1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chặng đường Đỏ từ Stalingrad - hồi ức của Mansur Abdulin

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 22/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trong năm nga?y, tư? nga?y 29 tháng 9 đến nga?y 4 tháng 10, sư đoa?n tôi chuâ?n bị lực lượng vượt sông. Môfi lính bộ binh được trang bị một thiết bị đặc biệt đê? nô?i: một bó rơm đặt trong áo mưa va?o cột chặt lại bă?ng dây thư?ng. Nó trông như một cái trụ bự. Chúng tôi thực nghiệm thiết bị na?y trong nước va? thấy rof la? có thê? chịu được, không bị chết đuối. Va?i ngươ?i co?n khâu kín ca? ba lô va? thư? nó dưới nước. Tôi thi? la? một tay bơi có kinh nghiệm. Tôi lớn lên ơ? vu?ng Cheliabinsk, cạnh do?ng sông Miass. Va? cufng có khá nhiê?u hô? quanh đó. Tôi tắm ơ? ca? nhưfng chôf đó va? cufng có nhưfng cuộc bơi thi khá xa với chúng bạn. Nhưng tôi cufng câ?n phao, bơ?i chúng tôi pha?i vượt sông với đâ?y đu? quân cụ.
    Đêm nga?y 5 tháng 10 năm 1943, cạnh la?ng Vlasovka, chúng tôi bắt đâ?u vượt sông Dnieper, mục tiêu cu?a chúng tôi la? đa?o ?otrung lập? Peschany. Tôi mang một đôi u?ng va?i bạt bó chân. Khi bị ướt, chúng bó đặc biệt chặt. Tôi cufng mang khâ?u SMG, hai trống đạn, hai qua? thu? pháo va? khâ?u súng ngắn TT. Cái ba lô cu?a tôi thi? la?m chức năng cu?a phao. Tôi nhét va?o đó rơm mới va? khô ráo, rô?i câ?n thật khâu kín lại va? bôi mơf lên bă?ng một mâfu mơf Myf.
    Ho?n đa?o na?y chia do?ng Dnieper ra la?m hai. Ơ? phía chúng tôi, thi? rộng chư?ng 700m, co?n phía bơ? pha?i co?n trong tay bọn Đức, chư?ng 300-400mét, nhưng không nhưfng hẹp hơn ma? co?n cạn hơn. Quân phát xít lội qua dêf da?ng va? chuâ?n bị đê? ?ođón? chúng tôi, chúng đa?o nhưfng đoạn ha?o pho?ng thu? khá tốt va? nguỵ trang tiệp với ma?u cát. Nhưng chúng tôi không biết điê?u na?y va?o lúc đó?
    Theo hướng do?ng cha?y, tất ca? các đơn vị chúng tôi yên lặng theo con nước ngược lên đa?o. Quân địch yên lặng. Tôi trong số nhưfng ngươ?i sau cu?ng vượt sông. Tôi nhi?n thấy toa?n bộ đô?ng đội trong tiê?u đoa?n bắt đâ?u vượt sông. Va? khi chi? co?n lại tôi sau cu?ng trên bơ?, tôi cufng bắt đâ?u lội xuống do?ng nước lạnh. Do?ng sông đen kịt. Đêm tối mịt mu?ng. Không một ngôi sao trên bâ?u trơ?i. Thơ?i tiết lý tươ?ng cho quân ta.
    Tôi bắt đâ?u bơi. Thật khó, nhưng tôi có thê? xoay sơ? được. Ba?y trăm thước va? thêm chư?ng 400 vi? bị dạt theo do?ng. Được, tôi sef la?m được. Tôi bơi tiếp. Tôi tính ră?ng tôi đaf qua được phân nưfa chặng đươ?ng. Va?o lúc đó, không gian bu?ng cháy va? tôi nghe tiếng rít quen thuộc cu?a pháo, cối tư? phía hưfu ngạn. Bây giơ? mặt sông phu? nhưfng thứ vụn vơf, gie? rách, ván, gậy. Co?n rơm, như be?o tấm, ra?i đâ?y mọi nơi, chúng bung ra tư? nhưfng cái phao bị xé toạc bơ?i đạn nô?. Do?ng nước chao ném tôi vê? phía sau, rô?i lên phía trước thê? như tôi đang trong một trận bafo. Nhưfng qua? đạn pháo nô? la?m nên các con sóng tư? mọi hướng. Rô?i một cột nước phóng tôi lên, khi tôi rơi xuống, chi?m xuống, ma?ng nhi? như bị đục thu?ng bơ?i tiếng động cu?a một tá vụ nô?. Không có lối thoát ca? trên hay dưới mặt nước! Tôi chợt nhớ cách tôi đánh cá bă?ng thuốc nô?. Giơ? đây, tôi, chính tôi, như một trong số nhưfng chú cá bất hạnh đó.
    Tôi cố đánh tay, quâfy mạnh nhanh rô?i nhanh hơn đê? có thê? đến được ho?n đa?o, nhưng nhưfng con sóng cứ xoáy tro?n tôi đi đi lại lại. Rô?i đột nhiên, tôi thấy mi?nh đang bơi ngược lại phía ta? ngạn, sợ hafi nhận ra điê?u đó, tôi quay lại vê? phía bơ? pha?i. Tôi không mấy e ngại vê? ho?n đa?o, du? tôi vâfn không biết la? bọn Đức đaf ơ? đó. Tôi ca?m thấy, không biết vi? sao, phía hưfu ngạn hấp dâfn, du? ră?ng ha?ng trăm khâ?u pháo cu?a quân thu? đang nha? đạn tư? phía ấy. Tôi sợ nhưfng ngươ?i chết đuối sef lôi tôi theo. Ngươ?i chết đuối như nhưfng con bạch tuộc nă?m chơ? nạn nhân, va? không cách na?o thoát ra kho?i cái ôm cu?a họ. Thật đáng sợ! Tôi bơi một mi?nh giưfa tiếng gâ?m hôfn mang.
