1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

CHỢ DƯA LÊ SỐ 41 HÀNG BUÔN (HÀ NỘI VÀO ĐÔNG.EM ƠI LỬA TẮT BÌNH KHÔ RƯỢU ĐỜI VẮNG EM RỒI.... VUI VỚI

Chủ đề trong 'Album' bởi fanmatic, 05/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    chưa biết khái niệm này
  2. fanmatic

    fanmatic Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    7.045
    Đã được thích:
    0
    na` cái j thia''
  3. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Ghét Chelsea Thích Arsenal !!!
    Căm thù MU !!!Nhưng vì bây giờ có chung 1 kẻ thù là Chelsea nên hôm qua ủng hộ MU hết mình !!!
  4. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    4 tiếng online !!!
  5. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Một ngày của "chân dài"
    09:10'' 07/11/2005 (GMT+7)
    Không nhọc nhằn, dãi dầu mưa nắng hay căng thẳng mệt mỏi vì áp lực công việc nhưng nghề người mẫu vẫn có những khó khăn riêng. Chính những người trong cuộc mới cảm nhận được "nỗi khổ" mà nghề làm đẹp trước thiên hạ này phải trải qua. Và một ngày của "chân dài", nếu ghi nhật ký sẽ như thế này đây...


    Buổi sáng
    10h
    Quá bực mình vì tiếng "dế". Tối qua lại quên tắt máy nên mới giờ này đã có người gọi. "Quậy! Ai đó?... OK rồi, nhớ mà, trưa nay bận chụp hình. Mai thì được". Lại là cú điện thoại của phóng viên tờ tạp chí S., cứ nheo nhéo suốt.
    Sáng nay dậy giờ này vẫn còn thấy oải. Ừ, đêm qua mình ngủ sớm, hình như chỉ mới 2 hay 3h gì đó mà sao nhức đầu quá. Ước gì được ngủ thêm. Ủa quên, ngủ quá mắt bị bụp sao được. Để vào toa-lét kiểm tra lại dung nhan cái đã.
    "Alô, T. hả, tình hình sao rồi? Sáng giờ chưa ai mở hàng hả? Hôm qua bán được không? Cũng như mọi hôm?". Cái shop mở ra được nửa năm mà coi bộ èo uột quá. Không chừng toi như chơi. May là không phải tiền vốn của mình. Nhưng mà cũng phải ráng làm chứ "thua" là tụi nó cười vào mũi.
    Quên nữa, lát phải chạy qua công ty quảng cáo J. ký hợp đồng. Thôi kệ, chỉ vài trăm đô cũng được. Bọn nhỏ giờ chơi trò phá giá quá, mình không nhận lời cũng có đứa khác nhảy vào. Riết rồi giá quảng cáo của người mẫu bèo bọt lắm. Giá một hai ngàn đô giờ đã "xưa rồi diễm". Ngày trước nhận hợp đồng quảng cáo là khỏe re chứ đâu như bây giờ.
    11h
    "Tụi bây đợi tao chút mà, OK, quán cũ phải không? 10 phút nữa tao đến".
    Cũng vẫn những gương mặt đó, quán cà phê đó, có lẽ nhàm chán thật. "Cho ly cà phê sữa đá, đĩa bánh mì ốp-la!". Hai nàng P. và T. đi uống cà phê, ăn sáng mà cứ như đi diễn, mắt xanh mỏ đỏ, trông thấy ghét! Mà thôi kệ tụi nó, mình cũng có hơn gì? Cũng áo hai dây, quần jeans lộ cả bụng, thoa chút phấn son ai nhìn đều trầm trồ hết. Người mẫu mà, ra đường bê bối quá sẽ "hủy hoại hình ảnh đẹp trong lòng công chúng".
