1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại của nhân dân Liên Xô

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi danngoc, 04/09/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Một lần tôi phải đi chở tù binh, đám Ba Lan chỉ tôi đi thẳng vào một con đường bị gài mìn. Một kỹ sư công binh chạy tới xe tôi, tay khua chiếc máy dò mìn của mình, miệng chửi thề tục tĩu. Tôi dừng lại:
    "Anh đang đi đâu vậy! Ở kia có cái biển chỉ rõ con đường này đã bị gài mìn mà!?
    "Làm gì có cái biển như thế.?
    "Quay lại mà xem."
    Tôi đang dừng ở một bên đường, còn người kỹ sư công binh đang ở sau cái rãnh cạnh đường. Tôi quay xe sang bên phải một chút và đụng phải một quả mìn. Một tiếng nổ lớn. Người kỹ sư không còn lại gì, còn tất cả chúng tôi đều bị sức ép. Chúng tôi hãy còn may là chiếc xe đang chạy chậm và quả mìn nổ ngay dưới máy xe. Tôi bị trúng mảnh khắp người ?" một vào cánh tay và một vào bụng. Tôi lấy tất cả chúng ra bằng một cái vặn vít. Người ta đưa chúng tôi về đơn vị và ở đó họ băng lại tất cả. Do đó tôi không phải tới bệnh viện. Bụng thì lành lại, nhưng cánh tay thì sưng lên và đỏ tấy. Tôi được chở tới bệnh viện và ở lại đấy một tuần. Do tôi phục vụ trong lực lượng NKVD, người ta không đưa tôi vào một trung đoàn dự bị sau khi ra viện như những người khác mà cho tôi tờ giấy, trên chỉ có con số của bệnh viện và của đơn vị, rồi để tôi đi. Những tờ giấy ấy, dù không có dấu, cho phép tôi đi khắp đất nước, và tôi quyết định đi tới Maskva.
    Những phi công thường xuyên tới bệnh viện và chở những người bị thương về tuyến sau. Tôi nói: "Này các bạn, tôi có thể đi cùng tới Kiev được không? Các cậu có thể chở tôi được không?? Được thôi. Họ nhét tôi vào một cái thùng đan, được gắn vào cánh của chiếc U-2. Khóa chặt lại, chở tôi tới Kiev và thả tôi đi. Tôi đi ra khu chợ, mua một miếng sắt và cái kìm rồi làm ra một cái chìa để mở khóa toa xe lửa. Tôi tới nhà ga nhưng không thể chui vào trong toa tàu, bởi vì những người coi tàu khóa cửa toa không chỉ bằng chìa khóa mà còn bằng cả một thanh sắt, thế là tôi đành phải cuốc bộ một thời gian dài. Tôi tới gặp một kỹ sư và đề nghị cho tôi đi nhờ. Anh ta nói: ?oXúc than đi.? Không hề gì. Anh ta đưa tôi tới một nhà ga nơi có xe lửa đi Maskva. Tôi chui được vào một toa như thế, bò vào dưới giường ngủ. Và đi tới "Maskva-2". Tôi không được để cho lính gác trông thấy bởi họ có thể đóng dấu vào giấy tờ của mình, trong khi tôi phải có được những giấy tờ hợp pháp tại Matskva. Tôi nhảy ra khỏi đoàn tàu đang chạy, lột ngôi sao và cái dây da đeo vai, cố gắng làm cho mình trông thật giống thường dân. Thật là ngốc! Thật ngốc đau ngốc đớn! Bởi vì tôi vẫn còn mặc cái áo khoác quân đội! Tôi lọt vào một chuyến xe điện và đi tới Quảng trường Arbat. Từ đó tôi trườn dọc theo những bức tường để về nhà. Cha tôi trông thấy tôi:
    "Mày ở đâu ra vậy, đồ chó?!? Tôi kể cho ông mọi chuyện.
