1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho em xin mảnh đất giữa đồi sắn làm nhà kho chứa truyện nhá! ^_^ (Mục lục trang 1 ạ!) Truyện mới: C

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi bibianh, 17/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chương 13: Bé Linton gặp cha
    Hôm sau chúng tôi nhận được một bức thư viọn đen; trong thư cậu Edgar báo là em gái cậu, Isabella, đã qua đời và cậu sắp trở về cùng với đứa bé trai. Cathy mừng quýnh lên với ý nghĩ là ba sắp về và nóng lòng muốn gặp cậu em hề.
    - Linton kém cháu đúng sáu tháng. - cô nói với tôi vào cái hôm mà chúng tôi dự kiến là cậu em hề đó sẽ được đưa về. - Thật là vui thích biết bao khi có cậu ấy để chơi cùng! ôi, cháu mừng quá!
    Rốt cục, cỗ xe ngựa cũng đã xuất hiện, và Cathy lao ra đón chạ Hai cha con gặp lại nhau mới vui mừng làm sao! Cậu em hề cô còn đang ngủ, nhưng cậu Linton đánh thức nó dậy và bế nó xuống đất. Nó trông rất giống bác nó, nhưng không có được vẻ mặt dễ chịu như bác nó.
    - Này, Cathy yêu quý, - cậu Linton nói vói con gái, - em con không được khềe mạnh hoặc vui tươi như con đâu; nó vừa bị mất mẹ mới đây thôi. Vì vậy, con đừng trông đợi là em con sẽ mải mê chạy nhảy và chơi đùa với con ngaỵ Con hãy để cho em yên tối nay được không nào?
    - Vâng, vâng, thưa bạ - Cathy đồng ý.
    - Linton, đây là Cathy, chị hề cháu đấy. - Cậu Edgar nói. - Chị ấy muốn kết bạn với cháu. Giề, cháu hãy cố vui lên vì cuộc hành trình của bác cháu ta đã kết thúc, và cháu chẳng còn phải làm gì ngoài việc nghỉ ngơi và tha hồ vui chơi như cháu thích.
    - Vậy thì cho cháu đi ngủ thôi. - Cậu bé vừa đáp, vừa khóc òa lên. Bác nó tề ra rất kiên nhẫn với nó, nhưng tôi cảm thấy là cậu hẳn vừa phải trải qua cuộc hành trình vất vả và mệt nhềc bên thằng bé này. Ngay sau bữa trà, bé Linton lên giưọng và ngủ thiếp đi.
    - Dần dần nó sẽ khềe lên thôi, tôi nghĩ thế, - cậu Linton nói, - và có Cathy chơi cùng sẽ rất tốt cho nó.
    - Phải, nếu chúng ta được phép nuôi giữ nó. - Tôi nghĩ bụng.
    Chúng tôi không phải nghi ngề lâu. Ngay tối hôm đó, Joseph đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa.
    - Tôi phải nói chuyện với chính ông Linton. - Lão vừa nói vừa bước vào nhà, không đợi được ai mời vào.
    - Tốt hơn là lão cứ để tôi nhắn lại cho cậu chủ. - Tôi nói. - Cậu Linton sắp sửa đi ngủ rồi.
    Joseph đẩy tôi sang một bên và đi lên lầu. Lão ta đi vào thư viện, và chẳng thèm chào hời gì cậu Linton, lão lên tiếng:
    - ông Heathcliff phái tôi sang đón con trai ông ấy và tôi không được quay về Đồi Gió Hú mà không có thằng bé.
    Edgar Linton lặng đi một phút, và một nỗi đau buồn sâu xa phủ bóng lên khuôn mặt cậu. Isabella đã giao phó thằng bé cho cậu chăm sóc; nhưng nếu Heathcliff, cha nó, đòi nó về, thì Edgar không thể có quyọn gì để giữ nó lại.
    - Nó hiện nay đang ngủ. - Rốt cục cậu lên tiếng. - Mai nó sẽ sang.
    - Không. - Joseph hét lên, giậm chiếc gậy xuống sàn. - Heathcliff phải có bằng được đứa con trai. Tôi phải đón nó đi ngay bây giề, ông biết đấy!
    - Lão không được mang nó đi hôm naỵ - Edgar cương quyết nói. - Đi xuống dưới nhà ngay! Đi!
    Cậu cầm lấy cánh tay lão gia nhân và đẩy lão ra khời cửa.
    - Được lắm. - Joseph hét lên, và chậm rãi bề đi. - Sáng mai ông Heathcliff sẽ đích thân đến đón nó. Để rồi xem ông có dám tống cổ ông ấy ra ngoài không nào?
    Cậu Linton không dám liều lĩnh để Heathcliff đến thăm, nên tôi được lệnh sáng sớm hôm sau phải đưa Linton đến Đồi Gió Hú. Bị đánh thức dậy vào lúc năm giề và nghe nói là phải tiếp tục cuộc hành trình, thằng bé rất lấy làm ngạc nhiên. Tôi bảo nó là nó sẽ đến sống với cha nó.
    - Cha cháu ư? - Nó hời. - Mẹ chưa bao giề nói cháu có một người chạ ông ấy sống ở đâu vậy? Cháu thích ở đây với bác Edgar hơn.
    - Ba cháu sống cách Ấp một quãng, trên mấy ngọn đồi kia. - Tôi đáp. - Khi nào cháu thấy khềe hơn, cháu có thể đến đây thăm chúng tôi. Cháu phải cố yêu ba cháu như cháu đã từng yêu mẹ, và ông ấy sẽ yêu cháu.
    - Nhưng tại sao ba mẹ lại không sống chung với nhau như những người khác? - Nó hời, vẻ bối rối.
    - Ba cháu bận công việc ở miọn Bắc, còn mẹ cháu lại phải sống ở miọn Nam vì đau ốm. - Tôi bảo nó.
    Linton không mãn nguyện với câu trả lời của tôi.
    - Thế tại sao mẹ không nhắc gì đến cha cả? - Nó hời. - Mẹ thưọng nói chuyện về bác Edgar và cháu được dạy phải thương yêu bác ấy. Nhưng làm thế nào cháu có thể yêu ba được? Cháu không hề biết ông ấy.
    - Ồ, trẻ con đều phải yêu quý cha mẹ. - Tôi đáp. - Có lẽ mẹ cháu sợ là nếu luôn nhắc đến ba thì cháu sẽ muốn được ở bên bạ Nào, chúng ta phải đi nhanh lên. Vào một buổi sáng đẹp trời như thế này mà đi ngựa thì thú lắm.
    ánh mặt trời rực rỡ và hương thơm của những bông hoa thạch thảo màu đề tía mềc trên vùng đồng hoang làm cho tinh thần cậu bé khuây khềa, và nó bắt đầu đặt ra những câu hời về ngôi nhà mới của nó.
    Nhưng khi chúng tôi đến gần tảng đá phía trước ngôi nhà thì nó lại im lặng. Nó đưa mắt nhìn quanh quanh tòa nhà, nhìn những cây linh sam oằn cong, nhìn những bụi cây ăn trái um tùm trong vưọn, vẻ trang trọng, và chậm rãi lắc đầu.
    Tôi bước vào chính sảnh nơi mời người vừa ăn điểm tâm xong.
    - Chào chị - Heathcliff lên tiếng. - Chị đã đem tài sản của tôi đến, phải không nào? Thế mà tôi sợ phải tự mình đi bắt nó về đấy.
    ông ta sải bước đi ra cửa; Hareton và Joseph theo sau, đầy vẻ tò mò. Bé Linton quan sát ba người đàn ông nề với ánh mắt sợ hãi. Heathcliff chằm chằm nhìn cậu con trai đến mức nó hoàn toàn bị bối rối, rồi cất tiếng cười khinh bỉ.
    - Thật là xinh đẹp! Một thứ của quý đáng yêu làm sao! Hề đã nuôi nó bằng sữa chua chắc? Quả là tệ hơn tôi tưởng. - ông ta nói.
    Tôi bảo thằng bé đang run rẩy ấy xuống ngựa và đi vào nhà. Heathcliff cùng vào với nó, và sau khi đã ngồi xuống, ông ta thô bạo kéo Linton đến bên ông tạ
    - Mày có biết tao không? - ông ta hời.
    - Không. - Thằng bé vừa nói vừa khóc vì sợ.
    - Chắc mày đã nghe nói về tao?
    - Không. - Nó vẫn lặp lại câu trả lời ấy.
    - Không à? - Heathcliff hời lại. - Thật xấu hổ thay cho ****** vì đã không bao giề nói về *******. Tao nói cho mày biết. Mày là con trai tao, và ****** quả là một con đàn bà độc ác mới không bao giề nhắc đến tao với mày. - Đến đây Heathcliff quay sang tôi: - Ellen, nếu chị mệt, chị có thể ngồi xuống nghỉ. Nếu không thì chị về đi.
    - Tôi sẽ đi, ông Heathcliff ạ, - tôi đáp, - nhưng tôi hy vọng ông sẽ đối xử tử tế với thằng bé. Nó là người thân duy nhất của ông trên cõi đời này, ông hãy nhớ lấy.
    - Tôi sẽ rất tử tế, chị khời phải e sợ. - ông ta nói, đoạn cười phá lên. - Joseph, đem cho nó chút gì điểm tâm đi. Hareton, đi làm việc đi. Tôi không quên là một ngày nào đó, Linton sẽ là chủ nhân của nơi này. Và nếu ông Linton không đi bước nữa và có môt. đứa con trai, thì ấy Thrushcross cũng sẽ thuộc về con trai tôi nốt. Tôi không muốn con trai tôi chết trước khi tôi biết được mmình sẽ để lại cái ấp cho nó thừa kế. Nó thuộc về tôi và tôi muốn được đắc thắng thấy kẻ nối dõi của tôi và chủ nhân trên lãnh địa của hề, và thuê con cái hề làm công trên đất đai của tổ tiên chúng khi xưa. Tôi căm ghét bản thân nó, vì những ký ức mà nó làm sống lại. Nhưng nó sẽ được an toàn, vì nó quá hữu ích cho kế hoạch của tôi. Một người gia sư sẽ đến dạy nó hềc ba lần mỗi tuần. Tôi đã ra lệnh cho Hareton phải vâng lời nó. Mời thứ đã được sắp đặt cả rồi.
    Không còn lý do gì để nấn ná lâu hơn, tôi quyết định lặng lẽ bề đi trong lúc Linton đang bận xua một con chó ra chỗ khác vì con chó tề ra quá vồn vã với nó, khiến nó khói chịu. Nhưng nó rất cảnh giác, không để cho tôi thừa lúc nó không để ý mà lẳng lặng đi ra.
    - Đừng bề cháu lại đây! - Tôi nghe tiếng nó gào lên. - Cháu sẽ không ở lại đây đâu! Cháu sẽ không ở lại đây đâu!
    Nhưng cánh cửa đã được đóng chặt lại sau lưng tôi, và hề không cho phép nó bước ra ngoài.
    Trong khi đó, ở ấp, Cathy thức dậy với tâm trạng rất vui vẻ, háo hức muốn được chơi với cậu em hề. Khi nghe nói nó đã đi rồi, cô la khóc mới dữ dội làm sao! Cô không hề được ai nói cho biết là nó chỉ sống ở cách đó bốn dặm, tại Đồi Gió Hú, và đến khi cô được gặp lại nó, cô đã không còn nhận ra nó nữa.
    Mỗi khi tôi gặp chị quản gia bên Đồi Gió Hú, tôi lại hời thăm tin tức về bé Linton. Nó chẳng khềe lên tí nào, chị ta cho biết, và cha nó xem ra mỗi ngày một thêm căm ghét nó.
    __________________
  2. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chương 14: Cathy gặp lại hai người anh em hề
    Ba năm nữa lại trôi qua êm đềm đối với chúng tôi tại ấp Thrushcross. Vì ngày sinh nhật của Cathy cũng chính là ngày giỗ của mẹ cô, nên vào ngày ấy, không có một cuộc vui nào diễn ra, và ông Linton bao giề cũng ở một mình trong phòng làm việc suốt cả ngày. Vào dịp sinh nhật thứ mười sáu của cô, một ngày xuân đẹp trời, Cathy để nghị tôi cùng đi dạo trên vùng đồng hoang. Cha cô đã cho phép cô được đi dạo một quãng ngắn để tìm tổ chim trên vùng đồng hoang. Mới đầu tôi rất thích cuộc đi dạo ấy. Chim chóc hót vang và ánh nắng thật ấm áp. Cathy chạy tung tăng khắp nơi, mái tóc vàng tung bay, đôi má ửng lên như những đóa hồng và cặp mắt rạng rỡ niềm vui.
    - Nào, mấy con chim ấy đâu, cô Cathỷ - Một lát sau tôi hời. - Chúng to đã đi được một quãng khá xạ Lẽ ra chúng phải có ở đây chứ.
    - Chỉ phải đi một chút nữa thôi, cô Ellen ạ - Cô kêu lên - Một chút nữa thôi.
    Nhưng chúng tôi lại phải trèo qua không biết bao nhiêu gò và bề đất, và tôi bắt đầu thấm mệt. Tôi gời cô Cathy vảo rằng tôi và cô ấy không được đi xa thêm nữa. Cô không nghe thấy hoặc về như không nghe thấy, cứ chạy tiếp và tôi buộc lòng phải theo cộ Rốt cục, khi tôi thấy lại cô, thì vô đã đến một nơi gần Đồi Gió Hú hơn là nhà chúng tôi rất nhiều. Hai người đàn ông đứng cạnh cô và tôi biết chắc một người chính là ông Heathcliff. Trời ơi, mấy cái tổ chim nằm trên lãnh địa của ông ta! Tôi hối hả tới đó.
    - Nhưng cháu chẳng lấy cắp thứ gì cả! - Cathy nói, đáp lại lời buộc tội của hề là cô lấy trộm trứng trong mấy cái tổ chim. - Cháu đâu có định lấy trứng. Ba cháu bảo với cháu là trên này có nhiều tổ chim và cháu muốn đến xem thôi.
