1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chia sẻ cảm nghĩ/giới thiệu về những quyển sách mà bạn đã đọc or nghe nhắc đến

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi teady_bear, 10/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Sao lại có tập đầu với tập cuối nhỉ? Em chỉ có một tập duy nhất, bìa màu đỏ, của NXB Văn học thôi. Kết thúc truyện có phải là khi Pat chết, " ... nàng nằm đó, nhưng không còn là nàng nữa..."
    Ba người bạn là quyển truyện em thích nhất cho đến bây giờ, sau đó là Đèn không hắt bóng của watanabe, Bình minh mưa của pautopxki. Nhiều đoạn trong Ba người bạn em đã đọc đến gần thuộc lòng. Những lúc học thi như thế này, có thể vứt hết tất cả mọi thứ đi, nhưng bao giờ cũng phải giữ lại Ba người bạn. Khi chán chán, dở một trang bất kỳ nào đó, và đọc...
    Erich Maria Remaque có một lối viết văn theo em là rất đặc sắc. Nó không quá trừu tượng, không đòi hỏi tư duy quá nhiều ở người đọc, nó cũng không quá hoa mỹ, lựa chọn từng câu chữ. Nó là sự kết hợp giữa sự tỉnh táo, điềm tĩnh, hài hước một cách tinh tế, đôi lúc chua cay nhạo báng của một kẻ trí thức đã đi qua chiến tranh, luôn bị cái bóng của chiến tranh ám ảnh với cái lãng mạn nguyên sơ, trong trẻo của một tâm hồn rất Người. Những câu chửi được viết ra dễ dàng và đời thường như thế nào, thì những câu triết lý cũng được viết ra nhẹ nhàng và sống động như thế. Em nhớ trong truyện Ba người bạn có đoạn miêu tả mấy anh chàng ở xưởng sửa chữa xe ngồi uống rượu bên cạnh cây mận nở hoa màu trắng. Và Lenz, anh chàng tự nhận mình là kẻ lãng mạn cuối cùng của thế kỷ đã thốt lên:" Người ta cứ thi nhau tạc tượng các vĩ nhân, mà không ai tạc tượng một cái cây nở hoa, hay một vầng trăng..." Đó có lẽ cũng là quan điểm của Remaque về cuộc sống.
    Nói chung, để nói về Remaque thì em có thể nói cả ngày. Mặc dù em mới chỉ đọc 4 tác phẩm của ông: Phía Tây không có gì lạ. Ba người bạn. Khải hoàn môn. Thời gian để sống và thời gian để chết. ... Chắc sẽ tìm đọc từ từ, nhưng có lẽ, cũng sẽ không có gì mới hơn những quyển em đã đọc.
    Đây là một đoạn trong truyện Ba người bạn. Hôm nào thi xong, rảnh rỗi, sẽ post một số đoạn mà em thấy hay lên cho mọi người đọc.
    "Chúng ta lẳng lặng chuồn nhé?" ,tôi rủ nàng.
    Nàng gật.
    Chúng tôi lang thang qua các lối phố. Trời trở nên ẩm ướt. Sương mù từ từ buông trên thành phố, thứ sương mù xanh, anh ánh bạc. Tôi cầm tay Pat, ủ vào túi áo măng tô của tôi. Chúng tôi đi như thế khá lâu.
    "Mệt chưa?" Tôi hỏi
    Nàng lắc đầu, mỉm cười.
    Tôi chỉ các tiệm cà phê mà chúng tôi đi ngang qua.
    "Ta vào đâu đó tí chăng?"
    "Thôi, khoan đã".
    Chúng tôi đi tiếp, rồi đến bên nghĩa trang. Nghĩa trang tựa một hòn đảo chơi vơi giữa làn sóng nhà bằng đá. Cây cối rì rào. Không còn nhìn thấy ngọn. Chúng tôi tìm một chiếc ghế băng trống, và ngồi xuống.
