1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho mình và những người thương yêu...

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi Thu_6, 14/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. my_love_for_you

    my_love_for_you Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    409
    Đã được thích:
    0
    Đối diện và đứng lên em
    Người ta nói : Khi một người có cái chân đau thì họ chỉ nghĩ về cái chân đau đó.. Điều đó có lẽ đúng. Một người đau, người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào.
    Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hay cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
    Nói thật, đấy không phải là mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi, kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế mà sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau.
    Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình ngay cả trong suy nghĩ... chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai.
    Em à, khi có nỗi đau thì phải cố gắng mà đứng dậy, vượt qua nó, chứ không phải là cứ để nó ngày càng nặng hơn, càng không thể chữa nổi. Ngã rồi thì phải biết đứng dậy, đứng dậy mà đi tiếp chứ không phải nằm ì ra đó mà kêu, mà khóc... Vẫn biết chẳng có người mạnh mẽ, chỉ có người cố tỏ ra là mình mạnh mẽ, nhưng tỏ ra mình mạnh mẽ không phải là bằng cách bất cần, để mặc mọi chuyện muốn đến đâu thì đến, để suốt ngày chỉ nói: kệ tôi, mọi người đừng quan tâm đến tôi, đấy là chuyện riêng của tôi...
    Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh,đau để ko bao giờ bị đau như vậy. Và lúc đó hãy mỉm cười, không lãng quên vì nó đã là quá khứ. Hãy làm sao sống trọn vẹn với hiện tại và hướng thẳng tương lai .
    Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì... Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy. Họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...
    Đưa tay đây, anh sẽ kéo em đứng dậy...
    nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì
    khi mà ngay chính cả bản thân em
    cũng không muốn được tự đứng lên...
  2. my_love_for_you

    my_love_for_you Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    409
    Đã được thích:
    0
    Đối diện và đứng lên em
    Người ta nói : Khi một người có cái chân đau thì họ chỉ nghĩ về cái chân đau đó.. Điều đó có lẽ đúng. Một người đau, người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào.
    Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hay cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
    Nói thật, đấy không phải là mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi, kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế mà sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau.
    Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình ngay cả trong suy nghĩ... chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai.
    Em à, khi có nỗi đau thì phải cố gắng mà đứng dậy, vượt qua nó, chứ không phải là cứ để nó ngày càng nặng hơn, càng không thể chữa nổi. Ngã rồi thì phải biết đứng dậy, đứng dậy mà đi tiếp chứ không phải nằm ì ra đó mà kêu, mà khóc... Vẫn biết chẳng có người mạnh mẽ, chỉ có người cố tỏ ra là mình mạnh mẽ, nhưng tỏ ra mình mạnh mẽ không phải là bằng cách bất cần, để mặc mọi chuyện muốn đến đâu thì đến, để suốt ngày chỉ nói: kệ tôi, mọi người đừng quan tâm đến tôi, đấy là chuyện riêng của tôi...
    Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh,đau để ko bao giờ bị đau như vậy. Và lúc đó hãy mỉm cười, không lãng quên vì nó đã là quá khứ. Hãy làm sao sống trọn vẹn với hiện tại và hướng thẳng tương lai .
    Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì... Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy. Họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...
    Đưa tay đây, anh sẽ kéo em đứng dậy...
    nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì
    khi mà ngay chính cả bản thân em
    cũng không muốn được tự đứng lên...
  3. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0

