1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chó hoang Đin-gô

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Loveless, 01/08/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tucquakhongchiuduoc

    tucquakhongchiuduoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/10/2006
    Bài viết:
    86
    Đã được thích:
    0
    Tác phẩm này rất hay. Mình đã đọc rất nhiều lần rồi mà vẫn muốn đọc lại. Cám ơn bạn đã type.
  2. old_fashioned_man

    old_fashioned_man Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới nghe thấy cái tên "Chó hoang Đin-gô", cứ nghĩ mọi người quên nó rồi. Cám ơn bạn Loveless rất nhiều. Đọc lại truyện này mình tự nhiên thấy nhớ hồi còn nhỏ:-)
  3. old_fashioned_man

    old_fashioned_man Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Mình thích nhất đoạn Phin-ca dán tên Ta-nhi-a lên ngực nằm phơi nắng với hy vọng tên Ta-nhi-a sẽ mãi mãi không mất đi:-)
  4. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    ơ, truyện này còn dở dang :(
  5. old_fashioned_man

    old_fashioned_man Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2006
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Ừ nhỉ. Xin lỗi nhiều :-)
  6. nhimconnghichngom

    nhimconnghichngom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2003
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Hồi xưa mình cũng rất mê truyện này, đọc đi đọc lại mãi. Nhớ nhất cái lần đọc đầu tiên, chỉ bị ấn tượng mãi cái cảnh bố của Tanhia thả quả cam vào thùng nước để rồi nó có một lớp băng mỏng màu trắng bao quanh. À, nhớ cả cái cậu Phinca rất thích nhai nhựa linh san. Bây giờ lại được đọc lại, thấy vẫn thích như hồi đó. Tiếc là quyển truyện của mình giờ đã tan nát mất rồi. May lên đây được đọc lại. Cám ơn Loveless.
    À mà có bạn nào có quyển "Tuổi mười bảy" không nhỉ? Truyện này mình cũng rất thích, mà tiếc là chỉ còn quyển tập 2 chứ không còn tập 1. Bạn nào có thì post lên cho mọi người cùng đọc nhé. Lâu rồi mình chẳng ở nhà nên chẳng được đọc lại. Ngày xưa có nhiều truyện mà mình thấy hay hơn cả truyện bây giờ.

    Được nhimconnghichngom sửa chữa / chuyển vào 16:05 ngày 24/10/2006
  7. Loveless

    Loveless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    1.605
    Đã được thích:
    0
    Có Tuổi 17, nhưng type quyển đó thì gãy tay mất
    --
    Sau đó em gọI con chó. Con Chi-grơ vui thích theo em ra phố. Họ đi qua khắp thành phố còn chưa tỉnh giấc. Chỉ có một mình cái tháp canh là không bao giờ biết ngủ. Cánh cửa nhỏ xíu của nó, trông giống như lỗ châu mai, đã mở ra đón gió. Lá cờ đã được treo lên và hướng về một phía ?" phía dòng song.
    Cả những đang vội vã ra bến tàu cũng hướng về phía dòng song. Ta-nhi-a dừng lại giây lát ở bờ dốc để nhìn xuống dòng sông thân thuộc. Ồ! Dòng sông mới trong sáng làm sao, dù cho dãy núi tối sẫm màu lá cây đứng sừng sững ngay trên bờ sông ấy! Và dòng sông lớn quá! Đến cả bóng tối hắt ra từ dãy núi ấy cũng không thể che kín được nó. Ta-nhi-a có muốn xuôi dòng sông ấy đến những xứ sở xa xôi, nơi có con chó hoang đin-gô sống hay không?
    Tàu thuỷ mỗi lúc một tiến đến gần. Đen to như một khối đá lớn, vậy mà trông nó vẫn nhỏ đối với dòng sông này. Nó mất hút trong bình nguyên tươi sáng của dòng sông, mặc dù tiếng rú của nó, tựa như một cơn lốc, làm lay chuyển cả những cây tuyết tùng trên núi.