    Những ngọn đèn đường bên rìa phố trước mặt toả những quầng sáng run rẩy màu da cam. Trong lớp sương mù mỗi lúc một dày đặc, ánh sáng trở nên huyền ảo như một truyện thần tiên. Từ những tán cây bồ đề, lũ bọ da say sưa chuếng choáng bay rà, chúng lượn quanh những ngọn đèn và va mạnh vào các tấm kính ẩm sương. Sương mù biến đổi hết thảy, nâng mọi vật lên và hoà tan chúng. Toà khách sạn đối diện như một con tàu vượt đại dương với những buồng tàu thắp sáng bơi trên mặt gương đen nhoáng của đường nhựa, cái bóng xám xỉn của ngôi nhà thờ sau nó biến thành chiếc thuyền buồm ma quái với những cột buồm cao vống mất hút trong ánh sáng xám đỏ, và giờ đây những dãy nhà như những con phà cũng bắt đầu trôi, dập dềnh cuốn đi...
    Chúng tôi ngồi bên nhau câm lặng. Sương mù biến mọi vật thành hư ảo...kể cả chúng tôi. Tôi nhìn cô gái... ánh sáng đèn đường lóng lánh trong cặp mắt mở to của nàng. " Nhích lại gần đây", tôi nói "nép sát vào anh...kẻo sương mù cuốn em đi mất..."
    Nàng quay mặt về phía tôi. Nàng mỉm cười, miệng hé mở, hàm răng trắng nuột, cặp mắt mở to hướng vào tôi... nhưng tôi cảm giác như chúng chẳng hề nhìn tôi...tưởng chừng lướt qua tôi, nàng gửi nụ cười vào cái dòng chảy màu xám anh ánh bạc, tưởng chừng ngọn gió trên các ngọn cây và những dòng nước ẩm ướt ri rỉ dọc các gốc cây đang thì thầm với nàng một cách ma quái, tưởng chừng nàng đang lắng tai nghe tiếng gọi trầm đục, không thể nghe thấy, vẳng từ sau các thân cây, từ sau thế giới, tưởng chừng nàng phải lập tức đứng dậy và ra đi, xuyên sương mù, tin tưởng, không mục đích, đi theo tiếng gọi trầm đục, đầy bí ẩn của trái đất và cuộc sống.
    Sẽ chẳng bao giờ tôi quên nổi gương mặt ấy... Chẳng bao giờ tôi quên gương mặt ngả về phía tôi, nét biểu lộ của nó, vẻ âu yếm dịu dàng lặng lẽ ngập tràn với một sự yên tĩnh toả ngời, tựa hồ gương mặt ấy bừng nở... sẽ chẳng bao giờ tôi quên đôi môi nàng đưa lại gần tôi, cặp mắt nàng nhích sát mắt tôi, kề trước tôi và nhìn tôi, dò hỏi, nghiêm trang, mở to, lóng lánh... rồi từ từ khép lại như thể hàng phục...
    Sương mù vẫn giăng đều. Những cây thập tự trên bia mộ bợt bạt nhô khỏi đám hơi mờ. Tôi lấy áo khoác của mình trùm cho cả hai đứa. Thành phố chìm nghỉm.Thời gian đã chết...
    Chúng tôi ngồi thật lâu như thế. Gió bắt đầu dần thổi mạnh lên, những bóng người chao đảo xuyên qua khoảng không xám nhờ trước mặt chúng tôi. Tôi nghe tiếng những bước chân lạo xạo xen kẽ tiếng lầm rầm khe khẽ. Rồi tiếng ghita thoảng rung. Tôi ngẩng đầu lên, những cái bóng tiến gần lại, hiện ra những dáng người tối thẫm, dồn thành một đám. Im lặng. Và đột nhiên vang lên lời hát: " giêsu, giêsu tìm cả ngươi..."
    Tôi giật mình, nhổm phắt dậy nghe ngóng. Cái gì vậy? Chúng tôi đang ở trên cung trăng chăng? Một bài hợp xướng đích thực, hợp xướng hai bè nữ...
    "kẻ tội lỗi, kẻ tội lỗi đứng lên mau..."tiếng hát vang trên nghĩa trang trong nhịp quân hành...
    Tôi đăm đăm ngó Pat." Không tài nào hiểu nổi", tôi nói.
    "hãy sám hối đến qùy rửa tội..." bài ca tiếp tục, lúc này đã nhanh hơn.
    Tôi bỗng hiểu ra. "Trời đất! Té ra đội quân cứu rỗi!"
    "chớ tiếp tục con đường lầm lỗi..." những cái bóng lại nhắc nhở trong giai điệu du dương mỗi lúc một bổng lên.
