1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến thắng Điện biên và cuộc chiến Việt Pháp

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi datvn, 06/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ptlinh

    ptlinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    3
    To chiangshan: Những số liệu này thì em không có, em lấy nguồn từ: http://www.quandoinhandan.org.vn/sknc/?id=442&subject=1
    Chiến công đầu của phân đội quân báo trung đoàn Bắc Bắc
    Tháng 12-1953, đại đoàn Quân Tiên Phong được lệnh lên bao vây đánh địch ở Điện Biên Phủ. Bộ chỉ huy tiền phương hẹn cho đại đoàn: bảy ngày sau khi nhận được nhiệm vụ, phải có mặt ở Pom Lót để cắt đứt con đường liên lạc của địch ở Điện Biên Phủ với các đơn vị của chúng ở Thượng Lào, đẩy quân địch ở đây vào thế cô lập. Trung đoàn được giao nhiệm vụ cấp tốc băng rừng tiến vào nam Điện Biên Phủ, đóng chốt ở Pom Lót là trung đoàn Bắc Bắc. Đường hành quân vô cùng gian khổ, thời gian lại rất gấp. ?oĐạp bằng mọi trở ngại, quyết nhanh chóng tiến vào Điện Biên Phủ!?. Khẩu hiệu đó được tung ra kịp thời làm cho tất cả cán bộ, chiến sĩ trung đoàn quên cả đói, mệt, băng rừng tiến tới. Ngày thứ sáu sau khi nhận được lệnh của Bộ chỉ huy Mặt trận, trung đoàn Bắc Bắc, đơn vị đầu tiên của đại đoàn Quân Tiên Phong, đã tới điểm hẹn.
    Đóng quân ở Pom Lót, nhiệm vụ của trung đoàn Bắc Bắc là xây dựng trận địa, chặn đánh quân địch, chuẩn bị lương thực để tác chiến lâu dài. Trong khi các đơn vị của trung đoàn làm nhiệm vụ chặn địch lập được chiến công đầu, đánh tan hai lần tiến công của một tiểu đoàn địch từ Điện Biên Phủ nống ra, diệt hai trung đội, thì chiến công của phân đội quân báo, không chỉ trung đoàn mà cả Bộ Chỉ huy tiền phương cũng rất hài lòng.
    Sau ba ngày đi điều tra các vị trí địch đóng suốt một dải từ bản Căng Na tới Nà Noọng, Pe Luông ở phía tây cánh đồng Mường Thanh, toàn phân đội quân báo của trung đoàn tới một khe suối rậm thì hai chiến sĩ Dương Quảng Châu và Nguyên lên cơn sốt rét. Phân đội trưởng đành để hai anh nằm nghỉ ở khe suối, trông coi ba lô của anh em cùng với những tài liệu đã thu lượm được.
    Qua một đêm, sau khi phân đội đã đi khỏi, Châu và Nguyên mới đỡ sốt. Hai anh ngồi dậy, gắng lau lại súng đạn. Chợt có tiếng sột soạt ở phía ngoài cửa khe. Châu quên cả ốm mệt, đứng phắt dậy, chăm chú theo dõi và gọi khẽ:
    - Nguyên! Chuẩn bị chiến đấu!
    Rồi anh nấp ngay vào gốc cây to. Vừa lúc đó, Nguyên nhìn thấy một loạt mũ ?ocao bồi? hiện ra lố nhố ở phía ngoài. Nguyên chạy lại chỗ Châu, lo lắng hỏi:
    - Châu! Thế nào? Bắn chứ?
    Châu lắc đầu, suy nghĩ: ?oLia một băng đạn rồi rút vào rừng cũng được. Nhưng còn ba lô và tài liệu? Giao chiến ư? Nhưng nhỡ cả hai đều hy sinh, để số tài liệu rơi vào tay địch thì sao? Lộ hết bí mật! Mang đi hay hủy tài liệu đều không kịp?. Mấy giây sau, anh quyết định dùng mưu kế hành động.
    Hai mươi mốt tên lính ngụy dần dần kéo vào đầy cả lòng khe. Khi tên đội đang nghiêng ngó chỉ trỏ thì như một mũi tên, Châu lao ra, cắp khẩu tiểu liên bên sườn hô vang:
    - Đứng lại! Giơ tay lên!
    Không để cho bọn địch kịp phản ứng, anh dõng dạc hô tiếp:
    - Toàn đại đội bao vây chặt! Tên nào nhúc nhích, bắn chết ngay! Nếu chúng đầu hàng, sẽ khoan hồng!
