1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho em xin mảnh đất giữa đồi sắn làm nhà kho chứa truyện nhá! ^_^ (Mục lục trang 1 ạ!) Truyện mới: C

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi bibianh, 17/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhmp21

    nhmp21 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2006
    Bài viết:
    1.477
    Đã được thích:
    0
    Sự tích Cầu vồng
    Ngày xửa ngày xưa, thế giới của những sắc màu đã nổ ra một trận tranh cãi lớn. Màu nào cũng cho rằng mình đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được yêu thích nhất.
    Màu lục lập luận: ?oRõ ràng tôi là màu quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn để cỏ cây và lá khoác lên mình. Không có tôi muôn loài sẽ chết. Thử nhìn về phía đồng quê mà xem và bạn sẽ thấy tôi là màu chủ đạo?.
    Màu lam xen vào: ?oBạn chỉ nghĩ đến mặt đất mà bỏ qua bầu trời và đại dương. Nước mới là nền tảng của sự sống, chính các đám mây từ đại dương sâu thẳm kia đã tạo ra nước đấy. Bầu trời đem lại hoà bình, sự thanh thản và không gian. Không có sự thanh bình của tôi, bạn sẽ chẳng là gì?.
    Màu vàng cười lặng lẽ: ?oCác bạn ai cũng quan trọng cả, nhưng thử nghĩ mà xem. Màu vàng tôi đem nụ cười, niềm vui và sự ấm áp đến thế giới này. Mặt trời vàng rực, mặt trăng và các vì sao cũng vàng. Mỗi khi bạn nhìn thấy một đoá hướng dương, dường như cả thế giới này cũng bắt đầu mỉm cười với bạn. Không có tôi sẽ chẳng có niềm vui?.
    Màu cam hét toáng lên: ?oTôi là sắc màu đại diện cho sức khoẻ và sức mạnh. Có lẽ tôi là một màu hiếm thấy hơn nhưng tôi rất có giá trị vì tôi phục vụ cho nhu cầu thiết yếu của con người.
    Tôi chứa đựng các loại vitamin quan trọng nhất. Hãy nghĩ về những trái bí đỏ, cà rốt, cam, xoài và đu đủ mà xem.
    Không phải lúc nào tôi cũng được phô bày nhưng tôi làm đẹp cho bầu trời trong mỗi buổi bình minh hay lúc hoàng hôn, sắc đẹp của tôi rực rỡ đến mức chẳng ai thèm để ý đến bất cứ màu nào trong đám các bạn?.
    Màu đỏ không nhịn được nữa: ?oTôi mới là vua của các bạn. Tôi là máu đỏ - máu của sự sống! Tôi là hiện thân cho lòng dũng cảm và mối hiểm nguy. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì đại nghĩa. Tôi đem lửa vào trong máu. Không có tôi, trái đất sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của đam mê và tình yêu, hoa hồng nhung, hoa trạng nguyên?.
    Màu tím vặn hết cỡ âm giọng: ?oTôi là màu của hoàng gia và quyền lực. Vua chúa, thủ lĩnh và các đức giám mục chọn tôi làm dấu hiệu tượng trưng cho uy quyền và sự thông thái. Không ai có quyền đặt câu hỏi với tôi, mọi người chỉ được phép lắng nghe và phục tùng tôi?.
    Cuối cùng màu chàm mới lên tiếng, lặng lẽ nhất và cũng kiên quyết nhất: ?oHãy nghĩ đến tôi. Tôi là màu sắc đại diện cho sự im lặng. Các bạn ít khi chú ý đến tôi nhưng không có tôi các bạn sẽ trở nên hời hợt. Tôi đại diện cho suy nghĩ và phản xạ, tôi xuất hiện khi trời chạng vạng tối và đáy nước sâu. Các bạn cần tôi để cân bằng và tương phản, tôi được dành cho lễ cầu nguyện và tĩnh tại trong tâm?.
    Và tất cả các màu sắc lại tiếp tục khoe khoang và kiêu hãnh về sự ưu việt của mình. Chúng tranh cãi ngày càng lớn tiếng. Đột nhiên, một tia chớp loé lên và sấm chớp nổ vang trời, mưa tuôn xối xả. Các màu sắc xích lại gần nhau vì sợ hãi.
    Giữa tiếng sấm đì đùng, Mưa bắt đầu lên tiếng: ?oHỡi những màu sắc xuẩn ngốc kia, đánh nhau hòng thống trị các màu khác sao? Các bạn không biết mỗi màu sắc mang trong mình một sứ mệnh đặc biệt, duy nhất và khác biệt sao? Hãy nắm lấy tay nhau và đi cùng tôi nào?.
