1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chia cho "ai" một đời tôi, một cay đắng, một niềm vui, một buồn...!!?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi stand.by.me, 31/05/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Angel_13

    Angel_13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    0
    Thế là 1 ngày chúng ta không gặp nhau. Chẳng bít là em đang thử thách trái tim của mình hay đang chứng tỏ cái tự ái đến cao ngạo một con bé là em. Em cuốn vào cái chu kì hằng ngày, vẫn wấn lên với những bận rộn có khi là do cuộc sống, có khi là do chính mình tạo ra. Thế nhưng trong em vẫn luôn hiện hữu cái cảm giác trống vắng đến nhói lòng. Cứ thiêu thiếu một điều gì đó, một cái gì đó ko hiện hữu thành lời. Chỉ bít nó làm em chống chếnh, chông chênh, bước đi như một kẻ say trên con đường của chính mình. Một nụ cười, một cái nheo mắt, thậm chí chỉ mùi mồ hôi thôi, fảng fất wanh wẩn trong đầu em, ko dứt dạt cũng chẳng rõ ràng. Điều đó là em say, say trong cõi thực của chính mình...
    Em cười với bạn bè, nụ cười như kiểu đang cố để nhếch mép lên hiện hữu một biểu hiện của cơ mặt. Em chẳng bít lúc đó trông em như thế nào Có giống một con bé mất hồn vì thất tình không nhỉ? Em chẳng bít, vì em ko có gương để soi em vào lúc đó, mà nếu có em cũng ko đủ can đảm để nhìn sâu vào chính mình. Cái con bé tôi đầy tự ái trong em vẫn luôn tự cười ngạo cái sự ngốc nghếch của chính mình, cười vào mũi con bé là mình sao lại ngây thơ đến thế. Dốc hết lòng để tin nhưng kô đủ can đảm để yêu hết bằng cả trái tim. Dùng dằng giữa 2 dòng suy nghĩ, em tưởng chừng mọi điều đều trở nên ngột ngạt và khó thở. Thậm chí, đến một câu hỏi thăm về anh cũng làm cho tim em thắt lại đến ko ngờ...
    Em đã nằm cả buổi chiều, cố dỗ cho mình một giấc ngủ. Bên cạnh em, bạn em nói đủ điều. Nó bảo: "nếu mày thích thì cứ dốc hết lòng ra rồi yêu. Rồi thế nào cũng khổ con à!". Nghĩ cũng bùn cười, nó hơn em hai tuổi, toàn mày tao với con gái. Nếu thật nó có một đứa con gái như em, có lẽ nó sẽ chẳng thọ nổi đến năm 40t. Em dám chắc thế, nó còn nói: "tao thật chẳng hiểu nổi sao mày với nó lại có thể yêu nhau được nhỉ? Và nếu ko phải