    Cả bọn "tám" về show diễn tối qua trong khách sạn S. Con Y. mới lên mà dám đòi diễn cuối. Nó là cái "đinh" gì mà ông P. cưng chiều quá vậy. "Mày nhìn lại đi, gần mười năm trong nghề rồi mà không biết về hưu thì ổng phải tìm đứa khác chứ?" - Tiếng T. tru tréo.
    Đề tài càng xôm tụ hơn khi chuyển qua chuyện bồ bịch. Thằng "thiếu gia" L. mới lớn mà bày đặt đua đòi, nó hứa cho 10.000 đô khi em H. đi châu Âu diễn vào cuối năm. "Em Th. tối qua mồi chài được tay nào bảnh chọe quá vậy mậy?". "Thì thằng cha D. bên công ty du lịch đó. Tao vừa thấy thằng chả cặp với con Q. vài tháng trước, nay đã dung dăng dung dẻ với con mỏ dầy đó rồi".
    Buổi trưa
    2h
    Giờ này nắng quá mà chạy chiếc @ đến chỗ bác K. chụp hình thì oải thật. Bọn nó nhiều đứa đã bắt đầu có xế hộp đi rồi, trong khi mình thì cứ lẹt đẹt với mấy con hai bánh này hoài.
    4h
    Gần hai tiếng đồng hồ ngồi cho người ta thoa thoa trét trét lên mặt. Hôm nay theo yêu cầu của nhà tạo mẫu, gương mặt và tóc phải trang điểm theo trường phái "ấn tượng". Kệ, làm gì thì làm, miễn sao đúng 7h cho mình "zọt" để kịp show diễn là được.
    Bíp, bíp... máy có tin nhắn! Lại là chàng. Trời, về nước mà vẫn nhớ đến mình, cứ nhắn hoài. Nhưng thằng này cũng keo kiệt có tiếng. Thích chơi mà không thích chi. Chỉ được cái mã nhưng người ta thường nói "tốt mã rã đám".
    "Alô, anh hả, em đang bận chụp hình. Thôi tối nay 9h diễn xong mình đi ăn rồi đi chơi nhe. Đừng nói thế với em chứ, có đi với thằng nào đâu mà anh nghi ngờ vậy? Không tin anh đến chỗ bác K. đi!".
    Mất hứng thú với thằng bồ xưa này quá rồi. Nó theo dõi chặt chẽ cứ như là cảnh sát điều tra. Ban đầu thì cũng có yêu đương chút chút nhưng càng ngày nó càng làm quá đáng. Được cái thằng này cũng chịu chi. Tiền mua con @ và mở shop cũng cả 400 triệu đồng chứ có ít gì. Gia đình nó giàu quá, không cặp nữa, tiếc lắm!
    5h
    "Em nghiêng người qua trái chút. OK, đúng rồi, một hai ba...". Xạch, xạch... tiếng máy ảnh và đèn chớp đều đặn vang lên. Ngày nào cũng chụp thời trang, riết rồi mình cười cứ như gà công nghiệp. Không có chút cảm xúc. Làm nghề mà như ăn cướp. Tối qua gọi, sáng chụp. Chẳng biết bộ đồ theo phong cách gì. Đến giờ chụp, nhà thiết kế lôi ra mới thấy mặt mũi tròn méo thế nào. Thôi thì cũng phải ráng. Mấy bộ đồ này đẹp thì ít mà hở hang thì nhiều. Có bộ buộc không mặc áo ngực nữa, chỉ chơi miếng dán thôi.
    ... Nhai vội hộp cơm mà cổ họng đắng nghét. Giờ này còn chụp thì thời gian đâu mà ăn? Đói muốn rã cả ruột. Mười phút vội vàng cho chuyện ăn uống là phải lao ngay vào phòng chụp vì đã gần đến giờ diễn.
    Buổi tối
    7h
    Khách sạn P. sang trọng và hoành tráng. Đúng chuẩn 5 sao. Quái quỉ gì mà từ chiều đến giờ cứ mưa suốt. Cái áo mưa bé tí không che nổi thân người dài ngoằng, ướt hết rồi, son phấn đều trôi hết cả. Cũng may bộ đồ trên người chưa phải "trong suốt đến tuyệt vời".