    Tôi thấy một anh lính đâ?u cứ hụp xuống nước va? thơ? hôfn hê?n. Dươ?ng như anh cố bơi tiếp nhưng hết sức rô?i. Tôi có thê? giúp anh cha?ng tội nghiệp bă?ng cách na?o nhi?? Tôi thận trọng bơi lên phía anh ta va? chạm va?o tay anh bă?ng cái phao. Tay anh ta ôm chặt cái ba lô, trong khi tôi bắt đâ?u đâ?y anh ta một chút tư? phía sau. Anh rên rif va? thơ? nặng nhọc. Đôi mắt nhi?n quanh không chớp như thê? anh ấy mới nhi?n thấy thế giới lâ?n đâ?u tiên. Một ấn tượng kinh khu?ng! Anh ấy dươ?ng như lấy lại hơi thơ? va? bắt đâ?u hiê?u ra việc gi?. Tôi bơi cạnh anh, đâ?y nhẹ anh lên phía trước. Rất chậm chạm, anh nói: ?oCa?m ơn anh bạn!?. Tôi ca?m thấy anh không co?n nguy hiê?m nưfa nên đặt một tay lên chiếc ba lô. Tôi bơi ngư?a.
    Anh cha?ng mới quen nới lo?ng tay ôm, va? bắt đâ?u giưf phao bă?ng tay trái, trong khi che?o bă?ng tay pha?i. Con ngươ?i mới lạ lu?ng va? đáng yêu la?m sao! Trong ca?nh địa ngục na?y vâfn cho nhưfng phút giây vui ve? bi?nh dị. Tôi vui vi? có được một ngươ?i bạn mới ma?ôi đaf cứu mạng. Chúng tôi tiến tiếp, vui ve? nhi?n nhau.
    Sau cu?ng chúng tôi cufng thấy đáy dưới chân mi?nh. Nó bă?ng phă?ng. Chớp sáng cu?a đạn nô? cho thấy hi?nh bóng cu?a quân ta chạy tư? phía bơ? vê? trung tâm ho?n đa?o. Một tiếng nô?! Rô?i một tiếng nưfa! Một đám cát phu? lên tôi. Nhưfng khúc gi? ấm va? â?m ướt rơi cu?ng với cát tư? trên không: nhưfng mâfu thi thê? ngươ?i.
  2. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Ngươ?i bạn mới tiến lên bên cạnh tôi, hét với bất cứ ai đang chạy hay nă?m dưới đất:
    -         ?oSư 13 ơ? đâu vậy? Sư 13 ơ? đâu vậy??
    Khi vượt sông Dnieper, các trung đoa?n va? sư đoa?n trộn lâfn va?o nhau, nên không ai ti?m ra đơn vị.
    -         ?oAnh em đâu? Chi? huy ơ? đâu nhi???
    Tôi tự ho?i mi?nh.
    Đâu đó có câu tra? lơ?i điên khu?ng:
    -         ?oNhi?n trên cát ý!?
    Mọi nơi chung quanh, trên cát, tôi thấy quân ta. Họ co?n sống hay chết? Tôi chi? thấy đâ?u cu?a họ ngâ?ng lên, trông như nhưfng qua? dưa hấu trong vươ?n.
    Ngươ?i tôi phu? đâ?y cát. Ca? trong mô?m. Chúng la?m tướt da tôi như bột ma?i. Cát đập lên ngươ?i cố chôn tôi xuống. Hơi nô? dúi tôi xuống. Tôi xoay ngươ?i dufi va?o cát ướt như một con cua. Hôfn hợp cát, nước va? bu?n phu? lên thân thê? raf rơ?i va? kiệt lực cu?a tôi. Tôi chi? muốn nă?m xuống không đi nưfa. Nhưng nếu tôi bị thương, tôi sef không ra kho?i được. Tôi cố bo? ra! Ngươ?i đô?ng đội ơ? sư đoa?n cận vệ 13 vâfn ti?m đơn vị, nhưng không thấy, anh nă?m xuống cạnh tôi va? hét va?o tai:
    -         ?oMi?nh tên la? Alex, Alex Kolesnikov. Đi cu?ng nhau nhé. Được không? Nếu có gi? thi? chúng ta sef giúp nhau. Đô?ng ý chứ??
    -         ?oĐô?ng ý? tôi hét lên.
    Bọn phát xít đang naf pháo dưf dội lên đa?o. Tiếng súng không dứt. Chúng tôi có thê? la?m gi?? Tiê?u liên thi? không hoạt động: cát lấp kín mọi ngóc ngách. Lựu đạn cufng vậy. Tôi thấy một khâ?u Maxim chi?m phân nư?a trong cát. Chi? có nhưfng chiếc xe?ng đa?o ha?o, thứ vuf khi duy nhất chúng tôi có ma? không bị cát la?m hư hại. Nhưng quân địch ma? chúng tôi định chiến đấu đang ơ? đâu? Pháo địch tư? phía bơ? kia cu?a sông Dnieper? Phía bơ? ma? chúng tôi bị la?m đôi! Alex va? tôi quyết định sef đi lên vê? phía trung tâm ho?n đa?o, theo hướng hưfu ngạn sông Dnieper. Ơ? đây yên lặng hơn, không đạn nô?: vu?ng chết.
