1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ huy xe tăng Đức trong chiến tranh thế giới thứ 2 (phần tiếp theo)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 02/07/2013.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    E nghĩ chắc có lẽ xe tăng Đức đang trong vị trí bắn (nấp kín và đứng im) nên bắn trúng hơn tăng LX đang chạy lộ liễu, nhưng mà 2 thằng bên cạnh nhân vật chính cũng bị tèo đó thôi...còn lúc giáp lá cà thì e nghĩ ai nhanh và kinh nghiệm hơn là ăn, nhưng cũng có khi là hên xui nữa....Mới lại trong sách TG có vẻ pro quân Đức, còn LX thì rất kém tắm....Sau này bác sẽ thấy...
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Đường đi của 1 quân nhân

    Từ tân binh đến khi tham dự chiến dịch miền Tây

    Khi chiến tranh nổ ra ngày 1 tháng 9 năm 1939, Rudolf von Ribbentrop là 1 tân binh được bổ sung cho 1 tiểu đoàn của trung đoàn bộ binh SS Deutschland tại Munich. Chỉ huy trung đoàn lúc đó là đại tá Felix Steiner. Steiner là 1 sĩ quan trong lực lượng Waffen-SS, người đã nhận thấy từ lâu rằng 1 đơn vị thành công phải là 1 đơn vị có khả năng cơ động cao. Sự cơ động này tạo nên yếu tố bất ngờ trong việc tiến công và chọc thủng 1 vị trí đối phương, đảm bảo truy kích địch đang rút lui nhanh chóng và giành được nhiều đất. Kết quả là trung đoàn trưởng đã tiến hành cơ giới hóa cho đơn vị ở mức độ cao nhất có thể.

    Tháng 10 năm 1939, von Ribbentrop được chuyển về trung đoàn, đang đóng quân ở Protectorate, trong đại đội 11. Đầu tháng 4 , đại đội 11 chiến thắng trong 1 cuộc thi hành quân dã ngoại toàn trung đoàn. Là 1 thành viên trong đại đội chiến thắng, von Ribbentrop được thưởng 1 ngày phép đặc biệt. Anh xin được dùng ngày phép để về Berlin ngày 30 tháng 4 trong dịp sinh nhật của cha mình là ngoại trưởng Đức Joachim von Ribbentrop. Yêu cầu bị từ chối vì chỉ huy trung đoàn muốn tránh điều tiếng là thiên vị vì phạm vi của ngày phép đặc biệt này chỉ trong vòng bán kính 300km, trong khi Berlin ở xa hơn nhiều.

    Von Ribbentrop bịa ra rằng ngày phép đã được bộ chỉ huy của Himmler ủy quyền phê duyệt và anh được cho đi.

    Một viên thiếu tá trong trung đoàn có quen biết đã kéo anh ra nói riêng rằng những sự can thiệp kiểu vậy dù mình không dính vào thì cũng không có lợi. Anh thề là không hề biết về việc này. Ông ta tin anh và dặn phải cẩn thận không để những việc kiểu như vậy tái diễn nữa.

    Tôi lái xe đến Berlin và có 2 trải nghiệm đáng nhớ. Được kề cận Hitler hơn nửa giờ đồng hồ, khi ngài, theo thông lệ thường dự buổi tiệc sinh nhật các vị bộ trưởng, tới chúc mừng cha tôi với tư cách cá nhân.

    Hôm ấy là ngày 30 tháng 4, tôi ngồi ở bàn bên cạnh suốt buổi tiệc trong khi cha tôi và quốc trưởng say sưa nói chuyện.

    Hitler nói về vấn đề giao thông vận tải của châu Âu và nhận định rằng sau chiến tranh thì khổ đường ray của châu Âu nên cải tạo theo khổ đường ray rộng hơn ở Nga. Điều này sẽ khiến cho số lượng hàng hóa vận chuyển tăng lên. Không thấy có biểu hiện gì về tư tưởng chống Nga trong câu chuyện. Ngược lại, ngài còn tán dương việc chính phủ Phổ đã chuyển qua khổ đường ray rộng hơn trong thế kỷ trước.

    Khi nói về những thành công của chiến dịch Weseroebung ở Đan Mạch và Na Uy (vẫn đang giao tranh tại Narvik, nơi tướng Dietl đang trong tình cảnh nguy ngập) Hitler nói về việc xây những chiếc cầu nối bán đảo Scandinavia với lục địa, đưa châu Âu đến gần hơn nếu cần thiết.

    Cuối cùng ông nói về cơ hội mở ra 1 cuộc tiến công sang phía Tây. Ông ta cho rằng quy mô lực lượng viễn chinh Anh ở đây đã bị thổi phồng. Qua những ngôn từ đó, rõ ràng là ông sẽ tấn công sang phía tây trong tương lai không xa.

    Tôi mong mỏi cuộc tấn công sẽ sớm bắt đầu, vì tôi nghe qua Wedel ở đại đội 2, là tất cả những khóa sinh có tiềm năng sẽ được cử đi học tại trường sĩ quan Braunschweig.

    Cả hai đứa đều hy vọng sẽ được tham gia vào 1 chiến dịch ở mặt trận phía tây, vì không muốn đi học sĩ quan khi chưa có kinh nghiệm chiến trường rồi lại phải về chỉ huy những con người đã dày dạn trận mạc.

    Đợt huấn luyện học viên sĩ quan bắt đầu với tiểu đoàn 3 tại Ahlen, Westphalia, ngày 9 tháng 5. Khi những quân nhân được chọn lựa đến trình diện sĩ quan giảng dạy thì họ được báo là khóa huấn luyện bị hủy bỏ. Các giáo viên được chuyển sang nhiệm vụ chiến đấu.

    Hôm đó von Ribbentrop và đồng đội chứng kiến những hoạt động nhộn nhịp bất thường trước khách sạn là nơi đặt sở chỉ huy trung đoàn. Những chiếc xe chở sĩ quan tham mưu ra vào tấp nập, lính liên lạc vội vã chạy tới chạy lui. Rõ ràng là đã diễn ra sự kiện đặc biệt gì đó. Còn điều gì khác hơn ngoài việc phát động cuộc tấn công sang phía tây?

    Hai người lính trẻ dò hỏi bạn bè làm trong sở chỉ huy và được biết toàn đơn vị đã được đặt trong trạng thái báo động cao nhất. Cả hai chạy về đại đội mình thấy mọi người đều đã trong tình trạng báo động sẵn sàng. Lần này chắc hẳn là rất nghiêm trọng, với von Ribbentrop thì nó có nghĩa là anh sẽ ra mặt trận chứ không phải đi học sĩ quan nữa.

    Đại đội 11 đã sẵn sàng xuất phát lúc 14g ngày 9 tháng 5. Xe cộ đã được chất đầy và lính tráng được phát đạn thật. Tuy nhiên vẫn chưa có lệnh xuất phát. Binh lính vẫn trong doanh trại, rõ ràng sẽ không thể khởi hành trước khi trời tối.

    Một giờ sáng ngày 10 tháng 5, lệnh báo động được phát ra. Các đơn vị lên đường ngay sau đó, thì von Ribbentrop lại phát hiện ra các học sinh sĩ quan sẽ phải đến trường sĩ quan Braunschweig.

    Vào dịp sinh nhật của cha mình, tôi đã thu hết can đảm đến nói chuyện với Đại thủ lĩnh SS Heinrich Himmler, khi ông ta cũng đến chúc mừng. Tôi nói là tôi nghe đồn sẽ được đi học sĩ quan khi chưa có cơ hội chứng tỏ bản thân trong chiến đấu. Tôi cho rằng điều này sẽ khiến tôi và các bạn học bị đánh giá thấp trước những người lính giàu kinh nghiệm và khiến chúng tôi khó khăn khi chỉ huy họ sau này.