    Nếu một mai phải giấu mình mà khóc
    Em biết tìm bờ vai ai ?
    Thật khó để gượng đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, thật khó để quên người mình yêu thương sau mỗi lần chia tay. Đã bảo không cố gắng để quên nữa, mà đối diện với chính nó, để nó tự nhoà đi trong mình, thế mà vẫn không làm được....
    Cuối ngõ - điểm đến quen thuộc của em sau những cuộc vui buồn. Ngồi nép mình một góc tối, em nhìn mọi người với con mắt u buồn, gần như là ngây ngô.... Em đang nhớ lại cái ngày đầu tiên mình vào quán này, em cứ tưởng mình vào một cái miếu nhỏ, ẩm mốc và tối tăm, với anh chủ quán đầu trọc lốc trông phát khiếp. Vậy mà 2 năm rồi, em quen với nó cùng thời gian em và C quen nhau. Cái quán chứng kiến bao chuyện của em, bao người bạn mà em dẫn vào, bao cuộc tình buồn nữa....
    Đôi lần em tự nhủ, từ nay sẽ không vào CNgõ nữa. Có linh cảm đâu đó cho rằng nếu em cứ gắn bó với nó, thì em sẽ mãi mang trong mình nỗi buồn không tên thôi. Nhưng em không đủ can đảm rời bỏ một thói quen, cũng như đang cố gắng rời bỏ C...
    Lần đầu tiên anh bước vào quán đó, anh thấy gì? Anh nghĩ gì ? Anh tìm thấy em trong một góc tối, với vài đứa bạn và chai san lùng. Anh im lặng, không nói gì với em, cũng không uống một chút nào, ngoài nước lọc.. Em thấy bối rối... Em thấy hình như em đã sai...
    " Đi thôi em " - Anh kéo em ra khỏi Cngõ và cứ thế đi. Em ngồi sau xe cũng không biết được mình đang đến nơi nào nữa. Lúc em nhận ra thì đã ở trên đường cao tốc rồi. Em không nghĩ là anh đưa em ra tận Nội Bài đâu, em mới chỉ nhắc đến một lần, sao anh có thể nhớ ?
    Anh hát, những bài hát của anh làm nước mắt em tuôn rơi. Em cố gắng không để mình khóc, nhưng em không làm được. Mà phải rồi, em việc gì phải kìm nén nhỉ? Anh đưa em đi khóc cơ mà? Thế là, em lại nức nở như một đứa trẻ, em vẫn yếu đuối lắm phải không anh ....
    Cho em một lần được khóc trên vai anh
    Khi nghĩ về người ấy...
    Lần cuối đấy, em hứa. Dù anh chưa là gì để em trịnh trọng hứa như vậy, nhưng em tìm được chút gì đó đồng cảm cho mình, khi bên anh. Thật lạ, có những thứ đến với ta bất ngờ như một món quà mới khi ta vừa đánh mất một cái gì đó quý giá. Em cũng nhận thấy cuộc sống sẽ đơn giản hơn khi ta mở lòng mình ra một chút....
    Tốt xấu gì thì hãy luôn là chính mình, anh nhỉ ?

    "Thế thì" ta kết thành đôi
    Cho nhân loại bớt hai người khổ đau ...​
    Được Thu_6 sửa chữa / chuyển vào 16:59 ngày 29/05/2007
  4. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0

    Nếu một mai phải giấu mình mà khóc
    Em biết tìm bờ vai ai ?
    Thật khó để gượng đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, thật khó để quên người mình yêu thương sau mỗi lần chia tay. Đã bảo không cố gắng để quên nữa, mà đối diện với chính nó, để nó tự nhoà đi trong mình, thế mà vẫn không làm được....
    Cuối ngõ - điểm đến quen thuộc của em sau những cuộc vui buồn. Ngồi nép mình một góc tối, em nhìn mọi người với con mắt u buồn, gần như là ngây ngô.... Em đang nhớ lại cái ngày đầu tiên mình vào quán này, em cứ tưởng mình vào một cái miếu nhỏ, ẩm mốc và tối tăm, với anh chủ quán đầu trọc lốc trông phát khiếp. Vậy mà 2 năm rồi, em quen với nó cùng thời gian em và C quen nhau. Cái quán chứng kiến bao chuyện của em, bao người bạn mà em dẫn vào, bao cuộc tình buồn nữa....
    Đôi lần em tự nhủ, từ nay sẽ không vào CNgõ nữa. Có linh cảm đâu đó cho rằng nếu em cứ gắn bó với nó, thì em sẽ mãi mang trong mình nỗi buồn không tên thôi. Nhưng em không đủ can đảm rời bỏ một thói quen, cũng như đang cố gắng rời bỏ C...
    Lần đầu tiên anh bước vào quán đó, anh thấy gì? Anh nghĩ gì ? Anh tìm thấy em trong một góc tối, với vài đứa bạn và chai san lùng. Anh im lặng, không nói gì với em, cũng không uống một chút nào, ngoài nước lọc.. Em thấy bối rối... Em thấy hình như em đã sai...
    " Đi thôi em " - Anh kéo em ra khỏi Cngõ và cứ thế đi. Em ngồi sau xe cũng không biết được mình đang đến nơi nào nữa. Lúc em nhận ra thì đã ở trên đường cao tốc rồi. Em không nghĩ là anh đưa em ra tận Nội Bài đâu, em mới chỉ nhắc đến một lần, sao anh có thể nhớ ?
    Anh hát, những bài hát của anh làm nước mắt em tuôn rơi. Em cố gắng không để mình khóc, nhưng em không làm được. Mà phải rồi, em việc gì phải kìm nén nhỉ? Anh đưa em đi khóc cơ mà? Thế là, em lại nức nở như một đứa trẻ, em vẫn yếu đuối lắm phải không anh ....
    Cho em một lần được khóc trên vai anh
    Khi nghĩ về người ấy...
    Lần cuối đấy, em hứa. Dù anh chưa là gì để em trịnh trọng hứa như vậy, nhưng em tìm được chút gì đó đồng cảm cho mình, khi bên anh. Thật lạ, có những thứ đến với ta bất ngờ như một món quà mới khi ta vừa đánh mất một cái gì đó quý giá. Em cũng nhận thấy cuộc sống sẽ đơn giản hơn khi ta mở lòng mình ra một chút....
    Tốt xấu gì thì hãy luôn là chính mình, anh nhỉ ?

