1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại của nhân dân Liên Xô

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 04/09/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tanlangtu

    tanlangtu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/07/2002
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Hồi ức Lính Xô viết trong Chiến dịch Mãn Châu 1945
    Aleksandr Zhelvakov
    Chính trị viên tập đoàn quân xe tăng số 6.

    Tháng 7 năm 1945, tập đoàn quân xe tăng chúng tôi được chuyển từ Czechoslovakia đến Mông Cổ, giáp ranh với vùng Manchu-Oko, nơi chính quyền bù nhìn đượclập ra và cai trị bởi quân phiệt Nhật.
    Tối mùng 9 tháng 8, lúc 01:05, chúng tôi băng qua biên giới và bắt đầu thâm nhập vào Mãn Châu.
    Tình hình vô cùng khó khăn suốt cuộc tiến công. Khi băng qua sa mạc, trời rất nóng. Nhiệt độ lên đến 40 độ C hoặc cao hơn. Vùng đất hoàn toàn khô hạn, đâu đâu cũng có bụi. Có cả bão cát nữa. Sau đó chúng tôi phải băng qua ngọn Grand Khingan. Sườn núi rất dốc nên gây nhiều khó khăn và nguy hiểm. Ngay khi chúng tôi vào đến Mãn Châu, bắt đầu xuất hiện những trận mưa như trút nước nhiều ngày liền. Bùn dày ở khắp nơi, và hơn thế nữa, nước sông tràn cả vào bờ làm ngập mọi thứ. Lính tăng chúng tôi phải di chuyển từ Tunliao đến Mukden theo đường xe lửa trên bờ đê cao. Đó là con đường độc đạo, kể cả với xe tăng. Những lối khác thì chỉ còn nước bơi.
    Điều đáng nói là chúng tôi không chỉ vượt qua trở ngại về thiên nhiên và thời tiết mà cả sự chống trả của quân Nhật, lúc đó vẫn chưa đầu hàng.
    Trong điều kiện như vậy, quan trọng đáng kể là chúng tôi đã đổ bộ vào những vùng của quân Nhật ở Mukden, Chanchun, Porth Arthur, Lalnii, Kharbin, Girin, kéo theo sự đầu hàng nhanh chóng của quân đội Kwantung.
    Đội quân đổ bộ của chúng tôi lên Mukden đã bắt được Pu I, kẻ đứng đầu Manchu-Oko. Hắn được gửi về Liên Xô ngay sáng hôm sau. Tôi là người phụ trách đội quân của hắn.
    Sau khi kết thúc chiến dịch tôi được cử làm Bí thư Chi bộ của tiểu đoàn thuộc đội quân đổ bộ vùng Mukden.
    Tôi nhớ có một lần. Khi chúng tôi ở Mukden, trung sĩ Ivan Zagorulko là chỉ huy tiểu đội súng tiểu liên. Anh ta kể rằng ông nội của anh ấy đã hy sinh trong chiến tranh Nga - Nhật lần thứ nhất. Điều đáng buồn là khi đó quân đội chúng tôi đã thua ở trận Mukden. Và lúc này khi viếng thăm nghĩa trang địa phương, chúng tôi nhận ra mộ của những người lính của trung đoàn Turkestan số 1, đơn vị của ông nội Ivan. Bốn mươi năm sau cái chết của ông, người cháu, nay trong cương vị là kẻ chiến thắng, đang cúi đầu tôn kính trước ngôi mộ của ông.
    Người dịch : Trần Quốc Tân
  2. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Mấy cái ảnh quân Nhật ở Mãn Châu Lý
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    u?c chiangshan s?a vo 16:11 ngy 10/05/2006
  3. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    He he làm sao thế này vậy trời!
    Quân Nhật tước khí giới của du kích TQ
    [​IMG]
    Hồng quân ở Mãn Châu Lý
    [​IMG]
    Tước vũ khí quân Nhật
    [​IMG]
    [​IMG]
  4. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Hồng Quân ở Mãn Châu năm 1927
    [​IMG]
    Tiến vào Mãn Châu
    [​IMG]
  5. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Văn công chiến trường!
    [​IMG]
    Hồng Quân đông lạnh sau 1 trận bị phục kích tại Phần Lan
    [​IMG]
    Tấn công
    [​IMG]
  6. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Chết thật! Em pót nhầm cái ảnh "Tấn công". Xin lỗi các bác để em pót lại
    [​IMG]
    Ảnh em ăn trộm, có xấu các bác thông cảm nhé!
