1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho những ai ... riêng mình...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tranchitrung, 08/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Cảm nhận thấy mình lạnh nhạt đi rất nhiều, với những niềm vui, nỗi buồn.
    Cuộc sống lúc này không có niềm vui, giống như người nhai cơm nguội cho có lệ vậy.
    Hạnh phúc không phải là niềm tin, bởi vì những lúc có niềm tin thường không có hạnh phúc. Hạnh phúc là sự ngắn ngủi, còn niềm tin phải kéo dài.
    Có thể tôi là kẻ giật mình, bởi lẽ, con người vốn không sinh ra từ sách vở. Sự gian dối, nguỵ tạo, sự hờ hững là những điều mình ghét nhất. Trong sách vở thì ít nói đến và thường làm rõ nó một cách quá đáng.
    Chẳng thể hiểu rõ nó chút nào, mình cảm nhận mình nhiệt tình với người khác quá ngu ngốc ư ?
    Tiền bạc ? Mọi ngưòi vay thì cứ vay, tôi đều cho vay và không đòi ngày trả, thế rồi để chính mọi người vừa được vay vừa được nói.
    Cảm thấy đức tin về con người cứ mòn dần, không có ai để mình soi vào, không có ai làm kẻ dẫn đường. Đôi lúc chán ghét tất cả mọi thứ vì thấy nó quá tầm thường.
    Cần những người bạn, cần lắm lắm, nhưng dường như cố gắng và gượng gạo trở thành khoảng cách, thật quá để biến thành không thật. Đôi lúc cũng muốn tự gọi mình là ngớ ngẩn.
    Điều gì là giá trị thức, ta vẫn cứ chỉ mơ hồ tưởng tượng ra nó, ảo mộng đến nó rồi tự đem đến cho mình sự hi vọng, niềm tin và niềm vui mà cả ba thứ ấy đều xuất phát và vốn dĩ là không có thật.
    Thật, thật, thật hơn nữa đề nhìn ra tận cùng của sự thât là cái mình muốn biết.
    Hời hợt hay được cái vui, cái lợi còn đa đoan lại hay bị ăn tát.
    Thực tế hơn: tôi hay mơ về một cô gái, có mái tóc dài, một người con gái với sự u buồn và cá tính. Điều đó sẽ có thể khiến tôi làm tất cả mọi thứ, có thể hi sinh và hiến tất cả những gì mình có.
    Còn thằng bạn tôi thì mơ đến thứ con gái có eo ót, có mông, có ngực...
    Xét cho cùng, nực cười là nó hay tìm ra và hay lân la được với những tuýp người nó mơ mộng, còn tôi thì đúng là đụng phải một cô nàng tóc dài quá lối, thành ra quê mùa, buồn nhiều đâm ra hơi tý là ngoạc mồm ra khóc, tay chân múa loạn xì ngậu, nói như một con búp bê. Nàng thích mặc đồ trắng và kết quả là nàng trắng toàn thân trừ ... cái mặt. Nàng tập dáng đi người mẫu tức là hai chân bước trên một đường thẳng, có điều trời thương nàng vóc dáng hơi bị được nên cứ bước đi là người nàng chao đảo, húých bên này uỵch bên kia. Nụ cười của nàng nở toe ra như hoa và còn hơn thế nữa. Tôi đối xử với nàng thậm tệ để nàng buông tha tôi ra, tôi viết thơ nhiều và nàng luôn bảo rằng thơ đó giành cho nàng.
    Và nói chung là tôi phát rồ lên vì điều ấy. Trong khi người ta ngắm hoa làm thơ thì mình đối diên với một con vịt hôi.
    Hết thực tế: con người ta vốn là như thế, đôi khi mơ ước chỉ để thành kẻ điên và rồ hết cả lên khi mơ ước bị xúc phạm nặng nề. Đó là lý do vì sao các ông to chức cao miệng nói chuyện đầy kiến thức hay thích đi cặp bồ với các cô gái trẻ đẹp hơn là về nhà xem bà vợ béo núc trét phấn lên mặt.
    Có những lúc tôi bừng lên trong lòng những ngọn lửa, đôi lúc là sự thù hân với cuộc đời này, nhiều khi nó trở nên quá lối và tôi phát sinh ra hành động.
    Sẽ có một lúc nào đó, con người thơ văn trong Trần Chí Trung vỡ tung ra cái sự ức chế và để thành một con người khác. Khi ấy, có lẽ nếu có một TCT phẩy viết "cho những ai riêng mình", chính TCT không phẩy này sẽ vào chửi cho một trận.
    Nhưng nói gì thì nói, hận gì thì hận, bây giờ đi ngủ một giấc, sáng mai lại bình thường hơn một chút và ít ra cũng không phát rồ lên khi gặp cô vịt.

