1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại của nhân dân Liên Xô

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 04/09/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    SỐ PHẬN TÙ BINH ĐỨC TẠI STALINGRAD
    Ngày 22 tháng Sáu 1941, nhằm tổ chức một hệ thống kiểm soát tù binh chiến tranh, cơ quan NKVD Liên Xô đã thiết lập 8 khu trại có sức chứa 40-45 ngàn người, trong đó đã chứa sẵn 27.435 tù binh Ba Lan.
    Ngay sau khi quân Đức xâm lược Liên Xô, NKVD đã nỗ lực tổ chức 30 điểm tập trung tù binh. Tới 22 tháng Bảy đã có 19 trại được lập xong. Tuy nhiên, tình hình ngoài mặt trận đã phát triển khác hẳn những kịch bản được chuẩn bị từ trước chiến tranh. Quân đội Xôviết, chống trả dũng cảm kiên cường, vừa rút lui vừa chiến đấu, đã chịu đựng những tổn thất khủng khiếp về người và vũ khí cùng trang thiết bị. Binh lính địch bị bắt làm tù binh không nhiều và nhu cầu cần có những trại tù đã không còn. Tới tháng Tám 1941, chỉ có ba trại sau: Grayzovetzky, Suzdal và Starobelsk, với sức chứa thiết kế là 8-9 ngàn người.
    Cho tới khi trận Stalingrad diễn ra, tù binh bị bắt rất ít, cho tới 19 tháng Mười Một năm 1942 trong các trại chỉ có 19.787 tù binh. Nhưng sau Stalingrad, tất cả đột ngột thay đổi. Kết quả của cuộc phản công thắng lợi của quân đội Xôviết và sự tiêu diệt ?ocái túi? trong khu vực Stalingrad là 151.246 tù binh, trong đó chỉ thành phố Stalingrad đã chứa tới trên 90 ngàn tù binh. Trong thành phố bị chiến tranh tiêu hủy này không chỉ không đủ nơi ở cho họ mà cả không đủ nhiên liệu sưởi, quần áo ấm và phương tiện vận chuyển. Vô số người bị giá cóng và kiệt sức. (Theo tôi tình cảnh của họ chắc gần giống cảnh tù binh trong hồi ức của Nikolai Ob?Trynba ?" LTD). Trong tình hình ấy cuộc vận chuyển được tổ chức kém, thiếu hiệu quả, vừa đói và lạnh, phải đi bộ những quãng đường dài tới 200-300 kilômét trong suốt 7-10 ngày và thậm chí dài hơn, thiếu thốn thuốc men, tỷ lệ bệnh tật và tử vong tăng nhanh trong số các tù binh.
    Ngày 25 tháng Mười Một 1942, NKVD Liên Xô, sau khi nhận được thông tin về lượng tù binh khổng lồ, đã bố trí cho Chỉ huy Điều hành GULAG, đại úy Usievich trong vòng 2 ngày chuẩn bị mọi lương thực trang bị và chuyển chúng tới vùng Stalingrad.
    Kể từ tháng Mười Một 1942, trong vùng Stalingrad người ta khẩn trương thiết lập các trạm tiếp nhận tù binh. Những phòng giam này không đủ chất lượng phục vụ mục đích trên. Tù binh Rumani và tù binh Đức bị nhốt chung với nhau. Trong nhiều trại đã có lệnh cho đối xử với tù binh Rumani tốt hơn hẳn với tù binh Đức. Tù binh Rumani được tự thiết lập bếp ăn và ở trong các nhà kho. Các đội lao động tù nhân cũng ưu tiên tuyển chọn trong các tù binh Rumani. Do đó họ được nhận nhiều thực phẩm và được cấp điều kiện sinh hoạt tốt hơn. Vì điều này đã xảy ra tình trạng thù địch giữa tù binh Rumani và tù binh Đức. Đồng thời, các sĩ quan và hạ sĩ quan đều bị nhốt chung với nhau.
    Ngày 2 tháng Giêng 1943, Bộ trưởng Quốc phòng, đại tướng Khrulev đã ký mệnh lệnh số 001, trong đó công bố tình hình nghiêm trọng trong công tác vận chuyển tù binh từ mặt trận và đề xuất cách thức cải thiện tình hình này. Sau đó, ngày 12 tháng Giêng Mệnh lệnh Số 0049 của NKVD Liên Xô được ban hành theo đó các đặc phái viên được gửi tới các Phương diện quân Tây Nam, Nam và Đôn để tổ chức những điểm tiếp nhận tù binh và vận chuyển họ, tổ chức việc cung cấp thực phẩm và thuốc men, tổ chức công tác điều phối việc vận chuyển tới các điểm tập trung tù binh.
    Để tiếp nhận và thu gom tù binh từ các mặt trận, NKVD ngày 20 tháng GIêng đã ra lệnh tổ chức các trại tù trong khu vực Stalingrad.
    Dưới Mệnh lệnh Số 00345 của NKVD, từ 18 tháng Hai 1943, dưới sự điều phối của lực luợng NKVD hậu phương, người ta đã tổ chức việc vận chuyển các tù binh. Đồng thời cũng tổ chức các điểm tập trung tù binh, tổ chức công tác duy trì liên lạc với sở chỉ huy các phương diện quân và tập đoàn quân, tổ chức điều hành và phân phối tù binh tới các trại.
    Nỗ lực chuyển tù binh từ Stalingrad đi bắt đầu trong tháng Giêng 1943. Tuy nhiên do hệ thống đường sắt bị hư hại, do thiếu toa tàu và đầu máy hơi nước (tất cả đã bị huy động cho cuộc tiến công Rostov) đã cản trở việc thực hiện. Đã có nhiều trường hợp tù binh Đức bị chất lên toa xe và đứng chờ trên sân ga trong suốt một tuần để chờ cho đầu máy xe lửa tới. Khi đầu tàu tới nơi thì tất cả số tù binh này đều đã chết.
    Lo lắng vì tỷ lệ tử vong cao của tù binh, ngày 1 tháng Ba Beria đã ký Mệnh lệnh Số 00396 ?oVề việc vận chuyển tù binh từ các trại và điểm tập kết dọc mặt trận?, trong đó việc vận chuyển về sâu trong nội địa của 78.500 tù binh từ Stalingrad được tính toán với nhịp độ một chuyến tàu đặc biệt (2.500 người) một ngày. Tuy nhiên mệnh lệnh này đã chậm mất hơn một tháng. Tới thời điểm này rất nhiều tù binh đã chết, số còn lại trong tình trạng rất khốn quẫn. Tuy mệnh lệnh trên đã được thực hiện với nỗ lực cao, chỉ còn 27.295 tù binh được chuyển đi. Trong khu vực của Phương diện quân Nam và Tây Nam còn ít hơn ?" trong số 32.063 người chỉ còn 6732 người.
    Tuy nhiên điều kiện trên các chuyến tàu đặc biệt này khá tồi tệ, tại trại tù binh Pokrovsky Số 127 (thuộc tỉnh Saratov) từ 4 tháng Ba tới 13 tháng Ba đã tiếp nhận ba chuyến tàu đặc biệt từ Stalingrad chứa tổng cộng 8007 người, trong đó có 1526 người chết trên đường vận chuyển. Sau đó tình trạng tử vong vẫn tiếp diễn ?" vì thiếu ăn (4326 người), bị giá cóng (162 người), tiêu chảy (54 người), do vết thương (23 người), vì các lý do khác (98 người). Tới ngày 1 tháng Năm, số còn sống chỉ còn là 1818! Mà ta thấy đó, trại này nằm ngay gần Stalingrad.
    Khu trại lớn nhất được tổ chức tại Beketovka (trại tù Beketovka Số 108). Trước kia nơi đây là một trường học với các dãy nhà gạch. Trường đã bị phá huỷ một phần, không còn cửa sổ và mái. Tù binh ngủ trên sàn nhà, dưới cái lạnh âm 20o C. Sau đó các tù binh đã xây dựng một trại mới và chuyển tất cả tới đó. Trại được canh gác cẩu thả (do đó tháng Tám 1943 trại trưởng trại này đã bị cách chức). Rất nhiều tù binh đã trốn thoát từ trại này.
    Thông tin về các vụ đào thoát chỉ được ghi lại kể từ tháng Năm 1943. Trước đó chúng không hề được lưu lại.
    Các vụ năm 1943 - 50 người (chỉ bắt lại được 42)
    Các vụ năm 1944 - 10 (bắt lại 0)
    Các vụ năm 1945 - 6 (bắt lại 0)
    Rất nhiều người khi bị bắt làm tù binh đang bị thương, bị giá cóng và chỉ được sơ cấp cứu. S7 cấp cứu cho tù binh được các bác sĩ Đức và các nhân viên y tế bị bắt làm tù binh thực hiện. Chỉ huy trại cung cấp cho họ thuốc men, nhưng với số lượng rất giới hạn, do số lớn thuốc vẫn còn đang trên đường vận chuyển. (Điều này dễ hiểu, ngay việc phân phối cho Hồng quân cũng rất khó khăn ?" LTD). Do đó đã có rất nhiều tù binh thiệt mạng.
    Theo các số liệu chính thức từ tháng Hai tới 15 tháng Tư năm 1943, tại trại Beketovka Số 108 đã có 24.346 người chết. Các số liệu về thời gian trước năm 1943 đều không thấy có, do đó giờ đây thật khó có thể xác định có bao nhiêu tù binh đã chết trong năm 1943, nhưng ta có thể xác định rằng tỷ lệ tử vong là rất cao.