  7. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Bác danngoc, bác Đoành và các bác khác đâu hết rồi ta? Sao lại để cái topic nó chìm nghỉm thế này, chắc tại cha R.walker xoá mất hết các câu động viên của anh em nên các bác mất hết sự hăng hái hả? CỐ LÊN ĐI CÁC BÁC! CÁC BÁC TIẾP TỤC ẮP BÀI VỞ LÊN CHO ANH EM ĐỌC KÉ CÁI COI! ANH EM VOTE CHO CÁC BÁC NĂM SAO HẾT RÙI CÒN GÌ!
  8. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Dào nà?y bẶn lf́m khĂng thĂ? dìch tiẮp càc bàc à. Nòi chung muẮn dìch hay thì? phà?i là?m viẶc nghiĂm tùc càc bàc à. Mong càc anh chì em tiẮp nẮi giùp tĂi. NguĂ?n thì? khĂng thiẮu, nhưng thiẮu ngươ?i nhiẶt tì?nh thĂi.
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Ivan Kazintsev, lính công binh:
    Cuộc chiến tranh chống bọn quân phiệt Nhật Bản bắt đầu đối với tôi trong bóng tối mịt mùng và dưới trời mưa như trút. Mọi thứ đêm đó đều ướt sũng thậm chí ngay cả trong phòng nhưng chúng tôi thì đang đi ngòai trời và hòan tòan không có gì che chắn.
    Một cơn dông dữ dội xảy ra trong đêm ngày 8 chuyển sang mùng 9 tháng Tám năm 1945 khi chúng tôi được lệnh phải vượt qua biên giới quốc gia. Tôi chưa từng thấy một cơn dông nào mạnh đến vậy. Sấm chớp là một kẻ thù rất nguy hiểm: thọat đầu, chúng làm lóa mắt khiến tôi không thể thấy gì và mất định hướng trong vài giây sau đó; trong chớp nhóang, chúng rọi sáng di chuyển của chúng tôi còn rõ hơn cả đèn pha. Tất nhiên, bọn Nhật cũng bị lóa bởi sấm chớp nhưng chúng không phải di chuyển và chúng nắm rất rõ địa hình. Một vài tên Nhật đang phòng thủ trên một ngọn đồi và chúng tôi phải chiếm giữ một quả đồi. Quả đồi có tên là ?oCon lạc đà?. Và chúng tôi phải chiếm giữ được ?oCon lạc đà? ấy vào lúc trời sáng.
    Khi trời sáng chúng tôi được chuyển lên mấy chiếc xe tăng, ngồi suốt 80-90 km trên vỏ thép và tới được thị trấn quân sự tại Siao-Sun-Fynhe vào buổi chiều. Tại đây chúng tôi phải giao chiến với lực lượng đồn trú địa phương của quân Nhật.
    Trận đánh kéo dài và dữ dội; khá nhiều đợt giáp lá cà xảy ra. Một trận giáp lá cà thường không kéo dài nhưng chúng diễn ra nối tiếp nhau liên tục nên chỉ kết thúc rất lâu sau đó. Tuy nhiên bọn Nhật đã phải rút lui mặc dù chúng đã chống cự quyết liệt cho tới chết. Trung sĩ Kauzov thuộc trung đội tôi đã bị thương nặng trong trận đánh đó, anh bị tám vết thương do dao găm nhưng vẫn sống sót được.
    Một trận đánh lớn xảy ra gần thị trấn Madaoshi. Chúng tôi được thông tin về sau rằng thị trấn này được phòng thủ bởi một số tiểu đòan lính Nhật đã thề quyết tử chứ không rút lui. Trận đánh diễn ra trong suốt một ngày. Quân Nhật, đặt biệt là pháo binh, đã chiếm giữ những vị trí rất thuận lợi. Pháo hạng nặng của chúng nã vào hai cánh của quân ta. Còn bọn lính Nhật thì đã thề quyết tử chứ không lùi bước. Bọn Nhật đã bắn cháy 8 xe tăng quân ta. Đếm đêm tiểu đòan chúng tôi lặng lẽ di chuyển qua Madaoshi và đào công sự tại ngọai vi của nó, chờ lực lượng chủ lực tới. Sáng hôm sau trận đánh tiếp diễn nhưng cuối cùng bọn Nhật bị đánh bật khỏi vị trí sau khỏang 3 giờ giao chiến. Một lính của tôi, Fedotov, bị giết trong trận này, trung sĩ Burin cũng bị thương.