    "Giờ này mới đến hả con kia! Còn 30 phút nữa diễn mà giờ mới mò đến, đã vậy còn tắt máy là sao?". Tiếng bầu G. the thé vang lên sau hậu đài. Cả bọn đang nằm, ngồi la liệt chờ diễn. Chúng nó phải có mặt từ 2h chiều nay để trang điểm, làm tóc. Mình thoát được lần này. Lần sau, G. mà biết được đi chụp hình ban trưa, lão mắng cho té tát và đừng hòng lão gọi show. Khôn ranh lúc này là cứ im lặng, ai nói gì thì nói, lẳng lặng vào góc phòng thay quần áo diễn. Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy. "Chuyện thường ngày ở huyện" mà.
    9h
    Phù! Mệt quá. Đêm nay quá bực mình. Con K. lại giành bộ đồ đẹp nhất của mình. Mình máng ở móc rõ ràng vậy mà đến màn cuối chạy vào thì đã thấy nó thay bộ đó. Con nhỏ này láo thật. Chửi mắng mặt nó cứ trơ ra như đá. Rồi mày cũng bị bà đạp áo suýt nữa té nhào trên sân khấu. Dám chọc bà!
    "Anh hả, đến đón em ở khách sạn P. nhé! Mưa quá, em để xe lại đây luôn mai lấy. Đêm nay anh nhớ đi Mẹc nhe. Em muốn cho bọn nó lé mắt".
    Nhà hàng H.V sang trọng. Anh cứ nói cười khúc khích và thỉnh thoảng lại gắp cho mình những món đặc sản.
    Vũ trường M. cứng người. Tiếng nhạc dập thật mạnh. Anh và mình lại gặp đám chiến hữu quen thuộc. Cả nhóm ngồi uống J.W. Suốt ngày làm việc giờ vô đây mình thấy nhẹ cả người, phấn khích hẳn lên. Chàng làm sao biết được tối qua sau khi diễn xong, một anh Tây cao to, giám đốc tiếp thị một nhãn hiệu bia nước ngoài đưa mình danh thiếp. Thôi chuyện gì đến sẽ đến.
    12h
    Vũ trường đóng cửa. Cả bọn tiếp tục kéo đi karaoke. Một số đứa chơi thuốc lắc. Mình thì không dám đụng vào thứ hàng đó. Phá hỏng cả đời người. Tụi nó chê mình cù lần, nhát cáy. Mặc chúng nó.
    2h30
    Chàng đưa mình về nhà... chàng. Giờ đã thấm mệt. Đêm nay không cho "hắn" đụng vì trưa mai còn phải chụp hình. Đụng hoài rạc cả người, lại dễ mất "phoọc". Công việc ngập đầu mà niềm vui cứ bất tận thế này. Đời đáng sống thật! Mong sao cái shop vẫn trụ được. Trưa mai trước khi đi chụp hình nhất quyết phải ghé sang thăm "nó" một chút.
    Tiếng bíp... bíp nhắn tin của máy điện thoại lại vang lên. Chàng của mình ở trời Tây lại nhắn về chúc ngủ ngon. Chàng điệu ghê, biết giờ này mình sắp ngủ để nhắn. Hú hồn, chàng này đã ngủ, nếu không lại rách việc vì cái tin nhắn phương xa. Thôi. Mệt quá, ngủ thôi, mai lại còn một ngày dài làm việc với bao lo toan, bận rộn và... vui chơi.
    Đây không hẳn là lịch sinh hoạt tiêu biểu cho tất cả những "chân dài". Có những cô dù đang làm người mẫu nhưng vẫn tập trung học hành hay làm một công việc nào đó. Với họ, nghề người mẫu chỉ là khoảnh khắc dạo chơi của tuổi trẻ, một kỷ niệm đẹp của tuổi hoa niên. Và dĩ nhiên họ có một cuộc sống lành mạnh, trong sáng hơn những "vùng tối" mà mọi người vẫn nghĩ về thế giới đầy hào quang nhưng cũng lắm nước mắt của giới người mẫu.

