1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chỉ viết khi ta buồn

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi EmgaiHaNoi, 23/02/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Văn miếu
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  2. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Bảo tàng

    Phố phường Hà Nội
    Phủ Tây Hồ
    Hà Nội Phố
    Nhà Hát Lớn
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  3. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Ta còn em hàng phố cũ rêu phong, và từng mái ngói xô nghiêng, chợt nhoà chợt hiện..
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  4. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Tinh hoa

    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  5. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi, ánh đèn giăng mắc muôn nơi ....
    Hồ Gươm rực rỡ đèn hoa

    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  6. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Một thời đạn bom, một thời hoà bình

    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  7. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Trích Nhật ký viết về Hà Nội và bạn bè
    tháng 12.03

    Hôm qua đang nấu cơm trưa thì Z gọi Z đang ở Dewoo, tự dưng thích đi chơi H có đi không, có 3 người rồi, H gọi cho HP đi, tớ không làm sao gọi được cho thằng M.Mình quay số nhưng HP đang ở Hải Phòng.
    Vội vàng tống hết đồ ăn đang chế biến dở vào tủ lạnh,loay hoay mãi mới bò được ra Dewoo. Z,CC,và A thấy mình vừa bước xuống xe buýt đã kêu trời đất, làm gì mà lâu thế không biết. Ôi chao, từ sáng chưa nhét gì vào bụng, đói mèm, lúc ấy là 12h30 trưa nên chỉ biết cười méo xệch. Ra Bờ Hồ đi, P đang đợi ở đó rồi.
    Vừa nhìn thấy P, Z đã kêu hôm nay P trông như chú rể. Còn P thì lại méo xệch kêu hôm nay lại cho ăn mầm đá lần hai hay sao mà tới muộn thế. Cả bọn lòng vòng chui vào hàng ăn ở Tràng Tiền ăn cơm rang. CC nói liên hồi gạ gẫm P mua bảo hiểm. Cả bọn vừa ăn vừa đùa nhau ầm ĩ. Z ăn cơm thường nhưng chén sạch rau và thức ăn, để lại gần một đĩa cơm nguyên nên P trêu thế này ai vào lại tưởng Z đang ăn kiêng.
    Ăn xong A về, bốn đứa còn lại chui lên cà fê Sinh Viên ở Bờ Hồ. Quán nhỏ, trông hơi bụi bặm và cổ cổ. Ngồi ngoài ban công có thể nhìn xuống đường và Hồ Gươm. Quán bụi bặm nên khách cũng toàn những người trầm lặng và kỳ dị,nếu không muốn nói là lập dị. Có gã tóc dài ngồi nghiêng người tựa đầu vào bức tường cáu bẩn, xỉn mầu thời gian. Có gã trông gày như cò hương, chơi cả một cây bò hình như cả tháng chưa biết đến ô mô là gi,say sưa ngồi thổi kèn Acmonika bên ban công ngập tràn ánh nắng. Gã thổi đủ các thể loại, toàn những bản nhạc hay của Nga,Nhật,Anh?Chỉ có bốn đứa là nổ như pháo rang. Được một lúc thì P đưa CC đi gội đầu, mình và Z ngồi lại. Z bảo H mặc áo len trông hơi béo. Hôm nọ H mặc áo xanh kia trông trẻ và gầy. Đừng mặc mấy cái bộ quần áo hôm đầu tớ gặp ấy, trông già dặn và đứng đắn quá. Ừ, thì đi làm văn phòng thì nên mặc thế mà. Nhưng cũng vui, vì Z lại quan tâm đến cả chuyện ăn mặc của mình nữa. Thực ra lâu lắm rồi mình cũng không buồn để ý cơ.