    Himmler vỗ vai tôi lạnh lùng nói: “Lệnh sao thì cứ làm vậy”

    Tối ngày 9 tháng 5, tôi rất tức giận và đòi được gọi điện thoại nói chuyện với cha tôi. Dù đang rất nhiều việc nhưng cha tôi vẫn chấp nhận nghe điện và tỏ vẻ thông cảm và nói ông khó có thể tác động trực tiếp đến lệnh đã ban ra bên SS được. Ông hiểu lý lẽ của tôi và sẽ sớm nói chuyện với Himmler về vấn đề này khi có dịp.

    Lúc này Ribbentrop nhớ lại cuộc nói chuyện trong khu nhà lính với vị sĩ quan phụ trách phòng quân lực của trung đoàn là Đại úy Reichel ít bữa trước đó, và quyết định đến khách sạn Gretenkort để gặp ông ta tại sở chỉ huy trung đoàn. Anh gặp đại úy Reichel tại khách sạn lúc 2 giờ. Von Ribbentrop xin ông cho phép đi theo đơn vị của mình tham gia chiến dịch miền Tây. Reichel đã tới chỗ trung đoàn trưởng và quay về giải thích rằng “Trung đoàn trưởng sẵn lòng cho cậu theo nhưng ông muốn có sự đồng ý của cha cậu, phòng có gì xảy ra trong suốt chiến dịch”.

    Von Ribbentrop khẳng định cha mình đã hoàn toàn đồng ý.
    Đại úy Reichel cười và bật mý: “ Trung đoàn trưởng muốn nghe tận tai điều đó”

    Rudolf von Ribbentrop đưa cho ông ta số điện thoại của cha mình và chạy về trại để chuẩn bị đồ đạc. Reichel cho biết là tiểu đoàn 3 đã đi rồi và anh sẽ đi chung với những đơn vị còn lại của trung đoàn.
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Ribbentrop mang đồ đạc chạy vội về sở chỉ huy trung đoàn vừa đúng lúc trung đoàn trưởng đang rời khỏi khách sạn. Ông này cho hay là cha anh đã không đồng ý, vậy nên anh sẽ không được đi theo.

    Felix Steiner vỗ vào lưng anh lính trẻ nói: “Hãy tin tôi, con trai. Cậu sẽ có rất nhiều thời gian để tham gia chiến tranh. Khi đã thành sĩ quan, hãy về gặp tôi vì tôi đang xây dựng 1 sư đoàn mới”. Sau đó Steiner ra ô tô và trực chỉ tới Pháp.

    Rudolf von Ribbentrop cố gắng gặp cha mình nhưng người thư ký không cho. Vì thế anh gọi cho mẹ và phân bua rằng giờ đây khắp trung đoàn sẽ cho rằng anh được miễn trừ vì là con trai của bộ trưởng. Đây là 1 điều hổ thẹn cho anh và gia đình. Mẹ anh cắt ngang:

    “Con hãy nói trực tiếp với cha đi”

    Cha anh nghe điện thoại và nói ông rất hài lòng nếu anh tham gia chiến dịch. “ Ba hoàn toàn đồng ý với con. Ba không thể ra lệnh, nhưng ba sẽ nói với Himmler khi có dịp”

    Hóa ra trong cuộc trao đổi giữa Steiner và 1 trợ lý của bộ trưởng bộ ngoại giao Đế chế, ông ta đã nói cho viên chỉ huy rằng ngài bộ trưởng không có quyền ra lệnh cho SS. Điều đó được suy diễn là ngài Ribbentrop đã “không đồng ý”.

    Von Ribbentrop vậy là đã có câu trả lời lúc 3g sáng. Người chủ nhà trọ kiếm cho anh 1 chiếc taxi và anh dùng nó đuổi theo trung đoàn mình. Đi trên đường nhánh – trong khi đường chính giành chuyển vận binh lính sang phía Tây- cuối cùng Ribbentrop cũng tới được Lüdinghausen nơi anh bắt kịp đội hình tiểu đoàn phòng không của trung đoàn. Chiếc taxi cứ chạy qua cho đến khi đến 1 chỗ có nhiều người đang đứng cạnh chiếc xe dẫn đầu đoàn quân nữa.

    Một trong số đó là vị trung đoàn trưởng của Ribbentrop. Khi Von Ribbentrop chạy đến báo cáo thì Felix Steiner nói rằng.” Từ lúc cậu đến được đây, cậu đã được tiếp nhận”

    Trong khi về đơn vị trên chiếc xe chở ông sĩ quan quân y trung đoàn là tiến sĩ Braun, người ta thấy trên trời có tới hàng trăm chiếc máy bay vận tải Ju-52. Chúng chở theo lính dù Đức đang hướng tới mục tiêu của họ là pháo đài Hà Lan.

    Ribbentrop nhận được đồng đội đón mừng ầm ĩ. Đại đội trưởng, đại đội phó cùng các hạ sĩ quan cười và đùa rằng rồi anh lính trẻ sẽ lại bị gọi về trước khi bắt đầu chiến đấu. Không lẽ nào lại thế.

    Sáng ngày 11 tháng 5, trung đoàn Deutschland vượt sông Rhine gần Rees và hành quân vào Kalkar. Tới trưa thì tiền duyên quân Đức đã tới gần Mook. Người Hà Lan vui vẻ ra vẫy cờ chào mừng trên đường tiến quân. Tốc độ tiến quân qua Hà Lan rất cao trong cả ngày hôm đó. Đại đội 10 dẫn đầu trung đoàn, trong khi đại đội 11 đi phía sau pháo đội. Khi gặp sự chống cự tại 1 cây cầu bị giật sập. Pháo đội di chuyển lên trước chiếm lĩnh vị trí bắn. Cung cấp hỏa lực yểm trợ để các trung đội nhảy xuống xe và tấn công ngay mà không cần dừng lại chuẩn bị.

    Công binh chiến đấu sửa xong cầu nhanh chóng. Sau khi qua cầu, binh lính bắt gặp những xác chết đầu tiên của chiến dịch nằm 2 bên đường. Chúng là quân Pháp.

    Sáng hôm sau, đại đội 11 đi đầu. Binh lính được lệnh chiếm vùng phía nam Breda. Trung đội của Ribbentrop, dươi quyền trung úy Koop, được đưa lên trước dọc theo quốc lộ.

    “Bên phải chúng tôi là đồng trống, bên trái có rừng thông nhỏ. Đột nhiên từ khoảng trống rộng khoảng 50m của khu rừng, chúng tôi phát hiện 1 toán tuần tra khoảng 20 người của quân Pháp. Đang đi cùng hướng với chúng tôi. Trung úy Koop đặt ngón tay trỏ lên môi. Qua ám hiệu đó chúng tôi rẽ sang trái và âm thầm di chuyển qua rừng cây cho tới khi đến khi tới gần những lính Pháp khoảng 30m. Khi đang quan sát, bỗng 1 lính Pháp phát hiện ra chúng tôi. Tôi chết chân đứng nhìn. Sau đó tôi giơ súng trường lên bắn, nhưng không trúng. Lúc đó – súng bọn tôi đang lắp lưỡi lê- chúng tôi la hét, nhảy xổ vào bọn Pháp, mà không bắn thêm phát nào. Bọn Pháp đã đầu hàng.

    “Là người duy nhất biết tiếng Pháp, tôi tiến hành hỏi cung những lính Pháp nhằm xác định xem đơn vị nào của chúng đang đi phía sau.”

    Lần tiếp xúc đầu tiên của Ribbentrop với đối phương đã kết thúc. Ngày hôm sau trung đoàn tiến tới tận Bergen op Zoom, trên bờ biển. Ở ngoại vi thành phố, lính trung đoàn đã đụng độ với lính Hà Lan đang rút ra.