    Ta-nhi-a lao vụt xuống dưới dốc. Tàu thuỷ đã ghé sát vào bến tàu đông nghịt người, dây buộc tàu đã được tháo ra. Bến tàu chật chội vì những chiếc thùng phuy. Chúng ngổn ngang khắp nơi, tựa như những khối lô-tô mà những người khổng lồ vừa mới chơi xong.
    Từ trên tàu có những chiếc khăn vẫy vẫy. Có phải là vẫy em không? Cô bé tái mặt. Em gắng sức nhấc tay lên và cũng vẫy. Ồ, đó chỉ là một việc tức cười! Làm thế nào mà em nhận ra được bố em trong đám đông kia, người mà em chưa bao giờ gặp trong đời. Và làm sao bố nhận ra em được? Em hoàn toàn chưa nghĩ đến điều ấy khi chạy ra bến tàu. Tại sao em lại ngả theo cái ý muốn không chủ định ấy của trái tim, trái tim đó giờ đây đang đập mạnh và không biết phải làm gì: ngừng lại hay tiếp tục đập mạnh hơn?
    Thế là bây giờ em đứng ở đây, bên những chiếc thùng phuy, với những bông hoa tội nghiệp, và con chó già cứ liếm mãi chân em nhưng không đủ sức giúp đỡ em.
    Những người đi đường lướt qua bên cạnh.
    Có lẽ họ đây chăng ?" có ba người: người đàn ông đội chiếc mũ lông lấp lánh tuyết, người phụ nữ già, còn cậu bé thì cao và gầy, trông thật đáng ghét.
    Nhưng không, họ đi lướt qua, không nhìn đi đâu, không đợi chờ ai cả.
    Hay có lẽ họ đây chăng ?" cũng ba người: người đàn ông béo đội chiếc mũ cát-két bằng da thú, người phụ nữ trẻ và không đẹp, còn thằng bé cũng béo và trông còn đáng ghét hơn.
    Đúng, có lẽ đó là họ rồi.
    Ta-nhi-a bước lên phía trước. Nhưng cái nhìn của người đàn ông lạnh lùng và ngắn ngủi, còn thằng bé béo thì giơ tay chỉ những đoá hoa và hỏi:
    - Bán hoa à?
    Run lên vì bị xúc phạm, Ta-nhi-a bỏ đi chỗ khác. Em không hét lên. Em chỉ nấp vào đống thùng phuy và đứng nguyên ở đó cho đến phút cuối cùng. Trên bến không còn ai cả. Những tấm ván đã thôi không kêu cót két dưới những bước chân nữa. Tất cả đã đi rồi. Đứng nữa làm gì? Rõ rang hôm nay họ không đến.
    Ta-nhi-a đi ra khỏi đống thùng phuy. Các thuỷ thủ bắt đầu vào thành phố. Bao giờ họ cũng là người sau cùng rời bến. Ta-nhi-a đi bên cạnh họ. Trên chiếc băng-ca phủ chăn dạ có một cậu bé đang nằm, chân duỗi ra. Mặt cậu đỏ rực lên vì sốt. Tuy nhiên cậu vẫn tỉnh, và vì sợ ngã nên bám chặt lấy mép băng-ca. Vì sự cố gắng ấy, hay có lẽ vì sợ hãi, mà một nụ cười bối rối thoáng hiện trên môi cậu.
    - Cậu ấy làm sao thế ạ? ?" Ta-nhi-a hỏi.
    - Bị sốt rét trên tàu - người y tá khiêng băng-ca trả lời ngắn gọn.
    Nhận thấy Ta-nhi-a đi bên cạnh, cậu bé nén nỗi sợ hãi, nằm thẳng lại và nhìn vào mặt Ta-nhi-a một lúc lâu bằng cái nhìn hơi xúc động.
    - Bạn vừa khóc phải không? - đột nhiên cậu hỏi.
    Ta-nhi-a lấy những bông hoa che miệng. Em áp chúng vào mặt, dường như những bông xa-ran-ca bất hạnh ấy đã từng có một mùi hương dễ chịu. Nhưng cậu bé ốm đau này có thể biết gì về hương thơm của những bông hoa phương bắc?
    - Bạn vừa khóc - cậu bé lại nói quả quyết.