    P và CC quay trở lại. Thì ra bọn họ chả đi gội đầu mà mua vòng cổ và dây buộc tóc. Z cứ kêu ầm cả lên là không thích dây buộc tóc ấy. P bảo buộc tờ 10K lên trông đẹp hơn.Lúc này mới 3h chiều nhưng trời đã tắt nắng và có cái se se lạnh. Cả bọn chưa muốn về nhưng cũng chẳng biết đi đâu, có một đứa bảo lên Phủ đi, thế là đi. Đường vào Phủ, lúc này thời tiết rất đẹp, hai bên mướt mầu xanh của thông, mình và Z đều xuýt xoa và đều có cảm giác như đang đi chơi ngày tết. Hai đứa thay nhau hát câu được câu chăng những bài hát của Trịnh và những bài hát về Hà Nội. Mình bảo tớ chả thuộc chọn vẹn một bài hát hay một bài thơ nào. Cứ hát được đôi câu lại bắt Z hát tiếp. Cả bọn phi vào phủ. Z bảo có cái gì. Có cái chùa thôi.Thôi chả vào,lại quay ra. Cũng chả biết đi đâu. Z muốn đến một nơi nào đó không ai quan tâm đến mình. Hay ra bãi sông Hồng? Rét. Hay ra bãi tre. Ừ, đi. Ngang đường CC gọi cho một anh bạn cùng công ty Z và CC. ?oNghe đồn cả Hà Nội nói hôm nay anh mời bọn em đi ăn, bọn em đến nhà anh bây giờ nhé, đang ở Âu Cơ.?
    Lúc này gió như mạnh hơn và trời thì hoàn toàn chả có chút nắng nào. Bỗng dưng lại gặp hàng hoa hướng dương bên đường. Những bông hoa vàng rực có lẽ thật phù hợp với một chiều đầu đông không nắng. Có hai bó và Z muốn mua cả hai. Không thuận mua vừa bán nên cả bọn đi nhưng Z có vẻ vẫn tiếc. Z có thói quen đến nhà ai thường hay mua hoa. Không mua được hoa cho anh bạn kia nên Z cứ áy náy.Bây giờ mới hiểu vì sao đợt trước mời Z đi uống Z đã mua tặng mình hoa thạch thảo. Mình cũng rất yêu hoa nhưng lâu rồi mình không còn thói quen hoa hoét gì cả.Nói tóm lại là lâu rồi mình chả quan tâm đến bất cứ thứ gì kể cả bản thân. Z bảo đi mua hoa mà nhìn thấy cái người bán hoa mặt khó đăm đăm thì mất cả hứng. Ừ thì không phải ai cũng giống mình mà, nên không nên muốn người ta phải làm mình hài lòng. Và chuyện kia thì đừng áy náy làm gì, đấy là thói quen của Z thôi chứ người khác họ không nghĩ gì đâu. Ở Z có cái mạnh mẽ hơn mình nhưng có những cái lãng mạn hơn mình. Lâu rồi, mình cũng không hiểu mình là ai và như thế nào nữa.Mình và Z có vẻ hợp chuyện nên mình có thể kể với Z nhiều chuyện cũng như Z có thể kể với mình về những người bạn của Z. Mình thấy quý Z chỉ đơn giản là Z quý mình. Chẳng biết có phải thế không nhưng mình thấy thế. Dù sao ở hai đứa cũng có một vài điểm chung cơ bản, và thấy Z, hình như mình thấy lại mình. Phải dám sống trọn vẹn với những gì mà mình yêu quý.
    Anh L, người bạn mà chúng mình đến thăm quả là người vui tính. Trên đường đi Z đã kể rằng anh này nói chuyện cực kỳ vui luôn. Nhìn anh đã thấy nhộn rồi chứ chưa muốn nói là nghe anh nói. Mấy anh em nói chuyện một lúc rồi kéo nhau ra Ngô Sĩ Liên ăn miến và bánh đa cua. Quay ra đến Văn Miếu, CC bảo CC và P quay lại đường Âu Cơ mua hoa hướng dương. Tự dưng thấy thích thôi.Mọi người cứ đi đâu đi rồi bọn tôi sẽ đuổi theo. Z cứ hí hửng là sẽ mua hoa tặng Z. Z hỏi anh L bây giờ đi đâu? Anh L bảo không biết.Mình bảo: Thôi, thế ra Hàng Trống có quán cà fê của bọn Nhật em thường ngồi đó hồi SV. Ở đây không gian cực đẹp và yên tĩnh, và chỉ mở duy nhất một điệu nhạc không lời.
    Ba anh em đến trước. Z và anh L lại ngồi tán chuyện. Mình lang thang ra ngoài Bờ Hồ gọi điện cho mẹ, mua một tớ báo mình thường mua và năm hộp kem. Quay lai thì CC và P đã ở đó rồi. P kêu lạnh thế này mà ăn kem. Ừ, tự dưng thích. Hai bó hướng dương to tướng dựng ở bên cạnh bàn trông như hai vạt nắng. Cả bọn lại buôn như pháo nổ. Quán này xưa nay tính lặng chắc chưa bao giờ đón tiếp những vị khách vui tính đến thế. Anh L cứ rút điện thoại liên hồi vì hình như có bạn cũ vừa sinh em bé.. Mọi người cứ nghe anh nói chuyện chỉ biết bò lăn ra cười.