    Số liệu về tỷ lệ tử vong tại trại Beketovka:
    1944 - 738 người
    1945 - 788 người
    1946 - 59 người
    1947 - 42 người
    1948 - 4 người
    1949 - 5 người
    Tháng Ba năm 1943 bắt đầu với việc phân phối tù binh về nhiều trại khác nhau rải khắp đất nước. Các sĩ quan bị đưa về các trại dưới đây:
    1) Trại Oransky Số 74 (tỉnh Gorky) - trại cho sĩ quan Đức
    2) Trại Elabuga Số 97 (Nước Cộng hòa Tatar ASSR) - trại cho sĩ quan Đức
    3) Trại Suzdal Số 160 (tỉnh Vladimir) - trại cho sĩ quan Rumani
    4) Trại Krasnogorsk Số 27 - Trại cho sĩ quan cao cấp (tướng tá Đức, trong đó có Thống chế Paulus) ?" (Xin nói thêm, Thống chế Paulus về sau đã gia nhập Đảng Cộng sản và giảng dạy về lý luận chiến tranh tại Maskva, có thể vì lý do chính trị. Về cuối đời ông mới được trở về quê hương. ?" LTD)
    Các hạ sĩ quan và lính thường được chuyển tới các trại sau:
    1) Astrakhan Số 60
    2) Kapustin Yar Số 89
    3) Frolov Số 50
    4) Khrenovsky Số 81
    5) Novorhopersky Số 62
    6) Beketovka Số 108
    7) Urupinsk Số 123
    9) Bereznayki Số 241 (tỉnh Molotov)
    10) Spasozavodsky Số 99 (Karaganda)
    11) Raybovsky Số 75 (Udmurtiyas)
    12) Pokrovsky Số 125 (tỉnh Saratov)
    13) Tyumen Số 93 (tỉnh Omsk)
    14) Farhkatsky Số 86 (Cộng hòa Uzbek ASSR)
    Trong các trại tù binh, tù nhân được đưa đi lao động trong lĩnh vực công nghiệp và xây dựng. Nhiều người đã tham gia việc tái kiến thiết nền kinh tế Liên Xô đã bị chiến tranh phá huỷ.
    Có khoảng 10.000 tù binh Đức (thuộc trại Bekotovka Số 108) tham gia tái thiết thành phố Stalingrad cho tới năm 1950. Khu trung tâm Stalingrad, nhà ga "Stalingrad I" là do người Đức xây dựng.
    Sau khi chiến tranh kết thức, Chính phủ Liên Xô bắt đầu tiến hành cho phép tù binh Đức hồi hương. Nhóm hạ sĩ quan và binh lính đầu tiên được hồi hương là ngày 15 tháng Sáu 1945. Đó là nhóm người bị thương tật, bị bệnh hay suy dinh dưỡng nặng. Ban đầu họ được chuyển từ trại cũ tới Trại tù trung chuyển Số 68 vùng Frankfurt bên sông Oder. Rồi từ đó họ được thả về nhà. Trong liên tiếp những năm tiếp theo các nhóm tù binh khác cũng được phép hồi hương.
    Năm 1947 - chỉ các tù binh bị bệnh.
    Năm 1948 - chỉ các tù binh bị bệnh.
    Ngày 19 tháng Hai 1949 người ta đã ban hành Lệnh Số 751 về việc cho phép hồi hương tất cả các binh lính mà không cần ngoại lệ. Chỉ duy những tù binh phạm tội ác chiến tranh bị giữ lại để xét xử trước Chính phủ Xôviết.
    Năm 1949 là đợt hồi hương với số lượng đông đảo nhất. Gần 80 % tù binh Đức là cựu quân nhân thuộc Tập đoàn quân số 6 (tham chiến tại Stalingrad ?" LTD) được thả trong năm 1949.
    Ngày 5 tháng Ba 1950, Chính phủ Xôviết tuyên bố kết thúc việc hồi hương. Nhưng trong các trại tù vẫn còn rất nhiều người Đức. Trong đó phần lớn là những quân nhân Đức bị kết tội ác chiến tranh hay các tội nặng khác.
    Cựu tư lệnh Tập đoàn quân 6 Đức Friedrich Paulus cũng được hồi hương năm 1950.
    Và rồi Mệnh lệnh số 00201 của MVD (tiền thân là NKVD ?" LTD) được ban hành theo đó việc tha về các viên tướng "Stalingrad". Những tướng sau bị kết án:
    1) Alexander Edler von Daniels - cựu Sư trưởng Sư đoàn Bộ binh 376
    2) Max Pfeffer - cựu Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn bộ binh IV
    3) Arthur Schmidt - cựu Tham mưu trưởng Tập đoàn quân số 6
    4) Karl Strecker - cựu lữ đoàn trưởng lữ đoàn bộ binh XI
    5) Walther von Seydlitz-Kurzbach - cựu Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn bộ binh LI
    6) Erik Magnus - cựu Sư trưởng Sư đoàn bộ binh 389
    7) Otto Rinoldi - cựu tư lệnh quân y Tập đoàn quân số 6
    8) Ulrich Vassoll - cựu tư lệnh pháo binh Tập đoàn quân 6
    Năm 1953, sau khi Stalin chết, Chính phủ Liên Xô tuyên bố trả tự do cho tất cả tù binh Đức. Cho tới cuối năm 1955, việc hồi hương tù binh trong thực tế đã hoàn toàn kết thúc. Người cuối cùng được thả về nhà là cựu Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn bộ binh LI, Walther von Seydlitz-Kurzbach. Ông ta được thả về tháng Giêng, 1956.
    Khẩu phần hàng ngày của tù binh chiến tranh (gram)
    Loại thực phẩm KP binh nhất và hạ sĩ quan
    Bánh mì 400
    Bột lúa mạch (pha tạp chất) 70
    Mì ống 10
    Thịt 30
    Cá 50
    Bơ 10
    Đường 10
    Trà -
    Muối 10
    Khoai tây 300
    Cải bắp 100
    Cà rốt 30
    Hành 10 10
    Xà phòng (một tháng) 200
    Xì gà -
    Thuốc lá (gram) 10
    Diêm (một tháng) 3 hộp
    Loại thực phẩm Khẩu phần sĩ quan
    Bánh mì 600
    Bột lúa mạch (pha tạp chất) 80
    Mì ống 20
    Thịt 50
    Cá 50
    Bơ 10
    Đường 20
    Trà 0,1
    Muối 12
    Khoai tây 360
    Cải bắp 150
    Cà rốt 30
    Hành 10
    Xà phòng (một tháng) 200
    Xì gà 15 điếu
    Thuốc lá (gram) -
    Diêm (một tháng) 3 hộp
    CHIẾN LỢI PHẨM STALINGRAD
    Gồm tất cả chiến lợi phẩm được các đơn vị Hồng quân chiếm được trong đợt phản công tại Stalingrad từ 19 tháng Mười Một 1942 cho tới 2 tháng Hai1943. Số liệu lấy từ hồ sơ lưu của phía Xôviết.
    Bắt làm tù binh:
    1 Thống chế (Paulus)
    24 tướng
    91.000 binh lính và sĩ quan
    Trang thiết bị:
    156.897 ?" súng trường
    10.000 - tiểu liên
    12.000 ?" súng máy
    5.762 ?" pháo các cỡ
    3.000 - cối
    1666 ?" xe tăng
    744 ?" máy bay
    261 ?" xe bọc thép
    10.000 ?" mô tô
    3 ?" đoàn tàu bọc thép
    80.438 ?" xe tải
    240 ?" máy kéo
    571- xe bánh xích
    58 - đầu tàu hơi nước
    1.403 ?" toa tàu
    13.787 ?" xe ngựa
    696 - trạm thu phát vô tuyến
    933 - điện thoại
    337 ?" kho quân trang
    Nguồn:
    http://www.stalingrad.by.ru/arms.html
  2. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Còn đây là hình ảnh nguyên mẫu của nhân vật nữ trong "Enemy At The Gates": Bạn nào dịch hộ cái
    MEDICAL INSTRUCTOR MARIA KOVAL
    The person we''re going to tell you about is a medical instructor, Maria Koval, who was only 17 when the Nazis invaded the Soviet Union in 1941. She was born in Ukraine and had a Russian mother and a Ukrainian father, who fought his way through the whole of the war, was in tank troops at Stalingrad, was wounded several times but survived. So what was the first day of the war like?
    "That was our final year at school and we were having a graduation party when a guy rushed into the class saying that a war had broken out," Maria Koval reminisces. "We all darted to the military enlistment office to sign up."
    Masha was rather slim, even skinny and no one took her seriously. An "ugly duckling" was what they called her. But in 1942 Stalingrad desperately needed volunteers to cross the barely frozen Volga and deliver the wounded to the hospital on the other bank. So she and her girlfriend were the first to venture out.
    "We were so frightened that we cried all the way," Maria Koval recalls. "The day was dull and windy and there was a blizzard. We crossed over, placed the wounded man into the hospital and slept for 24 hours after that. Our bodies were all sore and aching."
    When Maria and her friend got back to their unit the commander awarded them with medals for service in battle.
    "I''m proud of my medal - I got it at such a price!" says Maria Koval. "That wounded man was the deputy of the tank company''s commander, a captain. I pulled him out of the tank, which was ablaze and was all in smoke. I got into the tank through the bottom hatch and I was all by myself, no one helped me, so I don''t know how I did it, or how long it took me, and God knows where I got the strength from. The man was swearing and crying. I had to put a dressing on his wounds, so to somehow distract him. I promised to get him a fried moon from the sky. I don''t know why I said this? Nearly everyone who heard my story later wondered why a fried moon, why from the sky? But I had to silence him, at least for a brief moment, to take his mind off his suffering, to get him out of shock. And I succeeded, you know? Later, several of the wounded I had attended to repeated that phrase to find me?"
