1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho mình và những người thương yêu...

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi Thu_6, 14/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. my_love_for_you

    my_love_for_you Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    409
    Đã được thích:
    0
    To Anh : Tự nhiên có người khen em ngoan anh ạ , anh thấy thế nào , em có ngoan thật ko nhỉ CHính em cũng ko biết là em có ngoan thật ko nữa , nhưng em nghĩ là mình ko ngoan . Mà chẳng qua đó chỉ là những cử chỉ , hành động đúng phép lịch sự mà thôi . Đúng là người bạn đó chỉ nhận xét qua bề ngoài thôi anh nhỉ , như thế thì chẳng hay tí nào cả . Một người ko hiểu mình thì dù có nói thế nào cũng chẳng hiểu được , anh nhỉ
  2. my_love_for_you

    my_love_for_you Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    409
    Đã được thích:
    0
    Cũng ko nghĩ là anh đã nạp tiền vào DD để nhắn tin cho em . Nhắn tin cho anh xong , 1 lát đã thấy chuông reo , đoán là của anh , nào ngờ đúng thật . Chỉ có mấy dòng mà trong đó chứa đựng những điều muốn nói rồi anh nhỉ . Đọc xong tin nhắn thì anh lại phone cho em , hic , đang đi đường , trời lại mưa thế mà anh cũng ..... . Nói chuyện với anh , câu đầu tiên luôn là " Bao giờ anh về" . Hình như em cũng đã bắt đầu hiểu anh rồi thì phải , đoán cũng trúng luôn là tuần nào anh sẽ về . Cuối tuần anh về , vui quá
  3. chi_hai_5tan

    chi_hai_5tan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2004
    Bài viết:
    288
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là ngày GIA ĐÌNH VIỆT NAM mẹ ạ.Không phải vì là ngày này con mới nhớ nhà đâu mà lúc nào, lúc nào nhà mình cũng là nơi bình yên con muốn về nhất. Dù con buồn, con vui hay con gặp khó khăn gì người mà con nhớ đến đầu tiên luôn là bố mẹ.Và con biết với bố mẹ con gái lúc nào cũng bé bỏng và cần được che trở thật nhiều.Nhưng con gái cũng lớn rồi mẹ nhỉ và không phải lúc nào cũng ở gần bố mẹ để bố mẹ có thể che trở mãi được. Có lẽ con cần phải học cách tự chăm lo cho mình, tự đứng lên sau những thất bại phải không mẹ? Có như thế khi con ở xa bố mẹ có thể yên tâm đôi chút về con gái mình. Con luôn yêu và tự hào về bố mẹ.Đằng sau mỗi bước con đi luôn có bố mẹ dõi theo và điều đó giúp con tự tin hơn rất nhiều, bố mẹ biết không?
  4. yukihide_mori

    yukihide_mori Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    ặ, hôm nay là ngày Gia 'ơnh VNam à? Nỏu không 'ỏằc bài viỏt ỏằY trên thơ mơnh câng chỏng biỏt. Tỏằô lÂu lỏm rỏằ"i, vỏằ>i gia 'ơnh mơnh, chỏng có ngày nào là ngày quan trỏằng, ngày kỏằ? niỏằ?m vỏằ>i nhau cỏÊ. Chỏng hiỏằfu vơ lỏẵ gơ mà lúc nào câng cỏÊm thỏƠy có khoỏÊng cĂch ngay giỏằa nhỏằng ngặỏằi thÂn...
    Tỏằ'i nay sỏẵ gỏằi 'iỏằ?n vỏằ cho mỏạ. Chỏc mỏạ ngỏĂc nhiên lỏm.
  5. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0
    " Đừng chạm vào đa cảm trái tim em, nếu không thể làm cho tim ấm "
  6. caunem

    caunem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    1.262
    Đã được thích:
    0
    " ôi cái nhớ bật lên thành tiếng gọi , anh phải nén đi đau đớn biết chừng nào ? Để 1001 đêm em ngủ trong huyền thoại , không ai được thở dài , không ai được xôn xao ..."
    dạo này yêu đương điên cuồng thật .Loạn hết cả phỏm
  7. chuotbachnt

    chuotbachnt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2004
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại đổ lên đầu em nhiều thế này, chị có biết lúc này em cảm thấy thế nào không? Sao lại không có chị ở bên để em có thể gục vào lòng chị mà khóc. Em cảm thấy thực sự mỏi mệt và chán chường quá.
  8. yukihide_mori

