1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chia cho "ai" một đời tôi, một cay đắng, một niềm vui, một buồn...!!?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi stand.by.me, 31/05/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Em vừa đi xem kịch về........sau những giờ phút vui vẻ bỗng thấy mình rơi vào sự cô đơn. Thấy nhớ anh và em buồn.... .....Sao ai cũng bên nhau, ai cũng tay trong tay, còn em lại cô đơn đến thế.
    Nói đấy, cười đấy, bình thản đấy nhưng trong lòng trống rỗng, nhìn mọi người bên nhau em thấy chạnh lòng
    Anh biết không, khi em bắt đầu cảm nhận được khoảng cách thật sự giữa chúng mình thì nụ cười của em không còn như ngày xưa nữa, ngày của em không vui như cũ, trái tim em lặng ngắt những nụ cười.
    Em cứ thấy hụt hẫng, chênh vênh, quay qua, quay lại chỉ thấy mình với mình, chỉ thấy bóng em đơn côi trên con đường vắng.Em nhớ anh, em nhớ anh như chưa bao giờ được nhớ, em buồn như chưa bao giờ buồn và em chỉ muốn khóc.
    Đến bao giờ em thôi mong nhớ, đến bao giờ em hết khóc thầm, đến bao giờ............bao giờ đây???
    Em vừa gửi message cho anh, như bao lần chỉ có sự im lặng trả lời em , như bao lần em biết những câu hỏi của em rơi vào hư không và em lại thấy lòng mình nhói đau. Cái cảm giác cô đơn, buồn bã, cái cảm giác mình bị lãng quên sao mà buồn đến thế.
    Gợi lại làm chi kỷ niệm ngày nào, chẳng còn gì nữa đâu.......... tôi ơi!!!
    Em vẫn như mây
    trôi hoài không dừng lại...!!!
    Mắt em là một dòng sông...Thuyền anh bơi lặng trong dòng mắt em
  2. unlock

    unlock Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Khúc Mưa - Phú Quang

    Tháng sáu, mưa, mưa.
    Giá trời đừng mưa, và em đừng nhớ.
    Trời không mưa và em không nhớ, em còn biết làm gì.
    Em như hạt mưa trên phố xưa,
    Nuôi kỷ niệm băng hoại trí nhớ.
    Kỷ niệm như rêu, em níu vào chợt ngã.
    Tình xưa giờ quá xa.
    Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm,
    Cho anh thương áo em vàng.
    Tháng sáu trời buồn,
    Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
    Như em như em...

    Gửi cho một nơi xa.