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  2. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    hạnh phúc là gì?
    hạnh phúc là giải toả được dồn nén
    con người luôn khát khao được giải toả dồn nén
    và mỗi người có một cách
    thậm chí, có người không có cách nào
    họ nhịn...
    nhịn quá sức chịu đựng, họ sẽ hành động theo bản năng một cách vô thức
    có thể là phá tung mình ra
    nhưng có người không hiểu sức chịu đựng của mình và của con người đến đâu
    đó thường thường là những con người cô đơn và bị sự hưởng thụ chi phối
    chỉ một niềm vui nho nhỏ đều khiến họ hạnh phúc
    nhưng trong lúc cô đơn, lẽ tất yếu là những ý nghĩ dại rồ đến nhiều hơn bất cứ ai...
    họ luôn cho rằng mình đã phải chịu, phải chịu rất nhiều...
    và luôn nghĩ cần phải phá tung...
    và cái ranh giới xuất hiện: Nhẫn hoặc Phá
    Người Nhẫn thường tiếp tục đau và có thể tìm được một cái gì đó tuyệt vời hoặc hoá điên trước khi tìm ra cái đó, cái này nói cho gớm là "canh bạc cuộc đời"
    còn người Phá, sau khi phá tung mình, họ lại bị dồn nén rất rất nhiều lần hơn trước
    và họ lại cho rằng mình phải chịu, phải chịu rất nhiều mà không phải do mình
    và rồi họ lại tìm được một cách để giải toả
    và cứ thế
    và rồi, nếu không chết và không gây tội lỗi, họ chín chắn giống như người Nhẫn không hoá điên
    tuy vậy, khi Phá thì khó mà không làm hỏng cơ chế vận hành vốn có của mình, khó mà không gây tội lỗi và khó mà không rơi vào cái vòng luẩn quẩn của sướng, đau và điên...
    càng tự phá mình thì đầu óc càng biến chứng và những ám ảnh không bao giờ buông tha...
    vì vậy, đời đã tặng cho ai biết tìm hạnh phúc, đặc biệt là những người trẻ tuổi:
    chữ Cho
    chữ Nhẫn
    chữ Phớt
    và cả chữ
    Tĩnh Tâm
    nhưng thường thường, những người già tuổi đau đớn đủ điều mới thấu hết những chữ này...
    và điều cốt yếu trong cuộc sống vẫn là tuỳ cơ ứng biến và giữ cái Tâm và lòng bao dung
    cái gì đã qua có thể tha thứ được thì cho qua...
    [black]
    linh
  3. tieumy

    tieumy Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/02/2002
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    Định nghĩa hạnh phúc?Chả ai định nghĩa được đâu..Bản tính con người là thế...không bao giờ thoả mãn với những gì mình có...Họ cứ muốn nữa...muốn nữa....và cái sự tham lam vô tận ấy khiến họ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc....
    "Cảm thấy đức tin về con người cứ mòn dần, không có ai để mình soi vào, không có ai làm kẻ dẫn đường. Đôi lúc chán ghét tất cả mọi thứ vì thấy nó quá tầm thường." Ai cũng từng một thời trải qua cái tâm trạng ấy....Thấy mình như lạc vào mê cung...không có ánh sáng....không có lối thoát...Bạn yêu văn chắc cũng biết truyện "Trái tim Đankô" của Macxim Gorki....Câu chuyện về một chàng trai dũng cảm đã dẫn dân tộc của mình đi tìm ánh sáng....Tìm mãi....tìm mãi....khi tất cả mọi người đã kiệt sức và đổ hết tội lỗi cho chàng....Chàng không ngần ngại đưa dao lên rạch lấy trái tim mình...Và khi chàng đưa trái tim lên cao...ánh sáng bừng lên khắp khu rừng....Bạn ạ...chẳng cần nhọc công tìm người dẫn đường mà làm gì...người ấy có thể đã xuất hiện...có thể sẽ không bao giờ xuất hiện....nhưng luôn luôn và mãi mãi...trái tim ta mới là người dẫn đường đúng nhất
    Lí trí tìm kiếm nhưng chính con tim mới tìm thấy
  4. Mard

    Mard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    405
    Đã được thích:
    0
    Chà?o em,
    ThẶt sự chì cùfng thẮy mì?nh hĂm nay rẮt kiĂn nhĂfn khi download hẮt 'ược 13 trang topic cù?a em. Chì cùfng cẮ gf́ng 'òc hẮt và? biẮt rf?ng em cùfng cù?ng 'Ặ tuĂ?i như em gài cù?a chì và? cùfng hòc ơ? trươ?ng Ams. Chình vì? thẮ chì muẮn viẮt cho em và?i dò?ng.
    Chì 'àf qua tuĂ?i cù?a em 'àf 7 nfm rĂ?i và? cùfng 'àf tư?ng cò nhưfng suy nghìf như em hiẶn tài. Nhưng chf́c là? hoà?n cà?nh gia 'ì?nh chì khàc em nĂn suy nghìf cù?a chì khĂng negative quà như vẶy.
