1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho em xin mảnh đất giữa đồi sắn làm nhà kho chứa truyện nhá! ^_^ (Mục lục trang 1 ạ!) Truyện mới: C

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi bibianh, 17/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MaiTu_LocPhat

    MaiTu_LocPhat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    818
    Đã được thích:
    0
    ...Chị nhiều thời gian ghê
  2. hadohoang

    hadohoang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2006
    Bài viết:
    266
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn em. Nghỉ chút đỡ mệt đi đã, làm cốc cho lại sức này.
    Được hadohoang sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 17/09/2006
  3. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Oài, chiện nhỏ! Chuyên gia cóp nhặt, sở trường ăn cắp vặt mờ!
    Dạ, em xin! Mát ruột! Sun hết cả tế bào vòm họng em roài!
  4. all4country

    all4country Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    1.492
    Đã được thích:
    0
    Em @bibianh nên chú thích rof nguô?n gốc xuất xứ các Truyện trên không tác gia? lại lên kiện Box mi?nh thi? gay
  5. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Hị hị... Dạ vâng, em sẽ chú ý lần sau đi ăn cắp sẽ nhìn rõ số nhà chủ để mở ngoặc ạ!
  6. lomromcom

    lomromcom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/09/2005
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Đám tang ngài " Tôi Không Thể "
    Phòng học của Donna cũng giống như Phòng học Cấp 1 mà Tôi thường Thấy.Các học sinh ngồi thành 4 Dãy,mỗi Dãy sáu Bàn.Bàn Giáo Viên đặt phía trước đối diện với bàn học sinh.Nhưng có gì đó khác lsj vào ngày đầu tiên tôi bước vào.Có vẻ như 1 cam giác thích thú vô hình đang bao trùm khắp lớp.
    Donna là một Cô Giáo lão thành chỉ hai năm nữa sẽ về hưu.Cũng nói thêm rằng Cô đang tình nguyện tham gia những chương trình do tôi tổ chưc_Một chương trình tập chung vào các ý tưởng ngôn ngữ giúp học sinh cảm thấy tự tin hơn.Donna sẽ tiến hành các buổi huấn luyện và việc của Tôi là đến thăm các lớp học và cũng như khích lệ hoạt động của chương trình.
    Tôi ngồi cuối lớp và quan sát.Tất cả Học Sinh đang viết những suy nghĩ của mình.Cô Bé 10 tuổi ngồi gần Tôi nhất đang viết những câu" Tôi Không Thể......"
    "Tôi không thể học để đứng đầu lớp được"
    "Tôi không thể đậy sớm để tập thể dục."................
    Em đã viết được hơn phân nửa trang giấy và vẫn chưa muốn bỏ bút xuống.Tôi đi dọc theo các hàng ghế.Em nào cũng cặm cụi viết về những thứ chúng không thể làm được
    "Tôi không thể sử dụng máy tính thành thạo."
    "Tôi không thể nhịn đói được."
    "Tôi không thể ở nhà một mình được."
    Lúc này thì Tôi tò mò thật sự,Tôi quyết định hỏi Cô Giáo xem chuyện gì đang sảy ra.Đến gần Tôi thấy Cô đang bận viết lách nên tốt nhất không làm phiền Cô.
    "Tôi không thể gọi Mẹ của Em John đến dự buổi họp Phụ Huynh Học Sinh."
    "Tôi không thể bắt Alan dùng lời lẽ thay vì dùng nắm đấm."
    Không thể hiểu tại sao cả Cô và Trò đều viết.Những câu tiêu cực thay vào những câu tích cực như " Tôi có thể" Tôi đành quay lại ghế ngồi và tiếp tục quan sát.
    Donna Hướng dẫn Học Trò mang những tờ giấy đã viết cho vào một cái hộp,có cả giấy của Cô.Rồi Cô cầm chiếc hộp cùng các Học Sinh ra ngoài.Tôi cũng đi theo.Đến phòng Bảo Vệ,Donna đi vào lấy ra 1 cái xẻng.Cô dẫn học sinh đến góc xa nhất của sân chơi và họ bắt đầu đào đất,Chiếc hộp "Tôi không thể" được đặt xuống đáy hố và nhanh chóng bị lấp lại.