    “Tôi được giao cho làm lính liên lạc, nên có vẻ độc lập hơn so với đồng đội. Tôi xâm nhập vào 1 trang trại có đầy nhóc lính Hà Lan, bỗng tôi chạm trán 1 trung úy, chỉ cách độ mấy mét. Tôi quát lớn: “Giơ tay lên!”. Anh ta trả lời tôi bằng tiếng Đức rất sõi báo cho tôi biết anh ta đại diện đơn vị và ra lệnh cho lính của mình hạ vũ khí."

    Von Ribbentrop thấy 1 chiếc mô tô DKW 350 phân khối đang trong tay của 1 lính Hà Lan. Chiếc xe này thật hợp với anh với nhiệm vụ là lính liên lạc trong 1 đơn vị cơ giới. Trung đội trưởng lệnh cho anh chạy xe về phía Tây để bắt liên lạc với tiểu đoàn 2 nằm bên trái đơn vị.

    Tôi lái xe trực chỉ bán đảo Beveland và phát hiện 1 lính gác đứng trên đê. Tôi đã vượt qua chỗ trung sĩ Seiler, nên chắc đây phải là lính gác của tiểu đoàn 2.

    Tôi cứ chạy thẳng tới người lính gác với tốc độ tối đa. Khi còn cách 30m, tôi mới nhận ra 1 điều là người đó không mặc áo ngụy trang và là 1 lính Hà Lan không mang vũ khí. Anh ta nghĩ tôi là lính Pháp nên vẫy tôi lại gần. Tôi vẫy lại rồi quay xe, nằm rạp lên bình xăng phóng ngược trở lại. May thay, đạn súng máy của địch nhằm vào tôi đều không trúng đích.

    Khi gặp lại Seiler, lúc đó cũng đã kiếm được xe đạp cho mình và lính, chúng tôi quyết định sẽ diệt chốt gác đó. Chúng tôi lẻn đến chỗ con đê và ném sang đó 1 quả lựu đạn. Sau đó nhóm chúng tôi – gồm 5 người- nhảy lên mặt đê. Quân Hà Lan đang bỏ chạy cánh đó 100m. Bọn tôi chỉ kịp thấy lưng chúng.

    Sau đó chúng tôi bị súng từ 1 cái hầm bắn đến và phải nấp sau con đê. Tiểu đoàn đã tới kịp thời. Trong lúc chúng tôi nấp sau con đê, mấy công sự của Hà Lan bắn yểm trợ cho nhau bằng đủ loại súng.

    Khi đó, chúng tôi đi lấy xe đạp rồi phóng như điên về phía Tây. Trung đội trưởng của bọn tôi, lúc này đang nắm đại đội, giữ ba lính liên lạc trung đội đi cùng. Ba chúng tôi chạy xe theo đám lính mô tô đang chạy cách vài km trên đường quốc lộ. Hai bên đường là vùng đất ngập nước do người Hà Lan đã tháo nước vào. Chúng tôi vừa tới chỗ đám lính mô tô, thì vấp phải hỏa lực súng máy dày đặc từ 1 dẫy công sự boongke.

    Chúng tôi vừa nhảy sang trái thì lập tức bị bắn từ ngay hướng đó nên phải chuyển chỗ qua phía bên kia con đường và lại bị súng máy quất túi bụi. Chúng tôi nhảy ra khỏi đường tới nấp sau 1 cái gò thấp có nhiều sỏi. Hartmann nằm phía trước tôi, còn 1 đồng đội khác mà tôi không còn nhớ tên nằm phía sau. Thẳng chỗ tôi là chiếc mô tô có người lái xe đã bị bắn hạ. Máy vẫn gầm lên và tôi bỗng bị điếc đặc trong chốc lát.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Tôi thận trọng ló đầu lên và thấy ngay đằng trước có 1 boongke, đang nã đủ loại súng vào chúng tôi. Đạn súng máy ghim thun thút vào thùng xe của chiếc mô tô 3 bánh. Cơ hội thoát chết của chúng tôi là hết sức mong manh. Một giờ rồi 2 giờ đồng hồ trôi qua. Bỗng đôi chân viên sĩ quan trợ lý tham mưu trung đoàn xuất hiện cạnh chiếc mô tô vẫn còn nổ máy. Ông ta “vũ trang” bằng 1 lá cờ trắng và bước tới chỗ cái boongke. Đạn không bắn ra nữa. Tôi nhảy lên và báo có mặt liền bị ăn mắng vì cái tội liều mạng. Thế nên tôi lui về nấp sau khúc cong của con đê là chỗ mà lúc trước tôi rất muốn chạy tới nhưng quá nguy hiểm. Tôi gặp toàn bộ đại đội ở đó.

    Trung đoàn đã nhận được tin báo quân đội Hà Lan dưới quyền đại tướng Winkelman đã đầu hàng. Chỗ này cũng vậy, quân Hà Lan cũng đang được rút đi.

    Trung úy Koop cho tôi về trạm sơ cứu, do bị 1 mảnh đạn từ 1 viên đạn bị vỡ khi bắn vào sỏi ghim vào vai. Hai đồng đội, những người cùng bị ghìm chặt với tôi cạnh chiếc mô tô đều bị giết. Thật đau xót khi tôi vẫn còn mà họ thì không.
    Người nằm bên trái lẫn bên phải tôi đều chết. Số mệnh đã tha cho tôi.

    Trung đoàn nhanh chóng tới được Verseke sau khi đi qua các ngôi làng bỏ ngỏ của Krabbendijk, và ở đây cũng không thấy bóng dáng địch quân. Ngày hôm sau thì vượt qua kênh đào.
    Lính công binh chiến đấu xuất hiện vào sáng sớm và chuẩn bị vượt kênh bằng xuồng cao su. Những chuyến đầu tiên là những xuồng chở 3 người. Lính trong đợt đầu sẽ lên bờ bên kia và thiết lập đầu cầu tại đó.

    Tại chỗ trú ẩn trên đê, trung úy Koop gọi, “Ai tình nguyện lên chỗ tôi!” rồi nói tiếp, “Đằng trước có nhiều chỗ ngon. Hãy lên xí 1 chỗ đi!”. Tình nguyện viên Ribbentrop được phân đi đợt đầu cùng 1 đồng đội và 1 lính công binh chiến đấu. Pháo binh Đức tiến hành 1 đợt oanh kích ngắn. Sau 1 hồi còi, ba người lính vọt lên vượt qua mặt đê phóng xuống kênh. Sau đó họ nhảy lên xuồng cao su và chèo qua bờ bên kia dưới làn đạn súng máy đối phương. Chẵng mấy chốc họ tới được vùng mà hỏa lực địch mất tác dụng, 3 người lính chạy lên mặt đê. Họ nhanh chóng được các tổ khác cùng đại đội tiếp sức và khai hỏa vào đám lính Pháp đang rút chạy. Bám sát gót bại quân địch, trung đoàn xốc tới chiếm Kapelle. Tại đó lính tráng có thể kiếm xe đạp và đạp xe trực chỉ Goes. Vừa qua 1 khúc cua, họ nhìn thấy 2 đại đội Pháp, có vẻ đang sẵn sàng hạ vũ khí.

    “Chúng tôi tới chỗ họ cùng 1 tiểu đội trưởng và 1 thiếu úy trong trung đội. Một đại úy lớn tuổi đứng nghiêm chào và đưa 2 đơn vị ra đầu hàng. Tôi tới nói chuyện và bảo ông ta đưa cho tôi cái ống nhòm lớn đang đeo trên cổ. Ông ta không muốn giao nó và cố giải thích đó là tài sản cá nhân, tôi đã chấp thuận cho ông ta giữ lại dù rằng cái ống nhòm đó là đồ quân sự mà chúng tôi được lệnh phải tước hết.”