    Làm theo lời chị Mưa, các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau.
    Chị Mưa tiếp tục: ?oKể từ bây giờ, mỗi màu sẽ căng ra thành hình cánh cung trên bầu trời, cùng nhau tạo thành một dải cầu vồng vĩ đại như một lời nhắn nhủ tất cả đều có thể sống trong an bình. Cầu vồng chính là biểu tượng cho hy vọng về một ngày mai?.
    Từ đó trở đi, khi những cơn mưa gột rửa thế giới vừa dứt, Cầu vồng xuất hiện trên nền trời để chúng ta luôn nhớ tôn trọng giá trị của nhau.
    st
  2. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Có nỗi nhớ không phải tình yêu ​
    Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ...
    Rượu đã nhạt còn rót vào chén vỡ... làm sao mà ta say?

    Họ từng yêu nhau. Một tình yêu bắt đầu với những cái nhìn đầu tiên trong phút chốc, diễn ra khá nhanh, chóng vánh, tiến triển khá đẹp, lãng mạn. Nhưng kết thúc cũng thật mau và cũng khá vội vàng.
    Cuộc sống đã cách xa, ngày tháng cũng đã qua và mọi chuyện dần đi vào quên lãng. Mỗi người trong bọn họ đều có cuộc sống riêng và chẳng thể ngó ngàng đến cuộc sống của nhau. Thế nhưng đến một ngày vô tình đi về qua lối cũ, anh bắt gặp lại bóng dáng của cô thấp thoáng ở phía cuối con đường... Anh chợt thấy có một cái gì đó bỗng lạnh, chợt thoáng qua thật mau. Và như thấy lòng mình đang đứng lại... Anh tự trấn an, cười thầm và tự nhủ: "Không phải ! Có lẽ, chỉ là cảm xúc thôi..."
    Đêm hôm ấy, trở về nhà sau một cuộc vui và men bia nồng nặc. Một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Nhìn chiếc bể cá, nhìn những sỏi đá, anh thấy lòng mình sao băng giá, cô lạnh, đơn độc đến tái tê... Quá khứ chợt ùa về, anh mơ màng chìm mình trôi vào trong nỗi nhớ. Nơi mà tiềm thức có một khoảng lặng với cảm giác thật yên bình. Nơi mà chỉ có mỗi hai người, tay nắm tay, vai kề vai chạm khẽ, miệng tươi cười và ánh mắt xôn xao... lúc đó, anh hiểu rằng - anh đang nhớ. Một nỗi nhớ... không có mấy ngọt ngào.
    "Anh...
    Em thấy nhớ anh...
    Hãy đến đây! Và nắm lấy tay em..."
    Cuối cùng thì anh cũng đến để gặp lại cô. Người mà từng rời bỏ anh để ra đi theo những gì cô cho là hạnh phúc. Anh vẫn đến dù lòng đã mang nhiều trĩu nặng, Vẫn đến dù chỉ là một lời nhắn được gửi gắm từ phía cô... Và đôi khi anh đến vì lòng trót mang một lời hứa, lời hứa rằng sẽ mãi không bỏ cuộc... một lời hứa tự thửa bao giờ...
    Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu. Anh nhìn cô, nở một nụ cười gượng gạo. Cô im lặng nghoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những ngọn gió xôn xao... Những ngọn gió không có mấy ngọt ngào...
    "Anh... chúng mình đừng gặp nhau nữa nhé...
    Thật sự, em không yêu anh đâu, em chỉ thích anh thôi...
    Chỉ là em thấy nhớ anh thôi..."
    Anh đưa tay xóa cái tin nhắn vừa nhận. Chân bước đi môi nở một nụ cười dúm dó. Bạn biết chuyện, bạn trách bạn bảo "Cứ như trò chơi, không hiểu gặp làm gì?" Anh nheo mắt nhìn bạn rồi thở dài quay đi không nói. Tay châm điếu thuốc khẽ hút một hơi thật dài. Anh nhả khói ra, những làn khói mong manh bay cao dần rồi trôi theo làn gió. Gió xôn xao, cơn gió chẳng ngọt ngào...
    - Có hay xem phim không?
    - Có! Mà sao?
    - Có thấy những người suốt cả bộ phim, suốt cả cuộc đời cứ dửng dưng lẳng lặng. Nhưng lúc sắp chết lại vội vã đi tìm, hoặc làm mọi điều chỉ để nhìn thấy, để gặp gỡ một người... có thấy không?