    Tất cả bọn lính đều bàng hoàng, đứa nào đứa nấy, mặt trắng nhợt. Không còn kịp nghĩ ngợi, chúng chỉ còn biết đứng chôn chân ngay tại chỗ, có tên run bắn cả hai chân. Không để im lặng kéo dài, Châu hướng vào một lùm cây, gọi to:
    - Trung đội1! Cho người ra tước vũ khí! Còn bọn kia, tất cả bỏ súng xuống đất!
    Nghe Châu ra lệnh, Nguyên hiểu ngay ?ophép? của bạn mình. Anh chạy ra nghiêm chỉnh:
    - Báo cáo! Xin tuân lệnh!
    Chẳng mấy chốc, Nguyên đã thu hết súng đạn của bọn lính ngụy, bó lại, vác vào để ở một khe đá phía sau. Khi qua mặt Châu, anh hỏi nhỏ:
    - Thế nào, làm gì nữa bây giờ? Trói chứ?
    Châu khẽ bảo:
    - Mình chỉ có hai thằng, trói thì lộ. Thôi cứ để đấy cho tớ!
    Châu trèo lên một ngọn cây, rút khăn tay ra đánh tín hiệu đi bốn phía, làm như tiếp tục ra mật lệnh cho đơn vị mình. Xong, anh tụt xuống nói với bọn lính ngụy:
    - Bây giờ cho phép các anh ngồi. Ai đi đâu quá mười bước phải xin phép, nếu không sẽ bị bắn chết tại chỗ!
    Ra lệnh xong, Châu đàng hoàng, khoan thai cùng với Nguyên bước lại đám tù binh, ngồi xuống giải thích chính sách khoan hồng của Chính phủ ta đối với tù hàng binh. Bọn chúng ngoan ngoãn ngồi nghe, vâng dạ hết sức cung kính và sợ sệt.
    Đêm xuống dần. Châu bảo bọn tù binh nhặt củi đốt làm bốn đống lửa ở bốn góc, rồi cho bọn chúng ôm nhau nằm ngủ ở giữa, nói là để cho ấm, nhưng kỳ thực là để cho hai anh dễ kiểm soát.
    Nguyên vẫn còn âm ỉ sốt. Châu bảo bạn đi nằm trước còn anh thì cầm ngang khẩu súng đi đi lại lại bên đống lửa, vừa đi vừa bồn chồn lo lắng: phân đội đi mãi, sao không thấy về? Hay là bị lạc đường?
    Nhưng Châu không ngờ rằng, phân đội quân báo của trung đoàn đã về tới đây từ chập tối, lúc đám lính địch đi nhặt củi, nhóm lửa, còn Châu thì cầm súng canh gác chúng. Nhìn thấy quang cảnh ấy, mọi người hết sức kinh ngạc, phán đoán: có lẽ Châu và Nguyên đã bị địch bắt và chúng đang dùng hai người làm ?ocon mồi? nhử cho cả phân đội trở về để bắt sống hoặc tiêu diệt. Bởi vậy, phân đội lặng lẽ quan sát, chưa vội bắt liên lạc với Châu và Nguyên.
    Theo đề nghị của đồng chí phân đội trưởng, tổ Đảng hội ý tại chỗ để bàn biện pháp xử trí. Qua tất cả những điều đã hiểu về Dương Quảng Châu, mọi đảng viên đều không tìm ra một dấu vết gì đáng nghi ngờ người chiến sĩ quân báo này. Trong phân đội, có người đã năm, sáu năm liền sống, chiến đấu với Châu nên hiểu anh lắm. Ngay từ bé, Châu đã phải bỏ học, bỏ làng, theo mẹ lên miền ngược kiếm ăn. Mùi vị cay đắng của cuộc sống nghèo túng đã tạo nên trong Châu những đức tính đặc biệt. Ấy là sự gan góc, bướng bỉnh, táo bạo, khôn ngoan, ứng biến của những nông dân nghèo khổ luôn luôn bị bóc lột, chèn ép nhưng không chịu lép một bề, khi có điều kiện cũng sẵn sàng ?oăn miếng, trả miếng? với bọn cường hào, lý dịch. Vào bộ đội, Châu được biên chế ngay vào ngành quân báo. Sự giáo dục của Đảng về lý tưởng của người quân nhân cách mạng, cuộc chiến đấu gian khổ, nguy hiểm nhưng cũng hết sức dũng cảm và lý thú của các chiến sĩ quân báo đã giúp Châu dần dần khắc phục được chỗ yếu, không ngừng phát huy chỗ mạnh vốn có. Ngay trong đợt thực tập điều tra vị trí Thái Đào và bốt Mỹ trong chiến dịch Trung du cuối năm 1951, đầu năm 1952, Châu đã tỏ ra là một chiến sĩ biết tôn trọng lời hứa quyết tâm của mình. Anh đã cùng đồng đội dũng cảm, bí mật vào giữa bốt Mỹ điều tra, sau đó lại dẫn tiểu đoàn bộ đội địa phương vào hạ đồn trong chớp nhoáng. Sau trận này, anh được thưởng huân chương Chiến công hạng hai. Điểm lại quá trình chiến đấu của Châu, đem so với tình hình hiện tại, vấn đề trở nên khó kết luận. Nhưng đột nhiên, Thụy, một chiến sĩ gan dạ của phân đội, nêu một ý kiến làm ngạc nhiên tất cả:
    - Châu nó gan dạ lắm! Có thể nó bắt sống được tất cả bọn kia chứ chẳng phải bọn kia bắt sống được nó.