    “1 viên trung sĩngười Bavarian thì lại phớt lờ trước sự phản đối của tay đại úy Pháp, tiến tới tước mất ống nhòm của ông ta. Sau đó những tù binh Pháp được chuyển về phía sau”

    Trung đoàn Deutschland di chuyển nhanh chóng, sự thiếu thốn phương tiện cơ giới lại khiến mọi người bớt hăng hái hơn. Băng qua bán đảo Beveland là tới Walcheren. Muốn tới đảo thì phải đi qua 1 con đê hẹp. Hai bên đê là những vùng quê ngập nước. Đạp xe dọc theo đê, lính của đại đội 11 đã chạm trán 1 số lính quân cảnh Pháp. Với bộ áo ngụy trang mặc ngoài – 1 sáng kiến của Felix Steiner – lính Pháp cứ ngỡ đó là quân Anh.

    “Khi những ổ súng máy địch nhận ra sai lầm và nổ súng thì chúng tôi đã đến khá gần. Lính Đức nhảy xuống mương nước và lui đến chỗ kín đáo hơn, có khi ngập đến tận thắt lưng để tập hợp lại với đại đội lúc này mới tới gần.

    “Bỗng chiếc xe bọc thép của trung đội thám báo trung đoàn xuất hiện. Nó lao tới rất nhanh, khẩu ca nông 20mm khai hỏa vào quân Pháp từ cuối con đê cho tới Walcheren, nhằm dọn quang 1 nơi tập trung cho cuộc tấn công sau buổi sáng. Nó bị dính đạn pháo chống tăng địch và phải lui lại. Tuy nhiên, lính Pháp cũng bỏ vị trí và rút qua bên kia khu vực ngập nước.”

    Sư đoàn SS Verfügungs (tiền thân của sư đoàn SS Das Reich), với trung đoàn Deutschland trong biên chế đi qua Bỉ tới Huy tiến vào eo đất tới bờ biển. Sau khi chiếm được Vlissingen thì cuối cùng xe vận tải đã đến và nhờ vậy mà bớt đi được 3 ngày hành quân bộ mệt nhọc.

    Đầu tiên, tiểu đoàn 3 của trung đoàn chiếm được con đê dẫn tới đảo Walcheren. Tiểu đoàn vấp phải sức kháng cự mạnh mẽ của Pháp và các cuộc tấn công không có kết quả. Sáng hôm sau 3 máy bay ném bom He-111 với sự hướng dẫn của sĩ quan liên lạc không quân đã tới nơi và oanh tạc vị trí phòng thủ của quân địch ở cuối con đê. Khi lính phòng thủ Pháp đã dao động thì đại đội 11 xông lên phía trước chiếm được điểm đầu bên kia của đê. Trên đường tiến quân, đại đội 11 thấy nhiều xác đồng đội thuộc đại đội 9 nằm chết tại sườn dốc đê.

    Lúc tiểu đoàn 3 trung đoàn Deutschland chiếm được đảo, thì từ những ngôi nhà và bụi cây, lính Pháp nhô ra đầu hàng. Khi viên chỉ huy của 1 khẩu đội pháo PAK 37mm hướng nòng về 1 toán lính Pháp đang tập trung phía xa thì đại úy Gesecke nhảy lên đập tay vào mũ sắt của anh ta và quát “Chúng ta không phải là quân man rợ!”

    Tay khẩu đội trưởng phản ứng rằng anh ta không hề có ý bắn mà chỉ định phòng xa mà thôi.

    Với 1 khẩu pháo chống tăng duy nhất đi cùng, tiểu đoàn 3 đạp xe đến Vlissingen. Đến cảng thì mọi người thấy con tàu Pháp cuối cùng đã rời bến. Khẩu pháo chống tăng bắn vào nó nhưng nó vẫn đi thoát.

    Rudolf von Ribbentrop ghi lại trong nhật ký:

    Tại 1 ngôi nhà trên cảng, chúng tôi thấy có 1 bàn ăn chắc là giành cho bộ tham mưu quân Pháp. Chúng tôi đang rất đói, vì tiến quá nhanh nên đã nhiều ngày nay,chúng tôi chẳng được ăn khẩu phần bình thường. Sau khi đã ních đầy bụng, chúng tôi kiệt sức chìm vào giấc ngủ.

    Sớm hôm sau, chúng tôi bị đánh thức và đưa lên xe tải tiến về phía Đông. Tới Krabbendijk thì dừng lại để cầu nguyện bên nấm mộ 2 người lính liên lạc đồng đội của tôi đã chết ở đó. Rồi chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi đâu đó ở miền nam Hà Lan. Trong khi đang cạo râu, tắm rửa thì bỗng nghe có tiếng chỉ huy: “Xếp hàng!”

    Đại thủ lĩnh Himmler bước từ trên xe ô tô xuống. Tôi rút xuống hàng thứ 3 để tránh mặt ông ta. Nhưng cuối cùng thì phó của Himmler là trung tướng Wolf, khá nổi tiếng sau này gọi tôi.

    “Khỏe chứ Ribbentrop?”

    Himmler đột ngột thay đổi thái độ, gọi tôi đến và vỗ về ngọt ngào: “Cháu đã xoay xở giỏi đó”. Sau đó ông ta cho phép tôi ở lại trung đoàn đến ngày 31 tháng 5. Trước khi đi Himmler nói: “Nhưng sau đó là phải đến Braunschweig ngay nhé!”

    Sau khi ông ta đi, chúng tôi lại lên xe tải tiếp tục hành trình dọc theo bờ biển, trực chỉ hướng Tây Bắc. Bỗng có 1 lính liên lạc đến trước mặt và gọi tôi.

    “Ribbentrop, cha cậu đang ở phía trước đó!”

    Không lâu sau, tôi đã ở trong 1 trang trại là nơi đóng quân của các sĩ quan tham mưu trong sở chỉ huy trung đoàn và gặp được cha mình. Ông đã khéo léo lẻn ra khỏi Tổng hành dinh của Quốc trưởng, lái xe ra mặt trận với sĩ quan liên lạc của mình là vị đại tá điển trai von Geldern.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Ngày hôm đó thật tuyệt vời. Tôi được phép ở lại dùng bữa tối, sau đó ngồi ngồi ngoài và tận hưởng 1 buổi tối khó quên. Đã có lệnh cho ngày mai, cha tôi nói với tôi rằng:

    “Cứ tiếp tục thế ngày mai nhé”

    Khi chia tay, cha dặn “Phải luôn kiên định”

    Suốt trong chiến tranh, ông thường lặp lại câu đó với tôi. Lần cuối cùng ông nhắc lại những lời đó qua tấm vách ngăn là tại Nuremberg trong chuyến thăm ngắn ngủi khi đang là tù nhân. Hồi còn bị giam ở trại Dachau, tôi đã xin được đi thăm ông sau khi ông bị kết án nhưng bị từ chối.

    Trên đường về với đại đội, tôi đã có lúc phải chui xuống nấp dưới gầm xe tải suốt đêm vì liên tục có báo động.

    Sáng hôm sau có lệnh xuất phát sớm nhưng chúng tôi vẫn phải đợi trong xe dù đã sẵn sàng. Rồi lại có lệnh hủy, và chúng tôi lại phải chờ đợi.

    Ngày kế tiếp, chúng tôi được chở tới phía đông Merville. Chúng tôi rời xe và tấn công lên hướng bắc. Lần này chúng tôi phải chiến đấu với 1 đơn vị quân Anh có xe tăng hỗ trợ, còn chúng tôi thì không. Các đơn vị Waffen-SS không được trang bị xe tăng cho đến tận năm 1942. Những khẩu pháo chống tăng 37mm của chúng tôi, cái loại gọi là “kẻ gõ cửa” có rất ít cơ hội giành chiến thắng. Một khẩu đội pháo chống tăng đã lãnh 1 cú trực xạ, làm toàn bộ pháo thủ từ chết đến bị thương.

    Mọi người chạy đến cứu họ. Một người lính bị thương nặng, tay bị nát cùng nhiều mảnh đạn ghim trên người kêu lên: “Chiến đấu tiếp đi, các chiến hữu!”

