt một ly vậy.
  8. anhdialan

    anhdialan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2003
    Bài viết:
    1.314
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến !
    Những suy nghĩ về cuộc đời thì thường trôi qua rất nhanh . Nắm bắt được nó đã là một cố gắng rất lớn đối với anhdialan & bạn hữu của mình .Nếu ! ừ ! nếu phân tích tất cả mọi thứ một cách thật rạch ròi thì thử hỏi còn gì là cuộc sống . Mỗi người có môt trải nghiệm riêng của mình , một cách nghĩ , một lối sống ....thế mới mỗi người suy nghĩ về cuộc đời một khác : Bi đát hay hạnh phúc là do cái tâm tư của con người bạn thân mến của tôi ạ !
    Mỗi người một chân dung không ai giống ai , một tâm sự rất riêng cho mình và cho mọi người ,phải chăng cái đó có gì gọi là một chút của chữ người vậy !
    Mọi người lên net là đã tìm cho mình một thế giới không có sự cô độc , xua tan những đơn điệu &buồn chán của thế giới công việc &học tập ngoài xã hội (đấy là anhdialan này thấy vậy !) Vào quán trọ chẳng phải là chỗ nghỉ qua ngày của mình hay sao ?
    Chuyện phiến ! đúng là chuyện phiến , nhưng anhdialan tự cảm nhận là cuộc sống cũng cần có cho mình đôi chút phiến để sao ? Để gửi gắn trong những câu chuyện phiến đó cái tâm trạng của mình một cách thoải mái nhất , một cách phóng khoáng nhất , chẳng hay hơn cứ gò ép mình trong một cái khuôn phép nào đấy , thì thử hỏi cũng hay lắm du !
    Biết được những hạn chế & ưu điểm của mình bằng cách sống chân thành trên mạng , bằng những cái thiệt tâm của mình ,nhìn mình bằng con mắt bạn bè , bằng những thẳng thắn phê bình ,mà ngoài đời quả tình mà nói là khó có thì thử hỏi vậy có nên chăng ?
    Anhdialan &bạn bè vào đây là tìm cho mình tri kỷ .Không có thời gian nhiều cho những gặp gỡ bên ngoài , không có cả thời gian chăm chút cuộc sống nội tâm cho mình , sống trải lòng , Vâng ! sống trải lòng mới thấy là cuộc đời này còn có cho mình những chào đón , những mời gọi hay nói một cách văn vẻ là :Những người bạn chân tình trên mạng đã thêm sức cho những khao khát sống . Mà ngày trước như anhdialan đã từng phải thốt lên là :Ta không có quyền chối từ cuộc sống mà tạo hoá đã ban tặng ,Vậy đó ! thế là sướng trong lòng anhdialan này lắm rồi .!
    chén này vì cái không từ chối nào ...!
  9. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Trong cuộc sống có chữ Tâm và chữ dụng. Hung81 có hỏi lưu thủy là chữ "Tâm" có mâu thuẫn chữ "dụng" ko?
    Quả thực lưu thủy cũng chưa hiểu rõ là hung81 có ý gì? Còn nếu là mâu thuẫn giữa chữ "thực dụng" và "tâm" thì lưu thuỷ xin trình bày vài suy nghĩ sau.
    Ai cũng nói đến hai chữ lương y, người ta cũng nói đến lương tâm nhà giáo.... Trong đó ai cũng nhấn mạnh chữ tâm trong nghề. Ai cũng coi những gì trái với chữ tâm đó là đáng sợ đáng coi thường.
    Thế nhưng ngày nay, bác sĩ thì có lương trong lương ngoài, còn thầy giáo thì có cái sô dạy thêm,.... Thế này gọi là gì? Liệu có phải là ko có lương tâm ko?
    Lưu thuỷ nghĩ rằng, trong cuộc sống thì chữ thực dụng và chữ tâm cũng như nhau thôi. Trong tâm có thực dụng và trong thực dụng có cái tâm. Hai cái phải hoà hợp với nhau. Ko ai có thể hy sinh vì người khác khi mình chẳng có cái gì. Cũng chẳng ai cống hiến được cái gì khi mà 10 ngày rồi chưa có cái gì để ăn. Và liệu một người vì quá thực dụng chỉ chăm lo đến bản thân mình thì có thể sống được lâu dài ko?
    Giữa chữ tâm và chữ thực dụng có lẽ ko có mâu thuẫn gì nhiều. Cái mâu thuẫn sinh ra chính là chúng ta quá thần thánh chữ tâm, coi nó là tuyệt đối thì chữ thực dụng trở nên xấu xa.
    [topic]215488[/topic]
    [topic]237841[/topic]
  10. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Một bài viết của thầy Cao Xuân Hạo, người mà Lưu thuỷ rất ngưỡng mộ, xin post lên để mọi người tham khảo.
    Chút lương tri trong thời kinh tế(hình như tên là thế thì phải)
    Có một người bạn làm trong một cơ quan lưu trữ cho tôi biết rằng mỗi năm cơ quan anh phải thanh lý mấy tấn hồ sơ mà nội dung là những sáng kiến phát minh vĩ đại từ khắp nơi trong nước gửi đến ùn ùn, trong đó các tác giả hiến cho nhà nước những biện pháp không tiền khoáng hậu để biến nước ta thành nước tiên tiến trong một thời hạn kỷ lục. Anh bạn nói rằng ông giám đốc rất tiếc các hồ sơ ấy, nhưng mấy tòa nhà của cơ quan không thể nào chứa nổi số phát minh tới tấp đổ xuống như mưa kia, cho nên đành phải thanh lý thật nhanh sau khi gửi đến nhờ các cơ quan có thẩm năng duyệt qua và nhận được từ các cơ quan đó một câu trả lời dứt khoát, thường là "Bất khả thi" hoặc "Tác giả không hiểu chút gì về lĩnh vực đang bàn".
