1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến thắng nỗi buồn

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi gim_in_rock84, 03/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gim_in_rock84

    gim_in_rock84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại.
    Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa ?
    Có lẽ bạn cho rằng tôi văn vẻ quá chăng? Ừ cứ cho là như thế đi-!! nhưng bạn thấy đấy những điều tôi viết đâu có sai?
    Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến ? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sinh ra. Đấy nỗi buồn sẽ không bao giờ là mãi mãi cả , Có người bạn đã bảo tôi rằng "đừng bao giờ cố tìm cách trốn tránh nỗi buồn mà phải sống với nó và vượt qua nó" Tôi cũng chưa hiểu lắm sống với nó và vượt qua nó thực sự là như thế nào? bởi tôi chỉ biết rằng khi mình buồn một điều gì đó dù nhỏ bé hay to lớn tôi đều cố gắng hế sức mình để thoát khỏi nó(đôi lúc tự hỏi rằng đó có phải là mình đang trốn tránh nó hay là vượt qua nó đây?) .Bạn thì thế nào? bạn nghĩ gì về "sống với nỗi buồn và vượt qua nỗi buồn"
  2. life_buoy

    life_buoy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    sống là phải có nỗi buồn
    thế lúc có nỗi buồn, bạn có bao giờ nghĩ đến những lúc bạn sung sướng??
  3. _godfather_

    _godfather_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    2.235
    Đã được thích:
    0
    -----------------------------------
    Giang hồ đồn thế!
  4. duatrehayngugat

    duatrehayngugat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2004
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên nói đến sự buồn thì thường người ta nghĩ ngay đến sự khóc:Tớ đã từng đọc thấy một câu này ?oNếu bạn phải khóc, hãy khóc giống như 1 đứa trẻ". Bạn đã từng là 1 đứa trẻ, và một trong những điều đầu tiên bạn học trong đời là khóc, bởi vì khóc là một phần của cuộc sống. Đừng bao giờ quên rằng bạn tự do, và vì vậy bộc lộ những tình cảm của mình không có gì đáng xấu hổ. Tiếng khóc, tiếng nức nở tạo nên nhiều tiếng ồn như bạn mong muốn. Bởi vì đó là cách những đứa trẻ khóc, và chúng biết đó là cách nhanh nhất để làm cho trái tim chúng thanh thản.
    Bạn đã bao giờ để ý làm thế nào đứa trẻ ngưng khóc chưa? Chúng ngưng khóc vì có điều gì đó làm xao lãng chúng, có điều gì đó cuốn chúng vào một cuộc phiêu lưu mới. Những đứa trẻ ngừng khóc rất nhanh. Và bạn cũng sẽ làm được như vậy, chỉ khi bạn có thể khóc như những đứa trẻ."
    Bạn là 1 người con gái rắn rỏi, thường tự nghĩ rằng mình đầy cá tính, thường ép mình đương đầu với mọi khó khăn, và bạn không cho phép mình khóc vì như thế hình tượng người con gái cá tính mà bạn xây dựng trong mắt mọi người sẽ sụp đổ? Hay đơn giản hơn, bạn là một bạn nam, và cái dòng máu ''''nam tử hán'''' không cho phép bạn khóc?
    Khi có 1 người nói ''''khóc không giải quyết được gì'''', tôi biết rằng người đó đã quên mất cách khóc, cái cách những đứa trẻ đã giải quyết tất cả mọi vấn đề. Bạn đã bao giờ để ý ''''sự khóc'''' của 1 đứa trẻ chưa, ban đầu nó thút thít, lảng ra 1 chỗ, và nếu không có ai dỗ dành, nó sẽ thút thít, lánh xa mọi người như thế mãi, có thể bỏ cả bữa ăn, giận dỗi suốt ngày. Còn nếu có người đến dỗ nó, nó sẽ oà lên khóc, khóc nức nở, càng dỗ càng khóc, khóc đến mặt đỏ gay, nước mũi dầm dề. Đó là cái khóc đích thực. Cái khóc giết buồn. Thật buồn cười, người lớn, có ai còn khóc đến mặt mũi đỏ gay như thế. Nhưng những đứa trẻ đang lớn, hãy so sánh xem mình và những đứa trẻ chưa lớn giống nhau ở điểm nào. Có phải cái khóc bình thường của bạn là cái khóc thút thít, lảng xa đó không? Cái khóc sẽ vùi bạn vào vực thẳm nỗi buồn, và rồi dù có tự cứu vãn bằng những ''''đâu thể nuối tiếc hoài quá khứ'''' hay ''''tìm việc khác để làm'''' thì nỗi buồn vẫn ở đó.
    Nói vậy để biết, đừng cười đứa trẻ khi càng dỗ càng khóc, chính bạn cũng thế, đang thút thít khóc, chỉ cần một bàn tay đặt lên vai, là bạn sẽ vỡ oà nức nở. sweetheart_bee có hỏi làm thế nào để khóc. Hãy buồn, bạn sẽ khóc, hãy khóc khi có những đôi tay cảm thông đặt lên vai, bạn sẽ hết buồn.
    Khóc thật khó, vì vậy đừng lãng phí những lần khóc của mình, bạn hãy suy nghĩ:
    Vấn đề có đáng buồn đến phải khóc không?
    - Nếu mình khóc thì có ai cảm thông không? (người ta thương kẻ khóc vì thất tình, nhưng không ưa nổi kẻ vì thất tình quá nhiều mà khóc)
    Cuối cùng, nếu bạn không dám khóc, thì bạn không xứng đáng được buồn.
    Đấy chiến thắng nỗi buồn là phải sống với chính nó là thế đấy, bạn cứ khóc đi nếu bạn thấy nước mắt có thể làm vơi đi nỗi buồn nhưng cũng đừng để nước mắt làm mình trở thành quá yếu đuối, Cũng chỉ xin luận bàn một chút về nó thôi.
    Được duatrehayngugat sửa chữa / chuyển vào 14:27 ngày 29/06/2004
  5. angelica