    Ngẫm kỹ, mọi người thấy ý kiến của Thụy có lý. Phân đội trưởng liền cử Thụy và hai chiến sĩ Côn, Mà xuống thử bắt liên lạc với Châu, còn toàn phân đội sẵn sàng chiến đấu, đề phòng bất trắc.
    Lúc ấy, dưới suối, Châu vẫn đi lại, bồn chồn mong ngóng. Chợt có một tiếng sỏi rơi nhẹ phía sau. Anh quay lại thì thấy Thụy đang chỉ thẳng khẩu súng vào mình, quát khẽ:
    - Thằng Châu! Mày hàng giặc à?
    ?oNguy rồi!? - Châu thoáng nghĩ. Anh biết, nếu anh chỉ lúng túng một giây để Thụy không tin thì lập tức ăn đạn ngay. Anh ném vội khẩu súng xuống đất, kêu lên:
    - Đồng chí Thụy! Tôi là đảng viên, không đời nào đầu hàng giặc! Chính tôi đã bắt sống lũ tù binh kia!
    Thụy đứng sững, ngẩn người. Ý nghĩ của anh về đồng chí của mình là đúng, mà lúc đó, anh nghe lại thấy bất ngờ quá. Anh nhảy đến bên bạn:
    - Châu ơi! Cậu giỏi quá!
    Bọn tù binh choàng tỉnh dậy, ngơ ngác. Khi chúng kịp hiểu ra thì cả phân đội quân báo đã ập tới, đặt chúng trong vòng vây dưới lòng khe.
    Qua đêm ấy, Châu cùng với các chiến sĩ Côn, Thảo được giao nhiệm vụ đưa 21 tên tù binh về sở chỉ huy tiền phương của đại đoàn. Trên đường về, họ lại gặp một toán 11 tên lính ngụy khác từ ngoài cánh đồng đang tiến vào rừng sục sạo. Rất bình tĩnh, Châu bảo anh em giấu kín đám tù binh phía sau, bất ngờ xông ra dùng báng súng đánh ngã hai tên đi đầu, trong đó có tên cai xếp. Thế là cả 11 tên giặc kinh hãi, giơ tay xin hàng. Số tù binh đang từ 21, bỗng chốc đã lên 32.
    Về tới gần dãy núi ở khe Hồng Lếch, nhóm của Châu gặp một bộ phận của đại đoàn đang bố trí bảo vệ đại đoàn trưởng vào nghiên cứu trận địa. Châu được gặp ngay Bộ tư lệnh đại đoàn, bàn giao tù binh cho các đơn vị khai thác.
    N.C (Theo ký sự Đại đoàn Quân Tiên Phong)

  2. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Thế nào bác Chiângsan? Thế là chúng ta thống nhất mỗi đại đoàn chủ lực có 10,000 quân rồi chứ. Nếu bác còn chưa đả thông thì xin đọc lại bài báo của ĐT VNG về quân số mỗi trung đoàn trong bài báo "Cuộc họp ở Tỉn Keo" mà bác Dasaev đăng lại trong chủ đề về ĐT.
    Bác ptlinh cũng đã làm rõ thêm thông tin của tôi là mỗi đại đoàn đều có đơn vị pháo cơ hữu riêng của mình ngoài số pháo của riêng đại đoàn công pháo 351. Như thế là thông tin của tôi về tương quan pháo binh giữa 2 phe càng được củng cố.