    Trong đôi mắt nâu của Pat lấp lánh những tia sáng. Môi nàng khẽ giật giật, vai rung rung. Giờ đây tiếng hát tiếp tục mãnh liệt không gì cản nổi:
    "Lửa địa ngục và đoạ đày.
    Cái giá đáng sợ cho tội lỗi.
    Giêsu vời trước ngươi: Tới đây.
    Đứa con lầm lạc, mau sám hối!"
    "Im đi đồ quỷ tha ma bắt!" Bỗng một giọng giận dữ gầm lên đâu đó trong sương mù.
    Một phút yên lặng ngỡ ngàng. Nhưng đội quân Cứu rỗi đã quen với sự phiền muộn. Ban hợp xướng tiếp tục gào to hơn nữa:
    "Người muốn gì trên cõi đời đơn độc..."
    "Muốn hôn hít, mẹ kiếp!" cái giọng giận dữ gầm lên, "ở đây cũng không được yên tai hay sao?"
    "Nơi ngươi bị quỷ sa tăng phỉng phờ cám dỗ..." tiếng hát lại cao vống lên hùng hồn đáp lại.
    "Ngữ nạ dòng lập dị già khú các ngươi từ lâu đã không hòng cám dỗ nổi ta!" câu trả lời vọt nhanh từ trong sương mù.
    Tôi phá lên cười sằng sặc. Pat cũng không nhịn nổi nữa. Chúng tôi cười rung cả người trước cuộc đấu khẩu trên nghĩa trang. Đội quân cứu rỗi biết rằng những chiếc ghế dài ở đây là nơi nương náu của các cặp tình nhân chẳng còn biết tìm đâu ra giữa cái thành phố náo nhiệt này một chốn yên tĩnh để ngồi riêng với nhau. Nó tổ chức một cuộc bố ráp ngày chủ nhật để cứu vớt những linh hồn. Ngoan đạo, sùng tín, những giọng hát không được rèn giũa rống rõ to lời ca của mình. Các cây ghita phừng phừng họa theo.
    Nghĩa trang trở nên nhộn nhạo. Từ trong sương mù vọng ra tiếng cười khúc khích, tiếng gọi nhau. Hình như mọi chiếc ghế dài đều có người ngồi. Kẻ phiến loạn đơn độc của tình yêu nhận được sự ủng hộ vô hình mạnh mẽ từ những kẻ cùng tâm trạng. Một dàn hợp xướng chống đối được hình thành. Hẳn trong đó có các chàng cựu chiến binh bị thứ nhạc hành khúc làm cho hăng máu...vì chỉ loáng sau đã gầm vang bài ca muôn thủơ:
    "Em đã đi Hămbuốc
    Thấy cuộc đời nở hoa..."
    "Ồ chớ ngoan cố lâu hơn nữa..." dàn hợp xướng của những kẻ khổ hạnh the thé gào thêm lần chót, vì đội quân cứu rỗi với những chiếc mũ đàn bà cong vành gật gù kia đang hoảng loạn cực độ.
    Nhưng chiến thắng vẫn về tay cánh nhà binh quái ác. "tên em, em chẳng dám xưng", tiếng hát ồ lên mạnh mẽ từ những cuống họng khản đặc, " vì em là gái lấm lưng kiếm tiền"
    " Ta đi là vừa," tôi bảo Pat,"Anh biết bài hát này. Có nhiều đoạn, càng về sau càng ghê. Rời khỏi đây thôi."
    Thành phố lại hiện ra với tiếng còi xe ầm ĩ và tiếng bánh xe lăn. Nhưng nó vẫn bị biến dạng bởi phép màu. Qua màn sương mù, những chiếc xe buýt trôgn như những con thú hoang đường khổng lồ, đoàn xe hơi tựa một lũ mèo sáng rực đang trườn đi, còn các ô kính trưng bày hàng chẳng khác nào các hang động
  2. harukazepei

    harukazepei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2003
    Bài viết:
    691
    Đã được thích:
    1
    chưa " tiêu hoá " xong đèn không hắt bóng đã " nhồi " tiếp ba ngưòi bạn thế này , bội thực mà chết mất thôi. Bạn artox1812 cũng đã đọc tác phẩm Đèn không hắt bóng, bạn có cảm nghĩ gì về đoạn trích mà bạn canhbuomdo đưa ra không ?