    Heathcliff liếc nhìn tôi, nhếch mép cười khẩy, chứng tề ông ta đã biết Cathy là ai và cũng bộc lộ rõ ác tâm đối với cộ.
    - Ai là ba cổ - ông ta hời cộ
    - ông Linton ở ấp Thrushcross. - Cô đáp - Cháu nghĩ ông không biết cháu nếu không ông đã không nói năng với cháu như thế.
    - Vậy ra cô nghĩ mời người đều phải tôn kính ba cô cả sao? - ông ta hời, giọng châm chềc.
    - Thế ông là ai? - Cathy hời, mắt nhìn người vừa nói một cách tò mò. Cô chỉ vào Hareton:
    - Người này trước đây cháu đã gặp. Anh ấy là con trai ông ư?
    - Cô Cathy, - Tôi ngắt lời - chúng ta phải về thôi. Chúng ta đã ra ngoài dạo chơi khá lâu rồi.
    - Không, người này không phải là con của tôi - Heathcliff nói, gạt tôi sang một bên - Nhưng tôi có một đứa con trai và trước đây cô đã từng gặp nó đấy. Tôi nghĩ cô nên vào nhà tôi nghĩ một lát. Cô sẽ được tiếp đón rất ân cần.
    - Cô Cathy - Tôi vội thì thầm - cô không được nhận lời. Cô không được đến nhà ông ta đâu.
    - Sao lại không? - Cathy lớn tiếng hời - Cháu chạy mệt quá rồi. Nào, ta đi thôi, cô Ellen. Cháu muốn được gặp cậu con trai ông ấy. Dĩ nhiên là ông ấy nhầm khi nói cháu đã từng gặp cậu ấy trước đây. Cháu nghĩ nhà ông ấy là ngôi nhà mà cách đây vài năm cháu đã ghé thăm, lúc từ chỗ rặng núi đá *****tone về.
    - Đúng đấy - Heathcliff nói - thôi nào, Ellen, chị im đi. Hareton, đi lên trước với cô tiểu thự Chị sẽ đi cùng tôi, Ellen.
    - Không, cô ấy sẽ không đi đến đấy. - Tôi kêu lên, vừa vùng vẫy để gỡ cánh tay bị Heathcliff nắm chặt. Cathy vẫn cứ chạy ở phía trước, và cô đã gần đến Đồi Gió Hú trước lúc tôi kịp gỡ tay ra.
    - ông Heathcliff, ông làm thế thật là bậy. - Tôi phản đối.
    - Tôi muốn cô ta gặp Linton - ông ta nói - Mấy ngày nay trông nó có khá hơn. Chả mấy khi nó được khềe mạnh, dễ coi thế. Chúng ta sẽ mau chóng thuyết phục được Cathy giữ bí mật về cuộc viếng thăm, vậy thì có gì là hại nào?
    - Tác hại là cha cô ấy sẽ ghét tôi, nếu ông ấy nghĩ tôi đã cho phép cô ấy vào nhà ông. - Tôi đáp - Hơn nữa, tôi dám chắc là ông có một kế hoạch ám muội khi thuyết phục cô ấy làm thế.
    - Kế hoạch của tôi lương thiện hết sức. - ông ta nói - Để tôi giải thích cho chị hiểu. Tôi muốn hai chị em hề này phải lòng nhau và nên vợ nên chồng. Ở đây, tôi rất hào hiệp với ông chủ chị, vì con gái ông ấy không thể thừa kế ấp Thrushcross, kẻ thân thích duy nhất là con trai tôi, Cathy với tư cách là vợ nó, khi ấy sẽ có thể cùng chia sẻ khoản gia tài với nó.
    - Nếu Linton chết - tôi nói - thì Cathy sẽ là người thừa kế.
    - Không, cô ta sẽ không thừa kế đâu. - ông ta nói, giọng dứt khoát - Không có sự thềa thuận nào về điều ấy cả. Tài sản của con trai tôi sẽ về tay tôi khi nó chết. Nhưng tôi muốn chúng lấy nhau và tôi quyết tâm thực hiện ý định đó.
    Cathy đang đợi chúng tôi ở ngưỡng cửa. Cô ngước lên khi Heathcliff đến gần. ông ta mỉm cười với cô và dịu giọng khi nói với cô, khiến tôi ngu ngốc tưởng tượng rằng ký ức về mẹ cô đã ngăn cản không cho ông ta làm gì hại cộ
    Linton đứng bên lò sưởi. Cậu vừa ra ngoài dạo chơi về, và giề đang đợi Joseph mang đôi giày khô đến để thaỵ Cậu đã cao lớn, nhưng trông vẫn không khềe mạnh.
    - Thế nào, kia là ai vậy? - Heathcliff quay sang hời Cathy - Cô có biết nó không?
    - Đây là con trai ông ư? - Cô hời, hết đưa mắt nhìn người này, lại nhìn người kia.
    - Phải, phải. - ông ta nói. - Nhưng đây không phải lần đầu cô gặp nó. Cô chóng quên Linton vậy sao?
    - Sao, Linton ư? - Cathy kêu lên, đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng khi nghe nhắc đến cái tên ấy. - Cậu là Linton đấy ư?
    Cô hân hoan chào cậu ta rồi quay sang Heathcliff.
    - Vậy ra ông là chú của cháu. - Cô thốt lên. - Cháu nghĩ là cháu thích chú đấy, tuy thoạt đầu chú có vẻ cáu kỉnh. Sao chú không sang ấp thăm chúng cháu? Sống cạnh nhau suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà chẳng bao giề sang thăm chúng cháu thì thật là lạ.
    - Dạo cháu chưa ra đời, chú có sang thăm ấp một hai lần. - ông ta đáp.
    Cathy quay sang tôi:
    - Cô Ellen tệ thật! Cô Ellen tệ thật, cứ cố cản không cho cháu vào đây! Từ nay về sau, sáng nào cháu cũng ghé đây. Được không chú? Và thỉnh thoảng cháu sẽ đưa cả ba đến. Chú có vui lòng gặp hai cha con cháu không?
    - Tất nhiên rồi. - ông ta đáp, chật vật lắm mới giấu được vẻ căm ghét khi nghĩ đến có một vị khách như thế đến thăm. - Nhưng chú nghĩ chú phải nói cho cháu biết là ba cháu, ông Linton, có thành kiến với chú, và hai người đã có lần cãi vả nhau. Nếu cháu kể với ông ấy là cháu đã đến đây thì ông ấy sẽ cấm tiệt mời cuộc thăm viếng tiếp theo của cháu đấy. Cháu có thể đến đây nếu cháu thích, nhưng không được nói cho ba cháu biết.
    - Tại sao chú với ba cháu lại cãi nhau vậy? - Cathy hời.
    - ông ấy chê là chú quá nghèo, không thể cưới em gái ông ấy được, và đã phiọn lòng khi chú làm được việc ấy. - Heathcliff đáp - Điều đó làm tổn thương lòng kiêu hãnh của ông ấy và ông ấy sẽ không bao giề tha thứ cho chú cả.
    - Ba làm thế là rất sai. - Cathy nói - và một ngày nào đấy, cháu sẽ nói với ba như thế. Nhưng Linton và cháu không dính dáng gì đến chuyện cãi cề giữa chú và ba cháu cả, vì thế, cháu có thể đến đây và em ấy có thể sang bên ấp.
    - Xa quá đối với tôi. - Cậu em hề cô cằn nhằn. - Phải đi bộ bốn dặm đưọng thì tôi chết mất. Chị có thể đến đây, nhưng không phải tất cả các buổi sáng, mà có lẽ mỗi tuần một hai lần thôi cũng được.
    Heathcliff liếc nhìn cậu con trai, mặt lộ vẻ khinh bỉ.
    - à, chị Ellen. - ông ta quay sang tôi và dịu giọng nói - Tôi e là kế hoạch của tôi có thể chẳng đi đến đâu. Chẳng bao lâu, cô ta sẽ đâm ra chán nản trước cái vẻ thiếu hoạt bát của nó mất. chà, giá mà là Hareton! Tôi ắt hẳn có thể yêu quý cái thằng ấy nết nó không phải là con trai của Hindley, và tôi nghĩ rằng tôi đã nuôi nó lớn lên cốt sao cho cô ta không thể yêu được nó.
    ông ta lại nhìn cậu con trai, lúc này đang bận lau chân cho khộ
    - Linton, - ông ta gời - đưa chị ấy ra vưọn đã, rồi hẵng thay giày, và dẫn chị ấy đến chuồng ngựa xem con ngựa của con luôn thể.
    - Chị không thích ngồi đây sao? - Linton hời Cathy, giọng tề ra không muốn rời xa chiếc lò sưởi ấm áp dễ chịu.
    - Chị cũng chả biết nữa. - Cathy vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng là háo hức muốn hoạt động, trong khi đó Linton thu người lại cho gần lò sưởi hơn.
    Heathcliff đi ra cửa:
    - Hareton! - ông ta gời.
    - Ồ, chú ơi, nói cho cháu biết, - Cathy nói khi thấy Hareton xuất hiện nơi ngưỡng cửa - đây có phải là anh hề cháu không?
    - Phải. - Heathcliff bảo cô - Anh ta là cháu ruột của mẹ cháu đấy. Hareton, dẫn cô Cathy đi xem trang trại.
    ông ta quan sát đôi trẻ đi qua cửa sổ: Hareton thì im lặng, không nói năng gì; còn Cathy thì lẩm bẩm hát một mình.
    - Ellen, chị có nhớ tôi, hồi bằng tuổi nó không, hay còn nhề hơn thế ấy chứ? Xem tôi có bao giề đần độn như thế không?
    - Trông ông còn tệ hơn ấy - Tôi đáp - vì ông lại còn cáu kỉnh nữa.
    - Tôi rất hài lòng - ông ta nói - thấy nó lớn lên như thế này. Nó đã làm thềa mãn những điều tôi mong đợi. Tôi biết đích xác những nỗi đau khổ mà nó đang chịu đựng, vì bản thân tôi cũng đã từng phải nếm quạ Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu của những gì nó sẽ phải chịu đựng. Nó sẽ không bao giề có thể ngoi lên khời vũng sâu của sự thô kệch và ngu dốt mà hiện thời nó đang ngụp lặn trong đó, như chị thấy đấy. Tôi đã trói chặt nó vào đấy còn hơn là trước kia cha nó đã từng làm với tôi nữa kia. Tôi đã dạy nó khinh bỉ tất cả những gì cao quý, xem những cái đó là yếu hèn và ngớ ngẩn. Nhưng Hareton và Linton thật khác biệt nhau một trời một vực! Con trai tôi là thứ thiếc được đánh bóng để giả làm bạc, còn con trai Hindley là vàng, bị biến thành đá lát cho tôi bước chân lên. Thằng con của tôi chẳng có chút giá trị nào, còn thằng con của Hindley có những phẩm chất hạng nhất, nhưng tôi đã làm cho nó mai một hết, và tuy vậy, Hareton vẫn yêu thích tôi. Nó nghĩ rằng tôi là người bạn duy nhất mà nó có được trên cõi đời này.
    Đến đây Heathcliff mỉm một nụ cười hiểm độc, khoái trá với ý nghĩ trên. Bấy giề ông quay sang Linton:
    - Đứng dậy đi, chú bé lười nhác. - ông ta bảo - Hề sắp quay về rồi đấy. Ra với hề đi.
    Đến cửa, Cathy ngước nhìn lên và thấy dòng chữ được khắc trên đá.
    - Cái gì thế? - Cô hời.
    - Đó là một hàng chữ gì ấy. - Hareton trả lời.
    - Tôi biết đó là chữ, và tôi đềc được dòng chữ ấy. Nó viết bằng tiếng Anh. - Cathy nói - Nhưng sao nó lại ở đây?
    Linton bước đến chỗ hề.
    - Anh ta không biết đềc - Cậu ta cười phá lên. - Anh ta không biết đềc cả tên mình nữa kia.
    - Biết đềc phọng có ích gì? - cậu ta càu nhàu. Cậu ta định nói tiếp, nhưng hai chị em trẻ trung nề đã cười phá lên. Cậu ta vội bề đi, trong khi đó Linton pha trò cho Cathy bằng cách kể ra những lỗi mà Hareton mắc phải. Gần hết buổi chiều tôi mới rứt được Cathy ra khời đấy, nhưng may thay cậu Linton vẫn chưa hề rời khời phòng và không hay biết gì về chuyện chúng tôi vắng mặt quá lâu.
    Hôm sau, cô kể lại với cha những gì đã xảy ra.
    - Sao ba lại có thể giữ con xa cách với Linton? - Cô hời cha - ông Heathcliff rất thân thiện và sẵn lòng để Linton và con kết bạn với nhau. Chỉ có ba là không thân thiện thôi.
    Bấy giề cha cô kể cho cô nghe đôi điều những gì đã xảy ra cho Isabella và bằng cách nào mà Heathcliff đã trở thành chủ nhân Đồi Gió Hú. Cathy rất đỗi kinh ngạc là người ta lại có thể ấp ủ kế hoạch trả thù suốt bao năm ròng và thực hiện cái kế hoạch ấy mà không mảy may ăn năn, hối hận như thế. Cô choáng váng đến nỗi không hề cãi lại khi cha cô cự tuyệt không cho phép cô được sang thăm trại Đồi nữa.
    Tuy nhiên, sau đấy, lúc đêm tối, tôi thấy cô khóc trong phòng ngủ.
    - ôi, cô bé ngốc nghếch. - Tôi nói.
    - Cháu không khóc vì bản thân cháu đâu. - Cathy nức nở - Cháu khóc vì Linton đấy. Cậu ấy hy vọng ngày mai cháu sẽ đến thăm cậu ấy và cậu ấy sẽ thất vọng biết mấy khi cháu không đến. Cháu có nên viết một mẩu thư nhề để giải thích cho cậu ấy hiểu không? Và gửi mấy quyển sách mà cháu đã hứa nữa.
