1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ là ảo mộng, để rồi sáng mai ra...

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi lysgarden, 29/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. YASU82

    YASU82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2002
    Bài viết:
    1.483
    Đã được thích:
    0
    Đêm qua một giấc mơ ùa về theo gió mùa đông. Cái nhếch mép gắn theo nụ cười, khuôn mặt mùa đông lạnh lẽo: Ta đã hết gió, ta đã hết mưa, hết cả giá rét để tặng cho người, giờ đến lúc ta phải đi, ... Cảm giác bàng hoàng, hụt hẫng. Mặc dù vẫn biết rằng chẳng còn mấy thời gian mùa xuân sẽ đến, vậy mà vẫn tiếc nuối cái ám ảnh lạnh giá của mùa đông, hờn ghen với nơi nào đó xa xôi mùa đông sẽ ghé chân cư ngụ. Muốn vùng dậy, nắm chặt lấy đôi bàn tay hư hao của mùa đông, muốn nói lên rằng đừng vội vàng rời xa ta như vậy, ta đã quen với cảm giác ấy, cảm giác hững hờ của mùa đông, đã quen với mùi hương ấy, mùi lạnh lùng của mùa đông. Và ta chưa thể rời xa...

    Anh này, có phải Anh là ảo mộng không?
    Uh, anh là ảo mộng!​
    Ôi, một giấc mơ...chỉ là một giấc mơ... có thật chỉ là mơ???
  2. truonganh2003

    truonganh2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2004
    Bài viết:
    798
    Đã được thích:
    0
    Thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuya, tưởng như cơn ác mộng năm nào vẫn luẩn khuất quanh đây.
    "Chợt thấy lòng mình buốt giá
    Chợt thấy nỗi cô đơn như đè nặng trái tim ..."
    Ta biết, trong sâu thẳm, ta chỉ là một kẻ lang thang tìm kiếm trong tuyệt vọng.
    "Thật chẳng ai hiểu nổi anh.... "
    "Uh, thật xin lỗi em. Bản thân anh cũng đang tìm cách hiểu chính mình..."
    Ai, cái gì, là điều ta cần? Đã bao lần ta tự hỏi chính mình. Bao lần ta lại bừng tỉnh giữa đêm khuya để tự vấn?
    Ngồi trong đám đông, ta thấy mình lạc lõng, ta thấy mình như đang trôi đi vào những thế giới nào đó, vào một sự chia sẻ hão huyền nơi xa thẳm.
    "Anh, làm gì mà thẫn thờ thế????"
    (mỉm cười)..."Uh, anh đang trầm tư..."
    abc, xyz, opq.... những nick name cứ lần lượt vang lên. Cơn gió thoảng qua. Chợt lại thấy trống trải đến khôn cùng. Thèm quay quắt một bờ môi dịu ngọt, thèm nao lòng một cử chỉ yêu thương. Ôi...những ngày cuối tháng 12 lạnh giá, ta đóng chặt lòng mình trong tiếng thở dài vội thoảng qua.
    "Con trai, đừng giấu chặt những điều cay đắng, ba mẹ buồn nhưng vẫn ở bên con"
    (quay vội đi để lau giọt nước mắt tràn) "Dạ, không có gì đâu. Đến giờ con phải đi làm rồi..."
    Bao lâu rồi nhỉ? 2 năm, 3 năm, 5 năm, hay mới chỉ hôm qua? Ồ...đó chỉ là một giấc mơ không lành......
    "Thế là muộn, em không còn chờ nữa
    Ðời xóa đi kỷ niệm ấy rồi
    Anh tiếc mãi, lỡ lầm như tầm gửi
    Buồn mênh mông nuốt hận với đời
    Thế là muộn, em không còn chờ nữa
    Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia
    Vầng trăng ấy thành vầng trăng ám ảnh
    Ðêm hoang sơ, cô độc ngày hè
    Thế là muộn, vòng quay không trở lại
    Con chim non vỗ cánh bay đi
    Ngơ ngác chiều côi cút ấy
    Ngơ ngác cỏ hoa, ngơ ngác ngày về
    Thế là muộn, em không còn đợi nữa
    Ðể chia vầng trăng, chia những yêu thương
    Thế là muộn, em không còn đợi nữa
    Anh trở về trong câu hát ngu ngơ...."
  3. YASU82