    Trung với Đảng - Hiếu với Dân - Khó khăn nào cũng vượt qua - Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành - Kẻ thù nào cũng đánh thắng!
  3. Vo_Quoc_Tuan

    Vo_Quoc_Tuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.374
    Đã được thích:
    11
    Em có hỏi một cựu chiến binh Điện Biên Phủ, Ông trước làm ở bộ phận quân giới và công nhận bác MDB đúng ở việc pháo binh ta "bắn nhiều" hơn pháo binh Pháp. Trên Điện Biên, nghĩa trang Him Lam có 2000 mộ liệt sỹ. Cái này cũng tương ứng với con số bác MDB đưa ra về số lượng bộ đội hi sinh khi đánh Him Lam!!?
    Sống là chiến đấu với niềm tin chiến thắng
  4. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Ơ, thế thì phải cám ơn bác Võ Quốc Tuấn đã giải oan cho tớ phát! Trước giờ cứ bị bọn nịnh thần chụp mũ là "*********" vì đưa ra số liệu thương vong "sai chính sách"! Theo Bernard Fall thì ta hy sinh 590 tại đồi Độc Lập, 2000 tại đồi Him Lam. Sau 2 trận này thì ĐT VNG đổi sang chiến thuật giao thông hào để tránh thương vong.
    Trung với Đảng - Hiếu với Dân - Khó khăn nào cũng vượt qua - Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành - Kẻ thù nào cũng đánh thắng!
  5. tranlam99

    tranlam99 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/08/2003
    Bài viết:
    361
    Đã được thích:
    211
    Theo tôi được biết số chiến sỹ ta hy sinh trong trận đồi A1 (trong hơn 1tháng từ 30/3 đến 6/5) là 2151 người gồm chiến sỹ thuộc các trung đoàn 174 (316), 102 (308), 209 (312 có 1 tiểu đoàn tham gia ngày 4/4) công binh ..., số bị thương khoảng hơn 4000.
    Đây là trận đánh đẫm máu nhất của ĐBP đặc biệt là từ 30/3 - 5/4. Trung đoàn 174 (316) đã bị mất 70% quân số (hy sinh và bị thương) trong những ngày này.
    Không có trận nào như Him lam hay Độc lập có thể có thương vong như vậy được (nên nhớ là phải phân biệt số hy sinh và số bị thương trong từ "thương vong"). Nên nhớ các nghĩa trang được thiết lập sau khi ĐBP bị tiêu diệt, Đại đoàn 316 là đơn vị quy tập các mộ liệt sỹ toàn ĐBP vào 3 nghĩa trang chính.
    Số lính chết của Pháp là khoảng 8.000 -10.000, sau ĐBP có khoảng 6000 lính Pháp, ngụy ... được trao trả trở về được - nhưng có thể 1 số lính Ngụy xin ở lại phía ta nên không có trao trả.

  6. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    BĂc MDB ặĂi, hơnh nhặ Him Lam là Bâatrice, ĐỏằTc Lỏưp là Gabriel. Nhặ vỏưy thơ theo B. Fall, tỏằ.n thỏƠt cỏằĐa ta nỏãng hặĂn ỏằY ĐỏằTc Lỏưp. Mỏãc dạ em câng không tin tài liỏằ?u cỏằĐa Fall cho lỏm vơ trong 2 trỏưn này, tỏằƠi PhĂp không làm chỏằĐ chiỏn trặỏằng 'ỏằf biỏt 'ặỏằÊc thặặĂng vong cỏằĐa ta, cĂi sỏằ' 2000 tỏằư vong cỏằĐa bĂc câng không sai lỏm 'Âu !
    "ng Fall này nỏm tỏằ't tài liỏằ?u phưa phĂp nhặng mỏằTt khi nói vỏằ phưa ta, ông ta hay cỏm rÂu ông nỏằ vào cỏm bà kia lỏm. CĂch 'Ây mỏƠy hôm em có khoe bài ông ta viỏt vỏằ trỏưn phỏằƠc kưch binh 'oàn cặĂ 'ỏằTng sỏằ' 100 vỏằ>i bỏÊn 'ỏằ" hỏn hoi cho mỏƠy cỏằƠ nhà ta ỏằY khu 5 hỏằ"i 'ỏƠy. Hơ hơ, kỏt quỏÊ là bỏằi bỏằ' trư chiỏn trặỏằng ! thỏ mà câng là best seller cỏằĐa tỏằƠi mỏẵo
    XĂc ngặỏằi nỏm trôi sông, phặĂi trên ruỏằTng 'ỏằ"ng, trên nóc nhà thành phỏằ', trên nhỏằng 'ặỏằng quanh co.
