1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho em lời khuyên!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi S7_9319, 07/01/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. S7_9319

    S7_9319 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    Cho em lời khuyên!

    Em rất mệt mỏi mà ko biết phải làm thế nào.
    Giờ em đang lăn tăn lựa chọn giữa công việc hiện tại và bỏ chỗ này đi chỗ khác.
    - Hiện tại em làm Nhà nước. Lương tính bậc Đại học, chẳng được bao nhiêu. Công việc cũng không nhiều nhưng đòi hỏi cao về chuyên môn.Đòi hỏi nhiều quá nhiều lúc em thấy áp lực: hoc ngoai ngu, hoc ly luan, hoc thu tuc hanh chinh,giao tiep...... và muốn bỏ. Nhưng gia đình em ko cho, bảo là con gái như thế là ồn định rồi. Tập trung lo chuyện khác....
    Bản thân em cũng thấy tiếc nếu bỏ, vì đây là công việc tự em thi được...Nhưng nghĩ đến tương lai thì mệt quá: nếu ko chịu đi nước ngoài thì em sẽ ko nâng được trình độ ngoại ngữ của mình, sau này lấy chồng, chồng ko đi cùng thì mỗi đứa 1 nơi. Quanh quẩn ở đây thì em chẳng tiến bộ lên được mà tiền thì ko có. Quen ban trai ma noi ve nghe nghiep cua minh, ho lai thay sao ay. Cao qua cung k dc ma thap cung ko xong>>>lam em cang them chan.
    Thêm nữa là đồng nghiệp đối xử tệ, lá mặt lá trái. Lãnh đạo thì chỉ coi mình là công cụ làm việc. Lúc thưởng thì chẳng thấy nói đến mình. Mắc lỗi nhỏ chút thì lôi ra trì chiết, nhai đi nhai lại.
    - Bạn em gioi thieu cho 1 cho ,lương 900 đô, làm cho nước ngoài. Sằng phẳng về thời gian, tiền bạc, kiểu tư bản. Em biết chỗ đó sẽ ko fát triển được tiền đồ nhưng có tiền.
    Một bên có thể đem lại cho e 1 vị thế, 1 bên có nhiều tiền thì em nên chọn bên nào.
    Em chán làm công chức lắm rồi.
    Em muốn có tiền, tự mở công ty kinh doanh nhưng giờ tiền ko, tình ko, thậm chí sức khoẻ của em cũng ko tốt nữa nên em thấy áp lực quá các bác ah.
    Chỉ muốn kiếm việc gì đơn giản làm, tiền ít áp lực ít mà thanh thản.
    Chắc chỉ có đi tu thôi..............
    Mau chot van de la em hay om.... Neu tiep tuc cong viec hien tai cac bac phan tich cho em cai de niu keo em cai.
  2. situhocdoi

    situhocdoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/09/2007
    Bài viết:
    3.962
    Đã được thích:
    1
    Thân nhẹ tâm an miệng mỉm cười...Tâm có an mới có thể suy nghĩ 1 cách chính xác và thông suốt đc...bệnh tật mình coi như ko có ắt sẽ bớt đau...kon đường của mình ng khác ko thể hiểu và đưa ra đc con đường chính xác mình nên chọn...tự tin vào bản thân và quyết định thôi bác ạ...Ai cũng có những ước mơ riêng nhưng đỉnh cao của ước mơ là ko mơ ước j cả...đơn giản là phấn đấu hết mình...
  3. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0

