1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho những nỗi nhớ Hà Nội ...

Chủ đề trong 'Pháp (Club de Francais)' bởi bittersweet82, 21/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Cho những nỗi nhớ Hà Nội ...

    Các bác à , chúng ta là những người dân thủ đô .Vậy chúng ta hãy viết về thủ đô để làm phong phú kiến thức trong mỗi chúng ta về hà nội trong con mắt bạn bè năm châu nhé. Rất mong các bác đóng gop nhiệt tình và hăng say

    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH
  2. Nicholas1983

    Nicholas1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2002
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Ý kiến hay đó, em ủng hộ cả 2 tay, 2chân. Em chưa có dịp ra HN lần nào nên chưa biết HN ra làm sao cả. Các Bác Post bài lên nhiều nhiều để tiểu đệ mở rộng tầm mắt nhá. Merci beaucoup !!!

    You'll never know what you will get...
    Untill you have really tried...
  3. __Minh__

    __Minh__ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2003
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    nếu các bác muốn hiểu thêm về hà nội sao kô vào box public hà nội
    ở đấy có nhiều bài viết rất hay
    của đáng tội , nó hơi nhiều chữ nên nhiều khi em cũng ngại đọc
    hihì
  4. ca_chua_do

    ca_chua_do Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2003
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    ờ..ờ...nhưng bài viết về Hà Nội trong box này nó khác với box bên HN chứ nhẩy....bên kia toàn cao thủ viết văn , em xin bái fục...hề hề, nói chung em ủng hộ topic này, bác nào có ý tưởng trước thì pót lên cái
    cà chua đỏ là cà chua không xanh , cà chua xanh là cà chua không đỏ
  5. POKET

    POKET Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2001
    Bài viết:
    4.127
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội ngày ... tháng ... năm ... <~~ đã lâu rồi mình ko được viết dòng chữ này mà chỉ còn được đọc nó thôi ... Sao mà mong đến ngày mình lại được cầm bút viết lại dòng chữ này ở Hà Nội thế nhỉ ?!
    15 năm trời ở Hà Nội, quanh đi quẩn lại mình cũng chỉ in sâu nỗi nhớ vào 1 khu nhỏ của cái thành phố lớn. Mà đúng thật, làm sao có thể ko nhớ khi cả 10 năm, khi bắt đầu vào lớp 1 cho đến khi học hết lớp 10, mình chỉ đi trên con đường ấy... ngày nào cũng thế, lặp đi , lặp lại 1 cuộc hành trình ... Đường Thanh Niên và Hồ Tây dưới con mắt của trẻ con thì dài, ngày bé sao mà mình thấy từ nhà đến trường xa thế ? Ngồi trên xe bố đèo mà chỉ mong nhanh nhanh đến trường, chẳng có cái con mắt quan sát gì cả. Phải chăng trẻ con đúng là trẻ con, ngây thơ và hồn nhiên như thế ?! Hết cấp 1, lớn hơn rồi nhỉ ?! Tự đi qua dường Thanh Niên bằng xe đạp mình mới biết nó đẹp như thế !!! Cây bên đường vẫn thế, có khi có thêm cái kè đá, đường lại càng đẹp hơn. Thế mà ngày trước mình ko biết nhỉ ?! Nhưng càng lớn, cái thời gian thanh thản thả mình trên những đường phố HN ngày càng ít đi vì mình trở nên bận rộn hơn, chỉ biết lên xe là đi, ko còn biết nhìn ngang, nhìn dọc nữa ... Sao mình ko nhận ra cái đẹp của HN sớm hơn nhỉ ?!
    Cái góc Hồ Tây của HN mình đã thuộc lòng rồi, nhưng mà để thuộc lòng được nó cũng tốn ko ít thời gian đâu nhỉ ?! Có người bảo HN bé,phải chăng HN bé thật vì chẳng qua mình chỉ quanh quẩn 1 góc nên ko biết ?! Nếu như HN bé thật, vậy thì phải tốn bao nhiêu thời gian mới hiểu hết được cái đẹp của nó ?! Ko ít đâu nhỉ ?! Đi hết các ngõ ngách đường phố của HN đã khó, nhưng hiểu được hết vẻ đẹp của nó thì khó gấp vạn lần ... Hà Nội có còn là HN - 36 phố phường nữa đâu !!!
