1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ huy xe tăng Đức trong chiến tranh thế giới thứ 2 (phần tiếp theo)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 02/07/2013.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Thưa thiếu úy!” viên hạ sĩ lại nói tiếp “hãy xem đây!”. Anh ta cố giang thẳng tay ra, có tiếng kêu răng rắc ghê người và chàng trai trẻ nhăn mặt vì đau đớn.

    “Jolassen, cậu phải…”

    “Tôi phải ở lại đây, thiếu úy. Chỉ còn 1 ít lính xung kích thôi. Ít nhất tôi cũng có thể lấy 1 súng tiểu liên để bảo vệ các anh. Có thể họ sẽ cho tôi đi thám sát. Việc đó thì tôi thạo. Chỉ cần 1 tay tôi cũng bắn được.”

    Anh ta cúi xuống dùng tay phải rút khẩu “08” (súng lục cỡ nòng 8mm) ra khỏi bao. Đến lúc này thì viên thiếu úy chịu thua. Mọi cố gắng sẽ vô ích và anh có thể dùng cậu ta. Anh lặng lẽ gật đầu. 1 nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt, ngay lúc này – sau trận đánh – sự ân cần vẫn không hề mất đi. Anh sẽ không bao giờ dồn lính mình vào chân tường. Họ sẽ ở lại với anh. Đó mới là điều đúng đắn.

    Một tiếng đồng hồ sau thiếu úy Ernst gọi người hạ sĩ lên.

    “Jolassen, hai ta sẽ đi thám sát!”

    “Vâng, thưa thiếu úy” chàng trai trẻ nói.

    Họ cùng xuất phát, luồn lách tiến sâu vào vùng đất giữa 2 chiến tuyến. Không bắt gặp lính Nga nào. Có vẻ sẽ không có thêm 1 đợt tấn công nào trong đêm nữa.

    Trong những giờ sau đó, Jolassen đã 2 lần tiến lên trước trong vai trò lính liên lạc.

    “Chúng ta sẽ rút về, bổ sung đạn dược và nạp nhiên liệu rồi nghỉ ngơi mấy tiếng. Hãy tập hợp thương binh của quân ta lại, cả tử sĩ nữa!” Ernst ra lệnh.

    Trong nửa giờ đồng hồ, họ thu nhặt nhiều thương binh của sư đoàn 14 bộ binh và đặt những người này nằm trong khoang chiến đấu. Chiếc Hornisse thứ nhì cũng đã chất đầy. Những thương binh nhẹ hơn thì leo lên ngồi phía sau trên nắp máy.

    “Cẩn thận nhé” họ gọi lái xe “ đứng có nóng quá kẻo chảy cả đít xe đó”

    Họ từ từ lái xe quay về. Trung sĩ Kötter cẩn thận lái chuyến hàng kinh hoàng của mình về đến trạm sơ cứu tiền phương. Ở đó, thiếu úy Ernst chạy đến chỗ vị sĩ quan quân y tiểu đoàn là bác sĩ thiếu tá Brunz.

    “Cần phải đưa Fressonke ra nghĩa trang, thưa thiếu tá. Chúng tôi muốn chôn cất anh ấy khi trời sáng.”

    “Được thôi, Ernst” vị bác sĩ nói và giơ tay chào viên thiếu úy 30 tuổi.

    Ngay trước khi họ quay lại hỏa tuyến, hạ sĩ Jolassen xuất hiện.

    “Thiếu úy, tôi không ở đây đâu. Cho tôi đi cùng với.”

    “Cậu điên quá rồi, Jolassen”. Ernst trả lời. “Cậu không thể ra đó với chúng tôi được. Phải hiểu chứ?”

    Thiếu úy Ernst làm anh này tiu ngỉu. Người hạ sĩ khẩn khoản nhìn anh. Viên thiếu úy lại mềm lòng lần thứ nhì. Anh ra dấu cho phép Jolassen trèo lên xe.

    “Cảm ơn anh, thiếu úy”, Jolassen la lớn như thể sợ viên thiếu úy đổi ý, rồi chạy về chỗ cỗ xe, đu lên và chen vào trong.

    Đêm đã hết. Cả 2 chiếc Hornissen đều đã sẵn sàng tái chiến đấu. Ernst cùng lính dưới quyền được biết toàn bộ tiểu đoàn, cùng với đại đội xe tăng Tiger ( của tiểu đoàn xe tăng hạng nặng 501, được thiếu tướng Flörke gửi đến) đã diệt được 60 xe tăng địch. Riêng 3 chiếc Hornissen của thiếu úy Ernst đã diệt 14 chiếc trong số đó.

    Những người lính sau đó lái xe về chỗ trú quân, lăn xuống ổ rơm và chìm ngay vào giấc ngủ.

    Ngày 21 tháng chạp, mới đầu buổi chiều thiếu úy Ernst đã thức dậy. Từ ô cửa sổ đang mở, tiếng trầm đục của hỏa lực pháo binh vọng vào. Anh đứng dậy, hứng đầy nước vào chậu và rửa mặt.

    “Đi với tôi không, Boghut?”

    Trung sĩ nhất Willi Boghut gật đầu. Họ bước ra khỏi cái lán nơi một số đồng đội vẫn còn ngủ và đi ra sân trống. Những cỗ xe Hornissen được lái sang bên cạnh cái lán và ngụy trang bằng rơm. Nhìn giống như 1 phần nhà được cơi nới ra và không thể phát hiện được.

    “Ngủ thế nào hả, Willi?” Ernst hỏi bạn.

    “Chẳng sao cả” Boghut trả lời pha lẫn 1 chút bực bội. “Dướng như là cứ khi tôi cùng trung đội mình tiến ra thì bọn Nga không bao giờ tới. Còn anh mà ra thì chúng nó lại xuất hiện hàng loạt.”

    Tuyết bắt đầu rơi. Gió đông thổi những bông tuyết bay về phía ngôi làng. Tuyết bay vào chỗ mấy cỗ pháo tự hành chống tăng, tuyết phủ đầy lên chiếc xe mô tô ba bánh không để ngoài trời của trung đội. Một lính gác của đại đội, chân đi đôi ủng lót lông dày đi tới. Khi thấy 2 người, anh ta định đứng nghiêm để chào, nhưng Albert Ernst đã khoát tay. Hai người lại đi vào nhà.

    “Hôm nay có thư chứ thiếu úy?”, Hollmann vừa rửa xong mặt và đang cạo râu hỏi.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Có thể thư sẽ tới buổi trưa cùng với đồ ăn. Này, bác Sasha, đang làm gì đó?”

    Một ông lão người Nga, người giúp việc của cả bọn, ưỡn thẳng cái lưng còng và khoe điếu thuốc lá vừa mới cuốn.

    “Đây này! Ngài thiếu úy! Thuốc lá ngon đó!” ông ta giơ 1 trong số mấy điếu thuốc lên và nói.

    “Hmm, toàn mùi bạc hà với hoa hướng dương, tốt hơn là đừng động đến”. Ernst nói và cười. Ông già cũng cười toe và châm 1 điếu thuốc, rồi ông đứng dậy và lê bước vào trong cái kho của mình.

    Ernst nhìn xung quanh. Có 1 tấm phẳng là chỗ đã đặt Fressonke nằm. Lúc này anh đã ở ngoài nghĩa trang, và ngày mai họ sẽ chôn anh ta.

    “Bếp dã chiến tới rồi”, một người nói trong khi đánh thức mọi người dạy để dùng bữa. Họ ùa ra cửa và mở tung nó ra. Trận đánh đã lắng xuống. Chiến tranh đang tạm ngừng để lấy hơi cho hiệp đấu tiếp theo.