    "We were at the command post in the morning of September 4th, 1942," another survivor in the Battle of Stalingrad, retired Major-General Vassily Zaitsev recalls. "Here, we thought, the events of the day would unfold. Of eighteen enemy tanks that had come into view on the left flank we knocked out eight but the rest continued their advance, sub-machine gunners behind them. Bullets were showering on our trenches. Our company''s commander, Lieutenant Korolyov, fell flat struck by the enemy fire. Turmoil among the fighters. If they crack, the enemy will head for Stalingrad. At that moment we all saw a soldier with a band on his forehead and two anti-tank grenades in his hands step on the parapet in front of the head enemy tank. Everybody gasped as he dashed under the tank. Two explosions followed, both practically at once? The tank revolved and came to a halt. And all company to the single man, without command, rose to counter-attack. The enemy tanks and the sub-machine gunners turned back. But we lost a lot in the battle too."
    "Yes, we had a great number of wounded and they had to be taken away from the battlefield," Maria Koval continues. "And this had to be done by women.
    The unspoken rule among the tank men was that they helped one another, pulled one another out of tanks, put one another to lie down near the tank''s wreckage, and we had to dress their wounds and take them to a safe place. And the wounded had to be rescued together with the gun. Our army, unlike other armies, never left behind the weapons, especially guns and rifles.
    For a long time I served as a private, then I was made corporal, and then - staff sergeant."
    Maria Koval was in Prague when the war ended in May 1945. She got married while still on the front, to a battery commander. The usual practice then was a special order issued to declare a man and woman husband and wife. The order came on February 5th, 1945. And a year later, in February 1946, their marriage was officially registered at Franz Joseph Palace in Vienna. They celebrated the occasion by having a bit of a drink with the closest of friends. On June 11th, 1946 Maria gave birth to a baby girl in a medical battalion in Austria. People around were saying : "Chelita''s become a mother". Maria''s favourite song was "Chelita", so they called her by the name.
    After the ordeals of the war years Maria returned to peaceful life. She has raised two daughters and has now three grandchildren, all of whom adore their granny. She lives in Podolsk, a town in the Moscow region, and is an "honourary citizen" of two European cities - Rokycany in the Czech Republic and Dobrush in Belorussia.
  3. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Còn đây là hình ảnh nguyên mẫu của nhân vật nữ trong "Enemy At The Gates": Bạn nào dịch hộ cái
    MEDICAL INSTRUCTOR MARIA KOVAL
    The person we''re going to tell you about is a medical instructor, Maria Koval, who was only 17 when the Nazis invaded the Soviet Union in 1941. She was born in Ukraine and had a Russian mother and a Ukrainian father, who fought his way through the whole of the war, was in tank troops at Stalingrad, was wounded several times but survived. So what was the first day of the war like?
    "That was our final year at school and we were having a graduation party when a guy rushed into the class saying that a war had broken out," Maria Koval reminisces. "We all darted to the military enlistment office to sign up."
    Masha was rather slim, even skinny and no one took her seriously. An "ugly duckling" was what they called her. But in 1942 Stalingrad desperately needed volunteers to cross the barely frozen Volga and deliver the wounded to the hospital on the other bank. So she and her girlfriend were the first to venture out.
    "We were so frightened that we cried all the way," Maria Koval recalls. "The day was dull and windy and there was a blizzard. We crossed over, placed the wounded man into the hospital and slept for 24 hours after that. Our bodies were all sore and aching."
    When Maria and her friend got back to their unit the commander awarded them with medals for service in battle.
    "I''m proud of my medal - I got it at such a price!" says Maria Koval. "That wounded man was the deputy of the tank company''s commander, a captain. I pulled him out of the tank, which was ablaze and was all in smoke. I got into the tank through the bottom hatch and I was all by myself, no one helped me, so I don''t know how I did it, or how long it took me, and God knows where I got the strength from. The man was swearing and crying. I had to put a dressing on his wounds, so to somehow distract him. I promised to get him a fried moon from the sky. I don''t know why I said this? Nearly everyone who heard my story later wondered why a fried moon, why from the sky? But I had to silence him, at least for a brief moment, to take his mind off his suffering, to get him out of shock. And I succeeded, you know? Later, several of the wounded I had attended to repeated that phrase to find me?"
    "We were at the command post in the morning of September 4th, 1942," another survivor in the Battle of Stalingrad, retired Major-General Vassily Zaitsev recalls. "Here, we thought, the events of the day would unfold. Of eighteen enemy tanks that had come into view on the left flank we knocked out eight but the rest continued their advance, sub-machine gunners behind them. Bullets were showering on our trenches. Our company''s commander, Lieutenant Korolyov, fell flat struck by the enemy fire. Turmoil among the fighters. If they crack, the enemy will head for Stalingrad. At that moment we all saw a soldier with a band on his forehead and two anti-tank grenades in his hands step on the parapet in front of the head enemy tank. Everybody gasped as he dashed under the tank. Two explosions followed, both practically at once? The tank revolved and came to a halt. And all company to the single man, without command, rose to counter-attack. The enemy tanks and the sub-machine gunners turned back. But we lost a lot in the battle too."
    "Yes, we had a great number of wounded and they had to be taken away from the battlefield," Maria Koval continues. "And this had to be done by women.
    The unspoken rule among the tank men was that they helped one another, pulled one another out of tanks, put one another to lie down near the tank''s wreckage, and we had to dress their wounds and take them to a safe place. And the wounded had to be rescued together with the gun. Our army, unlike other armies, never left behind the weapons, especially guns and rifles.
    For a long time I served as a private, then I was made corporal, and then - staff sergeant."
    Maria Koval was in Prague when the war ended in May 1945. She got married while still on the front, to a battery commander. The usual practice then was a special order issued to declare a man and woman husband and wife. The order came on February 5th, 1945. And a year later, in February 1946, their marriage was officially registered at Franz Joseph Palace in Vienna. They celebrated the occasion by having a bit of a drink with the closest of friends. On June 11th, 1946 Maria gave birth to a baby girl in a medical battalion in Austria. People around were saying : "Chelita''s become a mother". Maria''s favourite song was "Chelita", so they called her by the name.
    After the ordeals of the war years Maria returned to peaceful life. She has raised two daughters and has now three grandchildren, all of whom adore their granny. She lives in Podolsk, a town in the Moscow region, and is an "honourary citizen" of two European cities - Rokycany in the Czech Republic and Dobrush in Belorussia.
  4. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Chương 4 :
    Sai lầm của Hitler​
    "Nước nga bao la đang ăn chúng tôi" von Rundstedt viết cho vợ như vậy sau khi tiêu diệy túi Uman. Ngày 11/8 tướng Halder viết : "trước đây bộ chỉ huy đã tính toán rằng LX chỉ có thể lập ra được khoảng 200 sư đoàn thôi. Vậy mà ngày hôm nay (11/8) chúng tôi đã đếm được hơn 360 sư đoàn của họ!". Cánh cửa đã đập vỡ nhưng căn hnà đãkhông xụp đổ.
    Vào giữa tháng 7, cuộc tấn công của Wehrmacht bắt đầu có những triệu chứng mệt mỏi. Thương nặng hơn nhiều so với giự tính, đến cuối tháng 8, số thương vong đã vượt quá 400 000 người. Các phương tiện cơ động bắt đầu hỏng. Những động máy bay xe tăng đã hút quá nhiều bụi cát và cần sửa chữa. Những linh kiện phụ tùng cung cấp bắt đầu thiếu thốn. Đưòng sắt, phương tiện vận chuyển hậu cần chính không cung cấp được đầy đủ cho tiền tuyến do số tàu hoả dùng cỡ bánh chạy trên đường rầy LX có quá ít (đường rầy LX rộng hơn đường rầy châu âu). Do đó xăng dầu cho panzer cũng bắt đầu thiếu.
    Các tướng tá chỉ huy ở mặt trận càng ngày càng tỏ ra chống đối những quyết định tấn công nhiều hướng của Hitler, nhất là Guderian. Sau khi đã bao vây các đơn vị Hồng quân ở Smolensk cuối tháng 7, Cụm quân trung tâm được nhận lệnh dừng lại, đơn vị của Guderian đặt tên mới là đạo quân panzer Guderian được lệnh quay xuống phía nam tham gia trận bao vây ở Kiev. Chỉ đến đầu tháng 9 Hitler mới chấp nhận kế hoạch "Typhoon" tấn công Moscow với cụm quân trung tâm. Phải đợi thêm 1 thời gian để các đơn vị panzer của Hoth rút khỏi vùng chiến sự xung quanh Leningrad. Đến cuối tháng 9, các chuẩn bị cho chiến dịch "Typhoon" mới đầy đủ. Moscow chỉ cách tiền tuyến có 300 km, nhưng thời gian trước những bùn lầy của muà thu còn rất ít. Tướng Paulus, tham mưu chiến dịch dưới quyền của Halder có nhắc với Hitler những khó khắn sắp tới của muà đông, Hitler trả lời bằng cách cấm tất cả mọi người nói đến chuyện này.
    Thống chế von Bock chỉ huy tập đoàn quân trung tâm có dưới quyền 1.5 triệu lính, nhưng những sư đoàn panzer của ông ta đã mệt mỏi, thiếu linh kiện phụ tùng. Trước khi phát động chiến dịch ông ta đã đặt mục tiêu bao vây Moscow vào ngày 7 tháng 11 ngày kỉ niệm cách mạng tháng 10. Ông ta muốn Lịch Sử nhớ tới như nguời chiếm Moscow.