    YASU82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2002
    Bài viết:
    1.483
    Đã được thích:
    0
    Ta vẫn đợi đấy chứ, đợi cả trong giấc mơ không ngọt lành. Miên man và thao thức, ta giống như đứa trẻ lạc đường trong mộng mị. Mùa đông àh, người đâu có nhớ ta, mùa đông àh, người đâu có cần ta. Người tìm kiếm điều gì trong cõi tâm linh xa xăm ấy, sao không thử 1 lần trải lòng hé mở những niềm buốt giá trong tim. Ta biết trước là sẽ đau mà, ta biết trước là sẽ có lần thứ hai rơi lệ nhưng ta sẵn sàng đau đớn, ta sẵn sàng chối bỏ cả niềm kiêu hãnh chỉ để một lần biết được người là ai?
    Phải, người có hàng đống những cái tên khi buồn để nghĩ tới, nhưng người đã thấy gì chưa sau những cái tên?
    Phải, người có niềm đau dấu kín trong lòng, nhưng đâu chỉ có mình người mới biết đau?
    Có bao giờ người nghĩ rằng bản thân mình cũng đang đem đến nỗi đau cho những cái tên ấy?
    Mùa đông àh... lạnh quá!

  4. moondy_eye

    moondy_eye Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/02/2003
    Bài viết:
    905
    Đã được thích:
    0
    Sẽ là muộn nếu mãi đắm mình trong hoài niệm
    Về một thời mãi mãi chẳng quay về
    Đừng cố dối lòng để khi chợt tỉnh cơn mê
    Đã đánh mất tình yêu mà mình đang nắm giữ
    Sẽ rất tốt nếu giờ không hờ hững
    Dành cho nhang bằng tất cả trái tim
    Đưng mải mê mãi cứ kiếm tìm ..
    Giấc mơ ảo mộng để rồi tan biến .................

    Thời gian đã qua đi ..... Không thể trở lại.... Dòng sông đã trôi xa .. làm sao về bến cũ ...
    Sống cho hôm nay và cho ngày mai.... Các bạn của tôi ạ ....
    Hết lòng nhé ....
  5. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Vào đông thời tiết như se lạnh cũng khiến lòng người như mênh mang hơn. Từ quán cà fê nhìn ra mọi thứ vẫn tĩnh lặng cho một tối mùa đông càng khiến lòng người nhỏ bé hơn. Từng giọt cafe khoan thai nhỏ xuống đáy ly nhuộm đen màu trắng của sữa làm tôi thấy mình giống như lớp sữa trắng nõn kia đang đợi chờ thời gian phủ lần tưởng nhớ.
    Một mùa đông làm gì cho thời gian vợi vôi đi nỗi nhớ, nỗi ngóng chờ từng tiếng chuông điện thoại kêu reo để tôi được nghe giọng nói ấm áp ấy lần nữa. Sao tôi lại chờ đợi trong nỗi vô vọng đó, chỉ cần bấm số và gọi là nghe được nhưng tôi lại ko làm nổi điều ấy. Mọi khu phố ẩn rồi hiện như sau mỗi ngôi nhà bi cây che khuất tầm nhìn trên giống như anh hiện rồi lại ẩn . Thời gian đôi khi nhẩn nha như người lấy nước đợi đầy thùng mà nước cứ nhỏ từng giọt. Tiếng đồng hồ treo tường cứ gõ đều mà tiếng chuông điện thoại mãi ko reo. Tôi mất bình tĩnh lắm rồi. Phố ơi ! Đường ơi ! Đường phố gầy guộc mà đỗi thân quen đến nhường nào...Tôi nhớ cho một chiều đông ngày ấy...
  6. SuSu_dangyeu

