1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho em xin mảnh đất giữa đồi sắn làm nhà kho chứa truyện nhá! ^_^ (Mục lục trang 1 ạ!) Truyện mới: C

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi bibianh, 17/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    BÔNG CÚC NHỎ
    From Blog Trang Hạ)

    Giới thiệu: "Bông cúc nhỏ" là tiểu thuyết được sáng tác hàng ngày trên mạng Internet của Lạc Tâm, đưa tác giả từ một người viết văn trên mạng trở thành người in sách trong đời thật, sau khi có lượng độc giả khổng lồ trên mạng khẳng định và yêu thích. Năm 2003, "Bông cúc nhỏ" được NXB Thương Châu, chuyên xuất bản văn học mạng gần 10 năm nay, đưa lên giá sách và nhờ thế, được ngành công nghiệp giải trí Hoa ngữ để mắt tới.
    Tiểu thuyết này đã trở thành kịch bản cho bộ phim thần tượng "Đấu Ngư - cá chọi" nổi tiếng của GTV, tên tiếng Anh là The Outsiders với những diễn viên quá đẹp trai như Quách Phẩm Siêu (tôi rất thích anh này), An Dĩ Huyên, "Bông cúc nhỏ" kể về sự hoang mang và nổi loạn của một đám trẻ vào đời bằng mọi cách khác nhau, mọi thân phận khác nhau và mọi nỗi điên rồ cũng khác nhau. Nhưng có chung một thứ dành cho nhau là Chân Tình.
    Những người đọc xong truyện nhất định sẽ tìm cách để xem được phim. Còn những người đã xem phim sẽ nhất định tìm cách đọc được nguyên tác.
    Giờ nguyên tác bản dịch trên blog Trang Hạ nè!
    [​IMG]
    Được bibianh sửa chữa / chuyển vào 19:35 ngày 17/04/2009
  2. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Bông cúc nhỏ
    Tiểu thuyết văn học mạng dài kỳ - Lạc Tâm (Đài Loan)
    Những bông cúc hoạ mi trắng mỏng, luôn tiêu biểu cho sự thanh cao trong veo...
    Tôi lớn lên trong những lớp chọn, trường chuyên ưu tú nhất, không những ưu tú, tất cả ba mươi bạn học nữ trong lớp đều là những bạn xuất sắc về học tập, múa giỏi, và đều đã vượt qua hơn 300 người khác trong cuộc thi tuyển vào trường.
    Năm lớp sáu, tôi vẫn cùng 29 người bạn học lớn lên bên nhau, trong cuộc sống của tôi ngoài cha mẹ và cô giáo ra, tôi không có cơ hội tiếp xúc với đứa con trai nào, trong tuổi thơ tôi, con trai là kẻ lạ.
    Lên Trung học cơ sở (lớp 7-9), tôi bỏ lớp múa, vì thế tôi chuyển sang trường Trung học bình thường có cả nam lẫn nữ. Điều đó làm tôi giống như một đứa trẻ ở nhà quê lần đầu tiên được lên thành phố... Bao nhiêu điều lạ, bao nhiêu tò mò.
    Lần đầu tiên nghe thấy chửi tục, là trên tivi.
    Lần đầu tiên nhìn thấy có người chửi tục, là ở trường Trung học.
    Tôi chỉ biết trợn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau này bạn bè trong lớp gọi tôi là "Bông cúc nhỏ", bởi chuyện gì tôi cũng ngơ ngác. Không hiểu bè phái, không hiểu luật ngầm trong học đường, không hiểu chuyện con trai con gái... Tôi như một bông hoa mới nở, chưa biết trắng và đen, chỉ thấy thế giới này thật kỳ lạ.
    Bông cúc nhỏ, biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ...
    Bông cúc nhỏ theo tôi, cho đến một ngày khi tôi sang học kỳ hai năm lớp 8.
    ???????????????????????????????????????????
    Đường phố vừa qua cơn mưa, tối sẫm và ẩm ướt.
    Chiều tối mùa đông, hơn bảy giờ, trời đã rất tối, nhất là sau cơn mưa, tất cả trở nên tối tăm, gian ác...
    Trong ngõ tối thiếu ánh đèn đường, năm sáu người vây quanh một người, một người như con thú bị dồn vào ngõ cụt, không giãy giụa, chỉ lẳng lặng không nói.
    Trên tay mỗi người cầm chắc cây gậy chơi bóng chầy, thằng cầm đầu nhổ một bãi bã trầu. "Mẹ! Mày ngon ghê, chơi ghê hả, chạy sang đây giành địa bàn hả?" Cốt trầu đỏ bẹt lên giầy con thú đang bị bủa vây, hắn nhíu mày lại.
    "Mày còn khệnh? Tưởng lắm gái theo thì tinh tướng, sao hả? Chê trầu bẩn giầy mày hả?" Nói xong, lại một bãi nữa, lần này chả e gì nhổ thẳng vào mặt hắn.
    Hắn lau chất dịch màu đỏ đi với một sự chậm rãi tột cùng, mắt bừng lên sát khí, rồi vung tay đấm mạnh một quyền vào thằng nhổ trầu, chỉ thấy tiếng rắc và tiếng kêu thảm, màu đỏ tứa từ miệng nó ra, có điều lần này không phải trầu, là máu.
    "Đại ca!"
    "Đại ca!" Lũ lau nhau đi theo thấy đại ca ngã ngửa, tới tấp vung gậy tới. "Đập chết nó đi!"
    Gậy náo loạn trút xuống, đập lên người hắn. Nắm đấm của hắn rất cứng; nhưng không cứng bằng gậy bóng chầy làm bằng gỗ, một quyền đấm lùi một người, nhưng chưa kịp tránh, bốn phía tới tấp giáng gậy lên đầu, lên vai, lên lưng.
    Trận đòn này, hắn đã thua rồi.
    ???????????????????????????????????????????
    Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, học thêm là nghĩa vụ của bất cứ ai đang là học sinh Trung học cơ sở.
    Hôm nay, lại học thêm, từ lớp trở về, tôi bỗng gặp phải một việc chưa từng xảy ra.
    Ẩu đả!
    Trời! Đây là thứ chỉ nghe bạn trong lớp kể lại, tôi chưa từng được tận mắt thấy. Tôi nhón gót nhìn vào trong ngõ, ngoài những tiếng chan chát huỳnh huỵch, tôi chỉ nghe tiếng chửi thô tục ghê rợn.
    Rất nhanh, tôi nhận ra một người bị đánh, bọn còn lại là đánh người.
    Sự bất bình dâng lên nhanh chóng, tôi lôi ngay cây còi học giờ diễu hành ra, cũng chả biết lấy dũng khí từ đâu, tôi hét to "Cảnh sát tới" rồi dùng hết sức bình sinh thổi cây còi sắt.
    Có lẽ hiệu quả quá bất ngờ, đám đông tán loạn, tôi chỉ nghe tiếng chửi bất mãn và tiếng đạp nước bỏ chạy rầm rập, một lát sau, trong ngõ tối im ắng, tôi lại thò đầu vào xem.
    Không còn ai cả.
    Rón rén bước vào, ngoài những vết máu trên đường, tôi chả thấy gì nữa. Có lẽ đã chạy hết rồi, khi tôi định bỏ ra, một tiếng rên rỉ làm tôi chú ý, đi theo tiếng động, tôi hít mạnh một hơi, tôi đã nhìn thấy có người... Một người dường như mặt mũi nham nhở.
    Suốt đời này, tôi không bao giờ quên được tiếng rên ấy.
    Giá như lúc đó tôi không đi tới, hoặc giá như anh ta không rên lên...
    Giá như, bao nhiêu những giá như... Nhưng đã không thay đổi được đời tôi.
    Tôi đi về phía anh ta, có thể nói, tôi đã cứu anh ta.
    Còn anh ta?
    Anh ta đã tự tay hái đi bông cúc hoạ mi trắng mỏng manh trong tôi...
    ???????????????????????????????????????????
    Ngoài lớp học tụ tập mấy người, Xuyên, Ôn và một vài đứa tạp nham lắm chuyện của lớp đứng xì xào.
    "Bọn nó làm gì đấy?" Tôi vừa làm bài vừa hỏi Tuyên.
    "Đại ca Thành lớp trên ra viện rồi, bảo sẽ đến lớp mình tạ ơn". Tuyên hiếu kỳ ngó ra cửa sổ.
    "Đại ca Thành là ai?"
    "Thủ lĩnh cầm đầu bọn Trung học, đại ca đấy!"
    Tôi không để ý, tiết sau khi môn Quốc văn, tôi đang ôn bài. Cả nửa lớp dồn hết ra hành lang. Tôi cúi gằm xuống cuốn sách tham khảo.
    Tiếng ồn ào ngoài cửa trở nên yên tĩnh, tôi ngạc nhiên ngó ra.
    Chỉ thấy một người mặc đồng phục đứng ở ngoài cửa lớp. Tôi không biết anh ta là ai, chỉ thấy mặt mũi có chỗ tím bầm, tay bó thạch cao.
    Cái xó xỉnh trường cấp 2 này mà cũng có đại ca ư? Tôi thấy hơi khó chịu...
    Cho đến lúc anh ta đi tới bàn tôi, tôi mới ngạc nhiên kêu lên: "Là anh à!"
    Anh ta là người tôi cứu ba tháng trước! Là người bị đánh tới mức mắt mũi dúm lại một chỗ!
    Làm sao... làm sao mà hôm nay trông lại có vẻ đẹp trai?!
    "Bông cúc! Tôi nợ em một cái mạng." Nói xong, anh ta nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, dùng cánh tay tàn phế đeo lên cổ tôi với vẻ ngạo nghễ.
    Tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp nói gì, giám thị bên khu Trung học đã nộ khí xung thiên chạy vào lớp: "Lý Hoa Thành! Tôi cảnh cáo cậu, cậu mà còn sang khu trường Cấp 2 một lần nữa, tôi sẽ báo cho cậu học đúp thêm lần nữa!"
    "Thầy giám thị, tôi đang báo ân, không phải là thầy luôn bắt học trò có ơn phải báo đáp sao?" Anh ta cười khinh miệt, nhìn tôi một cái, rồi như một hoàng đế được đám hầu cận hộ tống đi ra khỏi lớp.
    Chờ anh ta đi khuất sau hành lang, cả lớp như điên cuồng vây lấy tôi, "Bông cúc nhỏ, mày cứu đại ca à?"
    "Bông cúc, sao mày lại quen được đại ca?"
    "Bông cúc, không ngờ nhé, kinh phết!?
    Người này gọi bông cúc, người kia gọi bông cúc. Tôi bị hỏi tới mức hoa mắt chóng mặt, ngoài sợi dây chuyền bạc treo trên cổ tôi ra, ánh nhìn của tôi không chạm vào đâu, vào bất cứ thứ gì khác.

