1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ huy xe tăng Đức trong chiến tranh thế giới thứ 2 (phần tiếp theo)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 02/07/2013.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Số lượng Tiger I xuất xưởng theo Wiki là 1355 chiếc...
  2. KGB_mot_thoi_va_mai_mai

    KGB_mot_thoi_va_mai_mai Thành viên tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/08/2012
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    86
    thực ra mình nhầm chút sang cả loại panther IV. nhưng nền công nghiệp chiến tranh về quy mô lẫn tốc độ sản xuất của Đức về sau ko là gì so vs Liên Xô, thử tưởng tượng tổng số tăng T34 LX sản xuất trong suốt WW2 là 50 000 chiếc, 1 con số quá khủng khiếp và áp đảo so vs hơn gần chục k tăng của Đức. Pháo binh thì thôi rồi, mỗi chiến dịch lớn về sau (Kursk,Leningrad, Belarus, warsa...) chiến dịch nào cũng huy động 30-40 000 khẩu pháo cối, quá khủng khiếp, Đức thua là tất yếu.
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Được 1 lúc thì thiếu tá đến. Ông cũng chúc mừng người thiếu úy cùng trung đội của anh về chiến công của họ.

    “Đại đội 1 trong vòng 24 giờ đồng hồ đã diệt 30 chiếc tăng địch. Cậu lập công lớn khi đóng góp 14 chiếc trong số đó. Tôi tự hào về cậu cùng lính dưới quyền đó Ernst ạ.”

    “Về tổng quan thì mọi thứ như thế nào thưa thiếu tá? Chúng ta có giành được thời cơ tốt không ạ?”

    “Tôi nghĩ vậy đó, Ernst! Vào lúc này sư đoàn bộ binh cơ giới Feldherrnhalle (Panzer Grenadier) đang tiến vào khu vực của sư đoàn bộ binh 246. Nó sẽ tiến công về phía đông bắc Krynki lúc 5 giờ sáng để chiếm lại tuyến phòng thủ chủ yếu lúc trước.

    “Còn kế hoạch triệt thoái của mặt trận đông bắc thì sao? Nó sẽ ảnh hưởng đến chúng ta như thế nào, thưa thiếu tá?”

    “Quyết định của Hitler sẽ sớm đến trong chiều nay. Ngài đã chấp nhận yêu cầu của đại tướng Reinhardt. Vào lúc này sư đoàn 14 bộ binh, sư đoàn không quân dã chiến số 3 và 4 (Luftwaffe Field Divisions) cùng sư đoàn bộ binh 129 sẽ lùi về Losvida để thiết lập vị trí phòng ngự.”

    Thiếu úy Ernst thở phào nhẹ nhõm.

    “Việc này thì làm được, thưa thiếu tá! Việc này có lẽ sẽ giúp giải tỏa căng thẳng cho lính bộ binh cơ giới và cả chúng ta nữa.”

    “Tới nhậu thôi nào. Hy vọng rằng trong lễ Giáng Sinh này ta sẽ không phải mò ra ngoài kia nữa, tuyết nặng hạt lắm.”

    Một giờ sau họ quay về chỗ trú quân với tâm hồn thư thái. Tuyết rơi dầy đặc khiến chẳng ai nhìn thấy gì.

    “Chắc chắn bọn Nga sẽ lại đánh, thiếu úy!” Bretschneider nêu ý kiến. Albert Ernst gật đầu.

    “Đây là kiểu thời tiết của quân Nga! Chúng len lỏi qua tuyết không hề có dấu hiệu gì cho đến khi bất ngờ xuất hiện. Đến lúc đó thì đã quá muộn!”

    “Bọn lợn đói rách!” tay chuẩn hạ sĩ đáp lời, và mọi người lại nghĩ đến những lính bộ binh giờ đang phải chường mặt ra giữa bão truyết trong khi họ được về nơi trú quân ấm áp.


    Được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ

    Trong những ngày cuối năm 1943, quân Nga đã tập trung 37 sư đoàn bộ binh, 3 sư đoàn kỵ binh trong khu vực Vitebsk cùng với 15 đơn vị thiết giáp và 4 lữ đoàn cơ giới.

    Tuy nhiên dù rất cố gắng quân Nga cũng không chiếm thêm được 1 vùng đất nào. Từ ngày 19 tháng 12, tức là ngày tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng 519 tham chiến, quân Nga đã mất 355 xe tăng. Những trận đánh phòng ngự dọc theo tiền duyên ngày càng ác liệt. Với quân Nga thì thời tiết sương giá cộng với tuyết rơi dày rất lý tưởng cho 1 cuộc tiến công mới.

    Khu vực Vitebsk chở thành điểm nóng trên mặt trận phía đông. Thống chế Busch, tư lệnh cụm tập đoàn quân Trung tâm, đã yêu cầu 3 tập đoàn quân dưới quyền chuyển bất cứ lực lượng nào có thể đến chi viện cho tập đoàn quân xe tăng 3 đang gặp nguy. Chỉ có làm thế mới có thể ngăn chặn thảm họa.

    Tập đoàn quân 4, lúc đó cũng đang đụng nặng, là đơn vị đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi và gởi tới 1 lực lượng đánh chặn hùng hậu tới khu vực phòng thủ của quân đoàn bộ binh 4.

    Trong 3 ngày cuối cùng của năm 1943, quân LX nỗ lực đột phá về phía đông nam Vitebsk và đã thọc sâu về phía tây tới tận tuyến đường Vitebsk-Orsha.

    Tuyến đường quan trọng này đã được giải tỏa ngay lập tức bằng 1 trận phản kích của quân Đức. Một số xe Hornisse đã tham gia trận đánh này. 15 xe tăng địch bị tiêu diệt.

    Trong khu vực của sư đoàn bộ binh 14, giao tranh đã lắng xuống. Những tổ lái của các cỗ pháo tự hành chống tăng có vài ngày để nghỉ ngơi. Trong mấy ngày đó đại đội “ứng cứu” do thiếu úy Albert Ernst chỉ huy bất ngờ được đại tướng Hans Georg Reinhardt tới thăm.

    Reinhardt đã bắt tay toàn bộ các thành viên tổ lái Hornisse. Vị tư lệnh xuất thân từ binh chủng xe tăng này đã được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ ở Ba Lan khi còn là trung tướng chỉ huy sư đoàn 4 xe tăng. Ông là người biết rõ người lính tăng phải chiến đấu như thế nào. Ông hiểu những phẩm chất đạo đức và kỷ luật phải có. Ông chính là 1 người trong bọn họ.