    Người dân Trung Hoa đón tiếp chúng tôi vô cùng nồng nhiệt, đôi khi họ còn chỉ cho chúng tôi nơi bọn Nhật ẩn nấp. Khi chúng tôi gặp người Trung Hoa, chúng tôi thật sự kinh ngạc trước sự nghèo khổ và nỗi sợ hãi cua họ trước bọn Nhật. Người Trung Hoa địa phương tới gặp chúng tôi mỗi khi chúng tôi dừng bước và chúng tôi tiếp đãi họ như những người khách quí.
    Ngươ?i dịch: Lý Thế Dân''''

    Ivan Kazintsev - Lính công binh
    Cuộc chiến với quân Nhật bắt đầu với tôi trong điều kiện trời tối mù và mưa như trút nước. Tối đó, mọi thứ đếu ướt sũng dù có trong phòng chăng nữa, còn chúng tôi thì đang ở chiến trường và cũng không có gì để che.
    Có một trận bão lớn trong đêm ngày 8 đến 9 tháng 8 năm 1945 nhưng quân lính được lệnh phải băng qua biên giới. Tôi chưa từng gặp cơn dông nào dữ dội đến vậy. Sấm chớp là một kẻ thù rất nguy hiểm: trước tiên nó làm tôi chói mắt, không thể thấy gì và bị mất phương hướng một vài giây sau đó; thứ hai là nó soi rõ vị trí của chúng tôi còn hơn đèn pha của địch. Dĩ nhiên, quân Nhật cũng bị chớp làm chói mắt nhưng họ rành địa hình và không phải di chuyển đi đâu hết. Có lính Nhật trong những ụ công sự trên ngọn đồi và chúng tôi dược lệnh chiếm ngọn đồi đó. Sáng hôm sau, chúng tôi đã chiếm lĩnh được nó.
    Ngày hôm đó chúng tôi di chuyển 80-90 km trên xe tăng và đến căn cứ quân sự Siao-Sun-Fynhe vào buổi tối. Tại đó chúng tôi giao chiến với một toán quân địa phương Nhật.
    Trận chiến dữ dội và kéo dài, rất nhiều trận phải xáp lá cà. Đánh xáp lá cà thì nhanh chóng nhưng có điều, phải giải quyết liên tục từng tên một và cứ thế, kéo dài khá lâu. Tuy nhiên bọn Nhật đã rút lui, mặc dù chúng chống cự rất quyết liệt. Trung sĩ Kauzov trong trung đội của tôi bị thương rất nặng trong trận này. Anh ta bị 8 vết dao đâm nhưng vẫn sống sót.
    Một trận đánh lớn khác xảy ra gần căn cứ Madaoshi. Sau đó chúng tôi mới nhận tin báo rằng căn cứ này được bảo vệ bởi một vài tiểu đoàn lính Nhật quyết tử chứ không đầu hàng. Trận chiến kéo dài một ngày trời. Lính Nhật đặc biệt là pháo binh, chiếm giữ một vị trí rất lợi thế. Một phát đại bác bắn ngay bên hông chúng tôi. Còn bón lính quyết tử thì ở ngay phía trước. Lính Nhật bắn hạ 8 chiếc tăng của chúng tôi. Tối hôm đó tiểu đoàn chúng tôi bí mật di chuyển qua Madaoshi, tiến sâu phía ngoài bọn chúng, chờ một trận đánh quyết định. Sáng hôm sau, trận đánh tiếp tục nhưng cuối cùng quân Nhật đã bị đánh bật khỏi vị trí sau 3 giờ giao tranh. Cậu lính Fedotov của tôi bị hy sinh, trung sĩ Burin thì bị thương.
    Người Trung Quốc tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình, một vài lần họ chỉ cả nơi quân Nhật ẩn nấp. Khi gặp những người dân Trung Quốc, chúng tôi thật sự bất ngờ vì họ rất nghèo và sợ hãi trước quân Nhật. Dân địa phương đến chỗ chúng tôi trong lúc nghỉ chân và chúng tôi cũng đối xử với họ như khách quý.
    Người dịch : Trần Quốc Tân
    Ivan Kazintsev, a sapper:
    The war against militarist Japan had began for me in complete darkness and under downpour. Everything became wet even in a room in such night but we were in field and practically had no any cover.
    A terrible thunderstorm was in the night from 8th to 9th of the August of 1945 but we got an order to cross the state border. I never saw such a strong thunderstorm. Lightnings were very dangerous enemy: at first, they blind and I couldn?Tt see anything and lost orientation in the terrain for a few seconds after a lightning; at second, they lighted up our movement better than searchlights. Of course, the Japanese also were blinded with lightnings but they had no to move anywhere and they knew the terrain very well. Some Japanese were in fortifications on a hill and we had an order to capture that hill. The hill was called ?ocamel?. And we had captured that ?ocamel? to the morning.