  3. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Tôi không quên Lý Hoa Thành, nhưng anh ta lại không hề tìm gặp tôi lần nào nữa.
    Trong lớp, vẫn có những ánh mắt tôn kính nhìn tôi.
    Thậm chí có người gọi tôi là ?ochị Hoa cúc?.
    Lại hết ba tháng, năm lớp 8 sắp kết thúc.
    Ngày mùa hạ đến gần, vào lúc tôi bước ra khỏi cổng trường, một nhóm người vây lấy tôi. Tôi sững lại, không biết từ bao giờ tôi cũng phải trở thành một người bị đám đông vây đánh?
    Người cầm đầu nói: ?oBông cúc nhỏ, đại ca muốn gặp em?. Trên áo đồng phục rõ ràng thêu tên tôi, vì sao lại dám gọi biệt danh của tôi.
    ?oAi là đại ca??
    ?oThành, đại ca khu Ngũ Phúc của Cao Hùng này!? Anh ta kiêu ngạo nói.
    ?oTôi không thích!? Tôi bỗng quên mất Thành là ai. Hoặc giả, tôi có lẽ đã quên anh ta từ lâu.
    ?oBông cúc nhỏ?, một tiếng gọi lãnh đạm, những người vây quanh tôi dãn ra, khi nhận ra người vừa đến là ai, tôi không kìm được mở tròn mắt: ?oLà anh à!?
    ?oTôi đây!? Anh ta nở nụ cười châm biếm ?oTôi chở em về nhà?.
    Đáng lẽ tôi phải trả lời là không, thật vậy, đáng lẽ tôi phải vậy. Nhưng tôi lại không, tôi ngồi lên sau xe anh ta, để anh ta chở tôi về.
    Người đã về đến nhà rồi, còn trái tim thì sao?
    Trái tim, đã bị anh ta chở về một hướng ngược con đường về?
    Tôi từ bông cúc nhỏ, biến thành chị bông cúc, rồi thăng tiến thành ?oBà chị?, ?oChị Hai?.
    Tôi nghi ngại nhìn những anh chị lớp 11-12, vì sao họ luôn cung kính gọi một đứa bé vừa gầy vừa nhỏ như tôi là Chị Hai. Và những người đó không phải là rít thuốc ngập đầu, thì cũng đầy mồm chửi tục.
    Sau này, tôi mới đần độn hiểu ra rằng, ?oBồ? của tôi là ai.
    Lý Hoa Thành.
    Tôi không hiểu, chỉ biết sau mùa hè, anh ta luôn cưỡi chiếc xe máy đã dỡ phần giảm thanh của ống bô xuống, lắp thêm ống bô đôi đi đón đưa tôi, không hiểu vì sao tôi lại trở thành bạn gái của anh ta.
    Có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu xa, nhưng tôi giấu cha mẹ tôi tất cả. Tôi hiểu, trong mắt cha mẹ tôi, Lý Hoa Thành là một thằng lưu manh, chó ngáp được ruồi mới thi đỗ vào trường Trung học.
    Lớp 10 đúp một năm, rồi may mắn thi đỗ lên lớp 11.
    Tính ra anh ta đã 18 tuổi, mà vẫn còn phải học lớp 11.
    Còn tôi? Năm đó, tôi mới mười bốn. Tôi mới chỉ là cô học trò lớp 8.
    Trong mắt cha mẹ, anh ta là người làm hư hỏng con cái họ, loại mất dạy lừa đảo cô gái trẻ.
    Trong mắt thầy cô, anh ta là một học sinh lưu ban cứng đầu cứng cổ, ba ngày mắc tội nhỏ, hai ngày mắc tội lớn. Chỉ có điều, anh ta luôn có cách để thoát, đến năm lớp 11 vẫn còn chưa bị đuổi cổ ra khỏi trường học.
    Trong mắt huynh đệ, anh ta là đại ca, một hảo hán cứng cỏi mạnh mẽ, anh ta là đại diện cho sức mạnh.
    Trong mắt học trò nữ, anh ta là Bạch mã hoàng tử.
    Còn trong mắt tôi ư? Anh ta là một thằng bạn đôi khi chửi tục và bướng bỉnh, anh Hai.
    Tôi ghét khói thuốc, anh ta không hút thuốc trước mặt tôi, tôi ghét nói tục, anh ta gắng kiềm chế văng tục; tôi ghét trốn học, anh ta đau khổ vô cùng rồi cũng đành cúc cung chở tôi đến lớp rồi ngủ gục trên bàn học bên lớp mình.
    Tôi thích gì, anh ta sẽ làm điều đó, tôi ghét gì, anh ta sẽ cố tránh - trừ một thứ.
    Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.
    Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.
    ???????????????????????????????????????????
    ?oBông ?" Cúc - Nhỏ? Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, tôi cũng biết thằng đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành ?" Âu Cảnh Dịch.
    Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông ?" Cúc - Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.
    ?oAnh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!? Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
    ?oBông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~?
    ?oAnh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!?
    ?oÁi chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.?
    Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên, ?oNghe thấy rồi, Cút!? Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, tôi quay về lớp.
    Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ ?oĐại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!?
    Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc tôi, kéo tôi vào ngực. ?oCái gì vậy??
    ?oĐi ăn cơm với anh!? Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.
    ?oMẹ em mắng!? Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.
    ?oHôm nay sinh nhật anh!?
    ?oBố em mắng!? Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.
    ?oAnh đi xin phép bố mẹ em? Nói xong, anh ta kéo tôi lên xe thật.
    ?oAnh điên à!? Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.
    ?oThế đi ăn cơm với anh?, có lúc, anh ta bướng như một con bò.
    ?oThôi để em về hỏi bố mẹ?, nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.
    ???????????????????????????????????????????
    Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.
    Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.
    Với ai?
    Với bạn gái trong lớp.
    Về sớm nhé!
    Vâng.
    Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối, tôi không hề thấy đi chơi với Lý Hoa Thành là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, tôi không dám nói thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.
    Lý Hoa Thành đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà tôi.
    Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ làm rầy rà cho tôi.
    Lên xe anh ta, tôi nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Âu Cảnh Dịch chạy theo sau đôi tôi.
    Họ đi sau xe Lý Hoa Thành rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.
    Sau này, tôi mới biết, thì ra tôi và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn?
    ?????????????????????????????????????????????
    Tôi chưa từng đi nói Thọ Sơn, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Cao Hùng, quả thực rất đẹp.
    Tôi có thể thấy rất nhiều đèn, rất nhiều toà nhà cao.
    Gió rất to, mấy lần tôi tưởng tôi bị gió thổi ngã, nhưng tôi cảm thấy rất vui sướng, bởi đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi cùng bạn bè.
    Lý Hoa Thành không nói gì đi đến bên tôi, cởi áo ra khoác lên vai tôi ?oMuốn về chưa?? Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Âu Cảnh Dịch đã mang đến một đống bia, tôi nghĩ Lý Hoa Thành đã uống không ít.
    Tôi lắc đầu ?oThêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!?
    Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng ?oĐược, chờ thêm tí.? Tôi vẫn thấy những lúc ôm tôi, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác hẳn với người thân ôm tôi. Khác ở đâu thì tôi không biết.
