1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho những ngày mưa xưa.

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi rain_spring, 31/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Sáng dậy muộn, nghe mưa rơi ào ào, biết là bị muộn nhưng vẫn lười biếng không muốn chui ra khỏi giường, tự dưng muốn được nhắn tin cho người "Mưa to quá, tới đón em đi làm đi", muốn được trêu chọc hờn dỗi như ngày xưa. Rồi lắc đầu cười, đã bảo là mình sẽ phải sống khác đi mà. Loay hoay một hồi mà không biết mình nên chọn đồ như thế nào cho một ngày đầu tuần trong lúc trời mưa to như thế, mà buổi trưa lại có một cuộc hẹn nữa. Chạy ào ào trên con đường ngập nước, nhìn người ta ngồi ấm áp trong ôtô mà ghen tị. Ngày trước kêu em chưa bao giờ được ngồi trong xe ôtô mui trần, người kêu khi nào em vào SG người sẽ lái xe chở em đi một vòng, cười cười trêu: "thôi, nếu không có xe mui trần, kiếm cái công nông chở em cũng được, cũng mui trần mà". Em bị say xe, mỗi lần leo lên xe là say không còn biết trời trăng gì nữa, nói chuyện đám cưới người trêu "để anh qua ẵm em chạy về nhà anh vậy". Bao nhiêu chuyện vui buồn ngày còn nhau vẫn cứ ám ảnh em cho đến tận bây giờ, không biết khi nào em mới có thể nhẹ nhàng lãng quên mọi chuyện?
    Tối qua gần 10h em mới về nhà, lững thững đi bộ qua khoảng sân thoang thoảng mùi hoa nhài, lúc về đến gần cổng nhà, tự dưng quay lại nhìn nơi ngày xưa người hay đứng đó khi đợi em hoặc khi đưa em về. Cười buồn buồn, muốn ứa nước mắt. Có lẽ vào giờ đó, người vẫn đang đi cùng người ta của người trên phố, vì SG luôn ngủ muộn hơn HN mà. ĐT ở nhà kêu vào lúc gần 11h, nhấc máy lên nghe giọng chị giúp việc Alô, và nghe một tiếng thở dài rất nhẹ rồi cúp máy, hình như là người gọi. Đã có một khoảng thời gian em không thể tin và không thể chấp nhận nổi chuyện mình chia tay, nhưng rồi thời gian dần giúp em bình tâm lại, đôi khi em vẫn muốn nghe lại giọng nói của người, muốn biết người sống như thế nào, nhưng để quay trở lại cùng nhau thì em không đủ lòng can đảm. Những suy nghĩ mâu thuẫn ấy, khiến em mệt mỏi kinh khủng, người ạ! Có một công việc ở SG đang chờ em, nhưng bây giờ thì SG đã trở thành vô nghĩa đối với em rồi!
    Trời đã tạnh mưa và bắt đầu hửng nắng, em phải đi thôi, nếu mưa chắc em sẽ không đi đâu, em không muốn chạm vào những giọt mưa ngày cũ!
  2. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    "Cafe đắng lắm, uống cho quên sầu..", lâu rồi chẳng dám động vào cafe, không biết có phải già rồi nên sợ mất ngủ không nhỉ?. Chẳng bao giờ chat chit với người lạ, tự dưng mấy bữa nay chat ở Skype, những câu chuyện không đầu không cuối để giết thời gian. Buồn.
    Cảm giác ấm áp khi ngồi giữa gia đình mình, lâu rồi cả nhà mới tụ họp lại được đông đủ như vậy. Bố kêu "con bé này cười nhiều mà khóc cũng nhiều", quái, mình có khóc bao giờ đâu nhỉ? Mọi người đều kêu bao giờ thì cưới, trời, có ai thèm rước đi đâu cơ chứ?. Mà cũng chẳng biết đâu được, nếu mà mình cứ nhớ người ta hoài thế này, rồi cũng không yêu ai nổi thì cũng ế thật.Mẹ nói về người này người nọ, bảo sao người ta tốt vậy mà không yêu, bảo nhìn người ta khổ sở thấy tội lắm. Con gái của mẹ cũng khổ sở vì một người khác kìa, nhưng yêu là yêu, còn thương là thương, làm sao đánh đồng hai tình cảm đó được?
