1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ là ảo mộng, để rồi sáng mai ra...

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi lysgarden, 29/06/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Đến một ngày em vùng dậy giữa cơn mê
    Nghe ký ức oà về trong vụn vỡ
    Những lời yêu, lời thương anh nào nhớ
    Em hiểu rằng hạnh phúc đã bay xa
    Em muốn khóc cho nhưng gì đã qua
    Va muốn cười cho những gì đang tới
    Khóc trong đớn đau, cười trong điên dại
    Nhìn trống trơn tay mình mà chẳng hiều vì sao
    Dã xa rồi những giây phút xuyến xao
    Đã xa rồi vòng tay anh nồng ấm
    Đã xa rồi bờ môi anh đằm thắm
    Còn lại mình em nín lặng với cô đơn
    Em vẫn chỉ là em, không kém, không hơn
    Với tình yêu dành cho anh, tất cả
    Trới sang đông nên trời buốt giá
    Còn tháng 3 này, em hoá đá vì ai...?
  2. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Đây là mấy dòng con cóc tôi tâm đắc nhất từ trứơc đến nay, rất dài nhưng thôi, đọc hết thì tôi vốn đã bị bảo là dở hơi rồi... nên thôi, cắt bớt vậy:

    Tôi đã bao giờ hiểu được chữ Yêu
    Mà đã nói Yêu nhiều đến thế
    Mẹ
    Quê Hương
    Vật Lí
    Piano
    hay là Anh?
    ......
    Có thật tôi Yêu Mẹ không?
    Khi thả mình vào giấc ngủ triền miên
    Mơ mộng hão huyền
    Đam mê tầm thường
    Tôi lạc lối..........
    ...........
    Bỏ rơi tất cả?
    Hay tất cả bỏ rơi tôi?
    ............
    Không
    Tôi chẳng yêu gì cả
    Khi Tình yêu còn chưa đủ
    Cho chính bản thân mình...
  3. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Đây là mấy dòng con cóc tôi tâm đắc nhất từ trứơc đến nay, rất dài nhưng thôi, đọc hết thì tôi vốn đã bị bảo là dở hơi rồi... nên thôi, cắt bớt vậy:

    Tôi đã bao giờ hiểu được chữ Yêu
    Mà đã nói Yêu nhiều đến thế
    Mẹ
    Quê Hương
    Vật Lí
    Piano
    hay là Anh?
    ......
    Có thật tôi Yêu Mẹ không?
    Khi thả mình vào giấc ngủ triền miên
    Mơ mộng hão huyền
    Đam mê tầm thường
    Tôi lạc lối..........
    ...........
    Bỏ rơi tất cả?
    Hay tất cả bỏ rơi tôi?
    ............
    Không
    Tôi chẳng yêu gì cả
    Khi Tình yêu còn chưa đủ
    Cho chính bản thân mình...
  4. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Ồn ã là cơn giông
    Lặng thầm là nỗi nhớ
    Em xoè bàn tay nhỏ
    Chờ nắng những ước mơ
    Một ngày cha đi xa
    Đôi mắt tròn ngơ ngác
    Trong ráng chiều bàng bạc
    "Bao giờ cha trở về?"
    Sóng dậy trong cơn mê
    Mẹ rưng rưng khoé mắt
    Giấu trái tim chân thật
    Trong lời dối thương đau
    Hạnh phúc thường đến sau
    Cổ tích ru như thế
    Em nghe lời mẹ kể
    Và mong...có một ngày...

  5. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Ồn ã là cơn giông
    Lặng thầm là nỗi nhớ
    Em xoè bàn tay nhỏ
    Chờ nắng những ước mơ
    Một ngày cha đi xa
    Đôi mắt tròn ngơ ngác
    Trong ráng chiều bàng bạc
    "Bao giờ cha trở về?"
    Sóng dậy trong cơn mê
    Mẹ rưng rưng khoé mắt
    Giấu trái tim chân thật
    Trong lời dối thương đau
    Hạnh phúc thường đến sau
    Cổ tích ru như thế
    Em nghe lời mẹ kể
    Và mong...có một ngày...

