1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến tranh biên giới phía Bắc 1979 và 1984 (phần 2)

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi vaxiliep, 16/08/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dienthai

    dienthai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/03/2006
    Bài viết:
    2.949
    Đã được thích:
    13
    Xét bản tự khai của đương sự là về nước 1978 (đầu 1979?), sau quay lại cũng với quân đội Trung Quốc - được dùng vào việc phiên dịch.
    Nhận thấy đây không phải là 1 cựu binh đúng nghĩa. Đây là 1 loại Hán gian - Việt gian. Không đánh nhau như các chiến binh thực thụ mà là 1 thành viên của "đội quân thứ năm".
    Khinh, và xin lỗi các bác!
  2. vaputin

    vaputin Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    5.351
    Đã được thích:
    133
    "Nạn kiều" 1979
    Trước năm 1975, ở miền Nam, Hoa kiều kiểm soát gần như toàn bộ các vị trí kinh tế quan trọng, và đặc biệt nắm chắc 3 lĩnh vực quan trọng: sản xuất, phân phối, và tín dụng. Đến cuối năm 1974, họ kiểm soát hơn 80% các cơ sở sản xuất của các ngành công nghiệp thực phẩm, dệt may, hóa chất, luyện kim, điện...và gần như đạt được độc quyền thương mại: 100% bán buôn, hơn 50% bán lẻ, và 90% xuất nhập khẩu. Hoa kiều ở miền Nam gần như hoàn toàn kiểm soát giá cả thị trường. [2] Sau khi Việt Nam thống nhất vào năm 1975, vấn đề về người Hoa càng thêm phần trầm trọng khi họ treo quốc kì Trung Quốc và ảnh Mao Trạch Đông trong vùng Chợ Lớn, làm chính phủ Việt Nam nghi ngờ lòng trung thành của họ. Tháng 1 năm 1976, chính phủ lệnh cho người Hoa ở miền Nam đăng ký quốc tịch. Đa số đăng ký là quốc tịch Trung Quốc mặc dù họ đã chuyển sang quốc tịch Việt Nam từ những năm 1956-1957. Tháng 2 năm đó, người Hoa được lệnh đăng kí lại theo quốc tịch đã nhận thời Việt Nam Cộng hòa. Những người vẫn tiếp tục đăng kí là quốc tịch Trung Quốc sau đó bị mất việc và giảm tiêu chuẩn lương thực. Cuối năm đó, tất cả các tờ báo tiếng Trung bị đóng cửa, tiếp theo là các trường học của người Hoa. Với những hành động này, chính phủ Việt Nam đã lờ đi thỏa thuận rằng sau khi thống nhất sẽ tham khảo ý kiến của Trung Quốc về vấn đề người Hoa ở Việt Nam. Chính sách của Việt Nam năm 1976 đã bị ảnh hưởng bởi thay đổi nhanh chóng của mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc, với nỗi e ngại rằng Trung Quốc có thể sử dụng Hoa kiều để ép Việt Nam theo các chính sách của mình. Vấn đề Hoa kiều được chính phủ Việt Nam xem là một thử thách đối với chủ quyền quốc gia hơn là một vấn đề nội bộ đơn giản.[3]
    Năm 1977, Hoa kiều vẫn tiếp tục kiểm soát nền kinh tế miền Nam, lạm phát 80% cùng với vấn đề tiếp diễn của sự thiếu thốn và nạn đầu cơ lương thực, Chính phủ Việt Nam sợ rằng Hoa kiều có thể bị lôi kéo theo các mục tiêu của Trung Quốc. Kèm theo đó là sự ngừng trệ nghiêm trọng của các vùng kinh tế phía Tây Nam do các xung đột tại biên giới với Campuchia. Người Hoa ở Chợ Lớn tổ chức biểu tình đòi giữ quốc tịch Trung Quốc. Những điều này làm cho chính phủ Việt Nam lo sợ về nguy cơ đất nước bị rối loạn cả từ bên trong lẫn từ bên ngoài bởi các nguyên nhân xuất phát từ Trung Quốc. Trong các tháng 3, 4 năm 1978, khoảng 30.000 doanh nghiệp lớn của Hoa kiều bị quốc hữu hóa. Vị thế kinh tế của các thương gia giầu có bị hủy bỏ, nhà nước thắt chặt kiểm soát nền kinh tế. Quan hệ ngày càng xấu đi giữa Việt Nam và Trung Quốc cũng làm tăng thêm số người Hoa rời Việt Nam. Kết quả là số người di tản từ Việt Nam tăng gấp đôi trong 6 tháng đầu năm 1979, trong những người di tản trong những năm 1978-1979, Hoa kiều chiếm số lượng rất lớn. Cộng thêm vào đó là khoảng 250.000 Hoa kiều sang Trung Quốc qua biên giới phía Bắc từ tháng 4 năm 1978 đến mùa hè năm 1979. [4]. Trung Quốc đã gọi đây là vấn đề "nạn kiều".
    Theo Wiki
    --------------------
    Ành "nạn kiều" phía Bắc đi về TQ qua ngã Móng Cái, Lạng Sơn thì em không có. Nếu bác Mao có thì cho em xin vài xu
    Ảnh "nạn kiều" phía Nam vượt biển bằng tầu thì dễ kiếm hơn
    Như chiếc tầu này chở 2500 người trong đó 3/4 là người Hoa rời miền Nam đến Galang Malaysia tháng 11-1978
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  3. vaputin