    Chẳng muốn viết nữa, cũng không biết rồi mình sẽ sống như thế nào nếu cứ tiếp tục như thế này?
  3. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    "Cafe đắng lắm, uống cho quên sầu..", lâu rồi chẳng dám động vào cafe, không biết có phải già rồi nên sợ mất ngủ không nhỉ?. Chẳng bao giờ chat chit với người lạ, tự dưng mấy bữa nay chat ở Skype, những câu chuyện không đầu không cuối để giết thời gian. Buồn.
    Cảm giác ấm áp khi ngồi giữa gia đình mình, lâu rồi cả nhà mới tụ họp lại được đông đủ như vậy. Bố kêu "con bé này cười nhiều mà khóc cũng nhiều", quái, mình có khóc bao giờ đâu nhỉ? Mọi người đều kêu bao giờ thì cưới, trời, có ai thèm rước đi đâu cơ chứ?. Mà cũng chẳng biết đâu được, nếu mà mình cứ nhớ người ta hoài thế này, rồi cũng không yêu ai nổi thì cũng ế thật.Mẹ nói về người này người nọ, bảo sao người ta tốt vậy mà không yêu, bảo nhìn người ta khổ sở thấy tội lắm. Con gái của mẹ cũng khổ sở vì một người khác kìa, nhưng yêu là yêu, còn thương là thương, làm sao đánh đồng hai tình cảm đó được?
    Chẳng muốn viết nữa, cũng không biết rồi mình sẽ sống như thế nào nếu cứ tiếp tục như thế này?
  4. laladalat

    laladalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Thời gian trôi qua, sẽ đến lúc nhận ra rằng mọi thứ đều vô nghĩa, tiền bạc, địa vị...Chỉ có tình yêu thương là tất cả. Tuổi trẻ là tuổi để yêu thương, nhưng tuổi trẻ cũng là tuổi nhiều hờn giận, cố chấp và tự cao...
    Thế nên, có một chốc vô tình, có thể sẽ vuột mất một tình yêu mà cả quãng đời còn lại không tìm thấy. Rồi sẽ đau buồn, rồi sẽ hối hận...giá như ngày ấy mình đừng cố chấp, đừng tự ái, đừng đa nghi...giá như bây giờ đừng quá muộn...giá như
    Nếu còn yêu nhau, sao không về với nhau? Còn vương vấn, sao không đến bên nhau? Để mùa thu không còn đơn côi như chiếc lá vàng lẻ loi trên hè phố, mùa đông không còn bất tận với nỗi nhớ không nguôi.....
  5. laladalat

    laladalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Thời gian trôi qua, sẽ đến lúc nhận ra rằng mọi thứ đều vô nghĩa, tiền bạc, địa vị...Chỉ có tình yêu thương là tất cả. Tuổi trẻ là tuổi để yêu thương, nhưng tuổi trẻ cũng là tuổi nhiều hờn giận, cố chấp và tự cao...
    Thế nên, có một chốc vô tình, có thể sẽ vuột mất một tình yêu mà cả quãng đời còn lại không tìm thấy. Rồi sẽ đau buồn, rồi sẽ hối hận...giá như ngày ấy mình đừng cố chấp, đừng tự ái, đừng đa nghi...giá như bây giờ đừng quá muộn...giá như
    Nếu còn yêu nhau, sao không về với nhau? Còn vương vấn, sao không đến bên nhau? Để mùa thu không còn đơn côi như chiếc lá vàng lẻ loi trên hè phố, mùa đông không còn bất tận với nỗi nhớ không nguôi.....
