1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ là ảo mộng, để rồi sáng mai ra...

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi lysgarden, 29/06/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn kể từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
    Ra tòa, anh bảo: "Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được". Chị lạnh lùng đề nghị: "Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai".
    Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
    Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
    Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ" cho xem.
    Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đó sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
    Cô bảo: "Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi". Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: "Mẹ có khoẻ không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?". Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
    Bố dặn: "Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé". Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: "Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau".
    Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã "bà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
    ***************** ​
    Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố.
    Gương mặt mẹ trắng trẻo, ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ. Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
    Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều. Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
    Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: "Sầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng". Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
    Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ. Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế? Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá, mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố. Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao. Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao. Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
    Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...
    Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết. Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đó Củ Hành. Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?
    ***************** ​
    Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
    Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bặm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
    Anh bảo: "Anh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?".
    "Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vạch như một thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt. Củ Hành bảo: "Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé".
    "Đây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa mỗi nơi?".
    "Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua, khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai, anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau".
    "Anh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi ...".
    Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm. Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu. Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình. Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
    Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng. Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: "Mẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả ...".
    Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: "Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ hành lại thèm ...".
    ***************** ​
    Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức. Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại. Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi, lại lại trên lầu.
    Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc ...
    Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức. Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
    Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: "Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khoẻ tồi tệ lắm ...".
    Chị gắt: "Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa".
    Mẹ dỗi: "Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu".
    Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu ..., nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
    Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ. Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.
    ***************** ​
    Anh lặng lẽ nhìn chị. Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: "Em còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em ...".
    Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong ***g ngực, chị cứ nức nở, nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
    Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
    Củ Hành bảo: "Hôm nay bố lại quên đón em rồi". Cà Rốt cười: "Thì về với mẹ và chị . Càng sướng". Củ Hành lại bảo: "Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đó chị muộn thế?". Cà Rốt tròn xeo mắt: "Ừ nhỉ".
    Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn loang loáng rọi vào.
    Củ Hành reo: "Bố đến rồi". Cà Rốt cũng reo: "Mẹ đến rồi".
    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ". Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"...

  2. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Cứ đi đi Giamilia, xin hãy đừng nuối tiếc gì cả. trong cơn bão giông, trong dòng đời nghiệt ngã, chị đã tìm được Hạnh Phúc khó khăn...
    Tình yêu liệu có phải như ánh sáng mong manh? Nhưng Hạnh Phúc luôn đời đời bền vững...Như núi vẫn cao, như biển vẫn rộng, như chân lý vẫn đúng đến muôn đời...
    Trên những con đường nơi thảo nguyên xa xôi...Âm vang giai điệu xưa Daniyar đã hát: "Ơi những rặng núi xanh, ẩn mình sau tuyết trắng...Tấm nôi mềm nuôi dưỡng đời ta..."
    Chị đang làm gì hở Giamilia? Hay chỉ lặng yên ngồi nghe Daniyar hát? Trong tấm áo cũ kỹ và đôi ủng rách nát, lặng lẽ một tâm hồn giàu có Tình Yêu...
    Tiếng hát anh đã đánh thức cả thảo nguyên đang ngủ thiu thiu, tiếng hát anh đánh thức trái tim yêu của chị... Hãy vững lòng bước đi Giamilia nhé. Chị đã tìm được Hạnh Phúc khó khăn...

    Yêu thế không biết câu chuyện đọc từ hồi lớp 6, bồi hồi không tả nổi, thế là làm ...thơ
    Được lysgarden sửa chữa / chuyển vào 13:50 ngày 10/01/2005
  3. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Cứ đi đi Giamilia, xin hãy đừng nuối tiếc gì cả. trong cơn bão giông, trong dòng đời nghiệt ngã, chị đã tìm được Hạnh Phúc khó khăn...
    Tình yêu liệu có phải như ánh sáng mong manh? Nhưng Hạnh Phúc luôn đời đời bền vững...Như núi vẫn cao, như biển vẫn rộng, như chân lý vẫn đúng đến muôn đời...
    Trên những con đường nơi thảo nguyên xa xôi...Âm vang giai điệu xưa Daniyar đã hát: "Ơi những rặng núi xanh, ẩn mình sau tuyết trắng...Tấm nôi mềm nuôi dưỡng đời ta..."
    Chị đang làm gì hở Giamilia? Hay chỉ lặng yên ngồi nghe Daniyar hát? Trong tấm áo cũ kỹ và đôi ủng rách nát, lặng lẽ một tâm hồn giàu có Tình Yêu...
    Tiếng hát anh đã đánh thức cả thảo nguyên đang ngủ thiu thiu, tiếng hát anh đánh thức trái tim yêu của chị... Hãy vững lòng bước đi Giamilia nhé. Chị đã tìm được Hạnh Phúc khó khăn...

