1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chó hoang Đin-gô

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Loveless, 01/08/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    ...
    Vì Phin-ca luôn nhìn mọi việc một cách tốt đẹp nên cậu cho rằng điều ấy truớc hết không liên quan đến cậu. Còn về phần Cô-li-a, nếu lúc đó Tanhia bảo cậu ta là kiêu hãnh, thì Phinca phải thừa nhận rằng điều đó không đúng. Phinca không hề thấy cậu ta kiêu hãnh. Có lẽ cậu ta hơi yếu, đôi tay rất gầy, gương mặt xanh xao, nhưng kiêu hãnh thì không - điều đó ai cũng thấy.
    Khi Phinca lần đầu tiên chỉ cho cậu ta thấy bọn trẻ trong truờng nhai xêra như thế nào, Côlia chỉ hỏi:
    - Cái gì thế?
    - Đó là nhựa cây linh sam - Phinca trả lời cậu ta - Cậu có thể kiếm được thứ này ở chỗ ông Trung Quốc bán li-pút-trơ-ca ở góc phố. Đưa 50 Côpếch, ông ta sẽ cho cậu cả một miếng xêra.
    - Thế li-pút-trơ-ca là cái gì? - Côlia hỏi.
    - Ồ, anh bạn! - Phin ca trả lời một cách bực bộ. - Cậu lại muốn biết tất cả ngay một lúc cơ.
    Nhưng Côlia không phật lòng vì nhận xét của Phinca.
    - Thôi được, -cậu ta nói- mình sẽ biết sau vậy. Nhưng cái tập quán này của trường các cậu thật lạ. Mình chưa thấy ở đâu người ta nhai nhựa linh sam.
    Tuy vậy cậu ta vẫn mua rất nhiều xêra và mời Phinca, rồi tự mình cũng nhai. Cậu ta học được rất nhanh cách nhai nhựa cây côm cốp như những đứa trẻ khác.
    Cậu ta mời cả Tanhia nhai một cách niềm nở đến nỗi Tanhia không thể gây sự được. Em gượng cười với cậu ta, để lộ hàm răng trắng loá như tuyết.
    - Không biết có phải vì thế không, - cậu ta bảo- mà tất cả các bạn ở đây đều có hàm răng trắng như vậy? Cái nhựa linh sam này cọ răng rất sạch.
    Cô bé cảm thấy tấ cả những lời ấy của cậu ta thật là đáng ghét.
    - À, vì thế, xin hãy để tôi yên - em nói.
    Cậu ta im bặt và nhếch mép cười.
    Cậu ta nhìn Tanhia bằng con mắt trong vắt như băng, và lần đầu tiên Tanhia nhận thấy đôi mắt ấy có cái nhìn thật bướng bỉnh.
    - Đúng, vì thế - Cậu ta bình tĩnh nhắc lại.
    Đó có phải là một trận cãi nhau thực sự không, Tanhia cũng chẳng biết nữa, nhưng rõ ràng sự thù đích giữa hai đứa đã bắt đầu từ đấy, và cái cậu bé ốm yếu này bắt đầu làm cho Tanhia bận tâm hơn những ngày đầu tiên.
    Vào những ngày nghỉ, Tanhia thường đến ăn ở nhà bố.
    Em đi qua cánh rừng nhỏ của thành phố ở gần phía sau nhà em, rồi đi ra con đường dẫn đến pháo đài. Đường không thẳng. Con đường chạy dọc bờ sông, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái, như là chốc chốc lại ngoái nhìn dòng sông trải dài dưới chân nó, xô đẩy các dãy núi về những hướng khác nhau.
    ...
  2. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    ...
    Tanhia đi không vội vã, chốc chốc cũng ngoái nhìn con sông. Nếu trên đường yên lặng thì Tanhia lắng nghe tiếng những tảng đất sét rơi lõm bõm xuống nước. Cả con chó cũng lắng nghe âm thanh ấy. Nó theo Tanhia đi khắp mọi nơi.