    At the day we were loaded on tanks, drove 80-90 kms on their armor and had arrived to the military settlement of Siao-Sun-Fynhe to the evening. There we engaged against the local Japanese garrison.
    The combat was long and furious; there were a lot of hand-to-hand fighting. A hand-to-hand fighting is not a long but when a hand-to-hand fighting goes after another hand-to-hand fighting again and again so it last for a long time. But nevertheless the Japanese had retreated in the spite of the fact of their furious resistance of doomed. Segeant Kauzov from my platoon was heavy wounded in those combats ?" he got 8 wounds with a knife but had survived.
    A large combat occurred nearly the settlement of Madaoshi. We were informed later that the settlement was defended by a few battalions of Japanese soldiers who promised to die but to not retreat. The combat was for a whole day. The Japanese, especially their artillery, occupied very favorable positions. Their large caliber artillery fired in a flank of our troops. And Japanese soldiers who promised to die but to not retreat were in front of us. The Japanese knocked out 8 our tanks. At the night our battalion silently had moved through Madaoshi and had dug in on his outskirts, waiting the coming of our main forces. At the next morning the battle continued but at last the Japanese were dislodged from their positions approximately after 3 hours of battle. My soldier Fedotov was killed in that combat, also Sergeant Burin was wounded.
    The Chinese population met us enthusiastically, sometimes they showed us the places where Japanese hided. When we met with Chinese we were amazed by their poverty and scare before the Japanese. Local Chinese came to us when we went a halt and we entertained their like good guests.
    Được danngoc sửa chữa / chuyển vào 23:35 ngày 26/03/2006
    Được danngoc sửa chữa / chuyển vào 23:46 ngày 26/03/2006
  10. tanlangtu

    tanlangtu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/07/2002
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Oleg Smirnov, sĩ quan viết tường thuật của Sư đoàn
    Cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại kết thúc với sư đoàn chúng tôi ở phía Đông Prussia. Trận chiến ở đó vô cùng khốc liệt. Mọi thứ đều bị đốt cháy trong trận đột kích vào Kenigsburg, tất cả bị thiêu rụi, kể cả những bức tường gạch, những con đường, côn sự bằng bê tông. Dù sao chúng tôi cũng chiếm được pháo đài của thành phố.
    Tôi còn nhớ rõ ngày 9 tháng 5, khi hay tin quân Đức đầu hàng, chúng tôi hân hoan uống mừng trên nấm mộ của những người đồng chí đã hy sinh. Tôi rút cây TT ra khỏi bao, bắn chỉ thiên và tự nhủ : "Đây là phát súng cuối cùng của mình."
    Nhưng tôi không thể cưỡng lại định mệnh trớ trêu ...
    Bắt đầu tháng 6, chúng tôi đi trên xe lửa để di chuyển tới Viễn Đông.
    Suốt chuyến đi, tôi được nghe nhiều chuyện của quân lính. Hầu hết với họ đều nhất trí rằng chúng tôi, dĩ nhiên, sẽ đánh bại bọn "samurai". Họ lại nhắc đến Porth Arthur và Tsushima, những vùng Viễn Đông mà quân đội Nhật chiếm đóng trong cuộc nội chiến, rồi Khasan và Khalkhin Gol. Họ tranh cãi về mức độ của cuộc chiến sắp tới, nhanh gọn hay dai dẳng. Cuối cùng đi đến quyết định rằng chúng tôi sẽ nghiền nát bọn samurai sâu bọ ra cám chỉ trong 4 tuần lễ. Điều họ tiên đoán cũng thành sự thật. Tôi còn nhớ lúc ấy tôi có suy nghĩ (và chắc không phải mình tôi nghĩ như vậy) : thật là lãng nhách nếu mình đã thoát chết trong một cuộc chiến khốc liệt mà lại bỏ mạng ở nơi đây ...
    Khi ở Trung Quốc, tôi còn lưu lại ký ức về một công nhân đường sắt. Tôi nói chuyện với anh ta tại một ga xe lửa. Tôi mời một điếu thuốc và anh ấy nói: "Thật là một cuộc chiến khốc liệt ở phía Đông ! Tình hình trở nên tồi tệ với đội quân samurai. Đám quân đào ngũ kia có linh tính đúng đấy. Ở Chita, ngày nào người ta cũng ngồi đếm toa tàu chở những toán lính. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì vì đằng nào bọn chúng cũng thua."