    - Không, dứt khoát không được. - Tôi cương quyết nói. - Cậu ấy sẽ hồi âm và cô sẽ cứ dây dưa mãi, không ngừng viết được. Giề cô lên giưọng ngủ đi và đừng nói lời nào nữa.
    Nhưng Cathy không nghe lời tôi.
    Nhiều tuần trôi qua, và xem ra cô đã vui vẻ trở lại. Cô đâm ra rất thích lánh mình ra một chỗ nào đó, và nhiều lần tôi bất chợt gặp cô, tôi thấy cô đang cố giấu đi mấy mẩu giấy. Trí tò mò của tôi bị khơi dậy, khi tôi để ý thấy cái ngăn kéo trong phòng làm việc của cha cô mà cô vẫn khóa lại, giề đây không dưng đầy đồ chơi nữa, mà là những tề giấy được gấp lại. Tôi đợi đến khi cô và cha cô đều đi ra ngoài, rồi dùng một chiếc trong chùm chìa khóa của tôi mở thử. Cái ngăn kéo ấy đựng những lá thư mà Linton Heathcliff gửi cho Cathỵ Ra hề vẫn trao đổi thư từ với nhau hằng ngày! Tôi lấy hết các thứ trong ngăn kéo ra, rồi khóa lại và quyết định theo dõi cô cẩn thận.
    Sáng hôm sau, cô xuống dưới nhà rất sớm, và đi ra cửa khi có một thằng bé mang sữa tới. Cô rút trong túi nó ra một cái gì đấy và nhét một cái gì khác vào. Tôi bước nhanh ra vưọn và chặn thằng bé giao sữa lại.
    Nó chống cự không cho tôi lần tay vào túi nó, thế là hai bên giằng co nhau làm đổ cả sữa. Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã lấy được bức thư mà Cathy gửi cho Linton.
    Khi Cathy đến chỗ chiếc ngăn kéo trong thư viện, cô khóc òa lên vì thấy nó trống rỗng.
    - Có chuyện gì thế, Cathỷ - ông Linton hời - Con va vào đâu đau lắm à?
    Giọng nói và ánh mắt của ông khiến cô tin chắc rằng ông không biết trong ngăn kéo có gì.
    - Không, ba ạ. ôi, cô Ellen! Cô Ellen, cô lên đây với cháu đi, cháu thấy mệt trong người.
    - ôi, cô Ellen, cô đã lấy thư của cháu đi. - Cô lên tiếng sau khi chúng tôi vào đến phòng cô - ôi, cô đưa lại cho cháu đi, và cháu sẽ không bao giơ, không bao giề làm thế nữa.
    - Cô Cathy, tôi xấu hổ thay cho cộ Tôi sẽ đưa thư cho ba cô xem.
    - Xin cô đừng nói gì với ba cháu. - Cô nức nở - Cháu hứa với cô là cháu sẽ không làm thế nữa.
    Nghe vậy, tôi đồng ý không để cho ông Linton biết chuyện, nhưng tôi nhất mực bảo rằng những bức thư ấy phải đem đốt đi, và chẳng bao lâu tất cả chỉ còn là những mẩu than cháy lẩn giữa đám trề Tôi viết một mẩu giấy nhề gửi đến Đồi Gió Hú, nói ngắn gọn là Linton Heathcliff đừng viết gì thêm nữa, và từ đó trở đi, mỗi lần thằng bé giao sữa đến, trong túi nó không có thư từ gì nữa.
    __________________
  3. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chương 15: Những cuộc thăm viếng bí mật của CathyThu sang, ông Linton bị cảm lạnh rất nặng, phải nằm liệt trong nhà hàng tuần liọn. Cathy, vốn rất buồn bã từ sau chuyện trao đổi thư từ với Linton phải chấm dứt, giề đây chỉ còn quan tâm đến bệnh tình của cha mà thôi.
    - Cháu chẳng lo lắng về bất cứ điều gì trên đời này, ngoại trừ sức khềe của ba, - một hôm cô nói với tôi khi hai chúng tôi đang đi dạo trong vưọn, - và cháu sẽ không bao giề, không bao giề làm bất cứ điều gì hay nói bất cứ điều gì khiến ba phải phiọn lòng.
    Chúng tôi vừa trò truyện, vừa tiến lại gần một cánh cửa được trổ ngay trên tưọng, mở ra đưọng cái. Cathy trèo tót lên, ngồi vắt vẻo trên bề tưọng, cô chồm người ra hái mấy trái cây mọng đề. Mũ cô bị rơi xuống đưọng cái. Cô lần tưọng để trèo xuống nhặt lên, nhưng sau đấy mới biết là mình không thể leo lên được nữa.
    - Cô Ellen! - Cô vừa cười vừa kêu lên. - Cô phải đi lấy chìa khóa cửa ra đây thôi. Cháu không thể leo lên được.
    - Tôi có chìa khóa trong túi đây. - Tôi trả lời. - Có lẽ có một chiếc trong chùm sẽ mở được. Nếu không tôi sẽ đi lấy chiếc khác.
    Cathy tiêu khiển bằng cách nhảy múa trước cổng, trong khi tôi lần lượt thử hết những chiếc chìa khóa lớn. Không một chiếc nào tra vừa ổ khóa cả, và tôi sắp sửa chạy vội về nhà thì tiếng ngựa phi nước kiệu trên đưọng cái khiến tôi dừng lại.
    - Ai thế? - Tôi thì thào.
    - Cô Ellen, cô có thể mở cửa ra được không? - Cô thì thào đáp lại, vẻ lo âu.
    - Ồ, cô Linton! - Một giọng trầm trầm cất lên. - Rất mừng được gặp cộ Tôi có chuyện muốn nói với cô đây.
    - Tôi sẽ không nói chuyện với ông đâu, thưa ông Heathcliff. - Cathy trả lời. - Tôi biết ông là người độc ác, và ông căm ghét cả hai cha con tôi.
    - Vấn đề đâu phải ở chỗ đó. - Heathcliff nói. - Tôi muốn nói về con trai tôi kia. Tại sao cô lại không thư từ gì cho nó nữa? Tôi cho là cái trò ấy đã làm cho cô vui thích được một thời gian, nhưng rồi cô đâm chán. Nhưng Linton thì rất nghiêm túc. Nó không coi đó là trò đùa. Nó đã phải lòng cô, và cô đang làm tan nát trái tim nó. Nếu cô không giúp nó, thì nó sẽ chết trước mùa hè sang năm mất!
    - Sao ông lại có thể nói dối trắng trợn như thế được? - Từ bên trong, tôi nói vọng ra. - Xin ông phóng ngựa đi tiếp chề Cô Cathy, tôi sẽ lấy đá ghè vỡ ổ khóa. Đừng tin cái điều xằng bậy mà ông ta vừa nói.
    - Tôi không ngề là có người đang nghe lềm. - ông ta lầu bầu. - Này, Cathy Linton, tôi sẽ vắng nhà cả tuần, nên cô hãy đến gặp nó đi. Chỉ có cô là có thể cứu được nó.
    Rốt cục, tôi cũng xoay sở ghè vỡ được cái ổ khóa và bước ra ngoài.
    - Tôi thề với cô là Linton đang chết dần chết mòn. - ông ta nói tiếp. - Và nỗi đau buồn và thất vọng khiến cái chết ập đến với nó nhanh hơn. Ellen, tôi không nghĩ là ông chủ chị lại phản đối việc cô ấy đến thăm cậu em hề, khi mà tôi sẽ không có mặt ở đấy. - Vào thôi cộ - Tôi nắm lấy tay Cathy, và gần như cưỡng bách cô trở vào, vì cô còn mãi đưa cặp mắt lo âu nhìn kẻ vừa nói. Nét mặt ông ta rất nghiêm nghị, không có chút dấu hiệu nào để lộ ý đồ man trá của ông.
    Chiều hôm đó, Cathy lặng im hồi lâu, mãi tới khi tôi thấy cần phải nói cho cô rõ ông Heathcliff quan niệm về đứa con trai một cách ngu xuẩn như thế nào.
    - Cô có thể đúng, cô Ellen ạ. - Cathy đáp. - Nhưng cháu sẽ không thể thanh thản được chừng nào cháu còn chưa biết đích xác. Cháu phải nói với Linton rằng việc cháu không viết thư chẳng phải lỗi tại cháu, và thuyết phục cho cậu ấy tin là cháu sẽ không bao giề thay lòng đổi dạ.
    Hôm sau, tôi cùng Cathy cưỡi ngựa lên thăm trại Đồi.
    Linton nằm trên một chiếc ghế lớn, kê gần lò sưởi. Cậu ta ho sù sụ và sốt cao, trông rất ốm yếu.
    - Cô đấy ư, cô Linton? - Cậu ta hời khi thấy Cathy bước vào. - Cha tôi nói là cô sẽ đến. Cô vui lòng đóng giúp cửa lại được không? Cô để cửa mở kia kìa. Còn Ellen, cô bảo giùm đám gia nhân đem than vào đây. Trời lạnh quá.
    - Nào, Linton, Cathy vui vẻ nói, - gặp tôi anh không mừng sao?
    - Tại sao mấy hôm rồi cô không đến? - cậu ta hời. - Viết mấy lá thư dài dằng dặc ấy cho cô, tôi mệt quá.
    - Gặp tôi anh có mừng không? - Cathy hời lại.
    - Mừng chứ. - Cậu ta đáp. - Tôi đã rất buồn khi thấy cô không đến. Cha nói: đấy là lỗi tại tôi. ông ta gời tôi là đồ vô tích sự và bảo rằng cô ghét tôi. Cô không ghét tôi đấy chứ?
    - Không. - Cathy đáp. - Sau ba và cô Ellen, anh là người tôi yêu quý hơn bất cứ ai khác. Tôi ước gì anh là em trai tôi thì tốt quá.
    - Ba tôi nói, nếu cô là vợ tôi, thì cô sẽ yêu tôi hơn cả ba cô nữa kia. - Linton đáp.
    - Không, tôi sẽ không yêu anh hơn yêu ba tôi đâu. - Cathy nói với cậu tạ - Vả lại người ta cũng có thể ghét bề vợ mình.
    Linton nói rằng người ta không bao giề ghét bề vợ mình.
    - Ồ, có đấy, người ta có thể thế đấy. - Cathy nói. - Cứ xem ba anh đã ghét bề vợ ông ấy, tức cô Isabella của tôi, như thế nào thì biết.
    - Cô sai rồi. - Linton nói.
    - Ba tôi kể bảo tôi thế, và ba không bao giề nói dối cả. - Cô đáp.
    - Ba tôi coi khinh ba cộ - Cậu em hề nói. - Ba tôi bảo ba cô là đồ ngụ
    - Ba anh là một người độc ác. - Cathy nói. - Chắc hẳn là thế, vì cô Isabella đã bề phải ông ấy mà đi.
    - Chà, thế thì tôi sẽ nói cho cô biết một điều. - Linton gào lên. - Mẹ cô căm ghét ba cộ
    - Không! - Cathy kêu lên.
    - Và mẹ cô yêu ba tôi. - Cậu ta nói thêm.
    - ôi! Giề thì tôi căm ghét anh! - Cathy nói.
    - Mẹ cô yêu ba tôi! Thế đấy! Thế đấy! - Linton lảnh lót, người ngả thẳng ra sau ghế để có thể quan sát và thưởng thức cái tác động mà câu nói ấy đã gây nên cho cô chị hề đang đứng đằng sau. Cathy, giận sôi lên, đẩy mạnh một cái vào chiếc ghế cậu ta đang nằm, khiến cậu ta ngã vập đầu vào tay ghế, và phút giây đắc thắng của cậu ta chấm dứt khi một cơn ho ập đến. Cơn ho kéo dài đến nỗi ngay cả tôi cũng đâm hoảng, còn Cathy thì khóc lóc, kinh hãi vì việc mình vừa làm. Khi cơn ho chấm dứt, cậu ta ngồi im lặng một lúc thật lâu đến nỗi Cathy đứng lên định ra về.
    - Cô phải ở lại đây. - Linton nói. - Cô đã làm cho tôi bệnh thêm. Nhưng thôi, đừng nói chuyện nữa, nói nhiều tôi mệt lắm. Cô hát cho tôi nghe đi nào.
    Cathy, vì lo lắng muốn làm vui lòng cậu ta, hát hết bài này sang bài khác, mãi đến tận giữa trưa.
    - Ngày mai cô không được đi thăm cậu ta nữa đấy. - Tôi nói khi chúng tôi ra về.
    - Ấp không phải là một nhà tù, cô Ellen ạ, và cô không phải là người cai ngục của cháu. Cháu phải đến để chăm sóc cậu ấy. Chúng cháu sẽ không cãi nhau nữa đâu. - Nói đoạn, cô liọn giục ngựa lên trước và không đả động gì đến chuyện ấy nữa.
    Hôm sau, tôi bị sốt và phải nằm liệt trong phòng suốt ba tuần liọn. Cathy dành hết thời gian chăm sóc cho ba cô và tôi. ít ra cô cũng dành hết thời gian ban ngày cho chúng tôi, nhưng vì ông Linton luôn về phòng nghỉ sớm, còn tôi thì chẳng cần bất cứ cái gì sau sáu giề, nên cô hoàn toàn rảnh rang vào các buổi tối. Thỉnh thoảng, khi cô đến chúc tôi ngủ ngon, tôi thấy má cô ửng lên tươi rói, nhưng tôi nghĩ đó là vì cô ngồi gần cái lò sưởi trong thư viện.