    Ba mươi mốt đứa trẻ tay trong tay làm thành một vòng tròn quanh nấm Mộ vừa được chôn.Chúng cúi đầu nghe Donna đọc điếu văn.Mỗi đứa đều có ít nhất 1 tờ "Tôi không thể" dưới nấm Mộ ấy cả Cô Donna cũng vậy.
    "Các bạn thân mến,hôm nay chúng ta quây quần ở đây để tưởng nhớ đến Ngài"Tôi không thể".Ngài đã có ít nhiêù ảnh hưởng đến chúng ta.Tên của ngài được thốt ra ở mọi nơi: Trường học,Hội Đồng Thành Phố và ngay cả Toà Nhà Chính Phủ................"
    Hôm nay chúng ta tiễn đưa ngài "Tôi không thể"về nơi an nghỉ cuối cùng.Ngài đã ra đi và để lại những người Bạn cho Chúng ta : Đó là người bạn "Tôi có thể" , "Tôi sẽ" và "Ngay bây giờ tôi sẽ".Họ không được nổi tiếng và dĩ nhiên họ chưa được mạnh mẽ,đầy quyền lực,nhưng đến một ngày nào đó nhờ các bạn mà họ sẽ trở thành nổi bật hơn.Xin Ngài "Tôi không thê"Hãy an giấc nghìn thu và những người có măth ở nơi đây hãy can đảm sống tiếp tục mà không có Ông ấy.
    Trong giờ phút ấy cả Tôi và Bọn tre đều biết rằng chúng Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay_Một kỉ niệm sẽ ăn sâu vào tâm thức và tièm thức của chúng tôi mãi mãi.Sau đó donna còn cắt một mảnh giấy thật lớn,trên dó có ghi:

    TÔI KHÔNG THỂ
    An Giấc Ngàn Thu
    16/10/1998
    Tấm bia mộ bằng giấy được treo ở lớp đến hết năm học.Thỉnh thoảng có học sinh quên và nói "Tôi không thể.....",Donna đơn giản chỉ vào tấm bia Mộ.Thế là học sinh chợt nhớ rằng cụm từ "Tôi không thể" đã chết và phải nói câu khác.
    Giờ đây,đã qua nhiều năm nhưng mỗi khi nghe cụm từ "Tôi không thể",Tôi lại thấy hình ảnh đám tang được tổ chức năm ấy và nhớ rằng "Tôi không thể" đã chết.
    _First News_
    Được lomromcom sửa chữa / chuyển vào 14:06 ngày 17/09/2006
    Được lomromcom sửa chữa / chuyển vào 14:07 ngày 17/09/2006
  7. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    góp vốn với bibianh nhé ok
    Bài hát từ trái tim
    Có một người đàn ông tốt bụng cưới được người phụ nữ như ông hằng mơ ước. Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và họ sinh hạ được một cô con gái rất xinh xắn, dễ thương.
    Khi cô gái đã lớn, người cha vẫn thường ôm cô vào lòng và nói: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố". Cô con gái giận dỗi: "Kìa bố, con không còn là một đứa bé nữa". Nhưng người cha luôn cười xòa và đáp: "Đối với bố, con luôn là con gái bé bỏng của bố".
    Một ngày kia, cô-con-gái-không-còn-bé-bỏng ấy quyết định rời khỏi ngôi nhà thân yêu của mình để khám phá thế giới xung quanh. Khi cô gái thật sự hiểu về bản thân mình thì cũng là lúc cô hiểu về cha mình hơn. Một trong những điểm mạnh của ông là ông luôn bày tỏ tình thương yêu với gia đình của mình. bất kể cô đang ở đâu, cha vẫn gọi cho cô và nói rằng: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố".
    Một ngày nọ, cô gái nhận được một cú điện thoại không mong đợi: cha cô đã bị liệt sau một cơn đột quỵ. Ông không thể nói, không thể cười, không thể đi lại... và không thể nói được với cô rằng ông rất yêu cô.
    Cô trở về bên cha. Khi bước vào phòng, cô thấy ông nằm đó, trông thật bé nhỏ và ốm yếu. Ông gắng gượng trò chuyện cùng cô nhưng không thể. điều duy nhất mà cô có thể làm là ngồi bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy đôi vai bất động của cha mình. Tựa đầu lên ngực cha, cô suy ngẫm nhiều điều. Cô nhớ lại rằng mình luôn cảm thấy được cha che chở, nâng niu từ tấm bé. Cô thấy lòng quặn thắt trước nỗi đau sắp mất đi người cha yêu quý. Không còn nữa rồi những lời yêu thương vỗ về của cha.