    - Bạn nói gì thế! Bạn tưởng thế thôi ?" Ta-nhi-a vừa trả lời vừa đặt những bông hoa lên băng-ca. ?" Tôi không khóc. Đó là tại một thằng béo ném cát vào mắt tôi.
    Đến khi người cuối cùng từ thang tàu chạy xuống thì không còn nhìn thấy ai trên bến nữa, ngoài một cô bé đơn độc đang buồn bã leo lên dốc.
    V
    Cái ngày đầu tiên đến trường ấy là một ngày vui sướng đối với tất cả những đứa trẻ khác, nhưng lại rất nặng nề đối với Ta-nhi-a. Em đi một mình vào sân trường ?" cái sân đã bị những bàn chân trẻ con giẫm nát.
    Bác gác cổng đã rung chuông.
    Em đẩy cánh cửa nặng. Trong hành lang cũng giống như ở ngoài sân, sáng sủa, vắng vẻ, yên tĩnh. Có lẽ em đến muộn?
    - Không đâu, - bác gác cổng nói với em ?" cháu chạy nhanh lên. Các thầy giáo còn chưa vào lớp.
    Nhưng em không còn đủ sức chạy nữa. Bước chậm chạp như đang trèo lên dốc, Ta-nhi-a đi dọc theo hành lang dài đánh xi bóng nhoáng, phía trên đầu em là những tấm áp phích. Qua mười chiếc cửa sổ lớn, mặt trời rọi sáng vào những tấm áp phích ấy, không bỏ qua dù chỉ một dấu phẩy.
    ?oCác bạn thân mến, chúc mừng các bạn nhân dịp đầu năm học mới. Xin nhiệt liệt chào mừng! Chúng ta sẽ học tập tốt?.
    Một cô gái có hai bím tóc dài, đuôi tóc loăn xoăn, chạy qua bên cạnh Ta-nhi-a và vừa chạy vừa quay người về phía em.
    - Ikh bin, đu bixt, êrixt! ?" cô bé hét lên bằng tiếng Đức và thè lưỡi ra true Ta-nhi-a.
    Cô bé này có đôi chân mảnh khảnh và nhanh nhẹn biết bao! Phải chăng đó chính là cô bé Ta-nhi-a trước kia, Ta-nhi-a bé bỏng, đang thè lưỡi ra với chính mình?
    Nhưng cô bé đã biến mất sau chỗ ngoặt, còn Ta-nhi-a thì dừng lại bên một cánh cửa ra vào cao cao.
    Lớp mới của em ở đây.
    Cửa khép kín, trong lớp ồn ào.
    Như tiếng rì rầm thân quen của dòng sông, của rừng cây từ những ngày thơ ấu đã bao quanh Ta-nhi-a, tiếng ồn ào đã đưa những ý nghĩ của em trở lại tỉnh táo.
    Em khẽ nói như tự làm lành với mình:
    - Rồi sẽ quên đi tất cả!
    Em mở toang cửa ra. Một tiếng reo to đón em trên ngưỡng cửa. Em mỉm cười. Một người từ ngoài trời băng giá bước vào nhà, đang còn lạnh nên chưa phân biệt được cả người lẫn đồ vật trong nhà, cũng mỉm cười như vậy với bầu không khí ấm áp và những lời tuy chưa được nói ra nhưng anh ta biết sẽ không thù địch với anh ta.
    - Ta-nhi-a, lại đây! - một số hét lên.
    - Ta-nhi-a, ngồi xuống đây với chúng mình! - những bạn khác cũng hét lên.
    Phin-ca đang trồng cây chuối trên bàn, đẹp đến nỗi cậu bé nào cũng có thể phát ghen lên được, mặc dầu lúc ấy vẻ mặt cậu buồn buồn, cậu nhìn vào mắt Ta-nhi-a, chăm chú hơn các bạn khác.
    Ta-nhi-a vẫn mỉm cười.
    Em chọn Giê-nhi-a và ngồi xuống cạnh cô ta, như ở bên đống lửa trong trại hè, còn Phin-ca thì ngồi ở đằng sau.
    Đúng lúc ấy cô A-lếch-xan-đra I-va-nốp-na ?" cô giáo tiếng Nga - bước vào lớp.