    U N L O C K
  3. unlock

    unlock Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Nỗi nhớ mùa đông Hà Nội
    Năm nào cũng vậy, cuối thu đầu đông tôi lại trở về Hà Nội, để nói lời yêu thương và tỏ bày nỗi nhớ bằng đêm nhạc của chính mình. Trong tôi, Hà Nội là một nỗi nhớ thiết tha, như một dòng sông không ngừng trôi chảy, lúc êm đềm thiết tha lúc lại cồn cào con sóng.
    Không hiểu sao càng có tuổi tôi càng nhớ nhung những ngày thơ ấu của mình. Hà Nội ngày tôi còn bé đẹp và yên bình biết bao. Tôi vẫn thường cùng bạn bè chơi thổi búp lá đa, bắt dế bỏ vào ống bơ và xem chọi dế. Tôi đã lớn lên bằng những kỷ niệm của thành phố một thời bom đạn. Thời trai trẻ của tôi thuộc về Hà Nội. Mối tính đầu của tôi cũng thuộc về Hà Nội. Ấy là người bạn gái trong trẻo thầm lặng dành bánh mì luộc cho tôi mỗi sáng. Rồi chúng tôi đi qua đời nhau... Rồi phút ngập ngừng đầu tiên ấy trở thành kỷ niệm. Và Hà Nội là nơi cất giữ những quá khứ dịu dàng của cuộc đời...
    Trong những bài hát của tôi thường có rất nhiều bóng dáng giai nhân. Bạn hỏi tôi họ là những ai ư? Họ là những chị, những em, những người con gái tôi đã quen hoặc chưa quen, tôi đã nhớ hoặc chưa là nỗi nhớ. Họ ở trong tôi như bóng dáng của Hà Nội, cổ xưa mà hiện đại, yêu kiều mà trang nhã. Tôi đã yêu họ như yêu một vùng đất nguồn cội, như yêu một phần đời của mình, tuổi trẻ của mình. Với những người phụ nữ, tôi thích dành tặng họ hai câu thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo: ?oChia cho em một đời say. Một cây si với một cây bồ đề?. Tình yêu của tôi dành cho họ luôn đi kèm với lòng kính trọng. Cũng như bất kỳ ai, tôi từng nếm mùi của khổ đau tuyệt vọng, của sung sướng ngọt ngào. Tình yêu là thế, là cho và nhận, không có chiến thắng và chiến bại. Đừng tưởng tôi không có lỗi lầm. Chúng ta làm sao tránh được những sai lầm của đời sống, của tình yêu. Tôi vẫn nghĩ mình còn được yêu là bởi những lỗi lầm của mình có thể tha thứ được. Tình yêu, thực ra, cũng là một thứ âm nhạc, chỉ tồn tại bởi sự hồn nhiên và trung thực.
    Rồi vẫn là chuyện âm nhạc, ngoài tình yêu ra, chính là số phận của tôi. Tôi đã đến với âm nhạc như duyên nợ. Vì chỉ có công việc của người sáng tác mới giúp tôi xả bớt những xúc cảm trong lòng. Tôi đã nương náu vào âm nhạc như một bến bờ vĩnh cửu có thể cứu rỗi tâm hồn tôi, sau những lo toan, những thương tổn rất con người. Âm nhạc là nguồn vui, là cách tôi tự an ủi mình. Tôi đã chọn Sài Gòn để sống, để lập nghiệp. Thành phố ồn ào và hiện đại ấy đã chấp nhận tôi như một công dân, đã cho tôi một cuộc sống đủ đầy: công việc, bạn bè, con cái. Song, không hiểu sao mỗi lần nghĩ về Hà Nội, nhắc về Hà Nội là trái tim tôi lại bồi hồi thổn thức. Mỗi khi lòng tôi xác xơ, mệt mỏi, những khi hẫng hụt vì thời gian, vì con người tôi lại tìm về Hà Nội, như đứa con mừng rỡ trở về nhà.
    Có làm được gì nhiều cho Hà Nội, một nhạc sĩ lang thang như tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình cần cho Hà Nội. Từ sân bay tôi vào thành phố, nhờ bạn bè đưa đi ăn bún đậu mắm tôm, đi bộ qua những con phố dài nhìn lá đổ, hay ngắm nhìn đôi chú bé con đùa vui trong con ngõ nhỏ. Tôi yêu mùa thu Hà Nội, nhất là tiết cuối thu. Nắng trải nhẹ nhàng như thảm, trời hanh khô se lạnh và lòng người như khói như sương. Hà Nội cứ như thế mà ám ảnh tôi, mà còn trong tôi như câu hát buồn: ?oTa còn em cây bàng mồ côi mùa đông. Ta còn em góc phố mồ côi mùa đông, mảnh trăng mồ côi mùa đông?.
    Mỗi năm, trong tiết trời đẹp, buồn và linh thiêng như thế, tôi mang âm nhạc của tôi về như một món quà tặng người Hà Nội. Sau mỗi đêm diễn trở về tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi gì dịu ngọt, như thể cô đơn mà lại vô cùng ấm áp. Một nỗi buồn vô cớ xâm lấn tâm hồn tôi. Con người ta rồi ai cũng thế, cứ thất vọng và kiếm tìm...
    Ngoài âm nhạc, tôi là kẻ cô đơn. Cô đơn là một người tình của tôi, đi cùng tôi tháng năm và giúp tôi nhìn ra ý nghĩa của cuộc đời. Tôi hay có những đồ lặt vặt như bật lửa, bút... những vật dụng nho nhỏ có thể làm đầy không gian của mình. Lúc quá buồn tôi thường tìm cách trò chuyện với những đồ vật của mình. Tôi tin mọi đồ vật đều có linh hồn. Chúng có thể nói chuyện với tôi và san sẻ cùng tôi như người tri kỷ.
    Trở về Hà Nội, nhìn nắng và gió, nghe mùa đông rét mướt lùa qua áo, nói dăm ba điều với vài người bạn không quen, rồi tôi lại đi. Nhiều năm rồi cứ thế, như một thói quen... Tôi đã không còn trẻ, bởi vậy, rồi khi tôi không còn bôn ba được nữa, tôi sẽ trở về Hà Nội sống yên bình trong một góc nhỏ bình dị nào đó, để được nghe nhịp đập của thành phố và mường tượng lại tuổi thơ mình. Những mùa đông lạnh giá đổ bóng xuống mặt hồ là nỗi nhớ sâu nặng trong tôi. Mà nỗi nhớ thì ?omuôn đời vẫn thế?...
    - Phú Quang -