    To: Chủ toppic
    Theo mình. Công việc, không ở đâu mà không đòi hỏi, không áp lực cả. Kể cả tư nhân, hay là nhà nước.
    Chọn cái nào cũng có cái được và không được. Có điều với mỗi người sẽ có những sự chấp nhận khác nhau.
    Tớ chấp nhận được những mặt hạn chế của làm tư, và thế là tớ chọn tư nhân.
    Người yêu tớ lại k chấp nhận được. Theo anh ý, làm nhà nước có cái hay hơn, và anh ấy khắc phục những mặt hạn chế của nó, chấp nhận hạn chế đó. Tớ thì không.
    Và bọn tớ tôn trọng quyết định của nhau.
    Còn về lương thì sao ư?
    Không ai bỏ tiền ra cho mình mà k đòi hỏi gì cả. ( Kể cả sau này cậu mở công ty, thì cậu cũng đòi hỏi những điều đó với nv cậu, dù bây giờ chính cậu thấy khó chịu vì nó)
    1 câu truyện có thật, tất cả những đứa bạn học đại học với tớ đều gọi cho tớ và kêu
    - Mày ơi! Lương tao thấp lè tè, chán, có chỗ nào lương 4-5 tr mày bảo tao nhé.
    - Mày ơi! tao bỏ chỗ này thôi, lương 6, 7 triệu đấy, nhưng nó bóc sức mình ghê quá, thà làm như đưa 3 triệu còn hơn
    - Cậu à, tớ chán nhà nước rồi, mang tiếng là trong bộ này bộ kia, văn phòng chính phủ, nhưng lương ba cọc ba đồng... mình lại là chân long tong thấp cổ bé họng
    - Ôi giời ôi... làm kinh doanh mệt chết, được tý tiền mà như là xe ôm ý... Thà làm như cái A, oai hẳn, mang tiếng trong văn phòng chính phủ, tiếp xúc lãnh đạo cấp cao. Oai!
    Đó... và mình tin, nếu đổi chỗ cho tụi nó.... thì cuối cùng vẫn bằng đấy kiểu than, chỉ khác là người than đã bị thay đổi.
    Mình đã lựa chọn gì, thì nên hài lòng. Nếu k hài lòng, mà muốn chuyển, thì khi chuyển rồi hãy....hài lòng... tóm lại cuối cùng vẫn là phải cố gắng với những gì mình đã chọn. Vì chẳng có sự lựa chọn nào là hoàn hảo cả, chỉ có bản thân mình có thấy đố là điều mình muốn đạt được hay ko.
  4. S7_9319

    S7_9319 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    Vâng, em cảm ơn các bác!
    Nhưng để làm được thì ko fải dễ .
    Con người sống trong 1 xã hội từ lâu đã được dạy về những định kiến: giàu- nghèo; sang- hèn, trí thức-vô học....Họ được dạy phải thế này, thế kia; nếu không sẽ bị kinh ghét, coi thường.
    Như S7 ngày xưa, từng trượt Đại học. Cú shock đầu tiên trong đời: choáng voáng! Nhưng cái làm mình suy sụp chính là con mắt nhìn vào của người đời. Họ đánh giá gia đình mình, đánh giá bố mẹ mình và có lời an ủi nhưng trong bụng thì cười nhếch mép. Bố mẹ có những kỳ vọng con cái. Áp lực này thì thôi rồi. Thế là lại phải cố gắng. Thi để lấy cái bằng Đại học.
    Sau khi tốt nghiệp. Khó khăn! Ở nhà 1 thời gian. Bạn bè giới thiệu cho vài chàng trai. Lần đầu gặp nhau. Ngoại hình: ko vấn đề gì! Nghề nghiệp: mình trả lời là em đang ở nhà. Ánh mắt họ thoáng ngập ngừng. Chủ đề câu chuyện nhạt dần. Cốc trà chợt đắng đi và lạnh ngắt trong môi mình. Nhận ra 1 sự thật đơn giản mà mình ko tính đến : Họ cần ở mình nhiều hơn thế! Cái gọi là tình yêu thực sự, sự hiểu nhau có thể chỉ là nói suông vậy thôi?.Chán ngán, lại lao vào học ?" luyện thi công chức?.Lại cay đắng nhận ra vài thứ của cuộc đời : Ko fải là gia đình quyền thế thì thiệt thòi. Trong bảng ưu tiên, bao giờ cũng dành cho con em trong cơ quan đã sau mới đến lượt mình?Lại tìm cơ hội khác cho mình.
    Nhưng S7 thấy rằng như vậy lại hay. Mình trở thành cô giáo dạy học. Những học viên của mình là người lớn tuổi. Họ vì miếng cơm manh áo mà fải đi lao động xuất khẩu. Họ nghèo nhưng sống tình cảm?.Họ- chữ tiếng Việt còn viết chưa tốt, giờ cặm cụi đánh vần từng câu ngoại ngữ. Nhọc nhằn- thương? đến tự nhắc mình phải kiên nhẫn hơn?giảng đi rồi giảng lại cho đến khi hiểu?. Mình thấy cuộc sống thế cũng tốt. Thu nhập cao, thời gian dễ chịu nhưng thời vụ, cũng bị giám đốc mắng xơi xơi. Cầm đồng tiền cũng từng rớt nước mắt vì nhục, vì tự trọng. Nhưng cuộc sống lại ko cho phép dừng lại. Có thể vì mục đích cuộc đời mình mà lờ nó đi?.
  5. S7_9319