    Ðể minh họa, tôi chỉ xin đơn cử trường hợp của nhà phát minh đề nghị mượn một tên lửa vượt đại châu của Liên Xô để bắn vào Bắc cực ở một góc độ nhất định, làm trục quay của trái đất lệch thêm mươi độ, sao cho Việt Nam thay vĩ độ và trở thành một nước ôn đới (vì tác giả tin rằng chỉ có khí hậu ôn đới mới thích hợp với một tốc độ phát triển vũ bão, cho phép ta đuổi kịp và vượt xa các nước tiên tiến).
    Cái số mấy trăm nghìn hồ sơ phát minh ấy, trong khi cho thấy một tinh thần yêu nước chân thành và thiết tha của các nhà phát minh, đồng thời cũng cho thấy tình hình sức khỏe tâm thần không ổn của họ, và cho phép suy ra con số đáng ngại của những người đang cần đến sự săn sóc của các bệnh viện tâm thần.
    Khi tôi nói chuyện này với một người bạn làm bác sĩ tâm thần, bạn ấy bảo tôi là ngay trong các sách vở được xuất bản, hẳn cũng có khối ý tưởng hoang đường không kém mà mọi người coi là bình thường. Bạn ấy lấy ngay một cuốn sách dạy ngoại ngữ và chỉ cho tôi dòng sau đây: "Trong hiệu sách có bán sách, báo, tạp chí và các tiểu thuyết khác" (câu này được viết bằng tiếng Nga). Anh bạn bác sĩ kết luận rằng người viết câu này lẽ ra phải đi bệnh viện từ lâu, nhưng những người như thế quá đông và có uy tín lớn, cho nên khó đưa họ vào bệnh viện lắm.
    Tôi bất giác liên hệ tới một nhà ngữ học phân các động từ làm 5 loại: 1) Ðộng từ nội động; 2) Ðộng từ ngoại động; 3) Ðộng từ nửa ngoại động; 4) Ðộng từ trừu tượng; ) Ðộng từ nói năng. Không thể nào hiểu nổi làm sao lại có thể có hai loại sau và làm sao lại không thể xếp chúng vào một trong ba loại đầu. Cách phân loại này hoàn toàn giống cách chia sự vật thành mấy loại: 1) sinh vật; 2) vô sinh vật; 3) cá; 4) gió. Thế mà mãi hai mươi năm sau mới có một tác giả trẻ nêu ra tính phi lý (đúng hơn, phải nói: tính điên rồ của cách phân loại động từ nói trên) và bài của anh ta vừa mới in xong đã bị một bậc thầy phê là "đọc chưa hiểu mà đã dám phê phán một tác giả lớn" như thế. Của đáng tội, làm sao anh bạn trẻ kia hiểu được, khi anh ta tư duy theo cái cách tầm thường và hèn hạ của toàn nhân loại, trong khi tác giả lớn kia có cách tư duy riêng, không cần đến lô gích, của bậc vĩ nhân xuất chúng?
    Cách đây không lâu có một cuốn sách giáo khoa mà chương nào, mục nào cũng mở đầu bằng câu: "Lâu nay người ta cứ tưởng rằng (...) nhưng thật ra thì (...)". Cái mà "lâu nay người ta tưởng" là những sự thật đã được cả loài người công nhận như "hai với hai là bốn" chẳng hạn, còn mấy chữ "thật ra thì" là những phát minh kiểu "hai với hai là chín" mà chỉ có những thiên tài như tác giả mới hiểu được. Cuốn sách ấy dày hơn 300 trang, mỗi trang đều chứa đựng những phát minh như thế mà không có lấy một lời biện hộ hay chứng minh, vì tác giả tin chắc rằng tư tưởng của mình là chân lý tuyệt đối và hiển nhiên, chỉ có nhân loại tầm thường mới không biết, và các nhà khoa học đi trước ngu dốt đến nỗi một vĩ nhân như tác giả ấy không hơi đâu mà hạ mình xuống tranh luận với họ.
    Trên đây là một vài biểu hiện của chứng vĩ cuồng, một chứng bệnh tâm thần có vẻ vô hại vì quá lắm cũng chỉ góp phần làm phong phú thêm vốn chuyện tiếu lâm, nhưng lại có thể trở thành rất nguy hiểm trong những điều kiện nhất định, khi nó nhiễm vào những người làm nghề viết lách hay giảng dạy, nhất là những người có tên tuổi hay có học hàm học vị. Vào tay những người này, nó có thể tăng rất nhanh theo cấp số nhân và biến thành một bệnh dịch quật ngã hàng triệu người.
    Một tình hình báo hiệu điềm gở là khi nghe hay đọc những điều quái đản mà chúng tôi vừa dẫn trên đây, phần đông đều thấy là bình thường, hợp lý và lành mạnh, và khi có ai tỏ ý kinh hoàng, thì chính người ấy bị mọi người coi là bệnh hoạn, hay vô đạo đức, vì đã có những lời lẽ bất kính đối với người trên.
    Cho nên thiết tưởng cũng không đến nỗi thừa nếu ta thử khảo sát thực trạng và đi tìm căn nguyên của chứng bệnh này.
    [topic]215488[/topic]
    [topic]237841[/topic]

Chia sẻ trang này