    Nửa giờ sau Tanhia và con chó đã đến gần nhà bố. Đó là ngôi nhà cuối cùng trong khu nhà của các sỹ quan chỉ huy. Những viên đá quét vôi phủ kín con đường nhỏ, nhưng cỏ vẫn lách qua vôi mọc lên, chỉ ngọn cỏ là hơi dính chút vôi trắng.
    Ở đây không có tiếng ồn. Những cánh cửa kính lúc nào cũng mở.
    Tanhia đi qua một cánh cửa kính đi vào nhà, còn con chó ở lại bên cánh cửa. Thế mà Tanhia lại luôn luôn muốn được ở lại ngoài cửa, còn con chó thì đi vào nhà!
    Thực ra thì tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều đối xử ân cần với em.
    Cô Nadêgiơđa Pêtơrốpna thường là người đầu tiên đón Tanhia trên ngưỡng cửa. Cư xử nhẹ nhàng, giản dị, khuôn mặt dễ thương, cô vỗ vai Tanhia hay hôn lên đầu em, lần nào cũng chỉ nói một câu:
    - A, Tanhia đã đến đây rồi!
    Và mặc dù giọng cô rất êm ái khi nói câu này, nhưng trái tim Tanhia bất giác vẫn tràn đầy những ý nghĩ nghi hoặc.
    "Cô ấy nhìn bố để làm gì khi hôn mình? - Tanhia nghĩ - Có phải là để tỏ với bố: "Anh thấy đấy, tôi âu yếm con gái anh, bây giờ anh không thể nói gì tôi nhé, và nó cũng không thể nói gì được". Chỉ với ý nghĩ như vậy mà lưỡi Tanhia đã cứng lại, cặp mắt không chịu nghe theo em nữa - em không thể nhìn thẳng vào mặt bố. Và chỉ đến lúc đến bên bố, cầm bàn tay bố trong tay mình, em mới cảm thấy bình tĩnh hơn.
    Khi ấy em có thể nói với cả Côlia:
    - Chào bạn!
    - chào Tanhia! - Cậu ta trả lời niềm nở, nhưng không sớm hơn và cũng không muộn hơn lúc em gật đầu chào cậu.
    Bố không nói gì. Ông chỉ chạm nhẹ vào má em và sau đó giục đi ăn.
    Mọi người ăn vui vẻ. Bữa tối có khoai tay nấu vơi thịt hươu mua được của những người Tun-gút đi ngang qua. Họ cãi nhau về những miếng ngon nhất, cười giễu Côlia vì cậu ta nhét cả một củ khoai vào mồm, và mắng cậu ta về chuyện ấy, thậm chí thỉnh thoảng bố còn búng vào mũi cậu ta.
    - Bố, - Côlia cau mặt nói - bố đừng đùa ngốc nghếch như vậy. Con có còn bé nữa đâu!
    - Có lẽ con không còn bé nữa thật, đồ vô công rồi nghề ạ - bố nói. - Tất cả các con đều đã lớn lắm rồi. Quả là không thể qua mặt các con được. Nhưng để xem các con sẽ nói gì khi món bánh nhân anh đào được dọn ra đây.
    Và bố ranh mãnh nhìn Tanhia.
    Còn Tanhia thì nghĩ:
    "Trời ơi, bánh nhân anh đào mà làm gì nếu mình biết là sẽ không bao giờ ông ấy yêu mình như yêu Côlia, sẽ không bao giờ ông ấy gọi mình là "đồ vô công rồi nghề", sẽ không bao giờ ông ấy búng mũi mình và lấy thức ăn còn laịtong đĩa của mình. Còn chính mình sẽ không bao giờ gọi ông ấy là "bố ngốc nghếch" như cái thằng xu nịnh đáng thương này gọi. Chẳng lẽ có thể đánh lừa mình bằng bắnh nhân anh đào được hay sao!"
