1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chết dưới tay Trung Quốc

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi lycafetanvo, 05/09/2011.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Khoam

    Khoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2011
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    841
    [​IMG]

    Lính Tàu đây cơ mà: [​IMG] [​IMG]
    [​IMG] [​IMG]

    [​IMG] http://www.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2010/03/02/100302081416_chinesearmy_386x217_nocre***.jpg


    Xe tăng Leopard hả Má Sẹo? [​IMG] Địa hình, cây cối giống như là châu Âu, vậy lính là lính châu Âu luôn???

    Xe tăng Tàu nó có cái ngôi sao Bát Nhất thế này cơ: [​IMG]

    Còn cái không có sao thì nó thế này: [​IMG] hoặc thế này: [​IMG] hoặc thế này:

    [​IMG]

    Mấy cu kia giương súng cao thế [:D][:D]
  2. Khoam

    Khoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2011
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    841
    Chết dưới tay Trung Quốc, hay là: Trung Quốc, những hiểm họa (Kỳ 3)

    Peter Navarro

    VHNA: Do yêu cầu phục vụ bạn đọc được sớm nhất nên một nhóm cộng tác viên đang tổ chức dịch và giới thiệu ấn phẩm này. Có thể chưa hoàn thiện, dịch được chương nào chúng tôi giới thiệu chương đó, rất mong được lượng thứ và góp ý của bạn đọc. Trân trọng cảm ơn.

    Chương 7 Con rồng “thuộc địa hóa” gây ra cái chết của thế giới

    Thâu tóm mọi nguồn tài nguyên – Thao túng thị trường khắp thế giới

    “Muốn đánh bại kẻ thù, trước tiên phải làm hắn ta mất cảnh giác; muốn thâu tóm ai đó, trước hết hãy đề nghị giúp đỡ họ” - Tôn Tử

    “Trong một chuyển động vĩ đại nhất của con người mà thế giới từng chứng kiến, Trung Quốc đang bí mật tích cực làm chuyển đổi toàn bộ lục địa đen Phi Châu thành thuộc địa mới của họ. Đây là sự lặp lại các chiến tích thuộc địa hóa hay chính sách thực dân của các đế chế phương Tây trong thế kỷ 18 và 19 nhưng với một qui mô to lớn và kế hoạch rõ ràng hơn rất nhiều, các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc tin rằng Phi Châu có thể trở thành một nhà nước vệ tinh của mình và giúp giải quyết các vấn đề nội tại của Trung Quốc như nạn “nhân mãn” với dân số quá đông và tài nguyên thiên nhiên luôn thiếu hụt chỉ với một cú đánh ngoạn mục” – Daily Mail Online

    Trong khi các nhà máy tại Hoa Kỳ ngày càng bụi bặm, các nhà ngoại giao Hoa Kỳ và các lãnh đạo quân đội tiếp tục tập trung vào cự ly gần ở Trung Đông và khó nhìn thấy được điều gì khác hơn, và các chính trị gia tại Thủ đô Washington đang giấc mơ nồng, Trung quốc đang chuyển động trong một cuộc tuần hành vĩ đại. Một đội quân hàng triệu người đang di chuyển hung hãn xuyên qua Phi Châu và Mỹ La Tinh nhằm thâu tóm các nguồn tài nguyên thiên nhiên chiến lược của các quốc gia, thao túng toàn bộ các thị trường mới nổi, và khóa chặt các quốc gia như Mỹ, Châu Âu, Nhật, và các nền kinh tế khác của thế giới bằng việc xây dựng các chướng ngại nhằm ngăn cản các triển vọng tương lai của các nước này; và đã từ rất lâu rồi, thế giới bắt đầu chú ý sự xuất hiện ngày càng gia tăng của một thể chế “thuộc địa hóa” đang ở giữa chúng ta.

    Con rồng “thuộc địa hóa” kiểu Trung Quốc chính là đứa con bị lãng quên được sản sinh từ con rồng “nền sản xuất quá đói kém” của Trung Quốc – riêng các nhà máy sản xuất ở Trung Quốc đã tiêu thụ một nửa lượng xi măng của thế giới, gần một nửa lượng thép của thế giới, một phần ba lượng đồng, một phần tư lượng nhôm, và một lượng rất lớn của mọi thứ nguyên liệu từ antimony, chromium, cobalt tới lithium, gỗ và kẽm. Đó là tất cả nguồn lực và còn hơn thế nữa đến từ khắp thế giới nhằm góp phần xây dựng nền kinh tế của mỗi quốc gia và chất lượng cuộc sống – và đó cũng là nguồn nguyên liệu thô để tạo ra tất cả công việc sản xuất và tạo dựng cộng đồng các công nhân lao động. Bauxite và quặng sắt đến từ Guinea và Tanzania để chuyển hóa thành nhôm và thép mà chúng ta cần để sản xuất máy bay ở Seattle, Washington và đóng các chiếc tàu ở Bath, Maine. Đồng đến từ Chile làm thành dây điện sử dụng trong nhà, Cobalt từ Congo giúp chế tạo các máy móc tại các cửa hàng ở Michigan, và chất niobium từ Brazil được sử dụng rộng rãi trong các động cơ đẩy tên lửa cho công tác quốc phòng và cả với các lò phản ứng hạt nhân tạo ra điện năng thắp sáng cho ngôi nhà của chúng ta

    Chất Lithium từ Bolivia và Namibia sẽ là nhiên liệu cho các bình ắc quy sử dụng cho các loại xe ô tô lai (động cơ hybrid vừa dùng xăng, vừa dùng nhiên liệu khác), manganese từ Gabon giúp làm khuôn cho hàng tỉ lon có thể tái sử dụng mà chúng ta sử dụng để uống nước giải khát “soft drinks”,và chất Titanium từ những nơi như Mozambique và Madagascar hay Paraguay thì giúp sản xuất bất cứ thứ gì mà yêu cầu sự chắc chắn cao cùng với tỉ trọng nhẹ - từ thế kỷ 21 dùng để chế tạo máy bay Boeing 787 Dreamliner cho tới các khớp hông, khớp gối nhân tạo của công ty Johnson & Johnson.

    Đó là các nguồn tài nguyên thiên nhiên từ các quốc gia khác nhau trên thế giới mà Trung Quốc hiện nay muốn có tất cả cho các nhà máy sản xuất của chính nó cũng như tạo ra thêm công ăn việc làm cho Trung Quốc. Và nếu chúng ta lười biếng đứng yên nhìn, bàng quang với các sự việc xãy ra trên thế giới và cho phép điều đó diễn ra, chúng ta sẽ phải sử dụng cái xẻng nạm vàng sản xuất tại Thượng Hải để tự đào nấm mồ chôn chính nền kinh tế của mình.

    Nhưng trước khi điều đó diễn ra, tất cả chúng ta cần hiểu rõ chính sách “cây gậy và củ cà rốt” - hay “mồi câu và chiếc roi” - của Bắc Kinh trong trò chơi “thuộc địa hóa” kiểu Trung Quốc, nếu chúng ta có thể đối đầu với thể chế độc đoán đang biểu dương sức mạnh này và giải quyết tốt các tình huống phát sinh khẩn cấp cho cả sự sống còn của nền kinh tế và an ninh quốc phòng, chúng ta có thể có một tương lai khác hơn.

    Cây gậy và củ cà rốt của con Rồng thuộc địa hóa

    “Những con người của lục địa đen huyền bí và xinh đẹp, nơi cái nôi của nhân loại được sản sinh ra từ thung lũng Great Rift, đang tuyệt vọng trông chờ sự tiến bộ và giải thoát khỏi đói nghèo, người Trung Quốc đến đó không phải để giúp, họ đến để cướp bóc và vơ vét” – Daily Mail Online

    Chiến lược “Cây gậy và Củ cà rốt” của Trung Quốc luôn bắt bầu với cùng kịch bản bằng việc Chủ tịch, Thủtướng hay Ngoại trưởng Trung Quốc viếng thăm các quốc gia xa xôi của Phi Châu như Djibouti, Niger, hay Somalia, .v.v. những nơi mà đa số người Mỹ chưa nghe đến và thậm chí không biết cách chỉ ra trên bản đồ thế giới. Họ đến và vẫy tay với những cuốn séc dày cộm với những hứa hẹn và những khoản vay lãi suất ưu đãi hấp dẫn cho các dự án hạ tầng cả dân sự lẫn quân sự như cầu cống, đường cao tốc, bến cảng hoặc những cung điện nguy nga lãng phí cho các nhà cầm quyền quân phiệt hoặc những khẩu súng AK47 dùng để đàn áp những cái đầu bướng bỉnh phải chịu khuất phục đối với thể chế hiện hữu.

    Trong sự trao đổi vụ lợi này với Trung Quốc, các thuộc địa thân hữu của Trung Quốc phải chấp nhận hai thứ để đánh đổi. Đầu tiên phải chấp thuận từ bỏ quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên của quốc gia để đổi lấy các khoản vay nợ Trung Quốc, vì vậy, điều này giúp Trung Quốc thâu tóm nguồn tài nguyên của quốc gia thuộc địa cho mục tiêu sử dụng của mình. Thứ hai, kế đến họ sẽ gây áp lực phải mở cửa thị trường của các quốc gia thuộc địa mới này cho các sản phẩm Trung Quốc được làm từ các nguồn tài nguyên thâu tóm được từ các thuộc địa được tự do tung hoành, và như vậy Trung Quốc đã nắm được và thao túng các thị trường mới nổi lên trên khắp thế giới.

    Thực tế, kế hoạch gặm cỏ dần của Trung Quốc thông qua việc thâu tóm tài nguyên thuộc địa khác nhau cơ bản với phần còn lại của thế giới mà chủ yếu dựa vào các thị trường toàn cầu hóa để phân phối năng lượng và nguyên liệu thô thông qua hệ thống giá. Như vậy, kế hoạch dựa trên thị trường cung-cầu để phân bổ tài nguyên thiên nhiên là cần thiết đối với nền kinh tế toàn cầu vì dựa trên lợi ích của toàn thể cộng đồng. Tuy nhiên, thay cho việc tích lũy tư bản có tính hợp tác, các nhà tư bản thuộc địa hóa ở Bắc Kinh đã không làm như vậy mà đặt một dấu chấm thang to tướng tạo ra sự thuộc địa hóa đối với bàn cân lợi ích các quốc gia nghèo đói ở Phi Châu.

    Một thực tế khác cho thấy, thỏa thuận hay thương lượngg với con Rồng thuộc địa hóa này đang diễn ra như một cú đấm sấm sét lan tỏa từ Phi Châu tới Châu Mỹ La Tinh và hầu hết vùng Trung Á, với cùng công thức: tịch thu và giành lấy quyền kiểm soát các nguồn tài nguyên thiên nhiên tiêu biểu cho mức độ giàu có thực sự của nước sở tại sau khi đã biến họ thành thuộc địa kiểu mới. Xuất khẩu các tài nguyên này về Trung Quốc mà không cho các quốc gia bị thuộc địa kiểu mới này được sử dụng tài nguyên của chính mình cho việc phát triển kinh tế bản địa. Kế đến Trung Quốc sẽ bán các nguyên liệu chế biến dưới dạng các sản phẩm hàng hóa hoàn chỉnh và được sản xuất ở Trung Quốc ngược lại cho các thuộc địa mới. Và điều này dễ dàng tạo ra thêm công ăn việc làm và lợi nhuận lớn cho các xí nghiệp, công ty bên trong Trung Quốc, và dĩ nhiên sẽ làm kéo dài thêm chuỗi các thất nghiệp và nghèo đói tại các quốc gia thuộc địa mới này.

    Các quốc gia bị thuộc địa kiểu mới này chỉ nhận được các công việc thuộc loại nguy hiểm, lương thấp trong các ngành công nghiệp khó nhọc trong khi các công việc sản xuất có hàm lượng giá trị cao được chuyển đến các nhà máy ở Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu. Tất cả những thứ tốt sẽ được dành cho Trung Quốc, tất cả các thứ tệ hại được chuyển cho các quốc gia thuộc địa kiểu mới này.

    Nền ngoại giao “vung tiền mua chuộc” của Trung Quốc

    “Khi chúng ta trở về với thực tại, chúng ta thấy rằng Trung Quốc giống như đang xâm lược vào Lục địa Phi Châu” - Ngoại trưởng Lybia - Musa Kusa

    Hiện tại, chính sách thuộc địa hóa dùng cây gậy và củ cà rốt của Trung Quốc đang áp dụng đối với mọi nơi trên toàn cầu. Thế chấp gán nợ về dầu hỏa của Angola đối với Trung Quốc đã hơn 10 tỉ đô la và vẫn còn đang tiếp diễn. Cộng hòa dân chủ Công-gô vướng vào một trao đổi hạ tầng với Trung quốc lấy mỏ đồng trị giá hàng tỉ đô la đầy thiệt hại. Ghana thì trao đổi hạt ca cao trong khi Nigeria thì bán khí đốt tự nhiên cho Trung Quốc và Sudan gia tăng trang bị quân sự qua việc thanh toán phí tổn và gánh nợ bằng dầu hỏa. Không quốc gia nào trong số các quốc gia kể trên nhận được kết cục tốt đẹp trong bất cứ các thương vụ nào.

    Trong khi đó, tại Peru, một quốc gia ở Mỹ Châu, Trung Quốc hiện đang sở hữu toàn bộ một quả núi có chứa quặng mỏ đồng; và trong thương vụ mua núi Toromacho, các nhà thực dân kiểu mới ở Bắc Kinh đã sử dụng một triết lý phổ biến nhất của người Mỹ là “Đừng bao giờ cho đối phương dù là một phút lơi lỏng”. Thực tế cho thấy, thương vụ hời cho Trung Quốc về mỏ đồng đã mang lại cho họ khoảng tài sản mỏ đồng tương đương 3 tỉ USD mà có lãi hơn 2000% (20 lần) riêng cho việc đầu tư này. Điều đó cũng có nghĩa là nạn đói kém, bệnh dịch, lạc hậu và các tại nạn liên quan đến hầm mỏ và tàn phá môi trường trên thực tế sẽ tiếp tục diễn ra cho người dân trong vùng núi Peru này.

    Tệ hại cũng không kém là vụ việc dễ dàng thấy, liên quan đến nhà độc tài đang chạy trốn Robert Mugabe của Zimbabwe, nhà chuyên chế độc tài già nua và run rẩy này, người đang vận hành đất nước giàu tài nguyên và thiếu trầm trọng việc làm, đã gán hơn 40 tỉ đô la trử lượng kim loại quý Platium của Zimbabwe để nhận lấy chỉ khoảng 5 tỉ USD. Sau đó, ông ta dùng tiền này để xây các cung điện mới, để mua trực thăng chiến đấu, các chiến đấu cơ, súng tiểu liên ám sát và cả giày ống sản xuất tại Trung Quốc trên nổi thống khổ của người dân xứ sở Zimbabwe này.
    Chỉ duy có Trung Quốc mới có thể so sánh và làm cho Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc Apartheid và thời kỳ khốn khó Apartheid mới trông còn dễ chịu hơn!

    “Sẽ ra sao nữa, rồi sao nào?”, bạn sẽ hỏi. Trung Quốc không chỉ nhắm vào các nguồn tài nguyên này như Mỹ, Châu Âu và Nhật đã từng ư? Và tại sao công dân Mỹ phải quan tâm nếu Trung Quốc chỉ xé xác vài quốc gia với các nhà độc tài tham nhũng ở Phi Châu hoặc vài nhà nước chịu ảnh hưởng đói nghèo vùng Nam Mỹ? Nếu như các địa ngục trần gian là các quốc gia trong thế giới thứ 3 mà các nhà lãnh đạo tại đây lại quá tham lam và ngu dốt thì cứ việc để họ phải chịu sự tra tấn của Trung Quốc vậy. Điều gì khả dĩ có thể ảnh hưởng đến đời sống của nhân viên tại các công ty và nhà máy sản xuất đá graphite tại Bensenville, Illinois, hay thủy tinh nhuộm màu tại Kokomo, Indiana, hoặc đồ nội thất gỗ tại Asheboro, North Carolina? Và làm thế nào vài chính sách thuộc địa hóa kiểu Trung Quốc lại có thể ảnh hưởng đến triển vọng công ăn việc làm của một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp đại học ngành hóa trường Cal-Berkeley hay một phụ nữ trẻ có bằng kỹ sư vừa rời trường George Tech? Vậy thì ít nhất nên có một câu trả lời về việc này.

    Bằng cách thiết lập mối quan hệ thuộc địa xuyên qua các châu lục như Châu Phi, Châu Á, và cả sân sau của nước Mỹ là Châu Mỹ La Tinh, Trung Quốc đang ngày càng nắm giữ nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên của thế giới bên cạnh các tài nguyên hiện có của thị trường toàn cầu và tất cả đều trong tầm ngắm của họ. Chiến lược khóa chặt và sở hữu “thuộc địa hóa” các nguồn tài nguyên thiên nhiên khiến cho Trung Quốc có thể sử dụng các tài nguyên này khi cần với chi phí rẻ nhất và do vậy họ dễ dàng có lợi thế về giá thành cạnh tranh với Hoa Kỳ và phần còn lại của thế giới.

    Trong thực tế, để thấy rõ điều Trung Quốc đang làm và để hiểu thêm chính sách muốn khóa chặt và thôn tính nguồn tài nguyên thì không gì rõ ràng hơn việc quan sát cách ngu.y trang thô thiển bằng việc cấm vận sử dụng tài nguyên đối với các nước trong phần còn lại của thế giới. Ví dụ, các nhà sản xuất Trung Quốc có thể khóa chặt việc sử dụng bauxite từ Brazil, Equatorial Guinea, và Malawi; Đồng từ Congo, Kazakhstan, và Namibia; quặng sắt từ Liberia và Somalia; mangan từ Burkina Faso, Cambodia, và Gabon; nickel từ Cuba và Tanzania; và kẽm Algeria, Kenya, Nigeria, và Zambia, và do vậy chắc chắn ảnh hưởng ít nhiều đến hoạt động của các nhà máy tại Cincinnati, Memphis và Pittsburgh hoặc Munich và Yokohama hay Seoul.

    Chính sách cấm vận trên thực tế của Trung Quốc đã tạo điều kiện thuận lợi cho họ hàng tỉ tấn tài nguyên tự nhiên và là lý do tại sao các nhà máy sản xuất xe ô tô trong tương lai sẽ tập trung ở Lan Châu, Vũ Hán thay thế cho Detroit và Huntsville; Đó là lý do tại sao, các loại máy bay của tương lai sẽ được chế tạo tại Binzhou và Shenyang, Trung Quốc thay cho Seattle and Wichita, Hoa Kỳ; các thế hệ vi mạch máy tính, vi xử lý thế hệ mới sẽ được chế tạo tại Đại Liên và Thiên Tân thay thế cho Silicon Valley; Các nhà máy cán thép trong thế kỷ 21 sẽ đặt tại Tangshan và Vũ Hán thay cho Birmingham, Alabama và Granite City, Illinois.

    Đây không phải là cách thức thị trường tự do vận hành, cũng không phải các quan hệ hợp tác quốc tế thông dụng thường có. Không phải một quá trình lâu dài. Tất cả chúng ta nên nhận thức rõ một sự xúc phạm đối với tất cả với cách làm này. Tuy nhiên, tại các bàn tròn chính trị tại Berlin, Tokyo, và Washington, một thái độ dường như không hơn nhân vật Rhett Butler trong tác phẩm Cuốn theo chiều gió: “ Ồ bạn thân mến, tôi không làm gì nguy hại cả”

    Con Rồng “bị quá tải dân số” chạy quá nhanh qua Lục địa đen

    “Bất cứ điều gì họ nói, có một sự thật là người Trung Quốc đến Châu Phi không chỉ với các kỹ sư và nhà khoa học. Họ đang đến với cả các nông dân. Đó là chủ nghĩa thực dân mới. Không có chỗ cho đạo đức và giá trị nào” - Nghị sĩ Ai Cập - Mustafa al-Gindi

    Thậm chí là khi Trung Quốc phát triển một cách bùng nổ, các quốc gia sản xuất khác sẽ gặp khó khăn và đi đến phá sản, sự nảy mầm Trung Quốc trong chính các quốc gia thuộc địa mới này, từ Angola tới Zimbabwe, họ duy trì khai khoáng trong sự đói nghèo, đau khổ và các cuộc chiến tranh dân sự đẫm máu thường xuyên. Dù rằng có một thực tế là các quốc gia này đang có một địa vị cao khi đang nắm giữ các tài nguyên thiên nhiên đáng giá nhất của trái đất.

    Sự đói nghèo đang diễn ra và các xung đột dân sự là một hệ quả trực tiếp nhất của phần trừng phạt bằng cây roi hay cây gậy của chính sách ngoại giao “dùng tiền mua chuộc” với “cây gậy và củ cà rốt”.

    Chính sách trừng phạt diễn ra như thế nào: vào giai đoạn đầu của chính sách quan hệ thuộc địa mới, “củ cà rốt” của Trung Quốc được đưa ra với nhiều hứa hẹn rằng nguồn tiền vay của Trung Quốc sẽ giúp xây dựng hạ tầng cơ sở cho quốc gia bản địa và sẽ có lợi cho số đông dân chúng địa phương bằng cách tạo ra hàng ngàn việc làm mới và sự tăng thu nhập cho người dân. Tuy nhiên, “cây gậy” được đưa ra khi Trung Quốc hoàn toàn xuất khẩu một đội quân triệu người để giành lấy việc xây dựng hạ tầng này.

    Thay cho việc thuê các nhân công địa phương của các ngành về kiến trúc, kỹ sư, công nhân xây dựng, và các công ty vận tải, một “cây gậy” Trung Quốc được sử dụng tối đa tạo điều kiện cho các lao động Trung Quốc tới các thuộc địa mới, sử dụng các điều khoản có lợi nhất cho Trung Quốc đã được ký trong các hợp đồng hợp tác dạng này.

    Đây là tình huống bị thuộc địa hóa đáng buồn và đáng tiếc nhất của mảnh đất Sudan mà các tác giả cuốn sách “China Safari” viết:

    Nơi đây người Trung Quốc khoan dầu và bơm nó vào các đường ống của Trung Quốc, được bảo vệ bởi một người Trung Quốc mạnh bạo đang trên đường tới một bến cảng cũng được xây dựng bởi người Trung Quốc, nơi mà dầu sẽ được bơm lên những bồn chứa lớn để chở về Trung Quốc. Những người lao động Trung Quốc xây dựng đường xá, cầu cống và những đập chứa nước khổng lồ và làm biến mất quyền sở hữu các mảnh đất nhỏ của hàng chục ngàn nông dân địa phương; Người Trung Quốc phát triển trồng trọt lương thực cho chính họ, đáp ứng nhu cầu ăn uống của chính họ với rau cũng của Trung Quốc và nguyên liệu nhập khẩu cũng từ Trung Quốc; Người Trung Quốc vũ trang cho một chính phủ phạm tội ác chống lại nhân loại; và Người Trung Quốc bảo vệ chính phủ đó và liên kết chặt chẽ với nó trong Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc.

    Và đây là bí mật nhỏ với một vết nhơ lớn nhất về tham vọng thực dân mới của Trung Quốc. Trong khi đang thâu tóm các nguồn tài nguyên thiên nhiên và thao túng các thị trường mới là các mục tiêu chiến lược chủ yếu, các nhà hoạch định trung ương Bắc Kinh cũng muốn xuất khẩu có hệ thống hàng triệu công dân Trung Quốc vào các “nhà nước vệ tinh” tại Phi Châu và Mỹ La Tinh để giảm thiểu áp lực tăng dân số quá mức ở Đại Lục. Trong cuốn “China Safari”, một nhà khoa học Trung Quốc mô tả chiến lược di dời dân số này như sau: chúng ta có 600 con sông ở Trung Quốc, 400 trong số này đã bị chết bởi ô nhiễm… chúng ta sẽ phải gửi ít nhất 300 triệu người tới Phi Châu trước khi chúng ta bắt đầu chứng kiến kết cục các vấn đề nghiêm trọng của chúng ta.

    Và đây chỉ là một trường hợp nhỏ tại nơi mà có thể giải thích hiện tượng nhập cư mà Trung Quốc đang áp đặt lên Lục Địa Đen: khi Namibia bị phá sản với hàng tỉ USD nợ vay của Trung Quốc, các con cá mập chủ nợ ở Bắc Kinh đã đòi nợ bằng cách thương lượng một sự chấp thuận cho hàng ngàn gia đình Trung Quốc tới Namibia. Thực tế, bí mật thương vụ này chỉ được phơi bày qua Wikileaks; và có lẽ không cần nói gì thêm, khi các tin tức được tiết lộ, nó đã gây phẫn nộ dữ dội của người dân nước này.

    Bạn có thể cũng đã rất phẫn uất rồi, nếu các đôi giày nhập cư đang bước trên đất Mỹ. Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi: nếu một ít tỉ đô la tiền nợ của Trung Quốc cho phép họ quyền được gửi hàng ngàn người tới Namibia, bao nhiêu trăm ngàn người nhập cư bạn có thể hình dung Bắc Kinh muốn chính phủ Hoa Kỳ phải chấp nhận để đổi lấy một khoảng nợ hai ngàn tỉ đô la của Trung Quốc? Nhưng mà nè, cũng vẫn còn có rất nhiều đất trống ở Montana và Wyoming đó !

    Đối với phạm vi giới hạn của một chiến lược đang gây sửng sốt, chiến lược đồng hóa chủng tộc hay Trung Quốc hóa Châu Phi đen, nhà báo nổi tiếng với nhiều giải thưởng Andrew Malone mô tả sự phát triển rất hung hãn này: với một nhóm nhỏ ban đầu, một cộng đồng Trung Quốc 750 ngàn người gây ngạc nhiên, đã và đang sinh sống tại châu Phi hơn một thập kỷ qua. Những người khác đang trên đường tới. Chiến lược thôn tính này đã được hoạch định cẩn thận bởi các quan chức tại Bắc Kinh, nơi một chuyên gia đã ước lượng rằng Trung quốc sẽ cần gửi 300 triệu người tới Phi Châu để giải quyết các vấn đề dân số quá mức và ô nhiễm môi trường.

    Các kế hoạch đang vào guồng. Xuyên qua Phi Châu, cờ đỏ Trung Quốc đang tung bay phấp phới. Các thương vụ sinh lời hấp dẫn đang được mang ra chiêu dụ, đánh đổi để mua bán hàng hóa với Trung Quốc – dầu hỏa, bạch kim, vàng, và khoáng chất. Các đạisứquán và các đường bay đang mở thêm ra. Các tầng lớp ưu tú của Trung Quốc có thể được nhìn thấy khắp mọi nơi, đang dạo chơi mua sắm tại các cửa hàng sang trọng đắt tiền của chính họ, đang lái những chiếc siêu xe Mercedes và BMW, đang gửi những đứa trẻ con họ tới các trường tư thục độc quyền dành riêng cho họ… băng qua lục địa vĩ đại này, sự hiện diện của người Trung Quốc đang phình to như một cơn lũ … các khu phức hợp kín cổng cao tường và độc quyền, chỉ phục vụ riêng thức ăn Tàu, và là nơi người da đen không được phép đến, đang được xây dựng trên khắp châu lục. “Quần áo kiểu Phi Châu” được bán tại các chợ trong khắp châu lục hiện nay chủ yếu được nhập khẩu, mặt sau luôn ghi lời nguyền “ Made in China”.

    Từ những câu chuyện về tổn thất của Malone, bạn có thể tự suy xét và soi sáng thêm rằng đó không chỉ là các nhóm công nhân xây dựng được Trung Quốc xuất khẩu sang Phi Châu, Á Châu, Mỹ La Tinh. Trung Quốc còn mang sang cả nông dân, thương gia, và thậm chí cả gái điếm.

    Để đặt chiếc máy xúc đất kiểu Trung Quốc đúng chỗ, giả sử chính quyền Mỹ bỏ qua hai bang Iowa và Nebraska, tịch thu hàng triệu hécta đất hoa màu chủ yếu, chuyển nó qua cho Trung Quốc, và bảo với người nông dân địa phương đi chỗ khác chơi, và chia tách phân biệt chủng tộc giữa những người hàng xóm, và họ thôn tính luôn các nhà xưởng, công sở của Hoa Kỳ. Chỉ thử hình dung mức độ giận dữ của người Mỹ xem?

    À, đó chính là điều thực sự đang diễn ra tại Phi Châu, nơi mà hàng triệu người nông dân Trung Quốc đã có mặt. Những người nhập cư Trung Quốc này đang canh tác đất của người châu Phi để sản xuất thực phẩm và xuất khẩu ngược về Trung Quốc đại lục một cách độc quyền cho các bàn ăn của người Trung Quốc – thậm chí cả khi nạn đói nghèo của người dân Phi Châu đang hoành hành xung quanh họ.

    Đây chỉ là một vị đắng nhỏ trong thương vụ thôn tính đất đai Sino-African: theo tờ báo The Economist , Trung Quốc đã thâu tóm hơn 7 triệu hécta các cánh đồng dầu cọ chủ yếu của Công Gô và phục vụ cho nhiên liệu sinh học. Tại Zambia, các cánh đồng của Trung Quốc đã sẳn sang cung ứng một phần tư số trứng được bán tại Thủ đô Lusaka. Còn tại Zimabbwe, theo tờ Weekly Standard, thể chế Mugabe đã đi xa hơn khi cho phép các công ty nhà nước Trung Quốc được tự do sở hữu các nông trại của người da trắng trước đây. Trớ trêu thay, con Ngựa Gỗ thành Troy mang tên “Những nông trại hữu nghị” đã được sử dụng tại các quốc gia từ Gabon, Ghana, và Guinea tới Mali, Mauritania,và Tanzania để khóa chặt các vùng đất lớn nhỏ và được đặt dưới sự giám sát và che chở của những chiếc Ra đa theo dõi về chính trị một cách kỹ lưỡng.

    Thương vụ mua cả Phi Châu và Mỹ La Tinh

    Thêm vào cơn lũ người nông dân Trung Quốc là các làn sóng các thương nhân Trung Quốc càn quét qua cả Phi Châu và Mỹ La Tinh. Một số người đến cùng với cơn lũ hàng hóa Trung Quốc tràn ngập các thành phố lớn như Kinshasha, Kampala, Lagos, Lima, và Santiago.

    Số khác là các thương nhân thuộc loại mạo hiểm hơn, họ xếp dỡ hàng xuống từ những chuyến tàu và máy bay và bán cho các thành phố đang phát triển bùng nổ thuộc vùng sâu hơn mà có các dự án xây dựng của Trung Quốc xuyên qua khắp các châu lục cả Phi Châu và Mỹ La Tinh
    Khi cả gái mại dâm nhập cư Trung Quốc xuất hiện, thật không phải chuyện đùa ở đây. Và cũng giống như các ông anh bà con của họ đang làm những sản phẩm hàng hóa nhằm thôn tính khu vực này, các quý cô Trung quốc của màn đêm, vào làm cho các quán bar và nhà thổ mọc lên đầy xung quanh các khu thương mại thuộc địa và họ cũng áp dụng chiêu ma mãnh là phá giá để loại các đối thủ địa phương ra. Các tác giả cuốn China Safari phải thốt lên rằng nền kinh tế mại dâm ở quốc gia giàu tài nguyên gỗ rừng Camaroon: “ gái mại dâm Trung Quốc dụng chiêu giảm giá chỉ còn 2000 CFA (khoảng 4,25 USD) tại những nơi mà gái mại dâm người địa phương có giá không thấp hơn 5000CFA”

    Và đây là một câu chuyện khôi hài cười ra nước mắt mà chúng tôi có được để hiểu vì sao nền kinh tế chịu nhiều áp lực đã dẫn đến vấn đề nhập cư của Trung Quốc: khi cảnh sát nỗ lực giải cứu một nhóm phụ nữ Trung Quốc được mang đến bởi bọn buôn người để làm mại dâm tại Congo-Brazzaville, những phụ nữ kêu nài được ở lại nước này. Đó là vì tiền và cách xử lý họ có được ở đây hơn hẳn bất cứ điều gì họ nhận được từ quê nhà vùng Tứ Xuyên.

    Hiển nhiên, họ chấp nhận thân phận mại dâm tại các nhà thổ Congolese hơn là quay về quê nhà với các nông trại cùng với các cộng đồng thân quen của họ trên vùng đất của rồng.

    Trung Quốc xuất khẩu các trần nhà với nguy cơ sụp đổ chết người và các chất thải độc hại

    “Các công ty Trung quốc đang trả lương cho người lao động rẻ mạt và bắt họ làm việc nhiều giờ hơn; làm sao có thể kỳ vọng họ làm khác hơn khi ở nước ngoài? Với hơn 6.700 thợ mỏ Trung Quốc chết vì tai nạn mỗi năm (khoảng 17 người chết/ngày) …. Làm thế nào có thể kỳ vọng các liên doanh Trung quốc có thể làm tốt hơn phần còn lại của thế giới? … Trung Quốc đã phá hỏng hệ sinh thái và môi trường sống của chính họ trong quá trình hiện đại hóa nhanh chóng; làm sao có thể kỳ vọng họ có đủ lương tri để thực hiện các kế hoạch làm ăn thân thiện và bảo vệ với môi trường kiểu phương Tây tại những nơi khác?” - Wenran Jiang, University of Alberta

    Nếu các công nhân xây dựng, thương nhân, gái mại dâm, nông dân hoặc làn sóng hàng hóa giá rẻ của Trung Quốc làm đóng cửa các cơ xưởng và doanh nghiệp địa phương, Trung quốc đang xuất khẩu một cách có hiệu quả các vấn nạn của chính họ về kinh tế và thất nghiệp vào các thuộc địa mới của họ, trong khi thúc đẩy tiến trình làm cho dân bản địa phải nhận trợ cấp an sinh xã hội của chính phủ như một gánh nặng hoặc phải ăn xin ngay trên đường phố của chính họ.

    Nhưng đây không phải là các xuất khẩu độc hại duy nhất.

