1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Changing....

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Seltaeb, 09/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Seltaeb

    Seltaeb Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    400
    Đã được thích:
    0
    Nhân dịp ngày mai gió mùa, nhiệt độ giảm, viết vậy...Mà cuối cùng thì vẫn cứ chui vào nick này, có dám dùng cái kia đâu, ngớ ngẩn thật.
    Cả tuần mệt phờ râu để cuối tuần lại ngủ dài. Hôm nay mẹ về quê. Bác ốm. Không biết là u có lo lắng về chuyện tối nay bố kon nó ăn uống thế nào không... Hôm trước nói chuyện với em, có cái gì đó xa xôi, không phải là vì cách nhau 5 tiếng đồng hồ, chậc... Mưa nắng ở những miền mưa nắng...
    Nhiều chuyện chẳng được "không bình thường" như trước nữa. Đôi khi mình cứ yêu cầu những cái đâu đâu. Mọi thứ chỉ có thể hoặc thế này, hoặc thế kia, cũng không có nhiều lựa chọn cho mình. Hờ, và mình cố gắng chấp nhận, một cái gì đó khả dĩ nhất, cho dù để bây giờ thấy tửng tưng đi nữa.... Sắp xếp lịch tốt để không có thời gian nghĩ lung tung, oài, đó là cách hiệu quả nhất. Nhàn cư vi bất thiện .
    Tao muốn nói với mày rằng, mày muốn hiểu bọn tao, quan tâm đến bọn tao, nhưng lại chẳng mấy khi mày nói về mày. Mày có cách quan tâm của mày, bọn tao có cách nghĩ của bọn tao....Uh, nhưng tóm lại thì lỗi lớn là ở bọn tao, mày muốn phán xét thế nào cũng được. Tao vẫn muốn biết dạo này mày thế nào, mong điều tốt cho mày....
    Có một người bị nhiễm tật viết lách, rồi lại hết, chẳng biết như thế có lí trí quá không, mình thì vẫn cứ quay lại, không chấp nhận được cái gì "quá lí trí"....như mình....
    Do you know where you''re going to
    Do you like the things that life is showing you
    Where are you going to, do you know?
    Do you get what you''rre hoping for
    When you look behind you there''s no open door
    What are you hoping for, do you know?
  2. ellie