    - Ừ... có...
    - Đấy, cuộc sống là thế. Bình thường có mấy ai là người muốn tỏ ra mình không mạnh mẽ. Nhưng rồi sẽ đến một lúc nào đó, trong một góc khuất của chính họ, họ sẽ làm mọi thứ, mọi điều để được sống thật với lòng mình. Dù chỉ là một cái nhìn từ xa, lặng lẽ thì họ vẫn muốn, vì đó là khoảng lặng họ muốn kiếm tìm. Và thường thì họ sẽ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Cho dù họ thừa biết rằng đó chỉ là nỗi nhớ. Một nỗi nhớ chẳng phải là tình yêu. Một nỗi nhớ... không có mấy ngọt ngào...
    ***
    Ai nói rằng tình cảm lưu luyến là điều khiến người ta đau khổ
    Ai nói rằng biển đời chìm nổi, chỉ có tình yêu là vĩnh cữu
    Dù có lúc chia ly, có khi gặp lại
    Dù có khi xum họp, có khi tan
    Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian... trọn đời...
    Sưu tầm
  3. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Điện thoại lúc nửa đêm
    Ai cũng biết nghe chuông điện thoại reo lúc nửa đêm là như thế nào. Cuộc gọi tối nay cũng thế.
    Vừa nghe tiếng chuông điện thoại, tôi vừa nhìn vào những con số dạ quang màu đỏ trên đồng hồ. Nửa đêm. Những ý nghĩ sợ hãi hiện lên trong đầu óc còn ngái ngủ của tôi lúc tôi chộp lấy ống nghe.
    ?oAlô!?.
    Tim đập mạnh, tôi nắm ống nghe chặt hơn và nhìn chồng tôi đang quay lại nhìn tôi.
    ?oMẹ ơi!?.
    Tôi gần như không nghe được tiếng thì thầm trong tiếng nhiễu sóng. Nhưng tôi lập tức nghĩ đến con gái tôi. Khi một giọng nói non trẻ đang khóc rõ dần trên đường dây, tôi chộp lấy cổ tay chồng tôi và siết chặt.
    ?oMẹ ơi, con biết là khuya rồi. Nhưng đừng... mẹ đừng nói gì hết trước khi con nói hết. Và mẹ không cần hỏi, vâng, con đã uống rượu. Con gần như chạy xe ra khỏi đường cách đây vài dặm và...?.
    Tôi hít một hơi ngắn đau nhói, buông tay chồng tôi và áp tay lên trán. Trí óc tôi vẫn còn mờ mịt vì giấc ngủ và tôi cố đẩy lùi sự sợ hãi. Có một điều không tốt đang xảy ra.
    ?oVà con rất sợ. Con chỉ nghĩ mẹ sẽ đau như thế nào nếu một người cảnh sát đến nhà và nói con đã chết. Con muốn... về nhà. Con biết bỏ trốn là sai lầm. Con biết mẹ đã lo đến phát ốm. Đáng lẽ con phải gọi cho mẹ từ lâu, nhưng con sợ... sợ...?.
    Những tiếng khóc thành thật tràn ra khỏi ống nghe và tuôn vào tim tôi. Ngay lập tức tôi tưởng tượng gương mặt của con gái tôi và đầu óc tôi hình như tỉnh hẳn.
    ?oMẹ nghĩ ...?.
    ?oKhông! Xin mẹ để con nói hết! Con xin mẹ!? - con bé nài nỉ, không giận dữ, mà là tuyệt vọng.
    Tôi dừng lại và cố nghĩ ra điều cần phải nói. Trước khi tôi nói, con bé tiếp tục: ?oMẹ ơi, con có thai. Con biết con không nên uống rượu lúc này... nhất là lúc này, nhưng con rất sợ mẹ ơi. Con sợ lắm!?.
    Giọng nói lại đứt đoạn và tôi cắn môi, cảm thấy mắt mình cũng đầy lệ. Tôi nhìn chồng tôi đang ngồi môi mấp máy ra dấu hỏi ?oAi vậy??.
    Tôi lắc đầu và khi tôi không trả lời, anh nhảy xuống giường và ra khỏi phòng rồi vài giây sau quay trở lại với chiếc điện thoại không dây áp vào tai. Chắc con bé nghe tiếng click trên đường dây vì nó hỏi ?oMẹ còn đó không? Xin mẹ đừng gác máy! Con cần mẹ. Con rất cô độc?.