  6. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Going Home
  7. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Tâm sự của một sinh viên ?oquí tộc?

    "Chúng tôi có rất nhiều tiền, nhưng ngoài ra không có một cái gì khác!"
    Tôi đã đọc nhiều bài báo nói về đời sống của những sinh viên ?oquí tộc?. Là một người trong số những sinh viên có mác ?oquí cô?, ?ođại gia?... tôi xin được tâm sự một vài điều như sau.
    Chúng tôi là ai? Chúng tôi là những đứa trẻ như bao đứa trẻ khác, trước đây chúng tôi cũng có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Nhưng mọi thứ thay đổi khi bố mẹ chúng tôi có thêm chức quyền, chính họ đã thay đổi rất nhiều.

    Chúng tôi có rất nhiều tiền, nhưng ngoài ra không có một cái gì khác. Ước muốn được ăn một bữa cơm tối gia đình, đối với các bạn khác là có thể, nhưng với chúng tôi là không thể.

    Làm sao mà bố mẹ chúng tôi có nhiều tiền thế? Xin nói thẳng, đó là tham nhũng và ăn phần trăm từ những dự án công trình lớn. Họ bàn bạc ngày ngày, ở nhà, qua điện thoại di động, chúng tôi đều hiểu và có lần hai anh em tôi đã dũng cảm nói chuyện với bố mẹ thì nhận được câu trả lời: ?oChúng mày phải cho đi ăn mày mới biết lễ độ!?.

    Chúng tôi không phải những đứa ngu dốt, nhưng thật sự không còn niềm tin. Bố mẹ chỉ biết có tiền mà thôi; ai cho tiền thì yêu quí, ai giỏi trong công ty nhưng không ?ocùng thuyền? với mình thì tìm mọi cách dìm người ta cho đến chết. Đến bố mẹ, chúng tôi không còn sự kính trọng, hỏi chúng tôi còn phải kính trọng ai nữa.

    Vào được đại học, thì thấy rằng rất nhiều thầy cô cũng đều là nô lệ của đồng tiền. Bao nhiêu bạn học dốt, không đi học, nhưng đến nhà các thầy cô là xong hết, vậy thì học để làm gì? Chúng tôi chơi một hội với nhau, và chưa ra trường, chưa có bảng điểm, cũng đều đã biết sẽ làm ở cơ quan nào, vì đơn giản bố mẹ chúng tôi sẽ lo điều đó.

    Một xã hội toàn sự giả dối, người tốt thì bị trù dập, người giỏi không được làm đúng việc, chúng tôi không nhìn thấy nhiều lắm ở cái tương lai của mình, thấy mình trước sau cũng như bố mẹ mình mà thôi. Vậy bây giờ không ăn chơi, đập phá đi, thì để làm gì? Biết đâu có ngày bố mẹ mình vào tù? Lúc đấy thì sẽ chẳng còn gì. Vậy thì tranh thủ ngày nào hay ngày đấy

  8. ILOVEYOU_SOMUCH

    ILOVEYOU_SOMUCH Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    737
    Đã được thích:
    0
    Sinh viên ?ogiàu... vượt sướng?