  6. ctech

    ctech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    ĐI HỌC
    Nghỉ hè rồi sướng lắm phải không con? Rồi lại sắp được đi chơi một chuyến sang Bắc Kinh nữa, mẹ nghe mà phát thèm. Cái cặp sách sẽ được xếp vào một góc và cái vai con thì được nghỉ ngơi thư dãn. Mẹ nhớ lại hồi con đi học lớp một, có người bạn mẹ hỏi con: "Cháu đi học để làm gì?" , mẹ không hy vọng con sẽ trả lời học để sau này cháu làm bác sỹ hay kỹ sư gì, vì mẹ biết cái tính con, cho dù ai đó có dạy con nói thế thì con cũng không trả lời vẹt như vậy, con có nhớ con đã nói thế nào không? Con bảo: "Cháu đi học cho nó vui, ra lớp còn có bạn chơi, ở nhà toàn người lớn, chán." Bác ấy cứ cười mãi, mẹ thì chả biết nói gì nhưng cũng lo cho con. Vì chuyện học cũng nhọc nhằn lắm, rồi con thấy đấy.
    Suốt năm lớp một mẹ phải soạn sách cho con mỗi khi đến lớp vì nhiều môn quá, mỗi môn lại phải mang mấy sách giáo khoa và mấy vở con không nhớ hết được, sang kỳ đầu lớp hai mẹ vẫn phải cùng con soạn sách, cái cặp sách trên vai con nặng trĩu. Mẹ định đeo hộ con nhưng bố bảo để con tự lực, đứa trẻ nào cũng phải vậy. Mẹ thấy thương con lắm nhưng biết làm thế nào được. Mỗi buổi học xong con vác cặp xuống sân trường đợi mẹ đến đón, nặng quá con ngả cặp xuống gốc cây chạy chơi cùng các bạn, chắc trong lúc chơi con luôn phải ngoái nhìn để ý cặp của mình. Thế mà cũng có lần ai đó lấy mất của con. Lúc mẹ đón con cứ thẫn thờ chạy ra chạy vô mãi. Mẹ nhớ cái lần ấy lắm. Còn cái lần con bị bạn nào đó xô ngã u một cục trên trán như quả ổi thì mẹ nhìn thấy con là khóc ầm lên không sao ngừng được, bác bảo vệ phải ra khuyên nhủ mãi. Con thì cứ giật tay mẹ. Đi học cũng nhiều gian nan con nhỉ.
    Mất cặp rồi hai mẹ con lại phải đi cửa hàng sắm lại toàn bộ. Mẹ cố gắng không cằn nhằn gì con vì sợ bố lại đánh thêm. Rồi cũng qua cái đận ấy, con có vẻ cẩn thận giữ gìn hơn cái cặp. Có lần sau khi mẹ soạn sách cho con, con lén đút truyện Đoremon và socola thêm vào, mẹ hy vọng con chỉ đọc nó trong giờ ra chơi, nhưng sợ hy vọng của mình quá mong manh nên mẹ lén lôi Đoremon ra chỉ giữ lại socola để con chăm chú việc học.
    Ở lớp hai, con đã thấy khá mệt với chuyện học đúng không? Cho nên thỉnh thoảng con thèm những ngày nghỉ, hai mẹ con đi chơi loanh quanh. Ngày đi học thì hôm nào cũng phải chuẩn bị bài, kèm con học có bao nhiêu là chuyện buồn cười, con còn nhớ bài thơ "Con tôi đi học" mẹ viết cho con không? Ông nội đọc được khen hay bảo mẹ nên gửi đăng báo, mẹ chỉ nghĩ gửi cho vui lên báo Văn Nghệ thế mà họ đăng. Hai mẹ con đi mua báo về mọi người đọc cứ buồn cười mãi, vì chuyện thực thế nào mẹ viết y như vậy, bài thơ ấy thế này:
    Con tôi đi học
    Con tôi hàng ngày cõng cặp trên lưng
    Sáu sách giáo khoa và tám vở mỗi ngày
    Lưng còng xuống như dấu hỏi thơ ngây
    Thế đã đủ cho con chưa mẹ nhỉ?