    Hai người đã trò chuyện 1 lúc lâu và thiếu úy Ernst đã nói cho vị tư lệnh nghe về những điều anh muốn xin cho lính của mình. Ngài đại tướng hứa sẽ cung cấp đồ giải khuây, sách và đĩa nhạc cho họ.

    “Tôi sẽ còn quay lại, Ernst. Hy vọng lúc đó cậu vẫn mạnh giỏi.”

    Vị đại tướng, người bận trăm công nghìn việc, đã quay lại mặt trận thăm lại những lính pháo tự hành chống tăng thật.

    Năm 1944 bắt đầu với 1 thời kỳ lạnh kinh khủng. Đây sẽ là 1 năm mang có nhiều thảm họa tính quyết định trên mặt trận phía đông. Không ai có thể ngờ số phận cụm tập đoàn quân Trung tâm lại giống như tập đoàn quân xe tăng 3 chỉ mới 7 tháng trước đó.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Sau này trên các sách báo thường nói rằng tới đầu năm 1944, binh lính Đức đã mất tinh thần chiến đấu và chỉ còn các ông tướng là còn nỗ lực kéo dài chiến tranh. Điều này là vô lý vì những nỗ lực hy sinh của tập đoàn quân xe tăng 3 đã chứng minh ngược lại. Vào tháng 1 năm 1944, tất cả binh sĩ trên mặt trận phía đông vẫn còn tin tưởng vào 1 chiến thắng quyết định có lợi cho nước Đức.

    Đầu tháng 1 năm 1944, phía LX đã tăng thêm quân tới Vitebsk. Quân Nga đã tung tất cả mọi thứ có trong tay vào trận: năm tập đoàn quân với 52 sư đoàn, 5 lữ đoàn bộ binh, 3 sư đoàn kỵ binh, 22 đơn vị thiết giáp. Những tiểu đoàn trừng giới và tù nhân trong các trại cải tạo cũng bị đưa ra mặt trận.

    Bão tuyết dữ dội cùng nhiệt độ xuống thấp đánh dấu những ngày đầu tiên của năm mới. Những đợt tấn công xen lẫn với các trận phản kích. Có vẻ như quân LX đã kiệt sức bởi vì đòn đột kích của các tập đoàn quân kia đã yếu đi.

    Nhưng đến ngày 5 tháng 1 năm 1944, quân LX lại tiếp tục – khá là bất ngờ - họ tấn công trên toàn tuyến mặt trận. Ngày hôm sau thì trận đánh trở nên dữ dội với mức độ chưa từng thấy trước đó. Hàng đàn máy bay yểm trợ bay kèm các cuộc tấn công của quân LX trong khi pháo binh của họ duy trì những đợt bắn yểm hộ kéo dài hàng giờ. Trên khắp các khu vực nhỏ của Vitebsk đều diễn ra các trận đánh cấp trung đoàn. Quân LX triển khai rất nhiều dàn pháo phản lực. Tiếng rú của hàng trăm trái đạn rocket đã khiến cho lính bộ binh Đức phải rúc sâu hơn vào công sự.

    Hồng quân đã tung ra ở phía đông nam Vitebsk 1 đơn vị mới, đó là tập đoàn quân 5.

    Ngày 7 tháng 1 năm 1944, tại bộ chỉ huy quân đoàn 9 bộ binh, thống chế Busch phổ biến những chỉ thị từ Tổng hành dinh của quốc trưởng. Đại tướng Reinhardt đưa ra những đề xuất sau đó như sau:

    Mục tiêu của quân LX, những kẻ đang dùng 2 tập đoàn quân từ phía đông và đông nam tấn công Vitebsk chắc chắn – cả về chiến lược cũng như tiếng vang – là đánh chiếm thành phố. Không thấy dấu hiệu của 1 ý đồ chiến lược nào khác. Địch quân đang hoàn toàn tập trung vào Vitebsk.

    Một tập đoàn quân mới của địch đang từ phía đông đến gần. Cũng đã thấy xuất hiện 1 tập đoàn quân nữa đang từ phía bắc tiến vào khu vực này.

    Rõ ràng nhiệm vụ của tập đoàn quân xe tăng 3 là phải giữ được Vitebsk trên toàn tuyến mặt trận. Nhiệm vụ này không những phải chịu áp lực nặng nề của kẻ thù mà còn trước sự suy yếu trong khả năng tác chiến của quân ta. Những lực lượng quân LX mới vẫn đang được đều đặn gởi đến để đối mặt với những quân nhân Đức đã phải chiến đấu ròng rã nhiều tháng trời không nghỉ.

    Gần đây, binh sĩ còn không được nghỉ đêm vì ban đêm là lúc quân thù tấn công chủ yếu.

    Vị đại tướng đề nghị thu ngắn tuyến mặt trận. Ông kết luận bằng những lời sau: “ Tôi xét thấy rất cần thiết rằng tập đoàn quân sẽ phải bằng mọi giá cố gắng giữ Vitebsk. Muốn làm được điều này ta phải thu ngắn tuyến phòng ngự ở những nơi tình hình bắt đầu trở nên nguy ngập.”

    Trận Vitebsk mùa đông lại tiếp tục. Trận đánh diễn ra không ngưng nghỉ và không khoan nhượng. Ngày 8 tháng 1, tất cả các xe Hornisse đều được đặt trong tình trạng báo động. Họ phái 1 trung đội ra tiền duyên để hỗ trợ những lính bộ binh đã phải chiến đấu quá nhiều.


    ***


    “Cuộc tấn công của quân Nga đã bị đánh lui. Phát hiện 1 khu vực tập trung quân dùng để tấn công đêm vào nơi phòng ngự của sư đoàn Feldherrnhalle và cánh trái của sư đoàn bộ binh 14. Tất cả các xe Hornissen sẽ đi cùng để hỗ trợ bộ binh đập tan nơi tập trung quân này.”

    Thiếu tá Hoppe đã triệu tập các trung đội trưởng về chỉ huy sở, và ban ra những mệnh lệnh ngắn gọn, chuẩn xác. Cuối cùng sau khi chào, các sĩ quan cùng hạ sĩ quan đi xe máy trở về trung đội của mình.

    Năm phút sau các cỗ pháo tự hành chống tăng lên đường đến chỗ các vị trí của bộ binh và đỗ lại đó và được nghe thông báo tình hình.