    vaputin Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    5.351
    Đã được thích:
    133

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  4. vaputin

    vaputin Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    5.351
    Đã được thích:
    133

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  5. vaputin

    vaputin Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    27/09/2008
    Bài viết:
    5.351
    Đã được thích:
    133

    Đến năm 1989 người ta vẫn còn vượt biên sang Hong Kong
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  6. HungSon12C7

    HungSon12C7 Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    13/03/2006
    Bài viết:
    3.047
    Đã được thích:
    3.910
    Mấy bác trong ảnh trên giờ là Việt kiều từ UK , Na uy hoặc Thụy Điển rồi đấy
  7. DamSearch

    DamSearch Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/04/2004
    Bài viết:
    430
    Đã được thích:
    0
    Mấy bác trong ảnh trên giờ là Việt kiều từ UK , Na uy hoặc Thụy Điển rồi đấy
    [/quote]
    Hoăc trong bụng cá mập
    Khổ cho dân lành, thật ko có lửa thì cũng ko có khói. Lỗi tại thằng anh tham lam bành truớng, thằng em cư xử không khéo, có phần quá đáng
  8. bthungvn

    bthungvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    744
    Đã được thích:
    2
    Tôi sinh ra muộn nên cũng không biết vè nạn kiều nhưng tôi thì được biết về vượt biên đi HK, NB và có những người bạn là hoa kiều.
    Về người bạn hoa kiều thì bố bạn ấy kể lại rất đơn giản là hồi đó VN và TQ đánh nhau nên dân 2 nước cũng khó giữ hoà khí trên cùng khu phố (phố Lý Thường KIệt,HP) nên cà gia dình họ hàng nhà bạn ấy về TQ, khi lên tàu rồi (hồi 79 bạn ấy 1 tuổi) thì mẹ bạn ấy lại xuống không đi nữa (mẹ bạn ấy người Việt) nên bố bạn ấy lại bế bạn ấy xuống mà không theo họ hàng về TQ nữa. Chú ấy còn bảo hồi đó đi cũng được không đi cũng chẳng sao cả điển hình là chú ấy với một số bạn bè ở lại vẫn binh thường. Sau này thì họ hàng bạn ấy phần lớn là ở TQ nhưng cũng có người đi Mỹ. Bố bạn ấy bảo ngày xưa tao nghèo lắm suốt ngày đi bè gỗ trên sông Tam Bạc ( bạn nào ở HP biết con sông này), nhưng từ ngày VN mở cửa cho Đài Loan vào làm giày thì nhà bạn ấy giàu lên nhanh chóng. Bố bạn ấy bảo hồi diễn ra cuộc di tản thì chẳng có gì ghê gớm cả biên giới căng thẳng nhưng mà người Hoa ở đó vãn sống bình thường chỉ có thỉnh thoảng có mấy chú người Hoa đến nói là "đánh nhau thì sẽ bị Người Việt giết" thôi, còn bản thân chú ấy thì vẫn thấy chẳng có gì cả.
    Vụ vượt biên đi HK thì hay lắm, xóm tớ kiều Anh,Mỹ, Nhật thì đủ cả. Nhưng hầu hết các thành phần vượt biên là thành phần bất hảo. khoảng năm 1990 đến 1995 thì xóm tớ bình yên nhiều do các thành phần bất hảo trong xóm và các thành phần bất hảo ở khu phố lân cận đều theo nhau đi HK hết, đến khoảng năm 95 thì hồi hương xóm tớ lại trở thành cái nôi của bất hảo cướp bóc trộm cắp nghiện ngập. Sau ngày hồi hương tị nạn HK ở HP xảy ra rất nhiều vụ thanh toán đãm máu do có ân oán từ bên trại tị nạn (điển hình là vụ dùng súng bắn chết một anh chị bên trại HK ngay tại nhà ở phố Phan Bội Châu). Nhưng đến giờ thì các thành phần đó đều đã quy tiên với vòng hoa trắng vì AIDS rồi.
    Tất cả điều trên là tớ nhìn thấy thực tế nên tớ nhìn vụ nạn kiều năm 79 không có gì ghê gớm và to tát cả, chủ yếu vẫn là do tuyên truyền để phá VN từ bên trong thôi. Vụ đi HK còn bị tuyên truyền là VN này nọ nên người ta phải trốn đi HK cơ mà.
    Được bthungvn sửa chữa / chuyển vào 08:55 ngày 08/11/2008
  9. anhoanp