    Bếp dã chiến được đặt phía sau cái lán của đại đội trưởng. Binh lính đã ra ngoài sân. Mỗi kíp xe có 1 người, mang theo 5 cà mèn dơ dáy với tay cầm được xếp sao cho anh ta có thể dùng 1 tay mang cả 5 xuất ăn. Tay kia thì xách 1 cái hộp để đựng đồ ăn nguội.

    Colany và Hollmann chạy tới chiếc xe tải đi cùng.

    “Thư đâu?, Schaarschmitt!” họ hỏi viên trung sĩ nhất quân bưu. Anh này nháy mắt qua lớp kính đeo mắt dày và ra hiệu về phía sau.

    Hollmann vồ lấy bao đựng thư rồi chạy về chỗ mấy cái lán. Khi Bretschneider mang đồ ăn về thì thư đã được phân loại và bỏ vào túi chuyển qua trung đội 2.

    Họ ăn vội vàng, Albert Ernst cũng vậy, anh chỉ muốn bỏ thức ăn lại để xé bì thư ra đọc. 2 trong số mấy bức thư có những dòng chữ nắn nót của cô vợ trẻ của anh. Nhưng anh vẫn ráng dằn lòng mà múc tiếp những thìa xúp đậu nóng.

    Gần như họ đều mở thư ra xem cùng lúc. Rồi sau đó, bác Shasha thấy những điều lạ diễn ra.

    “Vợ của anh viết à?” Ông hỏi viên thiếu úy. Ernst gật đầu.

    “Cô ấy được chứ?”

    “Phải, cô ấy được lắm.” Ernst nói. Những chữ do chính tay người vợ yêu dấu viết trong thư đã lái suy nghĩ của anh vào 1 hành trình vượt qua hàng ngàn cây số.

    Mọi thứ khác đều không làm anh để ý đến nữa. Anh chỉ còn thấy những dòng chữ viết tay và biết rằng từ nơi xa ấy luôn có người đang lo lắng, cầu nguyện cho anh.

    Tâm trạng ồn ào phấn khởi phá tan sự tĩnh lặng. Không khí vui vẻ, nhẹ nhõm, tin cậy tràn khắp phòng cho tới khi trung sĩ nhất Hollmann đưa 3 lá thư cho trung đội trưởng. Chúng là thư của trung sĩ Fressonke, 1 bức của bố mẹ anh ta gửi từ Leipzig, còn 2 bứa kia là của cô vợ mới cưới ở Borna.

    Mọi việc giờ đảo ngược lại. Fressonke đã chết. Trong khi người thân ở quê nhà vẫn hy vọng mọi việc tốt đẹp, thì anh đã làm xong trách nhiệm của người lính. Anh chết cũng như khi còn sống : âm thầm, kín đáo. Anh là người đồng đội mà họ sẽ không bao giờ quên.

    Ernst, với tư cách trung đội trưởng, sẽ phải viết thư cho cha mẹ của anh ta. Có thể những câu chữ của anh sẽ an ủi được họ. Anh cam đoan với họ rằng Fressonke ra đi thanh thản. Dù việc này không thể làm anh ta sống lại nhưng nó sẽ góp phần xoa dịu nỗi đau của họ.

    Phản kích


    Chuông điện thoại reo vang. Buổi sáng 22 tháng 12 đến sớm. Albert Ernst thấy người chuẩn hạ sĩ ra dấu cho anh nghe điện. Anh bật dậy đón lấy cái tổ hợp.

    “Thiếu úy Ernst, trung đội 1 nghe đây ạ”

    Giọng nói sang sảng của thiếu tá Wolf-Horst Hoppes oang oang.

    “Ernst, cậu lấy 1 xe đến Surash ngay. Bộ binh Nga đã tấn công. Lính xung kích của ta đang cần hỗ trợ.

    “Tôi sẽ đi ngay, thưa thiếu tá!”

    “Lại đi nữa hả?, thiếu úy” Hollmann hỏi.

    “Cậu ở nhà. Kíp lái của xe chim ưng sẵn sàng nào!”

    Ba phút sau họ ra khỏi lán. Băng giá của trận bão tuyết thổi qua mặt họ. Tuyết cứng như băng nhưng may mắn là không quá dày đặc. Sau khi họ vào vị trí và làm nóng động cơ, tuyết có dịu đi tí chút.

    “Tiến lên! Kötter! Hướng về nghĩa trang!”

    Chiếc Hornisse bắt đầu di chuyển. Động cơ mạnh mẽ gầm lên. Cỗ pháo tự hành chống tăng lao nhanh, làm tuyết bắn tung tóe rồi chạy xuống thung lũng kế tiếp.

    Một toán công binh chiến đấu chỉ đường cho họ. Đi theo hướng được chỉ, họ cẩn thận tránh những quả mìn chống tăng được cài để đánh xe tăng địch và cuối cùng cũng đến chỗ quân xung kích tập trung. Một thiếu tá lạ mặt chạy đến chỗ họ.
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Thế nào? Anh có đủ đạn trái phá không thiếu úy?”

    Albert Ernst gật đầu.

    “Hướng đột phá chủ yếu đâu ạ?” Anh hỏi.

    “Theo tôi. Tôi sẽ đưa anh tới đó. Trên đó có 1 ổ súng máy đang ghìm đầu chúng tôi.”

    Cỗ xe lách cách lăn bánh theo viên thiếu tá. Khi 1 loạt đạn súng máy khiến cho ông ta phải ẩn nấp, cỗ pháo tự hành chống tăng vượt lên trước. Ernst nghiêng người qua thành chiếc Hornisse.

    “Ta phải diệt mục tiêu đó thôi, thưa thiếu tá. Tín hiệu tấn công là gì?”

    “Một phát pháo hiệu xanh bắn chếch về phía trước. Đừng có chạy nhanh quá đó.”

    “Nói lính của anh đừng túm tụm phía sau xe, nguy hiểm lắm.”

    Viên thiếu tá gật đầu. Sau đó họ chạy vượt qua rồi tới chỗ 1 đám cây thông nhỏ. Lúc này có 4 tia lửa từ ngọn đồi phụt ra.

    Ernst hạ lệnh :“Diệt ổ súng máy đó”

    Trung sĩ Colany nhắm mục tiêu. Anh cố nhắm sao cho viên đạn sẽ bắn trúng vào dưới chớp lửa chừng nửa mét. Một viên đạn trái phá.

    Tiếng nổ vang lên khi anh bắn và sức giật khiến chiếc Hornisse lùi lại 1 khúc.

    “Trúng rồi!” một trong số những lính xung kích đang nằm 2 bên reo lên. Cú bắn thứ 2 và 3 đã tiêu diệt hoàn toàn ổ súng máy.

    “Pháo hiệu kìa! Thiếu úy”

    Albert Ernst đã nhìn thấy.

    “Tiến lên! Tốc độ chậm thôi!”

    Cỗ pháo tự hành chống tăng tiến về phía trước. Viên đạn trái phá tiếp theo đã nằm trong buồng tiếp đạn. Colany chưa bắn. Anh đợi 1 mục tiêu rõ ràng. Quân xung kích tiến theo cách cỗ xe chưa đầy 10m. Khi có 1 cặp súng cối bắt đầu khai hỏa thì họ chạy đi tìm chỗ nấp.

    Thiếu úy Ernst nhìn qua kính chỉ huy. Anh thấy những hình dáng màu nâu đất của lính Nga dưới lòng chảo. Lúc đó thì chiếc Hornisse đang đứng trên đỉnh 1 ngọn đồi. Tầm nhìn từ đó rất tốt.

    “600m, hướng 12 giờ!”

    “Đã thấy mục tiêu!” người pháo thủ báo ngay sau đó.

    “Bắn!”