    Cô đi đến bàn giáo viên và ngồi xuống ghế. Nhưng ngay lập tức cô lại đứng lên.
    Chậm rãi đi quanh bàn, trông cô giống học sinh của cô đến mức giữa cô và các em không có một ngăn cách nào ngoài phẩm chất và nhược điểm riêng của từng người. Cô còn rất trẻ, gương mặt tươi tắn, cái nhìn trong sáng và điềm tĩnh có sức cuốn hút tự nhiên đối với cả những đứa trẻ nghịch ngợm táo bạo nhất. Trên chiếc áo dài đen của cô bao giờ cũng lấp lánh một ngôi sao nhỏ, tiện từ đá U-ran.
    Thật lạ lùng, bọn trẻ không bao giờ nhầm sự tươi tắn, trẻ trung của cô thành sự thiếu kinh nghiệm mà các em chẳng bỏ lỡ cơ hội cười nhạo. Không bao giờ các em cười cô cả.
    - Các em! ?" cô nói, thử giọng sau một kỳ nghỉ hè dài. Giọng cô vẫn vang như trước và có sức lôi cuốn tự nhiên sự chú ý của mọi người. ?" Các em! ?" cô nói. ?" Hôm nay là ngày hội, chúng ta bắt đầu học tập, và cô rất sung sướng lại được làm việc với các em - vậy là đã ba năm rồi. Trong ba năm ấy, tất cả các em đều lớn lên, còn cô cũng hơi già đi. Nhưng bao giờ chúng ta cũng sống hoà thuận.
    Chắc hẳn cô sẽ nói tất cả những điều định nói với học sinh nhân dịp khai trường, nếu như lúc ấy không có hai học sinh mới đi vào lớp. Đó chính là những cậu bé mà Ta-nhi-a gặp lúc sáng trên bến tàu. Một đứa gày và cao, đứa kia có đôi má phính làm cho cậu ta có vẻ một tay ranh mãnh thực sự.
    Cả lớp tò mò nhìn họ. Nhưng có ai trong số bốn mươi cô bé, cậu bé đang ngồi ngọ nguậy trên bàn này lại nhìn họ với vẻ chờ đợi như Ta-nhi-a. Ngay bây giờ em sẽ biết, trong hai cậu bé này, ai là người làm cho em đau khổ, một nỗi đau còn lớn hơn cả lòng sợ hãi. Dù sao, có lẽ đó là họ.
    Cô giáo hỏi tên hai cậu bé.
    Cậu béo trả lời:
    - Gô-đi-lô Gốt-lép-xki.
    Còn cậu gầy nói:
    - Bor-sơ.
    ?oNhư vậy là quả thật ?ohọ? không đến? ?" Ta-nhi-a nhẹ nhõm nghĩ và lại tự nhủ: - ?oThôi được, bây giờ mình sẽ quên đi tất cả?.
    Nhưng đối với cô giáo, tiếng cười vang lên trong lớp không báo trước một điều gì tốt đẹp.
    Tuy nhiên cô nói:
    - Vậy là chúng ta sẽ bắt đầu học tập. Cô hy vọng rằng kỳ nghỉ hè các em không quên gì cả.
    Phin-ca thở dài rõ to.
    Cô giáo nhìn cậu bé một lát. Nhưng cái nhìn của cô không tỏ ra nghiêm khắc. Hôm nay cô đã quyết định sẽ độ lượng với bọn trẻ. Dù sao đó cũng là ngày hội của các em, và nên để cho ngày hội ấy không có gì buồn phiền cả.
    - Sao em lại thở dài thế, Phin-ca? ?" cô hỏi.
    Phin-ca đứng dậy.
    - Hôm nay em dậy từ lúc tảng sáng để viết thư cho bạn em, nhưng em đã bỏ dở bởi vì em quên mất là cần phải đặt những dấu nào trong câu này: ?oBuổi sáng bạn đã đi đâu sớm thế, hở bạn??
    - Nếu em quên thì tồi quá ?" cô giáo nói và nhìn Ta-nhi-a.