    Và tim em lại bắt đầu nhói lên, đầy ứ hờn giận.
    Vậy mà cũng trong lúc ấy tất cả mọi thứ ở đây đều lôi cuốn em. Cả giọng nói của người phụ nữ vang lên khắp nơi trong nhà, thân hình cân đối và khuôn mặt hiền hậu của cô luôn luôn âu yếm hướng về Tanhia; cả vóc người to lớn của bố, chiếc thắt lưng làm bằng da bò thwờng xuyên nằm lăn lóc trên đivăng; cả cái bàn bi-a Trung Quốc nhỏ mà họ vẫn chơi - ở đó thường vang len tiếng lách cách của những viên bia bằng sắt khi va vào những đinh cắm ở đầu gậy. Và thậm chí cả Côlia, cậu bé luôn luôn điềm tĩnh, có đôi mắt trong sáng với cái nhìn bướng bỉnh cũng lôi cuốn em. Cậu ta không bao giờ quên để dành xương cho con chó của em.
    Nhưng chính em - Tanhia cảm thấy thế - Thì cậu ta lại không bao giờ nhớ cả, tuy thường đi cùng với em đến trường, thường ăn trưa và chơi bi-a với em. Cậu ta không chịu mất công nghĩ đến em dù chỉ một phút trong ngày, dù chỉ để căm ghét em như em đã căm ghét cậu ta.
    Vậy mà tại sao em lại đồng ý đi câu cá với cậu ta và chỉ cho cậu ta chỗ cá cắn câu?
  3. Loveless

    Loveless Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/03/2002
    Bài viết:
    1.605
    Đã được thích:
    0
    cảm ơn!! cảm ơn!!! cơn của tớ chỉ có đợt, bây h đang lười larry_dell post giúp nốt đến hết nhé, để mình quay sang post truyện Công chúa Arabela cho
  4. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
  5. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Tanhia yêu những ngôi sao - cả những ngôi sao buổi sớm lẫn những ngôi sao ban chiều, cả những ngôi sao mùa hè cháy rực ngay trên đầu lẫn những ngôi sao mùa thu rất cao và rất nhiều, hằng hà sa số những vì sao. Khi ấy thật là tuyệt diệu nếu đi dưới những ngôi sao qua thành phố yên tĩnh ra bờ sông và nhìn thấy dòng sông đầy ắp sao, dường như những ngôi sao ấy đã xuyên qua dòng nước tối sẫm và yên lặng. Rồi sau đó ngồi xuống bờ đất sét sửa sang lại cần câu, đợi cá cắn câu, và biết rằng mình sẽ không để phí một phút nào trong buổi đi câu. Bình minh chưa đến, mặt trời chưa hiện ra xua tan sương mù trên sông. Mới đầu cây cối sẽ bốc hơi trong sương mù, và sau đó mặt nước sẽ bốc khói. Trong lúc đó có thể suy nghĩ về cái gì cũng được: về con chuột beo giờ đây đang làm gì trong bụi cây, về lũ kiến có bao giờ ngủ hay không và chúng có lạnh không trước khi trời sáng.
    Vâng, thật tuyệt vời khi đêm sắp hết.
    Nhưng hôm nay, lúc Tanhia tỉnh dậy, những ngôi sao còn lại rất thưa thớt: một số đã biến mất hoàn toàn, só khác chỉ còn cháy nhợt nhạt cuối chân trời.
    "Chắc gì mọi việc đã tốt đẹp, - em nghĩ - vì Colia định đi với bọn mình mà".
    Và ngay lúc ấy Tanhia nghe tiếng gõ cửa. Đó là Phinca đã gõ vào cửa sổ hai lần.
    Trong bóng tối, Tanhia mặc áo ngoài, choàng khăn lên vai, rồi mở cửa sổ, nhảy thẳng ra sân.