    "Mày là ai?! Mày không phải con tao! Mày là một thằng Kopylov Anufrievich nào đó. Tại sao mày lại tới gặp tao? Đi mà gặp thằng Anufrievich nhà mày!"
    "Cha."
    "Tao không phải *******, mày đối với tao hoàn toàn xa lạ! Mày là một thằng ngốc! Mày có nhận ra mình đã làm điều gì không?! Lập tức chạy tới nhà ga và quay về đơn vị của mày đi!?
    Mẹ đưa tôi quay lại khu nhà ga "Maskva-2". Tôi nhảy lên bậc thềm toa ?" cửa toa đã bị khóa. Lúc này đã là tháng Chạp năm 1944. Giá rét kinh khủng. Và tôi đã phải đứng trên cái bậc thềm đó tới tận quãng gần Kolomna (khoảng 100 kilômét). Tôi đã hoàn toàn bị đông cứng. Khi dừng lại ở gần Kolomna tôi bò vào một toa trong có tay trung sĩ xe tăng đang đứng. Anh ta nói:
    "Cậu từ đâu tới??
    "Từ bệnh viện. Thế còn cậu??
    "Tớ bị đi lạc sau tàu của mình.?
    "Tàu nào??
    "À, có những chuyến tàu chở xe tăng đi từ Urals, và tớ bị bỏ rơi lại phía sau.?
    "Thế còn bây giờ thì thế nào??
    "Bây giờ chúng ta sẽ tới Kolomna, tớ sẽ đi gặp chỉ huy và họ sẽ gửi tớ quay lại Urals lần nữa để lấy một chiếc xe tăng. Tớ đã chiến đấu đủ lắm rồi. Đây này, tớ đã có hai Huân chương Sao Đỏ đây.?
    "Ừ, nhưng họ sẽ bắt cậu và đưa cậu vào một tiểu đoàn trừng giới.?
    "Nhưng tớ đâu có chạy trốn, tớ bị tàu bỏ lại phía sau, và tự mình đi tới gặp chỉ huy. Và sau đó tớ lại trở thành kẻ đi lạc lần nữa.?
    Tôi kể cho anh ta rằng mình là một tài xế. Anh ta nói:
    "Cậu có muốn đi tới chỗ tuyển quân với tớ không??
    "Được thôi,? tôi bảo.
    Thế là chúng tôi cùng tới chỉ huy sở, và họ đưa chúng tôi tới nơi tuyển quân. Đột nhiên hắn biến mất lúc giữa ban ngày. Mất tăm! ?oNhững người tuyển dụng? tới vào buổi sáng, yêu cầu tìm một lái xe. Tôi tới và nhận ra là mình không còn cái bằng lái xe. Thằng lái tăng kia đã ăn cắp bằng lái của tôi! Tôi nói: ?oTôi không có bằng lái.? Họ trả lời rằng nếu tôi không có bằng lái thì họ chẳng thể làm được gì. Tôi bắt đầu viết ra rằng tôi có thể làm thợ sửa máy xe, thợ hàn, thợ mộc. Rồi một người tuyển dụng tới để chọn người đi Chkalovsk, thành phố ở gần Maskva, vào trường dạy thợ may và thợ đóng giày:
    "Tôi là thợ may.?
    "Anh có thể làm được gì??
    "Tôi có thể làm bất cứ việc gì.?
    Họ gửi tôi tới Chkalovsk. Ở đó có một hội đồng tuyển chọn kiểm tra xem anh có thể làm được những gì. Một thợ may mang quân hàm cấp tướng ngồi đó và yêu cầu anh xỏ chỉ vào kim, khâu, vá.
    Tôi lập tức đi tới một cửa hàng và nói với đám thợ may ở đó: ?oCác anh, tôi muốn họ chọn lấy tôi vào đây. Hãy chỉ cho tôi cách khâu và luồn chỉ vào kim.? Thế là họ chỉ tôi cách xỏ ngón tay vào đê khâu, cách luồn chỉ. Tôi học những động tác cơ bản và vượt qua đợt kiểm tra. Sau đó tôi tới gần vị tướng và nói:
    "Tôi cũng là người Maskva, tôi muốn xin về gặp gia đình.?