    Trung thĂn mẮn, chì 'òc nhưfng dò?ng tĂm sự cù?a em và? cò thĂ? nòi hiĂ?u 'ược phĂ?n nà?o con ngươ?i Ă?n giẮu trong cài vè? bĂ? ngoà?i bẮt cĂ?n 'ơ?i cù?a em. Qua nhưfng dò?ng em viẮt, chì nhẶn thẮy hì?nh à?nh mì?nh mẮy nfm vĂ? trước và? em gài cù?a chì chình lùc nà?y. Dù? cò 'ù? ba mè lĂfn chì gài nhưng hì?nh như thẮ giới cù?a nò khĂng cò gia 'ì?nh, hiẶn hưfu cài gòi là? gia 'ì?nh chình là? nhưfng con mè?o mà? nò yĂu hơn tình màng bà?n thĂn. Nò cùfng cò nhưfng ngươ?i bàn thĂn cù?ng lớp và? cùfng 'àf gf̣p phà?i "sự phà?n bẶi" cù?a nhưfng ngươ?i 'ò. Nhưng cò khi nò hành phùc hơn em là? nhưfng lùc buĂ?n nò lài cò thĂ? trò? chuyẶn với "'ài gia 'ì?nh nhà? mè?o". Mòi ngươ?i nhà? chì rẮt lo sợ cho nò nhưng chì nghìf như vẶy lài hay vì? nò cò nơi 'Ă? tĂm sự và? 'f̣t niĂ?m tin. Khi nò biẮt lo lf́ng và? chfm sòc cho ngươ?i khàc (dù? 'ò là? nhưfng chù mè?o) thì? nò vĂfn khĂng thĂ? là? con robot biẮt khòc biẮt cươ?i. Theo quan 'iĂ?m cù?a chì cò nhưfng ngươ?i fn chơi 'à?n 'ùm, cươ?i 'ò hẶi hè? 'ò nhưng chình xàc hò là? dàng "bè?" chứ khĂng bao giơ? 'ược mang nghìfa là? "bàn". Chì chf?ng khuyĂn nhù? em phà?i nhì?n 'ơ?i bf?ng cf̣p mf́t mà?u hĂ?ng hay lài mà?u 'en hoà?n toà?n, em hàfy 'òn nhẶn cuẶc sẮng như nò vẮn cò, nhưfng khoà?ng tẮi sàng giao thoa lĂfn nhau và? cò khi chình chì và? em 'ang 'ứng ơ? khoà?ng mà?u ghi 'ò 'Ắy. Đư?ng tràch mòi ngươ?i em à, mĂfi ngươ?i cò cuẶc sẮng và? càch sẮng riĂng và? mĂfi ngươ?i phà?i tự chòn cho mì?nh con 'ươ?ng riĂng 'Ắn hành phùc. Cò lèf cùfng cò nhiĂ?u ngươ?i tự cà?m thẮy hành phùc khi qufng mì?nh lĂn sà?n nhà?y, tù tẶp 'ua xe chf?ng hàn... Chì khĂng 'ành già nà?y nò nhưng là?m gì? thì? là?m 'ư?ng à?nh hươ?ng 'Ắn cuẶc sẮng cù?a nhưfng ngươ?i khàc. RĂ?i thơ?i gian trĂi 'i em sèf thẮy chình thơ?i gian cf́p sàch 'Ắn trươ?ng là? khoảng khf́c 'èp nhẮt cù?a cuẶc 'ơ?i. MẶt khi 'àf phà?i ra ngoà?i 'ơ?i 'Ắu tranh 'Ă? già?nh 'ược cài fn cài mf̣c nhiĂ?u càm bĂfy và? khò khfn chơ? 'ợi mòi ngươ?i, em mới thẮy quỳ già nhưfng giĂy phùt 'ò. Chì 'àf vẮp ngàf khĂng ìt hơn mẶt lĂ?n nhưng chưa bao giơ? tràch mì?nh, sẮ phẶn hay nhưfng ngươ?i khàc, chì? biẮt 'ứng lĂn, gàt nước mf́t và? lài 'i tiẮp mà? thĂi. ĐẮn tẶn bĂy giơ? chì vĂfn sà?i bước dù? cò nhưfng lùc cĂ 'ơn mẶt mì?nh thì? lf̣ng 'i tự hò?i mì?nh cài 'ìch cù?a mì?nh hướng tới là? gì?. Chf́c khĂng như càc cĂ gài khàc bf?ng tuĂ?i 'àf muẮn Ă?n 'ình tẮt cà?, hiẶn nay chì vĂfn 'ang trong dò?ng xoày cù?a cĂng viẶc và? cuẶc "trươ?ng chinh" kiẮm tì?m hành phùc. NhiĂ?u lùc chì lao 'Ă?u và?o cĂng viẶc khĂng phà?i vì? 'Ă?ng tiĂ?n hay nhưfng lơ?i khen tf̣ng mà? chì? là? muẮn khf?ng 'ình ngươ?i khàc cò thĂ? là?m 'ược thì? mì?nh cùfng cò thĂ? là?m và? là?m 'ược tẮt hơn. ThẮy em nhf́c 'Ắn nước Đức với Bohn, Berlin, Munchen... mà? là?m chì nhớ 7 nfm vĂ? trước. Chì cùfng 'àf 'f̣t chĂn 'Ắn 'ò và? cà?m nhẶn phĂ?n nà?o nước Đức. Dù? thơ?i gian trĂi qua và? chì cùfng 'ược xuẮt ngoài nhiĂ?u nhưng cà?m giàc trong trè?o cù?a mẶt cĂ gài 17 tuĂ?i 'ược 'f̣t chĂn 'Ắn ChĂu Ă,u lĂ?n 'Ă?u tiĂn trong khi bà?n thĂn chưa bao giơ? dàm mơ ước 'Ắn thì? chf?ng bao giơ? cò thĂ? nhàt phai trong chì. Chùc em sau nà?y hòc 'ài hòc ơ? 'ò và? cò nhưfng ngươ?i bàn thẶt sự chĂn thà?nh.