    Họ đi học, song chẳng mấy khi có mặt trên giảng đường.
    Bên cạnh những cô cử, cậu cử tương lai đang ngày ba bữa ?ocơm bụi, canh đại dương? quyết tâm ?onghèo vượt khó?, trên giảng đường ngày càng có nhiều sinh viên ?ogiàu... vượt sướng? với những scandal, trò chơi trội làm... rung động cả giới học trò.
    Thi lại, học lại triền miên nhưng đẳng cấp ăn chơi thì ?ongoại hạng?: không mặc đồ dưới 1 triệu/bộ, lắp máy lạnh vào phòng trọ, bật bia rửa tay, thậm chí thuê cả ?ooshin? đi học hộ! Tiêu tiền không tiếc, thích thì làm, không nghĩ - đó là ?ogu? của những sinh viên quý tộc thời nay...
    ?oĂn tranh thủ, ngủ khẩn trương, học bình thường, chơi là chính?...
    Cưỡi ?ocon hươu cao cổ? Rebel có cái đuôi dài loằng ngoằng vọt ra khỏi căn nhà ba tầng, Trung nhằm thẳng hướng phố Huế lướt qua chợ trời, rẽ vào phố Tăng Bạt Hổ. Những hôm Công ty Xổ số kiến thiết Thủ đô quay thưởng, thể nào Trung cũng có mặt ở điểm quay để tận mắt chứng kiến giây phút một con độc đắc ?ora đời?. Đánh đề chỉ là một thú chơi rất ?otao nhã? của Trung, chủ yếu là ?ođể còn biết hồi hộp, chờ đợi?.
    Đây cũng là kiểu ?otrả góp? mà Trung cực kỳ ưa thích: ?oTiền nhà ít khi bê được của bà lão quá 20 triệu/tháng nên chơi đề cải thiện?. Chẳng mấy khi đánh đề dưới 1 triệu/con nên nhiều quán ghi đề thấy Trung đến vừa mừng nhưng mặt cũng xám ngoét. Và đã có lần anh chàng này được ?otrả góp?, bê nguyên 70 triệu tiền trúng đề đi tiêu một đêm và buổi sáng hôm sau thì hết.
    Ngay khi đỗ vào khoa tin học Trường đại học Q., ông bố Trung hứng khởi tuyên bố ?ođầu tư cho giáo dục là đầu tư cho phát triển?, ngay lập tức sắm cho cậu quí tử một máy tính xách tay giá 1.800 USD, một xe FX hơn 20 triệu đồng, một điện thoại di động 5,4 triệu và một thẻ ATM có cỡ 20 triệu trong tài khoản. Bà mẹ sợ con khổ đã quyết định mua một căn nhà trong ngõ trị giá 495 triệu ?ođể nó đỡ phải chuyển nhà trọ?.
    Đó là chưa kể các vật dụng như tivi, truyền hình cáp, đài ?ođể con học tiếng Anh?, máy giặt ?ođể đỡ mất thời gian vào việc vặt?... Được đầu tư như thế nhưng khi lên Hà Nội học chưa được bao lâu, Trung đã nổi tiếng với những chuyến ?ovi hành? thâu đêm trong ký túc xá. Giữa giờ học cứ thấy nhấm nháy là y như rằng tối đó mấy chiến hữu trong ký túc xá đã ?omở tiệc? sẵn, chờ Trung và mấy bạn ?ongoài thành? vào là cả bọn... sát phạt.
    Rèn nghề một thời gian, Trung được dân anh chị ở nhiều sới bạc lớn của Hà Nội biết mặt. Thua rất đau, có đợt phải xin bạn... 4.000 đồng ăn tối nhưng có lần Trung thắng tới 168 triệu sau hai ngày một đêm ngồi sới. Vũ trường, nhà hàng thỏa thuê, Trung tậu con Rebel, rồi cao tay... mua quà tặng mẹ. Số tiền còn lại, Trung cảm ơn các chiến hữu đã cho vay tiền. Vì thế, bất cứ khi nào ?ocông tử? này cần tiền, chỉ cần hô một tiếng là có.