    Khẩu pháo lớn gầm lên. Vỏ đạn rỗng bật ra rồi rơi loảng xoảng xuống sàn. Sötte đã tống quả đạn tiếp theo vào buồng. Khóa nòng đóng phập. Viên đạn rơi đúng vào giữa 1 toán lính hồng quân đang tập hợp chuẩn bị cho 1 đợt tiến công mới trong lòng chảo. Quân Đức tấn công đã khiến chúng bất ngờ.

    “Tiến lên! Tiến!” viên thiếu tá vừa mới đến bên cạnh chiếc Hornisse gào lên. Ông ta vẫy tay chỉ về phía lòng chảo. Quân xung kích nhảy lên và bắt đầu chạy. Trung sĩ Kötter cho cỗ pháo tự hành chống tăng với động cơ gầm gừ chạy phía sau họ.

    Thiếu úy Ernst thấy hạ sĩ Jolassen đang phụ giúp người lính tiếp đạn. Khuôn mặt người lính trẻ trắng nhợt, ‘mong rằng anh ta trụ được’ Ernst nghĩ. Nhưng rồi Jolassen đã gục xuống. Với nỗ lực cuối cùng, anh ta cố bò qua 1 bên để không cản đường Sötte. Ernst tự hứa rằng, sau khi xong trận, anh sẽ đích thân đưa Jolassen đến trạm sơ cứu.

    Trận tiến công diễn tiến rất nhanh. Họ đã tới trước vị trí quân Nga. Đạn trái phá nện vào hệ thống đề kháng địch. Quân Nga bắt đầu bỏ chạy.

    “Xe tăng! thiếu úy!” trung sĩ Kötter la lớn. Qua kính lái, anh đột ngột phát hiện 1 chiếc T-34 nhô ra từ bên phải 1 khe núi. 3 rồi sau đó là 5 chiếc xe tăng khác chạy theo sau.

    Viên đạn trái phá cuối cùng gầm lên bay khỏi nòng cỗ pháo tự hành chống tăng. Người lính tiếp đạn nạp 1 viên đạn xuyên giáp vào buồng đạn. Đạn pháo Nga rơi xuống mặt đất đóng băng ở 2 bên xe. Một tảng đất cứng như đá văng vào trán Colany. Người pháo thủ gục xuống không 1 tiếng kêu.

    “Đỡ cậu ta dậy!” viên thiếu úy hét lên. Anh cùng Sötte đỡ người đồng đội đang bất tỉnh qua 1 bên. Chuẩn hạ sĩ Bretschneider bắt đầu chăm sóc cho anh ta. Ernst quan sát qua kính ngắm của pháo thủ. Chiếc T-34 đầu tiên đã rơi vào vòng ngắm. Nó nằm ngay trên dấu chữ thập của kính. Thêm 1 điều chỉnh nhẹ và anh nhấn nút bắn. Viên đạn xuyên giáp bay ra khỏi nòng và bắn trúng chiếc T-34, khiến tháp pháo của nó bật ra khỏi thân.

    “Trúng rồi, thiếu úy!” Sötte reo lên.

    Thiếu úy Ernst nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của người hạ sĩ khi anh ta bê viên đạn. Anh biết đây là người mà anh có thể trông cậy được.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Cẩn thận, Sötte!” anh nhắc nhở khi tay của anh chàng to con để quá gần chỗ đẩy vỏ đạn ra. Rất nhiều lính tiếp đạn đã bị giập nát tay khi pháo giật. Nhưng Sötte đã lường trước nguy hiểm.

    “Thưa thiếu úy, Colany ổn rồi!” Colany gọi giọng nhẹ nhõm.

    Thiếu úy Ernst không nghe thấy tiếng anh ta nói. Anh nhìn thấy 1 ánh chớp lóe lên rồi 1 viên đạn pháo bay xẹt qua cỗ pháo tự hành chống tăng rồi cắm xuống mặt đất phía sau họ.

    “Hướng 3 giờ!”. Anh ra lệnh. Kötter cho xe lúc lắc quay. Phát đạn từ khẩu “88” bắn văng bánh xe bên phải phía trước chiếc T-34 trong khi nó đang chuẩn bị bắn lần thứ nhì. Lực tác động làm chiếc xe tăng quay tròn khiến cú bắn của nó đi trật lất.

    Bỗng nhiên chiếc Hornisse bị bắn từ bên trái ở cự ly 300m.

    “Chạy zig zag, hết ga!” Ernst hét.

    Cỗ pháo tự hành chống tăng rẽ ngoặt như 1 gã khổng lồ đi không vững, rồi nó quay thẳng về phía chiếc T-34. Khẩu pháo của nó lại khạc ra 1 tia lửa.

    “Dừng xe! Dừng!”

    Chiếc Hornisse đứng khựng lại và Ernst bắn. Đó là phát đạn “chí mạng” của khẩu 88ly. Viên đạn đã bắn xuyên qua tấm giáp trước mũi chiếc T-34.

    Trong 1 lúc, có vẻ không có gì xảy ra hết. Rồi cửa tháp pháo mở bung ra. Trưởng xe và pháo thủ, quần áo cả hai đều bị cháy, nhảy ra. Chúng chạy sang bên và lăn mình xuống đất để dập lửa. cái đầu của tên thứ 3 ló ra khỏi nắp cửa. Khi mới chui ra được nửa thân thì 1 tiếng nổ xé toang chiếc T-34 , giết chết hắn cùng thành viên thứ 4 của kíp xe.

    Chiếc Hornisse chạy lên phía trước 1 quãng ngắn rồi dừng lại ở 1 vùng trũng. Sau đó rẽ sang bên rồi rùng rùng chạy nhanh lên dốc để chiếm lĩnh vị trí xạ kích mới.

    Đây là 1 trận đánh sinh tử. Nếu xe tăng Nga diệt được bọn họ, thì quân xung kích đang phải ẩn nấp trên đồng trống sẽ bị tràn ngập và tận diệt.

    Họ lại cho xe xông về phía địch. Chiếc xe tăng thứ 5 của LX nổ tan tành khi trúng đòn của khẩu “88”. Rồi họ lại hạ tiếp tên thứ 6. Lỗ hổng trong khu vực địch tập trung đã quá rộng nên quá trình chuẩn bị tấn công của đối phương đã hầu như bị bẻ gãy.

    Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, họ cho xe chạy về vị trí ban đầu. Colany hỏi: “Anh hạ được mấy tên, thiếu úy?”

    “6, bạn già ạ!”

    “Đủ tiêu chuẩn thay tôi được rồi” Colany trả lời.

    Ernst đến bên hạ sĩ Jolassen, lúc này đang được điện đài viên chăm sóc. Cậu ta nằm trên 1 tấm chăn, 2 tấm khác đắp trên người. Jolassen vẫn chưa tỉnh.

    Họ cho xe về khu phòng ngự chủ yếu, quân xung kích đã lùi về vị trí này. Viên thiếu tá nói lời cảm ơn thiếu úy Ernst.

    “Nếu không có các cậu, thì bọn tôi đã lọt vào giữa khu vực bọn Nga tập trung rồi. Cậu có thể hình dung những gì sẽ xảy đến sau đó.”

    “Chúng tôi chỉ làm bổn phận của mình thôi, thưa thiếu tá!” Ernst trả lời và vươn người ra ngoài thành xe để bắt tay viên thiếu tá. Động cơ của cỗ pháo tự hành chống tăng lại nổ giòn vui vẻ.

    “Tới trạm sơ cứu” Ernst nói sau khi xe về đến làng. Kötter cho xe đi tiếp. Người đồng đội được khiêng vào trạm. Sau khi Jolassen đã được chăm sóc đầy đủ, họ lại cho xe tới tiếp liệu để bổ sung đạn dược và đổ xăng.

    Trên đường về làng tổ lái được thông báo rằng quân Nga đã tấn công vào bộ bình.

