1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến đấu với khựa - Cao Sơn

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi xitrumkhongtinhyeu, 19/03/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Girl_vui_ve

    Girl_vui_ve Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/10/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Ờ ờ, cũng giống mày
  2. cohaykhong

    cohaykhong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/11/2002
    Bài viết:
    121
    Đã được thích:
    0
    Thế thì đọc mie nó đi ! Lắm chuyện quá
  3. Girl_vui_ve

    Girl_vui_ve Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/10/2002
    Bài viết:
    192
    Đã được thích:
    0
    Uh, được rồi, tẹo nữa tớ đọc
  4. sufi

    sufi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    1.191
    Đã được thích:
    1
    ?
  5. QuyenTieuMuoi

    QuyenTieuMuoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/10/2002
    Bài viết:
    2.227
    Đã được thích:
    0
    .
    Ko đọc được truyện này
  6. chuot_rang_khenh

    chuot_rang_khenh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/01/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Sao thế?
  7. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Tiếp theo:
    Tiếng súng của trung đội tập hậu rộ lên, gần lắm rồi. Phía bên này thấy bọn Tàu co lại thằng bắn lên trên, thằng bắn xuống dưới. Ông Lượng nhìn thấy vội kéo một trung đội đánh xuống phiá ấy. Ông ấy đoán sau lưng chúng là trung đội đánh hậu. Phải đánh xuống để mở đường cho chúng nó lên đây. Y như rằng, trên đánh xuống, dưới đánh lên, bọn tàu dạt sang sang một bên. Trung đội đánh hậu vừa đánh vừa giật lùi để lên chốt. Trên này phải ngừng bắn, thi thoảng bắn tỉa phát một thôi. Sợ luống cuống lại nện vào lưng nhà mình. Trung đội đánh hậu thiệt hại mất 1/3 quân số. Đấy, mấy hôm sau thằng Sơn rùa với ông Trung đội trưởng phải ngồi hầm viết bản kiểm điểm đấy. May mà lập công chuộc tội, diệt được đại đội cối." Em lại phải nhắc nó kể tiếp, thằng này hay con cà con kê ngan ngỗng lắm
    " Lại một lần nữa, Bọn tàu nhảy được vào chiến hào. Lần này ở đoạn mé đồi dưới kia kìa. Chúng nó đông lắm, đến vài chục thằng. Chui được vào chiến hào rồi chúng nó đánh loang ra 2 bên. Bên ấy yêu cầu trên này đánh thẳng xuống, trùm đạn lên cả ta lẫn đich, thế thì mới giữ được. Nếu không, chúng cố thủ được chỗ ấy, Lấy chỗ đó làm cơ sở để đánh tiếp, ta còn mất nữa. May qua, nửa tiếng sau ta lấy lại đuợc. Chiến sỹ ta hầu như chẳng còn ai. Một vài thằng còn sống vì bị thương rồi giả chết nên thoát. Thằng Tiến, hình như ở gần nhà mày, chết đè lên một thằng Tàu. Gỡ mãi mới ra. Tay trái ôm cổ, tay kia vẫn nắm chặt cán dao, lưỡi dao cắm sâu vào bụng thằng Khựa. Thương lắm.
    Đánh đến chiều muộn thì chúng nó bắt đầu rút. Tao hoa mắt, tai điếc đặc. Bọn nó rút cũng không thu được hết xác. Hôm sau anh em phải đi dọn, nôn mãi về nhà không hết. Mày thấy không, đến hôm nay mày về mùi vẫn nồng nặc đấy thôi. Đến chiều thì lính ở mấy điểm cao khác cũng đên chi viện. Lúc đấy trận gần tàn rồi. Đến để hôi chiến lợi phẩm à?" Em bảo, sao lại mất quan điểm thế. Các điểm cao khác cũng phải giữ chứ, đi hết thì để đấy cho không chúng nó à?. Thằng Chính cười hềnh hệch. Nó bảo nó biết chứ, nhưng nó cứ thích nói thế cho sướng mồm đấy.
    Trận đấy ta giữ được điểm cao. Gọi là thắng cũng đươc. Nhưng nói thật, không hoành tráng như phim đâu. Trước đây, em là thằng thích xem phim chiến đấu của Liên xô. Đánh rồi mới thấy chiến trường không giống phim. Khốc liệt hơn nhiều. Tàn bạo hơn nhiều.
    Thi thoảng em vẫn gặp lại anh em, nhất là dịp 22 tháng 12. Mấy anh em ngồi lại với nhau, uống dăm ba chén rượu, nhắc lại chuyện cũ. Năm nào cũng thế, chuyện chỉ có vậy thôi nhưng đều cảm thấy như vừa hôm qua. Cứ gặp là ôm nhau, như ở dưới chân dốc sau năm ngày đi lạc.
    Thằng Sơn rùa giờ lang thang ở HN kiếm sống. Nó ngồi khâu giầy ở ngõ Hào nam. Nếu ai vô tình đi qua, sẽ thấy một người đàn ông có đôi mắt cười, cái lưng gù, cặm cụi đuờng kim mũi chỉ. Nó lấy vợ cũng giống như đi lạc đường. Tính nó thế. Lấy nhau một năm thì vợ bỏ.
