1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ huy xe tăng Đức trong chiến tranh thế giới thứ 2 (phần tiếp theo)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 02/07/2013.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    cuốn sách là PANZER ACES
    Tác giả: Franz Kurowski



    Lúc trước trên có bác khikho có dịch cuốn này trên ttvnol nhưng bỏ dở giữa chừng nay e xin phép dịch tiếp
    Phần 1 và 2 bác khikho đã dịch xong mời các bác xem link này
    http://www.vnmilitaryhistory.net/ind...?topic=16994.0

    E bắt đầu dịch tiếp từ phần 3 về Rudolf von Ribbentrop.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    3
    Rudolf von Ribbentrop


    [​IMG]

    Trong các hoạt động với Sư Đoàn Leibstandarte và Hitlerjugend: Trận Kharkov

    Tháng 1 năm 1943, Sư Đòan Xe Tăng 1 SS Leibstandarte (Cận vệ của Adolf Hitler) được chuyển từ Pháp đi Nga. Ngày 14 tháng 1 năm 1943 cuộc tấn công của Soviet đã xé toạc một khoảng rộng 350 km của tuyến phòng thủ quân Đức và đồng minh. Tập Đoàn Quân 2 bị đánh tơi tả. Tập Đoàn quân 2 Hungarian coi như bị tiêu diệt. Các quân đoàn Đức đóng ở khu vực Hungary đang vừa đánh vừa rút lui về Oskol. Những thành phần còn lại của các quân đoàn Alpini và quân đoàn 24 Xe Tăng không còn chiến đấu được nữa.

    Giống như Cụm Tập Đoàn Quân Trung Tâm, đang phòng thủ tuyến Gelgorod - Graiworon - Lebedin, Cụm Tập Đoàn Quân Nam đang bị đe dọa đè bẹp hay thọc sườn. Tấn công về hướng Tây, Các phương diện quân Nga được đặt tên: " Phương diện quân Nam" và " Phương diện quân Tây Nam" và cánh quân phía Nam của " Phương diện quân Voronezh đã chiếm Kursk và Slawjansk. Mục tiêu của họ là sông Dniepr.

    Trong những ngày bi thảm tháng giêng này, chỉ có lực lượng quân Đức duy nhất ở phía Đông Oskol gần Swatowo là Sư Đoàn bộ binh 320, Sư Đoàn bộ binh 298 đã bị thiệt hại năng, tập trung gần Kupjansk, và một số thành phần của Sư Đoàn Cơ giới Groβdeutschland phía tây của Valuiki. Giữa các sư đoàn là những khoảng trống rộng lớn, và việc quân Nga chọc thủng chỉ còn là vấn đề thời gian.

    Trong tình hình nghiêm trọng đó, Hilter ra lệnh cho Bộ Tư Lệnh Tối Cao Đức - Oberkommando des Heeres, hay OKH - đưa Quân Đoàn Xe Tăng II SS tân lập từ Pháp đi Nga. Đến cuối tháng Giêng thì những thành phần đi đầu của Sư Đoàn Xe Tăng SS số 1 và Sư Đoàn Xe Tăng SS số 2 Das Reich (Đế chế) đến khu vực Kharkov. Tuy nhiên, kế hoạch phản công lớn của OKH không được thực hiện, vì Hồng Quân đã tiến sâu vào phần đất của Đức. Các thành phần của cả 2 sư đoàn được tung vào chiến đấu ngay khi họ đến nơi trong nổ lực chống đỡ của quân Đức. Sư Đoàn Xe Tăng 1 SS tập trung ở sông Donets. Trong khi đó, Sư Đoàn Xe Tăng 2 SS được gởi thẳng qua sông Donets về hướng Valuiki do tướng tư lệnh Quân Đoàn Xe Tăng II SS, Trung Tướng SS Hausser.

    Ngày 28 tháng 1 năm 1943, Tư Lệnh của Tập Đoàn Quân A, vừa được thành lập với sự có mặt của 2 sư đoàn SS, tướng Hubert Lanz, vừa được thăng cấp thượng tướng cùng ngày. Kharkov phải được giữ bằng mọi giá. Ngày 1 tháng 2, quân Soviet tái tấn công trên toàn mặt trận. Tập Đoàn Quân Xe Tăng 3 Soviet tiến về hướng Valuiki, cắt 2 sư đoàn bộ binh 298 và 230 ra khỏi Tập Đoàn Quân A.

    Hành Quân về Hướng Đông

    Tiểu đoàn 2, Trung Đoàn Xe Tăng 1 SS, dừng lại vài ngày trên hành trình đến nước Nga, dừng lại ở Burg, gần Magdeburg, để trang bị xe tăng từ các kho ở đây. Những xe tăng bổ sung này nâng đơn vị lên sức mạnh cần có trước khi tham chiến. Trung đội trưởng Trung Đội 1, Đại Đội 6, Thiếu Úy SS Rudolf von Ribbentrop, viết về cuộc hành quân và điều kiện của nó:

    Đó là một đêm trời không mây và lạnh khi chúng tôi lên xe lửa. Chúng tôi đi qua Pomerania và Đông Phổ, rồi thẳng vào Nga đến Kharkov, nơi chúng tôi xuống xe vào một đêm đầu tháng 2 năm 1943.

    Đơn vị chúng tôi có thái độ rất tự tin và hăng hái. Chúng tôi hoàn toàn tin vào các chỉ huy của mình, vì chúng tôi đã biết họ một thời gian dài; cũng như binh sĩ của chúng tôi, nhưng người đã đưọc huấn luyện và chuẩn bị vào sinh ra tử cùng chúng tôi.

    Khi xuống tàu, chúng tôi có cảm giác làm một chuyến đi đầy khó khăn hơn là dể dàng. Chúng tôi bắt gặp những người nhân viên đường sắt chán nản và những người lính rã ngũ hoang mang từ nhiều sư đoàn khác ngau. Những tin đồn lung tung trong đêm hôm đó khi chúng tôi đưa xe tăng xuống tàu về chạy vài km đến một ngôi làng tên Merefa. Chúng tôi ngủ trong các căn nhà tranh của nông dân trong làng.

    Vì trời rất lạnh, mổi tổ 2 người phải thay phiên nhau mổ máy với thanh sắt quay tay, và không cho bình điện bị hoen rỉ.

    Sáng hôm sau, Thiếu Úy SS Janke và tôi đi ra ngoài và đứng trước ngôi nhà. Khói bốc lên từ lò sưởi làm tôi nhớ đến nhân vật Janke trong cuốn sách của Bwinger nói về kinh nghiệm khi ở tù ở Siberia.

    Một cảnh vật rất êm đềm. Tuy nhiên, báo cáo đến sau đó rằng Hồng Quân đã tung ra một cuộc tấn công mãnh liệt nhắm từ Kharkov Kniepr và ở vùng Biển Đen, nhằm bao vây toàn bộ Cụm Tập Đoàn Quân Nam và kết liễu nó như những gì đã xảy ra ở Stalingrad.

    Đó là diễn tả của Ribbentrop. Phần sau đó là những tóm tắt về tình hình chung của Quân Đoàn II Xe Tăng SS đối đầu những ngày sau đó.

    Đầu tháng 2, Quân Đoàn phải đối diện với cuộc bao vây ở trong và xung quanh Kharkov. Họ đã nhận lệnh từ Quốc Trưởng là "bảo vệ Kharkov đến viên đạn cuối cùng." Mặc dù khi lệnh đến nơi, quân địch đã trên đường bao vây Kharkov. Trung Tướng SS Hausser phải đương đầu với một quyết định khó khăn: phóng ra một cuộc tấn công vào Hông Quân lúc này đã bao vây Kharkov về phía Nam - bỏ thành phố - hay tập trung lực lượng vòng trong để phòng thủ thành phố. Quyết định sau sẽ dẫn đến việc bị bao vây và bị tiêu diệt. Dó đó Hausser quyết định tấn công về phía Nam với 3 cánh quân, bẻ gãy mối đe doạ ở sườn Nam và vượt khỏi vòng vây Kharkov.

    Tập trung lực lượng tấn công trong cơn tuyết dày đặc làm cho mọi việc rất khó khăn. Chiến đoàn do Trung Tá SS Meyer nhận lệnh tấn công đến Alexejewka, có nghĩa là vượt qua 70 km trong vùng địch. Chiến đoàn tập trung quân ở Merefa. Meyer viết trong cuốn sách "Xung Kích" của ông ta:

    Không thấy một chuyển động nào. Một khu rừng vươn ra dọc con đường ở bên phải phía sau ngôi làng; cũng không thấy một bóng dáng nào. Bên cạnh tôi là người chỉ huy lực lượng đi đầu, Trung Úy SS Schulz, người đã cùng tôi lái đến Rostow. Thiếu Úy SS Ribbentrop là người chỉ huy xe tăng đi đầu.

    Chúng tôi không dám tiến với đội hình phân tán. Tuyết dày làm cho cuộc vận động qua đồng trống hầu như không thể thực hiện được và rất chậm chạp. Việc tiêu thụ nhiên liệu cũng bị hao phí vô ích. Chúng tôi phải đi trên đường để giữ tốc độ và khai thác sự bất ngờ. Schulz được lệnh tiến vào ngôi làng dưới sự yểm trợ hoả lực của các xe thiết giáp và đợi tiểu đoàn trong một mảnh rừng nhỏ. Tôi muốn gây hoang mang cho địch với sự tấn công nhanh bởi trung đội tiên phong và dẫn chiến đoàn về hướng Nam với tốc độ mau chóng
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Cuộc Tấn Công Bắt Đầu

    Hoạt động đầu tiên là cuộc tấn công và lực lượng thiết giáp địch dẫn đầu bởi Đại Đội 7 thuộc Trung Đoàn Xe Tăng 1 SS. Cuộc tấn công này bị sa lầy trong một khu vực đầm lầy. Đại Đội 6 tiến lên phía trước để giải toả cho đại đội bạn và bảo vệ cuộc rút lui. Đại đội tìm thấy những xe tăng bị xa lầy và trông chừng công việc kéo xe. Một số pháo chống tăng và xe tăng hạng nhẹ cũng như một số xe kéo của địch bị tiêu diệt.

    Trong cuộc hành quân, Rudolff von Ribbentrop nghe giọng của Thiếu Úy SS Alt, sĩ quan truyền tin của đại đội trưởng. Alt, người đã bị thương nặng trong ngày hôm trước khi xe tăng của anh ta bị bắn, bình tỉnh báo là xe đại đội trưởng đã bị cháy và trung đội trưởng trung đội 1 tạm thời nắm quyền chỉ huy đại đội. Chiếc Panzer IV của Von Ribbentrop bị trúng bên sườn phải. Nhưng may mắn là viên đạn dội ra, nhưng nó cũng làm ngọn ăn ten bị hư hại, làm thông tin vô tuyến gián đoạn. Lực lượng nhẹ của Soviêt bị đẩy lùi. Tối hôm đó, Tiểu Đoàn 2 Xe Tăng về lại Merefa.

    Ngày hôm sau, đại đội trưởng Đại Đội 6, Trung Úy SS Astegger - Một trong những tay kỳ cựu của tiểu đòan trinh sát của Kurt Meyer trước đây - báo cho các trung đội trưởng biết là đại đội được chuyển qua cho Tiểu Đoàn Thám Báo 1 SS, và có nhiệm vụ tấn công quân Nga. mục đích là tạo một khoảng đê thở cho Quân Đoàn. Ngày hôm sau đại đội tập trung ở những ngôi nhà cuối cùng của Merefa. Một ngày mùa đông lạnh và đẹp trời. Ribbentrop viết:

    Chúng tôi được kêu ra ngoài. Ở đó chúng tôi gặp đích thân Trung Tướng SS Paul Hausser. Tôi đang dẫn đầu trung đội, đang sắp hàng trước ngôi nhà, khi vị tướng già bước ra chỗ trống. Đứng trên tháp pháo, tôi đưa tay chào. Ông ta đưa tay ra dấu cảm ơn và nói với tôi: "Chúc may mắn."

    Chúng tôi không biết rằng vị tướng tư lệnh vừa quyết định cứu Quân Đoàn và 2 sư đoàn của mình, SĐ Xe Tăng 1 SS, và SĐ Xe Tăng 2 SS.

    Hành động của Hausser đã giữ các sư đoàn cho cuộc phản công ông đã lên kế hoạch. Mặt khác, quyết định này bất tuân lệnh từ Hitler có thể mang đến hậu quả đứng trước đội hành quyết. Những gì ông ta làm không khác gì cãi lệnh.

    Tiểu đoàn thám báo dưới sự chỉ huy của Trung Tá SS Meyer có lệnh tấn công vào điểm yếu nhất của vòng vây Soviet gần Nowaja Vololaga. Chọc thủng các vị trí của QĐ 6 Kỵ Binh Cận Vệ Soviet, tiến đến Đông Alexejewka và bắt liên lạc với Chiến đoàn Bắc của Đại Tá SS Fritz Witt, lực lượng nòng cốt từ Trung Đoàn 1 bộ binh cơ giới SS của Sư Đoàn 1 Xe Tăng SS. Trung Đội 2 của Đại Đội 6 của Thiếu Úy SS Eckardt được chỉ định dẫn đầu, theo sau là các trung đội còn lại.

    Trung đôi trưởng trung đội đi đầu của Tiểu Đoàn Thám Báo bắt đầu chạm trán ngắn với địch trong những ngôi nhà trong làng và bị tử thương. Eckardt cũng bị bắn. Trong khi trung đội của anh ta vẫn tiếp tục tiến. Thiếu Úy SS Ribbentrop nhận lệnh dẫn đầu. Anh ta vượt lên đầu đại đội với tốc độ cao. Những xe tăng vượt qua các đơn vị Soviet, lúc này chạy đủ mọi hướng. Vài xe tăng hạng nhẹ bị bắn cháy và 3 khẩu pháo chống tăng im lặng nhưng không làm chậm cuộc tấn công.

    Cuộc tấn công bất ngờ đưa chiến đoàn của Meyer đến vị trí khoảng 40 km phía sau mũi dùi của Soviet. Trong chiếc xe hạng nặng chỉ huy Horch, Meyer theo ngay sau xe tăng của Ribbentrop. Vì xe của ông ta chạy nhanh hơn chiếc Panzer IV của Ribbentrop, ngay cả lúc chạy trên tuyết, cứ như là Meyer - hay "Xe Tăng Meyer", binh lính gọi ông ta như vậy - muốn thử xem những chiếc xe tăng có thể chịu đến đâu. Đại đội tiến lên với tốc độ cao nhất. Ribbentrop viết:

    Bất cứ khi nào các xe tăng dừng lại trên một ngọn đồi để quan sát địch, Meyer lập tức đứng lên chiếc xe của ông ta và đưa nắm đấm lên, có nghĩa là "Tiếp tục! Nhanh lên!"

    Chúng tôi chạy nhanh vượt qua các cánh đồng tuyết phẳng phía nam Kharkov, thỉnh thoảng phát hiện các đoàn quân Nga ở phía xa bên trái hay phải, nhưng ít khi đụng độ.

    Nổ lực chính của cuộc tấn công của Hồng Quân ở xa hơn về phía bắc và nam. Rõ ràng chúng tôi tiến trong một khe hở, và trực giác của "bố già" Hausser đã tìm ra đúng chỗ để Quân Đoàn vượt qua vòng vây Nga.

    Khi bóng đêm đổ xuống, chúng tôi đến được làng Yefremowka, không xa từ Alexejewka, mục tiêu của ngày. "Xe Tăng Meyer" dừng chiến đoàn ở đó, vì tình hình hoàn toàn không rõ ràng.