    Hàfy luĂn 'f̣t niĂ?m tin và?o cuẶc sẮng em nhè. BĂn cành luĂn cò mẶt ngươ?i cha tròn tì?nh yĂu thương cho em và? mẶt ngươ?i mè dù? ơ? xa nhưng luĂn lo lf́ng cho em. Ngoà?i ra, cò?n nhiĂ?u ngươ?i bàn luĂn quan tĂm 'Ắn em mà?, 'ư?ng vì? nhưfng ngươ?i hơ?i hợt, sẮng chì? là? tĂ?n tài mà? bi quan em nhè. Trung rẮt cò khà? nfng mà? 'iĂ?u quan tròng là? chì thẮy ơ? bĂn mẶt chưf "tĂm", 'iĂ?u mà? nhiĂ?u ngươ?i bf?ng tuĂ?i cù?a em hì?nh như là? thiẮu bơ?i vì? mẶt ngươ?i yĂu nhàc Trình thì? khĂng thĂ? là? mẶt ngươ?i xẮu xa 'ược, cò phà?i khĂng em???
    [/red][/size=4]
    Autumn
  5. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Nếu như tôi là Roméo
    Tôi sẽ chẳng rút kiếm ra tự vận
    Juliette không yêu người nông cạn
    Kết liễu đời mình vì một mối tình si

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  6. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    < Cho một lần đánh mất chính mình >
    Đã bao lần ta giật mình tự hỏi
    Ta là ai giữa cuộc đời này
    Là tốt, xấu ? Thiên thần hay quỉ dữ
    Vẫn cứ mông lung giữa điều lạ, điều hay ?
    Cuộc đời ta rồi sẽ đi về đâu ?
    Ta thành kẻ đói khổ hay sang giàu ?
    Vất vả gian nan hay yên bình nhàn hạ ?
    Sống bần tiện hay giản dị, thanh cao ?
    Ta sẽ đi đến tận phương trời nào ?
    Cho thoả những ước mơ của tuổi trẻ
    Hay dừng chân trước con đường vắng vẻ
    Để gió mùa đông ôn lại nỗi suy tư ?
    Đã bao lần ta lạc vào thực hư
    Không biết mình - ai, ai - mình vậy
    Tháng ngày trôi, nỗi buồn vẫn còn đấy
    Những đêm dài vẫn trăn trở, ngả nghiêng
    Ta sẽ sống sao giữa những đồng tiền
    Nay đã chiếm hết linh hồn cuộc sống
    Đi tìm tình yêu, như mò kim dưới biển
    Người ở đâu, chẳng thấy ... một mình ta...
    Ta là ai giữa dòng đời bao la
    Giữa vạn người, giữa muôn trùng sóng gió
    Sẽ vững vàng hay lệch lạc, méo mó
    Sau những lần đời nổi cơn phong ba
    Đã bao lần, ta tự hỏi riêng ta
    Phải làm gì để không còn buồn khổ
    Vững niềm tin sau những lần sụp đổ
    Ta là ai, ai một nửa, hỡi ta ?

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  7. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Thời gian trở lại, có nhiều chuyện xảy ra quá mà không biết bắt đầu từ đâu.
    Mà mình cũng chẳng muốn biến cái topic này thành nơi giãi bày nỗi oan trái, ngờ vực hay biện hộ cho "tội lỗi" của mình, cũng như nêu lên những thành tích rồi dấu tịt đi cái xấu của bản thân. Take it easy.
    Nói về tương lai:
    Mình quan niệm tương lai mới chính là cuộc sống đích thực của mình, và hiện tại mình đang sống vì cái tương lai ấy. Đó là gì:
    Đỗ đại học, đi sang Đức, học ở Đức (chắc sẽ học kinh tế), về VN, thi vào Bộ, học thêm 1 thứ tiếng nữa (Pháp nhỉ ?), tập tành viết lách, kiếm 1 cô vzợ, phấn đấu sự nghiệp ...
    Còn những ngày này ? Mình quyết định nghỉ học Lý gia sư. Chuyện này bí mật chỉ có mình và T biết, buồn. Không hiểu sao chỉ vì bỏ một nơi học thêm mà thấy buồn đến thế. Thầy già rồi, thầy nhiệt tình lắm, nhưng thầy không thể dạy mình để thi đại học được, mà tiền học thì đắt. Cảm thấy mình thật có tội, vì không muốn thầy buồn vì học sinh không học nữa, mình đã nói dối là phải đi ngay, không thi ĐH trong nước. Tự dưng như mất đi một chỗ dựa, dù sao mình với thầy cũng 1 thầy 1 trò hơn 1 năm nay, mình đến nhà thầy học cũng ngót ngét nửa năm.
    Học học và học, chẳng nhẽ cứ phải học là hay sao ? Bỏ hết những cuộc vui (à, gần hết thôi), ví dụ như Excite Forums, bạn bè ... mà EF thì ngày càng giống tờ Hoa Học Trò, mình vào đó chưa được 5?T đã close.
    Mình còn yếu gì ? Lý, mất khá nhiều bài do bùng học trong thời kì khủng hoảng... và tiếng Đức. Sẽ phải cố gắng nhiều lắm để bù đắp lại những lỗ hổng mình để lại. Không dám hét ầm lên là cố lên nào, CT giỏi nào, CT kiên cường nào... nhưng có lẽ mình khó có thể chịu được cái cảnh học hành tạm bợ.
    Nói về tình thương ?