    Và bỗng nhiên, cô nghe tiếng nhịp đập trái tim người cha. Trái tim ông vẫn đập đều đều, mạnh mẽ, như muốn vượt lên tất cả những phần cơ thể đau yếu còn lại. Và trong giây phút được bình yên trên ngực cha như thế, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cô đã nghe được những lời yêu thương mà cô muốn nghe!
    Trái tim của người cha phát ra những lời mà miệng ông không còn nói được nữa: "Bố yêu con, con gái bé bỏng của bố... Bố yêu con..." và cô đã được vỗ về, an ủi bởi những lời nói yêu thương vô hình ấy của cha.
    - Patty Hansen
  8. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu đích thực
    Moses Mendelssohn, ông nội của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, là một người có vẻ ngoài rất xấu xí. Ngoài vóc người thấp bé, ông còn bị gù lưng nữa.
    Một ngày kia, ông tới thăm một thương gia ở Hamburg, người này có cô con gái rất dễ thương tên là Frumtje. Ngay khi gặp Frumtje, Moses đã yêu cô say đắm nhưng tuyệt vọng bởi cô tỏ ra sợ sệt vẻ ngoài xấu xí của ông.
    Đến lúc phải ra về, Moses thu hết can đảm đi lên cầu thang vào phòng cô gái, hy vọng có một cơ hội cuối cùng được nói chuyện với cô. Đối với ông, cô là hiện thân cho vẻ đẹp thiên thần, nhưng cô đã làm ông thật buồn khi luôn tránh nhìn ông. Sau những cố gắng để có được một vài câu xã giao, Moses bối rối hỏi cô, ?oCô có tin hôn nhân là việc đã được định đoạt bởi kiếp trước trên thiên đường không??
    ?oTôi tin?, cô gái trả lời trong khi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. ?oVà ông cũng tin chứ??
    ?oCó, tôi tin như vậy?, ông trả lời. ?oCô biết đấy, ở trên thiên đường mỗi khi một cậu bé được sinh ra, Chúa trời cho cậu ấy biết về cô gái mà cậu sẽ cưới làm vợ. Khi tôi sinh ra, cô dâu tương lai của tôi cũng đã được chỉ định. Chúa còn nói thêm rằng vợ tôi sẽ bị gù. Ngay lúc đó, tôi kêu lên: ?~Ôi Chúa, một người phụ nữ gù hẳn sẽ là một thảm kịch. Thưa Ngài, xin Ngài hãy ban cho con cái bướu đó để người vợ của con được xinh đẹp?T".
    Frumtje ngước lên nhìn vào mắt ông và trong phút chốc, tâm tưởng cô có một sự xáo trộn mãnh liệt. Cô vươn người tới đưa tay cho Mendelssohn nắm lấy và sau đó đã trở thành người vợ tận tụy của ông.
    - Barry và Joyce Vissell
    Trong tình yêu luôn tồn tại nghịch lý: Hai người là một nhưng vẫn là hai.
    - Erich Fromm
  9. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Cho dù bạn chắc chắn mình không phải là thiên tài, bạn vẫn có thể sử dụng những "chiến thuật" như Aristotle hay Einstein để phát huy sức mạnh của trí tuệ sáng tạo của bạn và tất nhiên, có một tương lai sáng sủa hơn.
    8 biện pháp sau sẽ giúp bạn suy nghĩ tốt hơn, mà theo một số học giả thì "đó là những biện pháp chung của các thiên tài sáng tạo khoa học, nghệ thuật, công nghiệp... trong lịch sử".
    1. Nhìn vào vấn đề qua nhiều cách, nhiều khía cạnh khác nhau, tìm những triển vọng mà chưa ai khác tìm ra (hay ít nhất là chưa ai khác công bố là đã tìm ra!)
    Leonardo da Vinci nghĩ rằng để hiểu biết thực sự một vấn đề, bạn phải bắt đầu bằng cách học "tái tổ chức" bằng nhiều cách.
    Ông thừa nhận rằng cách đầu tiên nhìn vào một thứ gọi là "vấn đề" luôn có thành kiến. Nhưng dần dần vấn đề đó sẽ được "tái tổ chức" và trở thành một thứ mới, được cải thiện.