    Thiếu úy Ernst nói lời tạm biệt với 2 chiếc xe trong trung đội, khi chúng được chuyển giao cho 2 đại đội bộ binh lân cận. “May mắn nhé! Các cậu.”

    “Cám ơn thiếu úy, chúc anh cũng gặp may!”

    Hai cỗ pháo tự hành chống tăng đi khuất dạng trong bóng tối của 1 đêm nhiều mây.

    “Đừng chạy xe nhanh quá nhé, Ernst” thiếu tá Kleffmann nói khi họ sắp sửa tiến lên. “Với tuyết mới rơi thế này bộ binh sẽ khó theo kịp xe.”

    “Rõ, thưa thiếu tá!”

    Mấy cỗ pháo tự hành chống tăng đã xuất phát. Lính bộ binh cũng bắt đầu di chuyển. Họ không đi quá gần phía sau xe vì biết rằng đạn pháo sẽ rơi xuống đó.

    Ernst nhìn thấy chiếc đại bàng đi phía bên phải. Anh gọi và trung sĩ nhất Störtz lập tức trả lời.

    Rồi anh cố tìm chiếc diều hâu, lúc này đã khuất khỏi tầm nhìn. Hollmann cũng nhanh chóng đáp lại.

    “Nếu ai gặp rắc rối thì gọi ngay nhé.” Ernst nói.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Họ tiến lên, biết chắc luôn có thể dựa vào nhau và sẽ phải chiến đấu cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

    Lúc này cỗ xe nặng nề đã lọt xuống 1 hố đạn pháo bị tuyết che lấp, nó rồ máy và dùng số 1 để leo qua. Lực lượng tiến công ngày 1 tới gần hơn khu vực tập trung quân của địch.

    “Ngôi làng kia rồi!” Ernst nói. Họ dừng lại để viên trung úy chỉ huy đại đội bộ binh bắt kịp.

    “Chỉ thấy loáng thoáng, nhìn không rõ. Có vẻ không có gì trong đó.”

    Song, thiếu úy Ernst lắc đầu.

    “Chúng ở trong đó đó…Cái gì thế nhỉ? Nghe như tiếng xích xe tăng và cả 1 đoàn xe lớn.”

    “Chúng nó đó, thiếu úy. Trên con đưởng trước mặt ngôi làng.”

    Ernst quan sát con đường và nhìn thấy 4 cái bóng đen không biết là cái gì.

    “Có thể đó là xe tăng hoặc xe ngựa.” Anh thận trọng nói.

    “Hãy gọi mấy cỗ pháo tự hành chống tăng tiến lên trước hội quân với chúng ta”

    Đại đội bộ binh đã triển khai quân.

    Sau khi gọi 2 cỗ pháo tự hành chống tăng của mình lên và chỉ định vị trí cho họ, Ernst nói: “Tôi sẽ tiến lên trước để trinh sát mục tiêu.”

    “Nếu cần thì cậu sẽ nắm quyền trưởng xe, Colany.”

    “Rõ, thưa thiếu úy”

    Đi cùng với viên trung úy và lính trong sở chỉ huy đại đội, Ernst mon men tới gần con đường.

    Với đội hình tản rộng, lính bộ binh đã tiến được 1 nửa khoảng cách tới chỗ con đường, họ dừng lại đợi lệnh.

    “Chết tiệt! Chúng là tăng. Đang nổ máy.”

    Viên trung úy xúc động nói. Ernst gật đầu. Anh nhìn thấy những lính tăng Nga đang hút thuốc. Ở khoảng cách 250m, tiếng nói chuyện của chúng nghe khá rõ.

    “Làm gì đây, Ernst?” viên trung úy hỏi. “Ta tiến vào chứ?”

    “Đây là cơ hội ngàn năm có một đó. Ta phải nhanh lên: Phải bắn trước khi chúng nghỉ ngơi xong và vào lại trong xe. Nếu để chúng nó đánh trước thì với những chiếc T-34 và KV-1 kia thì mọi việc sẽ rất tệ.”

    “Tốt. Khi anh khai hỏa, tôi sẽ bắn 2 phát pháo hiệu màu xanh và tấn công đồng thời.”

    Thiếu úy Ernst chạy về chỗ người của mình. Anh phải nhanh lên, nhanh hơn bao giờ hết.

    Anh về đến vị trí và leo lên cỗ pháo tự hành chống tăng của mình. Ernst gọi cho 2 xe kia, lúc này đã tiến đến gần hơn.

    “Chúng ta sẽ tấn công bọn xe tăng trên đường. Diều hâu đi bên sườn phải. Đại bàng bên trái. Bắn từ cuối đến giữa đoàn xe đẽ khóa đường rút của chúng. Tôi sẽ đi giữa.”

    Cả 2 trưởng xe kia đã hiểu lệnh. Rồi người thiếu úy ngắm bắn. Anh ngồi sau kính ngắm rà soát toàn bộ đoàn xe. Rồi tập trung vào chiếc xe tăng ở giữa. Nó đã nằm gọn trong kính ngắm.

    “Chú ý! Bắn!”

    Khẩu “88” nổ vang khi bắn, ngay khi đạn chưa chạm vào mục tiêu, 2 phát pháo hiệu màu xanh đã bay vút lên trời.

    Viên đạn đã trúng đích. Lửa phụt ra từ khoang động cơ của chiếc xe tăng Nga bị bắn.

    Ngay khi đó, có lẽ chỉ chậm hơn chừng nửa giây đồng hồ. Hai cỗ pháo tự hành chống tăng kia đã khai hỏa, báo hiệu 1 cảnh tượng kinh hoàng chưa bao giờ thấy.

    Qua ống nhòm, Ernst thấy lính tăng Nga chạy tóe sang 2 bên đường. Một số cố leo vào trong xe tăng của mình nhưng bị súng máy của bộ binh Đức đốn ngã lập tức.

    Tiếng la hét của lính tăng Nga xen lẫn tiếng ồn của trận đánh.

    Một vài tổ lái đã vào được xe tăng. Ernst thấy 1 số xe tăng LX bắt đầu di chuyển quay qua đối diện với quân tấn công để thu hẹp mục tiêu và chiếm lĩnh vị trí bắn.

    Trong khi đó các cỗ pháo tự hành chống tăng vẫn tiếp tục xạ kích. Đạn xuyên giáp rít lên khi bắn trúng vỏ giáp xe địch.