    Trung Quốc còn xuất khẩu cả “sự bất cẩn đầy tai tiếng” mà ngay tại đất mẹ của họ cũng không có cả sự bảo vệ tối thiểu về môi trường làm việc và an toàn lao động cho công nhân. Giáo sư Wenran Jiang đã nhấn mạnh như trên, không ai ngạc nhiên về điều này. Các nhà hoạch định chính sách tại trung ương ở Bắc Kinh thậm chí không bảo vệ các công nhân cùng máu mủ ruột thịt với họ hay tài sản môi trường sống nào, tại sao ai đó lại kỳ vọng Trung Quốc sẽ làm điều tốt hơn và khác biệt hơn tại mỏ than ở Congo, hay các khu rừng ở Gabon, mỏ Bạc ở Peru, hoặc mỏ đồng ở Zambia?

    Thực tế, sự vô liêm sỉ của Trung Quốc khi tàn phá đất đai của các thuộc địa mới dường như không có giới hạn, không có biên giới. Chỉ cần xem qua điều đã xãy ra khi tập đoàn nhà nước lớn nhất Trung quốc là Sinopec vào Gabon khai thác dầu hỏa.

    Câu chuyện xảy ra vào năm 2002, chính phủ Gabon khi đó với tầm nhìn xa đã qui hoạch hơn một phần tư diện tích quốc gia – hầu hết là rừng nguyên sinh – làm khu bảo tồn tự nhiên. Tuy nhiên, khi thâm nhập vào Gabon, Sinopec đã nhanh chóng thọc sâu vào giữa trung tâm của khu bảo tồn rừng nguyên sinh này. Họ đào và đắp các con đường dang dở xuyên qua các khu rừng trong khi bừa bãi khai thác các vùng đất trong công viên bảo tồn – và chỉ nhận sự phản đối yếu ớt của chính quyền địa phương. Và đầy rẫy những viên “kim cương máu” được khai thác để đổi lại vũ khí Trung quốc ở những nơi như Congo để tàn sát những người dân vô tội và trang bị vũ trang cho cả trẻ em, trong khi tiền bán gỗ của Liberian cho Trung quốc dùng để tài trợ tài chính và vũ khí cho cuộc chiến đẫm máu kinh hoàng trên đất nước này.


    Khi bạn cần sự trợ giúp đối phó với những kẻ chà đạp xuyên biên giới, ai có thể giúp?

    Tại Namibia, đang phát sinh vấn đề điều trị bệnh, các công nhân được bảo rằng “ráng chịu cực khổ, sau này các thế hệ tương lai sẽ được hưởng”. Tại Kenya, cộng đồng dân cư đã ngăn chặn các công việc xây dựng đường và yêu cầu cung cấp nước sạch cho nhu cầu nội địa và dân sinh. Đây là nơi có độ cao và hạn hán nghiêm trọng và nhà thầu Trung quốc không cho cộng đồng dân cư được tới gần các giếng khoan nước trong phạm vi làm đường. - African Review

    Liên quan đến sức khỏe và an toàn của công nhân, không có gì hơn ngoài nỗi sợ hãi và lời oán than trong các nhà máy và hầm mỏ mà các ông chủ người Trung Quốc đang vận hành ở Phi Châu và Mỹ La Tinh. Ngay cả tại Trung quốc, đây cũng là câu chuyện dài, lương tiền rẻ mạt, môi trường lao động không an toàn, và những gã chủ mắng nhiếc không thể tin được – cùng với những vấn đề như đánh tráo chất thải khai khoáng để thải lậu vào môi trường lân cận xung quanh.

    Bạn cần một chi tiết vấy máu hơn? À, xem qua chuyện đáng khóc, xấu xa gớm ghiếc này: khi các công nhân tại mỏ than Collum, miền nam Zambia, trình báo khiếu nại về đồng lương thấp và điều kiện làm việc không an toàn, hai trong số những ông chủ đang tràn đầy hạnh phúc của họ đã lập tức dùng súng bắn hạ 11 thợ mỏ. Nơi mà diễn viên điện ảnh gạo cội Clint Eastwood đóng vai trong phim “The Pale Rider” – anh ta đã ở đâu khi bạn cần anh ta?

    Và phát súng không phải là một việc quá xa lạ. Chỉ một ít tháng sau đã có một vụ khác tại hầm mỏ khác ở Zambia, vụ tấn công biến thành cuộc bạo loạn khi một quản đốc người Trung Quốc bắn vào đám đông. Dĩ nhiên, viên chức ngoại giao ở Bắc Kinh lập tức gọi vụ tàn sát này là “một sự cố nhỏ”. Ui chà, bạn nghĩ sao?

    Giải mã sự phi đạo đức của Trung Quốc làm xói mòn niềm tin của Phương Tây

    “Trong số 640 triệu vũ khí cầm tay vòng quanh thế giới, ước lượng có khoảng 100 triệu được tìm thấy ở Phi Châu “ - Baffour Dokyi Amoa, Pambuzaka News

    Mọi người cho rằng tất cả hệ quả thảm khốc đều liên quan đến chủ nghĩa thực dân kiểu mới của Trung Quốc, một câu hỏi mở là tại sao có quá nhiều các quốc gia Phi Châu, Á Châu, Mỹ La Tinh đều đang mở rộng vòng tay đón chào Trung Quốc. Thực tiễn có nhiều câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng vài người đặc biệt trả lời dựa trên phân loại quốc gia mà chúng ta đang nói tới. Một kiểu trả lời nhân cách hóa là bởi liên quan đến các nhà nước độc tài ở châu Phi, nơi mà luật lệ được ban hành bởi chính quyền quân sự, những tên sát nhân hàng loạt vô nhân tính, hoặc các nhà lãnh đạo dân chủ được bầu qua những lá phiếu đánh tráo hoặc dưới những họng súng. Các thể chế dân chủ giả mạo tại Angola, Sudan, Zimbabwe luôn đứng đầu danh sách các quốc gia này. Tại các nước châu Phi và Mỹ La Tinh khác, có đặc điểm là nền dân chủ rất yếu hoặc phe quân đội nắm quyền lực mạnh mẽ, nguyên tắc của thực dân Trung quốc đưa ra căn bản là câu khẩu hiệu lạnh lùng được nói đầu tiên bởi chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào trước Quốchội Gabon: “ chỉ kinh doanh, không đề cập tới chính trị”.

    Thừa hưởng nguyên tắc phi đạo đức này, Trung Quốc làm kinh doanh với bất kỳ chính phủ nước ngoài nào, bất chấp tình trạng thiếu lòng trắc ẩn và tình người, bất chấp sự hà khắc áp chế, bất chấp cả hiện tượng tham nhũng diễn ra tràn lan. Để làm điều đó, họ chìa bàn tay giúp đỡ trong bối cảnh khủng hoảng và đề nghị giúp đỡ với các điều khoản kinh doanh bất chấp tình trạng nhân quyền hay minh bạch tài chính của các nước thuộc địa mới này.

    Ngày nay, không khó khăn gì, bạn cũng có thể thấy kế hoạch phi đạo đức của Bắc Kinh đối với chính sách ngoại giao đã mang lại các ưu thế mạnh mẽ vượt qua các quốc gia văn minh thật sự của thế giới như Mỹ, Anh, Pháp, Nhật, một cách không thể tin được. Các quốc gia này, hoặc với tư cách cá nhân hoặc thông qua các thể chế như Liên hợp quốc cần cố gắng sử dụng các phương tiện ngoại giao như cấm vận thương mại và phong tỏa tài khoản ngân hàng và hỗ trợ ngoại giao để giám sát và kềm chế các tên bạo chúa tại các quốc gia thuộc địa mới này.

    Tuy nhiên, khi các quốc gia dân chủ văn minh cố gắng gây áp lực như vậy, cần đẩy lui con Rồng “thuộc địa hóa” – một cách khéo léo qua cửa sau. Do vậy, Hoa Kỳ cần cắt đứt ngoại giao thương mại với Sudan vì chính quyền quân đội Ả Rập tại đây đang giết chết nhiều người da đen Châu Phi tại Darfur, hoặc khi Liên hợp quốc áp lệnh cấm vận quân sự vào Bờ Biển Ngà hoặc Siera Leone, hoặc khi Châu Âu gây áp lực lên Etriea hoặc Somalia, hay khi toàn thế giới chống lại nhà độc tài Robert Mugabe của Zimbabwe và bắt ông ta phải chia sẻ quyền lực thông qua cuộc tổng tuyển cử, các nhà cơ hội phi đạo đức ở Bắc Kinh đều tranh thủ tìm các hành động mới. Họ đưa ra các đề nghị béo bở đối với các thể chế độc đoán, bất cứ điều gì đối tác mong muốn – từ các vũ khí hạng nhẹ và máy bay chiến đấu tiên tiến đến các máy tính đời mới và hệ thống viễn thông hiện đại.

    Đây chỉ là cái bắt tay đầu tiên cho chiến dịch tàn sát mang tên “vàng và máu” xâm nhập toàn diện vũ trang vào Darfur theo các tài liệu tiết lộ bởi BBC , Tờ The New Killing Fields:

    Hàng ngàn phụ nữ và trẻ em đã bị cưỡng bức có hệ thống tại Darfur trong khi những người chồng, anh em, các con trai của họ bị tàn sát trong vũng máu lạnh …. Chính phủ lên kế hoạch ném bom những ngôi làng châu Phi và sau đó gửi lực lượng vũ trang đến trên những con lạc đà, ngựa và xe tải … các ngôi làng bị tấn công hơn năm lần. Một phụ nữ tên là Kalima … đã cố gắng gọi chồng mình khi ngôi làng bị tấn công. Nhưng một tên lính vũ trang đã giết chết ông ta và đứa con đang bám vào người cô ta trong sự sợ hãi tột cùng, cố tháo chạy khỏi bọn người vũ trang Ả Rập và họ đã thiêu sống đứa bé trai chỉ mới 3 tuổi. Kalima sau đó bị hãmhiếp bởi chính những tên đồ tể này.

    Theo những cách này, trong khi chúng ta sống trong những quốc gia dân chủ và tự do của thế giới mang những nền tảng đạo đức cao nhất của con người, một nước Trung Quốc nhiều lạc quan đang cày xới tung trên tất cả các cánh đồng thương mại. Thông qua quá trình đào bới này, con Rồng “thuộc địa hóa” đã giúp vũ trang cho hàng ngàn tay súng trẻ em châu Phi với những khẩu AK-47 tại những nơi như Liberia, Nigeria, và Sierra Leone – trong khi đó các thiết bị máy móc xây dựng đang giúp cày xới mảnh đất với hàng trăm ngàn xác chết, dưới những cánh đồng chết chóc không xa lắm ở Darfur.

    Kế đến là Australia? Và sau đó là sự sụp đổ của thế giới

    “Công ty năng lượng điện hạt nhân Quảng Đông Trung quốc đề nghị 83,6 triệu đô la Úc … cho việc kiểm soát công ty Energy Metals, đang thêm vào làn sóng đầu tư của Trung Quốc vào tài nguyên thiên nhiên của Úc. Doanh nghiệp nhà nước CGNPH đề nghị mua 70% cổ phần của dự án Bigrlyi khai thác Uranium vùng lãnh thổ bắc Australia và vẫn là những dấu hiệu cho thấy Trung Quốc muốn tham gia khai thác nguyên liệu hạt nhân Uranium tại một trong những quốc gia sản xuất Uranium lớn nhất thế giới.

    Đề nghị tham gia khai thác này xãy đến giữa lúc quan hệ hai nước Trung – Úc không được mặn mà lắm theo sau vụ bắt giữ tháng rồi đối với 4 quan chức của tập đoàn khoán sản Anh – Úc Rio Tinto, bao gồm một công dân Úc, ông Stern Hu bị cáo buộc tội đưa hối lộ và vi phạm bí mật quốc gia. Điều này cũng gây ra nhiều tranh cãi gia tăng giữa các chính khách và các nhà bình luận về số lượng các đầu tư Trung quốc trong lĩnh vực khai khoáng của Úc”. — The Wall Street Journal

    Có lẽ, điều đang gây quan ngại sâu sắc nhất về chủ nghĩa thực dân mới kiểu Trung quốc là làm thế nào các quốc gia, thậm chí là các quốc gia phát triển kinh tế và có nền dân chủ vững mạnh như Úc, Brazil, and Nam Phi vẫn có thể bị quyến rũ bởi chính sách “dùng tiền mua chuộc” của Trung Quốc.

    Khảo sát tình huống của Úc như một ví dụ. Đây là quốc gia có dân số được hưởng nền giáo dục tốt, lực lượng lao động có kỹ năng cao, và hầu như có tất cả các nguồn tài nguyên thiên nhiên mà nó cần để trở thành một đất nước năng lượng công nghiệp mạnh. Tuy nhiên, thay cho việc phát triển các ngành công nghiệp để xử lý các nguồn tài nguyên thiên nhiên và dùng nó để sản xuất hàng hóa, các nhà lãnh đạo suy nghĩ ngắn hạn cho rằng cứ đơn giản hơn là để Trung Quốc đến và mua các tài nguyên, đào bới các tài nguyên giàu có và chở về các nhà máy Trung quốc với giá rẻ .

    Trong ít năm vừa qua, các công ty như Yangzhou Coal Mining, China Minmetals, Hunan Valin Steel & Iron, China Metallurgical, và Shanghai Baosteel đã thâu tóm được các hợp đồng hàng triệu tấn nguyên liệu thô. Trong khi đó, đây chính là nguồn lợi của hàng trăm gia đình của các tầng lớp ưu tú ở Úc, nó là một công thức dẫn tới đói nghèo một khi Trung Quốc đã làm trống rỗng các mỏ khai khoáng tại Úc sau một thời gian nữa.

    Thậm chí, trong ngắn hạn hơn, Nước Úc phải đón nhận một kết cục nhanh chóng của chính sách thuộc địa hóa này. Đó là bởi vì Trung quốc đang gửi các hàng hóa thành phẩm với các nguyên liệu đầu vào từ Úc quay trở lại chính thị trường này, nước Úc phải đối mặt với thâm hụt ngân sách lớn chưa từng có với Trung Quốc – dù rằng nó sở hữu một nguồn giàu có tài nguyên thiên nhiên rất to lớn vĩ đại.

    Cả hai quốc gia Brazil và Nam Phi đều có nhiều điểm tương đồng – thậm chí hơn kém chỉ ít nhiều – các con thuyền thực dân kiểu mới. Hai quốc gia ngồi trên một chuổi những tài sản đa dạng phong phú không thể tưởng tượng nổi. Cả hai nước này đều có tầng lớp trung lưu đang tăng tiến và có cơ hội rất lớn để gia nhập đội ngũ các quốc gia công nghiệp hóa. Tuy nhiên, cả hai quốc gia này đang từ bỏ quá nhiều nguồn tài nguyên thiên nhiên về tay Trung Quốc – và đang trong tiến trình chạy nhanh tới chổ thâm thủng mậu dịch nghiêm trọng.

    Ví dụ như Brazil, Trung Quốc rót hơn 7 tỉ USD vào công nghiệp dầu khí, trong khi công ty Sinopec hầu như có mặt khắp mọi nơi, đã sắp mua một phần lớn trữ lượng dầu của Brazil tại mỏ Santos Basin. Chỉ cần một bước nhảy đầu tiên, công ty Sinopec của Trung Quốc đã vươn đến tận Thủ đô Rio: họ cho công ty dầu khí quốc gia Brazil là Petrobras vay 10 tỉ đô la, để đổi lại quyền mua 10 ngàn thùng dầu thô /ngày trong một thập kỷ tới – với giá nền đã thương lượng. John Pomfret của tờ The Washington Post đã phác họa bức tranh “Chinamax” lớn hơn theo nghĩa đen:

    “ Dọc theo bãi cát vàng tô điểm vẻ đẹp kiều diễm của 175 dặm bờ biển phía bắc Thủ đô Rio de Janneiro, Trung Quốc sẽ đang đúc thành một nền kinh tế mới. Chỉ cần vượt qua một cầu cảng nơi các công nhân đang xây một con đê chắn sóng dài 2 dặm để tiếp đón những con tàu khổng lồ được biết đến như Chinamaxes và sẽ vận chuyển quặng sắt cho ngành công nghiệp thép đang đói khát của Trung Quốc, băng qua các bến cảng cho những chiếc tàu dầu hướng về Bắc Kinh, một thành phố của những nhà máy đang mọc lên trên một hòn đảo diện tích gấp đôi Manhattan. Nhiều hạ tầng sẽ được xây dựng bởi đầu tư của Trung quốc: nhà máy thép, nhà máy đóng tàu, nhà máy chế tạo ô tô, một nhà máy sản xuất thiết bị chạy dầu và gas … Các đầu tư vào Brazil phản ánh chiến lược “vươn ra ngoài” của Trung quốc, và tìm kiếm sự đảm bảo nguồn tài nguyên thiên nhiên cho các mục tiêu phát triển và bảo vệ các doanh nghiệp nhà nước của quốc gia này từ sự tăng trưởng đang chậm hơn ở Đại Lục”.

    Tổng thống Nam Phi, ông Thabo Mbeki khá lo lắng về vấn đề thuộc địa hóa hay chủ nghĩa thực dân kiểu mới này đang diễn ra trên đất nước mình, “ nếu Châu Phi chỉ xuất khẩu nguyên liệu thô tới Trung Quốc trong khi nhập khẩu các mặt hàng sản xuất bởi Trung Quốc, Lục địa đen xem như bị tuyên án chịu sự lạc hậu chậm tiến mãi mãi”.

    Cả xã hội dân sự văn minh như nước Úc, một quốc gia đói rách vì chiến tranh như Congo, một quốc gia đang chuyển đổi nhanh như Nam Phi, hoặc trường hợp một loạt các nhà nước độc tài kiểu như Zimbabwe, điều mà các quốc gia này cùng chung sự chia sẻ hoàn cảnh đó là: Trung quốc đang bóc lột một cách có hệ thống các nguồn tài nguyên của họ. Và một khi các tài nguyên này cạn kiệt, bị xúc mang đi hết hay sử dụng hết, các thuộc địa kiểu mới này sẽ biến thành các những chiếc vỏ rỗng ruột, thiếu vắng khả năng công nghiệp và khả năng tạo việc làm mới và khi đó may ra họ mới thoát khỏi kiếp nạn hoặc một tương lai không là thuộc địa kiểu mới này!

    Đại bàng Mỹ đã biến thành con bồ câu to lớn nhất thế giới

    Con rồng “sản xuất” rất tham ăn. Con rồng “thuộc địa hóa” không còn dịu dàng nữa. Con đại bàng Mỹ đã ngủ quên ngay trên cỗ xe. – Ron Vara

    Để khép lại chương này, điều mà chúng tôi muốn nhấn mạnh là Trung quốc đang có một chiến lược thâu tóm tài nguyên để giữ cho các nhà máy của họ hoạt động hết công suất, phần còn lại của thế giới thì không có gì. Trong khi đội quân vũ trang hàng triệu người của Trung Quốc đang tuần hành qua khắp các châu lục từ Châu Phi, Châu Á, tới Châu Mỹ La Tinh và đang thực hiện chính sách thâu tóm mọi nguồn tài nguyên thiên nhiên đồng thời thao túng toàn bộ thị trường, và khóa chặt phần còn lại của thế giới, thì con Đại Bàng Mỹ vẫn yên vị nơi mặt đất, các nước Châu Âu đang mắt kẹt trong một sự chối bỏ lâu đời cố hữu, còn Nhật Bản thì có vẻ tê liệt vì nỗi sợ hãi mơ hồ.

    Điều này không phải luôn luôn như vậy – ít nhất là đối với Hoa Kỳ.

    Do đó, nước Mỹ phải là bậc thầy tiên phong mở lối với “quyền lực mềm” trên toàn cầu thông qua các nhiệm vụ trợ giúp, chính sách ngoại giao, và hỗ trợ quân sự.

    Hiện tại, tuy nhiên, con Đại Bàng Mỹ ngày nào giờ đã trở thành con Bồ Câu to lớn nhất thế giới; và chúng ta đáp xuống trong sự vận hành các nhiệm vụ gìn giữ hòa bình thông qua các doanh nghiệp tư nhân tại các quốc gia mà tại đó các khoản nợ quốc gia tương đối ít hơn chúng ta và ngồi nhấp nhổm với các đồn trú biên phòng tại các nước mà chúng ta không thuộc về. Nhưng chúng ta phải thấy điều này đã là quá khứ, và phần còn lại của thế giới phải thức dậy lên tiếng – và phải đứng lên chống lại – vị hoàng đế “thuộc địa hóa” đang nảy nòi thành bạo chúa ở giữa thế giới của chúng ta. Một lần nữa, Peter Finn hùng hồn tuyên bố, thế giới dân chủ và văn minh cần mở toan cánh cửa đối mặt trực diện với phương Đông và dõng dạc: “ Ta cũng biết cách điên như quỷ dữ trong địa ngục và ta sẽ không bao giờ nhịn như vậy một lần nữa”

    Nếu chúng ta làm không như thế, Trung quốc trong thực tế đang áp đặt sự cấm đoán tài nguyên đối với thế giới thông qua chính sách thuộc địa hóa, sẽ như sợi dây thòng lọng đang siết chặt dần quanh cổ của tất cả các nền kinh tế trên thế giới. Theo thời gian, Trung Quốc sẽ gia tăng thể chế thuộc địa kiểu mới này cho đến khi họ đạt được quyền kiểm soát tuyệt đối hầu hết các nguồn tài nguyên quý giá nhất trái đất, và khi đó món tráng miệng tiếp tục được tìm đến, sợi dây thòng lọng sẽ chắc chắn siết chặt quanh những cái cổ mềm của Mỹ, Châu Âu, Nhật, Hàn quốc và các quốc gia khác nữa.


    Chuyển ngữ: Hoành Sơn
    Chapter 7 - Death by China – by Peter Navarro and Greg Autry
  3. zolahn

    zolahn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/12/2005
    Bài viết:
    1.319
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy nhiều bạn giờ xem blog của mấy tay tự xưng là báo chí lề trái rồi cứ tin đấy là thật ??? Rồi bị nhồi nhét tư tưởng cực đoan lúc nào không hay.Mình nghĩ nên phân biệt cái nào đúng cái nào sai chứ đừng bao giờ tin toàn bộ.Mấy tấm ảnh trên kia thì bịa đặt quá rõ,bạn Khoam đã nói rồi! :(
  4. lycafetanvo

    lycafetanvo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2008
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    164
    Đôi khi nhiều kẻ biết là bịa nhưng vẫn cố cho rằng đó là sự thật ^:)^
  5. Khoam

    Khoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2011
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    841
    Chết dưới tay Trung Quốc, hay là: Trung Quốc, những hiểm họa (Kỳ 5)

    Peter Navarro


    Chương 8 Chết dưới tay Hải quân Xanh: Vì sao Báo động đỏ từ việc gia tăng quân sự của Trung Quốc


    Mọi quyền lực đến từ nòng súng. —Mao Trạch Đông
    Lần cuối cùng mà hầu hết người phương Tây nhớ về quân đội Trung Quốc là ngày 4 tháng Sáu năm 1989. Đó là ngày xe tăng cán qua người và xe đạp xung quanh Quảng trường Thiên An Môn và đội quân sốc điện nhắm vào những người biểutình trên các bức tường Tử Cấm Thành.
    Kể từ lần đổ máu đó cách đây hơn hai thập kỷ, các nhà lãnh đạo Trung quốc không hề có thái độ mềm mỏng hơn đối với bất đồng chính kiến. Cái thay đổi đáng kể chính là kho vũ khí quân sự của họ.


    Trên thực tế, quân đội Trung quốc, lực lượng không quân, và đặc biệt là Hải quân đã có bước đại nhảy vọt để trở thành đội quân được trang bị dữ dội nhất. Rủi thay, những vũ khí sáng bóng này lại đang nhằm thẳng vào chúng ta.


    Đơn cử là vũ khí hủy diệt hàng loạt Đông Phong 31A. Đây là loại tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) tầm xa, phát hỏa cơ động và khó theo dõi, khó phát hiện và luôn sẳn sàng phát ra 1-megaton đầu đạn hạt nhân đến ngay cửa nhà bạn ở Des Moines hay Decatur.


    Hay là tàu ngầm tên lửa hạt nhân loại Jin với tên lửa xuyên lục địa Ju Lang 2? Những tên lửa "sóng khổng lồ" có thể được trang bị nhiều đầu đạn có khả năng đốt cháy bất cứ thành phố nào tại Hoa Kỳ hay châu Âu.


    Và nói về tàu ngầm, bạn có biết rằng trên hòn đảo nhiệt đới Hải Nam, tỉnh cực nam của Trung Quốc, Hải quân đã xây dựng một căn cứ quân sự ngầm kiểu James Bond? Mục đích rõ ràng của cơ sở này là để che dấu cho những hạm đội bành trướng ngầm khỏi những vệ tinh phương Tây, hạm đội mà hiện nay thường xâm lấn vào lãnh hải Nhật Bản hoặc những lộ trình tuần tiểu thường xuyên của Mỹ trên biển.


    Để kiểm soát trên biển, tên lửa chống tàu đạn đạo DF-21D thực sự là kẻ điều khiển trận hải chiến. Nó được thiết kế linh hoạt khi phát hỏa và nạp nhiên liệu rắn cấp tốc, buộc Hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ từ eo biển Đài Loan và Biển Nhật Bản phải quay trở lại các bãi biển Hawaii; Và cái chết bất ngờ này chỉ có một mục tiêu là tàu sân bay USS George Washington, nơi có hơn 5.000 thủy thủ và phi công Mỹ.


    Những vũ khí này có điểm gì chung? Đó là những vũ khí tấn công không dùng để bảo vệ lãnh thổ, mà theo như Mike Mullen, Tổng tham mưu Trưởng mô tả, là dành cho những cuộc viễn chinh. Thật vậy, vũ khí này là một phần của một kho vũ khí được phát triển thần tốc có thể được sử dụng có hiệu quả chống lại Ấn Độ, Nhật Bản, và Việt Nam trong các cuộc xung đột khu vực. Nó cũng có thể được sử dụng hiệu quả như thế để giành phần kiểm soát của Hoa Kỳ với những tuyến đường vận chuyển trên thế giới như các quân cờ chiến lược, hay cuối cùng chiếm lĩnh Đài Loan trong một trận tổng lực.


    Đô đốc Mullen đã nhận định sự mâu thuẫn giữa những gì mà các nhà lãnh đạo dân sự như Thủtướng Ôn Gia Bảo nhấn mạnh "trỗi dậy hòa bình" và những gì trong thực tế, đó là sự phát triển quân sự nhanh nhất của một chế độ độc tài toàn trị kể từ những năm 1930: "[Trung Quốc] Đầu tư mạnh mẽ gần đây trong năng lực viễn chinh hiện đại của hải quân và không quân có vẻ như xa rời một cách lạ thường ra khỏi các tiến trình bảo vệ lãnh thổ đã nêu. Mọi quốc gia đều có quyền tự bảo vệ mình và chi tiêu phù hợp cho mục đích đó. Tuy nhiên, khoảng cách quá rộng giữa những gì Trung quốc tuyên bố và các chương trình quân sự của nó khiến tôi rất quan tâm đến kết cục cuối cùng. Thật vậy, tôi đã chuyển từ tò mò thành thực sự quan ngại"


    Tất cả chúng ta bên ngoài Lầu Năm Góc cần quan ngại đến mức nào? Và cái gì thực sự đằng sau “trỗi dậy hòa bình” của Trung quốc bị cáo buộc?


    Cách duy nhất để trả lời chính xác những câu hỏi này là phân tích những gì mà lực lượng quân sự của Trung Quốc đang làm, chứ không phải là nghe toàn bộ những gì các nhà lãnh đạo dân sự đang nói. Đó là lý do tại sao trong bốn chương tiếp theo chúng ta sẽ đi sâu vào khả năng quân sự đầy ấn tượng mà Trung Quốc đang phát triển.


    Chúng ta bắt đầu chương này với một cái nhìn thức tỉnh về những quân chủng dữ dội truyền thống của Trung quốc, Không quân và Hải quân.

    Sau đó, Chương 9 và 10 sẽ đề cập đến những phân tích đáng báo động hơn về hoạt động gián điệp hiện đại và "chiến tranh không tương xứng." Để hoàn thành phần đánh gía, chúng ta sẽ xem xét kỹ lưỡng sự trưởng thành đáng kinh ngạc của Trung Quốc về sức mạnh không gian và hiểu rõ hơn tại sao Nước Cộng hòa Nhân dân lại nhìn thấy kiểm soát không gian lại là chiến lược tối thượng.


    Đến hết bốn chương này, chúng ta sẽ hiểu rõ là người Mỹ không chỉ cần một "thời điểm vượt trội" như Tổng thống Mỹ Barack Obama đã kêu gọi để thúc đẩy nền kinh tế. Chúng ta cùng với châu Âu, Nhật Bản, và phần còn lại của thế giới cũng cần một " thời điểm Winston Churchill " để đánh thức chúng ta về mối nguy hiểm ngày càng tăng của một ý định độc tài toàn trị được trang bị mạnh mẽ cho việc bá quyền khu vực và hướng vào sự thống trị toàn cầu.


    “Trận Chosin” gặp “binh đoàn” Trung quốc


    Vâng, tất cả chúng ta đều có những kỷ niệm về những bạn bè thiệt mạng, về các binh đoàn Trung Quốc tấn công chiến tuyến, những đoạn đường hành quân dằng dặc và nguy hiểm, nhưng tôi cho rằng chúng ta luôn nhớ về cái lạnh ghê gớm! Những đêm dài trong một cái hào, hoặc một hang chồn, với nhiệt kế khoảng 40 độ âm, sẽ không thể nào quên. —Cựu binh chiến tranh Triều Tiên Lee Bergee, USMC


    Vào thời Mao Trạch Đông, Trung Quốc luôn áp dụng chiến lược dựa vào lực lượng áp đảo. Ngày nay, ngay cả khi Trung Quốc đã có nhận thức hiện đại về chiến tranh, họ vẫn duy trì quân đội thường trực lớn nhất thế giới. Đó là một đội quân mạnh mẽ 2,3 triệu quân, và triển khai trên bộ đông hơn các lực lượng tổng hợp của Canada, Đức, Hoa Kỳ, và Vương quốc Anh. Hơn nữa, các lực lượng bộ binh của Trung Quốc được trang bị cực tốt với những kho vũ khí khổng lồ gồm xe tăng, pháo binh và máy bay.


    Chỉ riêng xe tăng, với 6.700 chiếc, Trung quốc vượt xa những con số của Đài Loan là 1.100, Hàn Quốc 2.300, và Việt Nam khoảng 1.000. Ngay cả Mỹ, trong hai cuộc chiến ở Châu Á, cũng chỉ có khoảng 5.000 xe tăng.


    Điển hình của việc nhanh chóng chuyển qua công nghệ mới Armyong đỏ chính là xe tăng chiến đấu “loại 99", đó là vũ khí tiên phong cho lực lượng bộ binh hiện đại hóa của Trung Quốc. Thiết kế của nó phần lớn được đánh cắp từ Liên Xô T-72. Cỗ máy giết người công nghệ cao này kết hợp tất cả mọi thứ từ tên lửa dẫn đường bằng laser và dẫn đường vệ tinh đến vỏ bọc chống nổ có thể đẩy lùi được tên lửa xuyên vỏ.
    Trong tất cả và trên trất cả, Hồng quân là một lực lượng viễn chinh ghê gớm. Nó vẫn duy trì sức mạnh như đã từng cán qua làn sóng biểutình mà cả thế giới đã chứng kiến, cho đến những cuộc xung đột bất ngờ Ấn độ năm 1962 hay cuộc tấn công vô cớ Việt Nam năm 1979.


    Và với những âm mưu và các mối đe dọa của một Bắc Triều Tiên mất trí trong tin tức ngày nay, với Trung quốc đồng minh và bảo hộ lớn nhất của Bắc Triều Tiên, không ai ở Hoa Kỳ có thể quên vai trò của nước Cộng hòa nhân dân trong chiến tranh Triều Tiên. Cuộc tắm máu năm 1950 này lẽ ra không có do sự cung cấp thiếu thốn cho quân đội Bắc Triều Tiên của các lực lượng Liên Hiệp Quốc. Thay vào đó, trong cuộc chiến then chốt của chiến tranh, từng đoàn người của Trung Quốc đã biến Chosin thành một địa ngục lạnh lẽo; hàng ngàn thanh niên Mỹ, Anh, Úc, và Hàn Quốc đã đỗ máu trong bùn lạnh dưới ngọn lửa tàn nhẫn của Trung Quốc. Và cũng đừng quên, đây là cuộc chiến tranh không thương xót mà Mao Trạch Đông đã kéo dài một cách tàn bạo thêm hai năm nữa. Ông ta thậm chí còn hy sinh con trai của mình vào sự vô nghĩa trong khi làm việc đó chỉ để đọa đày ít nhất ba thế hệ của Bắc Triều Tiên lâm vào cảnh nô lệ và đói kém.


    Lực lượng Không quân tốt nhất có thể mua, ăn cắp hay ăn xin


    Wargaming, bao gồm mô phỏng tổng quát bởi Rand, đã chỉ ra rằng Hoa Kỳ có thể hủy diệt máy bay Trung quốc với tỷ lệ 6-1, nhưng người Mỹ sẽ thua. —Tuần báo Hàng không (Aviation Week)


    Trong khi Hồng quân của Trung Quốc dựa vào lực lượng áp đảo, Không quân đang trở thành tốt nhất mà Trung Quốc có thể mua với "đô la Walmart " của chúng ta hoặc là gián điệp có thể ăn cắp.


    Hãy xem Shenyang J-11B và “cá mập bay” J-15. Shenyang J-11B là một máy bay phản lực hai động cơ, một bản sao nhái Sukhoi Su-27 của Nga. J-15 là một tàu sân bay có thể chứa máy bay, là một bản sao giả mạo Su-33 của Nga.