    2. Tưởng tượng
    Khi Einstein nghĩ về một vấn đề, ông luôn thấy cần phải "công thức hoá" vấn đề đó càng nhiều càng tốt, kể cả sử dụng biểu đồ. Rồi ông tưởng tượng ra những giải pháp, và nghĩ rằng những vấn đề đã được "công thức hoá" kia chẳng hề có vai trò quan trọng gì trong suy nghĩ của ông.
    3. Một tính cách tiêu biểu của các thiên tài là ra sức "sản xuất"
    Thomas Edison có đến 1093 bằng sáng chế. Ông đảm bảo sức "sản xuất" của mình bằng cách "khoán" cho mình và các trợ lý phải có các ý tưởng.
    Khi nghiên cứu 2036 nhà khoa học trong suốt lịch sử, ông Dean Keith Simonton ở trường Đại học California đã thấy rằng đa số các nhà khoa học danh tiếng không chỉ đưa ra rất nhiều thành công, mà còn có nhiều phát minh... thất bại. Họ không sợ thất bại, không ngại những ý tưởng "tầm thường" để đến được những phát minh lớn lao.
    4. Cố gắng kết hợp mọi thứ! Cho dù nó có vẻ kỳ cục đến đâu
    Định luật về di truyền mà khoa học về di truyền học hiện đại cũng phải lấy làm cơ sở được đưa ra bởi G.Mendel. Ông đã kết hợp toán học và sinh học để đưa ra một khoa học mới.
    5. Tạo các mối quan hệ giữa những vấn đề khác nhau
    Da Vinci đã đưa ra mối liên hệ giữa âm thanh của một cái chuông và một hòn đá rơi xuống nước. Từ đó ông nghĩ ra mối liên hệ giữa sóng và âm thanh sóng âm.
    6. Nghĩ đến những điều trái ngược
    Nhà vật lý học N.Bohr tin rằng nếu bạn ghép những gì đối lập với nhau, suy nghĩ của bạn sẽ tiến lên một tầm cao mới, có thể tạo ra những ý tưởng độc đáo.
    7. Nghĩ theo kiểu ẩn dụ
    Aristotle coi phép ẩn dụ là một dấu hiệu thiên tài, và tin rằng người nào có khả năng nhận biết được sự tương đồng giữa hai lĩnh vực riêng biệt và liên kết chúng với nhau-người đó là thiên tài.
    8. Chuẩn bị đón nhận cơ hội
    Cứ khi nào chúng ta cố làm việc gì đó và thất bại, chúng ta thường đi làm ngay việc khác. Thực ra, thất bại chỉ có thể là tích cực nếu chúng ta không "nhìn chằm chằm" vào nó như là một kết quả đáng ghét. Thay vào đó: Hãy phân tích cả quá trình, các nhân tố, và làm thế nào bạn có thể thay đổi chúng, để có kết quả khác đi. Đừng hỏi: "Tại sao mình lại thất bại?", hãy hỏi: "Mình đã làm gì?".
    Rệp Điện Tử - Báo HHT
  10. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    đoản khúc mùa thu
    Nguyễn Đình Tú
    Ngày anh cưới vợ em mặc chiếc áo màu cánh sen, hở cổ và chiếc váy dài màu trắng sữa. Dáng hình mảnh mai, mái tóc ngắn rẽ ngôi một bên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đầu ngẩng cao và ánh nhìn lạnh băng kiêu hãnh, em đã xuất hiện trước anh trong hình hài anh chưa bao giờ được trông thấy.
    Anh yêu, anh là một người mù
    Nên em đâu dám trách
    Còn em, em có nguyên đôi mắt
    Song chẳng để làm chi...
    (Ha-lin Po-xvat-tôp-xka)
    Chúng ta gặp lại nhau vào một ban mai cuối thu.
    Trên bãi cỏ cạnh ghế đá công viên chúng ta cùng ngồi, hai đứa bé xinh xắn đang mải mê nghịch ngợm những chiếc lá bàng đỏ, những bông hoa cỏ vàng, những trái bằng lăng khô mà chúng mới tha thẩn lượm nhặt về. Giọng nói, tiếng cười hồn nhiên của chúng hòa cùng tiếng chim hót thánh thót văng vẳng đâu đó. Hai đứa bé ấy chính là hai đứa cháu út ít của chúng ta.