    ?oÔ~ Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?? Tiểu Hổ vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.
    ?oHiến cái hôn, hiến cái hôn!? Rồi thằng Lâm khệnh bắt đầu gào theo.
    ?oHiến thân, hiến thân!? Âu Cảnh Dịch khốn nạn bắt đầu khích thêm.
    "Bọn này lắm chuyện quá!" Tôi dựa đầu lên ngực Lý Hoa Thành nói buồn buồn.
    "Nào!" Anh ta kéo tay tôi, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.
    "Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây" Anh ta ngồi phệt xuống, đập đập chỗ bên cạnh.
    "Gọi tên em" Tôi dẩu môi, nhưng cũng ngồi xuống theo.
    "Bông cúc nhỏ". Anh ta nói trêu chọc, gọi lần nữa.
    "Gọi tên em! Tại sao toàn không chịu gọi tên em?"
    "Anh muốn gọi em là Bông cúc nhỏ, vĩnh viễn trong trắng đáng yêu..." Thành nói khẽ, không biết nói với tôi hay nói với mình.
    "Đành chịu vậy!" Nói đi nói lại vẫn lý do đó
    "Giận à?" Thành quay người sang, xích lại gần hơn.
    "Đâu có!" Không giận mới lạ.
    "Hôm nay sinh nhật anh, cấm em không được giận dỗi" Tay vuốt lên má tôi, cười và nói một cách ngang tàng. "Và em còn chưa tặng anh quà sinh nhật."
    "Em có thể cài lên người một cái nơ ****, tặng em cho anh". Câu nói này tôi chỉ đùa thôi. Không có ý gì khác, thật sự không có ý gì! Nhưng tôi thấy Lý Hoa Thành có lẽ không nghĩ thế.
    Ngẫm nghĩ, sinh nhật anh ta không có quà gì cũng ngại. Tôi lúc đó không có bất cứ một thứ gì có thể tặng, nghĩ ngợi rất lâu tôi mới nói "Nhắm mắt lại"
    Thành nhắm mắt. Tôi nghiêng người, khẽ đặt một cái hôn lên má. Như hôn ba tôi thôi, nhẹ và nũng nịu, Thành đối với tôi tốt không kém gì ba.
    Thành bỗng mở mắt ra, quài tay ôm ghì lấy tôi vào lòng, tôi không kịp phản ứng đã thấy anh ta cúi xuống áp vào môi tôi.
    Tôi không nghĩ ra được cái gì, toàn thân như bị điện giật, ngạt không thở được. Thành buông tôi ra, đặt ngón tay lên môi tôi, nói khẽ "Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?"
    "Không hiểu." Chưa nói thêm đã bị chặn lên môi một nụ hôn khác. Lại gần như nghẹn thở.
    Tôi cuối cùng đã biết, Lý Hoa Thành khác hẳn ba tôi, anh họ tôi. Bởi họ không hôn tôi thế này.
  4. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Áp lực kỳ thi cuối cấp rất lớn, tôi lại không còn lòng dạ nào học bài.
    Âu Cảnh Dịch suốt ngày vồ lấy bài kiểm tra của tôi rồi vui sướng cười hô hố, cho đến khi Lý Hoa Thành xuất hiện, hắn mới dứt cơn cười.
    Tôi thấy bài vởi của tôi thảm hại dần. Từ người thứ 3 trong lớp tụt xuống thứ 10, kỳ kiểm tra tháng này tụt xuống 15.
    Tôi không sợ, dù sao đứng thứ mấy thì cuối cùng cũng chỉ cần thi đỗ Trung học phổ thông là được
    Thầy giáo lại là người lo lắng nhất, suốt ngày kêu sẽ đến nhà tôi thăm hỏi phụ huynh.
    Làm một người phải lo âu thay tôi, lại chính là Lý Hoa Thành, kẻ mà ốc đã chẳng mang nổi mình ốc. Buồn cười chưa.
    "Tại sao lại bị điểm kém thế này!" Anh ta nắm bài kiểm tra của tôi tra hỏi bực bội.
    "Nếu không thì anh dạy em đi!"
    "Em biết là anh không biết gì!" Anh ta trả lại bài kiểm tra cho tôi.
    "Thế thì đừng mắng em, ba mẹ em chửi đã đủ rồi!"
    "Anh không phải ba em!"
    "Em biết". Anh ta lại thế rồi, giữa thanh thiên bạch nhật hôn tôi. Cho đến lúc thầy giám thị tức giận đùng đùng chạy thẳng từ tầng ba xuống thét: "Lý. Hoa. Thành. Cút cho tôi về trường bên kia!"
    Thành giơ ngón tay giữa lên chế nhạo thầy giám thị. "Anh về trường đây, học tốt nhé!" Tay nắm túi sách chuẩn bị về lớp.
    "Thế còn anh" Tôi nhướng mày, hỏi lại.
    "Anh không học nữa, hết học kỳ này anh nghỉ học luôn."
    Không học, vì sao, anh ta không học hết cấp ba, bố mẹ anh ta nghĩ sao? Không học hết cấp ba thì làm sao vào được đại học? Làm sao đi xin việc được?
    Bỗng nhiên tôi thấy Lý Hoa Thành cách tôi ngày càng xa hơn một chút.
    ?????????????????????????????????????????????
    Lúc tan học, ba chiếc xe máy chạy vào sân trường, nghe thấy những tiếng làm tôi sợ hãi"
    "Gọi con nào là Hoa cúc nhỏ ra đây cho tao!" Học trò trường nữ trung học Tam Tín, tóc ngắn uốn, mặt trang điểm đậm.
    Ngồi từ trong phòng học cũng có thể nghe thấy tiếng hét, tôi đứng dậy định ra ngoài xem có việc gì, Tiểu Hoa ngồi cạnh tôi dúi tôi xuống, lắc đầu, Hoa là một tiểu đệ dưới tay Lý Hoa Thành, bình thường đối xử với tôi khá tốt.
    "Chị Hai, đừng ra đấy!" Hoa cản, tay thục vào cặp sách tìm hung khí, đưa mắt sang thằng Béo ra ám hiệu.
    "Vì sao?" Đây là trường tôi, chả lẽ ai dám ăn thịt tôi? Mà tôi đâu có làm gì đắc tội với cô ta.
    "Chờ đại ca đến."
    "Không!" Tôi hất tay nó ra, bước ra ngoài.
    "Mày à?" Ba đứa con gái vây lấy tôi, mặt hung hãn.
    "Đồ mất dạy!" chưa nói hết, đã tới tấp cho tôi cái tát mạnh như trời giáng.
    Tôi đau quá nhắm nghiền mắt, không hiểu vì sao bị đánh. Tôi chưa gặp cô ta. Cô gái đánh tôi hét lên: "Đồ đê tiện, bà mày Thẩm Nhã Dung đây mà mày dám cướp bồ hả?" Nói xong một tay túm mái tóc ngắn của tôi, dúi mạnh, tôi đập đầu xuống đất.
    Thẩm Nhã Dung? Tôi chưa hề nghe cái tên này. Tôi cũng không hiểu tôi cướp bồ nó bao giờ.
    Tôi lăn sang bên rồi bò dậy, tôi không thích bị người khác đánh. "Mày làm gì đấy?"
    "Làm gì? Rạch cái mặt mày ra!" Tay nó vồ tôi, năm móng tay dài sắc nhọn cào lên mặt tôi, tôi vội né, nhưng không kịp. Má trái đau rát, máu chảy xuống đất.
    Tôi nhìn máu, giận dữ đấm trả, cô ta kêu lên thê thảm, rồi ngã xuống. Tôi nhìn vết thương to bằng đồng xu trên mặt cô ta, ngạc nhiên không hiểu vì sao.
    Nhìn kỹ, thì ra chiếc nhẫn của Lý Hoa Thành tặng tôi cũng đã dính máu.
    Trời ơi! Sao lại thế này?
    Chớp mắt, một đứa con gái vực Thẩm Nhã Dung dậy, ba đứa còn lại giữ chặt tay tôi, lại cho tôi một cái tát nữa.
    Cái tát này có vẻ quá nặng, tôi xây xẩm và lại lảo đảo ngã.
    Nghe có người gọi ?oBông cúc nhỏ!? tôi ngoái nhìn Lý Hoa Thành đang sải bước chạy tới, phía sau là Âu Cảnh Dịch, Vương Trung Khải và một lũ thân cận với Thành, mặt anh lạnh lùng như làn nước lạnh cứng.
    Lý Hoa Thành đỡ tôi dậy, sờ lên mặt tôi hỏi: ?oEm có sao không??
    Những người khác vây lấy lũ con gái.
    ?oKhông sao, anh xem Thẩm Nhã Dung, cô ta nặng lắm, em lỡ tay!?
    Tôi thật sự không cố tình đánh cô ta bị thương, đó là do cô ta đánh tôi trước.
    ?oSao em ngốc thế!? Anh ta ôm tôi, hôn lên nước mắt và máu trên mặt tôi, ngoái lại bảo Âu Cảnh Dịch:
    ?oTay, tao cần bàn tay của nó!?
    Tôi không thật hiểu, nhưng tôi có thể lờ mờ đoán ra ý Thành.
    ?oLấy tay cô ta làm gì?? Tôi vội vã giữ Thành.
    ?oChuyện của anh!? Anh ta cởi áo lau máu trên mặt cho tôi.
    ?oĐừng, anh Thành, em không muốn anh hại cô ta, cho cô ta đi đi, em xin anh!?
    Có lẽ lời tôi nói làm bọn Âu Cảnh Dương lưỡng lự, nhìn tôi ra vẻ không hiểu. Lý Hoa Thành nhìn tôi rồi quay sang bảo:
    ?oThẩm Nhã Dung, mày nghe đây này, bông cúc nhỏ là của tao, hại cô ấy nữa, lần sau tao giết mày!?
    ?oNghe rõ chưa hả? Cút!?