    Và đây là những trò hề không minh bạch về những máy bay giả mạo. Thoạt tiên, họ ký hợp đồng mua hàng và thỏa thuận cấp phép với Nga. Tuy nhiên, một khi Trung Quốc nhận được một hoặc hai máy bay, họ chỉ đơn giản sử dụng công nghệ của Nga và quay lưng lại với hợp đồng đã ký, điều đó cho thấy không có danh dự giữa một tên trộm và một tên côn đồ.


    Phản ứng trước việc này không những chỉ một mà đến hai lần như thế, một thành viên của Hội đồng Quốc phòng Nga đã tức giận, Đại tá Igor Korotchenko, đã làm nhẹ việc làm hàng giả mạo của Trung quốc khi tuyên bố với Thông tấn xã Quốc tế của Nga rằng: "J-15 Trung Quốc nhân bản là không đạt được hiệu suất tương tự đặc điểm của tàu sân bay chiến đấu Su-33 Nga." Sau đó ông nói thêm," Tôi không loại trừ khả năng rằng Trung Quốc có thể trở lại đàm phán với Nga về việc mua một lô đáng kể của Su-33s". Vâng, cứ chờ xem thử, Đại tá.


    Hay là nói về một máy bay đáng chú ý khác, J-17 "Thunder". Máy bay này không thu hút quá nhiều sự chú ý vì khả năng tấn công tên lửa không đối không và không đối đất mà thay vào đó, là vì nó minh họa cho khả năng của Trung Quốc trong việc tiếp cận bí mật mà Cộng hòa nhân dân tiếp thu công nghệ quân sự nhạy cảm. Trong trường hợp này, Trung Quốc đã đi cửa sau của một "liên doanh" giả mạo với Pakistan và một số kẻ cơ hội can thiệp từ Pháp, tạo ra một cơ hội dẫn đến phá vỡ lệnh cấm vận vũ khí của Liên minh Châu Âu đối với Trung Quốc.
    Và, nói về năng lực kỳ diệu, Không quân Trung Quốc gần đây đã có được những công nghệ tiên tiến như điều khiển từ xa hay máy bay tự hành. Nó tương tự như những máy bay không người lái mà Mỹ đã sử dụng rất hiệu quả ở cả Afghanistan và Iraq.


    Để đánh bóng khả năng mới của mình (và mới vi phạm bản quyền) với Mỹ, Trung Quốc không chỉ ra mắt một máy bay phản lực cấp tiến tại triển lãm hàng không Trung Quốc tại Chu Hải. Các đơn vị triển lãm cũng đưa ra một mô phỏng video của máy bay không người lái nhắm mục tiêu là một tàu sân bay của Mỹ với phi hành đoàn 5.000 quân của Mỹ bị tiêu diệt một cách chính xác bởi một tên lửa Trung Quốc. Thật là một sự trỗi dậy hòa bình.


    30 phút qua Tokyo, 10 phút tới Đài Bắc


    Trong tất cả các máy bay của Không quân Trung Quốc, khiêu khích lớn nhất chính là máy bay chiến đấu tàng hình Chengdu J-20 "Black Eagle". Trong một sự xúc phạm tinh vi tới Mỹ, và có lẽ là một màn phô diễn hiếm thấy, lực lượng Không quân Trung Quốc đã hoàn thành chuyến bay thử nghiệm đầu tiên J-20 trong lúc Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Robert Gates, đang có một cuộc chuyến thăm viếng chính thức nước này. Tất nhiên, Gates đã là một đối tượng hoàn hảo cho trò đùa ngoại giao của Bắc Kinh, một cú chọc vào mắt người Mỹ. Gates đã quá ấn tượng vì Neville Chamberlain, người đã công khai khẳng định rằng Trung Quốc khó có thể sản xuất được một chiếc máy bay thế hệ thứ năm trước năm 2020.


    Chẳng vui vẻ gì khi nói về máy bay tránh radar mà rõ ràng là được thiết kế cho các cuộc tấn công không đối đất nhằm vào các nước láng giềng của Trung Quốc. Thật vậy, chiếc Black Eagle này của Trung Quốc vượt qua máy bay tàng hình của Mỹ, F-22, trong một loạt các yếu tố vận hành và rất hiệu quả trong nhiệm vụ ném bom tấn công hơn phòng không lãnh thổ. Những yếu tố này bao gồm cả khả năng chứa nhiên liệu cao và giải phóng đường băng cho những vũ khí hạng nặng. Những yếu tố như vậy có ý nghĩa trong quan điểm chiến lược: Trong khi J-20 có lẽ là không đủ nhanh nhẹn để bảo vệ Trung Quốc từ máy bay chiến đấu hàng đầu của Mỹ, nó là một vũ khí rất hoàn hảo nếu mục tiêu là để lẻn vào Kyoto, Đài Bắc, hoặc Seoul mang theo một số lượng lớn bom và tên lửa.


    Làm thế nào Trung Quốc nhanh chóng có được loại công nghệ tàng hình phức tạp mà Mỹ phải mất mấy thập kỷ để nghiên cứu và hàng trăm tỷ đô la để phát triển, đó cũng là một câu chuyện rùng rợn. Theo Tổng tham mưu Trưởng Quân sự Croatia, Đô đốc Davor Domazet-Loso, Trung Quốc kiếm được công nghệ tàng hình cơ bản của nó từ cái xác của một máy bay chiến đấu tàng hình Mỹ bị bắn rơi ở Serbia vào năm 1999. Trong thực tế, ngay khi máy bay rơi, Trung Quốc đã cử rất nhiều gián điệp lùng sục khắp khu vực và mua bất kỳ bộ phận nào của máy bay mà nông dân địa phương và dân làng có thể đào xới được.


    Cho dù Cộng hòa Nhân dân đang chuẩn bị sử dụng không lực để tấn công, các cuộc xâm nhập của Không lực Trung quốc đã buộc Nhật Bản phải sử dụng máy bay chiến đấu gần 50 lần một năm, tức khoảng một lần một tuần và gấp hai số lần Trung quốc có các hành động khiêu khích trong một vài năm trước đây. Không riêng gì Nhật Bản phải chịu những cuộc do thám này. Ấn Độ thường xuyên báo cáo bị Trung Quốc xâm nhập vào không phận, đặc biệt là ở các khu vực tranh chấp gần Kashmir và Arundachal Pradesh. Bạn có thể thấy đó là chủ?


    Cảnh giác từ bầu trời đỏ buổi bình minh


    Mục tiêu của quân đội Trung Quốc trong tương lai là để bảo đảm uy thế hải quân ở vùng biển Tây Thái Bình Dương trong đường phòng thủ thứ hai từ quần đảo Nhật Bản tới đảo Guam và Indonesia. Sau đó, quân đội Trung Quốc sẽ tranh giành vớiLực lượng hải quân Mỹ ở Ấn Độ Dương và toàn bộ khu vực Thái Bình Dương. —Asahi Shimbunhe


    Trong khi lực lượng hung bạo hiện thân cho quân đội Trung Quốc có những máy bay tốt nhất do mua hoặc ăn cắp, sự tăng cường của hải quân Trung Quốc chính là điều đáng lo ngại của các nhà phân tích Lầu Năm Góc. Thật vậy, nước Cộng hòa nhân dân vượt lên tốc độ Dự án Manhattan để phát triển một hải quân nước xanh có khả năng thách thức Hải quân Mỹ. Mục tiêu đầu tiên của nó là để đẩy các hạm đội tàu sân bay của Mỹ ra khỏi Tây Thái Bình Dương và có thể sau đó chiếm lĩnh Đài Loan và cuối cùng triển khai cương lực khắp toàn cầu.


    Trung tâm của cuộc đấu tranh chiến lược tổng quát này là một vũ khí mang tính biểu tượng nhất trong lịch sử - hàng không mẫu hạm vĩ đại. Hải quân Mỹ thích gọi những con tàu này là "bốn hecta rưỡi lãnh thổ Mỹ di động", và chúng đã là xương sống của Pax Americana (Hòa bình của Mỹ) trên biển kể từ khi kết thúc chiến tranh thế giới thứ II.


    Trong thực tế, Trung quốc biết quá rõ đối mặt trực tiếp với tàu sân bay Mỹ và hạm đội đi kèm của nó là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn. Bên cạnh việc có phi đội gồm những máy bay cánh quạt và cánh cố định, một hạm đội điển hình như George Washington sẽ được bảo vệ chặt chẽ bởi một tàu tuần dương mang tên lửa dẫn đường Aegis có thể đẩy lùi bất kỳ cuộc tấn công nào trên mặt biển. Tàu sân bay cũng sẽ được yểm trợ hai bên bởi một số tàu khu trục với tên lửa chống máy bay và có thể sẽ có ít nhất một tàu chiến phụ săn bắn di động. Trong khi đó, dưới đáy biển, một hoặc nhiều cuộc tấn công nhanh, tàu ngầm lớp Los Angeles chạy bằng năng lượng hạt nhân sẽ âm thầm hộ tống các phương tiện trên mặt biển; và, ít nhất là trong quá khứ, bất kỳ cuộc tấn công trực diện nào của Hải quân Trung Quốc hiện có sẽ không tiếp cận được trong vòng 50 dặm mặt nước của đội tàu như thế.


    Loại tàu sân bay dữ dội như thế mới giữ được Đài Loan khỏi sự khuất phục của lục địa cho đến nay. Đó còn là cái bóng của Hạm đội Mỹ Thái Bình Dương buộc các chiến lược gia Trung Quốc luôn lo lắng về cơn ác mộng tột cùng: Rằng một ngày nào đó Hải quân Mỹ có thể phong tỏa các điểm quá cảnh trên biển đối với 80% lượng dầu nhập khẩu của Trung Quốc - eo biển Malacca - để trả đũa cho một số hình thức xâm lược của Trung Quốc.


    Tên lửa đạn đạo chống tàu sân bay


    Được biết đến như là một vũ khí phòng thủ với cái tên là “Sát thủ của tàu sân bay”, tên lửa Đông Phương -21D là một vũ khí bảo đảm an ninh vùng ở Châu Á, khi những tàu sân bay của Quân Đội Hoa Kỳ đã và đang là bá chủ mặt biển từ Chiến Thanh Thế Giới lần thứ II. Tên lửa Đông Phương -21 D là vũ khi duy nhất có khả năng tấn công vào những mục tiêu di chuyển với sự chính xác tuyệt đối – một khả năng mà những nhà chiến lược Hải Quân Mỹ đang giành quyền đối phó —Hãng Thông Tấn AP


    Bởi vì những nhà hoạch định chiến lược quân sự Trung Quốc nhận thức được sự quan trọng và sức mạnh của các Tàu Sân Bay, họ đã nhanh chóng phát triển một chiến lược chĩa hai. Một mũi nhọn liên quan đến sự xây dựng tập đoàn đóng những tàu sân bay và mũi nhọn kia liên quan đến việc hoàn thiện các tên lửa diệt tàu sân bay – được Lầu Năm Góc gọi là “BAMer”, viết tắt của tên lửa đạn đạo chống tàu biển.


    Chúng ta gọi việc hoàn thiện “BAMer” vì phải thật là một kỳ công khi bắn trúng đích một vật thể di chuyển nhấp nhô trên đại dương cách xa hang ngàn dặm. Đó là lý do tại sao Trung Quốc bận rộn trong việc xây dựng một mục tiêu mô hình tàu sân bay có hình chữ nhật ở vùng thí nghiệm trên sa mạc Gobi (Hãy kiểm tra trên Google Earth, tọa độ này ở trên trang web liên quan.)


    Thật ra, tên lửa diệt tàu sân bay này của Trung Quốc tương tự như loại ngư lôi được thả từ các máy bay để phá hủy các tàu chiến lớn trên biển vào thời kỳ Chiến Tranh Thế Giới thứ II bắt đầu. Loại ngư lôi này đã được một máy bay hai tầng cánh của nước Anh đã hạ chìm một tàu chiến lớn của Đức Quốc Xã – tàu Bismarck – trong lần tuần tra đầu tiên của chiếc tàu này. Và sau đó Đô Đốc Hải Quân Nhật Bản Yamamoto cũng đã dùng những ngư lôi loại này một cách thành công khi phá hủy hết chiến hạm này đến chiến hạm khác của Hoa Kỳ trong trận thủy chiến Trân Châu Cảng.


    Trong khi việc sản xuất các BAMer của Trung Quốc báo hiệu việc tuyệt chủng của các tàu sân bay Hoa Kỳ và đẩy lùi các tàu chiến của Hạm Đội Thái Bình Dương Hoa Kỳ về các cảng căn cứ ở Hawai. Trung Quốc nhanh chóng đóng các tàu sân bay của chính mình. Thật sự, tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc chắc chắn được hạ thủy ở cảng Đại Liên vào một thời điểm trong năm 2011 và câu chuyện của việc hạ thủy này đã lôi cuốn sự tập trung của giới quân sự.


    Câu chuyện này bắt đầu bằng việc Trung Quốc dùng một công ty ở Hong Kong làm bình phong để mua một tàu sân bay của Ukraine. Chiếc tàu sân bay này tên là Varyag, một tàu sân bay trọng tải 67.500 tấn đã từng là niềm tự hào của hạm đội Xô Viết.


    Tuy nhiên, với sự sụp đổ của Liên Xô, việc xây dựng tàu sân bay Varyag này chưa bao giờ được hoàn tất. Hơn nữa, vỏ của con tàu sân bay này cũng đã bắt đầu bị rỉ sét trong một xưởng đóng tàu Bắc Hải ở Ukraine. Do đó, Trung Quốc sử dụng một công ty Hong Kong có những lãnh đạo công ty là những tướng lãnh quân đội Trung Quốc trước đây làm bình phong để mua con tàu trong một cuộc bán đấu giá với cái giá chỉ là 20 triệu đô la với danh nghĩa thủ đoạn là để làm một sòng bạc nổi ở Macao.


    Biết được thủ đoạn trên của nhà cầm quyền Trung Quốc, Lầu Năm góc Hoa Kỳ đã nhờ đồng minh Thổ Nhĩ Kỳ ngăn chận việc mua bán này vào lúc ban đầu


    Tuy nhiên, vào thời điểm đó, quyền Bộ Trưởng Ngoại Giao, Giang Văn Xương, bay đến thủ đô Ankara của Thổ Nhĩ Kỳ với một khoản viện trợ kinh tế 360 triệu đô la như một khoản tiền hối lộ để giải tỏa sức ép của Lầu Năm Góc, kết quả là chính quyền Thổ Nhĩ Kỳ đã cho phép tàu sân bay được đi qua cảng Bosporos.


    Tất nhiên là khi tàu sân bay Varyag đến Trung Quốc, nó không được kéo đến Macao mà sẽ được đến cảng Đại Liênđể phân tích và phục hồi. Những bức ảnh chụp mới đây cho thấy rằng con tàu đã được đưa vào xưởng cạn và sơn lại màu sơn của Hải quân Trung quốc và boong tàu làm sân bay đã được phủ lại cũng như một cột ăng ten mới đã được lắp đặt. Và chẳng bao lâu nữa, nó sẽ được hạ thủy và đặt tên lại với cái tên mới là Shi Lang.


    Và đây nữa, chúng ta phải đánh giá cao óc khôi hài đen tối của giới quân sự. Trong trường hợp này, Trung Quốc đã đặt tên con tàu sân bay đầu tiên của mình với cái tên Shi Lang, viên Sĩ quan chỉ huy Hạm Đội Manchu đã xâm la(ng Đài Loan vào thế kỷ 17 và sau đó đã xem Đài Loan như là một quận của tỉnh Phúc Kiến. Chắc chắn giới quân sự Trung Quốc biết cách gửi một thông điệp cho thế giới.


    Trong vòng vài năm sắp tới, Trung Quốc sẽ gửi đến một thông điệp to lớn hơn. Đó là việc gửi một hạm đội có ít nhất 5 tàu sân bay đến toàn cầu – và không còn nghi ngờ gì nữa Hạm Đội này sẽ tấn công Hải Quân Hoa Kỳ.


    Con Rồng 007 giữ vai trò “Dấu tàu ngầm”


    Những tấm hình tối qua đã xuất hiện để xác nhận nỗi lo sợ ở Washington rằng Trung Quốc đang xây một căn cứ tàu ngầm năng lượng ngầm trên đảo nhiệt đới. Những nhà lãnh đạo Lầu Năm Góc lo lắng rằng căn cứ bí mật gần Sanya trên đảo Hải Nam của Trung Quốc….có thể đe dọa những quốc gia Châu Á và địa vị thống trị của Mỹ ở khu vực đó. Những tấm hình có được từ tạp chí quân sự Intelligence Review …cho thấy những đường hầm rộng lớn dẫn tới các hang động khổng lồ có khả năng giấu 20 tàu ngầm hạt nhân từ các vệ tinh do thám. —Theo Nhật Báo


    Không có một lực lượng tàu sân bay và Hải Quân áo xanh nào hoàn thành nhiệm vụ mà không có một lực lượng tàu ngầm “hoạt động âm thầm, hoạt động sâu” mạnh mẽ hỗ trợ, và Trung Quốc đang âm thầm thiết lập những thứ sẽ sớm là một hạm đội lớn nhất trên thế giới. Trong thực tế, thế hệ tàu ngầm điện diesel mới nhất quá nhanh nhạy và kín đáo đến nỗi chúng có thể theo dõi tàu Hải Quân Mỹ mà không hoặc rất khó bị phát hiện. Quả thực, sự đối đầu hiện nay là sự nhục nhã của lực lượng Hải Quân Mỹ, vì sau đó, tình hình trở nên phức tạp, khi một tàu ngầm tấn công lớp Song (Tống) loại 039 của Trung Quốc đã liều lĩnh nổi lên mặt nước trong phạm vi ngư lôi của USS Kitty Hawk sau khi rình rập nhóm tàu sân bay này hàng dặm mà không bị phát hiện.


    Các tàu lớp Yuan (Nguyên) loại 041 mới hơn của Trung Quốc hoạt động kín đáo hơn và có khả năng hoạt động hoàn toàn dưới nước trong một khoảng thời gian dài hơn theo một hệ thống “Thúc đẩy độc lập trên không” mới: chúng đe dọa nhiều hơn các tàu thuyền phương Tây ở khu vực phía tây Thái Bình Dương và eo biển quan trọng của Malacca, điểm nén quyết định của con đường chuyên chở dầu tới Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan. Ngoài ra, Để đảm bảo khả năng thực hiện kế hoạch từ xa, Trung Quốc đã thực hiện chế tạo một số tàu ngầm tên lửa Jin Class loại 094, các tàu này được thiết kế để kéo đến bờ biển California và có thể bắn tên lửa từ xa đến tận Savannah, Missouri hoặc Savannah, Georgia.


    Trong thực tế, phải có it nhất một vài chứng cớ nào đó để khẳng định rằng nước Cộng hòa Nhân dân có thể đang diễn tập cho trận chiến đấu quyết liệt cuối cùng ngoài vùng bờ biển California. Thomas McInerney, một Trung tướng Không quân Hoa kỳ về hưu, đã xác nhận rằng Hải quân Trung quốc thực sự đã tiến hành việc phóng thử nghiệm ngoài khơi Los Angeles vào tháng 11 năm 2010 – trong khoảng thời gian trước Hội Nghị Thượng đỉnh G-20. Một McInerney bất bình đã có những lời lẽ sắc bén đại diện cho Lầu Năm Góc: "Chúng ta sẽ có câu trả lời dứt khoát [từ Washington]. Đây không phải là máy bay do nó có nhiều khói phía sau nó …. Đó là một tên lửa được phóng ra từ một tàu ngầm. Các bạn có thể thấy hướng đi của nó rất chính xác, và theo sau nó là một đường đạn rất mượt mà, và điều này có nghĩa là nó đã được định hướng sẵn."


    Trong Khi Lầu Năm Góc phủ nhận nhanh chóng và quyết liệt sự dính líu của Trung Quốc, họ vẫn không thể xác đinh được chiếc máy bay đặc biệt nào đã làm nên sự kiện nguy hiểm này. Nhưng sự thực ở đây chính là, các chuyên gia quân sự đang cân nhắc việc phóng tên lửa từ Los Angeles. Sự tranh cãi sẽ không để lại bất cứ sự nghi ngờ nào rằng việc đầu tư vũ khí chiến lược công kích của Trung Quốc đang được tiến hành nhanh chóng.


    Điều đó đưa chúng ta về lại căn cứ tàu ngầm James Bond – loại đã được đề cập trên đảo Hải Nam. Các tấm hình do Liên Đoàn các Nhà Khoa Học Mỹ tiết lộ các lối vào đường hầm cao 60 feet bị cắt từ phía các ngọn đồi gần biển của hòn đảo, và ở nơi đó, các hang động lớn nhân tạo có thể che giấu hàng tá cho đến toàn bộ số tàu ngầm hạt nhân.


    Có điều chú ý rằng căn cứ 007 mới này cũng có tính năng khử từ công nghệ cao, được sử dụng để che giấu các tàu ngầm khỏi việc bị phát hiện điện từ ở biển khơi; và Trung Quốc rõ ràng muốn rằng các tàu hình chữ U có thể ở lại một mình mà không bị phát hiện. Thực vậy, với một sự việc đã được công khai, năm tàu Trung Quốc – cả quân sự và thương mại – đã cố tình đi qua đi lại nhiều lần trước mũi chiếc tàu của USNS Impeccable khi tàu này đang tuần tra ở vùng hải phận quốc tế cách bờ biển Trung Quốc 75 dặm. Tàu Mỹ đã kéo theo một lực lượng quân đội đến vùng biển này để theo dõi hoạt động của các tàu ngầm đến và rời khỏi đảo Hải Nam; và còn điều nữa, đội tàu nhỏ tấn công của Trung Quốc đã đặt những quả bom nổi trên đường đi của tàu Mỹ. Sự kiện này khiến Impeccable phải ra lệnh “ngừng” khẩn cấp, sau khi có sự việc các thủy thủ Trung Quốc tấn công hệ thống phát hiện tàu ngầm của Impeccable bằng những móc sắt. Hãy nhớ cảnh giác khi mua các sản phẩm của Trung Quốc ở Walmart nhé.


    Tất cả lực lượng quân sự bắt nguồn từ Nền Tảng Nhà Máy Quốc Gia


    Số lượng có chất lượng của riêng mình. —Josef Stalin


    Trong khi việc xét duyệt ngắn gọn của chúng ta về khả năng quân sự đang lớn mạnh của Trung Quốc có thể không để lại nghi ngờ về việc cải thiện khả năng công kích nhanh chóng, ít nhất một số nhà biện hộ của Trung Quốc sẽ nhanh chóng tranh cãi điểm này: trong hầu hết các lĩnh vực về vũ khí, công nghệ của Mỹ vẫn thực sự ưu việt hơn cả.


    Thực sự, trong nhiều trường hợp, các nhà biện hộ này sẽ đúng. Ví dụ, trong một trận không chiến, máy bay chiến đấu F-22 của Mỹ sẽ bắn rơi đối thủ trong một phút ở New York. Vì thế, chiến hạm Hoa kỳ Ronald Reagan và hạm đội của nó gần như chắc chắn gởi các tàu sân bay mới tới kho hàng của Davey Jones trong thời gian ngắn.


    Nhưng, lòng ưu ái với công nghệ ưu việt của Mỹ bỏ lỡ một điểm quan trọng hơn nhiều – nhấn mạnh sự điên rồ của kẻ hám lợi và ủng hộ chế độ bảo vệ nền công nghiệp Trung Quốc, phá hoại các cơ sở sản xuất Mỹ và làm suy yếu nền kinh tế của chúng ta. Điều này được thể hiện rõ nhất từ quan điểm rất sâu sắc của Trung tá Pháo Binh cửa Đức quốc xã, người đã bị bắt giữ ở trận chiến Salerno. Ông đã nói về sự vô vọng của vũ khí Đức khi chống lại một đống trang thiết bị của Mỹ: "Tôi đã ở trên ngọn đồi này và là người chỉ huy một khẩu đội pháo với sáu súng chống xe tăng 88 mm, và Mỹ tiếp tục gửi xe tăng xuống đường. Chúng ta tiếp tục đánh bại chúng. Cuối cùng, chúng ta hết đạn dược, còn Mỹ thì vẫn không hết xe tăng."


    Sự thật được nêu ra ở đây là Mỹ đã không đánh bại được Hitler và Đức quốc xã với với các binh sĩ vô cùng dũng cảm của họ, như họ đã làm với sự áp đảo vô cùng mạnh mẽ về công nghiệp. Trong thực tế, trong hầu hết các lĩnh vực, Đức quốc xã đều đã có các vũ khí công nghệ cao trong các giai đoạn sau này của cuộc chiến tranh. Các xe tăng thiết giáp của Đức, ví dụ, là tốt nhất trên thế giới, các tàu chữ U của Đức là tàu ngầm tốt nhất, Miscmarck là chiến hạm lớn nhất, và trong một số hạng mục, vũ khí của Đức đúng là không có kẻ ngang hàng vì họ có những tên lửa tầm xa duy nhất trên thế giới – tên lửa tuần tra trên biển V1 và tên lửa đạn đạo V2 – và cả triển khai Me-262, máy bay phản lực đầu tiên của thế giới.


    Tuy nhiên, những gì Mỹ đã làm, chính là cơ sở những nhà máy lớn nhất thế giới. Và ngay khi “công xưởng của thế giới” này được chuyển thành nền tảng chiến tranh toàn diện sau Trân Châu Cảng, các nhà máy tự động khổng lồ và hiệu quả cao của Detroit, nhà máy đóng tàu của Maine, nhà máy hóa chất của Ohio, và các nhà máy thép của Pennsylvania đã khuấy đảo với con số siêu việt các xe tăng, máy bay, súng và bom. Kết quả là, lực lượng quân sự đã đánh bại nhanh chóng hai cỗ máy chiến tranh lớn nhất đã từng có trên thế giới.


    Thực vậy, không ai hiểu được tính tất thắng của Mỹ rõ hơn Đô Đốc Yamamoto. Ông đã có hẳn một ngày sau cuộc tấn công đáng kinh ngạc bất ngờ vào Trân Châu Cảng, không phải trong trạng thái hân hoan mà đúng hơn là trong tình trạng trầm cảm và tuyêt vọng. Bởi vì, ông biết rõ rằng một nước Mỹ khổng lồ sẽ phản ứng theo; và với tình trạng công nghiệp Nhật Bản vào thời điểm đó, sẽ không phải là đối thủ của nước Mỹ trung tâm.


    Tuy nhiên, vấn đề quân sự đang phát triển ngày nay của Mỹ, chính là các nhà máy tự động lớn nhất không còn ở Detroit, nhưng ở các thành phố như Thành Đô, Cát Lâm, Nam Kinh, Vu Hồ, các nhà máy đóng tàu nhộn nhịp nhất ở Bột Hải, Đại Liên, Phúc Kiến, và Jiangan; các nhà máy và ống khói tăng sản lượng gấp mười lần trong một năm so với các nhà máy sản xuất thép của Mỹ ở Trùng Khánh, Hà Bắc, Thượng hải và Thiên Tân.


    Và đây là những gì mà cả Lầu Năm Góc và Neville Chamberlains ở Nhà Trắng và Đồi Capital cần hiểu rõ: máy bay chiến đấu J-20 của Trung Quốc không phải là tốt nhất thế giới nếu 1000 chiếc mới địch lại 187 F-22 của chúng ta.


    Tàu ngầm tấn công lới Shang (Thương) của Trung Quốc thực sự không phải là tốt hơn khi đem so sánh với tàu loại chiến hạm Hoa kỳ Los Angeles hay loại tàu Anh Astute nếu chúng có thể choán hết phân nửa Thái Bình Dương.


    Và khi nói đến những tên lửa trên bệ phóng của Trung Quốc và trong các tàu ngầm tên lửa đạn đạo của họ, đích của 100 quả bom hydro nhằm vào Trung Mỹ cần phải chính xác như thế nào trước khi chúng ta sẵn sàng thừa nhận quyền bá chủ của nước Cộng Hòa Nhân Dân qua Nhật bản, Đài Loan, Ấn Độ và Úc?


    Đây là lý do tại sao chúng ta thực sự cần một “Thời điểm Winston Churchill”. Như Churchill từng nói về chiến tranh Thế giới thứ II: "Không bao giờ có cuộc chiến tranh nào trong lịch sử dễ ngăn chặn bằng cách kịp thời hành động hơn cuộc chiến tranh tàn phá những khu vực lớn của địa cầu…….nhưng không ai lắng nghe, và từng người chúng ta đều bị hút vào dòng xoáy khủng khiếp đó."


    Trong thời điểm Churchill mới của chúng ta, chúng ta phải thấy rõ rằng để giành một chiến thắng trong cuộc chiến quân sự truyền thống chống lại một nước Mỹ đã nhượng bộ nhiều khả năng công nghiệp cho Trung Quốc, tất cả những gì Trung Quốc cần làm là phát triển (hoặc mô phỏng) một hệ thống vũ khí đáng tin cậy, và sau đó xây dựng đủ số lượng để áp đảo lực lượng giỏi hơn về công nghệ của chúng ta.


    Thực vậy, Trung Quốc đã trở thành người đi trước mất rồi. Đã đến lúc phải thức giấc trước khi quá muộn. Đã đến lúc tất cả chúng ta phải hiểu nhiều hơn và rõ hơn mối quan hệ mật thiết tồn tại giữa nền sản xuất quốc gia và quyền lực quân sự.

    Người dịch: Minh Đức
  6. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Vì không thấy vanhoanghean lên bài tiếp sau 6 kỳ, Khoằm đã lục lọi tìm kiếm và mang về đây những bản dịch còn thiếu từ AIT360-AIT COMMUNITY để phục vụ các bạn, chúc các bạn không mỏi mắt!

    DEATH BY CHINA

    Peter Navarro
    Chương 9: Chết dưới tay gián điệp TQ: Cách "máy hút bụi Bắc Kinh" cuỗm sợi thừng để treo cổ chú SAM

    “Một tên gián điệp giá trị bằng cả đạo quân hàng vạn tên” (Tôn Tử Binh Pháp)

    Mục tiêu chính của những hành động gián điệp mà Trung Quốc nhắm vào chính phủ Mỹ và nền công nghiệp Mỹ là thu lượm toàn bộ thông tin kỹ thuật và kinh tế, với mục đích kép là làm cho khoa học quân sự Trung Quốc mạnh mẽ hơn và nền kinh tế cạnh tranh hơn.
    (Mối đe dọa gián điệp – Intelligence Threat Handbook)

    Hàng ngày, một mạng lưới hàng ngàn gián điệp chuyên nghiệp và không chuyên của Trung Quốc thu thập các tin tức tình báo ở các văn phòng, nhà máy, trường học từ khắp nước Mỹ đến châu Âu, từ Brazin, Ấn Độ đến Nhật, Hàn Quốc. Mỗi phút, hàng trăm tin tặc Trung Quốc dùng cả ngàn chương trình để tấn công vào tường lửa của các hệ thống thông tin về công nghiệp, tài chính, học thuật, chính trị, quân sự trên khắp thế giới, tìm kiếm các dữ liệu quý giá và âm thầm lấy các thông tin nhạy cảm có thể khai thác được này để phá hủy trong tương lai.

    Tại sao những nguời tham gia trong ủy ban Mỹ - Trung lại gọi Trung Quốc là, (Why do we in America put up with what the U.S China Commission has called), “quốc gia hung hăng nhất thực hiện những hoạt động gián điệp chống lại Mỹ”? Đó là câu hỏi thú vị mà ta cần tự hỏi – liệu ta mỗi ngày sẽ đến Nhà Trắng hay thung lũng Capitol làm việc hay nên mua sắm hàng tuần các sản phẩm Trung Quốc rẻ mạt ở những cửa hiệu Walmart.

    Trong phần đầu, ta sẽ xem xét một cách cẩn thận sự đen tối và thế giới bóng tối của gián điệp Trung Quốc trên đất Mỹ cũng như ở những nơi khác trên thế giới. Ở phần tiếp theo, ta sẽ chuyển sang nhận định về bộ máy điều khiển gián điệp của Trung Quốc, được cho là ngày càng nguy hiểm và khiêu khích hơn, đây là một cuộc chiến ko cân xứng mà họ (Trung Quốc) có thể truy nhập đến mọi máy tính của từng nhà, từng doanh nghiệp, từng chính phủ trên hành tinh này.

    Cuối hai phần này, hy vọng mọi người dân Mỹ - từ phố chính (Main Street) và phố Wall (Wall Street) đến trụ sở của CIA, FBI, Lầu Năm Góc nhận thức được rằng: chúng ta, những kẻ khờ khạo (naivete) tự ràng buộc mình (đính ước-engaging) vào các kiểu kinh doanh và thương mại không điều kiện với một quốc gia đang dùng mọi chiêu thức gián điệp, bằng cả phương pháp cũ và mới, một cách có hệ thống để tước đoạt đi các công nghệ của ta và dọ thám phương cách phòng vệ của ta trước một cái chết có thể dự báo trước.

    TRONG KHI CHÚNG TA SĂN ĐUỔI BIN LADEN, CON RỒNG (TRUNG HOA) ĐÃ TỰ DO PHÁT TRIỂN ĐIÊN CUỒNG

    Bắc Kinh không thiên về phương pháp cổ điển mà các cơ quan tình báo (intelligence service) lớn khác dùng, vốn đề cao việc kiểm soát mật thông qua một số mật vụ cao cấp. Thay vào đó, họ dùng một mạng lưới chân rết rộng lớn các du học sinh, doanh nhân, các phái đoàn Trung Hoa trên đất Mỹ, và cả những người Mỹ gốc Hoa có thể làm gián điệp được. (Theo The Christian Sceince Monitor)

    Trong đôi ủng (vai trò) của mình, với chiêu thức gián điệp truyền thống, chính phủ Trung Quốc và rất nhiều cơ sở công nghiệp hiện hành (state-run industries) đang ráo riết thực hiện chiến lược gián điệp ba răng nanh (mũi nhọn – three-pronged espionage) chống lại nhiều quốc gia trên thế giới - mà những kẻ thù chính của họ là Mỹ, Châu Âu, Nhật được chú tâm nhiều nhất. Chiến lược gián điệp ba mũi nhọn này bao gồm tấn công các học viện học thuật, học viện công nghệ và học viện quốc gia để ăn cắp các thông tin quý giá về tài chính, công nghệ, chính trị và kỹ thuật, đồng thời chuẩn bị các cuộc tấn công phá vỡ và hủy diệt trong cuộc chiến tranh nóng khi có thể.