    Chép ra đã tốt nhưng mà phát biểu cảm xúc của mình về đoạn mình chép nữa thì tốt hơn và có ý nghĩa hơn. Đừng làm " thợ đánh máy chuyên nghiệp ", bạn à.
  3. harukazepei

    harukazepei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2003
    Bài viết:
    691
    Đã được thích:
    1
    chưa " tiêu hoá " xong đèn không hắt bóng đã " nhồi " tiếp ba ngưòi bạn thế này , bội thực mà chết mất thôi. Bạn artox1812 cũng đã đọc tác phẩm Đèn không hắt bóng, bạn có cảm nghĩ gì về đoạn trích mà bạn canhbuomdo đưa ra không ?
    Chép ra đã tốt nhưng mà phát biểu cảm xúc của mình về đoạn mình chép nữa thì tốt hơn và có ý nghĩa hơn. Đừng làm " thợ đánh máy chuyên nghiệp ", bạn à.
  4. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Truyện này em mới đọc một lần, nên em nghĩ là chưa thể cảm nhận được hết ý tưởng mà tác giả gửi gắm.
    1.Có điều, theo em nghĩ rằng KAWABATA đã cường điệu hoá nhân vật của mình, cái gì cũng hơi quá lên một chút.
    -Ví dụ như nhân vật NAOE, người bác sĩ này có gì cuốn hút mà quyến rũ được hầu hết các nhân vật nữ trong truyện đến vậy?
    -Miêu tả nhân vật bà vợ già của ông viện trưởng mê mẩn ông bác sĩ trong những lần khám bệnh như thế liệu có gần với thực tế không?
    -Nhân vật NORIKO thì yêu một cách hoàn toàn phục tùng, thánh thiện, toàn tâm toàn ý. Càng đọc càng thấy mọi thứ cứ như được cường điệu hoá lên.
    2. Tuy nhiên, tác phẩm này giúp người đọc hiểu thêm về cuộc sống, công việc của những y tá và bác sĩ trong bệnh viện, hiểu thêm về ranh giới giữa sự sống và cái chết, hiểu được là mỗi con người khi cận kề với cái chết họ lại khát khao được sống đến nhường nào.Hay nhất là cách xử lý các tình huống của các bác sĩ, theo y học thì thế này, theo lương tâm thì thế khác, làm cho những người ngoài cuộc đôi khi cũng không hiểu và không biết phải như thế nào thì đúng. Vì công việc của người bác sĩ là liên quan đến sinh mệnh của một con người.Hay nhất là đoạn miêu tả những bệnh nhân trong bệnh viện. Hay nhất là sự đấu tranh giữa việc rút ống tiếp máu hay không khi bệnh nhân không thể qua khỏi và người bác sĩ phải đau khổ khi nhìn thấy cảnh bệnh nhân ngày một yếu đi do được tiếp thứ nước mầu đỏ chứ không phải máu....
    3. Ý nghĩa của câu "Đèn không hắt bóng" cũng rất hay. Tuy nhiên là em chưa hiểu kỹ lắm. Có lẽ cần phải ngâm cứu thêm....
  5. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Truyện này em mới đọc một lần, nên em nghĩ là chưa thể cảm nhận được hết ý tưởng mà tác giả gửi gắm.
    1.Có điều, theo em nghĩ rằng KAWABATA đã cường điệu hoá nhân vật của mình, cái gì cũng hơi quá lên một chút.
    -Ví dụ như nhân vật NAOE, người bác sĩ này có gì cuốn hút mà quyến rũ được hầu hết các nhân vật nữ trong truyện đến vậy?
    -Miêu tả nhân vật bà vợ già của ông viện trưởng mê mẩn ông bác sĩ trong những lần khám bệnh như thế liệu có gần với thực tế không?
    -Nhân vật NORIKO thì yêu một cách hoàn toàn phục tùng, thánh thiện, toàn tâm toàn ý. Càng đọc càng thấy mọi thứ cứ như được cường điệu hoá lên.