    Mình còn nhớ nhất là cái Chợ hoa ngày Tết, vui nhỉ ?! Nhà mình thì ít khi có cả quất lẫn đào, hồi trước nhà chật nên mẹ chỉ mua 1 cây quất rồi mua những cành đào nhỏ cắm trên Ban thờ. Thế nhưng những lần lên vườn đào Nhật Tân cùng mẹ, mình vẫn được tận hưởng cái hương sắc của bạt ngàn đào xuân... Đẹp ! <~~ chỉ có 1 chữ để diễn tả nó. Xung quanh nhà mình thì toàn quất là quất, chạy chơi trong vườn quất xuân cũng hay, thỉnh thoảng tìm được những quả quất chín già bỏ vào mồm, cái vị của nó chua nhưng sao cảm thấy ngòn ngọt :-) Phải chăng vì không khí Tết xung quanh ta ?! Theo mẹ dậy từ sớm lên mua hoa sao thấy tuyệt vời thế nhỉ ?! Hà Nội nhộn nhịp trong những ngày này quá ! Đâu phải chỉ có dọc phố Hàng Lược - Hàng Cân ... mới là khu chợ hoa ngày Tết ! Cái làng Quảng Bá - Nghi Tàm in đậm hơn vào tâm trí mình những ngày như thế ... Ôi, sao mà Hà Nội đẹp quá ?!
    Càng nghĩ càng thấy nhớ Hà Nội nhiều quá ! Nhất là Hà Nội còn giữ gia đình, anh và bạn bè của mình nữa chứ !!! ... Xa Hà Nội khi mình mới qua cái tuổi 15, chưa đủ 16, mình tự hỏi sao mình có đủ can đảm vậy nhỉ ?! Xa cái Hà Nội mà mình mới chỉ quen biết 1 cái hiểu biết nông cạn, chưa đủ để khẳng định mình đã đi hết cả các đường phố Hà Nội nữa cơ ... Cuộc sống thay đổi, giờ giấc cũng ko còn giữ được như khi còn ở nhà ( Tất nhiên rồi, môi trường sống khác đi mà ) nhiều khi mình thèm được quay lại cái không khí mặc dù ngột ngạt, bụi bặm nhưng mang đầy chất Hà Nội. Đường phố Hà Nội bao giờ cũng đông đúc, nhiều khi người ta cảm thấy khó chịu nhưng mình lại đòi hỏi được thế. Ở bên này ra đường cứ cắm đầu cắm cổ mà đi, cuộc sống xoay như chong chóng với tốc độ ... ko phải là nhỏ, ra đường nhìn thấy toàn ô tô là ô tô ... Con người cũng mang 1 nét gì đấy lạnh lùng và vô cảm... Cửa nhà bao giờ cũng đóng im ỉm ...Sao không khí nó nặng nề đến thế ??? Lúc đấy mới biết con người Việt Nam nói chung và Hà Nội nói riêng cởi mở thế nào ... Nói thật, mình đã từng sợ cái nóng oi bức của Hà Nội nhưng mà xét cho cùng thì nó vẫn là cái đặc trưng mà chỉ Hà Nội mới có. Làm sao mình có thể từ chối nó được cơ chứ ?! Đi đâu thì đi, làm gì thì làm, gia đình còn ở đó, anh còn ở đó và bạn bè còn ở đó => Hà Nội vẫn là cái kỉ niệm đẹp nhất của mình ... Còn những ngày 15/7 hàng năm họp lớp mà khi viết lưu bút đứa nào cũng nói "Mày nhớ phải về đấy nhé !". Thế là 15/7 này mình ko có ở nhà rồi... Chúng mày ơi, họp lớp vui vẻ nhé mặc dù phải thi đại học...