    Thật ra, trong khi hệ thống tình báo của Hoa Kỳ đang tập trung cho cuộc chiến chống khủng bố, gián điệp Trung Quốc đã được tự do phát triển dữ dội (wild) trên đất Mỹ. Phương tiện truyền bá của họ là một mạng lưới gián điệp “lai tạp” tinh vi, rất khác với chiêu thức gián điệp truyền thống của Xô Viết.

    Ở đỉnh cao cuộc chiến tranh lạnh, cơ quan tình báo Xô Viết (Soviet Union’s KGB) hoạt động dựa vào số nhỏ các gián điệp chuyên nghiệp sống ở nước và hỗ trợ liên tục cho những tên Mỹ phản bội, thực hiện thông qua các vụ hối lộ hoặc tống tiền. Trong khi Trung Quốc không những có các đặc vụ bí mật và người Mỹ biến chất (turned Americans), họ còn dựa vào một mạng lưới không tập trung các gián điệp cấp thấp, đó là số đông cực lớn người dân sắc tộc Trung Hoa.

    Lực lượng nòng cốt các điệp viên không chuyên và những kẻ cung cấp thông tin cho Trung Quốc được chiêu mộ bởi tổ chức như Cục An ninh Tình báo Trung Quốc (the Ministry of State Security China’s KGB) và các nhóm công nghiệp cụ thể. Một số những gián điệp này có thể được chọn từ cộng đồng người Mỹ gốc Hoa. Như được mô tả trong cuốn Mối đe dọa gián điệp (The Intelligence Handbook), họ được kết nạp vào “vòi bạch tuộc” bằng 2 cách: hoặc bằng cách kêu gọi chủ nghĩa dân tộc và sắc tộc Trung Hoa hoặc bằng cách đe dọa cưỡng ép các cá nhân có người thân sống ở Trung Quốc.

    Hơn nữa, các điệp viên Trung Quốc còn được cài vào trong số 750,000 người Trung Hoa được cấp visa vào Mỹ hàng năm. Họ có thể là những nhà báo của hãng tin Xinhua, là những sinh viên ở các trường đại học Mỹ, các doanh nhân, những lao động xuất khẩu tại các tập đoàn và phòng nghiên cứu quốc gia của Hoa Kỳ, hoặc đơn giản chỉ là những khách du lịch. Thật sự, từ số lượng lớn các du khách hợp pháp Trung Hoa đến Mỹ hàng năm kết hợp với cộng đồng rộng lớn người Mỹ gốc Hoa, họ dễ dàng thu nạp các “con bọ” gián điệp tung bay dưới radar FBI và thực hiện điều răn của Mao Trach Đông “bơi cùng với cá”.

    VISA MIỄN PHÍ ĐẾN CÁC “TIỆM BÁNH” MỸ

    “Gián điệp là cuộc chiến không tiếng súng” (Li Fengzhi)

    Trường hợp của Li Fengzhi đáng là một bài học cho ta vì nó mô tả cách điệp viên Trung Quốc đã thâm nhập vào Mỹ dễ dàng như thế nào và mạng lưới chân rết gián điệp Trung Quốc hoạt động sâu ra sao. Li đã làm việc như là một chuyên gia phân tích cho Cục An Ninh (Ministry of State Security) khi anh ta âm thầm vào Mỹ dưới danh một du học sinh sau đại học tại trường đại học Denver năm 2003.

    Theo các cuộc phỏng vấn mà chúng tôi thực hiện được với Li, anh ta từng có một cuộc đời trong sạch, sinh năm 1968, là con trai của một gia đình trí thức ở tỉnh Liaoning. Sau khi tốt nghiệp đại học năm 1990, Li gia nhập cơ quan tình báo địa phương và vài năm sau chuyển lên Cục An Ninh, nơi mà anh ta làm việc cho Bắc Kinh như một mật vụ tại quê nhà. Theo Li, dưới ánh mắt một chàng trai trẻ ngây ngô, anh ta thấy đây là “một công việc tốt và là một sự nghiệp đặc biệt phụng sự cho chính phủ”.

    Khi là phân tích viên cho Cục tình báo Trung Quốc, Li đã giành thời gian thu thập thông tin tình báo ở Đông Âu và Nga trong khi theo học tiến sĩ ngành chính trị quốc tế. Vào năm 2003, anh ta được chọn tới Mỹ. Tuy nhiên, thay vì làm gián điệp chống lại Mỹ, anh ta đã được khai sáng (epiphany).

    Khi càng thấy được thế giới bên ngoài và tự do là như thế nào, Li nói, anh ta “bắt đầu thấy rằng Đảng Cộng Sản Trung Quốc là ác quỷ và đang làm hại cả chính người dân Trung Hoa”. Với trên sức mạnh của sự khai sáng này mà Li đã “cải đạo” và theo Mỹ (Li sought to defect to the US).

    Theo Li, khi anh ta rời bỏ Cục An ninh Tình báo Trung Quốc, họ đã có khoảng 100,000 điệp viên và những người cung cấp tin tức, không kể những kẻ nghiệp dư, và một số lượng lớn những cá nhân làm gián điệp trong các tổ chức chính phủ Trung Quốc. So với 13,000 nhân viên tình báo FBI.

    Cũng theo Li, và đây có lẽ là sự tiết lộ đáng ghê rợn nhất của anh ta, thì phần đông các gián điệp Trung Quốc chính là các phóng viên Trung Hoa, các nhiếp ảnh gia, các nhân viên phi chính chủ, các nhà lãnh đạo người Mỹ gốc hoa, những thương nhân, kỹ sư, học giả. Theo lời Li, trong khi những điệp viên chuyên nghiệp này “có thể không có điều kiện để tiếp cận các thông tin quan trọng, thì họ sẽ tập trung vào việc chiêu dụ những người cung cấp thông tin để lấy bằng được các tin tức tình báo này”.

    Những gì đáng nghi nhận về câu chuyện của Li, ngoài việc anh ta dễ dàng qua mặt chính phủ Mỹ như thế nào, dù bản thân có nền tảng hoạt động tình báo, mà còn là việc anh ta có một cái nhìn chân thực về Trung Quốc ra sao, hơn bất kỳ một công dân Mỹ nào.

    MỘT TỔ ONG THẬT SỰ VÀ CÁC HOẠT ĐỘNG HÚT CHÍCH CỦA CHÚNG

    Vậy chính xác mạng lưới gián điêp Trung Quốc làm những gì và chúng hoạt động ra sao? Trên đấu trường tình báo công nghiệp, mạng lưới này hiển nhiên là sục sạo và thu lượm các công nghệ mới, các bí mật kinh doanh và các phương pháp sản xuất. Trong mặt trận khoa học quân sư, mục tiêu hoạt động của các gián điệp rộng khắp từ việc giành đoạt những hệ thống vũ khí mới đến thu nhặt các thông tin chi tiết về các hoạt động quân sự của Mỹ.

    Trong cả hai lãnh vực công nghiệp lẫn quân sự, dấu hiệu nhận biết về gián điệp Trung Quốc là những “tổ ong” hoạt động bền bỉ của chúng. Từng thập kỷ đi qua, hàng ngàn gián điệp và kẻ thu lượm tin tức, như những con “ong thợ” hút chích (vacuum up) cần mẫn từng mẫu thông tin nhỏ nhất từ các trường đại học Mỹ, các phòng nghiên cứu, các phòng thí nghiệm quốc gia, thung lũng Silicon và từ các cơ quan quốc phòng liên quan.

    Chính sách lạnh lùng tiến bước, âm thầm ngặm nhấm (time-consumming process) chính là tính cách tiêu biểu trong lịch sử của Trung Hoa, và họ kiên định với châm ngôn nổi tiếng của Tôn Tử “một tên gián điệp giá trị bằng cả đạo quân hàng vạn tên”. Đến khi từng mẫu thông tin được bòn rút (rút trích) đầy đủ thì chúng được gửi về cho đất mẹ Trung Hoa và được biên dịch, các thông tin này cung cấp các cho các tổ chức tình báo Trung Quốc và các vùng tự trị một cái nhìn rõ ràng về toàn bộ các công nghệ, quy trình sản xuất hay hệ thống.

    Như Scott Henderson đề cập trong cuốn “Những vị khách đen tối” (The Dark Visistor): “thay vì đặt ra một mục tiêu tìm kiếm thông tin nhất định, họ thu thập bất cứ thông tin gì có thể để khi đặt vào một tình huống cụ thể sẽ hiểu rõ hơn”. Cách thu lượm thông tin kiểu này khá hữu hiệu, phản ánh đúng câu nói nổi tiếng của không ai khác hơn là Geoge Washington, cha đẻ của nước Mỹ. Về lợi ích của việc gián điệp toàn dân (grassroots intelligence gather), ông đã khôn ngoan nhận xét:

    Dù là những thông tin vụt vặt thì chúng cũng có giá trị nhất định trong việc thu thập thông tin của ta, bởi những điều tưởng như hoàn toàn tầm thường, khi được kết hợp lại với các phần khác, có thể cho ra những đúc kết có giá trị.

    Đến nay, mạng lưới gián điệp Trung Quốc đã ăn cắp các kỹ thuật và quy trình sản xuât, từ các hệ thống con của hệ thống phòng hộ tên lửa phá hủy (Aegis guided misile destroyer), hoạt động bên trong của bom neutron, thiết kế các lò phản ứng thủy lực (naval reactor designs) đến kế hoạch phóng tàu con thoi (space shuttle), tên lửa dò tìm mục tiêu Delta IV (tên lửa đạn đạo - Delta IV rocket specs), hệ thống chỉ dẫn ICBM (ICBM-capable guidance systems). Tổ ong các đảng viên Cộng Sản Trung Quốc đã “hút chích” một cách hiệu quả từng chi tiết của các hệ thống vũ khí, từ bom B1-B, các máy bay tự điều khiển (không người lái – unmanned aerial vehicle), hệ thống tàu ngầm (submarine propulsion systems) đến động cơ phản lực (jet engines), hàng không mẫu hạm (aircraft carrier launch system) và thậm chí quy trình vận hành tàu chiến Hoa Kỳ (US warship operations procedures).

    Cuộc chiến không tiếng súng của Trung Quốc chống lại Mỹ, trên cả phương diện danh chính lẫn gián điệp, đều cực kỳ “êm ái” (lax), trong khi các chính trị gia của Mỹ không hề có hành động trả đũa gì và cộng đồng Mỹ cũng không hề hay biết gì.

    Và trên hết, rất nhiều những nhà học thuật Hoa Kỳ và các học viện nghiên cứu đã trở thành những nhà tiên phong ngây thơ cho “phép màu kinh tế Trung Hoa”. Một phần của vấn đề là hiện có những nguồn lợi và các món tiền khổng lồ đang cuộn chảy để hỗ trợ cho mọi nỗ lực nghiên cứu của người Trung Hoa. Điều này làm cho nhiều trường đại học Mỹ miễn cưỡng “ngoặm miếng bánh Trung Hoa để sống”. Thậm chí, phần nổi cộm của vấn đề chính là hàng tỷ đô la học phí thu được từ hơn 125,000 du học sinh Trung Quốc tại Mỹ. Trong số phần đông các sinh viên Trung Hoa ở Mỹ, những sinh viên giỏi nhất, làm việc chăm chỉ nhất và sẽ cống hiến cho nước Mỹ và thế giới, thì cũng đủ trong số họ chịu sự ảnh hưởng của Cộng Sản Trung Quốc để tiếp tục cho một tiến trình thoái hóa trầm trọng (serious upfront vetting process).

    Quan điểm chung mở rộng cánh cửa giáo dục Hoa Kỳ cho bất kỳ người Trung Hoa nào là một trò chơi nguy hiểm. Vì Trung Quốc biết rõ rất nhiều cải cách công nghệ đưa Mỹ lên đỉnh cao được bắt nguồn từ các trung tâm nghiên cứu như CalTech, Havard, MIT và các phòng nghiên cứu quốc gia như Argonne, Lawrence, Berkeley, Los Alamos, Sandia. Thực vậy, các trường học và các phòng nghiên cứu, cũng như các trung phối hợp nghiên cứu và phát triển tại thung lũng Silicon hay các cơ quan quốc phòng như Hughes and Loral đã trở thành cái gọi là “kho mật” (candy store) cho các “ong thợ” gián điệp công nghệ và quân sự của Trung Quốc.

    MỘT ĐIỆP VIÊN HAI MANG (MỘT KẺ BIẾN CHẤT) RẤT ĐÁNG GIÁ - VÀ CÁC BẢN ÁN TÙ
    (One good turn agent deserves another – and life imprisonment)

    “Shriver đã bán rẻ đất nước và nhiều lần tìm kiếm một vị trí trong tổ chức gián điệp của ta để hắn ta có thể cung cấp những tin mật cho Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” (Luật sư Neil Mac Bride, theo Reuters)

    Trong khi sắc dân Trung Hoa hình thành vô số những mạng lưới gián điệp, các điệp viên chuyên nghiệp Trung Quốc có dư thời gian để chiêu dụ những ai không phải là người Trung Quốc trở thành gián điệp, theo cách cũ mà Xô Viết đã làm.

    Chẳng hạn, Ko-Suen Moo, một công dân Hàn Quốc đã bán tự bán mình cho Lockheed Martin và các cơ quan quốc phòng khác. Điệp viên hai mang này đã phương hại một nhà chứa máy bay ở Florida, cố gắng mua toàn bộ bản thiết kế sản xuất của động cơ phản lực có gắn quạt GE, được thiết kế đặc biệt cho máy bay không chiến đệ nhất F16 (dogfighter par excellence F16). May mắn thay, hải quan Mỹ đã khám phá ra vụ việc, nhưng không phải lần nào Hoa Kỳ cũng may mắn như thế.

    Một trường hợp khác ông Kwon Hwan Park, một người Hàn Quốc khác bị Trung Quốc chiêu dụ. Ông này thành công trong việc xuất khẩu hai động cơ máy bay trực thăng Blackhawk cho Trung Quốc thông qua một đại diện Malysia. Tuy nhiên, cơ may không đến hai lần, ông Park bị bắt ở sân bay Dulles trên đường tới Trung Quốc với một vali chứa đầy các thiết bị quân sự.

    Trong số các gián điệp Trung Quốc có vẻ không chuyên như Moo và Park, các điệp viên khác, còn gọi là “điệp viên nằm vùng” đã được cài cắm trên đất Mỹ. Đó là cách mà kỹ sư Boeing Donfan Chung cuỗm các thiết kế tàu con thoi, tên lửa dò tìm mục tiêu Delta IV chuyển về cho Bắc Kinh. Cho đến khi bị bắt, Chung đã tích lũy được 3 triệu đô la và tại nhà hắn, người ta tìm được hơn 300,000 tài liệu kỹ thuật, cùng với các ghi chú cho thấy hắn hi vọng thế nào về việc giúp đỡ cho quê hương mình.

    Trường hợp của Chi Mak khá rắc rối. Hắn bị bắt khi chuyển các kế hoạch tàu ngầm hạt nhân (nuclear submarine propulsion), hệ thống ra lệnh và kiểm soát thủy quân cho Trung Quốc. Vụ án của Mak là bài học đắt giá vì nó minh họa bằng cách nào gián điệp Trung Hoa đều đặn ăn cắp danh sách các công nghệ tiên tiến mà nước họ đang cần. Những tài liệu bị hủy được FBI phục hồi minh chứng rằng Mak đã “tham gia nhiều hội thảo về các chủ đề đặc biệt” và về vi điều khiển. Nỗ lực gián điệp của hắn được kể đến gồm những công nghệ được quan tâm đặc biệt như “ngư lôi, tàu sân bay, trạm không gian vũ trụ (space-launched magnetic levitational platform”.

    Và đây mới là điều đáng sợ nhất của “điệp viên nằm vùng”: cả Mak và Chung đã âm thâm sống ở Mỹ hàng thập kỷ như những công dân mẫu mực. Họ có sứ mệnh phản bội lại đất nước đã cưu mang họ và ăn cắp các công nghệ vũ khí tiên tiến nhất của Mỹ cho kẻ thù Trung Quốc.

    Thật ra, các hình thức gián điệp này là tội mưu phản nghiêm trọng nhất, Mak và Chung lẽ ra phải lãnh án tử hình. Tuy nhiên, hình phạt đó chưa bao giờ được tuyên, và trong hệ thống tư pháp rắc rối của Mỹ, bản án cho các gián điệp Trung Hoa là quá nhẹ nhàng, họ chỉ lãnh án tương ứng 24 năm và 15 năm tù.

    Điều này thật sự gây bối rối cho ta về hầu hết các vụ án gián điệp Trung Hoa trên đất Mỹ: Các quan tòa và hội thẩm đoàn Mỹ dường như không xem vấn đề là nghiêm trọng, họ không nhận thức là ta đang trong một cuộc chiến tranh ngầm. Thật vậy, dần dần, các bản án tù cho các gián điệp Trung Quốc càng lúc càng nhẹ và không có tính chất ngăn chặn bọn họ phản bội lại nước Mỹ. Chẳng hạn, trường hợp Kwon Hwan Park nêu trên, hắn lãnh một bản án nực cười – 32 tháng tù giam cho việc ăn cắp những công nghệ mà có thể đẩy mạng sống của các binh lính Mỹ và nhân dân các nước Nhật, Đài Loan, Hàn Quốc vào vòng nguy hiểm.

    Và ta hãy chú ý: không chỉ những người châu Á như Moo và Park, hay những người Mỹ gốc Hoa như Mak và Chung mới phản bội Hoa Kỳ, bán mình cho Trung Quốc. Vụ việc của Gleen Shriver thì sao?

    Trường hợp này không phải là đại diện tiêu biểu cho những người con vùng Grand Rapids, Michigan, chỉ là mô tả cách bọn Trung Quốc hung hăng có thể chiêu dụ các gián điệp nước ngoài. Shriver là sinh viên Mỹ du học ở Thượng Hải. Hắn rốt cuộc đã có gắng đột nhập vào CIA dưới sự điều khiển và mua chuộc của điệp viên Trung Quốc. Minh họa cho một kẻ phản quốc đồi bại ngày nay như thế nào, nhưng Shriver chỉ phải nhận một “cái đánh nhẹ vào tay”: 4 năm tù giam.


    Người dịch: Thạch Nam
  7. Khoam

    Khoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2011
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    841
    Vì không thấy vanhoanghean lên bài tiếp sau 6 kỳ, Khoằm đã lục lọi tìm kiếm và mang về đây những bản dịch còn thiếu từ AIT360-AIT COMMUNITY để phục vụ các bạn, chúc các bạn không mỏi mắt!

    DEATH BY CHINA

    Peter Navarro
    CHƯƠNG 10 - Cái chết từ Tin tặc Mũ Đỏ: Từ “Hắc Khách”[1] của Thành Đô đến những chip điện tử Mãn Châu

    Gián điệp hệ thống mạng là một vấn nạn chung của cả nhân loại. Các nước không còn phải chi nhiều tỷ đô-la để xây dựng những vệ tinh phủ sóng rộng toàn cầu để theo đuổi chương trình thu thập thông tin tình báo hiện đại khi mà họ chỉ cần thực hiện mục đích đó qua mạng Internet. - Bóng đêm trong đám mây

    Trong khi mạng lưới ăn cắp thông tin cá nhân của Trung quốc đang “bòn rút” một cách không thương tiếc tất cả những gì được cho là bí mật mà chúng có thể lấy từ những giảng đường đại học Mỹ, những công ty, các phòng thí nghiệm, văn phòng chính phủ mà các trinh thám của họ có thể thâm nhập vào, sự phát triển của những kẻ tin tặc một cách đầy tranh cải đã đặt ra một sự đe dọa ngang tài ngang thậm chí còn vượt trội hơn.

    Ngày nay, những đội ngũ tin tặc nguy hiểm của Trung Quốc đã thâm nhập vào NASA, Lầu Năm góc và Ngân hàng thế giới; đã tấn công Cơ quan Thương mại Mỹ chuyên trách về Công nghiệp và vì lý do bảo mật quá cao chúng đã phải phá toàn bộ dử liệu của hàng trăm máy tính, xóa sạch ổ cứng của dự án Chiến đấu cơ và dội bom F-35 của hãng Lockheed Martin và dội bom trải thảm ảo vào hệ thống Điểu khiển Không Lưu của Không lực Hoa Kỳ. Chúng cũng đã tấn công vào máy tính của Nghị sĩ có tư tưởng cải cách cũng như của Ủy ban Đối ngoại Hạ viện.

    Vào thời điểm vận động tranh cử tổng thống Mỹ năm 2008, đội ngũ Tin Tặc Mũ Đỏ của Trung Quốc thậm chí còn xâm nhập vào máy chủ thư điện tử của chiến dịch vận động tranh cử Obama và McCain cũng như vào cả Tòa Bạch Ốc của Tổng thống Bush. Và cả một trong những tình huống mà nghi thức ngoại giao được cho là rất an toàn[2] các máy tính xách tay của Bộ Trưởng Thương Mại và một số nhân viên đã bị đánh cắp và bị cài những phần mềm gián điệp trong một cuôc họp về Thương mại tại Bắc Kinh.

    Hơn thế nữa, khi mà đội ngũ tin tặc truyền thống dựa chủ yếu vào “Bẫy Hũ Mật Ngọt”[3], một điệp viên nhị trùng kiểu Mara Hari[4] tìm kiếm những bí mật trong những lúc thủ thỉ trên giường hoặc là một món quà mỹ nhân qua đêm để kiếm được ưu thế trong một vị trí thỏa hiệp nào đó. Những chuyên viên gián điệp mạng ảo của Trung Quốc đang sử dụng một số “ Hũ mật” kỹ thuật số để ăn cắp dử liệu từ các máy tính. Thật vậy, hơn cả việc cho gái mại dâm vào phòng ngủ và đánh cắp số liệu ngay từ phòng khách sạn ở Thượng Hải, các gián điệp Trung quốc hiện nay tặng những thẻ nhớ có chứa mã virus ẩn và thậm chí cả việc dùng máy chụp hình kỹ thuật số làm quà. Theo Cục Mật vụ Anh MI5 khi kết nối vào các máy tính của nạn nhân, những Hũ mật kỹ thuật số tàn độc này cho phép những kẻ tấn công mạng chiếm quyền điều khiển.

    Trong thực tế, theo một Chuyên gia chuyên về tin tặc Trung Quốc và cũng là tác giả quyển sách Vị khách của màn đêm, Scott Henderson, việc trở thành Tin tặc ở Trung Quốc được ví như ngôi sao nhạc rock. Nó thậm chí còn là một nghề mà trong báo cáo gần đây cho biết khoảng chừng một phần ba trẻ em Trung Quốc mơ ước.

    Giống như máy nhân bản trực tuyến của mạng gián điệp phân bố của Trung Quốc, một lượng lớn nòng cốt dân nghiệp dư đại đa số các phần việc khó khăn trong một phần của nổ lực chiến tranh mạng đại trà. Hằng ngày, hàng ngàn người được gọi là “hacktivist”[5] liên tục dò tìm, phá hoại văn hóa, và ăn cắp từ các học viện của Phương Tây cũng như là các đối thủ ở Á Châu như Nhật Bản và Ấn Độ.

    Khi quan tâm đến sự lớn mạnh của hệ thống chiến tranh mạng của Trung Quốc, trước nhất cần nên nhận dạng mục tiêu chính của các bọn gián điệp mạng. Việc tấn công đơn giản nhất là làm gián đoạn hoạt động của các hệ thống các nước Phương Tây bằng việc phá hoại các website hoặc làm cho quá tải các server với dịch vụ tấn công “từ chối dịch vụ”[6].

    Một mục tiêu thứ hai rõ ràng là đánh cắp thông tin có giá trị: số thẻ tín dụng và chứng minh thư ở mức độ cá nhân; công nghệ, tài liệu đấu thầu, tài chính của công ty, và buôn bán các bí mật ở mức độ công nghiệp; và các hệ thống vũ khí ở cấp độ quân sự.

    Vẫn còn đó mục tiêu thứ ba trong cuộc chiến trên mạng là việc ăn cắp số liệu bằng phương thức mà gây ra tổn thất nặng nề cho khách hàng sử dụng hệ thống. Chẳng hạn như, bằng việc thỏa hiệp hệ thống mua bán cổ phiếu hoặc trái phiếu, bọn Tin tặc Mũ đỏ Trung quốc có thể làm gián đoạn việc mua bán, thao túng các giao dịch hoặc bóp méo số liệu báo cáo và do đó kích động làm náo loạn thị trường tài chính.

    Cuối cùng bọn tin tặc có thể ảnh hưởng thế giới thực bằng việc nắm quyền kiểm soát hệ thống quản lý tài sản. Chẳng hạn như, một nhóm cyberspatriot[7] có thể làm ngưng trệ lưới điện quốc gia của New England nằm trừng phạt Mỹ liên quan đến những động thái chào đón Đức Đạt Lai Lạt ma khi đến thăm Tòa Bạch Ốc hoặc liên quan đến việc buôn bán vũ khí cho Đài Loan.

    Những vị khách Bóng đêm đến từ Bắc Kinh dưới quốc kỳ

    Câu hỏi: Trong tình huống nào thì chúng ta tiến hành tấn công mạng?

    Trả lời: Nếu có một vấn đề mà nó ảnh hưởng đến chúng ta trên bình diện quốc tế thì chúng ta sẽ tập hợp lực lượng để tiến hành tấn công. - Trích Hội thảo của Nhóm Hacker Trung Quốc

    Tất cá các hoạt động chính của các nhóm Tin tặc Mũ Đỏ China có điểm tương đồng là họ tiến hành độc lập và dưới sự giám sát lỏng lẻo của Đảng Cộng Sản China. Dĩ nhiên là Đảng Công sản duy trì một khoảng cách một cách thích hợp vì thế họ luôn luôn đưa ra một sự phủ nhận hợp lý cho những việc gây nên sự phản ứng mạnh mẽ của công chúng- đó là vụ tấn công trơ trẽn, táo bạo vào Lầu Năm Góc, tấn công gây cản trở lớn trên đường truyển Internet trong vòng 18 phút, vụ tấn công vào mã nguồn của Google và còn nhiều vụ khác nữa.

    Nhưng không được mắc sai lầm về điều này. Cái được gọi là dân quân của “trường phái tin tặc” không thể tồn tại nếu không có bàn tay của Bắc Kinh. Theo Mulvenon thuộc Trung tâm Nghiên cứu và Phân tích Tình báo có giải thích, “ Các nhóm tấn công mạng trẻ tuổi này đều được bao che với điều kiện là họ không được tổ chức các cuộc tấn công vào mạng nội bộ của Trung Quốc. Họ là những thằng ngốc hữu dụng cho chế độ Bắc Kinh.

    “Những thằng ngốc hữu dụng”, thực sự là vậy. Trong khi tại Los Angeles có các băng nhóm bị tước quyền công dân (bỉ ổi) tên là “Crips” và “Bloods”, thì nhóm theo trường phái tấn công mạng cua Trung Quốc đã tổ chức thành hàng ngàn nhóm nhỏ với tên gọi như là “Green Army Corps”, “the Crab Group”, và thậm chí toàn phụ nữ tập hợp lại như “Six Golden Flowers”. Họ làm việc chung với nhau để cải thiện kỹ năng, chia sẻ công cụ, và kỹ thuật và sỉ nhục tinh thần dân tộc của nhau. Kết hợp lại, những băng găng tơ mạng[8] này hình thành một một liên minh tư tưởng một cách không rõ ràng với một trên gọi khá màu mè là “Honkers”

    Tại Trung Quốc có hàng trăm “trường đào tạo tin tặc” để dạy về ma thuật cho những vị phù thủy trẻ tuổi[9]. Hàng loạt các quảng cáo về đào tạo nghề gián điệp mạng và các công cụ có thể tìm thấy trong những nơi công cộng, và theo như Wang Xianbing của hackerbase.com, họ dạy cho học sinh cách thức tấn công những máy tính không được bảo vệ và ăn cắp thông tin cá nhân. Trong khi đó Chính quyền Trung ương Trung Quốc cho phép các nhóm như là Hiệp hội Tin tắc Trung Quốc hoạt động công khai và thậm chí duy trì văn phòng làm việc trong khi đang trấn lột những người ngoại quốc cho đến khi nào họ không còn tấn công vào các trang hoặc các phần mềm trong nước.

    Nhằm làm cho mọi người hoài nghi về hoạt động của hacktivist nằm dưới sự bảo trợ của Chính phủ trung ương, Trung quốc xem mình là nước có hệ thống Internet được kiểm soát và giám sát chặt chẻ nhất trên thế giới. Thật rõ ràng là điên rồ nếu có ý kiến cho rằng một kẻ tấn công mạng tinh nghịch nào đó có thể tồn tại trong thời gian nào đó ở Trung quốc mà có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của Bắc Kinh.

    Trên thực tế, khi có nhóm tấn công mạng vi phạm luật bất thành văn to rất quan trọng của Trung Quốc, đừng bao giờ tấn công hệ thống của Chính phủ, chắc chắn rằng sự trừng phạt đến ngay tức khắc. Chẳng hạn như một vài thành viên trong một nhóm Tin tặc khai thác một lỗ hỏng trong phần mềm của hệ thống kiểm duyệt của Trung Quốc có tên là Green Dam, một công cụ quan trọng được Trung Quốc sử dụng để theo dõi hành động của người sử dụng mạng Internet Trung Quốc, những người tấn công mạng đã bị bắt ngay lập tức. Theo tờ China Daily, một Tin tặc tên là So đã thay thế hình ảnh của một quan chức trên website của chính phủ bằng hình một cô gái mặc bikini. Tên chơi khăm trên mạng này đã được xử nhẹ theo chuẩn mực của Trung Quốc, đó là chỉ môt năm rưỡi tù.

    Tất nhiên, chính những loại bắt bớ thường xuyên này đã khiến cho đội ngũ Tin tặc mũ đỏ tập trung vào chính phủ và cơ quan nước ngoài. Và những nhóm này luôn luôn có thể tập trung lại một cách nhanh chóng vào chủ nghĩa dân tộc điên cuồng với chỉ một cái nháy mắt và gật đầu từ lãnh đạo Đa?ng Cộng sản.

    Đây chỉ là một trường hợp bẽ mặt nhỏ: Khi Thủ tướng Nhật Junichiro Koizumi thăm đền tưởng niệm chiến tranh Yasukuni – nơi mà những người theo chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc xem là đền của tội ác chiến tranh – những tin tặc Trung Quốc đã thay đổi bộ mặt của website của ngôi đền Shinto với dòng chữ, “cô gái đang đái trên toilet Yasukuni.” Honkers Union sau đó tiếp tục tấn công dồn dập vào hang chục website của chính phủ Nhật, kể cả Sở Cứu hỏa và Thiên tai và Cục Phòng vệ. Bây giờ, bạn có thể tưởng tượng được sự phản ứng của chính phủ Trung Quốc nếu những Tin tặc Nhật làm những việc tương tự đối với website Trung Quốc về Thế vận hội Olympic hoặc Bộ Quốc phòng Trung Quốc. Và không chỉ Nhật Bản phải chịu sự quấy phá định kì của những người đầu tàu theo chủ nghĩa dân tộc của Trung Quốc. Khi liên hoan phim hàng năm Melbourne ở Úc dám chiếu một đoạn phim tài liệu về lãnh đạo Duy Ngô Nhĩ của Trung Quốc, những kẻ hacker Trung Quốc đã phá hỏng hệ thống bán vé trên mạng.


    Giới tin tặc hàng đầu ở Bắc Kinh tấn công cả Vua công nghệ Google

    Nếu như Google, với tất cả nguồn lực và chuyên môn tin học của họ, đang lo lắng bảo vệ tài sản mã nguồn quí giá trước sự xâm nhập của các gián điệp tin học thì các công ty Fortune 500 khác liệu có đủ tự tin để bảo vệ thông tin của mình không? - The Christian Science Monitor

    Để thấy rõ tâm địa xảo quyệt của giới tin tặc Trung Quốc, ta nên tìm hiểu qua cách thức hoạt động của nhóm tin tặc “Operation Aurora”. Chúng từng thực hiện các đợt tấn công có hệ thống vào một trong những công ty tin học có mức độ kỹ thuật phức tạp nhất thế giới – Google, cùng với hơn 200 công ty khác của Mỹ, từ Adobe, Dow Chemical, DuPont cho đến Morgan Stanley, Northrup Grumman. Theo công ty an ninh mạng iDefense, các đợt xâm nhập được thực hiện từ một nhóm hoặc trực thuộc hoặc được sự ủy quyền của nhà nước Trung Quốc.

    Ở Operation Aurora, các tin tặc thiết lập các đợt tấn công tin học hết sức phức tạp. Đầu tiên, chúng tìm cách làm quen và giúp đỡ các nhân viên của công ty mục tiêu thông qua các mạng xã hội như Facebook, Twitter, hay LinkedIn. Sau một số lần chat, các điệp viên tin học Trung Quốc sẽ tìm cách dụ số nhân viên này vào các trang chia xẻ hình ảnh mà thực ra là bình phong của một tệp cài đặt phần mềm gián điệp của Trung Quốc. Khi đã sa bẫy, máy tính của các nhân viên này sẽ bị nhiễm một loại vi rút vốn thực hiện việc lấy và chuyển tiếp tên và mật khẩu sử dụng cho các tin tặc. Sau đó chúng sẽ sử dụng các thông tin này để thâm nhập vào kho dữ liệu to lớn của các công ty – kể cả nguồn mã giá trị của Google.

    Không chỉ lấy trộm mã nguồn, theo đúng bản chất toàn trị của nhà nước Trung Quốc, bọn tin tặc còn xâm nhập vào tài khoản thư điện tử của các nhà hoạt động nhân quyền.