    Từ các chiếc xe tăng địch bị loại khỏi vòng chiến lửa cháy sáng rực cùng những cột khói bốc cao. 5 xe T-34 và 1 chiếc KV đã lủi vào màn đêm trốn thoát. Một số tổ lái cố chui được vào trong xe để rồi bị cháy thui trong cỗ quan tài thép của mình.

    Bộ binh Đức hò reo xung phong lên phía trước đến chỗ xe tăng địch. Một số lính hồng quân bị thương ra đầu hàng. Lính tăng địch chui ra khỏi chỗ nấp, tay giơ cao lên trời và hoàn toàn bị choáng váng trước trận bão lửa.
    anheoinwater thích bài này.
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Một tuyến phòng thủ được lập ra dọc theo con đường. Lính bộ binh giờ đã có thể phòng ngự 1 cách linh hoạt khi trận tấn công tiếp theo ùa đến. Khi cần họ có thể rút khỏi tuyến phòng ngự cũng như đương đầu với quân tấn công tại đó.

    Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt xuống khi Ernst và lính dưới quyền cho xe quay về nơi đóng quân trong ánh sáng nhợt nạht của sáng sớm ngày 9 tháng 1. Họ rất hạnh phúc khi lại được chui vào nhà mình sau khi đã bổ sung đạn và nạp nhiên liệu cho mấy cái xe.

    Các thợ máy bắt tay vào sửa chữa ngay những hỏng hóc của các cỗ pháo tự hành chống tăng nên chúng sẽ lại có thể sẵn sàng chiến đấu khi có lệnh gọi.

    Ngày 9 tháng 1 năm 1944, trong nhật lệnh của tập đoàn quân có thông báo tới việc có 60 xe tăng địch bị tiêu diệt cùng với 27 chiếc khác bị bắn hỏng và những xe này đã được quân Đức tịch thu để sử dụng.

    Báo cáo kết thúc rằng: “một lần nữa những chiếc xe Hornisse của tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng 519 lại góp công lớn trong chiến thắng.”

    Ngày 7 tháng 2 năm 1944, thiếu úy Ernst được gọi về tiểu đoàn bộ. Khi về đến nơi, anh nhận ra chiếc xe tham mưu của đại tướng do nhìn thấy cờ hiệu và người lái xe.

    Tiểu đoàn đang đứng xếp hàng phía sau tòa nhà.

    “Ernst, mũ sắt của cậu đâu rồi?” đại úy Strehler hỏi khi nhìn thấy người thiếu úy trẻ.

    “Sao lại phải cần mũ sắt ạ?” Ernst hỏi lại.

    “Cậu phải xuất hiện trước đại đội và toàn thể tiểu đoàn với quân phục chỉnh tề nhất chứ? Có phải thế không, Ernst?”

    Bỗng nhiên, viên thiếu úy nảy ra sáng kiến. Anh vừa định kiếm người để mượn thì vừa hay Schaarschmitt chạy tới chỗ anh.

    “Lấy mũ sắt của tôi này, Albert.”

    Ernst đội mũ lên đầu rồi bước về chỗ của mình ở đằng trước đại đội.

    Tư lệnh trưởng tập đoàn quân bước ra sân. Đại úy Strehler tới báo cáo cho tiểu đoàn trưởng. Rồi anh quay qua báo cáo đại tướng Reinhardt.

    “Tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng số 519 đã tập hợp. Thưa ngài đại tướng!”

    “Cám ơn anh. Hoppe.”

    Vị đại tướng nói lớn 1 câu chúc mừng. 200 tiếng hô đáp lại.

    Thiếu úy Albert Ernst bước lên trước. Đại tướng Reinhardt đưa tay ra.

    “Thiếu úy Albert Ernst, anh đã trở thành người đạt được nhiều thành tích tiêu diệt xe tăng địch nhất trong trận đánh mùa đông ở Vitebsk. Với việc phá hủy 25 chiếc xe tăng cùng nhiều pháo chống tăng địch, Quốc trưởng đã tặng thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ cho anh. Tôi được vinh dự trao nó cho anh bây giờ. “

    Ông nhặt miếng kim loại 2 màu đen, trắng với dải băng màu đỏ đang nằm trong chiếc hộp mở nắp do người phụ tá cầm lên. Thiếu tá Hoppe bước ra phía sau Ernst và bắt đầu buộc giải băng của chiếc huân chương cho anh.

    Sau đó viên thiếu tá, người thiếu úy cùng ngài đại tướng đi đều bước dọc theo hàng quân.

    Khi tới chỗ đại đội mình, Ernst dừng lại, quay qua và đứng nghiêm chào.

    “Kötter!” Anh thì thầm. Nhắc đến người đồng đội đã bỏ mình đó cũng là để tưởng nhớ tới tất cả những người đã chết.

    Sau đó 1 lúc lâu, đại tướng Reinhardt nói về “đội ứng cứu Vitebsk” và “những con hổ Vitebsk”. Ông nói với toàn thể bọn họ - cho tới những thợ máy cuối cùng – những lời khen ngợi của những người lính bộ binh đã được pháo tự hành chống tăng nỗ lực giải nguy nhiều lần. Albert Ernst nói về khoảnh khắc đó sau này: “Đó là ngày trọng đại nhất đời, tôi vẫn thấy tự hào khi nhớ tới nó. Nhưng tôi biết tôi được như vậy là do sự nỗ lực của cả những người khác trong tổ lái cùng với 2 tổ lái của 2 chiếc xe khác trong trung đội.”



    Tiêu diệt 1 lữ đoàn thiết giáp Nga


    Vào cuối trận đánh mùa đông ở Vitebsk, quân Nga bị mất 40.000 lính, với 1203 xác xe tăng nằm lại trên bãi chiến trường rộng lớn. Nỗ lực của các đơn vị chống tăng đã được tuyên dương trong 1 thông cáo của Wehrmacht (lục quân Đức).

    “Ngoài sự chiến đấu dũng cảm và kiên quyết của những người lính bộ binh và bộ binh cơ giới, pháo binh, xe tăng các đơn vị chống tăng. Các đơn vị pháo tự hành cùng lính không quân cũng đã đóng vai trò đặc biệt quyết định.”

    2 tuần yên tĩnh tiếp theo đó là lúc Albert Ernst được trao tặng huân chương chữ thập hiệp sĩ.