    Of course, gia đình, mẹ và bố, có lẽ không phải nói gì thêm. Còn bạn bè ? Uhmm, có nhiều người để mình quan tâm đấy chứ, nhiều ! Bạn bè ... uhm. Nói ra thì thật là thực dụng, nhưng với mình, bạn bè như ở 3 loại:
    Loại 1 là những đứa bạn xã giao bình thường, sống chết mặc.
    Loại 2 là những người bạn tốt với mình, mình tốt lại với họ, tuy không thân thiết với họ nhưng mình sẵn sàng làm mọi việc giúp họ.
    Loại 3 là thân thật sự, mình có thể hi sinh tất cả vì họ.
    Thực ra dùng từ ?ohọ? ở loại 3 là sai vì hiện nay chỉ có một người. Không phải người yêu, không phải bạn gái... mà là ... em gái... Thực sự bây giờ người mình quan tâm nhất là em gái mình, người đã hi sinh rất nhiều vì mình, người mà mình còn ?onợ?...
    Kẻ thù: con trai số một là anh chàng đi Mỹ được giải, con gái số một là cô nàng vịt tên Thu học lớp bên cạnh. Anh chàng đi Mỹ kia mai sau sẽ hứa hẹn thành một kẻ đối chọi khủng khiếp với mình đấy nếu như mình và hắn ta cùng một con đường. Hai cách sống quá khác nhau, hai con người quá khác nhau, mục đích và hành động lại càng khác nhau hơn. Thú thật, mình sợ cái trò lừa lọc toan tính của hắn.
    Còn cô nàng vịt thì cứ mắc mãi cái bệnh hoang tưởng rằng mình có yêu/ thích cô ta, điều đáng buồn là chuyện đó chưa hề xảy ra (mà nếu xảy ra thì mình sẽ đốt hết thơ với lại nhật ký vì mình thấy quá lố bịch). Vì cô vịt này mà mình chịu quá nhiều tai tiếng ở trường, không thể chơi với một số người bạn mình muốn ở lớp Sinh như Thư, Lan, Vân, Công, Phương ... hay ở các lớp khác. Rồi còn bị bọn ngu ngốc không hiểu gì nói lung tung, bọn trong lớp suốt ngày chế diễu. Mình đã nói với cô vịt tổng cộng 4 lần rằng ?ohãy tha cho tôi đi, cô hãy để tôi yên?, = 4 cách khác nhau, nặng có, nhẹ có, cầu xin có, đe doạ có, bạo lực cũng có luôn. Nhưng cô ta cứ lên mặt ?oông chẳng là gì với tôi đâu? nhưng đằng sau thì...
    Thế đấy, không có người nào để ý còn sung sướng gấp vạn lần bị một kẻ lố nhất trường Ams (không chỉ là nhận xét riêng tôi) bám lấy như một con điên.
    (lúc viết đến dòng này, lửa giận bừng lên chỉ muốn đập vào cái computer nhưng vẫn cố giữ giọng văn dửng dưng).
    Mà dửng dưng thật, mình mặc kệ cô ả với các trò lố của ả cứ diễu qua diễu lại trước cửa lớp mình hằng ngày. Bệnh hoang tưởng càng lâu ngày sẽ càng giết chết cô ta thôi, còn mình thì một khi đã ?ocoi như vứt đi?, mình sẽ chẳng tốn nước bọt làm gì.
    Viết về mình những ngày này: Mình sống khác đi nhiều, mặc kệ cái lớp mình, cho nó muốn ra sao thì ra. Quan điểm của mình là như thế, một khi mình còn nói, tức là mình còn quan tâm, còn mình không nói nữa, tức là lúc mày sống mày chết mặc mày rồi. Mình cười, cười nhiều hơn và hay bày trò, sống tươi tỉnh vui vẻ, hình như vì thế mà classmates có vẻ quí mình hơn ? => sự hời hợi đôi khi rất có hiệu quả.
    Mình về nhà thì luôn tỏ vẻ vui vẻ, lạc quan, thậm chí trẻ con trước mắt bố, chắc bố luôn nghĩ mình là đứa trẻ con chẳng biết gì.
    Mình đi học chăm chỉ và đều đặn hơn, một ưu điểm khá lớn là mình luôn biết cách tự kéo mình ra khỏi vũng lầy trước khi mình sa vào đó.
    Mình có lỗi với nhiều bạn bè vì thiếu quan tâm đến họ, nhưng cái quĩ thời gian thì không đổi mà việc thì ngày một ứ đọng lại, nhiều lúc mệt quá vứt đấy đi ngủ, sáng dậy sớm tắt cả đồng hồ báo thức ngủ tiếp. => không nên có bạn gái lúc này vì chẳng cô bạn nào chịu thông cảm cho một anh chàng vác tù và hàng tổng mà thiếu đi sự quan tâm đến cô ấy.
    Tình cảm: hmm, năm nay có một số chuyện ngớ ngẩn. Cô bé mình rất quí nhảy tót lên xe một anh chàng 83 sau, hai người nữa thì không hợp, một người rất quan tâm đến mình (có lẽ trừ cô vịt ra thì chưa ai quan tâm đến mình ở mức đấy) cũng nản lòng ngay sau hôm mình cắt tóc. ( cắt tóc thử lòng, cũng hay đấy nhỉ ?)