    Nơi tôi sinh - Hà Nội,
    Ngày tôi sinh - một ngày bỏng cháy.
    Ngõ nhỏ phố nhỏ, nhà tôi ở đó.
    Đêm nằm nghe trong gió,
    Tiếng sông Hồng thở than.
    Những ngày tôi lang thang,
    Tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội
    Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi,
    Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi.
    Tuổi thơ đã đi qua không trở lại.
    Cháy hết mình, cánh phượng nhẹ nhàng rơi...
    Hà Nội ơi ! Hà Nội ơi !
    Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
    Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối
    Những kỉ niệm một thời nông nổi
    Cứ thôi thúc hoài, khắc khoải nơi trái tim.
    Hà Nội ơi ! Hà Nội ơi !
    Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi
    Thời gian có bao giờ phôi phai
    Như nước hồ Gươm xanh vời vợi,
    Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối
    Bước chân tôi qua bao nẻo đường
    Vẫn mong một ngày trở về quê hương...
    Ngõ nhỏ, phố nhỏ nhà tôi ở đó.
    Trong giấc mơ tôi vẫn thầm mơ ...
    ... 3 dấu chấm mở ra cho 1 cảm xúc về Hà Nội thân yêu ...

    Même si les distances nous séparent,
    Je saurai continuer notre histoire,
    Je t'attendrai malgré tout,
    Je t'attends plus que tout.
  6. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Người ở các nơi về Hà Nội thế nào cũng phải đến hai nơi: Bờ Hồ và chợ Đồng Xuân. Có thế mới là hoàn thành chuyến "đi Hà Nội". Nước xanh cầu đỏ, tháp nhọn đèn thiêng, hoa tươi cổ thụ... như thêu như dệt, như mời như đón. Phồn hoa tấp nập đấy mà lâng lâng thoát tục cũng ngay đấy. Giữa những đua chen mà có nơi trầm lắng tịch liêu. Bật ra khỏi bao chật chội là mây bay sóng đuổi thoáng đãng... Hồ Gươm đã thành niềm ao ước, say mê, lưu niệm của bao người. Đồng Xuân lại khác - ấy là nói cái chợ chưa xây lại - thiếu một vật cần dùng, người này dặn, kẻ kia nhờ, cứ đến Đồng Xuân là có, là xong. Nơi tập hợp mọi tài hoa, đủ thời trân, ngồn ngộn sản vật bốn phương tụ hội, từ hoa quả đến con cá lá rau, quí hiếm trái mùa cũng có, từ hàng cao cấp lấp lánh đến cái tầm thường rẻ tiền cho con trẻ như tờ giấy thấm, cái ngòi bút, con giống bằng bột nặn hay ngôi chùa bé bằng ngón tay để ông già gắn lên non bộ... Đồng Xuân đã thành niềm hò hẹn, chỗ đi về, nơi thỏa mãn nhu cầu cho trăm miền đất nước. Ai ở xa về chẳng phải đưa chân đến đó. Với người Hà Nội thì hai nơi ấy đã thành quen thuộc, quen như nét mặt vợ hiền lấy nhau từ thuở đôi mươi nay tóc đã ngả màu sương khói, quen như tấm áo suốt bốn mùa mưa gió nắng nôi, quen như chính tiếng nói, chính hơi thở, chính da thịt mình. Có một nỗi nhớ khác, một niềm vui khác. Khi lòng ngổn ngang, khi trí không yên ổn, cần một nơi tĩnh lặng mà trầm tư, suy lắng, mà hồi tưởng hay kiếm tìm với lòng mình... có ngõ Tràng An kia. Cái ngõ mang tên rất xa xôi như thời gian, như hoài niệm của ngôi chùa cổ gần như bị lãng quên giữa phố phường. Nó hiện hữu đấy. Tràng An không còn là kinh đô, là thành đô, nhưng ngõ Tràng An vẫn gợi trong lòng bao vang bóng. Ngõ Tràng An hiện diện như một nỗi bất ngờ ngay giữa phố Huế làm nhiều người phải ngạc nhiên khi gặp ngõ. Ngôi chùa cổ với ba chữ đại tự Tràng An Tự, có gốc ba tiêu, có cây đại cổ thụ, có khóm hoa mộc, thoảng một hơi mơ hồ ngâu chín, có thân cau như ngọn ô vẫy xóm thôn gần