    Bộ chỉ huy Stavka đã đợi cuộc tiến công này từ khi tập đoàn trung tâm dừng lại. Stalin đãcho Eremenko lập 1 tuyến phòng thủ ở Bryansk, trong khi 2 đạo quân khác lập ra 1 mặt trận bảo vệ Moscow. Tuy nhiên Eremenko vẫn bị thụ động khi ngày 30/9 những đơn vị panzer của Guderian chọc thủng cánh quân phía nam của ông trong sương mù. Trong những ngày đầu tiên của tháng 10, tình hình rất khả quan cho Đức. Xe tăng và máy bay của không đoàn số 2 thuộc thống chế Kesselring phối hợp rất chặt chẽ. Ngày 3/10, những đơn vị tiên phong của Guderian đã đến Orel, tức là đến 200 km đằng sau lưng của Eremenko. Sự bất ngờ coi như hoàn toàn. Ở Orel, những xe tăng đầu tiên tiến vào vượt qua những chiếc tầu điện vẫn chạy bình thường trong thành phố, người dân vẫy tay chào vì họ tưởng là xe tăng nga. Trong những ngày sau đó, tình hình trở thành rối loạn, bộ chỉ huy của Eremnko xuýt nữa bị bắt gọn. Budienyi chỉ huy mặt trận dự bị bị lạc và Eremenko bị thương nặng phải chở bằng máy bay về hậu phương. Ngày 5/10, 1 phi công tiêm kích thông báo rằng 1 đơn vị xe tăng đức dài đến 20 km đang tiến nhanh về phía Yukhnov, chỉ cách Moscow có 160 km.
    Stalin tập trung ngay 1 đại hội đặc biệt của ban quốc phòng và khẩn cấp gọi Zhukhov đang ở Leningrad về làm chỉ huy công cuộc phòng thủ Moscow. Tất cả các đơn vị dự bị đều được điều ra phía trước nhằm khôi phục lại 1 đường phòng thủ. Lệnh tổng động viên các công dân Moscow để vào các đơn vị tự vệ và dân công được ban hành.
    Đêm 6/10, nhưñg hạt tuyết đầu tiên rơi xuống. Mặc dù tan ngay nhưng nó cũng đủ để biến cá con đường đất thành đường bùn. Tuy vậy von Bock vẫ n có đủ thời gian để lập ra thêm 2 "túi" Briansk và Viasma. "Chắc ông đang rất vui mừng khi kế hoạch của ông đang hoàn thành mỹ mãn" Reichenau nói cho Paulus như vậy khi viên tướng này đến đạo quân số 6 lấy chức tham mưu trưởng. Nhưng những ngừơi lính nga trong các túi này, mặc dù không được tiếp trợ, vẫn chiến đấu tới cùng. "Chúng tôi đãphải chiếm lấy từng ngôi nhà, từng đống rơm mà họ vẫn không chịu chui ra. Chúng tôi phải dùng bộc phá và súng phun lửa để giải quyết" 1 sư trưởng đã nói với Paulus như vậy.
    Các đơn vị panzer cũng thấy được 1 cách chống tăng mới của LX : nhưñg con chó được dậy cách chạy tới các xe tăng với 1 quả mìn chống tăng trên lưng. Muà thu đến với muà bùn Rapustitsa vào giữa tháng 10. Bùn ngập đến tận háng ở nhiều nơi, không đủ gỗ để đệm đường quân đức bắt đầu dùng cả những xác chết để làm việc đó. Bước tiến của quân đội đức vẫn không dừng. Ở khu trung tâm, sư đoàn 10 panzer và sư đoàn SS Das Reich đến Borodino, trận đánh xưa của Napoleon ngày 16/10, Moscow chỉ còn cách 110 km. Cùng ngày đó sư đoàn 1 panzer cắt tuyến đường sắt Moscow -Leningrad ở Kalinin. Ở phía nam Guderian đã vượt qua Tula.
    Thông tin lạc quan nhất cho LX lúc đó là những đợt tới của các sư đoàn Syberia đến từ viễn đông. 2 trung đoàn bộ binh đầu tiên đãchạm trán với sư đoàn SS Das Reich ở Borodino vài ngày trước, nhưng phần lớn các đơn vị này vẫn chưa tới nơi. Đây là 1 thành tựu lớn của người gián điệp Richard Sorge ở Tokyo, ông ta đã biết được chiến lược quay về phía Thá Bình Dương của Nhật để tấn công Mychứ không phải LX.
    Ngày 19/10, thiết quân luật được lập ra ở Moscow. Stalin quyết định ở lại thành phố và quyết định vẫn dữ nguyên cuộc duyệt binh kỷ niệm ngày cách mạng tháng 10 ở quảng trường đỏ. Hôm đó, các đơn vị tiếp viện của Zhukhov duyệt binh qua trước lăng Lênin sau đó đi thẳng ra chiến trường chỉ cách đó vài chục cây số.
    Quân Đức bắt đầu chùn bước, trời thấp làm không quân càng ngày càng khó đến viện trợ cho lục quân. Các trận đánh liên miên làm các đơn vị 2 bên chỉ còn 1 phần quân số lúc đầu. Guderian bị chặn lại trước Tula và bắt buộc phải đi vòng sang bên phải. Các đơn vị panzer của Hoth đã đến kênh Moskova -Volga, làng Krasnaia Poliana, quêhương của Tolstoi là bộ chỉ huy tiền phương gần Moscow nhất mà Hoth có thể lập được. Zhukhov ra lệnh cho Rokossovski với những gì còn lại của đạo quân số 16 phải giữ Krioukovo bằng mọi cách. "Chúng ta không còn chỗ nào để lùi nữa" Zhukhov nói và trong thâm tâm của Rokossovski ông tin đó là sự thật.
    Quân Đức cũng không thể tiến được nữa. von Kluge chỉ huy cuộc tấn công cuối cùng trên phía đường Minsk-Moscow nhưng lạnh và các cuộc phòng thủ cảm tử của Hồng quân đã chặn đứng được mưu toan này.
    Guderian và von Kluge bắt đầu tự động rút các đơn vị tiên phong ở các vị trí nguy hiểm nhất sau 1 cuộc họp trong ngôi nhà của Toltoi ở Iasnaia Poliana.
    Muà đông năm đó rất lạnh. Nhiệt độ xuống -20 độ C. Xăng trong động cơ đóng thành băng. Số người chết trong các đơn vị đức vìrét bắt đầu trở thành nhiều hơn vì chiến đấu. Đến Noel, tổn thất của Wehrmacht vì lạnh đãlên đến 100 000. Đúng lúc đó, Quân Nga cho thấy những dấu hiệu đầu tiên của cuộc phản công muà đông.
    Những sư đoàn Syberia, với rất nhiều các tiểu đoàn lính đi ski, dãđược bí mật tập trung bở Stavka, máy bay và 1700 xe tăng cũng đuợc chuyể lên tiền tuyến. Phần lớn các xe tăng này là loại T34 xích rộng có thể đi lại dễ dàng trên tuyết. Ngày 5 tháng 12, ở mặt trận Kalinin, những đơn vị của tướng Koniev mở màn cuộc phản công yểm trợ bở những khẩu đội Katiusa mà quân đức bắt đầu kiêng sợ. Ngày hôm sau, Đạo quân xung kích số 1 và đạo quân số 16 bắt đầu tấn công vào sườn các đơn vị đức. Ở phía nam, Guderian cũng bị tấn công từ nhiều phía. Ở giữavon Kluge cũng bị tân công cho nên không thể cứu những đơn vị khác được.
    Nững cuộc phản công sau lưng của quân đội Đức cũng trở nên nhiều hơn. Những nhân viên NKVD tổ chức những đơn vị du kích trong những khu rừng hay đầm lầy đóng băng để đánh những đoàn hậu cần quốc xã. Nhưñg đơn vị đi ski mặc áo trắng xuất hiện bất thình lình trên tuyết để tập kích 1 đơn vị đức trước khi biến mất như những bóng ma. Những kỵ binh xuất hiện 20 đến 30 km đằng sau lưng quân Đức để tấn công bằng kiếm như thơì Thành Cát Tư Hãn những khẩu pháo hay xe tải Đức.
    Kế hoạch phản công của Nga trở thành rõ ràng, von Bock phải nhanh chóng rút lui đến 160 km. Moscow đã đứng vững, tin tức về những đống xác chết cóng của Wehrmacht bên cạnh nhưñg khẩu đại bác bỏ lại và những tấn công kỵ binh làm cả 2 bên liên tưởng đến năm 1812. Stalin quyết định mở 1 cuộc tổng tiến công ở Leningrad, Ucraina và Crimea. Hitler lại ra lệnh cấm quân Đức được lùi. Sau này có người cho rằng mệnh lệnh này đã cho cụm quân trung tâm tránh khỏi số phận của đạo quân Napoleon trước kia, nhưng có lẽ chuyện này sẽ khỗng xẩy ra vì lúc này Hồng Quân không có đủ lực lượng để tổ chức 1 cuộc đánh đuổi lớn như thế.
    Cuộc tổng phản công của Stalin cũng bắt đầu sa lầy. Nếu các đơn vị LX chọc thủng dễ dàng các tuyến phòng thủ của Đức. Họ lại không có đủ tiềm lực để tấn công những con nhím phòng thủ. Ở Kholm phía tây bắc Moscow, tướng Scherer với 5000 người đã giữ vững cứ điểm với tiếp trợ luơng thực và vũ khí bằng đường không. Ở Demiansk, 100 000 người bị bao vây trong 1 cái nồi "Kessel" được tiếp trợ bằng 100 chuyến bay Junker 52 mỗi ngày, chở vào 60 000 tấn vũ khí luơng thực và chở ra 35 000 thương binh. Trong 72 ngày túi Demiansk đã chống lại nhiều đạo quân LX trước giải vây vào cuối tháng 4. Chiến thắng này làm cho Hitler quá tin tưởng vào 1 mô hình phòng thủ kiểu Kessel viện trợ bằng đường không.
    Kết quả của chiến dịch muà đông là cả 2 bên đều kiệt sức. Moscow đã được cứu thoát, tinh thần quân đức xuống thấp đến nỗi bộ chỉ huy cấm tuyệt đối những người lính về nghỉ phép kể chuyện chiến trường nhằm tránh gây hoang mang cho dân hậu phương. Trên 1 xác chết Đức, giấu trong 2 lần áo, 1 lính nga đã tìm được 1 tờ báo "tin mặt trận" số 3 kêu gọi những người lính đức lập ra các chi bộ đảng trong các đơn vị : "Các đồng chí, tại sao chúng ta lại phải đi theo Hitler vào trong 1 cuộc chiến tranh đầy tội lỗi của hắn? Chúng ta phảI loại bỏ hắn, phải diệt Hitler, chúng ta những người lính có thể làm được nhiệm vụ này, tương lai của nước Đức dựa vào chúng ta..."