  6. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Thời tiết mát dịu của buổi sáng mùa thu cũng không làm đầu em bớt nặng trịch hơn. Tối qua em khóc, và cả đêm là giấc ngủ không an lành, cứ nằm nhìn chong chong lên trần nhà, và thấy mọi thứ đang tuột dần khỏi tay, không sao nắm giữ được. Cách tốt nhất cho em bây giờ có lẽ là nên rời bỏ công việc hiện tai, đi một nơi thật xa...
    Buồn. Em ngồi tỉ mẩn kẻ đường chân mày, và thoa son bóng lên môi, lại cười vui vẻ với đồng nghiệp. Em vẫn là con bé hay cười, chẳng có gì thay đổi từ ngày người xa em, nhưng trong lòng thì đã đổi thay nhiều lắm rồi. Em đánh mất sự tự tin, đánh mất sự vui vẻ thật sự trong lòng. Không ngủ được, em mở cửa bước ra nhìn trời, không gian yên tĩnh kinh khủng, chỉ có ánh đèn cao áp toả sáng, và những ngôi sao xa, nhỏ bé và lạc lõng. Thấy mình cũng cô đơn và lạc lõng như vậy.
    Sáng nay em lục lọi lại mấy file văn bản cũ, thấy quyển sổ ghi chép mấy thứ linh tinh nằm sâu trong ngăn tủ, mở ra thấy mấy dòng nhớ thương cũ, cười buồn buồn. Cảnh vật cũng chẳng thay đổi nhiều, những kỉ niệm cũ cùng nhau vun đắp cũng không thay đổi nhiều, chỉ có lòng người là đã đổi thay. Em nhớ lúc em giận dữ và thất vọng, em đã thả tay cho những thứ hai đứa đã cùng nhau chọn mua khi người ở HN cho nó vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ của kỉ niệm cũng đang làm em đau...
    Lúc đi ngang qua CV Thống Nhất, tự dưng em quay nhìn vào đó, nhìn những hàng cây, hồ nước mờ mờ ảo ảo trong lớp sương buổi sáng mùa thu, thấy cảnh vật bình yên đến kì lạ. Nhớ ngày xưa người rất thích cảnh vật ở đó, có lần tổ chức hội chợ gì đó trong CV, đi cùng tụi bạn, lòng vòng một hồi chẳng có gì hay, lúc về em mệt lử, người cứ trêu để người cõng em đi. Hồi đó em vẫn còn vô tư, chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện tình cảm, có thể vừa cười toe toét với tụi bạn, và thoi thật mạnh vào lưng người. Đến nỗi sau này người phải kêu: "con gái nhà ai mà ngoan thế, một dạ, hai vâng, đến ba là đấm huỳnh huỵch". Sao mình không giữ được tình cảm vô tư mãi như thế nhỉ?
  7. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Thời tiết mát dịu của buổi sáng mùa thu cũng không làm đầu em bớt nặng trịch hơn. Tối qua em khóc, và cả đêm là giấc ngủ không an lành, cứ nằm nhìn chong chong lên trần nhà, và thấy mọi thứ đang tuột dần khỏi tay, không sao nắm giữ được. Cách tốt nhất cho em bây giờ có lẽ là nên rời bỏ công việc hiện tai, đi một nơi thật xa...
    Buồn. Em ngồi tỉ mẩn kẻ đường chân mày, và thoa son bóng lên môi, lại cười vui vẻ với đồng nghiệp. Em vẫn là con bé hay cười, chẳng có gì thay đổi từ ngày người xa em, nhưng trong lòng thì đã đổi thay nhiều lắm rồi. Em đánh mất sự tự tin, đánh mất sự vui vẻ thật sự trong lòng. Không ngủ được, em mở cửa bước ra nhìn trời, không gian yên tĩnh kinh khủng, chỉ có ánh đèn cao áp toả sáng, và những ngôi sao xa, nhỏ bé và lạc lõng. Thấy mình cũng cô đơn và lạc lõng như vậy.
