1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chặng đường Đỏ từ Stalingrad - hồi ức của Mansur Abdulin

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 22/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mitanomini

    mitanomini Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    467
    Đã được thích:
    0
    Đoạn trên cứ như là tiểu thuyết XHCN những năm 1970-1980 ấy nhỉ? Đấu trang giữa hai con đường và lựa chọn.
    Đã gửi đến bác 5* rồi.
  2. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Up lên nhắc nhở chủ topic cái! Ông định ăn không ăn hỏng 5* của anh em đấy à?
  3. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Ráng chờ 1 tuần nữa đi ku tèo. Mày vào SG mà không fone tao thì tao dẹp hết vụ hồi ứ hồi ký này đi.
  4. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Hix, cho em tạm ngưng 1 tuâ?n, thứ 5 tuâ?n sau em lại tiếp tục. Tuâ?n na?y em ?ođang trong nhưfng nga?y ấy? [​IMG] nên hô?ng dịch được. Mong các bác thông ca?m.
    @danngoc: bác phụ em va?i trang không thi? sef không có cái gi? cho bác đâu [​IMG]
     
  5. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Sặc! trước khi đi tau kêu gọi đàn đúm bên kia ầm ầm! Ku lặn mất tăm chả thấy trả lời giề! Tau tưởng ku lại đi Tây Tàu chi đó ấy chớ!
  6. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    (tiếp)
    Còn nói về xe nhà bếp, có một tay anh nuôi tại tiểu đòan bộ binh chúng tôi, một tay chuẩn hạ sĩ (lance coporal ?" khó dịch quá vì không có trong QĐ VN) có cái họ ngộ ngĩnh: ?~Tsibulia?T, trong tiếng Ukraina có nghĩa là ?~củ hành?T. Tên của anh ta là Kuzma. Cánh bộ binh chúng tôi, khi nhận phần cháo đặc của mình, thườngcười trêu anh ta, trêu chọc cái họ của anh, cái họ dường như quá hợp với công việc của anh: ?~Kuzma, nói thật cho chúng tớ xem! Cậu tự chế ra cái tên ấy cho mình là có mục đích, để các thủ trưởng sẽ ban cho cậu một vị trí ấm áp, nơi cậu có thể chén thả cửa tùy thích phải không??T Thành thạo đảo cái muôi cháo, anh ta trả lời, ?~Ô, mấy anh chàng này! Giá như tên của tớ khác đi, tớ hẳn đã không phải hùng hục làm cái công việc như nô lệ này!?T
  7. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Khi Tsibulia chia cháo cho chúng tôi, anh ta có thể phân biệt chính xác ?" thậm chí cả trong bóng tối ?" anh lính có tính cách ra sao đang đứng trước mặt: ?~Tớ có thể nhìn thấu qua cậu, và tớ biết rằng cậu chưa nhận được phần cháo!?T Tay binh nhì xấu hổ và không thốt nổi lời nào. Một tay lính khác đi tới với chiếc cà mèn thiếc: khẩu súng trường lấp lánh, chiếc xẻng của anh ta sắc như lưỡi dao cạo, vì thế có thể sử dụng trong chiến đấu như một thanh kiếm; trong balô anh ta có hai quả lựu đạn chống tăng và đầy một cơ số đạn; anh ta mệt lử và hốc hác, giống như một nông dân quen lao động cực nhọc. Trong trường hợp ấy, Tsibulia khá hào phóng với món cháo và múc cho anh một suất thứ hai. Rồi kế tiếp là một anh chàng ?~bảnh bao?T: anh ta khóac một chiếc áo chòang sĩ quan và đeo một chiếc dây lưng sĩ quan còn mới, rộng bản, có lẽ chôm chỉa được ở đâu đó; thắt lưng anh ta đeo một khẩu Parabellum lấy được của bọn Đức; còn trên đầu là chiếc mũ lông Astrakhan. Thay vì một cà men lính theo quy định, chàng ?~bảnh bao?T có một cái hộp kim lọai tháo từ bao đựng mặt nạ phòng độc của Đức, có thể chứa ít nhất bốn suất cháo. Với một thái độ nghiêm nghị anh ta đứng trước mặt anh nuôi với ?~cái xô?T ấy và yêu cầu: ?~Đổ đầy vào!?T Tsibulia không tranh cãi với anh ta, nhưng lặng lẽ đổ vào chỉ một phần cháo, mặt luôn giữ một vẻ lạnh lùng với anh chàng ?~bảnh bao?T kia. Anh kia không nhúc nhích mà khăng khăng: ?~Tại sao, hả đồ chó, mày có cả chảo đầy thế kia mà!?T ?~Ừ, chỗ cháo này chắc chắn còn nhiều hơn cả mớ óc trong đầu của ku em đấy!?T Chúng tôi cười nghiêng ngả, đến nỗi quân Đức nghe thấy thế liền bắn sang mấy lọat đạn. Trên ngực áo khóac của Tsibulia ta có thể thấy một chiếc huy chương. Anh ta có quyền tự hào về nó, anh ta thực sự xứng đáng nhận nó, vì anh ta đã hành động như một anh hùng?
  8. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Đó la? va?o một nga?y bộ chi? huy sư đoa?n lệnh cho đại đội chúng tôi tiến công quân địch, đê? ?onắn thă?ng? một địa đoạn chiến tuyến. Trong đêm, dưới hoa? lực hôf trợ cu?a pháo binh, chúng tôi bo? đến sát chiến ha?o quân Fritz va? a?o lên tấn công; đánh cận chiến. Quân ta hi sinh rất nhiê?u ?" bơ?i phe địch đông hơn chư?ng 3 lâ?n ?" tôi đaf tươ?ng chư?ng như ca? đại đội sef bị xoá sô?, như theo mệnh lệnh số 227 ?oKhông lu?i!? cu?a Tô?ng tư lệnh tối cao (Mệnh lệnh số 227 cu?a Stalin ban ha?nh tương tự như mệnh lệnh ?oTrụ vưfng? cu?a Hittler va?o mu?a đông 1941. Trong đó, mọi binh syf tiê?n tuyến bị cấm rút lui, va? được giám sát bơ?i các đơn vị đặc biệt, vốn có quyê?n bắn bo? nhưfng ai định la?m như vậy ?" ND).
    Va?o thơ?i khắc định mệnh đó, một phép ma?u đaf xa?y ra. Chúng tôi nghe thấy tiếng tiê?u liên ơ? sau lưng quân địch, va? lập tức tất ca? bọn Nazi biến mất kho?i chiến ha?o! Sau đó, chúng tôi rất ngạc nhiên thi? nhận ra ră?ng, chính Tsibulia ?" tươ?ng như đang ngu? trong chiếc xe ngựa hậu câ?n hai bánh cu?a anh ta ?" đaf thâm nhập va?o tuyến địch. Thi? ra, bọn ngựa bị nhưfng phát đạn nô? gâ?n la?m hoa?ng sợ đaf phi thă?ng vê? chiến ha?o ke? thu?, mang theo tay anh nuôi đang ngu? ga? gật. Khi Tsibulia ti?nh dậy, nhận ra ti?nh thế, va? anh bắn ngay va?o quân Fritz, với hi vọng ră?ng, ít ra, đô?i mạng mi?nh với giá đắt nhất: chính ha?nh động anh hu?ng đó đaf mang lại cho Tsibulia huy chương Vi? lo?ng dufng ca?m.
    (Hết chương 2)
  9. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Chương 3: Máy khâu giết ngươ?i
     
