1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho những ai ... riêng mình...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi tranchitrung, 08/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    < Những người con gái đã đi qua >
    Khi đến hồi kết những ??ocâu chuyện của hai người???
    Tôi thường tự cười bản thân mình
    Vì phải trả giá cho hi vọng bằng thất vọng
    Một người con gái đến
    Mở toang căn phòng chìm trong bóng tối của tôi
    Thả vào đó những tiếng cười và ánh nắng
    Tôi vui, và lãng quên sự im lặng
    Rồi cô ấy đi
    Tôi lục tung cả phòng để tìm những gì còn sót lại
    Đó là sự trống không...
    Tôi tự tìm đến người con gái thứ hai ở trong lòng
    Trông chờ rằng sẽ lấp cho mình được những lỗ hổng
    Nhưng không !!!
    Cô ấy chỉ cười
    Cười nhạo vì tôi sẽ chẳng bao giờ là người được yêu thích
    Tôi bỏ về một mình
    Vẫn trong im lặng...
    Khi tôi tự khép lòng mình và chẳng còn hi vọng
    Thì người con gái ba chợt xuất hiện
    Cô ấy ??oyêu??? tôi đến cuồng điên
    Tôi bị người ta đẩy đến ngã rẽ cuối cùng
    Và quay đầu ... chạy trốn
    Cô ấy đã khóc và kêu gào gọi tôi về
    Nhưng riêng tôi hiểu sẽ chẳng bao giờ trở về như cũ...
    Với người con gái cuối cùng
    Tôi đặt hết vào đó niềm hi vọng và sự cả tin
    Vun đắp những tình cảm của riêng mình bằng một niềm tin mù quáng
    Tôi biết đến trong muộn màng
    Khi mà em chỉ coi những điều tôi làm ... từ một tên nô lệ
    Trong sự não nề
    Tôi lầm lũi trở về căn phòng mười bảy tuổi
    Tôi cười trong tức tưởi
    Khi biết mình đã bị đổi tên thành họ Sở
    Tôi bước đi trong sự dị nghị của bao con người
    Và cũng tự biến những tiếng cười từ tiếng khóc...
    Cho những điều mà chưa một ai hiểu
    Cho những điều chẳng thể hỏi tại sao
    Con người tôi chờ đợi, ở mãi tận phương nào...
    Nay chỉ là thế, hay mãi mãi là như thế ??

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  2. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    < Trò chơi của riêng mình >
    Khi buồn
    Tôi thường đặt niềm tin lên những chiếc thuyền giấy để thả trôi sông
    Mùa nước lũ về
    Cuốn trôi hầu hết những chiếc thuyền não nề như thế
    Người ta vớt chúng lên
    Cầm và ngắm nghía như những kẻ hiếu kỳ bậc nhất
    Có kẻ gật gù rồi sẽ quên mất
    Lại có kẻ tiện tay vất trở lại dòng sông
    Chỉ số ít người
    Họ đọc xong và ghi lại ở trong lòng
    Những chiếc thuyền tan ra vào nước...
    Một số người đến tìm tôi để hỏi về những chiếc thuyền giấy
    Họ tô vẽ, vò nát hoặc đôi khi viết vào những điều thật kỳ lạ
    Rồi họ bảo đó là thuyền của Trần Chí Trung (?)
    Và rồi từ đấy
    Tôi không bao giờ gấp thuyền...
    Tôi chuyển sang thả bóng bay...
    Tôi viết những bức thư cho riêng mình rồi buộc chúng vào bóng bay
    Những quả bóng bay lên trời cao
    Sẽ đến một nơi nào mà có khi tôi chẳng bao giờ biết
    Tôi làm điều đó với tất cả sự cuồng nhiệt
    Nhưng bóng cũng vỡ
    Và tôi được nhận trở về là những lời xúc phạm
    Tôi kinh ngạc
    Rồi lại lặng im
    Tôi lặng im để tìm cho riêng mình một điều gì rất thật
    Cho những niềm tin đã mất
    Cho nỗi muộn phiền chẳng mảnh đất nào để chôn đi
    Tôi cứ thế sống mãi tháng ngày dài với những gì tôi chẳng lẽ sẽ không bao giờ có được...