    Nhiều lúc buồn và cô đơn lắm, chỉ mong có một người để nói chuyện, để nhung nhớ (sến). Nhưng thật ra nhìn nhận một cách thực tế là: từ trước đến nay mình đều quá ảo tưởng về con người và vì thế hay bị vỡ mộng, cũng như hay bị chính người đấy coi thường (tiêu biểu: em ?oRổ Mận?).
    Mình ghét sự hời hợt trong tình cảm, mình ghét những cái hôn vội vàng, những cái ôm ấp.... sờ mó ... (mà đôi lúc lại rất ... thèm) mà bọn bạn mình đang làm... Mình mơ đến một người con gái, mà hình ảnh đó, bóng hình đó có thể tiếp cho mình sức mạnh để bước trên con đường của mình, dù chỉ là một cái nhìn, một câu nói, thậm chí chẳng cần một lần nắm tay...
    Nhưng, ừhm, vẫn một chữ nhưng như thế, chẳng thể nào tìm ra một người, hay ... một nửa người như vậy. (mà cô vịt thì cứ lảng vảng, bôi son trát phấn để tự coi ả là có vẻ đẹp đó).
    Mơ mộng vẫn là mơ mộng, và thực tế vẫn là thực tế, đó là lý do vì sao mình chưa yêu một người nào cả, đáng mừng hay đáng lo nhỉ ? Mười tám tuổi đầu, có kẻ ngạc nhiên vì người như CT lại chưa biết đến một cái kizz.


    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  8. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Mỗi lần nhìn tấm ảnh của Người, tôi lại tự nhủ mình cần cố gắng lên. Người vẫn thế, ở một chân trời xa, cao và vời vợi lắm. Tôi chỉ là một hòn đá bé nhỏ lười nhác, còn người là cánh chim đang bay ....

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  9. 09

    09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2002
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    bực quá đi mất . Ngồi gõ cả trưa , đến lúc gủi thì bị lỗi , vậy là mất hết
    Bây h ko còn hứng để viết nữa , chân tây rụng rời và đầu óc thì mệt mỏi , trong lòng thì nôn nao khó chịu .
    Đã lâu lắm rồi ko nói ra được những điều như thế . Nhưng chỉ còn hôm nay là cơ hội cuối cùng nên đành cố mà viét lại vậy . Nhưng viết lại khó quá !!!!!!!!!!
    Cứ tạm gọi tôi là A , còn nhân vật mà tôi muốn gưỉ những dòng này là B .
    A quen B qua net . Dần dần A và B trở nên vô cùng thân thiết . A và B mỗi người có 1 hoàn cảnh khác nhau , cả hai đều sống già dặn hơn những người bạn cùng lứa . Nhưng trong mắt B , có lẽ A chỉ là một đứa con gái hơi kì cục , và ngớ ngẩn . Có những lúc đối với B , A như một đứa trẻ con nhưng cũng có lúc A như một bà cụ . Nhưng đièu B ghét nhất ở A là lúc nào cũng im lặng trước những câu hỏi của B . A dửng dưng trả lời mọi thứ : " bình thường . Chẳng sao cả " . Và B lại là một người khá kiêu ngạo , để đáp lại sự " dửng dưng " ấy , B cũng có thái độ tương tự . B bây h cũng chỉ im lặng .
    trong mắt bạn bè của A , A là một đứa luôn cứng nhắc trong chuyện tình cảm . A ko thích thứ gọi là " tình yêu học trò " . A luôn lắng nghe bạn bè kể về những vấn đề của họ nhưng A ko bao h kể về mình . 2 người bạn thân của A thì luôn cảm thấy bất lực trước mọi chuyện của A , chẳng ai có thể giúp được gì , Chúng nó vẫn bảo nêu là A chúng nó sẽ chẳng chịu nổi . Nhưng A đến lớp vẫn cười , vẫn nói vui vẻ , chẳng ai biết những gì đang diễn ra trong A .
    B thì khác . B đã từng nới với A " tại sao muội lại cứ phải cười khi trong lòng ko vui ? tại sao lại cứ cố tạo ra những vỏ bọc ? " B ít cười . Nhìn vào mắt B , A thấy có một sự cô đơn thật đáng sợ . Mắt B đẹp lắm nhưng ...giống như một thế giới hoang sơ , lạnh lẽo .
    Thời gian và bận bịu cứ cuốn lấy B . Lúc nào cũng thấy B hối hả . Còn A thì thấy mọi thứ cứ chậm rãi trôi qua vô nghĩa . A sống , A cười , A an ủi bạn bè nhưng A lại buông xuôi chính bản thân mình . A thật ngớ ngẩn và ngốc nghếch . Những lúc A càn B , bởi B là một người thật đặc biệt , thật đáng tin tưởng , thì B lại chỉ im lặng ( cũng lại giống A im lặng với B thì phải ) . B bận quá mà .
    Đã có lần B bảo rằng A ko dành cho B tình cảm nhiều như B dành cho A , A dửng dưng và lạnh nhạt , A hay làm VIP . A tự hỏi liệu có đúng như thế ko ? Đối với A , bạn bè luôn có một vị trí dăccj bbiệt khác nhau , mà mỗi vị trí ấy chẳng ai có thể thay thế nổi . Tình cảm chẳng thể phân chia thứ bặc , chẳng thể nói ràng A quý ai nhất nhưng rõ ràng vị trí của B chẳng ai có thẻ thây thế . A chẳng bao h nói kiểu : " B , A quý B lắm..." trừ B ra . Câu nói ấy thật nực cười và thậm chí nhiều lúc A còn thấy nó hơi lố bịch . Nhưng sự im lặng , và khoảng cách đang đẩy A xa B thì phải . A đành 1 lần phải nói điều ngớ ngẩn ấy ra để rồi nhiều lúc lại nghĩ giá mình chẳng bao h phải nói điều đó ...