    Chúng tôi chạy lên, nha?y qua nhưfng ngươ?i khác nă?m như nhưfng con ha?i câ?u bị mắc cạn. Dư?ng na?o! Không co?n ai ơ? phía trước. Nhưng gi? vậy? Chúng tôi chạm pha?i hoa? lực súng máy! Chúng tôi có thê? thấy lươfi lư?a đo? rực tư? no?ng súng! Bọn phát xít đaf ơ? trên đa?o? Đó la? nguyên nhân tại sao không có tiếng nô? ơ? phía trước, pháo binh địch bắn vo?ng qua đâ?u bộ binh chúng! Vậy đó! Bọn Đức đang có trên đa?o! Chúng tôi nên thật ca?nh giác nhưng pháo địch la?m anh em điếc đặc. Chúng tôi pha?i đê? pho?ng rắc rối nhưng thứ cát chết tiệt la?m mu? mắt anh em. Ti?nh hi?nh thật tệ. Rất rất tệ.
     
    Được tieungoclang sửa chữa / chuyển vào 13:44 ngày 30/05/2008
  3. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trơ?i sáng. Hoa? lực địch ca?ng mafnh liệt hơn. Tư? phía bơ? cao hưfu ngạn, địch có thê? trông thấy rof ca? quân ta lâfn các đơn vị cu?a chúng nô?i bật trên nê?n sáng cu?a cát. Chúng bắn ma? không bị trơ? ngại gi?. Không có lấy một chiếc phi cơ trên trơ?i. Không quân ta ơ? đâu? Pháo binh ta ơ? bơ? trái cufng yên lặng! Tôi có ca?m giác ră?ng chúng tôi bị bo? mặc cho Định Mệnh.
    Nhưng không ai chạy kho?i ho?n đa?o. Nấp kín trong cát, quân ta chơ? đến lúc ha?nh động. Một anh lính, với gương mặt điê?n hi?nh cu?a ngươ?i Cossack, cúi thu lu trên ca? tứ chi. Bộ ria ha?i maf cu?a anh quặp xuống că?m. Anh vâfn lúc lắc đâ?u, cố cho bớt u? tai. Tiếng nô? nha?y múa quanh anh, trong khi anh, lúc lắc theo mọi hướng, ngóc lên. Tôi không đu? can đa?m đê? tiếp tục nhi?n anh. Nhưng khi tôi liếc lại chôf đó chư?ng va?i phút sau, chi? co?n thấy gót gia?y cu?a anh ló ra trên cát.
    Đạn quân phát xít tiếp tục rơi xuống như mưa, nhưng một số anh em vâfn co?n sống. Pháo địch ngưng chư?ng năm phút rô?i rô?i lại tiếp tục bắn chặn. Cứ hai mươi phút naf thi? có năm phút ngưng.  Trong đâ?u tôi, lâ?n nưfa, quay lại ca?nh các kinh nghiệm chiến tranh cu?a mi?nh: trận vượt sông Vorskla, trận Chervonny Prapor, trận Dragusk, Prokhorovka. Không, không có lâ?n na?o tệ hại như lâ?n na?y! Tôi cho ră?ng mi?nh đaf đê? lại phía sau nhưfng trận đánh kinh hoa?ng nhất: ơ? Stalingrad, ơ? Kletskaia, ơ? Kalach-sông-Don va? vo?ng cung Kursk! Nhưng đây! Ho?n đa?o trên do?ng Dnieper! Một ho?n-đa?o-âm-ty! Quá đáng sợ, vô nghifa va? hoa?n toa?n vô vọng, trận chiến na?y la?m lu mơ? mọi trận tư? do?ng Volga đến Dnieper. Chúng tôi không vuf khí, điếc đặc, mu? loa?, choáng váng va? bị cô lập với đô?ng đội! Chúng tôi không có lựa chọn na?o ngoa?i việc bo? mạng dưới la?n mưa đạn địch! Tôi có suy nghif, ma? tôi không thê?, du? đaf cố, đuô?i nó đi:  ai đó đaf tô? chức nên một chiến dịch sai lâ?m một cách tệ hại.
    Đêm xuống, quân phát xít ngư?ng bắn. Alex va? tôi bắt đâ?u ti?m kiếm đô?ng đội một lâ?n nưfa. Nhưfng ngươ?i lính khác, co?n di chuyê?n được, tham gia cu?ng chúng tôi. Họ cufng hi vọng sef ti?m thấy tiê?u đoa?n, trung đoa?n cu?a họ. Co?n vê? phâ?n ban tham mưu sư đoa?n, họ co?n ơ? phía sau, bên bơ? trái Dnieper. Va?i ngươ?i co?n chút bánh mi? va? chia nó cho chúng tôi. Nhưng sau đó thi? sao?
    Hi vọng ră?ng sef được sơ tán vê? phía ta? ngạn, hâ?u hết thương binh bo? xuống mép nước. Giá ma? có ai đó thông báo cho chi? huy cu?a chúng tôi vê? họ! Alex đê? nghị ră?ng tôi nên bơi trơ? lui va? ti?m sơ? chi? huy. Anh đấy đúng, nhưng tôi ngại. Họ có thê? nghif ră?ng tôi la? một thă?ng he?n, cố ý chuô?n kho?i ho?n đa?o va? du?ng anh em thương binh như một cái mộc đê? gia?i thích. Họ cufng có thê? kết tội tôi la? một ke? gieo hoang mang. Vi? thế tôi đê? nghị một kế hoạch khác, với tôi, ít ra, trông kém khu?ng khiếp hơn.