    Rồi tôi chợt nhận ra
    Không một ai vớt những chiếc thuyền vì sự thông cảm
    Và cả những quả bóng bay...
    Sao nhiều lần va chạm
    Tôi không để những quả bóng vuột khỏi tay mình
    Tôi không thả thuyền
    Tôi không thả những niềm tin đến hạ lưu sông vô vọng
    Sau tất cả,
    Tôi trở về với sự lắng đọng
    Của màn đêm...

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  3. Ilovenovemberrain

    Ilovenovemberrain Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2002
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Gửi em của chị
    Trên đời này, có những đứa trẻ từ khi sinh ra chúng đã biết nhìn đời bằng đôi mắt màu hồng ... và những đôi mắt tròn to, ngây thơ đó luôn cho rằng đời màu hồng, chúng không biết rằng đó là tại vì đôi mắt và trí não của chúng đã gắn cho cuộc đời màu hồng . Còn thực tế thì không như vậy, chị không thấy đời là bể khổ, có lẽ chị chưa đủ lớn để trải nghiệm và có những kết luận chính xác về cuộc đời.. Mà có những người đến khi nhắm mắt cũng đâu định nghĩa được rõ ràng đời là gì ??? Chỉ biết rằng sống trên đời người ta cần nếm đủ vị đắng cay mặn ngọt... và để biết rằng cuộc đời là một bức tranh đa dạng với vô vàn màu sắc .. tươi tắn có, u buồn có ... chứ không đơn thuần chỉ là một màu hồng. Chị có một đứa em gái, nó cũng đã sống hết mình với một niềm tin mãnh liệt vào cuộc đời, vào sắc màu hồng của nhân gian ... để rồi bây giờ sau nhiều lần thất vọng, bị quị ngã .. nó đã đứng lên và hiểu ra rằng cuộc đời không bao giờ là một cuốn tiểu thuyết kết thúc có hậu, mà đó là sự thiên biến vạn hoá, con người không bao giờ nắm bắt được mà chỉ cố học cách để thích nghi, dung hoà được với nó. Ngày xưa chị cũng đã chơi trò thả bóng bay, đã chơi thả thuyền giấy, và cũng đã từng gửi theo đó những mẩu giấy, những lá thư với niềm hy vọng của một đứa trẻ con coi cuộc đời như một câu chuyện cổ tích thần kỳ. Và bây giờ, khi đã không còn là một đứa trẻ con .. thì chị vẫn thích chơi chả bóng bay và gấp thuyền giấy... hãy cứ viết những điều ước, những gì mình thích vào những mẩu giấy và gửi theo dòng nước, theo ngọn gió ... và mong chờ một điều kỳ diệu. Có lẽ nó không bao giờ đến cả, hoặc cứ coi như nó sẽ đến và chỉ cần thời gian thôi ... dù thế nào nữa hãy cứ hy vọng ... vì con người sống trên đời cần có niềm tin và hy vọng. Đừng để những mặt trái của cuộc đời làm hoen ố tâm hồn trong sáng và tinh khô như vốn dĩ nó đã như vậy. Hãy tin rằng cuộc đời ... là kỳ diệu. Khi nhìn rõ được những mặt trái của cuộc đời thì người ta càng cảm nhận rõ rệt hơn cuộc đời còn có những giá trị thật thiêng liêng ..
    Chúc em thành công trên mọi nẻo đường đời.

    I love November rain.
  4. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mình đã ký tên vào một cuộc chơi "được ăn cả, ngã về không". Mình không biết tương lai sẽ ra sao nữa. Mình sẽ cố gắng với tất cả nhiệt huyết của mình. Không có đường trở lại.