    B bây h đang thay đổi . B cười nhiều , B vui vẻ với những người xung quanh . Điều đó cũng tốt , sẽ giúp B thêm bạn , bớt thù . Nhưng A lại cảm thấy sợ một điều gí đó ... rất sợ ...
    Khi B đối diện với chính mình , có khi B chỉ cảm thấy cô dơn hơn , mệt mỏi hơn bời những nụ cười khách sáo kia ko xuất phát tự đáy lòng , B đang tạo ra những vỏ bọc mới . A vẫn im lặng theo dõi từng bước đi , tứng sự thay đổi của B . Nhưng hình như có một điều vẫn ko hề thay đổi : tỉnh cảm của B . Ko phải là tình cảm dành cho A , mà la tình cảm dành cho cô gái mà A quá yêu hoặc quá ảo tưởng . B luôn đuổi theo và muốn nắm lấy hình ảnh ấy nhưng điều đó là ko thể . A buồn khi thấy B cứ chìm mãi trong cái hư vô , cái ảo tưởng ấy . Hình bóng ấy vừa khiến B quyết tâm đứng dậy nhưng lại vừa như quất vào B những cái roi đau nhói nhất , và A cũng cảm thấy đau ( lại một câu ngớ ngẩn ..) .
    B có người em gái quan tâm đến B , A vui lắm . Ít nhất thì có người luôn chăm sóc đến B , quan tâm , chia sẻ với B - điều mà A ko làm được . Bởi A chỉ là một kẻ ngớ ngẳn .
    Trước mắt B và A là biết bao mục tiêu và dự định . Mai là một ngày mới bắt đầu cho 1 tháng mới , 1 thời kì mới . A ko sợ khi tiến đến gần nó bởi dù sao A vẫn phải đối mặt với nó . Nhưng A lại lo sợ môttj điều khác . Có biét bao điều mình chưa kịp làm , chưa kịp nói thì bây h chắc chẳng còn cơ hội nữa rồi . Nhưng chắc chắn một điều ko bao h thay đổi : A vẫn mãi yêu quý B , thậm chí càng ngày càng yêu quý hơn . Nhưng điều trước tiên A cần làm là vực mình dậy và tiến tới những mục tiêu phía trước . Nếu đạt được , tương lai sẽ mở rộng bên B , những người bạn và nhiều niềm hạnh phúc khác . Con nếu thất bại , ít nhất cũng tự hào là mình đã gắng hét sức nhưng mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều ...mọi thứ sẽ là mớ chỉ rối ko có cách gỡ .
    Chúc B thành công , và chúc cho cả A nữa !
    ( vừa có điện thoại , A nói và chợt hụt hẫng khi bbiết ko phải mai mới là bắt đầu 1 tháng mới , 1 thời kì mới vì hôm nay đã là 1/12 rồi . Vậy mà hôm nay A đã bỏ phí thời gian quá ....)
  10. immortal-flower

    immortal-flower Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    646
    Đã được thích:
    0
    Trước tiên thì lại phải xin lỗi vì đã viết vào đây, viết vào cái gọi là ?o Cho những ai..riêng mình? của T. Tôi lại làm một cái việc xuẩn ngốc là trả lời từng đoạn viết của T, như một lần tôi đã làm trong 85, ?o Mười tám tự cảm?. Nói là trả lời thì chắc là sai, vì T có hỏi đâu mà trả lời . Nhưng tôi đã theo dõi những gì T viết , kể từ khi tôi mơ hồ cảm thấy giữa T và tôi là cả một khoảng cách rất xa, rất sâu mà không hiểu có phải lý do bắt đầu từ ?o Lung tung cho ** ?o ? Tôi cũng không biết, vì vậy tôi đã nhiều lần khơi lại với T nhưng rồi tôi nhận ra T không hề muốn. Tôi không thích ép người khác làm những gì người ta không muốn. Thôi thì hãy ?ođể gió cuốn đi?, coi như ?o rừng xưa đã khép? vậy...
    Nói về tương lai :
    Mình quan niệm tương lai mới chính là cuộc sống đích thực của mình, và hiện tại mình đang sống vì cái tương lai ấy. Đó là gì :
    Đỗ đại học, đi sang Đức, học ở Đức (chắc sẽ học kinh tế), về VN, thi vào Bộ, học thêm 1 thứ tiếng nữa (Pháp nhỉ ?), tập tành viết lách, kiếm 1 cô vzợ, phấn đấu sự nghiệp ... ----->
    Tương lai, tôi không biết nên bắt đầu nói về tương lai của tôi bằng gì, vì tất cả chỉ là dự định. Tôi thì tôi cho rằng : nói trước, bước mà không qua thì thà không nói còn hơn. Vì vậy tôi nào dám rêu rao: đỗ đại học KHXH&NV, khoa Báo chí, học xong thì đi nước ngoài học MA, rồi thành đạt trong sự nghiệp, rồi có một người chồng tốt, một gia đình hạnh phúc. Ờ mà cũng có thể không lấy chồng, đi làm công tác xã hội chằng hạn. Nói thế thôi, rồi mơ mộng thế thôi, vì tôi biết năm nay tôi sẽ trượt đh mà. Đấy, T thấy không, tôi luôn luôn hèn nhát và tự ti. Cũng như cái hồi vào lớp 10, tôi đã không dám đăng kí Kim Liên mà chọn Thăng Long, để rồi cuối cùng điểm của tôi cao hơn chuẩn của KL đến 8 điểm, đỗ thủ khoa của Quận. Qua rồi mới biết, lúc nào chẳng thế.