    “Tất cả các xe đều ra trận rồi, thiếu úy!”, trung sĩ nhất Boghut nói.

    “Được rồi, chúng ta sẽ lại xông vào và bắt chúng nó cút đi.”

    Ernst cùng tổ lái lại tham chiến lần thứ 2 trong ngày. Họ thấy kẻ thù đang dàn quân tấn công có chiều sâu trước các vị trí bộ binh.

    Qua kính chỉ huy Ernst nhìn thấy những đám đông đặc lính hồng quân nằm phía trước khu phòng thủ chủ yếu. Chúng nằm chết ngay cạnh hàng rào. Thật là 1 cảnh tượng kinh hoàng. Những cái áo khoác màu nâu đất của những lính Nga chết hiện rõ trên nền tuyết. Phải có đến hàng trăm xác. Nhưng vẫn có hết đợt này tới đợt khác những đợt tấn công mới bị súng máy quạt ngã. Những đợt tấn công tiến lên rồi tan rã. Một vài tên lính tiến đến gần hơn, rúc xuống tuyết và mất dạng.

    Bỗng nhiên pháo binh Nga bắt đầu bắn phá dữ dội. Tiếng rú, rít inh ỏi của vô số trái đạn pháo dập xuống phần lớn tiền duyên quân Đức. Một số viên bị hụt tầm cũng rơi xuống những toán quân Nga tấn công đẫn đầu. Lát sau pháo chuyển làn vào sâu trong phòng tuyến Đức. Không gian tràn ngập tiếng nổ của đạn pháo, tiếng đạn hú và tiếng rít chói tai của mảnh đạn.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Có xe tăng nữa kìa, thiếu úy!” Kötter la lên. Một lần nữa anh ta lại là người phát hiện những tên địch đang tiếp cận.

    Lúc này thì thiếu úy Ernst cũng đã nhìn thấy. Cách chừng 2000m là 1 chiếc T-34 đang lắc lư chạy giữa đội hình đông đảo của đợt tấn công thứ 4 như 1 tên khổng lồ quái dị.

    “Colany, Cự ly 2000m!”

    Chiếc Hornisse dừng lại. Viên trung sĩ cẩn thận nhắm bắn. Phát đạn đầu tiên là 1 phát trúng trực tiếp và chiếc đã T-34 bị diệt.

    Trung đội súng cối Đức mà họ vừa vượt qua bắt đầu nã những viên đạn 80 ly xuống đội hình tiến công của Nga. Những ổ súng máy cùng những ụ pháo cao xạ 4 nòng cũng vãi đạn ào ào.

    Đội hình đông đảo lính LX đã bị quật ngã. Những đại đội bị tan rã. Thương binh cố tự mình bò về phòng tuyến của mình, những tên khác đào hố chui xuống đất. Địa ngục dường như vô tận. Chỉ 1 chốc sau pháo binh Đức dội lửa xuống vùng đất giữa 2 chiến tuyến, xuống đầu đợt sống tiến công thư tư.

    “Việc này không bao giờ kết thúc sao, thiếu úy?” Kötter rên rỉ, khi nhìn thấy từ xa xuất hiện đợt tiến công thứ 5. Ernst lắc đầu. Có lẽ sẽ không có chuyện dừng lại cho đến khi quân tấn công chết hết. Quân Nga có vẻ như chấp nhận hy sinh mọi thứ để đạt mục đích.

    Cơn bão chết chóc đến từ hàng ngũ quân Nga. Lính hồng quân tiến công các vị trí quân Đức, cố vượt qua và bao vây mọi thứ bằng cơn lốc của sự hủy diệt. Viên thiếu úy tin rằng mình hiểu vì sao quân Nga lại cố sống cố chết tấn công như vậy. Sau những đơn vị xung kích, có những tiểu đoàn chặn hậu sẽ chặn bắt bất kỳ tên lính nào bỏ chạy và xua chúng quay lại trận đánh. Đó là việc thường xảy ra như cơm bữa.

    “Đạn trái phá!” Anh ra lệnh.

    Mười lăm phút sau đó tràn ngập tiếng nổ của đạn pháo, đạn súng máy bắn trúng vỏ thép của chiếc Hornisse. Những tiếng nổ khi những xe chở quân của địch trúng đạn và bốc cháy rồi cả tiếng nổ khi những viên đạn trái phá rơi xuống giữa những đám đông người.

    “Còn 2 viên trái phá cuối cùng, thưa thiếu úy!” Sötte báo.

    “Bắn hết! Sau đó ta sẽ quay về lấy đạn. Chúng ta sẽ giữ lại 1 ít đạn xuyên giáp để phóng xa.” Họ bắn hết 2 viên đạn cuối cùng, rồi báo qua điện đài rằng sẽ rút ra và quay về phia sau. Khi về tới làng Plissovo, ở giữa tiền duyên và nơi đóng quân của họ, thì xe bị 1 toán lính bộ binh Đức chặn lại. Hầu hết những người này là thương binh. Thiếu úy Ernst thấy rõ nỗi kinh hoàng hằn rõ trên mặt mấy người lính.

    Nghiêng người ra khỏi thành xe, anh hỏi “Chuyện gì vậy?”

    “Xe tăng Nga đã chọc thủng ở phía bắc chỗ này”

    “Chính xác là chỗ nào?”

    “Thẳng tới con đường đất kia, rồi anh sẽ thấy chúng, thưa thiếu úy.”

    “Rẽ đi, Kotier!”

    Không cần đợi nhắc, Sötte đặt 1 viên đạn xuyên giáp vào trong buồng đạn. Họ tiến tới đầu mút phía đông bắc ngôi làng và dừng lại. Qua ống nhòm, Ernst thấy 1 chiếc xe tăng đang đậu nhô ra như 1 cái chấm nhỏ trên đồng trống.

    “Ít ra là 4km, Colany. Mình diệt nó được không?”

    “Chắc chắn là được, thưa thiếu úy.” Người pháo thủ trả lời. Anh lấy đường nhắm vào chiếc xe tăng đối phương.

    Phát đạn đầu tiên lóe lên khi rời nòng. 10 giây sau đó là phát thứ 2. Một đám tuyết mù mịt tung lên trước mũi chiếc T-34 khi phát thứ 3 bắn ra. Phát thứ 4 thì trúng trực tiếp. Một cột khói đen ngày càng lớn và dày hơn bốc lên từ chiếc xe tăng LX bị trúng đạn. Khuôn mặt Ernst thoáng một nụ cười. Sau đó có 4 tiếng nổ và chiếc xe tăng đã bị tiêu diệt. Anh rất hài lòng vỉ đã giúp đỡ cho những đồng đội bộ binh. Lần đầu tiên anh mới thấy cảm giác lạnh cóng nơi tay. Anh liền đút tay vào túi bộ quân phục ngụy trang của mình.

    Mọi người hút thuốc trong khi Kötter lái xe về chỗ trạm tiếp liệu. Động cơ gầm lên khi chạy với tốc độ cao. Gió rít vù vù quanh chiếc Hornisse.

    Họ đang trên đường quay về chỗ trú quân ấm áp. Khi họ vừa bổ sung đạn dược cho chiếc chim ưng xong và đang đậu xe ở khúc quanh phía sau nhà thì trung sĩ nhất Schaarschmitt bước ra khỏi cửa và tiến lại. Anh ta cười toe toét, đôi mắt hấp háy sau cặp kính dầy.

    “Xếp đang ở trong ấy đấy, thiếu úy” Anh ta nói.

    “Tốt”, người thiếu úy trả lời. Anh bước vào trình diện.

    “Trung đội Ernst báo cáo sau khi chiến đấu về. Cuộc tấn công của quân Nga đã bị đánh lui. 7 xe tăng dịch bị diệt.”