    S7_9319 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0

    Suy cho cùng tất cả cũng là do quan niệm của mình thôi. Nhưng có fải mình sinh ra để sống trên hoang đảo đâu. Cai này phải 1 tý, cái kia 1 tý. Trách nhiệm! Đôi khi làm minh mệt mỏi.

    Hoàn thành tốt công việc, lo cho gia đình, quan tâm chút đến bạn bè...Còn mình, mình chẳng biết mình thích cái gì nữa....
    Cuối ngày chỉ thèm đi ngủ, để máy chế độ " im lặng".......
    Ko bạn trai, ko quán xá.....
    (continue)
  6. thuyti

    thuyti Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    812
    Đã được thích:
    0
  7. kakalot_hau

    kakalot_hau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2005
    Bài viết:
    2.723
    Đã được thích:
    1
    mình thì trái ngược với bạn hehe, học dốt nhà nghèo, nhưng được cái có mối quan hệ tốt, nên có thể xin vào nhà nước lúc nào cũng được, nhưng ko vào và giờ lông bông ở ngoài gần 2 năm rồi, nhiều lúc cũng nghĩ quẩn này nọ, nhưng mình hạnh phúc với việc mình chọn lựa con đường riêng cho mình chẳng bao giờ phải lo nghĩ gì cả hehe
  8. changchaithonque

    changchaithonque Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2007
    Bài viết:
    7.688
    Đã được thích:
    0
    Thi được vào công chức thì quá giỏi rồi.Nhiều người mơ còn không được nữa là.Nhưng vào rồi giờ lại than.Đến khi chuyển sang chỗ khác thì kiểu gì cũng lại than tiếp cho mà xem.Ở bất cứ nơi đâu thì đều có những mặt tốt và xấu.Vì thế nên chấp nhận sống chung với lũ đợi đến khi nào đủ lông đủ cánh thì tự mình bung ra.Cơ hội còn dài cơ mà sao phải vội.Thế mà!
  9. esc_force

    esc_force Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/01/2007
    Bài viết:
    2.835
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống là không chờ đợi. Mình khuyên bạn bỏ chỗ đang làm đi. chuyển sang chỗ mới. bạn sẽ được,nhiều hơn là mất.
  10. S7_9319