    Cảnh tượng ấy gây ấn tượng sâu sắc trong tôi. Hầu như không ai trong chúng tôi là cựu binh, tôi chỉ vừa qua 19 tuổi mấy ngày trước đó.

    Đại đội trưởng đại đội 14, người đã đưa những khẩu pháo chống tăng của mình lên phía trước, xuất hiện trên chiếc xe Kübelwagen. Không đếm xỉa đến hỏa lực địch, đưa thương binh lên xe mình mang về rồi lại phóng lên khẩu đội chống tăng gần nhất và nhắm bắn. Ông ta bắn tài đến nỗi xe tăng Anh phải rút lui. Tiểu đoàn đã đến và vượt kênh bằng xuồng cao su. Đương đầu với mọi sự kháng cự nó vượt qua Merville tới đầu mút của con đường ở phía đông thị trấn và cắt đứt nó. Suốt đêm, những ổ súng máy của tiểu đoàn đã nã vào rất đông xe cộ của Anh đang cố trốn thoất khỏi Merville.

    Hôm sau chúng tôi lại tiến ra cắt đường và không gặp sự kháng cự mạnh nào. Toàn cảnh con đường là 1 đống đổ nát hoang tàn. Xe cộ bị bắn cháy nằm khắp nơi. Ở hai bên đường và trong mương nước có nhiều xác lính Anh.

    Tối đến, chúng tôi đào công sự dọc theo 1 hàng rào cây. Ở đó chúng tôi tìm thấy 1 cái mũ sắt đức hồi chiến tranh thế giới thứ I. Chúng tôi đang chiến đấu ở Flanders, nhiều thứ kiểu vậy cũng được tìm thấy. Xa xa là vùng Kemmelberg khét tiếng, nơi từng có những trận đánh giữ dội, lính Pháp và Đức đã chết rất nhiều ở đấy.

    Sáng hôm sau thì trung sĩ nhất Kratochwil dẫn 1 toán lính đi thám sát tới 1 ngôi làng bị bỏ hoang. Tôi tình nguyện làm nhiệm vụ này. Kratochwil chỉ huy cuộc thám sát rất điềm tĩnh và khéo léo. Chúng tôi tới được ngôi làng mà không có sự cố nào xảy ra. Điều đó chứng tỏ quân Anh đã rút lui.

    Chúng tôi quay về theo cách còn êm hơn lúc đi vào. Trên đường về chúng tôi gặp chạm chán 1 số lính bộ binh của lục quân đang tiến vào làng từ hướng khác. Chúng tôi rất ngạc nhiên khi thấy quân Đức trên hướng này không hành động quyết liệt và mau chóng để truy kích địch. Lực lượng viễn chinh Anh quốc đang rút lui, nếu quân truy kích nhanh hơn, sẽ có thêm nhiều lính Anh bị bắt. Tạo ra lợi thế lớn hơn khi tiến hành đổ bộ vào nước Anh.

    Đại đội bắt được 1 số tù binh, tôi được lệnh áp giải chúng về phía sau. Lúc này thì tôi biết rằng đã đến lúc tôi phải rời trung đoàn. Tôi phải đến Braunschweig ngày 31 tháng 5. Sau này tôi mới biết rằng cha tôi đã phải hứa chấp thuận việc tôi bị gọi về sau 1 cuộc tranh luận khá vất vả với Himmler.

    Tôi cứ lo tính toán xem mình sẽ phản ứng ra sao nếu như 15 tên tù binh bỏ chạy hay thậm chí bắt tôi làm tù binh.

    Tôi cho chúng sắp hàng đôi và đi đằng sau. Chúng rất dễ bảo và chúng tôi đã đến được sở chỉ huy trung đoàn. Tôi tới trình diện sĩ quan quân lực và được biết, thật không may là hiện không có sẵn xe nên tôi phải về lại đại đội. Tôi cuốc bộ về đại đội, khấp khởi hy vọng sẽ bị “bỏ quên” thế nhưng sáng ra đã có ô tô từ bãi xe đến đón đi.

    Tôi đến Junkerschule ở Braunschweig, với tư cách là 1 trung sĩ được thưởng huân chương chữ thập sắt hạng nhì, huy hiệu chiến thương trên đen. Có 8 người trong đại đội được thăng cấp vì chiến đấu dũng cảm trước kẻ thù trong chiến dịch chống Hà Lan. Đây là lần thăng tiến khoái nhất trong đời binh nghiệp của tôi. Một trung sĩ đã tháo lon trên quân phục mình đưa cho để tôi có thể khâu ngay nó lên áo.

    Rudolf von Ribbentrop đã tới Junkerschule ở Braunschweig trễ mất 3 tuần.

    “Thế là xong. Vậy là sẽ không có ai có thể nói tôi né việc ra trận để đến Junkerschule vì là con trai bộ trưỡng được nữa.”

    Vấn đề “con ông cháu cha”, như tôi từng gọi không có ảnh hưởng gì cho đến sau năm 1945, nhưng nó vẫn hiện hữu ở đây nên phải có kỹ năng và đôi khi phải phớt tỉnh để đối phó.
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Từ Junkerschule đến vùng cực Bắc

    Rudolf von Ribbentrop hăng hái học hết lớp trung đội trưởng tại Braunschweig và tỏ ra rất phù hợp với vị trí này. Khóa học bắt đầu ngày 1 tháng 9 năm 1940 với bài bản kỹ lưỡng thời bình. Tháng 2 năm 1941 von Ribbentrop được thăng làm thượng sĩ. Tiếp đó vào ngày 20 tháng 4 anh lên chức thiếu úy, đồng thời được giao làm chỉ huy 1 trung đội thuộc đại đội 1, tiểu đoàn thám báo Nord. Tiểu đoàn này là 1 bộ phận của chiến đoàn SS Nord, được thành lập tháng 3 năm 1941 và sau đó được phát triển lên thành sư đoàn sơn cước số 6 Nord.

    Ban đầu chiến đoàn hoạt động dưới quyền sở chỉ huy khu Sallla. Sau đó nó được chuyển giao cho Quân đoàn sơn cước Na Uy dưới quyền tướng Eduard Dietl. Việc chuyển giao này đã được ghi trong báo cáo hoạt động của bộ chỉ huy quân đoàn trong tháng 5 năm 1941, để giải quyết đặc biệt về trường hợp đại đội 10 của chiến đoàn là đơn vị duy nhất được lệnh hành quân bộ từ Lakselv đến Ifjord trong 3 ngày.

    Khi chiến dịch phía đông bắt đầu vào sáng sớm ngày 2 tháng 6 năm 1941. Quân đoàn sơn cước Na Uy chuyển tới khu vực Petsamo. Nhưng đến tận ngày 25 tháng 6 khi mà máy bay Xô Viết đến oanh tạc Helsinki, Turku, Joensuu, Heinola và các thành phố khác trong lãnh thổ Phần Lan khiến bộ chỉ huy tối cao Phần Lan, nơi thống chế von Mannerhei người từng thống lĩnh quân đội trong cuộc chiến tranh giải phóng lần thứ 1 và “cuộc chiến tranh mùa đông” chống Xô Viết mới đây, phải di dời tới Mikkeli.

    Ngày 26 tháng 6, tổng thống Phần Lan Ryti đã nói chuyện với người dân qua đài phát thanh. Ông phát biểu rằng Phần Lan và Xô Viết đã ở trong tình trạng chiến tranh sau khi những thành phố Phần Lan bị tấn công 1 cách tráo trở. Quân đội Phần Lan và Đức 1 lần nữa lại sát cánh bên nhau. Trong nhật lệnh giành cho lực lượng vũ trang Phần Lan, thống chế von Mannerheim nêu rõ: “Giờ đây chúng ta là đồng minh với nước Đức, là chiến hữu cùng chung tay phát động 1 cuộc thập tự chinh chống lại kẻ thù nhằm kiến tạo hòa bình cho đất nước mai sau.”