    Hoppe đã đề cử người thiếu úy trẻ và đưa ra những tài liệu cần thiết. Ông muốn thấy người được vinh thưởng phải chiến đấu nhiều hơn những người khác trong đơn vị và phải là người có thể chi phối tới diễn biến trận đánh.
    anheoinwater thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Thời gian mà thời tiết trở nên ấm áp giữa tháng giêng đã làm cho đường xá trở thành bãi lầy. Trận Vitebsk mùa đông lần 2 bắt đầu ngày 3 tháng 2 năm 1944. Lực lượng hùng hậu của LX lại tiến công nhất là ở hướng tây bắc Vitebsk vùng giữa hồ Loswida và hồ Saronovskoye.


    Không lâu sau, quân LX cũng tiến đánh phía đông nam mặt trận Vitebsk. Vào đúng cái ngày thiếu úy Albert Ernst được nhận huân chương chữ thập hiệp sĩ, các trung đoàn quân LX đã tấn công đầu cầu Noviki. Thiếu tá Ludwig Schütte, chỉ huy tiểu đoàn bộ binh của sư đoàn 131, cùng binh sĩ dưới quyền đã đánh bật tổng cộng 21 đợt tấn công. Schütte đã được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ vì những nỗ lực đó.


    Giờ đến lượt các cỗ pháo tự hành chống tăng. Đã có lệnh tấn công. Albert Ernst đã bắn cháy hai chiếc T-34 trong 1 cuộc giao tranh đầu tiên ngắn ngủi.


    Tối đó, Ernst báo cáo vối thiếu ta Hoppe: “Có vẻ như đối phương đã trở nên e ngại chúng ta. Chúng không còn sử dụng xe tăng 1 cách ồ ạt như trước nữa, mà chỉ là 1 hoặc 2 chiếc.”


    “Việc này sẽ khiến ta khó khăn hơn khi tiêu diệt chúng. Nhưng sức tấn công của địch sẽ không còn vượt trội như trước. Lính bộ binh sẽ cảm ơn vì điều đó.” Ngày hôm sau tất cả pháo tự hành chống tăng đều được gọi tiến ra phía trước. Đã phát hiện được 1 khu vực tập trung của thiết giáp Nga nằm đối diện với vị trí bộ binh và nó phải được trừ khử.


    Trong khi đang tiến ra phía trước, các tổ lái nghe rõ tiếng pháo tăng Nga đang bắn đạn trái phá vào các vị trí súng máy Đức.


    “Tốc độ tối đa! Tiến lên! Heinrichs tăng ga đi!”


    Cỗ pháo tự hành chống tăng bò tót vọt lên. Hai chiếc xe đi cùng chạy ở 2 bên để phòng trường hợp địch từ khu rừng bị bắn phá trơ trụi xuất hiện và đánh thọc sườn mấy cỗ pháo tự hành chống tăng.


    Bỗng trên bầu trời phía sau lưng họ có tiếng gầm rú. Chiếc bò tót dừng lại. Tổ lái nhìn lên trời.


    “Máy bay Stuka!” Colany reo lên “Stuka đang tấn công!”


    Quân dưới mặt đất của Đức đặt tên cho những chiếc Stuka trang bị đại bác là “pháo binh trên trời”


    Những chiếc máy bay ném bom bổ nhào lao về phía khu rừng có thiết giáp đang Nga tập trung. Mọi người đều dõi theo những chiếc Stuka đang gào rú tiến tới. Lửa sáng rực khạc ra từ những khẩu đại bác đeo dưới cánh chúng. Tưởng như những cỗ máy bay sẽ va vào ngọn cây, nhưng chúng đã kéo ngược lên và bay ra xa. Một lát sau chúng quay lại và bay ngang qua đầu những cỗ pháo tự hành chống tăng đang chờ đợi.


    Máy bay Stuka lại lao về phía khu rừng.Lần này những tổ lái pháo tự hành chống tăng nhìn rõ hơn cuộc không kích. Họ có thể thấy chớp lửa từ họng đại bác và khói để lại từ những viên đạn xuyên giáp của chúng. Trung sĩ nhất Hollmann đột ngột hét lên: “Chú ý! Bắn!”.


    Có 8 xe tăng địch đang tới gần. Cả 3 cỗ pháo tự hành chống tăng đều khai hỏa. Hollmann là người đầu tiên ghi điểm từ 1 cú bắn trúng đích. Rồi thì bò tót cũng thành công trong phát đạn thứ 2. Chiếc xe tăng Nga nổ tung.


    Trận đánh bắt đầu. Giống như lũ chó săn, mấy chiếc Stuke đã lùa 8 chiếc xe tăng Nga ra khỏi khu rừng và lao đầu vào họng đại bác của mấy cỗ pháo tự hành chống tăng. Cự ly lý tưởng để xạ kích. Xe tăng LX cũng bắn trả. Một viên đạn đã bắn trúng 1 bên xích của chiếc đại bàng , Störtz, người vừa mới báo là đã diệt được 1 xe tăng đối phương, giờ phải cùng tổ lái lo thay xích dưới làn đạn.


    “Hollmann! Bắn yểm hộ cho đại bàng!”


    Trung sĩ nhất Hollmann đã hạ gục chiếc xe tăng địch vừa bắn hỏng chiếc đại bàng.


    Quân Nga hoàn toàn bị bất ngờ. Kế hoạch của chúng đã bị phá sản.


    Nạn nhân thứ 2 và 3 của Ernst đã bị ngọn lửa sáng rực bao phủ. Chiếc cuối cùng trong 8 xe tăng Nga và biến vào trong 1 cái rãnh dẫn vào rừng.


    “Đuổi theo nó! Chạy vào cái rãnh cạnh mấy bụi cây đó!”


    Cỗ pháo tự hành chống tăng chạy hết tốc lực ầm ầm lao qua những hố đạn pháo, những mô đất. Có 1 lần nó suýt nữa thì bị lật nghiêng nhưng rồi thì cũng vượt qua được. Động cơ gầm lên, nó đã tới chỗ được chỉ định trên bờ cái rãnh và tí nữa thì lọt xuống. Cỗ pháo tự hành chống tăng lui lại vài mét. Chiếc T-34 hiện ra ở khúc quanh của cái rãnh, nó đã rơi vào trong tầm ngắm.


    Họ chờ đợi. Chiếc T-34 chìa đuôi ra từ khoảng cách 500m.


    “Bắn!”