lại. Phố Huế, chợ Hôm vội vàng chen chúc ngay gần đấy, nhưng chỉ mấy bước chân, ta đã ở một không gian khác, một thế giới riêng. Ngõ tưởng là cụt bỗng mở ra một ngã ba, chợt ngoặt một đường thẳng. Phải chăng ngõ là một cây dương cầm chứa đầy bí mật, hay một sợi đàn bầu, càng chạm đến càng hứng khởi lạ kỳ. Mùi nhang thơm, tượng Phật vàng son lấp lánh, những tấm hình đã phai nước ảnh trong hương khói thời gian. Người thân của ai đó? Người đang vội vã thiết kế cho tương lai chẳng nên vào đây, bởi một chút hoài niệm sẽ níu chân ta, một hương hoa cau làm ta nhớ nhung day dứt một mái tóc xa xưa nào, một tiếng mưa trên tàu chuối làm đêm về khó ngủ. Cổ sơ đến cả ngọn cỏ ven tường, giàn nho hoang dã.
    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH
  7. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Ngõ Tràng An như một người già ký tên mình vào lặng im tịch mịch. Bầu trời ở đây thu hẹp mấy vuông sân xanh lơ và trắng đục theo mùa làm bâng khuâng cả tiếng chuông tiếng mõ, câu kinh từng khiêm cung nhè nhẹ như sợ đức Phật cũng giật mình, sợ tường nhà xao xuyến. Làng quê nào đó nhỉ, lưng đồi đâu chẳng có đôi bờ lau, ngô mía xạc xào và dòng sông lững lờ xuôi về đâu chẳng biết. Không. Đó chỉ là ảo giác do tiếng chuông tiếng mõ dội trong ta. Vào đây, lòng trần của người phồn hoa của đất bon chen cũng nguôi ngoai đi phân nửa. Hãy đùa chơi đi em bé thơ ngây, chỉ có gió dệt mây trên giàn nho và ô nắng mặt hè, không xe cộ nào đe dọa được. Hà Nội không thể có ngõ thứ hai như Tràng An đâu, dù sau này lớn lên, em phải nhiều công đi tìm đi khảo. Hình như linh hồn người đã khuất chẳng muốn rời ngõ, cứ nhớ thương mà tản mạn bay về, lẩn khuất đâu đây trong ấm cúng khói nhang trong mơ hồ siêu thoát. Bước hài thêu, nét giày nhung khua động không gian thấp thoáng sau cánh cửa ơ hờ chểnh mảng, khiến mình tưởng sắp có một kỳ nữ trong Liêu Trai Chí Dị bước ra. Không có hồ nước mà tim ta sóng sánh. Thảng hoặc một mùi ngô nướng khoai lùi thoáng bay từ đầu ngõ phía phố Huế làm ta chợt tỉnh với đời thường. Nếu ngõ Tràng An là một không gian khép kín đầy bất ngờ thì ngõ Phất Lộc lại có nét khác rất riêng. Tôi từng có một bà chị nuôi sống trong ngõ Phất Lộc. Chị hơn tôi gần chục tuổi, người chẳng đẹp, giữa thị thành mà chị vẫn âm thầm lẻ loi nên chị thường dồn âu yếm cho tôi. Chị ở trong ngôi nhà cổ, thấp, quá giang, câu đầu ám khói, tường vôi long lở. Ngõ cổ hay người cổ mà chị lây chất âm thầm, hở chị Quỳ của em? Ngõ Phất Lộc ăn thông từ Hàng Mắm sang phố Nguyễn Hữu Huân - phố Bắc Ninh cũ - thêm một nhánh ăn thông Lương Ngọc Quyến. Chàng giám sinh họ Bùi làng Phất Lộc huyện Đông Quan Thái Bình lên đây dựng lều trọ học. Rồi thành xóm thành làng, thành tên ngõ đã mấy đời, chỉ còn đền thờ và ngôi chùa cổ nhưng hoang phế nửa phần. Kháng chiến chống Pháp, Phất Lộc là trung tâm của Khu Một, từng đón hoa đào Nhật Tân vào ăn tết, từng uống lẫn cả Uátki, Canhkina con Mèo với nước giếng, là thứ giải khát của chiến sĩ Trung đoàn Thủ đô. Dân tản cư còn đeo kiềng vàng, hoa hột nhưng ngủ trên cánh cửa bức bàn ngả ra, gối đầu bằng tay nải. Không trầm tư không u uẩn. Đời thường đã xâm nhập khá nhiều vào Phất Lộc. Nhà đá rửa, ban công bên này sắp chạm ban công bên kia. Đầu ngõ đủ hàng quà: bánh cuốn, cà phê, bún mọc, phở gà, cháo tim gan... cả chè chén "nước mưa"...