    “Giỏi lắm, Ernst! Tôi hy vọng anh sẽ sớm được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ sau hôm nay. Hôm qua bộ tư lệnh tối cao lục quân đã đề cập tới chiến công hôm 21 tháng 12 trong nhật lệnh.”

    “Cám ơn thiếu tá.”
    anheoinwater thích bài này.
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Ernst bắt tay vị tiểu đoàn trưởng của mình. Ông là 1 chỉ huy đơn vị có phong cách. Vị sĩ quan cao lớn này đã được thưởng huân chương chữ thập nước Đức vàng. Ông từng chiến đấu ở Tây Ban Nha trong tiểu đoàn do trung tá Ritter von Thoma chỉ huy và được đeo huân chương chữ thập Tây ban Nha bạc cùng huy hiệu xe tăng xung kích Tây Ban Nha.

    “Cậu học cách sử dụng xe Hornisse khá lắm, Ernst ạ. Có còn nhớ lúc học chuyển loại ở Spremberg không? Khi mà cậu không sao tìm thấy áo khoác và phải ở trần ra trình diện ấy?”

    Vị thiếu tá nhe răng ra cười với tay trung đội trưởng của mình. Hai người rất hiểu nhau. Viên thiếu úy nghĩ lại về những ngày đầu của họ ở tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng 519 của lục quân.

    Lúc đó anh đang làm việc cùng 1 tổ lái Hornisse. Đó là hè năm 1943, trời rất nóng. Anh cởi áo khoác ra và mặc độc chiếc quần đùi làm việc trong cỗ pháo tự hành chống tăng. Là sĩ quan, anh phải biết điều khiển mọi thứ vì anh biết sẽ có lúc mạng sống của mình phụ thuộc vào việc đó. Bọn họ đang lắp khoang trữ đạn mới thì có tin thiếu tá đến. Ernst vội bò ngay ra khỏi khoang chiến đấu và với lấy áo – nhưng không thấy nó đâu.

    Anh thậm chí vẫn còn nhớ mình đã nghĩ gì lúc đó. Nhưng rồi anh vượt qua hết và dẫn tổ lái ra trình diện mà không mặc áo sơ mi.

    “Cái gì đây?” Viên thiếu tá hỏi.

    “Thiếu úy Ernst, trung đội 2 đang trong huấn luyện. Thưa thiếu tá. Tôi đã biết cách hoạt động của mọi thứ.”

    Viên thiếu tá nghĩ mấy giây rồi lại quay qua người thiếu úy.

    “Tôi sẽ đi xem 1 tí với cậu.” Cuối cùng ông nói và đi về phía chiếc Hornisse cùng tay thiếu úy. Sau đó ông quan sát cách Ernst làm việc với người của mình và thấy mọi việc răm rắp như thế nào.

    Lát sau, ông gọi các sĩ quan trong tiểu đoàn tới và nói. “Các quý ông, tôi hy vọng ngày mai các anh sẽ mặc quần áo bảo hộ vào giống như lính của mình. Người sĩ quan là thành viên thứ nhất của cỗ pháo. Anh ta phải biết hết mọi thứ và khi tôi đã nói là mọi thứ thì các anh đã hiểu thế nào rồi chứ?”

    Trước lúc đó các sĩ quan khác không biết nhiều về Albert Ernst. Nhưng ngay sau đó mọi thứ đã thay đổi.

    “Câu đang nhớ hồi ở Spremberg đó hả Ernst?”, người thiếu tá mắt dò hỏi nhìn anh chàng sĩ quan.

    “Vâng ạ, thưa thiếu tá!” viên thiếu úy trả lời.

    “Thời đó thích thật, đặc biệt là chuyến đi tới Oldenbrück để diễu hành đám Hornissen trước nhhững vị khách từ bộ tư lệnh lục quân OKH và bộ tư lệnh tối cao OKW.”

    “Và cả bữa tiệc sau đó nữa, thưa thiếu tá”

    “Phải, sau bữa đó tôi không thể lôi nổi thằng nào ra khỏi giường”

    Vị thiếu tá mỉm cười rồi đưa thuốc lá cùng mấy cái kẹo mang theo cho anh ta.

    “Bảo trọng nhé, bây! Xe và người đều quan trọng như nhau!”

    Anh ra khỏi nhà. Mọi người nằm xuống ổ rơm. Một ngày chiến đấu nữa đã trôi qua. Lần này họ không bị tổn thất gì và cảm thấy rất mừng vì được ngủ vài tiếng trong căn nhà êm ấm. Họ chìm ngay vào giấc ngủ.

    Ông già người Nga để 1 chồng gạch chỗ cái bếp lò lớn đang cần sửa chữa. Ông làm việc nhẹ nhàng vì biết những người lính đang cần vài tiếng để nghĩ ngơi. Thiếu úy Ernst gối tay dưới đầu, anh nhìn chằm chằm thanh xà bám đầy bồ hóng trong phòng. Với động tác nhanh chóng anh đập 1 con rận trước khi nó chui xuống chỗ trốn.

    Rồi anh nhìn sang Bretschneider, đang ngồi dựa vào tường trên 1 cái thùng lật ngược và viết thư. Anh ta dùng 1 tấm bản đồ để lót viết.

    Anh ta viết gì cho người yêu đây? Viết rằng họ đang sống trong 1 khách sạn sang trọng, mọi thứ đều tốt đẹp. Bretschneider có cái gì đó giống nhà thơ và thật tuyệt khi anh luôn tìm thấy những mặt tốt đẹp trong mọi tình huống.

    Một lát sau, Ernst, cũng chìm vào giấc ngủ.
    anheoinwater thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Trinh sát đêm

    Tối đến, bác Sasha che kín mấy cái cửa sổ trong căn nhà của trung đội 1. Một cây nến nhỏ chập chờn trước cơn gió thổi luồn qua ô cửa sổ đang mở. Trung sĩ nhất Hollmann đang chơi bài với 2 thành viên trong tổ lái. Họ quăng mấy quân bài chủ lên bàn. Nắm tay đập xuống bàn, cười hô hố khi thắng hay chửi om sòm khi thua dù có bài đẹp trong tay.

    Albert Ernst tháo khẩu tiểu liên của mình ra lau. Tất cả sẽ trông cậy cả vào thứ vũ khí này nếu như quân LX leo được lên chiếc chim ưng.

    Có tiếng chuông điện thoại kêu ngay khi anh vửa lắp khẩu súng lại. Viên thiếu úy bật dậy lao tới cầm tổ hợp.

    “Trung đội Ernst đây ạ!”

    “Ernst, hình như bọn Nga lại định tấn công đêm nay. Hãy đi kiểm tra khu vực, xem có gì không, nếu có biến thì lái xe lên tiền duyên để yểm trợ cho quân xung kích.”

    “Đã rõ, thưa thiếu tá! Xin hết!”

    “Bernlöhr! Sẵn sàng đi tuần thám nhé!”

    Người hạ sĩ, một ‘tổ lái’ mô tô đứng dậy. Anh ta khoác chiếc áo da có lót lông của mình vào. Kéo mũ lông xuống che tai và đeo cặp kính lái xe lớn vào. Sau đó anh ta lấy khẩu súng tiểu liên, đeo lên vai và báo cáo đã chuẩn bị xong.

    “Tốt. Tôi cũng xong. Lấy mô tô ra làm vài vòng đi.” Viên thiếu úy nói.

    Ernst cũng lấy khẩu tiểu liên của mình rồi bước ra khỏi nhà. Tiếng pháo bắn, lúc trước chỉ ở xa vọng tới giờ nghe đã trở nên to và rõ hơn.

    Chiếc mô tô rồ máy lao ra khỏi nhà kho. Friedhelm Bernlöhr dừng lại trước cửa ra vào. Ghế sau xe đã được lau sạch.