    Nga?y 23 tháng 11 năm 1942, khi các lực lượng cu?a phương diện quân Tây Nam tiến lên phía trước thi? nhận được một mệnh lệnh mới: liên lạc với các đơn vị đang ha?nh quân tư? phía nam lên đê? cu?ng phối hợp. Tôi nhớ cái nga?y na?y với một chuôfi hi?nh a?nh các trận chiến không ngớt.
     
    Như thươ?ng lệ, nặng trifu với no?ng, giá đơf, bệ cối, chúng tôi liên tục tiến lên, chiếm lifnh vị trí, tấn công ke? địch đang chống cự mafnh liệt. Va? tôi lại thấy nhưfng lính cối ngaf xuống. Trong số đó có một đô?ng chí tốt va? khoe? mạnh đến tư? Bodaibo. Anh la? một ngươ?i Siberia chính gốc, một tay đa?o va?ng, va? rất thân thiết với tôi bơ?i chính tôi cufng lớn lên ơ? khu mo? va?ng Miasski.
     
    La? bí thư chi bộ đại đội, tôi pha?i la?m tro?n cái nhiệm vụ không mấy vui ve? cu?a mi?nh: thu thập the? quân nhân tư? các tư? syf. Lúc đó, tôi quay lại va? nhanh chóng cư?i ba lô ra kho?i thi thê? anh ta. Nhưng tôi không thê? hiê?u nô?i cái vật nặng gi? đaf đập va?o đâ?u anh cha?ng Siberia na?y, chắc chắn đó không thê? la? một bộ phận na?o đó cu?a khâ?u cối. Tôi lật tấm bạt cu?a anh lên va? kinh hoa?ng nhận ra ră?ng đó la? một chiếc máy khâu (máy may) xách tay! Tôi ca?m thấy đau khô?. Ôi, nguyên nhân thật sự cu?a cái chết la? đây! Tay Siberia na?y la? một chiến binh qua? ca?m với cái đâ?u lạnh va? mạnh mef. Nhưng la? một ngươ?i dân, anh cufng la? một ngươ?i công nhân tốt va? la? một ngươ?i đa?n ông tư? tế với gia đi?nh. Với anh, chiếc máy khâu chính la? biê?u tượng cu?a sự phô?n thịnh. Anh muốn mang nó vê? sau chiến tranh đê? tặng cho vợ.
    Tôi nhớ lại cuộc sống trước chiến tranh: một chiếc máy hát, hay một chiếc xe đạp la? đaf đu? hiếm rô?i, co?n với máy khâu, thi? chi? có hai cái cho toa?n bộ dân la?ng tôi! Va? giơ? đây, một trong nhưfng cái máy khâu đó, thật ky? lạ, đaf giết chết ngươ?i đa?n ông Siberia na?y: vi? tôi không ti?m thấy một vết thương na?o trên ngươ?i anh. Chă?ng qua la? anh bị trượt chân khi đang vận động va? ngaf xuống. Tôi đaf không nói với ai trong đại đội vê? tai nạn na?y ?" vi? không muốn ngươ?i đaf khuất bị chi? chiết hay bị phán xét một cách khắc nghiệt ?" nhưng có lef tôi đaf sai? Bơ?i lef đây có thê? la? một ba?i học tốt cho mọi ngươ?i.