    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH
  8. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Tiếng xe lên xuống cầu Chương Dương rất rõ. Phất Lộc không còn im lặng hoài niệm như thời chị tôi ở đó. Tạt vào đây xuyên qua ngõ chữ chi, nhà hai bên như vừa quen vừa lạ, phố chật người đông hòa cùng rêu phong cổ kính. Phất Lộc có vào tranh Bùi Xuân Phái không nhỉ? Ngõ sống mãi nhờ họa sĩ hay họa sĩ sẽ bất tử nhờ vào nét riêng biệt độc đáo của ngõ? Trụ cột trên nóc nhà, tường khấp khểnh nhấp nhô, nhà thò ra thụt vào, đường đi lắt léo, cái nậm rượu cửa chùa bằng xi măng đắp bẹt trông thẳng thì đầy rượu, trông nghiêng chỉ là mảnh bìa... đã thành một mảng tâm hồn Hà Nội hào hoa mà anh dũng, lam lũ mà kiên cường, đắm say mà dữ dội... Hà Nội có bao nhiêu ngõ như Tràng An, Phất Lộc? Còn ai là người sửng sốt khi gặp ngõ như gặp hoa lạ giữa rừng, gặp người yêu xa lâu đúng lúc mình không chờ đợi? Ngõ Tức Mạc có cây hoàng lan cổ thụ thơm suốt đêm thu. Ngõ Huế không có gì đặc biệt lắm, bị Mỹ ném bom tơi tả. Ngõ chợ Khâm Thiên lầy lội chật hẹp vất vả lem luốc. Ngõ Văn Chương ngoắt ngoéo chằng chịt. Ngõ Sầm Công ồn ào náo nhiệt bao nhiêu với mùi xào nấu món ăn tầu thì ngõ Liên Trì lại thanh vắng đạm bạc bấy nhiêu, suốt ngày như ngủ mệt mê. Người Hà Nội có lúc nào nhàn tản, tạm quên dằn vặt lo âu của đời thường lạm phát chóng mặt, quên những cơn sốt giá gạo, giá dầu, giá điện... tự cho mình thả hồn vào cái ngõ để lắng cùng hồn kinh kỳ xưa cũ, cùng hồn đất nước trường tồn, của quê hương ngàn năm văn vật... hẳn sẽ thấy mình giàu thêm cảm xúc, thương yêu thêm, nhân ái thêm, say đắm thêm... Hồ Tây bát ngát quá. Lăng Bác thiêng liêng và lạnh lẽo nữa. Bờ sông rộng dài quá. Cầu Thăng Long xa và cao quá. Viện bảo tàng trang nghiêm quá...