    Tôi siết chặt điện thoại và nhìn chồng tôi chăm chăm, mong anh góp ý.
    ?oMẹ đây, mẹ không gác máy đâu? - tôi nói.
    ?oĐáng lẽ con phải nói với mẹ, mẹ ơi. Con biết đáng lẽ con phải nói. Nhưng khi mình nói chuyện, mẹ cứ luôn miệng bảo con nên làm gì. Mẹ đã đọc tất cả những cuốn sách nói về đề tài *** và những thứ khác, nhưng mẹ chỉ nói thôi. Mẹ không nghe con nói. Mẹ không bao giờ để cho con kể mẹ nghe con cảm thấy thế nào, như thể cảm giác của con không quan trọng. Vì mẹ là mẹ của con, mẹ nghĩ mẹ biết mọi câu trả lời. Nhưng đôi khi con không cần những câu trả lời. Con chỉ muốn có người lắng nghe con?.
    Tôi cảm thấy nghẹn ở cổ và nhìn những cuốn sách- chỉ ?"cách- nói- chuyện- với ?"con- cái-của-bạn bừa bãi trên chiếc tủ nhỏ đầu giường của tôi. ?oMẹ đang nghe con đây? - tôi thì thầm.
    ?oMẹ biết không, lúc nãy ở trên đường, sau khi con mất thăng bằng tay lái, con bắt đầu nghĩ đến đứa bé và lo cho nó. Rồi con thấy phòng điện thoại này và con tưởng như nghe thấy giọng mẹ đang nói về chuyện không nên lái xe khi say rượu. Cho nên con đã gọi một chiếc taxi. Con muốn về nhà?.
    ?oNhư vậy là tốt, cưng à? - tôi nói, cảm thấy ngực mình nhẹ nhõm.
    Chồng tôi bước lại ngồi xuống cạnh tôi và đan những ngón tay vào tay tôi. Cử chỉ ấy khiến tôi biết anh ấy nghĩ tôi đang nói và làm đúng.
    ?oNhưng mẹ biết không, con nghĩ bây giờ con lái xe được?.
    ?o Không!? - tôi ngắt lời. Bắp thịt tôi căng lên và tôi siết chặt những ngón tay của chồng tôi. ?oCon hãy đợi taxi. Đừng gác máy cho đến khi taxi đến?.
    ?oCon chỉ muốn về nhà, mẹ ơi?.
    ?oMẹ biết. Nhưng hãy làm điều này vì mẹ. Con hãy đợi taxi?.
    Tôi sợ hãi lắng nghe sự im lặng. Khi tôi không nghe con bé trả lời, tôi cắn môi và nhắm mắt lại.
    Bằng mọi cách tôi phải ngăn không cho nó lái xe.
    ?oTaxi đến rồi mẹ?.
    Chỉ khi nghe tiếng có người ở đầu dây bên kia hỏi ai đã gọi một chiếc taxi tôi mới cảm thấy hết căng thẳng.
    ?oCon về nhà đây mẹ ơi?.
    Có tiếng click và điện thoại im lặng.
    Bước xuống giường, mắt ướt lệ, tôi ra hành lang và bước vào phòng đứa con gái mười sáu tuổi của mình. Bóng tối dày đặc trong phòng. Chồng tôi đứng phía sau, quàng tay ôm tôi và tựa cằm trên tóc tôi.
    Tôi lau nước mắt. ?oChúng ta phải học nghe?. Tôi nói với anh.
    Anh kéo tôi quay lại đối mặt anh. ?oChúng ta sẽ học. Em sẽ thấy? rồi anh ôm tôi và tôi giấu mặt vào vai anh.
    Tôi để anh ôm tôi như thế một lúc lâu, rồi lùi lại và nhìn vào giường. Anh nhìn tôi một giây, rồi hỏi: ?oEm nghĩ cô bé đó có bao giờ biết đã gọi lầm số không??.
    Tôi nhìn con gái chúng tôi đang ngủ rồi nhìn anh: ?oCó lẽ không phải là lầm số đâu?.
    ?oMẹ, ba, ba mẹ đang làm gì vậy?? - giọng nói non trẻ ngái ngủ vang lên từ dưới chiếc mền.
    Tôi đến bên con gái, nó đang ngồi dậy trong bóng tối. ?oBa mẹ đang tập? - tôi trả lời.
    ?oTập gì vậy?? - nó lẩm bẩm và lại nằm xuống, mắt đã nhắm lại vì buồn ngủ.