    Phin ca đứng trước mặt em. Ngoài trời còn lờ mờ tối, hai mắt cậu bé ngời lên một màu kỳ lạ như mắt người điên, mấy chiếc cần câu nằm chờ trên vai cậu.
    - Sao cậu đến muộn thế? - Tanhia hỏi. - Đào giun từ chiều rồi chứ?
    _ Cậu cứ thử đào giun trong thành phố mà xem! - Phinca nói, giọng khàn khàn. _ Chưa muộn đâu, bọn mình sẽ đến vừa kịp.
    - Ừ, đúng đấy - Tanhia nói - Chỗ chúng mình tìm giun chẳng dễ gì. Cậu có mang cần câu của mình đi không?
    - Có
    - Thế nào, đi chứ? Đợi gì nữa!
    Còn Côlia? - Phinca hỏi.
    - À, à, Côlia! - Và Tanhia thậm chí còn hơi nhăn mặt trong bóng tối, dường như đã quên hẳn Côlia, dường như không phải là em đã nhớ đến cậu ta vào đúng cái lúc em thức dậy và nhìn sao qua cửa sổ. - chúng mình sẽ đợi cậu ta ở ngõ hẻm đường bờ sông - em nói và khẽ huýt sáo gọi con chó già của mình.
    ...
  6. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Nhưng con chó không cựa quậy dưới chiếc xe trượt tuyết, thậm chí cẳng cũng không nhúc nhích. Nó chỉ đưa mắt nhìn Tanhia như muốn bảo cô bé:
    ?oĐủ rồi! Phải chăng tôi còn ít đi với cô ra sông câu cá mùa hè, ra sân trượt băng mùa đông, và phải chăng tôi không luôn luôn dùng răng tha đôi giày trượt băng của cô hay sao? Còn bây giờ thì xin đủ, cô thử nghĩ mà xem, tôi sẽ đi đâu trong lúc mới tờ mờ sáng thế này!?
    Tanhia rất hiểu nó.
    - Thôi được, -cô bé nói- cứ nằm đấy.
    ?oNhưng có lẽ con mèo sẽ đi chứ??
    Tanhia gọi:
    - Cadắc!
    Con mèo đứng dậy và đi ra cùng với tất cả lũ mèo con của nó.
    - Cậu cần nó để làm gì? ?" Phin ca hỏi.
    - Thôi đi, Phinca! ?" Tanhia nói.- Nó biết không kém gì mình với cậu là chúng ta ra sông để làm gì.
    Hai em ra đi, chìm sâu vào buổi sáng như chìm trong một cánh rừng huyền diệu thình lình mọc lên trước mặt các em. Mỗi cái cây trong rừng trông như một cột khói, mỗi làn khói nhẹ toả ra từ ống khói lại biến thành một bụi cây kỳ quặc.
    Hai em đợi Côlia ở góc phố bên bờ dốc.
    Mãi vẫn không thấy cậu ta đến. Phinca hà hơi vào tay mình: em đã bị cóng hồi đêm để kiếm được giun bằng cách đào bới trong lòng đất lạnh ngắt.
    Còn Tanhia thì im lặng với niềm vui độc ác. Nhưng tấm thân giá lạnh của em với cái đầu để trần, mái tóc mềm mại quăn lại vì ẩm ướt dường như lại nói: ?oĐể rồi xem cái cậu Côlia này là người như thế nào!?.
    ...
  7. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng, hai em cũng nhìn thấy cậu ta. Cậu ta đi từ ngõ hẻm ra. Cậu ta chẳng vội chút nào. Chân nện lộp cộp, cậu ta đến gần và nhấc chiếc cần câu của mình từ trên vai xuống
    - Xin lỗi các cậu, - cậu ta nói- mình đã đến muộn. Tối hôm qua Giênhia rủ mình đến nhà. Bạn ấy cũng cho mình xem đủ các loại cá. Chỉ có điều là bạn ấy đã để chúng trong bể cá. Có những con rất đẹp. Một con vàng rực, có cái đuôi đen dài như cái váy. Mình mải ngắm nó mãi. Vì vậy xin lỗi các cậu.