    “Ổn cả chứ, Bernlöhr? Xăng đầy bình chưa?”

    “Đến tận Maxcơva cũng được, thưa thiếu úy”

    “Bọn ta chẳng mong đi xa tới tận đó đâu.” viên thiếu úy trả lời rồi leo lên ngồi vào chỗ phía sau lái xe.

    Chiếc mô tô rồ máy chạy trên còn đường họ đã thuộc. Sau khi xuât phát họ leo lên 1 cái dốc đóng băng, chạy xuống 1 cái khe rồi lao qua 1 ổ gà. Bernlöhr cho chiếc xe vọt lên và lao tiếp lên trước.

    Cuối cùng 2 người đã tới chỗ mấy cái lều gần các vị trí tiền tiêu. Họ gặp 1 viên trung úy. Anh ta chỉ đường cho họ và cả 2 lái xe vào vùng đất giữa 2 chiến tuyến.

    Khi vừa mới tới gần những ngôi làng có quân địch, 2 người nghe thấy tiếng xe tăng.

    “Xe tăng chúng không chạy mà chỉ nổ máy để làm nóng động cơ. Thiếu úy ạ.” Bernlöhr nêu ý kiến.

    “Cậu đúng đó! Và đó có nghĩa là sẽ có 1 đợt tấn công mới!”

    Vừa lúc đó pháo binh Nga bỗng khai hỏa dữ dội. Bầu trời ngay lập tức tràn ngập bởi tiếng rú, rít bởi đạn pháo nổ tung khắp nơi với 1 địa ngục của tiếng ồn kinh khủng và chớp sáng.

    “Về thôi! Bernlöhr!" Ernst ra lệnh.

    “Vượt qua cái hỏa ngục này ư, thiếu úy? Hay là ta đợi cho đến khi chúng nó chuyển làn về phía sau?”

    “Thế thì quá muộn rồi. Lúc đó bộ binh của chúng đã xông lên. Đi thôi.”

    Hai người bèn quay về. Lát sau họ nghe thấy âm thanh của đợt tiến công ngay sau lưng. Khi lên đến đỉnh 1 ngọn đồi và nhìn lại họ thấy hàng ngũ dày đặc của những toán quân đang tiến lên. Những lính bộ binh có thể nhìn rõ nhờ ánh lửa từ những ống xả của các xe tăng hộ tống.

    “Cuộc tấn công này nhằm vào vùng trách nhiệm của ta đó.” Ernst nói.” Chúng ta phải về lấy xe và cảnh báo cho quân xung kích”.

    Đạn pháo rơi xuống rất gần. Sóng xung kích từ 1 vụ nổ gần đó đánh giấu mục tiêu khi 1 toán quân địch xuất hiện. Kíp xe phối hợp với nhau rất ăn ý, họ làm việc thuần thục và không hề mắc lỗi.

    “Tăng địch đâu thiếu úy?” Störtz hỏi.

    “Không thấy được đâu. Nhưng cứ phải cẩn thận!” Ernst gọi về.

    Cỗ pháo tự hành vừa đi qua một khúc quanh thì gặp 1 cơn mưa đạn súng máy. Đạn đập vào vỏ giáp xe, rít lên nảy ra và bay vào bóng đêm.

    “Chú ý! Chỉ huy gọi mọi người: bắn vào đám súng máy đi!”

    Ba tiếng nổ lớn khi 3 khẩu “88” khai hỏa. Những chốt chặn, sẽ khiến quân xung kích phải đổ nhiều máu, đã bị loại trừ.

    Những cỗ máy lại tiếp tục phóng lên. Một toán lính Nga túa ra từ 1 khu vườn và xông về phía chiếc xe của Ernst. Theo bản năng anh vớ lấy súng tiểu liên. Lính Nga đã tới chỗ họ. Một tên vung tay ném 1 chai ****tail Molotov (chai cháy). Viên thiếu úy siết cò súng. Loạt đạn ghim vào người gã lính Nga và quật hắn xuống đất. Xăng đổ ra bùng cháy và lửa đỏ bao phủ tên lính chết.

    Chuẩn hạ sĩ Bretschneider, điện đài viên, khai hỏa khẩu súng máy từ chỗ ngồi của mình. Loạt đạn đầu tiên quạt trúng đám quân địch đang xông đến. Chỉ có 1 số tên là thoát chết. Cuộc tấn công nhằm vào chiếc Hornisse đã bị bẻ gãy ở những giây cuối cùng.
    anheoinwater thích bài này.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chiếc diều hâu từ bên phải chạy tới. Trung sĩ nhất Hollmann bắn vào 1 toán lính LX đang mang theo 1 khẩu súng cối chạy ngang qua đường. Rồi anh cho xe phóng lên, húc đổ tường 1 căn nhà khi nó rẽ, và chôn vùi cái nhà dưới xích cỗ pháo tự hành chống tăng.

    Lính xung kích Đức đã theo kịp mấy cỗ pháo tự hành chống tăng và lao vào 1 trận chiến trên đường phố với bộ binh LX. Súng trường và súng tiểu liên của họ nhả đạn. Binh lính đánh hết vị trí này sang vị trí khác. Màn đêm tràn ngập những tiếng la hét của những kẻ sắp chết. Thiếu úy Ernst cũng nghe thấy âm thanh đó. Bỗng anh giật bắn người khi nhìn qua bóng tối mờ ảo. Một khẩu pháo chống tăng địch đột ngột hiện ra ngay trước mặt. Nó đang được 1 toán lính kéo xuống bên lề con đường dẫn tới trung tâm làng.

    “Kötter, lùi lại!”

    Người lái xe sang số lùi và chiếc Hornisse chạy lui xuống vệ đường. Sau đó nó chuyển vị trí và khai hỏa khi đám lính Nga đang triển khai khẩu pháo.

    Viên đạn bắn trúng tấm chắn của khẩu pháo, làm các mảnh thép bay tung tóe. Những tên pháo thủ đó không bao giờ còn cơ hội để bắn nữa.

    “Thưa thiếu úy, thông báo của thiếu tá: có 1 toán lính Nga với 4 khẩu súng máy đang cố thủ 1 vị trí trước mặt.”

    Người lính liên lạc thở hổn hển sau quãng đường chạy đưa tin.

    “Leo lên phía sau. Chỉ đường cho tôi!”

    Người lính leo lên chiếc Hornisse và chiếc xe tiến lên. Khi họ tiến tới 1 vị trí nhìn thấy những chớp sáng của súng máy quân Nga, Colany cẩn thận nhắm bắn.

    Cú bắn đầu tiên đã làm 2 khẩu súng máy câm họng. Một điều chỉnh nhẹ nữa rồi 1 tiếng nổ lớn và cả 4 khẩu súng máy đều đã bị tiêu diệt.

    Toán lính xung kích chạy vượt qua chiếc Hornisse xông tới chỗ căn nhà và bức tường, họ vừa chạy vừa bắn và ném lựu đạn.

    Trung sĩ nhất Hollmann gọi điện đài cảnh báo Ernst: “Chú ý! Pháo binh địch!”

    Ít giây sau Ernst cùng tổ lái đã cảm thấy sự hiện hữu của nó. Đạn pháo Nga dập xuống ngôi làng. Quân LX quyết tâm giữ lấy ngôi làng để tạo 1 bàn đạp cho 1 đột tiến công mới.

    Lính Nga cố thủ, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho đến khi bị đạn nhọn hay đạn pháo giết chết. Tuy nhiên những người còn sống lại tiếp tục thực hiện đợt tấn công mới.

    “Chỉ còn 5 viên đạn trái phá, thưa thiếu úy!” tiếp đạn viên, Rudolf Sötte báo cáo.

    “Chúng ta sẽ bắn chúng và đánh bật thằng Nga cuối cùng ra rồi thì...”