    Thiếu Tá SS Meyer ra lệnh cho tôi bảo vệ mặt kia của ngôi làng với trung đội và vừa nói vừa cười: "Chúng ta đã bị bao vây!"

    Ông ta suy luận như vậy vì từ thực tế là chiếc xe lửa chở đồ tiếp tế chưa vượt qua được và mọi thứ dường như bị khép lại phía sau chúng tôi.

    Tôi dẫn 4 chiếc tăng chạy dọc theo đường chính ra ngoại vi làng mà không gặp sự khán cự nào. Rồi tôi bố trí vị trí cho các xe, 2 bên trái và 2 bên phải. Chúng hầu như không thể bị phát hiện trong bóng đêm, và chúng đã được sơn trắng và bóng của chúng tiệp vào bóng các ngôi nhà trong làng.

    Sau khi nói chuyện với các trưởng xe, tôi nhìn lại về hướng địch, quan sát địa hình hơi nhấp nhô ngập tuyết trắng. Tôi để ý một chấm đen trên đường, ngày càng lớn và giống một chiếc xe ngưa. Nó di chuyển thẳng đến ngôi làng từ hướng Alexejewka môt cách khoang thai

    Tôi nghĩ có thể chỉ là một nông dân, đang ở làng bên cạnh trở về nhà.

    Tôi từ từ ung dung đi đến chiếc xe, định mang người đó về đại đội để hỏi tình hình ở Alexejewka.

    Tôi lấy giọng uy quyền và kêu lên "stoy!" Cùng lúc đó, tôi nhận thấy chiếc xe chở khoảng 10 lính Nga, tất cả trang bị đến tận răng. Tôi cũng không mang cả súng ngắn, vì nó cản trở leo ra vào xe tăng nhanh chóng.

    Theo bản năng, tôi đấm người tài xế ngay mặt thật mạnh và bắt đầu đánh nhau với tên Nga, hắn ta cũng bất ngờ như tôi, và cũng phải dùng đến nắm đấm. Tôi làm như vậy chỉ vì tôi nghĩ rằng lính Nga không có thì giờ để bắn trong lúc bất ngờ.

    Trong khi những lính Nga cố gắng nhảy ra để khỏi vướng tay chân, tôi phóng ra khỏi đám để tránh đạn từ các xe tăng của tôi, lúc này đã bắn vào đám lính Nga. Tôi ngã xuống đống tuyết.

    Một tên lính Nga dừng lại và bắn 2 viên từ khấu súng tiểu liên. Tôi cảm thấy bị một cú giáng mạnh vào lưng.

    Rồi lính Nga bỏ chạy. Bị thương, tôi nằm trong tuyết, cùng với 2 người lính của Sư Đoàn 320 Bộ Binh, bị quân Nga bắt vừa được giải thoát trong sự việc hy hữu này.

    Ở trạm y tế, người ta tìm thấy viên đạn nằm trong miếng xương dẹt ở vai phải và 1 viên khác trong vai trái. Người bác sĩ suy luận là 2 viên đạn vẫn còn nằm trong phổi. Khi cơn sốc dịu đi và anh ta có thể thở lại bình thường, người bác sĩ nói: "Cậu thật may mắn. Bị thương ở phổi hoặc là chết, hoặc là ko sao. Vì cậu vẫn chưa chết ngay bây giờ, nên cậu sẽ qua khỏi." Viên trung úy nằm trong ngôi nhà tranh cùng với một thương binh khác, một người lính trẻ của Tiểu Đoàn Thám Báo Meyer. Trong đêm đó, Trung Úy SS von Ribbentrop lên cơn sốt.

    Trung Úy SS Schulz tử trận trong trận tấn công ngày 11 tháng 2 năm 1943. Mờ sáng hôm sau, Chiến Đoàn Meyer chiến đấu trong cơn bão tuyết. Quân Nga và Đức vượt qua mặt nhau mà không phát hiện nhau. Lúc 2 giờ chiều, cánh tiền quân đến đường xe lửa gần Oktyabrsky, khoảng 80 km phía tây của Alexejewka.

    Trong ngày này Quân Đoàn của Hausser nhận lệnh của Hitler là giữ Kharkov bằng mọi giá. Tuy nhiên Paul Hasser đã thoát ra ngoài và ra lệnh lực lượng của mình rút lui để tránh khỏi bị bao vây và tiêu diệt. Tối ngày 14 tháng 2, Tham Mưu Trưởng quân đội một lần nữa trình bày tình hình tuyệt vọng trong sự cố gắng xin Hitler rút lại lệnh để bỏ Kharkov. Cố gắng của ông ta vô hiệu. Trong đêm 14-15 tháng 2, Hồng Quân tiến vào khu vực tây bắc và nam của Kharkov phía sau lực lượng Đức. Hướng tây bắc, một Tiểu Đoàn xe tăng của SĐ 2 Xe Tăng SS gây ra tổn thất nặng cho quân Nga, tạm thời chặn lại cuộc tấn công.

    Một lần nữa Quân Đoàn báo cáo tình thế khó khăn, nhưng đến giữa ngày 15 vẫn chưa có hồi âm từ Bộ Tư Lệnh. 12:30 trưa, Hausser ra lệnh SĐ 2 Xe Tăng SS rời khỏi vị trí, rút về sông Udy và lập các vị trí mới ở đó. Với sự yểm trợ từ các xe tăng, Một sư đoàn rưỡi của Quân Đoàn II Xe Tăng SS rút ra Kharkov rồi đi về hướng đông nam. Đến 16:30, lệnh mới từ Bộ Tư Lệnh đến, ra lệnh các lực lượng phòng thủ phải giữ "bằng mọi giá". Hausser trả lời: "Vấn đề đã được giải quyết: Kharkov đã được di tản!"

    Sự quan trọng của sự quyết định này nằm ở chỗ giải thoát lực lượng chính của Quân Đoàn II Xe Tăng SS là cần thiết cho việc tiếp tục tấn công về phía nam và bắt tay với Cụm Tập Đoàn Quân Nam. Trưa hôm ấy, sau khi được đưa vào một căn nhà tranh dùng làm trạm y tế, một sĩ quan quân y đến với von Ribbentrop nói là có một chiếc Fieseler Storch vừa đậu xuống. Anh ta sẽ được di tản bằng máy bay. Von Ribbentrop từ chối. Anh ta lý giải rằng với tư cách là một sĩ quan, anh ta không nên là người đầu tiên được đưa ra bằng máy bay. Thay vào đó, người lính trẻ phải là người đầu tiên.

    Người sĩ quan quân y, người phụ trách thương binh bất kể cấp bậc nào, tuyên bố là ông ta là người quyết định ai bị thương nặng hay nhẹ, cho nên, ai là người được bay ra trước. Sau đó người bác sĩ ra lệnh cho von Ribbentrop lên máy bay. Von Ribbentrop bình tĩnh giải thích, nhưng kiên quyết, rằng trong trường hợp đó anh ta sẽ không tuân lệnh. Cuối cùng, người sĩ quan quân y buộc phải đưa người lính trẻ, bởi vì "con bò ương bướng" - von Ribbentrop - muốn như vậy.

    Không may, tình hình của chiến đoàn Meyer ngày càng tệ trong những ngày sau đó, và chiếc Storch không quay trở lại. Von Ribbentrop bắt buộc phải ở lại đơn vị. Sự cố gắng của chiến đoàn Meyer trong việc bắt liên lạc với chiến đoàn Witt tấn công về hướng bắc đã thất bại. Trong khi đó, chiến đoàn đánh về hướng Alexandrowka. Quân Nga ép vào làng từ mọi hướng cố đẩy quân Đức ra khỏi làng. Tình hình của anh càng tệ hơn vì áo của anh đã bị cắt bỏ ở trạm y tế, và họ chỉ cho anh mặc một cái áo choàng rộng. Von Ribbentrop về sở chỉ huy tiểu đoàn để nắm tình hình.

    Chiếc xe tăng của anh ta cũng không hoạt động được, nó bị địch bắn trúng, tháp pháo bị kẹt. Chỉ có khẩu đại liên, sử dụng bởi người lính truyền tin, là hoạt động được.

    Chúng tôi đặt chiếc tăng ở vị trí mà ít ra nó có thể dùng được khẩu đại liên nếu quân Nga áp sát bộ chỉ huy.

    Quân Nga cố gắng xâm nhập ngôi làng từ mọi hướng. Tình hình của chiến đoàn Meyer trở nên nghiêm trọng. Khẩu đại liên trên xe tăng đã phải được sử dụng vài lần để giúp đẩy lùi quân Nga đang tiến đến sở chỉ huy.

    Sau 3 - 4 ngày, "Meyer Xe Tăng" chuẩn bị cho một cuộc phá vòng vây. Sẽ đi bộ, vì nhiên liệu đã cạn. Meyer đưa súng ngắn cho những người bị thương, không thể đi bộ được, và chào từ biệt với câu nói: "cho một viên đạn vào đầu sẽ tốt hơn bị giết bởi quân Nga!"

    Người chỉ huy chiến đoàn quyết định vượt vòng vây qua những bãi tuyết dày với những người còn sống sót và cố đến được quân nhà. Cơ hội thành công trong việc vượt qua 30 - 40 km thật mong manh.

    Đến gần trưa ngày thứ năm trong vòng vây, Kurt Meyer nói chuyện qua vô tuyến với tiểu đoàn tưởng Tiểu Đoàn 1, Thiếu Tá SS Max Wunsche, và diễn tả tình hình. Wunsche tuyên bố là ông ta sẵn sàng để cố gắng phá vây để cứu chúng tôi.

    Meyer khẩn khoản: "Nhanh lên Max, chúng tôi sắp bị thiêu sống rồi!"

    Là người ngồi nghe, điều đó đã quá rõ ràng với tôi là số mạng của chúng tôi đang treo trên sợi tơ.

    Mọi người bồn chồn đợi Wunsche. Đến chiều, chiếc tăng đầu tiên xuất hiện, trong sự mừng rỡ của binh lính của chiến đoàn Meyer. Họ bọc quanh khu làng và đẩy quân Nga ra khỏi những ngọn đồi, nơi chúng tập trung và liên tục tấn công và Alexandrowka.

    Chúng tôi thấy lửa chớp và khói, và những xe tăng, xe tải bốc cháy. Chúng tôi nhìn thấy quân Nga bỏ chạy và biết là Wunsche sẽ đưa chúng tôi ra.

    Rudolf von Ribbentrop tham gia trận đánh trong chiếc xe hư hại của anh ta. Anh ta nhập vào các xe tăng của Wunsche và khai hoả với khẩu súng máy khi lính Hồng Quân cố gắng quay về chiến hào của chúng phía sau các xe tăng của Wunsche. Bằng cách đó, anh giúp mở hành lang cho chiến đoàn đang bị bao vây.

    Đêm hôm sau, quân Đức rời khỏi làng theo con đường chính. Alexandrowka gần như chứng kiến ngày cùng của chiến đoàn Meyer. Thương binh được mang theo, và ngay cả các tử sĩ - trừ những người đã được chôn - cũng không để lại.

    Vài tháng sau cuộc vượt vòng vây, Rudolf von Ribbentrop nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa một chỉ huy của đơn vị không quân trinh thám tầm ngắn, Thiếu Tá Rinke (người sau này trở thành bố vợ của anh ta) và người sĩ quan hành quân sư đoàn, Thiếu Tá SS Lehmann. Rinke hỏi: "Anh ta ra sao?" Von Ribbentrop nhận ra họ đang nói về mình và dỏng tai nghe. Anh ta được biết là chiếc Fieseler Storch được bay gấp vào là để đưa anh ta ra, vì sợ con trai của Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Đức rơi vào tay quân Nga, sẽ trở thành một sự kiện lớn trong sự tuyên truyền của Nga. Von Ribbentrop nhớ lại:

    Tỉnh ngủ hẳn, tôi đứng lên và bằng giọng nói và điệu bộ rất không nhà binh, trách móc người sĩ quan hành quân về việc đưa tôi vào một tình thế. Mọi người sẽ nghĩ gì về thanh danh của tôi nếu tôi nhận lời lên máy bay.

    Lehmann lắng nghe sự trách móc của tôi rất lịch sự và trả lời nhã nhặn: "Đừng kích động quá Ribbentrop. Anh là người của chúng tôi, đó là những gì tôi lo lắng, nó không có gì dính dáng đến địa vị của bố anh."

    Trong đêm đó, lực lượng của Meyer đến được phòng tuyến Đức. Những ngày sau đó quân Nga tấn công liên miên. Ở hướng đông của Nowaja Vodolaga, Ribbentrop tấn công một nhóm quân địch mạnh đang cố đè bẹp một lực lượng Đức nhỏ trên một ngọn đồi. Qua ống nhòm von Ribbentrop có thể thấy quân Nga đang tập trung quân cho đợt tấn công cuối cùng.

    "Đạp ga! Mọi người theo tôi!"

    "Mọi người" ở đây là 2 xe tăng chạy theo xe trung đội trưởng, lúc này đã chạy về hướng đội hình chính của địch. "Tản ra và bắn thả cửa!" von Ribbentrop ra lệnh.

    Những viên đạn trái phá bắn vào nhóm đông nhất của địch. Binh lính Nga quay người bỏ chạy, nhưng điều này chúng lại phơi mình ra trước mấy khẩu súng máy của 3 xe tăng đang khai hỏa. Quân địch hoàn toàn bị quét sạch và tình thế được cứu vãn; nhóm quân nhỏ rút ra được khỏi ngọn đồi và nhập lại với đơn vị của họ. Những cuộc chạm trán nhỏ như thế xảy ra rất thường. Quân tấn công bị chùn lại bởi lực lượng phòng thủ ương ngạnh. Không đủ lực lượng áp đảo để tạo ra một lỗ thủng quyết định, quân Nga liên tục bị đẩy lùi.

    Hai ngày sau, quân Nga lại cố gắng chọc thủng tuyến, lần này với lực lượng mạnh hơn. Mũi dùi chính chạy ngay thẳng vào Đại Đội 7 Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS, họ đưa hết toàn bộ xe đang có ra ngăn chặn cuộc tấn công. Dù gặp phải sự chống trả mãnh liệt, Hồng Quân vượt qua phòng tuyến. Thiếu Úy SS Alt, chỉ huy Đại Đội 7, bị tử trận. Đại Đội 6 lăn bánh từ vị trí và ùa vào chặn địch. Lúc này, quân tấn công đã di chuyển thành một hàng dọc, hình như họ đang tìm một vị trí phòng thủ.

    Các xe tăng phóng vào đội hình và dọc theo hai bên ở tốc độ cao. Quân Nga phóng người xuống tuyết và giả chết. Những tràng súng máy làm họ buộc phải bỏ trò này , và đơn vị Soviet mau chóng bị tiêu diệt. Vài nhóm nhỏ bỏ chạy vào khe núi. Nhưng ở đây họ lại gặp phải lính đầu bếp, tài xế, và các bộ phận hậu quân của quân Đức và bị tiêu diệt. Quân Nga tiến lên vài km hai bên ngôi làng Nowaja Vodolaga, và quân phòng thủ buộc phải rút lui. Ngôi làng bị pháo hàng giờ. Khi ngôi nhà đầu tiên bốc cháy, không mất nhiều thời gian để cả ngôi làng biến thành cơn bão lửa.