    Khẩu “88” nổ vang. Mặt đất dưới xích cỗ pháo tự hành chống tăng bắt đầu lở xuống. Heinrichs nhanh chóng chuyển sang số lùi và cho xe lui lại vài mét.


    Một cột lửa phụt ra từ khoang động cơ của chiếc T-34 và vài giây sau thì ngọn lửa đã bao trùm nó. 4 thành viên tổ lái chiếc xe tăng địch không thoát ra được.
    anheoinwater thích bài này.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Lần này Ernst đã nâng tổng số xe tăng địch bị tiêu diệt lên 32 chiếc. Chiến công mới nhất của anh đánh dấu chiếc xe tăng địch thứ 300 bị tiểu đoàn phá hùy.

    Trận đánh vẫn tiếp diễn, song nỗ lực của quân Nga đã suy giảm. Những trận tiến công lớn trở nên hiếm hơn. Nhưng quân địch có rất nhiều xe tăng và thiếu úy Ernst và mấy cỗ pháo tự hành chống tăng dưới quyền phải chiến đấu liên tục.

    Tăng địch theo nhau vào bảng thành tích của Ernst. Bảng danh sách thành tích của anh ngày càng dài ra. Cái nòng dài của cỗ pháo tự hành chống tăng anh chỉ huy gần như bị những vạch điểm thắng bao kín.

    Khi quân Nga chấm dứt trận Vitebsk mùa đông thứ nhì, những người lính của thiếu úy Ernst thở phào nhẹ nhõm. Họ đã phải chiến đấu liên tục từ ngày 8 đến ngày 17 tháng 2 mà vẫn sống sót sau bao hiểm nguy. Họ không còn có thể chịu đựng thêm được nữa.

    Sự căng thẳng của trận đánh hằn rõ trên mặt bọn họ. Cùng với lính bộ binh, họ cũng phải chịu đựng tất cả những gian khổ, lo lắng. Hai trận đánh lớn đã lùi vào dĩ vãng sau lưng họ. Giờ tới phần thưởng: Được ngủ thẳng giấc. Những lá thư gửi về nhà sau bao chậm trễ giờ đã được viết xong và gửi đi.

    Mối bận tâm chủ yếu của họ trong thời kỳ bình yên này là tân trang bảo dưỡng khí tài. Những cỗ pháo tự hành chống tăng Hornisse đã được đại tu đến mức hoàn hảo để chiến đấu, vì dù ngày hay đêm, quân thù cũng có thể tấn công vào bất kỳ lúc nào.


    Nói chuyện với 1 vị thống chế


    Cuối tháng 2 năm 1944, các sư đoàn quân Nga lại đánh. Tuy nhiên lần này họ không tấn công ồ ạt như trước mà hầu hết chỉ ở cấp trung đoàn và các đơn vị tiến công chỉ được phối thuộc từ 6 đến 8 xe tăng.

    Cỗ pháo tự hành chống tăng bò tót thường xuyên lên tuyến lửa. Thiếu úy Ernst thực hiện hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác. Cuối tháng 2, Jolassen từ bệnh viện dã chiến trở về. Anh đã được cho về Đức nhưng lại bỏ trốn và quay ra mặt trận.

    Sau khi tới báo cáo thiếu úy Ernst về việc quay về của mình, anh ta cười nói “Anh sẽ không thể bắt tôi đi được đâu! Thiếu úy”. Tất cả cùng cười ồ vì Jolassen làm bộ như đang rất đau vậy.

    “Tốt rồi. cậu có thể quay lại xe đại bàng làm lính tiếp đạn.”

    Trong những tuần kế tiếp, mấy cỗ pháo tự hành chống tăng được điều đi khắp nơi. Thiếu tá Hoppe đã thành lập 1 “đơn vị chữa cháy” do Ernst chỉ huy.

    Đại đội đã tiến đến đầu cầu Noviki để giải tỏa hai sư đoàn bộ binh 197 và 299. Sau đó nó được lệnh đến bờ tây sông Luchesa để tăng cường cho vị trí chốt chặn Wolosso.

    Trận đánh diễn ra khốc liệt. Khu vực này đã đổi chủ 6 lần trong 1 đêm. Quân LX phải chọc thủng chỗ này để tiến sang phía tây. “Đơn vị chữa cháy” lại được gởi đến khu vực này 1 lần nữa vào ngày 4 tháng 3 năm 1944.

    “Hãy cẩn thận. Tôi đang tiến ra đây. Mọi người cứ đợi mà xem! Đạp ga đi. Heinrichs!” Ernst gọi lái xe của chiếc Hornisse.

    Lính trên xe đang ở trạng thái báo động chiến đấu. Xe tăng Nga có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào từ phía sau cái đỉnh dốc có súng cối của chúng đang bắn.

    Mấy chiếc Hornisse tiến lên đồi, xích xe nghiến nát những bụi cây. Tấ cả cùng bò tót đều đột ngột dừng lại.

    Không cần ống nhòm Ernst vẫn có thể thấy khu vực xe tăng Nga tập trung. Xe nổ máy, chúng đang chuẩn bị cho trận tấn công tiếp theo. Trong ánh sáng mờ mờ Ernst có thể nhìn thấy sau xe tăng đông đặc lính và lính.

    “Tất cả theo tôi! Lên đỉnh đồi! Có xe tăng địch! Cự ly 600m.”

    Colany đợi lệnh khai hỏa. Anh nhằm vào chiếc xe tăng bên cánh phải và biết ở khoảng cách này mà bị trúng đạn của khẩu “88” thì chết chắc.

    Đối phương vẫn không để ý tới mối nguy hiểm đang tới gần. Tiếng ổn của động cơ xe chúng đã át đi tiếng máy của mấy chiếc Hornissen đang leo dốc.

    Vào những giây cuối cùng, khi 7 chiếc xe trong toán chiến đấu Đức đã lên gần đến nơi, quân Nga mới sực tỉnh. Albert Ernst nhìn thấy chiếc xe tăng đầu tiên của Nga bắt đầu di chuyển.

    “Bắn!” Anh hạ lệnh.

    Tiếng pháo bắn cùng với tiếng đạn va chạm gần như cùng 1 lúc. Viên đạn xuyên giáp từ khẩu pháo 88 ly đã đục thủng giáp 1 chiếc T-34 và làm nó bốc cháy.

    Nạp đạn – bắn! Nạp đạn – Bắn!