    Chàng trai trẻ von Ribbentrop đã chứng tỏ mình là 1 chỉ huy trung đội năng nổ và được tặng thưởng huân chương chữ thập tự do của Phần Lan hạng 4. Ngày 2 tháng 9 anh lại bị thương do 1 viên đạn làm gãy xương cẳng tay trái. Von Ribbentrop phải nằm viện ở Hohenlynchen đến tháng 2 năm 1942. Anh được cấp 1 đợt về phép ngắn ngày và sau đó về trình diện tại tiểu đoàn xe tăng của sư đoàn SS Leibstandarte tân lập.

    Người quân nhân trẻ tuổi đã tìm được ngôi nhà đích thực của mình tại đây. Lúc đầu anh là trung đội trưởng trung đội trinh sát bằng mô tô của tiểu đoàn sau đó qua làm chỉ huy trung đội 1, đại đội 3 trước khi được kéo về trung đoàn bộ làm sĩ quan hành quân nhằm trau dồi thêm kiến thức trong công tác tham mưu.

    Những hành động chiến đấu cùng những thành công mà anh đạt được đã được đề cập ở nhưng chương mở đầu trong phần này, giờ chúng ta chuyển đến phần cuối nói về sự nghiệp sau này của Ribbentrop.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Sự hình thành và quá trình huấn luyện của sư đoàn xe tăng SS số 12 – Hitlerjugend (thanh niên Hiler)

    Anh được thuyên chuyển đến sư đoàn 12 xe tăng SS vốn từng được thành lập như là 1 sư đoàn bộ binh cơ giới vào hè năm 1943 và đến mùa thu thì được tổ chức lại thành sư đoàn xe tăng. Rudolf von Ribbentrop đã được tái ngộ với nhiều đồng đội cũ của mình ở căn cứ Maillyle, gần Châlons-sur-Marne.

    Những người đó gồm các hạ sĩ quan, sĩ quan cấp thấp và các cán bộ khung từ sư đoàn cũ của anh là sư đoàn Leibstandarte chuyển sang. Hầu hết lính tráng đến đó là lính trẻ, mới qua khóa huấn luyện cơ bản tại trung đoàn xe tăng huấn luyện và bổ sung đóng tại Bitsch, Lothringen.

    Trung đoàn xe tăng mới của sư đoàn được chỉ huy bởi trung tá SS Max Wünsche. Tư lệnh sư đoàn là thiếu tướng SS Fritz Witt, người từng chỉ huy 1 trong 2 trung đoàn bộ binh cơ giới của sư đoàn Leibstandarte.

    Tiểu đoàn 1 của trung đoàn này thuộc quyền chỉ huy của đại úy Arnold Jürgensen, ông này cũng từ sư đoàn Leibstandarte qua ngay sau khi được thăng cấp thiếu tá.

    Đến nơi, trung úy Ribbentrop được giao làm chủ nhiệm 2 khóa huấn luyện sĩ quan cấp thấp trước khi về tiếp nhận đại đội 3 của trung đoàn ngày 1 tháng 12 năm 1943. Von Ribbentrop nói về giai đoạn này như sau:

    Trong giai đoạn thành lập trung đoàn xe tăng 12 của sư đoàn Hitlerjugend các chỉ huy và đại đội trưởng đã nhận thức rằng chỉ có duy trì kỷ luật nghiêm minh thì mới vượt qua được những khó khăn.

    Chúng tôi cam đoan tự nguyện, nhiệt tình chỉ bảo cho những người lính đầu tiên đến, điều này đã được chứng minh trong thực tế.

    Việc huấn luyện chuyên sâu, theo từng khoa mục chỉ nhằm 1 mục tiêu sau:

    “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”

    Chúng tôi đã thành công trong việc phát động 1 không khí hăng say trong huấn luyện, với trọng tâm là huấn luyện về súng, pháo và chiến đấu trong những điều kiện khó khăn nhất.

    Đội ngũ sĩ quan và hạ sĩ quan giỏi trong đại đội tôi (cũng như các đơn vị bạn) rất nhiệt tình trong công tác rèn luyện binh lính. Điều này có được nhờ tinh thần đồng đội.

    Do lúc đầu không có nhiều xe tăng Panzer III, panzer IV hoặc Panther, nên việc huấn luyện cho các kíp xe gặp khó khăn. Các đại đội phải chia nhau giờ học trên những xe có sẵn.

    Ngày 10 tháng 12, Artur Axmann thủ lĩnh thanh niên đế chế, giữ vai trò như người đỡ đầu của sư đoàn tới căn cứ Mailly-le- thanh sát trung đoàn xe tăng sư đoàn. Đại đội 3 đã tham gia diễu binh đón chào.

    Một vị khách nữa là tướng thanh tra lực lượng thiết giáp Heinz Guderian, đến tham dự buổi trình diễn chiếc xe tăng mới điều khiển từ xa Goliath.

    Tháng 1 năm 1944 trung đoàn xe tăng cùng sư đoàn 12 xe tăng chuyển đến trung tâm huấn luyện Beverloo tại Leopoldsburg, Belgium. Tại đây, ngày 17 tháng 1, đại đội 3 của trung đoàn đã sẵn sàng.

    Các quân nhân trong đại đội huấn luyện, von Ribbentrop từng chỉ huy 1 đại đội kiểu như vậy, đến từ Dondangen ở Latvia. Cuối tháng 1, đại đội chuyển đến Winterslag trong khi trung đoàn đóng quân tại Hasselt. Một bài huấn luyện với những xe tăng Panzer IV được cho mượn ngày 6 tháng 1 đặt ra câu hỏi rằng tiểu đoàn 1 của trung đoàn sẽ được trang bị loại tăng nào? Một hội đồng xét duyệt được thành lập với sự tham gia của tướng tổng thanh tra lực lượng thiết giáp Guderian, tư lệnh quân đoàn 1 xe tăng SS đại tướng Sepp Dietrich, tư lệnh sư đoàn và các tiểu đoàn trưởng đang có mặt. Kết quả: “Tiểu đoàn 1 sẽ được trang bị loại xe tăng Panther”. Đại tướng Guderian đã lệnh cấp 20 chiếc Panther, trong đó có 10 chiếc về đại đội 3.

    Bây giờ thì với các xe tăng được cấp, tiểu đoàn đẩy mạnh công tác huấn luyện. Chương trình huấn luyện gồm bảo dưỡng, bắn và khoa mục tiến quân trên địa hình trống trải. Ngoài ra còn những lớp huấn luyện đặc biệt giành cho trưởng xe, pháo thủ, lái xe, tiếp đạn và điện đài viên.

    Sư đoàn tổ chức diễn tập ngày 15 tháng 3, trong đó nổi bật là 1 cuộc tấn công bằng thiết giáp có bắn đạn thật. Dự khán buỗi diễn tập có thủ lĩnh lực lượng thanh niên đế chế, tổng thanh tra lực lượng thiết giáp. Tướng Sepp Dietrich cũng tận dụng dịp này để chứng kiến hoạt động của 1 đơn vị dưới quyền.
  8. nguyenvanx

    nguyenvanx Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    05/06/2012
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    7
    chủ đề có 1 người viết bài vậy?
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Đến nước Pháp – lại bị thương

    Ngày 7 tháng 4 năm 1944, sư đoàn Hitlerjugend nhận lệnh hành quân. Đại đội 3 theo gót sư đoàn lên tàu hỏa tới Houthalen. Điểm đến của Đại đội là vùng Normandy. Trong khi dừng chân trên biên giới Bỉ, con chó của đại đội trưởng tên là "Bodo" đã bị lạc. Khi lính tráng xuống tàu cho đỡ mỏi, nó cũng xuống và khi tàu bất ngờ chạy thì theo không kịp. Cuộc tìm kiếm bắt đầu.