    ellie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2003
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Tạo lên những liên hệ?
    Đúng như vậy, con cáo nói. Đối với tớ hiện giờ cậu chỉ là một cậu bé hoàn toàn giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối đối với cậu chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, cậu sẽ là duy nhất trên đời...
    Tớ bắt đầu hiểu, ông hoàng nhỏ nói. Có một bông hoa ...tớ nghĩ là nàng cảm hoá tớ...
    Có thể lắm, cáo nói. Có thể gặp mọi sự trên trái đất này...
    ồ! Không phải trên trái trái đất này đâu, ông hoàng nhỏ nói.
    Con cáo có vẻ chú ý:
    Trên một hành tinh khác à?
    Phải.
    Trên hành tinh ấy, có thợ săn không?
    Không.
    Thế thì hay đấy. Thế còn gà?
    Không.
    Chả có điều gì là hoàn hảo cả! Cáo thở dài.
    Nhưng rồi cáo trở lại với ý nghĩ của nó:
    Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế, tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu cảm tớ, đời tớ sẽ rực nắng. Tớ sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một điệu nhạc. Và cậu hãy nhìn kia! Cậu thấy không, ở kia, những đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó buồn lắm. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì...
    Cáo im lặng và nhìn ông hoàng nhỏ một lúc lâu:
    Nếu cậu vui lòng, hãy cảm hoá tớ đi, cáo nói!
    Tớ cũng muốn thế lắm, ông hoàng nhỏ trả lời, nhưng tớ không có nhiều thì giờ. Tớ cần tìm kiếm nhiều bạn và tìm hiểu bao nhiêu sự vật.
    Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hoá, cáo nói. Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn ở các nhà buôn. Nhưng không ở đâu có nhà buôn bạn, con người không có bạn nữa. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá tớ!
    Phải làm sao? ông hoàng nhỏ hỏi.
    Phải thật kiên nhẫn, cáo trả lời. Ban đầu cậu hãy ngồi hơi xa tớ một tí, như thế, ở trong cỏ. Tớ dưa mắt liếc nhìn cậu, và cậu chẳng nói gì cả. Ngôn ngữ là nguồn gốc của ngộ nhận. Nhưng mỗi ngày, cậu có thể ngồi gần một tí...
    Ngày hôm sau, ông hoàng nhỏ trở lại.
    Tốt hơn là nên đến đúng giờ như hôm trước, cáo nói. Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, mình đã cảm thấy hạnh phúc. Thời khắc càng trôi, mình lại càng hạnh phúc. Đến bốn giờ thì mình phát cuồng lên và lo lắng; và mình sẽ hiểu cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu cậu đến bất cứ lúc nào, mình không biết lúc nào thì nên trang phục cho cõi lòng mình... Phải có nghi thức chứ.
    Nghi thức là cái gì? ông hoàng nhỏ hỏi.
    Đó cũng là cái bị quên lâu quá rồi, cáo nói. Đó cũng là cái gì làm cho một ngày trở nên khác những ngày khác, một giờ trở nên khác những giờ khác. Có một nghi thức, chẳng hạn của bọn thợ săn của tớ. Mỗi thứ năm, họ khiêu vũ với các cô gái trong làng. Thế thì thứ năm là một ngày kỳ diệu! Hôm ấy tớ có thể rong chơi đến tận vườn nho. Nếu bọn thợ săn mà khiêu vũ bất cứ ngày nào, thì ngày nào cũng như ngày nào, tớ sẽ chẳng có ngày nào được nghỉ nữa.
    Thế là ông hoàng nhỏ cảm hoá con cáo. Và giờ ra đi đã đến:
    A! Cáo nói, tớ sắp khóc lên đây.
    Đó là lỗi tại cậu, ông hoàng nhỏ nói. Mình tuyệt chẳng muốn cậu khổ, cậu lại cứ muốn mình cảm hoá cậu.
    Đúng thế, cáo nói.
    Nhưng cậu sẽ khóc! ông hoàng nhỏ nói.
    Đúng thế, cáo nói.
    Thế thì cậu chẳng được gì cả!
    Được chứ, cáo nói, là do cái màu vàng của lúa mì ấy.
    Rồi nó nói thêm:
    Hãy trở lại thăm những đoá hồng đi. Cậu sẽ thấy đoá hoa của cậu là duy nhất trên đời. Rồi cậu hãy lại đây từ biệt tớ, tớ sẽ làm quà cho cậu một điều bí mật.
    Ông hoàng nhỏ đi thăm lại những đoá hoa hồng.
    Các cô chẳng giống chút nào với đoá hồng của tôi, các cô chưa là gì cả, em bảo các bông hồng. Chưa ai cảm hoá các cô, các cô cũng chưa cảm hoá ai. Các cô giống như con cáo của tôi trước kia. Nó chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Song tôi đã làm cho nó trở thành bạn tôi, và bây giờ nó trở nên duy nhất trên đời.
    Và các bông hồng hết sức lúng túng.
    Các cô đẹp, nhưng các cô trống rỗng, em nói với họ. Người ta không thể chết vì các cô được. Phải, đoá hồng của tôi, một người qua đường tầm thường tưởng là nàng giống các cô. Nhưng đối với tôi thì nàng quan trọng hơn tất cả các cô, bởi vì chính là nàng mà tay tôi đã tưới. Bởi vì chính là nàng mà tôi đã đặt chính dưới bầu kính. Bởi vì chính là nàng mà tôi đã che bằng tấm bình phong. Bởi vì là nàng mà tôi đã bắt những con sâu (trừ hai ba con dành để thành ****). Bởi vì chính là nàng mà tôi đã ngồi nghe than thở, hay tán hươu tán vượn, hay đôi khi cả lặng im nữa. Bởi vì đó là đoá hồng của tôi.
    Rồi em trở lại chỗ con cáo:
    Từ biệt, em nói.
    Từ biệt, cáo nói. Đây là cái bí mật của tớ. Nó đơn giản thôi: người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy.
    Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy, ông hoàng nhỏ lặp lại, để mà ghi nhớ.
    Chính thời giờ cậu đã mất, cho đoá hồng của cậu làm cho đoá hồng của cậu trở nên quan trọng đến thế.
    Chính thời giờ tôi đã mất cho bông hồng của tôi... ông hoàng nhỏ nói, để mà ghi nhớ.
    Loài người đã quên mất chân lý này, cáo nói. Nhưng cậu không được quên. Cậu trở nên mãi mãi có trách nhiệm về những gì cậu đã cảm hoá. Cậu có trách nhiệm đối với hoa hồng của cậu.
    Tôi có trách nhiệm với hoa hồng của tôi ... ông hoàng nhỏ lặp lại để mà ghi nhớ.
    some forever not for better
  3. ellie