do chính mày lên tiếng thú nhận thì tao cũng sẽ lăn đùng ra ngất vì choáng... Mày rồi sẽ khổ con à!". Em chẳng bít em nghe cái câu "rồi mày sẽ khổ!" bao nhiu lần từ nó nữa. Nhưng có lẽ là khổ thật. Nó thì lăng nhăng thay người iu như thay áo và cũng chẳng dứt dạt chia tay với đứa nào. Còn em thì lại cắm đầu vào chỉ để yêu duy nhất mình anh, rồi lại bị con bé tự cao đầy tự ái là mình làm khổ chính mình... Em chập chờn, đã bao nhiu ngày rồi em chưa có được một giấc ngủ ngon. Người em mỏi rã rời, mắt em nặng trĩu, đầu em ong ong nhức buốt, cổ họng khô cứng, có lẽ là em sắp ốm thật rồi. Nhưng chẳng hiểu sao bấy nhiu điều vẫn ko thể nào giúp em đẩy cái ý nghĩ về anh ra khỏi đầu. Càng mệt mỏi càng nhớ đến anh, dù rằng chỉ mới hôm wa em với anh còn đang ngồi chung với nhau và chung với mọi người. Dù tối wa em đã chắc chắn khẳng định một cách đầy tự tin: "em rồi sẽ nhìn anh như nhìn bất cứ tên con trai nào khác"... Nhưng cuối cùng rồi em có làm được đâu?...
    Em ướt lướt thướt cùng nó đội mưa về, chỉ vì em ko thể nào chịu được nữa cái cảm giác thấp thỏm lo lắng chẳng bít anh có đội mưa từ trường chạy wa nhà em không? Nó bỏ em trước hẻm vào nhà, em chạy như vay để rồi nhận ra xe anh ko để trước cổng. Ko ngăn được mình, em chạy ra trạm điện thoại để fone cho anh, lạnh run, 2 răng va lợp cợp vào nhau, thèm được nghe giọng anh ấm nồng lo lắng. Nhưng rồi, đổi lại, dội vào trong cái háo hức của con bé em, giọng anh đầy tiếng cười:" anh lười nên ko wa nhà em, có gì tối nói chuyện sau"... suýt chút nữa là em bật khóc, nếu ko vì cái kiêu kì còn sót lại có lẽ em sẽ khóc. em chẳng bít mình làm thế để làm gì? Chạy như điên trong mưa để làm gì? Chỉ đổi lại lời thơ ơ đến thế thôi sao? Thế mà khi online và gặp anh, để rồi chỉ nghe anh nói một câu "Thú thật, ngày hôm nay anh cũng nhớ em lắm". Bao nhiu tự ái tủi thân ấm ức của em bay vèo, cảm giác của một đứa trẻ con được người lớn đáp ứng yêu cầu. Chỉ thế thôi, em lại cười rạng rỡ dù với chỉ chính em lúc đó... Có lẽ... khó thể nào mà em nói wên là sẽ wên được anh như em vẫn tưởng. Con tim ko nằm trong quyền kiểm soát của lí trí và điều đó muôn đời vẫn đúng fải ko anh???
  2. Angel_13