    S7_9319 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    Uh, tớ đang trên đường tìm lại mình, cố tìm xem mình muốn gì và cố nuôi dưỡng quyết tâm để từ bỏ....hoặc vẽ ước mơ cho mình trên cái nền tảng hiện tại
    _________________________
    QUAN NIỆM
    Trên chuyến bay từ Tp HCM ra Hà Nội, mình ngồi cạnh 1 anh thanh niên. Trông khá hiền lành, ko đẹp trai nhưng tử tế; Anh júp mình bỏ hành lý lên khoang đựng đồ, mỉm cười thân thiện sau câu cảm ơn. Câu chuyện băt đầu bằng sự ngạc nhiên của cả 2 về 1 cuốn sách.
    - Anh cũng đọc truyện này ạ? Mình nhìn cuốn " The Game" bằng tiếng anh dày cộp hỏi anh;
    - Em cũng đọc truyện này ah? anh thấy bất ngờ khi ở Việt Nam cũng có cuốn sách này.
    Mình cười,Trong đầu hiện lên suy nghĩ : sao lại ko nhỉ! Sách có mặt tôt và xấu. Ko fải cái gì cũng ko tốt cả.
    - Em ko đọc vì nhiều tiếng anh wa nhưng trên diễn đàn, có người bảo nên đọc sẽ biết thêm kỹ năng tán tỉnh.
    - Anh đọc vì bạn anh nói anh nên thay đổi , tính anh nghiêm túc quá.
    Mình cười. nghiêm túc, cái từ này sao quen thuộc với mình thế.
    - Theo Phong thủy Trung Quốc , người nghiêm túc là người " dương" cao , người yếu mềm thì " âm " cao, muốn cân bằng thì nên có cả âm - duơng; Anh nên tiếp xúc nhiều với các cô gái nhí nhảnh, anh sẽ thấy khác.
    - Ko, ý anh là chỉ đọc cho bit vậy thôi.
    - Vâng...
    .............
    ...............
    - Anh thấy con gái Bắc rất hay, anh thích sự kín đáo, cách nói ẩn ý , không giống như các cô gái Nam.
    - Ko, em không nghĩ vậy. Em thấy con gái miền Nam sống thật với cảm xúc của mình. Đương nhiên đôi lúc sẽ hơi "phô";
    Mình phản đối lại. Mình đă sống "rặt" trong môi trường ẩn ý ấy rồi và thấy chán ngán , muốn bung khỏi nó. Đáng nhẽ để ghi điểm thì mình phải đồng tình....có lẽ mình toàn gặp những chàng trai có cảm tình vào thời điểm ko đúng lúc. Thời điểm này, mình đang muốn nổi loạn.
    - 1 câu nói của cô gài bắc anh về mấy ngày mới hiểu hết ý nghĩa của nó. Còn cô gái Nam thì dễ dàng hơn.
    - Vậy ah- mình cười
    - ý anh là cô ấy nói vòng vo- nhiều ý fải ko?
    - uh, đúng đúng.
    - Em nghĩ trong giao tiếp thì nên có gì nói vậy! Ẩn ý 1 chút thì được, cứ bắt fải suy nghĩ nhiều mệt lắm!
    - Vậy sao????
    anh nhìn mình khó hiểu. 1 người con trai Nam, định cư ở Mỹ, quá quen với lối sống Mỹ nên mún tìm về truyền thống.
    Còn mình, từ lâu sống trong cái môi trường Bắc, từ bé -con fải thế này, lớn lên- fải thế kia , di làm thì trong môi trường : Lãnh đạo chỉ nói hàm ý là fải hiểu lun nên thấy lời nói đơn giản là hay nhất ....
    - vâng.Mình đáp cụt ngũn với mớ suy nghĩ trong đầu.
    Rồi giải thích cho anh vài từ ẩn ý. Cả 2 chăm chú vì kẻ nói nhỏ, người thì tiếng Việt ko sõi.
    - Anh thích con gái thông minh!
    - Vậy ạ, làm sao có thể định nghĩa được hết từ đó chứ anh.
    Mình chỉ cười. Lại nhớ tới anh bạn có lần cùng rủ đi sinh nhật . Cứ để anh ấy nói, mình chỉ nghe, hiểu cả, nhưng chẳng nói gì....giờ lại tiếp tục như vậy. Mình ko biết họ đánh giá sao về mình nữa.
    - Có thể cảm nhận chứ em!
    - Vậy ạ???
    >>>> Ko thể phủ nhận những chuẩn mực mà xă hội mang lại. Nếu tất cả đều làm được thì đó là xã hội hoàn hảo. Tuy nhiên ko hoàn hảo sẽ mang lại thi vị cuộc sống nhiều hơn. Ít áp lực hơn.
    Từ câu chuyện với anh bạn,mình hiểu ra vài thứ.....

Chia sẻ trang này