    ?oTập nghe? - tôi thì thầm và vuốt má nó.
    nguồn http://www.nld.com.vn/tintuc/van-hoa/truyen-ngan/152980.asp
  4. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0
    Hum trước thấy có cái truyện " Lỡ nay chạm ngực đàn bà " trên mạng .
    Em bibi cho nó vào đây đi anh đọc phát .
  5. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    hị hị cái truyện của người ta là LỠ TAY CHẠM NGỰC CON GÁI thế mà anh cafe chơi hẳn đàn bà.....

    hehe bibianh àh,hôm nọ bạn cũng định lôi cái topic này lên để cho bibianh có chỗ làm ăn và 2 bên đi lại.....hehe những mà chưa kiếm đc nguồn ngon...đằng ấy ráng làm ăn trước nhé
  6. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Nơi những cơn gió dừng chân
    Trà sữa
    Tôi bắt đầu đi mua trà sữa cho cô ấy vào những ngày trời mưa rất nhiều. Tôi cũng không thật sự nhớ là khi ấy như thế nào và vì sao tôi lại mua trà sữa mà không phải một thứ gì khác, có lẽ vì hôm đầu tiên khi tôi nhớ ra mình phải làm một thứ gì đó trước khi mọi cảm xúc trở nên quá muộn, thì tôi đang đi trên đường Phan Đình Phùng - một trong những đường nhiều lá nhất Hà Nội, và quán Trà Đài Loan trên phố ấy thì mở 24 giờ. Sau này thì tôi trở thành một vãng khách quen thuộc ở quán ấy khi luôn xuất hiện vào lúc 12h đêm và chỉ mua một cốc trà sữa thạch cỏ mang về. Công ty của tôi luôn quá nhiều việc, một vài dự án mới khiến tất cả lại phải dồn sức hoàn thành đúng thời hạn. Vì thế tôi không thường kết thúc giờ làm sớm hơn, và nếu có đôi khi rảnh rỗi thì tôi cũng hay ra quán rượu ngồi với mấy gã bạn. Chẳng bao giờ hẹn, nhưng vào vài tối trong tuần chúng tôi sẽ ngồi ở một quán nhỏ ven đường Nguyễn Khuyến ?" nơi thứ nước có cồn được ngâm ngon tuyệt và đồ nhắm thì không chê vào đâu được. Uống đến khi ngày đã thật sự hết, thì tôi đứng lên và đi mua trà sữa cho Lam, không bao giờ loạng choạng. Bởi quán thật bình yên, tôi không muốn phá vỡ cái không khí ấy.
    Có lẽ hơi kỳ quặc, nhưng để tôi nói cho các bạn biết, tôi và cô ấy đã chia tay. Người ta yêu nhau chỉ vì một lý do là yêu nhưng chia tay thì cả tỉ thứ. Tôi chẳng muốn kể về những thứ này nọ của một tình yêu, chỉ biết sau khi Lam nói lời ra đi, tôi đã vô cùng choáng váng, tựa như cầu thủ đá trượt quả penalty vào giây phút có thể gỡ hoà, tôi rơi hoàn toàn, hoặc nếu miêu tả một cách chính xác hơn, như người thường ăn một món ngon ở một quán hay mở gần nhà, và rồi đột nhiên người ta không bán món đó nữa, tôi hụt hẫng vô cùng. Cả tuần tôi ngồi lỳ ở nơi quen thuộc, không có động thái nào quan tâm đến thế giới xung quanh. Tôi yêu cô ấy và không muốn điều đó xảy ra, nhưng về một mặt nào đó, tôi thật sự không biết phải làm gì và chờ đợi cô ấy quay lại, một thứ chờ đợi rất mỏng manh nhưng chắc chắn nhất, vì những người còn yêu nhau thì luôn trở về với nhau.
    Và vì thế, tôi bắt đầu đi mua trà sữa, người ta nói trà sữa là tâm hồn. Tôi muốn chứng minh một điều rất giản dị, ngày nào tôi cũng nhớ đến Lam. Mặc dù vậy, tôi không cần cô biết điều đó. Đôi khi, có những việc làm chỉ để lấp đầy cảm giác chống chếnh cho bản thân.