    anhoanp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/12/2007
    Bài viết:
    456
    Đã được thích:
    0
    Kinh tế Tàu đang hoảng loạn, e rằng nhà cầm quyền Tàu lựa chọn phương án như năm 1979 nhằm 2 mục đích: Bình tâm dân chúng, hướng chú ý tới VN, đoàn kết lại (để đỡ bạo loạn chỉ trính chính phủ); Cho tiêu bớt những phần tử phản loạn (hoặc tiêu bớt những chú kg phải là dân tộc hán như năm 1979 - 1989) bằng chiến tranh. Nên VN cứ liệu chừng. Mời tham khảo :
    Khi những Tổn hại Kinh tế của
    Trung Quốc Tăng lên, Niềm tin Chuyển thành nỗi Khiếp sợ
    Bài của Ariana Eunjung Cha
    Thứ Ba, Ngày 4-11-2008; Trang A01 [Báo in]
    SÂM CHẤN, Trung Quốc - Khi Công ty Chong Yik Toy Co. bị phá sản, những ông chủ ở đây đã chạy trốn mà không thanh toán lương cho nhân viên của mình và những người công nhân tức giận đã xuống đường phản kháng. Chưa tới 72 giờ sau, chính quyền địa phương đã phải tới giải cứu.
    Được vũ trang bằng những chiếc túi đầy tiền với tổng cộng nửa triệu đô la, các nhân viên kế toán bắt đầu phân phát tiền để cho 900 cựu nhân công có thể có cái gì đó xoay xở được. Các giới chức Trung Quốc thực hiện vụ chi trả khẩn cấp ngày 21 tháng Mười này đã gọi nó là một "khoản tiền tạm ứng," một phần của thứ "quỹ bảo hiểm trả lương chậm."
    Song thực tế hiển nhiên đối với mọi người là: Đó là một khoản cứu trợ tài chính của chính quyền.
    Trong những tuần đầu của cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, các quan chức Trung Quốc đã tuyên bố một cách kiên quyết rằng họ không bị tác động đáng kể. Thế nhưng giờ đây, khi các vụ đóng cửa nhà máy, các báo cáo về tình trạng thảm khốc về tiền lương công nhân và sự thua lỗ của thị trường chứng khoán tiếp tục tăng cao, thái độ quả quyết của Đảng Cộng sản đã thay đổi sang cảm giác hoàn toàn khác: nỗi sợ hãi.
    Vì là lần đầu tiên trong 30 năm qua kể từ khi Trung Quốc bắt đầu chương trình chuyển đổi sang chủ nghĩa tư bản của mình, đã có một nhận thức rằng nền kinh tế đang ở trong cơn rối loạn thực sự. Và đối với Đảng Cộng sản, cơn khủng hoảng không phải chỉ là một vấn nạn kinh tế, mà nó còn là một vấn đề chính trị. Phản ứng của chính phủ đưa một ý niệm lờ mờ vào trong mối quan hệ vẫn còn nhập nhằng của mình với chủ nghĩa tư bản -- không được động vào một cách tương đối ở những thời điểm thuận lợi, nhưng nhanh chóng can thiệp trực tiếp khi có những tín hiệu đầu tiên của tình trạng suy sụp, cốt để tránh xảy ra náo động trong dân chúng.
    Trong những tuần gần đây, các chính quyền địa phương đã bố trí những khoản cho vay đặc biệt đối với các doanh nghiệp ốm yếu và những khoản tiền lương từng phần được đề nghị giành cho những công nhân đã bị mất việc làm. Các quan chức đã vô tư thừa nhận về những nỗ lực cần thiết để đánh lạc hướng những gì mà họ gọi là "những rắc rối với quần chúng" -- một lối nói trại đi của Đảng Cộng sản đối với những hành động phản kháng.
    Sự tàn phá kinh tế tồi tệ nhất là trong những trung tâm công nghiệp ở miền nam Trung Quốc, những khu vực phát triển mạnh trong những thập kỷ gần đây bởi các ngành chế tạo điện tử, may mặc, đồ chơi và đồ đạc trong gia đình tràn ngập những siêu thị bán lẻ ở Hoa Kỳ.
    Với các đơn đặt hàng xuất khẩu suy giảm bởi tốc độ sản xuất chậm lại trên toàn cầu và giá nguyên liệu thô và lao động tăng lên, hơn 68.000 công ty nhỏ trên khắp đất nước đã sụp đổ trong nửa đầu năm 2008 và khoảng 2,5 triệu việc làm trong khu vực Châu thổ Sông Ngọc Trai có thể bị mất vào cuối năm nay, theo ước đoán của chính phủ và ngành công nghiệp.