    Angel_13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    0
    Em nhận ra sự giằng co giận dỗi giữa trái tim và lí trí của chính mình. Em ghét em yêu anh nhưng lại ko thể nào buột em ko thể yêu anh. Cảm giác thất vọng, buồn rầu khi anh cho em phép tính của tình yêu trong anh. Em vẫn chỉ chiếm 40% trong trái tim và 50% là dành cho chị ấy của anh. Cuối cùng, anh bảo anh yêu em hơn bản thân anh, nhưng lại yêu người khác hơn em, lúc đó em chỉ bít cười nhạt. Cười vì chẳng bít mình fải làm gì, khóc ư? Ko bao giờ, con bé em cuối cùng vẫn bướng lắm, cao ngạo lắm trong với cả chính bản thân mình... Nếu mất em, anh vẫn còn có 50% dành cho chị + 10% dành cho anh để đứng mà ko có cảm giác chông chênh mất thăng bằng. Còn nếu mất chị, cả 40% của em + 10% của anh cũng chỉ đủ để anh nghiêng ngã về cả hai phía, ko vững. Nếu mà anh ghét cả anh khi chia tay chị ấy dù rằng vẫn yêu em thì em cũng ko đủ sức để giữ cho anh đứng vững được. Cái phép toán đấy làm em day dứt lẫn sự đau khổ. Em vẫn chẳng thể làm gì để anh có thể buông bỏ chị cả. mà em cũng biết chắc cho dù có cơ hội em cũng ko dám làm điều đó. Em ko đủ can đảm, ko đủ dũng khí, ko đủ tất cả những gì cần để cố gắng fấn đấu gìn giữ tình cảm của chính mình. Đứa bạn thân em vẫn bảo em wá cao thượng, còn em, em chỉ thấy mình ích kỉ cho riêng bản thân mình. Em sợ mình bị tổn thương, sợ anh sẽ thấy được con bé vừa yếu đuối lại lắm cao ngạo kiêu kì là em. Em sợ rồi đến một ngày nào đấy, em sẽ quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của chính mình, và khi đó, nếu mất anh thì em biết làm thế nào?
    Em cảm thấy lo lắng đến mức chính bản thân của mình cũng ko thể nào chịu đựng được nổi. Em thèm được có anh ở bên cạnh, được anh ôm em trong vòng tay của anh, nghe mùi mồ hôi quen thuộc, nhưng rồi em biết chắc em sẽ chẳng yên lòng để có được một giấc ngủ sâu, vì em luôn sợ, khi tỉnh dậy đã ko còn anh bên em nữa... Em đi với một tên con trai khác cả buổi tối, cười ngạo mạn với nó, trở lại là chính em của ngày trước khi yêu anh. vẫn thấy mình vênh váo thế , vẫn nhìn tụi con trai với ánh mắt kiêu ngạo thế, có lẽ em sẽ luôn thế ngoại trừ đứng trước anh...
    Chẳng còn gì nữa phải không anh?
    Ta đi về hai phía đời đã chọn
    Cố vùi mình vào trăm điều bận rộn
    Để ko một lần nhớ lại ngày hôm qua...
    Có lẽ sẽ có một ngày nào đấy, thời gian, sự bận rộn sẽ giúp em quên anh một cách dễ dàng hơn. Rồi em sẽ quen với cuộc sống ko có anh, ko có nụ cười, ko có cái nhăn trán lãn mùi mồ hôi quen thuộc. Sẽ còn chẳng bao giờ được bên cạnh anh hạnh hoẹ đủ điều cốt chỉ để thấy anh khổ sở vì em và rồi cười sung sướng... Nhưng có lẽ, chỉ một chút thôi, dù thế nào, dù ra sao và dù có đến bao giờ, em biết, nếu chỉ một lần em dại dột cố khơi lại những điều đã wa có anh trong đó, em chắc rằng mình rồi sẽ lại nhói lòng day dứt, lại sẽ khao khát cái ước muốn có anh bên mình...
    Em vẫn chỉ có thể có một ngăn duy nhất dành tình yêu cho anh...
    Được Angel_13 sửa chữa / chuyển vào 03:01 ngày 13/11/2003
  3. Angel_13