    Cuộc rút lui rất khó khăn trong cơn lạnh cóng. 3 - 4 chiếc trong số xe tăng ít ỏi của tiểu đoàn 2 bị trượt khỏi con đường chật hẹp đóng băng mà họ bắt buộc phải đi qua. Hơn nữa, khói từ ngôi làng bốc cháy và sương mù làm giảm tầm nhìn. Phải lấy 3 xe tăng để kéo 1 chiếc trượt ra khỏi đường. Khói và sương mù càng làm cho công việc kéo xe khó khăn hơn. Nếu quân Nga tấn công trong tình hình này thì cả đơn vị sẽ bị xoá sổ. Tuy nhiên, sự lo sợ bị tấn công đã không xảy ra. Sáng hôm sau, binh lính và xe tăng đến được nơi chỉ định và họ chuẩn bị cho cuộc hành quân sắp tới.

    Ngày 17 tháng 2 năm 1943, Bộ Tư Lệnh QĐ II Xe Tăng SS đưa ra lệnh cho ngày hôm đó:

    Trong những trận tấn công và phòng thủ liên tục từ ngày 30 tháng 1 năm 1943, QĐ II Xe Tăng SS đã chặn được cuộc tấn công dữ dội của 3 tập đoàn quân Nga và gây tổn thất nặng cho quân địch. Một quân đoàn kỵ binh gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

    Làn đầu tiên SĐ 1 Xe Tăng SS và SĐ 2 Xe Tăng SS kề vai chiến đấu. Sau đó họ được tăng cường thêm SĐ 3 Cơ giới SS Totenkopf (đầu lâu). Tất cả các đơn vị đã thể hiện một cách xuất sắc trong mấy tuần gian khổ vừa qua và, mặc dù các đơn vị bị lẫn vào nhau, họ vẫn làm được việc chỉ huy và kiểm soát tình hình khó khăn, đã thành công trong cuộc tấn công quyết định. Kề vai với những trung đoàn và tiểu đoàn đầy kinh nghiệm chiến đấu, những đơn vị tân lập, nhất là các trung đoàn xe tăng và tiểu đoàn bộ binh, đã trải qua các thử thách chiến trường trong điều kiện địa hình khó khăn nhất. Một lần nữa, các binh lính bộ binh cơ giới đã trưởng thành trong chiến đấu.

    Chiến đấu bên cạnh hàng ngũ của các đơn vị Waffen-SS, các thành phần của các SĐ 213 và 298 bộ binh cũng đóng vai trò quan trọng trong chiến thắng chung.

    Trong vòng mười ngày, SĐ 320 bộ binh, vừa được nhập vào quân đoàn, đã giải toả được cánh nam của quân đoàn bằng cách đánh vượt qua được trong những điều kiện khắc nghiệt nhất.

    Gởi đến các chỉ huy và binh lính trong các đơn vị, tôi xin hoàn toàn ghi nhận những thành quả của các anh em đã gặt hái trong những tuần khó khăn vừa qua.

    (Ký tên) Hausser

    Trung Tướng SS.
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Với Đại Đội 7 Trong Trận Tấn Công Kharkov

    Ngày 1 tháng 3 năm 1943 Rudolf von Ribbentrop trở thành người thay thế Thiếu Úy SS Alt chỉ huy Đại Đội 7 Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS. Trận phản công mà Hausser đã lên kế hoạch từ khi cãi lệnh Hitler và rút 2 sư đoàn của mình ra khỏi túi Kharkov, được bắt đầu. Đoạn diễn tả trận đánh sau là từ nhật ký của Rudolf von Ribbentrop:

    Hai sĩ quan đại đội của tôi là Thiếu Úy SS Stollmeier và Thiếu Úy SS Sternebeck. Cả hai là những người lính xuất sắc và là sĩ quan kinh nghiệm mà tôi biết rất rõ từ khi còn là trung đội trưởng Trung Đội 1 từ lúc thành lập đơn vị. Ngày đầu tiên, chúng tôi được điều động làm đại đội mũi nhọn. Chúng tôi nhanh chóng tiến lên phía bắc theo hướng Walki. Ngôi làng bị tấn công ngay lập tức từ hướng tây bởi Tiểu Đoàn 1.

    Chúng tôi đến vùng phía trên Walki, nằm trong một thung lũng. Khi chúng tôi lập một vòng cung, tôi nằm ở đầu - thung lũng hiện ra phía xa bên dưới. Nó lấm chấm những bộ binh Nga đang rút lui.

    "Bắn!" Tôi ra lệnh. Tất cả xe tăng khai hỏa nhằm mục đích không cho địch rút về Walki và thiết lập phòng tuyến ở đó, gây đặc biệt nguy hiểm cho Tiểu Đoàn 1.

    Với tôi, điều quan trọng là quan sát những kết quả giới hạn của mấy khẩu súng máy bắn ở khoảng cách 200 đến 400 mét chống lại bộ binh đang chạy trong đội hình tản mác trong một khoảng rộng vượt qua khoảng trống rộng.

    Chắc quân Nga bị thiệt hại đáng kể, nhưng phần lớn bộ binh địch đến được Walki bất chấp hỏa lực dày đặc của chúng tôi. Chúng tôi không biết là quân Nga đụng độ với Tiểu Đoàn 1, lúc này đã vào trong làng, hay không, hay họ tìm được nơi trú ẩn trong các nhà và tổ chức phòng thủ ở đó.

    Tuy nhiên, điều chắc chắn là, theo những người lính tăng của Tiểu Đoàn 1: Kết quả của sự can thiệp nhanh chóng, Đại Đội 7 đã ngăn cản một số lớn quân địch tình cờ chạy vào làng và gây khó khăn cho họ. Cuộc tấn công được tiếp tục vào ngày hôm sau. Các xe tăng tiến dọc theo con đường Walki - Lubotin. Một vị trí chống tăng được phát hiện và von Ribbentrop ra lệnh các xe tăng mình tấn công. Các xe tăng tản ra. Họ linh động vận động độc lập ngừng - bắn và làm trận đia chống tăng im tiếng. Tuy nhiên, Hồng Quân thành công trong việc chặn cuộc tấn công đến tận chiều. Và cuộc tiến quân tiếp tục, một lần nữa, Đại Đội 7 dẫn đầu.

    Ở cửa ngỏ Lubotin, Đại Đội 7 chạm trán với một vành đai chống tăng khác. Vành đai này cũng bị im tiếng bởi hỏa lực tập trung của các xe tăng, một lần nữa không bị thiệt hại nào khi đối mặt với pháo chống tăng. Lúc này không có liên lạc vô tuyến với tiểu đoàn, có thể vì địa hình bất lợi. Một lần nữa, Rudolf von Ribbentrop viết:

    Trước mặt tôi là ngôi làng Lubotin rộng lớn. qua ống dòm, tôi có thể nhìn thấy lính Nga khắp nơi. Cả ngôi làng dường như chật ních bởi lính Nga. Tất cả bọn họ đang di chuyển về phía đông bắc và cho thấy họ rút khỏi Lubotin.

    Trong khi tôi đang cân nhắc xem có nên tiến vào Lubotin với 3 chiếc tăng của tôi mà không đợi lệnh - điều không thể không nguy hiểm vì chúng tôi đã dùng hết số đạn trái phá - Thiếu Úy SS Stollmeier, người đi ngay phía sau tôi, cảnh báo bằng vô tuyến là Đại Tá SS Witt, Trung Đoàn Trưởng Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS, đang ở bên ngoài xe tăng của tôi.

    Witt, một người lính cực kỳ can đảm, đã di chuyển lên phía trước trên chiếc xe chỉ huy và, khi tôi nhìn qua nắp tháp pháo, ông ta nói: "Ribbentrop, chúng ta phải chiếm Lubotin!"

    "Chúng tôi hết đạn trái phá, thưa Đại Tá!" Tôi lưu ý.

    Ông ta trả lời khô khan: "Có thể, nhưng chúng ta phải chiếm cho được Lubotin!"

    Tốt lắm! Tôi nghĩ thầm, nếu phải chiếm Lubotin thì phải tiến vào. Tôi truyền lệnh và đến đó thì chúng tôi lao vào cuộc chạy đua vào giữa đám quân Nga. Cơ hội duy nhất để tránh khỏi những tay diệt tăng Nga là tốc độ, lợi thế mà chúng tôi cố gắng khai thác.

    Từ đâu đó, một trung sĩ công binh chiến đấu SS nhảy lên phía sau xe tăng của tôi. Với anh ta trên xe, chúng tôi vượt qua ngôi làng Lubotin dài một cây số, vừa chạy vừa bắn tứ tung. Vì hết đạn trái phá, chúng tôi phải nạp đạn xuyên thép, ít tác dụng đối với pháo chống tăng.

    Chúng tổi chạy qua một đường vòng và bỗng thấy cạnh chúng tôi là một khẩu chống tăng đang sẵn sàng bắn.

    Điều cuối cùng mà chúng tôi có thể nhìn là một quả cầu lửa, nếu bị trúng đạn, vì bị trúng đạn ở khoảng cách này từ khẩu pháo chống tăng hạng nặng Nga - khẩu Ratchsbum - có thể làm chúng tôi tan xác.

    Người trung sĩ nhảy xuống xe tăng và tấn công khẩu chống tăng bằng lựu đạn. Sau tiếng nổ đầu tiên, lính chống tăng bỏ pháo và chạy vào ngôi nhà tìm chỗ trốn.

    Con người dũng cảm này, tôi không bao giờ được biết tên anh ta, đã cứu mạng chúng tôi.

    Chúng tôi chạy đua xuyên qua Lubotin. Quân Nga bỏ chạy khắp nơi trước mặt xe tăng chúng tôi. Quẹo một đường vòng khác, lần này gần đến ngoại vi của ngôi làng, chúng tôi lao vào một đoàn quân Nga đang rút lui. Khi tôi dừng để cho súng máy tác xạ, Stollmeier vượt qua mặt tôi và chạy vào giữa đội hình. Anh ta đứng trên tháp pháo, bắn bằng khẩu súng ngắn của mình và la lên: "Rucki werch!"

    Lính Nga đưa tay lên hàng hoặc bỏ chạy. tuy nhiên, một tên lính chạy đến xe tăng của Stolleier, súng trên tay. Stolleier ném khẩu súng ngắn đã hết đạn vào mặt tên Nga, làm hắn bỏ chạy. Bất ngờ, một quả lựu đạn nổ phía trước xe tăng, và Stollmeier bị trúng mảnh ở má.

    Lệnh đến bằng vô tuyến gọi chúng tôi dừng lại, mặc dù trong bóng đêm đang đổ xuống, chúng tôi có thể nghe tiếng quân Nga, đang nấp ở một trong những chiếc xe tăng Nga bỏ không cách đó vài trăm mét trước mặt.

    Một lúc sau đoàn xe tiếp tế đế nơi. Chúng tôi đổ xăng và nhận đạn bổ sung. Sau đó nhận nhiệm vụ mới. Chúng tôi sẽ tiến lên theo đội hình hình cung rộng về phía bắc gần Kharkov và đến làng Dergatchi.

    Chúng tôi tiến lên, lúc đó trời bắt đầu đổ tuyết. Không có bản đồ đầy đủ, cuộc tiến quân đêm trở thành cơn ác mộng. Nhưng chúng tôi phải hoàn thành mệnh lệnh để ở vào vị trí ngày hôm sau cho cuộc tấn công kế tiếp.

    Định hướng trong cuộc hành quân đêm là một tai họa. Trời tối đen và tuyết. Một lần nữa chúng tôi làm đại đội mũi nhọn. Đó là một vinh dự, nhưng cũng là gánh nặng lớn. Tôi sẽ không bao giờ quên những suy nghĩ trong đầu trong cuộc hành quân đó. Người lính truyền tin ngồi im lặng thoải mái trong buồng lái, đọc hay uống cà phê, trong khi tôi, ướt sũng và lạnh tê, đứng ở nắp tháp pháo và cố gắng tìm lối đi đúng. Rõ ràng là tôi mang một trách nhiệm to lớn: Cả tiểu đoàn phía sau tôi và dựa vào tôi. Thật không dám nghĩ đến những gì có thể xảy ra vào sáng hôm sau nếu chúng tôi không đúng chỗ. Đó chỉ là một trong những điều đòi hỏi ở các chỉ huy cấp dưới, và nhất là các trưởng xe.

    Trong đêm chúng tôi đến được Dergatchi và bắt liên lạc với tiểu đoàn bộ binh của Thiếu Tá SS Max Hansen (Tiểu Đoàn 2 của Trung Đoàn bộ binh cơ giới SS).

    Lính bộ binh cơ giới chuẩn bị tấn công khi có tia sáng đầu tiên. Vì không thể đưa được lương thực lên tuyến trước, chúng tôi phải dùng thức ăn khẩn cấp đựng trong thùng chứa để vừa phía sau tháp pháo của bất cứ chiếc tăng nào.

    Sáng hôm sau tôi chứng kiến sự bất đồng ý kiến giữa tiểu đoàn trưởng chúng tôi và tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn bộ binh cơ giới. Hai người không đồng ý về cách tấn công. Tiểu đoàn trưởng chúng tôi kết thúc cuộc tranh luận bằng cách ra lệnh cho tôi tiến vào làng theo con đường. Tôi sẽ tiến qua bên kia làng, và sẽ nhập vào cuộc tấn công với lính bộ binh cơ giới.

    Tôi nhớ là chúng tôi có 3 hay 4 xe tăng lúc đó. Một là của Stollmeier, chiếc thứ hai của Sternebeck; chiếc thứ ba của Trung Sĩ SS Killat.

    Chúng tôi tiến vào làng theo con đường hẹp một cách bất thường. Những hàng rào vụt qua hai bên. qua những khoảng giữa hai hàng rào, chúng tôi có thể nhìn thấy lính Nga, ném lựu đạn và bắn súng cá nhân. Thỉnh thoảng chúng tôi nghe tiến nổ của súng trường chống tăng.

    Bỗng nhiên, tấm kiếng dày khoảng 8 cm của khe nhìn phía trước bị nứt. Một viên đạn từ súng trường chống tăng trúng ngay vòm tháp pháo.

    Tấm kiếng được thay nhanh chóng. Tuy nhiên, không có bộ binh chúng tôi hoàn toàn bất lực khi chống lại bộ binh Nga. Thỉnh thoảng chúng tôi lại bắn vào các hàng rào. Điều này có tác dụng rất ít và được làm như vậy chủ yếu là để khỏi mất tinh thần.

    Rồi một tiếng nổ dữ dội khác. Chúng tôi bị trúng đạn. Trong tầm bắn của lính Nga, bỏ xe bây giờ có nghĩa là cầm lấy cái chết. Tuy nhiên, máy vẫn tiếp tục chạy bình thường và tháp pháo vẫn xoay được. Tôi gọi Stollmeier bằng vô tuyến - anh ta đi phía sau tôi - và hỏi chuyện gì xảy ra.

    Anh ta trả lời khô rốc: " Tôi bắn một lính Nga ra khỏi xe tăng của anh bằng một viên đạn trái phá. Hắn ta định đốt xe anh với chai cháy."

    "Anh có thể làm điều đó bằng súng máy mà!" Tôi nói lại.

    "Súng máy kẹt đạn và rất gấp, nên tôi bắn đạn trái phá," Anh ta trả lời.

    Tôi quyết định chạy qua làng bằng tốc độ tối đa, vì bộ binh Nga - nếu họ được trang bị vũ khí chống tăng - là thần chết đối với tăng không có bộ binh yểm trợ

    Lệnh kế tiếp của tôi là: "Đạp ga! theo sát nhau! các xe tăng bảo vệ lẫn nhau!"