    Nhân vật nữ số hai
    Nếu chúng tôi đang cùng đóng một bộ phim tình cảm Hàn Quốc thì tôi sẽ đóng vai nữ chính thứ hai, tức là người chuyên chọc phá một cách ngấm ngầm, thầm yêu nhân vật nam chính và ghen ghét với nhân vật nữ số một. Bạn bè thường gọi tôi là Emi, thiết nghĩ thì một nhân vật phản diện cũng không thích được khán giả nhớ tên, vì thế hãy chỉ cần hiểu tôi là Emi?Tôi yêu anh không biết từ lúc nào nữa, vì nó đã quá lâu rồi. Tôi làm cùng toà nhà của Bảo, hàng ngày tôi gặp anh ở quầy bán nước tầng trên cùng, mưa dầm thấm lâu? Tôi gần như tan vỡ hoàn toàn kể từ khi anh yêu và đến với Lam. Sự xuất hiện của Lam tựa như cái gai chọc vào mắt tôi nhưng tôi không sao tìm ra lý do hợp lý để ghét cô, bởi cô hoàn hảo theo mọi nghĩa, và tôi thì là một kẻ ngay cả đến bày tỏ cũng không dám, thì so sánh gì nữa. Tôi là người xuất hiện trước nhưng Lam lại là người bước đến với anh trước. Cuộc sống đôi khi có thể đánh giá thành công theo những bước chân, ai là người dám đặt gót trước, tên của người đó sẽ được lưu lại với dấu mực đỏ huyền thoại?
    Những ngày shock khi mới biết anh và Lam yêu nhau, tôi thậm chí ngồi ở Café Tửu Quán đoạn Nguyễn Khuyến và uống một mình, uống đủ để khi đứng lên có thể tự về nhà, và ngủ một giấc ngon.
    Nhưng tôi không thuộc mẫu người chịu thua, tôi thích ?ođánh đồn có địch? và một cách tình cờ, tôi lại là bạn của Lam. Tôi bỏ qua tư cách của một người bạn để làm được điều mình muốn, tôi đã sai một lần và không thể sai thêm lần nữa. Một sáng đẹp trời, tôi tìm đến với Lam, gieo những hạt đầu tiên của cây nghi ngờ, biết nó sẽ đâm chồi nảy lộc ngay trên cái mầm hạnh phúc vừa nhú. Những điều tôi nói ra ngày qua ngày rót vào tai Lam những thầm kín đáng tiếc không sẻ chia kịp, cái này chưa hết, cái khác lại bắt đầu? Lam là bạn tôi và chẳng mấy chốc tất cả những điều ấy khiến một người con gái mà điểm yếu duy nhất là sự yếu đuối như Lam phải gục ngã. Cô không chịu nổi tất cả những điều mà tôi và ?ongười khác? nói về anh, và cô quyết định ra đi. Cộng thêm với việc Bảo rất bận và hai người không gặp nhau nhiều, thì lời chia tay dù cả hai còn rất yêu nhau là lẽ dễ hiểu? Điều tôi muốn đã thành công. Ngay khi ấy, tôi bước vào không ngần ngại, lần này, tôi không thể để tuột mất cơ hội. Đối với tôi, đã yêu là phải bằng mọi giá giành được người mình yêu, bất kể bằng cách nào.
    (na mô a di đà phật.)
    Sự tiếc nuối
    Tôi có thói quen dậy sớm và đi chạy mỗi sáng, mùa đông cũng như mùa hè, và thời gian gần đây, tôi luôn thấy một hộp trà sữa được treo trước cửa nhà. Tôi có thể hình dung được người làm việc đó, nhưng cũng có thể không, bởi theo tôi biết thì thời gian gần đây Bảo khá bận rộn, tôi không chắc là anh hay một người nào khác. Tôi hỏi ý kiến Emi, đứa bạn khoảng thời gian tôi dao động hay tâm sự nhất, cô nói không lẽ nào, Bảo không có những thái độ như thế. Anh không rõ ràng, nhưng ít khi làm những việc không chủ đích. Dẫu thế, không nhiều người biết tôi thích trà sữa thạch cỏ, tôi đoán không ai ngoài Bảo? Tôi thuộc tuýp có thể chủ động làm một chuyện cho đến khi nó thực sự làm mình hài lòng bởi trí tò mò, vì thế tôi nhắn tin cho Bảo vẻn vẹn vài chữ: ?oCafé nhé anh?? Tôi đếm được từ khi máy báo delivery đến lúc anh nhắn lại chỉ có 8 giây: ?oUh.Chỗ cũ giờ cũ?. Tôi reply lại 1 từ Vâng.