    Trong lúc tình hình kinh tế đã trở nên xấu hơn, sự bất mãn đã gia tăng: từ giữa tháng Mười, đã có hàng tá các cuộc phản kháng của giới lao động lôi cuốn hàng ngàn công nhân tại các hãng xuất khẩu lớn, bao gồm vài công ty niêm yết giá công khai [trên thị trường chứng khoán].
    Trong lúc đó, các số liệu của chính phủ đã được đưa ra trong tháng qua cho thấy rằng tổng thu nhập quốc nội đã đạt tới 9% trong quý ba -- tăng mạnh so với bất cứ tiêu chuẩn nào, song không phải với bản thân Trung Quốc. Tại điểm này, con số đã miêu tả mức tăng trưởng chậm nhất trong năm năm qua, và tiến gần một cách nguy hiểm tới mức 8%. Đó là mức độ của những gì mà các kinh tế gia cho rằng Trung Quốc cần tăng trưởng hợp lý để giữ cho việc phát sinh đủ công ăn việc làm tại các nhà máy nhằm duy trì sự ổn định trong thị trường lao động, khi mà hàng triệu nông dân vẫn tiếp tục đổ tới các thành phố của nước này để kiếm việc làm.
    Cùng lúc, một số trong các công ty được kính nể nhất Trung Quốc, nơi có mức tăng trưởng từng có vẻ như vô hạn, lại đã báo cáo về những thua lỗ đáng kinh ngạc trong ít ngày qua. Air China, hãng vận chuyển quốc tế lớn nhất nước này, đã niêm yết mức thiệt hại đầu tiên của mình trong bảy quý do sự suy giảm số hành khách và những dự đoán sai về giá xăng dầu. Bank of China, nhà băng ngoại hối lớn nhất nước này, đã cho biết rằng trong khi những thua lỗ trên thị trường tín dụng gia tăng, thì mức tăng trưởng lợi thuận của họ đã suy giảm tới mức thấp nhất trong hai năm qua.
    Các nhà lãnh đạo của Trung Quốc đã thực hiện đủ các loại biện pháp nhằm cố gắng ổn định kinh tế -- ba lần hạ lãi suất trong vòng sáu tuần, những cắt giảm mới cho mức thuế xuất khẩu, giảm giá cho những người mua nhà, và chi hàng tỉ đô la cho cơ sở hạ tầng. Song bất cứ hy vọng nào về một nền kinh tế Trung Quốc vững mạnh -- một mình đóng góp lớn nhất cho tăng trưởng toàn cầu -- sẽ bù đắp cho tình trạng suy trầm ở những nơi khác đã tiêu tan.
    Những nỗ lực của chính phủ làm chỗ dựa cho các công ty riêng lẻ là một động thái quyết liệt đối với một đất nước mà những năm gần đây đã cố dọn dẹp đi thứ triết lý "cái bát ăn cơm bằng sắt" của mình, mà trong đó nghề nghiệp và lương bổng đều được đảm bảo suốt đời, và quá độ tới một kiểu chủ nghĩa tư bản khôn-sống-mống-chết hơn.
    Tại tỉnh miền biển Chiết Giang, chính quyền địa phương đang thiết lập một quỹ cho vay đặc biệt 9,5 triệu đô la để giúp cho các công ty như tập đoàn Feiyue Group chuyên xuất khẩu các loại máy khâu và vali đang mắc nợ chồng chất. Tại tỉnh Giang Tô, chính quyền đã nới rộng trợ cấp thất nghiệp cho những công nhân nhập cư bị mất việc từ các nhà máy bị đình đốn; những công nhân này từng từ chối các dịch vụ công cộng do họ không có thẻ cư trú.
    Chính quyền tỉnh Quảng Đông ở miền nam đang gom góp tiền bạc lập một quỹ đặc biệt để bồi thường cho những công nhân mất việc làm nhằm "bảo hộ đề phòng một số vấn đề về tài chính và xã hội gây ra bởi những hệ quả đó."
    Eddie Leung, chủ tịch tập đoàn Dailywin Group, nơi sản xuất các loại đồng hồ Modova và Anne Klein, đã cho biết các quan chức Quảng Đông cũng có vẻ như đang chùn lại trước những nỗ lực biến đổi khu vực này từ một trung tâm chế tạo trở thành một trung tâm công nghệ cao và dịch vụ. Trong những năm gần đây, chính quyền đã tỏ thái độ chấp nhận những nhà máy gây ô nhiễm và các xí nghiệp bóc lột công nhân tàn tệ sa thải nhân công đề giành chỗ cho những người có năng suất lao động cao hơn. Giờ đây chính quyền tỏ ra sẵn sàng giúp những công ty này sống sót.