    Tanhia giận run lên.
    - ?oXin lỗi các cậu? ?" em đay lại mấy lần. - Lịch sự qúa nhỉ! Giá bạn đừng cản trở chúng tôi thì tốt hơn. Vì bạn mà chúng tôi bỏ lỡ lúc cá cắn câu tốt nhất.
    Côlia im bặt.
    - Chúng mình chưa bỏ lỡ mất dịp cá cắn câu đâu, còn có thời gian mà. Ở trên cao thì sáng thế, nhưng ở dưới nước còn chưa trông thấy phao đâu. Sao cậu lại giận? ?" Phinca, người có kinh nghiệm hơn cả, nói.
    - Mình giận, bởi vì mình không thích những người lịch sự quá ?" Tanhia trả lời Phinca. ?" Bao giờ mình cũng cảm thấy là họ muốn đánh lừa mình
    - Còn mình chẳng hạn, - Côlia nói với Phinca ?" mình không thích mèo, bất cứ con nào: cả những con đi ra sông câu cá, cả những con không đi đâu cả. Tuy nhiên, mình không rút ra bất cứ kết luận nào hết.
    Phinca vốn không chịu nổi không khí nặng nề của những cuộc cãi nhau, em buồn rầu nhìn cả hai bạn.
    - Sao các cậu cứ luôn luôn cãi nhau nhỉ? Ở đây cũng thế, ở lớp cũng thế. Còn mình thì mình nói với các cậu thế này nhé: trước lúc đi câu mà cãi nhau thì tốt nhất là ở lại nhà. Bố mình nói như vậy. Mà bố mình thì biết rõ điều ông nói.
    Côlia nhún vai.
    - Mình không biết? Mình không bao giờ cãi nhau với bạn ấy. Nhưng bạn ấy luôn luôn thế. Vậy mà trong khi đó bố lại bảo chúng mình cần phải là bạn của nhau.
    - Không nhất thiết là bố nói thế - Tanhia nói.
    Phinca càng rầu rĩ nhìn cô bạn. Cả Côlia cũng buồn bực vì những lời nói của Tanhia, tuy không để lộ ra mặt.
    - Không, mình không đồng ý ?" Phinca nhận xét- Bố mình là thợ săn, ông nói với mình ít thôi. Nhưng tất cả những điều bố nói đều đúng cả.
    - Bạn thấy chưa, Côlia bảo ?" ngay cả Phinca, chàng Xantrô Panxa trung thành của bạn, cũng không đồng ý với bạn.
    - Tại sao cậu ấy lại là Xantrô Panxa? Tanhia nói một cách mỉa mai. - Chẳng lẽ bởi vì bạn mới đọc Đôn Kihôtê à?
    - Không. Tôi đọc Đôn Kihôtê lâu rồi ?" Côlia trả lời bình thản. - Chỉ vì cậu ấy luôn luôn cầm cần câu của bạn và đào giun cho bạn.
    - Bởi vì cậu ấy tốt hơn bạn gấp nghìn lần! ?" Tanhia hét lên, mặt đỏ bừng. ?" Phinca, đừng cho cậu ta giun
    Còn Phinca thì nghĩ: ?oKhỉ thật, họ nói về mình cứ như thể nói về một con gấu đã bị giết rồi, mà mình thì hãy còn sống nguyên?.
    Côlia lại nhún vai lần nữa:
    - Không cần, tôi sẽ tự đào trên bờ và sẽ tự tìm được chỗ cho mình. Tôi không cần những con giun của bạn!
    ...
  8. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Và cậu bé biến mất dưới bờ sông, ở đó những lùm cây và những tảng đá ngay tức khắc che khuất cậu. Chỉ có tiếng bước chân của cậu còn vang lên ở phía dưới xa xa, trên con đường nhỏ.