    Cuối cùng vào muà xuân năm 1942, mặt trận bắt đầu được ổn định ở phía đông Smolensk. Nhưng tình hình toàn cuộc đã thay đổi hoàn toàn. Từ tháng 12 năm 1941, Hoa Kỳ đã bước vào vòng chiến. Cánh cân quân sự, chính trị, kinh tế, công nghiệp hiện nay đã thay đổi ngược lại về phía Moscow.
  5. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Chương 4 :
    Sai lầm của Hitler​
    "Nước nga bao la đang ăn chúng tôi" von Rundstedt viết cho vợ như vậy sau khi tiêu diệy túi Uman. Ngày 11/8 tướng Halder viết : "trước đây bộ chỉ huy đã tính toán rằng LX chỉ có thể lập ra được khoảng 200 sư đoàn thôi. Vậy mà ngày hôm nay (11/8) chúng tôi đã đếm được hơn 360 sư đoàn của họ!". Cánh cửa đã đập vỡ nhưng căn hnà đãkhông xụp đổ.
    Vào giữa tháng 7, cuộc tấn công của Wehrmacht bắt đầu có những triệu chứng mệt mỏi. Thương nặng hơn nhiều so với giự tính, đến cuối tháng 8, số thương vong đã vượt quá 400 000 người. Các phương tiện cơ động bắt đầu hỏng. Những động máy bay xe tăng đã hút quá nhiều bụi cát và cần sửa chữa. Những linh kiện phụ tùng cung cấp bắt đầu thiếu thốn. Đưòng sắt, phương tiện vận chuyển hậu cần chính không cung cấp được đầy đủ cho tiền tuyến do số tàu hoả dùng cỡ bánh chạy trên đường rầy LX có quá ít (đường rầy LX rộng hơn đường rầy châu âu). Do đó xăng dầu cho panzer cũng bắt đầu thiếu.
    Các tướng tá chỉ huy ở mặt trận càng ngày càng tỏ ra chống đối những quyết định tấn công nhiều hướng của Hitler, nhất là Guderian. Sau khi đã bao vây các đơn vị Hồng quân ở Smolensk cuối tháng 7, Cụm quân trung tâm được nhận lệnh dừng lại, đơn vị của Guderian đặt tên mới là đạo quân panzer Guderian được lệnh quay xuống phía nam tham gia trận bao vây ở Kiev. Chỉ đến đầu tháng 9 Hitler mới chấp nhận kế hoạch "Typhoon" tấn công Moscow với cụm quân trung tâm. Phải đợi thêm 1 thời gian để các đơn vị panzer của Hoth rút khỏi vùng chiến sự xung quanh Leningrad. Đến cuối tháng 9, các chuẩn bị cho chiến dịch "Typhoon" mới đầy đủ. Moscow chỉ cách tiền tuyến có 300 km, nhưng thời gian trước những bùn lầy của muà thu còn rất ít. Tướng Paulus, tham mưu chiến dịch dưới quyền của Halder có nhắc với Hitler những khó khắn sắp tới của muà đông, Hitler trả lời bằng cách cấm tất cả mọi người nói đến chuyện này.
    Thống chế von Bock chỉ huy tập đoàn quân trung tâm có dưới quyền 1.5 triệu lính, nhưng những sư đoàn panzer của ông ta đã mệt mỏi, thiếu linh kiện phụ tùng. Trước khi phát động chiến dịch ông ta đã đặt mục tiêu bao vây Moscow vào ngày 7 tháng 11 ngày kỉ niệm cách mạng tháng 10. Ông ta muốn Lịch Sử nhớ tới như nguời chiếm Moscow.
    Bộ chỉ huy Stavka đã đợi cuộc tiến công này từ khi tập đoàn trung tâm dừng lại. Stalin đãcho Eremenko lập 1 tuyến phòng thủ ở Bryansk, trong khi 2 đạo quân khác lập ra 1 mặt trận bảo vệ Moscow. Tuy nhiên Eremenko vẫn bị thụ động khi ngày 30/9 những đơn vị panzer của Guderian chọc thủng cánh quân phía nam của ông trong sương mù. Trong những ngày đầu tiên của tháng 10, tình hình rất khả quan cho Đức. Xe tăng và máy bay của không đoàn số 2 thuộc thống chế Kesselring phối hợp rất chặt chẽ. Ngày 3/10, những đơn vị tiên phong của Guderian đã đến Orel, tức là đến 200 km đằng sau lưng của Eremenko. Sự bất ngờ coi như hoàn toàn. Ở Orel, những xe tăng đầu tiên tiến vào vượt qua những chiếc tầu điện vẫn chạy bình thường trong thành phố, người dân vẫy tay chào vì họ tưởng là xe tăng nga. Trong những ngày sau đó, tình hình trở thành rối loạn, bộ chỉ huy của Eremnko xuýt nữa bị bắt gọn. Budienyi chỉ huy mặt trận dự bị bị lạc và Eremenko bị thương nặng phải chở bằng máy bay về hậu phương. Ngày 5/10, 1 phi công tiêm kích thông báo rằng 1 đơn vị xe tăng đức dài đến 20 km đang tiến nhanh về phía Yukhnov, chỉ cách Moscow có 160 km.
    Stalin tập trung ngay 1 đại hội đặc biệt của ban quốc phòng và khẩn cấp gọi Zhukhov đang ở Leningrad về làm chỉ huy công cuộc phòng thủ Moscow. Tất cả các đơn vị dự bị đều được điều ra phía trước nhằm khôi phục lại 1 đường phòng thủ. Lệnh tổng động viên các công dân Moscow để vào các đơn vị tự vệ và dân công được ban hành.
    Đêm 6/10, nhưñg hạt tuyết đầu tiên rơi xuống. Mặc dù tan ngay nhưng nó cũng đủ để biến cá con đường đất thành đường bùn. Tuy vậy von Bock vẫ n có đủ thời gian để lập ra thêm 2 "túi" Briansk và Viasma. "Chắc ông đang rất vui mừng khi kế hoạch của ông đang hoàn thành mỹ mãn" Reichenau nói cho Paulus như vậy khi viên tướng này đến đạo quân số 6 lấy chức tham mưu trưởng. Nhưng những ngừơi lính nga trong các túi này, mặc dù không được tiếp trợ, vẫn chiến đấu tới cùng. "Chúng tôi đãphải chiếm lấy từng ngôi nhà, từng đống rơm mà họ vẫn không chịu chui ra. Chúng tôi phải dùng bộc phá và súng phun lửa để giải quyết" 1 sư trưởng đã nói với Paulus như vậy.
    Các đơn vị panzer cũng thấy được 1 cách chống tăng mới của LX : nhưñg con chó được dậy cách chạy tới các xe tăng với 1 quả mìn chống tăng trên lưng. Muà thu đến với muà bùn Rapustitsa vào giữa tháng 10. Bùn ngập đến tận háng ở nhiều nơi, không đủ gỗ để đệm đường quân đức bắt đầu dùng cả những xác chết để làm việc đó. Bước tiến của quân đội đức vẫn không dừng. Ở khu trung tâm, sư đoàn 10 panzer và sư đoàn SS Das Reich đến Borodino, trận đánh xưa của Napoleon ngày 16/10, Moscow chỉ còn cách 110 km. Cùng ngày đó sư đoàn 1 panzer cắt tuyến đường sắt Moscow -Leningrad ở Kalinin. Ở phía nam Guderian đã vượt qua Tula.
    Thông tin lạc quan nhất cho LX lúc đó là những đợt tới của các sư đoàn Syberia đến từ viễn đông. 2 trung đoàn bộ binh đầu tiên đãchạm trán với sư đoàn SS Das Reich ở Borodino vài ngày trước, nhưng phần lớn các đơn vị này vẫn chưa tới nơi. Đây là 1 thành tựu lớn của người gián điệp Richard Sorge ở Tokyo, ông ta đã biết được chiến lược quay về phía Thá Bình Dương của Nhật để tấn công Mychứ không phải LX.
    Ngày 19/10, thiết quân luật được lập ra ở Moscow. Stalin quyết định ở lại thành phố và quyết định vẫn dữ nguyên cuộc duyệt binh kỷ niệm ngày cách mạng tháng 10 ở quảng trường đỏ. Hôm đó, các đơn vị tiếp viện của Zhukhov duyệt binh qua trước lăng Lênin sau đó đi thẳng ra chiến trường chỉ cách đó vài chục cây số.
    Quân Đức bắt đầu chùn bước, trời thấp làm không quân càng ngày càng khó đến viện trợ cho lục quân. Các trận đánh liên miên làm các đơn vị 2 bên chỉ còn 1 phần quân số lúc đầu. Guderian bị chặn lại trước Tula và bắt buộc phải đi vòng sang bên phải. Các đơn vị panzer của Hoth đã đến kênh Moskova -Volga, làng Krasnaia Poliana, quêhương của Tolstoi là bộ chỉ huy tiền phương gần Moscow nhất mà Hoth có thể lập được. Zhukhov ra lệnh cho Rokossovski với những gì còn lại của đạo quân số 16 phải giữ Krioukovo bằng mọi cách. "Chúng ta không còn chỗ nào để lùi nữa" Zhukhov nói và trong thâm tâm của Rokossovski ông tin đó là sự thật.
    Quân Đức cũng không thể tiến được nữa. von Kluge chỉ huy cuộc tấn công cuối cùng trên phía đường Minsk-Moscow nhưng lạnh và các cuộc phòng thủ cảm tử của Hồng quân đã chặn đứng được mưu toan này.
