1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CHÀO NHÉ GÓT HÀI

Chủ đề trong '1980 - Hội Khỉ Sài Gòn' bởi jolie80, 17/11/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    chào mọi người.tui sẽ lôi cái topic này lên , để làm gì thi chưa biết nữa
    chao moi nguoi, tui se loi cai topic nay len, nhung ma de lam gio thi tui chua biet nua

    c'est fini!!!!!!!!anh da co vo!!!!
  2. carrot

    carrot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/04/2002
    Bài viết:
    1.116
    Đã được thích:
    0
    để Chao nhe' Got hai...hihi
    lovely rabbit
  3. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0

    ...Và tôi quay trở lại đây,
    ...ngọn đồi cao mênh mông ngày xưa tôi đi mãi mới lên tới đỉnh_ bây giờ đã bớt cao và bớt mênh mông. Không phải vì nó nhỏ lại, mà vì tôi bây giờ không còn là thằng bé chăm chăm đi cho bằng được đến đỉnh đồi nữa...Ngày xưa tôi nhìn nó, và tôi chỉ nghĩ đến nó mà thôi; tôi tin rằng không có nơi nào có thể rộng lớn và mênh mông hơn thế nữa. Còn bây giờ, tôi đến đây để nghĩ về tất cả những chuyện khác. Chợt nhận ra mình mãi mãi vẫn chỉ là một thằng bé chăm chăm đi cho bằng được đến đỉnh đồi, chỉ khác là ngày xưa , tôi biết cái đỉnh cao ấy nằm ở đâu_ tôi chỉ cần đi và tôi sẽ tới...
    _ còn bây giờ?
    ...Tiếng kèn harmonica văng vẳng đâu đây , bỗng nhiên tôi thấy ngẹt thở..tôi nhớ em, tôi nhớ mắt em cười: "em mơ thấy anh ngồi trên đồi cao thổi kèn harmonica ..."
    Tôi đang ngồi trên đồi cao đây em ạ, còn kèn harmonica_ tôi đã vứt vào một xó bụi bặm nào đó trong căn phòng bề bộn của tôi.
    Và hạnh phúc, tình yêu, những ước mơ tuổi trẻ, phải chăng tôi cũng đã vứt vào một xó bụi bặm nào đó trong cuộc đời bề bộn của tôi?

    Thôi thì tôi sẽ đi xuống. Tôi đứng ở dưới chân đồi, và lại bắt đầu đi. Tôi không biết đỉnh cao vời vợi ở đâu_ nhưng tôi cứ đi, và tôi biết mình sẽ tới...

    c'est fini!!!!!!!!anh da co vo!!!!
  4. RedEvil

    RedEvil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2003
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Thấy nick chị quen quá, hình như chị tham gia nhiều diễn đàn lắm phải không chị

    Em xa anh trang cung chot le loi than tho
    Bien van cay minh dai rong the
    Xa cach buom mot chut da don coi
  5. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    chào bạn...
    hồi xưa thì chắc có, vì J là thành viên cũng hơi hơi cũ rồi, bây giờ thì không tham gia nhiều nữa, chỉ vào xem tí thôi...
    Chúc vui vẻ nhé!!!