    Yêu thế không biết câu chuyện đọc từ hồi lớp 6, bồi hồi không tả nổi, thế là làm ...thơ
    Được lysgarden sửa chữa / chuyển vào 13:50 ngày 10/01/2005
  4. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Mưa mùa hạ, đến rồi đi vội vã
    Gió ngân dài như mang khúc heo may
    Đi bên nhau, trái tim sao lạ quá
    Tự bao giờ, tay tìm đến bàn tay...
  5. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Mưa mùa hạ, đến rồi đi vội vã
    Gió ngân dài như mang khúc heo may
    Đi bên nhau, trái tim sao lạ quá
    Tự bao giờ, tay tìm đến bàn tay...
  6. 213134

    213134 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Khi còn yêu anh, những lúc ở bên nhau thật ngắn ngủi. Tôi đã luôn lo sợ mỗi khi chúng tôi chia tay tạm biệt. Ngày bên nhau mà chính tôi cũng không biết lại là ngày tôi gặp anh lần cuối.Tôi luôn lo lắng thời khắc đó anh sẽ rời xa tôi mãi mãi. Rồi thì điều đó cũng đã xảy ra và còn lại chỉ là hình ảnh mờ nhạt của hạnh phúc. và không thể tin đó là sự thật. Tựa của topic này cũng gần giống lời bài hát tôi luôn nhói lòng mỗi khi nghe lại ( Xin hãy ôm em thật lòng, vì mai đã xa nhau thật rồi, Em biết khi tàn bóng đêm, bình minh rồi sẽ mang anh thật xa)
    Tôi cũng khôg hiểu nổi tình cảm của mình đã danh cho anh thế nào nhưng tôi biết đến giờ này, tôi vẫn yêu anh và tôi vẵn cô đơn.
  7. 213134