    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH
  9. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Ngõ Hà Nội thân thương hơn nhiều, nhỏ hẹp mà yên vui, cổ xưa mà đầm ấm, khuất khúc mà chẳng hững hờ... Xin một lần ghé thăm để đừng quên là Hà Nội vẫn còn nhiều ngõ nhỏ rất riêng Hà Nội, như tâm hồn ta vẫn còn những khoảng sâu lắng đôi khi mới có dịp lần giở đến... vào một hôm nào trở gió... Mong sao những ngõ nhỏ ấy, những góc sâu trong tâm hồn ấy đừng bị những ào ạt của xây dựng phá phách, xâm lăng mất. Cần bảo tồn lắm.
    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH
  10. bittersweet82

    bittersweet82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    698
    Đã được thích:
    0
    Càng ngày người thành phố mới càng thấy cây xanh cần thiết cho con người biết chừng nào. Càng chật chội, cây xanh càng quý giá, nó như cảnh vợ chồng nghèo càng biết thương yêu hơn, như cô gái quá thì được yêu càng nồng nàn mê đắm hơn...
    Có hai loại cây xanh thường gặp. Một là cây xanh trên vỉa hè công cộng. Hai là cây xanh trên hè trên thềm trong sân mỗi gia đình. Trong những căn nhà cổ Hà Nội cũ, thường lớp nhà trên cách lớp nhà dưới khoảng sân con. Ở đó thường có non bộ, một vài chậu cây cảnh như một chậu địa lan, mạc lan, hạc đính lan, một khóm sói, khóm hồng, giò cúc. Có khi là một gốc đinh lăng xanh biếc lăn tăn (lúc ăn gỏi cá khỏi phải đi kiếm), cũng có thể là một cây xương rồng, một cây cúc mốc, một gốc chi mai, một khóm liên đài (hoa đá)... Dăm chục năm trước, hoa giấy (tên chính là hoa móc diều) còn hiếm, chỉ một màu tím thường cho leo trên hàng rào sắt vài biệt thự. Nay hoa giấy thành phổ biến, đủ màu: tím, trắng, cánh sen, cá vàng... có khi còn là cây thế, có hai ba màu hoa ghép. Từ trong nhà đi ra, bước xuống bậc tam cấp là gặp ngay cây xanh tươi mát, bổ khuyết cho cái chật chội tức mắt âm u của màu nâu đồ gỗ, màu đen của câu đối hoành phi, màu xỉn của gạch lá nem, vàng của tường vôi, xám của rui mè trên nóc... Cây xanh thành nốt nhạc phá đi cái trầm lặng của không gian tịch mịch, nó còn thoảng nhẹ một mùi hương cho thanh thoát tâm hồn đôi chút... Cuộc sống phát triển, nhà hộp, đá ốp, đá rửa, những đường thẳng song song nằm ngang hay thẳng đứng cứng đơ, thường đơn điệu, nên nhiều người đã phải phổ chút cây xanh vào cho đỡ trống lạnh bằng cây đa lá đỏ, cây cô tòng, trắc bách diệp, cây vạn niên thanh thẳng đứng mà lá có những chấm trắng li ti như sao mọc trời đêm. Những chủ nhân của thế kỷ trước thường áo the quần ống sớ tưới cây chăm sóc cái mầm xanh như người tri kỷ, lấy cả nước rửa mặt tưới cây, dùng nước điếu tuốt muội cho lá lan quen ẻo lả, chờ từng cái nụ quỳnh mới nhú bằng đầu tăm... Còn bây giờ ông chủ bà chủ sống theo tốc độ xe máy, quần bò váy mốc, mồm đỏ mắt xanh, coi cây là thứ phục vụ, là một thứ làm sang cho mình, chứ không phải là người an ủi mình, nên đối với cây khá phũ phàng. Không trách được họ, bởi họ sống trong cái guồng kéo đi không thể để lừ đừ, đận đà mà được. Còn loại cây trên vỉa hè công cộng thành phố thì sao? Công tá công viên có đội bóng mát để chăm cho cây, nào trồng dặm, bổ sung, hạ những cây sâu mục, tỉa cành mùa bão (chỉ tiếc có khi anh em quá tay, cái cây còn khốn khổ hơn gặp bão). Hà Nội có những hàng cây đẹp lạ lùng, là nỗi nhớ của người đi xa, là niềm yêu của người ở gần, là bâng khuâng cho tình ái, là... nhiều lắm. Lò Đúc có sao đen thẳng vút. Nguyễn Du có hoa sữa. Trần Hưng Đạo có cả hoa sữa, cả sấu um tùm. Phan Đình Phùng có hoàng lan. Ngô Quyền còn sót lại mươi cây me cổ thụ. Điện Biên Phủ có hơn bốn chục cây đa cứ oằn mình mà xanh biếc bốn mùa. Thợ Nhuộm có bằng lăng nước, đường Thanh Niên có xoan tây.