    Âu Cảnh Dương miễn cưỡng mở lối cho Thẩm Nhã Dung và lũ con gái xiêu vẹo đi ra.
    Nhìn gương mặt Lý Hoa Thành lạnh lùng, tôi phát hiện, anh ta đã trở thành một Lý Hoa Thành không giống như tôi từng quen?
    ?????????????????????????????????????????????
    (dịch xong IE báo lỗi, ấn OK cái thông báo lỗi là tự động close cái IE luôn, mất tiêu, chán kinh lên được, riêng truyện này đã 2 lần mất bài rồi. Lần sau dùng MSN vậy và gửi tặng mấy ông tây ở MS 1 đùm mắm tôm, hả!)
    "Con gái, lại đây!" Tôi vừa vào đến cửa, ba tôi ngồi trên sô pha gọi.
    "Sao ạ!" Tôi cúi đầu, che đi phía mặt sưng vù, trong lòng thầm nghĩ, thôi hỏng rồi.
    "Nhà trường gọi điện đến báo, con đánh nhau!"
    "Làm gì có ạ!"
    "Dạo này con chơi với thằng mất dạy nào đấy hả?"
    "Anh ấy không phải mất dạy!" Tôi bực bội với cách ba tôi nói, nên lớn tiếng cãi.
    "Tao bảo mày, đừng có tưởng lớp 9 rồi thì tao không quản lý mày.
    Từ ngày hôm nay trở đi, cấm ra khỏi nhà, đi học tao chở mày đi. Còn thằng khốn kia cút ra xa ngay, tao cấm không cho gặp mặt, nghe rõ chưa hả?? Ba tôi đứng hẳn dậy, mặt nghiêm khắc.
    ?oBa không có quyền cấm con!? Tôi kêu to.
    ?oMày? mày đồ mất dạy!? Bốp một phát, ba tôi cho tôi một cái tát.
    Tôi sững sờ, hôm nay tôi bị đánh chưa đủ sao? Ngay cả ba tôi cũng tát tôi? Tôi rơi nước mắt. Tôi hét lên với cả mẹ vừa đi từ bếp ra: ?oCon ghét ba mẹ! Ghét ghét ghét ghét!?
    Nói xong, tôi chạy lên gác, khoá chặt cửa phòng lại khóc thất thanh.
    Lý Hoa Thành, Lý Hoa Thành, em nhớ anh quá! Anh đang ở đâu? Lý Hoa Thành!
    Đêm đó, tôi cuối cùng đã biết Lý Hoa Thành là ai.
    Anh ta là người con trai tôi yêu, là người tôi không nên yêu, nhưng tôi đã yêu.
  5. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Đã đọc xong, nhưng tao muốn nhìn thấy nó thành cái kết cục gì cơ! Còn yêu, thì ai chả biết? Chả biét sau vụ bị bố mẹ cấm ấy, rồi ra sao nữa nhỉ? Duf sao, thằng ku kia, cũng hay hay mà!!
  6. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Cuối mùa nhan sắc
    Thứ Hai, 03.08.2009, 03:55pm
    (TinNhanhBlog.com)
    ( Ảnh minh họa: Nguồn internet)
    Nàng đã bước sang tuổi băm, như nhiều người gọi là lỡ thì, ở cơ quan mấy đứa thanh niên ác ý còn liệt nàng vào những người cao tuổi trong phòng.
    Nàng không sắc nước hương trời. Nàng nhỏ nhắn, xinh xắn một cách dễ thương. Hơi thẳng tính một chút, nhưng là người sống nội tâm. Nói về ?oCông, dung, ngôn, hạnh? thì nàng đủ cả. Nàng rất tự hào về điều đó, tự hào vì nàng được sinh trong một gia đình gốc Hà Nội, êm ấm, hạnh phúc. Chỉ mỗi tội đến giờ nàng vẫn mơ một "chiếc thuyền hoa". Nàng chờ một người đàn ông to lớn có thể bế bổng nàng lên, ôm gọn nàng trong vòng tay rộng lớn. Một người đàn ông cho nàng những đứa con khoẻ mạnh, xinh xắn. Một người đàn ông là cả bầu trời của nàng.
    Người thì bảo nàng khó tính. Người thì bảo nàng kén chọn. Có thể, nhưng đó là khi nàng mới tốt ngiệp đại học ra trường, còn giờ thì nàng nghĩ do nàng vô duyên quá thôi. Đứa bạn thân nàng, gặp người nó lấy làm chồng bây giờ là người đầu tiên là cưới luôn. Nhiều đứa khác chỉ tìm hiểu một hai đám rồi cũng yên bề. Vậy mà nàng... Tính đi tính lại nàng được làm quen với không ít đàn ông. Dở nhật ký xem lại, nàng thở dài?
    Ngày? tháng? năm
    Chuông cửa reo lên, nàng vẫn biết đó là người được cô bạn dẫn đến giới thiệu mà tim cứ nhảy nhót. ?oCơ hội cho mày. Được lắm đấy!?. Anh T. trông dáng vẻ hoạt bát, nói năng lưu loát, trôi chảy. Những người được giới thiệu trước đây toàn hơn nàng cả chục tuổi, trong khi anh T. hơn nàng có 4 tuổi. Lần đầu gặp mặt, nàng đã có thiện cảm. Lần sau thì anh đến đón nàng ra ngoài đi uống nước. Trong lúc chờ nàng thay quần áo, anh đã kịp cho cả hai chân lên ghế ngồi chồm hỗm, tư thế rất khó coi. Bước từ cầu thang xuống, nàng cau mày, mất hết cảm giác, không muốn đi đâu nữa cả. Nhưng giữ sĩ diện cho người giới thiệu, nàng vẫn đi. Mọi chuyện trở nên nhạt nhẽo. Được cái, đến tìm hiểu vài bữa, anh đã đưa bố mẹ anh qua nói chuyện với bố mẹ nàng luôn. Bố mẹ nàng mừng lắm, nhưng nàng thì không thấy thế. Cứ nghĩ tới điệu bộ ngồi của anh trên salon hôm nào, nàng thấy không ổn. Chưa hết, đi đâu anh này cũng nhắc nhở nàng phải khoá xe cẩn thận, dù chỉ ghé vào mua hộp thuốc anh cũng cằn nhằn khi thấy nàng không khoá càng. Rồi, một lần, cô ruột anh bị ốm, anh rủ nàng đến thăm, tiện thể ra mắt. Nàng bảo để nàng mua quà, anh nói nhà có sẵn rồi. Khi nhìn những thứ anh mang bày biếu cô, nàng thật xấu hổ, vì nàng nghĩ rằng người ta thường nghĩ người phụ nữ đi cùng người đàn ông mua quà chứ đâu có nghĩ món quà đó do anh chuẩn bị. Trên đường về, nàng trách anh, anh xổ toẹt một câu ?oThế là tốt rồi! Cô ấy chẳng bao giờ biếu gì bố mẹ anh cả!?. Và nàng để anh ra đi.
    Ngày? tháng? năm
    ?oMùa hè mình tìm hiểu, mùa đông thì tổ chức, em thấy có được không?? Anh Q. rất chu đáo, chỉ tội hơi già. Mẹ nàng ốm, đến thăm hỏi thường xuyên, chủ động làm những việc cần thiết, xứng đáng là ông chủ gia đình. Ai chẳng mong thế, nhưng anh chàng này cũng có lý lịch là đi nước ngoài, mà bố mẹ nàng bảo ?oNgười đã đi nước ngoài là cần phải tìm hiểu kỹ. Có khi nó đã có vợ ở bên kia rồi bỏ về đây??. Đồng ý các cụ cẩn thận nhưng nàng cũng phải suy nghĩ, cân nhắc. Chỉ mỗi tội, mỗi lần đến nhà nàng anh cứ nói oang oang, đến người ngoài cổng cũng nghe rõ. Và còn một điều nữa, mỗi lần đọc nhắn tin của anh thì nàng mất hết thiện cảm. Tin nhắn của anh đầy lỗi chính tả, câu cú sai bét ngữ pháp. Mà một người như nàng, được sinh ra trong gia đình có giáo dục, chữ nghĩa như nàng, không thể nhắm mắt làm ngơ.
    Ngày? tháng? năm
    ?oAnh này là công an. Mày yên tâm rồi chứ. Có một đời vợ, có con nhưng đứa trẻ ở với mẹ nó!?. Bà chị họ giới thiệu. Ngày đầu tiên anh đến chơi, rất chủ động, không cần bà chị dẫn đến. Trông cao lớn, đúng tuýp người trong mộng của nàng. Anh ôm một bó hoa ly trắng rất lớn, rất trịnh trọng ?oTặng em nhân ngày chúng ta làm quen với nhau?. Có vẻ suôn sẻ, nàng mừng thầm. Cũng ngồi nói chuyện ở nhà nàng vài tối thứ bảy, cũng đi uống nước vài lần, rồi anh đưa nàng về nhà anh như anh nói ?oCho biết nhà biết cửa?. Rồi anh chủ động đề nghị chuyện đó, nàng sợ quá, đòi về bằng được. Về nhà mình rồi, tĩnh tâm, hoàn hồn, nàng mới nghĩ, chắc tại anh có vợ rồi, lại xa vợ lâu ngày nên mới thế? Nàng cố bao biện cho anh, nhưng nàng vốn nghĩ rằng điều đó chỉ dành cho đêm tân hôn. Thế là nàng nói lời chia tay với anh. Nàng cũng nuối tiếc, vì anh là người gần với ?ogiấc mơ? của nàng nhất, nhưng nàng vốn cổ mà. Sau đó ít lâu, một người bạn mới nói cho nàng biết, nàng quyết thế là đúng, anh chẳng ?othơm tho? gì. Nàng được an ủi phần nào.
    Ngày? tháng? năm