    "Được, anh chẳng ở đây rồi là gì!?
    "Nhưng tôi đã không gặp họ trong 4 năm rồi,? tôi trình bày.
    Ông ta cho tôi giấy phép. Và thế là ngày 25 tháng Chạp tôi quay về Maskva. Cha tôi nói:
    "Mày lại về đây hả, đồ du côn!?
    "Bây giờ con là thợ may,? tôi nói.
    "Không, mày hãy kể cho ông tướng sự thực như thế nào, và rằng bằng lái của mày bị mất cắp. Ông ấy sẽ thông cảm.?
    Tôi quay về và nói với vị tướng:
    "Thưa đồng chí tướng quân, tôi đã nói dối với ông, tôi không phải là thợ may mà là một lái xe, nhưng bằng lái của tôi bị mất cắp. Tôi muốn quay về Maskva để gặp lại gia đình, cho nên tôi đã tới đây.?
    "Tôi không cần một tài xế. Tôi sẽ gửi anh về nơi tuyển quân.?
    Ông ta đưa tôi tờ chỉ dẫn tới chỗ tuyển quân, trong có ghi: "Một tài xế bị mất bằng lái.? Tôi tới gặp người quản lý. Anh ta bảo:
    "Từ khi cậu không còn bằng lái thì cậu không phải là tài xế.?
    "Tôi có thể kiếm được một bản sao,? tôi nói.
    "Bản sao không phải chuyện của tôi. Không có bằng lái, anh sẽ phải phục vụ trong một đơn vị khác.?
    Thế rồi một thượng uý đi tới và tôi nghe anh ta trao đổi với người quản lý đằng sau tấm vách ván ép:
    "Tôi cần tuyển tài xế cho một vị tướng,? viên thượng uý nói.
    "Mệnh lệnh của Stalin là phải đưa tất cả tài xế tới để khôi phục thành phố Stalingrad. Anh cũng có tài xế trong đơn vị của mình, vậy thì chọn họ đi.?
    Khi thượng uý ra ngoài, tôi tới gặp anh ta:
    "Thưa đồng chí thượng uý, tôi là một tài xế. Bằng lái của tôi bị mất cắp, vì thế có thể tuyển tôi như một thợ mộc hay một thợ rèn. Nếu anh chọn tôi, tôi sẽ kiếm được ngay lập tức bản sao bằng lái của mình cho anh.?
    "Làm thế nào tôi có thể chọn anh được? Tôi không có lệnh phải tuyển thợ mộc. Hãy chờ tôi thêm ba ngày, tôi sẽ kiếm được lệnh tuyển một thợ rèn.?
    Thế là, việc mua chuộc tiếp tục. Mọi người đều có thể bị mua chuộc. Cảnh sát cần tuyển một thợ mộc. Tôi bảo:
    "Tôi không đi đâu!?
    "Anh không đi nghĩa là thế nào? Ra tòa án binh nhé. Đi lấy đồ đạc của mình đi.?
    Tôi trườn vào tuốt sâu trong gầm giường và yên lặng nằm đó.
    "Kopylov! Kopylov!" họ chạy quanh tìm tôi.
    "Cái thằng khốn đó đâu rồi!??
    "Chạy mất rồi chứ còn đâu!?
    Trong lần điểm danh buổi chiều tôi đứng vào hàng, như thể không có chuyện gì xảy ra cả:
    "Anh đã ở đâu??
    "Tôi ngủ quên.?
    "Ngủ ở đâu??
    "Thì trên giường tôi.?
    Ngày thứ hai tôi cũng trốn ở đâu đó. Tới ngày thứ ba thì viên thượng uý tới. Người quản lý điểm tuyển quân đích thân bước ra:
    "Kopylov ?" thượng uý đang tìm anh đó. Cần làm lái xe.?