    Nó học lớp hai thằng con trai bé bỏng
    Ngồi toát mồ hôi với môn tập làm văn
    Em hãy đặt câu với từ : mộc mạc
    Mẹ ơi, mộc mạc nghĩa là chi?
    Sách giải thích là đơn sơ giản dị
    Vậy đơn sơ giản dị nghĩa là gì?
    Ôi thằng con với cái lưng đeo nặng
    Ngại đi học và sợ đi thi
    Thôi đừng lo lắng nữa con ơi
    Đến lớp rất vui rộn tiếng cười
    Xin cô giáo hãy cho con tôi niềm vui đơn sơ giản dị:
    Đi học là hạnh phúc nhất trên đời!
    Quả là hôm ấy mẹ đã phải giải thích mãi cái từ ấy cho con, con còn nhớ mẹ mang mảnh gỗ còn thô ra so sánh với cái mặt bàn gỗ đánh vec ni bóng lộn, cái này thì trông mộc mạc, cái này không thể nói là mộc mạc. Cuối cùng thì chắc con cũng mang máng một khái niệm. Có một chi tiết mà mẹ buồn cười quá nhưng không thể đưa vào bài thơ ấy là sau khi giải thích mẹ để con tự đặt câu. Khi con đi ngủ rồi mẹ lén giở ra đọc cái câu con viết: " Mẹ em có khuôn mặt mộc mạc." Mẹ cười ngất, có lẽ tại mẹ chẳng bao giờ trang điểm nên con viết vậy?!! Bài ấy con được có 6 điểm nhưng mẹ không phàn nàn gì. Ở tuổi con hiểu từ ấy thế là ổn rồi.
    **********************
    Không có được tình cảm gần gũi mẹ, nên đọc những dòng tâm sự bình dị của người mẹ xa con này mình bỗng thấy khá xúc động, xin chép ra nhân các bạn viết về mẹ.
    Được ctech sửa chữa / chuyển vào 14:16 ngày 10/07/2004
  7. ctech

    ctech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    ĐI HỌC
    Nghỉ hè rồi sướng lắm phải không con? Rồi lại sắp được đi chơi một chuyến sang Bắc Kinh nữa, mẹ nghe mà phát thèm. Cái cặp sách sẽ được xếp vào một góc và cái vai con thì được nghỉ ngơi thư dãn. Mẹ nhớ lại hồi con đi học lớp một, có người bạn mẹ hỏi con: "Cháu đi học để làm gì?" , mẹ không hy vọng con sẽ trả lời học để sau này cháu làm bác sỹ hay kỹ sư gì, vì mẹ biết cái tính con, cho dù ai đó có dạy con nói thế thì con cũng không trả lời vẹt như vậy, con có nhớ con đã nói thế nào không? Con bảo: "Cháu đi học cho nó vui, ra lớp còn có bạn chơi, ở nhà toàn người lớn, chán." Bác ấy cứ cười mãi, mẹ thì chả biết nói gì nhưng cũng lo cho con. Vì chuyện học cũng nhọc nhằn lắm, rồi con thấy đấy.