    c'est fini!!!!!!!!anh da co vo!!!!
  6. carrot

    carrot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/04/2002
    Bài viết:
    1.116
    Đã được thích:
    0
    nghe kèn hảmonica ...nghe là ghiền luôn á.....
    lovely rabbit
  7. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    Với tôi văn học và điện ảnh gần gũi nhau lắm, nên tôi mạo muội gửi vào đây bài "Tại sao tôi đọc tiểu thuyết", nếu sửa lại là "Tại sao tôi xem phim" có lẽ cũng được.
    Nếu tiểu thuyết lúc nào cũng hấp dẫn, dễ đọc thì câu hỏi trở nên thừa. Các con tôi không bao giờ hỏi tại sao người ta ăn kem cây. Chúng chỉ hỏi tại sao lại ăn những thứ chúng cho là không hấp dẫn. Con gái tôi cho rằng người ta không cần trồng rau cải hay nuôi cá tôm làm gì, vì con người có thể sống hoàn toàn hạnh phúc nhờ mỗi ngày ăn một bình kẹo dẻo. Tôi giải thích: ăn cà rốt sáng mắt, ăn rau dền luộc bổ máu?
    Tại sao không dừng lại ở những cuốn sách đọc dễ như ăn kẹo dẻo, như Tề thiên đại thánh và Harry Potter. Tìm những cuốn sách ít hấp dẫn hơn để làm gì?
    Vì đọc tiểu thuyết có lợi ích, giống như ăn rau dền luộc bổ máu?
    Chúng ta làm một việc gì đó chỉ khi nào biết được nó có lợi vào việc gì thôi sao?
    Ngôn ngữ của chúng ta có một giới từ rất thông dụng là từ ?ođể?. Học bài để thi đậu, đi làm để kiếm tiền, giao tiếp xã hội để có người quen mà nhờ vả, đi du lịch để mở mang kiến thức, nghe bài Cô Thắm về làng để thư giãn. Tôi nghĩ rằng gắn được vế sau của mỗi câu ở phía sau chữ ?ođể? cho mỗi việc tôi làm là tôi có được mục đích lớn của cuộc đời: nó là tổng số của những mục đích nhỏ xíu và nhỏ vừa, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm.
    Cho đến một hôm, một người bạn cho rằng tôi không biết sống trong hiện tại. Tôi sống, cùng lắm, chỉ được một nửa. Tôi nói: ?oSống mới một nửa mà đã quá khó, sống trọn làm sao làm nổi?? Người bạn hỏi tôi: ?oĐứng một chân và đứng hai chân, cái nào khó hơn??
    Tôi về nghĩ lại.
    Cuộc sống tôi là một chuỗi hoạt động đuổi theo những mục đích ở phía trước. Cuộc đời xảy ra vào ngày mai. Không bao giờ có hôm nay. Không bao giờ có sự ung dung trong hiện tại. Hình như lúc nào tôi cũng đang cố giữ thăng bằng, tôi như người đứng một chân thật.
    Ngày chúng tôi còn nhỏ, khi học sinh vật, học về một con thú hay một loại cây nào đó, sách giáo khoa thời trước luôn luôn dạy cho chúng tôi chúng có ích cho chúng ta ra sao. Con chồn cho thịt và lông, con voi kéo gỗ và cho ngà, gỗ bằng lăng dùng làm nhà, cây cầy, bần, đước thì làm than. Chúng tôi chỉ quan tâm đến vạn vật ở chỗ chúng phục vụ được những mục đích nào của con người mà thôi. Cuối cùng phải đến lúc rừng mất và thú tuyệt chủng. Nếu người ta nghĩ rằng trời sinh ra cái cây là vì cái cây, con voi là vì con voi và để yên cái cây và con voi được ở nơi trời sinh ra nó, thì sẽ còn rừng giữ đất, giữ không khí sạch, ngăn lũ xuống đồng bằng.
    Để sống trọn vẹn hơn, theo người bạn học thiền của tôi, khi nói câu nào chỉ cần bỏ đi chữ ?ođể? và cái vế đi sau đó. Đọc sách chứ không phải đọc sách để tích tụ kiến thức cho ngày mai. Nhìn trăng chứ không phải nhìn trăng để tâm hồn thư giãn. Để tâm hồn thư giãn không có gì sai, nhưng nó giới hạn sự nhìn trăng, cũng như đi tìm kiến thức trong một quyển sách loại bỏ những thứ khác trong quyển sách đó không được định nghĩa là kiến thức.
    Một hôm, không ai dạy bảo, con tôi tự nhận ra rằng ăn rau lang luộc chấm tương cự đà ngon hơn ăn kẹo dẻo. Con người tự biết rằng các món ngọt ngào, dễ ăn không thôi không đủ nuôi sống mình. Người ta không chỉ cần có Tề thiên đại thánh và Harry Potter.
    Tôi đọc tiểu thuyết vì tiểu thuyết không mang mục đích gì cả, nhờ vậy việc đọc của tôi thuần khiết. Trong một bức thư không gửi cho một nhà văn cùng thời vào năm 1865, Tolstoy viết: ?oNếu có ai bảo tôi viết một cuốn tiểu thuyết trong đó tôi khẳng định một cách tuyệt đối cái mà tôi cho là quan điểm đúng cho tất cả các vấn đề xã hội, thì quyển tiểu thuyết đó không đáng để tôi dành ra hai tiếng đồng mà viết nó.?
    Nếu cầm một cuốn sách lên, đọc được một lúc, tôi nhận ra được ý đồ của tác giả, thì tôi không còn tin quyển sách ấy nữa. Tôi có ngay cảm giác là câu nào, cảnh nào người viết cũng đưa vào để phục vụ cho cái ý đồ ấy, để khẳng định một quan điểm. Khi đọc một cuốn tiểu thuyết, tôi chỉ muốn được nghe kể chuyện mà thôi. Câu chuyện có đầu có đuôi hoặc thiếu đầu hoặc thiếu đuôi hoặc thiếu cả hai cũng không sao. Nhưng đừng hơn như vậy. Tolstoy cho rằng trong thế giới của nghệ thuật không có chỗ để chứa các công thức giải quyết những vấn đề xã hội.