    ellie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2003
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Tạo lên những liên hệ?
    Đúng như vậy, con cáo nói. Đối với tớ hiện giờ cậu chỉ là một cậu bé hoàn toàn giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối đối với cậu chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, cậu sẽ là duy nhất trên đời...
    Tớ bắt đầu hiểu, ông hoàng nhỏ nói. Có một bông hoa ...tớ nghĩ là nàng cảm hoá tớ...
    Có thể lắm, cáo nói. Có thể gặp mọi sự trên trái đất này...
    ồ! Không phải trên trái trái đất này đâu, ông hoàng nhỏ nói.
    Con cáo có vẻ chú ý:
    Trên một hành tinh khác à?
    Phải.
    Trên hành tinh ấy, có thợ săn không?
    Không.
    Thế thì hay đấy. Thế còn gà?
    Không.
    Chả có điều gì là hoàn hảo cả! Cáo thở dài.
    Nhưng rồi cáo trở lại với ý nghĩ của nó:
    Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, và tất cả loài người đều giống nhau. Vì thế, tớ hơi chán. Nhưng nếu cậu cảm tớ, đời tớ sẽ rực nắng. Tớ sẽ nhận ra một bước chân khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ chui ngay xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một điệu nhạc. Và cậu hãy nhìn kia! Cậu thấy không, ở kia, những đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó buồn lắm. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió reo trong lúa mì...
    Cáo im lặng và nhìn ông hoàng nhỏ một lúc lâu:
    Nếu cậu vui lòng, hãy cảm hoá tớ đi, cáo nói!
    Tớ cũng muốn thế lắm, ông hoàng nhỏ trả lời, nhưng tớ không có nhiều thì giờ. Tớ cần tìm kiếm nhiều bạn và tìm hiểu bao nhiêu sự vật.
    Người ta chỉ hiểu được những vật người ta đã cảm hoá, cáo nói. Loài người bây giờ không còn đủ thì giờ hiểu cái gì hết. Họ mua những vật làm sẵn ở các nhà buôn. Nhưng không ở đâu có nhà buôn bạn, con người không có bạn nữa. Nếu cậu muốn có một người bạn, hãy cảm hoá tớ!
    Phải làm sao? ông hoàng nhỏ hỏi.
    Phải thật kiên nhẫn, cáo trả lời. Ban đầu cậu hãy ngồi hơi xa tớ một tí, như thế, ở trong cỏ. Tớ dưa mắt liếc nhìn cậu, và cậu chẳng nói gì cả. Ngôn ngữ là nguồn gốc của ngộ nhận. Nhưng mỗi ngày, cậu có thể ngồi gần một tí...
    Ngày hôm sau, ông hoàng nhỏ trở lại.
    Tốt hơn là nên đến đúng giờ như hôm trước, cáo nói. Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, mình đã cảm thấy hạnh phúc. Thời khắc càng trôi, mình lại càng hạnh phúc. Đến bốn giờ thì mình phát cuồng lên và lo lắng; và mình sẽ hiểu cái giá của hạnh phúc! Nhưng nếu cậu đến bất cứ lúc nào, mình không biết lúc nào thì nên trang phục cho cõi lòng mình... Phải có nghi thức chứ.
    Nghi thức là cái gì? ông hoàng nhỏ hỏi.
    Đó cũng là cái bị quên lâu quá rồi, cáo nói. Đó cũng là cái gì làm cho một ngày trở nên khác những ngày khác, một giờ trở nên khác những giờ khác. Có một nghi thức, chẳng hạn của bọn thợ săn của tớ. Mỗi thứ năm, họ khiêu vũ với các cô gái trong làng. Thế thì thứ năm là một ngày kỳ diệu! Hôm ấy tớ có thể rong chơi đến tận vườn nho. Nếu bọn thợ săn mà khiêu vũ bất cứ ngày nào, thì ngày nào cũng như ngày nào, tớ sẽ chẳng có ngày nào được nghỉ nữa.
    Thế là ông hoàng nhỏ cảm hoá con cáo. Và giờ ra đi đã đến:
    A! Cáo nói, tớ sắp khóc lên đây.
    Đó là lỗi tại cậu, ông hoàng nhỏ nói. Mình tuyệt chẳng muốn cậu khổ, cậu lại cứ muốn mình cảm hoá cậu.
    Đúng thế, cáo nói.
    Nhưng cậu sẽ khóc! ông hoàng nhỏ nói.
    Đúng thế, cáo nói.
    Thế thì cậu chẳng được gì cả!
    Được chứ, cáo nói, là do cái màu vàng của lúa mì ấy.
    Rồi nó nói thêm:
    Hãy trở lại thăm những đoá hồng đi. Cậu sẽ thấy đoá hoa của cậu là duy nhất trên đời. Rồi cậu hãy lại đây từ biệt tớ, tớ sẽ làm quà cho cậu một điều bí mật.
    Ông hoàng nhỏ đi thăm lại những đoá hoa hồng.
    Các cô chẳng giống chút nào với đoá hồng của tôi, các cô chưa là gì cả, em bảo các bông hồng. Chưa ai cảm hoá các cô, các cô cũng chưa cảm hoá ai. Các cô giống như con cáo của tôi trước kia. Nó chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Song tôi đã làm cho nó trở thành bạn tôi, và bây giờ nó trở nên duy nhất trên đời.
    Và các bông hồng hết sức lúng túng.
    Các cô đẹp, nhưng các cô trống rỗng, em nói với họ. Người ta không thể chết vì các cô được. Phải, đoá hồng của tôi, một người qua đường tầm thường tưởng là nàng giống các cô. Nhưng đối với tôi thì nàng quan trọng hơn tất cả các cô, bởi vì chính là nàng mà tay tôi đã tưới. Bởi vì chính là nàng mà tôi đã đặt chính dưới bầu kính. Bởi vì chính là nàng mà tôi đã che bằng tấm bình phong. Bởi vì là nàng mà tôi đã bắt những con sâu (trừ hai ba con dành để thành ****). Bởi vì chính là nàng mà tôi đã ngồi nghe than thở, hay tán hươu tán vượn, hay đôi khi cả lặng im nữa. Bởi vì đó là đoá hồng của tôi.
    Rồi em trở lại chỗ con cáo:
    Từ biệt, em nói.
    Từ biệt, cáo nói. Đây là cái bí mật của tớ. Nó đơn giản thôi: người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy.
    Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy, ông hoàng nhỏ lặp lại, để mà ghi nhớ.
    Chính thời giờ cậu đã mất, cho đoá hồng của cậu làm cho đoá hồng của cậu trở nên quan trọng đến thế.
    Chính thời giờ tôi đã mất cho bông hồng của tôi... ông hoàng nhỏ nói, để mà ghi nhớ.
    Loài người đã quên mất chân lý này, cáo nói. Nhưng cậu không được quên. Cậu trở nên mãi mãi có trách nhiệm về những gì cậu đã cảm hoá. Cậu có trách nhiệm đối với hoa hồng của cậu.
    Tôi có trách nhiệm với hoa hồng của tôi ... ông hoàng nhỏ lặp lại để mà ghi nhớ.
    some forever not for better
  4. Seltaeb