    Buổi tối đầu tiên tôi ngồi dậy được, tôi đề nghị cô đềc sách cho tôi nghe, một việc mà cô làm rất miễn cưỡng. Đêm hôm sau, cô thậm chí còn có vẻ sốt ruột hơn, muốn đưa tôi về phòng nghỉ ngay và đếm thêm thứ ba, cô nói là bị đau đầu, rồi ra khời phòng. Lúc sau, tôi đến xem cô đã đỡ chưa, nhưng cô không có ở trong phòng riêng cũng không có ở chỗ ba cộ Tôi quay lại phòng cô, tắt cây nến trong phòng rồi ngồi xuống bên cửa sổ. Bên ngoài, mặt đất phủ một lớp tuyết mọng sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Tôi thấy Cathy dắt chú ngựa lùn của cô băng qua bãi cề đi về phía chuồng ngựa. Cô đến bên một căn phòng dưới tầng trệt và lặng lẽ trèo vào. Cô đứng sững người sợ hãi khi mở cửa ra và thấy tôi đang đợi cộ Rồi cô khóc òa lên và dơ tay ôm chầm lấy cổ tôi.
    - ôi, cô Ellen, cháu biết là cô sẽ nổi giận. - Cô kêu lên. - ôi, xin cô hãy hứa là sẽ không nổi giận, rồi cháu sẽ nói cho cô biết sự thật.
    Tôi đã đoán ra được điều bí mật của cô, tuy vậy, tôi vẫn hứa là sẽ cố không nổi giận.
    - Cháu đã sang Đồi Gió Hú, cô Ellen ạ, từ hôm cô ngã bệnh, cháu không bề qua một ngày nào mà không đến đó, chỉ trừ có một hai đêm là không thôi. Cháu đi không phải để vui thú gì đâu, vì cháu thưọng bị khổ sở suốt thời gian quạ
    Cô kể với tôi rằng buổi tối đầu tiên, vì Linton ở trong tâm trạng phấn chấn hoạt bát, nên hề đã vui vẻ trò chuyện và lên kế hoạch sẽ làm gì vào mùa hè năm sau.
    Tôi hôm sau Hareton đón gặp cô ở ngưỡng cửa.
    - Bây giề thì tôi có thể đềc cái đó được rồi. - Cậu ta vừa nói vừa chỉ vào dòng chữ bên trên cánh cửa.
    - Tuyệt! - Cathy nói. - Anh đềc cho tôi nghe đi nào.
    Anh ta chật vật, chậm chạp đánh vần từng chữ cái ?oHareton Earnshaw?.
    - Thế còn chữ số? - Cathy hời.
    - Tôi chưa biết. - Anh ta đáp.
    Nghe vậy, Cathy cười phá lên, rồi bảo anh ta có thể đi được rồi, vì cô đến thăm Linton chứ không phải thăm anh tạ Thế là anh ta đề mặt lên và vội vàng bề đi. Ngay khi cô vừa mới bắt đầu lấy sách đềc cho Linton nghe, vì đêm đó cậu ấy ốm nặng, thì cánh cửa chính sảnh bật mở và Hareton lao vào. Anh ta chộp lấy cánh tay Linton và lẳng cậu ấy văng ra khời ghế.
    - Về phòng riêng của mày đi. - Anh ta giận dữ nói. - Và nếu cô ấy đến để thăm mày, thì hãy dẫn cô ấy đến đấy luôn. Mày đừng hòng ngăn không cho tao vào đây! Xéo khời đây ngay, cả hai đứa chúng mày!
    Anh ta gần như ném Linton ra nhà bếp và siết chặt nắm đấm dềa, khi Cathy chạy theo sau, vội vàng đến nỗi đánh rơi mất một quyển sách, Hareton đá quyển sách ra theo hề và đóng chặt cửa lại.
    Joseph đứng bên cái lò sưởi trong bếp xoa xoa đôi bàn tay xương xẩu và cười vang, vẻ hả hê đanh ác.
    - Tôi biết nó sẽ làm thế! - Lão kêu lên. - Nó là một gã hảo hán! Nó có được cái tinh thần chính trực trong mình. Nó biết, nó biết ai mới đáng mặt làm ông chủ ở đây!
    Linton mặt trắng bệch ra, người run lẩy bẩy. Trông cậu ấy chẳng còn xinh trai chút nào nữa, vì khuôn mặt đầy gầy guộc và đôi mắt to của cậu đầy vẻ giận dữ bất lực.
    - Nếu ngươi không để ta vào, ta sẽ giết ngươi! - Cậu ta gào lên, vừa cố kéo để mở cánh cửa ra. - Nếu ngươi không để ta vào, ta sẽ giết ngươi!
    Joseph lại cười phá lên.
    - Đúng là cái máu của ông bố nó! - Lão kêu lên. - Đúng là cái máu của ông bố nó! Chúng ta bao giề cũng mang trong mình một cái gì đó của cả cha lẫn mẹ. - Lão cao giọng nói. - Mặc kệ nó, Hareton! Đừng sợ. Nó không làm gì được cậu đâu.
    Cathy cố kéo Linton ra khời cửa, nhưng cậu ấy cứ bám chặt lấy và càng la hét lớn hơn. Rốt cục, những tiếng kêu của cậu nghẹn lại vì một cơn ho khủng khiếp. Máu từ miệng cậu ộc ra, và cậu ngã lăn xuống đất. Bấy giề mời người lao đến đỡ cậu, và Hareton mở cửa ra, bế cậu lên phòng. Cathy ngồi trong chính sảnh, khóc nức nở đến nhức cả mắt, trong khi đó, Hareton đứng đối diện cô, chốc chốc lại nói: ?oIm nào, im nào?, và phân vua rằng đấy không phải lỗi tại anh tạ Khi cô ra về, anh ta bước đến bên cô khi cô đã ngôi trên lưng ngựa.
    - Cô Cathy, tôi rất tiếc là... - Anh ta lên tiếng nhưng cô lấy chiếc roi ngựa quất vào người anh ta, rồi cho ngựa phi nước đại về nhà.
    Có khoảng ba buổi tối là cô và Linton được vui vẻ và tràn trề hy vọng, còn tất cả những cuộc viếng thăm khác đều rất buồn tẻ và lắm chuyện rắc rối. Linton luôn tề ra ích kỷ và hằn hềc, không thể nói về một điều gì khác ngoài những nỗi đau khổ mà cậu phải chịu đựng.
    - Nếu cháu thôi không sang Đồi Gió Hú nữa, - sau cùng cô nói, - thì sẽ có hai người đau khổ, là Linton và cháu. Nếu cô không kể cho ba, thì ba sẽ không bao giề biết được, mà ba đâu cần phải phiọn lòng lo lắng về chuyện này. Cô sẽ không kể cho ba chứ, cô Ellen?
    Nhưng tôi đã kể và ông Linton rất đau buồn.
    - Con không bao giề được đến thăm Đồi Gió Hú nữa. - ông bảo Cathỵ - Những cuộc thăm viếng bí mật ấy phải chấm dứt.
    Cathy khóc nức nở và khẩn khoản van nài mong cha đổi ý, nêu rõ cho cha thấy là ông Heathcliff bao giề cũng tránh đi khi cô đến.
    - Con xin ba, ba ơi, xin ba hãy nghĩ đến Linton. - Cô van nài chạ - Xin cha thương xót cậu ấy và để cho con được đến thăm cậu ấy.
    - Cathy yêu quý, con không được đến Đồi Gió Hú, nhưng Linton có thể sang Ấp thăm chúng ta bất cứ lúc nào cậu ấy muốn. - ông nói với con gái.
    __________________
  4. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Chương 16: Những cuộc gặp gỡ trên đồng hoang
    Khi Linton nhân được thư báo những tin này, cậu viết thư trả lời rằng vì cha Cathy cấm cô đến thăm Đồi, cho nên cha cậu cũng cấm cậu sang bên Ấp. Theo như những định sẵn thì sang hè ông Linton sẽ đưa Cathy ra vùng đồng hoang để gặp cậu em hề của cô, nhưng thật không may, ông chẳng có lúc nào đủ khềe mạnh để ra khời nhà. Rốt cục, ông đồng ý để tôi đưa cô đi, và cô với Linton có thể chuyện trò cùng nhau dưới sự giám hộ của tôi. Cuộc gặp gỡ đầu tiên được sắp đặt vào gần cuối hè, Cathy và tôi cưỡi ngựa lên đưọng đến chỗ hẹn.
    Một thằng bé đứng đón chúng tôi ở đấy.
    - Cậu chủ đang ở cách đây một quãng nữa - Cậu bé báo với chúng tôi - và cậu muốn các cô vui lòng đi thêm chút nữa để đến chỗ cậu.
    - Vậy ra cậu ấy đã quên mất lời chỉ thị đầu tiên của bác cậu - Tôi nói - ông Linton bảo chúng tôi chỉ được ở trong địa phận ấp, thế mà bây giề chúng ta lại đang đi vượt ra ngoài địa phận ấy rồi.
    Chúng tôi thúc ngựa đi tiếp cho đến khi chỉ còn cách trại Đồi một phần tư dặm. Ở đây, chúng tôi thấy Linton đang nằm đợi trên một bãi thạch thảo. Khi chúng tôi đã đến rất gần chỗ cậu nằm, cậu mới nhềm dậy, nhưng cậu cất bước yếu ớt đến nỗi tôi phải kêu lên:
    - Chà, sáng nay cậu không đủ khềe để đi dạo được đâu! Trông cậu yếu mệt quá đấy!
    Cathy nhìn cậu, vừa đau buồn vừa kinh ngạc.
    - Cậu có thấy mệt hơn mời khi không? - Cô lo lắng hời.
    - Không, khá hơn, tôi thấy khá hơn. - Cậu vừa hổn hển nói, vừa run rẩy vịn vào tay cô cho khời ngã.
    - Nhưng chắc hẳn là cậu vừa qua một trận ốm, - Cathy nói tiếp - vì trông cậu yếu hơn nhiều so với lần gặp trước. Cậu gầy đi nhiều, và...
    - Tôi mệt - Cậu vội vã ngắt lời - Trời nóng quá, không đi dạo được đâu. Ta nghỉ ở đây đi. Ba nói tôi không được khềe vì tôi lớn nhanh quá.
    Cathy không tin vào lời giải thích trên, nhưng cô vẫn ngồi xuống bên cậu.
    - Cậu có nhó lúc chúng ta nói chuyện về Thiên Đưọng không? - Cô hời - Cậu nói là cậu thích được nằm trên bãi thạch thảo nhìn lên trời xanh. Hôm nay, nơi đây cũng gần giống với thiên đưọng của cậu đấy. Tuần sau, cậu phải cưỡi ngựa xuống dưới ấp và tôi sẽ chỉ cho cậu thấy thế nào là thiên đưọng trong quan niệm của tôi.
    Linton hình như không nhớ ra được điều cô vừa nói và cậu ta rất khó có thể duy trì được bất kỳ một cuộc chuyện trò nào. Cậu tề ra không hứng thú gì với những đề tài mà cô gợi lên, nên cô khó lòng giấu nổi vẻ thất vọng. Kể từ dạo chúng tôi gặp cậu lần trước cách đây mấy tháng, cậu đã đổi thay rất nhiều. Thay vì bộc lộ cái tính cáu bẳn của một đứa trẻ hay được nuông chiều, thì giở đây cậu xử sự như một người tàn phế, chỉ lo nghĩ đến những cảm giác trong người mình.
    - Tôi nghĩ giá như ở nhà thì cậu sẽ thấy dễ chịu hơn là ngồi ở đây, lăn lê dưới đất như thế này. - Một lát sau cô lên tiếng.
    - Xin Cathy ở lại đây. - Cậu nài nỉ - Xin cô cứ nói với bác là tôi cũng khá khềe và cho tôi gửi lời cảm ơn bác vì đã cho cô đến đây. Và, nếu tình cề cô có gặp ba tôi, thì xin cô đừng để ông ấy nghĩ rằng tôi đã lặng im hay tề ra ngu xuẩn gì nhé! ông sẽ giận tôi lắm đấy.
    - Giề ta phải chia tay nhau thôi. - Cô vừa nói vừa đứng dậy để đi vế. - Tôi rất thất vọng về cuộc gặp gỡ của chúng ta hôm nay, nhưng tôi hứa với cậu là tôi sẽ không nói cho ai biết, tuy tôi chẳng sợ gì ông Heathcliff.
    - Suỵt! - Linton thì thầm. - Suỵt! ông ấy đang đến kia kìa! - Cậu níu chặt cánh tay Cathy, cố giữ cô lại.
    Cô giật tay ra và nhảy phóc lên ngựa.
    - Thứ năm sau tôi sẽ lại đến đây. - Cô kêu lên. - Tạm biệt anh!
    Tuy nhiên, Linton còn mải dồn hết tâm trí vào ông bố, lúc này đang tiến lại gần, đến nỗi cậu hầu như không để ý thấy chúng tôi ra đi.
    Một tuần chậm chạp trôi quạ
    ông Edgar Linton xem ra mỗi ngày một yếu đi, và giề đây Cathy hiểu ra rằng cha cô không còn sống được bao lâu nữa. Đến ngày thứ năm, ngày mà cô đã hẹn cưỡi ngựa đến gặp Linton, cô không nhắc với ông chuyện này, nhưng tôi đã nhắc cho ông nhớ, vì tôi nghĩ được hít thở khí trời trong lành sẽ rất tốt cho cộ ông Linton cũng nhất trí rằng để cô đi gặp cậu em hề sẽ là một sự khuây khềa cho cộ ông tự an ủi mình là nếu cô yêu Linton, cô sẽ không cảm thấy quá cô đơn sau khi ông qua đời. Thật sự nghiệp ông Linton! ông không biết gã trai trẻ ấy đã ốm yếu đến mức nào!
    Vào một buổi chiều, một buổi chiều tháng tám vàng rực, Cathy và tôi lại một lần nữa lại lên đưọng. Linton vẫn đón chúng tôi ở chỗ cũ như thứ năm trước, nhưng lần này cậu tề ra hoạt bát hơn. Tuy vậy, tôi không cảm thấy đó là sự hoạt bát vì vui mừng, mà là vì sợ hãi.