    Ta-nhi-a ngồi, mắt nhìn xuống. Ngỡ cái nhìn ấy là ý muốn lảng tránh câu trả lời, cô A-lếch-can-đra I-va-nốp-na nói:
    - Ta-nhi-a Xa-ba-nhê-ê-va, em không quên là cần những dấu câu nào trong câu ấy chứ? Hãy nói cho chúng tôi rõ quy tắc.
    ?oCái gì thế này? ?" Ta-nhi-a nghĩ. ?" Đúng là cậu ấy nói về mình. Chẳng lẽ tất cả mọi người, kể cả Phin-ca, cũng tàn nhẫn đến nỗi không một phút nào cho mình được quên đi cái điều mà mình cố gắng hết sức không nhớ đến ấy??
    Vừa nghĩ như vậy em vừa trả lời:
    - Trong một câu có hô ngữ thì hô ngữ được tách ra bằng dấu phẩy.
    - Em thấy chưa, - cô giáo quay về phía Phin-ca. ?" Ta-nhi-a nhớ rất tốt quy tắc. Nào, hãy lên bảng, viết một thí dụ trong đó có hô ngữ.
    Phin-ca đi lên bảng, tay cầm phấn.
    Ta-nhi-a vẫn ngồi nhìn xuống như lúc trước, tay hơi nghiêng nghiêng che mặt. Nhưng ngay cả khi khuôn mặt ấy đã được che tay, Phin-ca vẫn cảm thấy nó có một vẻ tuyệt vọng đến nỗi cậu chỉ muốn đất dưới chân mình sụt ngay xuống nếu cái trò đùa của cậu đã gây cho Ta-nhi-a một nỗi đau khổ nào đó.
    ?oCó chuyện gì xảy ra với bạn ấy thế nhỉ? - cậu bé nghĩ.
    Và, giơ tay lên, em viết bằng phấn lên bảng: ?oÔi, bạng, còn lớn hơn cuộc sống?.
    Cô giáo vung tay lên.
    - Phin-ca, Phin-ca, - cô nói với vẻ trách móc ?" em đã quên hết cả rồi, quên tất cả rồi! Dấu phẩy nào ở đây! Tại sao em lại them chữ g vào từ ?obạn??
    - Đó là động từ ở ngôi thứ hai ?" Phin-ca trả lời không ấp úng.
    - Động từ nào, sao lại động từ? ?" cô giáo kêu lên.
    - Tất nhiên đó là động từ ở ngôi thứ hai ?" Phin-ca bướng bỉnh trả lời. ?" ?oBạn! Bạn ơi, bạn làm gì?? Trả lời câu hỏi ?olàm gì??.
    Tiếng cười ồ lên khắp các dãy bàn học, khiến Ta-nhi-a phải ngẩng mặt lên. Và khi Phin-ca lại liếc nhìn Ta-nhi-a thì cô bé phá lên cười - tiếng cười thân thương ?" to hơn tất cả những người khác.
    Phin-ca hơi nhếch mép cười, phủi phấn ở các ngón tay.
    Phin-ca rất hài lòng.
    Còn cô giáo thì khé dựa vào tường, nhìn theo cậu bé với một vẻ băn khoăn.
    Tại sao cái cậu bé mà cô vẫn đánh giá cao vì đầu óc nhạy bén và sự nhanh trí ấy lại có thể bằng lòng với cái lỗi nghiêm trọng của mình như thế? Không, ở đây có ẩn giấu một cái gì khác. Bọn tẻ đánh lừa cô. Thế mà cô vẫn nghĩ là mình hiểu rõ tâm tư bọn trẻ.