    6h anh L đi xem ở SVD. P đưa CC về để CC đi xem Rock. Còn mình và Z đến Cà fê báo gặp hội nhạc Trịnh. Z cứ suýt xoa. Bọn kia đểu thế. tưởng mua hoa tặng mình cơ. Hoá ra lại không tặng. Thôi, tớ với Z đi mua hoa bây giờ cũng được mà. Hai đứa lại đi lòng vòng, vừa đi vừa hát, Z lại kể chuyện, còn mình chả muốn kể chuyện gì vì đơn giản là chưa có gì khúc mắc cần giải toả cả. Chỉ thấy gió lạnh ùa vào tai và tóc thì để cho bay tự nhiên từ chiều tới giờ.Bao giờ cũng thế, uống cà fê vào là người cứ lâng lâng và hát thì cực phê. Vào hàng hoa, bảo Z thích hoa gì tớ mua tặng Z. Z chọn một cành lan trắng, trông ẻo lả chết đi được. Mình thì cũng ngố, xách nguyên nó ra. Z bảo, thế này đi đường có mà rụng hết. Lại quay vào bảo anh gói cho em bó này. Anh chủ hàng hoa cứ thoăn thoắt với các loại lá, các loại giấy, cuối cùng thì cành lan trắng mỏng manh và yếu ớt cũng được bao bọc bởi những cành lá cứng cáp, trông nó nổi hẳn lên và rất đẹp. Một bó hoa có phong cách lạ. Vui vì Z thích, thế thôi. Vui nữa là dường như Z đang làm cho mình thấy yêu đời lại, yêu những cái tinh tuý. Vì thú thực là lâu rồi mình không cẩn thận và tẩn mẩn với hoa lá cành nữa.
    Hai đưa đến cà fê Báo, chọn một bàn nhỏ bên ngoài gần cây râm bụt, phía sau là cây ngâu toà hương thơm dìu dịu. Hai đứa gọi trà đào. Đơn giản vì bây giờ mình không thể ăn cũng như uống nổi thêm thứ gì. chỉ muốn ngửi mùi thơm của trà.
    Được một lát thì mọi người bắt đầu đến đông. Bên nhạc Trịnh mình không quen ai cả, trừ một cô bé cũng ở Thi ca thôi. Z nhắn cho cô bé nói rằng em có đưa được chị H về không. Z cũng đang cần gặp nó để chuyển quà gửi từ nam ra. Cuối cùng thì không chỉ riêng cô bé đó mà cả 6 vị Thi ca nữa cũng đến. Ra đây anh bảo, phím nhau trước nhé, không được để lộ tên nick thật của mọi người ra, bịa lung tung hoặc là bạn đi kèm nhé. Eo ơi, bọn này ghét, nếu em không có ở đây nghĩa là cả hội đi mà không gọi em nhé. Nhà thì xa, gọi cho thì chả thấy ở nhà.Hôm qua bọn anh gọi có thấy đâu, cả hội gặp nhau để nhận quà của anh H trong nam.
    Z chuyển quà cho cô bé kia rồi về trước.Z không muốn vào bên trong. Chắc là có lý do gì. Mình phải bám theo hội Thi ca thôi nếu không chẳng ai đưa về.Lúc ấy khoảng 7h30.