    Cứ tưởng những sinh viên ?ochơi là chính? như Trung thật khó tìm nhưng chỉ một thời gian ngắn tìm hiểu, tôi đã được giới thiệu tới vài chục ?othiếu gia? với mánh ăn chơi và tốc độ đốt tiền... không tưởng tượng được. Đến nỗi một vị trưởng phòng công tác học sinh sinh viên của Đại học K. (Hà Nội) phải thốt lên: ?oTôi biết có một sinh viên lấy tiền của nhà nhiều đến mức chỉ cần anh ta... nhịn chơi một tháng là đủ tiền trao học bổng cho gần 200 sinh viên trong một năm?. Nói rồi ông kết luận: ?oGiờ những sinh viên chơi là chính như thế trường nào cũng có?.
    Hùng, một ?othiếu gia? ở Trường đại học dân lập Đ, nghe nói về Trung liền bảo ?odân chơi cả, biết chứ?. Nhưng ?onó ở hội casino, còn tôi thuộc hội làm vườn?. Hỏi mãi, mới biết đám sinh viên ăn chơi tụ nhau thành nhóm, chia hội hẳn hoi. Hội casino - đánh bạc, hội làm vườn là của những người thích chinh phục để đêm đêm dẫn bạn gái ra các công viên, ghế đá... chăm cây. Ngoài ra còn có cả hội thiếu vitamin cay (uống rượu bằng bát), hội chơi chim cảnh (săn hàng độc trên mạng)...
    Khác với Trung, Hùng chỉ đam mê chinh phục phái đẹp nhưng khả năng đốt tiền cũng không kém cạnh. Có biệt danh ?oDon Juan?, điển trai, cao ráo nhưng Hùng tuyên bố ?ođã chơi là chịu chơi chứ không chơi chịu?. Ngay năm thứ nhất, Hùng phát hiện một ?omỹ nhân? ở xóm trọ liền kề. ?oEm này sành điệu lắm, con quan, thuê một mình một nhà, xài toàn đồ xịn?. Khi hàng tá trai tráng phải ngậm ngùi ?ovác cưa về? thì Hùng dồn sức tìm nick của nàng để chat.
    Kiên nhẫn hơn một tháng trời mới hẹn gặp được. Hôm đó, Hùng đã làm một việc mà ít ai dám làm: đem chiếc Dream Thái mới cóng lên chợ trời bán lấy 19 triệu, cắm tiếp cái điện thoại di động và thẻ ATM (bị kiểm soát) lấy 15 triệu rồi cầm tiền đi thuê ngay một chiếc... Mercedes E240 để đón người đẹp. Thấy ghế chưa xịn, Hùng bỏ tiền bọc lông thú luôn cho hai chiếc ghế sau. Chưa đủ, trước khi đi, Hùng lên Trung tâm thương mại Tràng Tiền mua một bộ hàng hiệu.
    Chọn loại nước hoa hơn 10 triệu/lọ, chàng sinh viên láu lỉnh dúi vào tay cô nhân viên 500.000 đồng, ?oem xịt thử vào người anh một cái, nếu sếp thích mùi này anh sẽ quay lại mua?. Thế là đủ bộ, Don Juan bước lên Mercedes tới điểm hẹn. Nửa buổi dẫn nàng đi mua sắm, rồi ăn tối, đến vũ trường hô rượu xịn. Đêm, Hùng được toại nguyện khi nàng phản ứng yếu ớt trước lời mời ?ovào (khách sạn) Daewoo nghỉ?.
    Dù giật mình trước những kiểu ăn chơi ?ocao thủ? của Trung và Hùng nhưng khi gặp Tuấn (người Hà Nội, đang học Đại học K.T.) mới biết những anh chàng kia vẫn thuộc dạng ?otỉnh lẻ?. ?oTrung bình mỗi đêm thằng Tuấn tiêu hết 20 triệu?, một chiến hữu của Tuấn khẳng định. Anh chàng gầy gò này trông rất giống một công tử ăn chơi từng bị Công an TP HCM bắt vì tội dùng chiếc BMW đua xe.