    angelica Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    xoá
  6. hoa_co_vang_noi_ay

    hoa_co_vang_noi_ay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Tớ nghĩ để quên đi nỗi buồn thì thật là khó. Nhưng mà chúng ta hoàn toàn có thể tạm quên đi nó để góp nhặt những niềm vui nho nhỏ. Hôm qua sau khi thi xong tớ về nhà và thấy vui lên rất nhiều. À, tớ biết rồi. Mỗi lần tớ thấy buồn thì tớ thường tìm một việc gì đó để làm. Tớ về nhà và khám phá ra rằng cái chiếu trúc hay gỗ gì đó của nhà tớ bị hư, và thế là bắt tay vào tìm xem cách đan của nó thế nào. kết quả không thể tin đuợc. Giờ trông nó như đồ mới vậy. Thế là tớ thấy vui lên một chút. Nhưng tớ vui lên rất nhiều khi tớ nghe lời khen từ bố mẹ tớ. tớ biết tớ vui lên cùng niềm vui của bố mẹ. À, thật đúng. Có ai kiếm được niềm vui dồn dập nhanh chóng được. Nhưng người ta cũng chẳng phải là Thánh Thần gì mà quên được nỗi buồn ngay khi nó vừa xuất hiện. Vậy nên tốt hơn hết là hòc cách sống chung với nó, nhưng phải tìm cách chế ngự nó chứ không để nó chế ngự, thống mĩnh mình. Bằng cách từ từ góp nhặt những niềm vui, chẳng bao lâu bạn sẽ thấy iu đời ngay í mà... Chúc tớ và những ai đang buồn sớm vui lên. Bằng cách góp nhặt nó từng ngày...
  7. Hoa_trang_nguyen

    Hoa_trang_nguyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/12/2002
    Bài viết:
    265
    Đã được thích:
    0