    Box nhạc Trịnh tổ chức rất quy mô, nhưng order quá, tất cả ngồi im lặng và dường như không có sự vui vẻ và giao cảm giữa các thành viên. Họ tổ chức sinh nhật cho tất cả các thành viên sinh tháng 11, mời nhạc công đến chơi viôlôn nhạc Trịnh. Có người đệm đàn ghi ta cho từng thành viên hát.Lần lượt, người này lên hát người kia lên hát những bài hát trầm buồn.Không khi thật trầm lắng. Họ có đầy đủ ga to, rượu, bánh kẹo hoa quả, nhưng tuyệt nhiên ít thấy họ chuyện trò với nhau. Trong không khí ấy, thường người ta hay suy tư nhiều hơn.Từ sáng mấy cuộc cà fê nên mình không động đến bất cứ thứ gì, vì đã quá sợ phải nhét thêm cái gì vào bụng. Họ vẫn uống, và cắt bánh. Lúc giới thiệu, mấy anh em thi ca dấu bặt tung tích, nói tên lung tung, ngồi được gần một tiếng, cứ thì thầm trầm lặng như thế, một anh trong thi ca đứng lên phát biểu. ?oNói thật với các bạn, tụi mình ở bên Thi ca sang đây giao lưu thôi. Xin giới thiệu lần lượt từng thành viên. Lúc nãy nghe các bạn hát rồi, bây giờ chúng tôi cũng muốn góp vui, nói thật là tôi không thích nhạc Trịnh lắm, tôi xin hát một bài.? Mình và một cô bạn nữa cũng hát. Nhưng không hay bằng khi đi hát với Gà và Thi Ca.Thấy không khí ở đây quá căng thẳng. Xong màn hát giao lưu mấy anh em thi ca xin phép. Cả bọn nhẩy xuống đường, cười nói liên miên. Box Trịnh chơi thế này không sâu, order quá, không có giao cảm tí nào cả, cứ phải thoải mái tự nhiên như anh em mình. Lúc ấy là 9h tối, mấy anh em ra Nguyễn Du, ngồi một quán vỉa hè có ghế mây, nhìn ra hồ, tranh nhau hát ầm ĩ, tất tần tật các bài nhạc trẻ,nhạc nước ngoài, tiền chiến, nhạc thiếu nhi và các bài hát xuyên tạc. Còn tranh nhau hát mới sợ chứ. Mình cứ liên tục đòi về vì quá muộn và mình luôn sợ bị hàng xóm dị nghị. Nhưng bên Thi ca bao giờ cũng có nguyên tắc cùng nhau đưa từng người về nhà một. Và bao giờ mình cũng là người về gần cuối vì nhà khá xa.
    Dọc đường,mình suy nghĩ miên man về nhiều thứ. Tại sao đi giữa mọi người mà vẫn nghĩ về một người?Có những cái hoà đồng nhưng vẫn có những cái xa lạ và lạc lõng.Nghĩ về cả những người bạn cũ mà vì một số lý do nào đó mình không còn liên hệ lại nữa. Giờ này, họ đang làm gì? Có vui vẻ hay không? Giờ này, có người đã ngủ hay vừa lang thang ngoài nét về? Dường như, càng ngày mình càng khác, càng biết da diết và nâng niu cho một nỗi niềm dù biết đó chỉ là ảo tưởng thì phải.Vì, trước kia, khi nhận ra là ảo tưởng, mình tìm mọi cách để gạt bỏ luôn.Vì không đủ cứng rắn để chung sống với nỗi hoang mang hay lòng tự ái cũng như nỗi buồn vô vọng. Nhưng rồi nhận ra thế thì cuộc sống này vô nghĩa quá, và không hiểu mình đang làm gì và mình là ai nữa. Và dường như mình vẫn thế không đổi thay từ trước tới nay. Giữa đông người vẫn nghĩ về một điều nào đó. Càng vui vẻ, càng ồn ào bao nhiêu thì cái thẳm sâu càng da diết hơn.
    Mình về nhà lúc 11 giờ đêm, không cho xe nổ máy vào ngõ mà đi bộ về. Nhẹ nhàng mở khoá, nhẹ nhàng lách cửa vào nhà. Một nỗi đơn côi xâm chiếm và lan toả khắp căn phòng vắng lặng. Trong lòng lại vang lên những câu hát lúc chiều với Z ?oKhông có ngôi sao nào, trò chuyện cùng em đêm nay, không có ngọn gió nào, trò chuyện cùng em đêm nay, chỉ có bóng tối thân quen trong căn phòng em ở, chỉ có bóng tối thân quen khoảng trống em nhìn. Bóng tối đen như ly cà fê, bóng tối đắng như ly cà fê, em uống từng ngụm nhỏ bóng tối, từng ngụm nhỏ bóng tối??. Nhắn tin cho một người bạn hỏi hôm nay ở nhà có buồn không?Xong rồi lại ân hận, lẽ ra không nên thế.Bởi lúc nào cũng quan tâm đến người khác nên không cảm nhận được sự quan tâm của người khác cho mình. Biết chờ một chút có lẽ sẽ thấy vui hơn.Đọc hết hai tờ báo mà vẫn không buồn ngủ. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhắm mắt.