    Seltaeb Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    400
    Đã được thích:
    0
    Lại làm sao thế này? Muốn nói ra, chỉ cần nhấc đt, ai cũng được, nhưng rồi sẽ nói gì, nói như thế nàom những câu chuyện mà không ở trong hoàn cảnh đấy, người ta sẽ không hiểu được. Rồi vào đây và cũng không biết mình sẽ viết những gì....wanna pleurer.... Không phải là sai hay đúng nữa... Tự dưng có cảm giác bao giờ mình cũng là thành phần intermédiare, ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dật dờ, cái personalité để đâu rồi hả ? Nếu mình gào lên, mình sẽ vẫn là một đứa ngoan ngoãn cơ mà ?
    Nếu cứ như thế này, 2 kon có thể không gặp nhau luôn luôn, sao bọn mình cứ ù lì như thế, cứ để mọi thứ trôi qua còn mình thì cũng không biết là đang đứng ở chỗ nào, đang làm gì, không vận động thì phải....
    Thôi yên nào, còn nhiều việc phải làm mà. Don''t care!
    Em lo gì giời gió
    Em lo gì giời mưa
    Em buồn gì mùa hạ
    Em tiếc gì mùa thu...
    Em cứ yêu đời đi
    Yêu đời như thuở nhỏ
    Rồi để anh làm thơ
    Và để em dệt lụa....​
  5. Seltaeb