    Người đàn ông có tên K., lái xe ở Bộ tư pháp, anh trai của một cô bạn đồng nghiệp cùng cơ quan. Vì quý mến nàng nên gia sức vun vào ?oAnh trai em mà gặp chị bảo đảm sẽ mết chị ngay. Chị thế này mà sao bao nhiêu người bỏ quên nhỉ. Cứ để đấy em lo.? Đúng là gạt những ?omôn đăng hậu đối? sang một bên nàng đã có những ngày tháng hạnh phúc. Anh chàng này nhan sắc bình thường, thậm chí có thể xếp loại dưới trung bình, nhưng chỉ hơn nàng có một tuổi. Người như thế mà chịu tìm hiểu cô gái cỡ băm như nàng là chuyện hiếm. Lúc đầu nàng cũng có băn khoăn, tại sao anh lại chịu tìm hiểu nàng. Dần dần thì nàng biết nguyên do tại sao. Anh chỉ kiếm đủ tiền cho cuộc sống hiện tại mà không dành dụm cho tương lai được. Không sao, nàng sẽ vượt qua những khó khăn đó cùng anh. Anh biết cách làm nàng vui, thế là nàng thấy hạnh phúc rồi. Nàng đến nhà anh tham gia những bữa ăn gia đình, anh cũng vậy, mỗi lần đi công tác đều về thăm nàng ngay, mua quà biếu bố mẹ nàng. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ yên ổn. Cả hai đã tính đến chuyện cưới hỏi. Anh lúc đầu cũng sốt sắng, nhưng vài ngày sau khi bảo đưa bố mẹ đến nói chuyện, anh cứ ầm ừ, lần lữa. Dùng dằng mãi, nàng mới quyết định thôi, nhưng còn số tiền anh vay lâu lâu rồi thì nàng không biết tính sao. Anh bảo anh cần một ít tiền đi công tác, mua sắm đồ. Anh hỏi vay nàng 10 triệu, nàng không có đủ và đã đưa anh 5 triệu. Chuyện đó đã gần năm rồi. Anh cũng không nói gì đến chuyện trả tiền khi nàng nói chia tay. Nàng nói đùa với cô bạn thân ?oĐó là cái giá cho những ngày êm đềm đấy! Quá rẻ!?
    Ngày? tháng? năm
    Cũng có người đàn ông nàng ưng ý, nàng chào đón. Anh H. trông rất thư sinh, có học hành chỉn chu. "Số anh lận đận, nên giờ vẫn chưa lấy vợ." Nghe anh tâm sự mà nàng thấy đồng cảm. Gặp lần thứ hai, anh đã mang hoa hồng đỏ tặng ngày Valentin làm nàng xúc động mất ngủ. Nàng chắc mẩm ?ongười mình cần tới rồi đây?. Nhưng đến mồng 8-3, cũng là lần thứ ba thì anh chàng không bao giờ quay lại. Nàng không hiểu vì sao, chủ động hỏi thăm thì lúc nào anh cũng kêu bận việc. Nàng cầu cứu đến ông mối, bà mối, nhưng rốt cuộc họ chẳng giúp được gì. Rồi nàng nghe người ta nói lại, anh chê nàng bé nhỏ, sợ nàng thiếu sức khỏe, nàng nhiều tuổi, sợ không đẻ được. Chưa gì đã tính chuyện đó!
    Thế đấy, chẳng lẽ cơ hội của nàng đã hết?
    Ngày? tháng? năm
    Anh G. là giáo viên dạy toán tại trung tâm. Hơi già so với nàng. Không phải nàng có ý chê bai mà nàng cứ nghĩ tới cảnh đeo kính lão quấy bột cho con là nàng thấy cứ sao ấy. Anh này rất dễ chiều, chỉ cần một ấm trà là có thể ngồi chuyện hàng giờ. Có lẽ chính vì ?ocao tuổi? nên anh hơi bị máy móc, chỉ đến vào tối thứ bảy, và tuần này thì ngồi uống nước ở nhà, tuần sau sẽ đi xem phin, vì biết nàng rất thích xem phim hoặc kịch ở rạp. Gọi điện vào các tối thứ hai, tư, sáu. Không sai lệch. Không thay đổi, không có phát sinh gì cả.
    Ngày? tháng? năm
    Anh X. người cùng nghề với nàng, khác cơ quan, có địa vị tương đương với sếp nàng. Giờ hiện đã lấy vợ, nhưng khi anh gặp nàng, vợ anh bỏ đi nước ngoài được vài năm. Anh nói với nàng ?oAnh cần một người vợ, đúng là vợ, chỉ lo việc gia đình và chăm sóc con trai anh?, dù con trai anh đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật! Kèm theođiều kiện cưới hỏi là bắt nàng bỏ việc. Cũng được, nàng chấp nhận. Gia đình là trên hết, nàng cũng nghĩ vậy. Lịch lãm, từng trải, rất cuốn hút, nàng đồng ý đi chơi với anh xa xa một chút. Anh không đưa nàng đi chơi đâu cả mà chở tuột vào một nhà nghỉ. Nàng sợ quá, nằng nặc đòi bỏ về. Nàng thấy bị xúc phạm ghê gớm. Và có lẽ lúc đó trông nàng thảm thiết lắm nên anh ta đã trả nàng về cho bố mẹ nàng nguyên trạng. Sau này có dịp gặp lại, anh mắng nàng lạc hậu và cổ hủ khi vẫn còn giữ trinh tiết đến tận giờ.
    Ngày? tháng? năm
    Anh cùng cơ quan thì chăm chút nàng từng tí, mọi người ai cũng vun vào, bảo ?oCái thằng đấy được đấy, chịu khó như nó hiếm lắm, mày còn chê nó ở điểm gì!? Nàng đâu có chê mà chỉ là mỗi lần nghe thấy cái giọng xứ Nghệ của anh là nàng không chịu được. Nó cứ làm nàng nghĩ tới từ ?odân cá gỗ?. Đến chơi nhà nàng, bắt gặp anh K., anh xứ Nghệ cũng cứ ngồi lì, rất ra vẻ, rất có ý khẳng định chủ quyền, nhưng không một lần mời nàng đi uống nước hay đi chơi. Trái tim của nàng mách bảo ?oAnh nhiệt tình với nàng vậy thôi, chứ hình như anh có ý gì đó mà nàng chưa thể đoán ra được!?. Cuối cùng thì anh cũng lộ rõ ý định, anh cần nàng vì nàng có nhà cửa đàng hoàng, anh tính ở rể. Sau khi nàng từ chối, chỉ năm tháng sau, anh lấy ngày một cô nhan sắc không mặn mà cho lắm, nhưng được bố mẹ cho căn nhà rất to trên phố. Từ đó, mọi người trong phòng nhìn nàng bằng con mắt thương hại hơn.
    Giờ ngồi đếm lại nàng thấy những người đàn ông đến tìm hiểu nàng trong những năm qua giờ đã lấy vợ, có con gần hết.
    Oái ăm thay, lúc thì không có ai đến tìmn hiểu, lúc thì mấy anh một lúc. Đang đi uống nước với anh này thì có điện thoại của anh khác, làm nàng rối trí. Tất cả đều là cơ hội của nàng, nàng không thể bỏ lỡ cơ hội nào, cũng chưa có gì là khẳng định, là rõ ràng nên nàng nhiều lúc rơi vào tình trạng khó xử.
    Anh C. được bố nàng chấm điểm vì ?oNó có chí tiến thủ, ngoan ngoãn? Mày không lấy nó thì còn lấy ai?? Rất nhiều lý do ông đưa ra để thuyết phục nàng, nhưng nàng thì biết anh này quá rõ. Mỗi lần đến chơi, anh ta đều có chủ ý, mục đích, xu nịnh bố nàng quá mức, vì bố nàng là sếp của anh ta. Anh ta trở thành khách thường xuyên của nhà nàng, đến nỗi, mỗi lần anh ta đến, nàng không cần phải xuống tiếp. Tết năm đó, anh ta mang ba con gà đến nhà nàng, tự đun nước sôi làm thịt. Sau đó, bảo biếu nhà nàng một con, còn mang hai con đi đâu không biết. Thật ngán ngẩm!
    Hiện giờ thì nàng đang được tìm hiểu bởi một người đàn ông cũng từng trải, có hiểu biết, nhưng không chịu tổ chức đám cưới theo nghi lễ bình thường mà bảo chỉ về chung sống, với lý do bố mẹ anh không hòa hợp, sẽ cản trở. Và nhất định không có người đến thưa chuyện với bố mẹ nàng, nếu có thì là bố mẹ một người bạn do anh nhờ. Bố mẹ nàng không cầu kỳ, nhưng không đồng ý với cách làm vậy. Gì thì gì, gả con gái cũng phải đàng hoàng chứ. Nàng thật điên đầu, cơ hội thì cứ ngày một ít ỏi. Nàng là người cổ nên không đủ dũng khí như nhiều cô gái trẻ hiện nay, không cần chồng mà chỉ cần có con. Nàng muốn có một thứ hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng cái hạnh phúc đó hiện giờ đang ở đâu?
    "Cái tuổi nó đuổi xuân đi..."
    Có lẽ mỗi năm mình nên độc lại bài này 1 lần...:(
  7. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Thí dụ em, anh và cô Sương - thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe, không có ý gì đâu! - cùng ngồi trên một chiếc đò nhỏ ra ngoài sông lớn và cả ba cùng không biết bơi. Tình cờ chiếc đò gặp sự cố, người lái đò nói đò chỉ còn có thể chở được một người. Muốn vào được bờ thì phải có hai người hy sinh nhảy xuống nước. Anh xử lý tình huống đó như thế nào?