  8. Loveless

    Loveless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    1.605
    Đã được thích:
    0
    VI
    Những phút hiếm hoi sau giờ làm việc, mẹ đi ra sân nằm nghỉ trên thảm cỏ bên những luống hoa, là những phút dễ chịu nhất đối với Ta-nhi-a. Dù cho thảm cỏ mùa thu đã thưa thớt và chẳng phủ kín được mặt đất, dù cho những luống hoa đã trống không, nhưng tất cả vẫn thật tuyệt với! Ta-nhi-a nằm xuống bên mẹ, gối đầu lên đùi mẹ. Khi ấy thảm cỏ bỗng mềm mại gấp đôi, bầu trời bỗng trong sáng gấp đôi. Cả hai người lặng lẽ nhìn lên cao rất lâu. Nơi ấy, ở một khoảng cao vời vợi trên dòng sông này, có những con đại bàng thường xuyên bay lượn canh giữ cá trong vũng cửa sông. Chúng đứng bất động cho đến khi một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời buộc chúng phải xê dịch đi tí chút. Tiếng ì ì của động cơ máy bay được những cánh rừng làm dịu bớt khẽ vọng xuống sân nhà. Và khi âm thanh đó đột nhiên ngừng bặt hoặc từ từ tan ra trên sân như một đám mây kỳ lạ làm bằng tiếng động thì cả hai mẹ con lại tiếp tục im lặng.
    Nhưng hôm nay, khi lắng nghe âm thanh ấy, mẹ nói:
    - Con đường giữa chúng ta mới xa cách làm sao! Như vậy là họ không đến.
    Ta-nhi-a vẫn lặng thinh.
    Đưa tay chỉ về phía luống hoa bây giờ chẳng còn gì ngoài những cọng hoa trống rỗng, mẹ lại nói:
    - Những bông hoa rẻ quạt biến đâu mất cả rồi? Trước kia bồn hoa này của con đẹp biết bao! Chẳng lẽ cái con vịt phàm ăn ấy đã vặt trụi hết cả hoa?
    - Sáng nay chính con đã đuổi nó đi! ?" Ta-nhi-a nói, vẫn nằm yên.
    - Những bông xa-ran-ca, - mẹ thốt lên ?" chúng chẳng hề mọc ở ngoại ô Mát-xcơ-va. Bố con rất thích những bông hoa ấy, và mẹ rất muốn con đem tặng bố.
    Ta-nhi-a không nói gì cả, mẹ lại nói them:
    - Bố con là một người hiền hậu và tốt bụng.
    Ta-nhi-a ngồi phắt dậy rồi lại nằm xuống đất, gối lên đùi mẹ.
    - Con muốn nói gì với mẹ phải không? - mẹ hỏi.
    - Nếu ông ấy là người tốt ?" Ta-nhi-a nói ?" thì tại sao ông ấy lại bỏ mẹ con mình.
    Mẹ cựa mình trên thảm cỏ, nằm dịch đi y như có một viên đá sắc tình cờ cứa dưới cổ tay bà. Ngay tức khắc, Ta-nhi-a cảm thấy sự tàn nhẫn trong lời nói của mình, em nhổm dậy quỳ trên đầu gối, hôn vào áo, vào mặt, vào tay mẹ.
    Hai mẹ con thật dễ chịu và bình thản biết bao khi im lặng nằm trên thảm cỏ thưa này, trong cái sân nhỏ chật hẹp này, và phía trên không có gì cả ngoài bầu trời. Vậy mà chỉ một từ ?obố? là đã phá vỡ mất sự yên tĩnh mong ước của họ. Thế thì tại sao mẹ lại yêu bố?
    - Mẹ ơi, - Ta-nhi-a nói ?" con sẽ không thế nữa đâu. Không cần. Họ không đến chỗ mình thế mà lại hay! Thật hay quá! Chẳng lẽ chúng ta có hai người lại không thú vị hay sao? Còn hoa thì chẳng lo! Con sẽ trồng những cây hoa khác. Con sẽ thu thập hạt giống, con biết một vũng lầy trong rừng, con sẽ làm tất cả, và sân nhà mình lại sẽ đẹp - đẹp gấp nhiều lần ấy.
    Em lắp bắp như vậy, không biết mình nói gì, không nghe thấy cả tiếng lạch cạch của then cửa hang rào, cả tiếng mẹ đã nhắc em đến lần thứ mấy rồi:
    - Ta-nhi-a, ra mở cửa đi con! Có ai đó không mở được cửa. Có lẽ có người ở bệnh viện đến.
    Cuối cùng Ta-nhi-a cũng đứng dậy, em nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cổng, và em đi đến bên hàng rào. Quả thật em chẳng muốn mở cửa cho ai, ngay cả người bệnh đi nữa.