    Angel_13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    0
    Lại thêm một ngày không gặp nhau, em vẫn day dứt nhớ và chuếnh choáng say... Em có ngốc lắm ko khi chạy loăn woăn khắp nơi, đạp xe mỏi nhừ chân, để rồi lại dừng lại trước cổng trường anh đang học với một hi vọng hão huyền: biết đâu anh được linh tính mách bảo rằng em đang chờ đợi anh thì sao???... Thế nhưng điều đó ko xảy ra và cũng chẳng bao giờ xảy ra cả... Em gào khản cả giọng trên đài tháp của hồ Con Rùa, lon ton chạy wa chạy lại, làm đủ trò khỉ với cô bé bạn mặc cho mọi người đi wa đi lại tò mò nhìn, cái lũ trong wán cafe Window''s cũng ngỏng cổ ra hót hớt xem em làm trò hề gì. Nhưng có sao đâu, họ là họ còn em là em. mà em thì chẳng bao giờ wan tâm đến họ nhìn em như thế nào. Chỉ biết em cần được thoải mái và có thể cười như nắc nẻ với cô bé là được rồi. Dù rằng trong tận sâu nụ cười đó vẫn có còn chút day dứt nhớ anh...
    B wa nhà em, lần đầu tiên em mời B vào tận fòng mình. B nhìn em chỉ cười, vẫn cái nụ cười hiền nhưng đầy ẩn ý của B làm em thấy mình như một đứa con nít. Em mặc kệ B với những suy nghĩ trong đầu, em mệt lắm và em chỉ mún được nghỉ ngơi. Nhưng B sẽ là người mà em nhận lời yêu chỉ trong vòng có 3 ngày nữa thôi, nên dù muốn dù không, em cũng ko thể nào đuổi B về được... Em thấy mình như đang cố làm khổ mình và làm khổ cả anh. Và tự dưng thấy thương cảm cho B, biết rằng nếu cứ thế em sẽ làm tổn thương cả em lẫn B, nhưng biết làm sao. Em vẫn còn được hi vọng thời gian sẽ giúp em yêu mến B thật lòng... Lần đầu tiên B cầm tay em, những ngón tay của B dài và mảnh khảnh, thuôn đều, đẹp như bàn tay của con gái. Mắt B đẹp, đẹp một cách rất yếu ớt, đôi mắt dài và ướt, em từng bảo rằng mắt như thế thì rất đa tình. Hồi ấy B chỉ cười. Vang chỉ cười thôi, vì với em thì câu trả lời của B lun là nụ cười hiền fa đầy ẩn ý đấy. Mũi B cao, cao như mũi của dân nước ngoài em vẫn hay gặp trên đường. Em cũng đã từng trêu B, mũi cao thế thì khi kiss lại chọc mũi vào mặt người yêu sao, lúc đó B đã nhéo mũi em đỏ dzừ lên để em la oai oái trước mặt bao nhiu người trong wán Kem. Đôi lúc thấy B chẳng hiền như em nghĩ, và đôi lúc thấy B trẻ con đến cùng cực...
    Và đến lúc em giật mình tỉnh dậy thì B đã về từ lúc nào rồi. HOá ra em cũng vô tâm thật, có thể ngủ ngon đến thế khi cầm tay một người con trai khác không phải là anh. Chẳng bít B có cho em là trẻ con hay không? Chỉ có điều em thấy trong một thoáng em chẳng còn nghĩ đến anh nữa. Vì B hay vì em chỉ là con bé hời hợt nông nổi nhỉ?... Em đã từng lo sợ điều đấy, lo sợ rằng em ko yêu anh nhiều như anh đã yêu em và cũng ko bằng tình yêu của chị ấy dành cho anh, nên em ko bao giờ đòi hỏi điều gì cao hơn ở tình cảm của anh. Em ko muốn làm người thay thế vị trí của chị ấy trong anh, biết đâu khi đó, em lại ko còn cảm giác háo hức khi nghe thấy giọng anh thì sao?...
    Bây giờ em luôn mong tìm mọi cách để quên anh. Nhưng nếu đến một ngày nào đấy em quên mất anh, có khi lúc đó em lại hốt hoảng way lại tìm con bé yếu đuối là mình bây giờ, rồi lại ngồi hối tiếc vì đã wên anh... Thế đấy, em luôn luôn mâu thuẫn với chính mình, mâu thuẫn với tất cả. Giữa trái tim và lí trí chẳng bao giờ có được điểm chung để em có thể dốc lòng yêu một cách bình thường như những đứa bạn khác xung quanh em.. Em ngốc lắm, đúng ko anh???
    Con gái ngoan là 9h lên giường
    ... và về nhà lúc 12h đêm.
  4. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Tình ca bốn mùa
    Em nghe không Hà Nội đang vào xuân
    Nắng hồng thêm trong mắt cười con gái
    Ta trao em nụ hôn đầu vụng dại
    Trong ngất ngây hơi thở của đất trời.
    Xuân qua đi và hạ lại sang rồi
    Đốt tình ta thêm nồng nàn bỏng cháy
    Bằng lửa phượng rợp trời tháng bảy
    Cơn mưa rào đỏng đảnh chút hờn ghen
    Thu tới kìa với hoa sữa đêm đêm
    Nồng nàn thả hương thơm từng góc phố
    Nép bên ta chiều Hồ Tây lá đổ
    Em mong manh tựa ngọn gió heo may...
    Men tình yêu càng uống lại càng say
    Chiều mùa đông ấm dần trong nỗi nhớ
    Mảnh trăng xanh khuyết mình trăn trở
    Trong cuộc đời đâu vĩnh cửu tình yêu...
    Nhắm mắt ngủ đi cho quên hết mọi điều
    Dẫu ngày mai giữa dòng đời hối hả
    Ta với em vô tình thành xa lạ
    Hà Nội vẫn bốn mùa day dứt hát tình ca