    Guderian và von Kluge bắt đầu tự động rút các đơn vị tiên phong ở các vị trí nguy hiểm nhất sau 1 cuộc họp trong ngôi nhà của Toltoi ở Iasnaia Poliana.
    Muà đông năm đó rất lạnh. Nhiệt độ xuống -20 độ C. Xăng trong động cơ đóng thành băng. Số người chết trong các đơn vị đức vìrét bắt đầu trở thành nhiều hơn vì chiến đấu. Đến Noel, tổn thất của Wehrmacht vì lạnh đãlên đến 100 000. Đúng lúc đó, Quân Nga cho thấy những dấu hiệu đầu tiên của cuộc phản công muà đông.
    Những sư đoàn Syberia, với rất nhiều các tiểu đoàn lính đi ski, dãđược bí mật tập trung bở Stavka, máy bay và 1700 xe tăng cũng đuợc chuyể lên tiền tuyến. Phần lớn các xe tăng này là loại T34 xích rộng có thể đi lại dễ dàng trên tuyết. Ngày 5 tháng 12, ở mặt trận Kalinin, những đơn vị của tướng Koniev mở màn cuộc phản công yểm trợ bở những khẩu đội Katiusa mà quân đức bắt đầu kiêng sợ. Ngày hôm sau, Đạo quân xung kích số 1 và đạo quân số 16 bắt đầu tấn công vào sườn các đơn vị đức. Ở phía nam, Guderian cũng bị tấn công từ nhiều phía. Ở giữavon Kluge cũng bị tân công cho nên không thể cứu những đơn vị khác được.
    Nững cuộc phản công sau lưng của quân đội Đức cũng trở nên nhiều hơn. Những nhân viên NKVD tổ chức những đơn vị du kích trong những khu rừng hay đầm lầy đóng băng để đánh những đoàn hậu cần quốc xã. Nhưñg đơn vị đi ski mặc áo trắng xuất hiện bất thình lình trên tuyết để tập kích 1 đơn vị đức trước khi biến mất như những bóng ma. Những kỵ binh xuất hiện 20 đến 30 km đằng sau lưng quân Đức để tấn công bằng kiếm như thơì Thành Cát Tư Hãn những khẩu pháo hay xe tải Đức.
    Kế hoạch phản công của Nga trở thành rõ ràng, von Bock phải nhanh chóng rút lui đến 160 km. Moscow đã đứng vững, tin tức về những đống xác chết cóng của Wehrmacht bên cạnh nhưñg khẩu đại bác bỏ lại và những tấn công kỵ binh làm cả 2 bên liên tưởng đến năm 1812. Stalin quyết định mở 1 cuộc tổng tiến công ở Leningrad, Ucraina và Crimea. Hitler lại ra lệnh cấm quân Đức được lùi. Sau này có người cho rằng mệnh lệnh này đã cho cụm quân trung tâm tránh khỏi số phận của đạo quân Napoleon trước kia, nhưng có lẽ chuyện này sẽ khỗng xẩy ra vì lúc này Hồng Quân không có đủ lực lượng để tổ chức 1 cuộc đánh đuổi lớn như thế.
    Cuộc tổng phản công của Stalin cũng bắt đầu sa lầy. Nếu các đơn vị LX chọc thủng dễ dàng các tuyến phòng thủ của Đức. Họ lại không có đủ tiềm lực để tấn công những con nhím phòng thủ. Ở Kholm phía tây bắc Moscow, tướng Scherer với 5000 người đã giữ vững cứ điểm với tiếp trợ luơng thực và vũ khí bằng đường không. Ở Demiansk, 100 000 người bị bao vây trong 1 cái nồi "Kessel" được tiếp trợ bằng 100 chuyến bay Junker 52 mỗi ngày, chở vào 60 000 tấn vũ khí luơng thực và chở ra 35 000 thương binh. Trong 72 ngày túi Demiansk đã chống lại nhiều đạo quân LX trước giải vây vào cuối tháng 4. Chiến thắng này làm cho Hitler quá tin tưởng vào 1 mô hình phòng thủ kiểu Kessel viện trợ bằng đường không.
    Kết quả của chiến dịch muà đông là cả 2 bên đều kiệt sức. Moscow đã được cứu thoát, tinh thần quân đức xuống thấp đến nỗi bộ chỉ huy cấm tuyệt đối những người lính về nghỉ phép kể chuyện chiến trường nhằm tránh gây hoang mang cho dân hậu phương. Trên 1 xác chết Đức, giấu trong 2 lần áo, 1 lính nga đã tìm được 1 tờ báo "tin mặt trận" số 3 kêu gọi những người lính đức lập ra các chi bộ đảng trong các đơn vị : "Các đồng chí, tại sao chúng ta lại phải đi theo Hitler vào trong 1 cuộc chiến tranh đầy tội lỗi của hắn? Chúng ta phảI loại bỏ hắn, phải diệt Hitler, chúng ta những người lính có thể làm được nhiệm vụ này, tương lai của nước Đức dựa vào chúng ta..."
    Cuối cùng vào muà xuân năm 1942, mặt trận bắt đầu được ổn định ở phía đông Smolensk. Nhưng tình hình toàn cuộc đã thay đổi hoàn toàn. Từ tháng 12 năm 1941, Hoa Kỳ đã bước vào vòng chiến. Cánh cân quân sự, chính trị, kinh tế, công nghiệp hiện nay đã thay đổi ngược lại về phía Moscow.
  6. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Khi Hồng Quân mạnh áp đảo thì bất kể Đông hay Hè, Đức đều bị tiến công mãnh liệt. Cuộc tấn công đáng sợ nhất của Hồng Quân với Đức (theo em) là sau này: từ sông Vistuyn đến sông Oder. Trong cuộc tấn công này, người Đức hiểu một điều chắc chắn hơn các thể loại chắc chắn là Hồng Quân không dừng lại ở một chiến tuyến cố định nào, mà trước quyết tâm tiến đến cùng ấy, Đức không còn gì để cự lại. Hồng quân từ sông Vistuyn đến sông Oder trong thời gian kỷ lục, bao vây Đông Phổ ở hướng nam trước khi phá vỡ lãnh thổ đầu tiên này của Đức, quê hương của nước Đức bị cắt vĩnh viễn ra khỏi lãnh thổ Đức. Quân Đức chưa yên chân ở chỗ nào đã phải tiếp tục rút lui, quá yếu, họ chỉ có thể rút thật xa trước các đòn chọc sườn, tránh bị bao vây.
    Nhưng bây giờ là giai đoạn đầu của chiến tranh. Có thể thấy, ngay trong giai đoạn đầu này, nước Đức đã tự chứng tỏ họ không thể hạ được nhà nước Soviet nếu trong một mùa hè không thể đè bẹp toàn bộ LX. Ngay trong mùa đông đầu tiên của chiến tranh, quân Đức đã phải lui quân trước sức tấn công mùa Đông. Mùa Đông năm 1941-1942 là mùa Đông đầu tiên và cũng là mùa Đông cuối cùng Đức chịu nổi các mũi tấn công của Hồng Quân. Quân Đức chỉ tiến mạnh trong mùa hè, còn mùa Đông, người Đức không chịu nổi rét, xăng và nước đóng băng trong xe làm vỡ máy. Mùa hè đầu tiên 1941, quân Đức áp đảo, đến mùa Đông, Hồng Quân lại tiến công. Mùa hè 1942, quân Đức ưu thế ở hướng Trung Tâm và Nam, nhưng Đông đến, lại là Stalingrad. Sau trận đánh này, Hồng Quân tiến quá xa về Kharcov lần thứ hai, lại lần thứ hai không thành công (Erich von Manstein, ông tìm mọi cách giải vây cho Stalingrad nhưng không thành công, sau đó, ông thành công lớn khi phản công cuộc tiến công của Hồng Quân hướng Kharcov). Mùa hè 1943 quân Đức tiếp tục cuộc phản công Kharcov sau khi chuẩn bị hết sức chu đáo, nhưng lần này, mùa hè không còn may mắn với họ nữa, trận đánh Kurst trở thành một thảm hoạ. Giờ thì Đông Xuân hay Hè Thu, Đức không thể tiến được nữa.
    Rõ ràng, nước Đức hiểu ra rất nhanh rằng, họ không thể chịu nổi mùa Đông, kể cả lúc họ mạnh nhất. Họ cũng không thể đè bẹp LX trong một mùa hè. Vì lý do đó, ý tưởng tạo thành một chiến tuyến cố định và giảm nhịp độ chiến tranh với Hồng Quân có thể xuất hiện, vì Stalin đã từng có ý định nhượng Tiểu Nga, Bạch Nga và các nước Bantic cơ mà. Chiến tuyến trong ý tưởng đó có thể là sông Vônga. Do đó, Đức tiến công về Kavkaz, để Stalingrad trở thành một lưỡi kéo kề cổ họng mũi nhọn Đức. Ít người nói đến ý tưởng này, hoàn toàn do em tưởng tượng ra. Điều đó có vẻ như ngu ngốc, vì sức mạnh chính của Hồng Quân là Ural, nơi những người phát minh ra T-34 dọn đến, nơi sẽ chế tạo 53 nghìn chiếc xe đè bẹp Đức. Nếu khi xuất hiện lỗ hổng lược lượng Hồng Quân trong hướng trung tâm khi các cuộc tấn công về hướng Kharcov không thành công, Đức không lợi dụng tuyến này để hướng về Kavkaz, mà tiến về Ural thì sao????. Có lẽ, Hitler và bộ tham mưu (giỏi quân sự hơn em nhiều) hiểu rằng họ đã thiếu quân (điều này thể hiện trong Stalingrad), nên chọn cách này.