    Tanhia nhìn theo, đã không thấy cậu ta đâu cả.
    Màn sương trằng từ dòng sông bốc lên mặt cô bé, lan dần trên bờ đất sét, kêu xào xạc khi chạm vào lá cây, thảm cỏ, bờ cát. Và cũng một màn sương trắng như thế bao phủ tâm hồn Tanhia.
    Phinca rầu rĩ nhìn vào mắt Tanhia và im lặng, không biết nói gì. Cuối cùng, cậu nói thật:
    - Cậu cần gì ở nó? Cậu làm phiền nó để làm gì? Mình ngồi cùng bàn với nó và biết: sẽ chẳng ai nói với cậu một điều gì xấu về nó đâu. Cả mình cũng sẽ không nói. Mình không thấy nó kiêu ngạo, mặc dù nó học tốt hơn những đứa khác, thậm chí tốt hơn cả cậu. Chính mình đã nghe thấy nó nói tiếng Đức với cô giáo tiếng Đức và nói tiếng Pháp như thế nào. Mà điều này trong lớp lại không ai biết cả. Thế cậu muốn gì ở nó?
    Tanhia không trả lới pp. Em khẽ bước lên phía trước, đi về phía dòng sông đang thiêm thiếp ngủ dưới sương mù. Cả con mèo với lũ mèo con cũng rón rén bước xuốn phía dòng sông.
    Phinca đi đằng sau chúng và nghĩ: cái cậu Côlia này thật là lạ! Thì cứ mặc cho hàng nghìn con mèo đi ra sông kiếm cá, mặc cho hàng triệu con đi nữa! Một khi chúng đã đi với Tanhia, thì phải chăng đối với em, Phinca, mọi việc sẽ tồi đi dù chỉ một chút vì chuyện đó sao? Không, em chẳng thấy làm sao cả! Và cái cô Tanhia này cũng thật lạ! Thì cứ mặc cho Côlia gọi Phinca là Xantrô, là Panxa gì đấy, cái tên mà em chưa thấy có gì là xấu cả, thì phải chăng đối với em, Phinca, vì chuyện này mà mọi việc sẽ xấu đi dù chỉ một chút sao? Không, em chẳng thấy làm sao cả!
    Họ đã đi như vậy theo bờ dốc đứng và xuống đến tận con sông, đến những chiếc cầu nhỏ hẹp, nơi những chiếc săm-pun-ca(1) cập bến, và nom thấy Côlia ngồi trên những chiếc ván, đúng chỗ cá mè thường cắn câu.
    - Cậu ta đã tìm ra chỗ ấy ?" Phinca vui sướng nói, trong bụng rất hài lòng về việc này.
    Em đi đến gần Côlia, nhìn vào ống bơ của bạn, trong đó, trên cái đáy han gỉ chỉ có độc một nhúm đát. Xoay người lại để Tanhia không nhìn thấy, em đỏ vào ống bơ mấy con giun đất.
    Nhưng Tanhia vẫn nhìn thấy tất cả mà không hé miệng nói một lời
  9. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    ...
    Cô bé cầm lấy cần câu và giun đất, đi qua chiếc cầu nhỏ rồi ngồi xuống gần như bên cạnh Côlia. Còn Phinca thì đi xa hơn, chọn cho minh một chỗ cũng không đến nỗi tồi. Khi đi câu, cậu ta thích ngồi một mình.
    Trong phút chốc, có thể lâu hơn nữa, dòng sông đã thu hút bọn trẻ và cả mẹ con lũ mèo từ trên mấy chiếc cầu nhỏ đang ngóng xuống nước.