  10. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Lưf đoa?n tăng số 69 tham gia chiến đấu ơ? cu?ng khu vực cu?a sư đoa?n bộ binh 293 chúng tôi. Bên lính tăng đaf có một khoa?ng thơ?i gian khó khăn. Quân Đức tăng cươ?ng mạnh mef cho lực lượng chống tăng đang pho?ng thu? va? nhưfng chiếc tăng phe ta pha?i chịu đựng thêm nhiê?u qua? đạn xuyên giáp. Một trong số chúng bắn trúng chiếc tăng ma? đại đội tôi theo tu?ng thiết. Chiếc xe bu?ng cháy dưf dội như thê? la?m bă?ng gôf. Một lính tăng nha?y ra, ngươ?i anh bị bén lư?a tư? đâ?u đến chân, hét lên ?o Cứu lấy đại tá!?. Anh nha?o xuống tuyết va? lăn tro?n, cố dập tắt lư?a trên ngươ?i. Trong khi vâfn cố hét: ?oNa?y anh em, hafy cứu lấy đại tá!?.
     
    Mọi ngươ?i cố chạy vo?ng chiếc tăng bị cháy. Nó có thê? nô? tung trong vo?ng va?i giây. Tôi muốn  thoát ra như mọi ngươ?i khác. Tôi pha?i nhanh lên ?" đây không pha?i la? việc chậm buô?i uống tra? hay gi? khác ?" ma? tôi đang trong một trận chiến. Bộ óc láu cá cu?a tôi nghif đến một lý lef ba?o chưfa: nhưfng ngươ?i chạy trước tôi có nhiê?u thơ?i gian đê? cứu ngươ?i bị mắc kẹt hơn, bơ?i một chiếc tăng thươ?ng sef nô? tung chi? sau hai hoặc ba phút bắt lư?a. Nhưng lương tâm tôi lại ơ? phía khác, nó ba?o ră?ng: ?oĐư?ng đê? mất giây na?o ca?, hafy leo lên chiếc tăng!?. Trí óc tôi thi? bác lại: ?oKhông thê?! Không thê? kịp?. Nhưng lương tâm đaf chiến thắng, va? tôi đaf ca?m thấy sức nóng cu?ng tiếng rít se?o se?o cu?a vo? sắt chiếc xe dưới đôi găng â?m ướt. Thật nan gia?i. Tôi không thê? tre?o lên va? thấy không có thanh kẹp hay một mấu lô?i na?o đê? bám. Nhưng đaf quá trê? đê? dư?ng lại, tôi nha?y lên cho đến khi thấy có thê? xoay sơ? được chôf tre?o.
    Tư? cư?a sập trên đi?nh, một ma?n khói nóng, cay xe? sộc va?o mặt tôi. Lúc đó, đôi ba?n tay cu?a ngươ?i lính tăng bị kẹt túm chặt lấy áo khoát cu?a tôi. Tôi cúi xuống, đưa tay va?o sâu hơn ?" như vậy dêf lôi ông ấy ra kho?i cái cư?a hẹp hơn ?" nhắm chặt mắt va? quay mặt sang nơi khác: du? sao cufng không thê? nhi?n thấy gi? qua la?ng khói da?y đặc. Cuối cu?ng (chưa bao giơ? có một thân ngươ?i na?o cho tôi ca?m giác nặng như vậy), tôi lôi được ông ra va? chúng tôi nha?o xuống lớp tuyết êm ái. Vâng, rất êm ái, nhưng chúng tôi không thê? ơ? đấy! Viên đại tá bị gafy ca? hai chân. Tôi lôi ông xa chiếc tăng chư?ng na?o có thê? được, chư?ng 20, 30 mét. Vụ nô? thật dưf dội. Tháp pháo bị bắn tung lên chư?ng 5 thước trong không trung, lộn vo?ng va? đâm sâ?m xuống đất. Nhưfng ma?nh kim loại tung toé lên trơ?i. Vị đại tá ôm lấy tôi: ?oÔi con trai ta! Ta sef không quên đâu! Tên con la? gi?? Abdulin? Ta sef không quên! Ma? na?y, hafy giưf khâ?u súng ngắn na?y??. Va?i tay lính ta?i thương chạy đến, đưa ông lên cáng trượt va? kéo ông vê? phía sau ?.

Chia sẻ trang này