    Đến ga sau, trung sĩ Herman được lệnh quay lại tìm và nói rằng anh ta sẽ không về nếu ko tìm được con chó. Herman đã trở lại 14 ngày sau nhưng không tìm được nó. Anh ta không những được đại đội trưởng được chào đón mà còn từ chính Bodo nữa, con vật đã tự tìm được đường về với ông chủ của mình.

    Sau sự kiện nhỏ này, đại đội đóng quân ở 1 ngôi làng tại Harcouit gần Le Neubourg. Trưởng làng là 1 viên tướng trong chiến tranh thế giới thứ 1 tên là Chrétienne. Ông đã kêu gọi dân địa phương; “Hãy giành sự tôn trọng xứng đáng cho những người lính Đức. Đại đội trưởng của họ là con trai ngoại trưởng Đức von Ribbentrop và đã từng được vinh thưởng huân chương chữ thập hiệp sĩ, là phần thưởng cao quí nhất của Đức vì lòng dũng cảm. Tôn trọng là điều xứng đáng mà anh ta được hưởng”

    Lời kêu gọi này đã có tác dụng như mong đợi. Thời gian ở Harcourt là thời gian rất yên bình.

    Trong tháng 5, đại đội 3 nhận được những xe tăng, xe xích và xe bánh hơi còn lại. Thay vì theo kế hoạch có 4 trung đội với mỗi trung đội có 4 xe tăng, thì nay còn 3 trung đội và mỗi trung đội có 5 xe. Ngoài ra còn xe tăng của đại đội trưởng, của chỉ huy đại đội bộ, thế nên đại đội 3, như các đại đội khác trong trung đoàn, tại Harcourt có sức mạnh là 17 chiếc xe tăng.

    Ngày 3 tháng 6, chiếc xe con chở trung úy von Ribbentrop bị máy bay bay thấp tấn công ở khu vực giữa Le Neubourg và Évreux. Von Ribbentrop tả lại sự việc:

    Ngày 3 tháng 6, sư đoàn tổ chức luyện tập về công tác thông tin vô tuyến. Tôi được giao làm giám sát của tiểu đoàn 2 nên tôi đi xe về tiểu đoàn. Buổi tập bắt đầu vào buổi tối và kéo dài suốt đêm.

    Việc này kéo đến trưa hôm sau mới kết thúc. Tôi ngồi xe theo quốc lộ để về nhà ở Évreux. Tôi để tài xế của mình là Schulz cầm lái chiếc Volkswagen, còn mình thì ngồi ghế bên để chợp mắt.

    Tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy âm thanh đặc trưng của súng máy và nhìn quanh. Một chiếc máy bay Spitfire lao thẳng xuống chỗ tôi, tất cả các họng súng đều khạc lửa. Nó định xơi tái chúng tôi. Theo bản năng tôi hụp xuống sao cho thấp nhất và quát Schulz:

    “Dừng xe! Nó là 1 chiếc tiêm kích mang bom”

    Ngay lúc đó tôi cảm thấy 1 cú đập nhẹ vào lưng và từ bả vai xuống dưới không còn thấy cảm giác gì nữa. Ngay lập tức tôi nghĩ là cột sống đã bị thương tổn làm mất cảm giác. Chiếc tiêm kích bay vọt qua và bắt đầu quay lại để làm 1 cú kết liễu.

    Tôi gọi Schulz: “Kéo tôi xuống mương!”
    Trước khi kịp làm thì chiếc máy bay đã tới. Thật là kinh khủng khi nằm im trên đường nhựa nghe đạn súng máy địch bay rào rào sượt qua đầu ghim xuống xe và con đường, Một cảm giác bất lực khi bị tấn công mà không có gì che chở.

    Thật may là chúng tôi không bị dính đạn nữa. Chiếc Volkswagen bị thủng lỗ chỗ nhưng không cháy. Cái Spitfire bay vòng lại để tấn công lần 3. Schulz dùng hết sức bình sinh kéo tôi xuống mương đúng lúc và chúng tôi đã thoát trong lần tấn công này.

    Từ vết thương ở thân trên, máu đã chảy ra. Rất nhanh tôi biết là đã bị thương ở phổi và tự nhủ “Thế là hết!”. Bị thương ở phổi, và liệt toàn thân thì còn gì để nói nữa?

    Tuy nhiên , sau đó 1 lúc, tôi thấy nhói đau ở ngón chân và sau vài phút thì chân tay đã có cảm giác. Đây là triệu trứng cho thấy vết thương chỉ chạm vào cột sống làm hệ thần kinh bị tê liệt trong chốc lát.

    Khi chiếc tiêm kích bay đi, chúng tôi phóng hết ga trên chiếc Volkswagen thủng lỗ chỗ đến trạm băng bó ở Neubourg

    Khi Ernst Schulz về đơn vị, sự việc đại đội trưởng bị thương lập tức lan ra như cháy rừng. Toàn đại đội đã bị sốc.

    Sau khi được sơ cứu, Rudolf von Ribbentrop được chuyển đến bệnh viện Bernay chữa trị. Tại đây, bác sĩ Dr. Daniel đã cam đoan rằng vết thương ở lưng của anh không nguy hiểm đến tính mạng. Hôm sau, von Ribbentrop đã cảm thấy trong người khỏe hơn và được biết, cuộc đổ bộ được tiên đoán có thể diễn ra vào ngày kế tiếp.

    Ribbentrop viết: “Đêm 5 tháng 6 thật tệ, tôi rất khó ngủ. Trên trời có rất nhiều hoạt động mà đêm trước không có. Đến 5g sáng có 1 bà sơ bước vào phòng tôi và nói “Cuộc đổ bộ đã bắt đầu!”.
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Cuộc đổ bộ - Hoạt động phòng thủ của sư đoàn Hitlerjugend trong trận tấn công

    Sáng sớm ngày 6 tháng 6, sư đoàn Hitlerjugend nhận được lệnh “báo động cấp 1”. Tuy vậy, mãi tới 11g30 lệnh mới tới được trung đoàn xe tăng. Tiểu đoàn 1 được tập trung tại Le Neubourg trước khi cơ động qua Thibouville và Bernay để tới Orbec. Một lượng đông đảo máy bay tiêm kích mang bom xuất hiện và tấn công bất cứ thứ gì di chuyển được. Nếu đi tiếp sẽ gánh chịu tổn thất nặng nề nên các đại đội phải ẩn nấp trong những vườn cây ăn quả hay sau các ngọn đồi um tùm cây cối. Đại đội 3 lùi vào Chateau de Launey gần Orbec. Tối đó, 1 phần đơn vị cơ động qua St. Pierre-sur-Dives, Falaise, vượt sông Orne tại Thury-Harcourt tới giấu quân tại 1 hẻm núi gần Maizet. Tối mồng 7 và sang mồng 8, những chiếc xe tăng tham gia diễn tập trên sư đoàn hôm mồng 4 và 5 đã quay lên lại. Giờ thì đại đội đã gom đủ quân. Đội hình chiến đấu do đại úy Lüdeman chỉ huy tiến lên chiếm lĩnh vị trí trung đoàn giao cho. Lực lượng thiết giáp bao gồm trung đoàn xe tăng SS số 12 và trung đoàn xe tăng 22 của sư đoàn xe tăng 21 đang chuẩn bị tấn công. Thế nhưng lệnh tiến công không thấy tới và các đơn vị sẽ phải độc lập tác chiến.

    Ngày 9 tháng 6, đại đội 3, trung đoàn 12 xe tăng đã tới 1 thung lũng gần Le-Bourg-Rots. Tại chỗ tập trung này sẽ phát động 1 đợt tấn công vào ban trưa. Trung úy Von Ribbentrop đã vui mừng gặp lại đại đội mình ở đó. Khi biết về kế hoạch tấn công, anh lo ngại vì sườn phải của đại đội được bảo vệ quá yếu. Nhưng lệnh tấn công đã được đại úy Lüdemann, 1 đại đội trưởng xe tăng giàu kinh nghiệm phát ra.