    Khi đến đầu bên kia ngôi làng, chúng tôi lái vào trong đội hình rút lui của quân Nga. Lính địch bắn vài tràng đạn vào chúng tôi, rồi chạy về mọi hướng.

    Càng nhanh càng tốt, chúng tôi di chuyển ra khỏi làng và chạy ra một cánh đồng trống, đủ xa để chặn được lính Nga đang rút lui vẫn còn ở trong làng và để phòng học xâm nhập và tuyến phòng thủ của chúng tôi. Chúng tôi vừa đến một ngọn đồi nhỏ, bỗng gặp một trung đội từ tiểu đoàn thám báo của chúng tôi, được nhận ra bỡi những chiếc xe jeep bơi Schwimmwagen, xuất hiện về phía bên phải, di chuyển hết tốc độ qua cánh đồng trống. Họ đến gần và ồn ào vượt qua về phía con đường Kharkov-Belgorod. Sau này chúng tôi được biết là trung đội này đang đi thám sát. Từ họ, chúng tôi được biết về tình hình của Tiểu Đoàn 1. Tôi lập tức báo tin tức cho chỉ huy của chúng tôi qua vô tuyến.

    Chúng tôi tiếp tục di chuyển, Mục tiêu kết tiếp là Cherkasskoje, Quân địch bị tràn ngập nhanh chóng. Bị tấn công bất ngờ, địch bỏ chạy.

    Ngay sau đó, chúng tôi đến được con đường Kharkov-Belgorod. chúng tôi quẹo về hướng nam và tiêu diệt 1 số xe tăng địch đang chạy về hướng Kharkov. [Theo báo cáo của người chỉ huy đơn vị xe tăng này, 2 chiếc bị von Ribbentrop tiêu diệt]. Rồi chúng tôi đến được sân bay Kharkov, và ngủ đêm bên trong xe tăng. Chúng tôi giật mình bởi một nhóm xe tăng địch, xuất hiện từ chui từ đất lên. Chúng gầm rú nhào đến rồi lại biến mất.

    Sáng hôm sau, chúng tôi theo sau một trung đoàn lính bộ binh cơ giới tấn công vào Kharkov. Đại đội chúng tôi sẽ yểm trợ họ. Chúng tôi di chuyển dọc theo con đường phía sau, lính bộ binh cơ giới tiến phía trước.

    Cuộc tiến quân tạm dừng lại khi lính bộ binh cơ giới báo cáo có xe T-34 địch "chôn" ở những dãy nhà ngay trước mặt họ.

    Trong lúc đó, pháo binh chúng tôi bắt đầu khai hoả. Tuy nhiên, chúng tôi không ảo tưởng về hiệu quả của pháo binh khi bắn vào T-34. Để làm câm một chiếc tăng chôn dưới đất cần phải bắn trúng nóc.

    Bất ngờ, một trong những chiếc Tiger đầu tiên được đưa vào mặt trận phía Đông xuất hiện trên con đường phía sau chúng tôi. Nó được nhiệm vụ tiêu diệt những chiếc T-34 ngăn cản cuộc tiến quân.

    Chiếc tăng đồ sộ với khẩu pháo dài chạy vượt qua với tốc độ cao. Nó dừng lại phía trước chúng tôi chừng 200 mét và bắn. Tiếng đạn bắn đi gần như nổ cùng lúc với tiếng đạn chạm mục tiêu. Chiếc Tiger chạy một khoảng ngắn, lại dừng và bắn. Một lần nữa, tiếng súng và đạn nổ gần như cùng một lúc. Sự vận động này lặp đi lặp lại chừng chục lần.

    Khi chiếc Tiger chạy lui lại, khẩu pháo khổng lồ của nó chỉa qua một bên. Đến bên cạnh chúng tôi, trưởng xe, hình như bị thương, nói là bị trúng đạn ở tấm chắn phía trước và khẩu pháo bị hỏng và anh ta bắt buộc phải rút lui. Viện đạn không may này làm cho pháo thủ chết và trưởng xe bị thương ở chân.

    Chúng tôi đang đứng cạnh con đường, bỗng Đại Tá SS Witt - đang nhảy từ hố này sáng hố kia giữa cơn pháo, đến gần chúng tôi từ hướng tiền duyên với người sĩ quan hành quân của ông ta, một trung uý lớn tuổi. Cười, không có mũ và nịt, ông nói chúng tôi là lính Nga đã làm việc rất tốt là làm ông ta phải bò. Ông ta đã ra tuyến đầu để tự mình coi tình hình cuộc tấn công. Với binh lính dưới quyền đang bị pháo, điều này rất có ý nghĩa.

    Witt là một người chỉ huy bộ binh xuất sắc. Ông ta là một người rất can trường, bình tĩnh và thận trọng. Binh lính dưới quyền của ông ta đều biết rằng tất cả các lệnh của ông đưa ra đều được cân nhắc cẩn thận và ông ta không liều mạng khi không cần thiết. Điều nổi bật này tạo ra sự thành công cho ông và cho trung đoàn.

    Đến chiều thì cuộc tấn công của một đơn vị phía bên phải chúng tôi bắt đầu. Đó là Tiểu Đoàn 2, Trung Đoàn bộ binh cơ giới 1 SS, chỉ huy bởi Thiếu Tá SS Hansen. Quân Nga bắn trả yếu dần, và khi chiều tà, lính bộ binh cơ giới bắt đầu xâm nhập và dãy nhà đầu tiên. Chúng tôi nhận lệnh tiến lên và yểm trợ họ cho đến quảng trường Đỏ. Một lần nữa, chúng tôi tiến vào thành phố ở tốc độ nhanh. Bỗng nhiên, một vật chắn hiện ra phía trước. Quân Nga chặn con đường chính với một chiếc xe tăng KV-I bỏ trống, chiếc xe tăng hạng nặng nhất của Nga.

    Lính bộ binh cơ giới tiến qua chướng ngại vật, trong khi tổ lái và tôi-trừ người tài xế- leo ra vào nối dây kéo vào chiếc KV-I để kéo ra khỏi đường để ba chiếc xe tăng của chúng tôi qua. Chúng tôi vừa kéo chiếc tăng ra khỏi con đường, Stollmeier, trưởng xe chiếc thứ nhì, bắt đầu di chuyển. Anh ta nói với tôi là sẽ yểm trợ cho bộ binh; tôi đồng ý và gọi anh ta: "Cẩn thận!"

    Stollmeier chạy vào dọc con đường hẹp. Hầu như không động tĩnh gì, nhưng mặt khác, nguy hiểm đang ẩn nấp phía bên kia vì rằng anh ta, không có sự yểm trợ của bộ binh, có thể không đương đầu được.

    Stollmeier chứng tỏ là một người liều lĩnh. má anh ta vẫn còn sưng vì bị mảnh lựu đạn, nhưng anh ta từ chối không rời đơn vị để điều trị.

    Khi chúng tôi đang leo vào xe tăng sau khi xếp sợi dây kéo, một quả đạn chống tăng bất ngờ rít qua đầu. Stollmeier rõ ràng là chạy vào một ổ pháo chống tăng, nó vừa bắn vào anh ta.

    Khi chúng tôi di chuyển qua đoạn đường cong, chúng tôi thấy chiếc tăng của anh ta đang bốc cháy. Một lúc sau, người lái xe và người lính truyền tin xuất hiện và báo cáo là Stollmeier đụng phải một chướng ngại vật khác, lần này bao gồm một chiếc T-34. Stollmeier lập tức khai hoả. Anh ta đang hướng dẫn người pháo thủ chỉnh tầm thì bị trúng vào tháp pháo, tất cả mọi người bên trong đều chết. Chiếc tăng hoàn toàn bốc cháy. Ngày hôm sau, sau khi chiếm được quảng trường Đỏ, chúng tôi tìm ra xác đã thành than của Stollmeier, được nhận ra qua những gì còn lại của ống nghe truyền tin trên đầu.

    Chúng ta ngủ đêm trong những căn nhà về phía Bắc của quảng trường Đỏ với lính bộ binh cơ giới. Đêm đó lạnh, rất lạnh để rơi vào giấc ngủ. Chúng tôi đau đớn về những đồng đội đã ngã xuống và cố gắng nghỉ ngơi, vì cuộc chiến sẽ tiếp tục vào ngày mai.

    Sáng hôm sau chúng tôi yểm trợ lính bộ binh cơ giới khi họ tiếp tục lục soát những khu nhà và tiêu diệt những ổ đề kháng. Trận đánh tiêu diệt các ổ đề kháng trong các toà nhà diễn ra tốt đẹp và tôi ra lệnh cho các tổ lái tuyệt đối ở bên trong xe tăng. Trước đó không lâu, trung sĩ SS Killat đã bị thương ở cánh tay vì mảnh lựu đạn trong khi anh ta nhìn ra bên ngoài xe tăng.

    Đến tối thì sự kháng cự của quân Nga giảm hẳn. Kharkov hoàn toàn bị chiếm. Tuy nhiên, với chúng tôi thì trận đánh vẫn chưa kết thúc. Sáng hôm sau chúng tôi nhận lệnh đi với một trung đội bộ binh cơ giới giải toả một nông trường lớn về phía đông của thành phố. Chúng tôi không làm được việc gì lớn, nhưng bị thiệt hại vì lính bắn tỉa Nga bắn từ những vị trí được ngụy trang kỹ ở các khu chung cư, nhà, kho, và chuồng ngựa. Một pháo thủ bị bắn chết khi anh ta mở nắp xe tăng và định nói gì đó với lính bộ binh cơ giới.

    Đoạn trích này từ nhật ký của von Robbentrop đã minh họa một cách sinh động về những hoạt động của xe tăng khi lâm chiến trong trận tái chiếm Kharkov. Điều rõ ràng từ sự tường thuật chi tiết là con số xe tăng ít ỏi đã làm đóng góp quyết định trong chiến dịch, cung cấp sự yểm trợ giá trị cho lực lượng bộ binh.

    Những chiến dịch này khác xa với những gì đã được dự tính bởi tướng Heinz Guderian và những người sáng tạo ra lực lượng thiết giáp: là, đột kích độc lập sâu vào hậu phương địch. Chiến thuật được diễn tả bởi von Ribbentrop là những phản ứng trong tình hình tại chỗ và chứng minh rằng xe tăng có thể cung cấp sự yểm trợ sống còn trong nhiều vai trò hơn là những gì chúng được thiết kế.

    Ngày 17 tháng 3, Chiến Đoàn Peiper, Tiểu Đoàn 3 Thiết Giáp của Trung Đoàn Cơ giới 2 SS, tiếp tục tấn công về hướng bắc theo hướng Belgorod. Được tăng cường yểm trợ cuộc tấn công là Đại Đội 1, Trung Đoàn 1 Xe Tăng SS, dưới sự chỉ huy của Trung Úy SS von Ribbentrop. Vì đường xá quá xấu, chiến đoàn đã không đến được đoạn cong trên con đường hướng tây nam của Nekotajewka cho đến khi bóng đêm đổ xuống. Ngay phía nam của đoạn đường cong, chiến đoàn chạy vào một tuyến chống tăng của quân Nga. Tiểu Đoàn của Peiper chọc thủng vị trí của quân Nga, được sự yểm trợ của các xe tăng của Đại Đội von Ribbentrop.

    Tuyến vừa chiếm được phòng thủ qua đêm. Lực lượng Peiper được tăng cường bởi Tiểu Đoàn 2 của Trung Đoàn Cơ giới 2 SS. Mục tiêu kế tiếp của Sư Đoàn Leibstandarte là Belgorod. Thành phố sẽ bị tấn công cùng với Sư Đoàn Cơ giới Groβdeutschland. Chiến đoàn nhận lệnh cho ngày 19 tháng 3: "Chiếm khu vực bắc của Belgorod." Ngày 20 tháng 3, Trung Đoàn Cơ giới 1 SS được lệnh tăng cường một tiểu đoàn cho Trung Đoàn Cơ giới 2 SS ở Mikojanowka.

    Chiều ngày 19 tháng 3, Tiểu Đoàn 3 (thiết giáp) của Trung Đoàn Cơ giới 2 SS, tiến lên với đại đội của von Ribbentrop và 2 xe Tiger. Đến Streletskoje thì chạm trán với xe tăng Nga. 7 xe tăng Nga bị tiêu diệt, đổi lại 1 chiếc xe bọc thép bị cháy. Đại đội von Ribbentrop không bị thiệt hại nào. Quân Nga phá hủy cây cầu ở Streletskoje. Tiểu đoàn rút về khu phía đông của thị trấn để qua đêm.

    Sau khi rút lui, Peiper ra lệnh đến chỗ chiếc xe bọc thép bị trúng đạn, von Ribbentrop tình nguyện đi để coi thử có ai bị thương không. Không may, tất cả những gì von Ribbentrop có thể mang về là vài sổ lương và thẻ bài (nguyên văn identity disks). Không có ai sống sót.

    Sau đây là lời diễn tả của von Ribbentrop trong trận đánh:

    Sau khi chiếm được Kharkov chúng tôi được điều lên hướng bắc hướng Belgorod để yểm trợ Trung Đoàn Cơ giới 2 SS của sư đoàn trong khi họ cố gắng chọc thủng phòng tuyến Nga. Chúng tôi tiến hành cuộc tấn công với các xe bọc thép của tiểu đoàn Peiper. Khi chúng tôi vượt qua một khoảng đất cao, nổi lên giữa địa hình xung quanh về hướng một ngôi làng, chúng tôi chạy vào vành đai chống thăng quân Nga đã dàn sẵn bên ngoài ngôi làng.

    Họ lập tức khai hỏa. Những chiếc xe bọc thép tiến lên theo đường zigzag. Đạn khói được bắn ra nhằm tránh đạn địch, cách đó chừng vài trăm mét. Đây là chiến thuật mà lính bộ binh cơ giới của Peiper sử dụng khi họ hoạt động không có xe tăng, và nó thường giúp họ tránh thiệt hại nặng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, nó làm tầm ngắm các xe tăng của tôi bị khó khăn. Nhưng họ thì không có vấn đề gì khi loại vành đai chống tăng khỏi vòng chiến. Họ chỉ đơn giản tiến qua vành đai khói và bắn vào quân địch khi họ hiện ra.

    Chiếc xe tăng chỉ huy cũng có vai trò trong việc làm im lặng vành đai chống tăng, mặc dù anh không công nhận điều đó. Với von Ribbentrop thì đại đội của anh là một khối đồng nhất, và chiến thắng được báo công cho toàn đơn vị hơn là một cá nhân. Được biết là anh ta thường chỉ công nhận một vai trò nhỏ của cá nhân mình trong những chiến thắng khó khăn, ví dụn như đè đẹp một tuyến chống trăng. Pháo chống tăng của địch, nhất là pháo hạng nặng, thường được đặt trong những vị trí được ngụy trang kỹ và phục kích thiết giáp Đức, là đối tượng nguy hiểm hơn cả tăng địch. Cho nên, tiêt diệt được loại vũ khí này của Nga được đánh giá cao trong lực lượng quân sự Đức.

    Những pháo thủ Nga còn sống sót bỏ chạy vào làng. Ngưởi đại đội trưởng lính bộ binh cơ giới gọi: "Truy kích chúng, Ribbentrop!"

    Người sĩ quan bộ binh cơ giới nhận xét:" Tôi luôn có cảm giác mừng rỡ khi nghe tiếng pháo nổ từ xe tăng ta, trong những trường hợp cần phải triệt hạ những vành đai chống tăng hiểm nghèo này cho chúng tôi."