    SuSu_dangyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    193
    Đã được thích:
    0
    Anh ở đâu vòng tay ấm áp đêm đông?
    anh ở đâu bờ vai mang sức trưa hè?
    anh ở đâu Bờ vai ấy bây giờ của ai?
    anh ở đâu vòng tay ấy anh dành cho ai
    cho ai?
    Ngồi nhìn sao thay ngôi
    Nhìn dòng sông trăng trôi
    câu chuyện ngày xưa xa xôi
    giờ chỉ như cơn mơ...
    Em vẫn nhớ
    bài ca ngày ấy
    Em vẫn hát
    Tình em còn mãi dưới sao trời
    Và em nói sẽ quên
    nhưng đâu phải thế
    Tình yêu như khúc ca đã ngân
    và ta đã hát
    Rồi hôm nay nhớ anh
    Em buồn nhìn sao thay ngôi
    đầy trời...​
  7. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Bỗng nhiên nghe thấy "Tình là ánh sao"... chợt thấy mình ảo mộng...
    Thôi nào... một buổi tối sắp qua...
  8. YASU82

    YASU82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/05/2002
    Bài viết:
    1.483
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua mùa đông không còn lạnh dù vòng tay lơi lả hững hờ, dù nụ cười không nở, dù ánh nhìn không long lanh...nhưng với ta, mùa đông k lạnh nữa.
    Có lẽ cơn ảo mộng đang dần hé mở ra 1 lối thoát, ta thấy lòng nhẹ nhàng hơn, tỉnh táo hơn. Đừng vội vàng quá như thế, ta nhỉ. Nông nổi và hời hợt khôn cùng, ta đang tự làm khổ mình...
    Mùa đông àh, chẳng thèm nhớ gì đến ta???

  9. iulamtruong

    iulamtruong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.233
    Đã được thích:
    0

    Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là đi chơi với nhau, vừa đúng lại vừa không đúng. Ðúng là vì đang ở nhà, điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chữ đi loanh quanh vài vòng không em. Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai cưa em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng là vì người ta chỉ dùng chữ đi với nhau khi có hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì với việc tìm kiếm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã từng có một người nào đó, nhưng là chuyện đã lâu lắm rồi. Còn em thì vừa chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất kì một chuyện nào khác tương tự. Hơn nữa, mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để có thể chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy. Và thực sự là mình đã đi, rồi giữa đường thì cơn mưa ập đến. Lúc đó, anh quay sang em, cười em có biết không
    - Anh không nhớ mình đã đọc ở đâu ấy, người ta bảo hai người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy ! -Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh thô không thể chịu được này mới được.
    - Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải không ?- Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi gặp mưa, nhưng có phải lần đầu tiên không nhỉ? Chắc là không rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em, thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa. Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì.
    - Anh chẳng nhìn thấy gì cả - Anh than phiền.
    - Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời mưa cũng hay lắm chứ !- Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe lại ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập không gian and the world you left behind. In my heart you were the only Anh còn nhớ không, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đập lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất, lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế, đẹp và lãng mạn vô cùng.
    Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Ðể dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em không muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều đến cái đã qua, có để làm gì đâu - anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường đê, và các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Ðông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc Bộ, mối giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và sáng ngày mai Và như để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh, châm chọc: thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần đi chơi nào với nhau cũng gặp mưa không ?
    - Chắc là họ lấy nhau, và sống với nhau đến đầu bạc răng long .
    - Anh nói như trong truyện cổ tích ấy , em bĩu môi.- Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ thì bao giờ cũng đẹp, và cũng chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy, trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa vì lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh xoay vô-lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em không nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng, trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư hư thực thực, cảm giác có giơ tay ra cũng không chạm vào được. Ðừng buồn nữa em - anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em không muốn cái nhìn kiểu ấy một chút nào. Không một chút nào cả.
    - Anh cứ đi tiếp được không ?
    - Ðược, nhưng vì sao?
    - Vì ở phía ấy có mưa, em thích được nhìn mưa. - Anh không nói gì, lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu Anh chiều ý em, dù biết rằng em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.
    Nắng thế này mà chưa biết chừng tối lại mưa đấy - Đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. Cái trời này thật là oái oăm, ban ngày thì nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối thì lại mưa như trút nước, cũng lại chẳng đi được đâu. Nhỡ hết bao nhiêu việc.
    -Tao vẫn đi đấy chứ, có ảnh hưởng gì đâu. Thế thì mày phải đợi tao kiếm được quả xế hộp nào đã nhé . Ðấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. Tao đùa đấy, chẳng có ý gì hết. Mà cũng chẳng ai có ý gì cả. Vấn đề chính là ở mày kia, mày không dứt bỏ được với chuyện cũ nên cứ ngồi tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua rồi thì cho qua luôn, cứ ngồi vương vấn với chuyện đó đến bao giờ ?
    Ừ NHỈ, EM NGHĨ, EM SẼ CÒN VƯƠNG VẤN VỚI chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? Hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạnh lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh, xao động. Chẳng lẽ lại phải ước một cơn mưa để xoá nhoà tất cả?
    Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy.
    - Tối nay chắc chẳng mưa rồi .
    - Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy ?
    - Vì anh nghĩ sẽ không mưa, mà vì anh muốn được như những người bình thường khác cơ .
    - Nghĩa là sao ?
    - Là được đón em và đưa em về tận cửa, không phải luôn ở ngoài ngõ như thế này .
    - Ðược, sẽ có lúc, em hứa.
    Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng không còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải, có lẽ đã qua hết rồi.
    - Emcó biết tại sao anh lại thích mưa không?
    - Vì lúc mưa anh không bị ướt như những người khác, lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa . Anh cười- em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải không em ?
    Em lặng im, có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em không chịu nghĩ thế mà thôi
    Anh vẫn chở em đi giữa dòng người và xe. Giữa một bầu không khí ngột ngạt các loại mùi, mùi khói từ ống xả, mùi thức ăn từ hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy , em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười -anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước không ? Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời.
    - Ðấy, thấy chưa?
    - Mình đi về phía đó nhé? Anh hỏi em.
    - Anh không sợ ướt à?
    - Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà .
    Em nhè nhẹ gật đầu, và chiếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có mưa.
    Đi về phía mưa.....Hiz....Trước kia mình đã từng thích truyện này nổ đĩa. Bây h nghĩ lại ko hiểu vì sao mình thích. Khi ấy, mình mới chỉ là con bé lớp 10. Có j` giống mình đâu mà mình thích nhỉ? Còn bây h, đọc lại. Nghiền ngẫm....Mình lại tìm thấy mình trong đó. Cũng mưa, cũng anh, cũng 1 người đã cũ..........Hiz.....Hôm nay lại mưa đấy. Nhưng chẳng j` cả.......Mình đã ko còn tìm lại đưọc cảm xúc nữa roài. Lâu roài ko thấy nhớ ai, thích ai,rung động vì ai..........Tình yêu thoáng đến roài thoáng đi. Cái tình yêu......chớp nhoáng. Cưa cẩm nhau...đến 1 ngày...chán...chia tay......thế là quên hết........Bùn cười.......Mình sẽ ko như thế nữa đâu.Chờ...tìm.....mong 1 tình yêu thật sự....Hiz...
  10. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay thật, iulamtruong ạ.
    Hồi trước chị đọc truyện này cũng thích ngay, nhưng chẳng nhớ nổi tiêu đề và tác giả. Về sau mò mẫn mãi không ra, rồi quên khuấy mất việc ấy, chỉ biết rằng mỗi lần trời mưa mà thấy có đôi lứa nào đang lượn với nhau là lại nhớ mình từng đọc một câu chuyện nói về duyên số của cặp đôi trong mưa như thế. Bây giờ mới rõ tên nó là "Đi về phía mưa" nhờ em đấy. Cảm ơn em nhiều nhiều!

Chia sẻ trang này