    Tôi chui ra từ dưới giường bằng cả bốn chân:
    "Đồ ********! Đồ khốn ranh ma!? anh ta cười phá lên.
    Thế là chúng tôi đi, về tới địa điểm của mình.
    "Đây, đồng chí tướng quân. Anh ta cần một giấy chứng nhận để lấy lại bằng lái của mình,? viên thượng uý nói.
    "Đồng chí tướng quân, có một vấn đề nhỏ ở đây. Họ của tôi được viết không đúng, và cả tên cha nữa,? tôi nói.
    "Anh nói ?okhông đúng? nghĩa là thế nào??
    "Ở bệnh viện họ bị lẫn lộn, mà tôi thì không chú ý, và khi nhận ra thì đã quá muộn. Tôi không phải là Kopylov mà là Kopylovich, và không phải là Vladimir Anufrievich, mà là Vladimir Adolfovich."
    Ông ta cầm lấy giấy tờ của tôi, gạch đi cái họ và viết vào: Kopylovich, Vladimir Adolfovich. Trong thực tế tôi là Kapeleovich, nhưng như thế là quá nhiều, đặc biệt là do tất cả anh em của cha tôi đều có những cái họ khác nhau: Kapeliovich, Kapel''novich, Kapelevich. Tóm lại, họ sửa lại tất cả, giao cho tôi một chiếc Ford 6, và thế là tôi lái xe cho người thanh tra và kiểm soát viên quân đội Xô viết, hai lần Anh hùng Liên Xô, thiếu tướng Slitz cho tới khi ông hy sinh một cách bi thảm vào năm 1945. Còn bây giờ tôi phải lãnh hậu quả ?" không có được giấy chứng nhận đã tham gia chiến tranh. Tôi gửi một giấy đề nghị tới bệnh viện để hỏi về Kopylov, Vladimir Anuvriefich. Tôi nhận được một tờ giấy hồi âm, trong đó vết thương của tôi được ghi là một?mụn nhọt?.
    Người phỏng vấn: Artem Drabkin
    Dịch từ Nga sang Anh: Oleg Sheremet
    Dịch từ Anh sang Việt: Lý Thế Dân
    Con tiep
  2. quang2005

    quang2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi các bác cho em xen vào một tí. Bài của bác danngoc rất hay em ủng hộ bác cả hai tay mong bác viết tiếp trong thời gian gần. Nhân đây em xin gởi lời nhắn đến bác Thainhi_vn : mong bác viết nốt chương 10 của bài NHỚ LẠi VÀ SUY NGHĨ, em đang mong nó từng ngày đấy bác ạ. Mong các bác giúp tí nhé.Cám ơn nhiều
  3. quang2005

    quang2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi các bác cho em xen vào một tí. Bài của bác danngoc rất hay em ủng hộ bác cả hai tay mong bác viết tiếp trong thời gian gần. Nhân đây em xin gởi lời nhắn đến bác Thainhi_vn : mong bác viết nốt chương 10 của bài NHỚ LẠi VÀ SUY NGHĨ, em đang mong nó từng ngày đấy bác ạ. Mong các bác giúp tí nhé.Cám ơn nhiều
  4. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    Bài của bác Đặng Ngọc viết rất hay , em đã vote cho bác 5*. Muốn viết lắm nhưng không biết viết gì về cuộc chiến tranh vệ quốc này cả . Thế này , bác cứ chịu khó độc diễn..anh em ta ai đọc thì sẽ vote nhiều sao cho bác Đặng Ngọc.
  5. vinhvinh

    vinhvinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/09/2003
    Bài viết:
    957
    Đã được thích:
    2
    Bài của bác Đặng Ngọc viết rất hay , em đã vote cho bác 5*. Muốn viết lắm nhưng không biết viết gì về cuộc chiến tranh vệ quốc này cả . Thế này , bác cứ chịu khó độc diễn..anh em ta ai đọc thì sẽ vote nhiều sao cho bác Đặng Ngọc.