    Von Ribbentrop tiếp tục lời kể của mình:

    Mặc dù bị cản trở bởi con suối sâu trong thung lũng, chúng tôi nhanh chóng chiếm được mục tiêu cả ngày, với lính bộ binh cơ giới đi ngay sát phía sau. Một lần nữa, chúng tôi phải ngủ đêm bên trong xe tăng. So với lính bộ binh cơ giới, họ bắt buộc phải ngủ trong những hố tuyết được đào vội vàng, thì chúng tôi thoải mái hơn nhiều.

    Sáng hôm sau chúng tôi tiến quân với bầu trời quang đãng cùng với tiểu đoàn của Peiper để chọc thủng vào Belgorod. Được tăng cường bởi 3 chiếc máy bay Bf-110 cận yểm, thỉnh thoảng lại bắn trái khói vào những nơi có vị trí quân địch, chúng tôi di chuyển lên hướng bắc dọc theo con đường chính với sự chống cự không đáng kể. Khoảng được 20km chúng tôi đi qua một ngôi làng. Một số xe tăng T-34 trống bỏ lại ở rìa làng. Rõ ràng đây là một vị trí bảo quản, dùng để sửa xe bị hư hại trong chiến đấu.

    Dẫn đầu, tôi lăn bánh vào làng. Chiếc xe tăng địch đầu tiên xuất hiện trước nòng pháo nhận một viên đạn bắn thẳng và bùng cháy. Bóng dáng lính Nga bỏ chạy tán loạn để tránh bị cán chết. Người tiếp đạn nạp viên đạn kế tiếp. Tôi chỉ mục tiêu kế tiếp: "Một nửa bên phải, 250 phía trước!"

    Pháo thủ đã bắt được mục tiêu trong máy ngắm. Tiếng nổ khi đạn rời nòng và tiếng nổ ở mục tiêu gần như cùng một lúc như sấm. Vỏ đạn rơi loảng xoảng vào túi bạt. Chiếc xe tăng lắc lư về phía trước. Một hay hai viên đạn từ súng trường chống tăng bay vèo qua, một viên khác trúng tháp pháo nhưng quá góc nên bị dội ra.

    Chúng tôi tiếp tục lăn bánh. Chúng tôi có thể nghe các xe tăng bắn từ phía sau chúng tôi khi họ gặp xe tăng địch. Chúng tôi không tốn thời giờ với họ, vì mục tiêu của chúng tôi là Belgorod.

    Hình như lính Bộ binh cơ giới không thành công trong việc tiêu diệt tất cả xe tăng Nga. Sau khi chiếm được Belgorod, chúng tôi được biết là chỉ sau khi chúng tôi vượt qua là một trận đánh dữ dội ở nơi con đường chính. Những đơn vị tiếp theo chạm trán với một số T-34 và phải tiêu diệt chúng mới có thể đi tiếp.

    Chúng tôi tiếp tục với nhịp độ nhanh. Chiếc xe bọc thép của huyền thoại Jochen Peiper, người sau này làm chỉ huy một trung đoàn xe tăng, ở bên phải chúng tôi.

    Không có sự nguy hiểm của sự phục kích, vì địa hình trống và tuyết phủ. Thêm vào đó, 3 chiếc Bf-110 vẫn trên đầu và báo về bất cứ dấu hiệu nào của địch.

    Khi đến Belgorod chúng tôi nhận thấy là quân địch đã rời bỏ thành phố. Tên lính Nga duy nhất mà chúng tôi thấy là một thiếu úy Nga, chắc lên đường trễ, xe tải của anh ta chạy ngay trước mũi súng của các xe bọc thép.

    Từ các điểm cao ở sông Donet, chúng tôi có thể nhìn thấy những đoàn xe Nga ở phía xa, tất cả đang rút lui về hướng bắc. Chúng tôi bắn vài trái đạn trái phá về phía địch, nhưng không kết quả vì khoảng cách quá xa. Tuy nhiên, chúng tôi làm tốc độ rút lui của quân Nga nhanh hơn.

    Buổi chiều, chúng tôi được lệnh tung ra một cuộc tấn công hỗ trợ cho Sư Đoàn Cơ giới Groβdeutschland. Thiếu Úy SS Ekkehard tiêu diệt 3 chiếc T-34 được dàn ra để bảo vệ sườn cho quân Nga rút lui về hưóng bắc. Những chiếc xe tăng này đã được ngụy trang kín đáo ở những đống rơm, và ánh mặt trời buổi chiều tối làm cho chúng khó thấy hơn. Tuy nhiên, Ekkehard phát hiện khói xả từ ống xả. Khói được nhìn thấy phía trên của đống rơm trong không khí lạnh mùa đông.

    Anh ta chạy về hướng địch ở tốc độ cao và dừng lại để bắn. Người pháo thủ bắn cháy cả 3 xe tăng Nga với 3 viên đạn. Ba bó đuốc cháy rực tô đậm thêm hình ảnh của cuộc chạm trán chớp nhoáng và chết chóc.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Đó là những người lính xe tăng chúng tôi, người nào cũng như người ấy đều hết sức dũng cảm

    Sáng hôm sau, chiến đoàn thiết giáp của Peiper từ Belgorod được điều lên phía Bắc. Những chiếc xe bọc thép chở quân cùng các đại đội xe tăng phối thuộc đóng vai trò mũi giáo. Sau khi tiến được vài km đơn vị đã vấp phải 1 hỏa lực pháo binh dữ dội. Một xe half track trúng đạn và trong vài giây đã bốc cháy sáng rực.

    “Rút lui! Quay trở lại phía sau đồi!” Peiper ra lệnh. Quay qua viên chỉ huy tiểu đoàn xe tăng, anh nói tiếp, “ Ở đây chỉ thiệt thôi!”

    Ai từng quen Jochen Peiper đều biết rằng anh rất muốn tìm hiểu cái gì đã xảy ra cho xa đoàn của chiếc xe bọc thép, nhưng lại không muốn cho 1 chiếc half-track với giáp mỏng chường mặt ra dưới pháo địch.

    Peiper, người đã được vinh thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ ngày 9 tháng 3 năm đó, nhìn quanh và tỏ vẻ ngạc nhiên khi Rudolf von Ribben-trop đến trình diện.

    “Thưa thiếu tá, tôi muốn quay lại đó xem còn ai bị thương không, hay chí ít có thể phát hiện điều gì đó”

    Peiper cảm kích trả lời trước lời đề nghị bất ngờ này: “Cảm ơn anh, Ribbentrop, nhưng cẩn trọng nhé”

    Tôi sau đó phát hiện ra người chỉ huy chiếc xe half-track là 1 trong những hạ sĩ quan kỳ cựu của tiểu đoàn, là người thân tín của Peiper có thể đã bị quân Nga mang đi ko biết còn sống hay đã chết.

    Chiếc tăng của tôi tiến tới chỗ chiếc halftrack vẫn còn đang cháy âm ỉ. Tôi để pháo thủ tin cậy của mình là Borgsmüller ở lại trong tháp pháo để cảnh giới, còn tôi thì trèo ra để kiểm tra. May mắn là địch có vẻ không quan tâm đến chúng tôi và hỏa lực pháo binh tôi đang chờ đợi không thấy hoạt động.

    Tôi không tìm thấy ai còn sống sót. Tất cả chỉ còn lại những mảnh quân phục, sổ lương, thẻ bài là chưa bị lửa thiêu hết.

    Tôi leo lại vào xe mình và mở hết tốc độ chạy về vị trí của Peiper ở phía sau quả đồi để báo cáo những gì đã chứng kiến.

    Dù không còn ai sống sót, Peiper rất hài lòng khi biết rằng ít nhất là mình đã ko bỏ rơi đồng đội nào ngoài đó.

    Vì việc này mà Jochen Peiper không bao giờ quên tôi.

    Các chiến dịch mùa đông của chúng tôi đã kết thúc. Một bất ngờ lớn là tôi được rút về trung đoàn xe tăng làm sĩ quan tham mưu ngay khi vừa về tới Kharkov. Tôi đã gắn bó rất thân thiết với đại đội 7 nên không muốn rời xa nó. Việc chỉ huy đại đội của tôi với vai trò quyền đại đội trưởng là khá thành công. Điều này có được là do sự chuẩn bị kỹ lưỡng cùng với tinh thần hy sinh của các xa đội. những con người luôn sẵn sang tham gia và đi đầu trong tấn công.

    Thực tế thì việc chuyển qua công tác tham mưu trên trung đoàn dù đó là vị trí cao hơn vẫn không khiến tôi nguôi nỗi thất vọng. Tôi đã xin từ chối vị trí đó với thượng cấp để ở lại đại đội, nơi tôi đã chỉ huy. Nhưng chỉ huy của tôi không thay đổi quyết định mà thậm chí còn có vẻ khó chịu.

    Vì những thành tích chiến đấu ở khu vực Kharkov, von Ribbentrop được vinh thưởng huân chương chữ thập sắt hạng nhất và huy hiệu chiến thương bạc ( đó là lần thứ 3 anh bị thương)

    Lệnh của Quốc trưởng ngày 19 tháng 3 năm 1943:

    NHẬT LỆNH!
    Các binh sĩ của các cụm tập đoàn quân Nam và Trung tâm, tập đoàn quân Không quân 4, bộ tư lệnh không quân miền Đông!

    Tuần trước, khi mà cuộc chiến lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng, tôi đã buộc phải yêu cầu các anh phải giữ vững từng mét đất, để cho tôi có thời gian gởi các đơn vị và vũ khí mới ra mặt trận, những thứ cần thiết để bẻ gãy cuộc tấn công của Liên Xô.

    Nhờ hành động hy sinh của vô số sĩ quan, binh lính và công sức của ban lãnh đạo, yêu cầu của tôi đã được đáp ứng.

    Cuộc tấn công của Liên Xô đã vấp phải những khó khăn hơn bao giờ hết. Các lỗ hổng đã được bịt ngay bời những đơn vị của các sư đoàn quân Đức mới.

    Kết quả là địch đã gặp phải sức kháng cự ngày càng mạnh mẽ. Cuối cùng, những ngày buộc phải phòng ngự đã qua và cơ hội phản công đã tới.

    Những chiến binh dày dạn trận mạc của lục quân và lực lượng võ trang SS ở phía đông đã được các sư đoàn mới bổ sung.

    Những vị trí then chốt trên tuyến mặt trận của quân Nga đã bị thất bại trước sự kiên quyết,các đòn tấn công mạnh mẽ, những hành động anh hùng của lực lượng không quân Đức.

    Một lần nữa Kharkov lại trở về tay chúng ta!

    Ký tên Adolf Hitler

    Trong cuốn sách Die Ritterkreuzträger der Waffen-SS, tác giả Ernst-Günther Krätschmer đã ca ngợi chiến thắng vĩ đại của quân đoàn II xe tăng SS: “ Chiến thắng quan trọng cuối cùng trong chiến dịch nước Nga là kết quả do sự chỉ đạo chiến thuật xuất sắc của thượng tướng SS Paul Hausser.
    Thành công này chỉ thực hiện được do Hausser, tư lệnh quân đoàn xe tăng SS, đã không tuân theo lệnh được lặp đi lặp lại của Hitler là giữ Kharkov bằng mọi giá, ngạo mạn tự chịu trách nhiệm cá nhân. Thay vào đó, ông đã cho rút khỏi thành phố khi đã bị kẻ địch vây kín và định tiêu diệt quân đoàn mình. Kết quả là ông đã bảo toàn được 3 sư đoàn Đức giỏi nhất, và kiên định đánh tan quân Liên Xô trong trận đánh giữa 2 con sông Donets và Dniepr để rồi chiếm lại thành phố Kharkov.

    Nhờ có những thành công trên mà thống chế von Manstein đã có thể biến những kế hoạch tuyệt vời của mình thành hiện thực.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Trận Kursk
    Von Ribbentrop trong các trận đánh


    Khi làm sĩ quan tham mưu trong trung đoàn xe tăng của sư đoàn Leibstandarte. Rudolf von Ribbentrop có cái nhìn sâu sắc hơn trong việc chỉ huy 1 đơn vị thiết giáp lớn. Anh sớm thích nghi với môi trường làm việc mới và có nhiều cuộc trao đổi với chỉ huy của các tiểu đoàn xe tăng, trung đoàn trưởng và vị tư lệnh là thượng tướng Paul Hausser.

    Anh nhận thấy mức tổn thất trong thời gian ngắn hoạt động tại Nga của quân đoàn II xe tăng SS cao 1 cách kinh ngạc. Tổng số là 615 sĩ quan cùng 11.514 hạ sĩ quan và binh sĩ.

    Ngay sau đó anh cũng được biết về kế hoạch mới của Đức cho một cuộc tấn công lớn. Mấu lồi Kursk sẽ bị cắt đứt và tiêu diệt bởi 1 gọng kìm khổng lồ từ 2 phía Bắc và Nam. Nếu kế hoạch này thành công, Hồng quân có thể phải chịu những tổn thất ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến.

    Đúng 1 tháng sau khi về làm việc ở sở chỉ huy trung đoàn xe tăng, Rudolf von Ribbentrop được đề cử làm chỉ huy 1 đại đội huấn luyện. Phần lớn số quân bổ sung cho quân đoàn tới thời điểm đó chỉ được huấn luyện sơ sài hoặc chưa qua huấn luyện. Thực tế lúc đó những quân nhân mới được chuyển giao cho trung đoàn xe tăng có xuất xứ từ không quân Đức.

    Viên trung úy rất nhiệt tình nhận nhiệm vụ mới này. Anh đã thấm nhuần tinh thần “thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”. Ngày 15 tháng 6, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, viên sĩ quan trẻ được nắm quyền chỉ huy đại đội 6 của trung đoàn. Giờ là lúc anh đã đạt được vị trí chỉ huy hằng mong ước , chỉ trong vài ngày, anh đã được tất cả lính mới về đại đội 6 biết tiếng. Von Ribbentrop biết 1 cuộc tấn công mới đang được chuẩn bị, và lính SS cũng đồng ý là có 1 điều gì lớn lao sắp diễn ra.

    Bản kế hoạch của chiến dịch Zitadelle đã được trình lên Bộ Tổng tư lệnh tối cao OKH ngày 12 tháng 4 năm 1943. Hitler đã quyết định khởi động chiến dịch tấn công mới như là 1 đòn đánh lớn đầu tiên trong năm 1943. Mục tiêu cuộc tấn công thần tốc của 2 tập đoàn quân, 1 từ khu vực Belgorod xuống phía nam, và 1 từ nam Orel lên phía Bắc, là bao vây và tiêu diệt tất cả các lực lượng của Xô Viết trong khu vực Kursk.

    Chiến dịch tấn công được dự kiến bắt đầu ngày 2 tháng 5, nhưng bị hoãn lại nhiều lần. Ngày 4 tháng 5, Thống chế von Manstein, Đại tướng Model, Thống chế von Kluge, Đại tướng Guderian và tham mưu trưởng không lực Đức là đại tướng Jeschonnek đã tham dự 1 cuộc họp với Hitler.

    Đại tướng Model nhận định rằng phía địch đã xây dựng 1 hệ thống phòng ngự có chiều sâu đối diện với tập đoàn quân 9 của ông ta và yêu cầu lực lượng tấn công của mình phải được tăng cường phù hợp.

    Hitler trấn an các vị tư lệnh của mình rằng 1 số lớn xe tăng Tiger và Panther kiểu mới nhất sẽ có mặt vào ngày 10 tháng 6, và có thể có 1 hay 2 tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng loại siêu nặng Ferdinand, cùng số lượng lớn hơn pháo tự hành sẽ được chuyển đến. Hitler hứa tăng số lượng xe tăng lên gấp đôi.