    Và chúng tôi gặp nhau. MmMix Café ?" một quán đẹp, nơi chúng tôi đã ngồi quá nhiều lần. Vẫn như thế, Bảo ngồi bình thản - điểm mạnh nhất của anh chính là sự bình thản, trông anh có vẻ gầy hơn trước một chút. Tôi đã cắt tóc và anh cũng cắt tóc. Hình như sau khi chia tay thì ai cũng muốn đi cắt tóc, bạn tôi vẫn đùa là để chài một nạn nhân mới! Tôi hỏi về cuộc sống và công việc của anh?
    - À, vẫn vậy thôi. Dạo này anh nhiều việc hơn, tính chất của công việc giải trí là bận rộn khi người ta rảnh rỗi mà - Bảo mỉm cười ?" còn cuộc sống thì bình thường, như nó vẫn bình thường.
    Tôi biết Bảo nói dối, gần đây anh có vẻ mệt mỏi nhiều và cái ?obình thường? anh nhắc đến nghe thật không như cái tên của nó. Nhưng tôi không nói, cũng không có gì đáng nói, và vì trong mắt anh ánh lên cái gì xa lạ. Anh nói vài chuyện khác, hỏi tôi có người yêu mới chưa, câu hỏi không mang tính châm chọc nào cả, nhưng không hiểu sao, tôi trả lời lơ đãng:
    - Sắp anh ạ!
    Câu chuyện rơi bỗng một lúc. Một thoáng khi anh gọi nhân viên quán lấy thêm hai cốc nước lọc, tôi chăm chú nhìn anh, tim đập rất nhanh, Bảo vẫn gây quá nhiều cảm xúc với tôi, nét mặt ấy, những cử chỉ ấy, cách cười ấy, mùi nước hoa ấy? Có lẽ còn yêu thì đừng nên chia tay, câu đấy tôi nghe ở đâu đó. Nhưng tôi không thể nói ra cho Bảo. Khi anh quay mặt lại phía tôi, tôi nói bâng quơ:
    - Anh này, gần đây không hiểu sao hay có người để trà sữa thạch cỏ ở cổng nhà em vào buổi đêm, mỗi sáng em dậy đều thấy?
    Tôi chờ đợi Bảo nói gì đó, tôi chỉ cần anh nói?Nhưng không có gì xảy ra, nét mặt anh không thờ ơ cũng không xúc động, mà là thản nhiên. Chút sau anh buông nhẹ: ?oUhm, vậy sao. Hồi xưa em rất thích uống thứ trà sữa ấy.? Câu nói cũng nửa chừng, không công nhận, cũng chẳng phủ nhận, hay có lẽ vì tôi đã không đưa ra một câu hỏi? Không biết nữa. Tôi cảm thấy thất vọng đôi chút, hoặc hơn đôi chút. Tôi nhìn ra cửa sổ?Ngoài phố bắt đầu có nắng, sắp hết đông rồi?Chợt nhớ một câu hát của Trịnh? ?oĐi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt??
    Tôi muốn hỏi trực tiếp anh, nhưng tôi lại không thể, có lẽ rất lâu sau tôi sẽ phải nghĩ lại ngày hôm nay, ngày tôi đã không làm hết sức? Người ta sẽ luôn tiếc nuối một việc, nếu khi làm việc đó người ta đã không cố gắng hết khả năng, trong tình yêu lại càng như thế.
    Cuộc sống
    Đường vắng, thưa thớt vẫn có xe chạy qua nhưng êm ả, có lẽ vì Nguyễn Khuyến là một phố khuất và yên tĩnh. Cũng là lý do tôi thích ngồi đây. Đông đã thực sự hết, cái lạnh đã trôi qua, mùa mới đến mang theo nhiều điều mới, chỉ tôi vẫn ngồi đây vào vài tối cố định trong tuần. Có những nơi gắn với một quãng thời gian đáng giá, thì người ta sẽ không muốn rời nó, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi đến đâu. Tính đến bây giờ là tôi chia tay Lam được sáu tháng, công việc vẫn ổn, cuộc sống vẫn bình thường? Sau thời gian sau khi tôi gặp Lam lần cuối ở MmMix, tôi vẫn chú ý đến cô và cuộc sống của cô một cách lặng lẽ. Tình yêu đọng lại sâu thẳm, một người con trai khi đã yêu thật sự thì rất khó thay đổi. Emi tiếp cận tôi một cách rõ rệt, đôi khi tôi để ý đến cô, giữa khối lượng công việc tràn ngập của phòng kinh doanh, tôi gần như không có lúc nào để thở suốt thời gian công sở, Emi hay mang đồ ăn cho tôi vào buổi trưa, trò chuyện, thi thoảng tặng tôi vài đĩa nhạc hoặc sách best-seller? Tôi không từ chối, cũng không