    - Cô đến muộn đấy. - Cậu nói một cách khó nhềc - Cha cô bị bịnh phải không? Tôi cứ tưởng là cô không đến.
    Cathy toan niềm nở chào hời nhưng nghe vậy liọn kêu lên:
    - Sao cậu không nói ngay ra, nếu như cậu không muốn gặp tôi? Ba tôi đang bệnh nặng. Cậu gời tôi đến làm gì trong khi tôi đang túc trực bên giưọng bệnh của ba tôi? Sao cậu không nhắn cho tôi một tiếng để tôi khời giữ lời hứa?
    - Vì Chúa, xin cô đừng nổi giận lên như thế. - Linton nói - Tôi biết tôi là một kẻ hèn nhát, chẳng ra gì, nhưng tôi xin cô đừng giận tôi.
    - Cậu thật là ngu dại, ngớ ngẩn. - Cathy nói - Xem kìa cậu ta cứ run lên cứ như là tôi sắp sửa đụng vào cậu tạ Tôi sẽ trở về nhà. Buông áo tôi ra! Cô Ellen, cô nói cho cậu ta biết hành vi của cậu ta nhục nhã đến mức nào đi. Đừng bò lê bò càng dưới đất như giống bò sát vậy, đừng! Đứng dậy đi!
    Trước đó Linton đã gieo mình xuống đất, vẻ mặt đau đớn, nước mắt chảy giàn giụa xuống bên má.
    - ôi - Cậu nức nở - Tôi không thể nào chịu đựng nổi! Cathy, Cathy! Tôi còn là một kẻ phản bội nữa, nhưng tôi không dám nói ra với cô đấy thôi! Nếu cô bề mặc tôi, tôi sẽ bị giết mất! Cathy thân yêu, tính mạng của tôi nằm trong tay cô đấy. Cô đã nói là cô yêu tôi, và nếu quả thật như thế, thì điều ấy chẳng hại gì cho cô cả. Xin cô đừng đi. Và nếu cô bằng lòng, có lẽ ông ấy sẽ đẻ tôi chết bên cô cũng nên.
    Cathy cúi xuống đỡ cậu. Cô lại tề ra đầy lòng trìu mến với cậu và hốt hoảng lo cho bệnh tình của cậu như trước.
    - Bằng lòng cái gì kiả - Cô băn khoăn hời - Bằng lòng ở lại đây ư? Nói cho tôi ý nghĩa của câu chuyện kỳ lạ này đi. Anh sẽ không gây tổn thương cho tôi chứ, Linton? Anh sẽ không để một kẻ thù nào hại tôi nếu anh có thể ngăn chặn được, phải không? Tôi biết anh vốn hèn nhát. Nhưng tôi không tin anh là một kẻ hèn nhát, đến nỗi phản bội lại người bạn tốt nhất của mình.
    - Cha tôi đe dềa tôi - gã trai trẻ hổn hển nói tiếp - và tôi rất sợ ông ấy.. Tôi rất khiếp sợ ông ấy! Tôi không dám nói đâu!
    - Ồ, được thôi - Cathy khinh bỉ nói - cứ việc giữ lấy điều bí mật của anh. Tôi không phải là đứa nhát gan. Hãy tự cứu lấy mình. Tôi không sợ đâu!
    Có tiếng lạo xạo trong đám thạch thảo, và ông Heathcliff xuất hiện gần sát chỗ chúng tôi. ông vừa từ trại đồi đi xuống. Không buồn để ý đến đôi bạn trẻ, ông quay sang tôi:
    - Thật chẳng mấy khi tôi được gặp chị ở ngay gần nhà tôi đến thế này, Ellen ạ. Mời người bên ấp ra sao? Tôi nghe nói - ông ta hạ giọng tiếp - là Edgar Linton đang nằm liệt giưọng chề chết phải không?
    - Phải, - tôi nói - ông chủ tôi sắp chết thật. Đó là một nỗi đau buồn khôn xiết cho tất cả chúng tôi.
    - Theo chị ông ta còn sống được bao lâu nữa? - ông ta hời - Tôi có thể hời vì thằng con tôi dưọng như nhất quyết chết quá sớm so với dự tính của tôi. Tôi muốn bác nó khẩn trương lên để chết trước nó. - ông nhìn Linton - Xin chào, nó đã khóc lóc bao lâu rồi? Tôi đã bảo nó không được khóc cơ mà! Nói chung, nó có hoạt bát khi ở bên cô Linton không?
    - Hoạt bát ư? Không, cậu ấy đã tề ra hét sức mệt mời. - Tôi đáp - Thay vì đi dạo trên vùng đống hoang, cậu ấy nên nằm nghỉ trên giưọng để bác sĩ chăm sóc thì hơn.
    - Nó ắt sẽ được như thế, chỉ một hai ngày nữa thôi - Heathcliff lầm bầm - nhưng trước hết.. - Nói đến đây ông ta lại ngừng lại vì Linton đang nằm lăn ra đất. - Đứng dậy, Linton! - ông ta quát - Đứng dậy ngay!
    Mấy lần Linton cố gắng gượng dậy để tuân theo lệnh cha, nhưng vì cậu chẳng còn chút sức lực nào, nên cậu lại quỵ xuống, thốt ra một tiếng rên. Heathcliff tiến lại nâng cậu dậy để cậu có thể dựa vào một bề cề.
    - Nào - ông ta nói - Tao đang nổi dóa với mầy đây. Đứng dậy!
    - Con sẽ dậy, thưa cha - Cậu hổn hển đáp - Có điều, xin cha để con được yên. Con đã làm theo ý cha, và Cathy sẽ nói cho cha biết rằng con... rằng con đã tề ra vui vẻ.
    ông Heathcliff kéo cậu lại phía ông.
    - Cô Linton - Heathcliff nói - xin cô vui lòng đi với nó về nhà. Nó sẽ run bắn lên nếu tôi đụng đến nó.
    - Linton thân yêu - Cathy thì thầm - Tôi không thể đến Đồi Gió Hú được đâu. Ba tôi đã ngăn cấm điều này. Sao cậu lại sợ hãi đến thế? ông ấy sẽ không hại cậu đâu!
    - Tôi không bao giề có thể bước chân vào ngôi nhà ấy được nữa. - Cậu nói - trừ phi có cô cùng đi.
    - Câm ngay! - Cha cậu quát lên - Nếu cô Linton muốn vâng lời cha, thì cô ấy có thể dừng lại ở đây. Ellen, chị làm ơn đưa con trai tôi về nhà, và tôi sẽ nghe theo lời khuyên của chị mời bác sĩ đến khám cho nó.
    - Tôi rất tiếc - Tôi đáp - Nhưng tôi không thể rời xa cô chủ để chăm sóc cho con trai ông.
    - Được lắm - Heathcliff nói - Chị buộc tôi phải dùng đến những biện pháp khác. Nào, cậu bé của ta, cậu có vui lòng để tôi tháp tùng cậu về nhà không?
    ông ta đến bên Linton làm như thể sắp túm lấy cậu, nhưng cậu con trai co rúm người lại tránh và níu lấy Cathy, khẩn khoản van nài cô đi cùng. Làm sao cô có thể cự tuyệt một lời cầu khẩn như vậy kia chứ, khi mà cậu đang đau đớn cùng cực như vậy? Cô nắm lấy cánh tay cậu, cất bước đi lên trại đồi và cùng cậu vào trại.
    Tôi đứng ở ngưỡng cửa, đợi cô trở ra sau khi đã đặt cậu ta len một chiếc ghế. Đột nhiên, ông Heathcliff từ phía sau tiến đến và đẩy tôi vào trong nhà.
    - Nhà tôi có bị bệnh dịch gì đâu, Ellen? Chị cứ ngồi xuống đi, để tôi đóng cửa lại đã nhé. - ông ta nói.
    Tôi thật sững sề, ông ta không phải chỉ đóng cửa, mà còn khóa luôn lại.
    __________________
  5. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    hí hí post xong rồi cho mấy cái thẻ rồi ,ấy yên tâm post típ đoremon nhé goodjob
  6. alohamark

    alohamark Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    1.337
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay nhưng đọc tiểu thuyết đọc trên sách giấy thú vị hơn
    Thanks bác đã sưu tầm
  7. bibianh

    bibianh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bày về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầy chưa?" - ông hỏi.
    "Đầy rồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầy chưa?".
    Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa".
    "Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: "Cái lọ đầy chưa ?".
    "Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: "Minh họa này nói lên điều gì?".
    Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!"
    "Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ có thể nhét chúng vào được".
    Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn ... Nhưng nhớ đặt những "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa.

  8. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    em của ngày hôm wa
    và nắng và gió
    Chương I : Ngày gió lên
    Người không vì mình trời tru đất diệt
    An vừa mới dứt miệng xong thì trời nổi gió. Gió ào ào thổi giữa cái trời nắng chang chang đến ba mươi mấy độ C này cũng là một điều lạ. Mọi thứ chao đảo dưới cái gió trời lạ lùng ấy. Đúng vào cái lúc nắng nhất, nóng nhất của một chiều mùa hạ, đúng cái lúc hàng trăm sinh mạng đang lầm lũi đi trên đường cầu khấn một cơn gió để xoa dịu cái nóng bức đang hầm hập bốc lên ..... Cầu khấn ah? Cầu thì đã có gió rồi đấy. Gió mạnh thật, thổi tung tất cả mọi thứ lên - nào thì bàn ghế, nào thì cây cối, nào thì mặt hồ ... Từng cơn tạt thẳng vào mặt An, rít lên những tiếng đau xót đầy ai oán. Mặc kệ.
    Hà - trời cũng phải công nhận là mình đúng.
    Gió tắt, An cười nhe nhởn quay qua Vân với Linh - hai đứa còn lại trong ba đứa con gái với 3 dòng suy nghĩ khác nhau trong quán. Nhưng liền sau câu nói buâng quơ của An, ba đứa lại nhìn nhau mà không nói được câu nào nữa. Uh - dòng suy nghĩ chạy qua đầu An - hôm nay Linh về, về lại cái thành phố của tự do, về lại " cái ***g " của nó. An chợt cười trước cái khái niệm trái ngược nhau trong đầu mình. Và chợt đau - liệu An có được như Linh không ? Nó đi - An dám. Nó trốn - An dám. Nó yêu - An dám ... thế cái khác biệt giữa An với nó là gì ? Tiền hả? Không phải, An không phải là một đứa thiếu tiền để không thể đi như nó. Gan hả? Đừng đùa vậy chứ. An không thua Linh cái gì, thậm chí là còn hơn nó. Thế cuối cùng thì tại sao? Có lẽ cũng chỉ là từ bản thân của hai đứa mà thôi.
    Năm 199x - 4 tuổi
    Ôi, giống từ ánh mắt đến nụ cười, cô bé giống mẹ Hà thật đấy. Chỉ tiếc là ...
    Mẹ của Hạ không tên là Hà. Mẹ Hạ là .... cơ mà .
    Không phải đâu con, tên mẹ con là Hà.
    Thế mẹ Hà đâu rồi ?
    Mẹ Hà mất rồi.
    Mất rồi ? Hai chữ cái đó cứ vang vọng trong đầu một con bé mới 4 tuổi. Phải, nó bốn tuổi, mới chỉ buốn tuổi thôi. Nhưng nó biết , mất không phải là đi rất xa và không quay trở lại nữa - như thế người ta vẫn còn đấy chứ - vì đi được là nói được, cười được , là làm được những điều mà người mất rồi không thể. Mất là khi người ta đã không còn nói cười, không còn mở mắt, mất là khi người ta phải nằm xuống đất với những bó hương nghi ngút khói trong một cái bát như hàng tháng bà nội nó vẫn cắm lên cho ông nội nó - người đã MẤT.
    Mẹ đã mất rồi ah ? Mẹ mình đã không còn nữa rồi ah ? Có thật hay không ? Có đúng là người ta không nhầm không ? Nhưng biết đâu lại đúng? Ba cũng bảo mình giống mẹ mà Mà đã giống thì làm sao mà nhầm được chứ.Vậy còn người kia thì sao, cái người hàng người vẫn đang cho mình ăn, cho minh ngủ, tắm rửa cho mình, còn mua cả đồ chơi cho mình nữa thì sao. Mình cũng gọi là mẹ mà.
    Như thế nào mới là mẹ hả bà ?
    Mẹ là người mang cháu đến đây, cho cháu được sống.
    Thế nếu chỉ cho ăn, ngủ với mua đồ chơi cho thì có phải là mẹ không bà ?
    Không phải, bà cũng cho cháu ăn, cũng cho cháu ngủ nhưng lại là bà của cháu. Mà cháu hỏi thế để làm gì ?
    Con bé bốn tuổi chạy biến mất trước khi kịp nghe bà nội nó hỏi.
    Thế không phải là mẹ của mình thì sao lại chăm sóc cho mình nhỉ ? Thế không phải là mẹ thì tại sao lại là vợ của ba mình ? Bà bảo không phải là mẹ cũng làm như thế được. Làm như thế với mình được cái gì đâu, mình không cho kẹo cơ mà..... Mà như thế, thì người mình đang gọi là mẹ không yêu mình ah? Không phải mẹ của mình, chẳng yêu mình như mẹ đâu. Không có mẹ ở bên cạnh, không có mẹ yêu mình thì chẳng có ai yêu mình cả. Chẳng có ai yêu mình cả.
    Ngủ đi con, muộn lắm rồi, sao con cứ phá thế, hư vừa thôi không mẹ đánh đấy.
    ???
    Mày có nghe mẹ nói không thì bảo. Không được nghịch nữa- để cho mẹ với cô ngủ.
    ???
    Có nghe không ? Mẹ không yêu nữa bây giờ?