    Kế hoạch như sau. Chúng tôi không đi ti?m đơn vị nưfa ?" mọi ngươ?i ơ? đây đê?u la? chiến hưfu ?" va? tô? chức ra một nhóm xung kích chư?ng 500 tay súng. Sau đó, lúc bi?nh minh, chúng tôi sef tấn công các vị trí quân Nazi ơ? bơ? kia cu?a đa?o. Ơ? đó, ít ra thi? chúng tôi cufng an toa?n với hoa? lực pháo. Nhưng la?m thê? na?o đê? tấn công ma? không có súng máy, lựu đạn? Tiê?u liên cu?a chúng tôi sef bắt ánh mặt trơ?i chiếu va?o mặt quân Đức! Lựu đạn cu?a ta sef la? các nguyên tố bất ngơ? va? tốc độ! Chúng tôi sef nha?y lên đâ?u bọn địch đang ngô?i trong chiến ha?o! Sef xéo chúng bă?ng gia?y va? xé chúng bă?ng răng! Chúng tôi sef chiếm đại liên, tiê?u tiêu cu?a chúng rô?i tô? chức pho?ng ngự vo?ng tro?n! Va? hă?n ơ? đó cufng sef có thức ăn.
    Tôi gia?i thích kế hoạch cu?a mi?nh cho nhiê?u chiến syf khác. Một số thi? nghif ră?ng nó hafo huyê?n, nhưng mọi ngươ?i đô?ng ý tham gia. Ơ? đây, trên ho?n đa?o na?y, ha?nh động na?o cufng tốt ca?, vi? chi? có một lựa chọn khác la? cái chết. Va? chết trong khi chiến đấu thi? tốt hơn la? nă?m chơ? trên cát â?m ướt.
    Chúng tôi nhanh chóng tập hợp đội nguf. Hơn 500 ngươ?i! Chúng tôi lặng lef tiến lên gâ?n tuyến quân Đức hết mức có thê? rô?i nguỵ trang, dufi sâu va?o trong cát. Tín hiệu tấn công la? nhóm tôi đứng dậy.
     
  4. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trơ?i vâfn co?n tối, chi? có ánh xám chút ít ơ? đă?ng đông. Bọn Frizt lại khai hoa? lâ?n nưfa. Đâ?u tiên, chúng bắn vê? phía xa đă?ng sau chúng tôi, chôf thương binh đang nă?m, rô?i sau đó chuyê?n la?n vê? phía trung tâm ho?n đa?o, chôf chúng tôi. Một cú đánh mạnh thốc va?o phía sau đâ?u tôi, chắc không ít hơn một tấn cát! Nó la?m tôi dập mặt xuống đất va? tôi không kịp nhắm mắt. Tôi bị giúi va?o cát ma? đang mơ? mắt! Tai u?, mắt cay nhức, tối đen, tôi thấy mi?nh như nă?m dưới một chiếc máy ép khô?ng lô?. Ca? cơ thê? tôi lắc lên trên, đê? bu?ng ra. Đâ?u tôi dêf da?ng cất lên được va? chi? sau đó tôi biết la? không co?n gi? đe? lên mi?nh. Nhưng tôi không thê? nghe, không thê? thấy gi? ca?. Hoa?n toa?n mu? tịt, tôi đa?o một cái lôf nho? trước mặt mi?nh. Có nước. Vốc trong tay đâ?y một dung dịch với bu?n va? cát,  tôi cố giương mắt rư?a. Tôi pha?i nhi?n thấy! Tôi lau vết thương va? đôi mắt đau nhức bă?ng thứ bu?n loafng đó va? rốt cuộc cufng thấy được chút ánh sáng lơ? mơ?, đo? như máu! Đâ?u tiên nó đo? sâfm rô?i sau đó sáng dâ?n lên!
    Alex đa?o một ít cát lên thêm va? vốc được một chút thứ tạm gọi la? nước sạch, rô?i giúp tôi rư?a mắt. Tôi cố nháy mắt. Đau quá! Tôi thư? lâ?n nưfa, rô?i lâ?n nưfa. Dươ?ng như đơf hơn. Chi? co?n sự yên lặng chết chóc trong tôi. Đạn pháo vâfn rơi khắp mọi nơi, nhưng tôi hiếm khi thấy chúng, va? không thê? nghe được. Môfi khi câ?n chúi xuống, Alex lại nhấn đâ?u tôi va?o cát. Rô?i cơn nguy qua đi, anh lại lôi tôi lên bă?ng cách kéo cô? áo! Ôi Alex, Alex, không có cậu mi?nh biết la?m gi?? Giúp tôi na?o, anh bạn! Tôi không thê? nghe được. Tôi la?m theo cư? động cu?a nhưfng ngươ?i khác, họ hụp đâ?u xuống đất la? tôi la?m theo ngay. ?oMi?nh chết rô?i, mi?nh chết rô?i? tôi nghif ?oVậy đó, hết rô?i?
    Tôi nhi?n vê? đă?ng đông va? thấy vâ?ng dương ló dạng phía chân trơ?i. Alex chi?a ngón tay cái cu?a ba?n tay pha?i dưới mufi tôi, đô?ng thơ?i hai ngón tay khác la?m động tác ?ochạy? trên cát: đến giơ? rô?i. Tôi gật đâ?u đô?ng ti?nh.
    Tôi nhô?m lên, vui mư?ng thấy chân mi?nh vâfn có thê? chịu được! Chúng tôi đứng dậy, chư?ng mươi hay mươ?i lăm ngươ?i cu?ng lúc, đúng kế hoạch. Chi? trong vo?ng 3 bước la? một loạt các anh em xuất hiện ngay phía sau chúng tôi, một cơn thuy? triê?u đen cu?a 500 ke? liê?u mạng phóng vê? phía chiến ha?o quân địch. Tôi thấy nhưfng mô?m mơ? ra hét vang. Tôi cufng ga?o lên, du? tôi không thê? nghe thấy chính mi?nh. Pha?i chăng mi?nh bị mất giọng. Cô? họng tôi đau rát.