    Hai vị thống chế là von Manstein và von Kluge đều không muốn trì hoãn lâu thêm nữa, vì khi lực lượng xe tăng Đức được tăng thêm sức mạnh thì quân địch được tăng còn mạnh hơn. Erich von Manstein nhấn mạnh rằng khả năng sản xuất xe tăng của Xô Viết đã đạt mức 1500 chiếc mỗi tháng. Và trên hết, ông ta sợ rằng nếu còn chậm trễ nữa thì có thể đối phương sẽ tấn công trên sông Donets và sông Mius trước.

    Hitler không thay đổi quyết định của mình. Đến ngày 11 tháng 5 thì ông ta ra lệnh hoãn chiến dịch Zitadelle cho đến tận giữa tháng 7.

    Các chỉ huy cao cấp của Xô Viết đã nhận ra tầm quan trọng chiến lược của mấu lồi Kursk từ rất sớm. Stavka, bộ tổng tư lệnh Hồng quân đã lệnh cho các tham mưu trưởng các phương diện quân Bryansk và Voronezh hướng dẫn việc phòng thủ mấu lồi như sau: “ Phải gây thiệt hại lớn nhất cho các đơn vị tấn công của địch từ phía cả bắc và nam trong những trận phòng thủ, đánh quỵ lực lượng địch rồi bắt đầu chuyển sang phản công “(W. G. Posnyak, các trận đánh gần Kursk).

    Ngoài ra Stalin và bộ tổng tư lệnh còn ra lệnh: “ Khi cuộc tấn công của địch bắt đầu, các phương diện quân Trung ương và Voronezh phải tiến hành phòng thủ, làm suy yếu quân địch trong các trận đánh phòng thủ rồi ngay lập tức phản công khi quân địch đang bị mất máu tới chết. Các phương diện quân Tây và Bryansk phải chuẩn bị tấn công theo hướng Orel.” (Ilya Ivanovich Markin, Trận Kursk).

    Cuối tháng 6, Liên Xô đã thiết lập xong khu vực phòng thủ, xây dựng những trận địa chống tăng kiên cố và hệ thống chướng ngại vật có chiều sâu, những bãi mìn trong những vị trí phòng thủ then chốt xung quanh mấu lồi Kursk. Tổng cộng họ đã đặt 434.667 quả mìn chống tăng và xây dựng 604 trận địa chống tăng mạnh.

    Để đối phó với lực lượng của tập đoàn quân không quân 4 (gồm các quân đoàn không quân 1,4 và 8 với tổng số 2000 máy bay các loại). Bộ tổng tư lệnh Xô Viết đã triển khai các tập đoàn quân không quân số 2, 16 và 17 với tổng cộng 3500 máy bay. Ngoài ra , mấu lồi Kursk còn tập trung pháo phòng không với số lượng chưa từng thấy trên mặt trận phía Đông.

    Nhờ có thời gian ngơi nên tới cuối tháng 6 năm 1943, Hồng quân đã được trang bị tốt để có thể đương đầu và đánh bại cuộc tấn công của Đức.
  6. suhomang

    suhomang Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/05/2012
    Bài viết:
    15.659
    Đã được thích:
    1.839
    Hay quá cảm ơn bác nhé ( đặt gạch tối đọc tiếp , giờ phải cày đã:(( )
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Cuộc tấn công

    Ngày 4 tháng 7 năm 1943, sau khi pháo kích và không kích chuẩn bị, các sư đoàn của tập đoàn quân xe tăng 4 tấn công hệ thống các điểm cao giữa phía đông Belgorod tới phía tây Rakitnoye để chiếm lấy các vị trí quan sát cho cuộc tấn công chính sẽ được diễn ra ngày hôm sau.

    Khi bắt đầu tấn công, Cụm tập đoàn quân Nam, dưới sự chỉ huy của thống chế von Manstein có 1081 xe tăng, 376 pháo tự hành. Với sư đoàn xe tăng 11 bên phải, sư đoàn bộ binh cơ giới Grossdeutschland bên trái, lực lượng của von Mastein xông thẳng về hướng Butovo.

    Bên cánh phải là 3 mũi tấn công của quân đoàn II xe tăng SS dưới quyền thượng tướng Paul Hausser. Mục tiêu của họ là những ngọn đồi gần Jochontov và Streletskoye, và họ đã chiếm chúng thành công.

    Cuộc tấn công chính bắt đầu sáng ngày 5 tháng 7 đồng thời trên cả hướng Bắc và Nam. Sư đoàn xe tăng 7 (thuộc quân đoàn xe tăng III) vượt qua bờ tây song Donets ở Dorogobushino và chiến đấu thọc qua các vị trí dày đặc xa tới Rasumnoye. Đã diễn ra 1 cuộc phản công đầu tiên của Xô Viết và có 1 số tăng Xô Viết bị tiêu diệt

    Đến khoản 18g, trung đoàn xe tăng 25, sư đoàn xe tăng 7 băng qua cây cầu do công binh làm qua phái bờ đông sông Donets. Ngày 6 tháng 7 sư đoàn tiến vào 1 khu vực tập trung xe tăng của Xô Viết. Trận tiến công do trung úy Adalbert Schulz dẫn đầu. Schulz đã được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ từ cuối tháng 12 năm 1941, và sau trận này anh được thưởng thêm thanh kiếm nữa.

    Như thường lệ, Schulz ở tuyến đầu tiên. Trung đoàn của anh tiêu diệt được 34 chiếc T-34. Đại úy Fortun, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 được truy tặng huân chương chữ thập hiệp sĩ ngày 7 tháng 8.

    Ngày 7 tháng 7, sư đoàn 7 xe tăng tiếp tục tấn công. Đến ngày 9 tháng 7, chiến đoàn thiết giáp của Schulz đã tới được vùng đất cao ở phía nam Scheino. Đến tối ngày 11, toàn bộ quân đoàn III xe tăng đã tiến vào khu vực phía Bắc Scheino.

    Những đơn vị chính của Tập đoàn quân xe tăng 4 đã đột phá qua được các vị trí trong hệ thống phòng ngự chiều sâu của đối phương. Các sư đoàn của nó đã tới được khu vực Prokhorovka. Quân đoàn II xe tăng SS, 1 trong những quân đoàn bên sườn của tập đoàn quân, cũng đã đột phá được đến khu vực Prokhorovka vào tối ngày 11 tháng 7.

    Ngày 12 tháng 7 các đơn vị Hồng quân ở khu vực cánh nam của cuộc tấn công đã bị mất 1800 xe tăng, 267 pháo, 1080 pháo chống tăng và có 24.000 quân bị bắt. Trận đánh đã đạt tới đỉnh cao của nó. Thống chế von Manstein tự tin rằng lực lượng của ông có thể chọc thủng được hệ thống phòng thủ của Xô Viết và giành thắng lợi.

    Thế nhưng tình hình của cánh Bắc ra sao?

    Tập đoàn quân 9 dưới quyền đại tướng Model, là 1 thành phần của chiến dịch Zitadelle, có 8 sư đoàn xe tăng với tổng số 478 tăng, bao gồm cả những chiếc Tiger của tiểu đoàn tăng hạng nặng số 505, cùng 348 pháo tự hành để hỗ trợ cho những đơn vị bộ binh.

    Mũi nhọn tấn công là Quân đoàn xe tăng 47, sẽ đột phá đợt đầu tiên vào các vị trí địch, đợt 2 sẽ thọc sâu vào lãnh thổ đối phương. Nếu cần thiết sẽ có thêm đợt thứ 3 tiếp nối.

    Đại tướng Model đã đưa 1 sư đoàn xe tăng, là sư đoàn 20, tham gia tấn công đợt đầu. Theo ý kiến của chuyên gia về thiết giáp là thượng tướng Nehring, thì như vậy là quá ít. Nehring đã nói với tác giả:

    “Giữ lại 5 trong số 6 sư đoàn làm dự bị là quá nhiều! Lẽ ra nên dùng 2 sư đoàn xe tăng để hỗ trợ trực tiếp cho các đơn vị bộ binh. Cách này sẽ hữu hiệu để chống lại những hệ thống phòng thủ vững chắc ẩn sâu dưới đất, như kiểu 2 cánh tay vừa hỗ trợ vừa bảo vệ lẫn nhau.”

    Tương tự như vậy Walther K. Nehring cũng chỉ ra tầm quan trọng sống còn của các tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng (Heavy Tank Destroyer Battalions) 653 và 654. Được tập trung trong biên chế lữ đoàn xe tăng số 21, 2 đơn vị này có 90 chiếc Ferdinand cùng 45 pháo tự hành hạng siêu nặng cỡ nòng 150mm của tiểu đoàn thiết giáp xung kích (Armored Assault Battalion) số 216 có thể đập tan bất cứ vị trí phòng thủ nào của địch. Các đơn vị này lại được đem dùng để bảo vệ 2 bên sườn họ.

    Ý kiến của các chuyên gia về thiết giáp đã bị bỏ qua. Kết quả là cuộc tấn công của gọng kìm phía Bắc ngày 5 tháng 7 đã thất bại. Ngày hôm sau, trong đợt thứ 2, quân đoàn xe tăng 47 với 2 sư đoàn xe tăng số 2 và 9 đã rất cố gắng. Tối thứ 6, Model đã lệnh cho sư đoàn xe tăng 4 “tiếp tục tiến về hướng Kursk không chậm chễ”.

    Lữ đoàn tăng số 21, không cần đến những chiếc Ferdinand, đã chiếm được 1 ngọn đồi ở phía nam Teploye cùng với các sư đoàn xe tăng 2 và 4. Dù vậy, ngày hôm đó cuộc tấn công của tập đoàn quân 9 -nhìn 1 cách toàn cục -đã bị chặn lại.

    Cuộc tấn công được tiếp tục ngày 10 tháng 7, nhưng ko có tiến triển nào. Bị tổn thất nặng ko bù đắp được, ngày 12 tháng 7, Walter Model phải ra lệnh ngừng tấn công, vì vậy ở cánh Bắc cơ hội thực hiện chiến lược đánh nhanh đã bị phá sản.

    Ngày 12 tháng 7, các thống chế von Kluge và von Manstein được gọi về Tổng hành dinh của Quốc trưởng. Hitler giải thích là quân đồng minh phương tây đã đổ bộ vào Sicily ngày 10 tháng 7 và tình thế đang rất nghiêm trọng. Hitler đoan chắc họ sẽ vượt biển từ đó để vào đất liền. Mặt trận phía đông sẽ phải chuyển giao lại các sư đoàn xe tăng để phòng thủ khu vực này và do đó không thể tiếp tục chiến dịch Zitadelle nữa.

    Thống chế von Manstein cố vật nài giải thích rằng trên cánh phía nam trận đánh đã đạt được bước tiến quyết định. Đối phương đã dốc gần như toàn bộ lực lượng dự bị vào trận chiến và đang cạn kiệt. “ Đã đến lúc đập tan chúng ở khu vực phía nam. Nếu lúc này ta ngừng chiến thì coi như đã vứt đi chiến thắng!”

    Hitler vẫn quyết định, “Zitadelle phải đình chỉ!”
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Quân đoàn II xe tăng SS trong trận đánh

    Ngày 12 tháng 7 quân đoàn III xe tăng và quân đoàn II xe tăng SS ở gọng kìm phía nam để tới được khu vực Prokhorovka. Hồng quân đang chuẩn bị tung ra nhiều lữ đoàn xe tăng và cơ giới cùng quân đoàn cơ giới cận vệ số 5 vào 2 đơn vị xe tăng hùng mạnh này trong nỗ lực chặn đứng và đẩy lùi họ. Tư lệnh lực lượng Xô Viết ở đây, thượng tướng Rotmistrov, có 850 xe tăng.

    Đại tướng Hoth, tư lệnh tập đoàn quân xe tăng 4, có hơn 600 xe tăng thuộc quân đoàn II xe tăng SS và hơn 360 xe thuộc quân đoàn III xe tăng.

    Ba sư đoàn xe tăng tiến theo trục tây nam lên đông bắc. Sườn trái là sư đoàn Totenkopf (đầu lâu). Ở giữa là sư Leibstandarte (cận vệ của Hitler) và bên sườn phải, húc thẳng vào quân đoàn 2 xe tăng Xô Viết là sư đoàn Das Reich (Đế chế).

    Một cuộc tấn công thọc sườn của Xô Viết bị bẻ gãy bởi những phi vụ không yểm tầm gần của đại úy Meyer (4./SG 9) và thiếu tá Druschel (1./SG 1) của không quân Đức. Đại bác 30 ly mới được gắn trên những chiếc máy bay Hs- 129 là hỏa lực chết người với lực lượng thiết giáp Xô Viết. Những phi công không yểm tầm gần đã phá hủy 50 chiếc T-34 trong 1 giờ đồng hồ và đã loại trừ được mối nguy cơ bên sườn cho quân đoàn.

    Thượng tướng Hausser cho quân đoàn của mình tiến lên phía trước. Sư đoàn Totenkopf vượt sông Psyol gần Vesely. Hai sư đoàn kia tiến qua cây cầu cạn giữa Psyol và đường ray xe lửa để đến Prokhorovka và “đón chào” quân đoàn xe tăng số 18 và 29 của hồng quân.

    Sáng hôm sau, tiểu đoàn 2, trung đoàn xe tăng 1, sư đoàn LAH dưới quyền thiếu tá Martin Gross đã chạm trán với lực lượng thiết giáp đối phương. Những chiếc xe tăng đã tao ngộ trong 1 khu vực rộng 500m và sâu 1km. Trận đấu tăng kéo dài 3 giờ đồng hồ và đến khi kết thúc có 90 xe tăng Xô Viết nằm bốc cháy trên bãi chiến trường.

    Những chiếc Tiger đi bên sườn trái thuộc đại đội xe tăng hạng nặng số 13, trung đoàn 1 xe tăng SS đã bị bất ngờ khi phải đối mặt với 1 đoàn 60 xe tăng Xô Viết. Trận đánh bắt đầu ở khoảng cách từ 600m đến 1000m.

    Chiếc Tiger của thiếu úy Michael Wittmann đã bắn cháy chiếc xe tăng đầu tiên của địch. Xe tăng của Wittmann bị trúng hai phát đạn, nhưng đạn pháo trên xe T-34 không thể xuyên thủng giáp trước của tăng Tiger từ khoảng cách này.

    Đại đội trưởng của Wittman là đại úy SS Heinrich Kling, báo cho anh về khoảng 100 xe của 1 đơn vị xe tăng Xô Viết khác đang tới gần.

    Wittmann khai hỏa vào những kẻ địch mới đến từ cự ly 1800m. Số xe tăng hồng quân đã bị chặn lại. Một quân nhân đã đóng vai trò quyết định trong thành công này là trung úy Rudolf von Ribbentrop. Đây sẽ là ngày thành công nhất của anh trong suốt cuộc chiến tranh.
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------


    "Cải tử hoàn sinh—gần Prokhorovka"


    Sáng ngày 12 tháng 7 năm 1943, khi trung úy von Ribbentrop thức dậy, mặt trời màu đỏ máu bắt đầu chiếu những tia sáng xuống mặt đất báo hiệu 1 ngày khắc nghiệt.
    Anh đã ngủ rất say sau 7 ngày dốc sức chiến đấu.