    Seltaeb Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    400
    Đã được thích:
    0
    Lại làm sao thế này? Muốn nói ra, chỉ cần nhấc đt, ai cũng được, nhưng rồi sẽ nói gì, nói như thế nàom những câu chuyện mà không ở trong hoàn cảnh đấy, người ta sẽ không hiểu được. Rồi vào đây và cũng không biết mình sẽ viết những gì....wanna pleurer.... Không phải là sai hay đúng nữa... Tự dưng có cảm giác bao giờ mình cũng là thành phần intermédiare, ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dật dờ, cái personalité để đâu rồi hả ? Nếu mình gào lên, mình sẽ vẫn là một đứa ngoan ngoãn cơ mà ?
    Nếu cứ như thế này, 2 kon có thể không gặp nhau luôn luôn, sao bọn mình cứ ù lì như thế, cứ để mọi thứ trôi qua còn mình thì cũng không biết là đang đứng ở chỗ nào, đang làm gì, không vận động thì phải....
    Thôi yên nào, còn nhiều việc phải làm mà. Don''t care!
    Em lo gì giời gió
    Em lo gì giời mưa
    Em buồn gì mùa hạ
    Em tiếc gì mùa thu...
    Em cứ yêu đời đi
    Yêu đời như thuở nhỏ
    Rồi để anh làm thơ
    Và để em dệt lụa....​
  6. wildkittenhn38

    wildkittenhn38 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2003
    Bài viết:
    1.402
    Đã được thích:
    0
    Cứ nghĩ nếu nói ra thì sẽ nhẹ nhàng hơn, vẫn thế, tiếp diễn cái việc lúc nào cũng nặng nề, suy nghĩ mà chẳng biết mình bận tâm về cái gì........Từ vô tư đến vô tâm khoảng cách sao mà gần . Chỉ 1 chút gì đấy thôi cũng trở thành 1 người hoàn toàn khác, chẳng có gì là đúng tuyệt đối cả........
    Cuộc sống tự dưng thấy phức tạp hơn những gì mình nghĩ, bạn bè, gia đình, tất cả cứ thấy đơn giản quá, chẳng có gì để có thể làm nó sinh động hơn.......
    Bực mình làm gì cái chuyện đấy , tôi mặc xác , tôi chán cái kiểu suốt ngày trêu chọc ấy lắm rồi, tha cho tôi đi.....tui chẳng muốn nghe nữa, bà có phải là người 0 vậy, thô đến như vậy tôi thấy số 1 đấy, chính sách 0 nghe 0 nhìn , tôi coi bà chỉ là cọng cỏ thôi, bà nhớ đấy, hơn mấy tuổi cũng đừng nói chuyện theo cái kiểu nông dân đến thế chứ.......phù đỡ bực ......
    Lâu lắm cũng chẳng gọi điện rùi, em sẽ gọi, cứ hứa như thế chẳng biết có gọi được 0, ông anh trai của em ạ, đọc được những dòng này thì đừng trách cô em này nhé, tối nay gọi vậy........hì......0 bít dạo này anh đã có người yêu chưa nhỉ
    Caring is sharing.........8318
  7. wildkittenhn38