    Ở dưới lòng sông đã xayr ra một điều kỳ lạ. Dường như tiếng thở của ai đó đã nâng sương mù từ đáy sâu lên, dường như những cánh tay vô hình của ai đó nắm giữ màn sương ấy suốt đem giờ đây đã thả nó ra, và nó lướt trên sông, kéo lê những cái chân dài của mình trên mặt nước. Nó lướt theo sau mặt trời, lay dộng ở trên cao. Và dòng sông bừng sáng, bầu trời chuyển dịch mỗi lúc một cao hơn, lòng sông nom rõ hơn. Cá bơi ra ăn trên mặt cát và bắt đầu cắn câu. Trời, cắn câu khiếp quá! Chưa bao giờ Tanhia thấy cá cắn câu như vậy.
    Nhưng nếu bạn không nhìn vào phao của mình mà nhìn sang phao của người khác thì cá cũng hiểu rõ điều đó. Có thể lúc ấy nó quay ngoắt đi theo luồng nước, chế nhạo bạn.
    Tanhia chốc chốc lại ngước nhìn cần câu của Côlia. Côlia cũng nhìn vào phao của cô bé. Và vì sợ bạn sẽ câu được trước mình, cả hai đều mất bình tĩnh. Con cá bật ra khỏi lưỡi câu khi đang rỉa mồi.
    Côlia là người đầu tiên đứng dậy, không câu được gì cả. Cậu vươn vai, ngáp, xương kêu răng rắc.
    - Mình đã biết là không câu được gì cả mà - cậu lên tiếng nhưng không nói với Tanhia. ?" Nhìn xuống nước thật buồn ngủ không chịu nổi. Tốt hơn hết là cứ giam những con cá ngu ngốc này lại trong bể, như Giênhia ấy.
    - Tất nhiên là chúng ngu ngốc, - Tanhia nói to - Nếu chúng nhầm thuỷ tinh là nước.
    Côlia không còn biết nói gì nữa.
    Cậu bé đi trên cầu, không buồn đụng cả ngón tay vào cần câu. Những mảnh ván cong xuống dưới bước chân của cậu. Con mèo Cadắc đã kịp dùng chân mang lên cầu khá nhiều cá nhỏ. Nó nhìn cậu bé một cách thận trọng. Nó tránh sang một bên, nhường đường cho cậu bé. Nhưng con mèo con Arion lắc lư trên tấm ván ẩm uớt rồi rơi tõm xuống nước. Không rõ nó đã bị những con cá bột bơi lăng xăng ngay dưới chân cầu lôi cuốn, hay là nó đã nhích quá gần đến mép cầu mà không kịp xoè vuốt ra; có điều là Tanhia đã nhìn thấy nó ở phía bên kia cầu, nơi nó bị dòng nước cuốn đi. Mèo con bị sặc, còn mèo mẹ chạy trên bờ cát ướt kêu gào ầm ĩ.
    ...
  10. larry_darell

    larry_darell Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/09/2006
    Bài viết:
    1.794
    Đã được thích:
    0
    Tanhia đứng bật dậy, tay khẽ chạm vào cầu, người em nhẹ bỗng. Em nhảy lên bờ, lội xuống nước. Dòng sông thổi phồng chiếc váy của em trông như một vành ho rừng. Mèo mẹ cũng nhảy xuống theo. Còn Côlia thì đứng nguyên tại chỗ.
    Tanhia chìa tay ra vớt con mèo vào lòng bàn tay. Nó tóp lại, nhỏ hơn con chuột. Bộ lông vàng của nó đã thấm nước, nó chỉ còn thoi thóp thở.
    Tanhia đặt con mèo lên phiến đá, và mèo mẹ bắt đầu liếm nó. Côlia thì vẫn đứng nguyên tại chỗ.
    - Bạn đã cố tình ẩy nó xuống nước! Chính tôi đã nhìn thấy thế! - Tanhia giận giữ hét lên.
    Côlia im lặng.
    "Có lẽ nó là đồ hèn!" - Tanhia nghĩ.
    Và em giẫm lên chân cậu bé.