    “Trung úy, trung úy”, những tiếng gọi liên tục đã khiến von Ribbentrop tỉnh hẳn. Anh bật dậy và bị va đầu vào gầm xe tăng của mình. Người trung úy và lính của mình đã ngủ trong 1 cái hố đào dưới gầm chiếc xe. Anh đã chỉ thị cho tất cả các kíp xe của mình làm vậy để tránh những thương vong không cần thiết trong trường hợp bị không kích hay pháo kích đêm.

    Tiếng nổ của chiếc xe mô tô DKW đã đánh thức anh. Đó là dấu hiệu cho anh biết có lệnh từ tiểu đoàn. Chiếc xe đó của người lính liên lạc đại đội đi cùng tiểu đoàn.

    “Tiểu đoàn trưởng cho mời trung úy”

    Von Ribbentrop dậy đi ngay. Trong quãng đường ngắn tới chỗ xe của tiểu đoàn trưởng, anh cảm thấy bồn chồn không yên.

    Thiếu tá Gross ló đầu ra khỏi chiếc xe chỉ huy, là 1 xe tải được cải tạo làm trạm radio, khi chiếc mô tô chạy đến.

    “ Nghe này, Ribbentrop. Bên bộ binh báo rằng xe tăng Nga đang tập hợp. Hãy đi bắt liên lạc với bộ binh và sẵn sàng can thiệp nếu cần.

    Trong báo cáo ngày hôm ấy Von Ribbentrop viết rằng:

    Âm điệu của vị tiểu đoàn trưởng đã gợi cho thấy rằng đây không còn là bất ngờ lớn của chiến dịch nữa mà đã phát triển thành 1 trận đấu tăng vĩ đại nhất, sẽ có thể đụng độ với nhiều xe tăng hơn nữa, có lẽ là nhiều tới mức không cần thiết trên địa đoạn này.

    Lúc đầu tôi hơn bực vì cái lệnh lạc mơ hồ và kỳ quặc này vì tối hôm trước Gross đã lệnh cho đại đội tôi làm dự bị. Giờ thì nhiệm vụ này đã làm cho khoảng thời gian nghỉ ngơi rất cần thiết đi tong.

    Lại được đèo về đại đội bằng chiếc xe mô tô đó. Tôi ra lệnh cho lính của mình sẵn sàng chiến đấu và cho nổ máy làm nóng mấy chiếc xe tăng. Súng ống được tháo bạt che ra và chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó tôi lệnh người cầm đầu các binh sĩ trong sở chỉ huy đại đội của tôi là trung sĩ Gebauer đem 1 chiếc mô tô 3 bánh tới trình diện. Tôi muốn tự mình chạy xe lên những vị trí bộ binh để đánh giá tình hình, và nếu cần thì tự thiết lập vị trí riêng để có thể đưa ra những quyết định phù hợp.

    Đại đội 6 của tôi lúc này đã bị tổn thất nặng. Chúng tôi bắt đầu ngày 5 tháng 7 với 22 chiếc xe tăng thì cho đến tối ngày 11 tháng 7 chỉ còn có 7 xe có thể chiến đấu được. May mắn là số tổn thất không phải là tất cả vì 1 số xe tăng Panzer IV qua sửa chữa đã trở về với đại đội.

    Ngày hôm trước chúng tôi đã chiến đấu mở đường vượt qua 1 con hào chống tăng của quân Nga. Hai đại đội khác cùng tiểu đoàn giờ được bố trí ở đó. Trong khi đó đại đội tôi nằm ở phía sau đóng vai trò như 1 đại đội dự bị.

    Con hào chống tăng, chạy ngang phía trước chỉ có 1 lối băng qua, vượt được nó sẽ tới được con đường đi đến Prokhorovka. Cây cầu này hoặc không bị phá hủy hoặc là đã được dựng lại.

    Hào chống tăng nằm trong cái 1 thung lũng, từ đó có 1cái dốc xuống phía Prokhorovka rộng khoảng 400m. Con đường đi Prokhorovka tiếp giáp với rìa phải của dốc. Ngoài phạm vi ấy là con đường xe lửa được đắp cao có thể gây khó khăn cho xe tăng.

    Mặt trước con đường xe lửa ôm sát phía sau con hào chống tăng rồi sau đó lại chạy qua phía đông tới ranh giới với sư đoàn Das Reich ở bên cạnh.

    Một tiểu đoàn bộ binh cơ giới của chúng tôi đang đóng trên con đường xe lửa được đắp cao này. Trong lúc tiểu đoàn thứ 2 đã thiết lập vị trí ở bên góc phải phía trên con dốc đã nói lúc trước.

    Sườn trái của chúng tôi bị bỏ ngỏ, chúng tôi không có liên lạc gì với các đơn vị bạn ở đó. Tôi chạy xe men theo đường sắt cho đến khi tới được vị trí chỉ huy của người tiểu đoàn trưởng. Vị tiểu đoàn trưởng vừa mới thẩm vấn 1 trung úy quân Nga bị bắt, tay này nhìn đậm chất Đức – cao lớn, tóc vàng, mắt xanh. Anh ta rất điềm tĩnh trả lời 1 số câu hỏi và sau khi được cho 1 ít thuốc lá đã nói thẳng ra rằng:

    “Lính Nga khẩu phần nghèo nàn, tinh thần cao. Lính Đức khẩu phần tốt, tinh thần thấp.” Tôi biết được 1 số điều từ vị chỉ huy bộ binh cơ giới. Ông ta cũng chỉ được báo cáo về tiếng ồn của xe tăng nhưng ngoài điều đó ra thì không còn gì nữa.

    Tôi để người hạ sĩ quan của mình cùng chiếc xe ở lại sở chỉ huy tiểu đoàn, để anh ta có thể báo ngay hay tư vấn cho tôi nếu có gì xảy ra.

    Tôi đi bộ trở về chỗ mấy chiếc tăng của mình, có thể nhìn thấy ở cách vài trăm mét chỗ con hào chống tăng dưới thung lũng. Rải rác trên dốc là lính và xe cộ của chiến đoàn thiết giáp, gồm các tiểu đoàn pháo tự hành của sư đoàn và tiểu đoàn xe bọc thép chở quân dưới quyền Jochen Peiper. Rất nhiều trang thiết bị, xe cộ, súng pháo nằm rải trên sườn con dốc, khuất tầm nhìn của quân Nga,với đủ loại kiểu dáng.

    Tất cả các đơn vị đều đang được nghỉ. Cuộc tấn công của chúng tôi ngày hôm trước vào Prokhorovka, đã bị chặn lại vì sư đoàn Das Reich bên sườn phải và sư đoàn Totenkopf bên sườn trái – không có liên kết gì với chúng tôi – đã không tiến theo kịp do bị những lực lượng mạnh của Nga phản kích.

    Kết quả là chúng tôi đã tạo ra 1 cái nêm cắm sâu vào phần đất của đối phương với bên cánh phải thì được an toàn chỗ con đường xe lửa đắp cao còn cánh trái đã hoàn toàn bị bỏ ngỏ ở phía trên Psyol.

    Mất liên lạc với 2 sư đoàn bên cạnh khiến cho các cuộc tấn công vào Prokhorovka trở thành viển vông. Binh lính của chúng tôi đang chìm trong giấc ngủ vì đã quá kiệt sức. Dù gì thì 7 ngày trong những ngày vất vả nhất trong toàn chiến dịch Nga cũng đã trôi qua.

    Riêng tôi thì khổ sở nhất trong chiến tranh là sự thiếu ngủ, đói khát ,cái lạnh, mưa gió và ẩm ướt.

    Khi tôi trở về thì mặt trận rõ ràng đang có những biến chuyển. Pháo binh khai hỏa ở nhiều chỗ. Súng máy quét ào ào khắp nơi, máy bay thì bay kín trời.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    8.673
    Lúc von Ribbentrop về tới đại đội, anh viên hạ sĩ quan cao cấp trong đơn vị mời uống cafê nóng. Người lính tiếp đạn trong kíp xe của anh mở thùng đồ ăn và đưa 1 ít bánh mì cho đại đội trưởng. Một thiếu úy chỉ huy phó – tay này rất dũng cảm và vui tính - đến báo cáo rằng đại đội 6 đã sẵn sàng để chiến đấu. Mọi người tận hưởng bầu không khí mát rượi buổi sáng. Đại đội 6 có 6 chiếc xe tăng khả dụng vào sáng hôm đó. Trong mấy ngày qua, nó đã bị tổn thất nặng trong khi tấn công trận địa chống tăng đáng gờm của quân Xô Viết cùng với tiểu đoàn của Peiper. Đại đội dùng chiến thuật "horizon crawl" nhằm mục đích tiêu diệt xe tăng và pháo chống tăng của Xô Viết nếu gặp giữa các mũi tấn công của Đức, khi đi vào tuyến phòng thủ chống tăng địch.

    Khi anh cùng lính của mình đang tiến đến vị trí đối phương, Von Ribbentrop lại nhận được phản lệnh từ tiểu đoàn trưởng. Người trung úy không thể hiểu nổi mệnh lệnh này. Nếu chuyển hướng lúc này có nghĩa là sẽ để tiểu đoàn Peiper phải tấn công các vị trí rất mạnh của địch một mình. Và những xe half-track của Peiper rất dễ bị pháo chống tăng Xô Viết bắn cháy.

    “Tôi chỉ biết 1 điều, không có lăn tăn gì hết, tôi cứ tham gia tấn công bất chấp sự phản ứng đầy giận giữ của tiểu đoàn trưởng trên radio.

    “Khi chúng tôi tập trung lại sau khi đã phá hủy trận địa chống tăng và tiêu diệt khẩu pháo chống tăng cuối cùng của địch, tôi được sự tán thưởng cao nhất của Peiper suốt cuộc chiến: Rất sẵn lòng mời anh cùng đại đội của mình gia nhập với chúng tôi!.

    “Khi trở về tiểu đoàn, tôi phải cố tìm cách thuyết phục vị tiểu đoàn trưởng đang rất kích động rằng anh không thể nào bỏ dở cuộc tấn công để cho xe bọc thép chở quân phải đối đầu với hỏa lực pháo chống tăng địch mà không có xe tăng hỗ trợ.”

    Trong lúc đang nhấm nháp ly cafê nóng vừa được đưa tới, von Ribbentrop bỗng tình cờ nhìn về phía tiền duyên. Cảnh tượng đập vào mắt khiến anh không tin vào mắt mình nữa. Một bức màn khói màu tím do đạn khói bốc lên trong không trung. Nó có nghĩa “Cảnh báo xe tăng địch!”.

    Những tín hiệu tương tự cũng xuất hiện dọc theo đỉnh dốc. Bên phải đường sắt đắp cao cũng đã thấy tín hiệu khói tím cảnh báo có nguy hiểm.

    Mọi thứ đã trở nên rõ ràng: Cách xa ngọn đồi, ngoài tầm nhìn của mọi người trong thung lũng, 1 cuộc tấn công lớn của thiết giáp của Xô Viết đang tới.

    Von Ribbentrop vứt bỏ hết mấy thứ linh tinh và la lớn “Khởi động xe! theo tôi!”

    Sau đó anh gọi cho thiếu úy Malchow “ Ta sẽ lái xe theo hang dọc lên trên dốc. Cậu và trung đội của mình đi bên trái. Tôi và 3 xe còn lại đi giữa và bên phải. Bẻ sang sườn trái 1 chút trong trường hợp bị đánh tạt sườn. Ta sẽ vào công sự ẩn nấp trên con dốc và giao chiến với bọn Nga tại đó.

    Von Ribbentrop thuật lại:

    Ngay lúc đó, tôi phát hiện, người chỉ huy của các binh lính trong sở chỉ huy đại đội, cái tay mà tôi đã để lại ở sở chỉ huy của tiểu đoàn bộ binh, lái chiếc mô tô chạy xuống dốc xuyên qua màn mây bụi khổng lồ đang, nắm tay đưa thẳng lên cao, với ý nghĩa:

    “Di chuyển ngay!”

    Với cách này, đại đội đã trong trạng thái chuyển động và triển khai lên dốc như trong khi huấn luyện chiến đấu khiến cho nhịp tim của 1 chàng trai 22 tuổi là tôi đập nhanh hơn. Đó là cảm giác đặc biệt giúp tôi lên tinh thần để có thể dẫn dắt những người lính trẻ tuổi nhưng dày dạn bước vào trận.

    Lên đến đỉnh dốc, nhìn xuống khoảng 200m về phía bên kia của 1 thung lũng nhỏ là nơi các có các vị trí bộ binh của chúng tôi.

    Tôi ra lệnh bằng điện đài cho đại đội tiến đến chiếm lĩnh vị trí trên sườn đồi và tiếp chiến từ chỗ đó.

    Cái thung lũng nhỏ mở sang bên trái của chúng tôi và trong khi lái xe tới con dốc chúng tôi phát hiện những chiếc T-34 đầu tiên, có vẻ đang âm mưu đánh tạt sườn trái của mình.

    Chúng tôi dừng xe trên dốc và khai hỏa, bắn trúng nhiều xe địch. Một số tăng Nga bốc cháy và bị bỏ lại. Cự ly 800m đối với 1 pháo thủ giỏi là quá lý tưởng.

    Trong khi chờ đợi thêm nhiều xe tăng địch nữa sẽ xuất hiện, theo thói quen tôi nhìn bao quát xung quanh. Những gì nhìn thấy khiến cho tôi sững sờ. Cách bờ đất cao chỗ khe cạn từ 150 đến 200m ngay phía trước tôi hiện ra 15, 30 rồi 40 chiếc xe tăng và cuối cùng thì nhiều không đếm xuể. Những chiếc T-34 chở theo bộ binh tùng thiết lao thẳng hết tốc độ tới chỗ chúng tôi.

    Lái xe của tôi là Schule gọi qua hệ thống liên lạc nội bộ “ Trung úy, bên phải, bên phải! Chúng đang đến đó! Anh thấy chúng không?”

    Tôi thấy chúng rất rõ. Ngay lúc đó tôi lẩm bẩm “Tiêu rồi!” (Nun ist es aus!) thì cậu lái xe lại nghĩ rằng tôi nói “ra ngoài!” (Raus!), và bật nắp cửa chui ra. Tôi tóm chặt và đẩy cậu ta vào lại xe, trong khi lấy chân thúc vào bên phải người pháo thủ. Đó là ám hiệu cho cậu ta quay tháp pháo sang phải.

    Phát đạn đầu tiên đã ra khỏi nòng pháo và chiếc T-34 bắt đầu cháy. Nó chỉ cách chúng tôi khoảng 50 đến 70m. Trong khoảnh khắc đó, chiếc xe tăng bên phải tôi bị trúng đạn trực diện và bùng cháy. Tôi thấy rõ ràng là trung sĩ nhất Papke đã nhảy ra, nhưng đó là lần cuối chúng tôi nhìn thấy cậu ta. Chiếc xe bên phải xe của cậu ta cũng trúng đạn và cũng nhanh chóng chìm trong lửa đỏ.

    Xe tăng địch xông thẳng vào chúng tôi như trận tuyết lở: tăng nối tiếp tăng! Hết đợt này tới đợt khác! Đó là 1 cuộc tập hợp quái đản có tốc độ cơ động rất cao.

    Chúng tôi đã không kịp chiếm lĩnh vị trí phòng thủ. Tất cả những gì có thể làm là bắn. Từ khoảng cách này thì cứ bị bắn trúng là chết, nhưng phát đạn nào sẽ kết liễu chúng tôi đây? Từ sâu trong tâm khảm, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không thể thoát được. Với tình thế vô vọng như vậy, chúng tôi phải chiến đấu với mọi thứ trong tay. Vì thế chiếc T-34 thứ 3, rồi thứ 4 đã bị chúng tôi hạ gục từ khoảng cách dưới 30m.