    Xa xôi ơi! Em muốn hóa thành ...em
    Khóc cười bất kham
    Giận hờn bất chợt.
    Say hết mình trong cõi chẳng nên say.

    Được brown_eyes sửa chữa / chuyển vào 11:24 ngày 15/11/2003
  5. PepsiBlue

    PepsiBlue Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/12/2002
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Đồng cảm
    Nửa năm qua, nửa năm đã qua rồi
    Ngày ân ái giao hoà bất tuyệt
    "Những con chim ẩn mình chờ chết"
    Đọc rồi, đọc nữa, đọc càng thương
    Anh cũng như Ral - Vốn lẽ thường
    Chỉ là người đàn ông bình dị
    Mà lại mang những tín điều vô lý
    Nên cánh hồng mảnh mai có gai xé rách tim
    Thượng đế ở đâu mà hạnh phúc trốn tìm
    Mê-gi em, hận lòng với Chúa
    Giữa Sài Gòn cồn cào đêm thương nhớ
    Anh một mình chìm trong suy tư
    Tiếng hát trong lòng, tiếng hát thành thơ
    Cứ giằng xé không gian vụn nát
    Tình yêu ơi, cất lên tiếng hát
    Phá xiềng gông: Giáo hội mỗi cuộc đời !
    Được pepsiblue sửa chữa / chuyển vào 03:14 ngày 17/11/2003
  6. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Cho Pepsi_Blue
    Theo truyền thuyết, có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả đời nó. Tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Ngay khi vừa rời tổ, loài chim ấy đi tìm ngay một thứ cây có những cành đầy gai nhọn và tiếp tục bay mãi không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi. Sau đó nó cất tiếng hót trên những cành cây hoang dại, rồi lao thẳng vào cây gai dài nhất và nhọn nhất, cây gai xuyên thủng qua ngực giữa cơn hấp hối, một tiếng hót vút cao, thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay hoạ mi. Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống. Trời đất ngừng đọng lại để lắng nghe, còn Thượng đế trên cao thì mỉm cười.Bởi rằng sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy...Đó là điều mà ít ra đã được truyền thuyết kể lại...
    (Trích - Tiếng chim hót trong bụi mận gai - Colleen Mc. Cullough)


    Xa xôi ơi! Em muốn hóa thành ...em
    Khóc cười bất kham
    Giận hờn bất chợt.
    Say hết mình trong cõi chẳng nên say.
  7. Nhi_ngoc_nghech

    Nhi_ngoc_nghech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Cô gái đến từ hôm qua ​
    for sis [rose]
    Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại vào một ngày mai như hai người bạn, một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau cùng năm tháng còn ấu thơ.
    Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ của ngày hôm qua xa xôi tìm về, lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh, như chính em cô gái đến từ hôm qua.
    Tình yêu dẫu trôi xa dư âm để lại, và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại, và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường...
    Dường như là vẫn thế em không trở lại, mãi mãi là như thế anh không trẻ lại. Dòng thời gian trôi như ánh sao băng, trong khoảnh khắc qua chúng ta... nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em, cuộc đời này dù ngắn nhưng nỗi nhớ quá dài, và cũng đã đủ lớn để mong bé lại, như ngày hôm qua...
     
    Một bờ cát trắng, chỉ để em ghi tên anh...
  8. Nhi_ngoc_nghech

    Nhi_ngoc_nghech Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2003
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    for me
    À ơi nông nổi ngủ đi
    Bướng ương nào cũng có thì mà thôi
     
    Một bờ cát trắng, chỉ để em ghi tên anh...
  9. brown_eyes

    brown_eyes Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/03/2002
    Bài viết:
    1.243
    Đã được thích:
    0
    Ngốc nghếch là ngốc nghếch ơi, khi người ta tự nhận mình ngốc nghếch thì không thể gọi là ngốc được, chỉ là giả vờ thôi, bé nhỉ
    Bài hát đó chị thích và là bài hát duy nhất mà chị thuộc lời một cách tử tế đấy, cũng chỉ vì can tội toàn hát Karaoke nên có bao giờ thuộc lời bài hát nào đâu.
    Có một lần ra HN học bọn chị phải thay phiên nhau lên hát vào giờ nghỉ giải lao nhưng chị thì thuộc mỗi bài này thôi vì thế trốn được đến 3 lần hát
    Còn một lần ở Z Cafe chị dám ngồi hát bài đó một mình và chỉ hơi rơm rơm nước mắt thôi, bài hát dành tặng riêng cho một người.
    Hôm nay khi chị muốn hát lại bài hát này thì tự nhiên em lại tặng chị, bé ơi ngốc nghếch làm sao mà đồng cảm thế được, bé dịu dàng ,đa cảm và quá đỗi nhạy cảm của chị ơi.