    Mình đã nhiều lần hi vọng vào những chuyện như thế này, để rồi chịu thất vọng. Đã nhiều lần làm việc hết khả năng để rồi tự nhận lấy nỗi khổ riêng mình.
    Lần này thì sao ? Nó khác hẳn đấy, qui mô hơn nhiều. Con người cũng khác.
    Như một con thiêu thân, lao đầu vào ngọn lửa. Hay là quá mù quáng đây ? Sự nhiệt tình chăng ?
    Mình đã sai hay đang đúng ? Hơn hai tuần nữa, câu trả lời sẽ có...
    ==================================================
    2h30'
    Khó ngủ quá, dư âm cũng những gì đã làm. Bật nhạc lên nghe. Thấy những cục cứng trên đầu tan dần, mơ mơ màng màng sắp bước vào cõi mộng. Chợt bài hát đó vang lên.
    "Tất cả ùa về như một cơn ác mộng. Ngày mưa .... bao nhiêu người... những cơn váng đầu .... tiếng cười... tiếng nổ bóng ... trời tối.. người vãn dần ... ở lại.... trèo lên độ cao 3,4 m.... mồ hôi... bụi..... mệt.... nửa đêm..... sáng dậy sớm .... đến nơi .... trở về .... bỏ lại .... khai mac.... người ùa vào.... dần dần.... những tiếng nói.... than phiền.... một bà béo .... lũ hâm.... kẻ kiêu ngạo.... sự sai lầm chết người..... gặp nhau.... vô tình..... đành trở lại.... nỗi lòng riêng mình.... show time..... sự trái ngược.... điều ngu ngốc thứ hai .... sự sụp đổ .... những giờ cuối cùng ..... bên một người bạn.... khi trở về... tai đã đặc... lòng đã nhức nhối.... cô đơn.... những giọt nước mắt... beyond the door.... there'll be no more tears in heaven.... I don't belong... heaven..... không một ai quan tâm, không ai biết, họ chỉ cười, chỉ nói. .... tấm lòng đã vỡ tung thành những mẩu nhỏ... những hậu quả sau cùng.... Một bước ngoặt.... chẳng còn gì ở lại ..."
    Bật dậy, không thể nào cố được. Xuống nhà rót một cốc nước. Đó là một cơn ác mộng thật sự. Ngoài trời mưa như trút nước.

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
    Được tranchitrung sửa chữa / chuyển vào 02:39 ngày 02/08/2002
  5. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Mình đang làm một việc hết sức mạo hiểm. Post cái này lên còn mạo hiểm hơn. Người ta sẽ nghĩ gì về mình đây ? Thôi kệ, đó là điều của riêng mình .....
    Chµo anh,
    Em xin göi tíi anh bn kÕ ho¹ch cña em:
    I-Héi chî, gian hµng:
    1. Gian hµng:
    SÏ chia lµm 10 khu vùc gian hµng nh­ em ®??? vÏ ë trong s ®å. NÕu khu vùc Bar cña toµ nhµ kh«ng ®­îc phÐp suy suyÓn, chóng ta cã thÓ chuyÓn khu vùc 10 sang bªn c¹nh khu vùc 7.
    ?
    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  6. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    II-VÒ vÊn ®Ò V¨n ngh?-:
    1. BGK:
    Em ngh?o r»ng nªn cã nhiÒu BGK mét chót, ®ñ lo¹i thµnh ph??n cho kh¸ch quan. H?- h?-, ®??c bi?-t nªn mêi ch?z QUANG cña box Van-hoc v?- ch?z Êy cã uy tÝn vµ thùc sù cã t??m nh?-n.