    Nhưng đến cả cử chỉ đó cũng không làm cho cậu be nhúc nhích. Cậu ngạc nhiên quá, không thốt ra được một lời.
    Tanhia lao mình chạy đi. Theo con đường mòn, em chạy lên núi, chiếc váy ướt quấn quanh đầu gối.
    Côlia đuổi theo em đến tận đỉnh núi, bên dãy nhà của những người đánh cá, và ở đấy, cậu bé thở hổn hển nắm lấy tay Tanhia.
    - Tanhia, - cậu nói - hãy tin tôi, tôi không muốn... việc đó xảy ra đột ngột quá. Con mèo con tự ngã xuống nước.
    - Buông tôi ra! - Tanhia vừa giằng ra vừa nói. - Tôi sẽ không đi câu nữa, tôi về nhà đây!
    - Nếu vậy thì tôi cũng về.
    Cậu buông tay cô bé ra và sải những bước dài để khỏi tụt lại đằng sau.
    - Đừng đi theo tôi! - Tanhia hét.
    Em dừng lại bên cột đá ở ngôi nhà người đánh cá.
    - Nhưng bạn sẽ đến nhà tôi ăn cơm chứ? - Côlia hỏi khẽ. - Hôm nay là ngày nghỉ mà. Bố sẽ đợi bạn. Bố sẽ bảo là tôi đã làm bạn giận
    - Thì ra bạn sợ thế đấy! - Tanhia dựa người vào cột đá, nói.
    - Không, bạn không hiểu tôi. Chỉ vì tôi yêu bố, mà bố thì sẽ buồn. Tôi không muốn làm bố buồn, không muốn cả bạn làm bố buồn nữa. Đó là điều mà bạn cần phải hiểu.
    - Im đi, - cô bé nói - tôi hiểu bạn lắm. Tôi sẽ không đến ăn hôm nay. Tôi sẽ không bao giờ đến nhà bạn nữa.
    Rồi em rẽ sang bên trái, và bức tường nhà người đánh cá che khuất em.
    Côlia ngồi xuống tảng đá - mặt trời đã sưởi cho tảng đá khô và ấm, chỉ còn một chỗ sẫm lại vì vết ướt. Đó là chiếc váy ướt của Tanhia đã chạm vào đá và để lại trên đá dấu vết của mình.
    Côlia sờ vào vết ướt.
    "Cái cô Tanhia này thật kỳ lạ - cậu nghĩ, cũng như Phinca. - Có lẽ cô ta cho mình là đồ hèn? Một cô bé kỳ lạ - cậu khẳng định. - Chả lẽ người ta lại có thể ngạc nhiên về những điều cô ta sẽ làm hay sẽ nói sao?" Rồi lại đặt tay lên tảng đá, cậu trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
    Còn Phinca thì không thấy gì cả. Cậu ngồi trên bờ đất sét sau mũi đất, kéo lên những con guxchera - loại cá bẹt mắt đen - và lôi ra một con cá chép đầu to mà cậu đã dùng đá nhọn đâm chết ngay trên cát.
    Sau đó, cậu quyết định nghỉ. Cậu đưa mắt nhìn sang những chiếc cầu nhỏ. hai chiếc cần câu đung đưa trên mặt nước, sợi dây câu bị căng - cá đã cắn câu. Nhưng không trông thấy ai ở gần đấy cả - cả Côlia lẫn Tanhia. Con đường mòn rải đá vắng tanh vắng ngắt.
    Phinca nhìn cả lên đỉnh núi. Nhưng ở trên đỉnh núi cũng chỉ có gió thổi, một ngọn gió đìu hiu không đuổi kịp cả những đám mây mùa thu. Một con mèo ướt cùng với lũ mèo con đang rón rén bước từ bến tàu lên núi.
    (Hết chương IIX)
    Được larry_darell sửa chữa / chuyển vào 14:17 ngày 29/12/2006
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này