    Chong Yik Toy là một ngoại lệ trong một số những công ty bị phá sản có công nhân được nhận những khoản trợ cấp của chính quyền.
    Tại thành phố Vũ Giang miền tây, gần 1.000 công nhân từ công ty Chunyu Textile Co. bị phá sản đã nhận được bốn tháng lương hôm 27 tháng Mười sau khi họ bâu đầy bốn con đường chính trong khu vực để lôi cuốn sự chú ý đến vấn đề của mình. Cuối tháng trước, sau khi hơn 1.000 công nhân làm việc cho nhà sản xuất trang thiết bị trong nhà BEP International Holdings tụ tập bên ngoài nhà máy để phản kháng, các giới chức trong quận đã phát cho mỗi người trong số họ 44 đô la. Những người làm công cũng được phép tiếp tục sống trong khu ký túc xá của cái nhà máy không còn tồn tại này mà không phải trả tiền thuê phòng. Cùng trong tuần, chính quyền đã cấp ba tháng lương bị chậm trả cho 900 công nhân thuộc công ty Gangsheng, một nhà cung cấp hàng điện tử, sau khi họ tổ chức một cuộc phản kháng tại một cửa hàng gần nhà máy của mình.
    Tại thành phố láng giềng Đông Quan, chính quyền địa phương hôm 21 tháng Mười đã chuyển giao khoảng 3,5 triệu đô la cho những người lao động thuộc Smart Union -- công ty chuyên bán đồ chơi trẻ em cho Mattel, Disney và Hasbro -- sau khi 7.000 công nhân tiến hành một cuộc bãi công.
    Ông Hu Weicai, 38 tuổi, người từng làm việc với các loại khuôn đúc bằng nhựa dùng để sản xuất các loại đồ chơi điện tử, đã cho biết các công nhân ở đây trở nên lo lắng khi giới chủ lờ đi ba tháng nay không chịu trả lương cho người lao động. Công nhân đã chiếm nhà máy và bao vây các con phố cho tới khi các quan chức chính quyền hứa rằng họ sẽ được trả tiền.
    "Chính quyền đã tỏ ra rất lo sợ khi họ thấy những gì đang xảy ra. Điều mà chính quyền sợ nhất là những người công nhân gây tình trạng rối loạn. Họ đã phải chi tiền cho chúng tôi để giữ ổn định tâm lý của chúng tôi," ông Hu nhận xét.
    Thế nhưng những người làm công đã cho là một lần chi trả như vậy sẽ chỉ lo liệu được việc cứu giúp tạm thời để tránh tình trạng náo loạn một khi công nhân không thể tìm được việc làm mới.
    Chồng của chị Jia Yingge, một nhân viên bảo vệ, đã nhận được ít tiền không bằng với mức lương hàng tháng 300 đô la của anh. Với viễn cảnh trước mắt không có việc làm, chị lo lắng hai vợ chồng sẽ nuôi đứa con trai mới sinh ra sao đây.
    "Nếu anh nói đến tên công ty này, sẽ không ai muốn thuê anh đâu, bởi vì họ biết về tình trạng bị phong tỏa và giờ đây chúng tôi bị mang tiếng xấu," chị Jia nói.
    Khi ông Liu Fangping, 38 tuổi, được trả tiền, chính quyền đã lăn tay điểm chỉ cho ông bằng mực đỏ -- có lẽ để đảm bảo cho đúng người đáng được nhận khoản chi trả này. Thế nhưng ông Liu lưu ý rằng dấu lăn tay cũng có thể được sử dụng để xác định những kẻ phá rối mặc dù được nhận của bố thí nhưng vẫn tiếp tục phản kháng.
    "Tôi không nghĩ là chính quyền đang làm cái điều tử tế nhất để bảo vệ quyền lợi công nhân," ông Liu nói, rồi nhận xét thêm rằng các giới chức đã tỏ ra quan tâm tới việc kiểm soát tình trạng náo động hơn là trợ giúp cho cá nhân những người công nhân.
    Thực vậy, những tờ cáo thị được niêm yết trên lối vào các nhà máy đã bị đóng cửa không chỉ dẫn cho công nhân bị mất việc những địa điểm họ có thể nhận được sự trợ giúp, mà thay vào đó lại phô ra một lời cảnh báo. Trong những dòng chữ màu đen khổ lớn, người ta nhắc nhở các công nhân rằng họ có thể bị bắt giữ về việc kích động náo loạn, không tuân lệnh các giới chức an ninh hoặc do "tụ tập bất hợp lệ."
    Các nhà nghiên cứu Crissie Ding và Liu Liu đã bổ sung cho bài báo này.
  10. thientaibongro