    Bên hồ. Mặt nước trong veo, vơi cạn, lăn tăn sóng gợn. Cây phượng cao lớn vững chãi vươn những nhánh cành thanh mảnh về phía bầu trời xanh thẫm lạ lùng. Một ngày cuối của mùa thu. Nắng vàng hoe da diết. Những chiếc lá phượng bé bỏng, li ti, già nua, vàng úa cuối cùng còn vương vấn trên cây bị cơn gió heo may bứt xuống. Bay, bay mãi. Lá phượng rơi lên tay, chạm vào mặt, bám lên mái tóc và áo quần chúng ta.
    Có thể, đó cũng là cây phượng con cháu của loài cây tuổi trẻ chúng ta đã từng ghi dấu. Ngày xưa, những ngày đã lâu lắm rồi, cây phượng gù ấy đổ nghiêng thân về phía lòng hồ. Những chiếc cành mảnh mai của nó lòa xòa trên mặt nước. Tưởng như sẽ chạm hẳn vào mặt hồ mà rồi lại dè dặt run rẩy cách xa...
    * * *
    - Đến tận ngày cưới, em tới, chỉ cần em nói: Anh hãy kết thúc ngay trò đùa này đi! Anh đừng làm em đau khổ nữa! Một lời thôi, anh cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả, cam lòng bị nguyền rủa, cam chịu mắc nợ cả đời với người con gái kia để đi cùng em, chạy trốn cùng em đến bất cứ nơi nào cả hai chúng ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Nhưng em đã không làm như thế...
    - Em vẫn còn nhớ. Ngày anh cưới vợ em mặc chiếc áo màu cánh sen, hở cổ và chiếc váy dài màu trắng sữa. Dáng hình mảnh mai, mái tóc ngắn rẽ ngôi một bên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đầu ngẩng cao và ánh nhìn lạnh băng kiêu hãnh, em đã xuất hiện trước anh trong hình hài anh chưa bao giờ được trông thấy. Xinh đẹp, dịu dàng, trẻ trung, trang trọng và xa cách vô cùng. Rất nhiều người trai trẻ nhìn theo và mỉm cười thân thiện với em. Như một đôi rất yêu nhau, em khoác tay đi bên anh ấy, hồn hậu, nhiệt thành chúc mừng anh như cầu chúc cho người bạn thân thiết.
    ...Suốt buổi, anh ấy luôn phải nắm rất chặt lấy tay em, đôi lúc còn khẽ lắc lắc, như muốn nhắc: Chị vững vàng lên nhé. Còn có tôi đang bên cạnh chị đây này!
    Dĩ nhiên là em làm sao quên được vai diễn của mình. Em đã cố tìm gặp và nhờ cậy một chàng trai trẻ đóng vai người yêu để đi dự đám cưới của người yêu cũ. Có vẻ như ảnh hưởng trích đoạn bộ phim tâm lý hoặc trang tiểu thuyết tình cảm buồn thảm nào đó. Nhưng anh ấy đã nhận lời. Có thể, vì sự chân thật của em. Có thể, vì anh ấy cũng có trong mình tố chất của người nghệ sỹ: Đồng cảm, dễ sẻ chia, giàu lòng trắc ẩn và nhiệt thành!
    Em lặng lẽ nhìn cô dâu đi bên cạnh anh. Nghe nói, cô ấy kém em vài tuổi nhưng vì ngày cưới phải mang trên người quá nhiều đồ trang sức cộng với khuôn mặt trang điểm hơi kỹ càng nên có vẻ nặng nề, khô cứng và già dặn. Cô ấy khoẻ mạnh, lộng lẫy, cân đối, hiểu biết và vui vẻ là được rồi. Em nghĩ và thành thật tin vào hạnh phúc của anh. Vậy mà không hiểu sao khi tan tiệc, ra cửa, chạm vào nụ cười và lắng nghe giọng nói cảm ơn bè bạn của cô ấy em lại thấy có điều gì đó bất ổn... Nhưng em vội vàng xoá đi ý nghĩ này. Chỉ là linh cảm thoáng qua, linh cảm của một người đa đoan, mẫn cảm mà rõ ràng không nên như thế đối với cô gái đã có được anh trong đời. Trở về nhà, em ngã ngay xuống gối. Mệt nhoài, buồn thảm, trái tim cũng như quỵ xuống vì phải trải qua tình huống quá sự chịu đựng của mình.