    BGK nªn chÊm ®iÓm theo barem ®µng hoµng, c«ng khai. Vi?-c lùa chän nµy hÕt søc tÕ nh?z nªn c??n lµm c«ng khai, s¸ng tá. Nh­ng kh«ng phi cø ®iÓm cao lµ sÏ ®­îc chän, mµ BGK c??n mét buæi häp kÝn ®Ó bµn l¹i vÒ tõng tiÕt môc mét.
    2. §¨ng ký tiÕt môc:
    C¸c anh ch?z ban v¨n ngh?- cã viÕt r»ng ??o31/7??? lµ h¹n cuèi ®¨ng ký tiÕt môc. Em ngh?o nh­ v?
    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  7. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Mình nên viết lại một chút về những gì mình quên đã trải qua mấy hôm nay.
    Một con người mình rất tôn trọng trong Đoàn trường đã bịa chuyện thất thiệt về mình. "Chí Trung làm ông bầu cho lớp Pháp 1, Việt Anh làm ông bầu cho lớp Anh 2, hai lớp thi tài với nhau, ông bầu Chí Trung thua và Pháp 1 phải đi thi giao thông, còn Anh 2 được đi thi Văn nghệ cho trường". Một câu chuyện tiếu lâm hay hết sức và được khá nhiều người tin. Trong khi mình chỉ đến họp Đoàn trường có một lần. Không phủ nhận mình rất có cảm tình với cái lớp 11F1 đó, nhưng "ông bầu" thì thật là ... sỉ nhục cho lớp chúng nó quá.
    Đó chỉ là tin đồn, mình là kẻ nghe lại, nhưng cũng ... hay đấy chứ nhỉ ?
    Mình vừa viết xong report gửi anh Lion King, không biết mình có tham gia đại hội ttvn với tư cách ban tổ chức hay không nữa ? Mình có kinh nghiệm và khả năng, tự tin để nói lên điều ấy. Nhưng dù sao chỉ là một cậu nhóc lớp 12 "ngựa non háu đá" so với các anh chị. Đây là lần đầu tiên mình làm việc với người lớn. Mình đã tham gia rất nhiều chương trình rồi, chúng đều thành công nhưng mình thì thất bại. Mình không bao giờ quên cái cảm giác cô đơn hứng chịu sự đau khổ giằn vặt một mình ở buổi tối hôm đấy, sự hờ hững trở mặt của người mình quan tâm sau đấy, sự kiêu ngạo của "anh chàng đẹp trai nhất Ams" và thằng bạn đối với mình, cuối cùng là lời tuyên bố "không có tội" của các bạn lớp Văn thân yêu mà trong đó có không ít người mình quen biết, làm bạn lâu năm công tác với mình. Chưa kể đến việc em Hồng Nga đã đối xử với mình như thế nào nữa.
    Nhưng thôi, nó đã qua và cái vết nhơ đó sẽ chẳng bao giờ xoá đi được. Mình đã hận bọn họ rất lâu, rất nóng nảy nhưng rồi mình đã tự quên đi được và tất cả chỉ còn sự im lặng. Khi con người ta bị tất cả phản bội lại như thế, sẽ chỉ còn sự im lặng và một nụ cười chấp nhận với chính sự đau khổ nghiệt ngã của cuộc đời này mang lại.
    Lần đại hội này, nếu mình không tham gia ngay từ đầu thì thôi. Ngược lại, nếu mình đã tham gia và nếu nó lại như những lần trước. Mình thề là sau đó sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động nào như thế nữa.
    Mình quá bị cám dỗ trước công việc mà xao nhãng chuyện học hành. Đây sẽ là "bài kiểm tra cho định mệnh".
    Hai thằng bạn rất hay rủ đi chơi, bọn nó sẽ đi Mỹ hết còn mình thì ở nhà, ừ thì đi, đôi lúc tự hỏi tại sao bọn nó lại có thể ... hơi thiếu hiểu biết về những điều đơn giản đến thế. Nhưng thôi, bọn nó học giỏi, thế là được.