    Trượt trên cát, tôi vọt thă?ng đến bọn Đức đang kinh hafi. Không ngạc nhiên tí na?o khi thấy chúng hoa?ng sợ, bơ?i chúng tôi xuất hiện khắp nơi, như mọc lên tư? cát va? giơ? đây tra?n lên đe doạ chúng. Va?i tên hấp tấp lên đạn súng tiê?u liên, nhưng phâ?n lớn hoa?n toa?n bất động. Dươ?ng như sự xuất hiện tra?n ngập cu?a chúng tôi la?m chúng ru?ng mi?nh. Thật lạ, nhưng chính tôi cufng ca?m thấy khiếp đa?m du? biết ră?ng tôi la? nguyên nhân cu?a cơn hoa?ng sợ đó. Thật khó gia?i thích. Tôi thấy có một tên nhi?n tôi, hắn sợ đến cứng ngươ?i, rô?i cơn sợ đó cufng lây sang tôi, nhưng co?n mạnh hơn gấp bội. Không chịu nô?i cú giao nhafn đó, tôi chạy nhanh rô?i nhanh hơn đê? đê? kết thúc cái ca?m giác không thê? chịu đựng nôfi ca?ng lúc một tăng na?y. Giết hắn !
    Tôi sef luôn ba?o ră?ng đó la? một cuộc chiến đáng nguyê?n ru?a. Nhiê?u anh em chạy cạnh tôi đaf ngaf xuống. Nhưng quân Đức, bị loá mắt cufng không thê? bắn trúng. Tôi thấy một tên Frizt đang cố bo? chạy, hắn đang tre?o lên ơ? phía đă?ng kia cu?a chiến ha?o. Nhưng một gaf syf quan ga?o lên với hắn, miệng mơ? to. Tên syf quan vâfy một phát súng lục, thân hi?nh không co?n sự sống cu?a tên lính ngaf gục xuống. Nhưng hắn không thê? bắn hết tất ca? được, nhưfng lính Nazi khác đaf bo? ra được va? chạy mất dạng. Chúng tôi nha?y xuống, cơfi lên vai nhưfng tên lính Đức liê?u mạng hoặc đơn thuâ?n la? kinh sợ đến cứng ngươ?i lại. Giâfm, nghiê?n bọn chúng bă?ng chân, bă?ng tay, cướp tiê?u liên cu?a chúng.
    Có một cậu quân ta đang cươfi trên vai một tên Đức, chạy tới chạy lui. CO?n tôi thi? du?ng khâ?u súng bị tắc như một cái du?i cui. Va? sau cu?ng, cufng tước được một khâ?u SMG tư? một tên địch bị giết. Tôi nô? súng va?o bọn Đức đang bo? chạy. Rốt cuộc, tất ca? chúng tôi cufng chiếm được được súng cu?a bọn Đức va? quét sạch một khu vực nho? cho mi?nh. Như một đa?n chó dại, quân thu? ném mi?nh va?o chúng tôi tư? ca? cánh pha?i va? cánh trái, nhưng bây giơ? thi? chúng tôi đaf có lựu đạn va? súng rô?i.
    Sau cu?ng, bọn Nazis mệt mo?i đa?nh tư? bo? cuộc tấn công. Chúng tôi ném nhưfng xác chết ra kho?i ha?o rô?i băng bó thương tích cho nhau. Alex mang lại cho tôi một ga?-me?n nước sạch va? tôi cố rư?a mắt lâ?n nưfa. Bấy giơ? tôi có thê? nhi?n rof nhưng vâfn không nghe được gi?.
    Anh em đang nhóp nhép va? câ?n thận nghe ngóng xem việc gi? sef xa?y ra. Chúng tôi tiếp tục giưf thế trận pho?ng thu? vo?ng tro?n. Chi? một thứ ma? chúng tôi không co?n e sợ la? hoa? lực pháo địch. Quân phát xít ơ? ca? hai bên cánh chúng tôi nên pháo địch không dám bắn va?o. Alex vung qua? đấm lên va? nói: ?oti?nh hi?nh bi?nh thươ?ng!?. Cậu nhi?n va?o tai tôi va? ra cư? chi?: ?oKhông có gi? ca??. Alex ném cho tôi một cái nhi?n ngơ? vực: ?oMi?nh không biết tại sao cậu không nghe được??. Nhưng tôi vâfn ca?m thấy như có một cái nút gôf đang bịt va?o tai tôi.
  5. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Trong năm nga?y liê?n chúng tôi pho?ng thu? trong chiến ha?o, ăn tất ca? nhưfng thức ăn cu?a bọn Đức ma? anh em ti?m thấy. Rô?i sáng nga?y 12 tháng 10, tôi thấy anh em có gi? đó la? lạ. Họ đang xoay đâ?u tứ phía, tho? ra kho?i chiến ha?o với ve? to? mo?. Alex ra dấu với tôi: ?oYên tifnh. Không có hoa? lực!?. Cái giây phút ma? cậu ta ra cư? chi?, thi? sự điếc cu?a tôi bôfng nhiên biến mất. Dươ?ng như tai tôi, tự chúng muốn được lắng nghe không khí yên tifnh na?y!
    Không có chuyê?n động cu?a quân địch ơ? hai cánh. Alex, tôi, cu?ng va?i anh em khác bo? ra va? câ?n thận trinh sát quanh vị trí cu?a mi?nh. Chiến ha?o bên địch trống trơn! Có lef chúng có thu? đoạn gi? chăng? Hay bọn Đức bo? đi đê? pháo binh cu?a chúng có thê? bắn chúng tôi? Mọi ngươ?i cố gắng ngô?i ơ? cạnh tuyến quân mi?nh đê? pho?ng khi có điê?u gi? xấu thi? có thê? trú â?n ngay. Trên đa?o, tôi thấy tư?ng nhóm quân ta. Đâ?u họ thi? thụp đâu đó nơi na?y nơi kia, nhi?n quanh một cách to? mo?, như thê? muốn ho?i: ?oViệc gi? vậy? Sao bọn Đức không bắn nhi???