    Sáng nay em lục lọi lại mấy file văn bản cũ, thấy quyển sổ ghi chép mấy thứ linh tinh nằm sâu trong ngăn tủ, mở ra thấy mấy dòng nhớ thương cũ, cười buồn buồn. Cảnh vật cũng chẳng thay đổi nhiều, những kỉ niệm cũ cùng nhau vun đắp cũng không thay đổi nhiều, chỉ có lòng người là đã đổi thay. Em nhớ lúc em giận dữ và thất vọng, em đã thả tay cho những thứ hai đứa đã cùng nhau chọn mua khi người ở HN cho nó vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ của kỉ niệm cũng đang làm em đau...
    Lúc đi ngang qua CV Thống Nhất, tự dưng em quay nhìn vào đó, nhìn những hàng cây, hồ nước mờ mờ ảo ảo trong lớp sương buổi sáng mùa thu, thấy cảnh vật bình yên đến kì lạ. Nhớ ngày xưa người rất thích cảnh vật ở đó, có lần tổ chức hội chợ gì đó trong CV, đi cùng tụi bạn, lòng vòng một hồi chẳng có gì hay, lúc về em mệt lử, người cứ trêu để người cõng em đi. Hồi đó em vẫn còn vô tư, chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện tình cảm, có thể vừa cười toe toét với tụi bạn, và thoi thật mạnh vào lưng người. Đến nỗi sau này người phải kêu: "con gái nhà ai mà ngoan thế, một dạ, hai vâng, đến ba là đấm huỳnh huỵch". Sao mình không giữ được tình cảm vô tư mãi như thế nhỉ?
  8. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    ...Người vụt mất theo tháng năm đã cũ
    Ta làm sao giữ được thửo ban đầu
    Nhưng muốn quên hết đi bao nhung nhớ
    Để thương thầm giọt nước mắt đêm thâu
    Người có biết rằng mưa giờ đã khác
    Không như xưa ngơ ngẩn mối duyên đầu
    Ta không muốn là ta mùa xưa ấy
    Làm mây buồn bay trong gió lặng câm...
  9. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    ...Người vụt mất theo tháng năm đã cũ
    Ta làm sao giữ được thửo ban đầu
    Nhưng muốn quên hết đi bao nhung nhớ
    Để thương thầm giọt nước mắt đêm thâu
    Người có biết rằng mưa giờ đã khác
    Không như xưa ngơ ngẩn mối duyên đầu
    Ta không muốn là ta mùa xưa ấy
    Làm mây buồn bay trong gió lặng câm...
  10. rain_spring

    rain_spring Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2004
    Bài viết:
    278
    Đã được thích:
    0
    Online, thấy có tin nhắn của người, nhưng lúc trả lời lại thì hình như người out rồi. Biết là người đang có chuyện vui gì đó nhưng không hiểu là chuyện gì. Buồn ngủ kinh khủng, ngáp trẹo cả quai hàm. Không biết phải làm gì cho hết buổi chiều đây? Ngày trước mỗi buổi tối đi học mà buồn ngủ thì hay nhắn tin cho người kêu em buồn ngủ, người sẽ nhắn lại một cái tin gì đó thật buồn cười rồi bắt em học tiếp. Bây giờ nếu đi học mà buồn ngủ thì hay lấy giấy ra vẽ linh tinh. Thời gian là liều thuốc tốt thật, em dần dần quen với mọi chuyện, tuy nhiên vẫn còn rất đau lòng. Hôm trước đang ở hàng gội đầu thì nghe "Hoa sữa": "Kỉ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó, những bạn bè quen, những con đường nhỏ, hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em?". Người