    2. Tuy nhiên, tác phẩm này giúp người đọc hiểu thêm về cuộc sống, công việc của những y tá và bác sĩ trong bệnh viện, hiểu thêm về ranh giới giữa sự sống và cái chết, hiểu được là mỗi con người khi cận kề với cái chết họ lại khát khao được sống đến nhường nào.Hay nhất là cách xử lý các tình huống của các bác sĩ, theo y học thì thế này, theo lương tâm thì thế khác, làm cho những người ngoài cuộc đôi khi cũng không hiểu và không biết phải như thế nào thì đúng. Vì công việc của người bác sĩ là liên quan đến sinh mệnh của một con người.Hay nhất là đoạn miêu tả những bệnh nhân trong bệnh viện. Hay nhất là sự đấu tranh giữa việc rút ống tiếp máu hay không khi bệnh nhân không thể qua khỏi và người bác sĩ phải đau khổ khi nhìn thấy cảnh bệnh nhân ngày một yếu đi do được tiếp thứ nước mầu đỏ chứ không phải máu....
    3. Ý nghĩa của câu "Đèn không hắt bóng" cũng rất hay. Tuy nhiên là em chưa hiểu kỹ lắm. Có lẽ cần phải ngâm cứu thêm....
  6. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Em hoàn toàn không chấp nhận một tình yêu như của NORIKO dành cho NAOE. Em thấy như thế là rất tàn nhẫn. Em cho rằng truyện đèn không hắt bóng chỉ có thể hay ở khía cạnh mở ra cho bạn đọc hiểu thêm những câu chuyện, những triết lý của ngành y, chứ không phải là một câu truyện hay về tình yêu. Trong truyện này có những mối quan hệ nhăng nhít. Và bác sĩ NAOE có thể chỉ được bạn đọc tha thứ nhờ bức thư cuối cùng ông ta viết lại cho NORIKO. Đôi khi nguời ta cảm giác ông ta là một bác sĩ nhân từ đội lốt quỷ. Nghĩa là, ông ta có thể là một người bác sĩ tốt nhưng là một con người tồi.Nhất là trong tình yêu. Không thể viện cớ mình mắc bệnh mà làm như thế, nhất là với tình yêu hoàn toàn trong sáng và phục tùng như của NORIKO. NORIKO là một nhân vật hoàn toàn không có chút cá tính nào, đặt bên cạnh NAOE để làm tăng phần mâu thuẫn của nhân vật bác sĩ này.Cái chết của NAOE cũng chưa chắc đã là hợp lý. Đó là cái chết đầy ích kỷ.Để lại cho NORIKO một sự hụt hẫng lớn.Giá như NAOE cứ chết một cách bình thường và những ngày cuối đời chia sẻ cả sự đớn đau của mình với NORIKO thì như thế ông mới thực sự là người yêu NORIKO.Thực ra bác sĩ NAOE chỉ là một người ích kỷ, sống cho cá tính của riêng ông ta, sống cho lý do riêng của ông ta.Truyện, không hay về khía cạnh tình yêu.
    Còn ai hiểu gì về ý nghĩa của câu "đèn không hắt bóng". giải thích cho em với/
  7. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Em hoàn toàn không chấp nhận một tình yêu như của NORIKO dành cho NAOE. Em thấy như thế là rất tàn nhẫn. Em cho rằng truyện đèn không hắt bóng chỉ có thể hay ở khía cạnh mở ra cho bạn đọc hiểu thêm những câu chuyện, những triết lý của ngành y, chứ không phải là một câu truyện hay về tình yêu. Trong truyện này có những mối quan hệ nhăng nhít. Và bác sĩ NAOE có thể chỉ được bạn đọc tha thứ nhờ bức thư cuối cùng ông ta viết lại cho NORIKO. Đôi khi nguời ta cảm giác ông ta là một bác sĩ nhân từ đội lốt quỷ. Nghĩa là, ông ta có thể là một người bác sĩ tốt nhưng là một con người tồi.Nhất là trong tình yêu. Không thể viện cớ mình mắc bệnh mà làm như thế, nhất là với tình yêu hoàn toàn trong sáng và phục tùng như của NORIKO. NORIKO là một nhân vật hoàn toàn không có chút cá tính nào, đặt bên cạnh NAOE để làm tăng phần mâu thuẫn của nhân vật bác sĩ này.Cái chết của NAOE cũng chưa chắc đã là hợp lý. Đó là cái chết đầy ích kỷ.Để lại cho NORIKO một sự hụt hẫng lớn.Giá như NAOE cứ chết một cách bình thường và những ngày cuối đời chia sẻ cả sự đớn đau của mình với NORIKO thì như thế ông mới thực sự là người yêu NORIKO.Thực ra bác sĩ NAOE chỉ là một người ích kỷ, sống cho cá tính của riêng ông ta, sống cho lý do riêng của ông ta.Truyện, không hay về khía cạnh tình yêu.