    Mẹ không yêu con. Mẹ không phải là mẹ của con. Mẹ không phải là mẹ của con. Mẹ chỉ là vợ ba thôi. Mẹ chỉ yêu con vì con là con ba? chứ mẹ không yêu con vì con không phải con của mẹ?.
    Bốp ! Cái tát như trời giáng vào mặt con bé bồn tuổi.
    Cháu nói cái vớ vẩn gì đấy. Hỗn, ai cho nói với mẹ như thế.
    Rát. Đau. Nó oà khóc. Không, cái cảm giác tê dại dần không phải chỉ từ trên mặt con bé mà là từ bên trong. Tê dại. Sợ hãi. Đau đớn. Không phải là cái tát không đủ đau để làm một đứa trẻ con như nó không khóc. Nhưng cái thứ nước đang chảy ra trên mắt nó, ah không, lúc này thì gọi là nước mắt của nó , không phải là từ cái tát đấy.
    Mẹ không yêu mình thật rồi. Mẹ không còn thật rồi. Mẹ đang ở đâu, về với Hạ đi. Mẹ đừng bỏ Hạ ở đây một mình. Không có mẹ yêu Hạ, chẳng ai yêu Hạ cả. Mẹ ơi ?mẹ về đi? mẹ ơi ?
    Đau ư ? Những cái đó thấm vào đâu trong nỗi sợ hãi mất mát đang dấy lên trong nó. Rát ư ? Có thể bằng cái cái vết thương đầu tiên đã được rạch sâu vào trong lòng nó hay không ? Bốn tuổi - còn quá ngây thơ để suy nghĩ như những người đã lớn. Bốn tuổi ?" cái sợ của nó cũng chỉ là nỗi sợ không được yêu thương, nỗi sợ không có mẹ ở bên cạnh. Bốn tuổi ?" cái tuổi tưởng chừng như sẽ bị lãng quên , nhưng với nó thì sẽ là còn mãi.
    Con xin lỗi mẹ.
    Câu xin lỗi đã rời khỏi cái miệng bé bỏng xinh xắn của Hạ. Nhưng ? và từ đó ?
    Nước mắt đã rơi, câu xin lỗi đã rời khỏi miệng
    Còn chăng em chút thơ ngây của tuổi lên bốn
    Cái tuổi được chơi, được vui đùa được hạnh phúc cùng mẹ cha
    Em có nhà đấy, đã từng có đấy
    Tan biến mất rồi trong nỗi đau thơ ngây
    Vô tình
    Một chút vô tình làm tan nát tuổi thơ
    Em vô tình tan cả tâm hồn nhỏ
    Dậy đi em sau cơn ác mộng
    Và lại rồi chìm đắm trong đau thương.
    Không ngờ đến An mà còn thốt ra câu đấy cơ ah - Vân nói với cái giọng bốn mươi nhăm phần trăm ngạc nhiên, hấp háy đôi mắt đen lánh nhìn bạn cười. Chơi với An không lâu và cũng không phải là quá thân thiết nhưng xem ra cô khá hiểu tính của bạn. Cô không bất ngờ vì điều An nói, nhưng cái đối tượng và thái độ An nói câu nói đó thì khiến cô không khỏi thắc mắc. An nói nhiều - một người hay nói. An với Vân đã từng buôn rất nhiều về đủ thứ trên trời dưới biển, Vân cũng từng chứng kiến An « khuyên » người khác không ít, nhưng hiếm khi An thật. An không nói dối, tất nhiên, Vân biết điều đấy. Bạn cô chỉ là quá khéo léo, quá giả tạo mà thôi. An tử tế với hầu hết tất cả mọi người, cười nói với hầu hết tất cả mọi người, khuyên người ta những điều đúng đắn «trên sách vở ». Nhưng Ít - phải, rất ít khi An chịu nói một cái gì đó với độ thật cao như thế. Cái sự thật An đưa ra trước mắt Vân là giây phút hiếm hoi bạn cô đang sống thật sự trong cái mớ mặt nạ An sở hữu. Và ít ?" ít khi người ta nhận ra An giả tạo đến mức nào. Cái giả An tạo nên thật đến độ nó dần trở thành con người thật của An. Dòng suy nghĩ trong đầu An không đơn giản như cái mặt cô lúc này ?" cái mặt cười nhe nhởn.
    Linh, đến giờ ra sân bay rồi con.
    Má Linh cất tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của cả ba đứa con gái. Đứng dậy, ôm chặt lấy nhau ? và quay lưng ra đi.Linh đang nghĩ cái gì nhỉ ? Cả An và Vân đều rõ. Và có lẽ cũng không cần phải nói ra ở đây. Những gì cần biết dần dần sẽ được từng con người, từng mắt xích hé lộ trong những phần sau của câu chuyện.
    Gió lại bắt đầu lên.
    Cuốn tung mớ tóc chết tiệt của 2 đứa con gái và đồng thời là mớ suy nghĩ rắc rối ẩn dấu bên trong.
    Và nắng ? vệt vàng nắng loang lổ ?
    Gió đứt quãng
    Nắng trải từng vệt, đứt đoạn, không rõ nét.
    Tất cả ?
    Mù mờ
    Trong ánh sáng rõ ràng của buổi chiều mùa hạ đó
    Nhìn theo xe nhà Linh đi xa, An và Vân quay sang nhau thở dài.
    __________________
  9. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    cảm ơn em đã yêu anh
    truyện của Duyên Anh ........hơi có hơi hướng của KIM DUNG hihi
    Chương 1
    Những cuộc hội hảo về ô mai, tầm ruột, mứt me, bánh đúc, thịt bò khô, xi nê, con trai và tình yêu thường tổ chức tại tư thất của nữ hiệp Hoàng Dung, người chưởng môn phái Nghịch Nữ. Phái này quy tụ năm tay cao thủ từ hai đảo Đakao, Tân Định và ba động Phú Nhuận, Hoà Hưng, Công Lý, từng gây biết bao ngẩn ngơ, xao xuyến cho quý vị giang hồ hiệp sĩ dừng gót lãng du trước cổng trường mỗi trưa, bất kể mưa hay nắng. Vương Ngọc Yến, Hân Ly, Triệu Minh đến rất đúng giờ. Họ cưỡi xe đạp mini, tập trung công lực vào cặp dò biểu diễn thuật khinh công lia liạ. Chỉ còn thiếu Chu Chỉ Nhược. Tại sao Chu Chỉ Nhược tới muộn ?
    Nàng phóng Honda ngược chiều bị cảnh sát thổi tu hít biên phạt và nàng đang cười ruồi, gãi tai xin thông cảm chăng ? Hay nàng gặp lũ bà môn tà đạo Híppi lẽo đẽo bám sát, buông lời tán tỉnh theo nhạc điệu Yéyé ? Hay nàng cạn bình xăng, túi hết tiền đang dắt xế toát mồ hôi ? Nguy tai, thậm nguy tai ! Nhưng chẳng ai nghĩ chuyện cứu nguy Chu Chỉ Nhược. Bốn Nghịch Nữ nữ hiệp ngồi trên chiếc ghế dưới gốc gây khế đầy trái chín vàng. Chiều Xuân. Trời nắng gắt. Không một gơ.n mây thơ thẩn. Trừ bọn lá me rơi rụng một cách vô duyên tưởng chừng muốn khoe khoang màn chết thiêu tập thể. Cái sân tráng xi măng bốc hơi nóng. Hình dung Chu Chỉ Nhược mặt mũi phờ phạc, tóc rối bời bời, miệng thở hồng hộc, chưởng môn Hoàng Dung cười thích thú. Nàng cười chưa đủ đô thì chuông reo ỏm tỏi. Lối bấm chuông điện tinh quái này là dấu hiệu quang lâm của Chu Chỉ Nhược. Con nhỏ đợi lâu không thấy ai mở cổng, ngỡ rằng điện bị cúp nên bèn vận nội công đấ cánh cổng sắt thình lình. Rồi la ơi ới :
    - Dung ơi, mở cổng tao mí !
    Hoàng Dung nháy các bạn:
    - Để nó phơi nắng thêm chút nữa.
    Chu Chỉ Nhược cáu sườn, dơ chân đạp cổng. Phía trong nhà, một trang hán tử đẩy cửa kính, nhô cái đầu húi cua ra. Chàng biến dạng sau chiếc vẫy tay hiệu lệnh của Hoàng Dung. Hán tử khép cửa, quay lưng bước tới ghế xa lông, gieo thân xác lực sĩ và ngồi thừ suy nghĩ. Bên ngoài, Chu Chỉ Nhược réo tên từng nữ hiệp nguyền rủa. Cuối cùng, tính một kế lạ Chu Chỉ Nhược ỏn ẻn:
    - Anh Đoàn Dự ơi ới ời !
    Đôi mắt hán tử sáng ngời. Và trái tim chàng mở đại nhạc hội Hán tử đứng dậy.
    - Anh mong em cháy nắng hở, anh Đoàn Dự ?
    Đoàn Dự nghe câu trách móc của Chu Chỉ Nhược,hồn bay lên mây. Chàng muốn đạp tung cửa kính, chạy thục mạng ra mở cổng đón Chu Chỉ Nhược vào. Nhưng chàng sợ những nụ cười chế giễu của bầy Nghịch Nữ. Con Triệu Minh ưa gán ghép, con Hân Ly miệng bi bô, con Vương Ngọc Yến bà cụ non, chắc chắn, sẽ bắt chàng đỏ bừng mặt, nóng rát tai nếu chàng uống thuốc liều.
    - Anh Đoàn Dự...
    Chu Chỉ Nhược đổi giọng:
    - Con trai gì tối thế ?
    Hoàng Dung bấm bạn:
    - Nó dụ dỗ ông anh gà tồ của tao.
    Hân Ly nói:
    - Nó "xùy" anh mày đó.
    Vương Ngọc Yến lắc đầu:
    - Sai. Nó tác động tâm lý.
    Triệu Minh phát biểu:
    - Nó tuyên truyền... Hì hì, tao phản tuyên truyền phá nó chơi. Và Triệu Minh giả giọng con trai:
    - Anh đáng yêu lắm, em gái ạ ! Em có mê cái đầu húi móng lừa của anh không ?
    Chu Chỉ Nhược the thé :
    - Anh gọt tóc nhẵn thín em mới mê !
    Nghịch Nữ cười bằng thích. Đoàn Dự tê tái cõi lòng, cha`ng hết muốn mở cổng đón Chu Chỉ Nhược. Đoàn Dự vác cái mặt vuông chữ điền chảy daì như mặt ngưạ, lặng lẽ bước lên gác. Chàng bông nhông xuống giường, mạnh đến no^~i đệm mút thông hơi xuýt nứt. Đoàn Dự đưa cả mười đầu ngón tay hành hạ mái tóc xì bo, mái tóc lý tưởng của một thanh niên trong thời đại con trai kiểu tóc con gái, mái tóc học đường tặng năm điểm hạnh kiểm mỗi tháng và gia đình khen gọn gàng mát mẻ. Cái gì học đường và gia đình khoái, con gái không khoái. Có thật Chu Chỉ Nhược sẽ mê mái tóc thầy chùa ?
    Đoàn Dự mím môi, lẩm bẩm : "Ông cóc cần con gái, ông... về yêu hoa cúc". Đoàn Dự vươn tay kéo sợi giây riđô. Nghĩ sao, chàng nhảy sát cửa sổ, hé chút xíu riđô ngó xuống sân. Cánh cổng đã mở. Chu Chỉ Nhược mệt nhoài dắt chiếc Honda vào. Con bé dựng xe xong, đay nghiến bạn :
    - Chơi cái trò gì vậy ?
    Hoàng Dung vênh váo :
    - Tại mày trễ hẹn.
    Chu Chỉ Nhược chỏ chiếc xe :
    - Tự nhiên nó chết máy. Xăng còn đầy bình. Ra ngõ gặp Híppi đi xích lô máy nên xui cùng mạng. Dắt xe mờ người không kiếm được chú thợ sửa.
    Hoàng Dung xỏ ngọt :
    - Mày đành sóng đôi bưóc với xe tới đây ?
    Chu Chỉ Nhược gắt :
    - Xì trum ! Bảo anh Đoàn Dự sử xe dùm tao tí. Anh ấy sửa xe tài số dzách. Anh ấy là thiên taì sửa xe Honda.
    Đoàn Dự nghe rõ lời tâng bốc này. Chàng định té xỉu, ngất ngầy. Xong chàng không thể té xỉu, không nên té xỉu. Té xỉu vờ vĩnh hoá thành té xỉu. Thật sự thì sẽ tiếc hùi hụI. Vì lỡ một dịp vàng trổ tài sửa xe gắn máy làm vui lòng và làm lé mắt Chu Chỉ Nhược. Làm vui lòng đủ rồi. Thôi, bớt khoản làm lé mắt. Nhỡ Chu Chỉ Nhược lé mắt, đôi mắt nàng sẽ bị kết tội mắt nọ toan đảo chính mắt kia.
    - Anh ấy đâu ?
    Chu Chỉ Nhược hỏi Hoàng Dung. Nghịch nữ xí xọn Vương Ngọc Yến nhanh nhẩu :
    - Vừa ngồi dưới gốc cây mận, anh ấy ôm bó hoa chờ mày, toan mở cổng đón mày tặng hoa.
    Hân Ly thêu dệt tiếp:
    - Bọn tao... đuổi anh ấy chạy tơi bời. Ai bảo mày cầu cứu anh ấy.
    Chu Chỉ Nhược cảm khoái:
    - Giá anh ấy tặng hoa, tao sẽ thích lắm.
    Triệu Minh hất tóc:
    - Mày thích hoa gì ?
    Chu Chỉ Nhược đáp:
    - Hoa hòe...
    Hoa hòe à ? Tên một loài hoa lạ hoắc. Sao nàng chỉ thích hoa hoè ? Đoàn Dự ghi nhớ: Hoa hoè, hoa hoè, hoa hoè.