    Đại đội trực chỉ Norrey, sườn phải của nó được con đường sắt đắp cao từ Caen đi Cherbourg bảo vệ. Khi trung đội đi đầu của trung úy Stagge nhô lên khỏi con đường thì bị xạ kích bởi các khẩu pháo chống tăng được giấu rất khéo. Cả 5 chiếc xe tăng của trung đội đều bị hạ cũng như những xe bên các trung đội của trung úy Alban và Krahl. Hầu hết các xe tăng đều bị bắn cháy. Cuộc tấn công của đại đội 3 đã bị chặn đứng. Đại úy Lüdemann buộc phải đình chỉ tấn công. Một thành viên của đại đội kể lại: Lính cứu thương, hạ sĩ Siegfried Goose ngồi trên chiếc mô tô 3 bánh do trung sĩ Harting cầm lái cứ như con thoi chạy dưới hỏa lực địch cho đến khi đem được hết thương binh về. Buồn thay, Goose đã bị 1 tràng súng máy giết chết sau hành động cứu người phi thường đó. Cái giá phải trả ngày hôm ấy là bị mất 7 xe tăng và 18 người chết.

    Rudolf von Ribbentrop buộc phải đứng ngoài chứng kiến cuộc tấn công mà không làm gì được. Anh ở gần chiếc xe tăng của chỉ huy đại đội do Bunke lái. Chiếc xe này bị trúng 1 phát đạn chống tăng. Đạn không xuyên được vào nhưng chiếc xe vẫn bốc cháy (Loại Panther rất dễ cháy là do có chất lỏng dễ cháy trong hệ thống lái thủy lực)

    Dù đang bị thương nặng và được lệnh phải về Đức, von Ribbentrop vẫn thay đại úy Lüdemann đã bị mất tinh thần, nắm quyền chỉ huy đại đội.

    Đại đội 3 chạy vào làng Fontenay-les-Pesnel. Tất cả xe của đại đội đều gặp sự cố về máy móc và cả đại đội được chuyển về lại Harcourt. Binh sĩ đại đội đã dựng 1 tấm bia tưởng niệm cho các đồng đội đã ngã xuống.

    Ngày 1 tháng 7, đại đội lại sẵn sàng chiến đấu. Trung úy von Ribbentrop đến trình diện tại sở chỉ huy tiểu đoàn ở Esquay, gần Maltot. Từ hôm đó đến ngày mồng 5 tháng 7, đại đội 3 quay trở lại tham chiến. Đến tối mồng 6 thì đã tới vị trí gần tu viện Ardenne, không xa Caen. Tối hôm sau thì thành phố Caen bị hàng trăm máy bay ném bom tới oanh tạc khiến nó trở thành 1 đống đổ nát nghi ngút khói. Ngoài bom nổ loại lớn, máy bay ném bom con thả xuống những trái bom phốt pho. Ngày kế tiếp thì đoàn tàu chở đại đội 3 bất ngờ bị ăn đạn pháo cầm canh. Đêm mồng 7 và 8 tháng 7, đội hình chiến đấu chuyển tới 1 vị trí an toàn phía tây tu viện nằm trên trục Authi-Franqueville. Tại đây, người chỉ huy đại đội 3, sau khi đã khỏi hẳn các vết thương, đã giáng cho kẻ thù 1 đòn sấm sét. Trước tiên ta xem tình hình chung qua góc nhìn của vị tư lệnh sư đoàn và chỉ huy trung đoàn 25 bộ binh cơ giới SS đang đóng bộ chỉ huy tại tu viện Ardenne.

    Trung đoàn trưởng trung đoàn 25 bộ binh cơ giới SS là đại tá Milius. Dưới làn đạn pháo binh địch, từ sở chỉ huy của mình trong tu viện Ardenne, Milius lúc đó đã bị thương liên lạc vô tuyến với viên chỉ huy tiểu đoàn 3 của mình, người đang cầu cứu rằng làng Buron, nơi tiểu đoàn ông ta đang phòng thủ đã bị quân địch bao vây và những xe tăng đầu tiên của Canada đang trực ùa vào làng. Vừa lúc đó thì tư lệnh sư đoàn đến, rồi tiếp sau là tướng Eberbach, tư lệnh tập đoàn quân xe tăng số 5. Kurt Meyer nhớ lại:

    “Tất cả xe tăng khả dụng đều tiến tới Buron”. Cuộc tấn công bị chặn lại. Từ trên tháp chuông của tu viện tôi chứng kiến trậnh đấu tăng giằng co quyết liệt. Cả hai phía đều bị tổn thất nặng. Bỗng nhiên xe tăng địch xuất hiện ở Authi, và xông thẳng tới tu viện Ardenne.

    “Đại đội của von Ribbentrop với 15 chiếc Panther được triển khai để chống lại số lượng xe tăng đông đảo của địch”. Nnững chiếc Panther bắn gục thiết giáp địch và chặn chúng lại. Von Ribbentrop đã cứu được bộ chỉ huy. Chiếc xe tăng cuối cùng của đối phương bị diệt khi chỉ còn cách có 100m phía tây tu viện”

    Von Ribbentrop thuật lại sự việc:

    Chúng tôi bắt đầu tấn công vào buổi sáng sau hôm địch không kích Caen. Sau nhiều giờ giao tranh với quân Canada đang đánh chiếm làng Buron thì đại đội tôi cơ động lên trước để tổ chức phản công cùng 1 tiểu đoàn xe bọc thép chở quân. Mục tiêu là giải tỏa áp lực cho bộ binh cơ giới dưới quyền đại úy Steger đang chiến đấu gần đó và trong làng Buron rồi chiếm lại ngôi làng.

    Đồng thời chúng tôi nhận được lệnh phái 1 trung đội ra giao chiến với xe tăng địch đã xuất hiện bên trái làng Buron.

    Chúng tôi không thể thiết lập được việc liên lạc điện đài với những xe bọc thép. Do vậy, đại đội tự làm 1 mình với 1 trung đội bên trái, 2 trung đội bên phải. Việc tiến tới làng Buron diễn ra nhanh chóng với 1 trung đội dự phòng cho các tình huống. Chúng tôi đã diệt được 1 số xe tăng địch rồi đến khi vào làng thì bắt đầu gặp khó khăn do làng được các hàng rào cây dày đặc bao kín.

    Viên chỉ huy đơn vị xe bọc thép đi cạnh xe tăng của tôi từ lúc không thể liên lạc qua điện đài. Tôi đứng lên mở nắp tháp pháo và hét lên hỏi anh ta xem xe bọc thép của anh đang ở chỗ nào?

    Bộ binh để bảo vệ chúng tôi chống lại những toán săn xe tăng địch là rất cần thiết trước khi chúng tôi tiến vào làng Buron.

    Chỉ huy đơn vị xe bọc thép, 1 đại úy lục quân, nhún vai. Rõ rang là anh ta cũng không liên lạc điện đài được với tiểu đoàn của mình.

    Ngay sau đó 1 khẩu pháo chống tăng của quân Canada được ngụy trang khéo léo đã khai hỏa làm 2 hay 3 chiếc xe tăng bên phải tôi nối nhau bốc cháy.

    Chẳng thể làm gì hơn ngoài việc quay về điểm xuất phát và từ đó bắn yểm trợ cho đơn vị bộ binh đang gặp khó khăn.

    Những xe còn lại trong đại đội nằm dưới hỏa lực pháo binh dữ dội của địch đang pháo kích tu viện cho đến hết ngày. Đã có vài cuộc đấu tăng với địch để ngăn không cho chúng tiến xa hơn nữa, để bảo vệ tu viện cho đến khi nó bị phá hủy và bỏ lại không lâu sau đó.

Chia sẻ trang này