    "Thế thì" ta kết thành đôi
    Cho nhân loại bớt hai người khổ đau ...​
    Được Thu_6 sửa chữa / chuyển vào 16:59 ngày 29/05/2007
  5. thangvnn292

    thangvnn292 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2007
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Sống trên đời đừng nên kiêu hãnh
    Đừng cho mình là đẹp nhất vườn xuân
    Nên nhớ rằng hoa chỉ đẹp 1 lần
    Rồi hương nhụy sẽ tàn trong kẽ lá
    Sống trên đời đừng cho mình hơn tất cả
    Để rồi đi tìm hạnh phúc chơi vơi
  6. thangvnn292

    thangvnn292 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2007
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Sống trên đời đừng nên kiêu hãnh
    Đừng cho mình là đẹp nhất vườn xuân
    Nên nhớ rằng hoa chỉ đẹp 1 lần
    Rồi hương nhụy sẽ tàn trong kẽ lá
    Sống trên đời đừng cho mình hơn tất cả
    Để rồi đi tìm hạnh phúc chơi vơi
  7. YeulamTienHung

    YeulamTienHung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2007
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Có những lúc trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình lặng lẽ bứớc qua nhau
    Phút lơ đãng nào ngờ đang để mất
    Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
  8. YeulamTienHung

    YeulamTienHung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2007
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Có những lúc trên đường đời tấp nập
    Ta vô tình lặng lẽ bứớc qua nhau
    Phút lơ đãng nào ngờ đang để mất
    Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
  9. hue_minh

    hue_minh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Trên con đường tôi đi
    có hai người đã tới:
    Một người rất yêu tôi,
    còn tôi yêu người khác.
    Người sống trong khao khát,
    trong những giấc tôi mơ.
    Người kia đứng sững sờ
    trước cửa lòng khép chặt.
    Người cho tôi hạnh phúc
    luôn như gió vội bay.
    Người dâng tôi cả đời,
    không được gì đền đáp.
    Người bắt máu tôi hát
    tình phóng khoáng trắng trong.
    Người như cuộc đời thường
    bóp mộng lòng tôi nát
    Hai người đó trên đường
    phụ nữ nào cũng gặp.
    Trăm năm chỉ một lần
    họ được trùng làm một
    TÔVE ÐITOLEPVEN (Ðanh Mạch)

    (Hồng Thanh Quang dịch)
  10. hue_minh

    hue_minh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Trên con đường tôi đi
    có hai người đã tới:
    Một người rất yêu tôi,
    còn tôi yêu người khác.
    Người sống trong khao khát,
    trong những giấc tôi mơ.
    Người kia đứng sững sờ
    trước cửa lòng khép chặt.
    Người cho tôi hạnh phúc
    luôn như gió vội bay.
    Người dâng tôi cả đời,
    không được gì đền đáp.
    Người bắt máu tôi hát
    tình phóng khoáng trắng trong.
    Người như cuộc đời thường
    bóp mộng lòng tôi nát
    Hai người đó trên đường
    phụ nữ nào cũng gặp.
    Trăm năm chỉ một lần
    họ được trùng làm một
    TÔVE ÐITOLEPVEN (Ðanh Mạch)

    (Hồng Thanh Quang dịch)

Chia sẻ trang này