    Ho?n đa?o trông như bê? mặt cu?a mặt trăng với chi chít nhưfng hố đạn. Trong nhưfng hố đó đâ?y máu cu?ng xác ngươ?i, xác ngươ?i va? xác ngươ?i. Đúng, pháo bọn phát xít đaf la?m việc rất tốt, mẹ nó! Mu?i xác ngươ?i ơ? giai đoạn phân huy? la?m chúng tôi muốn bệnh. Không biết có co?n câ?n chúng tôi trụ ơ? đây nưfa không? Dươ?ng như la? không. Nhóm nho? nhưfng ngươ?i sống sót vội vaf vê? lại bơ? sông Dnieper. Cha?o biệt nhé, ho?n đa?o-nấm mô?!
    Chúng tôi không được nhận bất ky? một lệnh na?o cho việc rơ?i ho?n đa?o, nhưng cu?ng với Alex, tôi nha?o xuống nước va? bơi thă?ng vê? phía bơ? pha?i. Do?ng sông yên lặng. Không một phát súng. Mọi nơi cufng lặng yên. Khi đến bơ?, chúng tôi trút bộ đô? ra, giặc giuf câ?n thận, va? chậm rafi vắt cho kiệt. Rô?i anh em nô?i lư?a, hơ khô. Không ai nói một lơ?i. Như thê? đang tụ họp trong một đám ma. Không có chút vinh dự hay ve? vang na?o với chúng tôi trong ti?nh trạng lộn xộn na?y: chúng tôi chưa được lệnh rơ?i đa?o.
    ?oĐi na?o. Chúng ta pha?i ti?m chi? huy va? báo cáo thôi?. Mọi ngươ?i bước theo một ha?ng dọc, chư?ng 15 hay 20 ngươ?i. Rô?i chúng tôi thấy va?i tay lính đang tụ tập quanh một bếp daf chiến, cháo lúa mi? với dâ?u hướng dương thiệt ngon! Chúng tôi được một ít. Mu?i vị tuyệt vơ?i, anh em ngấu nghiến với niê?m say mê. Tôi không tin nô?i ?oLa?m thế na?o ma? mi?nh sống sót được nhi???. Nếu tôi trụ đựơc qua cuộc chiến na?y, tôi sef viết vê? ho?n đa?o-nấm mô? na?y. Ô?, không, không pha?i la? nấm mô? ma? la? ?" ho?n đa?o tư? thâ?n.
    Sơ? chi? huy trung đoa?n 193 cu?a tôi hoá ra ơ? rất gâ?n. Ngươ?i đâ?u tiên tôi gặp la? đại uý Bondarenko, tham mưu trươ?ng:
    -         ?oCó lệnh rơ?i kho?i ho?n đa?o chưa nhi???
    Bondarenko an u?i tôi:
    -         ?oĐaf có lệnh tư? nga?y 10 tháng 10?
    Tôi nhi?n nhưfng ngươ?i sống sót khác bước va?o sơ? chi? huy va? tư?ng ngươ?i bắt đâ?u bu?ng ra với cu?ng một câu ho?i:
    -         ?oĐaf có lệnh chưa??
    Bondarenko cố an u?i mọi ngươ?i:
    -         ?oLệnh di ta?n đaf có tư? nga?y 10 tháng 10?
    Chi? khi đó thi? nhưfng đô?ng đội tôi mới thư thái va? tự cho phép họ khuây khoa?.
    Sau đó một chút, anh em bọn tôi bị cánh phóng viên chiến trươ?ng trong đô?ng phục syf quan áp sát va? ho?i: ?oCho chúng tôi biết vê???. Nhưng mọi ngươ?i không co?n sức đê? nói nưfa. Tôi thông báo cho va?i anh em biết vê? nhưfng gi? Bondarenko đaf ba?o. Tư? khi chúng tôi biết ră?ng đaf có lệnh rơ?i đa?o, tư?ng ngươ?i bấy giơ? lại muốn ti?m vê? sư đoa?n, trung đoa?n, tiê?u đoa?n hay đại đội cu?a mi?nh ca?ng nhanh ca?ng tốt. ?oNói cách khác, chúng ta pha?i bơi trơ? lại? chúng tôi nghif.
    Chư?ng ba mươi năm sau, tôi mới biết ră?ng quân đoa?n mi?nh đaf triê?n khai một cuộc vượt sông gia?. Khi pháo địch túi bụi bắn va?o chúng tôi thi? nhưfng đơn vị khác xoay sơ? vượt do?ng Dnieper an toa?n ơ? ca? vê? phía thượng nguô?n lâfn hạ lưu. Chư?ng 60 cây số vê? phía hạ lưu Kremenchug, cạnh la?ng Deriyevka va? Kutsevolovka, công binh đaf bắt tha?nh công một câ?u phao va? nhưfng ngươ?i sống sót co?n lại băng qua tư? ho?n đa?o cu?a chúng tôi. Họ cufng đến cạnh đô?ng đội va? lo lắng ho?i: ?oCó lệnh không??. Va? chi? khi nhận được câu tra? lơ?i khă?ng định, thi? nhưfng quân Cận vệ đó mới đi va? ti?m cho mi?nh một ít cháo.