tiếp nhận, tôi để cô làm một số việc, và không để cô làm một số việc. Tính cách của tôi không thật sự rõ ràng, đó chính là điểm khiến Lam rời tôi, có lẽ thế. Nhưng tôi không muốn thay đổi nó, hoặc không thể thay đổi nó. Dù sao cũng không có ý nghĩa gì to lớn, bởi chúng tôi đã thực sự chia tay. Giờ tôi không kỳ vọng quay lại với Lam, tôi chỉ muốn cô có một cuộc sống tốt, và về phần mình cũng vậy. Nếu là định mệnh, thì tự chúng tôi sẽ quay lại với nhau. Tôi đã làm những thứ tôi có thể, và không mong đợi gì hơn. Tôi cũng nói với Emi rằng tôi không thể trở thành bạn trai của cô, vì không yêu và quan tâm đến cô. Khi nói điều ấy, tôi hơi ngạc nhiên về mình, ít khi tôi chịu không có ai bên cạnh, nhưng tốt thôi, như thế nghĩa là tôi đã lớn hơn, và biết cách để sống hợp với những gì cần có. Với Lam thì là tình yêu, nhưng yêu thôi là chưa đủ, với Emi thì đủ tất cả chỉ thiếu tình yêu. Thế đấy, mọi thứ đôi khi vẫn kỳ quặc vậy.
    ?Ở một góc của MmMix Café, Lam ngồi khuấy khuấy cốc chanh tuyết, vẫn cứ là nơi này, dù người ngồi phía trước cô không còn là Bảo, thì đôi khi người ta vẫn đi tìm tình yêu mới trong những tiềm thức cũ. Cô muốn có lại chính mình trước khi tìm đến điều gì đó khác?
    ?Café Tửu quán, Emi ngồi ở một bàn sát tường, cô nhìn thấy Bảo. Anh ngồi với vài người bạn. Có lẽ anh không nhìn thấy cô, tính Bảo ít khi quan tâm đến những thứ xung quanh mình, bao giờ cũng vậy, anh ở trước mắt Emi, nhưng cô không bao giờ với được, người ta sẽ còn chạy đuổi một thứ chừng nào người ta còn chưa với được. Emi cũng thế?
    ?Vẫn là Nguyễn Khuyến, khuya dần. Hôm nay có gió mùa Đông Bắc, không khí lại se sắt. Quán như một điểm dừng chân của những cơn gió, mỗi cơn gió đều khác, nhưng hay gặp nhau ở đây? Vài sinh viên Kiến Trúc lên quán, chơi đàn ngẫu hứng, họ uống, họ đánh guitar, họ cười...Tôi thấy lòng bình yên, thực ra người ta cứ sống tốt và tất cả trong cuộc sống vẫn có vị trí sẵn của nó? Tôi muốn vào Nam, muốn đi xuyên Việt, muốn quay trở lại Sing ?" nơi tôi đã học vài năm, muốn đi Châu Âu, muốn đến những nơi mình chưa được đến? chỉ cần giữ nguyên lòng ở Hà Nội?Thoáng qua một cõi đi về. Cuộc sống, thế là đủ.
    Tôi quay sang phía bàn bên cạnh nơi những tiếng cười vang lên, mỉm cười:
    - Này bạn, chơi một bài gì đó của Trịnh đi? "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" chẳng hạn.
    Và những nốt nhạc lại vang lên...
    Hà Nội hiền những ngày cuối tháng 3
    ***********
    Đôi khi ko phải cái gì cũng như người ta muốn!!!
  7. commm

    commm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2007
    Bài viết:
    1.977
    Đã được thích:
    0
    Em có cái thói quen đọc sách cổ lỗ sĩ, xin chân thành cám ơn topic rất nhìu
  8. oisoioi

    oisoioi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2007
    Bài viết:
    6.151
    Đã được thích:
    0
    Ai ở đây có truyện ngắn Đàn bà xấu thì không có quà của Y Ban không? Cho mình đọc với!
  9. commm

    commm Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2007
    Bài viết:
    1.977
    Đã được thích:
    0
    Hầy !
    Ko thấy bác kia đá bên cánh phải nữa là sao nhỉ !
  10. nhocyeuoi

    nhocyeuoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2007
    Bài viết:
    1.252
    Đã được thích:
    0
    Gặp thèng Ếch nhựa mà mượn, nó có đới
    @ com: hồi nãy có cô chưn dài đi ngang qua nên chưa kịp đá

Chia sẻ trang này