    Chiếc xe tăng Panzer IV của chúng tôi có được 18 đến 20 viên đạn ở sẵn trong tầm tay người tiếp đạn, phần lớn là đạn trái phá và 1 số ít đạn xuyên giáp.

    Chẳng mấy chốc người lính tiếp đạn đã la lên ” Hết đạn xuyên rồi!”

    Tất cả đạn xuyên lập tức được tập hợp. Đạn được chuyển đến cho người tiếp đạn từ tay pháo thủ, lái xe, điện đài viên. Tại thời điểm đó, cứ đứng 1 chỗ thế này rất dễ bị xe tăng Nga phát hiện và tiêu diệt. Hy vọng duy nhất của chúng tôi là 1 lần nữa quay lại nấp sau con dốc mặc dù quân Nga đã vượt qua nó, vì cơ hội thoát ra của chúng tôi ở đó là khả quan hơn vị trí hiện tại.

    Chúng tôi quay xe lại giữa đám tăng Nga, chạy lui lại khoảng 50m về phía sau bờ dốc. Từ chỗ ẩn nấp phần nào tốt hơn đó, chúng tôi quay xe lại đối mặt với quân địch.

    Ngay sau đó, có 1 chiếc T-34 dừng lại xéo về phía bên phải chúng tôi khoảng 30m. Tôi thấy nó rung lắc nhẹ và xoay tháp pháo về phía chúng tôi. Chúng tôi lúc đó không thể bắn ngay được vì pháo thủ còn đang bận chuyển đạn cho người tiếp đạn.

    “Xe tăng, tiến lên trước, tiến!”. Tôi hét vào ống nói. Cậu lái xe Schüler của tôi là tay lái giỏi nhất tiểu đoàn. Cậu ta lập tức vào số và chiếc Panzer IV ì ạch chuyển động. Xe chúng tôi đi ngang qua cách chiếc T-34 khoảng 5m. Chiếc tăng Nga cố quay tháp pháo dí theo nhưng không được. Chúng tôi chạy cách khoảng 10m phía sau chiếc xe Nga đang đứng thì dừng và quay lại. Pháo thủ của tôi bắn trúng ngay tháp pháo của nó. Chiếc T-34 nổ tung, tháp pháo của nó bắn lên trời cả 3m, tí nữa thì va vào xe của tôi. Trong lúc sự việc xảy ra, những chiếc T-34 khác chở theo bộ binh vẫn cứ ào ào vượt qua.

    Khi đó, tôi cố kéo là cờ chữ thập ngoặc đang nằm trên hộp dụng cụ phía sau tháp pháo vào. Mục đích của lá cờ là để cho các phi công của chúng tôi nhận biết đâu là bạn đâu là thù. Tôi chỉ kéo vào được 1 nửa và kết quả là lúc này lá cờ lại bay phấp phới trong gió. Không chóng thì chầy sẽ có 1 trưởng xe hay pháo thủ tăng Nga phát hiện ra nó. Việc chúng tôi sẽ lãnh 1 phát đạn chết người chỉ còn là vấn đề thời gian.

    Chỉ còn 1 cơ hội mong manh cho chúng tôi là phải liên tục cơ động. Mọi chiếc tăng Nga đều vượt qua đây với tốc độ cao nên một chiếc tăng đứng yên sẽ mặc nhiên bị coi là địch và bị ăn đạn ngay lập tức.

    Giờ lại đến lúc chúng tôi phải đối mặt trước nguy cơ bị chính các xe tăng quân mình, đang nằm dưới hào chống tăng cạnh đường xe lửa theo 1 tuyến rộng và đã bắt đầu khai hỏa vào xe địch đang tiến đến, tiêu diệt. Bãi chiến trường đầy khói và bụi, lại bị mặt trời làm chói mắt, các kíp xe thật khó mà có thể phân biệt đâu là chúng tôi giữa đám xe tăng địch.

    Tôi phải gọi trên sóng nhiều lần: “Kunibert đây! Chúng tôi đang ở giữa đám tăng địch! Đừng bắn!”

    Không có ai hồi âm hết. Trong khi đó, quân Nga đã bắn cháy nhiều chiếc xe khi chúng tiến qua chỗ tiểu đoàn xe bọc thép chở quân của Peiper và tiểu đoàn pháo. Nhưng lúc này thì hỏa lực từ 2 đại đội xe tăng còn lại cũng chúng tôi đã bắt đầu phát huy hiệu lực.

    Pháo tự hành của tiểu đoàn pháo binh cùng với lính bộ binh cơ giới của Peiper – được trang bị vũ khí tầm gần cũng đã gây thiệt hại cho xe tăng và ghìm chặt bộ binh Nga khi chúng nhảy từ trên những T-34 xuống để tấn công bộ.

    Toàn bộ bãi chiến trường chìm trong 1 lớp khói bụi dày đặc, những toán xe tăng Nga mới vẫn tiếp tục từ chỗ đó chui ra và bị xe tăng quân ta hạ ngay trên sườn dốc.

    Rất nhiều xe tăng và xe cơ giới cháy hỏng nằm lẫn lộn trên mặt đất. Điều này đã góp phần cứu sống chúng tôi, khiến chúng tôi không bị quân Nga phát giác.

    Đột nhiên bộ binh Nga xuất hiện đông nghịt trước mặt, tôi gọi cho lái xe “Quay sang trái!”.

    Anh ta thấy chúng sau vài giây. Khẩu súng máy khai hỏa, từ phía sau chúng tôi chạy qua 1 số lớn lính, chúng không kịp nhận ra rằng là chiếc tăng vừa vượt qua là xe tăng Đức.

    Sinh lộ bây giờ ở phía đông chúng tôi, bên trái hoặc hướng thẳng đến con đường. Chúng tôi phải liên lạc được với bộ binh ở đó và tránh khỏi đám tăng Nga.

    Trong khi đó thì pháo thủ, lái xe, điện đài viên lo lau chùi thêm đạn xuyên giáp. Ngay khi có đạn, chúng tôi đã hạ được 1 chiếc T-34 nữa, khi vừa bị nó đuổi kịp. Thật không thể tin là cho tới giờ chúng tôi vẫn chưa bị bắn. Các chuyên gia đều cho rằng sở dĩ vậy là do các xe tăng Nga không có trưởng xe riêng. Pháo thủ kiêm nhiệm là trưởng xe luôn, và hắn ta chỉ nhìn được qua khe ngắm của khẩu pháo. Nếu không phải vậy thì chúng tôi đã đi đời nhà ma rồi.

    Lúc này có vẻ rất tức tối, quân Nga cũng đang tiến sang trái hướng về con đường để từ đó vượt qua hào chống tăng. Chúng tôi không hiểu tại sao cuộc tấn công lại được phát động trong 1 khu vực có hào chống tăng bảo vệ, cho dù quân Nga có biết về nó. Sau khi tiến được nhiều nhất là 1000m, đà tiến của cuộc tấn công đã bị chướng ngại này chặn đứng.

    Vì vậy quân Nga ngoặt trái với nỗ lực tiến tới con đường và chiếc cầu bắc qua cái hào chống tăng. Tuy nhiên ở đó đã diễn ra 1 cảnh tượng khó tin.

    Tại cây cầu, xe tăng và pháo chống tăng của quân ta đã khai hỏa vào quân địch đang ùa tới. Tôi cho xe mình chạy tới nấp sau 1 chiếc T-34 đã bị hạ. Chúng tôi tham gia trận đánh chống lại xe tăng địch đang từ nhiều hướng lao tới cây cầu từ vị trí đó. Việc này khiến cho chúng tôi và tiểu đoàn có rất nhiều mục tiêu.

    Những chiếc T-34 cháy leo cả lên nhau, Thật là 1 hỏa ngục của khói ,lửa, và thuốc đạn cháy nổ. T-34 cháy rực, trong khi những lính tăng bị thương cố bò ra xa.

    Sườn dốc nhanh chóng rải đầy xác xe tăng cháy của địch. Chúng tôi vẫn ở sau chiếc xe đang âm ỉ cháy. Lúc đó có tiếng người tiếp đạn báo cáo “ Hết sạch đạn xuyên giáp rồi!”

    Chúng tôi đã sử dụng hết đạn xuyên. Giờ đây trên xe chỉ còn đạn trái phá, chẳng có tác dụng gì trước lớp vỏ thép dày của T-34.

    Từ lúc đó chúng tôi quay sang tiêu diệt bộ binh Xô Viết. Việc này có khó hơn vì chiến tuyến quân ta đang bị tràn ngập và chúng tôi có nguy cơ bị pháo tự hành quân ta hoặc xe bọc thép của Peiper bắn trúng.

    Đầu tiên, tôi ngưng bắn. Rồi nghe tiếng cậu pháo thủ thét lên. Cậu ta la “Mắt tôi! mắt tôi!!.”

    Không may 1 viên đạn đã bắn trúng ngay chỗ khe ngắm trên tháp pháo của pháo thủ. Viên đạn pháo không xuyên qua được nhưng cũng đủ tạo ra 1 lực mạnh đẩy hệ thống ngắm bật lùi về phía sau. Kết quả là cậu pháo thủ, lúc đó đang ngắm bắn bị thương nặng.

    Xe tăng của chúng tôi vậy là đã bị loại khỏi vòng chiến, vì vậy tôi quyết định rút khỏi trận đánh và chạy qua cây cầu bắc trên hào chống tăng về phía sau tìm về với các xe tăng trong đại đội, đang cố tự bảo vệ trước sự hỗn loạn này.

    Chúng tôi chạy về phía sau. Tôi hướng dẫn cho xe tới sau 1 cái gò nhỏ để có thể đưa cậu pháo thủ ra xem xét thương tích.

    Ngay khi đó, anh trung sĩ kỹ thuật viên đại đội đến trên 1 chiếc Panzer IV đã được sửa chữa. Vì thế tôi và kíp xe chỉ việc leo lên và quay lại tham chiến với đầy đủ đạn dược.

    Kíp xe trên chiếc tăng này - trừ người pháo thủ là người chúng tôi cần - không thích thú gì khi phải chui ra và giao xe cho người của tôi. Tuy nhiên chỉ huy đại đội cần phải có 1 kíp xe nhiều kinh nghiệm và ăn rơ nhau. Đại đội trưởng cần liên lạc với tiểu đoàn qua radio nhanh chóng, dẫn dắt đại đội cũng như chỉ hướng cho chiếc xe của mình. Hơn nữa, quan trọng nhất là chỉ định mục tiêu cho pháo thủ.

    Chiếc xe tăng mới của chúng tôi lăn xích qua cầu. Trong khi ấy thì lực lượng tấn công của Nga đã bị đập tan. Rải rác khắp bãi chiến trường là những chiếc T-34 đang bốc cháy. Một sĩ quan hành quân của tiểu đoàn, đi bộ đến chỗ xe của tôi cho hay là tiểu đoàn trưởng đang dự định tung ra 1 cuộc phản công để dành lại cao điểm. Chúng tôi phóng nhanh lên trên dốc. Tí nữa chúng tôi đã nhào xuống giữa chỗ bọn Nga. Tới gần trưa thì cao điểm đã nằm trong tay quân ta.

    Tổn thất của đại đội tôi thấp đến mức không ngờ. Tổng cộng chỉ mất 2 chiếc xe lúc đầu cuộc tấn công mà tôi đã chứng kiến. Hai đại đội kia không bị tổn thất gì. Tiểu đoàn pháo và tiểu đoàn xe bọc thép cũng thoát nạn với mức tổn thất rất nhỏ.

    Cung từ của tù binh cho biết địch đang sẵn sàng tấn công xe tăng đợt 3 nhưng không còn mạnh. Trong khu vực kháng cự chính của chúng tôi, có hơn 100 chiếc tăng Nga bị hạ. (Trong số đó có 14 chiếc bị kíp xe Ribbentrop tiêu diệt)

    Thượng tướng tư lệnh Hausser chiều hôm đó đã đến thị sát trận đánh, đã xác nhận cho thấy bản bảo cáo của anh là 1 chiến thắng tuyệt vời đúng với sự thật. Nó đến sau 1 báo cáo cho rằng anh đã dùng phấn để thể hiện số tăng bị hạ và không tin vào số lượng xe anh diệt.

    Chúng tôi đã góp phần giữ vững tuyến phòng thủ, do đã không bị động trước sự tấn công bất ngờ của số lượng đông đảo tăng Nga, đón đánh địch từ trên đỉnh đồi hạ gục 1 số T-34 ngay lập tức khiến địch nhầm lẫn.

    Ngoài ra, âm thanh của trận đánh cùng với lửa từ xe địch bị cháy – và buồn thay cả từ 2 chiếc xe của chúng tôi nữa – đã báo động cho tiểu đoàn của Peiper và tiểu đoàn pháo binh kịp thời.

    Các chiến sĩ bộ binh cơ giới đã anh dũng chiến đấu không hề nao núng trước số đông xe tăng địch đang lao tới, chặn chúng lại và tiêu diệt bộ binh địch tiến đến.

    Cuộc tấn công của quân Nga với số lượng đông đảo và sự lỳ lợm thật khó tin. Rõ ràng là tư lệnh quân Nga muốn dùng sức mạnh vượt trội để loại bỏ mối nguy bên sườn. Nếu được chỉ huy tốt hơn và bằng cách khai thác yếu tố bất ngờ, quân địch có số lượng hơn hẳn này lẽ ra nên quay trở lại chỗ chiến đoàn thiết giáp của Peiper và hoàn toàn có thể diệt gọn nó.

    Chỉ huy quân Nga phải lường được ngay từ đầu là cuộc tấn công sẽ gặp trở ngại từ con hào chống tăng của chính họ.

    Trận phòng thủ giành thắng lợi lớn này không thể thay đổi đến thực tế việc trận đấu tăng gần Prokhorovka, với thiệt hại nặng nề cho đôi bên đã chấm dứt chiến dịch Zitadelle.

    Trận đánh gần Prokhorovka là trận đánh có số lượng xe tăng tập trung nhiều nhất trong toàn cuộc chiến. Thượng tướng Xô Viết Rotmistrov, người được coi là “con sư tử của Prokhorovka” đã nói sau khi trận đánh kết thúc: “ Theo tình hình hiện tại cùng với những tổn thất nặng nề, bộ đội của chúng ta sẽ không thực hiện thêm các chiến dịch chiến đấu nào nữa”

    Ngày 20 tháng 7 năm 1943, Rudolf von Ribbentrop được tặng huân chương chữ thập hiệp sĩ. Anh đã tuyên bố ngay khi đó rằng:

    “Mọi người trong kíp xe của tôi đều có công trong trận này. Tôi sẽ đeo nó vì kíp xe của tôi”

    Tám ngày sau, thượng tướng Paul Hausser trở thành quân nhân Đức thứ 261 được vinh thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ với chùm lá sồi.

    Ngày 1 tháng 8 năm 1943, Rudolf von Ribbentrop được thuyên chuyển để tham gia thành lập sư đoàn xe tăng SS Hitlerjugend (thanh niên Hiler)
  10. suhomang

    suhomang Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/05/2012
    Bài viết:
    15.659
    Đã được thích:
    1.839
    Em thấy đoạn này nó cứ hài hài thế nào ấy trả nhẽ trong phạm vi 200 m xe t-34 không bắn được ? lại còn 50 rồi 30m xe tăng Nga cũng chẳng bắn phát nào chỉ biết xông lên hay xe tăng của quân Nga không có đạn bác nhỉ ?:-??

Chia sẻ trang này