    Và một đêm lại qua, một ngày mới lại đến. Rất nhiều việc phải làm. Nhiều việc phải lo.Chiều nay hẹn Z đi sắm quần áo mùa đông.
    Được EmgaiHaNoi sửa chữa / chuyển vào 17:37 ngày 25/02/2004
  8. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0

    8.2.2004
    Bước lững thững trên đường với bước chân vô định và thong thả khác thường. Không giống như lúc sáng vừa đói lại vừa rét chạy cuống cuồng tới chỗ hẹn phỏng vấn một người bạn viết để bài.Lúc nói chuyện xong thì quá trưa,lang thang tự hỏi giờ mình đi đâu nhỉ?Giật mình nhận ra sau mấy hôm mưa gió sụt sùi, nắng đang lên rất đẹp.Xe số 8 tới, ừ thì lên phố cổ vậy,cả tuần làm việc hôm nay mới được một ngày thanh thản, bình yên, buồn buồn của riêng mình.
    Xe đỗ ở chợ Đồng Xuân. Mình đi ngược lên phố Hàng Đường.Lâu lắm rồi mình mới có những bước chân nhẹ nhàng đến thế. Như là đi trong cõi mơ, kệ những dòng chảy cuồn cuộn ngang qua. Con phố này mình đã qua đã lại bảo lần? Đã ngước cổ lên nhìn những mái ngói lô xô bao lần? Đã cúi mình đưa tay cầm lên đặt xuống những chiếc vòng gỗ, những chiếc nhẫn nhỏ xinh, những dây buộc tóc sặc sỡ bao lần.?Ngõ nhỏ vẫn thế. Cái ngôi nhà cổ xiên xiên bên cạnh một cửa hàng ăn nghi ngút khói.Không có tiếng dương cầm, không có cây bàng lá đỏ...Tất cả, không ngiêng nghiêng trong nắng, không nhạt nhoà trong sương như mình đã tưởng tượng trong những giấc mơ. Không có giàn hoa giấy đỏ tươi, không có hoa loa kèn trắng,không có con mèo xinh, lại càng không và không bao giờ có người mình đã tưởng tượng ra để thương, để mến, để đồng cảm, để sẻ chia...Hà Nội vẫn thế, rất hiện thực với những gì trần trụi, những phố cổ hẹp với dãy nhà mà bên trên là cũ kĩ liêu xiêu và tầng trệt lại là nơi tập trung những gì hiện đại và sang trọng nhất. Nhưng ta cũng như bao người khác vẫn yêu bằng một tình yêu mà chưa chắc trong tâm hồn sâu thẳm đã lý giải được. Như Phú Quang nói, yêu về mặt tâm linh....
    Ta không hiểu vì sao ta lại làm vậy? Vì sao ta lại lang thang ở đây?Bước những bước đi rất nhẹ, mắt rưng rưng và lòng nhẩm một bài hát vu vơ nào ta tự nghĩ ra, đến hôm nay cũng chẳng còn nhớ lúc ấy mình hát gì."Trời đẹp thế này sao anh chẳng đi bên em. Em đẹp thế này sao anh chẳng yêu em".Rẽ sang phố Hàng Bạc, chui vào một cửa hàng bán đĩa và truyện tiếng anh, mãi cũng chọn được một quyển lôi về để dịch.Cũng thấy vui vui.
    Rồi bỗng nhiên đang cắm mặt đi trên đường Nguyễn Hữu Huân, đang thầm nghĩ kia là cái quán mình và Z hay ăn xôi, kia là quán Cà fê Lâm C hay tới, ngẩng mặt lên thấy C đang đứng sừng sừng trước mặt. Rất bụi.Cậu ấy lúc nào trông cũng bụi, chơi luôn cả cây bò bạc phếch. Mà hiền và tốt bụng.Cậu ấy vừa uống cà fê với bạn cũ và đang chuẩn bị về. C hỏi đi đâu? Mình nói tớ hay lang thang trên phố cổ vào chủ nhật.C bảo vào uống ca fe và nói chuyện về mấy truyện ngắn đang viết dở. Nhưng ta thích tới quán ca fe quen thuộc của rêng ta trên Hàng Trống. Và hai đứa đi xe tới đó.