    Viên thiếu úy ngừng lời. Anh nghe thấy tiếng hú ghê người và biết đây là 1 viên đạn pháo nhằm vào họ.

    “Nấp đi!” Anh hét mấy người khác.

    Trong khoảnh khắc, viên đạn pháo cắm xuống mặt đất đóng băng ngay trước cỗ pháo tự hành chống tăng. Luồng khí từ 1 tiếng nổ kinh hồn giáng vào chiếc Hornisse khiến nó rúng động, quật tổ lái ngã xuống sàn.

    Thiếu úy Ernst cố gượng dậy và cảm thấy vai trái rất đau. Anh nghĩ mình đã bị thương.

    Anh thấy môi của Sötte bật ra tiếng rên. Khi nhìn sang bên cạnh anh nhìn thấy ống tay áo bên trái bộ quân phục ngụy trang của người lính tiếp đạn đẫm máu.

    “Sao thế, Sötte?”

    “Bị trúng mảnh pháo, thưa thiếu úy” người hạ sĩ rên rỉ.

    Dù ánh sáng từ lửa và những chớp nổ rất chập chờn. Anh vẫn thấy khuôn mặt tái xanh của chàng trai 22 tuổi. Làn da xám ngắt của anh ta hiện rõ dưới lớp bụi đất.

    “Ta không thể nhúch nhích gì được, chim ưng đã bị hỏng, thưa thiếu úy!” một thành viên kíp xe thổn thức.

    “Tránh ra!” Ernst kêu lên đau khổ.

    Anh nhảy qua chỗ Sötte và cùng Colany đỡ người thương binh dậy. Hai người đưa anh ta ra khỏi xe.

    Trung sĩ Kötter rời ghế lái. Anh ta vừa mới nhảy ra sang bên khi 1 khẩu súng máy Maxim bắn tới. Loạt đạn bắn trúng đẩy anh bật lùi lại và từ từ ngã xuống.

    Trong khi ấy thiếu úy Ernst và Colany vừa mới kéo người lính tiếp đạn bị thương tới chỗ cái rãnh.

    Chuẩn hạ sĩ Bretschneider, người đã chạy đến bên Kötter, hét lên tiếng gì đó giữa mớ âm thanh hỗn độn của trận đánh, nhưng họ không thể hiểu được.

    Hai lính Nga xông tới chỗ viên chuẩn hạ sĩ đơn độc. Anh này siết cò khẩu tiểu liên và xả hết cả băng đạn. Anh đang cực kỳ đau đớn trước các chết của người bạn.

    “Đừng bỏ đi” Sötte rên lên khi người thiếu úy dợm đứng dậy.

    “Tôi đang ở đây mà, Sötte”. Ernst trả lời.

    “Tôi rất tiếc, thưa thiếu úy!” Người thương binh hổn hển nói “tôi chắc chết mất”

    “Đừng lo nghĩ Sötte à. Khi vết thương lành là cậu sẽ lại về ngay thôi.”

    Họ băng 1 cuộn băng sơ cứu lên vết thương của người đồng đội. Bretschneide chạy tới chỗ bên cạnh.

    “Thiếu úy ơi, Kötter chết rồi!”

    Ernst gật đầu. Anh chẳng biết nói gì nữa. Có ai đó hét lên với anh: “Địch đang ép mạnh, thiếu úy. Quân xung kích đang rút lui!”
    anheoinwater thích bài này.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Phải thu lại khí tài” Colany nhắc.

    “Yểm trợ cho tôi, tôi sẽ đi lấy” Ernst nói.

    Anh vọt ngang qua đường, chạy đến và nhảy vào trong xe. Ernst gỡ hết những thiết bị quan trọng. Đến khi đứng dậy anh mới nhận thấy tình thế đã biến chuyển như thế nào. Một toán xung kích Nga đã áp sát những người lính bị kẹt lại. Nhưng rồi chiếc xe đại bàng đã ầm ầm phóng tới chỗ họ. Trung sĩ nhất Störtz nhảy xuống xe.

    “Thiếu úy, 3 người của tôi bị hạ do trúng mảnh pháo” anh ta hét lên giữa tiếng ồn của trận đánh.

    “Rồi, tôi sẽ sử dụng anh. Ta sẽ lập ra 1 tổ lái mới. Kể từ lúc này anh làm pháo thủ, Colany lo tiếp đạn.”

    Họ leo vào cỗ pháo tự hành chống tăng sau khi đã đưa những tử sĩ và người tiếp đạn bị thương của chiếc chim ưng lên đó. Lát sau họ tiến thẳng về phía kẻ thù. Chiếc Đại bàng đã bắn tung nhiều ổ đề kháng địch.

    Rồi họ chỉ còn viên đạn cuối cùng. Nó đã được dùng để khóa mõm 1 ổ súng máy. Chiếc Đại bàng đã lập được thành tích. Bằng cách đập tan khu vực tập trung của quân LX trong ngôi làng, những cỗ pháo tự hành chống tăng và quân xung kích Đức đã giúp các chiến hữu bộ binh có thời gian để tập hợp lại.

    Những cỗ pháo tự hành chống tăng đã về đến trạm cứu thương. Sau khi để Sötte lại cho những người ở đó chăm sóc. Tổ lái chuyển sang công việc đau lòng là đưa 2 tử sĩ – 1 của chiếc Diều hâu và 1 trung sĩ Kötter của chiếc Chim ưng – ra nghĩa trang.

    Sau khi nạp nhiên liệu và bổ sung đạn dược, họ lái chiếc Hornisse về chỗ trú quân của mình. Tất cả đều kiệt sức và buồn bã.

    Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc họ trở về. Thiếu úy Ernst ngồi suy tư trên cái 1 thùng đạn. Anh đang nghĩ về chiếc Chim ưng. Cỗ xe đang nằm cách chiến tuyến Đức 500m phía bên trong đất địch. Rất có thể sẽ có thêm 1 cỗ pháo tự hành chống tăng nữa cùng đạn dược của khẩu “88” bị rơi vào tay quân Nga và chúng có thể dùng chiếc chim ưng để chống lại những người chủ cũ của nó.

    “Mày phải đi thôi!” Viên thiếu úy nhẹ nhàng nói.

    “Cái gì đi?” Willi Boghut hỏi.

    “Chiếc Chim ưng” Ernst trả lời.

    “Làm sao anh làm được? Đó là đất địch. Có khi bọn Ivan đã vào trong ấy rồi.”

    “Tôi không nghĩ vậy đâu, Willi!”

    Thiếu tá Hoppe bước vào. Ông ta không cần phải tường trình vì đã biết những gì xảy ra. Ông lặng lẽ đến ngồi cạnh Albert Ernst. Khuôn mặt rộng của ông toát lên vẻ khâm phục và quan tâm.

    Người thiếu tá châm thuốc hút rồi nói “Ta phải hủy cái xe trước khi bọn địch thu hồi và dùng nó đánh lại chúng ta, Ernst ạ.”

    Ernst gật đầu.

    “Tôi nghĩ rằng, thưa thiếu tá. Ta có thể làm điều đó với 1 toán đột kích nhỏ. Tôi sẽ chỉ huy”

    “Được đó, Ernst. Làm đi! Nhưng chỉ lấy người nào xung phong thôi.”

    Khi Ernst hỏi xem ai xung phong, thì tất cả đều muốn đi.

    Ernst kết thúc câu chuyện. “Lúc này thiếu tá đã gọi cho tiểu đoàn trưởng quân xung kích. Ông ta sẽ phái 1 toán quân đi yểm trợ cho ta.”

    “Bọn ta sẽ dùng cái gì để cho nổ nó, thiếu úy?”

    “Ta có 4 mìn chống tăng và 3 bộc phá. Tôi nghĩ chỉ cần 2 mìn và 2 bộc phá là đủ rồi.”