    Người ra câu đố tình huống ác nghiệt đó lẽ dĩ nhiên là vợ tôi. Và cũng lẽ dĩ nhiên cô Sương - thư ký của tôi - bị đưa vào hoàn cảnh này hoàn toàn không phải là "thí dụ ngẫu nhiên thôi nghe" gì cả. Tôi nhăn mặt, gạt phắt:

    - Làm gì có chuyện đó xảy ra mà em thí dụ! Bậy bạ!

    Vợ tôi vẫn cương quyết:

    - Thì em chỉ thí dụ cho vui thôi. Trắc nghiệm mà. Anh cứ trả lời thử coi?

    Suy nghĩ chỉ vài giây, tôi hùng hồn trả lời, tin mình sẽ được điểm cộng vì đã hy sinh nhường quyền sống cho vợ:

    - Lẽ dĩ nhiên là anh với cô Sương sẽ nhảy xuống nước. Em phải sống!

    Vợ tôi cúi mặt xuống, nghẹn ngào:

    - Em... biết mà!

    - Đúng rồi. Anh và cô Sương hy sinh cho em được sống, để em còn nuôi hai con...

    Vợ tôi đột ngột quát to:

    - Tôi cực khổ một mình ở lại nuôi hai con, cho ông và con đĩ chó đó xuống hú hí dưới âm phủ hả? Biết ngay mà!

    Có thể bạn không tin nhưng đó là một câu chuyện có thật 100% của hai vợ chồng tôi. Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng lọt vào Top 10, nếu không muốn nói có thể cô ấy sẽ chiếm ngôi vô địch.




    Người ta thường nói các nhà văn là những người có óc tưởng tượng phong phú nhất. Tôi nghĩ trình độ tưởng tượng của họ chắc chắn không siêu bằng các bà vợ ghen. Mười một giờ khuya, đang nằm bên nhau, điện thoại di động của tôi báo có tin nhắn. Vợ tôi chụp ngay lấy, mở đọc: "Nuoc My bi tan cong!". Đó là ngày 11/9/2001, nước Mỹ bị khủng bố bằng mấy vụ đâm máy bay liều chết. Đến hôm sau thì cả thế giới mới tin có chuyện như vậy, chứ vào lúc mười một giờ khuya, trên giường tôi lúc ấy, thì tin nhắn đó đúng là... quá khó hiểu! Ai mà dám tấn công nước Mỹ? Vợ tôi đọc đi đọc lại cái tin rồi đưa điện thoại cho tôi, trừng mắt hỏi:

    - Con nào nhắn tin cho anh? Số điện thoại này là của ai?

    Tôi đọc lại cái tin và không thể nhớ đó là số điện thoại của ai. Có thể là của một cộng tác viên nào đó. Chưa hiểu nội dung cụ thể của cái tin ấy là gì, tôi thật tình:

    - Anh không nhớ số điện thoại này của ai. Để anh điện hỏi lại họ muốn nhắn gì...

    Vợ tôi giật phắt cái điện thoại lại:

    - Đừng hòng! Mấy người chơi mật mã để qua mắt tôi phải không? "Mỹ” là tên đứa con của mấy người, và "bị tấn công" là chắc bị bệnh gì nặng lắm phải nhập viện. Đúng không?

