1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cho niềm tin cuối cùng!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi a_female_05, 03/02/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Âm thầm.... Lặng lẽ.... Chịu đựng...
    Cám ơn mẹ đã giúp con hiểu ra điều đấy...
  2. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Mò mẫm... Vẫn chỉ là 2 từ lạc lõng...!!!
    Một cái gì đấy rất quen mà lại là lạ...
    Cứ vật vờ, dật dờ, rượu chè bê tha... cứ là vậy đi...
  3. CloneFire

    CloneFire Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2007
    Bài viết:
    723
    Đã được thích:
    2
    Niềm tin chỉ là niềm tin!!!Không có niềm tin đầu tiên nên chẳng thể có niềm tin cuối cùng.Niềm tin không có giới hạn.Nó là một món ăn tinh thần không thể thiếu của con người.Nhưng để thưởng thức nó chúng ta cần ăn kèm với vài món khác như : sự bao dung,độ lượng,lòng vị tha....tình yêu thương...........Bạn sẽ luôn có ai đó để yêu thương và tin tưởng.Phải vậy không !!!
  4. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Nghe thấy một cái gì đấy, chạnh lòng.....!!!
  5. a_female_05

    a_female_05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2006
    Bài viết:
    219
    Đã được thích:
    0
    Xin để cho quá khứ ngủ yên...đừng gợi lại.
  6. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Chối bỏ...
    Vẫn.... vẫn... và vẫn như thế...
    Giằng xé... Nhưng tôi ơi, đừng lạc bước...
    Thiên đàng và địa ngục gần nhau lắm rồi, cách có một cái với tay thôi mà...
    Đời không thôi làm cơn mưa mới
    Người không thôi làm xa tay với
    Nhớ lắm tình ơi Ta đón cơn buồn trôi
  7. sentenced1806

    sentenced1806 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/01/2006
    Bài viết:
    5.234
    Đã được thích:
    3
    Cho niềm tin cuối cùng còn sót lại của mình 1 cơ hội sống . Cho chính mình 1 cơ hội , cho tương lai của mình 1 cơ hội . K còn muốn tin tưởng vào bất cứ 1 điều gì nữa nếu k phải là chính mình ............
    Sẽ k bao giờ tha thứ cho ai phá vỡ niềm tin cuối cùng nữa , never .
  8. CloneFire

    CloneFire Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2007
    Bài viết:
    723
    Đã được thích:
    2
    Pằng !!! BẮn vỡ Niềm tin của bạn này !! Tha thứ không nhỉ ???
  9. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Nha.t nhoa`...!!!
  10. apu_apa

    apu_apa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2005
    Bài viết:
    181
    Đã được thích:
    0
    Hôm mừng sinh nhật lần thứ 50, hắn dõng dạc tuyên bố với bạn bè là hắn sẽ dành những năm tháng còn lại để viết một tác phẩm thật vĩ đại. Nói là làm, từ đó, đêm nào hắn cũng miệt mài ngồi viết. Ðêm nào cũng thế. Từ năm này qua năm khác. Không còn những buổi tối nhậu nhẹt lu bù hay lang thang cà phê cà pháo với bạn bè nữa. Từ bỏ hết. Chỉ để viết. Ðêm đêm, trong phòng làm việc, với ngọn đèn, hắn cặm cụi viết. Bạn bè không được đọc, nhưng thỉnh thoảng nghe hắn kể về những điều hắn đang viết, họ cũng vui lây. Họ hình dung, sau hơn mười năm viết lách mê mải như vậy, hắn sẽ có một ngọn núi chữ. Thế nhưng, hắn bất ngờ bị ngã bệnh và mất trước khi kịp xuất bản cái núi chữ ấy. Ðám tang xong, bạn bè kéo nhau về nhà hắn, hồi hộp mở mấy chục tập di cảo hắn để lại. Ai cũng bàng hoàng: trong suốt hơn 30 cuốn vở, mỗi cuốn 100 trang, hắn chỉ viết đi viết lại, nét chữ có khi thật mạnh đến sướt cả trang giấy, một câu duy nhất: ?oBiết viết cái gì đây??
    Source: Nguyễn Như Núi (tienve.org)
    Và đây là văn của hắn, cả ngày hắn trằn trọc, đi ra rồi lại đi vào.... đi vào rồi lại đi ra. Đứng lên ngồi xuống,... ngồi xuống rồi lại đứng lên, mắt dán vào màn hình... bạn bè, người thân, đồng nghiệp hay bất cứ ai đứng gần hắn vào mọi lúc mọi nơi đều thấy hắn gí mắt, gục mặt vào cái màn hình, mà là màn LCD hẳn hoi... nghe có vẻ là hắn làm việc rất căng thẳng, nhưng kì thực... hắn có gõ cái gì đâu hoặc hoạ hoằn hắn gõ vài chữ rồi lại xoá đi, xoá đi rồi hắn lại gõ,... lạch cạch lạch cạch,... và tóm lại là chả gõ cái gì,... nhưng cứ hễ khi sắp rời khỏi cái comp đấy, trước cái lúc phải ấn, phải nhấn, phải click, phải cloak vào cái shutdown đấy thì hắn lại nổi hứng muốn gõ một cái gì đấy, và câu văn quen thuộc hắn gõ trước khi hết chịu nổi cái comp là dòng chữ: "Biết type cái gì đây.... "

Chia sẻ trang này