    Xa xôi ơi! Em muốn hóa thành ...em
    Khóc cười bất kham
    Giận hờn bất chợt.
    Say hết mình trong cõi chẳng nên say.
  10. Angel_13

    Angel_13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    374
    Đã được thích:
    0
    Viết cho 3 ngày wa:
    ...Hôm wa em ốm anh à. uh, em nằm viện và phải truyền đạm + nước biển. Lại là suy nhược cơ thể, lại ăn uống ko đúng giờ, lại làm việc wá sức. Nếu anh mà biết th́ anh cũng chỉ biết lắc đầu nh́n em, cằn nhằn vài câu rồi lại đâu vào đấy. Em biết sẽ thế v́ với anh em vẫn luôn là con bé cứng đầu khó bảo, mặc dù rằng em đang là người yêu của anh cơ đấy. Người yêu không theo đúng nghĩa người yêu như mọi người vẫn tự hào nói với nhau...
    Giờ, em cũng ko c̣n cảm giác nhói đau khi nghĩ rằng ḿnh chỉ là kẻ thừa thứ 3 trong phép toán t́nh cảm của anh. Cũng ko c̣n thấy ḷng day dứt khi nghĩ đến ngày mai hay vài ngày sau nữa ko c̣n gặp anh. Cảm giác khao khát mong được nh́n thấy anh cũng không c̣n, mọi thứ đều trở nên luễnh loăng, mơ hồ chỉ sau một trận ốm... Có lẽ sẽ đến tận sau này anh cũng chẳng thể nào biết được em đă phải nằm viện một ḿnh, tủi thân và cô đơn đến tội nghiệp. Chị ấy ốm, anh lo lắng dù khi đang ở bên cạnh em. Em ốm, dù rằng có ở bên cạnh anh cũng chỉ nh́n bằng con mắt của một chút thương cảm, một chút day dứt rồi thôi. Em cảm nhận rơ lắm điều đó, cái t́nh cảm hằn sâu trong đôi mắt của anh dành cho em. Em biết, rồi anh lại sẽ bảo là do em mạnh mẽ nên anh ko dám wan tâm wá nhiều... Nhưng thật sự bên trong điều đó, nó ko phải thế đúng ko anh? Có ǵ để phải dối ḷng đâu nhỉ???
    Lúc nằm trên giường bệnh, chỉ có mỗi em là ko ai bên cạnh, ko ai ngồi để lo lắng chăm sóc ḿnh. Chỉ có chị Y tá mỉm cười nụ cười của trách nhiệm và rồi bảo em ngủ đi. Lúc đó em nghĩ đến anh, chẳng bít anh đang làm ǵ? Online hay ngủ một giấc ngon? Và em tự hỏi có bao giờ anh biết được rằng em đă ốm hay không? V́ chỉ ngay ngày hôm sau em sẽ xuất viện, và em sẽ lại lao đầu đi làm, cười nhăn nhở với tụi bạn, và tỉnh bơ như ko có ǵ xảy ra cả?! Chắc chắn anh sẽ ko biết, ko thể nào biết được... Một chút cảm giác nhức nhối tận sâu trái tim, nó làm em ngợp thở. Nhưng rồi... em thấy ḿnh b́nh thản lắm. B́nh thản đến mức thay v́ khóc, em lại mỉm một nụ cười, một nụ cười đúng nghĩa cho con bé là em lúc đó, và rồi khép mắt lại dỗ cho ḿnh một giấc ngủ...
    Có tin được không nhỉ? Em từng bảo em ko yêu anh nhiều như anh yêu em, cũng không bằng chị ấy yêu anh. Nên dù đă có lần em mong ước anh có thể biến thành 2 để có thể ở bên em lẫn về bên chị. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ nông nổi, một chút bồng bột nhất thời v́ khao khát được có anh bên cạnh, v́ để lấp đi cái cảm giác thua thiệt khi biết rằng bên chị anh thật sự hạnh phúc... Nhưng c̣n giờ, trái tim em dửng dưng, em bắt ḿnh phải nhớ anh nhưng không làm được nữa. Em chẳng hiểu nổi chính ḿnh. Có thể nào vừa yêu sau đắm vừa thản nhiên đến lạnh lùng không? Trong TY em vẫn là con bé độc lập, sống bằng chính ḿnh nên có nhiều người mong muốn có được em<-- hum nay có một người đă nói với em điều đấy và nó làm em thật sự ngạc nhiên. Yêu và là chính ḿnh <-- với em 2 khái niệm này chưa bao giờ được gộp lại chung với nhau để rồi biến đổi. Có lẽ em có cách nh́n nhận t́nh cảm khác với mọi người chăng???...