    Kho tàng triết lý của loài người nằm trong các tác phẩm văn học nhiều hơn trong những cuốn sách triết. Nhưng triết trong tiểu thuyết không có hệ thống, không khẳng định, nó bàng bạc giữa có và không, và nó tùy thuộc rất nhiều vào người đọc. Triết trong văn học là những đám mây trên trời, người đọc ngước nhìn và tự tả cho mình: đám mây này hình con thỏ, kia là ông khổng lồ, còn đây là ông câu cá, có cả chiếc thuyền con của ông ấy. Nếu người đọc nhìn mây không thấy ông khổng lồ và ông câu cá thì cũng chẳng sao, mây vẫn là mây, vẫn đẹp và nhất là nhẹ nhàng.
    Người viết sách triết tìm cách hoàn tất một hệ thống tư tưởng chặt chẽ. Trong cuốn sách triết nào, phần kết luận cũng là phần quan trọng nhất. Còn người viết tiểu thuyết chỉ kể một câu chuyện, lang thang giữa vùng sáng và vùng tối của trái tim con người, đôi lúc phân vân không biết viết bao nhiêu thì đủ, bao nhiêu thì thừa. Cái khó trong một bức tranh là những nét không vẽ chứ không phải những nét được vẽ xuống khung vải. Sự khẳng định làm chết nghệ thuật. Những câu nào người viết còn được viết ra không khó bằng những câu phải để trống để cho nó tự thành hình trong đầu hay trong tim người đọc. Một cuốn tiểu thuyết hay, giống như cuộc đời, không bao giờ hoàn tất.
    Tiểu thuyết, trong khi không mang mục đích thông tin, chuyên chở kiến thức, lại làm cho ta hiểu về con người, về lòng tin, nơi họ sống, lịch sử, thời tiết, mùa màng? sâu hơn những sách chuyên đề. Cơ quan nhi đồng của Liên hiệp quốc có thể thống kê về số trẻ con được sinh ra trong một năm nào đó ở một nơi nào đó ở Phi châu, số trẻ con đau yếu, được chữa bệnh hoặc không được chữa, chế độ dinh dưỡng của chúng, được đến trường, học nghề hay đi cuốc đất. Đọc những bài viết tỉ mỉ đó, bạn không biết một đứa trẻ khi làm vỡ một cái bát nó có bị đòn hay không; miếng thịt hiếm hoi trong bữa cơm gia đình vào miệng người cha hay đứa con ốm yếu nhất; khi buồn khổ đứa nhỏ úp đầu vào lòng mẹ hay đến ngồi bên một gốc cây; nó mơ những gì và kể giấc mơ của nó cho một cái tượng gỗ, đứa em gái hay là những ngôi sao? Nhà xã hội học có thể cung cấp cho bạn trăm nghìn con số tiêu biểu cho trẻ con ở Phi châu, nhưng qua những con số đó bạn không nhìn thấy một gương mặt, một kiếp sống, một hy vọng nào. Bức tranh càng tiêu biểu, thì cây cỏ trong đó càng mờ nhạt. Nhà văn, trái lại, không biết những con số. Anh ta có một câu chuyện về một đứa bé và một nỗi buồn không đếm được bằng số. Anh ta thức đêm đốt đèn để viết câu chuyện ấy ra, không biết để làm gì.
  8. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0
    Binh luan cua PhanXiNe ..:
    đọc tiểu thuyết
    mỗi ngày đọc một chút
    đi đường, lại ngẫm về nó
    ăn, lại ngẫm về nó
    ngủ, lại mơ về nó
    trí tưởng tượng cứ bay bổng...
    rồi ngày mai lại đọc tiếp, câu chuyện lại dẫn dắt đi những lối đi mới
    lại nghĩ và mơ
    xem phim, chẳng ai xem mỗi ngày một ít. Phải xem liền. Xem ngay
    tới giờ, tôi vẫn cứ nhớ hoài câu nói trong phim Deep Impact, khi một anh chàng phi hành gia trẻ ngơ ngác khi ông già nói về những tác giả văn chương. "Tôi không biết họ là ai. Ông hỏi tôi tác phẩm của spielberg hay stone, tôi còn biết. Chúng tôi là thế hệ của điện ảnh mà"... thế rồi trên con tàu du hành vũ trụ ấy, anh chàng trẻ tuổi làm gì không được coi phim. anh đọc sách... và nhận ra sách mới tuyệt làm sao.
    hồi nhỏ, tôi mê đọc truyện lắm. Sau xem phim nhiều, lười đọc. Những cuốn sách gần nhất mà tôi đọc là Harry Potter.
    Cũng may mà hồi học đại học, lúc đi học quân sự, không biết sao trong lớp rộ lên thú vui đọc tiểu thuyết, cả đám giành nhau mấy cuốn Chiến tranh & hoà bình (ba bốn cuốn gì đó, tui không được đọc tại vì không cạnh tranh nổi), thế giới của Sophie (cuốn này thời đó là mode, tui cũng có một cuốn, đem lên đó, chuyền tay xong không thấy nó quay trở về), Người đàn ông không nhớ mặt mình (tự nhiên cuối cùng, tui lại có cuốn này, hỏi bạn bè sách của ai, hông ai nhớ, chắc của lớp khác, nên tui giữ luôn. Suy ra cuốn sách của tui cũng chạy ra lớp khác hehe)
  9. vetgia