    Những pháo tự hành chống tăng còn lại đã lên tới đỉnh đồi và tham chiến. Có ngay 3, 4 rồi 10 chiếc T-34 xông tới chỗ họ. Dưới chân đồi là góc chết đối với mấy cỗ pháo tự hành chống tăng vì họ không thể chúc nòng xuống tới mức có thể giao chiến được với xe tăng Nga.
    anheoinwater thích bài này.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Một trung sĩ nhất xuất hiện cùng 1 tiểu đội xung kích.

    “Thiếu úy! Bọn tôi lo chúng cho!” anh ta la lớn và chỉ tay về phía mấy cái xe tăng đang bắt đầu leo lên đồi.

    Ernst gật đầu khi thấy những túi bộc phá cùng mìn chống tăng họ mang theo.

    Những cỗ pháo tự hành chống tăng của Ernst cứ bắn cho đến khi các xe tăng địch quay lại và lủi vào trong 1 đám rừng. Từ phía dưới có 1 tiếng nổ ở khoảng cách 200m. Rồi mìn chống tăng và bộc phá thi nhau nổ. Khiến sóng xung kích bạt lên sườn đồi, nhổ tung cả mấy bụi cây.

    Từ đỉnh đồi Ernst cùng lính dưới quyền có thể thấy ở bên dưới 3 xe tăng địch bị đánh hỏng. Song một chiếc đã thoát chết và giờ chỉ còn cách ở dưới chừng 60m.

    “Đi, Heinrichs! Chạy xuống!”

    Chiếc Hornisse bắt đầu di chuyển. Nó phóng xuống đồi 50m rồi quay qua. Ernst nhìn thấy chiếc T-34 đang ở cùng độ cao với họ. Nó đang đứng lại và vừa mới khai hỏa pháo chính.

    Chiếc T-34 phơi sườn phải ra. Colany không cần đợi lệnh bắn. Ngay khi chiếc T-34 vừa lọt vào kính ngắm, anh liền bấm nút xạ kích.

    Tiếng va chạm lớn kinh khủng. Đạn của khẩu “88” đã xuyên thủng chiếc T-34 và kết liễu đời nó.

    Mũi tấn công của quân LX đã bị bẻ gãy. Đội hình phalanx bằng thép đã bị đánh tan. Bộ binh địch theo sau bị quân Đức đánh lui một cách dễ dàng.

    Thiếu úy Ernst lúc này đã tiêu diệt được 49 xe tăng địch. Anh đang đứng đầu danh sách, nhưng đây chưa phải là con số cuối cùng trong bối cảnh những đợt tấn công của quân Nga vẫn không hề suy giảm.

    Trong 1 đợt tấn công của kẻ thù, những cỗ pháo tự hành chống tăng đã không đến kịp. Nhưng không quân Đức trong trường hợp này đã tới can thiệp. 90 máy bay Bf-110 và Ju-87 đã càn quét tiền duyên. Họ tiêu diệt xe tăng và oanh tạc bộ binh Nga.

    Ban ngày tuyết rơi dầy đặc, nhiệt độ ở mức trên 0 độ. Nhưng đêm của tháng 3 thì trời vẫn lạnh và nhiệt độ có khi xuống tới -10 độ C. Những cơn bão đầu năm kéo tới khiến cho đường xá lại lầy lội. Những cỗ Hornissen nặng nề dùng xích cố vượt qua những chỗ bùn sâu tới hàng mét.

    Trong cuộc phòng ngự trên mặt trận Luchesa, 9 tiểu đoàn quân Đức phải chống trả 9 sư đoàn cùng 1 lữ đoàn bộ binh và 2 lữ đoàn xe tăng địch. Họ trụ được là nhờ sự nỗ lực của nhưng chiếc Hornisse, tiểu đoàn xe tăng Tiger cùng 6 lữ đoàn pháo tự hành được tập trung trên mặt trận Vitebsk.

    Ngày 28 tháng 3, Ernst dẫn những cỗ pháo tự hành chống tăng của mình vào 1 khu vực bắn phá của pháo binh địch. Tin tình báo Đức xác định chính xác có 110 pháo đội LX với 440 khẩu pháo. Chúng đang tiến hành oanh kích dữ dội xuống các vị trí quân Đức.

    Bò tót cố vượt qua hỏa lực pháo địch, tiến đến 1 đài quan sát của quân Nga và đã phá hủy nó bằng 4 viên đạn trái phá.

    Bộ binh Nga tiến công cỗ pháo tự hành chống tăng. Tổ lái của xe bò tót dùng tiểu liên và lựu đạn đánh trả. Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc diều hâu tới giải cứu.

    Quân Nga cố gắng đột phá suốt 5 ngày. Rồi sau khi đã tấn công 50 đợt, bỗng dưng họ dừng lại. Những đợt tấn công này đều có sức mạnh cấp trung đoàn hay sư đoàn. Hơn 80 trận đánh do quân Nga tiến hành diễn ra ở cấp tiểu đoàn và đại đội. 4000 người chết cùng 49 xác xe tăng nằm rải rác phía trước tuyến phòng thủ chủ yếu của Đức.

    Chiến trường đã yên tĩnh. Ngày 20 tháng 4 có thông báo tới các đơn vị ở tiền tuyến rằng, thượng tướng Hans Jordan, tư lệnh quân đoàn 6 bộ binh, đã trở thành quân nhân thứ 464 của lực lượng vũ trang Đức được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ với chùm lá sồi.

    Đại tướng Reinhardt đã tới thăm Albert Ernst mấy lần. Binh sĩ trên tiền tuyến nhanh chóng truyền tai nhau : “Người phòng thủ Vitebsk là Reinhardt”

    Ngày 26 tháng 5 năm 1944, vị đại tướng trở thành quân nhân Đức thứ 68 được thưởng thanh kiếm và chùm lá sồi. Nhân dịp này ông đã nói: “Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi giành phần thưởng cao quí này cho tập đoàn quân xe tăng 3 của tôi vì những thắng lợi nó giành được trong các trận đánh mùa đông gian khổ ở Vitebsk bị vây hãm.”

    Ngày hôm sau, thiếu úy Albert Ernst được mời tới bộ tư lệnh cụm tập đoàn quân Trung tâm. Thống chế Ernst Busch đã mời những người được những quân nhân có phần thưởng cao quí nhất trong cụm tập đoàn quân tới Minsk.

    Thiếu úy Ernst đi xe tới sân bay. Những người đi tiễn đều biết cái gì đang chờ anh. Trung sĩ nhất Schaarschmitt nói ra những suy đoán của mình là viên thiếu úy của họ sắp được thưởng chùm lá sồi.