    U N L O C K
  4. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0

    Dim thân yêu!
    Sáng sớm mai tôi sẽ bị xử bắn. Tôi đã hứa nói hết với Dim và chỉ còn có lúc này mới thực hiện được lời hứa đó. Nhưng phân bua dài dòng làm chi? Bao giờ chúng ta cũng hiểu nhau mà không cần nhiều lời, ngay cả từ khi chúng ta còn thơ ấu.
    Dim thân yêu, chắc Dim cũng thấy rằng không cần gì phải vò xé trái tim mình v ề câu chuyện cái tát ngày xưa ấy. Lúc đó tôi rất khổ tâm. Nhưng rồi sau tôi cũng nhận bao nhiêu cái tát như thế nữa mà vẫn chịu được. Có lúc lại còn trả thù được nữa. Và bây giờ tôi như con cá nhỏ trong cuốn sách trẻ con của Dim (tôi quên tên cuốn sách đó rồi), ?oSống và ngoe nguẩy đuôi?, thật thế, sống và ngoe nguẩy đuôi lần cuối cùng?Còn sáng mai thì đã Finita la Commedia. Đối với Dim và tôi thì điều đó có nghĩa là : Trò xiếc đã diễn xong rồi. Chúng ta hãy tạ ơn các đức thánh dù đó chỉ là một ơn nhỏ. Ơn đó tuy không bao nhiêu nhưng cũng vẫn là ơn.
    Còn về phần sáng sớm mai thì tôi muốn cả Dim và Mactini hiểu rằng tôi hoàn toàn sung sướng và yên tâm, và tôi không ân hận gì về số phận cả. Dim hãy nói cho Mactini biết điều ấy, coi đó là lời vĩnh biệt của tôi?.Tôi biết rằng, nếu Dim và Mactini còn sống, và tiếp tục cùng nhau đứng vững tấn công kẻ thù thì rồi Dim và Mactini sẽ thấy những sự kiện vĩ đại. Còn tôi, mai đây, tôi sẽ bước ra pháp trường với một nỗi lòng thanh thản, thanh thản như một cậu học trò nhỏ rảo bước về nghỉ hè. Tôi đã hoàn thành công tác của tôi với một tinh thần tận tuỵ, và bản án tử hình đã chứng minh cho tôi điều đó. Chúng giết tôi là vì tôi đã làm cho chúng hoảng sợ. Như thế con người còn mong muốn gì hơn nữa? Nhưng tôi vẫn còn một điều mong muốn. Kẻ nào sắp chết mà lại chẳng có quyền vòi vĩnh đôi chút. Vòi ở chỗ là tôi muốn giải thích cho Dim hiểu tại sao có lúc tôi lại cục cằn với Dim và tại sao tôi lại khó có thể quên được chuyện cũ.Thật ra Dim cũng đã tự hiểu, nhưng tôi muốn nhắc lại là bởi vì tôi thích viết lại những dòng này.
    Giêma ạ, tôi đã yêu Giêma từ khi Giêma còn là một cô bé xấu xí, từ khi Giêma còn mặc chiếc áo xuyềnh xoàng cổ bẻ và từ khi Giêma còn để bím tóc nhỏ xíu như đuôi chuột. Bây giờ tôi vẫn yêu Giêma. Giêma còn nhớ không? Có lần tôi đã hôn tay Giêma và Giêma khẩn khoản xin tôi ?ođừng bao giờ làm như thế nữa?. Tôi biết thế là không tốt, nhưng Giêma phải tha thứ cho tôi. Còn bây giờ thì tôi hôn tờ giấy viết tên Giêma. Như thế là tôi đã hôn Giêma được hai lần và cả hai lần đều không được Giêma cho phép.
    Tất cả chỉ có thế thôi. Giêma thân yêu, vĩnh biệt nhé!