    Cuộc hôn nhân của anh chỉ yên ổn được trong một vài năm. Khi đứa con đầu lòng ra đời, vợ chồng anh không sống cùng cha mẹ nữa mà ra ở riêng. Anh được đề bạt chức vụ cao hơn, công việc như ý và tiền bạc kiếm được ngày một dễ dàng. Vậy mà chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến em nhiều thế. Mọi việc đối với anh trôi chảy, bài bản, suôn sẻ, thuận chiều nhưng sao tâm hồn anh trống rỗng và đơn điệu quá thể. Anh biết, anh đã sống bằng thói quen mất rồi. Anh và vợ anh hoàn toàn không hiểu nhau. Sự đồng cảm, chia sẻ, dịu dàng mà cô ấy dành cho anh những ngày yêu nhau chẳng qua cũng chỉ là một sự cố tình tạo ra để có được anh. Cái gì không phải là tự nhiên thì sẽ không bền lâu. Trước năm tháng đời người, sự gượng ép, giả tạo mau chóng phôi phai, lộ chân tướng. Điều bất hạnh lớn trong đời người đàn ông là không được sống cùng tri âm, tri kỷ. Không có em, nhớ em nhiều, anh âm thầm hiểu ra lý lẽ tình yêu của em. Chẳng ai yêu anh như em yêu anh. Lúc nào cũng dè dặt, lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng chưa trọn vẹn. Một tình cảm thoang thoảng, thực hư, mờ ảo, trên bạn bè một chút, dưới tình yêu một chút... Anh đã từng nghĩ, tình yêu của em giành cho anh, giống như nước lã. Nhưng bây giờ anh lại hiểu, đó không phải là thứ "nước lã người dưng" mà là nước lã tinh khiết, âm thầm bên nước đường ngọt ngào, mê đắm. Nước đường thì quyến rũ và dễ say lòng. Nhưng không ai uống nước đường được mãi. Chỉ có nước lã mới bền lâu... Khi anh thực sự biết đau, cũng là lúc đã quá muộn màng...
    - Là kẻ mất mát tình yêu của anh, em hoàn toàn gục ngã, kiệt sức và cảm thấy hình như cuộc sống của mình không còn tồn tại nữa. Em không muốn thức dậy bất cứ một ký ức nào về anh. Những tặng vật kỷ niệm anh dành cho em đều được gói ghém và mang đi chôn cất. Em muốn yên lành. Muốn lãng quên. Sáng nào thức giấc em cũng phải nhìn vào ảnh cha em, nước mắt vòng quanh, thầm thì hàng trăm lần lời hứa âm thầm trước vong linh người đã khuất. Những sắc màu loang lổ trên toan vẽ. Những hình khối lớn bé, xiêu vẹo, xấp ngã. Những đóa hoa run rẩy dưới ánh trăng giá lạnh. Những em bé, những cánh chim nhỏ nhoi trước ban mai rộng lớn. Em vẽ, cứ vẽ, vẽ mải miết. Em quên hết thời gian, quên cả nỗi muộn phiền, quên nỗi khổ đau hiện hữu và những nhức nhối trong tâm tưởng... Tâm trí và sức lực em dồn hết cho sự lựa chọn của mình, sự lựa chọn nhọc nhằn, cay đắng, một hành trình không hứa hẹn gì đến thành công và vinh quang cả. Nhưng mong ước có người kế nghiệp hội hoạ của cha, những giọt nước mắt và nụ cười không bao giờ trọn vẹn của em lại chính là điểm tựa vững vàng nhất mà em có. Đi tới bến bờ này lại nhận ra nơi phía trước kia hình như mới chính là bờ bến mình cần đến. Nghệ thuật không có điểm dừng lại. Nỗi buồn đau riêng tư cũng không bao giờ hết cả. Em đã vẽ rất nhiều, rất nhiều. Vẽ như hoà cả tâm hồn mình vào những sắc mầu, hình khối của năm tháng ấy...