    Ta có thể dự đoán được là chính phủ Trung Quốc sẽ phủ nhận mọi dính liếu. Tuy nhiên, lần theo địa chỉ IP ta có thể dễ dàng biết được thủ phạm thực hiện là từ một trường đại học có mối quan hệ với quân đội Trung Quốc. Sự việc này còn đáng chê trách hơn vì có sự đồng lõa của Chính phủ Trung Quốc, mạng WikiLeads đã đưa ra các chứng minh cho thấy “các đợt tấn công vào Google được đạo diễn bởi một lãnh đạo cao cấp đã từng gõ tên mình lên Google và tìm thấy các bài chỉ trích chính cá nhân ông ta”.

    Khuôn mẫu của sự thô bạo

    Ngoài Operation Aurora còn rất nhiều trường hợp khác những kẻ tấn công mạng người Trung Quốc đã gây ra hậu quả nghiêm trọng. Điển hình như trường hợp gây chấn động của Night Dragon. Đợt tấn công đã nhắm vào các công ty năng lượng lớn ở châu Âu nhưng được phát hiện và ngăn chặn nhờ công ty an ninh mạng McAfee.

    Gọi là gây chấn động vì đây không phải như một đợt tấn công thông thường nhằm ăn cắp thẻ tín dụng hoặc phá phách cho vui. Chúng đã hoạch định và tiến hành một cách bài bản nhằm kiểm soát các máy tính và hộp thư điện tử của các lãnh đạo cao cấp mà đích cuối cùng là các tái liệu nội bộ về các hoạt động, thông tin tài chính và đấu thầu.

    Tại sao chính phủ Trung Quốc muốn có những thông tin này? Vì chúng rất có giá trị đối với các công ty nhà nước vốn đang cạnh tranh với các đối thủ ngoại quốc trong lĩnh vực năng lượng trên phạm vi toàn cầu.

    Hiểu được mục tiêu chiến lược của Night Dragon tức là hiểu được việc Trung Quốc thật sự đang tiến hành một cuộc chiến kinh tế toàn cầu. Thật ra, hiện nay không tháng nào là không xảy ra nạn lấy trộm dữ liệu qui mô lớn từ Mỹ, Nhật, Đài Loan hay châu Âu được thực hiện từ Trung Quốc.

    Chúng ta chỉ có thể hình dung được bao nhiêu kế hoạch xâm nhập mạng đã thực hiện nhưng không bị phát hiện và mức độ thiệt hại mà các nền kinh tế phương tây cũng như một số nước châu Á phải gánh chịu. Tuy nhiên, thật khó hiểu tại sao chính phủ các nước nạn nhân như Mỹ, châu Âu, Nhật, Ấn, …, lại không có những phản ứng đủ mạnh đối với cuộc chiến tin học vốn gây ra từ Trung Quốc này.

    Tạo chuyển luồng chui (không tặc mạng) trên mạng toàn cầu

    Trong thời gian 18 phút vào tháng 4, một công ty viễn thông thuộc sở hữu của nhà nước Trung Quốc đã tạo chuyển luồng chui 15% lưu lượng thông tin trên mạng internet trên toàn thế giới, bao gồm các dữ liệu từ quân đội đến các tổ chức dân sự của Mỹ và đồng minh. Việc tái phân luồng với qui mô lớn đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông chính thống do cách thức thực hiện phải thực sự là từ những tay chuyên nghiệp về an ninh mạng. - Tạp chí National Defense

    Trong khi đó, một công cụ khác sẵn có trong tay các đội quân tin tặc đỏ của Trung Quốc vốn được gọi là “Không tặc tuyến”. Sử dụng kỹ thuật này, Trung Quốc đã trơ trẽn cho thế giới thấy họ có khả năng chiếm quyền kiểm soát một tỉ lệ lớn các phân luồng trên mạng internet toàn cầu.

    Kỹ thuật không tặc tuyến cũng cho thấy sự tiếp tay của các công ty nhà nước trong các chiến dịch chiến tranh mạng của Bắc Kinh. Chẳng hạn, bằng cách cấu hình các bộ điều tuyến internet nội địa nhằm tạo quảng cáo sai cho một thao tác tắt của một kênh internet tiềm năng, công ty quốc doanh China Telecom đã lừa được một lượng dữ liệu khổng lồ bên ngoài Trung Quốc chuyển luồng đi qua mạng của họ. Dĩ nhiên, sau đợt tạo chuyển luồng chui bỉ ổi này, chính phủ Trung Quốc như thường lệ vẫn chối bay chối biến.

    Cấp cứu DNS theo kiểu không tặc mạng Trung Quốc

    Nếu bạn ở ngoài Trung Quốc và tình cờ truy vấn tên gốc một máy chủ ở Trung Quốc, truy vấn của bạn sẽ buộc phải qua một bức siêu tường lửa, nghĩa là bạn sẽ bị kiểm duyệt như một công dân Trung Quốc vậy. - Earl Zmijewski

    Với câu nói trên, ông Zmijewski đang nói về vấn đề gì? Đó là vấn đề được gọi là thuật xử lý DNS, và cũng có nghĩa là Trung Quốc đang kiểm duyệt cả người sử dụng internet bên ngoài bức siêu tường lửa của họ.

    DNS là chữ viết tắt của “Domain Name Services – Dịch vụ tên miền”, chính các bảng ghi DNS này đóng vai trò như một danh bạ điện thoại trên internet. Thuật xử lý DNS diễn ra khi dữ liệu DNS không đầy đủ được sử dụng để ngăn chặn người dùng internet ở các khu vực khác trên thế giới truy cập đến các trang web mà chính phủ Trung Quốc cho là không thân thiện.

    Để hiểu được thuật xử lý DNS nhằm kiểm duyệt cả người dùng ngoài biên giới Trung Quốc, giả sử bạn đang là một người dùng Facebook ở một quốc gia chẳng hạn như Mỹ hoặc Chi Lê. Vào một thời điểm nào đó, bạn muốn truy cập vào Facebook nhưng không được nên bạn cho rằng đang bị nghẽn mạng, và tính sẽ thử lại sau. Đây có thể là chuyện thật sự đang diễn ra: truy vấn của bạn sẽ bị chuyển đến một máy chủ ở Trung Quốc vốn tự xưng như một bản sao của máy chủ có DNS gốc đặt tại Thụy Điển. Dĩ nhiên vấn đề là cái máy chủ ở Trung Quốc này chỉ là bản sao những gì trên internet mà giới lãnh đạo ở Bắc Kinh muốn cho bên ngoài tiếp cận đến mà thôi – đương nhiên là không có Facebook trong đó.

    Thuật xử lý DNS nói trên cho thấy Trung Quốc có thể kiểm duyệt internet ra cả bên ngoài biên giới của họ; và tình trạng sẽ chỉ tồi tệ hơn khi Trung Quốc cố đòi thêm quyền quản trị mạng internet toàn cầu.

    Đây không phải là chuyện nhỏ. Do tính toàn cầu của mạng internet, một ngày nào đó hoàn toàn có khả năng các yêu cầu về địa chỉ internet của bạn sẽ được chuyển sang Trung Quốc. Thật ra, hàng năm có hơn một nửa mạng internet toàn cầu truy vấn đến các máy chủ DNS ở Trung Quốc. Một khả năng có thể xảy ra là việc trang web bạn cần truy cập sẽ được báo là “không tìm thấy” vì sự kiểm duyệt của chính phủ Trung Quốc chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống. Đó là do thay vì không ngừng mở cửa Internet như Trung Quốc vẫn luôn tuyên bố, danh sách các trang web bị kiểm duyệt thực tế luôn kéo dài không giới hạn.

    Như một ghi nhận cuối về các mối nguy hiểm của thuật xử lý DNS của Trung Quốc, nó đã được chủ động sử dụng liên quan đến các cuộc biểu tình chống chính phủ theo sau các chuyển biến tại Ai Cập. Thật vậy, trong thời gian diễn ra các bất ổn xã hội ở Ai Cập, thuật xử lý DNS cùng các kỹ thuật khác được sử dụng để chặn trang mạng xã hội kinh doanh LinkedIn cũng như các tìm kiếm và các trang web có chứa các từ khóa “Egypt”, “Jasmine”, và tên của Đại sứ Mỹ tại Trung Quốc – “Huntsman”.

    Một chút hài hước, chúng ta thiết tha đề nghị giới cảnh sát mạng Trung Quốc hãy đổi tên danh sách đen các trang web bị chặn thành là danh sách trắng vì số lượng bị chặn đến lúc nào đó sẽ nhiều số lượng được truy cập!

    Nghiệp Chướng Xấu Đang Tấn Công Công nghệ Thông tin Đức Đại Lai Lạt Ma?

    Sau 10 tháng điều tra về gián điệp tin học, các nhà nghiên cứu đã tìm thấy 1.295 máy tính ở 103 quốc gia có các phần mềm đánh cắp dữ liệu từ các mục tiêu quan trọng như đức Đại Lai Lạt Ma và các cơ quan chính phủ trên toàn thế giới. Các cuộc tấn công tin học có dấu vết từ các máy tính đặt tại Trung Quốc.
    HotHardware.com

    Bên cạnh việc đánh cắp các hệ thống vũ khí từ Lầu Năm Góc và các bí mật công nghiệp và quân sự từ các công ty như DuPont, Northrop Grumman, và Google, các lữ đoàn Tin Tặc Mũ Đỏ của Trung Quốc có thể được huy động để nghiền nát các luồng tư tưởng bất đồng chính kiến bên trong hoặc bên ngoài lãnh thổ Trung Quốc. Hãy xem xét lại những gì đã xảy ra đối với các máy tính của lãnh tụ lưu vong Đại Lai Lạt Ma và những người ủng hộ ông ta trong phong trào chống đối ở Tây Tạng (Tân Cương). Các e-mail “lừa đảo ” được gửi tới cả chính phủ lưu vong Tibet ở Dharamsala, Ấn Độ và cả các văn phòng tại London và New York. Các tin nhắn từ địa chỉ tin cậy đã khiến người nhận không ngần ngại mở các tài liệu bị nhiễm virus Trojan có tên là “Gh0st Rat”.

    Khi được kích hoạt, “Gh0st Rat” chiếm quyền điều khiển hệ điều hành Windows của người sử dụng, tự nhân bản sang các máy tính khác và bắt đầu tìm kiếm hệ thống tài liệu và sau đó chuyển các tài liệu tới các máy chủ ở tỉnh Sichuan thuộc Trung Quốc. Trong một số trường hợp, các phần mềm gián điệp còn ghi nhận tất cả thông tin gõ lên bàn phím và thậm chí trưng dụng các webcam và microphone để lưu giữ và chuyển nội dung các cuộc nói chuyện trong phòng đặt máy tính nhiễm virus.

    Virus “Ghost Rat” nói trên còn tấn công các máy tính bị lây nhiễm đặt tại các cơ quan chính phủ và đại sứ quán của Hàn Quốc, Ấn Độ, Đức và khoảng 100 quốc gia khác; các chuyên gia phân tích các cuộc tấn công CNTT và làm việc bí mật phía sau các diễn đàn về tấn công tin học của Trung Quốc có thể lần theo dấu vết tới Chendu và thậm chí đến tận từng cá nhân ở Đại học Khoa học và Công nghệ Thông Tin. Tất nhiên, chính phủ Trung Quốc không hề có bất cứ hành động nào để ngăn chặn các cuộc tấn công tin học, hay ít ra cũng điểm mặt các thủ phạm. Bắc Kinh cũng không có các phản ứng ngoại trừ việc lên tiếng phủ nhận như thường thấy.

    Một lần nữa, chúng ta phải đặt câu hỏi: chẳng lẽ các chính phủ của các quốc gia như Mỹ, Ấn Độ, và Nhật Bản lại hỗ trợ cho các hoạt động chiến tranh tin học trắng trợn như vậy?

    Ứng Viên Mãn Châu Có Gắn Chíp Trên Vai

    Tin tặc ở Trung Quốc … đã thâm nhập sâu vào hệ thống thông tin của các công ty và các cơ quan chính phủ Mỹ, đánh cắp các thông tin quan trọng từ các nhà quản trị Mỹ trước các cuộc họp của họ ở Trung Quốc, và trong một số trường hợp, thâm nhập vào các nhà máy điện ở Mỹ, có thể đã gây nên hai sự cố mất điện trên diện rộng xảy ra gần đây tại Florida và khu vực Đông Bắc. The National Journal

    Hãy cân nhắc kịch bản sau: một kỹ sư Trung Quốc thiết kế một “cửa sau” điều khiển từ xa vào hệ thống điều khiển máy tính, hoặc một “công tắc chết người” không thể phát hiện dễ dàng vào chíp máy tính phức tạp được đặt hàng. Sau đó, các chíp “Mãn Châu” và “cửa sau” được gắn với nhau được Trung Quốc bí mật xuất sang Mỹ, nơi mà chúng trở thành một bộ phận trong các hệ thống khổng lồ đang được vận hành bình thường.

    Trong lúc đó, như trong bộ phim Ứng Viên Mãn Châu[10], các thiết bị Mãn Châu đó chờ đợi các tín hiệu có thể cho phép Bắc Kinh đóng mở hoặc điều khiển các hệ thống quan trọng như mạng lưới điện lực, hệ thống đường ngầm đô thị, hoặc hệ thống theo dõi GPS.

    Đừng nghĩ rằng trên đây chỉ là khoa học viễn tưởng, bởi vì việc gắn các thiết bị Manchurian rất dễ dàng – đặc biệt là tại một đất nước được coi là công xưởng của cả thế giới. Việc gắn các con bọ điện tử vào máy tính cũng dễ dàng bởi lẽ các chương trình phần mềm hiện đại có tới hàng triệu đoạn mã hóa. Gắn các thiết bị Manchurian vào vi mạch của máy tính, điện thoại và iPods – kể cả các hệ thống an ninh – cũng dễ dàng không kém vậy bởi lẽ các vi mạch có thể bao gồm hàng trăm triệu cổng logic có thể giấu việc đánh cắp thông số.
    Bây giờ, nếu bạn nghi ngờ rằng những sự việc trên trên thực tế có thể không bị phát hiện, chúng tôi sẽ cho bạn biết một số thông tin. Các kỹ sư phần mềm và các nhà thiết kế vi mạch giấu những thứ trong công việc của họ trong suốt thời gian làm việc chỉ để bày tỏ sự phản đối. Một thí dụ truyền thống là con chim cắt mà ai đó đã tạo ra và nó xuất hiện mỗi khi một chuỗi các hành động được thực hiện trong phần mềm Adobe Photoshop. Thậm chí, nhân vật chính của quyển sách Where’s Waldo? được một tay kỹ sư tinh nghịch đưa vàovới kích thước chỉ bằng 30 micro mét vào bộ vi xử lý.

    Nhìn rộng hơn, việc phát hiện các đánh cắp Mãn Châu như vậy trong mã nguồn hoặc chíp máy tính nói chung không phải là một phần trong quy trình bảo đảm chất lượng được sử dụng để kiểm tra các phụ kiện từ Trung Quốc. Tất cả những gì các nhân viên kiểm tra chất lượng thực hiện – thậm chí đối với các nhân viên kiểm tra chất lượng hàng hóa quân sự - là bảo đảm các máy móc, thiết bị sẽ vận hành như thiết kế kỹ thuật sau khi lấy ra khỏi khỏi bao bì. Theo lời giải thích của Ruby Lee, giáo sư ngành kỹ thuật điện của Đại học Princeton “không thể biết được những điều vô hạn có thể xảy ra mà không được đề cập tới”.

    Việc các tin tặc Trung Quốc có đủ khả năng cài các chíp Mãn Châu là thực sự đáng lo ngại, bởi lẽ ngày nay, phần lớn máy tính của các hãng Hewlett-Packard, Dell và Apple được sản xuất tại Trung Quốc – thực tế, hầu hết được lắp ráp tại cùng trong một nhà máy khổng lồ tại Shenzhen. Hơn thế nữa, Trung Quốc là nguồn chính mà mà bạn tải xuống hệ điều hành Windows hoặc Mac, cùng với các chương trình phần mềm ứng dụng khác.

    Một lần nữa, chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng đó không phải là khả năng tưởng tượng bí ẩn hoặc lý thuyết gián điệp từ xa nào đó. Trong thực tế, chính nước Mỹ đã đi tiên phong trong việc sử dụng chíp Manchurian nhiều năm về trước trong thời gian Chiến Tranh Lạnh với Liên Xô. Và đây là một ví dụ lịch sử.

    Theo website của CIA, Tổng thống Reagan đã thông báo riêng cho CIA về một điệp viên hai mang quan trọng của KGB được biết dưới bí danh “Farewell”, người đã tiết lộ thông tin về cách mà Liên Xô có được các công nghệ quan trọng của phương Tây. Thay vì bịt lại chỗ rò rỉ một cách đơn giản, cố vấn chính sách Gus Weiss đã nghĩ ra một phương thức khôn ngoan, đó là cài chíp máy tính được thiết kế riêng biệt vào thiết bị quân sự của Liên Xô.

    Việc những con chíp máy tính được thiết kế riêng biệt có thể gây thiệt hại nghiêm trọng được minh chứng bởi vụ nổ không có tác nhân hạt nhân lớn nhất trong lịch sử. Sự cố xảy ra vào năm 1982 khi một đoạn ống ở vùng xa xôi của tuyến đường ống quan trọng dẫn dầu xuyên Siberi của Liên Xô bị nổ tung. Nguyên nhân của vụ nổ được xác định, đó là phần mềm kiểm soát đường ống mà tình báo CIA đã phá hỏng và sau đó cố tình để Liên Xô đánh cắp từ một công ty Canada.

    Rõ ràng, vụ nổ đường ống xuyên Siberi do CIA sắp đặt là hậu quả nhãn tiền của “nghệ thuật đen” về sự phá hoại đối với thế giới thật có liên quan đến công nghệ tin học ngày càng gia tăng. Với số lượng máy tính được cấu hình như thiết bị điều khiển bán tự động ngày càng nhiều, từ thiết bị bơm truyền trong y tế đến các nhà máy điện nguyên tử, cuộc sống của con người ngày càng phụ thuộc vào chíp và phần mềm.

    Thực tế, tin tặc Trung Quốc có thể đã làm mất ổn định hệ thống điện lưới quốc gia của Mỹ, không chỉ một lần mà nhiều lần. Theo tờ National Journal, có bằng chứng cho thấy một tin tặc Trung Quốc đã tạo điều kiện để gây ra “tình trạng mất điện lớn nhất trong lịch sử ở miền Nam nước Mỹ”; trong đó, có sự cố ảnh hưởng đến khoảng 50 triệu người.

    Nói rộng hơn, trích dẫn lời của một chuyên gia tình báo lâu năm của Mỹ được đăng trên tờ The Wall Street Journal, “người Trung Quốc đang tìm cách thâm nhập vào kết cấu hạ tầng của chúng ta, đặc biệt là lưới điện”, và việc thâm nhập đã để lại các phần mềm “có thể được sử dụng để phá hủy các thành phần hạ tầng”. Ông ta không nghi ngờ khi cho rằng “nếu xảy ra chiến tranh với họ, họ sẽ tìm cách khởi động các phần mềm này lên.”

    Quan điểm của chúng tôi, đơn giản là: các con chíp Manchurian là rất thực tiễn. Với hiện tượng khá nhiều công ty Mỹ đang chuyển việc sản xuất phần cứng và phần mềm – kể cả công tác nghiên cứu và phát triển – vào Trung Quốc, chúng ta có thể đã tự tạo ra việc nhập khẩu không chỉ sản phẩm Trung Quốc mà còn hàng loạt chíp Mãn Châu.

    Để đánh giá các chứng cứ ngày càng gia tăng về tình trạng chiến tranh và gián điệp tin học do Trung Quốc gây ra, câu hỏi cốt yếu được đặt ra là, liệu chúng ta có nên coi các hoạt động tấn công tin học của Trung Quốc là hành động chiến tranh đúng với bản chất của chúng, hay chỉ đơn giản là khăng khăng bảo thủ và không chấp nhận các thảm họa gây ra bởi lữ đoàn Tin Tặc Mũ Đỏ. Để cân nhắc câu trả lời, hãy đừng quên lời cảnh báo của tướng James Cartwright, nguyên là người đứng đầu Bộ tư lệnh Chiến lược Mỹ và nguyên Phó chủ tịch của Bộ Tổng Tham Mưu Liên Quân. Cartwright cho rằng, tầm ảnh hưởng của những cuộc tấn công tin học được tổ chức hoàn hảo với quy mô lớn “trên thực tế có thể đã đạt tới mức độ của vũ khí hủy diệt hàng loạt”.

    ________________________________________
    [1] Dark visitor: hắc khách
    [2] Most brazen breeches of diplomatic protocol
    [3] Honeypot trap
    [4] Mara Hari: vũ công Hà Lan thời đệ nhất thế chiến
    [5] Hacktivist: Những kẻ có hành động tấn công mạng
    [6] Denied of Service: Tấn công từ chối dịch vụ
    [7] Cyberpatriot: người ái quốc mạng
    [8] Cybergang: Găng tơ mạng
    [9] Metaphor: Whizzes= witches; Từ dark art có trong Harry Potter
    [10] The Manchurian Candidate (1959), by Richard Condon, is a political thriller novel about the son of a prominent US political family who is brainwashed into being an unwitting assassin for the Communist Party. - Wikipedia.org

    Người dịch: Dương Kỳ Lân, Đỗ Thành Lưu, Phạm Trần Hải
  8. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Vì không thấy vanhoanghean lên bài tiếp sau 6 kỳ, Khoằm đã lục lọi tìm kiếm và mang về đây những bản dịch còn thiếu từ AIT360-AIT COMMUNITY để phục vụ các bạn, chúc các bạn không mỏi mắt!

    DEATH BY CHINA

    Peter Navarro
    Chương 11:Chết bởi Darth Liu: Mẹ, hãy nhìn, đó là Ngôi sao chết chóc đang chiếu xuống Chicago

    Chúng ta cống hiến cho việc sử dụng hòa bình không gian vũ trụ và sẵn sàng mở rộng hợp tác với các nước khác. — Chủ tịch Hu Jintao

    Nếu những ai muốn biết những gì mà Nhật Bản đã lên kế hoạch để làm trong những năm 1930, thì tất cả những điều họ cần làm là đọc các kế hoạch và các tài liệu huấn luyện. Các kế hoạch này sau đó được thực hiện trên toàn khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Nhiều người ở Mỹ đã coi những tuyên bố về mối đe dọa ngày càng tăng của quân đội Nhật Bản là phi lý bởi vì Nhật đã cam kết phát triển hòa bình. Trung Quốc cũng tuyên bố phát triển hòa bình như vậy, cùng với sự phát triển mạnh mẽ lực lượng vũ trang và vũ khí của mình. Tất cả những thứ đó là cần thiết bây giờ, vì sau này, sẽ là những nhìn nhận nghiêm khắc về các chính sách và học thuyết của Quân Giải phóng Nhân dân (Trung Quốc) ... đối với các khả năng và sức mạnh vũ khí không gian [của họ] cũng như những gì họ đã lên kế hoạch để làm, đó là để đối lại với ưu thế vũ trụ của chúng ta. —Christopher Stone, Space Review

    Chỉ coi như những chuyến du hành quanh Trái đất, Trung Quốc tuyên bố họ chỉ tìm kiếm “sự vươn lên hòa bình” vào bầu trời. Tuy nhiên, một trong những câu hỏi lớn nhất mà Lầu Năm Góc đang phải đối mặt là liệu sự vươn lên mạnh mẽ của Trung Quốc vào không gian liệu cuối cùng có trở thành vũ khí để bắt Mỹ phải quy hàng không. Đây là câu hỏi cực kỳ quan trọng trong kỷ nguyên, khi mà 1 quốc gia đã từng đưa được người lên đi bộ trên mặt trăng thì nay đang có một chương trình không gian là tốt nhất trong hiện tại nhưng lại là tồi nhất trong chạy đua.

    Xin đừng mắc sai lầm về điều này; chương trình khảo sát không gian của Trung Quốc là cực kỳ ấn tượng và mạnh mẽ. Trong vài thập kỷ tới, Trung Quốc dự kiến sẽ đưa phi hành đoàn lên cả mặt trăng và sao hỏa, và chỉ trong năm ngoái (2010), Trung Quốc đã phóng 15 chuyến bay chở hàng vào quỹ đạo. Lịch trình phóng tàu đầy tham vọng này đã làm cho Trung Quốc trở thành quốc gia đầu tiên sánh ngang hàng với Hoa Kỳ về phóng tàu vũ trụ; và Trung Quốc rõ ràng là có xu thế sẽ vượt Hoa Kỳ về số lượng phóng tàu vũ trụ với mức độ gần bằng số lần phóng mà Mỹ dùng để hoàn thành chương trình tàu con thoi của mình và kết thúc chương trình này.

    Để nói chính xác về những gì Trung Quốc đang phóng lên quỹ đạo, các chuyến tàu bao gồm từ những vệ tinh quan sát và bổ sung thêm những vệ tinh GPS cho tới những chuyến bay vũ trụ có người điều khiển và đưa vệ tinh thứ hai lên quỹ đạo mặt trăng. Trung Quốc cũng dự kiến sẽ phóng trạm quỹ đạo không gian dùng cho cả các mục đích khoa học và quân sự vào năm 2012 cùng 3 chuyến bay trong 2 năm tiếp theo được dự kiến sẽ kết nối với trạm vũ trụ đó. Ngoài ra, bằng cách điều chỉnh sức mạnh chế tạo của mình, Trung Quốc đang chuyển hướng dần từ chế tạo những chiếc tàu vũ trụ được thiết kế đơn chiếc sang những loại tàu được chế tạo và lắp ráp hàng loạt; sự đổi mới này sẽ cho phép họ gia tăng tốc độ phóng tàu vũ trụ lên mức khủng khiếp.

    Ngay cả khi Trung Quốc đã bay cao, thì chương trình vũ trụ NASA của Mỹ - với đầy rẫy chật vật về công nghệ - đã tiêu mất nguyên cả một thập kỷ vào vũ trụ.
    Chương trình tàu con thoi đầy trắc trở của Mỹ được dự kiến sẽ kết thúc vào cuối năm 2010, nhưng do sự trì hoãn các chuyến bay và có thêm một nhiệm vụ bổ sung nên nó sẽ kết thúc vào năm nay (2011). Sau đó, vẫn chưa có kế hoạch rõ ràng nào cho những chuyến bay vũ trụ có người lái của Mỹ. Điều này là do bộ máy của Obama và Quốchội Mỹ vẫn còn đang tranh cãi về cả 2 vấn đề: những sứ mệnh (chuyến bay) nào là cần thiết, và những phương pháp nào có thể dùng để thực hiện các sứ mệnh đó.

    Sự rối ren về chính trị này có nghĩa là sẽ không có chuyến bay có người điều khiển nào do chính phủ Mỹ điều hành được đưa vào vũ trụ trong vòng ít nhất là 5 năm nữa. Trong tương lai gần, điều này có nghĩa là các nhà du hành vũ trụ Mỹ sẽ phải “đi nhờ” để lên Trạm Không gian Quốc tế cùng với người Nga – ngay cả khi Trung Quốc thúc đẩy mạnh mẽ các chương trình về mặt trăng và trạm vũ trụ không gian của mình.
    Với Câu chuyện về Hai chương trình Vũ trụ theo 2 hướng trái ngược nhau, chúng ta quay lại câu hỏi: Liệu đây có phải là sự vươn lên bầu trời vì hòa bình của Trung Quốc hay không, hay sẽ là cuộc đua để cuối cùng nắm lấy những vị trí cao (high ground) trong khi tất cả chương trình không gian của Mỹ vẫn còn nhưng là nằm trên mặt đất?

    Ba chàng ngự lâm khảo sát không gian

    Trong 2.900 km3 của [tiểu hành tinh] Eros, có chứa lượng nhôm, vàng, bạc, kẽm, các loại kim loại thông thường và kim loại hiếm nhiều hơn tổng lượng của tất cả các kim loại này đã từng được khai thác trên Trái đất. —BBC News

    Để minh chứng cho tư tưởng rằng chương trình khảo sát vũ trụ của Trung Quốc chỉ là phần mở rộng của quá trình vươn lên một cách hòa bình, có ít nhất ba lý do khiến Trung Quốc thúc đẩy chương trình này một cách mạnh mẽ. Trước hết là sự phát triển của nhiều ngành công nghệ mới đòi hỏi phải luôn đi kèm với những khảo sát không gian. Thứ hai là việc khai thác và vận chuyển trong tương lai các nguồn năng lượng cũng như các loại nguyên vật liệu then chốt từ không gian vào lãnh thổ Trung Quốc.
    Lý do thứ ba có thể coi như đây là cái cửa thoát hiểm Đác-Uyn cho một hành tinh đang bị quá tải về dân số và đang nóng lên nhanh chóng. Mỗi yếu tố trong đó lại còn bao gồm trong nó những lý do quan trọng về nghiên cứu không gian phi quân sự. Tập hợp lại, chúng có thể được sử dụng để vẽ nên bức tranh toàn cảnh về những nỗ lực nghiên cứu không gian của Trung Quốc.

    Từ GPS và năng lượng mặt trời tới CAT Scan

    Từ bức tranh toàn cảnh này, một trong những lý do quan trọng để cam kết theo đuổi chương trình không gian chính là điều mà nước Mỹ đã hoàn toàn mất tầm nhìn – chương trình khảo sát này có thể thúc đẩy quá trình đổi mới công nghệ và phát triển kinh tế trong nước một cách mạnh mẽ nhất. Điểm nổi bật ở đây là các nhà lãnh đạo chính trị của Mỹ đã nhanh chóng quên mất vai trò mà khảo sát không gian đã góp phần kích thích nền kinh tế Mỹ - và cải thiện cuộc sống người dân – trong vòng 50 năm qua.

    Hãy nhìn nhận lại, nếu như không có NASA và chương trình không gian của chúng ta (Mỹ), có thể chúng ta đã không có được Internet như đang có ngày nay, mạng lưới GPS, các loại công nghệ năng lượng mặt trời khác nhau, các ứng dụng y tế từ CAT scan [CT scan] và MRI [chụp ảnh cộng hưởng từ] cho tới kim sinh thiết vú, những chất dẻo và chất bôi trơn kỳ diệu, và hệ thống theo dõi thời tiết để cảnh báo lốc xóay và cháy rừng giúp cứu thoát hàng trăm nghìn sinh mạng cùng hàng tỷ đô-la thiệt hại đồng thời góp phần đáng kể nâng cao năng suất mùa màng. Bên cạnh đó, chỉ riêng những đổi mới này đã mang lại hàng nghìn tỷ đôla lợi nhuận cho nền kinh tế chúng ta. Và chúng ta cũng đừng quên những phát minh nặng tính trần tục nhưng không kém phần hữu dụng như “bọt nhớ” (“memory foam”) cho loại đệm Tempur-Pedic.

    Trong khi nước Mỹ đã quên tầm quan trọng của nghiên cứu không gian với vai trò như chất xúc tác cho nền kinh tế thì Trung Quốc lại hoàn toàn nắm được nó. Thực tế, người đứng đầu chương trình mặt trăng của Trung Quốc, Ouyang Ziyuan, đã phát biểu công khai rằng những nỗ lực của chương trình Apollo lên mặt trăng đã kích động quá trình phát triển công nghệ ở Mỹ, và ông ta thường xuyên sử dụng ý tưởng đó để làm cơ sở lý luận cho việc Trung Quốc đi lên mặt trăng. Tuy nhiên, đó không chỉ là những đổi mới nhanh chóng hơn mà Trung Quốc nhận được từ chương trình không gian của mình.

    Sự khai thác phong phú

    Những thứ Trung Quốc tìm kiếm trong vũ trụ là những thứ có giá trị như những kim loại quý và những nguyên liệu khác từ lớp vỏ của mặt trăng hay từ các tiểu hành tinh gần trái đất khác. Những món quà này có thể là vàng, platin hay những kim loại cực kỳ hiếm có vai trò tối quan trọng trong công nghệ cao.
    Thực vậy, khai mỏ thành công trong vũ trụ sẽ giúp nhiều cho việc giảm bớt sự khan hiếm ngày càng gia tăng của các nguyên vật liệu cũng như sự ô nhiễm đi kèm với các quá trình khai thác tài nguyên. Ví dụ, ta hãy xem xét trường hợp tiều hành tinh Asteroid 433, còn được gọi là Eros. Các nhà khoa học khi viết trên tạp chí Nature đã dự đoán rằng trong tương lai xa, hành tinh khổng lồ này với khối đá nặng 34 nghìn tấn có khả năng sẽ va vào trái đất của chúng ta và gây ra một thảm hoạ còn lớn hơn cả thảm hoạ đã quét sạch loài khủng long 65 triệu năm về trước. Tuy nhiên, tin tốt là Eros lại chứa đầy những khoáng chất có giá trị đang chờ đợi các công ty khai thác không gian đến để lấy về. Hơn nữa, cùng với các yếu tố như trọng lực nhỏ tại và hoàn toàn không có những ràng buộc về môi trường, việc khai thác khoáng sản tại Eros sử dụng năng lượng mặt trời miễn phí sẽ có thể là khá đơn giản một khi có được phương tiện vận tải. Điều này hoàn toàn không phải là chuyện viễn tưởng khoa học vì một thiết bị lấy mẫu vũ trụ của NASA đã đến Eros vào năm 2000 và hạ cánh xuống đó vào năm 2001.

    Và đây là tư tưởng cốt lõi được đề xuất bởi nhà kinh doanh vũ trụ tư nhân Jim Benson nhằm đồng thời tránh cho trái đất một tai hoạ và đồng thời lấy về cho trái đất những khoáng vật quý báu của Eros: phóng các tên lửa tới tiểu hành tinh để điều chỉnh quỹ đạo của nó. Bằng cách này, cuối cùng có thể sẽ đưa được Eros tới được một vị trí cố định trong hệ trái đất - mặt trăng của chúng ta và do vậy loại bỏ được nguy cơ va chạm. Tất nhiên, kịch bản này làm nảy sinh câu hỏi ai sẽ đến đó đầu tiên để cắm lá cờ của mình – và lái các tên lửa – trên các nguồn tài nguyên như của Eros.