    yukihide_mori Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    CÂY, LÁ va? GIÓ​
    Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó? đầu tiên hãy yêu người đó trước đã...
    CÂY
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại??
    LÁ
    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??
    GIÓ
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp .
    Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...
    Được yukihide_mori sửa chữa / chuyển vào 18:19 ngày 29/06/2006
  9. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0
    Em đã từng là cây, một gốc cây vô tư đến vô tình. Khi lá rời cây và bay đi, em đã không hối tiếc nhiều, chỉ là một chút hối tiếc vì ích kỷ con gái. Bởi em không yêu những chiếc lá đó. Em lạnh lùng, vô tâm, và nhiều người nói em rồi sẽ bị trời phạt.
    Em đã từng là một chiếc lá. Đó là khi em gặp anh. Nhưng em không phải là một chiếc lá mù quáng cứ treo mình mãi trên cây, chiếc lá em cố tình bay đi, bay về phía anh dù khi ấy, cây có giữ lại. Và dù khi ấy, gió cũng chẳng cố tình thổi mạnh. Bởi em tìm thấy nơi cơn-gió-anh những khỏang lặng yên bình, những tin tưởng, ấm nồng chưa từng bao giờ cảm nhận được.
    Và bây giờ, em ước gì mình có thể là gió, vì anh đã biến thành lá cây thật rồi. Một chiếc lá bám rất chắc, trên một cái cây của sự nghiệp, tuổi tác, của những định vị. Lịch thiệp đến lạnh lẽo, xa cách và ngại dấn thân.
    Gía như cơn gió em có đủ mạnh mẽ và tài năng để cuốn anh theo mình.
    Gía như anh là chiếc lá, nhắm mắt buông mình theo cơn gió em...
    Rồi một ngày nào đó, cơn gió em sẽ biến thành chiếc lá, và có lẽ, lá cũng sẽ rời cây theo một cơn gió khác. Một thân cây trơ cứng, khó hiểu và lạnh lùng, làm sao có thể nuôi chiếc lá xanh, để lá mãi không rời cành?
    Vì vậy, anh đừng là cây vô cảm, cũng đừng là lá mù quáng. Hãy là gió, tự do và khóang đạt bên em. Hãy là mây, để em có anh mãi mãi...còn nhớ lời anh nói không. Anh là gió, chỉ muốn rong chơi, em có muốn theo anh mãi suốt cuộc đời?...

  10. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tớ có thể tin được khi tớ lại ngồi đây viết những điều này cho ấy và cho riêng mình tớ nữa!
    Hôm qua lớp mình đã có 1 buổi họp lớp rất vui đấy ! Cô giáo chủ nhiệm cũng đến nữa,cô còn giữ cả tấm ảnh ngày xưa tụi mình liên hoan mặn ở nhà H ý !Tớ không dám xem đâu,bới vì nhìn vào đó tớ lại thấy ấy - để rồi nhớ(tớ biết cho dù tớ có nhớ đến mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ tớ được nhìn thấy ấy bằng xương bằng thịt nữa )Vậy là đã 13 tháng 6 ngày kể từ ngày ấy mãi mãi ra đi trong nỗi đau xé lòng của mẹ ấy cùng những người thân..............trong đấy có cả tớ nữa!Ngày xưa mỗi lần nghỉ hè hay nghỉ Tết tớ chỉ muốn về nhà sớm để được gặp ấy,để chúng mình sẽ nói chuyện như 2 người bạn thân thuở nào........tớ đã được nghỉ hè và về nhà rồi nhưng tại sao không thấy ấy nói gì?ấy biết rằng tớ rất sợ sự im lặng mà ! swọ cả cái cảm giác trống trải đến rợn người mỗi khi tớ đi qua ngõ nhà ấy,tớ không thể cầm được nước mắt mỗi lần tớ đứng trước ban thờ có hình ảnh của 1 cậu sinh viên năm thứ nhất trường ĐH Hàng Hải ngày nào................
    Lớp mình hôm qua còn đi hát karaoke nữa,15 con người như lặng đi khi tớ và lớp trưởng hát bài : Mong ước kỉ niệm xưa ! Có lẽ mọi người đã quá xúc động,tớ biết trong sâu thẳm trái tim mỗi người cũng như tớ,đó là nỗi nhớ niềm thương dành cho ấy - 1 cậu bạn trai mà chúng tớ luôn yêu quý !Rồi tất cả có ý kiến là đi Đồ Sơn.................tớ luôn khao khát được ra Biển ! Hôm qua tớ dường như đã đứng hàng giờ trước Biển để nhớ và để..................khóc bởi cũng chính nơi đây tớ và mọi người đã mất ấy mãi mãi.Trời ơi ! tớ không muốn nghĩ nữa,tớ không muốn....................không muốn gì hết ! V ơi ! ấy về với tớ và các bạn đi ! ấy có nghe thấy tớ gọi ấy không?ấy hãy về mà xem lớp mình dạo này các bạn thay đổi nhiều lắm,về để thấy ngoài kia những hoa phượng đã nở đỏ rực 1 góc trời rồi đấy ! thành phố mình đẹp lắm V ơi !

Chia sẻ trang này