    Câu chuyện cho thấy có những phát minh đầy tiện ích cho con người khi rơi vào tay "bọn xấu" lại có khả năng sát thương rất cao. Điện thoại di động chính là một thí dụ. Đã có không biết bao nhiêu câu chuyện dở khóc dở cười gây ra từ cái cục alô đó, và đây là câu chuyện thứ hai:

    Một lần, tôi đang chạy lo giúp con của nhỏ em được vào học một trường chuyên trái tuyến. Một buổi trưa, cậu hiệu phó vốn là bạn nhậu nhắn tin cho tôi. Tôi đang trong toilet, chiếc điện thoại để đầu giường lập tức rơi ngay vào tay cô vợ ghen. Một tiếng hét thất thanh vang lên! "Em đang ở trường chờ anh" vì không bỏ dấu nên lập tức bị hiểu là "Em đang ở truồng chờ anh"!





    Nếu hai câu chuyện trên chưa cho bạn thấy óc tưởng tượng siêu đẳng của vợ tôi, thì đây, câu chuyện thứ ba:

    Hè nào vợ tôi cũng yêu cầu được đưa đi chơi đây đó để đổi gió, hâm nóng tình yêu. Năm đó, chương trình là đi một dọc ba nơi: Nha Trang, Tuy Hòa, Quy Nhơn. Đến Tuy Hòa, anh bạn làm ở Báo Phú Yên từ lâu đã nghe đồn về tính ghen hạng nặng của vợ tôi, chơi ác, vừa gặp mặt hai đứa đã ồn ào hỏi: "Bình nước mắm năm lít loại đặc biệt tôi gửi tặng anh chị hồi Tết ăn được không?". Câu này còn hiểm hơn câu: "Ủa, chị mới đổi kiểu tóc hả?" đã bị quá nhiều người xài thành nhàm. Vì trong thực tế, hồi Tết thằng này không có tặng tôi gì cả! Vợ tôi tái mặt ngay tại chỗ, trong khi tôi phân bua:

    - Ủa, hồi Tết ông có tặng tôi cái gì đâu? Nói giỡn gì kỳ vậy cha!

    Thằng bạn xấu vờ ngớ người ra:

    - Thôi chết rồi! Em nhớ lộn! Xin lỗi anh chị!

    Nó vừa quay lưng, vợ tôi lập tức nổi cơn ghen đùng đùng:

    - Bình nước mắm đó anh cho con nào rồi? Nói ngay! Con Tâm phải không?

    Tôi hết hồn. Tâm là một cô bạn trong nhóm chơi cầu lông mỗi sáng với bọn tôi. Đã ly dị chồng, sống một mình, nhưng Tâm luôn vui vẻ với mọi người trong nhóm, đối với tôi thậm chí còn vui hơn với mọi người khác, bởi cô nàng thuộc loại thích đùa dai, biết vợ tôi hay ghen bậy nên thỉnh thoảng cứ vờ õng ẹo... Sao vợ tôi lại nghĩ ngay đến cô nàng nhỉ? Thì ra ngay sau khi tiếp nhận thông tin, bộ óc làm việc nhanh như điện của vợ tôi lập tức đưa ra hàng loạt khả năng và loại trừ dần. Tâm bị đưa lên sàn vì trong "danh sách khả nghi" quanh tôi, cô nàng là một con mụ sồn sồn, bởi "không ai tặng nước mắm cho mấy em nhí cả”. Tâm thích nấu ăn, thỉnh thoảng lại mời bạn bè về nhà ăn uống cho vui, thường tự hào khoe chỉ ăn được nước mắm loại thượng hạng... Không hiểu đầu óc vợ tôi được cấu tạo thế nào mà có trí nhớ khác người, mọi dữ kiện thu nhận hàng ngày luôn được ghi nhận vào bộ nhớ hết sức lớp lang, để khi cần lại lập tức móc ra phục vụ cho bệnh ghen của mình hết sức hiệu quả!

    Cho đến nay, mấy năm sau vụ đó, dù thằng bạn tôi đã mấy lần xin lỗi và thú nhận là "chỉ giỡn chơi để thử bệnh ghen của chị”, vụ việc vẫn không hề được vợ tôi xếp lại. Từ đó cứ gặp Tâm là tôi cảnh giác, không hề dám léng phéng chọc ghẹo lấy một tiếng...


    oOo

    Một bà vợ ghen như vậy lại gặp phải một ông chồng ham vui như tôi thì các bạn đủ biết cuộc sống của gia đình tôi luôn căng thẳng như thế nào! "Cái khó ló cái khôn", lẽ dĩ nhiên khả năng ứng biến, đối phó của tôi cũng phải liên tục phát triển. Mọi chiêu thức đều được sử dụng, trong đó chính cái điện thoại di động đôi khi cũng giúp ích được rất nhiều. Đang nhậu ngon trớn, lố quota giờ về trong khi bầu trời rất u ám? Chỉ việc chạy vào toilet vặn nước cho tuôn xối xả lên chiếc thau nhựa rồi gọi điện thoại giả như đang gặp trời mưa to ở đâu đó. Nhờ chính đám bạn thân, kể cả thủ trưởng, gọi điện, nhắn tin... bảo kê cho những cuộc vui đáng ngờ - nói chung mọi cuộc vui không có mặt vợ đều được xếp vào loại đáng ngờ hết! Máy luôn hết pin khi cần thiết (chiêu này nay đã bị phá sản khi hàng đêm vợ luôn sạc pin điện thoại cho tôi đủ dùng cho đến hết hôm sau), hoặc giả như để quên máy trong bàn làm việc cơ quan, hoặc họp phải cài chế độ rung sau đó quên luôn nên không nghe. Tất cả những tên phụ nữ đáng ngờ lưu trên danh bạ đều được đổi thành tên đàn ông, thí dụ Loan thành NLong, Duyên thành NDương... Bằng rất nhiều thủ thuật mà tôi cũng "sống được qua ngày", tuy có khó khăn nhưng vẫn có mặt được trong nhiều cuộc vui "những bông hoa nhỏ” của bè bạn. Thật tình thì tôi chẳng hề vi phạm chế độ một chồng một vợ, luôn là một người chồng người cha có trách nhiệm, có vui chơi em út gì thì cũng chỉ nhằm thay đổi không khí, thư giãn giải tỏa xì-trét, ăn bánh trả tiền chứ không hề để quan hệ dây dưa gây hậu quả nghiêm trọng... Vậy mà không hiểu sao vợ tôi cứ luôn đòi tôi phải có mặt ở bên nàng mỗi tối?



    Một trong những người giúp đỡ tôi rất nhiều chính là sếp Lộc. Tôi thường nhậu tăng một ở nhà anh, sau đó kéo nhau chuồn đi nơi khác. Thỉnh thoảng vợ tôi cũng gọi cho anh Lộc để kiểm tra, không có mặt tôi thì anh luôn nói tôi vừa mới về tức thì, chắc sắp tới nhà, sau đó gọi ngay cho tôi để báo động. Được mấy lần như vậy, mọi chuyện có vẻ rất êm ái, cũng chẳng thấy vợ tôi có vẻ nghi ngờ gì. Một hôm, hai vợ chồng đang nằm bên nhau coi tivi hết sức đầm ấm, vợ tôi bỗng móc điện thoại gọi cho anh Lộc hỏi chồng em còn đó không. Nàng mở loa khiến tôi nghe rõ mồn một giọng anh Lộc hồn nhiên trả lời nói tụi nó mới nhậu xong, vừa kéo nhau đi thăm thằng bạn nào đó đang nằm nhà thương... Đúng là tổ trác! Đó là lần đầu tiên vợ tôi nhìn tôi bằng một ánh mắt rất khác lạ:

    - Anh vẫn luôn lừa dối em bất cứ lúc nào có thể, phải không?

    Không phải hung dữ ăn hiếp chồng, ánh mắt đó gần như chứa đầy một sự căm hận làm tôi phải nổi da gà. Tôi chỉ biết lắp bắp:

    - Đâu có... Em đừng ghen nhảm... Chắc anh Lộc giỡn chơi chọc em thôi mà... Để anh gọi lại cho ảnh...

    - Thôi khỏi, đủ rồi! - Giọng vợ lạnh tanh - Anh có của không biết giữ, rồi sẽ biết ghen là như thế nào!

    Vợ rất yêu tôi, nên tôi tin đó lại chỉ là một chiêu răn đe của nàng. Những ngày hôm sau rồi nhiều ngày sau đó, thái độ của nàng vẫn không có gì đổi khác, vẫn dễ dàng nổi ghen và luôn kiểm soát chồng chặt chẽ, khiến tôi tiếp tục tìm cách đối phó không mệt mỏi, quên luôn ánh mắt khác lạ ấy. Lễ tình nhân, nàng vẫn bắt tôi mời nàng đi ăn tay đôi ở nhà hàng để hâm nóng tình yêu, con cái gửi hết cho ngoại. Bữa tiệc có đốt nến thơm, có nhạc êm dịu. Kết thúc tiệc, đến thủ tục trao đổi quà theo truyền thống, nàng lấy trong chiếc ví ra một "chú dế" Nokia đời mới, nằm trong bao da đen hẳn hoi:

    - Em quyết định đổi điện thoại mới cho anh, hy vọng "con dế" này sẽ không làm em buồn phiền. Cứ cầm điện thoại lên là anh nhớ tới em nhé?