    Xung quanh bờ Hồ có bao cây đặc biệt: cây mõ thân thẳng cành xòa rộng, cây lộc vừng như cây thế khổng lồ, lại có cây lộc vừng chín gốc, cây gỗ tếch thẳng vút, bãi vông hoa đỏ rực lúc chớm hè, gốc gạo gọi chim về ríu rít cùng hoa khi cuối xuân, những cây vàng anh rực rỡ những chùm hoa da cam đằm thắm, cây cọ như chống đỡ trời xanh, mấy cây đa hào phóng bóng mát và búp cho con trẻ đùa chơi... Đôi vườn hoa biệt thự thấp thoáng một vài gốc tre đằng ngà thân vàng óng như mạ vàng, kéo những làng quê gần lại. Lâu nay Hàng Dầu có cây sưa, mùa xuân hoa nở trắng như tuyết phủ. Hàng Bè, Hàng Đào có dâu da xoan là loại cây dễ trồng dễ sống, tỏa bóng mát rượi, hoa thơm thoảng xa dù hơi phàm tục.
    Cây xà cừ đã khá quen thuộc với Hà Nội, cây cao bóng cả, chỉ tiếc to xác nhưng ít chịu được bão to gió lớn vì rễ ăn ngang, không dẻo dai như cây sấu, gốc có vè có bạnh, lá thường xanh bốn mùa, hoa rụng trắng tháng ba, trẻ nhặt chơi đầy kỷ niệm. Thử tưởng tượng nếu Hà Nội không có cây xanh. Đó là cô thiếu nữ đẹp nhưng lại cạo trọc đầu, không kể chúng ta sẽ ngạt thở khói nhà máy do các thứ của con người thải vào không khí. Hà Nội đẹp một phần chính vì cây xanh, cây làm thành phố mang ý vị của thành phố xinh xắn trầm mặc cổ kính, mát mẻ, đầy nhân tình lưu luyến, là nỗi khắc khoải của người xa thành phố quê hương, là niềm âu yếm của người hàng ngày phải có mặt trên đường phố. Tiếc có lúc có những gốc cây bị xây bó lại làm chỗ bán hàng, bán nước, hoặc có khi bị tàn phá như đêm giao thừa, người ta hái lộc. Người Hà Nội thế hệ này tiếp thế hệ khác không thể nào quên bao kỷ niệm gắn đời mình với những hàng cây quen thuộc. Hoa tím bằng lăng nước trên đường Thợ Nhuộm, hoa phương đỏ chói trên đường Thanh Niên, hoa sấu trên nhiều con đường um tùm rợp bóng, hoa lộc vừng chói đỏ rập rờn trên mặt hồ thu... cả đến cây mít trong chùa ngõ Tràng An, cây muỗm trong Quán Thánh, cây muỗm đơn độc mọc giữa hè trên phố Trần Hưng Đạo (chỗ cửa sứ quán I-rắc). Cây xanh đã thành nét, nếu không nói là chủ đạo thì cũng là một nét màu quan trọng của bức tranh Hà Nội sắp bước vào nghìn tuổi.
    NẮNG MƯA LÀ BỆNH CỦA TRỜI , CÚP CUA LÀ BỆNH CỦA ĐỜI HỌC SINH

Chia sẻ trang này