quên em thật rồi người nhỉ? Chẳng còn nhớ chút gì về con bé nghịch ngợm hay cười ở Hà Nội nữa rồi. Đôi khi em tự hỏi nếu mình ở gần nhau, liệu em có giành tình cảm cho người nhiều như vậy không, liệu người có dễ dàng quên em như vậy không? Lúc trưa đi ngang đường, gặp một anh chàng đứng cạnh cổng công ty, xách một đôi giày nữ cười tủm tỉm, thấy ngồ ngộ. Có lần dẫn người đi chơi, đi suốt buổi sáng ở Lăng Bác, rồi qua Bảo tàng, thăm nhà Bác, đến lúc đi đến chùa Một Cột thì em mỏi rã cả hai chân, mắt thì gà gật buồn ngủ, người cứ cười mãi, bảo nhìn em khi đó rất dễ thương. Trời đất ơi, em lúc đó mà dễ thương dám chắc trời sẽ sập xuống lắm. Bữa đó người còn bẻ trộm một quả bàng hình rất lạ nữa chứ, lúc đi bộ ở đường Ngọc Hà, em chọi đúng đầu người rồi cười tỉnh bơ, hồi đó thỉnh thoảng bị kêu là sao em nhỏ nhỏ mà bắt nạt người ghê thế? Hồi đó công nhận em vui thật, chưa khi nào cười nhiều như vậy. Bây giờ khi đã bình tâm lại, em vẫn nhớ về những kỉ niệm cũ, và cười tủm tỉm một mình, không còn cảm giác hờn giận người như trước đây nữa. Dù sao mình cũng đã an phận rồi, người đã chọn con đường bằng phẳng hơn, con đường đó không có em. Rồi một ngày nào đó, em cũng sẽ quên người và tìm được hạnh phúc cho riêng em, người nhỉ?
    Lớp học bây giờ ồn ào quá, trong lớp mà DĐ cứ thấy réo ầm ầm, khó chịu ghê. Lẽ ra trong lớp học phải tắt chuông đi chứ? Chị bạn khoe ảnh con gái, nhìn yêu ơi là yêu. Nhìn chị ấy lúc nào cũng ngời ngời hạnh phúc, ngưỡng mộ ghê!
    "Gửi tình vào mây, gửi tình vào gió, có xa nhau xin đừng là tàn tro". Nghe hơi buồn buồn. Người ta bảo tình yêu trong xa cách như ngọn lửa, chắc tình yêu của em và người chẳng đủ để gom lửa lại rồi, người nhỉ? Dạo này không dùng DĐ, tụi bạn hỏi nháo nhác lên là sao không gọi được. Cười cười bảo là hết tiền, nhưng thực ra cũng sợ và muốn lẩn tránh nữa. Cứ sợ người gọi, nghe rồi lại thấy mình khổ sở thêm, mặc dù người chẳng có ý gì. Người cũng biết là em không thích người gọi đến công ty và gọi về nhà nên cũng rất hạn chế. Cũng may là người rất tôn trọng ý kiến của em, nên cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Không biết giữa hai đứa, người cố chấp hơn hay em cố chấp hơn nhỉ? Một vài người bạn chung của cả người và em đều không tin rằng tụi mình đã thực sự chấm dứt, vẫn tin rằng mình sẽ quay lại. Chỉ có em và người đều biết rằng điều đó là không thể, người nhỉ? Em trẻ con và sống an phận, hoàn toàn trái ngược với người, em biết việc người có tình cảm với em cũng không phải là điều mà người mong muốn. Em cứ nói sống sao để khi quay lại nhìn về quá khứ không phải hối tiếc nhưng khó quá, em không làm được.
    Tự dưng dạo này em lại thấy tình yêu thật là phù phiếm, thấy để yêu một người sao mà khó thế. Chắc tại em mơ mộng nhiều quá, toàn để ý đi tận đâu đâu, vui buồn thất thường. Không biết cứ như thế rồi cuộc sống của em sẽ như thế nào nhỉ? Tệ ghê!

Chia sẻ trang này