    Trung Quốc không chỉ tìm kiếm những nguyên liệu thô nhôm, vàng và kẽm trong vũ trụ. Trong tương lai gần, Trung Quốc có thể thu được những thành quả lớn trên mặt trăng khi khai thác tiềm năng thực hiện các phản ứng tổng hợp nhiệt hạch. Khác với những nhà máy điện hạt nhân đang tồn tại với đầy rẫy các vấn đề trên trái đất, năng lượng nhiệt hạch có thể sẽ là vừa sạch và vừa an toàn và thực sự là “quá rẻ để so sánh”. Và cầu nối với mặt trăng là: Thành phần mà các nhà khoa học tin rằng sẽ giúp thực hiện phản ứng nhiệt hạnh chính là Helium 3 - một đồng vị cực kỳ hiếm (trên trái đất) thì lại được cho rằng khá phong phú trên mặt trăng.

    Như vị Hoàng đế mặt trăng của Trung Quốc đã đóng khung tiềm năng của Helium 3: “Hàng năm, 3 chuyến tàu con thoi có thể sẽ mang về đầy đủ nhiên liệu cho loài người trên toàn trái đất”. Mr. Ouyang có thể đã nói rõ ràng về việc triển khai thành công nguồn năng lượng nhiệt hạch từ mặt trăng - nguồn vật chất cơ bản sẽ giáng đòn quyết định đập chết tập đoàn dầu mỏ OPEC và là một điểm sáng để chống lại sự ấm lên toàn cầu.

    Những người Trung Quốc mơ mộng như ông Ouyang cũng coi mặt trăng như là nơi hứa hẹn một môi trường tự do, không bóng tối mà tại đó có thể sản xuất năng lượng mặt trời với mức độ hiệu quả gấp 8 lần so với ở trái đất và sau đó ‘bắn’ chúng về trái đất. ‘Chuyện viễn tường khoa học à?’ - bạn có thể hỏi vậy. Vâng, đúng là như vậy. Giống như ai đó đang đi bộ trên mặt trăng và nói chuyện với một ai đó ở một nơi bất kỳ trên trái đất bằng thiết bị cầm tay.

    Và khi nói chuyện về đi bộ trên mặt trăng, hoàn toàn có thể hiểu được vì sao chương trình vũ trụ của Trung Quốc lại nóng lòng nhằm vào mặt trăng với việc phóng thành công hai vệ tinh nhân tạo mặt trăng và đang xây dựng ý định cho các cuộc đổ bộ bằng thiết bị robot và con người. Tuy nhiên, điều lộn xộn đối với các tổ chức tư nhân không gian Mỹ, như trường hợp của nhà tỷ phú Robert Bigelow lại là trong khi Trung Quốc bận rộn chuẩn bị cho việc cắm cờ lên mặt trăng thì nước Mỹ lại quay đi.
    Như Bigelow cảnh báo: Vào thời điểm Trung Quốc bắt đầu làm việc này một cách có hệ thống tại những khu vực then chốt trên mặt trăng, thì có thể đã là quá muộn đối với các nước khác trong việc cùng nhau tiến hành khảo sát để ngăn cản sự chiếm hữu toàn bộ (của Trung Quốc) những nơi có nước, băng và những khu vực có giá trị khác.

    Cuộc chạy trốn Darwin

    Bên cạnh vai trò là chất xúc tác cho đổi mới công nghệ và là nguồn cung cấp dồi dào năng lượng và các khoáng sản tự nhiên, khảo sát vũ trụ còn có tiềm năng là chiếc van thoát hiểm quan trọng trong kỷ nguyên bùng nổ dân số và biến đổi khí hậu. Nếu bạn nghĩ rằng đây cũng lại là chuyện viễn tường khoa học thì hãy nghĩ lại. Như Michael Griffin, người điều hành NASA đã nhận xét:

    Mục đích này không chỉ là khảo sát khoa học … nó còn bao gồm việc mở rộng môi trường sống của loài người từ trái đất vào trong hệ mặt trời khi chúng ta bước vào các thời kỳ … Trong dài hạn những loài chỉ sống được trên một hành tính sẽ không thể tồn tại. Chúng ta đã có những bằng chứng về điều này.
    Còn đây là một cảm nghĩ được chia sẻ bởi nhà vật lý Stephen Hawking khi ông gõ những dòng này trên máy tính của mình: “Cơ hội duy nhất để tồn tại lâu dài của chúng ta là không chỉ ở lại và nhìn xuống mặt đất mà là phải lan tỏa vào vũ trụ.”

    Tất nhiên, công cuộc chinh phục mặt trăng sao Hỏa và những hành tinh khác sẽ phải mất nhiều thập kỷ nữa. Tuy nhiên, một trong những ưu thế mà Trung Quốc có hơn Mỹ là khả năng tập trung cho dài hạn và suy tính cho nhiều thế hệ thay vì là cho các cá nhân. Do cách nhìn dài hạn này, vào thời điểm hiện tại, Trung Quốc có nhiều khả năng hơn bất cứ nước nào để chinh phục thành công những tài sản có giá trị nhất trong vũ trụ. Câu hỏi mà chúng ta phải quay lại là liệu việc Trung Quốc chiếm đoạt được những đỉnh cao tuyệt đối này có phải chỉ được dùng cho các mục đích hòa bình hay không, hay ngược lại sẽ giúp họ chinh phục các đối thủ. Đây là câu hỏi mà bây giờ chúng ta phải quay lại khi nhìn thấy kho vũ khí quốc phòng của Trung Quốc đang lớn lên nhanh chóng cùng với những kế hoạch phát triển khả năng quốc phòng của mình.

    Sự xuất hiện vũ khí không gian của Trung Quốc – Phòng thủ tốt nhất là sự phòng thủ tốt

    Không gian vũ trụ sẽ được trang bị vũ khí ngay trong thời của chúng ta - Đại tá Yao Yunzhu, Học việc khoa học quân sự, Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc

    Có lẽ bằng chứng rõ nhất về những ý định trang bị vũ khí cho vũ trụ của Trung Quốc có thể được tìm thấy trong vô số những phát ngôn công khai về vũ khí vũ trụ của vô số quan chức và những nhà chiến lược quân sự Trung Quốc. Từ “tấn công plasma tiêu diệt các vệ tinh quỹ đạo thấp” và “những thiết bị tiêu diệt cơ động” (“kinetic kill vehicles”) cho tới “các vũ khí chiếu tia” (“beam weapons”) và “các tên lửa đạn đạo trên quỹ đạo,” nội dung thông thường của loại tài liệu này – mà đa số trong đó đã được phân tích kỹ trong Ủy ban Trung - Mỹ - là phá hủy hoặc chinh phục các lực lượng quân sự của Mỹ thông qua khai thác các điểm cao từ vũ trụ.

    Ví dụ, đây là quan điểm hiếu chiến kiên định của Đại tá Li Daguang trong cuốn sách của ông ta Vũ khí không gian. Bên cạnh việc biện hộ cho chương trình không gian của Trung Quốc kết hợp sử dụng cho cả dân sự và quân sự vì các lý do kinh tế, Li cho rằng chiến lược quân sự tối ưu là chiến lược phải làm được các việc sau:

    Phá hủy hay làm vô hiệu hóa tạm thời mọi vệ tinh của kẻ thù bên trên lãnh thổ của chúng ta, [triển khai] các loại vũ khí chống vệ tinh trên mặt đất và trong không gian, các hệ thống phòng thủ chống lại các tên lửa của Mỹ, duy trì hình ảnh quốc tế tốt của chúng ta [bằng cách che giấu việc triển khai và cất giữ] các loại vũ khí tấn công không gian được giấu diếm và chỉ tung ra vào thời điểm xảy ra khủng hoảng.

    Sự tồn tại của những ấn phẩm kiểu này trong một thế giới được che đậy chặt chẽ của **** Cộng sản là một điều lạ lùng. Chúng không chỉ công khai mâu thuẫn với luận điểm chính thức của giới lãnh đạo dân sự Trung Quốc mà chúng còn gây nhiễu loạn cho các chuyên gia phân tích của Lầu Năm góc trong việc hình dung ra chính xác những điều gì đang diễn ra đằng sau tấm màn trúc – và nước Mỹ cần có phản ứng như thế nào.

    Có một khả năng là cả khối lớn tài liệu mô tả các phương thức để buộc chú Sam phải quỳ gối này đơn giản chỉ là âm mưu để nhằm kích động Mỹ lao vào cuộc chạy đua vũ trang trong không gian tốn kém. Một khả năng khác là những nguy cơ tương tự như điều mà Đại tá Li là thực tế; và, nếu không có những biện pháp đáp ứng đầy đủ thì nước Mỹ sẽ phải chịu tổn thương, hoặc là theo kiểu tương tự như 1 trận Trân Châu cảng nữa, hoặc sẽ là kẻ thua cuộc của một sự đã rồi.

    Dù theo cách nào đi chăng nữa thì cũng có một điều rõ ràng là: Nước Mỹ hiển nhiên vẫn còn giữ vị trí chiến lược cao trong không gian vào thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, nhiều người sẽ hỏi rằng, vậy thì ai sẽ nắm giữ vị trí chiến lược cao này sau nhiều lần ‘ngày mai’ nữa?

    Từ vị trí chiến lược cao này, cả nền kinh tế và quân sự của nước Mỹ phụ thuộc nặng nề vào hệ thống phức tạp gồm hơn 400 vệ tinh quỹ đạo cung cấp tất cả các loại thông tin, từ do thám và dẫn đường cho tới viễn thông và đo đạc từ xa (viễn trắc - telemetry). Đây thực sự là một mạng lưới ấn tượng giúp cho sức mạnh của nước Mỹ trở nên gần như siêu phàm trong con mắt của các đối thủ.

    Sử dụng lợi điểm trong không gian và hàng loạt ưu thế về vũ khí công nghệ cao, nước Mỹ đã có thể tham gia vào hàng loạt các cuộc chiến tranh vởi tỷ lệ chênh lệch về thương vong rất lớn. Trong khi chỉ có 150 lĩnh Mỹ chết trong cuộc chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất, thì đã có tới khoảng 30.000 – 56.000 lính Iraq bị tiêu diệt. Tỷ lệ chênh lệch về thương vong tương tự như vậy cũng xảy ra trong cuộc tấn công của NATO do Mỹ điều hành vào năm 1999 trong cuộc chiến tại Kosovo cũng như trong giai đoạn đầu chiến dịch chiếm lại Iraq vào năm 2003.

    Bất kể bạn có quan điểm thế nào về những hành động quân sự này của nước Mỹ, sự thống trị không gian “làm thay đổi cuộc chơi” của người Mỹ đã được Trung Quốc để ý. Thực tế, cuộc chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 đã thường xuyên được Lầu năm góc coi như những tiếng chuông báo động cho Bắc Kinh rằng ngay cả một đội quân lớn nhất thế giới, ở đây là Trung Quốc, cũng có thể bị chinh phục bởi một đối thủ có số lượng ít hơn nhiều lần.


    Tiêu diệt hay bịt mắt, câu hỏi từ Trung Quốc

    Khi chương trình không gian của Trung Quốc được trao vào tay các tướng lĩnh, nó sẽ chủ yếu phản ánh những nhu cầu chiến lược của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Đây là trường hợp đã từng xảy ra ở Liên bang Xô Viết cũ, nơi mà lực lượng quân sự cũng kiểm soát chương trình không gian của Liên Xô. Quan sát sự phát triển của các hệ thống vũ khí chống vệ tinh đa dạng với việc sẵn sàng đưa các ứng dụng quân sự vào trong chương trình không gian có người điều khiển, cùng với những lời dối trá, Trung Quốc ngày càng theo đuổi mạnh mẽ hơn phương thức của Liên Xô cũ trong việc tìm kiếm ưu thế thống trị về quân sự trong không gian vũ trụ. —Richard Fisher, StrategyCenter.net

    Theo quan điểm của Trung Quốc, có ít nhất hai biện pháp có thể sử dụng để đối phó với ưu thế không gian của Mỹ. Cách thứ nhất là phá hủy một phần hay toàn bộ các chòm sao vệ tinh của chúng ta. Cách thứ hai – cũng đạt được mục đích như vậy mà không cần phá hủy – đơn giản là bịt mắt những con chim quan sát của chúng ta. Đối với những ai quan tâm lo lắng thì sẽ có nhiều bằng chứng cho họ tìm hiểu về việc Trung Quốc đang phát triển các năng lực trên cả hai phương diện này.

    Trong lĩnh vực phá hủy các vệ tinh, Trung Quốc đã thực hiện thử nghiệm một số phương pháp làm nổ tung – hay đúng ra là bắt cóc – các vệ tinh của Mỹ. Thử nghiệm này được bắt đầu với một vụ nổ lớn và mờ ám vào tháng 1/2007, khi đó quân đội Trung Quốc đã bắn hạ một vệ tinh cũ của mình trên bầu trời.

    Đây là một vệ tinh thời tiết “đã đến hạn nghỉ hưu” đã từng bay mỗi ngày vài vòng quanh trái đất trong hơn 1 thập kỷ; nhưng đây cũng là một miếng ngon cho loại tên lửa đạn đạo xuyên lục địa cải tiến DF-21 được phóng từ căn cứ ở Xichang thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Tên lửa này phóng ra một thiết bị tìm diệt cơ động để túm lấy mục tiêu khi va chạm; và khi va chạm, tất cả những thứ như đinh ốc, bù loong, các tấm bảng, dây điện .. của vệ tinh cùng với hàng ngàn mảnh vụ của thiết bị tìm diệt sẽ tạo thành một đống rác vũ trụ lớn nhất thiên hà của chúng ta.

    Ngày nay, bãi rác thải vũ trụ của Trung Quốc vẫn còn là mối tai họa lớn cho các chuyến bay; Trung Quốc hiển nhiên là luôn sẵn lòng gây ô nhiễm cho không gian vũ trụ giống như họ đã làm cho các sông ngòi và bầu khí quyển của họ. Hơn 2/3 trong số gần 3.000 vệ tinh và thiết bị bay trong quỹ đạo là rác thải vũ trụ của Trung Quốc tạo ra rủi ro va chạm trong vũ trụ. Thực tế, danh sách những nạn nhân tiềm tàng còn bao gồm cả Trạm Vũ trụ Quốc tế cùng phi hành đoàn, họ đã từng phải điều chỉnh quỹ đạo ít nhất 1 lần để tránh va phải 1 thiết bị không gian của Trung Quốc.

    Khó có thể nói đây là dấu hiệu duy nhất thể hiện việc Trung Quốc đang phát triển các loại vũ khí chống vệ tinh hay “ASAT” để hạ gục hệ thống GPS của Mỹ khỏi bầu trời. Tháng 1/2010, vũ khí vũ trụ của Trung Quốc đã bắn hạ một mục tiêu ở quỹ đạo thấp với độ cao khoảng 150 dặm bằng 1 loại hỏa tiễn dùng nhiên liệu rắn đặt trên xe cơ động và một thiết bị tiêu diệt cơ động kiểu mới được gọi là KT2. Và cần lưu ý rằng, KT2 là công nghệ có tính đe dọa kép – là phương tiện phòng thủ tốt đối với các tên lửa đạn đạo đồng thời có thể phá hủy các hệ thống trên quỹ đạo.

    Bên cạnh những vũ khí này dùng để ngăn cản sự phát triển của các vệ tinh Mỹ trên bầu trời đêm, Trung Quốc còn có loại vũ khí mới mang tên “Kẻ bắt cóc không gian” (“Space Kidnapper”). Loại vũ khí này được thử nghiệm vào tháng 8/2010 khi 2 vệ tinh của Trung Quốc có cuộc gặp nhau bí mật trong vũ trụ. Mục đích của thử nghiệm là để tìm hiểu xem liệu một vệ tinh có thể thực hiện cái được gọi giản dị là “cuộc gặp gỡ robot không hợp tác” với một vệ tinh khác không. Thế giới vẫn còn chờ đợi để nghe từ Trung Quốc xem cuộc gặp gỡ có thành công không - mặc dù các quan sát từ mặt đất cho thấy nó đã thành công. Và nếu công nghệ này được ứng dụng thành công, bạn chỉ cần tưởng tượng ra viễn cảnh một phi đội những kẻ bắt cóc này được tung ra để tóm gọn toàn bộ gia đình các vệ tinh của Mỹ.

    Mù trong ánh sáng — Các vệ tinh của chúng ta cần bóng tối trong một tương lai đầy ánh sáng. Họ cho chúng ta thấy laser của họ. Dường như họ đang dọa chúng ta. —Gary Payton, Phó bí thư Không lực Hoa Kỳ phụ trách các chương trình không gian

    Tất nhiên, bạn không nhất thiết phải phá hủy hay bắt cóc một vệ tinh của Mỹ để vô hiệu hóa nó. Có một cách khác vừa lịch sự hơn và vừa bớt khiêu khích hơn là tạm thời “làm chói mắt” hay đơn giản là làm mù vệ tinh. Trên đấu trường này, dường như Trung Quốc đang phát triển những năng lực khủng khiếp của mình.
    Thực tế, cuộc trình diễn mang tính khiêu khích kiểu này của đã bắt đầu vào mùa thu năm 2006. Như được thông báo trong tạp chí Jane’s Defence Weekly, trong thời gian này, các vệ tinh gián điệp của Mỹ đã “bất ngờ bị suy giảm hiệu quả” khi chúng “bay ngang qua Trung Quốc”. Cũng vào thời điểm đó, các kính viễn vọng đặt tại bãi thử Reagan tại Kwajelein Atoll, vùng Nam Thái bình Dương, đã phát hiện được các tia sáng laser để xác nhận nguyên nhân và nguồn gốc từ Trung Quốc.

    Ở mức độ rộng hơn, tạp chí The Economist đã viết, “Trung Quốc thường xuyên chiếu tia laser cường độ mạnh lên trời để trình diễn khả năng làm lóa mắt hay làm mù vĩnh viễn các vệ tinh gián điệp”. Tuy nhiên, phản ứng của Mỹ lại là im lặng - chủ yếu là do những hạn hẹp về ngân sách do lực lượng quân sự Mỹ đang đang vướng vào các cuộc chiến tranh trên các chiến trường khác.

    Tất nhiên, đối với những nước láng giềng của Trung Quốc như Nhật và Đài Loan thì khả năng tiềm tàng bị mất cơ sở hạ tầng không gian để hỗ trợ cho hải quân Mỹ được tiếp cận tự do tại vùng Tây Thái Bình Dương sẽ là rất đáng quan ngại.

    Từ Buck Rogers đến hệ thống hạt nhân quỹ đạo của Bắc Kinh

    Trung Quốc tìm cách vượt lên trong cuộc chạy đua không gian tại châu Á hướng tới mặt trăng, đưa 1 tàu không gian vào quỹ đạo mặt trăng vào ngày 6/10 với mục tiêu chuẩn bị cho một cuộc hạ cánh xuống mặt trăng trong vòng 2-3 năm tới … Sứ mệnh được gọi là Chang’e 2 này đánh dấu sự dũng cảm phát triển nhanh chóng của công nghệ vũ trụ Trung Quốc như theo truyện dân gian Trung Quốc nữ anh hùng đã đi lên mặt trăng cùng với một con thỏ. ... Chuyến bay lên mặt trăng của Trung Quốc, giống như mọi chương trình không gian khác, có tiềm ẩn những ý đồ quân sự. Chương trình không gian của Trung Quốc được kiểm soát bởi Quân đội, vẫn liên tục tích lũy ngày càng nhiều kinh nghiệm về viễn thông và đo đạc tầm xa, công nghệ tên lửa, và vũ khí chống vệ tinh thông qua các sứ mệnh như Chang’e 2. —The Christian Science Monitor

    Trong khi sử dụng không gian vũ trụ làm điểm quan sát các hoạt động quân sự của Mỹ và vô hiệu hóa các hệ thống vệ tinh của Mỹ là những mục tiêu phòng vệ quan trọng trong chương trình không gian của Trung Quốc, thì giá trị thực tế có thể lại là sử dụng không gian làm căn cứ tấn công quân sự. Các phương án bao gồm toàn bộ những thứ có thể, từ việc ném những hòn đá lăn từ mặt trăng với sức đủ mạnh để tiêu hủy cả một trung tâm đô thị trên trái đất, các loại bom xung điện từ trường được thiết kế để vô hiệu hóa cơ sở hạ tầng điện tử của chúng ta, và các loại vũ khí năng lượng được định hướng bắn từ không gian, cho tới những quả bom H được đặt trên quỹ đạo và những con tàu vũ trụ có khả năng rải thảm hạt nhân xuống bất kỳ thành phố nào trên trái đất.

    Thực tế, nếu Trung Quốc có thể ném một quả bom hạt nhân từ quỹ đạo thì điều đó chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc phóng một đầu đạn giống như vậy từ sa mạc Gôbi. Đó là vì những tên lửa phóng từ mặt đất phát ra những dấu hiệu về nhiệt rõ ràng để có thể phát hiện sớm và do hành trình dài nên có thể theo dõi và đánh chặn được. Mặt khác, một quả bom hạt nhân từ quỹ đạo chỉ cần một động cơ dung không khí nén không thể phát hiện được để phóng xuống từ không gian yên lặng. Sau đó, nhờ trọng lực nó có thể dễ dàng vượt qua khoảng cách khoảng 200 dặm để rơi xuống tới bề mặt trái đất trong khi đường đi của nó hầu như không thể phát hiện được – cho tới khi biết thì đã quá muộn.

    Để hỗ trợ cho các năng lực phòng vệ trong chương trình không gian của mình, Trung Quốc đang xây dựng một cơ sở hạ tầng không gian khổng lồ. Cơ sở này bao gồm: một phi đội với số lượng ngày càng tăng các con tàu vũ trụ lớn có nhiệm vụ theo dõi; những bãi phóng vũ trụ mới; hàng chục vệ tinh mới làm nhiệm vụ thông tin, tiếp âm, và giám sát; và cuối cùng, nhưng chắc chưa phải là hết, là một hệ thống GPS cực kỳ đắt tiền của riêng họ.

    Hệ thống GPS của Trung Quốc có tên gọi là Beidou, được đặt theo tên gọi của chòm sao Đại Hùng Tinh (chòm sao gấu lớn) có đuôi kéo dài để làm dấu cho các thủy thủ biết hướng đi tới phương Bắc. Việc Trung Quốc tung ra hệ thống GPS của riêng mình đối chọi lại với hệ thống của Mỹ là dấu hiệu rõ ràng cho thấy những ý định quân sự của Trung Quốc. Hiện tại, Mỹ đang cung cấp việc sử dụng GPS miễn phí cho toàn thế giới và không có lý do gì để một quốc gia bất kỳ tiêu một khoản tiền lớn khủng khiếp xây dựng một hệ thống cho riêng mình - trừ phi nước đó có ý định phá hủy hệ thống GPS của Mỹ hay nói cách khác có hành động quân sự chống lại Mỹ.

    Dường như không phải là chúng ta đã không được báo trước về các mối đe dọa của các vũ khí phòng từ vũ trụ của Trung Quốc. Vào tháng 1/2001, Ủy ban an ninh không gian được chỉ định bởi House and Senate Armed Services Committees đã kết luận rằng nước Mỹ đang đứng trước nguy cơ nghiêm trọng của một trận “Trân Châu cảng không gian” và rằng cần phải có hoạch định chiến lược gấp để cân bằng lại với sự phát triển các năng lực tấn công của Trung Quốc (và cả nước Nga). Với nhiều lời cảnh báo như vậy, các kiến nghị của báo cáo này đã không được xem xét đến một cách đầy đủ do sự kiện 11/9 do lực lượng quân sự Mỹ và các hoạt động tìinh báo đã phải chuyển hướng các hoạt động quân sự và tình báo vào những nguy cơ cấp chiến thuật với những kẻ thù thô sơ.

    Cuộc chiến kết liễu Đài Loan: Ngăn chặn tiếp cận/Chống xâm nhập

    “Mục đích của đòn đánh bất ngờ và kinh sợ từ vũ trụ là nhằm ngăn chặn kẻ thù chứ không phải khiêu khích kẻ thù lao vào các trận chiến. Vì lý do này, những mục tiêu được lựa chọn của một đòn đánh cần phải ít và chính xác .. Điều này sẽ làm đảo lộn cơ cấu hệ thống tổ chức vận hành của đối thủ và sẽ tạo ra tác động tâm lý lớn trong số những người ra quyết định của đối thủ”. —Đại tá Yuan Zelu, Quân giải phóng nhân dân

    Đại tá Yuan đã hùng hổ vẽ ra viễn cảnh Trung Quốc về một trận Trân châu cảng vũ trụ đối với chúng ta. Ông ta và nhiều nhà lãnh đạo diều hâu của Trung Quốc coi những loại vũ khí chống vệ tinh, hệ thống laser làm mù GPS và các hệ thống bom hạt nhân trong quỹ đạo cùng hệ thống tên lửa đạn đạo chống hạm, một đội tàu ngầm lớn, các vũ khí tin học công nghệ cao, cũng như các dạng thức khác nhau của vũ khí kinh tế sẽ là những quân cờ linh hoạt trong ván cờ được sắp đặt để giành được nước chiếu hết bất ngờ về chính trị đối với Mỹ trong khi tránh được sự trả đũa do ưu thế vượt trội về chất lượng lực lượng quân đội và vũ khí của Mỹ.

    Về tổng thể, Trung Quốc phát triển 5 lĩnh vực vũ khí: đối đất, đối không, đối biển, tin học, và không gian để hỗ trợ cho chiến lược đã được Lầu Năm góc để cập tới trong các thông báo của mình như những giải pháp ngăn chặn tiếp cận/chống xâm nhập, hay còn gọi là A2/AD (anti-access/area denial). Mục đích này là nhằm ngăn chặn hải quân Mỹ tiếp cận tới các vùng gần bở biển Trung Quốc để từ đó Trung Quốc có thể lan tỏa sức mạnh của mình ra khu vực.

    Tất nhiên, nếu cỗ máy chiến tranh 5 chiều của Trung Quốc có thể đẩy lực lượng hải quân Mỹ ra ngoài vùng được gọi là “chuỗi đảo thứ hai”, là 1 đường được tưởng tượng chạy từ Nhật Bản qua Guam xuống tới Indonesia, thì chính phủ dân sự của Trung Quốc có thể sẽ dễ dàng nói với Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan và Việt Nam rằng các vấn đề đã được giải quyết thế nào và các nguồn tài nguyên sẽ phải được chia ra sao. Đây là một sự phát triển lạnh gáy, đặc biệt là đối với Đài Loan, vì một khi chiến lược A2/AD của Trung Quốc được triển khai đầy đủ, hòn đảo nhỏ của những người Trung Quốc tự do khi đó sẽ chỉ còn rất ít hy vọng được tồn tại độc lập trước đại lục.

    Vì sao ư? Vì chiến lược hiện nay của Mỹ là chỉ là sẽ ngăn ngừa quân đội Trung Quốc chiếm Đài Loan bằng cách sử dụng những hàng không mẫu hạm của chúng ta (Mỹ). Nếu hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ thực tế bị đẩy ra ngoài chuỗi đảo thứ hai, quân đội Trung Quốc sẽ dễ dàng nhấn chìm sức phòng ngự của Đài Loan bằng hàng ngàn tên lửa và đội quân với sức mạnh vượt trội. Sau đó, Mỹ thực tế sẽ không thể có kế hoạch nào hay một giải pháp có tính thuyết phục nào để tái chiếm lại hòn đảo từ một đội quân của Trung Quốc đã nấp kỹ trong những dân thường. Đây là loại tình huống mà thuyền trưởng James T. Kirk từng mô tả trong câu chuyện hài hước nổi tiếng về những kẻ bị treo cổ với câu nói: “Chúng ta tóm được họ ở chính tại nơi họ truy nã chúng ta!”.

    Những quan sát này đưa chúng ta quay lại với câu hỏi: Liệu sự vươn ra vũ trụ của Trung Quốc có thực sự vì mục đích hòa bình? Xem xét chi tiết hơn những gì Trung Quốc thực sự đưa lên vũ trụ sẽ cho thấy thậm chí còn nhiều hơn cả thuốc súng cho ngọn lửa quân sự.

    Hãy đóng cửa Trạm Vũ trụ! Người Trung Quốc đang đến

    Vào ngày 27 tháng 9, tàu vũ trụ Shenzhou [Thần Châu] của Trung Quốc đã tiến đến khoảng cách 45 km gần Trạm Vũ trụ Quốc tế, và 2 trong số 3 phi hành gia đã thực hiện cuộc đi bộ ra ngoài vũ trụ lần đầu tiên của Trung Quốc (bước ra ngoài tàu vũ trụ trong bộ quần áo bảo vệ). Sau đó, một vệ tinh nhỏ nặng 88-pound (BX-1) đã được phóng từ tàu Shenzhou. Có vẻ đây là một thí nghiệm khoa học, nhưng vấn đề là tàu Shenzhou đã tiến đến quá gần Trạm Vũ trụ Quốc tế, và sau đó phóng ra một vệ tinh cơ động nhỏ BX-1 (qua một ống phóng nhỏ bằng khí nén), đã cho thấy một bài tập phá hủy vệ tinh khác. Vệ tinh BX-1 có thể dễ dàng được dẫn đến gần Trạm không gian và phá hủy nó. —James Dunnigan, StrategyPage.com

    Mỗi lần Trung Quốc phóng một tầu Thần Châu có người điều khiển của mình, họ cũng đều đặt vào quỹ đạo một môđun hình trụ lớn hoạt động tự động. Các môđun có kích thước khoảng 8 x 9 ft [đường kính x chiều dài hình trụ]; và do hoàn toàn không có sự minh bạch trong chương trình không gian của Trung Quốc nên phần còn lại của thế giới tuyệt đối không có được chút ý tưởng nào về những gì được chứa trong các môđun đó. Liệu đó có phải là bom hạt nhân? Thiết bị gián điệp? Hay có khi chỉ là loại khoai tây đỏ vũ trụ hay một thí nghiệm trồng nhân sâm vô hại? Ai biết được?

    Còn đây là những gì chúng ta biết, ít nhất là về 1 trong số những chuyến bay Thần Châu này. Sự cố này một lần nữa cho chúng ta thấy tận mắt những chiến thuật của một quốc gia có thể dùng xe tăng để đè lên những người ********* không bạo động - tới 2 lần để đạt mục đích của mình.

    Chuyến bay Thần Châu 7 không chỉ đưa lên vũ trụ 3 phi hành gia; nó cũng còn mang theo một “vệ tinh siêu nhỏ” (“microsatellite”) có tên gọi BX-1. Theo kế hoạch được lập cẩn thận nhưng vô cùng nguy hiểm, tầu Thần châu 7 - Thần châu được dịch là “con tàu thần kỳ” – kéo theo một thiết bị do thám (war hawk) loại cực nhỏ không được công bố của Trung Quốc. Đây là con bọ “bay ngang qua” Trạm Vũ trụ Quốc tế cùng con tàu vũ trụ trên quỹ đạo.

    Táo gan hơn nữa, các phi hành gia Trung Quốc cũng phóng vệ tinh siêu nhỏ BX-1 trước khi nó bay ngang qua Trạm Vũ trụ, có thể nó muốn thử làm một cuộc do thám nhỏ - hay có thể, như nhà phân tích James Dunnigan đã giả định, tiến hành mô phỏng một cuộc thử vũ khí chống vệ tinh. Trong quá trình này, Trung Quốc đã vi phạm khoảng cách gọi là “hộp giao hội” (“conjunction box” range) mà theo đó những người điều khiển các chuyến bay của NASA có thể cần phải xem xét dịch chuyển trạm vũ trụ - nếu họ biết có vật lạ đang tiến đến.

    Để hiểu được sự kinh ngạc mà điều này gây ra tại NASA, bạn cần biết rằng các phi hành gia Trung Quốc đi qua ngay phía dưới Trạm Vũ trụ với khoảng cách chỉ 25 dặm, và vệ tinh bí mật tí hon BX-1 có thể đã tiến tới gần đến khoảng cách chỉ 15 dặm. Khi bạn ở trong quỹ đạo với chiều dài hơn 26.000 dặm và bay với tốc độ 18.000 dặm/h, thì đây là khoảng cách rất gần và cực kỳ nguy hiểm.

    Để lên tiếng than phiền về sự nguy hiểm có thể xảy ra, đài truyền hình Trung Quốc thậm chí đã đưa ra thông báo trong chuyến bay của vệ tinh siêu nhỏ 40 kg rằng “nó đã phải thay đổi đường đi so với quỹ đạo định trước”. Điều này khó có thể làm hài lòng các nhà du hành vũ trụ châu Âu và Mỹ đang ngồi trong chiếc thùng nhôm trị giá 100 tỷ đô-la quan sát vệ tinh gián điệp của Trung Quốc và một đám phi hành gia Tàu đang ỏm tỏi tiến lại gần.

    Đương đầu bất đối xứng với sức mạnh quân sự Mỹ

    Một kẻ thù mạnh với ưu thế tuyệt đối không hẳn là không có những điểm yếu …. Những sự chuẩn bị quân sự của chúng ta cần nhằm trực tiếp vào tìm kiếm những chiến thuật để khai thác những điểm yếu của một kẻ thù mạnh. — Nhật báo Quân giải phóng nhân dân

    Trước khi để cho Trung Quốc nổi lên trở thành mối nguy cơ trong vũ trụ, cũng cần đặt các năng lực vũ khí phòng thủ và tấn công đang lớn mạnh của họ vào xem xét trong một bối cảnh chiến lược rộng lớn hơn. Thực tế, hòn ngọc vương miện của quá trình hoạch định quân sự tỷ mỷ của Trung Quốc chính là sự tập trung vào cái gọi là “chiến tranh bất đối xứng.”

    Các kỹ thuật chiến tranh bất đối xứng điển hình là sự đóng vai chàng David nhỏ bé yếu hơn nhưng thông minh hơn so với gã khổng lồ về sức mạnh hay công nghệ là Goliath. Trong trường hợp của Trung Quốc, khi phải đối mặt với sự yếu thế rõ ràng về công nghệ - trái ngược với ưu thế một đội quân hùng hậu – các nhà chiến lược Trung Quốc thường xuyên tìm kiếm những phương thức bất ngờ và không tốn kém để vô hiệu hóa, phá hủy, hay đánh bại bằng cách nào đó những sức mạnh công nghệ lớn nhất của Mỹ.