    Suốt năm lớp một mẹ phải soạn sách cho con mỗi khi đến lớp vì nhiều môn quá, mỗi môn lại phải mang mấy sách giáo khoa và mấy vở con không nhớ hết được, sang kỳ đầu lớp hai mẹ vẫn phải cùng con soạn sách, cái cặp sách trên vai con nặng trĩu. Mẹ định đeo hộ con nhưng bố bảo để con tự lực, đứa trẻ nào cũng phải vậy. Mẹ thấy thương con lắm nhưng biết làm thế nào được. Mỗi buổi học xong con vác cặp xuống sân trường đợi mẹ đến đón, nặng quá con ngả cặp xuống gốc cây chạy chơi cùng các bạn, chắc trong lúc chơi con luôn phải ngoái nhìn để ý cặp của mình. Thế mà cũng có lần ai đó lấy mất của con. Lúc mẹ đón con cứ thẫn thờ chạy ra chạy vô mãi. Mẹ nhớ cái lần ấy lắm. Còn cái lần con bị bạn nào đó xô ngã u một cục trên trán như quả ổi thì mẹ nhìn thấy con là khóc ầm lên không sao ngừng được, bác bảo vệ phải ra khuyên nhủ mãi. Con thì cứ giật tay mẹ. Đi học cũng nhiều gian nan con nhỉ.
    Mất cặp rồi hai mẹ con lại phải đi cửa hàng sắm lại toàn bộ. Mẹ cố gắng không cằn nhằn gì con vì sợ bố lại đánh thêm. Rồi cũng qua cái đận ấy, con có vẻ cẩn thận giữ gìn hơn cái cặp. Có lần sau khi mẹ soạn sách cho con, con lén đút truyện Đoremon và socola thêm vào, mẹ hy vọng con chỉ đọc nó trong giờ ra chơi, nhưng sợ hy vọng của mình quá mong manh nên mẹ lén lôi Đoremon ra chỉ giữ lại socola để con chăm chú việc học.
    Ở lớp hai, con đã thấy khá mệt với chuyện học đúng không? Cho nên thỉnh thoảng con thèm những ngày nghỉ, hai mẹ con đi chơi loanh quanh. Ngày đi học thì hôm nào cũng phải chuẩn bị bài, kèm con học có bao nhiêu là chuyện buồn cười, con còn nhớ bài thơ "Con tôi đi học" mẹ viết cho con không? Ông nội đọc được khen hay bảo mẹ nên gửi đăng báo, mẹ chỉ nghĩ gửi cho vui lên báo Văn Nghệ thế mà họ đăng. Hai mẹ con đi mua báo về mọi người đọc cứ buồn cười mãi, vì chuyện thực thế nào mẹ viết y như vậy, bài thơ ấy thế này:
    Con tôi đi học
    Con tôi hàng ngày cõng cặp trên lưng
    Sáu sách giáo khoa và tám vở mỗi ngày
    Lưng còng xuống như dấu hỏi thơ ngây
    Thế đã đủ cho con chưa mẹ nhỉ?
    Nó học lớp hai thằng con trai bé bỏng
    Ngồi toát mồ hôi với môn tập làm văn
    Em hãy đặt câu với từ : mộc mạc
    Mẹ ơi, mộc mạc nghĩa là chi?
    Sách giải thích là đơn sơ giản dị
    Vậy đơn sơ giản dị nghĩa là gì?
    Ôi thằng con với cái lưng đeo nặng
    Ngại đi học và sợ đi thi
    Thôi đừng lo lắng nữa con ơi
    Đến lớp rất vui rộn tiếng cười
    Xin cô giáo hãy cho con tôi niềm vui đơn sơ giản dị:
    Đi học là hạnh phúc nhất trên đời!
    Quả là hôm ấy mẹ đã phải giải thích mãi cái từ ấy cho con, con còn nhớ mẹ mang mảnh gỗ còn thô ra so sánh với cái mặt bàn gỗ đánh vec ni bóng lộn, cái này thì trông mộc mạc, cái này không thể nói là mộc mạc. Cuối cùng thì chắc con cũng mang máng một khái niệm. Có một chi tiết mà mẹ buồn cười quá nhưng không thể đưa vào bài thơ ấy là sau khi giải thích mẹ để con tự đặt câu. Khi con đi ngủ rồi mẹ lén giở ra đọc cái câu con viết: " Mẹ em có khuôn mặt mộc mạc." Mẹ cười ngất, có lẽ tại mẹ chẳng bao giờ trang điểm nên con viết vậy?!! Bài ấy con được có 6 điểm nhưng mẹ không phàn nàn gì. Ở tuổi con hiểu từ ấy thế là ổn rồi.