    213134 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Khi còn yêu anh, những lúc ở bên nhau thật ngắn ngủi. Tôi đã luôn lo sợ mỗi khi chúng tôi chia tay tạm biệt. Ngày bên nhau mà chính tôi cũng không biết lại là ngày tôi gặp anh lần cuối.Tôi luôn lo lắng thời khắc đó anh sẽ rời xa tôi mãi mãi. Rồi thì điều đó cũng đã xảy ra và còn lại chỉ là hình ảnh mờ nhạt của hạnh phúc. và không thể tin đó là sự thật. Tựa của topic này cũng gần giống lời bài hát tôi luôn nhói lòng mỗi khi nghe lại ( Xin hãy ôm em thật lòng, vì mai đã xa nhau thật rồi, Em biết khi tàn bóng đêm, bình minh rồi sẽ mang anh thật xa)
    Tôi cũng khôg hiểu nổi tình cảm của mình đã danh cho anh thế nào nhưng tôi biết đến giờ này, tôi vẫn yêu anh và tôi vẵn cô đơn.
  8. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Chị...
    Phụ nữ luôn thế, nặng lòng với những gì đã đi qua cuộc đời mình, dù trong lòng biết đó chỉ là quá khứ. Trong cả bài hát rất buồn đó, em thấy buồn nhất là câu chị vừa quote... "Bình minh, rồi sẽ mang anh thật xa... "
    Em lại nhớ đến câu mà bạn cún của em hay hát " Ngồi trong đêm vắng viết thư cho anh, ân tình đôi ta...Dòng thư cứ trôi, trôi theo nước mắt này...Vì em đã dối lòng mình, tưởng anh sẽ mãi là người, chỉ yêu có em...Và em đã biết được rằng, ước muốn của người, sẽ không bên em suốt đời...Và xin anh để cho em rời xa...Hãy để em ra đi"
    Rồi em nhận ra rằng cuối cùng, phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn hi sinh, vẫn dâng hiến một cách mù quáng đến dũng cảm và thuwong yêu đến đớn đau, dù biết sẽ "Chỉ là ảo mộng..."
    Nhưng chị thân, sáng mai đã đến rồi chị ạ... "Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón", chị nghe bài này chưa?
    MOng chị sẽ sớm tìm được người chị có thể sẽ chia niềm vui, sớm tìm được người chị có thể gục vào vai người ấy mà khóc...Và hai người đó sẽ là một mà thôi...
  9. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Chị...
    Phụ nữ luôn thế, nặng lòng với những gì đã đi qua cuộc đời mình, dù trong lòng biết đó chỉ là quá khứ. Trong cả bài hát rất buồn đó, em thấy buồn nhất là câu chị vừa quote... "Bình minh, rồi sẽ mang anh thật xa... "
    Em lại nhớ đến câu mà bạn cún của em hay hát " Ngồi trong đêm vắng viết thư cho anh, ân tình đôi ta...Dòng thư cứ trôi, trôi theo nước mắt này...Vì em đã dối lòng mình, tưởng anh sẽ mãi là người, chỉ yêu có em...Và em đã biết được rằng, ước muốn của người, sẽ không bên em suốt đời...Và xin anh để cho em rời xa...Hãy để em ra đi"
    Rồi em nhận ra rằng cuối cùng, phụ nữ vẫn chỉ là phụ nữ, vẫn hi sinh, vẫn dâng hiến một cách mù quáng đến dũng cảm và thuwong yêu đến đớn đau, dù biết sẽ "Chỉ là ảo mộng..."
    Nhưng chị thân, sáng mai đã đến rồi chị ạ... "Một ngày mới nắng lên, em dang tay chào đón", chị nghe bài này chưa?
    MOng chị sẽ sớm tìm được người chị có thể sẽ chia niềm vui, sớm tìm được người chị có thể gục vào vai người ấy mà khóc...Và hai người đó sẽ là một mà thôi...
  10. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Em muốn nhìn thấy tuyết...nhưng ước sống ở nước ngoài thì nghe xa xôi quá...Chẳng thà lên Sapa hay lên đỉnh Phan-xi-păng thì ...liệu sẽ có tuyết???
    E muốn ngắm nhìn những bông tuyết...nhưng em biết, khi em chạm tay vào thì tuyết sẽ tan chảy trong bàn tay của em
    Đôi lúc, có những điều tưởng chừng trong tầm tay, nhưng rồi vuột mất...
    Em đã để anh ra đi...
    Chuyện rằng xưa là xưa, ở xứ sở diệu kỳ, có một chàng tuyết và một nàng tuyết. Chàng đã nghe kể về nàng - rất xinh đẹp và duyên dáng. Và nàng cũng đã thầm yêu chàng từ lâu. Nhưng hai người không thể đến với nhau...vì họ chỉ là tuyết...
    Một bà tiên thấu tỏ, ban cho hai người phép lạ, được hoá thành người để gặp nhau...nhưng phép lạ chỉ là phép lạ...vì đường xa, nên khi chàng và nàng gặp được nhau, lúc đó gà đã gáy sáng, phép lạ hết hiệu lực. Trong thời khắc đau đớn nhất, họ ôm lấy nhau và tan thành nước dưới ánh Mặt trời...
    Nhưng kỳ diệu thay, hai dòng nước hoà lại thành một, riết lấy, chảy thành sông rồi đổ ra biển cả...ở nơi đó, hai người mãi mãi ở bên nhau...
    Kết cục buồn nhưng em vẫn mong một lần nhìn thấy tuyết. Bởi lòng thầm mong anh và em, hai ta sẽ không bị đóng băng giữa mùa đông.
    Được honghaxinh sửa chữa / chuyển vào 22:37 ngày 10/01/2005

Chia sẻ trang này