    (Trích Ruồi Trâu)
    Em đã đọc bao nhiêu lần bức thư Ruồi Trâu viết cho Giêma trước khi ông đối mặt với cái chết và lần nào đọc em cũng khóc.
    Một người đàn ông thép có trái tim bằng máu thịt biết yêu thương.
    Post lên đây thay cho những gì em không thể nói bằng lời
    Mắt em là một dòng sông...Thuyền anh bơi lặng trong dòng mắt em
  5. Amie

    Amie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2001
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    buồn cười mỗi lần đọc đoạn ấy em cũng khóc .......mạnh mẽ thế.......

    Amie
  6. unlock

    unlock Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2002
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0
    Góc thức đêm tối tăm quá

    U N L O C K
  7. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Ở cái góc bên cửa sổ, nếu là buổi sáng thì chắc nắng chiếu vào tận mặt, nhưng buổi tối khi tắt hết đèn đi thì nó lại thành cái góc ấm cúng.
    Ở cái góc đấy mỗi tối có người ngồi mải mê với cái PC, nói chuyện với những người bạn thân và không thân, nói những câu chuyện vui và buồn, nói với những người thương yêu và xa lạ, nói về những điều ta quan tâm và những chuyện tầm phào.
    Ở cái góc đấy có những lúc trái tim phơi phới niềm vui, có những khi mặt cau lại vì bực mình, có cả những lúc nói về những chuyện bí mật của riêng mình.
    Có những khi im bặt vì chán ngán, có những lúc không kịp trả lời vì nhiều cửa sổ mở ra quá, nhưng cũng có những lúc phải gọi mãi mới có người trả lời
    Ở cái góc đấy biết đâu có những khi trái tim rung lên vì một cô bé nào đó, có những khi không hiểu nổi mình vì sao lại ngồi nói chuyện với một người mà mình chẳng có tình cảm gì nhưng không hiểu vì sao lại có một mối liên hệ thật gần gũi, chả hiểu vì sao, vì cái gì, vì ai. Chắc chả vì cái gì, chỉ là một trò đùa mà thôi
    Ở cái góc đấy mỗi khi ngước mắt ra nhìn bầu trời ngoài ô cửa nhỏ thì thứ đầu tiên mắt chạm vào là nụ cười vui vẻ của con ếch xanh
    Con ếch xanh đó là món quà mà có người quý lắm, có đúng không nhỉ Mong sao cho nụ cười của con ếch xanh mãi mãi rạng rỡ như vậy, mãi mãi trong lòng còn một tình cảm nhẹ nhàng và dễ thương cho ai đó ở nơi xa.
    Mắt em là một dòng sông...Thuyền anh bơi lặng trong dòng mắt em
  8. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?
    ngoài kia gió lộng
    những ngọn gió thong dong
    kể cho anh nghe những niềm vui tháng giêng
    trên triền đồi có những luống rau mơn mởn
    trên vòm trời mơn trớn
    lá biếc xanh
    kể cho anh
    chuyện tình 365 ngày trong một năm
    đều là ngày tết
    anh sẽ gặp trong mơ
    một tiếng gọi
    một tin nhắn
    một vạt nắng
    một giọt mưa
    một tiếng cười đùa
    buồn như giọt nước
    ngủ ngon nhé hoa cúc
    ngủ mơ nhé hoa hồng
    đêm dài như mùa đông
    có đắp thêm chăn ấm?
    Sao trong mơ anh không gối đầu trên ngực em
    để nghe nhịp đập của trái tim
    đêm đến ngày khắc khoải
    đang tập đánh vần cái tên một người
    ***g lộng như sông
    ngủ ngoan nhé dòng sông
    đừng quên từng đêm có người soi mặt xuống dòng sông
    buồn như đang mất ngủ.