    **********************
    Không có được tình cảm gần gũi mẹ, nên đọc những dòng tâm sự bình dị của người mẹ xa con này mình bỗng thấy khá xúc động, xin chép ra nhân các bạn viết về mẹ.
    Được ctech sửa chữa / chuyển vào 14:16 ngày 10/07/2004
  8. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Chỉ là ảo mộng, để rồi sáng mai ra...
    Tối qua, trong lúc chọn truyện để đọc cho đứa cháu bé bỏng trước khi đi ngủ, tôi bắt gặp quyển sách nhỏ bé màu hồng hồng có tên : "Trái tim có những điều kỳ diệu". Tôi đã đọc hết quyển sách đó từ lâu, và dường như quên lãng nó. Thật vu vơ, tôi mở một trang và đọc điều đó rồi sẽ qua đi...
    -----------------------------
    ... Một ông vua muốn trêu chọc người cận thần thông minh của mình. Ông ta bảo rằng muốn người cận thần đó tặng cho ông ta một chiếc vòng mà bất cứ ai đang vui nhìn thấy nó sẽ buồn và ai đang buồn nhìn thấy nó sẽ vui. Sau bao nhiêu thời gian tìm kiếm, người đó gần như thất vọng hoàn toàn, ông ta dừng bước ở một ngôi làng nghèo. Nhìn khu chợ nghèo xơ xác, ông ta ngồi xuống cạnh một tấm bạt trải dưới nền đất, trên đó có bầy mấy món đồ trang sức đơn giản. Ông cất tiếng hỏi người bán hàng về một chiếc vòng mà nhà vua yêu cầu. Thế là người bán hàng đưa cho ông ta một chiếc vòng giản dị nhất và trên đó khắc dòng chữ điều đó rồi sẽ qua đi... Chiếc vòng được đưa đưa cho nàh vua và ông ta bỗng chốc nhận ra rằng tất cả của cải, quyền lực mà ông ta có cũng chỉ là phù du bởi vì rồi ông ta cũng sẽ về với cát bụi mà thôi...
    ------------------------------
    Từ lâu tôi luôn giữ ý nghĩ rằng: "Quá khứ không thể níu kéo, tương lai rất khó định đoạt, chỉ có hiện tại là điều đáng quý nhất". Lysgarden là một người hạnh phúc, bởi vì bạn đã có những hiện tại đẹp. Cái mà người ta gọi là quá khứ thực chất là hiện tại của thời gian đã qua. Cứ nghĩ đến hiện tại cũ của lysgarden hẳn bạn sẽ hạnh phúc hơn trong hiện tại thực, bởi vì trong hiện tại cũ ấy bạn đã biết yêu một tình yêu trong sáng, ngây thơ đáng yêu vô cùng. Nhưng rồi cũng sẽ qua đi... sẽ lại có một tình yêu mới thực sự đem đến hạnh phúc cho hiện tại.
    Điều đó rồi sẽ qua đi... Sự chăm sóc của cha mẹ cũng sẽ tồn tại mãi trong một hiện tại, một hiện tại sẽ qua đi... Tất cả sẽ qua đi... Tôi thích bài thơ của ThuLam.
    -----------------
    Tất cả rồi sẽ qua đi
    Ta giữ lại cho mình được gì?
    Ký ức đẹp hay kỷ niệm buồn
    Trên đời không có gì là hoàn mỹ
    Tất cả rồi sẽ qua đi
    Cố giữ lại cho mình được gì?
    Một hiện tại của ngày xưa, ngày bay hay ngày sau
    Thanh thản cho trái tim và lý trí.
  9. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Chỉ là ảo mộng, để rồi sáng mai ra...