    Thằng Tạo giờ làm thợ khoan móng. Nó lang thang đi khắp các công trình. Thi thoảng về HN lại ghé thăm em.
    Thằng Vinh về Ba vì nuôi bò. Giờ nó không ăn khoẻ nữa rồi. Chắc tại bú sữa bò nhiều quá đây mà.
    Thằng Minh bán đồ gỗ ở Đê la Thành. Em cũng chẳng nhơ số nhà bao nhiêu. Hôm vừa rồi qua nhà nó. Nó cho một cái kệ ti vi. Thằng này vẫn chưa lấy vợ. Hình như sau trận ấy cậu bị thọt cà, mất khả năng chiến đấu...
    Trung đội rút nhanh qua hẻm núi. Trung đội truởng ra lệnh chạy thật nhanh. Ông có vẻ đã mất bình tĩnh. Trung đội trưởng mới tốt nghiệp lục quân, đeo lon thiếu uý. Ông lên đây mới 3 tháng.
  8. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Thằng Sơn vừa chạy vừa giở bản đồ ra xem. Anh em thấy thế mắng:
    _ Mày xem bản đồ để đưa anh em vào sâu đất Tầu lần nữa à?
    _ Đừng lắm mồm, tao xem để không chui vào bãi mìn của nó. Sơn lầu bàu.
    Phải rồi, mải đánh, mải rút, không ai lưu ý đến chi tiết đó. Bây giờ thằng Sơn rùa nhắc, mọi người bỗng rợn tóc gáy. Tốc độ bỗng chùng xuống, chẩm hẳn lại. Một vài cậu lúc rút thì chạy trước, bây giờ khiêm tốn đi phía sau. Trung đội trưởng không dấu được vẻ mặt lo âu. Ông hỏi:
    _ Có cậu nào được huấn luyện tương đối kỹ về tháo gỡ mìn không?
    Không có tiếng trả lời. Hầu hết anh em mới huấn luyện 3 tháng. Nguyên tắc kích nổ và cấu tạo của các loại mìn nhiều người còn không nắm rõ. Nói gì đến kinh nghiệm và bản lĩnh gỡ mìn. Trung đội đã dừng hẳn lại. Mọi người có cảm giác, chỉ bước thêm vài bước nữa thôi. Mìn lá, mìn cóc sẽ nhẩy tưng tưng và phát nổ, cướp đi đôi chân của mỗi người. Bỗng có người từ phía dưới đi lên, đó là Thắng, người Vĩnh tuy, Hà nội. Thắng bảo:
    _ Báo cáo trung đội trưởng. Để em chạy trước cho. Mọi người chạy sau em 50m. Nếu em lạc vào bãi mìn thì mọi người biết đường mà tránh.
    _ Cả tôi nữa. Sơn rùa xung phong. Tôi có lỗi trong việc xác định phương hướng dẫn đến hoàn cảnh này. Tôi sẽ chạy cùng Thắng.
    Không còn cách nào khác. Trung đội trưỏng chấp nhận phương án trên. Thằng Sơn vẫn cầm tấm bản đồ. Ít ra, một cách tương đối để xác định đường rút an toàn. Khi Sơn kể cho tôi đến đoạn này. Tôi chợt liên tưởng đến một bộ phim của Liên xô. Các chiến sỹ Hồng quân đã dùng một chú chó, phá mìn mở đường máu cho Hồng quân rút lui.
    Thằng Thắng, trước khi nhập ngũ nó là thợ mộc. Cùng tiểu đội với tôi, một hôm tôi bảo. Nhà văn gọi là " văn sỹ", người soạn nhạc là " nhạc sỹ".... mày là thợ mộc, gọi là "mộc sỹ" nhé. Cái tên Thắng "mộc sỹ" bắt đầu từ đấy.
    Thắng và Sơn chạy trước. Đoạn nào thấy an toàn, chúng nó chạy rất nhanh. Đoạn nào thấy nghi ngờ, Thắng lấy cái cành cây cào cào phía trước rồi mới nhẹ nhàng, cẩn thẩn đặt chân.
    Toàn bộ trung đội không gặp bất cứ một bãi mìn nào. Thật may mắn. Quá trưa, Trung đội bỗng sững lại vì nghe thấy tiếng nổ đầu nòng vọng lại. Trung đội trưởng ra lệnh dừng quân. Ông cùng mấy cậu tiểu đội truởng hội ý và quyết đinh thay đổi hướng rút. Ông bảo:
    _ Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt đại đội hoả lực của địch, sau đó đánh tiếp vào sau lưng bọn tấn công điểm cao. Hôm qua ta đã đi lạc. Bây giờ chúng ta sẽ rẽ phải, tiếp cận mục tiêu. Toàn trung đội chú ý, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
    Không có tiếng đáp trả. Thực ra, ở hoàn cảnh này, ai cũng căng như dây đàn và luôn sẵn sàng trong tình trạng chuẩn bị chiến đấu cao độ. Trung đội đổi hướng. Tiến quân một cách thận trọng. Trung đội trưởng đã xác định được vị trí của đại đội hoả lực địch. Ông phổ biến phương án tác chiến và ra hiệu cho từng nhóm áp sát trận đại cối.
  9. xitrumkhongtinhyeu

    xitrumkhongtinhyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2004
    Bài viết:
    714
    Đã được thích:
    0
    Ai thích đọc, nhắn tớ, tớ send file doc đọc một thể.
  10. KHOTTABIT

    KHOTTABIT Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    411
    Đã được thích:
    0
    Hẹ hẹ có tớ omaixup@yahoo.com :-* trước

Chia sẻ trang này