    wildkittenhn38 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/03/2003
    Bài viết:
    1.402
    Đã được thích:
    0
    Cứ nghĩ nếu nói ra thì sẽ nhẹ nhàng hơn, vẫn thế, tiếp diễn cái việc lúc nào cũng nặng nề, suy nghĩ mà chẳng biết mình bận tâm về cái gì........Từ vô tư đến vô tâm khoảng cách sao mà gần . Chỉ 1 chút gì đấy thôi cũng trở thành 1 người hoàn toàn khác, chẳng có gì là đúng tuyệt đối cả........
    Cuộc sống tự dưng thấy phức tạp hơn những gì mình nghĩ, bạn bè, gia đình, tất cả cứ thấy đơn giản quá, chẳng có gì để có thể làm nó sinh động hơn.......
    Bực mình làm gì cái chuyện đấy , tôi mặc xác , tôi chán cái kiểu suốt ngày trêu chọc ấy lắm rồi, tha cho tôi đi.....tui chẳng muốn nghe nữa, bà có phải là người 0 vậy, thô đến như vậy tôi thấy số 1 đấy, chính sách 0 nghe 0 nhìn , tôi coi bà chỉ là cọng cỏ thôi, bà nhớ đấy, hơn mấy tuổi cũng đừng nói chuyện theo cái kiểu nông dân đến thế chứ.......phù đỡ bực ......
    Lâu lắm cũng chẳng gọi điện rùi, em sẽ gọi, cứ hứa như thế chẳng biết có gọi được 0, ông anh trai của em ạ, đọc được những dòng này thì đừng trách cô em này nhé, tối nay gọi vậy........hì......0 bít dạo này anh đã có người yêu chưa nhỉ
    Caring is sharing.........8318
  8. real_than_chet

    real_than_chet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/11/2001
    Bài viết:
    2.443
    Đã được thích:
    0
    Ờ, sinh nhật mày... Mày có biết tao sợ phone cho mày rồi bị giập máy cái rụp...Có thể tao hèn.... Chỉ làm những việc để cho mình cảm thấy vui hơn, tao cũng ngại... Tao là đứa duy nhất gặp mày rồi...
    20 rồi mà, tao mong mày vui, ít ra mày hãy cố gắng làm cuộc sống xung quanh mày vui hơn, mày đừng buồn cho nỗi buồn của mọi người...Thanh niên mà, nhỉ? ....Ờ, tao cũng chẳng có lí gì để bảo "mày phải thế này, mày phải thế kia", tao chỉ mong như thế. Mày kệ bon tao thì không sao, nhưng mày đừng kệ mày....

    There are places I''ll remember
    All my life though some have changed
    Some forever not for better
    Some have gone and some remain....

  9. real_than_chet

    real_than_chet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/11/2001
    Bài viết:
    2.443
    Đã được thích:
    0
    Ờ, sinh nhật mày... Mày có biết tao sợ phone cho mày rồi bị giập máy cái rụp...Có thể tao hèn.... Chỉ làm những việc để cho mình cảm thấy vui hơn, tao cũng ngại... Tao là đứa duy nhất gặp mày rồi...
    20 rồi mà, tao mong mày vui, ít ra mày hãy cố gắng làm cuộc sống xung quanh mày vui hơn, mày đừng buồn cho nỗi buồn của mọi người...Thanh niên mà, nhỉ? ....Ờ, tao cũng chẳng có lí gì để bảo "mày phải thế này, mày phải thế kia", tao chỉ mong như thế. Mày kệ bon tao thì không sao, nhưng mày đừng kệ mày....

    There are places I''ll remember
    All my life though some have changed
    Some forever not for better
    Some have gone and some remain....

  10. ellie

    ellie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2003
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    hôm qua ốm. ko xuống net đc... I am sorry. Happy belated birthday... nhận đc thiếp rồi mà, nhỉ!
    some forever not for better

Chia sẻ trang này