    Chu Chỉ Nhược dục:
    - Gọi anh Đoàn Dự sử xe gìum tao lẹ đi, Dung ? Mày kiếm anh ấy trong lúc tao sửa soạn bài thuyết trình.
    Hoàng Dung nhún vai:
    - Anh ấy sẽ tháo tung cái xe của mày ra. Cuối cùng, anh ấy mở tiệm lạc xoong.
    Đoàn Dự nghiến răng ken két. Nghịch nữ, mi sẽ biết tay tao. Mi là em gái tao, mi đã không giúp đỡ tao, không viện trợ tinh thần cho tao, không đánh bóng xi ra đời tao. Thì thôi. Cớ chi mi nỡ đâm lén tao ? Mi chọc kim rút thủng trái bong bóng hy vọng của tao. Đoàn Dự hà hơi nóng trà đấm. Mi ích kỷ hại nhân. Mi ngậm máu phun người. Hừ, cái miệng mi luôn luôn xổ nho : "Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân". Tao sẽ hạ nhục mi trước mắt kép của mi. Đoàn Dự sẽ còn rủa em gái chàng vô tận nếu Chu Chỉ Nhược không bênh chàng :
    - Lần trước anh ấy đã sửa ngon lành. Anh ấy cừ hơn thợ chính cống.
    Đoàn Dự khoan khoái. Chàng thơ thới hân hoan như khán giả xem chiếu bóng trọn một xuất hát không bị người ngồi cạnh phà thuốc lá vào mặt, không bị người ngồi dưới nghếch chân lên đầu mình, bắt mình thưởng thức mùi tít tất. Ôi chao, lời vàng ngọc của Chu Chỉ Nhược cơ hồ trận mưa raò trong cơn đại hạn. Cơ hồ trái dừa tươi trong sa mạc cát bỏng. Chàng là đất. Đất đang thấm nước. Chàng là kẻ lữ hành lạc lõng giữa sa mạc. Kẻ lữ hành sắp chết khát đang nhấm nháp từng ngụm nước dừa.
    - Mày xỏ anh ấy, mày ví anh ấy với tên thợ sửa xe chính cống.
    - Thợ sửa xe tài tử.
    - Tài tử... Hùng Cường chăng ?
    - Đồ ngu ! Cái gì mang tính chất tài tử đều tốt đẹp.
    - Tài tử Đoàn Dự sang Ấn Độ đóng phim Hiệp sĩ thổi kèn dụ rắn có đẹp không ?
    - Không biết, nhưng Đoàn Dự thợ sử xe Honda tài tử chắc là đẹp.
    - Nhờ biểu diễn lắc lê mí lỵ lau chùi bu dzi chứ gì ! Ơ, sao anh Đoàn Dự không đi đóng phim nhỉ ?
    - Anh ấy sẽ là tài tử trứ danh.
    Đoàn Dự, tài tử trong phim Hiệp sĩ thổi kèn dụ rắn, thợ sửa xe Honda tài tử, tài tử trứ danh tương lai của nền điện ảnh cóc nhái lô can, bị đánh dạt vaò bão tố khen chê. May thay đời vẫn rực rỡ sau bão tố. Bởi bão tố gồm nhiều câu khen của Chu Chỉ Nhược. Cuộc hội thảo ngắn về Đoàn Dự không nằm trong chương trình hội thảo chiều nay. Nó bất chợt. Nó tình cờ. Ít khi lũ bạn của em gái. Đoàn Dự nói về chàng mà chàng được nghe đầy đủ chi tiết. Được nghe con gái nói về mình là một niềm hãnh diện. Không có khói sao có lửa. Suy diễn sâu rộng. Đoàn Dự khoái chí: "Không được chú ý, nói tới làm gì" Tóm tắt cuộc hội thảo tình cờ là một câu quyết nghị : Yêu cầu anh Đoàn Dự sửa giùm nữ hiệp Chu Chỉ Nhược cái sế Honda. Đoàn Dự hoan hỉ thi hành quyết nghị.
    Cậu mặc chiếc quần jean xanh ống bó. Cậu mặc chiếc sơ mi ô vuông nhỏ, màu gạch cua dài tay. Cậu mang đôi dày Bata trắng muốt. Nếu cậu không xách cái hộp đồ nghề sửa xe, người ta sẽ tưởng cậu sắt đi xinê, đi tắm, đi đến điểm hẹn hò. Giá cậu đã có người yêu, sức mấy cậu cam đành đóng vai tên thợ sử xe tài tử. Cậu đang trên đường tìm người yêu. Như một người tập gỡ mìn đang tìm gỡ trái mìn thứ nhất. Có thể, người gỡ mìn sẽ túm cổ trái mìn đầu tay và trở thành kẻ gỡ mìn danh tiếng. Có thể vừa sờ tay vô trái mìn đầu tay đã chết tan xác. Tình yêu chỉ khác bom mìn một ly ông lão. Là không chết tan xác. Nhưng nhiều hứa hẹn chết vỡ sọ, chết gẫy chân, chết dập xương nếu kẻ si tình ngốc dại chui đầu vào xe hơi hay nằm dài trên đường xe lửa trong cơn tuyệt vọng. Và hứa hẹn tràn trề một nỗi chết dai dẳng, chết giống bộ xương cách trí, nếu thất tình, kẻ si tình ngu dốt tập uống rượu, uống cà phê đen đặc và tập hút thuốc lá. Có mỗi cái thú mà thi sĩ Hàn Mặc Tử gọi là "thú đau thương" là hễ thất bại trên bứơc đường tình yêu, ta nên tập viết văn, làm thợ. Biết bao nhiêu kẻ bị ái tình bợp tai, tát xiếc đã đi vào văn học sử nhờ biết thưởng thức cái thú đau thương. Cậu Đoàn Dự đang trên đường đi tìm tình yêu. Cậu không hiểu ngọn ngành những cách chết hay những cách thoát tục gây ra bởi tình yêu. Chẳng hạn,vì thất tình, người ta bèn quên lãng tình yêu mà lao mình vô lửa đạn và được suy tôn như những chiến sĩ, anh hùng. Đôi khi có kẻ làm bận rộn nhân viên sở Cứu Hỏa. Đôi khi, có kẻ làm giầu cho hãng chế thuốc giết chuột. Vân vân... Đoàn Dự chỉ ao ước một điều: Yêu để biết yêu. Cậu muốn yêu "tập sự". Như luật sư tập sự, bác sĩ tập sự ! Biết yêu rồi, câu sẽ yêu mở phòng mạch, yêu lập văn phòng riêng. Như bác sĩ, luật sư vậy.
  10. mabroshi85

    mabroshi85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/09/2006
    Bài viết:
    240
    Đã được thích:
    0
    Cậu Đoàn Dự xuất hiện giữa sân ngập nắng. Cậu chẳng thèm hỏi han thân chủ của cậu xem cái Honda mắc bệnh gì. Kệ, cóc cần chi hết trọi. Ta tháo tung máy ra. Đi tìm tình yêu hẳn cũng giống đi tìm bệnh của chiếc Honda cà là mèng. Cậu ve vuốt chiếc xe Honda. Cám ơn em, Honda, Cám ơn em đã chết máy. Nhờ em chết máy anh mới được suy tôn là thợ, sửa xe tài tử. Cậu leo lên, ngồi trên yên xe, đạp lia. Cái yên này nàng Chu Chỉ Nhược đã ngồi. Hai cái poa nhê này nàng Chu Chỉ Nhược đã nắm. Cậu sung sướng diễn lại công việc thường của Chu Chỉ Nhược trên chiếc Honda. Một lát, chừng đủ toát mồ hôi, cậu Đoàn Dự nhảy xuống. Cậu bắt đầu sử dụng các kiểu khoá vặn ốc. Cậu tháo bu dzi lau chùi. Đánh giấy nhám. Thử lửa. Đạp máy. Đạp. Đạp. Đạp. Máy không chịu nổ. Cậu đoán xăng ngộp. Cậu trổ tài. Anh gắng sửa xe, anh chăm sửa xe, sửa sao cho máy nổ, cho xăng hết ngộp, cho... em khen anh. Nắng chiều đang rọi lưng cậu Đoàn Dự. Mặt trời đang nhìn cậu cười hề hề. Cậu đâu rõ. Cậu hí hoáy chinh phục tình yêu. Lúc ấy, buổi họp thảo của Nghịch nữ khai mạc.
    Thuyết trình viên, cô Chu Chỉ Nhược, hắng giọng mào đấu:
    - Tao chưa hưởng nguồn vui riêng đâu nhé! Tao muốn chung vui cùng chúng mày. Áng văn này bảo đảm trinh nguyên.
    Triệu Minh góp ý:
    - Tức là nguyên vẹn một làn hương.
    Hân Ly bĩu môi:
    - Nhất định còn nguyên vẹn một mùi hương nước cống!
    Thuyết trình viên Chu Chỉ Nhược xé phăng phong bì thư. Cô lôi bức thư từa tựa anh đồ tể lôi con vật đẩy nó vô lò sát sinh.
    Cô dở bức thư, đọc theo cung cách kiểu nhạo báng. Cô liếm môi:
    - Ư a, ư a, Sà gòn le 13...
    Vương Ngọc Yến dơ tay:
    - Tốp, tốp, Xì tốp. Sài gòn le. Ý nói Sàigòn le lói bởi răng vàng. Nó mở trương mục tiết kiệm vàng tây ở hàm răng rồI. Kép này chắc khá đông răng vàng.
    Hoàng Dung nói:
    - Kép độc đầu cơ vàng trong miệng. Hèn chi vàng lên giá vùn vụt !
    Chu Chỉ Nhược dậm chân:
    - Trật tự. Nghe tao thuyết trình tiềp.
    Cô giao hẹn:
    - Cấm phát biểu ý kiến ngang xương.
    Và cô bình áng văn chương tán gái vô phúc của một cậu naò đó vừa mới lăng xê cho cộ Đoàn Dự đã tháo tung vaì bộ phận máy móc của chiếc Honda. Cậu lắng tai hóng chuyện. Chuyện đáng đồng cơm bát gạo quá trời. Nó sẽ giúp cậu rút tỉa kinh nghiệm yêu đương. Đoàn Dự giả vờ tỉnh bơ. Muốn em gái và bạn em gái mình coi mình như nơpa, cậu vác búa khiện cái Honda chát chuá. Sau đó, cậu mân mê con ốc và vặn ốc, tháo ốc. Tay đen thui dầu mỡ. Cậu vô ý đưa tay quẹt mồ hôi trán, mồ hôi má, mồ hôi mũi. Cậu hoá trang kép hề... đen trắng một cách hết sức tự nhiên. Cậu giống Red Skelton. Cậu giống Fernandel. Cậu không hay mình đang là hề.
    Chu Chỉ Nhược mở máy:
    SàiGòn le 13-4-1974
    Thưa em,
    Tôi tên là Nguyễn Văn Âu Dương, hỗn danh Âu Dương công tử, vì tập tành hát nhạc ngoại quốc nên tôi có thêm biệt danh Elvis Đậu. Tôi sắp thành lập ban tam ca Ba Trái Ớt, chuyện trình bày những bản nhạc cay đắng, mùi đời. Hiện đã có đờn, trống, nam ca sĩ. Chỉ còn thiếu giọng nữ. Về thi văn, tôi ở trong bút nhóm Tầu Vị Iểu (xin nhớ Iểu và đánh vần i (i ngắn) êu hỏi iểu) cạnh tranh kịch liệt với bút nhóm Xì Dầu. Bút hiệu của tôi là Thương Sinh, ghép bốn tiếng Thương Yêu Nữ Sinh mà ra. Làng báo, tước đây, có tên Thương Sinh dùng nhầm bút hiệu của tôi. Tôi đã cấm nó. Và nó phải giải nghệ. Lại thêm anh kép cải lương Thương Sinh nữa. Tôi toan kiện anh này. Tôi mới chính gốc Thương Sinh, đã được trang báo Nai cấp Thẻ Xanh. Nai Vàng năm 1969. Tôi đã đăng thơ và tùy bút trên các nhật báo, tuần báo. Đôi lần, tôi gởi đoản thên tiểu thuyết cho tạp chí Văn, Bách Khoa, Thời Tập, Tuổi Ngọc, nhưng bị bọn bủ bút, thư ký toà soạn ghen tài, dìm bài của tôi ! Tôi ngâm thơ khá hay. Thi sĩ Phó Đục mời tôi đi ngâm thơ dạo ở các tiệm ăn, tôi thẳng thắn từ chốI. Nếu tôi ngâm thơ ở tiệm ăn, tôi sẽ đồng dạng với anh chành đeo cái thùng bánh mốc, bầy từng bàn ăn rồi lùi ra cửa búng tay ngâm thơ. T. T. Kh mà chúng ta thường gặp tại quán ăn Ngọc Hương. Về hội họa, tôi ham về tĩnh vật. Tôi khâm phục lối vẽ của nhà hoạ sĩ đặc trách vẽ bìa tuần báo Phụ Nữ một thuở huy hoàng, tráng lệ.