    Nếu bạn có chuyện buồn về Hạnh Phúc Gia Đình, bạn khó mà
    vượt qua được một mình. Bạn cần người để sẻ chia.
    Tìm người bằng xương bằng thịt ư? Không cần, viết Nhật ký,
    sách, lên mạng, v.v... đều giúp bạn vợi đi phần nào đấy.
    Nếu thực sự có người Bạn tốt biết nói năng, an ủi bạn, thì nỗi
    buồn sẽ chóng qua đi.
  8. binhthuongthoi_007

    binhthuongthoi_007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Tôi đã vượt qua được nỗi buồn của chính mình, bởi tôi đã thử đối diện với chính nó, Tôi đã quên được người ấy bởi tôi biết người ấy không đáng để nhớ. Tôi đã là người chiến thắng nỗi buồn chưa nhỉ?
  9. CLRSCR79

    CLRSCR79 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    ôi, em này nói hay quá, đúng là không thể lánh nỗi buồn mãi mà fải đối diện , chung sống với nó
    chúc cho mọi nguời đừng buồn nữa nghe
    hãy vui lên, đời còn đáng sống lắm
  10. CamXucSongXanh

    CamXucSongXanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/06/2004
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Buồn vui là chuyện nhân gian.
    Chúng ta lên mạng chủ yếu là nói về nỗi buồn. Và cũng chính nỗi buồn là động cơ chính để đưa chúng ta đến với mạng Internet. Ở đây, hoặc là ta chia sẻ với chính bản thân mình, hoặc là tìm được một sự đồng cảm nào đó từ những người bạn qua những diễn đàn như thế này bởi chúng ta vẫn nghĩ rằng chẳng thể chia sẻ với ai ngoài đời sống thực cả. Tôi nói vậy sẽ có người cho rằng tôi vơ đũa cả nắm. Cũng có thể. Nhưng đúng là lý do để tôi đến với mạng lại cũng chính là những nỗi buồn khi không biết chia sẻ với ai.
    Đôi khi lên mạng chat và lướt qua các diễn đàn tôi cũng tìm thấy sự đồng cảm. Những lúc ấy tôi thấy vui lên nhiều và nhìn cuộc sống với một đôi mắt lạc quan và yêu đời hơn.
    Song cũng có những lúc chính những lần lang thang trên mạng lại mang đến cho tôi những nỗi buồn, đôi khi là một nỗi buồn vô cớ. Và tôi lại thấy bi quan và chán nản với cuộc sống.
    Rồi...có những lúc tĩnh tâm nhìn lại mình. Tôi bắt mình phải đối mặt với chính mình, với chính những nỗi buồn mà mình phải chịu đựng. Tôi không lẩn tránh nó cho dù nó có đớn đau phũ phàng đến đâu. Và cuối cùng tôi cùng tìm ra lối thoát cho tâm hồn mình. "Nhân sự tại tâm"- Nguyên nhân của mọi sự việc đều do tâm trí mình mà ra. Càng nghĩ đến nó nghĩa là ta càng muốn lẩn tránh nó. Càng lẩn tránh nó thì nó lại càng đeo đẳng mãi không rời. Tôi đã nghĩ đến nó, nhưng cũng nghĩ đến hậu quả không mấy tốt đẹp của nó khi mà tôi cứ phải ngày ngày rầu rĩ giữa một cuộc sống còn vô vàn những thú vui khác cần phải khám phá. Điều mà tôi ngộ ra được là cần phải đi tìm niềm vui cho bản thân mình chứ không phải là ngồi một chỗ mà than vãn về những nỗi buồn muôn thủa.
    Theo tôi, giải pháp để chiến thắng nỗi buồn hữu hiệu nhất là đi xuyên qua nó.
    Chỉ bằng cách đối mặt với nó, không lẩn tránh nó và một chút tĩnh tâm các bạn sẽ chiến thắng được chính bản thân mình.
    Cố gắng lên nhé các bạn ơi!

Chia sẻ trang này