    Còn những ngày này ? Mình quyết định nghỉ học Lý gia sư. Chuyện này bí mật chỉ có mình và T biết, buồn. Không hiểu sao chỉ vì bỏ một nơi học thêm mà thấy buồn đến thế. Thầy già rồi, thầy nhiệt tình lắm, nhưng thầy không thể dạy mình để thi đại học được, mà tiền học thì đắt. Cảm thấy mình thật có tội, vì không muốn thầy buồn vì học sinh không học nữa, mình đã nói dối là phải đi ngay, không thi ĐH trong nước. Tự dưng như mất đi một chỗ dựa, dù sao mình với thầy cũng 1 thầy 1 trò hơn 1 năm nay, mình đến nhà thầy học cũng ngót ngét nửa năm ---->
    Ngày thứ 3 này tôi sẽ học gia sư môn Toán buổi đầu tiên. Tối nay cô giáo đến, nhưng tôi lại đi học, không có diễm phúc được chiêm ngưỡng cũng như trò chuyện. Nghe kể lại , một cô gái 24 tuổi, vóc dáng nhỏ bé hơn cả tôi, học Sư phạm Hoá nhưng cứ khăng khăng là có khả năng dạy Toán. Mẹ tôi bảo : ăn nói khéo léo, nhanh nhẹn quá thành ra cứ liến thoắng. Tôi mơ hồ thấy sợ , sợ những người khôn như thế, rồi không biết có hợp không. Mà không hợp thì cũng có sao. Thời buổi này thích thì đến, không thích thì đi, chung qui người ta bỏ tiền ra thuê thì tự cho mình cái quyền ấy. Xã hội người ta sống vì mình, chứ đâu có như người box nhạc Trịnh lúc nào cũng tâm niệm ?o sống trong đời sống cần có một tấm lòng? ? .
    Học học và học, chẳng nhẽ cứ phải học là hay sao ? Bỏ hết những cuộc vui (à, gần hết thôi), ví dụ như Excite Forums, bạn bè ... mà EF thì ngày càng giống tờ Hoa Học Trò, mình vào đó chưa được 5?T đã close ---->
    Những suy nghĩ của tôi lúc này có lẽ cũng giống T ra phết. Học , học và học. Đôi lúc chán nản đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả . Nhưng rồi nghĩ đến tương lai, đến mình, đến mọi người thì lại phải tự nhủ cố lên, bây giờ học đâu còn vì mình ? Bây giờ là học vì người thân, vì danh dự, vì cái sĩ diện hão của một đứa vốn nổi tiếng về nhiều mặt ở trường, một đứa mang danh học lớp chọn. ....
    .
    Mình còn yếu gì ? Lý, mất khá nhiều bài do bùng học trong thời kì khủng hoảng... và tiếng Đức. Sẽ phải cố gắng nhiều lắm để bù đắp lại những lỗ hổng mình để lại. Không dám hét ầm lên là cố lên nào, CT giỏi nào, CT kiên cường nào... nhưng có lẽ mình khó có thể chịu được cái cảnh học hành tạm bợ. ----->
    Có gì mà không dám đâu T, hét bừa đi chứ ! Như tôi đây này. Hô hào, nghe thì có vẻ giả dối nhưng suy cho cùng cũng là một phương pháp tốt đấy. Xem nào, bây giờ trong phòng tôi tổng cộng có 4 cái khẩu hiệu, 2 cái dán ngay trên bàn học, đúng tầm mắt để ngẩng lên là có thể thấy luôn, còn 2 cái thì dán ngay trên tường đối diện với cái giường ngủ, cũng là để ngẩng lên là nhìn thấy luôn. Hai cái trên bàn học thì ghi như thế này : all4A, Cố lên, Toán-Lý-Hoá muôn năm! Courage-dũng cảm lên ! Hai cái trên tường thì ghi thế này : Dậy đê ! If not, U must regret in the future, wake up! . Nghe thì có vẻ chuôi chuối nhưng thực ra đôi khi cũng cần...Nhất là với tôi lúc này. Cần phải biến mình thành người khác, biết đâu cái người khác ấy tốt hơn cái TÔI lúc này, tuân theo những qui luật chung của vận động xã hội hơn ?Lúc nào cũng phải nhủ nhủ trong đầu : NC cố lên, NC bản lĩnh, NC mạnh mẽ, NC kiên cường, NC hãy chứng tỏ mình cho người khác nín đi ! Tốt, tốt lắm T ạ, dù hơi giả dối một tí. Giả dối mà lương thiện thì có sao ?

    Viva Maths ! Cilus Cilum Ciluf...
    Không có anh tôi vẫn sống, nhưng buồn lắm...

Chia sẻ trang này