    Tối qua, trong lúc chọn truyện để đọc cho đứa cháu bé bỏng trước khi đi ngủ, tôi bắt gặp quyển sách nhỏ bé màu hồng hồng có tên : "Trái tim có những điều kỳ diệu". Tôi đã đọc hết quyển sách đó từ lâu, và dường như quên lãng nó. Thật vu vơ, tôi mở một trang và đọc điều đó rồi sẽ qua đi...
    -----------------------------
    ... Một ông vua muốn trêu chọc người cận thần thông minh của mình. Ông ta bảo rằng muốn người cận thần đó tặng cho ông ta một chiếc vòng mà bất cứ ai đang vui nhìn thấy nó sẽ buồn và ai đang buồn nhìn thấy nó sẽ vui. Sau bao nhiêu thời gian tìm kiếm, người đó gần như thất vọng hoàn toàn, ông ta dừng bước ở một ngôi làng nghèo. Nhìn khu chợ nghèo xơ xác, ông ta ngồi xuống cạnh một tấm bạt trải dưới nền đất, trên đó có bầy mấy món đồ trang sức đơn giản. Ông cất tiếng hỏi người bán hàng về một chiếc vòng mà nhà vua yêu cầu. Thế là người bán hàng đưa cho ông ta một chiếc vòng giản dị nhất và trên đó khắc dòng chữ điều đó rồi sẽ qua đi... Chiếc vòng được đưa đưa cho nàh vua và ông ta bỗng chốc nhận ra rằng tất cả của cải, quyền lực mà ông ta có cũng chỉ là phù du bởi vì rồi ông ta cũng sẽ về với cát bụi mà thôi...
    ------------------------------
    Từ lâu tôi luôn giữ ý nghĩ rằng: "Quá khứ không thể níu kéo, tương lai rất khó định đoạt, chỉ có hiện tại là điều đáng quý nhất". Lysgarden là một người hạnh phúc, bởi vì bạn đã có những hiện tại đẹp. Cái mà người ta gọi là quá khứ thực chất là hiện tại của thời gian đã qua. Cứ nghĩ đến hiện tại cũ của lysgarden hẳn bạn sẽ hạnh phúc hơn trong hiện tại thực, bởi vì trong hiện tại cũ ấy bạn đã biết yêu một tình yêu trong sáng, ngây thơ đáng yêu vô cùng. Nhưng rồi cũng sẽ qua đi... sẽ lại có một tình yêu mới thực sự đem đến hạnh phúc cho hiện tại.
    Điều đó rồi sẽ qua đi... Sự chăm sóc của cha mẹ cũng sẽ tồn tại mãi trong một hiện tại, một hiện tại sẽ qua đi... Tất cả sẽ qua đi... Tôi thích bài thơ của ThuLam.
    -----------------
    Tất cả rồi sẽ qua đi
    Ta giữ lại cho mình được gì?
    Ký ức đẹp hay kỷ niệm buồn
    Trên đời không có gì là hoàn mỹ
    Tất cả rồi sẽ qua đi
    Cố giữ lại cho mình được gì?
    Một hiện tại của ngày xưa, ngày bay hay ngày sau
    Thanh thản cho trái tim và lý trí.
  10. lysgarden

    lysgarden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2004
    Bài viết:
    1.408
    Đã được thích:
    0
    Cho một người
    Tiễn người ra cửa rồi
    Tôi quay vào lặng lẽ
    Chợt thấy mình cô đơn
    Giữa ngổn ngang bàn ghế
    Khi người ta không yêu
    Buồn đã thành một nhẽ
    Khi ta không yêu người
    Sao cũng buồn đến thế
    Như đánh mất điều gì
    Lòng bâng khuâng khó tả
    Như thể mắc nợ ai
    Món nợ không thể trả
    Có lẽ ta thương người
    Giờ này đang lủi thủi
    Hay là ta thương ta
    Từng chịu nhiều hắt hủi
    Ngỡ chẳng có gì đâu
    Mà sao thành rắc rối
    Tất cả chỉ một lời
    Nói hay là không nói
    Bởi đơn giản thế thôi
    Biết làm sao cho được...

Chia sẻ trang này