    Có va?i anh em trong trung đoa?n tôi co?n sống trong chiến dịch đó: xạ thu? đại liên Vasili Shamrai (anh ấy co?n xoay sơ? đê? không mất khâ?u đại liên trong đám lộn xộn đó); hai tay xạ thu? đại liên khác, một la? trong đó la? một ngươ?i dufng ca?m tên la? Timonin, cá nhân tôi biết rof anh; một pháo thu? cối la? Aleksei Yanson, cha?ng ?oviện syf ha?m lâm? cu?a chúng tôi; các tay trinh sát Kim Dobkin va? Gregory Ambartsumiants va? chính uy? trung đoa?n Vladimir Yegorov. Anh la? ngươ?i sau cu?ng rơ?i ho?n đa?o. Anh luôn ha?nh động như sau: la? ngươ?i đi đâ?u tiên khi tấn công, va? la? ngươ?i sau cu?ng khi rút lui. Tôi nói rof điê?u na?y vi? tôi biết! Chi? huy tiê?u đoa?n Nikolai Kartoshenko va? Feodor Gridasov cufng sống sót một cách ky? diệu.
    Nhưng ky? diệu nhất la? nhưfng gi? đaf diêfn ra với trung đoa?n Cận vệ số 145 cu?a sư 66 chúng tôi. Trung tá Cận vệ Aleksei Dmitriyev, trung đoa?n trươ?ng, tập hợp quanh anh nhưfng ngươ?i sống sót, lội sang bơ? pha?i, đa?o sâu va?o đất địch. Quân cận vệ cu?a Dmitriyev được hôf trợ bơ?i một nhóm đoa?n viên Komsomol hoạt động bí mật mang tên ?oTocsin? do Vasili Us lafnh đạo. Nhưfng đội viên du kích na?y hoạt động trong vu?ng la?ng Beletskovka va? Malamovka. Vi? ha?nh động anh hu?ng, trung tá Dmitriyev được nhận danh hiệu Anh Hu?ng Liên Xô.
    (Hết chương 11)
  6. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Chương 12: Phát súng sau cu?ng
    Tôi đaf la? bí thư đoa?n cu?a tiê?u đoa?n được bốn tháng rô?i. Đaf bao trận đánh! Va? tôi vâfn sống. Va?i ngươ?i nói ră?ng tôi la? ngươ?i quá may mắn! Nhưng sau chiến tranh, chưa bao giơ? tôi được một gia?i xô? số na?o, trư? một lâ?n được đúng 1 rúp, nhưng trên chiến trươ?ng không một viên đạn hay lươfi lê na?o đụng va?o tôi. Tôi pha?i chăng la? một ngươ?i thật sự may mắn? Tôi nghif đúng vậy.
    Ca?m giác thật sự cu?a một ngươ?i lính chiến đấu trong cuộc chiến tranh Vệ quốc Vif đại la? một điê?u hết sức thú vị đê? ti?m hiê?u. Nếu bất ky? cựu binh na?o nói thật, thi? có va?i điê?u ma? chúng tôi thú nhận sef trông hết sức ngây ngô, thậm chí la? điên điên. Như tôi, tôi luôn sợ ră?ng nếu tôi chết thi? tô? quốc cu?a chúng ta cufng sef bị huy? hoại luôn. Rô?i va?o nga?y 28 tháng 11 năm 1943, sau khi vượt qua sông Dnieper, tôi bị trúng đạn ơ? gâ?n Znamenka, tôi trơ? nên hoa?ng sợ thật sự: ?oMọi thứ sef ra sao nếu không có mi?nh? Ai sef tiếp tục chiến đấu nếu mi?nh bị thương nặng??. Dif nhiên, nó thật la? ngơ? ngệch. Nhưng đó chi? la? một nôfi sợ hafi tre? con ma? tôi không thê? bo? nó ra trong một khoa?ng thơ?i gian. Va? chi? sau khi quân ta gia?i phóng được đất nước ma? không có tôi, rô?i khi họ tiến va?o Berlin, tôi mới tự cươ?i mi?nh vi? cái sự tự tin quá lố ấy. Tuy vậy, đến tận bây giơ? tôi vâfn tin ră?ng đấy la? một cách suy nghif đúng đắn. Môfi ngươ?i pha?i tự dựng lên trách nhiệm cu?a mi?nh với vận mệnh cu?a tô? quốc. Va? chi? có cách đó thi? chúng ta mới thắng được trận thắng quyết định.
    Sau chiến dịch ?oHo?n đa?o tư? thâ?n?, khoa?ng nga?y 20 tháng 10 năm 1943, sư đoa?n Cận vệ số 66 chúng tôi (chi? co?n không quá hai đại đội) qua câ?u phao vượt sông Dnieper ơ? cạnh la?ng Kutsevolovka va? Deriyevka ma? không có thương vong na?o. Ơ? bơ? pha?i, các đơn vị quân ta đaf xây dựng xong một đâ?u câ?u khô?ng lô? đê? tiếp tục tấn công Ukrain.
    Khi quân ta tiến vê? hướng Kirovograd, chúng tôi đến một ngôi la?ng lớn không bị ta?n phá tên Deriyevka. Nhưfng cư dân cu?a la?ng vư?a quay vê? tư? rư?ng va? nhưfng cánh đô?ng ngô, nơi họ trốn nhưfng đơn vị trư?ng phạt cu?a phát xít. Cufng trong nga?y đó va?i ngươ?i ti?nh nguyện địa phương tham gia trung đoa?n tôi. Nhưfng ngươ?i mới gia nhập na?y co?n mặc đô? dân sự, lúc đó khá thiếu quân phục nên chúng tôi trông giống như một đơn vị du kích lớn. Đê? đu?a giơfn, chúng tôi đặt anh em tân binh một tên chung la? ?odân ngô?. Đựơc tiếp tế galushky va? varenniki (nhưfng loại bánh bao với nhân khác nhau-ND) tư? dân địa phương, chúng tôi tiếp tục ha?nh quân.