    vetgia Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/10/2002
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Đọc sách có một cái thú không thể tả nổi là như thế nào. Chỉ biết là một khi đã cầm được một cuốn sách hay thì quên hết xung quanh, chỉ biết đắm chìm vào những con chữ, những con chữ màu đen mà sao cuốn hút diệu kỳ. Hehe! Đấy là cảm giác của một con mọt sách là tôi thôi, không biết người khác ra sao
  10. jolie80

    jolie80 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    224
    Đã được thích:
    0

    ...
    Gió căng buồm và tàu lướt nhẹ nhàng trên làn nước trong vắt.
    Đêm đến, người ta đốt đuốc sáng trưng, thủy thủ nhảy múa vui vẻ trên boong. Nàng tiên cá nhớ lại cái đêm đầu tiên nàng được phép lên mặt biển, nàng cũng đã được trông thấy một cuộc dạ hội tưng bừng như đêm nay. Lúc này nàng còn đủ can đảm để khiêu vũ; nàng nhảy múa nhẹ như én liệng làm mọi người phải thán phục; chưa bao giờ nàng nhảy đẹp như đêm nay. Chân bước như giẫm trên góc rạ vót nhọn, nhưng nàng đâu có cảm thấy đau, vì còn có một nỗi đau khổ mãnh liệt hơn đang dày vò tâm can nàng. Nàng biết rằng đêm nay là đêm cuối cùng nàng được nhìn thấy con người mà vì chàng, nàng đã lìa bỏ cha mẹ, quê hương, hy sinh tiếng nói và giọng hát huyền diệu, và ngày lại ngày, nàng đã phải âm thầm chịu đựng bao nhiêu nỗi đớn đau ê chề mà không ai biết tới. Đêm nay là đêm cuối cùng nàng được thở chung bầu không khí với người đó, được nhìn thấy biển sâu và trời sao vằng vặc. Rồi một đêm sâu thẳm, vĩnh viễn, không mơ, không mộng, đang chờ đón nàng, chỉ vì nàng không có và chẳng thể có một linh hồn bất diệt được.
    ?.
    ?.Nàng nhìn hoàng tử một lần cuối cùng rồi gieo mình xuống biển và cảm thấy thân thể tan thành bọt?
    (NÀNG TIÊN CÁ_ ANDERSEN)

Chia sẻ trang này