    ADIEU
    Mắt em là một dòng sông...Thuyền anh bơi lặng trong dòng mắt em
    Được brown_eyes sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 29/11/2002
  9. SirTeo

    SirTeo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Heheh, hoá ra cái góc của mình cũng thu hút được sự quan tâm của bà con fết nhểy?!
    Có chú là chú ếch con có đôi là đôi mắt tròn...
    Ô mai ơi, yên tâm đi, Ếch con ko bị lạnh đâu, chỗ đó ấm lắm! :))

    Sir Teo

  10. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Cũng chẳng biết thế nào, tối thứ 7 lại một mình trên đường. Những cửa hàng bán thiệp Noel và năm mới đông nghịt người, chen vào tìm tìm, chọn chọn như ai, nhưng không phải để tặng ai cả mà là tìm vài mẫu về bắt chước làm để gửi cho một nơi theo lời kêu gọi.
    Cả ngày hôm nay lăn lê, bò ra mà làm thiệp, cứ tưởng là nhanh, đến lúc bắt tay vào làm mới thấy nan giải, toàn đứa tay mơ, mà lại cầu toàn muốn làm thiệp thật đẹp để bán cho dễ, có mỗi một chuyên gia thì thời gian eo hẹp, vừa làm vừa nhìn đồng hồ lo về nhà cho sớm.
    Đã thế có đứa chỉ tới được một chút lại bò về mất, có đứa hẹn tới lại không thấy đâu, tức thế cơ chứ.
    Nghĩ tới đống thiệp chưa hoàn thành mà hoảng hồn, hic, làm sao làm cho nhanh không thì không kịp Noel mất.
    Cả ngày bận rộn cắt cắt, dán dán, tô tô, vẽ vẽ, quên luôn là mình đang hờn dỗi, ồ, khi mình hờn dỗi sao mình thấy mình khổ sở thế cơ chứ. Hờn dỗi một người mà người ta không biết tí nào, cái cảm giác buồn bực, khổ sở cứ đầy ứ lên trong lòng.
    Biết rằng mình hờn dỗi vô ích nhưng cứ buồn buồn làm sao.
    Thứ 7 này sao mà đông người ra đường thế, cả con đường gần nhà trở thành cái chợ vỉa hè, người ta đổ ra đường hàng đống thú nhồi bông, quần áo, giầy dép, túi xách, kính mắt, rồi quả châu, dây kim tuyến, cây thông, người mua kẻ bán tấp nập, không khí Noel tràn ngập phố phường, uiiiiiiiiiii, thời gian ơi..........chầm chậm thôi muh.
    Mắt em là một dòng sông...Thuyền anh bơi lặng trong dòng mắt em

Chia sẻ trang này