    Những ngày nghỉ ta vẫn thường khác những ngày thường đi làm. Dường như là hai con người hoàn toàn khác biệt nhau mà ta cũng không hiểu nổi.Ta ngồi lặng lẽ, run run kể chuyện bằng giọng chậm rãi. Sao khác một ta nói nhanh nói lớn thường ngày. Phải chăng là quán ta ngồi cũng lặng lẽ và trầm tư như ta?Ta nhận thấy gần đây mình rất hay bị run, run cầm cập mà không phải bị rét, mỗi khi ta nghĩ đến những điều giằng xé trong tâm hồn ta mà ta không thể nào giải quyết nổi.
    Ta đang ở trong trạng thái đững giữa ngã ba đường. Một bên là bóng hình rất ảo, một bên là bóng hình thực, và một con đường thẳng ở giữa không có bóng hình ai.Cái ảo nặng tình, cái thực nặng nghĩa tình. Cả hai bên có lẽ không bên nào mở cho một con đường đi cả.
    Ta run run kể chuyện. C lặng lẽ lắng nghe. C bảo cậu giống như một cái lá mỏng manh, khẽ có gió lay là cậu đã bị cuốn theo nó mất rồi. Cậu tỉnh lại đi.
    Ta cười,lại cười rất nhẹ. Buồn cười thật. Sao lại có lúc hiền tệ đến thế. Có lẽ là mình đành phải đi thẳng theo con đường mà chẳng có ai.
    Và ta cứ mang nỗi niềm day dứt không lời giải đáp vào những khi ta giật mình tỉnh giấc. Bây giờ nó chẳng giản đơn mà phức tạp nhiều hơn trước.Thật may là ta không có nhiều thời gian để nghĩ đến nó nhiều. Ta sợ nhất là những lúc nửa đêm về sáng, khi chẳng may thức giấc,lại phải nghĩ đến hai điều mà ta không muốn nghĩ.
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  9. EmgaiHaNoi

    EmgaiHaNoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    318
    Đã được thích:
    0
    Thứ 4 ngày 25.2.04
    7h tối phi ra khỏi lớp. Lại bùng tiết. Hôm nay có một ca dạy lúc 8h. Nhưng hôm nay tử tế hơn xuống xin phép cô giáo.Sắp thi cử đến nơi rồi, dạo này bùng tiết hơi nhiều. Còn mấy bài luận chưa viết, chị lớp trưởng cứ giục mày viết chưa cho tao mượn. Hình như thứ tư tuần sau thi.
    Mưa lất phất, chạy tọt vào một quán nét, đọc lại cái bài viết hồi xưa luc chiều post lại xem thế nào. 8h mới dạy học.Hôm nay lại ăn xôi, sáng xôi, trưa xôi, tối lại xôi. Thèm cơm kinh khủng, nhưng ăn ngoài hàng thì thà mua xôi về văn phòng ăn còn hơn. Chán chết.Suy cho cùng, mình đang làm cái quái gì không hiểu. Công việc trên công ty có vẻ căng thẳng, hay tự mình làm mình căng thẳng không biết. Hôm nay mình làm tốt hơn mấy hôm trước vì vớ mấy tập tài liệu dễ hơn, mấy cái chùa không thể dịch nổi. Chỉ sợ sau đợt này sếp đuổi cổ hết mấy nhân viên này đi mất. (Nếu mình là sếp mình cũng đuổi). Cả ba đứa, hôm nào sếp cũng kêu là dịch chậm, nhưng thú thực dịch mấy cái danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử sang tiếng Anh còn khó chứ đừng nói là tiếng Nhật.
    Hôm nay anh người Nhật về nước vì có việc gia đình, một chị người Nhật khác đến thay. Chị này không biết nói tiếng Việt tí nào, thế thì e*** bài thế nào được. Chắc chắn là áp lực sẽ nhiều hơn. Mà chả lẽ mình cứ dậm chân tại chỗ thế này mãi sao. sao không cố gắng hơn để làm việc được tốt hơn. Chị cùng phòng bảo mình quá cầu toàn. Không biết, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, chứ dịch lem nhem ra đấy lại đổ hết vất vả cho người e***. Sếp nào có biết tý gì về tiếng Nhật, thấy nói xong là xong. Biết quái gì đâu.Thà bị kêu là chậm còn hơn là làm dối.