    Một điều nữa cũng ít được đề cập là sự trưởng thành của không quân Hồng Quân. Ở cuộc phản công chiếm lại Kavkaz, không quân Đức tiếp tế khó khăn (lúc đó, các máy bay chủ yếu tầm vài trăm km sát tiền tuyến, tiếp tế bằng ô tô hay tầu hoả), máy bay tiêm kích Hồng Quân hoàn toàn làm chủ bầu trời. Ở Stalingrad, yêu cầu 900 tấn một ngày tiếp tế cho đội quân trong túi cũng không thể thực hiện được, lần đầu tiên không quân Hồng Quân chiếm ưu thế, mặc dù Đức tập trung tất cả để cứu đội quân số 6. Rõ ràng, điều này đóng vai trò quan trọng nhất làm suy yếu đội quân trong vòng vây.
  7. huyphuc1981_nb

    huyphuc1981_nb Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/05/2002
    Bài viết:
    4.356
    Đã được thích:
    165
    Khi Hồng Quân mạnh áp đảo thì bất kể Đông hay Hè, Đức đều bị tiến công mãnh liệt. Cuộc tấn công đáng sợ nhất của Hồng Quân với Đức (theo em) là sau này: từ sông Vistuyn đến sông Oder. Trong cuộc tấn công này, người Đức hiểu một điều chắc chắn hơn các thể loại chắc chắn là Hồng Quân không dừng lại ở một chiến tuyến cố định nào, mà trước quyết tâm tiến đến cùng ấy, Đức không còn gì để cự lại. Hồng quân từ sông Vistuyn đến sông Oder trong thời gian kỷ lục, bao vây Đông Phổ ở hướng nam trước khi phá vỡ lãnh thổ đầu tiên này của Đức, quê hương của nước Đức bị cắt vĩnh viễn ra khỏi lãnh thổ Đức. Quân Đức chưa yên chân ở chỗ nào đã phải tiếp tục rút lui, quá yếu, họ chỉ có thể rút thật xa trước các đòn chọc sườn, tránh bị bao vây.
    Nhưng bây giờ là giai đoạn đầu của chiến tranh. Có thể thấy, ngay trong giai đoạn đầu này, nước Đức đã tự chứng tỏ họ không thể hạ được nhà nước Soviet nếu trong một mùa hè không thể đè bẹp toàn bộ LX. Ngay trong mùa đông đầu tiên của chiến tranh, quân Đức đã phải lui quân trước sức tấn công mùa Đông. Mùa Đông năm 1941-1942 là mùa Đông đầu tiên và cũng là mùa Đông cuối cùng Đức chịu nổi các mũi tấn công của Hồng Quân. Quân Đức chỉ tiến mạnh trong mùa hè, còn mùa Đông, người Đức không chịu nổi rét, xăng và nước đóng băng trong xe làm vỡ máy. Mùa hè đầu tiên 1941, quân Đức áp đảo, đến mùa Đông, Hồng Quân lại tiến công. Mùa hè 1942, quân Đức ưu thế ở hướng Trung Tâm và Nam, nhưng Đông đến, lại là Stalingrad. Sau trận đánh này, Hồng Quân tiến quá xa về Kharcov lần thứ hai, lại lần thứ hai không thành công (Erich von Manstein, ông tìm mọi cách giải vây cho Stalingrad nhưng không thành công, sau đó, ông thành công lớn khi phản công cuộc tiến công của Hồng Quân hướng Kharcov). Mùa hè 1943 quân Đức tiếp tục cuộc phản công Kharcov sau khi chuẩn bị hết sức chu đáo, nhưng lần này, mùa hè không còn may mắn với họ nữa, trận đánh Kurst trở thành một thảm hoạ. Giờ thì Đông Xuân hay Hè Thu, Đức không thể tiến được nữa.
    Rõ ràng, nước Đức hiểu ra rất nhanh rằng, họ không thể chịu nổi mùa Đông, kể cả lúc họ mạnh nhất. Họ cũng không thể đè bẹp LX trong một mùa hè. Vì lý do đó, ý tưởng tạo thành một chiến tuyến cố định và giảm nhịp độ chiến tranh với Hồng Quân có thể xuất hiện, vì Stalin đã từng có ý định nhượng Tiểu Nga, Bạch Nga và các nước Bantic cơ mà. Chiến tuyến trong ý tưởng đó có thể là sông Vônga. Do đó, Đức tiến công về Kavkaz, để Stalingrad trở thành một lưỡi kéo kề cổ họng mũi nhọn Đức. Ít người nói đến ý tưởng này, hoàn toàn do em tưởng tượng ra. Điều đó có vẻ như ngu ngốc, vì sức mạnh chính của Hồng Quân là Ural, nơi những người phát minh ra T-34 dọn đến, nơi sẽ chế tạo 53 nghìn chiếc xe đè bẹp Đức. Nếu khi xuất hiện lỗ hổng lược lượng Hồng Quân trong hướng trung tâm khi các cuộc tấn công về hướng Kharcov không thành công, Đức không lợi dụng tuyến này để hướng về Kavkaz, mà tiến về Ural thì sao????. Có lẽ, Hitler và bộ tham mưu (giỏi quân sự hơn em nhiều) hiểu rằng họ đã thiếu quân (điều này thể hiện trong Stalingrad), nên chọn cách này.
    Một điều nữa cũng ít được đề cập là sự trưởng thành của không quân Hồng Quân. Ở cuộc phản công chiếm lại Kavkaz, không quân Đức tiếp tế khó khăn (lúc đó, các máy bay chủ yếu tầm vài trăm km sát tiền tuyến, tiếp tế bằng ô tô hay tầu hoả), máy bay tiêm kích Hồng Quân hoàn toàn làm chủ bầu trời. Ở Stalingrad, yêu cầu 900 tấn một ngày tiếp tế cho đội quân trong túi cũng không thể thực hiện được, lần đầu tiên không quân Hồng Quân chiếm ưu thế, mặc dù Đức tập trung tất cả để cứu đội quân số 6. Rõ ràng, điều này đóng vai trò quan trọng nhất làm suy yếu đội quân trong vòng vây.
  8. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    BRAIKO PETR
    Braiko Petr. Anh hùng Liên Xô. Tham gia bảy trận tập kích của binh đòan (brigade) du kích do S.A.Kovpak chỉ huy. Với mơ ước từ bé là trở thành phi công chiến đấu, ông tốt nghiệp Trường Thông tin Biên phòng Maskva và vào ngày 22 tháng Sáu đã tham gia đánh trả quân xâm lược Quốc xã trên tuyến biên giới Liên Xô-Rumani. Bắt đầu chiến đấu từ ngày 22 tháng Sáu năm 1941 với vai trò là chiến sĩ biên phòng Xôviết canh gác biên giới với Rumani. Đã chứng kiến bi kịch lực lượng Xôviết bị bao vây và đánh tan gần Kiev. Trải qua nhiều năm họat động sâu trong hậu phương địch. Được dẫn dắt bởi những chỉ huy du kích Xôviết nổi tiếng tại Ukraina là S.A.Kovpak, S.V.Rudnev và P.P.Vershigora.
    Ông đang ở đâu khi chiến tranh nổ ra?

    Tôi là một người lính biên phòng, vì thế tôi phục vụ tại vùng biên giới khi bọn Quốc xã xâm lược Liên Xô lúc 4 giờ sáng ngày 22 tháng Sáu. Tôi thuộc đơn vị biên phòng số 97 đóng tại chốt biên giới 13 thuộc thị trấn Chernovtsy. Lãnh thổ Tây Ukraina được sáp nhập vào Liên Xô năm 1939, do đó chúng tôi cần cải thiện tình hình an ninh tại chốt biên giới của mình. Đường biên giới đi ngang qua một vùng rừng núi phong cảnh rất đẹp. Khi được chuyển tới chốt năm 1940, tôi đóng lon thiếu úy. Điều đầu tiên tôi phát hiện là các bạn đồng đội biên phòng của mình đã có trong tay 9 tới 12 năm kinh nghiệm, trong khi thời gian nghĩa vụ yêu cầu chỉ là 3 năm! Lý?Z do là mỗi khi thời hạn nhập ngũ vừa hết thì họ lại nộp đơn xin tăng hạn. Họ không thể rời chốt, nó tựa như một gia đình đối với họ.

    Lính biên phòng đi gác theo từng tổ hai người: một tổ đi theo lối mòn, một tổ khác vào vị trí phục kích, một tổ tới bãi trống quan sát, một tổ nữa ?" tới chốt thông tin liên lạc. Chỗ chúng tôi có trung sĩ Zưkin, anh ấy phục vụ đã được 11 năm. Đối với tôi, một thiếu úy, anh ấy là một chuyên gia, bởi anh biết tường tận mọi việc. Vì thế tôi bảo anh: ?oCậu giúp tớ học hỏi kinh nghiệm nhé?? và anh đáp: ?oĐược?. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ về anh, anh hướng dẫn tôi mọi kỹ năng cơ bản trong suốt nửa năm trời, một số chuyện không thể hình dung nổi trong bất kỳ ngôi trường hay học viện nào.
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    BRAIKO PETR
    Braiko Petr. Anh hùng Liên Xô. Tham gia bảy trận tập kích của binh đòan (brigade) du kích do S.A.Kovpak chỉ huy. Với mơ ước từ bé là trở thành phi công chiến đấu, ông tốt nghiệp Trường Thông tin Biên phòng Maskva và vào ngày 22 tháng Sáu đã tham gia đánh trả quân xâm lược Quốc xã trên tuyến biên giới Liên Xô-Rumani. Bắt đầu chiến đấu từ ngày 22 tháng Sáu năm 1941 với vai trò là chiến sĩ biên phòng Xôviết canh gác biên giới với Rumani. Đã chứng kiến bi kịch lực lượng Xôviết bị bao vây và đánh tan gần Kiev. Trải qua nhiều năm họat động sâu trong hậu phương địch. Được dẫn dắt bởi những chỉ huy du kích Xôviết nổi tiếng tại Ukraina là S.A.Kovpak, S.V.Rudnev và P.P.Vershigora.