    Ví dụ, chúng ta đã thấy một loại vũ khí chiến tranh bất đối xứng điển hình trong chương 8, “Death by Blue Water Navy.” Đây là một loại tên lửa đạn đạo không đắt tiền lắm có khả năng đánh chìm tàu sân bay của Mỹ - hay ít nhất làm cho nó phải khiếp sợ và chạy ra ngoài chuỗi đảo thứ hai. Một ví dụ khác trong chương này là các loại vũ khí chống vệ tinh có khả năng tháo dỡ dần mạng lưới vệ tinh GPS và viễn thông của Mỹ. Như nhà chiến lược quân sự lớn của Phổ Clausewitz đã từng nói, “Nếu các ngươi dùng những thành trì vững chắc để che chở cho mình, các người đã buộc kẻ thù phải tìm ra giải phảp ở một chỗ nào đó.”
    Để hiểu được ý tưởng bằng cách nào mà các vũ khí rẻ tiền của Trung Quốc lại có thể đương đầu trong tương lai với các công nghệ đắt tiền hơn nhiều của Mỹ, hãy xem xét thế cờ thí quân (gambit) sau được nêu ra trong Sách Trắng quốc phòng Trung Quốc với tiêu đề “Những phương pháp đánh bại GPS”:

    Một tên lửa thời tiết thông thường không đắt tiền lắm có thể mang lên một quỹ đạo dự định trước một quả bom chứa một lượng lớn các viên đạn chì nhỏ. Khi bom nổ, những viên đạn chì nhỏ sẽ bay ra với tốc độ tới 6,4 km/s và phá hủy bất cứ thứ gì nó gặp. Khi vài kg sỏi được ném vào quỹ đạo, chúng sẽ tấn công các vệ tinh giống như những trận mưa sao băng và vô hiệu hóa những chòm sao GPS đắt tiền.

    Đây chính xác là những loại vũ khí và kịch bản mà Trung Quốc đang phát triển thể hiện sự dối trá trong các tuyên bố của mình về bay lên [vũ trụ] vì hòa bình. Tất cả chúng ta đang sống ở bên ngoài Trung Quốc cần luôn nhớ rằng sự “bay lên vì hòa bình” nghe rất hùng biện này được thiết kế có chủ ý nhằm che đậy những ý định quân sự thực sự của Trung Quốc. Đại tá Jia Junming đã làm rõ hơn những điều này khi viết ra rằng:

    Trong tương lai chương trình vũ khí không gian của chúng ta cần phải [công bố] chỉ ở mức thấp và ‘mạnh mẽ ở bên trong’ nhưng thể hiện ra ngoài thì không có gì để duy trì hình ảnh và vị thế quốc tế tốt đẹp.
    Vào năm 2001 Ủy ban Không gian Mỹ đã cảnh báo: “Chúng ta đang được thông báo – nhưng chúng ta đã không nhận ra”.
    Người dịch: NL
  9. Khoam

    Khoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2011
    Bài viết:
    1.572
    Đã được thích:
    841
    Vì không thấy vanhoanghean lên bài tiếp sau 6 kỳ, Khoằm đã lục lọi tìm kiếm và mang về đây những bản dịch còn thiếu từ AIT360-AIT COMMUNITY để phục vụ các bạn, chúc các bạn không mỏi mắt!

    DEATH BY CHINA

    Peter Navarro


    CHƯƠNG 12: Án Tử cho Hành tinh lớn: Bạn có muốn bị chết thui vào ngày tận thế đó?

    Các vấn đề môi trường của Trung Quốc đang gia tăng. Nước ô nhiễm và khan hiếm là gánh nặng của nền kinh tế, mức độ ô nhiễm không khí gia tăng đe dọa sức khỏe của hàng triệu người Trung Quốc, và nhiều vùng đất đang biến thành hoang mạc khá nhanh chóng —Foreign Affairs

    So với thành phố xám tro Lâm Phần (Linfen) thuộc tỉnh Sơn Tây (Shanxi) nội địa Trung Quốc, Luân Đôn u tối trong truyện của Dicken trông tinh khôi như một công viên thiên nhiên. Sơn Tây là trung tâm của vành đai than đá nước này, những ngọn đồi xung quanh Lâm Phần lỗ chỗ các mỏ than - cả mỏ lậu lẫn hợp pháp, không khí đầy muội than. Đừng lo phơi đồ giặt của bạn – chúng sẽ được nhuộm đen trước khi kịp khô. —Time

    Không ai cho là người dân Trung Quốc ngu ngốc. Nhưng những gì các nhà lãnh đạo chính phủ và giới kinh doanh Trung Quốc đang làm với bầu không khí, nước và đất đai của đất nước họ - với sự chấp nhận ngầm của đa số dân chúng – hẳn phải là hành vi gây hại diện rộng xuẩn ngốc nhất, thiển cận nhất, và dẫn đến tự hủy diệt đối với Mẹ Thiên Nhiên mà thế giới từng chứng kiến. Đó là đau nhức mắt, ngứa họng với thứ không khí nhiễm độc đến xé phổi phun ra ở các khu nhà máy của Trung Quốc, hay ồ ạt các hóa chất gây ung thư, phân và chất thải chưa xử lý tràn ngập các dòng sông lớn nhất như Hoàng Hà (Yellow) và Trường Giang (Yangtze/Dương Tử), hay ô nhiễm lượng lớn các kim loại nặng, thuốc trừ sâu dư lượng và các chất thải điện tử chết người đầy trong đất nông nghiệp hay là cuộc Đại Trường chinh (Long March) phá rừng và sa mạc hóa từ vùng cực tây Tân Cương (Xinjiang) đến tận cửa ngõ Bắc Kinh, tất cả hơn bao giờ hết vẫn đang hình thành một “Mùa xuân thầm lặng” cùng năm tháng.

    Tất nhiên, thói thường của các quan chức Đa?ng Cộng sản Trung Quốc biện hộ cho tội ác chống Mẹ Thiên Nhiên rằng đế chế non trẻ của họ vẫn đang trong giai đoạn đầu của phát triển kinh tế. Họ nhấn mạnh rằng ít nhất vẫn lường được một số tổn hại về môi trường trước khi Trung Hoa Đỏ (Red China) tạo nên một quá trình chuyển đổi “không thể tránh khỏi” thành Trung Quốc Xanh.

    Và một số vị lãnh đạo đảng theo thuyết “việc làm cho bây giờ, môi trường để sau này” hẳn nhanh chóng chỉ ra rằng khi nước Mỹ công nghiệp lần đầu tiên phát triển từ hơn một thế kỷ trước, Pittsburgh đã bị bọc trong tấm vải liệm nạm than và Cleveland là thành phố mà ở đó nếu bạn không thể đi bộ trên mặt nước vì quá tù đọng thì ít nhất có thể đốt cháy nước trên ngọn lửa.

    Vâng, thưa Trung Quốc, chúng tôi biết thế. Nhưng Trung Quốc xin hãy nghe điều này: Bất kỳ điều gì Mỹ đã từng làm trong lịch sử môi trường của nó hay việc nước Anh triều đại Victoria đã làm trong suốt cuộc Cách mạng Công nghiệp hay Brazil hoặc Indonesia, Mexico hoặc thậm chí bất kỳ các nước lớn nào khác hôm nay đang làm tại bất kể đâu là không đáng kể gì so với sự báng bổ môi trường hàng loạt từ nhỏ đến lớn đang diễn ra ở Trung Quốc. Và ta không cần phải là Al Gore để hiểu cái sự thật tệ hại này: Phần lớn các thiệt hại môi trường đang gây ra là không thể sửa chữa; hiệu ứng “đốn và đốt” công nghiệp của Trung Quốc đang lan tỏa như một căn bệnh ung thư ra khắp thế giới.

    Chính bởi điều đó tất cả chúng ta ở bên ngoài Trung Quốc rốt cục phải băn khoăn về sự sốt sắng thiển cận của chính phủ China ngang nhiên đánh đổi không khí, nước và đất trồng lấy 30 đồng bạc và mảnh thị phần lớn hơn trên thị trường toàn cầu. Không giống như ở Las Vegas, “Cái gì xảy ra ở Trung Quốc không ở lại Trung Quốc”. Hãy mang khẩu hiệu này đến ngay trước thềm nhà chúng ta, hãy cân nhắc việc khí độc hại gia tăng như châu chấu từ các nhà máy Trung Quốc nay đang làm bẩn bầu không khí không chỉ của Nhật Bản, Đài Loan và bán đảo Triều Tiên mà còn của Los Angeles, San Francisco và Denver.

    Như trong Chương 2 “Chết vì chất độc Trung Quốc” minh họa khá sinh động, các vi khuẩn, chất độc dioxin, kim loại nặng, thuốc trừ sâu dư lượng độc hại làm ô nhiễm nguồn nước và đất đai Trung Quốc tất cả đang luẩn quẩn đâu đó trong sản phẩm nước táo, thịt gà, cá, tỏi, mật ong, vitamin, và các loại thực-dược phẩm khác Mỹ nhập khẩu từ Trung Quốc.

    Và nhìn vào tương lai con cháu chúng ta, khi sự ô nhiễm nước và không khí, sa mạc hóa, phát triển thái quá, nhiễm độc đất gia tăng và sự biến đổi khí hậu đang dần làm eo hẹp và phá hoại vụ thu hoạch những loại cây lương thực chính như lúa mì, gạo và đậu nành nước này, Trung Quốc sẽ gia tăng cạnh tranh tìm nguồn cung cấp thực phẩm từ khắp thế giới – và hệ quả giá cả sẽ tăng đột biến suốt từ các làng tận Châu Phi cho đến các siêu thị ở Châu Âu hay tận các lối đi khu thực phẩm của Walmart trên đất Mỹ.

    Vì tất cả các lý do đó và nhiều lý do khác nữa – bao gồm cả vai trò nghiêm trọng nhất của Trung Quốc trong sự nóng lên toàn cầu – tất cả chúng ta trên khắp thế giới cần hiểu rõ cái “Thảm kịch của Bàn ăn chung Toàn cầu” đang dần bộc lộ và cần đương đầu với Trung Quốc một cách tương xứng.
    Đừng để họ phủ Nâu bầu trời xanh của ta.

    Ở Mỹ, chúng ta đưa lũ trẻ đến các nông trại để chỉ cho chúng xem bò và biết sữa lấy từ đâu. Ở Trung Quốc, theo cùng một cách dã ngoại như vậy, những người lớn lên ở các thành phố công nghiệp như Bắc Kinh, Trùng Khánh và Thành Đô (Chongqing & Chengdu) đi để nhận ra bầu trời thực sự có màu xanh vào ban ngày và có các ngôi sao lúc ban đêm.

    Tôi đã trực tiếp nhận được bài học này trong một sứ mệnh nhân đạo khi giúp các bác sĩ Trung Quốc ở thành phố đi kiểm tra bệnh khuyết tật tim bẩm sinh ở trẻ em và bệnh cao huyết áp ở người trưởng thành vùng nông thôn. Khi những chú chuột thành thị này ra vùng thôn quê, họ nhìn thấy các ngôi sao và tỏ ra kinh ngạc thực sự.

    Thứ khôi hài là việc bầu không khí ô nhiễm lan đến tận vùng núi Vân Nam (Yunnan), thay vì lẽ ra được chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời của hai nghìn ngôi sao lấp lánh thường làm choáng ngợp bọn trẻ Mỹ trong chuyến cắm trại đến Joshua Tree hay Mỏm Washington, tất cả thứ mà chúng tôi thấy là chỉ những dấu mờ lấp lánh mà bạn có thể thấy vào bất kỳ đêm nào ở Los Angeles.—Greg Autry

    Ai đã từng đến Trung Quốc để xem Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành hay nghĩa trang tuyệt vời của nền dân chủ với cái tên Quảng Trường Thiên An Môn đều biết chính xác vấn đề là: Bạn có lẽ không nên thấy, nếm thử-hay bị nghẹt thở-trong bầu không khí bạn đang phải hít thở. Nhưng nó đầy rẫy trong cuộc sống hàng ngày của hàng trăm triệu dân Trung Quốc với bệnh ho đã thành mãn tính, hầu hết trong số họ hẳn là không biết rằng bầu trời có lúc xanh thẳm vào ban ngày và lấp lánh hàng tỷ ngôi sao vào ban đêm.

    Tuy nhiên, điều đó không phải chỉ là việc một bầu trời màu nhờ nhờ, người Trung Quốc cần lo ngại về biểu hiện tác động gây bệnh của ô nhiễm không khí. Theo một nghiên cứu của Ngân hàng Thế giới, ô nhiễm như vậy hằng năm giết chết tới 700,000 người Trung Quốc. Nó ước chừng tương đương với việc làm ngạt thở toàn bộ dân số thành phố San Francisco, các bang của Wyoming hay Delaware, vùng dân cư Canada của New Brunswick, hay thậm chí toàn bộ quốc gia Bahrain mỗi năm.

    Giờ hãy phân tích việc này: Theo phong cách tinh hoa kiểu nhà nước độc tài toàn trị của Orwell[ii], khi nghiên cứu đó của Ngân hàng Thế giới lần đầu tiên xuất hiện, bộ phận cảm biến kiểm duyệt yêu cầu con số thống kê 700,000 xác chết phải bị cắt bỏ trong ấn bản in cuối cùng của báo cáo này, những kẻ săm soi thuê của Đảng Cộng Sản đã không cao giọng nói điều đó không đúng sự thật, đơn giản là e sợ con số chết chóc này có thể dẫn đến bất ổn xã hội. Thật vậy - và liệu vấn đề có thật chỉ là thời điểm tránh công bố?

    Và đây nữa, một thống kê lạnh gáy khác dù không phải là một bí mật quốc gia gì cả. Đất nước đông dân nhất thế giới này nổi bật với hơn 100 thành phố có hơn 100 triệu dân; và thực tế là mỗi cộng đồng đông đúc này của nhân loại đều được bao phủ dưới một đám mây mù độc hại lưu huỳnh hai ôxít (SO2 / sulfur dioxide) và các hạt bụi thấu phổi. Hơn nữa, trong số 20 thành phố lớn nhất thế giới bị ô nhiễm không khí tồi tệ nhất – dù cái tên Mexico City (thủ đô Mexico) và Jakarta xuất hiện ngay trong đầu chúng ta – thì có tới 16 đô thị “kiểu cần đeo mặt nạ dưỡng khí” đó ở Trung Quốc.

    Vậy tại sao không khí ở Trung Quốc dơ bẩn thế? Đơn giản, vì than đá đáp ứng đến 75% nhu cầu năng lượng của Trung Quốc – mà nỗ lực quản lý khai thác sử dụng than sạch thật ít ỏi. Thực vậy, hàng ngày trên khắp đất nước này, than được vận chuyển, đốt cháy, xử lý chỉ với công nghệ kiểm soát ô nhiễm sơ sài và chẳng ai buồn quan tâm đến tác động của các quy trình đó đến đời sống con người hay động vật. (Một trong số chúng tôi thậm chí đã tận mắt chứng kiến các công trường nơi hàng tấn hàng tấn than trôi xuống sông Trường Giang từ các vựa chứa được xây dựng cẩu thả - rồi sau lại được vá víu qua loa và thờ ơ.)

    Than không chỉ là lựa chọn của các nhà máy điện. Ở nhiều gia đình nông thôn Trung Quốc, than thô nguyên liệu được dùng để nấu ăn và sưởi ấm - mà hệ thống thông gió trong nhà dân lại hầu như không có. Than hiện diện khắp nơi trong nền kinh tế Trung Quốc gây ra tới 90% khí thải SO2 - thành phần chính trong lớp mây mù nước này. Sự lệ thuộc vào than đá cũng là lý do không khí Trung Quốc đọng đầy các hạt bụi chất thải chết người, chúng có thể xâm nhập sâu và xé rách mô phổi.

    Vậy tại sao mỗi người chúng ta phải quan tâm việc người dân Trung Quốc cứ muốn chết ngạt như thế, hãy nhớ rằng: cứ với 100 tấn SO2 hay khí thải dạng hạt hoặc có chứa thủy ngân chết người từ các nhà máy của Con Rồng này phun lên bầu trời Trung Quốc, hàng ngàn pound [iii] chất thải ô nhiễm cuối cùng sẽ gây tổn thương mắt, phổi, họng và hệ thần kinh dân cư ở Nhật, Hàn Quốc, Đài Loan và sau đó cả ở Bắc Mỹ. Với điều đó, bạn chẳng thể thức dậy ở Carson, California hay Seattle, Washington rồi kêu lên: “tôi thật ghét thấy cái mùi Trung Quốc này vào buổi sáng.”

    Nước, Nước Ở Mọi nơi mà Chẳng có Giọt nào để Uống

    Ba con sông lớn nhất nước Mỹ - Colorado, Mississippi và Ohio cũng là dơ bẩn theo nghĩa con người sẽ gặp nguy hiểm nếu bơi lội hay ăn tôm cá đánh bắt ở đó. Những đoạn sông Ohio chảy qua Pittsburgh cũng tù đọng, đen ngòm sền sệt như thể người ta có thể bước đi trên đó. —FactsandDetails.com

    Ta cũng không chẳng cần phải là người có thẻ thành viên Câu lạc bộ Sierra[iv] để biết đoạn trích dẫn trên là thiếu căn cứ. Nhưng ngay khi ta thay thế các từ “Mỹ” bằng “Trung Quốc”, “Trường Giang, Châu Giang và Hoàng Hà” thay cho “Colorado, Mississippi và Ohio”, “Quảng Châu” đổi thành “Pittsburgh”, bức tranh môi trường mà trang web FactsandDetails.com đó mô tả thật trung thực.

    Cũng chẳng cần phải là thành viên Hiệp hội Súng trường quốc gia[v] để biết nếu các con sông và đường thủy ở Mỹ nhiễm bẩn dù chỉ bằng một phần mười sông ngòi Trung Quốc, những người có trách nhiệm nâng cao nhân quyền hay nhà môi trường yêu nước đã cùng sát cánh phản đối.

    Thực lòng mà nói, tình trạng thiếu quản lý môi trường ở Trung Quốc làm chúng tôi ngạc nhiên nhất. Chiếm tới 20% dân số thế giới, Trung Quốc chỉ có 7% nước ngọt thế giới; nhiều vùng đất rộng lớn ở nước này – bao gồm hơn 100 thành phố - phải chịu hạn hán triền miên. Bất chấp thực tế thiếu nước, các khối óc và chỗ đặt niềm tin của Chính phủ và giới kinh doanh Trung Quốc vẫn cho phép 70% toàn bộ sông suối, ao hồ và 90% nước ngầm nước họ trở nên ô nhiễm nghiêm trọng. Thậm chí, ở các thành trì công nghiệp như Sơn Tây, phần lớn nước sông ngòi độc hại tới mức không thể nhúng tay xuống. Jeffrey Hayes cung cấp một vài cảnh tóm tắt bộ phim thực tế đang diễn ra trên các sông hồ ở khắp Trung Quốc: Dòng nước đáng lẽ đầy cá tôm và thân thiện với những người thích bơi lội thì nay là mặt nước đen phản chiếu và ngầu bọt, bốc mùi hôi thối. Các con kênh lớp lớp rác rưởi lềnh bềnh, rác cứ ken dày hai bờ kênh. Đa số là các loại rác thải nhựa đủ màu đang phai nhạt với mức độ khác nhau dưới nắng mặt trời.

    Sự nguy hại ấy gây ra bởi lũ lượt hàng tỷ tấn chất thải công nghiệp chưa xử lý, phân hóa học, nước thải tươi của người và động vật thải ra từ các nhà máy hóa chất, sản xuất thuốc và sản xuất phân bón, từ nhà máy thuộc da, sản xuất giấy hay những trang trại nuôi lợn. Chính vì cái đập xả chất thải chưa xử lý đó, hàng tỷ dân Trung Quốc phải uống nước ô nhiễm hàng ngày, ít nhất 700 triệu người trong số đó cũng phải quen với loại nước uống chứa gia vị chất thải người và động vật.

    Trong khi đó, sông Liao lớn miền nam Mãn Châu là biểu trưng cho câu châm ngôn Trung Quốc càng phát triển nhanh, việc bảo vệ môi trường càng bị tảng lờ. Ngay cả khi hai bờ con sông này được trang bị nhiều cơ sở xử lý nước kiểu mới, những cơ sở này hoàn toàn bị các mức độ ô nhiễm liên tục gia tăng lấn át.

    Giải thích tại sao các lưu vực ở Trung Quốc lại ô nhiễm quá mức, hãy lấy một trường hợp “đi đêm” điển hình của “Vua sơ mi” ở Tỉnh Quảng Đông – Công ty dệt may Fuan. Bị cáo giác trong phóng sự của tờ Washington Post, nhà máy của Fuan đã phải đóng cửa vì đổ trái phép 20,000 tấn chất thải nhuộm đỏ dòng sông địa phương. Thế nhưng, trước nạn thất nghiệp gia tăng, các viên chức Cộng sản của chính quyền địa phương âm thầm khuyến khích Fuan chỉ cần đổi tên và chuyển đến địa điểm mới.

    Thực tế, ô nhiễm nước hãi hùng của Trung Quốc đã thêm vào kho từ vựng về các thảm họa môi trường một thuật ngữ mới – “làng ung thư”. Chỉ tính dọc theo sông Hoài (Huai) đã có hơn 100 làng ung thư; các nông dân ở khu làng dòng nước con sông này bao quanh dần dần mắc bệnh ung thư thực quản, ruột và dạ dày với tỷ lệ cao như tỷ lệ tử vong của đám lính bộ binh Mỹ đổ bộ xuống bờ biển Normandy.

    Xem nào, gần đây nhất vào thời Mao Trạch Đông, người Trung Quốc rất gắn bó với các nguồn nước. Tuy nhiên, ngày nay, thậm chí cả một Mao chủ tịch tái sinh – người luôn yêu thích bơi dọc sông Trường Giang - có lẽ cũng không thể bị lừa chết trong đó được. Với cùng kiểu thích nước màu mè như thế, cho dù dễ dàng đến với nhiều sông suối vùng núi, các cư dân thành thị như Thành Đô và Trùng Khánh cũng không lựa chọn những nơi đó để câu cá giải trí thay việc tìm đến các ao đào nằm trong các khu “công viên câu cá”. Trong khi ấy, hàng triệu người dân Thượng Hải sinh sống ngay vùng bờ biển và cửa sông, chẳng ai dám liều tắm mình hoặc bơi lội trong các vùng nước chết quanh thành phố đó.

    Để thấy nỗi hổ thẹn môi trường này từ quan điểm Mỹ, hãy xét cảnh ngộ Thái Hồ (Lake Tai). Tương đương Hồ Placid tuyệt đẹp ở Adirondacks, Mỹ, hồ này lớn thứ ba ở Trung Quốc và là nhà chung cho hơn 90 hòn đảo, nổi tiếng với các tuyệt tác đá vôi hình thành tự nhiên. Nhưng ngày nay, quần thể Thái Hồ lại nổi danh do đang đổi sang màu xanh sáng vì tảo sinh sôi mạnh đang làm cạn kiệt ô xi, giết chết tôm cá trong hồ, làm cho nước hồ hoàn toàn không thể xử lý thành nước uống sinh hoạt.

    Trước nguy cơ hủy diệt tài nguyên thiên nhiên Trung Quốc như trường hợp Thái Hồ, có hay không bất kỳ một nhà hoạt động môi trường từng bị đàn áp vì bảo vệ nó? Wu Lihong đã cố giữ niềm tin trong 5 ngày trước khi bị cảnh sát buộc “thú nhận tội lỗi” và ném vào tù – một nơi đúng là trại giam ở Trung Quốc.

    Đất nhiễm độc – Kẻ trừng phạt vô hình của Trung Quốc

    Ông Zhou Xiansheng, Giám đốc Cục bảo vệ môi trường nhà nước State Environmental Protection Agency (SEPA) cảnh báo: Đất canh tác của Trung Quốc – nơi nuôi dưỡng cho 22% dân số thế giới này – đang đối mặt với sự ô nhiễm và thoái hóa tồi tệ…. Sự thoái hóa chất lượng đất trở thành một vấn đề đáng lo ngại nhất trong số các sản phẩm phụ của sự tăng trưởng kinh tế bất chấp hậu quả của Trung Quốc. Kim loại nặng tích tụ trong đất, làm cứng bề mặt đất và giảm màu mỡ của đất và dư lượng của phân hóa học và thuốc trừ sâu thấy rõ trong các nông sản, gây ngộ độc cho cả con người và vật nuôi. Gần đây, có khoảng 10 triệu hec-ta đất trồng trọt – tương đương 10% đất trồng nước này - bị ô nhiễm và hủy hoại. —Worldwatch Institute

    Tờ Thời báo môi trường Trung Hoa gọi nhiễm độc đất là “sự ô nhiễm vô hình” bởi vì nó không thể thấy rõ bằng mắt thường như sự ô nhiễm nước và không khí. Ngày nay, nhặt bất kỳ nắm đất Trung Quốc nào, thực sự bạn đang nắm “chất độc trong đất.”

    Ví dụ, ở các trung tâm sản xuất đồ điện tử ở Đồng bằng châu thổ Châu Giang (Pearl River), vấn đề nghiêm trọng nhất là kim loại nặng trong đất gồm thủy ngân, chì và nikel. Tuy nhiên, ở vựa lúa mì miền Bắc, đất đai ngập trong thuốc trừ sâu, còn các vùng trồng rau chính của Trung Quốc tran làn chất nitrate gây ung thư do kích thích sinh trưởng quá độ. Trong khi đó, các vùng trồng cây ăn quả và vườn cây trái trên cả nước tập trung sử dụng “các chất diệt trùng và thuốc trừ sâu có thành phần đồng sulfat CuSO2 dẫn đến nhiễm độc trái cây tràn lan có thể gây ngộ độc mãn tính”. Bất chấp lệnh cấm DDT trên cả nước, chúng vẫn được sử dụng thường xuyên và những tác hại dài hạn thấy hiển nhiên ở các khu vực tuyệt nhiên không côn trùng lẫn chim chóc ở các vùng nông trang phía Tây Trung Quốc.

    Thật thiển cận làm sao, quá nhiều sự ô nhiễm độc hại đó là ác quả tự nhiên của cái triết lý điên rồ “cứ càng nhiều càng tốt” được hàng triệu nông dân Trung Quốc tán đồng. Cho dù là phân bón hay thuốc trừ sâu cho mùa màng, chất kháng sinh ở gia súc (hay chì trong đồ chơi và sơn của chúng ta), sẽ chẳng có khái niệm hóa chất độc hại tiềm ẩn nào ở Trung Quốc trừ cái tâm lý “cứ đổ vào” hay “tô lên” rằng cách thức đó an toàn kiểu như cho thêm ít gia vị chứa chất plutoni vào khoai tây chiên.

    Căn bệnh kích thích tăng trưởng nông sản quá liều của Trung Quốc như sau: Các nông dân nước này sử dụng hơn 30 triệu tấn phân đạm mỗi năm và thường xuyên dùng gấp đôi hay gấp ba lượng cần thiết. Theo chuyên gia về đất Fusuo Zhang ở Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, bón phân quá lượng làm độ pH trong đất giảm mạnh, kết quả đất bị a-xít hóa sẽ làm giảm sản lượng cây trồng từ 30-50% ở một số khu vực.

    Tương tự, việc hám dùng thuốc trừ sâu đến bệnh hoạn - thường kèm với việc phun thuốc không đúng cách - dẫn đến ô nhiễm hơn 5% đất trồng Trung Quốc. Như đã nói trên, tổng cộng đất canh tác bị mất do nhiễm độc lên tới 10%. Cụ thể hơn, đó là hơn 20 triệu mẫu[vi] đất nhiễm độc; tương đương phá hủy hoàn toàn hơn 80% đất nông nghiệp ở Iowa.

    Tuy nhiên, câu chuyện kiểu này vẫn chưa dừng lại. Một vấn đề nữa là Trung Quốc sẵn sàng – quả thực còn vô cùng háo hức – dành các bãi rác thải cho những loại hợp chất độc hại nhất mà thế giới hiện đại tạo ra – cái gọi là “chất thải điện tử”.

    Chất thải điện tử gồm những thứ còn lại của các máy tính hỏng bị vứt bỏ, điện thoại di động lỗi thời và các đồ điện tử khác; đó thực sự là một bản hòa tấu của các kim loại nặng chẳng giống ở đâu. Tờ Khoa học hàng ngày kể: “Mỗi năm có tới 50 triệu tấn chất thải điện tử được tạo ra trên toàn cầu - đủ để chất đầy đoàn xe tải thu gom rác xếp hàng dài tới nửa vòng trái đất;” và đương nhiên, Trung Quốc dự trữ đủ xe tải chở rác để thu gom tới 70% số rác thải điện tử đó.

    Đây không chỉ là Phương Tây thải sang phương Đông. Đó còn là thế kỷ 15 chạm mặt thế kỷ 21. Trong thế giới chất thải điện tử bẩn thỉu đó, nông dân Trung Quốc ngồi xổm trước lò nướng than củi bé tẹo để làm tan chảy hàn chì ở các bảng mạch và cũng chỉ dùng chiếc quạt cầm tay be bé để tránh làn khói độc hại giống như việc họ dùng các ngón tay trần tách các con chip máy tính, các tụ điện và điốt để sau bán lại cho các nhà máy sản xuất đồ dùng điện.

    Đó đúng là một quá trình tái chế vô cùng nguyên thủy giữa các đồ dùng của cuộc sống hiện đại. Điều đó làm tăng thêm một mũi cạnh tranh từ các nhà máy Trung Quốc đối với các nước như Brazil, Mexico hay Pháp, Mỹ là nơi sẵn lòng đối xử với công dân nước họ như nhưng con người chứ không phải hy sinh con người cho cái mục tiêu vô thần của sản xuất giá rẻ.

    Sự thật đáng ghê tởm ấy đã và vẫn tiếp diễn, và thậm chí còn tệ hơn thế bởi vì bụi độc hại từ quá trình tái chế sẽ bay xa hàng dặm đến tận các vùng nông thôn Trung Quốc. Thực vậy, ở tại và xung quanh khu ổ chuột của quá trình tái chế chất thải điện tử đó, như vùng Guiyu ở tỉnh Quảng Đông, mức độ ô nhiễm đồng, chì, nikel và nhiều loại kim loại nặng khác cao gấp 100, 200 và tới 300 lần mức an toàn.

    Vậy thì sau đấy, chi phí tổng cộng của tất cả mọi nguồn nhiễm độc đất - từ hóa chất, phân bón và thuốc trừ sâu cho tới chất thải điện tử - sẽ là bao nhiêu? Theo các nhà khoa học của chính Trung Quốc, mức giá phải trả là hơn 10 triệu tấn ngũ cốc mất đi hằng năm - con số tương đương một phần sáu tổng thu hoạch lúa mì của Mỹ, một nửa sản lượng ngô của Mexico, và gần như toàn bộ sản lượng lúa gạo hằng năm của Nhật. Vâng, đọc kỹ cái bảng giá này theo cách khác, chúng ta sẽ đau đớn hiểu ra khi đến khu vực thanh toán của hiệu tạp hóa địa phương, đó chính là 10 triệu tấn ngũ cốc Trung Quốc hằng năm phải lùng sục trong nguồn cung lương thực của các quốc gia khác do sự thiếu quản lý môi trường của nó.

    Vị hoàng đế làm toàn cầu nóng lên

    Thế giới không bao giờ phải đối mặt với mối đe dọa nhãn tiền đến sản xuất lương thực qui mô lớn đến thế nếu không phải các “núi băng” Châu Á đang tan chảy. Trung Quốc và Ấn Độ là hai nước hàng đầu thế giới về sản xuất lúa mì và gạo - loại cây lương thực chính của nhân loại. Sản lượng thu hoạch lúa mì của Trung Quốc gấp đôi Mỹ nước đứng thứ ba sau Ấn Độ. Còn với lúa gạo, hai nước này bỏ xa các nước sản xuất hàng đầu khác, tổng sản lượng lúa gạo 2 nước chiếm phân nửa sản lượng toàn cầu.—Friends of the Earth

    Đến lúc này, chúng tôi nghĩ bạn đã nắm rõ bức tranh về sự ô nhiễm – việc Trung Quốc bỏ mặc nguồn tài nguyên thiên nhiên như thế tác động đến tất cả chúng ta. Tuy thế, vẫn còn một vấn đề môi trường khác chúng ta cần đặt lên bàn thỏa luận cấp hành tinh. Đó là vấn đề rất có trọng lượng về sự đóng góp phi thường của các nhà máy của Trung Quốc vào biến đổi khí hậu.

    Trước khi chúng ta đi sâu vào vấn đề này, chúng tôi biết rằng nhiều người Mỹ không tin vấn đề biến đổi khí hậu là có thật, ít nhiều chỉ là một nguy cơ chính đáng. Chúng tôi chỉ muốn nói điều này với các bạn ở đây:

    Cái giá phải trả cho hậu quả việc không ngăn chặn biến đổi khí hậu nếu nó đúng là có thật sẽ cao hơn nhiều bất kỳ số chi phí nào chúng ta cần bỏ ra để ngăn biến đổi khí hậu nếu hóa ra đó chỉ là trò lừa đảo. Theo quan điểm tích cực này, hành động về biến đổi khí hậu dường như là một hợp đồng bảo hiểm thận trọng chống lại một hiện tượng chúng ta vẫn chưa biết thế nào là đủ hoặc đến đâu là vừa.