    Còn ai hiểu gì về ý nghĩa của câu "đèn không hắt bóng". giải thích cho em với/
  8. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến
    Tớ chỉ post ra đây những đoạn mà tớ thấy hay thôi. Không bình luận gì đâu. Nếu bạn thực sự có hứng thú, thì cứ đọc đi, rồi bàn sau cũng được mà.
    Chưa đọc chút nào, nhưng lại luôn muốn biết ý kiến của người khác ra sao, hay ho ở chỗ nào... thì tớ e rằng, nó cũng giống như trước khi nghe nhạc, phải quan tâm đến lyric và thể loại vậy. Có một số hiểu biết chung về tác phẩm trước khi đọc thì tốt, nhưng nhiều quá thì không nên.Nó sẽ định hình cảm xúc của bạn ngay từ đầu mất.
  9. artox1812

    artox1812 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/11/2003
    Bài viết:
    342
    Đã được thích:
    0
    Bạn thân mến
    Tớ chỉ post ra đây những đoạn mà tớ thấy hay thôi. Không bình luận gì đâu. Nếu bạn thực sự có hứng thú, thì cứ đọc đi, rồi bàn sau cũng được mà.
    Chưa đọc chút nào, nhưng lại luôn muốn biết ý kiến của người khác ra sao, hay ho ở chỗ nào... thì tớ e rằng, nó cũng giống như trước khi nghe nhạc, phải quan tâm đến lyric và thể loại vậy. Có một số hiểu biết chung về tác phẩm trước khi đọc thì tốt, nhưng nhiều quá thì không nên.Nó sẽ định hình cảm xúc của bạn ngay từ đầu mất.
  10. harukazepei

    harukazepei Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2003
    Bài viết:
    691
    Đã được thích:
    1
    Kaze chưa đọc tác phẩm đèn không hắt bóng nên phát biểu về nó có thể là hồ đồ. Tuy nhiên dựa trên những gì các bạn bày tỏ, kaze có ý kiến thế này :
    Hiểu một cách vật lý : Đèn phát ánh sáng. Khi ánh sáng đập vào vật thể thì sẽ tạo bóng của vật thể đó. Đèn chỉ không hắt bóng khi vật thể đó........vô hình.
    Cảm thụ hình tượng văn học : Đèn có thể tượng trưng cho các giá trị Chân -Thiện -Mỹ. Mỗi con người chúng ta đều được soi dưới " ánh sáng " ấy để có bóng dài hay ngắn . Bóng ở đây có thể là cuộc đời của bác sĩ NAOE. Cuộc đời vị bác sĩ này dù thế nào nhưng cuối cùng nó vô nghĩa ( không có bóng, vô hình ). Sống vô nghĩa nên chọn cái chết vô nghĩa là đúng thôi. Bởi vì có thể học cao , tài giỏi ( bác sĩ ) nhưng không có đủ năng lực và hành vi để yêu thương thực sự. Vì thế mà có lẽ không thể làm điều gì có ích cho người phụ nữ yêu mình. Dù không yêu thì cũng không nên để cuộc sống người ta ngột ngạt và vô vọng đến thế ( dù cũng tại ngưòi ta muốn thế ). Hành xử kiểu bác sĩ NAOE ( trí thức ) thì xã hội nào cũng đầy rẫy.
    Khi đó, ta sẽ thấy được bóng-Noriko như thế nào.
    Có thể nghĩ hình tượng đèn chính là bác sĩ NAOE. Câu hỏi đặt ra : " Vậy bóng ở đây là cái gì ? ". Đèn mà không hắt bóng thì là đèn ma à ? Vậy xây dựng hình tượng bác sĩ NAOE để kể chuyện ma ? Hay là đèn -NAOE soi vào Noriko mà Noriko không có hắt bóng.......Chậc........thôi xin lỗi vì suy diễn linh tinh quá xá.....
    Bạn emnhutianangmuathu cảm thụ về tác phẩm Đèn không hắt bóng đúng hướng rồi đấy. Vậy thì sẽ rút ra được gì cho mình nhỉ ?

Chia sẻ trang này