    Ông đang ở đâu khi chiến tranh nổ ra?

    Tôi là một người lính biên phòng, vì thế tôi phục vụ tại vùng biên giới khi bọn Quốc xã xâm lược Liên Xô lúc 4 giờ sáng ngày 22 tháng Sáu. Tôi thuộc đơn vị biên phòng số 97 đóng tại chốt biên giới 13 thuộc thị trấn Chernovtsy. Lãnh thổ Tây Ukraina được sáp nhập vào Liên Xô năm 1939, do đó chúng tôi cần cải thiện tình hình an ninh tại chốt biên giới của mình. Đường biên giới đi ngang qua một vùng rừng núi phong cảnh rất đẹp. Khi được chuyển tới chốt năm 1940, tôi đóng lon thiếu úy. Điều đầu tiên tôi phát hiện là các bạn đồng đội biên phòng của mình đã có trong tay 9 tới 12 năm kinh nghiệm, trong khi thời gian nghĩa vụ yêu cầu chỉ là 3 năm! Lý?Z do là mỗi khi thời hạn nhập ngũ vừa hết thì họ lại nộp đơn xin tăng hạn. Họ không thể rời chốt, nó tựa như một gia đình đối với họ.

    Lính biên phòng đi gác theo từng tổ hai người: một tổ đi theo lối mòn, một tổ khác vào vị trí phục kích, một tổ tới bãi trống quan sát, một tổ nữa ?" tới chốt thông tin liên lạc. Chỗ chúng tôi có trung sĩ Zưkin, anh ấy phục vụ đã được 11 năm. Đối với tôi, một thiếu úy, anh ấy là một chuyên gia, bởi anh biết tường tận mọi việc. Vì thế tôi bảo anh: ?oCậu giúp tớ học hỏi kinh nghiệm nhé?? và anh đáp: ?oĐược?. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ về anh, anh hướng dẫn tôi mọi kỹ năng cơ bản trong suốt nửa năm trời, một số chuyện không thể hình dung nổi trong bất kỳ ngôi trường hay học viện nào.
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    À đây, tìm được Mệnh lệnh số 227 nổi tiếng:
    Stalin''s order 227
    Translated to english by our friend Frank.
    -----------------------------------------------------------
    The Order of the National Commissar for the Defense of the Soviet Union.
    July 28 1942, Moscow.
    The enemy throws new forces to the front without regard to heavy losses
    and penetrates deep into the Soviet Union, seizing new regions, destroying
    our cities and villages, and violating, plundering and killing the Soviet population.
    Combat goes on in region Voronej, near Don, in the south, and at the gates of
    the Northern Caucasus. The German invaders penetrate toward Stalingrad, to
    Volga and want at any cost to trap Kuban and the Northern Caucasus,
    with their oil and grain. The enemy already has captured Vorochilovgrad,
    Starobelsk, Rossosh, Kupyansk, Valuyki, Novochercassk, Rostov on Don,
    half Voronej. Part of the troops of the Southern front, following the panic-
    mongers, have left Rostov and Novochercassk without severe resistance and
    without orders from Moscow, covering their banners with shame.
    The population of our country, who love and respect the Red Army, start to
    be discouraged in her, and lose faith in the Red Army, and many curse the
    Red Army for leaving our people under the yoke of the German oppressors,
    and itself running east. Some stupid people at the front calm themselves with
    talk that we can retreat further to the east, as we have a lot of territory, a lot
    of ground, a lot of population and that there will always be much bread for us.
    They want to justify the infamous behavior at the front. But such talk is
    falsehood, helpful only to our enemies.
    Each commander, Red Army soldier and political commissar should understand
    that our means are not limitless. The territory of the Soviet state is not a desert,
    but people - workers, peasants, intelligentsia, our fathers, mothers, wives,
    brothers, children. The territory of the USSR which the enemy has captured and
    aims to capture is bread and other products for the army, metal and fuel for
    industry, factories, plants supplying the army with arms and ammunition,
    railroads. After the loss of Ukraine, Byelorussia, Baltic republics, Donetzk,
    and other areas we have much less territory, much less people, bread, metal,
    plants and factories. We have lost more than 70 million people, more than
    800 million pounds of bread annually and more than 10 million tons of metal
    annually. Now we do not have predominance over the Germans in human
    reserves, in reserves of bread. To retreat further - means to waste ourselves
    and to waste at the same time our Motherland. Therefore it is necessary
    to eliminate talk that we have the capability endlessly to retreat, that we
    have a lot of territory, that our country is great and rich, that there is a large
    population, and that bread always will be abundant. Such talk is false and
    parasitic, it weakens us and benefits the enemy, if we do not stop retreating
    we will be without bread, without fuel, without metal, without raw material,
    without factories and plants, without railroads. This leads to the conclusion,
    it is time to finish retreating. Not one step back! Such should now be our
    main slogan.It is necessary to defend each position, each meter of our
    territory, up to the last drop of blood, tocling for each plot of Soviet land
    and to defend it as long as possible. Our Motherland is experiencing hard days.
    We must stop, and then to throw back and smash the enemy regardless
    of cost. The Germans are not so strong, as it seems to the panic-mongers.
    They strain their last forces. To withstand their impact now, means to ensure
    our victory in some months.Can we withstand the impact, and then throw back
    the enemy to the west? Yes we can, because our factories and plants in the
    rear are fine and our army receives ever more and more airplanes, tanks,
    artillery and mortars. What do we lack? There is no order and discipline in
    companies, battalions, regiments, in tank units and air squadrons. This is our
    main deficiency. We should establish in our army the most stringent order and
    solid discipline, if we want to salvage the situation, and to keep our Motherland.
    It is impossible to tolerate commanders and commissars permitting units to
    leave their positions. It is impossible to tolerate commanders and commissars
    who admit that some panic-mongers determined the situation on the field of
    combat and carried away in departure other soldiers and opened the front to the
    enemy. The panic-mongers and cowards should be exterminated in place.
    Henceforth the solid law of discipline for each commander, Red Army soldier,
    and commissar should be the requirement - not a single step back without
    order from higher command. Company, battalion, regiment and division -
    commanders and appropriate commissars, who retreat without orders from
    higher commanders, are betrayers of the Motherland. These are the orders
    of our Motherland. To execute this order - means to defend our lands, to save
    the Motherland, to exterminate and to conquer the hated enemy. After the
    winter retreat under pressure of the Red Army, when in German troops discipline
    became loose, the Germans for recovery of discipline imposed severe measures
    which resulted in quite good outcomes. They formed 100 penal companies from
    soldiers who were guilty of breaches of discipline because of cowardice or
    bewilderment, put them at dangerous sections of the front and commanded
    them to redeem their sins by blood. They have also formed approximately ten
    penal battalions from commanders guilty of breaches of discipline through
    cowardice or bewilderment, deprived them of their decorations, transferred them
    to even more dangerous sections of the front and commanded them to redeem
    their sins. Finally, they have formed special squads and put them behind
    unstable divisions and ordered them to shoot panic-mongers in case of
    unauthorized retreats or attempted surrender. As we know, these measures
    were effective, and now German troops fight better than they fought in the winter.
    And here is the situation, that the German troops have good discipline, though
    they do not have the high purpose of protection of the Motherland, and have
    only one extortionate purpose - *****bdue another''s country, and our troops
    have the higher purpose of protecting the abused Motherland,and do not have
    such discipline and so suffer defeat. Is it necessary for us to learn from our
    enemies, as our grandparents studied their enemies in the past and achieved
    victory? I think it is necessary.
    The Supreme General Headquarters of the Red Army commands:
    1. Military councils of the fronts and first of all front commanders should:
    a) Uncon***ionally eliminate retreat moods in the troops and with a firm hand
    bar propaganda that we can and should retreat further east, and that such
    retreat will cause no harm;
    b) Uncon***ionally remove from their posts and send to the High Command
    for court martial those army commanders who have allowed unauthorized troop
    withdrawals from occupied positions, without the order of the Front command.
    c) Form within each Front from one up to three (depending on the situation)
    penal battalions (800 persons) where commanders and high commanders and
    appropriate commissars of all service arms who have been guilty of a breach
    of discipline due to cowardice or bewilderment will be sent, and put them on
    more difficult sectors of the front to give them an opportunity to redeem by
    blood their crimes against the Motherland.
    2. Military councils of armies and first of all army commanders should;
    a) Uncon***ionally remove from their offices corps and army commanders and
    commissars who have accepted troop withdrawals from occupied positions
    without the order of the army command, and route them to the military
    councils of the fronts for court martial;
    b) Form within the limits of each army 3 to 5 well-armed defensive squads
    (up to 200 persons in each), and put them directly behind unstable divisions
    and require them in case of panic and scattered withdrawals of elements of
    the divisions to shoot in place panic-mongers and cowards and thus help the
    honest soldiers of the division execute their duty to the Motherland;
    c) Form within the limits of each army up to ten (depending on the situation)
    penal companies (from 150 to 200 persons in each) where ordinary soldiers
    and low ranking commanders who have been guilty of a breach of dicipline
    due to cowardice or bewilderment will be routed, and put them at difficult
    sectors of the army to give them an opportunity to redeem by blood their
    crimes against the Motherland.
    3. Commanders and commissars of corps and divisions should;
    a) Uncon***ionally remove from their posts commanders and commissars of
    regiments and battalions who have accepted unwarranted withdrawal of their
    troops without the order of the corps or division commander, take from them
    their orders and medals and route them to military councils of fronts for court
    martial;
    b) Render all help and support to the defensive squads of the army in their
    business of strengthening order and discipline in the units.
    This order is to be read in all companies, cavalry squadrons, batteries,
    squadrons, commands and headquarters.
    The national commissar for defense: J. Stalin.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này