    Tối nay về nhận được một tin vui bất ngờ, công việc xem chừng khá suôn sẻ, cám ơn anh bạn Toản của tôi.
    1h sáng bố mới về, chẳng biết bố làm gì mà muộn thế. Ngày mai có nhiều việc thật, có lẽ sẽ bắt đầu bằng việc đi bơi, sau đó đi thăm bạn cùng hội 85, về nhà ăn cơm, đi học bác T., đi dự buổi chúc mừng anh chàng admin Longpv nhận giải thưởng. Tối về .... hình như còn gặp chú Duy Khánh bàn việc tiết mục ca nhạc cho box 85.
    Vì tương lai của riêng mình, vì sự xứng đáng với một con người mà mình không bao giờ dám thổ lộ, vì ước mơ và hoài bão, vì lòng tin của bạn bè, vì sự chờ đợi của bố mẹ. Ta xin thề sẽ cố gắng hết sức mà không để việc gì ảnh hưởng đến việc gì nữa.
    Cám ơn Chúa, mình đã vượt qua được điều tồi tệ nhất trong 4 năm qua, hi vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ, mình luôn gặp rủi ro bất ngờ, nhưng mình sẽ vượt qua, tất nhiên là như đã từng vượt qua tất cả.

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  8. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Tôi xin thề, một lời thế thứ hai.
    Vĩnh biệt nàng Scarlett của tôi !!!!!!

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  9. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    "Lời tựa tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ"
    Trịnh Công Sơn
    Saigon, tháng 11.1972
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ - Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: ?oCái ta đáng ghét?. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ lại những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua.Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    ==============================================================
    Tôi chưa bao giờ tìm được ai hiểu mình như những gì Trịnh Công Sơn đã viết. Tôi đau một nỗi đau cho cái kết cục bi thảm của một câu chuyện tình. Tôi là ai ? Tôi như thế nào ? Tôi đối xử với con người ra sao. Khi bị người ta lên án, tôi chọn sự im lặng. Tôi hiểu những gì mình đã làm sau một phút yếu lòng. Một chuyện tình cảm nam nữ được đem ra để đánh giá nhân cách của con người. Đây là câu chuyện thảm thiết nhất trong những gì tôi trải qua, khi chính người mình yêu thương nhất ...
    Tôi không tự tìm được lời nói để biện hộ cho mình, đó là cái điều kỳ lạ mà tôi trải qua nhưng không biết về định nghĩa của nó. Bạn bè tôi, họ đi chơi với tôi để hiểu rằng tôi là người có tiền và thoải mái với họ. Còn trong cõi lòng riêng của mình, tôi khép lại tất cả, giấu kín tất cả những cảm xúc và tình cảm vào bộ mặt lạnh lùng. Chỉ những khi không tự làm chủ được, tôi mở tung cánh cửa đó ra. Có những người vào đó và khinh khỉnh coi thường, nhưng cũng có những con người thực sự hiểu tôi và thông cảm.
    Tôi biết bây giờ đã quá muộn, tôi đã tự quá khép lòng mình và không một ai biết đến để giúp tôi. Lần đầu tiên tôi thấu hiểu cái giá phải trả cho sự lẻ loi không đồng minh. Tôi muốn viết lại đôi khi là dấu kín tất cả những gì tôi nghĩ về con người. Để rồi tôi chợt nhận ra bản thân mình như chiếc bè gỗ nổi trôi trong những cơn sóng đời, cập hết bến này đến bờ khác mà chưa tìm được chốn yên thân.
    Tôi không thể nói chính xác những việc đã xảy ra, nhưng con người đã đi qua, mà chỉ viết vào đó sự mơ hồ lấp lửng. Để cho đến bây giờ, tôi là người không một ai hiểu, ngược lại, họ quay sang...
    Đây có lẽ là lúc cuộc đời tôi bước sang trang khác, mẹ tôi đã đi, cuộc sống không đơn giản như bất kỳ một ai nghĩ đến.