    - Tranh của em luôn đầy sức sống, niềm tin, lạc quan và hy vọng. "Hoa mặt trời", "Em bé và con thỏ", "Khung cửa mùa thu", "Bà mẹ", "Bàn tay người tạc tượng"... Anh được tận mắt chiêm ngưỡng sự thành công của em vào chính những ngày buồn thảm nhất của đời anh. Con trai anh phải đưa vào trại cai nghiện ma tuý lần thứ tư. Vợ anh gần như mắc bệnh tâm thần. Đứa con gái bị chồng bỏ cứ hễ gặp mặt bố là rầu rĩ, thở than, khóc lóc. Ban lãnh đạo mới không xếp anh vào ê kíp làm việc của mình. Anh như rơi xuống vực thẳm, đầy chông gai, không thể nào gượng đứng dậy được. Mới ngoài bốn mươi mà tóc anh bạc trắng. Như sợi dây cung bị chùng xuống, anh không có ý định nài ép nghị lực của mình thêm một lần nữa căng lên. Rượu, trà, thuốc lá, bóng đá và cờ bạc là bầu bạn thường xuyên của anh. Phòng cơ quan, nhà mấy người bạn độc thân rồi quán xá trở thành nhà trọ thân thiết hơn mái nhà anh từng ra vào sinh sống bao nhiêu năm tháng. Rồi em ạ, tình cờ (ôi, tuổi trung niên còn xúc động và thức tỉnh trước sự tình cờ của số phận mới thật kỳ lạ!), một buổi vào giờ cơm tối, anh đang ngồi lơ mơ trong quán rượu thì ti vi đưa chương trình về em. Vẫn gương mặt xinh xắn, trẻ trung, dịu dàng. Vẫn nụ cười tinh nghịch, hồn hậu. Vẫn đôi mắt rực sáng và ánh nhìn ngay thẳng. Dù em có đẫy đà hơn, quý phái và sang trọng hơn, anh vẫn nhận ra em. Em trả lời phỏng vấn. Kỹ thuật viên để gương mặt em nổi bật trên khuôn hình, để tất cả khán giả hâm mộ đều được thấy rõ, được như đang trực tiếp đối diện với em. Vậy mà, khi ấy, anh lại có cảm giác là em chỉ nhìn thấy, chỉ nói chuyện với mình anh. Em đã thành công rồi. Lời hứa âm thầm trước người cha đã khuất của em mà mãi sau này anh mới biết nay đã thành hiện thực. Không ngờ, trong hội hoạ, một người vào tuổi hai mươi ba mới bắt đầu đi những bước đầu tiên lại mau chóng đạt được vinh quang rực rỡ. "Tôi muốn dành những lời sau nhất để gửi tới một người bạn của tôi, một kiến trúc sư tài hoa của những năm tôi tuổi hai mươi. Tôi vừa được biết, hiện tại anh đang gặp nhiều trắc trở trong sự nghiệp và đời sống riêng tư. Nhưng tôi luôn luôn tin rằng bằng nghị lực và tài năng của mình nhất định anh sẽ vượt qua. Vào giây phút này tôi mong mỏi được chia xẻ cùng anh như với người thân thiết yêu dấu của tôi".
    "Anh ngồi quán đấy à!", "Anh đừng hút thuốc lá!", "Anh đừng uống rượu nhé!"... Ngày xưa, em vẫn hồn hậu, ngây thơ, nhẹ nhàng khuyên can, nhắc nhở, quan tâm đến anh một gã lãng tử bụi phủi bất cần đời như thế. Bây giờ, thành đạt và vinh quang, em không lãng quên bạn bè cũ, em chưa hề quên anh... Như kẻ bừng tỉnh sau cơn mê, anh liêu xiêu đứng dậy, móc ví trả hết số tiền nợ của quán rượu rồi loạng quạng bước nhanh ra cửa. Ngôi nhà của anh. Dưới ánh đèn nê ông nhợt nhạt, con gái anh đang ngồi chờ bố bên mâm cơm. Vợ anh nhác bóng chồng vội xoè quạt giấy che mặt và cười khanh khách. Ghế bên phải anh còn trống trải - vị trí của đứa con nghiện ngập đang cai nghiện chưa về. Xộc xệch, tan nát, bất hạnh. Nhưng đó là gia đình của anh. Nó cần anh làm điểm tựa, cần anh vững vàng nhóm lại ngọn lửa hồng ấm áp, cần anh xốc lên, vực dậy. Sống hơn nửa đời, anh phải làm lại từ đầu. Nhọc nhằn, cay đắng nhưng cũng gắng gỏi lắm. Điều anh làm lại cho anh, cho vợ con anh không hẳn hoàn mỹ nhưng chắc chắn có ý nghĩa hơn những tháng ngày bạc nhược trước đó. Anh làm tất cả những gì mình có thể làm đó là vì ai, em biết mà...