    thientaibongro Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    14/01/2005
    Bài viết:
    886
    Đã được thích:
    15
    tôi ở số nhà 110 Tân Khai phường 11 từ năm 1987 đến năm 2002 thì ra Hà nội sống...tôi tự nhận thấy cuộc sống của người tàu khu vực này cực kỳ nghèo khổ và bát nháo...sự thật là tồn tại khá nhiềi các băng đảng xã hội đen buôn bán ma tuý và đánh lộn trnah dành địa bàn rất nhiều, trẻ em thật sự là ko đc đi học , nhà nào cũng sinh từ 5 con trở lên...căn nhà tôi ở là một chung cư cho người hoa từ thời cộng hoà... bẩn thỉu lắm,,, thậm chí năm 91 còn xảy ra vụ bắn nhau trên tầng hai nhưng lúc đấy tôi ko ở nhà mà ra hà nội học 2 năm nên ko nhớ....người hoa cư xử với cộng đồng khá tốt và khác quân tử nhưng nếu cà chớn với họ thì khó sống đấy...may mà nhà tôi ba đời quân nhân nên họ cũng quý...họ ko có thói đá đểu hay bàn tán như ở hà nội đâu
    ...nhưng có một điều tôi thực sự khâm phục...là đến tận bây giờ khi tôi về thă phố cũ thì vẫn thấy trẻ con nói tiếng tàu rất sõi, chúng có thể nói 2 thứ tiếng...người gốc triều châu (người Tiều) vẫn giữ truyền thống biểu diễn võ thuật và múa lân mỗi dịp xuân về ...cứ mỗi dịp về là các gia đình có dây mơ rễ má hợp thành một võ đường và thuê một xe tải đi biểu diễn võ thuật khắp thành phố...tức là ý thức giữ gìn truyên thống của họ rất tốt...nhưng có một điều lạ....
    Vòng loại world cup 2002 việt nam táng nhau với TQ thua 2 ko nhưng ko có một bóng cờ TQ nào ở sân thống nhất mặc dù từ phố nhà tôi đi bộ ra sân mất 5 phút ...toàn người tàu đi cổ vũ nhưng cổ vũ VN....nói thế để thấy hoa kiều ở Việt vô tội...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này