  6. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Bạn vinhvinh mắt toét, không thấy tên của tớ dưới mỗi bài dịch à ?????!!!!!!!!!!
  7. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Bạn vinhvinh mắt toét, không thấy tên của tớ dưới mỗi bài dịch à ?????!!!!!!!!!!
  8. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Bạn nào muốn nghe bài hát nổi tiếng "Vĩnh biệt em gái Slave", "Ngày Chiến Thắng" và "Varyag" (bài này có trong phim "Cha người lính") xin hãy email địa chỉ của mình tới baolq@hcm.vnn.vn của tôi.
    Hạn chót : 20 h ngày Chủ nhật, 12-9-04
  9. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Bạn nào muốn nghe bài hát nổi tiếng "Vĩnh biệt em gái Slave", "Ngày Chiến Thắng" và "Varyag" (bài này có trong phim "Cha người lính") xin hãy email địa chỉ của mình tới baolq@hcm.vnn.vn của tôi.
    Hạn chót : 20 h ngày Chủ nhật, 12-9-04
  10. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Các bạn thân mến của tôi,
    Hôm nay là tròn 3 năm xảy ra thảm họa 11-9, cái ngày khủng khiếp của thế giới mà kể từ ngày này, thế giới không bao giờ còn được như xưa nữa.
    Đúng là loài người tiến bộ sẽ mất rất nhiều thời gian để nhận thức hết ý nghĩa thực của từng sự kiện. Vì dụ như tôi đã tự suy nghĩ: nếu như người Mỹ (họ đã tự thuyết phục bản thân bằng những lời lẽ mị dân rằng: Thượng đế ban cho ta vũ khí để ta sử dụng chúng") không ném hai quả bom ấy xuống hai thành phố đáng thương của Nhật, rất có thể đã xảy ra Chiến tranh Thế giới thứ 3 (bằng vũ khí nguyên tử) bới bản chất con người là phải tự thấy, tự kiểm nghiệm rồi mới tin, mới biết xám hối. Còn nữa, nếu Nga-Mỹ không đối đầu Chiến tranh lạnh, chúng ta ngồi đây hẳn đã không có dịp để tìm hiểu và yêu văn hóa Nga đến thế (dù cái giá phải trả cho cuộc chiến là khủng khiếp, nhưng ở đời đau đớn thay cái gì mà chẳng phải trả giá).
    Vậy sự kiện 11-9 đối với tất thảy chúng ta có ý nghĩa gì? Kể từ ngày này, chúng ta đều cảm thấy bất an, mọi người mất lòng tin lẫn nhau, những giá trị đạo đức của thế kỷ cũ đã thay đổi chăng ? (cũng như sự thay đổi từ sự lãng mạn hoài cổ cử thế kỷ 19 chuyển sang sự lãng mạn lật đảo của thế kỷ 20). Hay người VN có dịp đứng ngoài quan sát thế giới bất ổn? Đáng tiếc, chính việc hàng ngày xem đều đặn cảnh đau thương của nhân loại, dần dần chắc cáăc ta sẽ trở nên vô cảm. Đó là điều đáng sợ nhất. Điều này sẽ được khuyếch đại một cách đáng sợ bởi sự nhiễu loạn và thừa mứa thông tin hiện nay.
    Riêng tôi, tôi đau khổ nhớ lại buổi sáng 12-9-2001, khi trong lòng đau xót, hỗn loạn (lần đầu tiên tôi khóc trước cảnh người nhảy xuống từ toà nhà), tôi chạy tới nhà một giáo sư đừng tuổi nổi tiếng trong thành phố, người mà tôi hết sức kính trọng, để chia sẻ và tìm nguồn động viên. Người ấy hết sức bàn quan trước thái độ của tôi, đã hỏi lài: LX mất bao nhiêu người trong WW2, ba triệu hả, thế là nhiều hơn Mỹ 10 lần. Đáng đời bọn Mỹ xâm lược.
    Kể từ ngày ấy, mọi chuyện đã thay đổi.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này