1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho niềm tin cuối cùng!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi a_female_05, 03/02/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Bị loại ra khỏi cuộc chơi. Sức mạnh của đồng tiền là quá rõ ràng. Vậy mà đã có lúc cô ta coi đó là sự chia sẻ.
    Không ngủ, ngồi đọc những tình yêu trong cái box này. Lại so sánh, lại cười méo mó. Lâu lắm rồi không nhớ đến, những câu yêu đương, những cử chỉ, lời nói mộc mạc hay lãng mạn. Không đến được bờ hạnh phúc, chính những kỷ niệm là kẻ hàng ngày vắt kiệt trái tim.
  2. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Một ngày làm việc căng thẳng, nhưng cứ ngơi tay là lại nhớ ra cô ta đang cô độc, nhớ ra cô ta đang bị lãng quên.
  3. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Những hàm răng chỉ trực cắn lấy một cái gì đó. Như một loài chó sói, như những loài quỷ đói khát. Thèm máu, thèm thịt, không biết còn bộ xương chúng nó có muốn gặm nốt không? Những hàm răng sao không cắn vỡ, cắn vụn màn đêm? Những giọt sương mai không hiểu có phải là liều thuốc độc giết chết hết tất cả các loài có bộ răng thèm khát đó không nhỉ?
    Động vật ăn sương, động vật dễ bị dại...???
    Vậy nếu ánh bình minh thèm những giọt sương mai, nó có bị dại không nữa???
    Thèm một lần dại...
  4. f5

    f5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2004
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    vầng... mọi ng` là "động vật ăn thịt " ,còn đằng ấy là "ánh bình minh" . Ví von nghe buồn ị quá. . Đằng nào mà chẳng fải "đ.t " nhau . Hếch ... Văn vẻ !!!
    "k chủ động " : sao lại cứ mãi như thế, cứ fải thế này rồi mới thế kia, máy móc. Thảo nào mình k khá lên đc là fải . mk .
    Gái thì rồi cũng fải thành đàn bà, thành đàn bà rồi thì cũng fải "chẩy " ra...Hếch ..hếch..Cứ nhìn mọi thứ bằng con mắt bất cần, điên loạn thì có lẽ mọi thứ cũng chỉ là 1 đống bầy nhầy k hơn k kém. Tởm lợm với cái suy nghĩ này, với con ng` này...Mà k tởm k đc, fải tởm, k tởm thì cũng k khác đc cho cái hiện tại này , k thế thì cảm giác k khá lên. Buồn cười. Có đứa bảo là suy nghĩ cùn, bao biện. Cứ nghĩ thế đi,có làm sao k ? Tôi là tôi, miễn sao tôi cảm thấy tôi là chính mình, tìm đc chính mình, hiểu đc chính mình. Tôi mong trong cái điên loạn ấy tìm thấy đc cái dũng mãnh vốn có trong mình, khát khao, đam mê và hy vọng của 1 thằng con trai theo đúng nghĩa.

  5. f5

    f5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2004
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    Tò mò nhưng cái kiêu ngạo trong cái bản chất này thì cứ vênh ngược lên. Nhưng cái thói quen "lần theo dấu vết" khó bỏ, biết đâu là điểm dừng thì tốt hơn. Cái gì đến thì sẽ đến, mỉm cười và thầm cầu chúc cho ng` . Đó là điều đúng đắn và nên làm.
    "Cái miền đất xa xôi đầy nắng và nóng ấy cứ quấn lấy tôi. Cuộc sống đơn sơ và buồn tẻ k như cuộc sống nhộn nhịp và ồn ã như ở nhà. Nhưng trong cái vỏ xù xì và gai góc ấy là cả 1 thế giới rộng lớn với bao điều mới mẻ, cám dỗ. "Ngọn hải đăng" : cái hình ảnh cô đơn và buồn tẻ, đêm đêm sáng đèn để chỉ đg` cho những con thuyền ở ngoài khơi xa tránh đá ngầm, báo hiệu nơi có ánh sáng đó là đất liền, nơi đó là sự sống., hy vọng.
    Cảm giác ở nhà mới thấy an lành và bình yên biết bao. Nhưng đó là con đg` tôi fải đi mặc dù chỉ có 1 mình ở nơi đất khách quê ng`, rồi tôi sẽ fải quen thực ra thì đã quen với cảnh 1 mình đối diện và làm mọi thứ, đã tự rèn cho mình cái bản năng ấy. Tôi cần "công cụ " duy nhất nữa thôi, chỉ 1 mà thôi. Tôi đã lờ mờ nhìn thấy và tôi thực sự muốn nắm chặt " nó ".
    "
    dcm...văn vở .
  6. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Cơn giông.
    Bầu trời đen kịt... Chân trời trắng hếu... Gió... Giằng xé từng ngọn cây... Mưa... Từng hạt nhỏ... to... mau dần... Lạnh buốt... Đùng... Đoàng.... Rạch nát bầu trời... cột chớp màu trắng... Chói loà... Kiếp sinh linh... chạy toán loạn... như đâm sầm vào nhau trong cái kiếp nhỏ bé trốn chạy sự săn đuổi... Rào rào... bầu trời trắng dần ra rồi cũng đen lại bởi màn đêm, bởi bóng tối... nhưng giông thì sẽ không bao giờ là bão... mưa to, nhỏ rồi sẽ tạnh. Cây cối đong đưa chút thôi rồi sẽ lại lặng thinh. Sấm chớp chẳng qua cũng chỉ là tiếng ồn, sự vật vã của tạo hoá mà thôi...
    Tạnh... mát... trong lành... Ngọt... Rồi lại đắng sao???
  7. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Biết là không chịu nổi mà vẫn làm à? Cô ta ơi, thèm khóc!
  8. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Cô ta ơi, nỗi đau của ngày hôm nay vẫn lớn hơn nỗi đau của ngày hôm qua. Hoá ra sự đau khổ thì không hề có giới hạn. Cô ta cứ tưởng mình có thể chịu đựng được nhưng sự thực thì không phải như vậy.
    Ừ, không phải chấp nhận thua cuộc, chấp nhận từ bỏ niềm tin và tình yêu là có thể thoả hiệp được với cuộc sống này. Mãi mãi là chuỗi ngày dài đau khổ, vĩnh viễn không thay đổi được đâu, cô ta à...
  9. levitan_lala

    levitan_lala Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Đau khổ là giới hạn của tình cảm , bạn mà biết cách vượt qua giới hạn đó bạn sẽ thành công . Chúc bạn sẽ là người thành công !
  10. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0

    [/quote] Đau khổ là giới hạn của tình cảm , bạn mà biết cách vượt qua giới hạn đó bạn sẽ thành công . Chúc bạn sẽ là người thành công !
    [/quote]
    Cảm ơn bạn nhiều nhé. Không vượt được qua giới hạn mà vẫn tồn tại được đã là một thành công rồi. Chỉ mong thế thôi.

Chia sẻ trang này