    Còn chuyện tình ******** yêu. Không dằn vặt nữa, chỉ thấy buồn những khi ngồi trên xe buýt một mình hoặc trước khi đi ngủ.Về người bạn thân, đã dứt khoát chỉ dừng lại ở tình bạn, vì mình không hợp với cách sống tẻ nhạt, già cỗi, không quyết đoán, không quyết liệt, thiếu chất lửa,có chút gì đó ích kỷ trong tình yêu (không hết mình vì người khác nhưng lại bắt người khác phải hết mình vì mình). Dù đó có thể là một người hiền lành, tốt bụng, luôn nhường nhịn và giúp đỡ mình, dù gắn bó và rất hiểu mình, thì mình cũng không thể tiến xa hơn, dù có lúc mình đã thử.....
    Còn chuyện tình yêu....Cũng chưa hẳn là tình yêu, và không biết có phải là tình yêu không, nhưng luôn nghĩ đến, và sáng nay ngồi trên xe buýt nhìn phố phường qua làn mưa bụi, hát thì thầm vài bài hát cũ, tự hỏi, mình sẽ sống cuộc sống như thế này trong bao lâu? Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm hay năm năm....? Không biết, chỉ biết rằng mình đang còn rất trẻ, và cần phải phấn đấu nhiều cho sự nghiệp. Vì chắc là anh cũng thế. Đời còn dài, nếu còn thương nhau thì vẫn còn chưa muộn. Tự dưng,lại muốn làm cái gì đó để thành hơi nổi tiếng một tý....Buồn cười thật, nhưng trước kia anh từng nói, anh luôn tìm những tia hy vọng dù chỉ là mong manh nhất....Vâng, anh nói cái gì cũng hay cũng đúng, và không ngờ em lại thuộc nhanh thế phải không? Còn chắc là anh quên rồi.....
    Không sao cả, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi phải không anh....
    Em đã tự tước lấy cái quyền được anh quan tâm vì khi đó em khá tự ti. Nhưng giờ em đã khác. Anh thấy chưa. Hôm nọ chính anh cũng phải thốt lên sao em tự tin quá vậy. Thì anh nói rằng sẽ có ngày em không ngờ vì sao mình tự tin thế mà. Ai bảo anh thách em, ai bảo anh bắt nạt em.....Nhưng thôi, dẹp cá tính đi, dù thế nào, suy cho cùng, em biết tỏng là anh khá yếu đuối, em cũng yếu đuối, như anh đã từng nói em giống Lâm Đại Ngọc.Nhưng em chờ đến lúc mình được yếu đuối. Còn bây giờ em cần mạnh mẽ.
    Em vẫn thèm một lúc nào đó, được gục vào vai ai mà khóc cho thoả những tháng ngày mệt mỏi và bức bối này....
    Dù thế nào, em cũng yêu cuộc sống này vô cùng, vì em đang sống có một niềm tin. Tin vào chính mình, tin vào tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Và tin vào những lời mong manh của anh, dù mưa đã ướt nhoè rồi, dù gió đã cuốn xa rồi, dù những tin nhắn đầy thương yêu cả hai đã xóa đi rồi......
    Thôi, hôm nay, thế là quá thừa khi post khá nhiều vào topic này....
    Không buồn, không vui, không có cảm giác muốn gọi điện cho ai. Chỉ muốn ngủ.....
    Vẫn biết tình em như cơn lũ, uổng phí phù sa một kiếp người........
  10. IG_Shit

    IG_Shit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2003
    Bài viết:
    2.201
    Đã được thích:
    1
    Cám ơn H,ảnh đẹp lắm.Giờ mới thấy Hà Nội mình đẹp tuyệt vời.Hôm nào có thời gian và cảm hứng,có lẽ anh sẽ bắt chước em,bắt xe buýt làm một lượt vòng quanh Hà Nội.Mới nghĩ đến thế thôi đã thấy phê rồi
    Trang Corbis.com có nhiều ảnh thật,cả bên public HN cũng thế.Anh đang xem chùm ảnh HN xưa và nay,đẹp thật.Cố gắng đêm nay xem bằng hết mới thôi
    ------------------------------------------------------
    A **** sits in a seat,see and say **** ****...
    Yeah, I'm **** !!! But only **** with ****,not **** with all !

Chia sẻ trang này