    Những người lính trong toán đột kích đã sẵn sàng. Họ vẫn còn vài tiếng đồng hồ rảnh rỗi. Bỗng nhiên như có phép màu 1 cây thông hiện ra. Nó đã được trang trí và Herbert Colany cứ chặc lưỡi suốt trong khi thắp 1 cặp nến nhỏ.

    “Mừng Giáng Sinh đi bây!” anh ta nói.

    “Chúng ta sẽ ăn mừng khi quay về, Colany” viên thiếu úy đáp lời.

    Đã tới giờ đi. Không ai nói gì và họ bắt tay những người ở lại.

    “Chúc may mắn!” Bretschneider nhẹ nhàng nói, nhưng ai cũng có thể nghe thấy và anh nói thêm “Chúa sẽ phù hộ các cậu!”

    Anh còn có thể nói không hề có sự hối tiếc vì những người kia ra đi không phải để giết người. Họ chỉ muốn phá hủy chiếc xe bị kẹt trong lãnh thổ đối phương mà thôi.

    Trời tối đen như mực như họ đã dự liệu. Những người lính đội mũ lôngvà khoác áo choàng ngụy trang màu trắng thu được của quân Nga để tránh sự phát hiện của kẻ thù.
    anheoinwater thích bài này.
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Họ gồm có 4 người. Thiếu úy dẫn đường, theo sát phía sau là Colany, trung sĩ nhất Hollmann, và trung sĩ nhất Boghut. Anh này là 1 học viên sĩ quan và không muốn nhìn người bạn thân thiết Hollmann phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm mà không có mình.

    Người nào cũng đem theo mìn và súng tiểu liên. Boghut có 1 tiểu liên Nga với hộp tiếp đạn chứa 72 viên.

    Lúc đầu mọi việc tiến triển tốt. Họ sớm gặp quân xung kích do trung úy Peltz chỉ huy.

    “Tôi chỉ huy quân hộ tống đây, Ernst” người trung úy nói “ đây là 1 trò mạo hiểm, anh biết đó”

    “Chúng tôi phải lo cho chim ưng, trung úy ạ” Ernst đáp.

    “Chúc may mắn. Cẩn thận nhé! Bọn tôi sẽ bảo vệ hướng bên trái và chặn quân đuổi theo nếu có. Rõ chứ?”

    “Rõ. Cảm ơn trước nhé”

    Toán quân tiến lên. Chẳng mấy chốc họ đã để toán hộ tống lại phía sau. Họ tiến chậm, người cúi thấp, không gây ra 1 tiếng động nào. Ba người lính bám sát sau lưng viên thiếu úy đi trước.

    Những phút trôi qua đối với mọi người dường như dài vô tận. Mọi người mồ hôi nhễ nhại vì không quen lội trong tuyết. Những quả mìn chống tăng đè nặng lên cái lưng đang cúi của họ. Nhưng nếu như người thiếu úy vác 1 quả mìn mà không hề ta thán gì thì Hollmann, người mang quả thứ nhì cũng sẽ làm được.

    Thỉnh thoảng những người lính dừng lại để trao đổi cho nhau những thứ vác theo. Họ phải tìm chỗ nấp mỗi khi có 1 trái pháo sáng bắn lên trời rọi sáng mặt đất. Tuyết phủ đầy khắp nơi, tuyết lấp đầy những hầm hố và chiến hào rồi những tên lính hồng quân đầu tiên xuất hiện. Từ lúc này trở đi họ phải đi thật cẩn trọng.

    Bây giờ thì mấy quả mìn chống tăng có vẻ như nặng tới hàng trăm cân, nhưng họ cần có chúng nên không thể bỏ lại được.

    Họ đã nhìn thấy những căn nhà đầu tiên của ngôi làng. Bỗng thiếu úy Ernst nghe thấy có giọng nói. Đó là những lính Nga đang nói chuyện với nhau. Bọn lính gác!

    Càng đi xa thì càng gặp nhiều lính gác hơn. Giờ thì xung quanh họ đều có lính LX.

    Họ dừng lại phía sau 1 hàng rào ken đặc và thở hổn hễn. Tứ chi run lẩy bẩy vì sự căng thẳng và quá sức. Nhưng vẫn chưa đến mục tiêu và họ phải đi tiếp 1 quãng nữa.

    “Ta phải đi nhanh hơn nữa!” người thiếu úy lẩm bẩm. Họ đứng lên và chạy men theo hàng rào. Chạy được vài chục mét thì cả bọn mồ hôi ra như tắm.

    Tiếng chân bước lạo xạo trên mặt tuyết của họ bị tiếng đại bác át đi. Hai bên đang đấu pháo. Rồi thì 16 trái hỏa tiễn của 1 loạt katyusha rú lên lao về phía chiến tuyến quân Đức và tạo ra những tiếng nổ kính hoàng.

    “Nó kìa!” Colany nói khi họ nhận ra chiếc xe đang nằm bên vệ đường.

    “Không thấy thằng Nga nào cả.” Boghut đáp.

    Ernst có thể đọc rõ cái tên Chim ưng trên thành cỗ pháo tự hành chống tăng. Anh cứ nhẩm đi nhẩm lại cái tên như để từ biệt gã khổng lồ thép đã từng xông pha trận mạc với mình.

    Toán lính ít ỏi chạy vượt qua những bụi cây phủ đầy tuyết ở bên phải còn đường. Trung sĩ nhất Hollmann leo vào khoang chiến đấu của cỗ pháo tự hành chống tăng. Người khác chuyền bộc phá cho anh ta. Boghut mở nắp khoang động cơ còn Colany thì mở nắp cửa lái xe. Bộc phá được đưa vào vị trí và lắp dây ngòi. Người còn lại lăm lăm thủ khẩu tiểu liên. Công việc mau chóng được hoàn thành. Thiếu úy Ernst kiểm tra mấy khối bộc phá 1 lần nữa.

    “Tốt rồi!” Anh nói khi nhập lại với mấy người kia. “Giờ phải rời khỏi đây ngay không thì tan xác đó.”

    Họ bò lùi lại rất nhanh và chui vào mấy bụi cây rồi đứng lên chạy về hướng 1 cái nhà. Men theo bóng của căn nhà họ tiến thêm 1 chút, nhìn quanh quất và chạy tới cổng làng. Ở đó họ lại bắt gặp những tiếng cười, nói và ra lệnh của lính Nga.

    “Nấp đi! Nó nổ ngay bây giờ đó!” Ernst thì thầm.

    Họ rúc xuống tuyết, nằm chen chúc trong 1 hố đạn pháo lớn và chờ đợi. Liếc nhìn kim dạ quang của đồng hồ Ernst biết rằng đã sắp đến giờ nổ.

    Vài giây chờ tiếng nổ báo hiệu sự thành công của nhiệm vụ kéo dài dường như bất tận. Nhưng rồi 1 cột lửa sáng lóa phụt lên từ vị trí của cỗ pháo tự hành chống tăng chim ưng rồi có 4 tiếng nổ như sấm làm màn đêm rung chuyển. Cả ngôi làng bừng tỉnh giấc.

    Những tiếng kêu gào, ra lệnh, la hét, tiếng chân đi ủng chạy rào rào rồi cả tiếng xe tăng nổ máy nữa.

    “Chúng kìa!” Boghut thì thầm và chỉ tay về phía những lính gác Nga đang tụ thành 1 đám chạy về hướng vụ nổ.

    Những lính Nga khác xuất hiện và cũng đổ xô về phía hiện trường. Bất ngờ pháo binh Nga gia tăng cường độ cùng với hỏa lực đáp trả của các pháo đội Đức.
    anheoinwater thích bài này.

Chia sẻ trang này