  7. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Sau mỗi trận đánh, tụi Pháp chụp không ảnh và đếm xác dựa trên không ảnh bác ạ. Chúng cũng dùng không ảnh để theo dõi các đường giao thông hào của ta. Theo Fall thì trận Beatrice diễn ra trước, rồi mới tới trận Gabrielle. Đối chiếu với diễn tiến của ta thì Độc Lập trước Him Lam bác ạ. Còn việc các ông ở khu 5 nhận xét về Fall thế nào thì bác nói thế thì em biết thế. Sử gia có sai lầm là chuyện bình thường. Tuy nhiên, ta nên phân biệt những cái sai do sơ ý, do thiếu dữ liệu và những cái sai cố ý.
    u?c lonesome s?a vo 16:42 ngy 28/03/2004
  8. langkhachvn

    langkhachvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/11/2003
    Bài viết:
    286
    Đã được thích:
    0
    Ủa, chứ không phải là tụi Pháp có số liệu nhờ "nghe trộm" điện đài của ta nữa hả?
    Bầu trời Điện Biên phổ biến có sương và mây mù vào thời gian diễn ra chiến dịch. Hơn nữa, truyền thống của quân đội ta là đánh vào ban đêm, chiều tối hoặc rạng sáng, không hiểu Pháp chụp không ảnh kiểu gì vào những lúc như thế. Nếu không ảnh của Pháp lợi hại thế thì hẳn đã phát hiện được những vị trí bố phòng pháo binh của Việt Nam, không đến nỗi bi bét đến thế.
    Chuyện dùng không ảnh để theo dõi đường hào và trận địa đối phương, với chuyện để "đếm xác" đối phương là hai việc hoàn toàn khác nhau. Có độ khả thi khác nhau. Nhất là trong chiến dịch ĐBP, Việt Nam hoàn toàn làm chủ thế trận, không có chuyện để "phơi xác" đồng đội cách ngày sau trận đánh, mà luôn có đội tải thương giải quyết chiến trường ngay trong và sau trận đánh. Mà như đã nói, các trận tiến công đều diễn ra vào lúc trời tối hoặc rạng sáng, đến ban ngày thì chiến trường đều được thu dọn sạch.
    Trận Beatrice, bắt đầu lúc 17h05 PM ngày 13/03/54, (Lúc này đang độ tháng 2 âm lịch, thời tiết vùng Tây Bắc rất lạnh, ngay khi chiều xuống là đã có mây mù và sương, trời tối rất nhanh), kết thúc vào lúc 23h30 PM cùng ngày, tức là ngay trong đêm Việt Nam đã chiếm và làm chủ trận địa, từ 23h30 cho đến sáng có dư thời giờ để bố trí trận địa và giải quyết chiến trường. Chắc Pháp dùng "không ảnh" loại đặc biệt để "đếm xác" ********* trong trận này???
    Được langkhachvn sửa chữa / chuyển vào 04:05 ngày 03/03/2004
  9. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Trước giờ vẫn rất nể tài dịch thuật theo kiểu "tổng hợp từ các nguồn" của bác. Bác lưu ý giùm là chuyện điện đài chỉ liên quan đến việc Pháp biết được số đạn pháo của ta trước trận đánh, không dính dáng gì tới số thương vong của ta cả. Bác nên đọc lại bài cũ của tôi trước khi "tổng hợp" vô lối như thế. Còn chuyện không ảnh thì sau trận Gabrielle (Him Lam), khi nói về thương vong của ta, Fall có dùng chữ "According to French aerial estimates...." là đề chỉ vụ không ảnh này. Chính vì các trận đánh của ta bắt đầu từ chiều tối và ban đêm nên không quân Pháp có thể chụp được cảnh chiến trường vào sáng ngày hôm sau.
    Trung với Đảng - Hiếu với Dân - Khó khăn nào cũng vượt qua - Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành - Kẻ thù nào cũng đánh thắng!
  10. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Giá bác có dẫn chứng nguồn cho các kết luận trên của bác thì hay quá!
    Trung với Đảng - Hiếu với Dân - Khó khăn nào cũng vượt qua - Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành - Kẻ thù nào cũng đánh thắng!

Chia sẻ trang này