    Vì vậy, trong bối cảnh của những quan sát này, chúng tôi lưu ý rằng từ hồi đầu năm 2006 – vài năm trước khi bất kỳ chuyên gia nào thực sự nghĩ điều đó có thể xảy ra - Trung Quốc đã có bước nước rút qua mặt Mỹ trong việc trở thành quốc gia thải khí gây hiệu ứng nhà kính lớn nhất. Hơn nữa, sau vài thập kỷ tới, nếu cứ tiến hành không kiểm soát, mô hình tăng trưởng nhờ-đốt-than của Trung Quốc, đi đôi với sự tất yếu nhung nhúc hàng trăm triệu ô tô mới trên đường phố Trung Quốc, sẽ dẫn đến sự gia tăng các loại khí gây hiệu ứng nhà kính theo cấp số nhân – mức độ tăng mà mọi quốc gia khác kể cả Hoa Kỳ cộng lại cũng không bì kịp.

    Đương nhiên, đám biện hộ Trung Quốc sẽ lập luận rằng nước này có “quyền” gây ô nhiễm thế giới tương ứng với mức độ đông dân của nó. Nhưng xin đặt ra câu hỏi rằng chính xác thì ai sẽ chịu trách nhiệm về việc Trung Quốc gây ô nhiễm nghiêm trọng quá mức ngay từ đầu? Trung Quốc chắc chắn không thể thoái thác trách nhiệm này cho bất kỳ ai nữa.

    Sự trớ trêu lớn nhất của tất cả việc này là Trung Quốc thực sự cũng là một trong số các nạn nhân lớn nhất của biến đổi khí hậu. Để hiểu nguyên nhân, nên biết rằng các dòng nước hùng vĩ chảy vào hai con sông lớn nhất Trung Quốc – Hoàng Hà và Trường Giang - phần lớn bắt nguồn từ vùng băng tuyết của cao nguyên Tây Tạng-Thanh Hải (Tibetan-Qinghai Plateau). Vùng đóng băng này mỗi năm đã tan ra khoảng 7%, nếu hành tinh Trái Đất thực sự tiếp tục nóng lên, các tảng băng này sẽ tan nhanh hơn nhiều. Hậu quả là Trung Quốc sẽ là nước đầu tiên đối mặt với nhiều thập kỷ những trận lũ lịch sử - sau đó là hạn hán và đói kém triền miên khi cả hai con sông lớn nhất này cạn kiệt.

    Trong khi đó, các mỏm băng vùng cực trái đất tiếp tục tan và mực nước biển dâng lên, các thành phố ven biển như Thượng Hải và Thiên Tân (Tianjin) sẽ ngập nước. Đây là một khả năng xảy đến rất rõ ràng được xác nhận bằng một cảnh báo thảm khốc của Tiến Sĩ Peter Walker ở Chữ Thập đỏ: “Trong [vòng] 80 năm, vùng đất hiện có 30 triệu người Trung Quốc sinh sống sẽ nằm dưới biển, chúng ta biết điều đó sắp xảy ra, vì vậy chúng ta phải tìm cách để bảo vệ khu vực.”

    Vậy đấy, thưa Trung Quốc, sao Ngài không bắt đầu bảo vệ chính ngài và người hàng xóm Ấn Độ của ngài cùng phần còn lại của chúng ta – mà không phải đổ lỗi cho phần còn lại của thế giới về vấn đề này nọ và yêu sách Châu Âu hay Mỹ trả tiền cho giải pháp nào đó?

    Sao China cứ tự kết liễu mình - rồi cả hành tinh này nữa

    Một thành phố công nghiệp như Tianying (Thiên Tân) – dù Trung Quốc chưa thật sự có kiểu thành phố công nghiệp – sản xuất hơn nửa sản lượng chì nước này. Vì công nghệ sản xuất nghèo nàn, qui định sản xuất còn nghèo nàn lỏng lẻo hơn, nhiều kim loại độc hại đọng lại trong đất và nguồn nước của Tianying, rồi nằm trong máu trẻ em vùng này. —Time

    Để khép lại chương này, chúng ta cần phải trả lời một câu hỏi rành rành lúc này: Tại sao chính phủ độc tài toàn trị China – cái bộ máy có thể kiểm soát mọi thứ nó muốn nằm trong phạm vi biên giới của nó – lại để nước mình biến thành bãi rác của thế giới?

    Lời giải thích cho câu hỏi này rất quan trọng – không chỉ dành cho nhân dân Trung Quốc. Sự thật chắc chắn là, sự dập vùi Mẹ Thiên nhiên của họ sẽ có quả báo kinh hoàng hơn bất kỳ điều gì người dân Trung Quốc đã chịu đựng trong cuộc Cưỡng hiếp Nam Kinh (Nanking) kinh hoàng những năm 30 quân Nhật hoàng gây ra, hơn cả “cuộc chiến tranh nha phiến” tàn nhẫn của Đế quốc Anh vào thế kỷ 19. Thật vậy, những “nỗi nhục ngoại bang” mà Đảng cộng sản Trung Quốc thích rêu rao với thế giới đó, dù đã vô cùng tàn bạo và gây xúc động sâu rộng thời điểm ấy, giờ còn phải chào thua so với nỗi nhục môi trường Đảng Cộng sản Trung Quốc đang gây ra cho người dân.

    Vậy chính xác thì tại sao Thảm kịch vĩ đại của Bàn ăn chung này lại xảy ra? Chắc chắn, một phần lỗi phải thế nào cũng nằm đâu đó trong phòng Hội đồng quản trị của các công ty nước ngoài như BASF, DuPont, GE, Intel và Volkswagen, những kẻ xuất khẩu ô nhiễm một cách chiến lược sang Trung Quốc. Ngoài việc say sưa áp dụng nhiều biện pháp trợ giá bất hợp pháp, chính phủ China thường khuyến khích gia công, ban điều hành các công ty nước ngoài hẳn thích các quy định lỏng lẻo sơ sài của “Cục Bảo “thịt” Môi Trường” Trung Quốc (Environmental Predation Agency) hơn nhiều so với qui định của các Cơ quan Bảo vệ Môi Trường Mỹ, Nhật hay EU.

    Tuy vậy, suy cho cùng, kẻ chịu trách nhiệm về “Án Tử dành cho Hành tinh” phải là chính Đảng Cộng sản Trung Quốc vì nó không chỉ chấp nhận sự hủy hoại môi trường tồi tệ mà còn trợ giúp kỹ thuật lẫn tài chính cho việc đó. Trong thực tế, cái kiểu sốt sắng chưa từng thấy của một “Trung Quốc màu-gì-cũng-được-trừ-màu-Xanh” cho phép bán tháo không khí, nước và hệ sinh thái đất trồng được qui về 3 yếu tố đơn giản dẫn đến suy vong vì hoàn toàn chẳng có chút tầm nhìn nào cho tương lai.

    Yếu tố thứ nhất được thể hiện trong nguyên tắc bất thành văn của Đa?ng Cộng sản “ô nhiễm với tăng trưởng ngay bây giờ, còn bảo tồn cứ đợi đã.” Từ góc nhìn thiển cận đó, họ thà đánh đổi một phần môi trường Trung Quốc để cướp đi vài triệu việc làm của phương Tây – và nhờ đó để giữ ổn định trong nước – hơn là trả chi phí bảo vệ môi trường.

    Vấn đề thứ hai bắt nguồn từ rất nhiều doanh nghiệp nhà nước ở Trung Quốc, con cáo không chỉ canh chừng cái chuồng gà môi trường; nó còn kinh doanh buôn bán cả lũ gà lẫn trứng gà. Thực tế, các doanh nghiệp nhà nước cũng nằm trong đám tội đồ tệ hại nhất xả cả đống chất thải các nguồn nước và phun khí thải ô nhiễm khí quyển Trung Quốc.

    Và yếu tố thứ ba căn nguyên cho sự dửng dưng trước môi trường nằm ở tư tưởng Nho giáo, theo đó, con người đóng vai trò chinh phục thiên nhiên chứ không phải thích nghi và sống cộng sinh cùng môi trường. Một trong những minh họa bi thảm nhất về ảo tưởng lập dị này là từ thời Mao Trạch Đông và Bước đại nhảy vọt vào những năm 60. Cái chiến dịch “Giết con chim sẻ” khét tiếng của Mao – nhà độc tài Trung Quốc phải vật lộn cứu nông thôn thoát khỏi lũ chuột, muỗi và côn trùng gây hại, chỉ vì con chim sẻ tầm thường.

    Cái trọng tội ngớ ngẩn chống lại thiên nhiên ấy cứ như một vở nhạc kịch cách mạng Trung quốc khi Chủ tịch Mao huy động hàng triệu nông dân hò hát, la hét và đập xong chảo beng beng để xua đuổi lũ chim sẻ ra khỏi các cánh đồng. Mục tiêu của Mao là ngăn lũ sẻ không đánh chén hạt giống cây trồng. Nhưng điều vị chủ tịch không tính đến là lũ chim sẻ ăn số côn trùng còn nhiều gấp mấy số hạt giống.

    Cho nên ngay sau khi China đàn áp được số lượng chim sẻ, các vùng đất nông nghiệp chính của Trung Quốc đã bị đám châu chấu đói tàn phá. Hậu quả, nạn đói theo đúng nghĩa đen cướp đi sinh mạng hàng chục triệu người Trung Quốc. Tấn bi kịch còn dài dài vì Đa?ng Cộng sản vẫn chưa rút ra được cảnh báo nào từ kiểu quản lý môi trường khôn ngoan đó.

    ________________________________________

    The Red Army in 1934
    Although the literal translation of the Chinese Cháng Zhēng is “Long March”, official publications of the People's Republic of China refer to "The Long March of the Red Army" (Chinese tra***ional: 紅軍長征, Chinese simplified: 红军长征, pinyin: Hóngjūn Chángzhēng). The Long March most commonly refers to the transfer of the main group of the First (or Central) Red Army, which included the leaders of the Communist Party of China, from Yudu in the province of Jiangxi, to Yan'an in Shaanxi. In this sense, the Long March lasted from 16 October 1934 to 19 October 1935. In a broader view, the Long March included two other forces retreating under pressure from the Kuomintang: the Second Red Army and the Fourth Red Army. The retreat of all the Red Armies was not complete until 22 October 1936, when the three forces linked up in Shaanxi.
    Tác phẩm nổi tiếng của Rachel Louise Carson (27 tháng 5 năm 1907 – 14 tháng 4 năm 1964), Mùa xuân thầm lặng (Silent Spring) 1962, được ghi nhận là đã làm xuất phát điểm cho phong trào bảo vệ môi trường trên toàn cầu.
    [ii] Nguyên gốc “Orwellian fashion” = liên quan, gợi nhiều liên tưởng của các tác phẩm của George Orwell, đặc biệt là cuốn tiểu thuyết trào phúng 1984, mô tả một nhà nước độc tài toàn trị của tương lai.
    [iii] 1 pound ~ 450gram
    [iv] Sierra Club: Tổ chức môi trường lớn nhất, lâu đời nhất và có ảnh hưởng rộng rãi nhất ở Mỹ, được thành lập tư năm 1892 ở San Francisco
    [v] the National Rifle Association – NRA tổ chức ủng hộ cho việc bảo và thúc đẩy quyền sở hữu súng, an toàn vũ khí, bảo vệ săn bắn và tự vệ tại Mỹ. Theo một tạp chí Fortune khảo sát năm 1999, các nhà lập pháp và nhân viên quốc hội xem xét NRA nhóm vận động hành lang có ảnh hưởng nhất. Hoạt động chính trị của nó là dựa trên nguyên tắc rằng quyền sở hữu súng là một quyền tự do dân sự được bảo vệ bởi Điều bổ sung sửa đổi thứ hai của Tuyên ngôn Nhân quyền, và nó vẫn là tổ chức hoạt động dân quyền lâu đời nhất tại Mỹ. NRA đã có gần bốn triệu thành viên.
    [vi] Acre: mẫu Anh


    Người dịch: Như Nguyệt
  10. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Vì không thấy vanhoanghean lên bài tiếp sau 6 kỳ, Khoằm đã lục lọi tìm kiếm và mang về đây những bản dịch còn thiếu từ AIT360-AIT COMMUNITY để phục vụ các bạn, chúc các bạn không mỏi mắt!

    DEATH BY CHINA

    Peter Navarro
    Chương 13. Thảm sát người Trung quốc: Khi Mao gặp gỡ Orwell và Đặng Tiểu Bình tại Quảng trường Thiên An Môn

    Chủ nghĩa cộng sản không phải là tình yêu. Chủ nghĩa cộng sản là búa tạ để chúng ta đập nát kẻ thù. - Mao Trạch Đông

    Trong "thiên đường công nhân" Trung quốc, quá đỗi bình thường khi "kẻ thù" của nhà nước Đa?ng Cộng sản lại chính là người dân của Trung quốc. Những kẻ thù công dân nầy là những người lao động chăm chỉ chân thực trong nước Cộng hòa "Nhân dân" muốn có thu nhập cao hơn, điều kiện làm việc tốt hơn, những người khao khát có được nước sạch và không khí dễ thở, những người đấu tranh vì trợ cấp hưu trí và chăm sóc y tế thỏa đáng, những người tuyệt vọng và nhiệt thành mưu cầu tự do được bày tỏ quan điểm chính trị và tôn giáo của mình.


    Tại những lãnh thổ chiếm đóng như Tây Tạng, Nội Mông, và tỉnh Tân Cương, những "kẻ thù"nầy của Đa?ng Cộng sản Trung quốc cũng chính là người dân bản địa dám mưu cầu quyền tự chủ với Bắc Kinh, những người đòi hỏi phần chia công bằng trong sự thịnh vượng được tạo ra từ việc khai thác tài nguyên trên quê hương của mình, những người phẫn nộ sâu sắc và từ trong xương tủy dòng người nhập cư ồ ạt của sắc tộc Hán Trung hoa thống trị do Bắc Kinh đưa vào nhằm mục đích đặc biệt là pha loãng và "thanh tẩy" bộ gien của họ.

    Đối với hàng trăm triệu nạn nhân của Cộng hòa Nhân dân Trung hoa, đất nước nầy là một là bộ ba gồm:


    • Sự đàn áp được nuôi dưỡng trong nhà với mô hình tăng trưởng kinh tế gây ô nhiễm tràn lan hoạt đông dựa trên nhân công rẻ mạt


    • Chế độ thần quyền của Đa?ng Cộng sản dựa trên giai cấp, khô cứng ít giúp cho sự thay đổi đi lên, và


    • Một chủ nghĩa toàn trị kiểu "Orwell về steroids" theo dõi từng cử động nhỏ của chúng ta, bóp nghẹt từng hơi ta thở, và tuyệt đối không cho phép đối lập.


    Trên thực tế, cái tên đầy mỉa mai "Cộng hòa Nhân dân" vừa không phải là một nền dân chủ đại diện trong đó những người lãnh đạo được nhân dân bầu ra một cách chính đáng tại những thùng phiếu, cũng không phải là một nền "cộng hòa"nơi mà người dân với bất kỳ cách thức, khuôn mẫu, hay hình thức nào, duy trì sự kiểm soát cần thiết đối với chính quyền. Thay vào đó, các cuộc họp và quá trình ra quyết định của Đa?ng Cộng sản Trung quốc cầm quyền hoàn toàn không rõ ràng và được các phương tiện truyền thông do
    Đa?ng kiểm soát bằng bàn tay sắt lược lọc.

    Sự dối trá to lớn bắt đầu với cái tên của nước Trung quốc và được nêu trong hiến pháp của nó


    Công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa có quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội, tuần hành và biểutình. - Điều 35 Hiến pháp Trung quốc


    Cũng như cái tên của nước Trung quốc - "Cộng Hòa Nhân dân" - một sự dối trá đầy mỉa mai, Hiến pháp của nước Cộng hòa Nhân dân nầy cũng là một trò đố chữ đầy rẫy những điều vô lý. Trong khi điều 35 bảo đảm các quyền như tự do ngôn luận, lập hội, hội họp và
    biểutình, thì việc thực hiện bất cứ quyền nào trong số đó - nhất là biểutình- sẽ bị đánh cho thê thảm hoặc bị bỏ tù, hay bị cả hai.

    Về tự do báo chí, một điều kiện tiên quyết cho một nhà nước cảnh sát thành công là khả năng của nó trong cả kiểm soát các luồng thông tin và cả định hình nhận thức hiện thưc bên trong và bên ngoài thông qua quản lý truyền thông vào và ra. Đây là một quá trình có hai bước nhằm đàn áp thông tin chân thực và thay thế nó bằng sự lừa dối đầy thuyết phục; và Trung quốc sử dụng báo chí và truyền thông điện tử của nó làm điều nầy rất hiệu quả. Thực tế, Chỉ số Tự do Báo chi gần đây nhất do Tổ chức Phóng viên Không biên giới công bố xếp Trung quốc ở thứ hạng 171 trong số 178 nước, chỉ đứng trên khoảng vài hố đen kiểm duyệt ngặt nghèo như Sudan, Bắc Hàn, và Iran.


    Đối với Điều 40 của Hiến pháp, nêu, "Tự do và sự riêng tư thư tín của công dân nước Côngh hòa Nhân dân Trung hoa được luật pháp bảo vệ." Điều nầy cũng thật nực cười. Thử lên internet ở Trung quốc và gửi thư điện tử cho một người bạn. Bức thư mang tính "riêng tư" sẽ bị kiểm tra bởi một "Vạn lý Hỏa thành" sử dụng trên 50.000 cảnh sát mạng và nhân viên kiểm duyệt; chúng tôi đã trực tiếp thấy được điều nầy khi cảnh sát ở Thẩm quyến bắt giữ những người bất đồng chính kiến mà chúng tôi đã sắp xếp lịch gặp thông qua thư điện tử.


    Để biết tác dụng của bức Vạn lý Hỏa Thành, ta có thể thử như sau: Vào một quán cà-phê internet ở bất kỳ thành phố Trung quốc nào và thử đánh vào trình duyệt web cụm từ như “freedom of speech” (tự do ngôn luận) hay “Tiananmen Square demonstrations” (
    biểutình ở Quảng trường Thiên An môn.) Các đường link tìm được sẽ bị khóa. Thử lần nữa, máy của ta sẽ bị tắt ngúm. Lặp lại việc đó, hẩu như ta sẽ bị cảnh sát mạng Trung quốc trực tiếp thăm hỏi - hay bị ai đó trong mạng lưới an ninh không chuyên túm giữ, những người nầy giờ đây giao nộp công dân mạng đồng bào của mình để lấy tiền thưởng. Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã cảnh báo:

    [Chúng ta phải] tăng cường và cải tiến hơn nữa việc kiểm soát các trang thông tin mạng, nâng cao mức độ kiểm soát xã hội ảo, và hoàn thiện cơ chế của chúng ta đối với các kênh trực tuyến ý kiến công chúng.


    Cũng có ích khi biết thêm rằng, kiểm duyệt, giống như nhiều thứ khác ở Trung quốc, được kết hợp trong chiến tranh kinh tế của Bắc Kinh chống lại các đối tác thương mại và đối thủ cạnh tranh của nó. Ví dụ, việc cấm các rạp Trung quốc chiếu phim của Hollywood với lý do phản đối về mặt văn hóa và đạo đức trong khi ngầm cho phép sao chép chúng trên đường phố Thượng Hải rõ ràng là một rào cản thương mại to lớn nhằm vào một trong những ngành công nghiệp to lớn của Mỹ.


    Tương tự, ngăn cản các công ty Mỹ như Google, YouTube, và Facebook xâm nhập thị trường Trung quốc trong khi đó lại nuôi dưỡng các hãng nhái như Baidu, Youku, và RenRen là một sự vi phạm trắng trợn luật lệ của Tổ chức Thương mại Thế giới ẩn núp đằng sau lập luận quái đản cho rằng kiểm duyệt là một lý do hợp lệ chứ không phải là tội ác chồng chất. Businessweek đã lưu ý, "Néu Facebook trồng bắp hay chế tạo xe, tiếng thét sẽ vượt ra ngoài rằng Trung quốc đang dựng lên các rào cản thương mại"


    Và đây là một điều khoản khác trong hồ sơ đầy mỉa mai đó: Thực tế là rất nhiều công dân Trung quốc bị giam giữ vì cố gắng thực hiện quyền tự do quy định tại các Điều 35 và 40 cho thấy rõ ràng rằng công an Trung quốc chẳng thèm bận tâm đọc đến Điều 35 của Hiến pháp. Nó nêu rõ


    Sự tự do của công dân nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa là bất khả xâm phạm.


    Thực tế, hiện nay có khoảng hai triệu người dân Trung quốc đang chết mòn trong hơn 300 nơi được gọi là trại "Cải tạo Lao động"; và hàng chục nghìn người dân đang bị giam giữ vì những tội như theo đạo Thiên chúa "chưa được đăng ký" hay là thành viên của giáo phái Pháp Luân Công. Điều nầy nữa, cũng thật kỳ lạ vì Điều 36 của hiến pháp đó nêu rõ:


    Công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quyền tự do tín ngưỡng.


    Tất nhiên, khi người dân Trung quốc bình thường buộc phải đối mặt với sự tương phản hoàn toàn giữa những lý tưởng được Hiến pháp của họ quy định và hiện thực cuộc sống hàng ngày kiểu như nhà văn Orwell đã mô tả, họ tự trải nghiêm tình huống đối nghịch nhận thức nghiêm trọng của riêng mình. Điều đó làm nảy sinh câu hỏi: Điều gì đã khiến một quốc gia có người dân chăm chỉ, thông minh, và một lịch sử kinh tế,văn hóa lâu đời, phong phú như thế lại rơi vào địa ngục toàn trị như hôm nay? Để trả lời câu hỏi đó, nên xem xét vắn tắt ít ra vài khúc quanh lịch sử chủ yếu.


    Một đế quốc hùng mạnh suy tàn trong đói nghèo cô lập


    Một hạm đội [Trung Hoa]khổng lồ rời cảng vào năm 1414 giong buồm đi về phương Tây trong một chuyến đi thương mại và thám hiểm. Nhiệm vụ đó vượt xa những gì Columbus...có thể hình dung. Hạm có ít nhất 62 chiếc tàu thương mại kiểu Galileo to lớn, bất cứ chiếc nào trong số đó đều có thể chứa ba tàu nhỏ của Columbus trên sàn của nó.
    - The Emperor’s Giraffe

    Phần lớn sự đổi mới và chuyển động mà chúng ta gắn với Trung quốc có nguồn gốc từ triều đại nhà Đường (khoảng từ năm 600 đến năm 900 sau Công nguyên) và đầu triều đại nhà Minh (khoảng 1370-1450). Trong cả hai thời kỳ nầy, Trung quốc - nước phát minh ra mọi thứ từ la bàn, thuốc súng, tên lửa nhiều tầng đến tiền giấy, xe đẩy, rượu, cờ tướng - cho đến lúc đó là nền văn minh thịnh vượng nhất, hùng mạnh nhất, ổn định và tiên tiến nhất trên Trái Đất.


    Đặc biệt trong triều đại nhà Minh, khi châu Âu còn ngủ vùi trong thời kỳ tăm tối, Trung quốc đã phát triển một nền kinh tế tiêu dùng vững chắc được một đế chế sáng tạo công nghệ và thương mại quy mô hỗ trợ. Chính trong thời kỳ nầy hoàng đế thứ ba triều Minh đã hạ thủy hạm đội thám hiểm lớn nhất mà thế giới từng thấy - cả trước và sau thời kỳ đó.


    Theo ghi chép trong cuốn The Emperor’s Giraffe của Samuel Wilson, hạm đội viễn chinh hoàng gia của Trung quốc có hàng trăm "thuyền chở châu báu" đồ sộ - bằng khoảng một nửa chiều dài chiếc du thuyền hiện đại. Chúng chở hàng chục nghìn thủy thủ Trung quốc đến Ấn độ, châu Phi, và Trung Đông, và trở về với đồ cống nạp và các đại sứ từ phương xa. Nếu so sánh, tất cả những thứ mà Christopher Columbus có chỉ là một nhúm thuyền nhỏ tội nghiệp, và với việc hạ thủy hạm đội hoàng gia của nó, Trung quốc đã sẵn sàng để trở thành một thế lực quốc tế có thể dễ dàng gạt Tây Ban Nha và Anh sang một bên trong cuộc chinh phục địa vị bá chủ toàn cầu ở thế kỷ mười sáu.


    Tuy thế, giấc mơ đế quốc của Trung quốc đã không biến thành hiện thực. Năm 1433, những quan thái giám đầy quyền lực đã đột ngột cắt đứt các chuyến thám hiểm, phá hủy tàu thuyền, và thậm chí cố xóa sạch hồ sơ chuyến đi đó. Theo sau đó là một chính sách biệt lập tai hại khiến đất nước Trung hoa vĩ đại một thời dần dần chìm vào những thời kỳ đen tối trong khi phương Tây lại phát triển rực rỡ.


    Vào đầu những năm 1800, bất chấp chính sách biệt lập của nó, Trung quốc vẫn chiếm một phần ba tồng sản lượng nội địa (GDP) của thế giới so với 3% khiêm tốn của Mỹ. Tuy nhiên ở khúc quanh quan trọng nầy của lịch sử, Trung quốc đã hoàn toàn chối bỏ cuộc Cách mạng Công nghiệp.


    Thay vào đó, trong một vụ "gậy ông đập lưng ông" to lớn của lịch sử, những công nghệ Trung hoa như thuốc súng, la bàn được các nước châu Âu biến thành vũ khí và rốt cuộc tiến hành cướp bóc Vương quốc Trung tâm một thời kiêu hãnh và hùng mạnh nầy. Chính trong thời kỳ dài mà người Trung quốc gọi là thời kỳ "sỉ nhục của ngoại quốc" nầy, các thế lực đang nổi lên của phương Tây đã thiết lập các căn cứ tiền tiêu ở các thành phố cảng như Quảng Châu, Hạ Môn, Phúc Châu, Ninh Ba và Thượng Hải. Những kẻ thực dân nầy không đến trong hòa bình mà đến để bòn rút của cải của Trung quốc để chở về Anh, Hà lan, và Bồ Đào Nha.


    Cũng trong thời kỳ nầy nước Anh phát động cuộc Chiến tranh Thuốc phiện buộc Trung quốc chấp nhận nhập khẩu thuốc phiện đầy chết chóc từ Ấn độ để Anh có thể cân bằng thâm hụt thương mại khổng lồ với Trung quốc về những hàng hóa như bông, lụa, trà. Những cuộc chiến tranh nầy lên đến đỉnh điểm với cuộc nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn, một cuộc nổi dậy của người Hoa chống lại người nước ngoài đã bị lực lượng viễn chinh chung của quân đội Châu Âu và Mỹ đàn áp dã man. Chính các đội quân nước ngoài nầy đã tiến vào Tử Cấm Thành bước qua la(ng tẩm của các hoàng đế triều Minh vĩ đại xé nát mẩu cuối cùng của lòng tự trọng, sự kiên nhẫn, và quan trọng nhất, sự đoàn kết của người Trung quốc.


    Theo sau sự sỉ nhục của nước ngoài nầy, Trung quốc từ từ phân rã trong cuộc cách mạng toàn diện. Sau hy vọng ngắn ngủi về một nền cộng hòa dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn vào năm 1912, Trung quốc nhanh chóng bị cuốn vào cuộc nội chiến đẫm máu, phức tạp giữa những người quốc gia, cộng sản, và địa chủ tư nhân. Đây là một sự hỗn loạn làm suy nhược và mời gọi cuộc xâm lược tàn bạo của Nhật Bản và nó đạt đỉnh điểm với sự nổi lên của Mao Trach Đông, sự thành lập nước Cộng hòa Nhân dân vào năm 1949, và cuộc đào thoát sang Đài loan của những người quốc gia Trung quốc.


    Điều Mao đã làm ở Woodstock


    Nam Kinh là một thành phố lớn có 500.000 dân...số người bị xử tử ở Nam Kinh ít quá, phải giết nhiều người Nam Kinh hơn nữa. - chỉ đạo của Mao Trạch Đông đàn áp phản cách mạng ở Nam Kinh và Thượng Hải


    Mao Trạch Đông được tôn vình là người đã tái thống nhất Trung hoa, đặt dưới sự cai trị của "Hán" tộc, trục xuất vô diều kiện tất cả người nước ngoài, khôi phục niềm tự hào Trung hoa. Điều đó cho thấy, cái giá nhân dân Trung quốc đã phải trả bằng máu, nước mắt, mồ hôi, lao động cưỡng bức, tù tội và trả cho sự hoang tưởng giải phóng kiểu cộng sản của Mao là một cái giá cực kỳ đắt.


    Trong khi Hitler giết hay tiêu diệt khoảng 12 triệu dân thường và Stalin khoảng 23 triệu trong các cuộc thanh trừng và nạn đói của hắn, số người chết do Mao đâu đó trong khoảng từ 49 đến 78 triệu. Điều đó khiến Mao trở thành kẻ giết người hàng loạt ác độc nhất trong mọi thời đại - theo Piero Scaruffi, người đã nghiên cứu những cuộc diệt chủng kinh hoàng nhất trong lịch sử..


    Trên thực tế, trong suốt hai thập kỷ rưởi cai trị của Mao, khi không bơi qua sông Dương Tử để luyện sức khỏe, ngài Chủ tịch tâm thần nầy sẽ nhảy từ một chương trình điên rồ hay một cuộc thảm sát nầy sang một chương trình điên rồ hay một cuộc thảm sát khác. Chẳng hạn, chương trình "Đại nhảy vọt" của ông ta bao gồm việc nấu chảy toàn bộ sắt thép trong nước tại những lò rèn tự chế tại nhà vô dụng và tận diệt chim sẻ. Thảm họa kinh tế và nạn đói lan tràn tất yếu theo sau từng bước cải cách hoàn toàn điên rồ của Mao.


    Không kém thảm khốc - và khủng khiếp - là những cuộc thanh trừng định kỳ của Mao nhằm vào các phần tử phản cách mạng, trí thức, các phần tử trong Đa?ng mà ông ta gọi là "những kẻ theo con đường tư bản". Hiện tượng những năm 1960 được biết đến như là cuộc "
    CáchmạngVănhóa" cực kỳ tàn bạo; và tất cả những người đã sống qua thời kỳ đó đều lưu lại những vết sẹo trong tâm khảm.

    Trong thời kỳ
    CáchmạngVănhóa nầy, khi các ban nhạc Rolling Stones và Beatles nổi lên từ nước Anh làm sôi động thế giới âm nhạc và những người hip-pi phản kháng tìm kiếm hòa bình và tình yêu trên những cánh đồng Woodstock, những đội viên điên cuồng Hồng Vệ Binh sục sọi mọi ngóc ngách phố phường để tìm kiếm nạn nhân cho bạo lực chính trị kỳ dị của chúng. Đồng thời, doanh nhân, trí thức, giáo sư bị đổ tội cho tất cả những điều xấu xa của Trung quốc và bị cưỡng bức lao động chân tay, còn những người thiếu nhiệt tình cách mạng thường bị vây bắt, bị làm nhục công khai, và bị giam giữ nhiều năm trong trại cải tạo lao động. Ngay cả khi nền kinh tế Trung quốc tiếp tục rơi vào trì trệ, người dân Trung quốc được dạy nói láo để tồn tại và vâng lời để tiến thân; và tấm khăn liệm kiểu Orwell phủ trên nước Cộng hòa Nhân dân nầy vẫn tiếp tục là di sản bền vững nhất của Mao.

    Chủ nghĩa Tư bản Nhà nước trỗi dậy từ đống đổ nát của Chủ nghĩa Cộng sản Nhà nước


    Mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, miễn là nó bắt được chuột. - Đặng Tiểu Bình


    Người đã đưa Trung quốc ra khỏi bãi lầy kinh tế của Mao là Đặng Tiểu Bình. Ông ta là một cựu lãnh đạo Đa?ng từng bị thanh trừng đưa về làm việc tại một nhà máy sản xuất máy kéo trong
    CáchmạngVănhóa. Sau khi con trai ông ta bị Hồng Vệ binh đánh đập và ném ra cửa sổ tầng tư, Đặng được Hoa Quốc Phong, người thừa kế của Mao, ân xá và phục hồi.

    Sau cái chết của Chủ tịch Mao, Đặng quỷ quyệt đã cáo già hơn bà góa phụ của Mao và Bè lũ Bốn tên khét tiếng của bà ta cũng như cáo già hơn Hoa Quốc Phong, người đã cứu ông ta. Trong khi không bao giờ tuyên bố các chức vụ lãnh đạo Đa?ng chính thức, Đặng đã nắm quyền lực một cách không chính thức, và mọi người đều biết ông ta là chủ nhân thực sự của bầy rối.


    Thực ra, Đặng Tiểu Bình là nhân vật quan trọng nhất ở Trung quốc hiện đại ít ra vì hai lý do, Thứ nhất, trong khi Tổng bí thư Mikhail Gorbachev nhượng bộ người
    biểutình và cho phép sự tan rã của Liên Xô Cộng sản, chính Đặng là người đã ra lệnh quân đội Trung quốc tàn sát những người biểutình tại Thiên An môn vào năm 1989 - để bảo vệ nhà nước Trung Cộng vô nhân và hà khắc.

    Quan trọng không kém, Đặng được ghi nhận là đã một mình thúc đẩy nhãn hiệu chủ nghĩa tư bản trọng thương được nhà nước bao cấp, đặc trưng của nền kinh tế Trung quốc "lợi mình, hại người" ngày nay. Chính Đặng là người mở ra các đặc khu kinh tế cho phương Tây và là người rốt cuộc đã giải phóng một lực lượng lao động khổng lồ trên thị trường thế giới được trang bị những vũ khí hủy diệt việc làm mạnh mẽ như trợ cấp xuất khẩu phi pháp và đồng tiền bị thao túng.


    Chính đó là Trung quốc ngày nay mà Mao và Đặng đã tạo ra, tàn nhẫn với nhân dân của mình và chơi bẩn với đối tác thương mại. Trong chương tiếp theo, chúng tôi sẽ trình bày việc đàn áp và sự tàn bạo trong tất cả Cái chết do Trung quốc trên sự ô nhục Trung quốc. Khi chúng ta làm điều đó, ta sẽ thấy được hai di sản của Chủ tịch Mao và Đặng Tiểu Bình tiếp tục duy trì như thế nào trong một nhà nước cảnh sát toàn trị tàn bạo nhất trong lịch sử.



    Người dịch: NNK
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này