    Em giận dữ hỏi:
    - Ông cần ai? Đến gặp bác sĩ à? Ông là người ốm à?
    Nhưng trước mặt chỉ là một người khoẻ mạnh, cao và vui vẻ. Ông đi ủng, mặc áo ca-pốt đại tá và không hỏi gì cả, chỉ nhìn vào mặt em mỉm cười. Thật là kỳ lạ!
    Ta-nhi-a chợt nghe thấy sau lưng em tiếng kêu yếu ớt của mẹ. Em hơi nhắm mắt lại, dựa người vào hàng rào.
    ?oBố!? Em hiểu ra điều này ngay trong khoảnh khắc ấy.
    Ông bước qua tấm ván đặt trên mặt đất, nhích về phía trước một tí, dường như nghiêng xuống phía mẹ, dường như muốn hôn mẹ. Mẹ lùi lại về phía sau và chỉ chìa tay ra. Ông nhận bàn tay một cách ngoan ngoãn và giữ trong tay mình. Tay kia mẹ chỉ Ta-nhi-a. Ông quay lại nhanh đến nỗi cái dây da đeo kiếm của ông kêu ken két. Ông chìa đôi bàn tay to, mở rộng về phía em. Ta-nhi-a bước lại gần bố. Cô bé tái nhợt đi, em liếc mắt nhìn ông với vẻ sợ hãi. Ông hôn vào trán em, áp đầu em vào người mình. Từ người ông sực lên mùi dạ và mùi dây da.
    Sau đó ông nói:
    - Con lớn quá. Lẽ ra phải mang hoa đến cho con. Thế mà bố lại mang kẹo đến.
    Ông thò tay vào túi lấy ra một cái hộp. Nhưng túi thì chật mà hộp thì to, vướng vào lớp vải lót túi. Ông dùng những ngón tay giật mạnh làm bẹp hộp, rất vất vả. Mặt ông đỏ bừng lên. Thậm chí ông còn rên khe khẽ. Ta-nhi-a chờ đợi, mặt càng tái hơn. Và liếc nhìn gương mặt đầy mồ hôi như trẻ con của bố, em nghĩ: ông ấy có phải là người tốt không?
    Rồi bố cũng rút được hộp ra và đưa cho Ta-nhi-a. Ta-nhi-a cầm lấy, không biết làm gì với cái hộp ?" nó cũng làm Ta-nhi-a vướng víu.
    Cô bé đặt cái hộp lên chiếc xe trượt tuyết cũ kỹ cạnh cái thùng gỗ đầy nước, và những giọt nước ngay lập tức bắt đầu gặm nhấm hộp. Nước rơi lộp bộp rất to trong bầu không khí yên lặng trên sân. Sau đó con chó, con mèo Ca-dắc và lũ mèo con đi đến - bọn chúng cũng thử hít cái hộp.
    Mẹ lắc đầu khe khẽ. Bà trầm ngâm nhìn cái hộp rồi đem nó vào trong nhà.
    Ta-nhi-a ở lại trên sân.
    Bố đi đến gần em.
    Giờ đây, khi cuộc ?ochiến đấu? của ông với hộp kẹo đã chấm dứt, ông bắt đầu nói. Ông xúc động và nói rất to, luôn luôn mỉm cười gượng gạo.
    - Tiếc quá, con không có ở bến tàu. Bố và cô Na-đi-a đã đợi con. Thật ra, bố và cô dã bị mắc lại trên tàu một tí. Cô-li-a bị sốt rét. Đành phải đợi những người cáng thương đến mang đi. Và con thử tưởng tượng xem, có một cô bé nào đó trên bến tàu đã tặng nó hoa. Đó là những bông xa-ran-ca mà đã nhiều năm nay bố chưa nhìn thấy. Đúng, con thử tưởng tượng xem, cô bé đặt hoa lên băng ca. Nó cứ muốn rằng cô bé ấy là con! Nhưng con lại không có ở đấy.
    Ta-nhi-a đưa tay lên, khẽ ép ngón tay vào thái dương, dường như muốn chặn lại dòng máu đang dồn lên mặt em và dịch ra xa một tí.