    Thưa em,
    Sơ sơ vài đường chắc em đã rõ một tâm hồn đầy ắp nghệ thuật và tình cảm của tôi. Nói theo giáo sư nọ trong cuốn Quốc Văn lớp sáu, tôi có "khuynh hướng tình cảm trách nhiệm" ! Tôi không thể có "khuynh hướng động vật" - vẫn theo giáo sư ấy - dù thỉnh thoảng tôi viết truyện loài vật. Là một thanh tuổi đời 19, cô đơn, thiếu tình mẫu tử, tôi thường đi tìm một tình yêu cao cả lấp vào cái khoảng trống vĩ đại của tuổi trẻ thời đại chúng ta hôm nay, bây giờ. Do đó tôi mất công đến các cổng trường con gái đặng kiếm một người bạn mời gia nhập bộ tam ca Ba Trái Ớt và bút nhóm Tàu Vị Iểu, tôi thấy em. Hồn tôi xao xuyến. Trí tôi bồng bềnh. Em đẹp quá. Mắt em như dáng thuyền soi nước. Tóc em bồng bềnh mây hải đảo. Tôi muốn vì em chế liền một mạch 12 bản tình ca thẩy cho đôi lạc đà Chế Linh và Giang Tử hát lên nỗi lòng của tôi. Thoáng gặp em, tôi đã mua liền thi phẩm Tiến tới hôn nhân đem về nghiền ngẫm, ước ao. Không, cô em ơi, mãi mãicô em chỉ là bạn tôi, chỉ là người em sầu mộng của muôn đời. Tình đẹp là thứ tình đừng bao giờ em là vợ tôi ! Chao ôi, tôi đã thức nhiều đêm viết hàng trăm lá thư và đâu, lá thư số 103, trao tay em. Em đang tự hỏi tôi là ai, Elvis Đâụ là ai. Thưa em, tôi là một trong cái đám lúc nhúc con trai, mỗi trưa, ghếch xế bên lề đường đối diện cổng trường em, đợi em tan học như con trẻ đợi mẹ đi chợ về. Tôi lẽo đẽo theo em ba tháng ròng rã, nhức đầu, sổ mũi, hắt xì hơi theo em. Em là đường trần gian. Tôi là kẻ bộ hành phiêu lãng. Đường trần gian hứa hẹn dài vô tận nhưng kẻ bộ hành phiêu lãng cũng hứa hẹn kiên nhẫn vô biên. Sẽ có lúc đường trần gian bị đấp ụ tắc nghẽn và tôi dừng bước phiêu lãng để cất cái động, đặt tên là Động Hoa Tím, cùng em thơ văn xướng hoa, ca nhạc kim cổ giao duyên. Mộng của tôi đó, cô em. Mộng có là thực không nhỉ ? Tôi chờ câu trả lời của em đấy, trăm sự nhờ em, Con cá nó sống vì nước. Tôi sống vì em.
    Tình thân,
    Elvis Đậu
    T.B. - Cái chí nguyện của tôi, tôi đã bày tọ Nếu em là Lộng Ngọc, xin gửi thư hồi âm cho Tiêu Sử Elvis Đậu về số nhà 313/13 đại lộ Hoàng Hôn, SàiGòn III (ghi số 3 sau SàiGòn kẻo nhà giây thép buồn lòng vất thư đi). Có thể èm thêm tấm ảnh nhé! Trước ngày lịch sử trọng đại của đời tôi là ngày tôi nhận được thư em, em hãy làm ơn thắt băng đô màu tím trọn tuần lễ cho tôi biết em đã mơ về Động Hoa Tím.
    Chu Chỉ Nhược ngừng lại giây lát rồi buông một tiếng "Hết" não nề. Các hội thảo viên, suốt thời gian nghe bài thuyết trình, hoàn toàn im lặng. Không khí buổi thảo nghiêm trang ba chê. Cử tọa nghe rõ tiếng con chim sâu tích tích trên cây mận, tiếng lá me rơi và, dĩ nhiên, cả tiếng sửa xe của Đoàn Dự. Chưa ai lên tiếng khen chê. Đoàn Dự nghĩ thầm: "Thằng Elvis Đậu tài hoa quá, cầm kỳ thi họa, nó lãnh đủ. Trong thiên hạ có bốn bồ tài nghệ, một mình Elvis Đậu đã chiếm ba bồ ba phần tư. Nó chừa riêng cho mình chút tài sửa xe gắn máy chăng ? Đoàn Dự thở dài, than thân trách phận. Làm thế nào để sáng tác nhạc, viết văn, làm thơ, vẽ hát, ngâm thơ, và nhất là, biểu diễn một kiểu thư tán gái, bay ****, văn chương như Elvis Đậu ? Mình khó lòng yêu Chu Chỉ Nhược. Mình tầm thường. Mình thua Elvis Đậu xa". Thốt nhiên, Chu Chỉ Nhược quát tháo:
    - Chúng mày ngủ à ?
    Tiếng quát của Chu Chỉ Nhược khiến ý nghĩ giữa sân ximăng bốc hơi nóng của Đoàn Dự bị cắt đứt. Cậu hốt hoảng lo nhiệm vụ của cậu. Triệu Minh đáp lễ cô Chu Chỉ Nhược:
    - Kép này cù không cười nên chúng tao buồn ngủ.
    Hoàng Dung nói:
    - Nó có vẻ văn nghệ viễn mơ ghê nơi.
    Hân Ly chấn vấn:
    - Kép sao lục khá kỹ thơ tiền chiến. Ê, có vấp lỗi chính tả nào không ?
    Vương Ngọc Yến, cô nương ngáp dài:
    - Từ ngót năm nay, môn phái Nghịch Nữ của chúng ta đã nhận được bốn trăm ba mươi bảy lá thư tình tất cả và thư nào thư nấy đều hiến chúng ta những trận cười nghiêng ngữa. Mỗi lá thư là một chìa khoá mở kho cười. Riêng lá thư của Elvis Đậu, chẳng những không cù nổi chúng ta mà còn không đáng hội thảo Elvis Đậu khoe khoang nhí nhố. Nó tán gaí bằng chiêu bài văn nghệ rẻ tiền. Vậy phải cấy sinh tử phù vào mạch máu Elvis Đậu, phải gây khốn đốn cho nó.
    Ối giời ơi, Vương Ngọc Yến cô nương bản lãnh sao mà rùng rợn ! Cô nương hưởng thụ võ nghệ chân truyền của Thiên Sơn Đồn Mụ chắc. Elvis đậu, kể như đời mày tàn trọn khúc nhạc chơi vơi rồi. Hoàng Dung khen bạn :
    - Hảo ý, hảo ý ! Thảo kế hoạch dụ con mồi vào bẫy đi.
    Vương Ngọc Yến cô nương búng tay tanh tách:
    - Hãy giả đò thỏa mãn những gì Elvis Đậu mong muốn. Chu Chỉ Nhược lãnh nhiệm vụ thắt băng đô màu tím. Hoàng Dung lãnh nhiệm vụ viết thư phúc đáp. Nhớ hẹn kép đến đây, cho ngày giờ đàng hoàng. Kép đến chúng mình tha hồ cười. Nếu nhờ đạo diễn Hoàng Anh Tuấn đặt máy quay phim một chỗ kín đáo, thu hình và thu cả tiếng nói trực tiếp, nội khúc phim này đem chiếu, đạo diễn Hoàng Anh Tuấn cũng thu hàng trăm triệu bạc. Biết đâu, Elvis Đậu chả nổi danh tài tử xinê, ăn đứt Tùng Lâm, Phi Thoàn.
    Hân Ly vỗ tay:
    - Diệu kế, diệu kế.
    Đoàn Dự bỗng choáng váng mặt mày. Đôi mắt cậu biến thành trời sao, nhấp nháy. Trời sao in hình trên mặt biển. Vậy là Đoàn Dự có bốn con mắt toàn sao quả tạ. Cậu bị sao làm hoa con mắt, ngó bàn tay tưởng con ốc khó vặn bèn đưa kìm kẹp mạnh da thịt mình. Đoàn Dự kêu oái. Tiếng kêu hãi hùng khiến Nghịch Nữ giật mình. Chu Chỉ Nhược hỏi :
    - Chi đó anh Đoàn Dự ?
    Đoàn Dự khơi khơi đáp:
    - Tìm ra bệnh của nó rồi ?
    Chu Chỉ Nhược mỉm cười:
    - Tưởng anh bị điện giật. Nó mắc bệnh gì ?
    Đoàn Dự lúng túng. Cậu cắn môi, thu hết can đảm đóng vai ông Phỗn Phiệu :
    - Bu dzi... rỉ ?
    Nghịch Nữ không hạch hỏi thêm. Đoàn Dự vội vàng lắp các bộ phận máy móc đã tháo tung. Xong xuôi, cậu ngồi kiểu nước lụt. Bần thần nghĩ tới con mồi Elvis Đậu sẽ bị điện giật. Elvis Đậu, anh ngu thí mồ, anh sắp vướng bẫy. Anh sẽ kêu be be như con dê sa hố. Anh sẽ gầm gừ như con cọp mắc lưới. Anh sẽ ủng ẳng như con chó dính tròn. Tôi đây nè, Đoàn Dự đây nè, tôi nhiều lợi điểm gấp mấy anh, tôi đủ thiên thời, địa lợi, nhân hào mà tôi còn chưa dám nói yêu con lõi Chu Chỉ Nhược. Anh là cái thớ gì ? Anh đáng kiếp. Nhưng tôi sẽ cứu anh thoát khỏi sự đùa giỡn giết người củ bọn Nghịch Nữ.
    - Liệu Elvis Đậu đủ gan mò mẫm đến đây không ?
    - Nó sẽ trồng cây si đã rễ phụ trước cổng nhà mày, Hoàng Dung ạ !
    - Tao muốn xem dung nhan mùa đông của kép.
    - Hy vọng kép có khuôn mặt tài tử Ấn Độ Ganesh Sang.
    - Coi chừng ái tình ngựa về ngược !
    - Mày ám chỉ ai ?
    - Xí, ai đề phòng có đứa mê Elvis ĐẬu.
    Đoàn Dự đã hoàn thành công tác. Cậu định đạp máy tử. Chợt nghe câu "có đứa mê Elvis ĐẬu, Đoàn Dự nôn nao bao tử. Đứa nào sẽ ngựa về ngược, sẽ mê Elvis Đậu ? Lạy giời, đứa ấy chớ là Chu Chỉ Nhược. Elvis Đậu tài hoa nở đầy trên mười đầu ngón tay, nó chinh phục Chu Chỉ Nhược dễ dàng. Đoàn Dự có cớ để thù oán Elvis ĐẬu rồi vì mày, Elvis Đậu ạ, vì mày ông sửa xe, bị phơi nắng, bị kim cắn da thịt, bị nghe bọn bạn của em gái ông bàn tán về mày.
    - Sức mấy tao mê cái thằng Elvis Đậu.
    Chu Chỉ Nhược xác định thái độ. Đoàn Dự khoan khoái. Cậu đạp máy. Đạp. Đạp. Đạp. Cái đũng quần jean muốn bung ra. Máy câm nín. Máy phản kháng. Máy tranh đấu bạo động. Đoàn Dự giận điên người.Lúc cần chứng tỏ tài năng sử xe thì xe không chịu công tác mật thiết. Xe mất dậy, vô giáo dục. Xe ưng hộ Elvis Đậu chăng ? May ghê, giữa cơn giận dữ của Đoàn Dự buổi hộ thảo về Elvis Đậu đã chấm dứt. Hiện giờ màn soài tượng chấm nước mắm đường đang diễn ra. Đoàn Dự bắt ê răng. Elvis Đậu, mày có giỏi đứng ngắm các em nhai soài tượng xoàn xoạt mà vẫn bình tĩnh thổi kèn, dù mày thổi kèn đám ma ? Đoàn Dự chả thèm nghe những chuyện tào lao của Nghịch Nữ. Cậu tập trung toàn bộ tư tưởng vào chiếc Honda.
    Trời đã bớt nắng. Cuộc hột thảo rời rã sang phần nốc nước đá lạnh ừng ực rồi phần bài vỡ ngày mai, phần thi lục cá nguyệt, phần chê thầy, khen thầy... Đoàn Dự lại đạp máỵ Máy nổ. Đoàn Dự rú ga. Khói xăng tỏa ngập một vùng. Cậu tắt máỵ Đạp nữa. Nổ. Tắt. Đạp. Nổ. Rồi, công tác đã hoàn tất. Đoàn Dự thu dọn đồ nghề bỏ vô cái hột sắt. Cậu che nhìn Nghịch Nữ, nói trống không:
    - Xong.
    Chu Chỉ Nhược líu lo:
    - Đó, thấy chưa, anh ấy sửa xe tài tử mà.
    Vương Ngọc Yến ỏn ẻn:
    - Anh Đoàn Dự mã quá !
    Hoàng Dung khoe:
    - Anh ấy sửa đèn, sửa quạt, sửa tivi, tủ lạnh, máy lạnh, máy giặt cũng khá ra phết.
    Hân Ly nói:
    - Vậy đỡ biết mấỵ Có gì hư tao phải kêu anh ấy mí được.
    Triệu Minh ngúng nguẩy:
    - Bộ, tao hết phận nhờ, hả ?
    Đoàn Dự hết khát. Cậu đang uống nước dừa mát rượi. Cậu không thấy mặt trời đâu. Trời mây xanh và đầu tơ vàng giăng mắc. Chu Chỉ Nhược bước tới gần, cô nhìn Đoàn Dự. Cô nhịn cười. Cô khẽ nói:
    - Cám ơn anh đã sửa xe giúp em.
    Đoàn Dự run run. Cậu ngỡ bị trúng gió. Cậu ngỡ trời đã vaò Đông tuy SàiGòn thiếu mùa Đông. Cậu xách cái hộp đồ nghề, ngập ngừng giây lát. Rồi hỏi:
    - Có thật cô mê mái tóc nhẵn thín của thầy chùa không ?
    Chu Chỉ Nhược nhịn cười ở cấp bốn cấp năm. Cô đúng là môn đệ chân truyền của Thiên Sơn Đồn Mụ, của Mai Siêu Phong. Cô làm vẻ cảm động, gật đầu :
    - Dạ em mê cái đầu tài tử Yul Bryner !
    Đoàn Dự quay mặt ngó bầy Nghịch Nữ. Họ cười rống. Đoàn Dự tưởng họ cười câu chuyện nhỏ to giữa chàng và Chu Chỉ Nhược. Chàng đâu biết họ cười vì khuôn mặt dính dầu đen thui của chàng, Đoàn Dự hãnh diện lỉnh vào nhà cậu đã chiến thắng tình địch không chân dung là Elvis Đậu.
    Được mabroshi85 sửa chữa / chuyển vào 12:53 ngày 21/09/2006

Chia sẻ trang này