    Trung sĩ nhất Hollmann, người vừa được thưởng huân chương chữ thập nước Đức vàng thì đánh cá với tất cả rằng “lão già” sẽ bỏ túi chùm lá sồi khi từ Minsk quay về.

    Một số người bạn chấp nhận cá cược, và Hollmann đã thua cuộc vì những diễn biến sau:
    anheoinwater thích bài này.
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Các vị sĩ quan đang ngồi chỗ cái bàn lớn trong phòng ăn ở bộ tư lệnh tập đoàn quân. Họ đang kháo chuyện với nhau. Nhìn xung quanh, Ernst thấy có rất nhiều sĩ quan đeo những huân chương cao quý. Anh cảm thấy lo lắng và bước lên ngồi đối diện với ngài tư lệnh trưởng. Vị thống chế hỏi anh, trong khi mọi người đang hút thuốc sau bữa ăn tối, “Sao mà anh lại chưa được thăng chức nhỉ, Ernst? Anh đã làm đại đội trưởng được 1 thời gian rồi…”

    Thiếu úy Ernst nuốt nước bọt và trả lời. “Thưa thống chế. Những lính Hornisse chúng tôi không ai nghĩ tới việc thăng cấp đâu ạ. Công việc hàng ngày của chúng tôi là tiêu diệt xe tăng địch hay cũng có thể là chính mình bị diệt.”

    “Đó không phải là đáp án cho câu hỏi của tôi. Ý tôi là, tại sao anh lại chưa trở thành trung úy nhỉ?”

    “Tôi đã nói, thưa thống chế, rằng tôi còn phải phục vụ nhiều năm nữa với hàm thiếu úy rồi mới được lên trung úy ạ.”

    Thống chế Busch quay sang sĩ quan quân lực cụm tập đoàn quân.

    “Groeben! Anh thấy sao? Ernst nói có đúng không?”

    “Thiếu úy Ernst đã đúng. Anh ta không thể vì được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ mà được đưa ngay lên trung úy. Phải có thời gian ạ.”

    Albert Ernst là 1 sĩ quan dũng cảm khi chiến đấu với kẻ thù. Nên dù việc thăng chức của anh có bị chậm chễ vài tháng thì không chóng thì chầy Ernst rồi cũng sẽ được lên trung úy.

    Nhưng rồi thống chế Busch quay qua người thiếu úy.

    “Vậy thì thế này, Ernst thân mến, anh sẽ chọn chùm lá sồi hay chức trung úy cho việc tiêu diệt đươc 55 xe tăng địch đây?”

    Mọi người nhìn chằm chằm vào người thiếu úy. Ernst đoán phần lớn bọn họ đều ngĩ rằng: chùm lá sồi sẽ khiến anh nổi tiếng hơn và vì thói háo danh của con người, anh sẽ chọn phần thưởng này.

    Tuy nhiên, viên thiếu úy lại nghĩ khác. Anh đã cưới vợ và có 2 con nhỏ. Lương của thiếu úy thì ít hơn so với lương trung úy dù cùng thâm niên 12 năm.

    “Nếu thống chế cho tôi chọn, thì tôi muốn được thăng lên trung úy ạ.”

    Cả phòng ăn lặng đi. Nhiều người chất vấn anh, và Ernst đã trả rằng anh cần nhiều tiền hơn cho bản thân và gia đình, và sẽ cần nó hơn là huân chương.

    Rốt cục, Albert Ernst được thăng lên trung úy vì đã dũng cảm đối mặt với quân thù. Với 1 người lính bình thường trong lực lượng Reichswehr, thì đây là 1 bước tiến dài.

    Vài tuần sau Ernst được lệnh rời tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng 519. Anh cuối cùng cũng được tham gia 1 khóa chỉ huy dù chưa học qua khóa đào tạo sĩ quan và được chọn làm chỉ huy 1 tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng mới. Trung úy Ernst buộc phải chia tay với các đồng đội.

    “Nếu sau này có đủ thẩm quyền thì hãy cho chúng tôi theo nhé, Albert.” Boghut nói. Mấy người khác cũng nêu yêu cầu tương tự.

    Người trung úy vô cùng xúc động, vì anh đã từng chỉ huy ngững con người này xông vào bao gian lao nguy hiểm.

    Ở trường thiết giáp Mielau, Ernst đã hoàn tất khóa học với kết quả nổi trội. Cuối khóa học người ta nói anh sẽ về phục vụ dưới quyền thiếu tá Noack, người từng được thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ cùng tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng 46 ở Pháp. Chính Noack, vào ngày 17 tháng 1 năm 1942, ở ngoại vi Maxcơva, đã trở thành quân nhân Đức thứ 63 được thưởng chùm lá sồi.

    Tiểu đoàn của ông ta được trang bị loại pháo tự hành chống tăng mới rất uy lực là loại Jagdpanther.

    Tuy nhiên việc điều động này đã không thành hiện thực. Ernst đã mất dịp học hỏi rất nhiều từ thiếu tá Noack, người đã chỉ huy tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng hạng nặng 654 với những xe Ferdinand trong trận Kursk.

    Thay vì vậy, Ernst lại được chọn tham gia vào việc thành lập tiểu đoàn pháo tự hành chống tăng 1299.

    Giờ thì anh đã có cơ hộ để mang các đồng đội cũ từ Nga trở về nhà. Là thủ trưởng của tiểu đoàn tân lập, anh được quyền lựa chọn nhân sự theo ý muốn.

    Vậy là các chiến hữu của Ernst đã từ Nga trở về nhà. Tuy nhiên không phải là tất cả bọn họ. Trong chiến dịch lớn hè năm của quân LX nhằm vào cụm tập đoàn quân Trung tâm, tiểu đoàn được triển khai cùng sư đoàn bộ binh 299 và đã phải chịu thương vong nặng nề.

    Chỉ thiếu úy Boghut, thượng sĩ Tarlach và thiếu úy Rondorf cùng với Colany và Bretschneider trong kíp xe cũ của Ernst là về được. Những người còn lại đều đã bỏ mạng.

    Trong thời kỳ này Ernst có nhiều dịp để về thăm gia đình ở Leipzig. Đây là những tuần xả hơi hạnh phúc. Lần đầu tiên anh mới lại được hưởng những tiện nghi của cuộc sống đời thường.
    anheoinwater thích bài này.

Chia sẻ trang này