    Em đi với L, T cả ngày, ghé vào wán cafe ngồi với nhau để cười, để trêu, và thấy ḿnh b́nh thản cười vô tư lự. Em vẫn là con bé em chẳng có ǵ thay đổi. H́nh như sau một cơn say nắng, em lại trở lại b́nh thường. Nhưng ko lẽ t́nh cảm em dành cho anh từ trước đến giờ chỉ là một cơn say nắng thôi sao?... Em vẫn nói nhiều với một người mới wen, vẫn nghe ngọt lịm ở đầu môi vị kem ****tail wen thuộc dù ngồi bên cạnh em là một người con trai ko fải là anh, vẫn thấy ḿnh cười vang trong gió, vẫn để cho hồn nhẹ lâng khi ngồi sau xe một người cũng ko phải là anh. Đang tự hỏi ḿnh chẳng lẽ ko nhớ một chút nào sao về anh? Chỉ thấy ḷng trống toang, ko cảm xúc, ko vui, ko bùn, ko đớn đau cũng ko day dứt... Chẳng lẽ em dễ thay đổi đến thế sao?...
    Em lại là ḿnh con bé vô cảm như ngày chưa yêu anh. Vẫn dửng dưng lạnh lùng nh́n mọi người wấn wít bên nhau, vẫn cười nói với bạn bằng cái giọng kiêu ḱ vốn dĩ... Chiếc nhẫn của anh, chiếc nhẫn của V, cả 2 đều nằm trên tay em yên định... V phone cho em đúng vào cái lúc em ko ngờ nhất, giọng của V vẫn ấm nồng như ngày V ra đi, một chút xót xa, một chút day dứt lại trỗi dậy trong em. Em chẳng hiểu nổi ḿnh tại sao ngày trước lại từ chối t́nh cảm của V. Thậm chí đến bây giờ, mặc dù em biết ḿnh đă từng yêu mến V, nhưng vẫn ko thể nào nói được với V điều mà V cần ở em... Lời xin lỗi của V làm em nhói ḷng, nhưng em vẫn đủ lí trí để cho ḿnh câu trả lời đúng nhất. Em thấy ḷng ḿnh nhẹ nhơm đến không ngờ, nói được với V rằng "tôi cũng đă từng yêu mến V, cái câu em cố giấu trong ḷng bao lâu nay cũng đă trút ra được. Và em đă khép lại cánh cửa của wá khứ. Của ngày hôm wa có một con bé lạnh lùng đến tàn nhẫn, đẩy ra xa ḿnh người con trai mà ḿnh yêu mến...
    Ngày hôm nay, em lại nh́n em bằng con mắt lạnh lùng, mọi chuyện đă hết. Cả em, cả anh và cả với V. Anh măi măi và sẽ chẳng bao giờ thuộc về thế giới của em, em dù có cố gắng thế nào cũng ko bước được vào trái tim có 50% TY dành cho chị ấy. Phấn đầu ǵn giữ t́nh cảm để làm ǵ khi em chỉ là một người thứ 3 chen ngang, chấp nhận lấy t́nh cảm dư thừa của anh dành cho ḿnh cơ chứ? 40% TY dành cho em, ko đủ để em dũng cảm bước tiếp... Đành xin lỗi anh với trái tim đă thuộc về chính ḿnh của em vậy... Em sẽ dỗ cho ḿnh một giấc ngủ không mộng mị, ko hề day dứt hay nhói ḷng khi nghĩ đến anh. trong giấc mơ em sẽ mỉm cười, nụ cười của một con bé đầy tự tin và háo thắng. Nụ cười với tất cả những người con trai sau này đến với em, rằng em chỉ có thể là ḿnh, yêu mến một người và chôn nó đi ở tận đáy trái tim chỉ có một ngăn duy nhất dành TY cho anh...

Chia sẻ trang này