    Luôn là ?ochủ xị? trong các cuộc chơi và dường như không bao giờ đếm tiền khi thanh toán, Tuấn có ?othâm niên? đốt tiền tính từ hồi học cấp III. Gái, rượu, vũ trường, đua xe... đều rất rành, đến nỗi bố mẹ ?ocông tử Bạc Liêu? này phải tính nước ?onhốt?: trả lương cho xe ôm, sáng đưa đi học, hết buổi đón về. Nhưng thay đổi đủ dạng người đưa đón đều chỉ được mấy hôm Tuấn đã mua đứt được, không bằng những chầu karaoke tới bến thì vô hiệu hóa bằng chính sách ?ođầu gấu trị?. Cắt viện trợ, Tuấn cặp với một bà gần 40 tuổi.
    Bà mẹ gầm lên, ông bố đành thỏa hiệp: ?oThôi, mày muốn lấy cái gì thì lấy, chỉ cần bốn năm sau đem về cho tao cái bằng đại học?. Thực thi thỏa thuận ấy, ban ngày thi thoảng thấy Tuấn xuất hiện trên lớp với bộ mặt hiền lành. Nhưng cứ chuông điện thoại reo thì y như rằng trước cổng trường đã có một, hai chiếc xe hơi láng coóng đang lòng vòng chờ đợi.
    Khi tiếp cận được cậu thanh niên mới hơn 20 tuổi này, Tuấn trả lời tôi một câu xanh rờn vì tưởng là bạn học cùng lớp: ?oTrẻ không xông pha về già ân hận!?. Hỏi: ?oCó đêm ông tiêu hết 20 triệu hả??. Tuấn nhả khói thuốc lạnh lùng bảo: ?oĐộc thuê sảnh khách sạn đã mất ngần ấy rồi ông ạ. Bữa nào khao nặng phải mất hai cục (200 triệu)!?. ?oÔng chơi trội quá?, ?oThiếu gì thằng như tôi, mỗi thằng khao một buổi?! Vừa trả lời xong, Tuấn đã ?obận? với chiếc điện thoại O2: ?oLại phải xuống Hải Phòng chơi với mấy thằng bạn?...
    Nữ sinh cũng lắm ?oanh hào?
    Cứ tưởng cánh sinh viên nam mới có những mánh chơi ?orạch trời rơi xuống?, nhưng thực tế giới ?osinh viên qúy tộc? nữ cũng có cách chơi sành điệu không hề kém cạnh.
    Sinh viên lớp K49 Trường đại học N. cứ đinh ninh cô Trần Thị Hải Yến, dáng người khắc khổ, là sinh viên cùng lớp suốt một học kỳ vì cứ đúng chuông là cô có mặt, hiên ngang đứng lên điểm danh. Thi thoảng Yến còn dẫn cả cô bạn đỏm dáng vào lớp. Thế rồi đến buổi thi hết học kỳ, một giảng viên khó tính chất vấn gay gắt khi thấy ?ovị khách? đi thi, người ta mới ngã ngửa ra rằng người vẫn đi học chỉ là oshin của sinh viên Trần Thị Hải Yến, còn cô sinh viên thật thì thi thoảng mới tạt qua ?othăm? lớp. Yến đã rộng rãi trả cô oshin 1,5 triệu/tháng để giặt giũ, đi học hộ để cô có thời gian... ngủ, đi mua sắm.
    Về xóm trọ tìm hiểu, Yến còn nổi tiếng hơn ở trường. Thoắt cái đã thấy nàng bán chiếc xe SH đen nhánh mới tậu với giá... 12 triệu. Đó là một buổi trưa, nàng móc di động gọi mối quen: ?oEm đang cần tiền, anh mua xe không??. Biết khách sộp, ông chủ đại lý xe máy kêu taxi đến ngay. ?oAnh dắt đi, 30 triệu?. ?o25 thôi em nhé!?. Chỉ một câu đó nhưng nàng cáu tiết móc điện thoại ra, chưa đến 7 phút sau, mặc kẻ đến trước đứng như trời trồng, nàng tuyên bố với người đến sau: ?oEm lấy anh 12 triệu, đưa tiền đây?.