    Tôi sững sờ nhìn nàng, không thể hiểu vì sao nàng lại tặng tôi một món quà... y chang cái đang nằm trong túi áo mà tôi đã mua để tặng nàng! Cách đây ba hôm, biết không thể không tặng quà và sợ mua nhằm món nàng không ưa, tôi đã dò thử xem nàng đang thích gì. Đó chính là chiếc Nokia đen này! Chỉ cần vài giây là tôi đã hiểu. Vợ chồng tôi có một người bạn thân làm chủ một cửa hàng điện thoại, chúng tôi cần mua gì cứ việc gọi, anh sẽ cho người mang đến tận nhà. Việc tôi mua món quà này, chắc chắn vợ tôi đã biết. Nàng mỉm cười nói tiếp:

    - Cứ cầm điện thoại lên là mình nhớ tới nhau nhé?

    Ánh mắt nàng long lanh nhìn tôi đầy tình cảm tha thiết, làm tôi thấy dù mình có ham vui cỡ nào cũng vẫn là người yêu vợ nhất trên đời!




    Sau ngày đó không lâu, một buổi sáng, vừa vào tới cơ quan, bỗng dưng điện thoại tôi báo có tin nhắn: "Anh nhớ em quá! Trưa nay mình gặp nhau chỗ cũ nhé?". Tôi mỉm cười bỏ điện thoại vào túi:

    - Thằng cha nào sáng sớm ba chớp ba nháng nhắn lộn máy! Hoạt động bí mật kiểu này chắc chết sớm!

    Vài phút sau là tin nhắn thứ hai: "Sao không trả lời anh? Không nhớ anh sao? Ba ngày không gặp rồi! Mai anh phải đi Hà Nội sớm! Anh đang sung lắm. Rất cần được ôm em một cái". Bực mình, tôi nhắn lại: "Lộn số rồi ông bạn ơi!". Gần như ngay lập tức, chuông điện thoại của tôi reng lên. Vẫn là số máy lạ vừa nhắn tin. Tôi bấm nhận cuộc gọi: "Alô! Minh nghe!". Đầu dây bên kia lập tức cúp máy. Chắc anh chàng đã nhận ra đúng là mình lộn số!

    Lúc mười giờ, điện thoại lại reng. Vẫn là số máy đó. Tôi "alô”, lại cúp. Bực mình, tôi bấm ngay lại. Chuông reo một lúc, bên kia mới nhận cuộc gọi, nhưng không nghe ai lên tiếng. Tôi cáu: "Sao ông bạn cứ bấm nhầm số hoài vậy? Coi kỹ lại đi nghe!". Bên kia chẳng nói chẳng rằng, cúp máy.

    Mười một giờ, có tiếng gõ cửa phòng. Sau tiếng "mời vào!" của tôi, là khuôn mặt vợ tôi hiện ra nơi khung cửa, hớt hải:

    - Anh ơi, sáng nay mình cầm lộn điện thoại của nhau rồi!

    Hai cái điện thoại y chang nhau, để cạnh nhau trên bàn lúc ăn sáng!

    Vợ tôi đổi điện thoại rồi mi nhẹ tôi lên má trước khi hấp tấp chạy đi:

    - Em đi nhé. Chiều nhớ về sớm, hôm nay em có mời mẹ qua ăn cơm

    với mình.

    Vợ đi rồi, tôi ngồi lại thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay. Tôi bấm thử, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, toàn của người quen, trong đó có cả tin của NLong - đã được vợ tôi mở ra xem - hỏi sao lâu quá không thấy ghé quán, nhớ anh quá, chiều nay nhớ đến (những tin loại này đọc xong là tôi xóa ngay). Đúng đây là điện thoại của mình rồi!

    Còn hai cái tin nhắn và hai cú điện thoại vào máy của vợ tôi hồi sáng, thì sao? Tôi có của không biết giữ? Có một thằng cha "đang sung lắm" chờ nàng ở đâu đó để "ôm một cái"?

    Tôi hốt hoảng tung cửa phòng, vừa chạy vừa hối hả bấm máy gọi vợ. Bên kia đầu dây: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...". Khủng hoảng hơn, tôi bấm đại theo trí nhớ số máy bí mật hồi sáng, nhưng gọi năm sáu cuộc vẫn không đúng! Chạy như điên ngoài đường một hồi, tôi vẫn không biết mình đang đi đâu. Sài Gòn có cả ngàn khách sạn lớn nhỏ, còn nếu điểm hẹn là một căn nhà thuê riêng cho "chuyện đó” thì càng như tìm kim đáy biển! Sực tỉnh, tôi chạy như bay đến cơ quan của nàng, rồi tối tăm mặt mày khi nghe cô bạn thân làm cùng phòng thông báo chiều nay nàng xin nghỉ vì có việc riêng. Thấy mặt tôi tái xanh, cô bạn nàng lo lắng: "Anh bị sao vậy? Trúng gió hả? Ngồi xuống nghỉ chút đi...". Cô bôi dầu cho tôi, rót nước cho tôi uống. Định thần lại, tôi chạy cầu may về nhà. Chỉ thấy có bà mẹ vợ vừa tới! Hoàn toàn không biết con gái của mình đang ngoại tình, bà túm lấy tôi, kể lể thôi rồi về cái sự nhớ thằng cháu ngoại. Tôi lảo đảo lên phòng, nằm vật xuống, đầu nghe ong ong. Trời ơi, giờ này vợ tôi đang...

    Khoảng một tiếng sau, có tiếng bấm chuông, tiếng con Minô sủa mừng rỡ. Đúng kiểu bấm chuông của vợ tôi. Tôi chạy như bay xuống nhà, thấy nàng đang khệ nệ ôm cả đống bao hàng siêu thị vào bếp. Tôi lớn tiếng:

    - Em đi đâu từ trưa tới giờ?

    Vợ tôi trừng mắt:

    - Đi siêu thị chớ đi đâu? Mua đồ đãi mẹ và vợ chồng con Tiên.

    - Sao lại tắt máy?

    - Máy hết pin.

    - Sao em nói với cơ quan là nghỉ việc riêng?

    - Vậy việc này là việc gì?

    Thấy bà mẹ vợ chăm chú nhìn có vẻ căng thẳng, tôi lôi vợ lên phòng:

    - Điện thoại của em đâu rồi?

    - Đây!

    Tôi chộp lấy cái điện thoại. Tất cả các tin nhắn hồi sáng đều đã bị xóa sạch! Tôi gầm gừ:

    - Mấy tin nhắn hồi sáng đâu rồi?

    - Tin nhắn nào?

    - Hồi sáng có thằng nào nhắn rủ em trưa nay đi chơi. Mấy cái tin đó

    đâu rồi?

    - Đừng có ghen nhảm! Tin nào đâu? Nói bậy má nghe kỳ lắm nghe!

    - Có tin nhắn đàng hoàng, hẹn đi "ôm một cái"! Còn gọi lại cho tôi, nghe giọng tôi thì cúp máy! Tôi bấm lại thì không trả lời!

    Tay run lẩy bẩy, tôi bấm tìm danh sách các cuộc gọi. May quá, vẫn còn số máy hồi sáng. Tôi bấm gọi ngay. Lần này coi như hết chối! Chuông bên kia reng lên, cùng lúc tôi nghe tiếng chuông điện thoại reo từ trong... người nàng. Nàng tủm tỉm cười, móc trong người ra cái điện thoại cũ, giơ lên trước mặt tôi:

    - Anh gọi cho số máy này chứ gì?

    Thì ra vợ tôi đã dàn cảnh chơi cho tôi một vố nhớ đời bằng cái sim được khuyến mãi trước ngày Tình nhân! Chỉ cần mua hai cái điện thoại giống nhau, một màn cầm lộn điện thoại, hai cái tin nhắn, hai cú bấm máy... là đủ cho tôi biết mùi đau khổ của bệnh ghen là như thế nào.

    Nhưng... có thật là như vậy không?


    (Nguyễn Đông Thức)

Chia sẻ trang này