    Cuối cùng chúng tôi băng qua biên giới Liên Xô-Mông Cổ trong những ngày cuối tháng Sáu và chuyển đến vùng baian-Tumen.
    Sau đó sư đoàn chúng tôi hành quân đến biên giới Mãn Châu. Chúng tôi phải lội bộ khoảng 400 km. Mặc dù từng trải qua nhiều trận đánh trong đời, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một đội quân lính tráng và quân trang hùng hậu đến vậy. Từng toa tàu chở lính nối đuôi nhau. Từng đội quân di chuyển ồ ạt và hàng nối hàng. Một vùng thảo nguyên bỗng trở nên cơ man là quân. Hàng trăm chiếc xe tăng gầm rống nối đuôi nhau. Chúng còn mới cóong, từ nhà máy Ural nhưng tổ lái đều là những tay lính dày dặn trận mạc trên mặt trận châu Âu. Tiếp đó là những đại đội kéo theo những khẩu pháo lớn, rồi tới những đoàn xe tải bụi mù trời. Theo sau là pháo binh, những chiếc Kachiusa, rồi lại đến bộ binh. Thật không ngờ bao nhiêu lính tráng lại tập trung về đây. Trên bầu trời cũng cơ man là máy bay. Chúng quần đảo trên đầu chúng tôi, cả máy bay tiêm kích, ném bom, cường kích, máy bay vận chuyển.
    Cả một vùng sặc mùi xăng và dầu diesel, át cả mùi cỏ cây. Từng đám bụi màu nâu bay mù mịt, bám đầy vào mặt quân lính, nghe cả tiếng lạo xạo trong răng. Trời nóng khủng khiếp, nhiệt độ là 40 độ C, thậm chí còn hơn. Mồ hôi vã xuống mắt, cổ họng khô ran nhưng chúng tôi chỉ được một chai nước một ngày. Xung quanh hoàn toàn không có nước; đúng ra là bán hoang mạc và đất mặn. Chúng tôi gặp chiếc hồ đầu tiên trên đường đi là một hồ nước mặn. Cái khát ám ảnh chúng tôi một thời gian dài. Chúng tôi có cảm giác như đang di chuyển trên một vùng đất trũng khô cằn đỏ lửa. Ngay cả muốn nghỉ mệt chúng tôi cũng không thể ngả lưng xuống đất vì mặt đất nóng đến nỗi muốn thiêu rụi mọi thứ. Mặt đất nóng, và bầu trời cũng vậy. Gió không làm mát hơn mà chỉ thổi đến sự oi bức, không khác gì một cái lò đốt. Gió thổi tung bụi mù, cát, đá găm như đốt cháy buồng phổi mỗi khi thở. Họ gọi đó là "Gió Gôbi" bởi nó thổi từ phía Tây Nam, từ sa mạc Gôbi.
    Chúng tôi mất khoảng 1 tuần đến biên giới, đi cả ngày lẫn đêm. Trừ những lần nghỉ ngắn ngủi, mọi người chỉ ngủ khoảng 3-4 tiếng một ngày. Vì vậy đến cuối cuộc hành quân, chúng tôi mệt đến nỗi chỉ muốn gục xuống, và bắt đầu ngủ gật trong khi đi. Ban đêm, cả vùng thảo nguyên huyên náo với tiếng động cơ xe tăng và xe tải, cùng những luồng đèn pha của xe và máy bay. Nhưng những tiếng ầm ĩ hỗn loạn đó cũng không ngăn được tiếng bước chân của những người lính. Gió cát ở khắp mọi lúc, mọi nơi; trong khóe mắt, thức ăn, nước uống. Người nào may mắn thì có cái gà mèn (cặp ***g) thu được của lính Đức vì có nắp đậy. Cái gà mèn của chúng tôi thì tròn và hở, nên phải đậy bằng mũ vải, tờ báo hay bằng tay nhưng dù cách nào đi nữa thì thức ăn vẫn có lẫn cát. Tuy nhiên thời tiết nóng khủng khiếp khiến chúng tôi không muốn ăn, không muốn cả hút thuốc, mà chỉ muốn duy nhất một thứ, đó là uống nước ! Mọi người há hốc miệng ra vì khát nước. Nước chỉ được cấp phát theo tiêu chuẩn. Sĩ quan cao cấp có đủ mọi quyền lợi. Những cuộc hành quân không ngừng nghỉ kéo dài cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, khi đến được vùng biên giới, chúng tôi đuối thật sự và ngủ cả một ngày một đêm.
    ...
    (còn tiếp)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này