    Với cái thẻ vip của một hãng taxi, đi đâu Yến chỉ cần gọi, cuối tháng trả tiền. Mà đó mới chỉ là thẻ vip tầm tầm bậc trung. Tại vũ trường N. nổi tiếng, dân chơi gọi rượu uống không hết thì gửi, riêng Yến... bỏ luôn, mai thích gọi tiếp. Khi ?onóng người?, Yến cởi áo khoác, lộ ra bộ hàng hiệu Hong Kong mỏng đến không cần tưởng tượng gì thêm. Tiêu pha như thế nên bà chủ nhà trọ của Yến đã... suýt ngất khi được cô sinh viên gửi chuyển cái hóa đơn ghi các khoản nợ lên tới 207 triệu đồng cho bố mẹ sắp lên thăm, rồi ?otếch? đi du lịch Singapore một tuần.
    Thế giới sinh viên ?oquý tộc? có nhiều kiểu chơi lạ đến giật mình. Là sinh viên đại học sư phạm ngoại ngữ, ngay khi vào trọ, Lan (quê Lạng Sơn) đã nổi bật với quyết định ?olắp điều hòa nhiệt độ?. Đợt Hà Nội mất điện do hồ Hòa Bình cạn, ?onóng không chịu nổi?, Lan rủ một bạn ra khách sạn ngủ. Nhưng đến nơi, ?osợ nhỡ đêm mất điện?, cô quyết định mua luôn vé máy bay để... bay vào TP HCM ngủ, nhân tiện đi mua sắm. Hai hôm sau về, Lan khoe: ?oChỉ mất có hơn 20 triệu?.
    Rồi mới cách đây một tháng, cả xóm sinh viên xôn xao vì mất nước và còn xôn xao hơn khi thấy Lan gọi đại lý nước khoáng chở 20 bình La Vie đến. Nhân viên giao hàng của La Vie cũng ?ochoáng? khi biết khách hàng mua nước của mình chỉ để... tắm. Mà không chỉ một hôm, gần một tháng trời mất nước, khi đám sinh viên bên cạnh không có nước để uống thì Lan vẫn tắm bằng nước tinh khiết vì... thích.
    Trên đây mới là ?othành tích? tiêu tiền của một vài trong số những sinh viên ?oquý tộc?. Có nhiều ?ođẳng cấp? thấp hơn với một bộ phận không nhỏ sinh viên suốt ngày la cà quán xá, cà phê Internet. Song cũng có những sinh viên ăn chơi, đập phá còn kinh khủng hơn nhiều. Và thành tích học tập của họ cũng thuộc dạng kỷ lục. Có vị một kỳ thi bảy môn thì cả bảy đều phải vào ?ovòng chung kết?.
    Nhân vật Trung ở đầu bài hay ?otự hào? khoe: ?oTôi là sinh viên năm 4 rưỡi, dù trường tôi dạy chỉ có 4 năm/khóa?. Theo lời Trung thì ?otrình độ? của anh chưa thấm thía gì vì có kỷ lục một ?ođại ca? học Trường đại học N. cách đây mấy năm: ?oHắn học đến năm thứ tám mà vẫn chưa muốn ra trường ông ạ?...
    Có một sự thật là hiện có nhiều người Việt Nam hiện nay đã giàu đến mức... không thể tưởng tượng được! Không biết số tiền bị đem... đốt một cách dễ dãi thế từ đâu ra?

  9. giangox

    giangox Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    3.239
    Đã được thích:
    0
    Sớm thế
  10. giangox

    giangox Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    3.239
    Đã được thích:
    0
    Ghét đặc
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này