    Một người bạn đã nói với tôi rằng:" Chẳng biết nói gì với bạn cả, thực sự mình hiểu bạn còn quá ít, chỉ đủ để an ủi bạn thôi".
    Tôi thấu hiểu và cay đắng chấp nhận rằng chính mình đã tự tìm đến nhà tù để ngăn cách với mọi người, tôi im lặng trong tất cả và đến bây giờ khi tôi yếu đuối tới mức không thể đứng lên tự bảo vệ cho mình thì cũng chẳng ai có đủ điều kiện và thời gian để làm việc đó thay tôi.
    Hai người từng có tình cảm với nhau bây giờ ở hai bên chiến tuyến, một người đã kể hết mọi chuyện cho bạn bè và họ sát cánh bên nhau. Còn kẻ bên kia là tôi thì suốt mười tám năm qua chỉ sống trong sự im lặng. Tôi cay đắng nhận ra rằng khi sinh tử như thế này không một ai làm đồng minh, tôi cay đắng nhận ra rằng mình đã ngộ nhận về chủ nghĩa tự lực.
    Người bạn thứ tư hỏi tôi, tôi cũng không thể làm gì khác. Tôi đã im lặng quá nhiều và bây giờ không thể tự phá vỡ tung cái bức tường của sự im lặng đấy nữa.
    Một người đang tấn công tôi bằng những bằng chứng của sự thật mà không phải của sự thật. Tôi chọn sự im lặng vì không còn cách lựa chọn nào khác. Tôi không muốn cái nơi tôi đã từng gắn bó với nó từ lúc nó sinh ra sẽ tan tành vì tôi. Tôi không muốn những người bạn của tôi vì chuyện này mà trở thành một kẻ như tôi. Tôi lại càng chẳng bao giờ muốn kết thúc của romantic lại là stragedy cả.
    Tôi đã sai lầm trong 10 phút và tự sửa với mình, nhưng người ta đã chộp ngay lấy nó, biến nó thành tội lỗi thiên cổ. Một chuyện cãi cọ của một đôi nam nữ biến thành cái cớ để chỉ trích đánh giá con người, thành cơ hội của những kẻ thù của tôi lao vào xâu xé.

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  10. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    " Nevers opened myself this way
    Life is ours , we live in our way
    All these words I don't just say
    And nothings else matters .
    Trust i seek and i find in u
    every day for us somthing new
    Open mind for a different view
    And nothing else matters
    Never care for what they do
    Never care for what they know but I know .........."
    ...cuộc sống mỗi ngày là một điều mới mẻ , bởi vậy hãy rộng mở tâm hồn đón nhận nó , và đi theo con đường mình đã chọn . Có quan trọng gì đâu những gì người ta làm , những gì người ta nói ...chỉ cần ta biết là đủ ...
    Những tấn trò đời mà họ đang tạo dựng ra chẳng nhẽ lại làm cho ta có thể mất hết niềm tin và trở nên tuyệt vọng ? Tất nhiên , chẳng ai có thể nói những vấp ngã trong cuộc sống chẳng là gì . Nhưng một điều chắc chắn rằng , họ càng muốn đánh gục mình thì mình càng phải đứng dậy mà sống cho ra sống . Khi mình tỏ ra tuyệt vọng biết đâu những kẻ xấu xa đang cười hả hê ?
    Ai ai cũng đều sợ vấp ngã , nhưng nếu vì sợ mà không bước đi thì chằng khác gì một người tàn tật .
    "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường. "
    " and when the broken hearted people living in the world agree
    there will be an answer LET IT BE
    For though they may be parted there is still a chance that they will see
    There will be answer LET IT BE "
    " and when the night is cloudy , there is still a light that shine on me
    Shine untill tomorrow , LET IT BE "
    Let it be !
    whatever ... ! "

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...

Chia sẻ trang này