    - Chồng em mất đã hơn mười năm rồi. Hơn ba ngàn ngày, em đã sống những phút giây trống rỗng. Nhưng em cảm ơn số phận đã ưu ái trao vào tay em tình yêu của anh ấy. Anh ấy chính là chàng trai có mặt bên em trong đám cưới anh ngày nào. Anh ấy là một họa sĩ, là học trò của bố em, là người thầy đầu tiên hướng dẫn em những nét cọ đầu tiên. Nhưng nếu em không hạnh phúc thì em cũng không đổ lỗi cho anh. Đừng trách quá khứ vì nếu cho ta làm lại từ đầu chưa chắc ta đã làm khác đi. Đôi khi con người ta cứ hay tuyệt đối hoá tình yêu. Chưa hẳn một tình yêu đẹp sẽ đưa đến một hôn nhân đẹp. Đừng lấy quá vãng bao biện cho những thua thiệt hiện tại. Có phải thế không?
    * * *
    Bà cụ ho húng hắng. Vẫn bị viêm họng đấy à? Ông lão lo lắng. Có nhớ ngậm gừng với một tý muối không? Phải mặc áo len cao cổ đấy nhé. Kìa, quàng lại khăn đi, gió thế này... Bà cụ móm mém cười, ngượng ngùng nhìn ông lão. Hói mất rồi nhỉ. Tóc lơ thơ thế này mà chẳng chịu mũ mão gì cả. Lạnh đầu lắm. Đây, tôi có mang hộp dầu gió, xoa ngay một ít vào thái dương cho ấm đi nào... Ông lão định bảo, bà yên tâm, tôi đàn ông đàn ang đâu có mỏng manh, ốm yếu như bà nhưng vội ghìm lại được. Phải rồi, ngày xa xưa ấy, mỗi lần người yêu dấu của cả cuộc đời ông dặn dò điều gì ông đều ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí thề ước tuân thủ để rồi làm ngược lại tất cả. Ông cảm thấy thích thú, cảm thấy hạnh phúc khi nàng tức giận, dỗi hờn. Ông đã mong nàng thú nhận, mong được chứng kiến rằng vì ông ngang bướng, ương ngạnh, tồi tệ, lười nhác, xấu xa mà nàng phải khóc lóc, khổ sở, đau buồn. Ông đã nghĩ, như thế mới có thể nhận ra tình cảm của nàng đối với ông là đặc biệt, là hơn hẳn so với đám con trai tài hoa, giàu có, đẹp mã, luôn vây quanh, tôn sùng, thương quý nàng hết mực kia. Ông muốn có được tín hiệu tình yêu riêng của mình theo cách lạ lùng như thế. Bởi vì ông không bao giờ có đủ sự tự tin mỗi khi đối diện nàng hoặc đối mặt các "đối thủ" của mình. Ông không hề biết rằng, đúng hơn ông đã không nhận ra rằng nàng là một cô gái lặng thầm và cương nghị. Tình yêu của nàng dành cho ông giống như ngôi sao bé nhỏ trên trời xa, tưởng chừng yếu ớt nhưng vô cùng mãnh liệt. Ông đã không đủ can đảm, không đủ tự tin để đến gần ngôi sao tình yêu đời mình... Sai cả đời rồi, không thể tiếp tục sai thêm nữa. Mùi dầu thơm cay thoang thoảng bay...
    - Ông vừa hẹn tôi ngày mai, vào giờ này chúng ta lại đưa cháu ra ngoài công viên chơi phải không? Tôi chẳng hứa hẹn gì đâu. Tuổi già giống như cây nến cạn kiệt vì đã đốt cháy bản thân suốt những tháng năm đời người. Biết đâu ngày mai ngọn nến ấy lại không còn cháy nữa. Như thế lại thành thất hứa, lỡ hẹn với nhau... Thôi, ông ạ, tôi chỉ mong, con đường chung trước lối rẽ trở về với mỗi ngôi nhà của chúng ta dài thêm ra một chút. Muốn thế, thì chúng ta đi cùng nhau chầm chậm. Ông hãy đi bên tôi và nhìn những đứa cháu đang tung tăng chạy phía trước kia. Chúng ta đang đi giữa mùa thu đấy. Liệu có phải là mùa thu cuối cùng của cuộc đời không? Ai mà biết trước được... ông nhỉ?
    Hình như ngàn chiếc lá đang dệt một ban mai vàng.

Chia sẻ trang này