    - Ta-nhi-a, sao thế con? - bố hỏi.
    - Bố, bố đừng nói to như thế - em nói ?" Con nghe rất rõ mà.
    Bố im bặt.
    Sự yên lặng đột ngột bao trùm lên sân làm Ta-nhi-a kinh ngạc.
    Bố im lặng. Khuôn mặt xúc động của ông trở nên nghiêm nghị. Nụ cười biến mất trên môi. Nhưng đôi mắt thì vẫn hiền hậu. Ông ho. Và lạ thật, cái chứng ho này rất quen thuộc đối với Ta-nhi-a. Chính em cũng thường ho từng cơn như vậy khi những ý nghĩ buồn rầu, như một cơn gió lạnh, đột nhiên đến với em.
    Bố chăm chú nhìn Ta-nhi-a, khẽ nắm lấy vai em.
    - Bố biết là con giận bố, Ta-nhi-a ạ - ông nói. ?" Nhưng chúng ta sẽ là những người bạn tốt, đúng không con?
    - Xin mời vào nhà uống nước chè ?" Ta-nhi-a nói. - Bố có muốn dùng nước chè không?
    - Ôi! Con gái tôi thế đấy! - bố khẽ thốt lên, hơi ấn mạnh hơn lên vai Ta-nhi-a.
    Em hiểu ông và chữa lại:
    - Chúng ta vào nhà uống nước chè đi, bố - em nói.
    Và những giọt nước mắt trào ra khỏi mắt em.
    - Vì con còn chưa quen, bố ạ.
    Ông buông vai em ra và lấy tay vuốt má em.
    - Đúng, con nói đúng đấy Ta-nhi-a ạ - ông nói rất khẽ. - Tất cả những điều này rất khó đối với tuổi mười lăm, rất khó con ạ. Nhưng dù sao chúng ta vẫn sẽ là bạn. Chúng ta đi uống nước chè đi.
    Và lần đầu tiên trong cái chái nhỏ bằng gỗ thấp lè tè của nhà Ta-nhi-a vang lên những bước chân lạ, khác hẵn những bước chân mà em thường nghe quen, những bước chân nặng nề của đàn ông, bước chân của bố em.
    VII
    Khi ở trường mọi người hỏi Ta-nhi-a: Co-li-a Xa-ba-nhê-ép - người mới vào lớp họ - có phải là thân thích hay anh em họ của Ta-nhi-a không, thì với một số người cô bé trả lời ?ophải?, với số khác em lại nói ?okhông?, và do điều ấy đằng nào cũng thế đối với nhiều người, nên chẳng bao lâu mọi người thôi không hỏi em nữa.
    Còn Phin-ca, sau khi phung phí bao nhiêu cố gắng vô ích để tìm nước Ma-rô-xây-ca, cũng không hỏi Ta-nhi-a điều gì nữa
    Nhưng cậu ngồi ở bàn học ngay sau lưng Ta-nhi-a và có thể nhìn vào gáy cô bé bao nhiêu cũng được. Tuy nhiên cái gáy ấy cũng có thể nói lên một đôi điều. Nó có thể lạnh lẽo và cứng rắn như viên đá mà Phin-ca dùng để đánh lửa trong rừng. Nó có thể mảnh dẻ như một cọng cỏ đơn độc.
    Gáy của Ta-nhi-a vừa thế này, vừa thế kia, thường thường nó chỉ biểu lộ một ước muốn của cô bé ?" không nghĩ về những gì xảy ra đằng sau em.
    Ở chiếc bàn phía sau là Phin-ca và Cô-li-a.
    Ước muốn bền bỉ này của Ta-nhi-a lien quan đến ai trong hai cậu bé ấy?
  9. demen_tb

    demen_tb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2006
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Loveless ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
  10. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Hình như loveless mải mê chinh chiến và yêu đương nên để moij nguời chờ dài cổ. Vậy thì có lẽ chiều nay em xin phép cùng loveless pót bài phục vụ bà con vậy. Bi giờ em phải xực một lát đã. . Hẹn gặp lại
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này