    Một ngôi la?ng khác được gia?i phóng ma? không pha?i đánh nhau la? Kutsevolovka, ơ? đó chúng tôi gặp được quân cu?a đội du kích ?oTocsin?. Họ đaf ngăn bọn phát xít cướp phá la?ng va? bắt dân cư đi lao động cươfng bức ơ? Đức. Họ, cufng như nhưfng ngươ?i nông dân, gia nhập va?o trung đoa?n chúng tôi. Anh em du kích thu thập được thông tin ră?ng quân địch đaf chuâ?n bị phục kích quân ta khi tiến đến một la?ng nho? tên Dacha. Dif nhiên, họ cufng chi? cho chúng tôi cách vượt qua các vị trí quân Đức: quân địch rút lui vê? tuyến đaf định cu?a chúng, la?ng Uspenskoye, nơi chúng tôi pha?i đột chiếm.
    Pháo binh va? không quân ta dội lư?a lên quân thu? trong vo?ng một giơ? đô?ng hô? va? dươ?ng như đaf quét sạch lối tấn công cho chúng tôi. Nhưng bọn Frizt đaf thíêt lập vưfng chắc tuyến pho?ng ngự thứ hai, va? đón chúng tôi với một trận bafo hoa? lực dưf dội. Xe tăng cu?a quân ta bị hạ bơ?i đạn xuyên giáp va? mi?n chống tăng. Rô?i quân Đức pha?n công. Trong một địa đoạn, gâ?n Znamenka, chúng tôi pha?i đánh bật bọn địch ra kho?i cu?ng một vị trí hai lâ?n trong một nga?y!
    Khi trận xung phong đâ?u tiên cu?a chúng tôi thắng lợi, anh em ti?m thấy trong chiến ha?o một tên Đức co?n tre? măng. Gâ?n như la? một cậu bé, tóc đo?, đeo một đôi mắt kiếng da?y cộm (kha? năng la? cận thị không dưới 6 độ). Cậu ta ngô?i đó, đâ?u cúi xuống buô?n baf. Đôi tay cậu gâ?y go? với nhưfng ngón thanh ma?nh. Đô?ng đội tôi thấy tên Frizt bé con na?y đáng thương nên cho nó ít bánh my? va? một miếng mơf lợn. Cậu cha?ng tham lam ngốn lấy rô?i lâ?m râ?m điê?u gi? đó bă?ng tiếng Đức. Tôi chi? có thê? bắt đựơc va?i tư? ma? tôi hiê?u: ?oMusik ? ich bin Musik??. Va? bă?ng nhưfng ngón tay thanh tú cu?a mi?nh, cậu bé chơi một cây violin tươ?ng tượng. A? thi? ra cậu ấy la? một tay chơi Violin, một nhạc syf?
    Trong lúc đó, quân địch lại tấn công. Du? ră?ng chúng tôi đaf bắn như mưa tư? nhưfng vuf khí tự động va?o chúng, thi? rốt cuộc quân ta vâfn pha?i rút lui vê? vị trí cuf. Va? chúng tôi quên băfng đi tên tu? nhân mới đó!
    Nhưng có thê? tươ?ng tượng ra sự ngạc nhiên cu?a chúng tôi, khi tái chiếm đoạn ha?o đó, thi? vâfn thấy tên Frizt bé con đấy ngô?i đúng chôf cuf! Anh em nói:
    -         ?oGuten Morgen? (Cha?o buô?i sáng)
    -         ?oGuten Tag? (Cha?o)
    Cậu ta tra? lơ?i va? lâ?m bâ?m:
    -         ?oHitler Kaputt! Stalin gut! Russ Kamerad gut!? (Hitler do?m! Stalin tốt! Đô?ng chí Nga tốt!)
    Lúc đó tên Frizt bé nho? trông vui ve? va? rất náo nhiệt. Tiếp tục ra nhưfng cư? chi? mau lẹ bă?ng tay, cậu ta cố na?i:
    ?oMein kommen Russ general ? Schnell, schnell? Mein kommen Russ general!? (Tôi đến chôf tướng Nga? nhanh, nhanh? tôi đến chôf tướng Nga)
    (*)Em không biết tiếng Đức nên dịch bậy như vậy, có sai thi? bác na?o ra?nh tiếng Đức dịch giúp mấy chôf có thứ tiếng đó.
  7. Casio

    Casio Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/12/2002
    Bài viết:
    111
    Đã được thích:
    0
    Cụ Abdulin chỉ trúng lớn xổ số nếu không ra trận kia. Số đỏ của cụ tiêu hết vào chiến trận rồi. Số lớn vậy chắc ít ra phải quả độc đắc
    Mà sao cụ Abdulin không được phong anh hùng LX nhỉ. Tôi thấy cụ này đáng được phong 3 lần anh hùng ấy chứ.
    Truyện không hay, mà phải nói là... cực hay. Người dịch cũng quá tuyệt vời
  8. steppy

    steppy Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    20/03/2005
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    1.327
    Những đợt tấn công cứ điểm bằng tay không và lưỡi lê quả là rùng rợn. Nó làm tớ nhớ lại trong "Con đường đau khổ" của A. Tolstoi cả sư đoàn Taman suốt một tuần lễ liền ngâm mình trong bùn lây (tuyết tan), không có một viên đạn, không có pháo yểm trở, không được tiếp tế thức ăn, đói khát, bẩn thỉu, rách rưới "lầm lũi" xông lên tấn công bằng lưỡi lê phòng thủ quân địch. Rùng hết cả mình.
  9. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Ném đá bác Lang phát, "Hitler kaputt" là Hitler phải chết chứ ko phải Hitler dỏm.
    Chào thân ái và quyết thắng!
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Đấy là cá tính, cái hay của người dịch, chớ ông Lang ông ấy biết thừa, bác Sẹo ạ!

Chia sẻ trang này